Máu ở đâu ra? Máu con Kéc?
Vội ngước lên nhìn, tôi chợt thấy trong lòng nhói một cái như bị
dao đâm, rõ ràng không bị thương nhưng tôi lại thấy đau, tôi bị làm
sao thế này?
Máu đang chảy xuống, là máu của hắn, máu đang chảy ra xối xả từ vai
trái và theo cánh tay tiếp tục chảy xuống nhỏ trên mặt đất, bị nước
mưa cuốn đi.
Tôi vội vã đứng dậy, vừa mở miệng định hỏi thì....
BỐP !!!!!!!!!!!!!!!!!
Một bên má đột ngột mất cảm giác, nhưng lại có cảm giác còn đau gấp
vạn lần cái đợt tôi ngã xuống từ tầng ba. Bên má ấy đã hứng trọn
một cái tát, từ kẻ đang đứng trước mặt tôi.
- Cô bị điên rồi phải không?
"......"
- Đang yên đang lành tự nhiên chạy đến đây, tự chuốc lấy tai họa,
cô bị điên phải không?
"......"
- Cô muốn cho tôi chết với cô đúng không? Cô suýt nữa thành công
rồi đấy !
.........
" Khóc? Cô khóc cái gì? Tôi mới là kẻ cần phải khóc đây này!" - Ren
nghĩ. Cậu đã định mặc kệ không đuổi theo cô nhóc, nhưng rồi cảm
thấy lòng như có lửa đốt, lại chợt nhớ cô nhóc này bị chứng bệnh
không xác định được phương hướng, thời tiết này là lúc thuận lợi
cho lũ Kéc ma trong khu rừng bị yểm bùa đi kiếm ăn, chúng ăn thịt
quỷ, nhỡ cô chạy vào rừng thì làm sao? Nhỡ cô gặp chúng thì làm thế
nào? Cô không biết dùng quỷ thuật, làm sao mà đấu lại chúng? Thế là
vừa trở về cậu đã lại vội đi ngay, khu rừng rộng bạt ngàn này, biết
cô nhóc ở đâu mà tìm, lại tối rồi, mọi thứ đều không ổn, cậu phải
tìm ra cô nhóc trước khi cô gặp nguy hiểm, nhưng tình huống này cứ
như bị lạc vào mê cung, làm cậu loạn hết cả lên, cậu điên cuồng tìm
kiếm, lần đầu tiên trong đời cậu biết thế nào là nỗi sợ, sợ mất đi
một cái gì đó, thật quan trọng.
Và rồi đâu đó vọng lên tiếng cô nhóc...
Lần đầu tiên cô gọi tên của cậu...
Như chết đuối vớ được cọc, tưởng chừng cuộc tìm kiếm đã vô vọng,
nay chợt lóe lên chút ánh sáng, cậu đã lao về phía ấy, nơi phát ra
tiếng gọi , trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ: cậu phải đưa cô
trở về!
Và thật may mắn vì cậu đã đến kịp, ngay lúc móng vuốt của con Kéc
chỉ còn cách cô nhóc chút xíu thôi, cậu đã kịp chặn nó lại. Móng
vuốt sắc nhọn của con Kéc có độc tố, không chạm đến được cô nhóc,
nhưng đã làm một bên vai trái của cậu rách toạc ra...
................
Bây giờ mọi chuyện tạm ổn rồi, cậu lại không kìm được mà cho cô một
cái tát, bởi vì chưa ai dám làm cho cậu sợ hãi và hoang mang như
thế cả, cậu hận là không thể tự tay giết chết cô cho rồi, sao cô
dám làm cậu trở nên như thế?
...............
Tôi không biết phải nói gì, nhưng cũng biết là không nên phản bác,
bởi vì rõ ràng là tôi sai. Mưa mỗi lúc một to, lồng ngực tôi mỗi
lúc một quặn thắt lại, tôi nhìn xuống cánh tay hắn, cánh tay đầm
đìa máu chảy xuống từ vai trái đang nắm chặt lại và run lên từng
chập, có vẻ như muốn tát cho tôi cái nữa nhưng cứ phải nhịn.
- Anh muốn đánh tiếp thì đánh đi, tôi cho anh đánh đấy,
tôi...oái!!!!!!!!!!
Cả thân mình hắn đổ gục xuống, trớ trêu thay lại ngã đè lên người
tôi.
- Ê này, dậy đi! Anh nặng như cùm ý! Này!!!!
