Sau khi ra lệnh cho bọn đàn em tiếp tục “chăm sóc” cho Tuyết Lan, tên cầm đầu đi ra ngoài ngồi. Cầm trên tay số điện thại cô ta vừa đọc, hắn bắt đầu bấm số. Sau một hồi chuông dài, khi hắn định tắt máy thì giọng một người đàn ông vang lên:
- Alo?
- Ông biết cô gái tên Tuyết Lan chứ? – Hắn nhếch mép
- Biết, thì sao? – Người đàn ông vẫn lạnh lùng – Cậu là ai?
- Không nói nhiều, ông là ba của cô ta phải không? – Hắn tiếp tục hỏi, giọng lạnh lùng đến đáng sợ.
- Phải, cậu muốn gì? – Ông ta thờ ơ nói
- Chỉ một chữ thôi – Hắn mỉa mai nói – Đó là tiền.
- Tại sao tôi phải đưa tiền cho cậu? – Ông ta cười phá lên.
- Nếu không muốn nhận xác của con gái mình thì ngoan ngoãn giao tiền ra đây – Hắn mỉm cười – Hay là ông muốn cô ta chết?
- Cái gì? – Người đàn ông thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh – Tại sao tôi phải tin cậu?
- Vậy để tôi cho ông nghe thử giọng con gái yêu của mình nhé? – Hắn cười khẩy rồi ra lệnh cho bọn đàn em áp giải nó ra ngoài.
Trông Tuyết Lan lúc này vô cùng thảm hại, đầu tóc thì rối bù, người thì bẩn thỉu, tay chân thì bầm tím, vẻ mặt chua ngoa đanh đá lúc mới bị bắt về giờ đã trở nên sợ hãi, hoảng loạn tột độ. Hắn cười mỉa, bọn thuộc hạ của hắn đã làm rất tốt, nỗi đau mà cô ta gây ra cho hắn, nỗi đau mất đi người thân, hắn sẽ cho cô ta nếm trải từng chút từng chút một, sẽ chịu sự dày vò về cả thể xác và tâm hồn, sống không bằng chết. Hắn nhìn Tuyết lan rồi hất đầu về phía mình, bọn đàn em hiểu ý, ném cô ta xuống đất, hắn mỉm cười, ra lệnh:
- Nghe đi, ba cô muốn gặp con gái lắm đấy
- Ba tôi? – Mắt Tuyết Lan sáng bừng lên, cô ta vội nghe điện thoại – Ba ơi, ba có nghe con nói gì không, là con, Tuyết Lan đây.
- Con bị bắt thật sao? Ba ơi, mau cứu con – Cô ta khóc lóc thảm thiết – Cứu con với.
- Đủ rồi, đem cô ta vào trong, “chăm sóc” cho cẩn thận – Hắn quắc mắt về phía bọn đàn em, giật lấy cái điện thoại trên tay cô ta – Ông đã tận tai nghe thấy giọng con mình rồi đó, ông đã tin chưa?
- KHÔNGGGGGGGGGGGGGG! CỨU CON VỚI – Tuyết Lan gào lên khi bị kéo vào trong nhà.
- Cậu muốn bao nhiêu tiền? – Ông ta lạnh lùng hỏi
- 100 tỷ, không quá nhiều so với ông chứ? – Hắn cười khẩy
- Cái gì? 100 tỷ? – Ông ta ngạc nhiên tột độ rồi sau đó cười phá lên – Hahaha, cậu nghĩ con bé đó đáng giá 100 tỷ sao? Đừng có hòng tôi đưa tiền cho cậu.
- Được, đó là do ông tự nói đấy nhé – Hắn cười lạnh khiến bọn đàn em không rét mà run, dù sao hắn cũng không muốn tha cô ta quá đễ dàng như vậy.
Không kịp để ông ta trả lời, hắn tắt điện thoại, quay sang bọn đàn em:
- Đi mua cho tao con dao, tao sẽ chơi đùa với con ả này từ từ.
- Vâng thưa đại ca – Tên đàn em đáp và chạy đi.
***********
Sau khi nhận cuộc điện thoại của hắn, ông ta cảm thấy tức tối vô cùng, đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn mà lại bị sỉ nhục như vậy. Mạng sống của cô ta thì chẳng đáng lo, vốn dĩ trước giờ ông ta cũng chẳng thương yêu gì Tuyết Lan nên mới bỏ cô ta lại Việt Nam một mình và qua Mỹ cùng nhân tình. Tuy không muốn cứu cô ta nhưng để truyền ra ngoài thì cũng thật mất mặt. Suy tính một hồi, ông ta quyết định gọi cho hắn, dù gì ông ta biết hắn cũng xem Tuyết Lan như em gái<đã từng thôi>, hơn nữa quan hệ lại cực rộng rãi nên chắc chắn có thể giúp được. Nghĩ tới đó, ông ta nở nụ cười khoái trá rồi lấy điện thoại gọi cho hắn. Lần thứ nhất, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy; lần thứ hai, tương tự như vậy; lần thứ ba, không có gì thay đổi; lần thứ tư, chẳng có gì khác;…….; lần thứ n, ông ta đã phát chán, lúc vừa định tắt máy thì giọng nói của hắn vang lên, lạnh lùng hơn cả băng tuyết Bắc Cực khiến ông ta giật bắn cả người.
- Chuyện gì? – Hắn lạnh lùng hỏi.
- À, bác có chuyện muốn nhờ cháu, không biết cháu có thể giúp bác không? – Ông ta mềm mỏng nói
- Chuyện gì? – Hắn lặp lại, giọng nói càng lúc càng lạnh
- Bác muốn nhờ cháu cứu Tuyết Lan – Ông ta nói thẳng, không dám dây dưa.
Phần 83:
- Cứu cô ta? – Giọng nói của hắn càng lúc càng trở nên đáng sợ - Cho tôi một lí do.
- Con bé….. – Ông ta lắp bắp – Dù gì trước giờ cậu cũng xem con bé như em gái của mình mà.
- Em gái? – Hắn gằn từng tiếng, giọng nói băng giá tới mức cùng cực khiến ông ta như đóng băng – Được, tôi sẽ cứu cô ta, với một điều kiện.
- Chuyện…chuyện gì? Cậu cứ nói? – Ông ta sợ hãi
- Cắt đứt quan hệ cha con với cô ta, tôi trả 100 triệu để mua cái mạng quèn của con gái ông, đồng ý hay không? – Giọng nói của hắn sặc mùi thuốc súng.
- Bán mạng? – Ông ta giật mình – Nhưng mà 100 triệu có hơi ít không? Dù gì cũng là con gái vàng ngọc của bác mà
- Ông muốn 100 triệu hay là không một đồng xu nào? Cái mạng nhỏ bé của cô ta không mắc tới vậy đâu – Hắn dứt khoát, chuyển sang uy hiếp – Thế nào? Có hoặc không?
- Được, 100 triệu – Ông ta đành chấp nhận bởi vì ông ta hiểu rõ là chống với hắn sẽ không có chuyện gì tốt, hơn nữa trước giờ ông ta cũng đã phải tốn rất nhiều tiền để giải quyết những rắc rối do cô ta gây ra, thôi thì bán phức cho hắn, 100 triệu cũng không nhiều lắm nhưng cũng không sao, dù gì ông ta cũng chẳng muốn có đứa con gái như Tuyết Lan.
- Tốt, ngày mai tôi sẽ cho người làm hợp đồng, tốt nhất là ông đừng sai lời, không thì tốt nhất là ông tự giết mình đi – Hắn lạnh lùng nói rồi cúp máy.
Buông chiếc điện thoại trên tay xuống, ông ta thở lấy thở để, nãy giờ nói chuyện với hắn, sức ép trong từng câu nói của hắn khiến ông ta liên tục nín thở, dù tuổi đời ông ta cũng đã cao, loại người nào cũng đã từng gặp, sử dụng thủ đoạn cũng rất nhiều, nhờ vậy mà ngày hôm nay ông ta mới ngồi được vào chiếc ghế chủ tịch này. Còn hắn, tuy chỉ mới 21 tuổi nhưng đã là giám đốc của công ty Wing hùng mạnh, không có một đối thủ nào trên thương trường có thể đối đầu với hắn mà bảo toàn tính mạng, nổi tiếng lạnh lùng thảm khốc, ra tay tàn bạo vô cùng, so với hắn, ông ta chỉ là một đứa trẻ, nhưng điều may mắn là hắn rất quân tử, nếu không động tới hắn thì hắn cũng chẳng động lại mà còn cho người đó cơ hội làm đối tác với hắn.
Vốn trước giờ ông ta chỉ xem Tuyết Lan như một con cờ để làm ăn, cũng nhờ cô ta mà công ty của ông ta đã kiếm được không ít lời, vốn nghĩ có thể lợi dụng Tuyết Lan để kiếm chác, nào ngờ cô ta lại bị bắt cóc, thật lòng ông ta cũng định cứu nhưng 100 tỷ thì quá nhiều so với cái mạng của Tuyết Lan, hơn nữa ông ta cũng chẳng yêu thương gì cô ta hết nên càng không có lí do để bỏ ra 100 tỷ. Nghĩ tới vụ giao dịch với hắn lúc nãy, bất giác ông ta lại mỉm cười, khi không lại được 100 triệu, tuy không nhiều lắm nhưng cũng tốt, coi như là tiền công ông nuôi dưỡng Tuyết Lan từ bé tới giờ. Bất giác, ông ta mỉm cười khoái trá, rót cho mình một tách trà, ông ta từ từ nhâm nhi với tâm trạng vô cùng thoải mái. Vừa lúc đó, ả nhân tình từ bên ngoài bước vào phòng, ả mặc một cái váy dây bằng ren, khoét sâu đến tận ngực, đồi núi cứ lấp ló ẩn hiện khiến ông ta thèm thuồng
Ả tiến tới bên cạnh ông ta, vòng tay qua cổ ông ta và ngồi xuống, cố gắng cạ cạ vào vật nam tính của ông, miệng lưỡi ngọt như mật ong:
- Anhhhhh, mai mình đi shopping nha???? - Ả nũng niu
- Ừ, được thôi, nhưng phải xem biểu hiện của em tối nay đó – Ông ta cười, đôi mắt tràn đầy ham muốn.
