Hồi mới giải phóng, xóm tôi còn nghèo nàn
lắm,cả xóm chừng vài chục nóc nhà, đa phần là nhà tranh lụp xụp, xung
quanh nhà bà con hay trồng cây keo,cây dẹp,cây nổ làm hàng rào. Chỉ
vài nhà có điện thôi.
Tối đến cả xóm tối thui, ít ai ra đường ngoại trừ có công
việc. Ban đêm ra đường đi giữa hai hàng cây keo , cây dẹp um tùm phủ
ra hai bên đường, khi có cơn gió nhẹ thoảng qua làm các nhánh cây rung
động, dưới ánh sao trời tưởng tượng như những hình thù kỳ dị ma quái
ẩn hiện trước mặt làm cho ai yếu bóng vía phải rợn tóc gáy.
Nhà tôi ở cuối con hẻm cụt, dọc con hẻm, mỗi bên chừng
chục nóc nhà. Cách nhà tôi hai nhà là nhà bà Ba. Như vậy mỗi lần về
nhà tôi là phải đi ngang nhà bà Ba. Bà Ba già rồi, bà sống với hai đứa
cháu ngoại còn nhỏ là con Tuất(vì nó sinh năm Canh Tuất-70)và con
Tân(vì nó sinh năm Tân Hợi-71). Ba bà cháu sống heo hút với nhau trong
cảnh khổ cực, thiếu thốn. Phong cảnh nhà bà thấy âm u, quạnh quẽ lắm,
tối ai có việc đi ngang qua cũng có cảm giác rờn rợn, lạnh lạnh sao
sao ấy!
Bà khó tính, nên hàng xóm ít quan hệ với bà. Ban ngày bà
đi mót lúa, hay mò cua bắt ốc gì đó, tối về bà cháu hủ hỷ với nhau
dưới ánh đèn dầu một chút rồi đi ngủ;chứ bà ít tới nhà ai, có chăng
chỉ tới nhà tôi chơi một chập lát rồi về mà thôi. Sở dĩ bà thân với
nhà tôi hơn vì ba tôi hay giúp bà làm cái này, cái kia. . . Đáp lại
cũng chỉ có anh em tôi mới dám đến nhà bà chơi với tụi con Tuất, con
Tân mà thôi. Như vậy nhà bà vốn dĩ quạnh quẽ thì lại càng quạnh quẽ
hơn.
Mấy hôm nay bà con trong xóm xì xầm bàn tán với nhau là
nhà bà Ba-ngoại con Tuất có ma:Cứ khoảng 12 giờ khuya trở đi thì nghe
văng vẳng tiếng đàn bà khóc than ai oán, giọng khóc kể giống như người
ta hay khóc khi có người thân vừa mới chết vậy, có điều là tiếng khóc
nghe có vẽ ma quái lắm-tiếng khóc nghe như lúc gần, lúc như từ hư
không xa thẳm vọng lại. Dù người có bạo gan cách mấy cũng không tránh
khỏi cái cảm giác lạnh sống lưng khi nghe tiếng khóc.
Từ khi có tin đồn có tiếng khóc than ở nhà bà Ba, tối đến
người ta càng ít dám ra đường hơn, cơm nước xong nhà nào nhà nấy đóng
cửa ở trong nhà, làm cho khu xóm nghèo vốn vắng vẻ, lại càng thêm vắng
vẻ!
Mặc dù người ta biết chắc tiếng khóc ma quái phát ra đầu
hè nhà bà Ba nhưng không ai dám đem chuyện ấy kể cho bà nghe vì sợ bà
chưởi, bảo là trù ẻo nhà bà. Không biết là ngoại cháu bà có nghe tiếng
khóc không?!
Lúc đầu hầu như đêm nào cũng nghe. Về sau thì thưa dần,
một tháng chừng vài ba đêm, rồi hai ba tháng một lần, nhất là những
đêm mưa dầm gió bất, mưa dãi, gió mây. . .