Không có tiếng đáp trả.
- Này, anh ngất rồi đấy à? Tỉnh lại mau, nhỡ có thêm con nào như
con vừa nãy chạy ra thì làm sao? Ê!!!!!!!!!!
"......"
- Đừng có làm tôi sợ nha, này, dậy đi! Này......
Nguy rồi, làm sao bây giờ, tối lắm rồi, thôi chết máu của hắn đang
chảy ra....sao tự nhiên biến thành màu đen thế này???
- Ê, DẬY MAU!!!!!! Anh không được chết đâu đấy!!!! Ai cho anh nằm
thế này hả? Mở mắt ra, này tôi xin anh đấy, dậy
đi!!!!!!!!!!!!!!!
Chap 15
Mưa đã tạnh hẳn.
Khó khăn lắm tôi mới vùng dậy được khỏi người hắn, còn hắn thì vẫn
nằm ngay đơ ra đó. Tôi lay mạnh người hắn, không động đậy! Tôi lại
tiếp tục lay, vẫn không động đậy!
Tôi tát tát vào hai bên má hắn, nhưng hắn vẫn cứ nằm nguyên một cục
không hề có phản ứng. Tôi hoảng thật sự, tìm mọi cách làm cho hắn
phải mở mắt ra, hết cấu rồi lại véo," ê, anh định chết đấy à? Tôi
bảo anh tỉnh lại cơ mà, anh bị điếc à, này, anh mà không dậy thì
đừng trách tôi ác nhớ, tôi đá cho anh một cái bây giờ, anh có chịu
mở mắt ra không??? Cho dù vừa nãy anh có cứu tôi thì tôi cũng sẽ
không nương tay đâu đấy,này..."
Vẫn không phản ứng gì cả...
- Tỉnh dậy mau lên, hjx...anh....có nghe không hả...mở mắt
ra...hjx...
Tôi khóc, tôi lại khóc, bà nó chứ, sao mà ở bên cạnh hắn tôi lại cứ
phô ra cái vẻ yếu đuối này chứ, tôi diễn kịch giỏi lắm cơ mà, sao
lại cứ lộ đúng cái vẻ ngoài vô dụng này ra cho hắn xem thế? Bỏ đi,
bây giờ hắn cũng đâu có thấy được, nhưng mà, thực sự chỉ cần hắn
chịu mở mắt ra thôi, chỉ cần thế thôi, tôi tuyệt đối sẽ không tránh
cái nhìn ấy nữa, dù có sợ thế nào, tôi cũng sẽ nhìn, vì thế mở mắt
ra đi, xin anh đấy...
- Cô....giỏi hành hạ ân nhân lắm, con Kéc đó cào tôi một phát không
bằng cô cấu cho mấy cái.
- Hả...Anh tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi, tên khốn này...anh
giả chết đấy à...anh...
Hắn đưa một ngón tay lên chặn miệng tôi lại làm tôi không kịp phun
thêm câu nào.
- Suỵt!!! Con nữa đến bây giờ!
Tôi cứng họng, nhịp tim bắt đầu tăng, ngón tay hắn đang chạm vào
môi tôi...Tôi vội vã quay mặt đi...
- Mắt tôi có chứa tia la-ze à ? Sao cô tránh như tránh tà thế
?
Không phải là có chứa tia la-ze, MÀ CÒN HƠN Ý!!!!!!
Ánh mắt ấy sắc bén vô cùng, dù nó đẹp và rất cuốn hút, không phải
tôi nói ngoa, nếu bạn đủ can đảm nhìn lâu một tí, dám cá hắn bảo
bạn bán nhà đi bạn cũng chả dám cãi!
Tôi đã từng thử nhìn vào mắt hắn, không lâu, thời gian nhiều nhất
cũng chỉ 3 giây là cùng, và tôi suýt nữa thì nhào vào lòng hắn rồi
đấy, không những thế, tí nữa thì tôi tin là đôi mắt ấy được cấu tạo
để có chức năng tạo ra trọng lực, hoặc kinh khủng hơn là: lực hút
của lỗ đen vũ trụ!!!!!!!! Có điều lỗ đen vũ trụ thì rất khủng
khiếp, ở đây khủng khiếp là nó làm tôi có cảm giác trong mắt hắn đã
giấu sẵn hai khẩu Aka cỡ bự luôn trong tình trạng sẵn sàng cướp cò,
chỉ chờ tôi sơ hở là......PẰNG CHÉO!!!!!!!!!!!