- Nếu anh thích thì em chiều – Cô ả dùng tay kéo dây áo xuống, để lộ ra một bên ngực – Anh cũng phải giữ lời đó nha.
- Anh có thất hứa với em bao giờ sao? – Ông ta lại cười và đè cô ả xuống, thuận tay xé toạc đi lớp áo ren trên người ả.
Trong căn phòng, một cảnh xuân đang diễn ra, kết thúc với tiếng thở hì hục và lại bắt đầu với những tiếng rên la đầy sức gợi tình
**********
Lúc này ở Việt Nam...............
Sau khi nhận cuộc gọi của ông ta, hắn trở nên trầm lặng đến đáng sợ, dù Gia Long nhiều lần cố gợi chuyện nhưng chỉ nhận được một vài chữ phát ra từ miệng hắn, còn đa số là im lặng.
Lúc nãy Gia Long tranh thủ về thăm nhỏ, sẵn tiện an ủi gia đình nó luôn, lúc đó hắn vẫn chưa tỉnh, nào ngờ khi quay lại thấy hắn đã biến mất, hỏi ra mới biết hắn đã tỉnh rồi, đang được bác sĩ khám lại để đảm bảo không có di chứng. Sau khi khám xong, anh đưa hắn về phòng, vừa định nói với hắn về chuyện của nó thì đột nhiên điện thoại hắn vang lên. Tuy không biết người bên kia là ai, không rõ toàn bộ nội dung là sao nhưng khi nhắc tới Tuyết Lan, Gia Long cảm thấy giật mình.
Do nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của hắn nên Gia Long cũng hơi sợ một chút, chơi với nhau lâu nay, anh hiểu rõ có những điểm cấm cần phải tránh và điều quan trọng nhất chính là khi hắn tức giận, tốt nhất là không nên nói những chuyện khiến hắn thêm khó chịu, trong trường hợp bây giờ chính là nhắc tới Tuyết Lan và người sẽ khiến hắn nổ tung chính là những chuyện liên quan tới nó.
Không quan tâm tới sự có mặt của Gia Long, hắn vẫn ngồi trầm ngâm, sát khí vẫn toả ra ngùn ngụt. Vốn hắn đã vô cùng khó chịu, nào ngờ ông ta lại còn dám nhờ hắn cứu Tuyết Lan, được lắm, hắn sẽ cứu cô ta và sẽ cho cô ta biết thế nào là đau đớn, là khổ sở, nếu không vì cô ta, nó sẽ không rời xa hắn, tất cả cũng tại vì những trò do cô ta bày ra nên hắn mới làm tổn thương nó, hắn cảm thấy hận thù, con người hắn hiện giờ chỉ có sự căm thù ngự trị, nhất định hắn sẽ bắt cô ta phải trả giá cho những gì mình đã gây ra. Nhắc đến nó, hắn cảm thấy trái tim mình đau thắt lại, nó đã thật sự rời xa hắn rồi sao?
Nghĩ tới đây, hắn đột ngột lên tiếng, giọng nói vô cùng ảm đạm và lạnh lẽo khiến Gia Long lạnh toát cả người:
- Có phải ông nói với tôi Bạch nguyệt……. – Hắn dừng lại một chút, nhắc đến tên nó khiến hắn cảm thấy đau, hít một hơi thật sâu, hắn nói tiếp – Bạch Nguyệt, cô ấy vẫn còn sống?
Phần 84:
Gia Long nuốt nước bọt cái ực, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, anh mỉm cười cầu hoà:
- Chấn Phong, hay là ông nghỉ ngơi chút nữa đi, ông chỉ vừa mới tỉnh thôi mà.
- Đừng có đánh trống lảng, Bạch Nguyệt, cô ấy còn sống phải không? – Hắn lạnh lùng nói, đôi mắt ánh lên một tia hy vọng nhỏ nhoi
- Chấn Phong, ông phải bình tĩnh nha – Gia Long không cười nữa mà chuyển sang bộ mặt nghiêm túc – Tôi rất tiếc nhưng Bạch Nguyệt đã chết rồi.
- Vậy thì tại sao lúc đó ông lại nói dối tôi? – Hắn lạnh lùng nói, cố giấu đi sự run rẩy, tia hy vọng trong hắn đã vụt tắt.
- Ông thử nghĩ xem, lúc đó ông như một tên điên, nếu tôi không nói vậy thì liệu ông có còn ở đây không? – Gia Long nói, cố kìm nén sự xót thương khi nhớ đến nó.
- Vậy là cô ấy đã chết thật rồi sao? – Hắn vẫn lạnh lùng nhưng tay đã bắt đầu run rẩy, hắn nắm chặt lấy tấm chăn trên người, chặt tới mức những đường gân đã hiện rõ.
Nhìn hắn, Gia Long bất giác thở dài, anh biết hắn đau khổ lắm, đặt anh vào trường hợp của hắn anh cũng sẽ như vậy thôi. Gia Long nhẹ nhàng nói, giọng nói đầy sự quan tâm và chia sẻ:
- Phải, ông đừng quá đau buồn. Bác Minh nhờ tôi nhắn lại với ông rằng hãy quên Nguyệt đi, bác ấy nói rằng chắc chắn Bạch Nguyệt sẽ không muốn nhìn thấy ông đau khổ đâu.
- Tôi muốn yên tĩnh – Hắn lên tiếng, bàn tay đã bật máu, run rẩy.
- Được, ông nghỉ ngơi đi – Gia Long thở dài rồi bước ra ngoài.
Khi cánh cửa khép lại, một giọt nước mắt chảy dài trên mà hắn, bàn tay đang nắm thật chặt tấm chăn cũng dần thả lỏng nhưng vẫn còn run rẩy. Lại thêm một dòng nước mắt nữa chảy xuống, rồi lại một dòng nữa, cứ thế, những giọt nước mắt nóng hổi cứ nối đuôi nhau rơi xuống, thấm một mảng tấm chăn trên người hắn. Hắn đau lắm, nỗi đau này so với lần trước còn đau đớn gấp trăm lần. Từ đầu, nó không hề sai, không hề có lỗi gì với hắn, có lẽ lỗi lầm duy nhất của cuộc đời nó chính là yêu hắn, hắn đã làm nó tổn thương, làm nó đau khổ vậy mà nó vẫn yêu hắn, vẫn luôn tha thứ cho hắn. Còn hắn thi sao? Hắn cứ luôn làm nó bị tổn thương, làm mất đi đứa con của hai người…….
Hắn đã biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi, nếu có thể quay ngược thời gian trở lại, hắn nhất định sẽ yêu thương nó, sẽ luôn tin tưởng nó, sẽ làm tất cả mọi thứ cho nó. Nhưng hắn biết chuyện đó là không thể, không ai có thể điều khiển được thời gian, dù hắn có làm bất cứ chuyện gì, sự thật vẫn là như vậy, nó đã thật sự rời xa hắn rồi, tại sao? Tại sao nó lại làm vậy? Tại sao nó lại quyết định rời xa hắn khi mà hắn đã hiểu ra mọi chuyện, nó hận hắn đến vậy sao? Nó chọn cách ra đi để trả thù hắn hay sao? Nếu đúng là như vậy, nó đã thành công rồi, hắn đang phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng, trái tim như bị bóp nát. Giờ phút hắn nghe thấy tin nó bị tai nạn cũng chính là lúc trái tim hắn ngừng đập, chiếc máy bay rơi xuống biển đã mang theo trái tim của hắn, mang theo linh hồn của hắn ra đi cùng với nó. Nếu vậy thì tại sao hắn vẫn đau? Vẫn đau khổ tột cùng như thế này?
Hắn khóc, khóc rất nhiều, khóc nhiều đến mức gần như hắn không thể thở được, trái tim rướm máu của hắn như đang bị ai đó xát muối, máu càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn khiến vết thương rách toạc, nỗi đau lại tiếp tục chồng lên nỗi đau, sự đau khổ này liệu bao giờ mới biến mất?
Vài giờ đồng hồ trôi qua, nước mắt hắn đã cạn kiệt, bộ mặt đau đớn đã biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt lạnh lùng, lãnh khốc của hắn, hắn không cho phép mình trở nên yếu đuối, từ nay, hắn sẽ không bao giờ yêu ai nữa, nó chính là cô gái đầu tiên và cũng là người con gái cuối cùng chiếm giữ trái tim hắn. Trái tim pha lê ngày nào hắn trao cho nó mãi mãi là vật hẹn ước và sẽ không bao giờ có trái tim thứ hai
Lấy điện thoại ra, hắn gọi cho một ai đó. Đúng hai hồi chuông, bên kia đã trả lời:
- Gọi tôi có việc gì? – Người bên kia hỏi, giọng nói lạnh lùng đặc trưng
- Có việc – Hắn cũng lạnh lùng nói
- Việc gì? – Bên kia tỏ vẻ mệt mỏi
- Tìm người, một con bé tên là Tuyết Lan – Hắn gằn giọng khi nhắc đến tên cô ta
- Tuyết Lan sao? Anh tìm cô ta có việc gì? – Bên kia thoáng chút ngạc nhiên rồi trở lại bình thường.
- Trả thù, không hỏi nhiều, tìm đi – Hắn cau mày, giọng nói lạnh đi gặp mười lần khiến bên kia cũng hơi rét
- Bình tĩnh đi chứ, không cần tìm đâu, cô ta đang ở với tôi – Bên kia đáp – Tôi muốn giữ cô ta một thời gian.