Có người kể là nhiều lúc người ta còn thấy cục lửa xanh ẻo
bằng cái chén bay lờ lờ từ đầu con hẻm đến trước cửa ngỏ nhà bà Ba,
cục lửa bay đảo qua đảo lại trước cửa hai ba vòng rồi bây vào nhà. Khi
vào nhà cục lửa bay tới trước cửa cái dừng một tí rồi bay xuống cửa
nhà bếp, rồi bay tiếp lên đầu hè trên rồi mất biệt. Chừng một lúc hơi
lâu thì thấy cục lửa bay lại trở ra ngoài rồi theo đường cũ rồi bay
đi. Có một đêm bà Nhơn-nhà đối diện nhà bà Ba ra ngoài đi tiểu, dưới
ánh trăng mờ hạ huyền, nhìn qua đầu hè nhà bà Ba, bà thấy dáng một
người đàn bà tóc xoã dài đến mông nắm tay thằng nhỏ đứng nhìn ánh
trăng nhưng bà không thấy rõ mặt. Có chồng bà cũng thấy nữa.
Người ta nói đó là hồn ma mẹ con bà Mọi vì chết tức tưởi
quá nên không siêu thoát được, nhớ nhà dẫn con về thăm nhà, thấy lại
cảnh cũ, thương hai đứa con ở lại côi cút, khổ sở, nên khóc than buồn
cho số phần ngắn ngủi.
Đó là chuyện lúc nhỏ, tôi nghe lõm được khi những người
hàng xóm kể cho Ba-Má tôi nghe. Không biết thực hư thế nào. Lúc đó tôi
chỉ nhớ thằng Tèo. Tội nghiệp, nó chết thảm quá, ruột lòi ra cả
đùm!Ngoài hàng rào, mấy cây mồng tơi là kỷ niệm của thằng Tèo, nó nhổ ở
nhà nó đem tới nhà tôi, hai đứa hì hục trồng cả buổi chiều, nó nói
trồng để Má tôi hái nấu canh ăn.
Dậu mồng tơi không nhớ đã qua bao độ úa tàn, bao nhiêu lần
rụng hạt, chờ mỗi mùa xuân tới lại mọc lên, nay lại xanh mơn mởn, phủ
kín một gốc rào. Nhìn dậu mồng tơi lòng tôi thấy buồn vời vợi.
Ở đời chuyện gì mới lạ thì người ta bàn tán xôn xao một
lúc nào đó thôi, rồi cũng quên dần đi. Chuyện vụ án mạng thương tâm
của Mẹ con Bà Mọi năm nào cũng làm xôn xao một lúc rồi cũng chìm vào
quên lãng. Rồi gần đây lại chuyện mẹ con bà Mọi hiện hồn làm hâm nóng
lại chuyện án mạng năm xưa, tới đâu cũng nghe bàn tán về hồn ma bà
Mọi, một lúc rồi cũng lại chìm vào quên lãng.
Tôi cũng vậy, chuyện bà Mọi bị giết cũng thoáng trôi nhanh
qua đầu óc non nớt của mình. Hàng ngày sau buổi học, tôi vẫn thường
chạy qua chơi với con Tân , con Tuất, vì ngày nào bà Ba cũng đi mót
chỉ có ai chị em nó ở nhà. Anh em tôi qua nhà nó bày ra đủ trò chơi
tuổi thơ.
Rồi ngày tháng cứ dần trôi, một ngày nọ bà Ba sức yếu, mắt
kém không thể đi mót được nữa con Tuất lại tiếp tục công việc của bà.
Nó còn nhỏ không tranh nổi với người lớn nên mót không được bao
nhiêu. Tối về thấy có ít lúa, bà đánh đập chưởi bới nó thật tội
nghiệp!Nhiều lúc bà chưởi luôn vong hồn đứa con gái bạc phước của bà
sao ngu dại ưng trúng thằng chồng sát nhân để rồi bị hắn giết chết
phải bỏ lại hai đứa con cho bà. Bà chưởi thế cũng tội nghiệp cho vong
hồn bà Mọi, tội cho hai đứa con côi cút mất mẹ phải sống bữa đói bữa
no. Nói cho cùng thì chẳng qua số phần của bà nó ngắn và số hai đứa
nhỏ phải chịu khổ cực đói khát, chớ bà Mọi nào có muốn như thế đâu,
chắc ở nơi âm cảnh lòng bà cũng quặn thắc đớn đau lắm chớ!Nhiều lúc
như thế nghĩ lại thấy thấm thía câu hát mẹ ru:"Ầu ơi. . . , mồ côi cha
ăn cơm với cá, mồ côi mẹ lót lá mà nằm!Tôi nghĩ chắc bà Mọi cũng đau
khổ lắm vì không còn sống để chăm sóc hai đứa con còn thơ dại, nên
vong hồn bà không thể siêu thoát được để hàng đêm lại về thăm con,
thấy con khổ mà bất lực không thể giúp được gì nên tủi thân ngồi khóc
than cho số phận!
