Riêng Siêu, dù   đã về đến nhà rồi mà cậu 
vẫn bị ám ảnh mãi những câu nói đùa tai quái   của Quang xồm nên đem nó 
vào giấc ngủ trưa ngắn ngủi. Và thế là cậu phải   trải qua một phen khốn
 đốn, hãi hùng tới mức ngất xỉu ngay cả trong cơn   mơ. Lúc tỉnh dậy, 
Siêu ngơ ngơ ngẩn ngẩn đặt tay vào đáy quần bị ướt   rồi tự hỏi: 
            - Mình đã nằm ngay chỗ dột trời mưa chăng? Nhưng dường như bên ngoài trời đâu có mưa. Thế chẳng lẽ... 
            Lớp   da mặt Siêu chợt nóng ran với ý nghĩ mình vừa tiểu ra 
quần. Mà làm gì   phải đến nỗi thế kia chứ. Nhìn lại mình thấy toàn thân
 vẫn còn đang run   bần bật, Siêu mới sực nhớ tới giấc mơ. Thật quái 
đản, cậu không thể hình   dung nổi điều gì đã xảy đến với mình. Ôi... 
tại sao cô gái ấy lại xuất   hiện trong giấc ngủ của cậu? Mà lại y hệt 
như lúc cậu nhìn thấy cô ta   nằm ngoài gò. Một đầu tóc rũ rượi... đôi 
mắt mở trợn trừng... khuôn mặt   tím ngắt... lưỡi lè ra khỏi hàm răng...
 ôi khiếp quá. Phải chăng cậu đã   đi xem rồi ấn tượng luôn hình ảnh đó 
vào đầu? Hay là... bởi tại thằng   Quang xồm buông lời xúc phạm, cậu là 
bạn nó nên bị vạ lây? Tiêu đời mi   rồi Siêu ơi! Không khí buổi trưa 
đang nóng bức vậy mà với riêng Siêu cậu   vẫn cảm thấy lạnh. 
            Một cái lạnh bao trùm lấy cậu từ trong đến ngoài   khiến 
toàn thân cứ co rúm, rồi phát ra những cái run bần bật không thể   nén 
nổi. Siêu không dám ở trong buồng một mình. Cậu để nguyên chiếc quần   
ướt chạy luôn ra ngoài rồi đụng phải đứa em gái. 
            - Úi... làm gì mà tông người ta chí mạng vậy? 
            Trong lúc Siêu chưa kịp phân bua thì con nhỏ bỗng phát hiện kêu lên: 
            - Ủa, nước ở đâu nhỏ xuống? Ui chao... quần anh Siêu bị ướt. 
            Siêu   thật sự hết hồn cũng như lúc cậu mơ thấy mình gặp ma,
 ngọng miệng không   nói năng gì được. Sau cùng thẹn quá cậu đánh quát 
khỏa lấp: 
            - Ướt kệ tao... can chi tới mày mà thắc mắc. 
            Con nhỏ đương không bị mắng trố mắt lên ngó Siêu lạ lẫm. Nó thốt ra một câu làm cậu nhảy nhổm người: 
            - Trời ơi... anh Siêu đái dầm giữa ban ngày. 
            Toan   tát vào cái miệng đáng ghét của đứa em một bạt tai về
 tội không biết   giữ sĩ diện cho người khác nhưng Siêu kịp thời thu hồi
 cơn nóng lại, chỉ   la nó câu ngắn gọn: 
            - Im mồm! 
            Nhìn sắc diện cau có của anh trai, con nhỏ không dám nói thêm câu nào nữa mà vội đưa bàn tay che miệng. 
            Cử   chỉ của nó khiến Siêu phải bật cười, song cậu cố nén 
bằng cách bậm môi   không cho nhỏ em nhìn thấy. Phóng nhanh vào nhà tắm 
với chiếc quần đùi   quơ vội ở sào phơi, Siêu đóng sập cửa rồi xối nước.
 Thật tệ hại, sao lại   xảy ra chuyện này kia chứ. Nếu như có ai hay 
biết được, Siêu còn mặt   mũi nào đặt chân ra ngoài đường. Cần phải ngăn
 chặn ngay nhỏ em gái lại   vì cậu biết nó cũng thuộc loại ruột để ngoài
 da, sẽ mau chóng loan tin   cho cả nhà. 
            Nghĩ đến chuyện sẽ bị quê, Siêu tắm rửa thật nhanh rồi   ung
 dung bước ra tìm đứa em gái và cậu khựng lại ngay lập tức. Đúng là   đồ
 con gái lẻo mép, cậu đỏ mặt nhìn thấy nó đang thì thầm vào tai một   
đứa con gái khác điều gì đó bỗng ngưng ngay, lấm lét nhìn cậu ló đầu ra.
   Thế này thì chuyện xấu đã bị lộ, Siêu trừng mắt lên với cả hai đứa   
khiến chúng im thin thít. Cậu dằn mặt: 
            - Tụi bay mà lộn xộn, tối tao đem cột ngoài gốc me cho ma nhát. 
            Nghe   thấy vậy, hai đứa em của Siêu liền bỏ chạy vào trong 
nhà như để tìm   người che chở chúng. Còn lại một mình cậu chợt tức cười
 vì câu dọa không   hợp lý hợp tình. Chẳng phải cậu cũng thuộc loại sợ 
ma đến nỗi chỉ mơ   thấy ác mộng mà đã tè ra cả quần đó sao? Thế mà lại 
còn huênh hoang đòi   nhát ma mấy đứa em, may mà chúng không dám đả kích
 lại... tự khuấy cho   mình ly nước chanh. Uống xong Siêu cảm thấy lạnh 
do nhiệt độ trong người   bị xuống thấp. Cậu lại trèo lên giường nằm 
quấn mền nhưng chỉ được một   chút thì kêu ỏm tỏi lên: 
            - Á… buông... buông ra... 
            Hai đứa em   của Siêu chạy vô trước cửa buồng đứng lấp ló 
nhìn anh trai đang giữ chặt   chiếc mền với bộ dạng đầy khiếp sợ. Chúng 
hỏi tới, giọng run run: 
            - Anh bị... bị gì vậy? 
            Siêu co quắp người, lẩy bẩy nói như van: 
            - Tha... tha cho tui... tui hổng dám...chọc cô đâu... 
            Nhỏ em Siêu bạo gan hơn xông tới kéo chân anh, làm cậu hét lớn: 
            - Á buông... buông ra đi... đừng đụng... đụng vào tôi... 
            Tội nghiệp con bé, vừa lay Siêu vừa gọi toáng cả lên: 
            - Anh... anh... 
            Đang trong cơn hoảng loạn, Siêu co chân đạp mạnh vào đứa em gái khiến con bé té chúi mặt vô vách. Khóc mếu máo: 
            - Hu hu... anh Siêu điên rồi... 
            Không phân bua. Siêu còn trợn trừng lên với nó, miệng lẩm nhẩm những câu nói kỳ quặc: 
            - Đi đi về với thế giới của cô đi. Kẻ xúc phạm cô là thằng 
Quang xồm chứ không phải là tui đâu... đừng nhát... tui sợ lắm... 
            Hai   đứa em của Siêu khủng hoảng, xanh lè mặt mày chạy thụt
 trở ra để mặc   anh trai trong buồng với trạng thái của một kẻ đang 
khiếp đảm một điều   gì đó vô hình mà chúng đã mường tượng ra. Ma... 
nhất định anh trai của   chúng đang thấy ma. Nhưng giữa ban ngày thế này
 sao lại có ma hiện ra   trong nhà chúng để nhát anh trai chứ? Nỗi thắc 
mắc của hai đứa nhỏ bị   gián đoạn bởi tiếng thét của Siêu vọng ra từ 
bên trong. Không dám nấn ná   thêm, cả hai đứa hùa nhau đi tìm người lớn
 về chứng kiến cảnh tượng   trên. Siêu bị ba má cậu lôi ra ánh sáng tạt 
cho một thùng nước mới tỉnh   cơn hoảng Ioạn. Cậu giương mắt nhìn mọi 
người ngơ ngác: 
            - Có điều chi vừa xảy ra ở đây vậy? 
            Cha cậu nhăn mặt nói: 
            - Mày hãy hỏi lại mày coi cái gì đã xảy ra với mày! 
            Thấy điệu bộ của cha rất khó chịu, Siêu thả ánh mắt qua mẹ thì liền nghe bà nói: 
            - Vừa nãy con làm trò khỉ gì trong buồng mà mấy đứa em phải bỏ chạy hết trơn vậy? 
            Siêu ấp úng vì chưa kịp nhớ lại sự kiện đầy quái đản vừa xảy ra với mình: 
            - Con... con không biết... 
            Giọng cha cậu nóng nảy: 
            - Tại sao lại không biết khi chính mắt tao cũng nhìn thấy và nghe rõ mày rú lên như bị quỷ nhập tràng bắt mất thần. 
