Tuy từ nhỏ đến lớn là một đứa trẻ sống
trong môi trường chẳng ra gì, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Quang xồm
trở thành con ma đói. Lúc ở chỗ cái gò cậu đã giành ăn trái cây cúng
của người chết, rồi tự biến mình thành tên trộm bất đắc dĩ nơi bếp nhà
thằng Cường, giờ lại ngồi nhai ngon lành con gà luộc đã lạnh tanh mà
người phụ nữ ăn xin chìa ra. Có lẽ đây cũng là đồ cúng trên ngôi mộ
của một người nào đó ở khu nghĩa trang đạo phật chứ không phải do bà
ta bỏ tiền ra để mua. Dự đoán của Quang xồm được giải đáp:
- Thịt gà còn ngon không hay đã thiu mất rồi?
Sực nhớ tới người phụ nữ ăn xin, Quang xồm bẻ chiếc đùi gà còn lại đưa cho bà:
- Vẫn còn ăn được. Trong hoàn cảnh này, như vầy là nhất rồi.
Người phụ nữ chìa tay đón lấy, ngồi ăn nhỏ nhẻ, miệng không ngừng tâm sự:
- Cậu nói chí phải. Tình cảnh khốn khổ của ta có được thứ
bỏ vào bụng để kéo dài sự sống là may mắn lắm rồi, còn trông mong gì
nữa. Bấy lâu nay ta đã làm con ma đói, ma khát... ăn toàn đồ cúng của
người chết để sinh tồn. Con gà luộc này lúc chiều ngang qua ngôi mộ
đằng kia ta đã lấy nó…
Quang xồm ngừng ăn đưa lưỡi liếm vòng quanh mép, vẻ chẳng hề câu nệ:
- Tiếc quá. Phải chi có chút muối tiêu bữa tiệc của chúng ta sẽ ngon hơn.
Người phụ nữ thở hơi mạnh:
- Cậu là con cái nhà ai ở vùng này?
Quang xồm dấm dẳng nói:
- Bà đừng hỏi gì về thân thế của tui cả. Chỉ nên biết đại
khái rằng tui là một đứa mồ côi bị người đời hất hủi, không có chỗ để
về. Có lẽ từ nay tui cũng mượn nghĩa địa để nương náu giống như bà...
- Cậu làm ta thấy bất ngờ, nhưng ta xin có lời khuyên cậu
nên cố gắng chịu đựng để vươn tới một tương lai sáng sủa hơn. Cậu còn
quá trẻ đừng buông xuôi như ta.
Cá tính bướng bỉnh của Quang xồm trỗi lên khiến cậu quăng chiếc đầu gà đang gặm dở đi khá xa rồi lộ dáng bực bội:
- Tui tự biết mình phải làm gì và phải sống như thế nào.
Mẹ kiếp... cuộc đời chó má này đâu đáng để cho tui trân trọng. Tui cảm
thấy thù nó... thù những kẻ đã sinh ra tui...
Những lời bộc thốt của Quang xồm làm người phụ nữ ăn xin
phải thảng thốt, tuy nhiên màn đêm dày đặc của nghĩa trang đã giấu
nhẹm cử chỉ ấy nơi bà. Bà ta nhỏ giọng khi thấy Quang xồm đã dịu lại:
- Bình tĩnh... giận dữ làm gì khi sự việc đã rồi.
Quang xồm tiếp tục đưa miếng thịt gà còn lại lên miệng nhai cho đến khi hết nhẵn mới dùng tay chùi mép rồi hất mặt:
- Đêm nay tui sẽ ngủ lại đây để bầu bạn với bà... mà không, để nghe bà kể chuyện đời xưa...
Người phụ nữ ăn xin cảm nhận khóe mắt mình chợt cay vì cơn ngậm ngùi quay trở lại:
- Chuyện đời ta không giống như cổ tích đâu cậu nhỏ. Mà nó
là một cơn giông tố dữ dội nhận chìm ta xuống tận đáy sâu của kiếp
sống làm người. Cậu đã thấy rồi đó ta bị đẩy xuống địa ngục khi chưa
trở thành hồn ma.
Quang xồm ra vẻ rất nóng lòng:
- Bà đi ngay vào câu chuyện đi, đừng đi vòng vo tam quốc nữa.
Người phụ nữ ăn xin chắc lưỡi:
- Thì ta nói... nhưng nghe rồi cậu đừng khinh ta là một người đàn bà chẳng ra chi.
- Hãy gạt vấn đề đánh giá đó sang một bên, chờ bình luận sau đi.
Tiếng người phụ nữ ăn xin ảo não:
- Sở dĩ ta có kết cục ngày hôm nay là do số phận trớ trêu
đã đẩy ta vào một tình huống thật tệ hại. Ta nhớ rõ mồn một từng sự
việc xảy ra song không tài nào hiểu được tại sao nó lại đến với ta và
tại sao ta lại ngã quỵ trước nó?
- Trời ơi... bà kể tóm tắt thôi, tui không kiên nhẫn để nghe bà kéo dài câu chuyện đâu.
- Dù sao thì cũng phải có đầu, có đuôi chứ hớt ngang câu chuyện thì cậu làm sao hiểu được.
Tới đây, người phụ nữ ăn xin tiếp tục kể về mình:
- Trời sinh ra ta và đối xử bất công với ta nhiều đến nỗi
ta khó mà nói hết được. Là phụ nữ nhưng ta không có chút nhan sắc, mãi
ngoài ba mươi vẫn chẳng có gã đàn ông nào thèm ngó mắt tới đời ta. Đã
vậy, anh chị em trong nhà còn không thương, ghét bỏ, coi ta như cục
nợ, là vận rủi... mỗi khi gặp phải chuyện không may. Họ cứ lấy ta ra
mà mắng, mà đổ lỗi... cho đến một ngày ta không chịu đựng nổi đã nghĩ
tới chuyện chết quách để khỏi là cái gai trong mắt người thân. Vào một
đêm không trăng cũng chẳng sao giống như đêm nay... sau khi chờ mọi
người trong nhà đi ngủ hết, ta đã mở cửa trốn ra với một chai thuốc
trừ sâu cực mạnh tìm chỗ kết liễu cuộc đời. Song ta lại sợ có người
phát hiện được sẽ cứu ta sống lại nên quyết định lần mò ra nghĩa địa
để chết, vì đó là nơi hoang vắng... ý niệm về sự giải thoát khỏi cuộc
đời khổ ải đã cho ta lòng can đảm và ta đã dò dẫm ra tới tận nghĩa
trang... Thế nhưng khi ta đưa chai thuốc trừ sâu lên miệng thì bỗng
nghe có tiếng rên rất gần mình. Thoạt đầu ta thật sự khiếp hãi vì nghĩ
rằng bị ma trêu… rồi sau đó ý tưởng của một kẻ chán sống làm tan biến
sự sợ hãi... ta căng mắt xuyên thủng bóng tối chung quanh mình và tìm
ra thủ phạm của tiếng rên. Đó là một người đàn ông say rượu nằm vắt
ngang trên ngôi mộ bằng đất chỉ cách chỗ ta đứng khoảng vài bước chân.
