Đêm đã khuya...
Tất cả rơi vào im lặng... Đâu đây bỗng vọng lại tiếng thạch sùng chắc lưỡi nghe buồn da diết...
Ông Thái cầm lấy tay vợ rồi cất giọng buồn rầu :
-Khi hay tin em bỏ đi thì anh như muốn điên lên...Em có biết
là anh đã bỏ hết tất cả để đi tìm em trong một thời gian dài không ?
Bà Lan gật đầu :
- Em biết hết...Em còn biết mãi cho đến hơn một năm sau đó,anh mới làm một tiệc cưới nho nhỏ để rước Huệ về mà...
Ông Thái buồn bã :
-Mẹ anh càng lúc càng yếu dần...Sau khi anh thú nhận tất cả
mọi chuyện,bà đã khóc thật nhiều vì hối hận và một hai bắt anh phải đi
tìm em về cho bằng được...Nhưng em lúc đó như bóng chim tăm cá...Cuối
cùng,anh đành phải rước Huệ về theo nguyện vọng của bà trước khi nhắm
mắt...Bà muốn Huệ có danh phận trong gia đình và cho Tấn có một người mẹ
chăm sóc ...
Ông đưa tay vuốt những sợi tóc bạc lòa xòa trên trán người thương rồi hỏi nhỏ :
-Sao em lại ra nông nổi này ? Khi rời khỏi nhà thì em đi đâu hả Lan ?
Bà Lan ngậm ngùi :
-Em cũng chẳng biết mình phải đi đâu...Về nhà mẹ em thì
không thể vì em biết anh sẽ tìm đến...Một thân một mình em chỉ muốn chết
cho xong...Nhưng khi ra bến xe thì em bất ngờ gặp lại một cô bạn học
cũ...Nghe xong lời tâm sự của em,cô ấy bèn rủ em về đây để hai chị em
bạn sống hủ hỉ với nhau...Tiếc thay,chỉ mới vài năm thì chị ấy lâm bệnh
nặng rồi qua đời...
Ông Thái chợt đưa mắt nhìn Vinh...Ông ngập ngừng :
-Còn cậu bé này là...
Bà Lan buồn rầu kể :
-Về nhà cô ấy ở đâu khoảng nửa tháng gì đó thì em cảm thấy
khó chịu trong người...Cô bạn em lẹ làng đi mời một vị y sĩ tới
khám...Khám xong,ông ta nói lời chúc mừng rằng em đã ...có thai...
Giọng ông Thái lạc hẳn đi :
-Thế...thế... Sao em không quay về ?
Bà Lan lắc đầu :
- Làm sao em có thể quay về ? Một người vợ sống với chồng
suốt mấy năm dài đăng đẳng không hề có một đứa con...Nay bỏ đi chưa được
một tháng bỗng trở về báo tin có mang ư ? Ngay cả em còn không dám tin
đó là sự thật thì làm sao thuyết phục được ai đây ? Dẫu cho anh có tin
em đi nữa thì hãy còn mẹ...còn bà con lối xóm...Chỉ cái chuyện âm thầm
bỏ chồng ra đi là em cũng đủ bị miệng đời dị nghị rồi...Anh thử nghĩ đặt
mình vào hoàn cảnh của em lúc đó ,anh có dám quay về không chứ ?
Ông Thái đứng lên,bước đến bên cạnh Vinh rồi ôm cậu vào lòng ...Ông nghẹn lời :
-Con trai của ba...Thật tội nghiệp cho con...
Trong lúc này,gương mặt của Tấn bỗng tái hẳn đi...Cậu loạng
choạng đứng lên rồi lùi dần ra cửa mà miệng cứ lải nhải :
-Không...không...thể...nào...
Rồi vụt bỏ chạy trong màn đêm...Ông Thái kinh hoàng thét lên :
-Tấn... Tấn...quay trở lại đi con...
Còn Vinh thì...quỵ xuống...Nước mắt cậu cứ tuôn trào...
Bà Huệ sốt ruột đi tới đi lui trong căn phòng khách rộng thênh thang mà miệng thì cứ lẩm bẩm :
-Chín mười giờ đêm rồi mà tự nhiên hai cha con biệt tích
không thấy tăm hơi đâu hết là sao ? Gọi di động lại ngoài vùng phủ sóng
là như thế nào ?