- Được, tốt lắm – Hắn nhếch mép – Cứ tự nhiên chơi đùa đi, vài ngày nữa tôi sẽ đến đó.
- OK, yên tâm đi, cô ta sẽ được chăm sóc rất tốt – Bên kia cười lạnh.
- Không được giết đó – Hắn nhắc nhở
- Dĩ nhiên, cho ả ta chết sớm thì còn gì là vui? – Bên kia cười khẩy
- Biết vậy là tốt – Hắn nói rồi tắt máy.
Ném chiếc điện thoại lên bàn, hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười rất lạnh. Hắn vốn định cho người tìm cô ta, nào ngờ đã có sẵn, vậy chỉ còn một việc là giải quyết giấy tờ từ con, bán mạng và chuyển 100 triệu cho ông ta mà thôi.
- Vũ Tuyết Lan, tôi sẽ cho cô biết thế nào sống không bằng chết – Hắn nghiến răng, bàn tay siết lại thành nắm.
********
Lúc này, tên đàn em chạy về đưa con dao cho hắn, thở hổn hển:
- Anh Vũ, dao của anh đây
- Tốt lắm, bây giờ vào đánh thức con khốn đó cho tao, tao sẽ đích thân chơi với nó – Tiêu Vũ cười lạnh
- Anh Vũ này, số điện thoại con bé này đưa lúc đầu là của anh Phong phải không ạ? – Tên đàn em tò mò hỏi.
- Phải – Tiêu Vũ gật đầu, mắt vẫn không ngừng nhìn ngắm con dao, tên đàn em hắn thật biết lựa chọn, so với con dao hắn đang mang trong người thì con dao này cũng khá đẹp.
- Anh ấy có quan hệ gì với con nhỏ này sao? – Tên đàn em có chút sợ hãi – Chúng ta bắt cô ta liệu anh ấy có tức giận không?
- Mày đừng lo – Tiêu Vũ cười khẩy – Lúc nãy anh ấy mới gọi cho tao, con nhỏ này xem ra đã đắc tội với anh ấy đó.
- Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta giữ cô ta một thời gian được không anh?
- Được, anh ấy đã cho phép – Tiêu Vũ quay đi – Đi, tao đang muốn chơi đùa.
- Vâng ạ - Tên đàn em gật đầu rồi đi theo hắn.
Chương 85
Giới thiệu đôi chút về anh Tiêu Vũ nhà mình nèk:
Tuổi: 21 , nghề nghiệp chính là sát thủ chuyên nghiệp độc quyền của anh Phong nhà mình.
**************************************************
Cầm con dao trên tay, Tiêu Vũ nhanh chóng bước vào bên trong, Tuyết Lan đang nằm trên mặt đất, trông cực kì thảm hại, khuôn mặt thì sưng vù cho bị tát. Nhìn thấy hắn, cô ta run lên bần bật, cố gắng nép vào trong góc, liên tục khóc lóc xin tha. Hắn cười lạnh lùng và ngồi xuống trước mặt cô ta, đưa tay nâng cằm cô ta lên, gằn từng tiếng:
- Bây giờ tao sẽ cho mày nếm trải mùi vị đau đớn, sẽ cho mày sống không bằng chết.
- Khoan đã, tại sao? Ba tôi chẳng phải sẽ cứu tôi sao? – Tuyết Lan run rẩy
- Cứu mày ư? Ông ta đã bỏ rơi mày rồi – Hắn cười khẩy – Nãy giờ bọn đàn em của tao có làm mày hài lòng không? Bây giờ tao sẽ chới với mày nhé.
- Không…..không……..không thể nào……KHÔNG……… - Tuyết Lan gào lên.
Hắn mỉm cười, đặt mũi dao lên má cô ta và từ từ kéo xuống, thứ chất lỏng màu đỏ cũng theo đó mà chảy ra. Rạch xong một đường, hắn lại rạch thêm một đường khác vào cô cô ta, kéo đều đều. Những vết rạch đều không sâu đến mức có thể giết chết Tuyết Lan nhưng đủ để khiến cô ta cảm thấy đau đớn tột cùng. Tuyết Lan gào lên trong đau đớn, từng dòng nước mắt chảy ướt đẫm gương mặt khiến vết thương trở nên đau rát. Kết thúc đường rạch ở cổ, Tiêu Vũ lật ngược cô ta lại và chém một nhát vào lưng. Tuyết Lan hét lên đầy đau đớn. Sau đó, hắn cho người rưới nước muối lên vết chém. Khi rưới xong,Tuyết Lan ngất xỉu. Không chút do dự, Tiêu Vũ cho cô ta một cái tát trời giáng, khiến Tuyết Lan tỉnh dậy vì đau đớn. Chưa dừng lại ở đó, sau khi cô ta đã tỉnh, hắn cho người lấy bột ớt xát vào vết thương. Tuyết Lan lại tiếp tục hét lên, tiếng hét đau đớn, thống khổ đến cực độ. Vết thương khi nãy vừa bị rưới nước muối đã rất đau đớn, nay lại thêm bột ớt khiến lưng cô ta bỏng rát và đau đớn gấp bội.
Rồi Tuyết Lan lại ngất xỉu, hắn lạnh lùng dùng dao chém thêm một nhát nữa vào lưng, tạo thành hình chữ X rồi lại tiếp tục cho Tuyết Lan tắm nước muối và ớt bột. Cứ như thế, cô ta ngất xỉu rồi lại tỉnh dậy, đau đớn đến chết đi sống lại.
*************
Còn nói về hắn, sau khi nói chuyện với Tiêu Vũ, ngày hôm sau, hắn lập tức xuất viện và lao vào làm việc. Hắn trở nên lãnh khốc và lạnh lùng gấp đôi so với trước. Chỉ cần làm trái ý hắn, nếu là nhân viên thì bị đuổi việc, còn là kẻ thù thì giết gọn
Công ty Wing chỉ trong vài ngày đã trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết, đến những tay máu mặt trong thương trường khi nghe đến tên hắn phải nể 8, 9 phần. Chỉ trong một tuần, hắn đã thâu tóm hầu hết những công ty con, tập đoàn Wing được hình thành bao gồm 12 trụ sở chính và rất nhiều những đại lí trên toàn quốc và những nước lớn trên thế giới.
Sau khi xác minh chiếc máy bay chở nó đã thực sự đâm xuống biển, gia đình nó đã tổ chức đám tang, một đám tang nhỏ nhưng rất trang trọng, chỉ hạn chế gia đình và bạn bè thân thiết
Hắn là người có mặt muộn nhất, khi mà buổi lễ đã gần kết thúc. Hắn mới đến. Hắn diện một bộ vest đen, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc khiến mọi người có mặt cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh của nó, khuôn mặt đó có chút đau xót và đôi mắt trở nên long lanh, kéo theo đó là hàng loạt những cảm xúc lướt qua rất nhanh khiến không ai nhìn thấy được
Khi buổi lễ kết thúc, hắn không về ngay mà ở lại rất lâu. Nhìn tấm ảnh của nó, hắn bất giác chạm tay vào gương mặt trong bức tranh, trái tim lại một lần nữa nhói lên vì đau đớn. Nụ cười tươi tắn của nó khiến tim hắn như bị xé rách, nhớ lúc trước hắn và nó đã hạnh phúc bao nhiêu, nhưng giờ đây, hạnh phúc này đã bị hắn đạp tan rồi.
Nghĩ tới đó, khuôn mặt hắn trở nên tĩnh lặng, bàn tay rút về và hắn quay đi. Nhìn bóng dáng hắn lặng lẽ rời khỏi, ông Minh và bà Như Huỳnh bất giác thở dài……………….
***********
Sau khi rời khỏi đám tang của nó, hắn phóng xe đến căn nhà Tiêu Vũ đang nhốt Tuyết Lan. Khi hắn bước vào, hắn hầu như không nhận ra cô ta nữa, trông cô ta lúc này thật ghê tởm, đầu tóc rối bù, gương mặt có một vết thương đã nhiễm trùng, khắp người đều bầm tím, dơ bẩn còn thua cả một con…..
Vừa nhìn thấy cô ta, ngọn lửa hận thù trong hắn bốc lên ngùn ngụt, bàn tay đã siết lại từ bao giờ, đôi mắt thì ngập tràn sát khí khiến những tên đàn em đều cảm thấy khó thở.
Khi thấy hắn, Tuyết Lan vô cùng mừng rỡ, cô ta vội vã cầu cứu hắn nhưng đáp lại cô ta chính là đôi mắt căm thù của hắn. Hắn từ từ tiến lại gần cô ta, bàn tay từ từ nắm lấy cái cổ đang có một vết thương và bất thình lình siết chặt. Khi cô ta gần như sắp chết, hắn mới buông tay ra, Tuyết Lan gục xuống đất, ho sặc sụa, cố gắng hít thở. Hắn nhìn Tiêu Vũ rồi hất đầu về phía cô ta. HIểu ý, Tiêu Vũ cho người treo cô ta lên và dùng một sợi xích dài quất liên tục. Những âm thanh đáng sợ vang lên hoà cùng tiếng kêu la thảm thiết của cô ta, lớp quần áo tạm bợ rách rưới trên người Tuyết Lan cũng dần rơi lả tả xuống sàn, da thịt hằn lên những vết thương, rướm máu. Cô ta lại ngất đi, hắn tiến lại gần và “CHÁT”, gương mặt cô ta in đậm 5 ngón tay đỏ hỏn, vì quá đau đớn nên Tuyết Lan tỉnh dậy. Tiêu Vũ thấy thế lại tiếp tục đánh. Đánh đến nỗi cô ta ngất đi tỉnh dậy không dưới mười lần. Cứ thế, mỗi ngày, hắn giao nhiệm vụ cho Tiêu Vũ chăm sóc cô ta, cho ăn cơm thừa canh cặn, phần lớn thời gian là đánh đập nhưng không được để chết.