Hồi mới giải phóng cho đến năm tám mươi mấy, thực phẩm
khan hiếm ghê lắm. Mười nhà thì tám chín nhà ăn độn thêm khoai lang,
khoai mỳ. Tiếng là nông dân có ruộng nhưng có nhà vẫn đói như thường
vì sản phẩm làm lên chỉ đủ đong cho HTX, thậm chí còn thiếu nợ nữa.
Tội nghiệp có hộ làm mà không đủ đong cho HTX, đến lúc gặt HTX cho lực
lượng du kích đến canh giữ. Khi gặt lên họ chở về kho hết(gọi là bao
thu). Nhiều cảnh cay đắng thường xảy ra:những hộ bị bao thu đó chờ lúc
du kích không để ý liền vác một bao, hay xúc một mủng bưng chạy,
không bị phát hiện thì thôi;còn lỡ bị phát hiện là. . . đùng, đùng,
đùng. . . thì phải lật đật bỏ "hàng" lại mà chạy trối chết, mà. . .
thoát thân, để. . . rồi còn có cơ hội. . . về nhà nhìn vợ con. . .
nhịn đói!Bao công sức mồ hôi nước mắt của mình đổ xuống để làm ra hạt
thóc để mà, giờ đây mình lại trở thành tên trộm ăn cắp lại tài sản của
mình!
Người nông dân thực thụ còn sống trông cảnh thiếu đói như
thế, thì nhà con Tân, con Tuất làm sao tránh khỏi cảnh bà cháu phải
nhịn đói thường xuyên?!Bà cháu nó có hôm trong nhà chỉ còn lưng chén
gạo không đủ nấu cơm chỉ nấu đủ vài chén cháo húp đỡ. Có bữa được ăn
cơm nhưng một phần cơm tới hai phần khoai mỳ, hoặc khoai lang ăn với
đọt dẹp chấm nước muối ớt. Tới dịp cắt lúa, má tôi gọi con Tuất theo
để sai vặt rồi chiều về cho nó mủng lúa. Hoặc thỉnh thoảng má tôi đem
đến vài ký gạo. Cùng là bạn nghèo với nhau của ít lòng nhiều giúp nhau
lúc ngặt.
Vì bữa đói , bữa no, lại phải vất vả cả ngày ngoài đồng để
nhặt từng bông lúa rụng, nên một ngày kia con Tuất ngã bệnh toàn thân
phù thủng-do bị suy dinh dưỡng và cảm nhiễm mưa nắng lâu ngày. Rồi
lại không có tiền chữa bệnh nên con Tuất đã. . . phải bỏ lại bà ngoại
và đứa em.
Sau khi con Tuất chết chừng một tháng, bà Ba bán nhà cho
người hàng xóm đối lưng với nhà bà về ở với con gái đầu-bà này cũng
nghèo lắm. Con Tân thì được bà hàng xóm tốt bụng ở xóm trên đem về
nuôi để sai chuyện lặt vặt, vì bà này không chồng con nên bà thương nó
như con vậy. (Hiện giờ con Tân đang ở Sài Gòn)
Căn nhà bà Ba người ta mua để chứa đồ chớ không để ở. Nên
từ khi bà dọn đi thì căn nhà vốn đã u ám nay lại càng lạnh lẽo, u ám
hơn, ai đi ngang qua đây đều có cảm giác rờn rợn đằng sau gáy!
*
* *
Rồi người ta bắt đầu xôn xao lại chuyện hồn ma bà Mọi:nào
là nghe bà Mọi ngồi khóc ở đầu hè;bà Mọi dắt con về;cục lửa bay vòng
vòng. . . thôi thì đủ thứ, đủ kiểu hết!