Mặc kệ ông ta chăng. Ta đã định bụng như thế, nhưng rồi tính hiếu kỳ
muốn biết gã là ai nên ta đã đến gần và cúi xuống dùng tay mình lay
lay... Thật bất ngờ... trong lúc ta chưa kịp nhận dạng được dung mạo
của gã thì đã bị gã nắm chặt lấy và đè xuống... Phải kể lại chuyện này
ta cảm thấy xấu hổ quá. Giá như lúc đó ta phản kháng lại sự cám dỗ
của ma quỷ thì dẫu còn sống ta cũng đâu khổ sở đến dường này.
Ngừng lại một chút để nghiền ngẫm những sự việc đã xảy ra
trong đời mình, người phụ nữ ăn xin mới nghẹn ngào kể tiếp:
- Ta nghĩ ông trời trêu ngươi ta nên mới bày ra những cái
trò oái ăm trong cái đêm hôm đó. Ta thật sự không hiểu mình sao lại có
thể buông xuôi một cách dễ dàng để người đàn ông đó chiếm đoạt mình
rồi lặng lẽ bỏ đi.
Dù đã là một cậu con trai đang bước vào tuổi thanh niên,
Quang xồm vẫn còn ngu ngơ trước vấn đề tình cảm của người lớn mà cậu
vừa nghe được nên bật thốt:
- Sao bà không chạy theo người đàn ông ấy làm vợ gã?
Tiếng khóc nơi người phụ nữ ăn xin lại vỡ ra:
- Ta nào biết gã là ai và sinh sống ở đâu. Sau đêm chung
đụng đó, ta bỗng dưng không còn muốn chết nữa nên đã qua trở về nhà.
Lòng thầm mong sẽ tìm cho được người đàn ông ngẫu nhiên làm chồng mình
với niềm hy vọng cháy bỏng của người đàn bà đang cần một mái ấm. Sự
việc ấy không ai biết... mãi cho tới lúc ta phát hiện mình mang thai
và chẳng thể giấu giếm mọi người được.
Nghe tới đây. Quang xồm thông minh đột xuất:
- Tui đã suy đoán được đoạn cuối của câu chuyện. Bà đã bị
đuổi ra khỏi nhà và sống kiếp đời lang bạt, ăn xin mà tui đang thấy
đây.
- Cậu nói đúng không sai. Điều đáng phải nhắc lại là cho
tới giờ này, trải qua chừng ấy năm ta vẫn chưa tìm ra tông tích người
đàn ông đó để nói rằng ổng và ta từng có một đứa con... Rất tiếc là ta
cũng không được sống cạnh nó.
Quang xồm xoa tay hỏi:
- Nó đã chết rồi chắc?
Người phụ nữ ăn xin bèn mắng cậu:
- Nói tầm bậy. Nó vẫn còn sống... mà thôi, điều ta cần là nhờ cậu tìm giùm ta người đàn ông kia...
Chuyện không vui nhưng Quang xồm lại cười rũ:
- Há... há... há... bà cứ làm như tui có phép thần nhìn
xuyên được quá khứ của bà vậy, theo lời kể thì bà và người đàn ông đó
chỉ gặp gỡ một lần và chưa hề biết mặt nhau. Sự kiện lại xảy ra rất
lâu, mười mấy... hai chục năm... ngay đến cơ quan pháp luật cũng chưa
chắc tìm ra được, huống hồ tôi... thằng Quang xồm thường chỉ độc một
tài bốc phét.
Trong bóng đêm, người phụ nữ ăn xin lại lộ dáng vẻ buồn thảm:
- Ta biết yêu cầu của ta khó có thể đáp ứng nhưng linh cảm cứ mách bảo rằng người đàn ông này không ở quá xa ta.
- Thế thì bà cần gì phải nhờ vả tới tui. Bà hãy lợi dụng
khoảng thời gian ăn xin mà xông xáo mọi nơi ắc có ngày sẽ gặp.
Người phụ nữ phàn nàn:
- Điều đó ta đã làm rồi, song ngặt nỗi ta không hề biết mặt mũi ông ấy...
Quang xồm đứng bật dậy:
- Vậy thì tui xin bó tay thôi. Dẫu có tài đánh hơi như chó săn trải qua nhiều năm cũng khó lòng mà phát hiện.
- Nhưng ta có vật này đây. Nếu cậu nhận giúp thì ta sẽ đưa cậu giữ để tìm ra chủ của nó.
Lòng tốt của Quang xồm tan biến mất khi nghĩ đến chuyện không nên tự chuốc lấy những rắc rối vào mình.
Cất tiếng gọi nhiều lần không thấy Quang xồm thưa, người
phụ nữ ăn xin chồm tới lay lay cậu nhưng vẫn không nghe đáp trả. Bà
lẩm bẩm một mình:
- Đang nói chuyện mà đã ngủ lăn ra nhanh thế này ư?