Vì thế tôi dần dần được hình thành một phản xạ có điều kiện - không
nhìn vào mắt hắn quá một giây, có vẻ như là tôi đã biến hắn trở
thành một quái vật Mê-đu-sa thực thụ rồi, bạn biết Mê-đu-sa chứ?
Cái con quái vật trong thần thoại Hy Lạp chỉ có mỗi cái đầu cứ lơ
lơ lửng lửng, tóc thì không có mà toàn rắn độc trên đầu và khiến
cho kẻ nào nhìn vào mắt nó bị hóa đá ý.
Này, tôi thực sự hơi bị nghi ngờ đấy, đây là bí mật quân sự về nét
quyến rũ bẩm sinh của quỷ tộc hoàng gia, hay là.....bằng chứng cho
việc có họ hàng với hồ ly tinh đây? Tôi đọc nhiều truyện ma lắm,
tác phẩm của Bồ Tùng Linh có miêu tả hồ ly tinh đó thôi - này nhé:
không phải người, khả năng mê hoặc quyến rũ con người thuộc hàng
"khủng". Tuy là tôi không chắc lắm vì chưa từng đọc qua về nam hồ
ly tinh bao giờ.
Tôi thừa nhận là tôi sợ chết, tôi cũng rất hay nuốt lời, ấy, chỉ
chuyện nho nhỏ như con muỗi thôi, vì thế......tôi nuốt luôn những
lời lúc nãy nhá, tôi vẫn không dám nhìn hắn, cụ thể là nhìn vào mắt
hắn, tôi nói rồi, tôi sợ!
Dù sao thì tôi nghĩ là, vừa rồi không phải vì tôi nghĩ tôi sẽ không
lảng tránh ánh mắt hắn nên hắn mới tỉnh lại đâu.
- Để tôi nằm một tí, tôi không còn sức nữa... lát máu độc chảy ra
hết tôi sẽ đưa cô về !
- Ừ...
Tôi để hắn gối lên đùi mình, dù gì hắn cũng vì tôi mà bị thương,
không thể để người ta nằm chỏng chơ dưới đất được, thế
nhưng.....ngay lúc đó tự nhiên hắn lại nói một câu khiến tôi muốn
hất ra ngay lập tức, biết hắn nói gì không?
- Cô..... cũng có mùi vị của đàn bà đấy!
WHATTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT?????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Con bà nó, hắn dám.....!!!!!!!!
- BỆNH HOẠN !!!!!!!!!!!!!!! - tôi gào lên, thiếu điều rút dép khảo
cho hắn vài phát.
- Gì cơ? Tên cô đấy à? - hắn nhếch môi cười.
CƯỜI, được rồi, cứ cười đi, cười rách mồm ra luôn đi, tên KHỐN
này!
Tôi lúc đó chỉ muốn cái miệng hắn bị như thế này này :
Nhưng mà....tôi phải nhịn thôi, nhẫn nhịn.... "
1....2.....3....4....5.....6....." - bài học kiềm chế cơn giận của
mẹ lại được đem ra để áp dụng.
"Cả giận mất khôn", "quân tử trả thù 10 năm chưa muộn'', "Lùi một
bước biển rộng trời cao", " Quân tử không chấp kẻ tiểu
nhân",..v.v.....tôi cố nặn ra cả tá danh ngôn tục ngữ để nuốt trôi
cơn tức giận.
Giời ơi, điên lên mất, ai đó, lấy hộ tôi con dao chọc tiết lợn
coi!
...............
Trăng đã lên đến đỉnh đầu, tròn vành vạnh và rất sáng, trăng rằm
ư?
Tôi tưởng hôm nay thứ sáu ngày 13, không thì sao mà tai họa dồn dập
vậy chứ? Mặc dù tôi là nguyên nhân chính gây ra những tai họa đó
thật, cái này tôi không phủ nhận.
Tôi cúi nhìn gương mặt "handsome no.1" của hắn, sao mà đẹp zai thế
không biết, chả trách hay thấy mấy devil girl cứ chực....nhỏ nước
miếng khi nhìn thấy hắn. Dưới ánh trăng gương mặt ấy hoàn hảo và
cool kinh lên được, tôi thực rất muốn chạm tay thử xem da hắn có độ
mịn như thế nào, sao mà đến một cái nốt cũng không có là thế nào?