Hồi đó, nghe đoàn cải lương nào đến hát thì thanh niên,
thanh nữ, bà già, con nít hầu như ai cũng thấy trong lòng vui như mở
hội, trông mau tới tối để đi coi. Lúc đó có đoàn Sông Bé 3 đến lưu
diễn, đêm đó hát tuồng Bạch Viên Tôn Cát, bà con ở xóm tôi đi xem thật
đông, tôi cũng đi xem nữa.
Khi về tới đầu hẻm, ai vào nhà nấy còn mình tôi lủi thủi, vì
nhà tôi ở cuối con hẻm lận. Tôi còn nhớ đêm đó độ mùng chín, mùng
mười, ánh trăng thượng tuần chênh chếch về Tây, ánh sáng mờ ảo soi qua
tán cây ổi già của nhà bà Nhơn đối diện nhà bà Ba tạo thành những
khoảng sáng tối có hình thù kỳ dị ma quái. Còn chừng độ hơn 10 mét thì
tới cửa ngỏ nhà bà Ba, nhìn tới đó thì tôi thấy thấp thoáng một cái
bóng mờ trắng trắng, tôi nghĩ là ánh trăng xuyên qua tán ổi chiếu
xuống chỗ trụ cửa ngỏ. Tôi vẫn vô tư đi tới, khi tới gần tôi mới biết
không phải là ánh trăng mà là. . . một người đàn bà mặc áo trắng, tay
dắt đứa nhỏ. Thấy thế tự nhiên tôi cảm thấy như có một luồng hơi lạnh
trong ruột từ bụng dưới chạy lên tận cổ, lúc đó tôi điếng hồn định co
giò chạy, mà có chạy thì tôi cũng phải chạy ngang qua hai mẹ con bà
này mới về nhà được, vì đến quá gần rồi, tiến thoái lưỡng nan, nên
đành liều mạng mà thôi!Tôi bắt đầu co chân chạy thì khi ấy tôi cũng
vừa thấy người đàn bà và thằng nhỏ quay lại nhìn tôi. Ôi, người đàn bà
mặt mày và toàn thân trước đầy máu me;còn thằng nhỏ thì tôi không kịp
thấy mặt chỉ thấy hình như nó mặc chiếc quần đùi và chiếc áo màu đỏ
hay trắng mà dính máu gì đó không phủ hết mà để lộ một đùm. . . gì đó
đỏ lòm trước bụng. Trời, chân tôi như xụm xuống, dường như không thể
nào bước nổi nữa, song cũng rán hết sức vì còn chừng 20 mét nữa là tới
nhà. Tôi tung cửa ngỏ, cửa cái chạy thẳng vào giường trùm mền kín đầu
đuôi. Ba Má tôi thấy lạ mới chạy tới hỏi, phải một lúc lâu tôi mới
trả lời được, vừa trả lời, vừa run. (Sở dĩ tôi tung cửa vào được là vì
Ba Má tôi không cài chốt để chờ tôi về. )
Kể tới đây, quý vị có thể cho rằng vì tôi ám
ảnh chuyện người ta đang đồn về hồn ma mẹ con bà Mọi nên trông gà hoá
cuốc. Sao cũng được, nhưng đối với chính tôi cho tới bây giờ tôi vẫn
tin rằng tôi đã thấy rõ ràng như vậy. Còn chuyện tôi sợ đến bủn rủn
tay chân, tôi nghĩ rằng dù ai có dạn cách mấy cũng không tránh khỏi
nỗi sợ hãi này:vì bất ngờ nhìn thấy đâu kịp phản ứng gì, với lại rất
gần con ma ấy nữa;thấy con ma bình thường đã mất hồn rồi đằng này còn
thấy thêm ruột gan, máu me nữa chớ!Ban ngày mà thấy cảnh đầy máu me
ruột gan như thế đã điếng hồn rồi!!!
Tôi tin chắc rằng đó là hồn ma mẹ con bà Mọi, do nhớ hai đứa
con của mình nên mới về thăm, thấy ngôi nhà xưa còn đó mà con đâu rồi.
Đứng ngoài nhìn cảnh cũ rồi nhớ đến cái chết tức tưởi của mình và đứa
con nên hiện hình ảnh của mình và đứa con lúc vừa bị giết, có lẽ để
tiếc nuối giây phút cuối cùng mình còn sống trong đêm định mệnh ấy. Vì
có thể bà rất muốn được sống lại để được chăm sóc cho hai đứa con côi
cút bơ vơ nơi dương thế.