Chẳng có động tĩnh gì từ phía cậu con trai, có lẽ Quang
xồm đã thả hồn vào giấc mộng sau khi đã vỗ yên bao tử. Thấy vậy, người
phụ nữ ăn xin bèn trở lại chỗ của mình không quấy rầy Quang xồm nữa
dù lòng tốt muốn đánh thức cậu ta dậy. Đã quá nửa đêm, hay nói đúng
hơn là trời đang chuyển dần về sáng nên đâu đó lác đác tiếng gà. Sương
lúc này đã sa xuống thật nhiều tạo ra màn không khí ẩm ướt và khá
lạnh khiến người phụ nữ ăn xin phải xuýt xoa dù đã quen sống trong bối
cảnh như vậy từ lâu. Cũng nằm trên một ngôi mộ xây, nhưng có mái vòm
che, người phụ nữ ăn xin ngửa mặt lên nhìn trời lòng xót xa như xát
muối. Bà mân mê vật kỷ niệm duy nhất của người đàn ông từng đến trong
đời và đánh rơi lại rồi hồi tưởng ký ức năm xưa. Cũng một đêm tối mịt
mùng nhưng không yên ả mà đầy bão táp, phong ba. Bà cứ ngỡ hồn mình sẽ
bị rơi xuống địa ngục song trái ngược lại nó đã trôi bồng bềnh như
quả bóng nổi trên sông hoặc áng mây lênh đênh giữa bầu trời rộng lớn.
Thú vị quá... say sưa quá... chất ngất quá... bà đã mê man, ngất lịm
đi trong cảm giác khoái lạc... một thứ khoái lạc mà hơn nửa đời người
tới giờ mới được tận hưởng. Thật thiệt thòi cho bà quá. Và bà đã không
bỏ lỡ cơ hội tận dụng, níu kéo, ngất say cho đến lúc tỉnh lại thì...
tất cả đã vụt bay. Chẳng lẽ những gì vừa xảy ra với bà đêm ấy chỉ là
mơ? Ồ, không đâu. Bà vẫn còn đang cảm nhận được sự run rẩy của con tim
và hơi thở dồn dập toát ra từ nơi ngực. Những chiếc nút áo bị mở tung
trên người bà chính là bằng chứng. Bà đã đi qua thời con gái dù có
hơi muộn màng. Hồi hộp, lo âu nhưng bà không thấy ân hận gì. Chỉ tiếc
mỗi một điều là đã không tỉnh táo để coi tên kẻ trộm ấy là ai? Dù hắn
là người hay là một hồn ma nghịch ngợm bà cũng thấy thật đáng yêu và
mong muốn được hắn quấy nhiễu mãi. Hạnh phúc, dẫu nó đến trong mơ, bà
cũng sẽ hân hoan đón nhận. Bởi bà đang thèm khát nó, đang ước mong
được nắm giữ lấy nó... nhưng... buồn bã thay... nó không thể trở
lại... không tái diễn lại trong đời bà lần thứ hai. Bà đã hờn ghen với
ả Thị Nở trong tác phẩm của Nam Cao, vì có cùng số phận như nhau song
bà vẫn là người kém may mắn hơn cả. Thị Nở còn có cơ hội nấu cho Chí
Phèo tô cháo hành bốc khói, có cơ hội hưởng cùng gã nát rượu ấy một
đêm khoái lạc dưới trăng, được gã ngây người ra nhìn đắm đuối như
chiêm ngưỡng chị Hằng, được gã rủ cùng sống chung trong lò gạch... Còn
bà, tên kẻ trộm đời bà đã bặt tăm tựa như cơn bão dữ tan chỉ để lại hậu
quả là sự đau đớn nặng nề. Thoạt đầu bà hoang mang cho rằng đích thị
mình đã ăn nằm với ma. Nhưng sáng hôm sau tìm được chiếc vòng bạc loại
của đàn ông thường đeo rơi ngay chỗ đó thì bà mới tin tên kẻ trộm là
người. Vậy mà gần hai mươi năm cố săn lùng, bà vẫn chưa phát hiện được
tung tích về kẻ đã gieo thêm oan nghiệt cho đời mình. Bà có thai,
chịu đựng sự phỉ nhổ, sinh con, bị bắt mất con, bị đuổi đi, sống kiếp
thân tàn ma dại của một kẻ ăn mày. Thế mà bà vẫn khư khư giữ chiếc
vòng bạc ấy như báu vật và luôn hy vọng có ngày gặp được người đàn ông
trong mộng tưởng năm xưa...
- Ớ… ớ... ớ...
Tiếng kêu của Quang xồm đưa người phụ nữ ăn xin thoát khỏi
cơn hồi tưởng của đời mình. Bà nhổm dậy nhìn qua phía cậu con trai
đang nằm, máy miệng:
- Cậu đã tỉnh lại rồi hả?
Không có câu trả lời đáp lại, có lẽ lúc nãy Quang xồm đã nói mơ.
Khi Quang xồm vươn vai thức giấc thì trời đã rạng sáng. Cậu hất tung chiếc mền rách trên người xuống rồi bật kêu:
- Thiệt là hôi. Cứ như giẻ chùi chân ấy.
Người phụ nữ ăn xin ở cách cậu không xa, vội giải thích:
- Ta lại thấy cậu nằm co ro giữa trời, toàn thân ướt đẫm sương nên mới dùng nó đắp tạm.
Quang xồm nhìn người phụ nữ ăn xin nhăn nhó mặt:
- Bà tốt với tôi vừa thôi, tui không có cơ hội trả ơn đâu.
Người phụ nữ ăn xin khẽ cúi đầu lặng thinh, dưới ánh sáng
tỏ mặt người của một ngày mới bắt đầu trông bà ta thật xấu xí đến độ
Quang xồm không biết phải dùng ai để ví von. Chẳng lẽ Thị Nở của Nam
Cao cũng ngang tầm cỡ này sao? Quang xồm nghe tội cho gã đàn ông đã ôm
ấp bà ta. Chắc tại vì quá say rượu nhìn Chung Vô Diệm tưởng Hằng Nga
nên mới gây ra sự cố. Chừng tỉnh lại giật mình trốn biệt không dám để
lộ tông tích. Nghĩ tới đó Quang xồm không nén nổi buồn cười hục hặc
trong cổ họng khiến người phụ nữ ăn xin ngạc nhiên hỏi:
- Cậu đang vui có phải không?
Quang xồm chẳng ý tứ:
- Tình cảnh này có gì mà vui, tui tức cười bà thì có...
Người phụ nữ ăn xin sầm mặt xuống:
- Cậu giễu cợt số phận ta đó ư?