Hắn thật muốn giết chết cô ta nhưng hắn không thể bởi vì như thế quá nhẹ nhàng so với những đau đớn do cô ta gây ra, vì thế, hắn sẽ cho cô ta ngày ngày nếm mùi đau khổ, sống còn thua cả một con….., muốn sống không được mà chết cũng không xong.
***************
Ba năm sau………………..
Ở một nơi nào đó trên thế giới, tiếng môt đứa trẻ đang chập chững đi bên cạnh một cô gái, bi bô nói:
- Mẹ…….con muốn ăn kem…………
- Được rồi, chúng ta đi – Cô gái mỉm cười hiền hậu.
- Mẹ........con..yêu….mẹ….. – Đứa bé mỉm cười
- Mẹ cũng yêu con – Cô gái lại mỉm cười, nụ cười rất ấm áp.
****************
Tại Việt Nam………………
- Gia Long, mau mang đồ vào giúp em – Nhỏ hét lên, tay ông theo một đống quà.
- Trời, quà này ở đâu ra thế? – Gia Long ngạc nhiên hỏi.
- Quà cưới đó, thiệt là phức tạp, em đã nói là không có cưới rồi mà – Nhỏ cằn nhằn.
- Em cũng thật là, chừng nào mới chịu gả về nhà anh đây? – Gia Long mỉm cười.
- Em đã nói rồi, ít nhất là tới khi em 25 tuổi, không thì em không lấy chồng đâu – Nhỏ đáp, quăng hết đống quà xuống sàn nhà
- Giao Châu à, đã 3 năm rồi, em đừng nên đau buồn vì cái chết của Bạch Nguyệt nữa – Gia Long ôm nhỏ vào lòng.
- Không anh à, đây là lời hứa, không phải vì cái chết của Nguyệt mà em không lấy anh – Nhỏ thở dài – Em và nó từng hứa với nhau, hoặc là cưới cùng ngày, hoặc là đúng 25 tuổi mới lấy chồng.
- Ukm, thôi, anh không ép em, chỉ cần ở bên em như vầy anh cũng thấy vui rồi – Gia Long mỉm cười – Chờ em được ba năm, chẳng lẽ thêm ba năm nữa không chờ nổi hay sao?
- Anh nói đó nha – Nhỏ mỉm cười, quay lại trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Trong ba năm, mọi thứ không có nhiều thay đổi, nhỏ đã cùng quản lí công ty với ba mình và đã chuyển hẳn đến sống cùng Gia Long, còn Eric thì đã đưa Trang Linh sang Mỹ sinh sống, vẫn thường xuyên liên lạc với nhỏ, nhờ vậy mà nhỏ được biết hai người sắp kết hôn và sẽ về Việt Nam tổ chức hôn lễ. Hắn thì vẫn vậy, lao đầu vào công việc, ngày làm việc, đêm làm bạn với rượu, chính vì thế mà đã có lúc phải nhập viện do bị ngộ độc rượu. Nhỏ biết hắn vẫn còn yêu nó nhiều lắm, nhớ ban năm trước, hắn đã quì dưới mưa suốt ba ngày đêm để xin ba nó giữ lại hôn ước, sau đó, do cảm động trước tấm lòng của hắn, ba mẹ nó đã chấp nhận. Họ xem hắn như con trong nhà, thường xuyên hỏi han. Thỉnh thoảng hắn cũng giúp ba nó điều hành công ty, đưa tập đoàn nhà nó ngày càng phát triểu vững mạnh.
Chương 86
Đã ba nằm trôi qua hắn vẫn không quên được nó, hình bóng của nó cứ xuất hiện trong tâm trí hắn, khiến trái tim tưởng chừng như đã ngủ quên thỉnh thoảng lại nhói đau. Với hắn, rượu đã trở thành bạn, hầu như ngày nào hắn cũng uống, không ít thì nhiều. Hắn không ngừng cảm thấy đau khổ và ray rứt trong lòng, hắn luôn nghĩ rằng chính vì tại hắn nên nó mới xảy ra chuyện như vậy, hắn không ngừng nhớ đến nó, mỗi lần về nhà nhìn sang căn phòng của nó lúc trước, những kỉ niệm hạnh phúc lại đua nhau ùa về khiến vết thương của hắn rách ra, rướm máu. Chính vì lẽ đó nên hắn tìm rượu giải sầu, hắn muốn quên đi nhưng không hiểu sao càng muốn quên thì lại càng nhớ nó da diết. Từ khi nó ra đi, hắn không gần gũi bất cứ người con gái nào nữa, dù dục vọng trong người có lớn đến đâu hắn cũng mặc kệ. Hắn không muốn phản bội nó dù bây giờ nó đã chết, thỉnh thoảng ba mẹ của nó và hắn lại đốc thúc hắn lấy vợ. Hắn vẫn nhớ rất rõ những lời mẹ nó nói, bà muốn hắn quên nó đi và tìm một người con gái khác. Hắn cũng nhớ rất rõ hắn đã phát điên lên như thế nào khi nghe nói tới việc đó, ngày hôm đó hắn đã bỏ về và điên cuồng uống rượu, cũng chính ngày hôm đó hắn đã ngất xỉu vì uống rượu quá nhiều dẫn đến ngộ độc. Nếu không được Gia Long và nhỏ phát hiện, có thể bây giờ hắn đã chết. Vì lí do đó nên ba mẹ hai bên đều hạn chế nhắc việc này trước mặt hắn, thỉnh thoảng vẫn nói bóng gió nhưng hắn toàn mặc kệ. Người con gái duy nhất của cuộc đời hắn chính là nó, nếu nó không phải là vợ hắn thì không ai có thể chen vào cả. Nó là người con gái duy nhất và sẽ là người con gái hắn mãi mãi yêu thương, từ giờ cho tới lúc chết, hắn thề không yêu ai ngoài nó……………..
Thỉnh thoảng hắn có đến xem tình hình của Tuyết Lan, cô ta lúc này thê thảm vô cùng, người không ra người, ma không ra ma, gần như điên loạn, vì nể chút tình xưa, hắn đưa cô ta đi chữa trị những vết thương và gửi vào bệnh viện tâm thần, hắn muốn tha thứ, hắn cảm thấy mệt mỏi, ba năm sống trong đau khổ đã quá đủ rồi, Tuyết Lan cũng đã nếm trải những gì xứng đáng với cô ta, có lẽ tha thứ lại là niềm vui………….<đừng giận Sam nhaz, Sam tội TL quá, 3 năm sống như một con thú đủ để bù đắp những tội lỗi do TL gây ra rồi>
Còn nói về Tiêu Vũ, sau khi Tuyết Lan được hắn đem đi, cũng đã bỏ nghề sát thủ và theo hắn làm việc. Với tư chất thông minh sẵn có, cùng tính cách lạnh lùng dứt khoát, Tiêu Vũ đã rất xuất sắc khi trở thành trợ lí cho hắn, đồng thời cũng là vệ sĩ cho hắn.
************
Hôm nay là sinh nhật của nó, hắn mang theo một đoá hồng đỏ đến viếng mộ. Đã rất lâu rồi từ lần cuối cùng hắn đến, không phải vì hắn không muốn đến mà là vì hắn sợ khi nhìn thấy tấm ảnh của nó, hắn sẽ không chịu nổi. Đặt bó hoa xuống, hắn khẽ thì thầm:
- Nguyệt, anh có lỗi với em, chắc em giận anh lắm phải không?
Đáp lại lời hắn chỉ là tiếng xào xạc của lá cây, hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười vô cùng đau đớn, rồi mắt hắn nhoè đi. Cố lấy lại bình tĩnh, hắn bảo Tiêu Vũ về trước. Sau khi Tiêu Vũ đi rồi, hắn mệt mỏi ngồi xuống cạnh mộ nó, giọt nước mắt kiềm nén bấy lâu đã tràn ra khỏi khoé mi…..Và hắn khóc, những giọt nước mắt duy nhất trong ba năm trở lại đây. Đứng nhìn từ xa, Tiêu Vũ khẽ lắc đầu, lòng dâng lên một nỗi niềm xót xa và thông cảm với sự đau khổ của hắn.
*************
Sau khi thăm mộ nó xong, hắn đến nhà nó, một phần là để cùng papa nó bạn chuyện làm ăn, hần còn lại để an ủi mama nó. Khi hắn đến, nhỏ và Gia Long cũng có mặt, sau khi nói chuyện vài câu, hắn và anh đều bị ông Minh tóm lên phòng làm việc còn nhỏ và bà Như Huỳnh thì vào phòng xem album hình của nó lúc trước
Một lát sau, Eric và Trang LInh bất ngờ xuất hiện tại nhà nó khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Nhỏ ôm chầm lấy Trang Linh, vui vẻ nói:
- Hai người về Việt Nam lúc nào? Sao không gọi chị ra đón?
- Em và anh ấy vừa mới đến nơi chị ạ - Trang Linh mỉm cười – Hai ngày nữa chúng em sẽ làm đám cưới, xin mời mọi người đến dự cho vui.
Nói rồi, Trang Linh chìa ra những tấm thiệp mời màu đỏ được in hoạ tiết chìm, trông vừa đẹp lại vừa đáng yêu. Nhỏ nhận lấy tấm thiệp, mỉm cười:
- Nhất định chị sẽ đến, em sẽ là một cô dâu rất xinh đẹp – Nhỏ mỉm cười, mắt đỏ hoe – Nếu Nguyệt còn sống, chị nghị nó sẽ rất vui khi nghe tin.