            Siêu lập lại lời của cha bằng thái độ sợ sệt: 
            - Quỷ nhập tràng bắt mất hồn. 
            - Phải. Chắc mày hay đi theo mấy thằng ôn vật kia phá phách 
những nơi linh thiêng nên bị trừng phạt dở điên, dở khùng rồi. 
            Mẹ Siêu chận mìệng cha cậu, không cho tiếp tục nói: 
            - Bậy... bậy quá. Sao ông lại có thể trù con mình như thế chứ. Dẫu chúng nó có phá cũng không đến nỗi... 
            Sắc mặt của cha Siêu đỏ phừng phừng: 
            -   Như thế mà bà còn cho là không đến nỗi ư? Ai đời đã lớn 
ngỏng mà chẳng   giúp ích gì được cho gia đình ngoài việc kéo bè, kéo lũ
 đi quậy phá ngày   đêm, đến người chết cũng không tha. Bà có nhớ đêm 
thứ sáu vừa qua   không? Chúng nó đi đâu tới gần sáng mới về chứ? 
            Trong lúc mẹ Siêu còn đang lúng túng thì cha cậu lại mắng: 
            - Tao nói trước, kỳ thi tốt nghiệp này mà hỏng thì đừng có ở trong nhà. Tao không muốn thấy mặt đâu. 
            Chờ cha bỏ đi, Siêu mới khẽ làu bàu: 
            - Không muốn thấy thì thôi, làm gì mà hăm he dữ vậy. 
            Mẹ Siêu vỗ nhẹ vào miệng cậu: 
            - Nói hỗn... ba con nhắc nhở là muốn tốt cho con, phải lo mà sửa đổi. 
            Siêu chưa chịu phục thiện, cãi lại mẹ: 
            -   Con có làm gì xấu xa và sai đâu ngoài việc đi chơi với 
mấy đứa bạn để   thư giãn lúc học hành căng thẳng. Thế mà ba cũng lấy cớ
 đó để mắng. 
            Vốn rất chìu chuộng Siêu nên khi nghe cậu nói, bà mẹ đã vội vuốt: 
            -   Tính ba con nóng nảy chẳng lẽ con không biết... thôi thì
 lúc nào cảm   thấy học không vô cứ ra ngoài thong dong với bạn nhưng 
đừng có bày trò   chi quá đáng. Nhất là chuyện đụng chạm tới người chết.
 Họ mà quở là tiêu   đời, không ai cứu nổi đâu. 
            Lời mẹ khiến Siêu sực nhớ tới nỗi ám ảnh   mà cậu đã tạm 
quên do phải đối đầu với cha. Bây giờ hình dung lại, cơn   ớn lạnh trong
 lòng Siêu lại bưng bừng trỗi dậy song cậu không dám kể lể   với mẹ, chỉ
 âm thầm tự nhủ rằng sẽ nghe lời bà. 
              
            Mấy hôm nay lão Tâm ốm liệt giường trước sự ngạc nhiên của vợ lão. 
            Đúng   là chuyện lạ. Bởi trong lúc mê sảng lão còn thốt ra 
rất nhiều câu khiến   người nghe phải rợn gáy như: Ta tin... ta tin trên
 đời này thật sự có   ma rồi... Và đừng... đừng làm cho ta khiếp đảm 
hơn... Như vậy là thế   nào? Bà lão rất muốn hỏi chồng về cái điều mà 
ông đã bộc lộ nhưng khi   tỉnh lại thì ông không hé môi lấy một lời, chỉ
 lặng thinh với thái độ e   dè, kiêng nể. 
            Chuyện chi đã xảy đến cùng ông lão, riêng một mình ông   là 
rõ. Vậy mà ông lại cố tình giữ kín, cứ làm như nói ra thành lời ông   sẽ
 bị chết ngay. Quả thật, lão Tâm cũng không biết mình có nên thố lộ   
chuyện này ra, bởi xưa nay lão có bao giờ tin rằng trên thế gian này có 
  ma, nhân vật của thế giới vô hình luôn làm cho người ta khiếp sợ. 
Trong   đời lão, từ lúc còn trai trẻ cho đến lúc về già... lão từng sờ 
mó vào   biết bao xác chết trong việc tẩm liệm, chôn cất họ, nhưng chưa 
lần nào   lão nhìn thấy hoặc thậm chí mơ thấy họ trở về bằng hình ảnh 
hay bóng   dáng vật vờ. Ngay đến chuyện cô gái bị chết đuối chôn cất đã 
mười năm   mới cải mả mà tử thi không tan rã cũng chưa làm lão phải hãi 
hùng, ngoài   một chút ấn tượng khó giải thích. Vậy mà... sự cá cược vừa
 rồi với lũ   trẻ lão đã không thắng cược. Tuy nhiên chúng cũng chẳng hề
 biết rằng lão   bị thua. Nguyên nhân chỉ có lão mới giải thích được 
thôi... mà chính vì   lý giải được lão mới thấm thía chữ sợ một cách sâu
 sắc đến sinh bệnh. 
            - Lão Tâm... lão Tâm... mấy thằng tui mang rượu cá cược qua cho lão nè. 
            Nghe   tiếng nói lao xao ở ngoài, lão Tâm hơi ngóc đầu lên 
nhưng rồi lại hạ   xuống. Dường như lão không có ý muốn tiếp bọn trẻ nên
 kéo chiếc mền trùm   cao. Song lão vẫn cứ bị làm rộn khi chúng ào tới 
nơi. Một đứa áp sát   vào tai lão la lớn: 
            - Thần lưu linh sao có thể nằm im trên giường được. Lão dậy 
mau... tụi tui chung độ rồi lại tiếp tục cá cược với lão nữa. 
            Đã định bụng không trả lời nên lão Tâm nhắm mắt giả vờ ngủ, 
thế mà một cánh tay của đứa bậm trợn nào đó đã lôi thốc lão dậy. 
            -   Tới giờ nhậu rồi... lão tính vờ hổng giống đâu. Rượu này
 là rượu nếp   lận đó, chỉ cần mở nắp can ra thôi là ngửi đã say rồi. 
Lão không tin,   tụi tui rót liền cho lão một cốc. 
            Giữa lúc lão Tâm vẫn chưa chịu lên tiếng thì vợ lão đã chạy vào can gián: 
            -   Ấy đừng các cháu... ông lão đang bị bệnh suốt mấy ngày 
không đả động gì   tới rượu nào cả. Làm ơn xách chiếc can này về đi cho 
ta nhờ. 
            Quang xồm là kẻ đang cầm can rượu trên tay, hơi hếch mặt ngổ ngáo: 
            - Sao lại xách về khi nó đã thuộc quyền sử dụng của lão. Tụi
 tui sòng phẳng lắm! Thua thì cứ chung độ đầy đủ chứ không quỵt. 
            Cường lách mặt qua mặt Trung đang đứng phía trước để nói: 
            - Phải. Tụi này tuy nhỏ tuổi nhưng rất biết luật chơi lắm. Rượu đã đem tới nhà, lão hãy nhận mà uống dần. 
            Bây giờ lão Tâm mới đưa mắt nhìn khắp lượt bọn trai trẻ đang vây quanh lấy mình, cất giọng khàn khàn: 
            - Ta đâu thắng cược mà nhận chung độ của bọn bây. Kỳ thiệt... ta đã nhìn thấy ma và đã bị nó nhát. 
            Những khuôn mặt chứa đầy sự sửng sốt đều hướng cả về phía lão. Học lập cập hỏi trước: 
            - Sao? Lão nhìn thấy ma thiệt rồi ư? Nó... nó ra sao? 
            Trung vội nép sát vào lưng Cường, mắt nhóng lên háo hức lắng nghe lời kể lại của ông lão. 
            - Đáng sợ lắm! Đã già từng tuổi này ta mới cảm nhận và thấm 
thía hai chữ “sợ ma” mà những người chung quanh ta từng nếm trải. 
            Cường mở to tầm nhìn hết cỡ: 
            - Nói như vậy là lão công nhận có ma thiệt trên đời? 
            Cái đầu bạc trắngcủa Ião Tâm gật gù: 
            -   Có ma thiệt... tầm cỡ ma chê, quỷ trừ như ta mà trông 
thấy nó đã thất   vía, kinh hồn, huống gì mấy đứa bay. Thôi từ nay bỏ ý 
định tìm hiểu lung   tung đi, kẻo mang họa. Ta cũng không vào hùa với 
bay nữa, hãy mang can   rượu này về. 
            Mặc dù thái độ của lão Tâm rất trang nghiêm nhưng trong mắt 
Quang xồm lại giống như đùa cợt. Cậu quay qua bảo các bạn: 
            - Đừng tin lời lão Tâm... lão đang dọa tụi mình đó! 
            Lão Tâm cố gắng nói song âm giọng quá nhỏ nên không đủ sức thuyết phục: 
            -   Ta không dọa, sự thật thì ta đã nằm trên mộ cô gái chết 
đuối và đã bị   ma nhát. Ta chỉ biết nói bằng lời thì mấy đứa không tin 
nhưng thật tình   thì như thế! 