*
* *
Dậu mồng tơi mơn mởn đang bỏ ngọn phủ kín hàng rào trước sân
là kỷ vật duy nhất thằng Tèo còn lưu lại cho tôi. Chiều hôm ấy nó nhổ
mấy cây mồng tơi qua nhà tôi trồng;nó trồng, tôi múc nước tưới, hai
đứa hì hục vui vẻ bên nhau suốt cả buổi chiều. Tôi, Nó nào có biết đâu
đó là lần cuối hai đứa bên nhau để rồi đến khuya hôm đó nó xa tôi mãi
mãi.
Đêm hôm đó đang ngủ thì Má tôi nghe tiếng kêu:"Bớ làng xóm ơi
có ai tới cứu mẹ con tôi. Thằng T nó giết con Mọi chết rồi". Má tôi
tỉnh ngủ hẳn, gọi ba tôi dậy:"Ông ơi thằng T nó giết con Mọi rồi". Ba
tôi thức dậy nhìn đồng hồ thấy chừng một giờ rưởi. Lúc này hàng xóm
náo động cả. Mấy người xung quanh chạy tới đứng ngoài ngỏ chớ không
dám vô vì họ sợ ông T chồng bà Mọi còn trong đó chờ họ vô là giết
luôn. Ba Má tôi chạy qua , lúc này bà Ba không còn la nổi nữa mà chỉ
rên lên từng hồi thôi. Ba Má tôi xô cửa chạy vào, dưới ánh đèn leo lét
thì thấy cảnh tượng hãi hùng:Trên giường xốc xếch, bà Mọi máu me lênh
láng. Con Tuất, con Tân hai đứa ôm nhau ngồi co rúm run cầm cập ở góc
giường gần chân má nó. Bà Ba nằm trên vũng máu dưới nền nhà, vừa rên ư
ử vừa lầm bầm nguyền rủa. Chiếc lưởi lê M16 dính đầy máu vứt lăn lóc
cạnh đó.
Rồi mấy người hàng xóm chạy vào xem. Ba tôi chạy ra nhà ông
Đích ở xóm ngoài, kêu ông đánh xe lam tới chở nạn nhân đi nhà thương.
Khi Ba Má tôi đến bà Mọi nằm yên bất động, mặc dù còn thoi
thóp thở, nhưng không nói lời nào. Hình như bây giờ cảm giác được Má
tôi đang ngồi bên cạnh nên bà cố gom chút tàn hơi, hả miệng cố lấy một
hơi lên thều thào nói với Má tôi:"Nhờ chị trông giùm mấy đứa con
em!", rồi bà nấc lên mấy tiếng, thở ra một hơi dài rồi xuôi tay. Còn
bà Ba lúc thì yên lặng, lúc thì lẩm nhẩm nguyền rủa thằng con rể.
Xe lam đến mọi người giúp một tay khiêng bà Ba và xác bà mọi
lên xe. Má tôi cũng theo xe đến nhà thương. Ở nhà, lúc này, Ba tôi mới
trực nhớ tới thằng Tèo, nãy giờ bối rối công chuyện mà quên bẵng nó,
hỏi ai cũng không thấy.
Bây giờ mọi người mới rọi đèn nháo nhác kiếm thằng Tèo thì
thấy nó ngồi co rúm lại chỗ hốc tủ với bộ đang sợ hãi lắm. Nghe có
tiếng người, nó cố ngước lên nhìn mọi người như cầu cứu với đôi mắt
lạc thần, rồi lấy hơi ức ức lên hai tiếng, xong thở ra một hơi dài,
ngã tựa vào góc tủ ngoẹo đầu về một bên rồi. . . xuôi tay!Ai đó bế
thằng Tèo đặt lên giường rồi người ta kiểm tra sao thằng Tèo lại chết,
không lẽ ba nó giết luôn nó?Khi vén cái áo thun đỏ ướt đẫm của nó
lên, thấy một đùm ruột to bằng cái bát trên bụng nó. Ôi, như vậy thằng
Tèo cũng bị ba nó đâm rồi, tội nghiệp thằng nhỏ nó có biết gì, tiếng
ai đó nấc nghẹn!Ba tôi rọi đèn xem kỹ thì thấy ruột thằng Tèo không bị
đâm lủng, chỉ lủng bụng, mà máu ra cũng không nhiều lắm chỉ ướt chỗ
bụng mà thôi. Vây sao thằng Tèo lại chết?Hay là nó sợ quá?Ba tôi cho
rằng thằng Tèo bị lòi ruột mà không phát hiện kịp thời để cấp cứu nên
ruột nằm lâu bên ngoài bị khô;hễ ruột bị khô là chết. Ai nấy nhìn
thằng nhỏ cũng thở dài tiếc nuối mà nói rằng:Phải chi lúc xe lam tới
mà phát hiện mất thằng Tèo thì chắc nó sẽ không chết tức tưởi, tội
nghiệp như vầy!