Gì chứ, tôi là con gái mà còn ghen tị đây này, "ngón tay dài thật,
é, lại còn trắng hơn cả mình nữa chứ!" - tôi thầm gào lên trong
đầu. Cái tật săm soi, một trong "một lô một lốc" thói hư tật xấu
của tôi lại phát tác rồi đấy.
....
May mà mưa nhưng tối nay không lạnh. Thời tiết trong phạm vi kết
giới nói thật rất kì dị, tôi thậm chí không phân biệt nổi đang là
cái mùa gì, hôm qua còn thấy có tuyết rơi nữa kìa, làm tôi sung
sướng chạy ra sờ lấy sờ để, đó là lần đầu được tận mắt nhìn thấy và
được chạm tay vào tuyết thật của tôi. Kết một câu, khác xa khi chạm
vào vụn tuyết trong tủ lạnh!
....
Gần ba tiếng trôi qua.
- Anh thấy khá hơn chưa? - tôi cúi xuống hỏi hắn.
Không có tiếng đáp trả.
- Tôi biết tỏng anh đang giả vờ, mở mắt ra mau, anh tưởng dùng một
trò đến hai lần mà vẫn có kẻ mắc lừa đấy hả?
Vẫn không có tiếng đáp. Tôi bắt đầu cáu tiết:
- Dậy mau! Anh bảo đợi máu độc chảy ra hết rồi đưa tôi về cơ mà,
lâu quá rồi đấy.
- Dậy đi, anh đừng có đùa dai, tôi tê hết cả chân rồi đây
này!
Không đáp, rốt cuộc không hề có tiếng trả lời.
Hắn ta làm sao thế này? Rõ ràng vừa rồi còn đủ sức chọc ngoáy tôi
cơ mà, chết nhanh thế?!!!!!! Tôi lại véo cho hắn mấy cái, nhưng hắn
cứ như đã....
Người lạnh ngắt, sao lại thế? Ban nãy rõ ràng là còn rất ấm cơ mà?
Sao mặt tái thế này?
- Này...anh đừng làm tôi sợ...tỉnh lại mau....này... - tôi bắt đầu
cuống trở lại, khóe mắt đã có nước.
Tên khốn này, sao anh cứ hay dọa tôi thế, anh biết thừa là tôi yếu
tim, biết thừa là tôi chết nhát rồi cơ mà? Sao anh cứ hay dọa tôi
thế hả?
Bất giác tôi đưa tay lên mũi hắn, chợt tôi không thể thở được,
dường như vừa có tiếng sét đinh tai, HẮN KHÔNG THỞ
NỮA!!!!!!!!!
Tôi nhìn như dán mắt vào vết thương trên vai hắn, một vết cào cực
sâu, máu không hề có dấu hiệu chuyển về màu đỏ tươi ban đầu, trái
lại càng lúc càng chảy nhiều và đen sẫm lại. Con bà nó chứ, làm gì
có chuyện máu độc tự chảy hết, rắn cắn còn phải lấy miệng hút nọc
độc ra, huống chi....
- Tên khốn này, anh lừa tôi, anh biết là không cứu được phải không?
Anh để lượng máu còn lại trong người chảy hết ra thì có, anh thích
chết chứ gì, đừng hòng nhớ, anh tưởng tôi là
ai....anh....hjx.....ai cho anh chết?....Tôi còn chưa biết có nên
trả thù anh không cơ mà?.......hjx....ai cho anh chết.....
Tôi gào lên, hắn muốn để tôi cắn rứt lương tâm suốt đời chắc, đúng
là cái đồ độc ác mà. Con trai độc nhất với con rơi của chúa tể cái
đếch gì, còn không bằng cả tôi, tôi ít ra còn tự làm vết thương hồi
phục được, còn...
Mà khoan....nếu tôi có khả năng làm vết thương tự hồi phục thì,
liệu tôi có cứu hắn được không? ..............Nhưng làm thế
nào???????
Không thể do dự thêm được, chậm vài giây nữa hắn thăng thiên là tôi
cắn rứt suốt đời, tôi không muốn, tuyệt đối không!!!!!!!!!
Tôi với tay lấy cục đá có cạnh sắc nằm gần đấy, cắn chặt răng cứa
mạnh vào cánh tay một vệt dài, ngay lập tức máu túa ra, đau kinh
lên được, rồi nén đau bóp mạnh cổ tay để máu chảy vào vết thương
của hắn....