            Trong lúc các bạn chưa ai kịp phản ứng thì Quang xồm đã nhanh nhẹn gạt phắt: 
            - Lão nói dóc. Nếu có ma thiệt thì phải chính mắt tui thấy tui mới tin. 
            Siêu nãy giờ im ru, co người trong chiếc áo gió rộng thùng thình, chợt lên tiếng: 
            -   Tao nghĩ lão Tâm nói thiệt chứ không dọa bọn mình. Từ 
bữa đi coi cô gái   tự tử ngoài cái gò tới giờ, tao luôn phải sống trong
 tâm trạng phập   phồng lo sợ. Tuy chưa khẳng định rõ rằng có ma hay 
không nhưng cứ ngồi   một mình là tao lại như nhìn thấy cô gái ấy vật vờ
 ngay trước mặt, sợ   đến cứng cả người. Tao nói trước, sẽ không tham 
gia vào chuyện mạo hiểm   chết người này đâu. 
            Quang xồm mắng Siêu khi cậu vừa nói dứt: 
            - Đồ chết nhát... ai cho phép mà tách rời khỏi nhóm? Mày mà 
có ý đồ thối lui tao sẽ đem mày tới cái gò cột ở đó qua đêm. 
            Toàn thân Siêu giật nẩy lên như bị chích điện: 
            - Oái... oái... chơi trò gì vậy. Tụi mày mà làm thế, bảo đảm sáng mai sẽ có thêm một vụ án mạng xảy ra. 
            Quang xồm càng bạo miệng: 
            -   Mày chết thành ma thì may ra tao mới sợ. Nhưng còn sống 
mày nhát cáy,   chết rồi cũng chẳng oai ma đâu. Có chăng là chờ tao chết
 tao sẽ quậy cho   tụi bay xem. 
            Lão Tâm ngước đôi mắt đục lên nhìn Quang xồm quở trách: 
            - Thằng này nói bậy quá, đúng là đồ con nít ranh. 
            Trung, Học và Cường vội nương theo lời lão Tâm chĩa miệng vào Quang: 
            -   Dòng họ mày chỉ có mình mày là cháu trai để gây giống, 
nối dòng. Ông   ngoại mày mà nghe được những lời mày vừa thốt chắc sẽ ăn
 ngủ không yên   quá. Quang ơi... mày nên giữ miệng, giữ mồm một chút 
đi. 
            Rất ngạo nghễ, Quang xồm đứng xoạc chân, hất mạnh cằm về phía trước: 
            - Không mượn tụi bay lo chuyện bao đồng. Cứ để rượu đấy cho lão Tâm. Tất cả cùng biến. 
            Thả   can rượu xuống bàn dù lão Tâm không chịu nhận. Quang 
phẩy tay lên ra   lệnh cho cả bọn rồi xăm xăm bước đi kéo theo một đoàn 
dài ở phía sau. 
              
            Khi   bọn trẻ kéo đi rồi, lão Tâm ngồi ngây ra suốt hàng giờ
 trước can rượu,   thứ chất cay mà cách đây mấy ngày thiếu nó lão không 
thể chịu đựng nổi.   Thế nhưng lúc này chỉ hình dung ra mùi men nồng của
 nó lão đã cảm giác   buồn nôn. Mà cũng phải thôi, lão làm sao còn có 
thể dung nạp nổi vào   người khi vừa trải qua một quá trình khủng hoảng 
cả thể xác lẫn tâm lý.   Kiểm nghiệm lại sự kiện đã xảy ra ở nghĩa trang
 hôm đó, lão Tâm phải thú   nhận rằng mình đã sợ. Mà điều làm lão kinh 
hãi nhất là con ma liếm   mặt... ôi... chiếc lưỡi của nó mềm mềm, ươn 
ướt... cứ lướt qua, lướt lại   trên khắp khuôn mặt lão, dù lúc ấy đang ở
 trong trạng thái say đờ người   vẫn cảm nhận được cái mùi hôi thối từ 
miệng nó tỏa ra. Trời thần ạ. Vừa   mới tưởng tượng lại, lão đã nghe 
ruột gan mình muốn lộn hết cả lên.   Khiếp đảm quá, may mà con ma để lão
 thoát, không bóp chết lão. Lão Tâm   đưa bàn tay lên vò rối tung mái 
tóc bạc rồi lẩm bẩm: 
            - Nó bóp ch ết ta thế nào được khi ta là một vật thể sống, 
còn nó chỉ là một oan ồn ẩn hiện trong chiếc bóng vật vờ. 
            Tới đây thì lão nghe tiếng nói của bà vợ: 
            - Ông dạo này lạ quá. Bộ gở chết rồi sao mà bỏ rượu và sợ ma? 
            Lão   Tâm khẽ ngước mắt ngó lên rồi lại cụp xuống như muốn 
tránh né câu   chuyện đang bị bà vợ khơi dậy. Ông lão hầm hừ trong 
miệng: 
            - Già rồi thì cũng tới ngày ra nghĩa trang xí chỗ chứ. 
            Bà lão phật ý liếc chồng: 
            - Lại nói năng tầm phào. Người đang bệnh làm ơn giữ miệng 
giùm tui đi. Tuy đã từng tuổi này, tui vẫn chưa muốn ở góa. 
            Dù tâm trạng không vui, nghe vợ nói, lão Tâm cũng phải bật cười: 
            - Khà khà... bà làm tui thấy sợ chết rồi. 
            - Sợ thì ráng sống thêm ít năm để chờ tui luôn thể. Vợ chồng
 “đồng tịch, đồng sàng” thì cũng phải “đồng quan, đồng quách” chứ. 
            Ông lão lại cười lên ha hả, giọng chế nhạo: 
            - May mà lúc này chỉ có tui với bà chứ không hiện diện người thứ ba nào nên hổng bị ai cười. 
            Lời   lão Tâm vừa dứt thì phía sau nhà bếp có tiếng động rất
 lớn dội lên tựa   âm thanh của sự đổ bể đồ sành sứ. Bà lão hoảng hốt 
kéo lôi ông chạy   xuống xem sự thể nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy gì 
ngoài một con mèo mun   đang thu mình trên góc bếp. Nhìn cặp mắt xanh lè
 của nó hướng về phía   mình, lão Tâm bỗng nghe rợn cả người lẳng lặng 
trở lên nhà. Trong đầu   lão hiện giờ là sự ám ảnh khủng khiếp của bóng 
ma nơi nghĩa trang... Một   bộ mặt xồm xoàm lông lá... đôi luồng mắt 
sáng rực trong đêm tựa mắt con   mèo mun ban nãy chiếu thẳng vào mặt 
lão... 
            Những chiếc răng lởm   chởm, nhọn hoắt... A... a... a... lão
 Tâm không thể bình tĩnh nổi dù lão   đang ở nhà mình chứ không phải 
ngoài nghĩa địa. 
            - Ông… ông thấy trong người ra sao? Có khó chịu lắm không? 
            Lão Tâm đã nhảy lên giường trùm chăn, run lẩy bẩy giống người đang trong cơn bệnh nặng: 
            - Đừng... đừng có hỏi... để... để tui yên. 
            Bà lão không hiểu rõ nguyên nhân sự khác thường của ông lão nên cằn nhằn: 
            - Người chi mà kỳ cục, quan tâm tới cũng bị la. 
            Không   phản ứng lại vợ, lão Tâm chọn thái độ lặng thinh 
nhưng điều này cũng   làm tăng nỗi sợ của lão. Và chỉ trong một chốc, 
lão đã phải tung chiếc   mền ra khỏi người để chạy đi tìm bà vợ già yêu 
cầu ngồi sát cạnh bên   mình với lý do. 
            - Tui mỏi chân... bà bóp giùm hai cái đầu gối cho tui một chút. 
            Tuy trong lòng còn đang bực, bà lão cũng không nỡ từ chối sự nhờ vả của người chồng. Bà tiến tới gần chăm sóc ông: 
            - Nào, trở lại chỗ nằm đi. 
            Tỏ   ra ngoan ngoãn một cách miễn cưỡng, lão Tâm ngả người 
xuống giường chìa   đôi chân khẳng khiu toàn những xương là xương về 
phía bà vợ: 
            - Bóp nhè nhẹ ấy! 
            Bà lão đặt mười ngón tay gầy guộc lên chân chồng nhăn mặt: 
            -   Không bóp nhẹ, chẳng lẽ tui róc thịt ông ra sao. Mà cũng
 chỉ toàn là   xương, có chút thịt nào dính da đâu... rượu nó làm tiêu 
tan hết cơ thể   của ông rồi. 
            Nghe vợ phàn nàn, lão Tâm bèn ngoái đầu lên khôi hài: 
            - Nhớ ngày xưa tui cũng bảnh lắm và lực lưỡng lắm chứ. Không như vậy bà đâu có chịu bỏ gia đình để theo tui. 