Bà bực mình định ra cửa ngóng thêm một lần nữa thì giật mình
khi thấy Tấn lao vào như một cơn lốc...Cậu nắm lấy tay bà,thở hổn hển :
-Mẹ...mẹ nói đi...Mẹ có phải chỉ là người đẻ mướn thôi phải không ? Mẹ đã cướp chồng người ta...đúng không ?
Bà Huệ mặt mày xanh lè...ấp úng :
-Con vừa mới... nói... cái... gì ?Làm sao con biết chuyện này ?
Tấn hét lên :
-Mẹ đừng có giấu con nữa...Tại sao mẹ lại tàn nhẫn đến thế
chứ ? Trời ơi...trong khi mẹ và con sống trong vật chất đủ đầy thì dì
Lan và bé Vinh phải cư ngụ trong một căn nhà lá tồi tàn,rách rưới...Bé
Vinh phải ra đời đi làm thuê làm mướn cho người ta khi mới có mười mấy
tuổi đầu...Mẹ có thấy khó chịu không ?
Bà Huệ lùi dần ra xa...Bà xua tay :
-Mẹ ...không...biết...Mẹ...không...cố ...ý...
Tấn cười như điên loạn :
-Trời ơi...bao năm qua con như một loại dây leo sống nhờ vào
tùng bách mà cứ ngỡ mình là lá ngọc cành vàng...Địa vị của mẹ và con
đáng lẽ phải là của dì Lan với bé Vinh mới đúng...Ha ha ha...''Thiếu gia
công tử'' thật ra chỉ là kết quả của một bản hợp đồng quỷ quái mà
thôi...Ôi, mai mỉa gì đâu...Tôi vui quá...
Cậu cười sằng sặc rồi bước ra ngoài,leo lên chiếc SH phóng như bay giữa đêm khuya mịt mùng...
Bà Huệ chạy theo kêu gào :
-Con ơi...
Nhưng chỉ một chút thì bà ngã quỵ xuống vệ đường mà miệng cứ luôn lảm nhảm :
-Tấn ơi...mẹ có lỗi...mẹ có lỗi...Về với mẹ đi con ơi là con...
Tấn cứ chạy mãi mà trong lòng như đang dậy sóng ba
đào...Nước mắt chàng cứ tuôn lã chã khi nghĩ đến Vinh...Trời ơi,mối tình
đầu tưởng đâu khắc cốt ghi xương vì nó quá đẹp,quá nên thơ như thế kia
mà giờ đây...Vinh lại là em cùng cha khác mẹ với chàng ư...Không còn gì
tàn nhẫn hơn thế nữa...
Chàng cứ luôn miệng kêu gào :
-Vinh ơi...Anh phải làm sao đây ?
Mệt mỏi,Tấn ngừng xe bên vệ đường...Mua mấy lon bia,chàng uống liên tục...
Trong cơn say,cậu bỗng nảy ra một quyết định khi nhìn thấy phía bên kia có hàng chữ ''Khách sạn Hương Sen'' ...
Xách hành lý ra bên ngoài ,bà Lan mới quay lại nhìn căn nhà
nhỏ mà mình đã cư ngụ suốt hai mươi năm qua rồi chợt buột miệng :
-Cuối cùng rồi cũng có ngày này...Nhưng tiếc thay lại là một bi kịch mà mình không bao giờ muốn...
Thấy Vinh cứ thẩn thờ,bà nói :
-Nếu con cảm thấy hối tiếc khi theo mẹ đi xa một lần nữa thì
cứ lên tiếng...Giờ đây con đã biết ba ruột của mình là một người giàu
nhất trong tỉnh thì con có quyền đến với ông ấy...Nhất là bây giờ Tấn đã
không còn,ông ấy chắc chắn sẽ cưng con hơn vàng...Còn mẹ,mẹ đi một mình
cũng được...
Vinh mếu máo :
-Không phải con nghĩ đến cái gia tài của ba ...Con chỉ nhớ
anh Tấn thôi...Tại sao anh ấy lại làm như thế hả mẹ...Con không bao giờ
muốn tranh giành với anh hai đâu...Con quen sống như vầy từ lâu rồi...