Quang xồm bật thành tiếng cười lớn phá tan sự tĩnh lặng của nghĩa trang:
- Ha... ha... ha... bà trách lầm người rồi. Kẻ giễu cợt bà
là ông trời, là gã say rượu bậm trợn nào đó của năm xưa chứ hổng phải
là tui.
Người phụ nữ ăn xin òa khóc, tiếp nối lời của Quang xồm:
- Cậu nhắc lại làm ta mủi lòng quá. Ta chỉ trách trời chứ không trách người đàn ông đó!
Rồi bà ta bước tới gần Quang năn nỉ:
- Cậu trai à, ta chỉ xin cậu giúp ta một chuyện thôi. Cậu mà không nhận lời, ta chết không cam tâm.
Thấy Quang xồm không gật đầu bà ta năn nỉ tiếp:
- Điều ta nhờ chỉ là chuyện cỏn con, cậu thừa sức làm mà...
Thấy khó thể từ chối, Quang xồm đành miễn cưỡng:
- Thôi được, tôi hứa sẽ cố công tìm người đó giùm bà, nhưng việc tìm được ông ta không thì tui chưa chắc.
Nghe thấy thế, người phụ nữ ăn xin mừng rỡ dúi chiếc vòng bạc vào tay Quang:
- Cám ơn cậu... cậu hãy giữ chiếc vòng kỷ vật này. Nếu người đàn ông nào nhận nó thì chính là kẻ ta đã nhờ cậu tìm.
Cầm chiếc vòng lên ngắm nghía thấy chẳng có gì đáng giá để
đem cất kỹ, Quang xồm bèn đeo nó vô cổ tay. Cậu ngó lại rồi than vãn:
- Thế này thì người ta sẽ hiểu tui là bóng đây.
Người phụ nữ ăn xin như lờ đi lời của cậu con trai, móc
trong túi áo ra những tờ giấy bạc khá cũ kỹ xếp ngay lại trên tay rồi
đưa cho Quang xồm:
- Ta dành dụm được ít tiền, cậu lấy mà xài. Hằng ngày ta ăn xin cũng đủ no cái bụng, không cần phải tiêu phí gì cả.
Ngó thấy tiền, mắt Quang xồm sáng rỡ, nhưng rồi nghĩ sao đó, cậu nguây nguẩy lắc đầu:
- Tui đường đường là thanh niên trai tráng mà phải xòe tay lấy tiền của một bà già ăn xin để xài sao.
- Ta cho cậu chứ có phải cậu tự lấy đâu mà ngần ngại.
- Bà đừng có ép tui khi tui cũng có ít nhiều lòng tự trọng trong người.
- Cần tiêu dùng thì cứ lấy đi mà. Ở đây chỉ có ta và cậu
khách khí làm chi nữa. Số tiền này không nhiều, chỉ vài chục ngàn bạc
thôi. Ăn mày như ta không có tiền lớn đâu.
Tuy những tờ giấy bạc trên tay ngườl phụ nữ ăn xin không
còn hấp dẫn Quang xồm song chiếc bụng đang sôi sùng sục của cậu đã
buộc cậu nghĩ đến tô cháo lòng nóng hổi thơm ngon ở quán bà Bảy Béo
ngoài đầu xóm.
Nếu không gạt bỏ tự ái để mà cầm lấy thì chắc chắn phải
nuốt nước bọt suông... Sự thôi thúc của cái bao tử rỗng tuếch đang đòi
ăn đã xui khiến Quang xồm đưa tay chớp lấy số tiền đó thật nhanh. Cậu
còn đưa ra câu biện hộ cho việc nhận tiền của mình:
- Tôi không sợ bà buồn. Thôi thì tôi tạm giữ, khi nào bà muốn lấy lại thì tui sẽ trả.
Người phụ nữ ăn xin khoát mạnh tay:
- Cậu chịu xài tiền của ta là ta đã thấy vui. Bây giờ chia
tay... nếu muốn gặp thì cứ ra đây. Nghĩa trang không có ma... chỉ có
ta và lũ chó hoang bị đói chạy rong thôi.
Quang xồm đứng thừ người như thể không muốn rời khu vực nghĩa địa:
- Bà sẽ đi đâu cả một ngày?
Người phụ nữ ăn xin nhếch môi cười:
- Công việc kiếm sống của ta là rên rỉ để cầu cạnh tình
thương của mọi người. Khi nào mệt mỏi ta lại trở về nghĩa trang này
nghỉ ngơi. Thôi ta đi đây kẻo mặt trời đang ló rồi.
Nói xong, người phụ nữ ăn xin chậm chạp đi dọc theo các
hàng mộ để ra khỏi nghĩa trang. Nhìn bóng bà ta khuất dạng ở phía xa
lẫn lộn giữa những tấm bia nhô lên cao và những thân cây bạch đàn rũ
lá đang phơi mình trong những tia nắng ấm đầu ngày, lòng Quang gợn lên
cảm giác xót thương. Nghĩ cũng tội nghiệp cho bà ta, đã sắp bước vào
tuổi mắt kém tay run rồi mà không có nơi để trú ẩn. Ngộ nhỡ trong
những lúc trái gió, trở trời bà ta biết phải nương tựa vào ai. Kiếp
làm người thật chua cay, kẻ chẳng biết sự đau khổ, đói khác là gì...
người thì chỉ ước mơ được một lần sung sướng trong đời cũng không
được. Như cậu và người phụ nữ ăn xin đây là sự bất công tột cùng của tạo
hóa. Đáng ghét quá... Quang xồm thấy mình không cam lòng để phải chịu
như thế! Cậu cần phải vùng vẫy để vượt lên số phận. Sống bụi đời cũng
được nhưng phải bắt những kẻ có diễm phúc hơn mình san sẻ phần nào sự
bất hạnh thì Quang xồm mới cam tâm. Không nán lại nghĩa trang để suy
tư, nghĩ ngợi thêm. Quang xồm nhét số tiền trên tay vào túi quần rồi
lững thững bước đi với ý định sẽ tìm một quán ăn nào đó xơi no bụng.
Dù sao thì cậu cũng không thể nhịn đói khi trong túi có tiền.
Ra khỏi cổng nghĩa địa, Quang hướng thẳng vào trong làng.