            Bà lão ngoác cái miệng để lộ hàm răng chỉ còn trơ lại ít cái răng ghim trên lợi, mắng yêu chồng: 
            -   Khỉ quá. Sắp xuống lỗ làm bạn với giun dế rồi mà còn 
nhắc lại chuyện   thời trẻ. Nói thiệt, tui cũng không ngờ về già rồi ông
 lại xấu xí, xương   xẩu vì quá kết thân với thần lưu linh. Biết trước, 
tui hổng thèm... 
            - Ha... ha... ha... 
            Lão Tâm cười lớn tiếng làm căn nhà vốn quạnh quẽ quanh năm của lão có một chút sinh khí. Lão bông đùa: 
            -   Bà cũng còn đẹp đẽ gì đâu mà chê trách người chồng già. 
Cứ làm như mình   là kẻ nhan sắc lắm vậy. Ôi, xấu không thể ví vào đâu 
được. 
            Biết chồng giỡn, nhưng bà lão vẫn tự ái, trợn tròn mắt: 
            - Ông dám nói... 
            - Khà... khà... tui nói đúng chứ có quá sự thật đâu. 
            - Cũng không được thốt ra. Dẫu tui có xấu, có già ông cũng phải khen một chút chứ. 
            - Chà, sống chung bao nhiêu năm hôm nay tui mới thấy bà có ý tưởng khôi hài đó. 
            Bà lão chắc lưỡi nói: 
            -   Thì cũng phải tạo ra niềm vui để sống chứ. Ông coi, 
trong nhà này ngoài   hai thân già lủi thủi vào ra, còn có thêm tiếng 
nói của ai. Phải chi   hồi còn trẻ mình nhận nuôi một đứa con để hủ 
hỉ... 
            - Thôi bà đừng có   phàn nàn điều đó nữa, hoàn cảnh của mình
 không tiện lợi cho điều mong   ước của bà đâu. Xưa nay chúng ta đã 
chẳng làm bạn với ma sao. 
            Giọng bà lão như nghẹn lại: 
            - Nhưng bây giờ ma đã làm cho ông sợ, cứ nhìn thái độ của ông mấy bữa nay thì tui đoán... 
            - Bậy… bậy... 
            Thấy   bà vợ sắp sửa phanh phui những điều mà mình muốn giấu
 nhẹm, lão Tâm đã   vội vàng chận lại rồi quay ngót đi ra sân, mặt hướng
 về phía nghĩa trang   nơi tạo cho lão cái ấn tượng sợ hãi. Những tia 
nắng cuối ngày đã lịm   tắt từ lâu nhường chỗ cho hoàng hôn rớt xuống. 
Gió mát làm không khí dễ   chịu hơn, nhưng lão Tâm vẫn chẳng thấy nhẹ 
thở bởi linh cảm bất an cứ   bám chặt lão làm tắt ngấm mọi ý nghĩ tốt 
lành. 
              
            Vừa mới lên giường nằm chưa kịp nhắm mắt lại, lão Tâm đã bị 
tiếng kêu réo bên ngoài làm kinh động phải bò dậy, lão hỏi vợ: 
            - Dường như là mấy đứa hồi sáng tới nhà mình... 
            Bà lão tới cơn buồn ngủ nên dấm dẳng trong mùng: 
            - Thì cũng chỉ có bọn chúng mới hay tới đây làm rộn... 
            Lão Tâm tỏ thái độ bực dọc toan nằm xuống thì nghe tiếng réo
 gọi ở ngay khoảng sân trước cửa nhà. Âm vang đầy thúc giục: 
            - Lão Tâm... lão Tâm... mau ra đây với tui... 
            Rất   khó chịu vì trong người không khỏe nhưng tiếng kêu cất
 lên lần thứ ba   thì lão không thể nằm yên. Lão lồm cồm giở mùng chui 
ra bước chầm chậm   về hướng cửa đặt tay lên chốt lầm bầm nói: 
            - Ai... làm gì quấy nhiễu ta giờ này? 
            Âm thanh từ bên ngoài vọng vào thật rõ ràng như tiếng gió: 
            - Tui đây... có người đang gặp nạn, lão mau đi cứu họ. 
            Phản   xạ tự nhiên đã xúi giục lão Tâm giật phắt cái chốt 
cửa và hấp tấp lao   ra. Hoàn toàn không có ai ngoài bóng tối đen kịt 
làm cho lão phải khựng   lại. Ngạc nhiên, lão cố gắng căng đôi mắt để 
nhìn xuyên qua màn đêm rồi   di chuyển hướng. Chợt tia đồng tử của lão 
bắt gặp một mục tiêu di động   lẫn lộn trong cái khoảng không gian đen 
thăm thẳm của thời khắc mười giờ   đêm. Chính xác là đã có người tới gọi
 lão chứ chẳng phải lão nằm mơ. 
            Nhưng   sao họ không chờ lão cùng đi mà lại buồn bã đi một 
mình ở phía trước   thế. Tuy thắc mắc, lão Tâm cũng không cho phép mình 
chậm trễ, lập tức   rời khỏi nhà để đi theo chiếc bóng dẫn đường kia. Lạ
 thay, khi lão định   được hướng đi thì thấy mình đã đứng trước cổng 
nghĩa trang và đã rẽ lối   sang khu Phật giáo. Một cái rùng mình đột 
ngột làm đôi chân lão khựng   lại không thể bước tiếp được dù chiếc bóng
 dẫn đường vẫn di động phía   trước. Ồ, sao lại là nơi này chứ? Ai có 
thể gặp nạn ở bãi tha ma vào lúc   đêm hôm khuya khoắt như vầy? Liệu có 
phải là... ma đưa lối, quỷ dẫn   đường? Lão Tâm rợn người lên lần nữa, 
toan tính quay trở về thì chợt   nghe như có tiếng nói đập vào tai: 
            - Nhanh chân lên! 
            Sự thôi   thúc của trí giác đẩy lão bước thêm được một đoạn 
ngắn nữa nhưng rồi cơn   khiếp hãi lần trước đã bùng lên mạnh mẽ hơn, áp
 đảo mọi ý muốn. Và lão   Tâm quay ngoắt trở lại bỏ mặc âm thanh của 
tiếng gọi như vọng xoáy vào   trong đầu: 
            - Đi cứu người... mau cứu người! 
            Phải nói rằng lão   Tâm bước đi thật nhanh một cách không ý.
 Về tới gần nhà mình, lão mới   chợt nghe sự day dứt dội mạnh ra từ cơn 
kiềm nén tột độ trong lòng. Lão   đã tự hỏi phải chăng thật sự có người 
đang gặp nạn chờ lão đến cầu cứu,   nhưng lão đã cố tình bỏ qua vì ngờ 
vực cảm giác. Lời khẩn cầu mà lão   nghe được là có thật hay nó được 
vọng ra từ tâm tưởng vốn đang bị hoảng   loạn sau cơn bạo bệnh của lão. 
Còn chiếc bóng di động đã dẫn đường cho   lão nãy giờ là gì chứ? Chẳng 
lẽ đấy lại là một hồn ma nào đó đang yên   nghỉ trong nghĩa trang? Đứng 
thừ mặt trước khoảng sân nhà mình hồi lâu.   Lão Tâm bỗng hình dung đến 
một câu chuyện xa xưa mà lão đã lãng quên.   Hay nói đúng hơn là lão 
không dám nhớ tới nó dù ấn tượng chẳng phải là   sự sợ hãi, kinh khiếp 
như tâm trạng của lão hiện giờ. Tội lỗi quá. Lão   Tâm thà đối diện với 
hiện tượng ma quái đang xảy ra còn hơn là phải khơi   lại điều quên lãng
 ngày cũ. 
            Không bước vào nhà ngay lúc đó, lão Tâm   ngồi luôn ở ngoài 
sân cho đến khi nghe thân thể mình lạnh cóng mới lò   dò đứng dậy. 
Bỗng... một động lực khá mạnh chợt lôi thốc lão đi trong   khi lão chưa 
kịp định thần ra điều gì. 
            Lão chỉ khẳng định rõ ràng rằng mình đã té lăn ra đất rất đau rồi không còn hay biết gì nữa. 
            Thời   gian qua bao lâu để cho lão tỉnh lại chưa, chỉ biết 
rằng khi hé được   mắt ra thì chung quanh lão đang có rất nhiều người. 
Lão nghe thấy cả   tiếng khóc tỉ tê của bà vợ già dập vào tai. 
            - Hư... hư... ông đừng có bỏ tui mà đi trước như vậy... hư... hư... 
            Bây giờ lão Tâm mới hiểu mình còn sống nên khe khẽ ngóc đầu lên: 
            - Làm gì mà khóc như có đám ma trong nhà vậy? 