Không biết cách này có hiệu quả không? Đành phải liều vậy, tận sâu
trong đáy lòng tôi có cảm giác, hắn mà chết thì tôi sẽ rất đau,
cũng không hiểu dũng khí ở đâu mà tôi lại dám làm thế này nữa.
Nhưng tôi không cho hắn chết đâu, tôi nợ hắn cái mạng này, hắn phải
sống để còn giết tôi chứ, coi như tôi trả ơn hắn đi.
Ách....nhưng mà....tôi quên mất, không biết quỷ có giống con người
không, nhỡ đâu mà hắn nhóm máu O, tôi lại truyền cho nhóm AB thì
chẳng hóa hại hắn à? Tốt nghiệp xong tôi có lẽ không nên đi làm bác
sĩ đâu!
Nhưng tôi lo lắng thừa rồi, máu của tôi thực sự có công hiệu đấy.
Máu của hắn đã bắt đầu trở về màu đỏ rồi, vết thương đang khép
miệng kìa, tuyệt vời!!!!!!!!
Tôi mém chút là gào lên thành tiếng sung sướng, ê, hê hê tôi biết
là tôi không tầm thường mà, máu của tôi đúng là một dược liệu quý
giá, sao mà tôi thấy tôi phục tôi quá!
Nhưng..........chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này? Mắt tôi cứ hoa
loạn cả lên, cảm giác kiểu như vừa bị một quả bóng đá được sút đi
với vận tốc 200 km/h bay thẳng vào giữa mặt, ê, tôi thấy sao bay
đầy trời đây nè. Chóng mặt quá, buồn nôn, đau nữa, ôi.....
Trong phút chốc, mọi thứ trước mắt chợt tối sầm lại.......
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 16
Kí túc xá nam trung học South Devil, phòng 207...
Ren đang đứng tựa lưng vào thành lan can, ánh mắt hướng lên bầu
trời dày đặc mây đen, những cơn gió khô khốc không ngừng thổi tới
lùa vào mái tóc của cậu.
Con người, theo như cậu biết thì không thích thời tiết như thế này,
còn loài quỷ thì không có cảm giác với thời tiết, nhưng cô ta thì
lại thích trời mưa, trời âm u và có gió lạnh, à quên, trời tuyết
nữa. Không hiểu cô ta là cái thể loại gì?
Nghĩ lại thấy thật buồn cười, cô ta vừa chạy vào rừng một lúc mà đã
đụng ngay một con Kéc ma hạng A, số gì không biết, may mà cậu đến
kịp, bị gì cô ta không chết chứ bị tợp thế không chết hơi phí. Móng
vuốt độc của cái loại sinh vật ăn thịt quỷ này đúng là ghê gớm, hơn
nữa lại là của một con hạng A, bình thường cậu giết nó không quá
khó, chỉ tại lúc ấy đỡ cho cô ta, theo cái cách mà cô ta hay nói ý,
thì suýt nữa cậu bị cho lên nóc tủ ăn hoa quả.
Thật không ngờ máu của cô ta lại có khả năng bách độc bất xâm, thậm
chí là làm hồi phục vết thương nhanh như thế. Tỉnh lại cậu thấy chỗ
bị con Kéc cào đã lành hẳn, nhìn sang lại bắt gặp cô nhóc nằm sõng
xoài dưới đất, vội đặt tay lên trán cô để "đọc" lại những gì đã xảy
ra khi cậu bất tỉnh thì thấy hình ảnh cô nhóc cầm lấy viên đá sắc
nhọn lên, và....
....Sau đó cậu vội vã đưa cô về đây....
Xem ra để có được khả năng này, không bay được cũng đáng, có điều
khả năng đó cũng chẳng toàn diện gì, nó làm cô ta đau đớn gấp đôi
sau đó, có nghĩa là nếu kẻ khác ở trong hoàn cảnh của cô ta chỉ đau
một thì cô ta đau hai.
Haizzz, đây chắc là "được cái này, mất cái kia" đấy, như cô ta vẫn
hay làu bàu ý!
Quá một tuần rồi, vẫn bất tỉnh...
Xem ra đã truyền cho cậu quá nhiều máu nên cơ thể không đủ sức, có
lẽ cần phải bù lại một lượng không nhỏ rồi, chứ cứ để thế này chắc
sẽ mất nhiều thời gian máu mới tự tái tạo lại được. Còn đi học nữa,
không thể cứ bất tỉnh thế, rồi nhỡ vụ này đến tai bà hiệu trưởng
già chát "chống ề" thì lại rách việc!