Những con đường lớn nhỏ đều có người nhưng dường như chẳng ai quan tâm
tới cậu. Không buồn lòng vì điều ấy, Quang còn tỏ thái độ nghênh
ngang, kênh kiệu với mọi người. Cậu tấp vào một hàng bún bò kêu liền
hai tô, giọng nghe khá hách dịch:
- Đặc biệt... năm ngàn một tô ấy.
Bà chủ hàng bún nhìn Quang xồm bằng ánh mắt dò chừng:
- Liệu mày có trả tiền không hay là toan tính chuyện ăn quịt?
Các cơ mặt của Quang xồm khẽ giật nhẹ kèm sự tức giận, cậu đáp mà như mắng:
- Tui đã ăn quịt của bà lần nào chưa?
Bà chủ hàng bún vẫn không rời mắt khỏi Quang, hơi sẵng giọng:
- Mày chưa quịt... nhưng biết đâu hôm nay mày tính quịt.
Không chịu đựng nổi lời lẽ xúc phạm ấy, Quang móc túi lôi hết số tiền mình có được quẳng ra bàn.
Cậu hất hàm:
- Bây nhiêu đây đủ để trả tiền cho bà không?
Bây giờ bà hàng bún mới thay đổi thái độ, giả lả chào mời cậu:
- Ngồi… ngồi đi. Có đặc biệt ngay đây...
Tức mình vì đã bị khinh thường, Quang tính không thèm ăn,
song mùi thơm của nước lèo nhấn cậu ngồi xuống ghế nuốt nước bọt ừng
ực:
- Mau lên đi, tui đói rồi!
Bà hàng bún đon đả:
- Đây... đây... ăn trước một tô đi.
Lập tức khuấy đũa vào tô bún thơm ngon vừa được đặt trước
mặt, Quang hối hả gắp đưa lên miệng mà không kịp nêm gia vị. Cậu hít
hà một cách khoái trá:
- Bà làm tô thứ hai luôn đi, kẻo tui mất hứng ăn.
- Có liền đây, chỉ sợ mày bể bụng vì bội thực thôi.
Quang xồm bĩu cặp môi đang trơn mỡ ngừng ăn nói:
- Bà có dám thách đố thằng này không? Nếu hổng xơi hết năm tô thì tôi trả tiền gấp đôi.
Bà chủ hàng bún nghệt mặt ra:
- Thế mày xơi hết thì tao phải làm sao?
Tia đồng tử của Quang xồm rực sáng:
- Tất nhiên là bà phải chịu lỗ tiền kia rồi.
Bà chủ hàng bún bèn buột miệng:
- Đúng là bọn cờ bạc. Làm gì cũng tính chuyện hơn thua.
Quang xồm vội bào chữa:
- Thì ngược lại bà cũng sẽ được thêm tiền nếu tui thua cược mà.
Nhìn lại tô bún bò to đùng mình vừa chế biến xong đang
chuẩn bị trao cho Quang, bà chủ hàng bún thầm nghĩ chắc chắn thằng
nhóc này không thể nhá hết tô thứ ba chứ nói gì đến năm tô. Nó tính
bày trò khủng bố bà để trả đũa chuyện vừa xong... hừm... thằng nhóc
con... bà không phải hạng dễ bị vuốt mũi đâu, thách đố thì thách đố...
mày sẽ phải trả gấp đôi con ạ. Bụng trấn an dạ, bà hàng bún vào cuộc
với Quang xồm:
- Được! Tô thứ hai đây, mày ăn đi tao sẽ làm tiếp tục.
Nhưng nói trước thua cuộc thì đừng có chạy làng tao róc xác mày lấy
xương hầm nước lèo đó nha.
Không hiểu Quang xồm có mưu mẹo gì hay chăng mà cậu ta tỏ
ra rất bình tĩnh vừa ăn vừa rung đùi xem chừng mình đã nắm chắc phần
thắng. Bây giờ thì Quang không vội vàng như lúc nãy, cậu nhai húp thật
chậm rãi từ tốn cứ như sợ món bún bò trong tô sẽ mau chóng chui tọt
vào bụng mình khi chưa kịp đã thèm. Thấy vậy, bà hàng bún sốt ruột
giục:
- Bộ mày đau răng bất tử sao mà ăn lâu quá vậy?
Quang xồm cười bằng mắt:
- Phải ăn chậm thì tui mới cảm nhận được hết sự thơm ngon của món bún bà làm.
- Không cần mày khen hàng bún của tao cũng luôn đắt khách xưa nay rồi. Khôn hồn thì mau lên, thằng quỷ sứ!
Mặc, Quang xồm vẫn thong thả trước bộ mặt nôn nóng của bà
hàng bún. Mãi cho tới lúc cậu ăn hết tô thứ năm thì mặt trời đã xế
trưa. Quang dùng tay xoa bụng hả hê nói:
- Tui thắng hay bà thắng?
Bà hàng bún cau có trừng mắt:
- Thằng khốn... mày giở trò lừa bịp. Năm tô bún phải ăn liền
một lúc chứ mày kéo dài hằng mấy tiếng đồng hồ thế này…
Quang xồm mạnh miệng la cãi tay đôi:
- Lúc nãy bà có giao kèo thời gian đâu mà bây giờ hạch
họe. Còn chuyện tui ăn năm tô bún cũng liền một hơi chứ có nghỉ lúc
nào đâu. Bà là người lớn mà tính lật lọng con nít hả?
Bà hàng bún đỏ bừng mặt. Mắng Quang xồm té tát:
- Con nít quỷ chứ hổng phải tầm thường. Thôi thì bố thí cho mày năm tô bún, cút mau đi thằng khốn.
Đâu chịu bị sỉ nhục như thế, Quang xồm sừng sộ lại:
- Tui không phải ma đói, ma khát hay ăn mày mà nhận của bà bố thí. Năm tô bún đó bà thua cuộc nên phải chung.
Bà hàng bún quát tướng:
- Thì tao đã chung và mày đã nốc hết vào bụng, còn đôi co
gì nữa? Biến đi ngay cho tao còn bán hàng. Đúng là một ngày xúi quẩy
nên mới gặp quỷ sứ, ma vương...