            Thấy chồng đã lên tiếng, bà lão mừng rỡ gạt khuôn mặt vào ống tay áo đã ướt nước mắt kể: 
            - Tui biết ông già rồi nên muốn chết trước để khỏi làm tui 
bận bịu. Nhưng ông ơi... tui sống một mình cũng hổng có vui đâu. 
            Lão Tâm ngẩn người ra: 
            - Ý bà là… 
            Miệng bà lão méo xệch đi, nói cướp lời: 
            -   Tui biết chắc là ông toan tính tự tử rồi. Chứ đang không
 ông trong nhà   mà lại mò ra ngoài làm chi lúc nửa đêm với một sợi dây 
thừng dài kia   chứ? 
            Nghe vợ nói lão Tâm bật ngồi dậy mở tròn đôi tròng mắt: 
            - Sợi dây thừng dài ư? Nhưng nó từ đâu ra? 
            Giọng bà lão nhão nhẹt: 
            - Tui không biết, chỉ thấy trong tay ông đang cầm nó. 
            - Vậy sao tui chưa chết? 
            Bà lão lại ôm mặt khóc thút thít: 
            -   Híc... híc... cái đó ông phải đi tìm lão tử thần mà hỏi.
 Tui chỉ biết   là khi tỉnh ngủ không thấy ông nằm ở bên mới mò ra ngoài
 tìm thì gặp ông   gục trước sân. Toàn thân ướt đẫm và lạnh ngắt. Nói 
thiệt sao lúc đó tui   khỏe quá, kéo lê được ông vô nhà rồi mới chạy đi 
cầu cứu hàng xóm. 
            Không   màng đến những lời kể lể của bà vợ, lão Tâm đưa mắt 
nhìn mọi người rồi   hoang mang cố nhớ những điều còn lưu lại trong đầu.
 Nhưng dù có vận dụng   hết sự minh mẫn của tuổi tác lão cũng không nghĩ
 ra nguồn gốc sợi dây   thừng mà vợ lão bảo lão đã cầm. 
              
            Không hiểu sao sáng nay Quang   xồm dậy thật sớm khác hẳn 
với mọi ngày. Cậu vừa xòe tay xin tiền ông   ngoại thì đã bị người dì 
mắng: 
            - Con trai lớn tồng ngồng như vầy mà   chẳng giúp ích được 
gì cả, chỉ chơi bời lêu lổng. Không nhét nổi chữ   nghĩa thì cũng phải 
kiếm việc làm hoặc học hỏi cho mình một cái nghề để   sau này nuôi thân.
 Không ai sống mãi để làm chỗ dựa cho mày đâu. 
            Vốn bản tính rất ương ngạnh nên Quang xồm không chịu nhập tâm lời giáo huấn mà đáp trả: 
            - Mới bảnh mắt đã to tiếng. Sống thế này thà bỏ đi bụi còn hơn. 
            Dì Quang xồm không nén nổi sự giận dữ dù cả dòng họ chỉ có mình cậu là thằng cháu trai duy nhất: 
            -   Nếu mày muốn thì cứ việc bỏ đi bụi. Thử lăn ra đời coi 
không lao động   mày sống nổi được mấy ngày. Nhà này thật vô phước mới 
sinh ra ngữ con   cháu bất trị. Nuôi lớn tới ngần này mà chẳng hiểu ra 
điều thiệt hơn. 
            Quang xồm sửng cồ lên dù thường ngày vẫn nghe mọi người phàn nàn về mình. Cậu trợn mắt nói lớn: 
            - Ai mượn mấy người đẻ ra tui, bắt tui phải có mặt trên đời này làm chi. 
            Người dì của cậu buột miệng tuôn:   
            - Ai muốn... ai thích đẻ ra mày hồi nào đâu. Chỉ tại má 
mày... đàn bà trắc nết tạo ra nghiệp chướng làm mọi người phải khổ. 
            Quang xồm phản ứng lại lời lăng nhục ấy thật mạnh mẽ: 
            - Tui cấm dì xúc phạm đến má tui. 
            Người dì của Quang xồm chống nạnh ngang hông rồi bĩu dài môi miệt thị: 
            -   Cứ làm như má mày là người phụ nữ đoan trang đức hạnh 
lắm vậy. Thiệt   không biết mắc cỡ một chút nào. Tao là em má mày mà tao
 còn phải hổ thẹn   lây. 
            Mắt Quang xồm phát ra tia nhìn cực nóng như có lửa. Cậu gằn giọng: 
            - Dẫu má tui có làm gì tồi tệ thì bả cũng chết rồi! Dì không nên khơi lại để xỉ vả. 
            Người dì của Quang xồm hất mạnh cằm, mắt liếc thằng cháu mồ côi: 
            - Ối… tao cũng có hơi đâu mà nhớ tới một người chị như má mày. Chỉ tại hôm nay mày làm tao ngứa miệng... 
            Nói tới đây, dì của Quang xồm đổi giọng: 
            -   Từ nay mày đừng có xin tiền ông ngoại nữa, ổng già rồi 
không thể chu   cấp cho mày mãi đâu. Khôn hồn thì hãy nghĩ đến chuyện 
lập thân... bắt   đầu từ tuần tới tao sẽ cúp phần ăn của mày nếu mày 
không làm được ra   tiền đóng góp. 
            Trong lúc Quang xồm Iặng đi vì sự đối xử quá quắt của người dì thì ông ngoại cậu lên tiếng: 
            -   Làm gì mà cạn tàu, ráo máng với nó vậy? Dù sao thì cũng 
nuôi nó từ nhỏ   tới lớn rồi, để từ từ cho nó trưởng thành thêm chút 
nữa. 
            Nhưng người   dì của Quang xồm chẳng dành cho cậu khoảng 
tình cảm nào của người thân,   bà tiếp tục đay nghiến song chuyển hướng 
qua ông già: 
            - Tới giờ này   mà cha còn thương hại nó nữa à? Hồi đó không
 có sự can thiệp của cha...   tụi tui đã đem bỏ nó vô cô nhi viện cho 
rảnh nợ. Hứ... thà nuôi một lũ   cháu gái hợp tình hợp pháp còn hơn là 
giữ lại thằng cháu hoang không   nguồn gốc. Rồi để coi... nó có trở 
thành người tốt được hay không? Mới   có bây nhiêu mà đã như con ngựa 
bất trị. 
            “Xoảng”… một cái đẩy khá   mạnh của Quang xồm đã khiến cho 
chậu kiểng đặt ở bệ lan can rơi xuống   đất bể toang. Người dì của cậu 
gào ầm lên: 
            - Đó… tui nói có sai đâu. 
            Ông ngoại Quang xồm quát nạt cậu: 
            - Sao mày lại đập phá chậu hoa của tao vậy? 
            Thay   vì dịu xuống nhận lỗi, Quang xồm đã bộc phát cơn giận
 dữ của mình ra.   Cậu vung tay, vung chân tứ phía làm đồ đạc rơi đổ tùm
 lum trước sự hoảng   hốt của những người trong nhà. Chưa hết, cậu còn 
túm lấy người dì tát   vào mặt bà ta mấy cái... bốp... bốp... ối ối nó 
giết người... 
            Quang xồm nghiến răng nói: 
            -   Dì không đáng để tui giết. Nhưng nếu dì muốn sống thì 
nên hạn chế miệng   lưỡi của mình đi. Phải, thằng Quang xồm này là con 
ngựa bất trị, là   giọt máu đẻ hoang... những lời này tui nghe dì nói 
rất nhiều lần song   đây là lần cuối, tui không cho phép dì lặp lại nữa.
 Nếu ngoan cố... dì   đừng trách... 
            Quang xồm hất người dì ngã xuống rồi quay lưng bỏ đi mặc cho bà ta tru tréo ở phía sau: 
            - Đồ khốn kiếp... cút đi luôn đừng có về đây nữa. 
            Quang còn nghe rõ tiếng ông ngoại than vãn: 
            - Nghiệp chướng... trước sau gì cũng là nghiệp chướng. 
            Và   rồi tiếp theo là lời nguyền rủa của người dì, làm máu 
trong người Quang   sôi sục. Nhưng cậu đã không thèm quay trở lại mà cứ 
thế bước đi với một   cái đầu đang toan tính nổi loạn. Phải, làm sao cậu
 có thể trở thành con   người bình thường, ngoan ngoãn khi xuất thân là 
một đứa trẻ không nguồn   gốc lại phải sống trong môi trường khắc 
nghiệt, chẳng được sự đón nhận   của người thân. 
            Bản tính ngang ngạnh, vô giáo dục của Quang cũng do   không 
ai dạy dỗ cậu mà ra. Hàng ngày cậu cũng được nuôi ăn, song đó là   những
 chén cơm không dễ nuốt... Từ nhỏ. Quang đã cảm nhận được sự đối xử   
cách biệt của những người cưu mang cậu, nhưng cậu đã cố tình phớt lờ đi 
  để cuộc sống bớt nặng nề, trăn trở. Thế mà người dì của cậu đã không  
 hiểu giùm cho cậu điều ấy! Bà ta luôn xấu bụng ghen ghét khi thấy ông  
 ngoại có phần ưu đãi cậu hơn con bà. Hừm... cậu là một đứa con không có
   cha, lại mồ côi luôn cả mẹ... đó chẳng phải là điều bất hạnh sao chứ?