- Vâng, em cũng nghĩ thế, đây là thiệp của chị ấy, ít nhất, em muốn chị ấy thấy được em đang hạnh phúc và em cũng hy vọng chị ấy sẽ hạnh phúc trên thiên đường – Trang Linh vừa khóc vừa nói.
Nhỏ bật khóc, ôm chầm lấy cô, Eric và Gia Long đứng cạnh nhau khẽ thở dài, họ cũng nghĩ như nhỏ và Trang Linh, đều có chung một ước nguyện là giá như nó còn sống. Bà Như Huỳnh lau nước mắt, mỉm cười thật tươi:
- Hai con bé này, chuyện vui mà lại ôm nhau khóc lóc vậy hả? Nín đi nào.
- Vâng ạ - Hai người đồng loạt lên tiếng và nhìn nhau mỉm cười.
Sau đó, Eric và Trang Linh cùng ở lại dùng cơm tối rồi mới về, suốt cả bữa ăn, khống khí vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ có duy nhất một người vô cùng trầm lặng
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Ở một nơi nào đó trên thế giới………………….
- Mẹ, mẹ ơi…………. – Đứa trẻ cười toe toét
- Gì hả con yêu? – Cô gái mỉm cười, bế đứa trẻ vào lòng
- Con muốn đến quê hương của mẹ, bao giờ chúng ta đi hả mẹ? – Đứa bé chu miệng ra, nũng nịu
- Lát nữa chúng ta sẽ đi, chúng ta sẽ đến quê hương của mẹ, mẹ sẽ cho con gặp ông bà ngoại, họ nhất định sẽ rất yêu con – Cô gái mỉm cười, hôn vào gò má phúng phính của đứa trẻ.
- Woa, con yêu mẹ nhất, hihi – Đứa bé ôm chặt lấy cô gái, miệng cười toe để lộ hàm răng nhỏ xinh.
Chương 87
Sau khi tạm biệt ba mẹ nó, nhỏ và Gia Long theo Trang Linh và Eric về nhà để dọn dẹp đồ. Trong lúc giúp Trang Linh xách va li vào phòng, nhỏ mỉm cười lém lỉnh:
- Linh này, chị có chuyện muốn nói với em, được không? – Nhỏ mỉm cười
- Vâng, chị cứ nói đi – Trang Linh mỉm cười
- Chị muốn chịu trách nhiệm về trang phục của em và Eric được không? – Nhỏ chớp chớp mắt
- Cái này thì…… - Trang Linh ngập ngừng – Em và anh ấy tự lo được rồi, như vậy thì phiền chị lắm.
- Điiiiiiiiiiii màààààààààà…………. – Nhỏ giở bộ mặt puppy ra nhìn Trang linh.
- Thôi được, tuỳ ý chị vậy – Trang linh thở dài, quyết đành chịu thua nhỏ - Em chỉ sợ làm phiền chị thôi.
- Không sao, không sao hết, chị xem em như em gái trong nhà mà, hôn lễ của em gái, chị phải tự tay chọn lựa trang phục cho em và Eric chứ? – Nhỏ nháy mắt
- Cám ơn chị - Trang Linh cảm động, nước mắt rưng rưng
- Bé ngốc, khóc gì chứ? – Nhỏ mỉm cười – Đi thôi.
- Đi đâu hả chị? – Trang Linh ngây ngô chớp mắt.
- Dĩ nhiên là đi mua sắm – Nhỏ nháy mắt rồi kéo Trang Linh đi ra khỏi phòng.
Đang giúp Eric dọn đồ, bỗng nhiên Gia Long nghe thấy tiếng bước chân hướng về phía căn phòng, vừa mới định ra xem chuyện gì thì nhỏ đã kéo Trang Linh bay vào. Eric và Gia Long chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị nhỏ túm ra ngoài và quăng thẳng lên xe. Ngồi trên xe, nhỏ liên tục nói về những dự định của mình với Trang Linh. Ở phía trên, Eric nhìn sang Gia Long mỉm cười, bày tỏ sự thán phục trong ánh mắt còn Gia Long thì khẽ thở dài, lắc đầu vài cái và kết thúc bằng một cái nhún vai, ý muốn nói đây là chuyện bình thường ở huyện.
Đến trung tâm mua sắm, Trang Linh vừa đặt chân xuống xe đã bị nhỏ kéo đi, chỉ kịp để lại cho Eric một ánh mắt cầu cứu rồi mất dạng. Gia Long đặt một tay lên vai Eric, mỉm cười:
- Anh chịu khó đi, cô ấy là vậy đó, hễ muốn làm chuyện gì là nhiệt tình vô cùng, anh cũng nên tập làm quen đi, sau Trang Linh là đến anh đó.
- Quả thật tôi khá bất ngờ đấy – Eric bật cười – Anh có cô vợ thật đáng yêu.
- Cô ấy là vậy mà – Gia Long mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc – Anh cũng có một cô vợ rất tuyệt mà.
- Phải, tôi và anh đều rất hạnh phúc, chỉ tội cho Chấn Phong thôi, tôi có thể cảm nhận thấy anh ấy rất đau khổ - Eric khẽ thở dài.
- Phải, đã ba năm rồi, chuyện đó cứ như một cơn ác mộng cứ đeo bám cậu ấy mãi, đến tận bây giờ, Chấn Phong vẫn còn rất yêu Bạch Nguyệt – Gia Long khẽ lắc đầu – Thôi, chúng ta đi nào.
Nói rồi, Gia Long và Eric lẳng lặng đi theo nhỏ, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Vừa đặt chân vào phòng thử váy cưới, hai người bị một cảnh tượng làm cho hãi hùng: toàn bộ những chiếc váy cưới trắng tinh đều bị xới tung lên, nằm ngổn ngang, các cô nhân viên thì liên tục chạy ra chạy vào phòng thay đồ, mỗi lần một chiếc váy khác nhau. Sau khi đứng hình được vài chục phút thì hai người bị nhỏ lôi vào làm giá đồ, xách theo một lượt mấy cái áo cưới đi ra đi vào. Cuối cùng, nhỏ từ trong bước ra, nụ cười tươi rói luôn thường trực trên môi còn toàn thể mọi người đều la liệt dưới đất. Nhỏ vui vẻ nói:
- Trang Linh, em mau ra đi.
- Nhưng mà em hấy ngại lắm – Trang Linh từ trong nói vọng ra.
- Em có muốn chị vào lôi em ra không? – Nhỏ đe doạ
- Em ra đây – Trang Linh vội nói
Từ bên trong, cô nhẹ nhàng bước ra, trông cô xinh đẹp vô cùng, bộ váy cưới may bằng voan trắng và lụa mềm mại thướt tha như dòng suối. Gấu váy được điểm những hạt đá lấp lánh trong suốt. Trông cô lúc này xinh đẹp, lộng lẫy như một nàng tiên. Eric thẩn thờ nhìn cô, mê dại trước vẻ đạp ngok5 ngà trong sáng của Trang Linh, anh dịu dàng đến bên cô, mỉm cười:
- Em đẹp quá, như một nàng tiên vậy.
- Anh này – Trang Linh đỏ mặt ngượng ngùng
Đứng nhìn hai người tình tứ với nhau, nhỏ nắm lấy tay Gia Long, mỉm cười:
- Anh thấy tài nghệ của em thế nào? Quá xuất sắc phải không?
- Ukm, em là giỏi nhất – Anh mỉm cười dịu dàng, siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ.
Sau khi chọn xong váy cưới, nhỏ lôi Eric đi lựa lễ phục, còn Trang Linh đứng nhìn anh khổ sở thì nở nụ cười thoả mãn, cho Eric chừa cái tội dám nói cô lâu lắc.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, ngày cử hành hôn lễ rốt cuộc cũng đến, hôm đó, Eric thuê toàn bộ nhà hàng 5 sao để làm lễ. Mọi người ai ai cũng vui cho hạnh phúc của cặp vợ chồng trẻ. Hắn đứng trong góc, đưa mắt nhìn hai người, trong lòng thầm chúc phúc cho họ. Nếu nó không ra đi, có lẽ bây giờ hắn và nó cũng đã kết hôn rồi. Khẽ thở dài, hắn đưa ly rượu lên uống cạn. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một đứa bé đang chập chững chạy về phía mình. Khi tới gần hắn, đứa bé cười toe:
- Chú ơi, tìm mẹ giúp cháu.
- Mẹ cháu là ai? – Hắn bất giác mỉm cười, ở đứa bé này có cảm giác gì đó rất thân quen với hắn, dường như, hắn đã nhìn thấy đôi mắt của đúa bé này ở đâu rồi thì phải, trông hao hao giống đôi mắt của nó.
- Mẹ cháu tên là Nguyệt ạ - Đứa bé hồn nhiên mỉm cười.
- Được rồi, chú bế cháu đi tìm mẹ - Hắn nhấc bổng đứa bé lên, đôi môi khẽ mỉm cười, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hồi hộp khó tả.
Chương 88
Hắn đặt đứa bé lên vai và bắt đầu rảo bước. Hắn vốn không thích trẻ con, nhất là từ sau cái chết của con hắn, nhưng không hiểu sao, đứa bé này cho hắn một cảm giác rất thân thuộc. Đi vòng quanh một lát, đứa bé bắt đầu mếu máo:
- Mẹ ơi, mẹ đâu rồi, mẹ ơi, huhu
- Ngoan nào, dừng khóc, chúng ta sẽ tìm thấy mẹ cháu sớm thôi – Hắn mỉm cười, dỗ dành đứa bé – Mà cháu tên là gì?
- Cháu là Hạo Thiên, mẹ Nguyệt hay gọi cháu là Thiên Thiên – Đứa bé cười toe toét, tay vẫy vẫy – A, mẹ kìa, chú ơi, mẹ kìa.