Liếc mắt ngó thấy rổ bún còn đầy tràn, Quang xồm tỏ thái
độ khoái chí thay vì tức giận bà hàng bún đã nặng lời lăng mạ. Nhất
định ngày hôm nay nhà bà ta phải ăn bún trừ cơm bởi đụng nhằm cái vía
không may mắn của Quang.
- Lão Tâm... lão Tâm...
Đang sắp sửa lịm người đi, nghe tiếng gọi giật giọng, lão
Tâm hốt hoảng bổ choàng dậy, mắt lơ láo nhìn quanh, vẻ mặt đầy sợ hãi:
- Đừng... đừng... ta thật sự tin là có ma rồi... đừng...
đừng tới đây dọa ta nữa... ta cũng không còn sống... sống nỗi nữa
đâu...
Đứng gần đó với ly nước trên tay toan đưa lên cho chồng, bà lão kinh ngạc khựng lại hỏi:
- Ông đang thấy... thấy gì vậy?
Lão Tâm nói như người đang trong cơn mê sảng:
- Ma... ma nó lại đến đây quấy nhiễu ta.
Bà lão cảm thấy chân tay mình rụng rời dù thời điểm giữa
ban ngày chứ không phải là đêm tối. Bà run rẩy như chính mình đang đối
diện với con vật vô hình ấy vậy:
- Đâu... đâu... ông chỉ... chỉ nó... cho tui... tui coi...
Lão Tâm quơ tay lung tung không nhất định một chỗ nào:
- Đó... đó…
Bà lão cố mở to đôi mắt chùng xuống vì tuổi tác, giọng lắp bắp:
- Tui... tui... không thấy...
Lão Tâm chợt ngẩn người:
- Chắc là nó không muốn hiện diện trước người thứ hai.
- Vậy ông có nhìn thấy nó không?
- Thấy... mà không... chỉ mang máng thôi chứ không thấy rõ ràng.
- Ông tường thuật lại thử. Có nào là ma mà lại đến nhát chúng ta giữa ban ngày.
Lão Tâm lặp lại lời của vợ:
- Ma nhát giữa ban ngày à?
Bà lão chỉ tay ra ngoài trời:
- Thì ông hãy nhìn coi. Mặt trời đang nắng chói chang kia chứ có phải là đêm đen đâu.
Mặt lão Tâm nghệt ra trông giống hệt một ông già lẩn thẩn.
Ngay chính lão cũng không hiểu mình có thật sự bị ma nhát hay đó chỉ
là nỗi ám ảnh do sự cố đêm qua.
Ma... cái âm từ này sao nghe khiếp đảm quá. Nó làm cho lão
phải rợn gáy khi hình dung lại đêm hôm nào ngoài nghĩa trang. Ôi...
nếu sự kiện ấy lặp lại một lần nữa không biết lão có còn đủ tỉnh táo
mà thoát thân hay đối diện với nhân vật thuộc thế giới người chết
không. Họ không có khí giới trong tay nhưng có thể cướp đi linh hồn của
những kẻ yếu bóng vía. Mà lão đâu phải là loại người dễ bị hù dọa chứ.
Thế mà... chỉ một lần nhìn thấy nó là lá gan lão đã teo tóp lại một
cách thảm thương. Ma... cái bóng đêm hôm qua dẫn lão đi liệu có phải
là ma không? Nếu chính nó thì đây là lần thứ hai lão bị ma trêu chọc.
Sợi dây thừng siết cổ lão... phải chăng con ma muốn bắt hồn lão đi nên
mới dùng tới chiêu thức ấy? Nhưng số lão đâu có chết lãng xẹt như
vậy, bằng chứng là lão vẫn còn đang sống... đang ngồi sờ sờ trước mặt
vợ lão đây.
- Ông nghĩ gì mà thờ thẫn cả người ra vậy hả?
Tiếng bà lão làm lão Tâm giật mình, quay sang khẽ gắt gỏng:
- Nghĩ gì mặc kệ tui, bà cần biết để làm chi?
Bị chồng nói nặng lời, bà lão bèn hờn lẫy:
- Vợ chồng quan tâm với nhau mà cũng còn bị mắng. Thây kệ ông, tui hổng ham nữa.
Nói rồi bà lão bỏ ra ngoài để mình ông chồng lại đó. Chỉ một lúc, bà nghe tiếng ông la:
- Ma... ma...
Ngó vô nhà thấy chẳng có gì xảy ra, bà lão cho rằng chồng
mê sảng nên lẳng lặng làm công việc nội trợ của mình. Chừng xong xuôi
mọi chuyện, bà bưng tô cháo vào mời ông thì mới hay sự thể. Lão Tâm
đang nằm sấp ở dưới gầm giường trông cứ như con chó sợ chủ đánh. Bà
lão phải vận dụng hết sức mới lôi được lão ra.
- Ông làm cái chi mà kỳ cục quá vậy? Trên giường không nằm lại chui xuống giường là sao?
Lão Tâm vừa run rẩy, vừa rên rỉ:
- Ma... nó nhát tui...
Bà lão vội đảo mắt vòng quanh nhà, hoang mang hỏi:
- Đâu? Ông nhát tui... tui bỏ nhà đi cho ông ở một mình đó.
Lão Tâm không dành cho vợ lời trấn an mà còn làm cho bà sợ thêm:
- Ma nó nhát tui thiệt, ai dọa bà làm chi.
- Nhưng bây giờ là ban ngày chứ có phải là đêm đâu? Bộ
loạn rồi hay sao mà quỷ sứ, ma vương lên trần gian giữa thanh thiên,
bạch nhật chứ. Có lẽ ông bị loạn thần kinh rồi cũng nên. Ăn cháo đi,
tui tìm thuốc an thần cho.
Đón tô cháo còn nóng hổi thơm mùi hành và trứng, lão Tâm múc
ăn một cách miễn cưỡng dù trong bụng lão đang trống rỗng. Được phân
nửa, lão ngừng lại hít hà:
- Đủ rồi, tui không ăn nữa đâu.
Bà lão không ép, dúi cho ông viên thuốc bé xíu nói:
- Ông uống đi, rồi ngủ một giấc dậy sẽ khỏe thôi.
Lão Tâm toan phản đối nhưng nghĩ sao đó đã làm theo ý vợ. Trước khi lên giường nằm, ông còn yêu cầu bà:
- Bà phải ở gần tui không được đi đâu hết.