Chiếc xe taxi từ ngoài thị xã chạy vào rồi ghé lại trước nhà Vinh...Người tài xế thò đầu ra ngoài cửa xe rồi hỏi :
-Dạ,có phải dì thuê xe đi về tỉnh X... ?
Bà Lan gật đầu rồi giục Vinh :
-Thôi lên xe đi con...
...
Chạy ngang khu nghĩa trang của ''Trần Gia chi mộ'',Vinh nài nỉ :
-Mẹ kêu bác tài ghé lại một chút được không ? Con muốn vào thăm mộ anh Tấn một lần cuối...
Bà Lan thở dài,lên tiếng :
-Ừ,thôi được...nhưng mười phút thôi nghe con !
Đốt cho anh Tấn ba nén nhang,Vinh lâm râm khấn vái :
-Anh hai...Bây giờ em phải đi xa rồi và không biết đến bao
giờ mới trở lại...Một lần nữa,má lại không muốn làm cho dì Huệ buồn...Dì
ấy giờ tuy sống nhưng cũng như đã chết rồi,anh có biết không?...Nếu như
nghe theo lời ba,bước vào ngôi nhà mà anh từng sống để báo hiếu cho ba
thì mẹ em sẽ cô độc trong suốt quãng đời còn lại...mà dì Huệ mỗi khi
nhìn thấy em lại càng thương nhớ anh hơn...Cho nên trong hai, em phải
đành chọn một mà thôi...Giàu có thì em chưa từng hưởng nên không biết
mùi vị của nó như thế nào nhưng nghèo nàn thì đã trải qua suốt bao năm
rồi...Vì vậy,em nguyện đồng hành cùng với mẹ cho hết kiếp này hầu báo ơn
công sinh thành dưỡng dục bấy lâu...Trong ký ức em,hình ảnh người cha
chưa bao giờ có và như thế thì đâu có thể gọi là tồn tại phải không anh
?...Anh có thể trách em là một thằng con bất hiếu nhưng em không thể nào
làm khác được...
Bây giờ anh đã yên nghỉ...Anh thật ích kỷ và tàn nhẫn khi bỏ
em lại một mình bơ vơ như thế này...Anh ác lắm,anh có biết không ? Nếu
như vậy thì ngày trước...tại sao anh không bỏ mặc em nằm giữa đường cho
em chết đi vì mất máu thì có lẽ giờ đây gia đình mình sẽ không rơi vào
thảm cảnh như vầy đâu...phải không anh ?
Vinh bỗng buông người nằm sấp lên ngôi mộ...Chàng đập đầu kêu la thảm thiết :
-Tại sao anh lại bỏ em?...Tại sao anh lại chết?...Anh ác lắm...Em thù anh...em hận anh mãi mãi...
Bà Lan đến bên cạnh cậu tự lúc nào...Thấy Vinh đập đầu vào
ngôi mộ,bà hốt hoảng lôi cậu ra xa rồi lựa lời khuyên nhủ :
-Mọi chuyện từ từ rồi cũng phôi pha theo thời gian hết con à...
Vinh vẫn mếu máo :
-Anh hai thương con lắm...má có biết không hả má ?
Bà Lan dìu cậu ra xe...Bà gật đầu :
-Ừ...má biết...má biết mà...
Giữa đêm khuya,người tài xế lại mở nhạc cho không bị ngủ
gục...Một lần nữa,tiếng hát Khánh Ly vang lên nghe thật buồn ...
''Tiếng hát bay trên ...hàng phố bâng khuâng
Chiều đong đưa những...bước chân...đau mòn
Chợt nghe mùa thu...bay trên...trời không
Còn...ai...giữa...mênh...mông...đời... mình ?
Nỗi đau...mù lấp...trên tuổi thơ...
Phố vẫn hoang vu...từ lúc...em...đi
Rồi trong mưa gió...biết ai...vỗ...về...
Bàn...tay...nào...đưa...em...trong...lần ...vui
Bằng những tiếng...chim non...thì thầm...
Cho ngày tháng...ưu phiền...em...quên... '' (*)
Vinh gục đầu trên xe...Cậu thổn thức gọi :
-Anh... Tấn...ơi...
Chiếc xe vẫn lao đi trong màn đêm tăm tối bao la...