   Quang xồm không hiểu nguyên nhân nào khiến mẹ cậu chết sớm, bỏ cậu 
lại   cho những người thân nuôi dưỡng? Còn việc cậu là con hoang thì cậu
 có   nghe mang máng rằng mẹ cậu đã lỡ dại với một người đàn ông. Thật 
khốn   nạn cho cái thân của cậu chưa. Bây giờ thì cậu phải tự lực làm 
sao đây?   Chẳng phải cậu không dám quay trở lại nhà, mà là cậu không 
muốn nhìn   thấy mặt người dì hắc ám ấy! 
            Quang xồm di động đôi chân bằng những   bước đi nặng trịch. 
Không chỉ định nơi sẽ đến nên cậu cứ đi hoài ra tới   con đường lớn để 
rồi va phải một người đàn bà xấu xí bẩn thỉu đang dò   dẫm xin ăn. Lần 
đầu tiên Quang tỏ ra lễ phép: 
            - Xin lỗi, tui không cố ý... 
            Người đàn bà không nói năng gì cả, chỉ đưa mắt ngó cậu rồi cúi xuống nhìn cái thau nhôm móp méo trên tay. 
            Dường   như bà ta hiểu rõ thân phận mình nên cũng chẳng muốn
 làm khó tới người   khác. Quang xồm tiếp tục đi với chiếc bụng đói meo 
vì chưa ăn buổi sáng.   Đã mấy lần cậu định tấp vào một hàng bún hoặc xe
 bánh mì quen mua thiếu   nhưng nghĩ sao đó cậu lại thôi. Định tới nhà 
mấy thằng bạn kiếm đỡ thứ   gì ăn... lại thấy ngại cha mẹ chúng. Quang 
xồm nuốt nước miếng để dằn   cơn cồn cào trong bụng. Tuy chưa quá đói, 
song cảm giác bao tử rỗng   tuếch làm cậu nghe khó chịu vô cùng. Cần 
phải tìm một chỗ ngả lưng thật   yên tĩnh và không bị ai quấy rầy. 
            Bước chân vô định đưa Quang xồm đi   ngang qua chỗ cái gò 
hoang xảy ra án mạng hôm nọ. Ánh mắt cậu vụt sáng   khi thấy có đồ 
cúng... toàn trái cây... cũng có thể dùng tạm được trong   lúc này. Thế 
là chẳng kiêng dè gì vong linh người đã chết, Quang xồm xấn   tới với 
tay bốc một trái táo ngon nhất đưa lên miệng cắn và thì thào: 
            - Hồn đã dùng trước rồi thì bố thí lại cho tui... bằng không, cho tui vay cũng được... chừng nào có tui đem trả. 
            Trái   táo bị phơi nắng có lẽ cũng vài ngày nên ăn không 
giòn ngọt nhưng Quang   xồm cũng chiếu cố hết nhẵn và đã nhá tiếp sang 
trái thứ hai. Cậu vừa   nuốt vừa thầm nghĩ trong lòng: Đúng là ăn giành 
phần của ma... Bọn thằng   Học, thằng Cường, thằng Trung, thằng Siêu mà 
biết chuyện chắc phải trợn   mắt... Ối, toàn là những thằng chết nhát. 
Quang xồm chợt bật lên sáng   kiến tự kiếm ăn cho mình mà không cần tốn 
công sức lao động. 
            Cậu nhếch môi cười một mình: 
            - Hì... hì... phen này lũ bay cứ tự động dung nạp đồ ăn cho ta xơi... 
            Đánh   một giấc thật no mắt ở chỗ cái gò. Khi tỉnh dậy Quang
 xồm thấy chung   quanh mình trời đang bắt đầu sắp tối. Vậy là cậu đã 
ngủ khá lâu, hết cả   một ngày tại nơi mà ai ai cũng đều phải kiêng nể. 
Thế nhưng, cậu có bị   làm sao đâu... lại còn cảm thấy khỏe khoắn ra. Ồ 
không! Cậu đang rất đói   bụng thì đúng hơn, bởi cả ngày nay bao tử của 
Quang chỉ được nạp hai   trái táo và vài quả chuối sứ chín rục không 
ngon lành gì cho lắm! Nghĩ   tới chén cơm trắng bốc khói, ruột gan Quang
 cào lên dữ dội. Chẳng lẽ lại   muối mặt trở về nhà để tiếp tục nghe 
người dì sỉ nhục, mà bỏ đi bụi đời   luôn cậu sẽ phải sống ra sao? 
            Hoàng hôn sắp nuốt chửng không gian   tạo ra một bầu không 
khí hơi se lạnh khiến Quang gai cả người. Tuy không   phải là kẻ nhút 
nhát, thậm chí còn có phần bạo dạn... thế mà trước sự   tĩnh lặng, vắng 
vẻ ở nơi này, cậu cũng không tránh khỏi rùng mình. Biết   đâu hồn ma của
 cô gái tự tử chết hôm nào lại linh thiêng hiện lên để   nhát cậu không 
chừng. Dù trong lòng không tin, song Quang xồm cũng chột   dạ phần nào, 
cậu tức tốc đứng dậy rời khỏi cái gò bước đi lững thững về   phía những 
chòm nhà đang hắt ra ánh điện rực sáng. Giờ đây có lẽ mấy   thằng ôn 
dịch bạn cậu đang quây quần bên mâm cơm hưởng không khí đầm ấm   của gia
 đình chúng. 
            Chắc chẳng có đứa nào nghĩ rằng thằng Quang xồm   đêm nay 
không có nơi để về. Mẹ kiếp... tại sao cùng một kiếp người như   nhau mà
 đời của ta lại bất hạnh hơn chúng nó kia chứ? Quang xồm tự hỏi   và 
cũng tự giận dữ bóp nát nhừ quả cam mà cậu đã cầm với ý định sẽ giải   
khát khi cần. Hừm... vứt quả cam thật xa như người ta ném trái banh,   
Quang hầm hừ mãi trong miệng thứ âm thanh mà không ai có thể đoán ra lời
   của nó. Đi ngang qua nhà thằng Cường, nhìn thấy bóng bạn bên trong ô 
  cửa sổ đang đầm ấm ăn cơm tối với gia đình, lòng Quang xồm trỗi lên 
cơn   ghen tị. Thì ra trên đời này chỉ có mình là kẻ có số phận không 
may.   Thằng Cường, thằng Học, thằng Trung... đem ra so tất cả đều hơn 
cậu. 
            Hừm...   không thể để chúng yên ổn mà hưởng phúc như vậy 
được chúng phải san sẻ   nỗi bất hạnh của ta... Quang xồm vừa nghĩ vừa 
quay ngoắt hướng đi tiến   dần vào khoảng sân nhà Cường. Không có con 
chó nào xồ ra nên cậu càng   bạo chân lần vô tận nhà sau. Mùi chua từ 
nước đậu hũ ép ra xông lên mũi   Quang làm cho cậu hơi nhăn mặt nhưng 
rồi tiếp theo là sự mừng rỡ. No rồi   đây. Quang rờ rẫm trong bóng tối 
một hồi với niềm thỏa mãn dâng cao.   Đậu hũ trắng lấy từ khuôn ra tuy 
lạt song chất béo ngậy của nó cũng làm   cho cậu cảm giác ngon... phải 
nói rằng rất ngon là đằng khác, nhất là   trong lúc bụng đang đói cồn 
cào. Quang không biết mình đã ăn bao nhiêu   đậu hũ của nhà Cường, chỉ 
khi cảm thấy rất no mới dừng lại rồi chậm chạp   trở ra như một bóng ma 
thật sự vậy. 
            Chẳng đôi mắt nào phát hiện ra   Quang xồm và hành động ăn 
vụng của cậu. Thế là Quang ung dung với chiếc   bụng no căng thoát được 
tới ngoài đường chõ miệng vô cười thầm: 
            - Hí... hí... lát nữa thế nào cũng có kẻ la hoảng lên cho xem. 
            Thật   vậy, khi Quang chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy 
tiếng ồn ào từ chỗ   nhà Cường. Âm thanh duy nhất lọt vào tai cậu là một
 câu rất ngắn gọn của   ai đó: 
            - Đúng là ma... 
            Lại thêm một tràng cười ngấm ngầm khoái   trá nữa của Quang 
diễn ra trên môi cậu. Ý tưởng biến thành nhân vật   huyền bí để hù dọa 
các bạn hình thành trong đầu Quang mỗi lúc một lớn   hơn. Và cậu tiếp 
tục đi tới nhà Học, nhà Siêu... tối hôm đó Quang thật   sự vui đến nỗi 
chưa bao giờ cậu được vui đến như vậy. 