Nói rồi, Thiên Thiên chỉ tay về hướng trước mặt. nhìn theo ngón tay của Thiên Thiên, hắn nhìn thấy một cô gái còn khá trẻ, có lẽ chỉ mới khoảng hai mươi mấy tuổi thôi, mái tóc dài mềm mại hầu như che khuất đi khuôn mặt cô gái ấy nhưng không thể che đi sự xinh đẹp của cô ấy. Hắn cảm thấy sao mà cô gái đó thật quen thuộc, sao lại giống nó đến như vậy. Bàn tay hắn khẽ run rẩy, lẽ nào là nó sao, chẳng phải nó đã chết rồi hay sao?
Thấy hắn đứng lặng linh, Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Chú ơi, mẹ kìa, chú làm sao vậy? – Thiên Thiên chu môi ra.
- Ừ, chú đưa cháu đến với mẹ đây – Hắn bừng tỉnh, vội vàng nói.
**********************
Trong lúc này, cô gái đang rất lo lắng tìm kiếm Thiên Thiên, chợt cô cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình, cô vội quay lại. Đập vào mắt cô chính là hình ảnh của Thiên Thiên, bé vui mừng ôm chầm lấy cô, líu lo:
- Mẹ hư quá, làm lạc mất con, hihi – Thiên Thiên nũng nịu rúc vào lòng cô gái – Mẹ ơi, chú này đã cõng con đi tìm mẹ đó.
Bé vừa cười vừa chỉ về phía hắn, lúc này, cô gái mới chú ý đến người trước mặt mình, cô nở nụ cười dịu dàng và ngước lên nhìn người trước mặt:
- Cám ơn anh đã chăm sóc cho con tôi – Cô gái mỉm cười nhìn hắn, chợt nụ cười trên đôi môi vụt tắt, khuôn mặt tươi tắn lúc nào đã trở nên lãnh đạm, bế Thiên Thiên trên tay, cô gái quay đi – Xin phép anh.
- Chờ đã – Hắn nắm lấy tay cô gái và kéo lại – Thật sự là em sao? Nguyệt, thật sự là em sao?
- Anh nhầm người rồi – Cô gái quay đi, cố giật tay ra khỏi hắn – Xin anh buông tôi ra.
- Là em, là em thật rồi, Nguyệt, đúng là em thật rồi – Hắn mừng rỡ ôm lấy nó từ phía sau.
Nó cố chống cự, Hạo Thiên nãy giờ theo dõi cuộc nói chuyện giữa hai người, mắt tròn xoe:
- Mẹ ơi, mẹ quen chú này hả? – Thiên Thiên chớp chớp mắt.
- Mẹ sao? – Hắn chợt bừng tỉnh và buông nó ra – Nguyệt, không phải em đã sẩy thai rồi sao? Vậy đứa bé này là ai?
- Nó gọi tôi là mẹ, dĩ nhiên là con tôi – Nó cười lạnh – Bây giờ xin phép, tôi phải đi thăm Giao Châu và Trang Linh.
Nói rồi, nó quay đi, không đếm xỉa tới hắn đang đứng thẫn thờ phía sau lưng, còn Hạo Thiên đang nằm trong vòng tay nó thì lú đầu lên nhìn hắn, vẫy vẫy tay:
- Tạm biệt chú – Bé cười toe trông rất đáng yêu.
Nhìn bóng dáng nó dần khuất xa, hắn thấy lòng đau nhói, dường như niềm vui khi thấy nó vẫn còn sống quá lớn, lớn đến nỗi khiến hắn đau. Nhưng vui chưa bao lâu, hắn đã cảm thấy khó hiểu vì sự có mặt của Hạo Thiên, đứa con ba năm trước của hắn chẳng phải đã mất rồi sao? chính tai hắn đã nghe bác sĩ nói, vậy thì Hạo Thiên là con của ai, nếu thật sự là con của nó, vậy thì nó đã có chồng rồi sao? Nghĩ tới đó, hắn cảm thấy chao đảo, cú sốc này thật sự quá lớn, vậy là nó hết yêu hắn thật rồi sao? Nếu vậy, hắn sẽ buông tay, sẽ chúc phúc cho hạnh phúc của nó. Nghĩ vậy, hắn lấy lại tinh thần, khoác lên người lớp vỏ bọc lạnh lùng và quay đi. Hắn đâu biết rằng, toàn bộ những cử chỉ của hắn nãy giờ đã lọt vào tầm mắt của nó, nó khẽ mỉm cười, nụ cười rất ấm áp, khác hẳn với sự lạnh lùng khi nãy. Hạo Thiên nhìn nó đứng cười một mình thì hai mắt tròn xoe:
- Mẹ ơi – Bé lên tiếng gọi, giơ tay ra đòi bế.
- Gì vậy con – Nó mỉm cười, bế bé vào lòng, hôn vào gò má phúng phính của Thiên Thiên.
- Sao mẹ cười một mình vậy? Mẹ không bình thường hả? – Thiên Thiên ngơ ngác hỏi
- Ai dạy con cái câu đấy? – Nó nheo mắt lại, véo nhẹ vào má Thiên Thiên một cái
- Ayyyyy, là ba dạy cho con mà, ba nói ai tự nhiên cười một mình là không bình thường – Thiên Thiên lấy tay xoa xoa gò má, mắt rưng rưng nước, cái miệng bé xinh vẫu ra trông cực kì đáng yêu.
- Con không được nghe ba đâu đấy, mẹ mà nghe con nhắc lần nữa, mẹ sẽ giận con luôn – Nó mỉm cười hăm doạ.
- Oaoaoa, con không dám nữa đâu – Thiên Thiên nhõng nhẽo
- Vậy mới ngoan, thôi, mẹ dắt con đi gặp bạn của mẹ - Nó mỉm cười dịu dàng.
Nghe nó nói, Hạo Thiên cười toe toét và lon ton đi theo nó.
Chương 89
Trong phòng thay đồ, nhỏ đang làm tóc cho Trang Linh, hết bím lại rồi lại vấn lên, làm một hồi, nhỏ thở dài mệt mỏi:
- Haizzzz, phải chi có Bạch Nguyệt ở đây, nó vốn giỏi làm kiểu tóc này nhất, chị thì làm không khéo bằng nó – Nhỏ lắc đầu.
- Làm kiểu khác cũng được chị à, không nhất thiết phải là kiểu này đâu – Trang Linh mỉm cười dịu dàng.
- Không được, váy này thì hợp với kiểu tóc đó nhất, chị sẽ cố gắng vậy – Nhỏ xắn tay áo lên – Nhất định chị sẽ làm đẹp hơn con Nguyệt từng làm.
Khi nhỏ vừa dứt lời, cánh cửa phòng thay đồ chợt hé mở, Thiên Thiên từ bên ngoài chạy vào nắm lấy tay Trang Linh, cười toe toét:
- Wao, chị thật xinh đẹp, chị làm vợ của Hạo Thiên nha?
- Không được, chị sắp thành cô dâu của anh Eric rồi, không làm vợ con được đâu Thiên Thiên – Một tiếng nói dịu dàng cất lên.
Vừa nghe thấy tiếng nói đó, cả nhỏ và Trang Linh đều ngạc nhiên tột độ. Nó nhẹ nhàng bước vào trong phòng và đóng cửa lại. Vừa nhìn thấy nó, Trang Linh bật khóc còn nhỏ thì đứng há hốc miệng, mặt mày tái xanh. Nó mỉm cười tiến đến, lấy tay vỗ vỗ vào má nhỏ:
- Này, tỉnh dậy, tui là người, không phải ma đâu.
- Nguyệt, thật sự là bà sao? – Nhỏ lắp bắp, mặt chuyển sang đỏ ửng
- Phải, tui là người mà – Nó áp tay nhỏ vào gương mặt mình, vui vẻ nói.
- Nguyệt, đúng là bà rồi, tui cứ tưởng bà đã chết rồi chứ - Nhỏ bật khóc, ôm chầm lấy nó, nức nở
- Đừng khóc, tui đã về rồi, xin lỗi đã để bà lo lắng – Nó vuốt tóc nhỏ, dịu dàng an ủi
- Chị Nguyệt, thật sự chị còn sống sao? – Trang Linh bất ngờ lên tiếng, giọng run run, đôi mắt đẫm lệ.
- Phải, chị còn sống, đừng khóc, hôm nay là ngày vui của em mà, nào, để chị trang điểm lại cho em – Nó buông nhỏ ra, lấy khắn giấy lau mât cho Trang Linh.
Rồi nó bế Hạo Thiên lên ghế, đặt bé ngồi yên rồi quay xuống trang điểm cho cô. Sau khi hoàn thành, nó và nhỏ cùng vấn tóc cho cô. Dưới bàn tay khéo léo của nó, mái tóc của Trang Linh trở nên vô cùng sang trọng nhưng cũng không kém phần cầu kì và duyên dáng. Rồi nó và nhỏ lùi ra phía sau một chút, tự hài lòng với chính mình. Chiếc váy cưới thanh tao, trang nhã của nhỏ chọn kết hợp với cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng tôn lên được vẻ đẹp trong sáng của Trang Linh cùng với kiểu tóc đã tạo nên một cô dâu hoàn hảo. Xong xuôi, nó bế Hạo Thiên xuống, hôn nhẹ vào má bé, mỉm cười:
- Con thấy mẹ có giỏi không?
- Mẹ là giỏi nhất, chị ấy đẹp quá mẹ ơi, mai mốt mẹ nhất định phải cưới cho con một cô vợ đẹp như chị ấy nha – Thiên Thiên hồn nhiên nói
- Nguyệt, đứa bé này là? – Nhỏ ngạc nhiên hỏi
- Đây là Hạo Thiên, con trai tui – Nó mỉm cười
- Cái gì? – Cả Trang Linh và nhỏ cùng đồng loạt lên tiếng.