Độ 5 giờ sáng, Má tôi về cho biết:Bà Ba bị một vết thương
chéo ngang hông dài chừng 25 phân, sâu lối 1 phân đến một phân rưỡi,
bị mất máu. Bà Mọi bị 6 nhát đâm khoảng 3-4 phân trong đó có một nhát
trúng chỗ hiểm. Bác sỹ còn cho biết bà Mọi đang mang thai. Khi đưa bà
Mọi vào nhà xác, Má tôi có thấy qua lớp áo bụng bà Mọi một khối gò lên
gò xuống một lúc lâu mới yên. Bệnh viện không cho chở xác nạn nhân về
ngay mà phải nhập nhà xác để làm thủ tục xong mới được chở về.
Như vậy vụ án mạng có một người bị thương, 2 người và một thai nhi chết.
Chiều hôm đó những người trong xóm tôi khiêng hai quan tài mẹ
con bà Mọi đi chôn. Theo sau hai chiếc quan tài-một lớn, một nhỏ là
hai đứa trẻ thơ độ bốn-năm tuổi, đầu đội khăn tang, buồn hiu nắm lấy
tay nhau-đó là con Tuất và con Tân đưa tiễn mẹ và anh về nơi an nghỉ.
Đám tang đi trong lặng lẽ không một tiếng trống, tiếng chiêng!Hai mẹ
con được nằm cạnh nhau , bên cạnh mộ bà mẹ được trồng một cây chuối
sứ. Người ta nói khi nào cây chuối trổ bông là lúc người dưới mộ sinh
con.
Qua lời bà Ba và Ông T(chồng bà Mọi)trước phiên toà(phiên toà
án binh mở ở Nha trang vì ông T là lính. Toà có mời Má tôi với tư
cách là nhân chứng)thì diễn biến vụ án mạng như sau:Hôm đó ông T chồng
bà Mọi từ đơn vị về nhà. Cơm nước xong , cả nhà nghỉ ngơi một chút
rồi đi ngủ. Bà Ba ngủ nhà dưới. Vợ chồng bà Mọi và ba đứa con nằm
chung cái giường lớn ở nhà trên. Hình như bà Mọi ghen tương gì đó nên
kiếm chuyện gây với ông T. Lời qua tiếng lại sao đó, ông T không kiềm
chế được nên mới tát tai bà Mọi một cái. Có thể vừa tức bởi cơn ghen,
vừa bị đau bởi cái tát tai nảy lửa, nên bà Mọi ngồi dậy lấy lưỡi lê
M16 để sẵn dưới gối(lưỡi lê này bà Mọi để dưới gối lâu rồi, để cho con
cái ngủ khỏi giật mình)giá lên đâm ông T. Nhanh tay, ông T chụp được
cái lưỡi con dao, hai người dằn co dữ dội, cuối cùng bà Mọi cũng rút
lại được con dao, hai bàn tay ông T bị lưỡi dao cắt hai đường. Bà Mọi
giành lại được con dao, giá lên đâm tiếp thì ông T chụp được tay bà
Mọi, hai người vật nhau rầm rầm trên giường. Ông T giật lại được con
dao trở lại đâm bà Mọi. Nằm ở nhà bếp bà Ba nghe vật lộn rầm rầm,
tiếng bà Mọi rên la khi bị đâm, bà vội chạy lên xem sao. Thấy ông T
đang ngồi trên bụng bà Mọi mà giá dao đâm xuống, bà liều mình chạy đến
ôm ông T lại, ông T vung tay hất bà ra, bà té nằm xuống đất. Ông T
đâm bà Mọi thêm mấy nhát nữa thì bà Mọi nằm yên bất động. Nghĩ rằng bà
Mọi đã chết, ông T vứt con dao lại đó rồi đến cảnh sát đầu thú.