Đang bực mình bởi thái độ của chồng, bà lão cũng phải phì cười nhận lời:
- Được. Tui sẽ không xa ông dù là nửa bước.
An tâm, ông lão nằm vắt cánh tay lên trán rồi nhắm mắt. Có
lẽ viên thuốc an thần chưa kịp thấm nên lão còn đủ tỉnh táo để liên
tưởng đến những sự việc đã xảy ra. Không phải chỉ mới đây mà là chuyện
xưa... xa lắc, xa lơ… cái thời lão còn là một trung niên tráng kiện
coi trời bằng vung, đất dưới chân không to hơn chiếc dép.
A... a... a...
LãoTâm lại hét lên thật to nhưng có một bàn tay ấm áp đã
vỗ nhẹ lên người lão như muốn trấn an cơn ác mộng mà lão vừa gặp phải.
Cảm giác dịu dàng ấy bỗng làm lão liên tưởng đến cái sự kiện mà cứ hễ
nhớ tới lão lại run lên bần bật. Thật khổ thân cho lão, mà phải đâu
lão muốn mình phạm tội trong mơ. Bao nhiêu năm nay chẳng phải lão từng
sống chung với bà vợ già của mình đó sao. Vậy mà đã có một lần... lão
thật sự không biết chuyện ấy là thiệt hay là ảo ảnh? Rất có thể tại
lão quá gan dạ nên bị các hồn ma trêu chọc. Như thế có nghĩa là… lão
đã... ối, không thể hình dung được những gì mà lão đã thấy và hành
động. Thật quá sức hổ thẹn. Nếu không phải tại say rượu ắt lão đã có
thể làm chủ mình... đã không để sự kiện xấu xảy ra. Thời gian qua rất
lâu nhưng dư âm quái đản ấy cứ trở về trong ký ức của lão. Không thể
phủ nhận rằng nó không cuốn hút lão, làm cho lão phải mê mẩn cả người
mỗi khi chợt nhớ lại. Tội lỗi. Liệu có phải là tội lỗi chăng? Không,
Ião không thể tự kết án mình khi chưa hiểu rõ tường tận sự việc. Bởi
nếu vấn đề là thật thì sao chẳng ai làm khó lão. Đã bấy nhiêu năm lão
cố tình chờ đợi song cơn bão trong tâm tưởng lão lại cứ bình thản ngủ
yên như một tên lười không muốn rời khỏi nệm ấm, chăn êm. Và lão đã
đúc kết lại rằng điều ấy chỉ là mơ... một giấc mơ lố bịch mà trong đời
lão chỉ gặp một lần.
- Hư... hư... hư...
Lúc này lão Tâm rên khe khẽ chứ không la toáng lên như khi nãy. Lão nghe tiếng bà vợ già phàn nàn:
- Không biết mắc bệnh gì mà cứ lúc tỉnh, lúc mơ. Đã biểu
đừng lần mò ra nghĩa địa mà hổng nghe. Chắc lại đụng chạm tới vong hồn
nào nên bị quở phạt đây.
Rất muốn mở miệng để giải thích nhưng hai bờ môi lão Tâm
cứ dính chặt lấy nhau buộc lão phải làm người câm một cách khó chịu.
Chợt có bóng ai đó thấp thoáng ở bên ngoài cứu lão thoát khỏi những lời
cằn nhằn của bà vợ.
- Nghe nói đêm qua lão Tâm bị ma vật... tui tới thăm ổng.
Từ trong nhà lão Tâm thở dài đánh thượt vì biết mình lại
tiếp tục bị làm phiền. Đúng là tránh bà vợ lắm điều lại gặp phải lũ
nhỏ tinh nghịch, phen này lão khó lòng mà yên thân nằm nghỉ. Quả
nhiên, lão Tâm lập tức bị dựng dậy:
- Ai mà nằm thõng thượt trên giường vậy? Hãy ngồi dậy kể lại chuyện ma vật Ião ra sao?
Lão Tâm muốn tát vào cái miệng thằng Học để cho nó đừng
toác hoác trước mặt lão nhưng không đủ sức giơ cao cánh tay lên. Thằng
Trung không biết điều còn nói tiếp:
- Con ma nào vật lão chắc cũng thuộc loại hết hơi nên mới để cho lão còn sống sót.
Thằng Siêu không đứng yên mà chêm vào:
- Lão còn sống bởi lão mạnh hơn đó, chứ yếu vía như mấy thằng mình thì nó bắt mất hồn rồi.
Cường lên tiếng thật từ tốn:
- Tao không ngờ dạo này ma quỷ lộng hành quá. Chỉ trong một đêm mà nó quậy phá hai ba nơi.
Những đôi mắt mở lớn hướng về cậu:
- Còn chỗ nào ngoài nhà lão Tâm ra?
Cường đáp lời Học, thái độ khá nghiêm nghị:
- Nó phá cả nhà tao... vừa ăn, vừa khuấy nát hết mấy khuôn đậu hũ.
Siêu phẩy tay phủ nhận:
- Tao chắc chắn là không phải. Ma nào biết ăn giống người. Hay đêm qua nhà mày bị ăn trộm đột nhập rồi.
Cường biện hộ cho sự suy luận của mình:
- Làm gì có tên trộm vô nhà người ta chỉ để ăn đậu hũ. Hơn
nữa, lúc ấy còn sớm lắm, cả nhà tao đang ăn cơm tối thì nó đã hành
động rồi.
Siêu cười lên khục khặc:
- Có thế mới là người.
Cường ngoảnh mặt về một bên:
- Tao không tin.
Siêu chế giễu:
- Vậy mày tin là có ma ư? Bộ không sợ nó nhân cơ hội vật lộn với mày như đã vật lão Tâm.
Cường ré lên khi Siêu chưa kịp dứt:
- Oái, thằng chó chết, im ngay kẻo tao cho gãy hết răng bây giờ.
Thấy bạn sợ. Siêu làm già:
- Tao không ngại gãy răng, chỉ e mày đau tim chết trước khi thực hiện được điều ấy.
Cường vội vã hạ mình:
- Mày biết lo cho tính mạng của bạn bè là tốt rồi. Bây giờ dành thời gian hỏi thăm lão Tâm đi.