- Chuyện dài lắm, tui sẽ kể cho hai người nghe sao – Nó vẫy vẫy tay tỏ vẻ không quan tâm – Thôi, đến giờ rồi, đi thôi kẻo muộn.
Nói rồi, nó toan quay đi, không hề đề phòng 4 con mắt gian tà đang dán lên người mình.Nhanh như chớp, nhỏ đã tóm lấy nó và đẩy nó ngồi xuống ghế, còn Trang Linh thì dùng dây thừng trói nó lại, nhỏ mỉm cười:
- Bà tính mặc như thế này để dự tiệc cưới sao? <áo thun+quần jean ạ>- Nhỏ cười gian – Tui và Trang Linh sẽ chuẩn bị giúp bà
Nói rồi, nó bị hai người vây lấy, nó cố đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thiên Thiên nhưng muốn nôn máu ra ngoài khi thấy bé đang nghe theo tiếng gọi của bánh trái
Sau một hồi bị tra tấn bằng son phấn, nó được thả ra. Mái tóc dài ngang lưng thả xoã tự nhiên, gương mặt trắng hồng chỉ điểm thêm chút phấn, đôi môi anh đào đỏ mọng được quét lên một lớp son bóng mào hồng ngọt ngào trông rất quyến rũ. Nó mặc một cái váy bó màu trắng đính kèm pha lê được thiết kế rất tinh tế khiến từng đường nét nóng bỏng trên cơ thể nó hiện rõ ra: vòng eo thon gọn, vòng ba đầy đặn cùng vòng một nở nang. Nếu không nói, chắc hẳn người ta sẽ không tin đây là một người đã có con. Soi với lúc trước, nó đẹp hơn gấp bội, nếu lúc trước nó sở hữu vẻ đẹp hồn nhiên thì bây giờ là lạnh lùng và sắc sảo.
Chương 90
Sau khi đã thoả mãn cái miệng, Thiên Thiên quay sang tìm nó thì nhận được cùng lúc 3 cặp mắt vô cùng gian manh, nó nhếch miệng cười:
- Thiên Thiên, lại đây – Nó giang hai tay ra, khuôn mặt không thể nào gian hơn.
- Oa, mẹ…mẹ….. – Thiên Thiên lắp bắp, bất giác thụt lùi về phía sau
- Ngoan nào, lại đây với mẹ - Nó vẫn mỉm cười, từ từ tiến lại gần bé
- Oá, mẹ đáng sợ quá, con không lại đâu – Thiển Thiiên hét lên và quay đầu toan bỏ chạy.
- Không dễ trốn thoát đâu con – Nó nhếch miệng, nở một nụ cười đáng sợ - Giao Châu.
Nó vừa dứt lời thì nhỏ đã phóng đi, chặn đường rút của Thiên Thiên. Bất ngờ, bé giật lùi lại và va vào người nó. Tóm lấy Thiên Thiên từ phía sau, nó mỉm cười “dịu dàng”:
- Lúc nãy mẹ cầu cứu con, con dám bỏ mặc mẹ nha – Nó bẹo một bên má của Thiên Thiên – Con yên tâm, mẹ sẽ C.H.Ă.M S.Ó.C cho con thật tốt.
Nghe nó nói xong, Thiên Thiên tái mặt, bé chu miệng ra, mắt long lanh:
- Oaoa, mẹ tha cho Thiên Thiên đi, con biết lỗi rồi mà.
- Con nghĩ cái trò đó hiệu quả với mẹ sao? – Nó lườm bé rồi quay sang nhỏ và Trang Linh – Còn hai người, chuẩn bị quần áo cho tui, lau miệng đi kìa.
Nghe nó nói, cả hai người đều giât mình, do bộ mặt làm nũng của Thiên Thiên quá đáng yêu nên cả nhỏ và Trang Linh đều thấy thích, rất muốn hôn vào cái gò má phúng phính trắng hồng của bé. Sau khi nghe nó mắng, nhỏ vội kéo Trang Linh đi lấy quần áo, nào ngờ cặp mắt puppy cầu cứu của Thiên Thiên lại lọt vào mắt nhỏ khiến nhỏ đứng hình, Trang Linh cũng bị tương tự<ôi trời, mới 3 tuổi mà đã như vậy rồi thì lớn lên như thế nào nhỉ?>. Thấy nhỏ và Trang Linh cứ đứng im ru, mắt long lanh nhìn về phía Hạo Thiên, nó bẹo vào má Thiên Thiên một cái:
- Con dẹp cặp mắt đó mau, không thì mẹ cúp kem của con một tuần – Nó đe doạ - Con hai người, có muốn tui phóng dao không hả? Quần áo đâu?
Nghe nó nói, Thiên Thiên cụp mắt xuống, gương mặt phụng phịu trông rất đáng yêu. Nhỏ và Trang Linh vừa quay đi lại nhìn thấy vẻ mặt đó, trong lòng gào thét muốn được hôn vào gương mặt phúng phính của Thiên Thiên nhưng lại thấy cắp mắt mang hình dao găm của nó nên vội quay đi lấy quần áo. Nó bế Thiên Thiên lên, cho bé đứng lên ghế và lột sạch quần áo của bé ra. Rồi nó quay sang nhận lấy bộ quần áo trên tay nhỏ nhanh chóng mặc vào cho bé. Thiên Thiên đứng yên cho nó làm một lát thì thì thấy khó chịu nên cứ nhúc nhích, hậu quả là lãnh trọn ánh mắt hình viên đạn của nó khiến bé im thin thít. Một lát sau, nó cũng thay xong áo cho Thiên Thiên, diện áo vest trắng cùng cái nơ màu đỏ trên cổ, trông bé rất đáng yêu nhưng không kém phần lịch lãm. Bé phụng phịu nhìn nó, mắt rưng rưng:
- Mẹ toàn bắt nạt Thiên Thiên thôi.
- Hihi, con trai của mẹ trông đẹp lắm – Nó hôn vào má bé một cái, mỉm cười – Cứ như chú rể vậy.
- Vậy hả mẹ? Vậy cô dâu của Thiên Thiên đâu? – Bé chớp chớp mắt, ngây ngô hỏi.
- Con đó, suốt ngày cô dâu với chả cô dâu, nhất định mẹ phải xử ba của con mới được – Nó mắng yêu, véo vào mũi bé.
- Hihi – Thiên Thiên cười lém lỉnh, ôm ôm chầm lấy nó – Mẹ của Thiên Thiên hôm nay đẹp quá.
- Vậy bình thường mẹ không đẹp sao? – Nó mỉm cười, vờ giận dỗi
- Không phải, mẹ của Thiên Thiên là đẹp nhất – Bé cười toe, hôn vào má nó một cái rõ kêu.
- Chỉ giỏi nịnh mẹ thôi
Nó véo mũi của Thiên Thiên rồi bế bé lên. Đứng nhìn hai mẹ con nó nãy giờ, nhỏ khẽ thở dài, đứa con của nó cùng hắn đã bị mất, nếu Hạo Thiên đúng là con của nó, đồng nghĩa với việc nó đã có người đàn ông khác, nếu đúng thật là như vậy, chắc chắn hắn sẽ rất đau khổ. Trang Linh nắm lấy tay nhỏ, mỉm cười đồng cảm, cô biết nó nghĩ gì và đó cũng chính là những gì cô đang nghĩ. Nhỏ mỉm cười, lắc lắc đầu, ý bảo rằng mình không sao.
Đột nhiên Thiên Thiên chạy đến nắm lấy tay nhỏ và Trang Linh, lắc lắc:
- Hai chị ơi, hai chị đẹp quá à – Bé cười tít mắt
- Cám ơn bé nhé – Trang Linh mỉm cười – Bé cũng rất đáng yêu mà.
- Đúng vậy, nhưng cháu phải gọi là dì chứ không phải chị - Nhỏ mỉm cười, xoa xoa gò má phúng phính của Thiên Thiên – Cháu đáng yêu quá đi.
- Sao phải gọi là dì ạ? – Thiên Thiên chớp mắt
- Vì dì là bạn của mẹ cháu – Nhỏ chỉ qua Trang Linh – Còn đây là em gái của mẹ cháu.
- Vâng ạ, hai dì thật là xinh đẹp – Thiên Thiên cười tít mắt.
- Nguyệt ơi – Nhỏ nhìn nó với cặp mắt long lanh – Cho tui mượn bé Thiên Thiên vài ngày đi.
Chương 91
Nhỏ vừa nói xong, Trang Linh cũng giương ánh mắt nài nỉ lên nhìn nó. Suy nghĩ vài giây, nó ngạc nhiên hỏi:
- Hai người mượn Thiên Thiên làm gì?
- Tại vì bé đáng yêu quá đi à, cho tui mượn nha? – Nhỏ chớp chớp mắt nhìn nó, Trang Linh cũng nhìn nó nhưng không nói gì.
- Này, hai người đang làm cái gì vậy? – Nó tròn mắt nhìn – Được rồi, tui sẽ dẫn Thiên Thiên đến chơi với hai người, bây giờ thì mau lên, sắp tới giờ làm lễ rồi kìa.
- Ừ nhỉ? Nhanh lên, khăn trùm đầu dâu rồi? Vòng tay nữa? – Nhỏ sực nhớ, quýnh quáng lên.
Sau một hồi loạn xà ngầu, cuối cùng cô dâu Trang Linh cũng đã được chuẩn bị xong. Đột nhiên từ bên ngoài, Gia Long và Eric quýnh quáng chạy vào, nhưng khi nhìn thấy nó, cả hai người đứng á khẩu. Nó lấy tay huơ huơ trước mặt hai người, mỉm cười:
- Nè, 2 người làm sao vậy? Hồn vía bay mất hết rồi hả? – Nó cười cười
- Nè, tỉnh dậy, nó là thật đó, Nguyệt vẫn còn sống – Nhỏ vỗ vào vai hai người cái “bốp”, kéo hai người đang trên mây rơi phịch xuống đất.