Còn về vết thương ngang hông của bà Ba và vết thương ở bụng
của thằng Tèo, ông nói ông không hề đâm con ông và không hề biết con
ông bị thương, có thể lúc ông và vợ ông vật lộn để giành con dao, vô
tình lưỡi dao đã trúng vào bụng con ông;còn khi ông vung tay hất mẹ vợ
ông có thể lưỡi dao đã trúng bà.
Như vậy người ta mới lý giải rằng:Khi thằng Tèo bị thương đau
quá nên sợ, nhân lúc ba-má nó đang vật lộn không để ý thì nó ôm bụng
nén đau cố lén bò xuống giường rồi trốn ở hốc tủ. Tội nghiệp thằng nhỏ
đau lắm mà không dám rên một tiếng vì có lẽ sợ rên ba nó nghe thấy
tới đâm tiếp!
*
* *
Từ khi tôi thấy hồn ma mẹ con bà Mọi cho đến càng về sau này,
người ta càng thấy bà hiện hồn nhiều hơn. Cách một hai đêm là có
người thấy bà hiện hồn về. Không như mấy năm trước hai mẹ con bà chỉ
âm thầm khóc lóc rồi ra đi;bây giờ bà hiện hồn về như để chứng tỏ mình
hơn:Có nhiều đêm hai mẹ con bà hiện lừng lựng đi chung quanh nhà, làm
đồ đạc chuyển động nghe loảng xoảng trong nhà, rồi ra đi. Người ta
nói khi bà ra đi thì không thấy rõ bóng dáng của bà mà chỉ thấy một
cục trắng lợp trắng lợp xẹt qua một cái, trong đêm tối, một dãi lụa
trắng lợp kéo dài từ cửa ngỏ của bà ra đến tận đầu hẻm.
Có anh bạn gặt (người cắt lúa mướn)tên Xuân, khoảng 2 giờ
rưỡi-3 giờ sáng anh đi gặt, tới bụi bông giấy đầu hẻm thì bất chợt anh
thấy bóng một người đàn bà mặc bộ bà ba trắng, tóc xoã khoanh tay
đứng tựa bụi bông. Lúc này hồn vía anh như lên mây lên mưa, lỡ chừng,
tiến lui cũng khó, đánh bạo anh cứ đi tới, chân đi, miệng niệm to thần
chú"Án Ma Ni Bát Di Hồng"-câu thần chú mà hồi nhỏ anh nghe bà ngoại
anh nói nó có công năng trừ các loại ma quỷ, hễ thấy ma mà niệm thần
chú này thì ma sẽ sợ mà biến mất. Mặc dù biết thế mà chưa có dịp nào
thử xem sự linh ứng của thần chú. Trong lúc này là cơ hội ngàn năm có
một để kiểm nghiệm xem, nhưng sao anh cũng thấy sợ quá, anh vừa run
cầm cập, vừa ấp a ấp úng niệm chú (Không biết lúc đó có từ nọ xọ từ
kia không nữa!T-H). Vừa được một hai câu thì. . . trời ơi, bà ấy đứng
chần ngần ngay trước anh cái mặt chầm vầm như cái mâm con, máu me lênh
láng. . . Lúc này chữ "Án" của anh thành ra chữ Á!!!!!!!!, rồi cái
rật, nằm yên bất động, tay chân lạnh ngắt.
Đêm khuya thanh vắng nghe một tiếng lảnh lót trước nhà, giật
mình tỉnh giấc bà chủ nhà cầm đèn chạy ra thì, trời ơi, . . . một cảnh
tượng hãi hùng:một cái "xác"nằm yên bất động xung quanh nào là cơm cá
nước non lăn lóc, lổn nga, lổn ngổn. Hoảng kinh hồn vía bà la oải oải
báo động hàng xóm. Bà con túa ra thì ôi, trời ơi thằng Xuân ở xóm
dưới bị trúng gió" ai đó la lên như thế. Người ta xúm nhau khiêng
thằng"trúng gió"về nhà. Không biết vì sợ quá hay sao mà anh ta bệnh
hơn nửa tháng mới hồi phục. Anh ta nghỉ gặt lúa luôn vì không dám đi
ban đêm nữa.