Siêu cố chọc Cường thêm một câu:
- Tấm lòng của mày chẳng thơm tho một chút nào. Mà thôi, đây
là nhà của lão Tâm, cũng không nên làm rộn lão khi lão bị ốm.
Tới đây. Cường chìa ra một gói nhỏ bọc lá chuối bên ngoài mà
cậu giữ khư khư nãy giờ đưa cho lão Tâm, giọng hiền khô:
- Tui biết lão khoái ăn đậu hũ nên đem đến cho lão một ít nè.
Lão Tâm nhìn Cường bằng ánh mắt có đôi chút thiện cảm. Lão mở miệng thật khó khăn:
- Cám ơn.
- Ối… lão khách sáo làm chi. Tụi tui luôn mong mỏi lão
sống thọ để thỉnh thoảng còn được nghe lão kể những chuyện của những
nhân vật của thế giới vô hình chứ.
Lời Học lập tức bị Cường chận đứng lại:
- Đã sợ ma thấy mồ còn làm bộ. Phải như đêm hôm qua nhà mày
gặp sự kiện lạ thì bây giờ mày không dám múa mỏ khua môi đâu.
Da mặt Học đỏ rần lên vì tự ái:
- Bằng chứng đâu mà mày hạ giá trị của tao thấp vậy?
Cường trề môi:
- Cần gì phải chỉ rõ ra cho bàn dân thiên hạ thấy hết chứ.
Học không biết điều làm tới:
- Tao bắt buộc mày phải nói.
Trong lúc Cường còn đang bối rối vì giữ sĩ diện cho Học thì
đột ngột có thêm người xuất hiện với giọng khá dõng dạc:
- Nó không nói thì để tao nói giùm.
Mọi ánh mắt đều nhìn ra, cùng kêu lên một lượt:
- Thằng Quang xồm...
Quang xồm thọc hai tay vào túi quần, dáng điệu thật nghênh ngang, với điếu thuốc lá ngậm bên mép:
- Phải, là tao đây... làm gì mà tụi bây kinh ngạc giống như thấy ác thần vậy?
Cường mấp máy miệng theo kiểu cà lăm:
- Mày... mày... từ nơi nào... tới... tới đây...
Không giải thích vội, Quang xồm hả họng cười:
- Há… há… há... tụi bay thử đoán xem tao vừa từ đâu đến?
Siêu quan sát Quang xồm rồi buột miệng:
- Ngó bộ dạng mày tao biết đã nhập băng với mấy đứa ngoài đình chợ rồi.
Nhìn vẻ mặt lừ đừ của Quang xồm, Siêu nói tiếp:
- Tao không thể đoán sai được, bởi tao biết rõ mày đã bỏ nhà đi bụi rồi.
Một chút gì đó thật cay thật đắng gợn lên mắt, lên môi
Quang xồm nhưng ngay tức khắc bị cậu gạt phăng thay cho nụ cười đầy
ngạo mạn:
- Chuyện tao bỏ đi bụi là có thiệt vì tao không thể sống
chung nổi với những người luôn coi tao là cái gai trong mắt. Tao oán
ghét họ lắm! Tao sẽ lăn ra vật lộn với đời để tự kiếm sống... sức dài,
vai rộng thế này thì chết đói làm sao được. Tụi bay coi... từ hôm qua
tới giờ bụng tao luôn no nê.
Siêu tỏ ý ngờ vực:
- Phải hông đó? Ai biết được bao tử nằm bên trong lớp da
kia có bị sôi lên ùng ục vì rỗng tuếch hay lọc ọc vì chứa nước lã quá
độ không.
Quang xồm bạnh hàm tạo nét mặt khá dữ dằn:
- Mẹ kiếp... không tin thì áp lỗ tai vào mà nghe, dạ dày tao đang ung dung nhào bóp thức ăn đầy chất bổ dưỡng.
Rồi cậu kể lại chuyện thách đố với bà bán bún cho mấy
thằng bạn nghe bằng thái độ khoái trá song không được đứa nào ủng hộ,
Trung nhỏ giọng:
- Mày gặp may hôm nay nhưng ngày mai thì chưa biết ra sao
đâu. Khôn hồn thì trở về xin lỗi ông ngoại mày và bà dì để họ cưu mang
vài năm nữa, chờ mày học kiếm được chút nghề...
Lời khuyên của Trung dành cho bạn bỗng trở thành cái họa đối
với cậu. Quang xồm đã tống vào bụng Trung cú đấm khá mạnh tay:
- Úi… chết tao rồi.
- Cho mày chết luôn để khỏi nói ra những lời ngu ngốc.
Trung gập người nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên:
- Tao không nói ngu mà hành động của mày mới ngu.
Quang xồm lại thụi vào người Trung thêm mấy cái cùi chỏ nữa, lần này thì bị lão Tâm can gián:
- Dừng lại đi... tụi bây tính đánh nhau trong nhà của ta sao?
Đang hăng máu. Quang lôi thốc Trung ra ngoài khiến tất cả phải xúm vào giữ lại.
- Bộ mày tính giết nó cho hả cơn tức ư? Chuyện nhỏ xíu mà xé ra to...
Quang xồm phun nước bọt trúng người Siêu, miệng quát tháo:
- Thằng Quang này luôn như thế! Nhất là trong tình huống như bây giờ.
- Đúng là đồ trâu điên.
Học đã dùng tay bịt mồm nói lén, vậy mà chẳng hiểu sao âm
thanh lại lọt vào lỗ tai Quang xồm làm cơn giận của cậu ta chuyển
hướng trút cả sang lên đầu Học.
Quang xồm hoạt động đến đôi chân.
- Hự... hự... ối, sao mày lại đánh tao?
Học ôm bộ mông vừa bị lãnh hai cái đá tê cứng chạy vòng quanh cầu cứu vì Quang xồm nổi khùng rượt đánh.
- Thằng chó chết... trong mắt mày tao là đồ trâu điên thì tao sẽ húc cho mày lủng ruột luôn.
Biết tính nết của Quang xồm thường không nghe lời phải quấy,
phân trần nên Học hoảng hốt co giò chạy bán mạng về thẳng nhà không
dám quay đầu lại để biết thêm chuyện gì sẽ tiếp tục xảy ra.