"Mà mình nhiễm cái cách nói chuyện xỏ xiên của cô ta hồi nào thế
không biết?" - một ý nghĩ trong đầu lóe lên làm cậu khẽ nhếch môi
cười.
---------------
- Tôi trở về lãnh địa quỷ một chuyến, cậu trông chừng cô ta nhé
Shirou.
- Có chuyện gì vậy?
- Cậu cứ lo cho cô ta đi, tôi sẽ về sớm, à, lo giùm tôi nếu bà hiệu
trưởng ngớ ngẩn đó hỏi đến nhớ, đi đây!
- Khoan đã, Ren...
SHirou chưa kịp nói xong thì cậu bạn thân đã bay mất dạng, cậu chỉ
biết lắc đầu, quay vào phòng trông chừng cho Linh.
Mặt cô nhóc tái mét, trán lấm tấm mồ hôi. Cậu vội lấy khăn thấm đi,
cúi xuống đắp lại chăn cho cô nhóc. Bỗng...
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Đau! ĐAU QUÁ!!!!!!!!!!! AAA.....
Cô nhóc lại kêu la đau đớn, tay nắm chặt ga giường rồi chốc chốc
lại đập rầm rầm xuống giường than đau, nhưng mắt vẫn nhắm chặt,
chứng tỏ là đang mê sảng. Cậu nhóc hoảng cả lên, vội đút ngay cái
khăn tay vào miệng cô, từ hôm Ren bế cô về, đã mấy lần cô rên la
đau đớn suýt cắn vào lưỡi, làm cậu tưởng tim mình đã nhảy ra ngoài
rồi chứ.
Cậu đã cố gặng hỏi mà nhất định tên nhóc kia không chịu hé miệng
lấy một lời, chuyện này như cơm bữa rồi, cậu không ý kiến gì về nó,
chơi với Ren từ nhỏ nên cậu rất hiểu cậu ta. Duy chỉ có điều, tại
sao Linh bị như thế? Biết là có cạy miệng mà Ren không muốn nói thì
hỏi cũng bằng thừa, vậy mà cậu vẫn cứ hỏi, tại vì Linh...
Shirou thực lòng mà nói, ngay từ đầu gặp Linh đã rất thích, cái mặt
cô nhóc phụng phịu lúc đó nhìn thật đáng yêu, và cậu đã không ngần
ngại tiến đến giúp đỡ cô, đưa cô về đây...
Cậu muốn trước tiên hãy làm bạn với Linh đã, rồi sau đó sẽ tiến xa
hơn, rõ ràng cô cũng rất có thiện cảm với cậu. Nhưng dường như, mọi
chuyện không đơn giản như vậy.
Hôm đó, khi thấy Ren bế cô nhóc trên tay từ bên ngoài trở về đúng
lúc cậu cũng vừa kết thúc ca trực tối và quay lại phòng, trái tim
cậu khẽ nhói một cái, một cái thôi, thế mà hơn cả dao đâm. Cậu ta
không trông thấy cậu, bởi vì ánh mắt cậu ta lúc đó chỉ tập trung
hướng về cô gái đang nằm gọn trong vòng tay mình mà thôi, không
những thế, cô gái ấy dù đang bất tỉnh nhưng đôi tay nhỏ nhắn vẫn
bấu chặt lấy cánh tay đang ôm mình. Cả hai bọn họ, quần áo ướt đẫm,
đầy máu!
Sợ ư? Lần đầu cậu bế cô về đây, cô ban đầu có vẻ khá sợ hãi vì độ
cao chót vót vậy mà không hề tóm lấy người cậu, đừng nói tóm chặt
thế kia.
- Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - cô nhóc lại thét lên, nước
mắt cứ thế chảy ra không ngừng.
Cậu nắm chặt lấy tay Linh, thực sự mong là cái đau đớn cô đang phải
chịu sẽ truyền sang cho cậu, được vậy thì tốt biết bao.
------------------
Lãnh địa quỷ - ngoại thành, thành phố Wingdring....
Một bóng đen nhỏ xuất hiện trên bầu trời, xoẹt một cái thoáng chốc
đã hiện rõ ra trước mặt hai tên lính canh cổng khổng lồ được tạo
thành từ đất sét và bùn nhão, vẻ ngoài hai tên này bặm trợn như lôi
thần, cao cỡ tòa nhà 15 tầng ở thế giới con người, tấm thân ngoại
cỡ kềnh càng được bao trùm bởi một mùi hôi thối nồng nặc, thật kinh
tởm!