            Há... há...   há… bộ dạng co dúm của tụi nó thiệt buồn cười 
quá xá. Phải chi mình có   thêm tài biến hóa, mình sẽ làm cho tụi nó 
phóng uế ra quần chơi. 
            Những   bước chân hả hê đưa Quang xồm đi lang thang trong 
đêm tối cho tới khi   mệt rã người dừng lại thì mới hay mình đang đứng 
trước nhà lão Tâm,   nhưng cửa đã đóng kín. Có lẽ cặp vợ chồng già này 
đã đi ngủ nên ngay đến   ánh sáng của ngọn đèn cũng không còn. Ngồi bệt 
xuống nghỉ chân cho bớt   mỏi, Quang xồm nhìn bóng đêm vây chung quanh 
bằng thái độ lầm lì. Cái gì   đáng cho cậu phải sợ đâu nếu không muốn 
nói rằng cậu đang thích hòa   thân xác mình vào với chúng. Bởi có như 
thế cậu mới khiến người ta nể   sợ, không còn coi thường cậu là một 
thằng con hoang. Hừm... “con hoang”,   cái từ ấy như mũi tên của gã thợ 
săn độc ác bắn ra ghim thẳng vào ngực   Quang xồm làm cho cậu bị đau 
phải giãy giụa trong suốt bao nhiêu năm.   Hôm nay nhất định cậu phải 
nhổ nó ra, phải dùng hết sức lực của mình bắn   trả lại... 
            Sau một hồi gầm gừ với hoàn cảnh cay nghiệt của bản   thân, 
Quang xồm đứng bật dậy tới gõ cửa nhà lão Tâm như muốn trút vào   lão 
phần nào cơn thù hận của riêng cá nhân mình. 
              
            Chạy. Cần   phải chạy thật nhanh, đôi chân của Quang xồm 
chịu sự điều khiển của não   nên ra sức chạy băng băng về hướng nghĩa 
địa để lại phía sau những tiếng   dội khá lớn. Hú hồn, cậu không lường 
trước được sự việc xảy ra như vậy.   Chỉ là đùa thôi mà... đúng là lão 
già yếu bóng vía. Cầu mong lão đừng   chết, Quang dừng lại vừa thở, vừa 
ngoái đầu nhìn lại nhưng đằng sau cậu   là một khoảng tối đen chẳng nhìn
 thấy vật gì ngoài những hình thù quái   dị của đám cây cối trong bóng 
đêm. Thật sợ quá, nỗi sợ của Quang không   phải là cơn khiếp đảm mà là 
sự hoảng hốt của một kẻ biết mình vừa gây   nên tội lớn. Đúng là tội của
 Quang xồm sẽ rất lớn nếu như lãoTâm thật sự   lìa đời. Ở một khoảng 
cách khá xa tầm, Quang cố vểnh đôi tai lên để   nghe ngóng động tĩnh từ 
phía nhà lão Tâm, song không gian hoàn toàn yên   lặng. Mặc dù vậy, 
Quang vẫn không dám quay trở lại. Cậu đứng tần ngần   một chút rồi lầm 
lũi tiến thẳng vào nghĩa trang. Một chút gờn gợn thoáng   ập đến với 
Quang nhưng lập tức biến mất ngay, nhường chỗ cho sự tò mò,   muốn khám 
phá điều bí ẩn. Gió lúc này không còn mạnh chỉ rì rào như   tiếng quạt 
của bà mẹ, nên Quang nghe lạnh. Cậu rảo gót chân đi qua nhiều   hàng mộ 
trong trạng thái hơi căng thẳng, thị giác và thính giác tập   trung cao 
độ đến mức tiếng rơi của chiếc lá cậu cũng có thể nghe. Chẳng   có gì 
đáng cho Quang phải sợ như tâm trạng lúc đầu. Cậu tỏ ra dạn dĩ hơn   đi 
hết khu nghĩa trang đạo Công giáo rồi chĩa mắt qua khu Phật giáo.   Tất 
cả chỉ là một màn đen lẫn nhiều vệt sáng của những ngôi mộ xây làm   
thành một bối cảnh khá rùng rợn. Thế nhưng Quang xồm không chịu dừng   
chân lại mà bước qua khỏi ranh giới để sang khu đạo Phật. Ngay những   
giây phút đầu tiên cặp mắt cậu đã va phải một mục tiêu kỳ dị. Đó là cái 
  khối đen biết di động ở cách cậu không xa. Người hay ma? Tim Quang xồm
   bắt đầu dội mạnh lên và mỗi lúc càng tăng cường nhịp độ. Làm sao có 
thể   là người được, cậu tự mình khẳng định và cho rằng chẳng ai điên 
khùng gì   mà lấp ló ngoài nghĩa trang giờ này. Sự có mặt của cậu nơi 
đây đã là   điều khác người rồi, chắc chắn không còn kẻ thứ hai nào điên
 hơn cậu.   Tin vào suy nghĩ ấy nên toàn thân Quang như bắt phải khí 
lạnh mà lẽ ra   cậu đã cảm nhận từ sớm. Nên rời khỏi nghĩa địa ngay 
thôi, Quang vừa   quyết định vừa thụt lùi và trong khoảnh khắc bị mất 
bình tĩnh ấy, bước   chân cậu đã hụt hẫng khiến cả người rơi tuột xuống 
một cái hố sâu đầy cỏ   và dường như có cả nước. Ối... tiếng kêu của 
Quang tuy không phát âm ra   ngoài miệng song cái ngã đã toát lên tiếng 
động làm cậu phải thót tim.   Sự phản ứng của những nhân vật trong thế 
giới vô hình chăng? Chắc chắn   là không sai bởi họ đã phát hiện ra kẻ 
đột nhập vào nơi mà họ đang yên   nghỉ. 
            Như vậy cái ngã vừa rồi là cậu bị ma đẩy. Quang nghe lạnh 
toát   đằng sau gáy cố nhoài người ra khỏi hố nhưng đôi chân cậu giống 
như bị   ai nắm kéo lại không thể trườn lên được. Lần này thì Quang thật
 sự nhìn   nhận rằng mình đã sợ. Ruột gan cậu run rẩy từ trong ra tới 
tận bên   ngoài. Đúng là dại... khi không lại mò ra bãi tha ma lúc nửa 
đêm để phải   nhận lãnh hình phạt có một không hai này. Nếu là bọn chết 
nhát kia, thế   nào cũng tử vài ba mạng hoặc chẳng còn chút mật. Riêng 
mình thì...   Quang xồm chưa kịp hình dung đến cảm tưởng của mình thì 
bất chợt miệng   há hốc, mắt trợn tròn, toàn thân cứng đờ ra. Mà cậu 
đang đối diện với   con ma... Ôi trời... chính là nó chứ không sai. Cái 
khối đen mà cậu vừa   thấy ở ngay trước mặt cậu. Phen này đúng là chết 
thật. Có thể phải tỉ   thí một trận sống mái giữa người và ma may ra mới
 có cơ hội thoát thân.   Nhưng ma với người đâu cùng chung hình thể mà 
vật lộn được với nhau. Nó   chỉ cần búng một ngón tay cái thì cậu sẽ 
chết không kịp kêu cứu. Với ý   nghĩ như thế. Quang xồm không đứng vững 
nổi trên đôi chân của mình mà   khụy hẳn xuống rồi ngồi bệt luôn dưới 
hố. Mọi sức mạnh quả cảm lẫn sự   lầm lì, ương bướng ở nơi Quang như tan
 biến đâu hết trả lại con người   cậu lúc này là sự nhút nhát tột cùng. 
Ma... lần đầu tiên trong đời cậu   hiểu nỗi sợ ma là thế nào. Hèn gì đám
 bạn của cậu, chỉ nghe nói đã có   thằng sợ mất mật. Hư... hư... Quang 
không biết đó là tiếng rên của mình   hay của con ma đang ở trên miệng 
hố? Cậu chỉ biết là đôi tai mình đã   nghe rất nhiều âm thanh đó cho tới
 lúc bị bàn tay con ma tóm gọn lôi lên   trên. Chết... chết... trong đầu
 Quang lúc này chỉ có từ chết là rõ ràng   nhất thôi. Đành chịu vậy, đâu
 có vùng vẫy hay khiếp sợ cũng không thoát   được kiếp nạn này. Quang 
xồm nhắm tịt mắt chờ đợi giây phút tử của   mình. Nhưng... dường như con
 ma đang bày trò mèo vờn chuột. 
            - Sao lại ngồi ở dưới cái huyệt mộ đó thế? 
            Tiếng   của người. Quang như không tin ở tai mình, mở chống 
mắt ra để nhìn. Bởi   cậu cho rằng ma không thể nào phát âm thành lời 
giống người được. Song   thị giác của cậu đã đứng im đồng tử vì chạm 
phải một bộ mặt hay nói đúng   hơn là một hình dáng hết sức kinh khủng. 