Những buổi chiều tối trời mưa lâm râm, người ta có chuyện đi
ngang qua thổ mộ Cây Trôm, nơi chôn mẹ con bà Mọi, người ta thấy thấp
thoáng nơi mộ mẹ con bà là bóng một người đàn bà ngồi khoanh tay bó
gối cúi mặt, và một cục lửa nhỏ bay vòng vòng qua lại gần đó. Người ta
nói đó là hồn bà Mọi ngồi buồn;còn cục lửa là đứa con hồn nhiên, vô
tư, thơ thẩn dạo chơi quanh mẹ nó.
Càng ngày những câu chuyện rùng rợn về hồn ma bà Mọi càng
nhiều. Chuyện đồ đạc kêu loảng xoảng trong nhà bà Ba lúc đêm khuya làm
ông chủ mua ngôi nhà này sợ quá phải dở bỏ chỉ còn lại nền nhà cho
bồn bồn mọc. Thế mà cũng chẳng chịu yên. Những chuyện này đã ảnh hưởng
không ít đến nề nếp sinh hoạt thường ngày của bà con. Thấy tình trạng
mỗi lúc càng tệ hơn, những người lớn tuổi bàn tính vận động bà con
đóng góp kẻ ít người nhiều để nhờ Thầy làm lễ siêu độ cho bà. Má tôi
có đem chuyện này bàn với bà má nuôi con Tân, bà này đồng ý chịu
hoàn toàn kinh phí cho chuyện này.
Buổi cầu siêu diễn ra rất đơn giản trong không khí trang
nghiêm và thầy đã đưa vong linh mẹ con bà về chùa để sớm hôm nghe kinh
kệ. Từ đó đến nay không còn nghe ai nói bà Mọi hiện hồn nữa.
*********
Trở lại chuyện anh Xuân niệm chú mà ma không chịu biến đi mà
còn quay lại nhát anh. Tới đây có thể có một vài trong quý vị thắc mắc
về chuyện này.
Theo tôi nghĩ, không phải chú không linh nghiệm đâu, mà lúc
đọc chú tâm anh ta lại quá tán loạn(do sợ quá)thì làm sao chú phát huy
tác dụng được, lại nữa, anh ta đọc là đọc như vậy thôi chứ chưa thực
sự tin hẳn vào oai lực của thần chú;với lại trước giờ anh có trì tụng
chú bao giờ đâu thì làm sao có sự cảm thông với chư Phật và Bồ tát?Mà
không có cảm làm sao có ứng!Mặt khác anh thấy ma hồn vía anh lên mây
lên mưa thì đó là điều kiện thuận lợi để con ma tác oai tác quái;còn
giả sử mà khi ấy anh bình tỉnh với tâm niệm chỗ bà-bà đứng, đường
tôi-tôi đi thì có thể bóng ma đó biến mất, hoặc đứng yên chứ không hù
nhát anh ta đâu. Trường hợp của tôi ở trên cũng vậy, lúc đó tôi mà
không" hồn bất phụ thể"chắc mọi chuyện cũng khác rồi. Đây là suy luận
chủ quan thô thiển của tôi.
Duy có một điều tới bây giờ tôi còn thắc mắc là "dải lụa
trắng". Bà Mọi ra đi với một dải lụa trắng. Mà vào trung tuần năm
2004, thằng Sáu Sụt ngã gục ngay gốc rào nhà bà với một con dao Thái
lan đâm lút tới cán, đứt động mạch cảnh, sau đó cũng hiện về đứng trên
cây sung với dải lụa trắng phất phơ, mà tôi và mấy người khác thấy
tận mắt. Chuyện "dải lụa" thằng Sáu Sụt thì tôi còn lý giải được theo
quan điểm chủ quan của mình. Còn chuyện bà Mọi với "dải lụa" thì tôi
cứ. . . thắc mắc hoài!Hồn ma có liên quan gì với "dải lụa"?Không phải
vô lý khi cầu hồn, các thầy có dùng đến dải lụa?!Khi có dịp tôi sẽ kể
hầu quý vị câu chuyện HỒN MA THẰNG SÁU SỤT.