- Kẻ nào? Nếu không có lệnh của chúa tể thì không được phép tiến
vào bên trong! - một trong hai tên bặm trợn quát lớn?
Cậu nhóc trừng mắt, ánh mắt thực sự như Linh đã nói - dễ tạo cho
người nhìn một cảm giác đang đứng giữa Hiroshima trước thời điểm
bom nguyên tử của không quân Mỹ thả xuống mấy giây thôi!
Gì? Đoán xem cảm giác không chạy kịp thì thế nào?
- Mở cổng! - cậu nhóc nói.
Nhìn rõ khuôn mặt của kẻ "láo xược" đang đứng trước mặt chúng, ngay
lập tức bọn chúng vội quỳ mọp xuống thi lễ:
- Điện hạ!
- Tao nói mở cửa, điếc hay là muốn chết hả?
- Nhưng....phải có lệnh từ chúa tể thì chúng tôi mới được phép....
Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!
RẦMMMMMM....
Một nhát chém nhanh chóng và ngọt xớt làm tên lâu la to gấp cậu
nhóc cỡ...1000 lần...gục ngay lập tức!
- Làm từ bùn thôi mà, cho về với cát bụi luôn! - cậu nhóc nhếch mép
cười khẩy rồi quay sang tên còn lại đang run bần bật:
- Còn chưa mở cửa? Muốn theo nó?
- Dạ không không...nô tài mở...nô tài mở...
KÉTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!
Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, cậu nhóc không nói một lời, phất áo
đi vào, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười "đểu cáng" đã gần như
thành công thức trên mặt.
Trước mặt cậu bây giờ là vùng ngoại thành thành phố Wingdring - một
trong những khu cấm địa giam giữ trên 24100 loài quỷ thuộc hạng A
chuyên săn chính loài quỷ như chúng.
Chap 17
Huýtttttttt!!!!!!!!!!!
Cậu nhóc đưa ngón tay lên miệng làm phát ra một thứ âm thanh sắc
ngọt. Ngay lập tức, trước mặt cậu, một con chim tước rực lửa bay
đến, toàn thân nó cháy rực ánh sáng trắng xanh bập bùng.
- Chào, người anh em, lâu không gặp ngươi! - cậu nhóc cười khẩy đưa
tay xoa đầu con ác điểu.
Có thể lờ mờ đoán là nếu Linh có mặt ở đây, cô nhóc sẽ gào toáng
lên "cái thằng điên kia, muốn cháy tay hay sao mà xoa đầu
nó?????????????", tất nhiên là gào lên như thế trong đầu thôi, có
điều là vẫn "đọc" được.
Gì chứ, cháy làm sao được, đó là thú cưng của hắn mà.
- Quác! - con vật dụi dụi đầu vào tay cậu nhóc.
- Xin lỗi, ta không ở nhà nên lão già đó tống ngươi vào đây. - cậu
nhóc nói, có vẻ hơi cáu.
- Quác?
- Ta bị tống đi học, gì? không mang ngươi đi được!
- Quác Quác?
- Không được, cãi lời lão già ta lại bị cấm túc, hơn nữa đi cũng
còn đỡ hơn ở lại lão sẽ bắt ta đi gặp con nhỏ quận chúa của chi tộc
Vampire.
- Quác!
- Ngươi chịu khó đi vậy!.... À, lần này đến thế giới loài người, ta
kiếm được món đồ chơi hay lắm!
- Quác???
- Không mang về đây được...ờ, đồ chơi đang gặp trục trặc, thế nên
mới phải về đây tìm cách chữa cho nó nhanh hồi phục.
- Quác?
- Chuẩn đấy! Ngươi biết nó ở đâu không? "Vật liệu" để ta sửa đồ
chơi ý?
- Quác!
- Tốt! Đưa ta đi tìm nó!
Dứt lời, cậu nhảy phốc lên lưng con ác điểu. Hỏa tước ngay lập tức
vỗ cánh bay đi, nhằm thẳng hướng đầm lầy quỷ Wingdring tiến
vào.
Ánh sáng ngày càng yếu, khắp nơi, một mùi tanh tưởi bốc lên hòa vào
cái không khí đặc quánh hơi nước và chướng khí. Bình thường, chỉ có
con người mới buồn nôn thôi, nếu mà hít phải.