Á... á... á... lần này Quang   xồm khẳng định là mình đã thét chứ không 
ngờ vực như lần trước. Gớm   ghiếc quá, mắt cậu trông thấy rõ ràng một 
con ma có cái đầu tóc xõa   dài... may mà trời quá tối nên cậu không 
nhìn thấy bộ dạng đặc trưng của   nó ra sao nên còn có thể sống sót để 
cất lời hỏi lại: 
            - Bà là... ma hay... người...? 
            Có lẽ giọng của Quang xồm quá run nên con ma nghe không rõ đáp theo kiểu hỏi ngược: 
            - Cậu là ai mà lại ở ngoài nghĩa trang vào giờ này? 
            Quang xồm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để bắt đầu cuộc đàm 
thoại đầy bất ngờ và gay cấn. Tiếng cậu đã trở nên mạch lạc hơn: 
            - Tui... cũng đang... muốn hỏi bà... 
            Con ma không cười khà khà để chặn đứng tinh thần của Quang xồm mà nó tỏ ra nhu mì một cách đáng kinh ngạc: 
            - Cậu muốn hỏi cái gì? 
            Quang xồm đáp không theo sự điều khiển của ý thức: 
            - Bà là người hay là ma quỷ hiện hình? 
            Con ma hỏi làm cho cậu lạnh gáy: 
            - Hãy thử đoán coi... ta là ai? 
            Quang xồm buột miệng nói: 
            - Bảy mươi phần trăm thì là người... 
            - Vậy ba mươi phần trăm nữa cậu cho ta là ai? 
            - Ma. Bởi chỉ có những hồn ma mới ẩn cư ngoài nghĩa địa. 
            Bây giờ thì tiếng cưởi của con ma chợt vỡ ra nhưng không tạo thành âm thanh rờn rợn mà lại nghe như nức nở. 
            - Ta là hồn ma ư? Thế mà có đôi lúc ta là cứ muốn mình là người. 
            - Bà làm tui không hiểu gì. 
            - Hừ... hừ... cậu hiểu để làm chi khi cuộc đời này là những cơn gió xoáy hung hãn và tàn khốc. 
            - Bà nói cứ như là người ta ca cải lương vậy. 
            Giọng con ma ướt sũng: 
            -   Nếu là cải lương thì khi hạ màn người diễn viên sẽ trở 
lại với đời   thường. Nhưng đây là đời thường thì cậu ngẫm thử xem lời 
ta có quá đáng   không chứ. Đi... đi theo ta... 
            Bất ngờ bị rủ rê, Quang xồm phản ứng lại: 
            - Tui chưa muốn chết đâu... bà đừng bắt hồn tui. 
            Có lẽ con ma cảm thấy vui trước sự sợ hãi của Quang xồm nên đã bật cười trấn an cậu: 
            - Khà... khà... ta bắt hồn cậu làm chi khi bản thân ta còn chưa thể tự lo liệu được. Mà ta trông cậu có vẻ quen... 
            Quang vội hấp tấp nói: 
            - Không hề quen thì có. Đây là lần đầu tiên tui dám vào nghĩa trang một mình. 
            Con ma từ tốn hỏi: 
            - Lý do nào xui khiến? Phải chăng cậu đang có dự định phá phách... 
            - Ồ không. Chẳng qua là tui không có nơi nào để về nên mới nghĩ tới chuyện tá túc ngoài nghĩa địa. 
            - Nhưng đây là chỗ của người đã chết. 
            Quang im lặng một lúc rồi đối đáp trơn tru: 
            - Người chết rồi sẽ không biết làm hại ai. Nơi của họ là chốn ẩn thân thật yên ổn. 
            - Ý tưởng của cậu sao mà giống ta thế. 
            - Té ra bà chẳng phải là hồn ma. 
            Sự phát hiện của Quang làm con ma trước mặt cậu ngỡ ngàng: 
            - Ta là hồn rna hồi nào. Bộ cậu tưởng chết dễ lắm sao? 
            Lúc này Quang cảm thấy lá gan mình to ra không còn teo thắt lại như hồi nãy. Cậu bắt đầu lấn lướt: 
            -   Trời ơi... hổng phải là ma mà nãy giờ hổng nói thiệt. 
Gặp kẻ nhát họ   hồn phi phách lạc xuống âm phủ thì bà không có mạng mà 
đền. Nếu tui có   đem theo cây đèn pin tui đã không hốt hoảng. 
            Con ma mà Quang xồm ngộ   nhận giờ lộ rõ là một người bằng 
xương, bằng thịt. Điều đáng nói hơn bà   ta lại chính là người phụ nữ ăn
 xin mà cậu đã va phải ở ngoài đường lúc   ban ngày. Khi nhận diện được 
thủ phạm làm cho mình ú tim, Quang kêu lên   thật lớn: 
            - Thì ra là bà hả. Ăn mày thì ở ngoài đình ngoài chợ chứ sao lại mượn nghĩa địa làm nhà? 
            Người phụ nữ ăn xin thở dài dưới bóng đêm: 
            - Ta phải giả làm ma ở đây là điều khổ tâm khó nói ra. 
            Quang xồm như hiểu chuyện nên không đặt thêm câu hỏi mà chỉ khẽ máy miệng: 
            - Bà làm ma trông giống lắm, ngay đến ma thiệt cũng e lầm. 
            - Tại vì ta quá xấu có phải không? Đó là sự bất hạnh mà ông 
trời đã trút xuống số phận ta khiến ta sống cũng như người đã chết. 
            Thái độ Quang xồm thật dửng dưng: 
            -   Bà oán trách chi lão trời già ở trên cao, ông ấy không 
có mắt để nhìn   thấu đáo mọi việc đâu. Hãy tự mình vượt qua cái định 
mệnh mà ông ấy đã   sắp đặt sẵn. 
            Lúc này Quang xồm nghe người phụ nữ ăn xin khóc thật   sự, 
tiếng khóc của bà ta làm rung động trái tim vốn rất ngỗ ngược của   
Quang. 
            - Hu... hu... hu... ta đã làm điều đó và đã chuốc lấy hậu 
quả thê lương là cuộc sống hiện tại đây... hu... hu... hu... 
            Tự nhiên Quang xồm trở nên dễ thương hơn, cậu đi sâu vào đời tư người phụ nữ có hoàn cảnh chẳng ra gì này. 
            - Bà hãy kể cho tui nghe về bà đi. 
            Người   phụ nữ vẫn nức nở với nỗi đau của chính mình nên 
không thốt thành lời   được. Hồi lâu sau bà mới nói khi tâm trạng đã dịu
 lại: 
            - Muốn nghe chuyện của ta thì hãy theo ta lại chỗ trọ của ta ở đằng kia. 
            Quang ngẩn ngơ đảo mắt nhìn vòng quanh: 
            - Ngoài nghĩa địa này mà cũng có nhà trọ ư? 
            Tiếng cười của người phụ nữ ăn xin đầy chua chát: 
            - Ừ nơi đây là khách sạn ngàn sao mà ta đã nương náu suốt nhiều năm. 
            Đôi mắt Quang xồm trợn ngược lên: 
            - Bà đã ở trong nghĩa địa nhiều năm chứ không phải chỉ mới đây… 
            -   Đúng, bởi thế cho nên ta và những người đã yên nghỉ nơi 
đây nào có khác   gì nhau. Tuy ta còn sống nhưng cũng giống như một hồn 
ma đã chết. Ban   ngày thì ra phố xin ăn, còn ban đêm thì vất vưởng 
trong cái nghĩa trang   vắng lặng này với nỗi quay quắt nhớ thương và 
niềm đau oán hận. 
            Quang xồm đâm ra nhiều chuyện: 
            - Giọng điệu của bà khó hiểu quá. Bà đang nhớ thương ai và đang oán hận ai? 
            Người phụ nữ thổn thức tựa như đang đau khổ lắm: 
            - Nỗi lòng của ta chỉ có những hồn ma trong nghĩa trang này mới cảm thông và chia sẻ được thôi. 
            - Nhưng dù sao bà cũng đã gặp tui... đã lộ ra chút ít về bản thân của mình. 
            Lời năn nỉ của Quang xồm làm người phụ nữ lặng thinh. Lúc lâu sau bà ta mới cầm lấy tay cậu kéo mạnh: 
            - Thôi được ta sẽ nói rõ về ta nếu như cậu tình nguyện giúp ta một chuyện. 
            Quang xồm sốt sắng gật: 
            - Chuyện gì khó mấy tui cũng hứa sẽ làm. 
            - Vậy thì đi lại đây. Ta có thức ăn ngon lắm, mình vừa ăn vừa trò chuyện. 
          Nghe   thấy vậy, nước miếng từ trong miệng Quang xồm ứa ra làm
 cho cậu phải   nuốt nước liên tục. Bởi lẽ số đậu hũ ăn vụng ở nhà Cường
 khi nãy đã được   bao tử cậu tiêu hóa hết.