Nếu ai đó bị say xe ô tô chẳng hạn, đấy, cái mùi kiểu kiểu như thế,
nồng nặc hơn một chút và tanh tanh nữa.
Tối quá, ánh sáng lúc này giúp Ren nhìn rõ là ánh sáng trắng xanh
phát ra từ toàn thân con ác điểu. Bà nội nó chứ, bây giờ chẳng khác
gì mấy thằng cha mắc chứng quáng gà nhìn đường.
- Mùi tanh nồng nặc càng lúc càng rõ rệt rồi, nó đến đấy, sẵn sàng
chưa người anh em?
- Quác!
Cậu nhóc nhếch miệng cười. Tuy nhiên tình hình không khả quan như
cậu tưởng chút nào, ánh sáng từ thân hỏa tước phát ra trong này
thực sự là không đủ, phải nói là quá yếu ớt, không thể giúp Ren
nhìn rõ vị trí con mồi được, mà quên, không biết lúc này thì kẻ nào
đang là "con mồi".
Phe cậu nhóc, hay con thập thủ giao long này đây?
- Nó không dễ nhai đâu! Nhưng nó bổ lắm đấy! Vì "đồ chơi", tối cũng
chiến tất.
Vấn đề là bây giờ Ren chỉ lờ mờ nhìn thấy con quái thôi, cậu nhóc
mở lòng bàn tay, từ giữa lòng bàn tay trồi lên một thanh đao xanh
tím phát quang, cái này vừa chém tên lâu la canh giữ cổng
vào.
XOẸTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
GRECCCCCCCCCCCCCCCCCCC....
Âm thanh phát ra cho thấy một nhát cắt hoàn hảo.
- OK, một cái đầu rụng, tới nào chú nhóc, chín cái nữa!
Nhờ vào đôi mắt của hỏa tước, mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, ác điểu
này bay lượn đến từng cái đầu một, Ren chỉ việc cứ thế mà cắt, cắt,
cắt, rồi chém, chém, chém...
GRECCCCCCCCCCCC....
Con quái long điên cuồng gào rú, tám cái đầu đã rụng, còn hai cái
nữa...
- QUÁCCCCCC!!!!!!!!!!!!!!!!! - đột ngột hỏa tước kêu lên đau
đớn.
Ren vội quay đầu lại, một trong hai cái đầu con giao long đã ngoạm
được vào cánh của hỏa tước, làm nó ré lên, bay chao đảo.
- CHẾT TIỆT!!!!!!!!!!
Ren quát ầm lên, lao tới cắm thẳng thanh đại đao lên đầu cái đầu
khổng lồ của con thập thủ giao long. Được rồi, còn một cái nữa,
nhưng...
Hỏa tước cánh bị thương, không thể bay tiếp được, đáp xuống một
cách chao đảo.
- Được rồi! Nghỉ đi, còn lại để ta! - cậu nhóc nói.
Dứt lời, cậu đứng dậy, cầm thanh đao lăm lăm tiến tới phía trước.
Bà nó chứ, đồ quái vật kia nhìn được trong bóng tối còn Ren thì
không. Cậu nhắm mắt lại, tai cố lắng nghe động tĩnh để tìm vị trí
cái đầu cuối cùng.
loạt soạt...
vù vù...
.....
Tiếng gió, tiếng ma sát với không khí của con quái vật. ĐÂY
RỒI!!!!!!!!
PHẬP!!!
PHẬP!!!!!!!!!
Lần này là tiếng đao chém, và tiếng đớp con mồi. Quan trọng là, cái
nào trước?
- Mày thua! - cậu nhóc nhếch môi cười. Thanh đao đã cắm thẳng vào
mắt con vật làm máu nó phun tung tóe, tất nhiên là bắn hết lên
người cậu nữa.
RẦMMMMMM....
Cái đầu cuối cùng gục xuống. Cậu nhóc rít thành tiếng qua kẽ
răng:
- Chậc!....Bẩn hết cả người.
Cậu tiến lại phía cái đầu vừa rơi xuống ngay cạnh mình, dùng tay
không bẻ phắt cái sừng cỡ ngà voi trên đó, hứng lấy một ít dịch
lỏng chảy ra từ đó. Một thứ dung dịch màu trắng sữa, nhìn thì có vẻ
giống nước cốt dừa, vị thế nào chưa biết, mùi như lưu huỳnh.
Sau đó Ren đi về phía ác điểu, cho nó uống một ít, vết thương trên
cánh mau chóng lành lại.
» Quay lại mục truyện trước