- Em còn sống thật sao May? Anh không nằm mơ chứ? – Eric lắp bắp, nét mặt vô cùng kinh ngạc
- Thật sự là em sao? – Gia Long ngạc nhiên tột độ
- Phải, em đây, em đã trở về - Nó mỉm cười
- THẬT LÀ TỐT QUÁ – Eric hết toáng lên rồi ôm chầm lấy nó – Thì ra em vẫn còn sống, thật tốt quá.
- Này này này – Nó giật mình, lo ngại nhìn về phía Trang Linh – Anh làm gì vậy? Trang Linh nhìn kìa, buông em ra đi chứ.
- Hihi, không sao đâu chị, anh ấy mừng quá đó mà – Trang Linh mỉm cười dịu dàng
Một lúc sau, Gia Long bỏ nó ra nhưng hai tay vẫn nắm lấy vai nó, xúc động nói:
- Anh thật sự rất mừng đó May, mau nói cho anh biết, 3 năm qua em đã ở đâu? Sao không báo về nhà?
- Từ từ đã nào, em sẽ kể sau, mà có chuyện gì thế? – Nó mỉm cười – Làm gì mà lúc nãy hai người hốt hoảng vậy?
- Hả? Chuyện gì là chuyện gì? – Eric khẽ cau mày – A, phải rồi, chuyện là vầy, đứa bé trai cầm váy cô dâu bị bệnh, không đến được.
Nghe Eric nói xong, nhỏ hốt hoảng nói:
- Thật hả? Sao lại ngày lúc này chứ? Biết tìm đâu ra bé trai thay thế bây giờ?
- Dì ơi, cho con kẹo – Thiên Thiên từ trong phòng thay đồ phóng ra, cười toe
Vừa nhìn thấy bé, mắt nhỏ loé sáng, nhỏ nắm lấy tay nó:
- Nguyệt, bà thương Trang Linh không? – Mắt nhỏ tròn xoe
- Dĩ nhiên là thương rồi, bà hỏi gì lạ thế? – Nó khẽ cau mày ngạc nhiên
- Vậy bà cho Thiên Thiên thế cậu bé đó được không? – Mắt nhỏ long lanh
- Hả? Chuyện này thì…………… - Nó ngập ngừng
- Đi, chỉ có bà với Thiên Thiên mới giúp được vào lúc này thôi, đồng ý đi mà – Nhỏ năn nỉ, giở bộ mặt puppy ra nhìn nó.
- Thôi được rồi, dù gì Thiên Thiên cũng đang mặc lễ phục – Nó thở dài, gật đầu, quay qua nhìn Thiên Thiên mỉm cười – Con có thích làm chú rể không nè?
- Dạ thích, mẹ cho Thiên Thiên làm hả? – Bé líu lo, cười tít mắt
- Ukm, cũng gần giống như vậy, con chỉ cần bước sau dì Trang Linh và ném hoa thôi, được không? – Nó nháy mắt – Cô bé đi cùng con rất đáng yêu đấy.
- Vâng, Thiên Thiên hiểu rồi, hihi – Bé ôm chầm lấy nó và hôn nó một cái, xong rồi chạy tung tăng
Đứng nghe cuộc nói chuyện giữa nó với Thiên Thiên nãy giờ, Gia Long mới lên tiếng:
- Nguyệt, đây là con em hả? Chẳng phải đứa bé đã…….. – Gia Long ngạc nhiên
- Vâng, đây là con của em – Nó bình thản nhún vai – Chúng ta đi thôi, đến giờ rồi.
Nói rồi, nó kéo Trang Linh và nhỏ đi, Hạo Thiên thì lon ton chạy theo sau. Eric và Gia Long đứng ngoài sau nhìn ba người, bất giác thở dài rồi cũng đi theo. Còn hắn, từ lúc gặp nó, hắn vác theo chai rượu đi ra sau vườn ngồi uống, khung cảnh ở đây khiến hắn cảm thấy bình yên, hắn cứ ngồi uống mãi, uống mãi, không quan tâm gì tới mọi chuyện nữa. Lúc nghe Thiên Thiên gọi nó là mẹ, tim hắn như bị xé ra, rồi lúc nó lạnh lùng với hắn, trái tim hắn lại nhận thêm một đả kích nữa, hắn thấy đau lắm, nỗi đau hắn kiềm nén trong 3 năm giờ đã oà vỡ. Một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt điển trai của hắn và hắn gục xuống, ngất đi, trước lúc chìm vào vô thức, hắn nghe thấy tiếng hét đau đớn của nó, nó lo lắng cho hắn sao? Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ……………
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 92
Sau khi kéo Trang Linh và nhỏ đi ra ngoài, nó giao Thiên Thiên cho hai người rồi tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để suy nghĩ, đột nhiên nó cảm thấy mệt mỏi, lúc nãy chạm mặt hắn, tim nó khẽ nhói lên, có lẽ nó vẫn còn yêu hắn, tình yêu của nó đối với hắn chưa bao giờ chết. Trong ba năm, nó đã trưởng thành rất nhiều, nó tạo cho mình một lớp vỏ bọc lạnh lùng<2 người này giống nhau nhỉ?>, không thân thiết với bất kì ai ngoài một vài người mà nó thật sự tin tưởng. Có nhiều lúc, nó tưởng chừng như trái tim mình đã ngủ yên, vậy mà khi gặp hắn, tim nó lại đau, bao nhiêu nhớ mong cùng thù hận lại tràn về, khiến nó vừa yêu, vừa hận hắn. Nếu năm xưa, hắn không làm chuyện đó, có lẽ bây giờ, nó và hắn sẽ rất hạnh phúc. Nghĩ tới đó, nó lắc lắc đầu, cố tống suy nghĩ đó ra ngoài, nó mỉm cười chua chát, tuy nó không hận hắn tới mức thấu xương, nhưng cũng đủ để khiến nó khó có thể đối mặt với hắn và nhất là đồng ý trở lại bên hắn. Thẫn thờ bước đi, nó chợt nhận ra mình đang ở phía sau vườn. Nó khẽ thốt lên, bất ngờ trước khung cảnh đẹp lộng lẫy của khu vườn. Bỗng nhiên, nó cảm thấy vô cùng bình yên, tất cả những buồn phiền đều tan đi hết. Đang đi dạo vòng quanh, chợt, nó nhìn thấy hắn, hắn đang ngồi uống rượu, nó khẽ nép vào bụi cây, tiếp tục nhìn về phía hắn. Rồi nó thấy hắn khóc, gương mặt hắn rúm ró lại vì đau đớn, chứng kiến cảnh đó, tim nó lại nhói đau. Cố kiềm lại cảm xúc của bản thân, nó quyết định bỏ đi, không ngờ chưa kịp quay đi, nó đã nhìn thấy hắn ngã xuống và nó hét lên, chạy đến bên cạnh hắn. Nhìn thấy hắn đã bất tỉnh, khuôn mặt tái xanh nhưng môi lại nở nụ cười hạnh phúc. Nó vội tìm điện thoại gọi cấp cứu. Trong lúc bất tỉnh, nó nghe thấy hắn khẽ gọi tên nó, nó nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, truyền hơi ấm cho bàn tay đã trở nên lạnh ngắt. Rồi lúc xe đến, nó và Gia Long đi theo xe, còn nhỏ thì bị nó bắt ở lại để trông Thiên Thiên. Eric và Trang Linh muốn đi theo nhưng nó dứt khoát không cho, nó nói hai người còn phải kết hôn.
Sau khi chiếc xe chạy đi, Eric động viên Trang Linh và quay ra trấn an mọi người, hôn lễ vẫn được tiến hành đúng như kế hoạch.
Ở bệnh viện, trong lúc ngồi chờ bác sĩ cấp cứu cho hắn, Gia Long đã kể cho nó nghe mọi chuyện, từ chuyện Tuyết Lan cố tình làm vậy đến chuyện hắn đã trả thù Tuyết Lan như thế nào, rồi còn cả những đau khổ hắn đã phải gánh chịu trong ba năm. Nó ngồi lặng im, khoác vào mình lớp vỏ bọc lạnh lùng và tỏ vẻ không quan tâm, nhưng nếu tinh ý, Gia Long sẽ nhìn thấy sự đau xót trong mắt nó, bàn tay nó khẽ run run. Khi bác sĩ bước ra, Gia Long vội đến hỏi kết quả còn nó thì ngồi im, nhưng tai vẫn cố nghe ngóng những gì bác sĩ nói. Sau khi biết hắn không sao, nó đứng bật dậy, chào tạm biệt Gia Long và bước đi.
Trở lại buổi tiệc, nó vội đi tìm Thiên Thiên vì thấy bé đang ngồi chơi cùng một cô bé khác, đứng cạnh đó là nhỏ. Vừa nhìn thấy nó, nhỏ đã hốt hoảng chạy lại:
- Chấn Phong không sao chứ?
- Ừ, vẫn ổn – Nó nhún vai
- Còn Gia Long đâu? – Nhỏ vẫn còn lo lắng
- Đang ở bệnh viện, chắc lát nữa sẽ về - Nó mỉm cười – Yên tâm đi, cười lên, hôm nay là ngày vui mà.
- Ừ, vậy thì tốt quá – Nhỏ thở phào nhẹ nhõm
- Mẹ, mẹ ơi, nãy giờ mẹ đi đâu vậy? – Thiên Thiên chạy tới cạnh nó, mặt phụng phịu
- Mẹ bận tí việc – Nó mỉm cười, bế Thiên Thiên lên – Nãy giờ con chơi có vui không?
- Dạ vui – Thiên thiên cười tít mắt – Dì Giao Châu cho con nhiều quà lắm ạ.
- Vậy sao? Con có ngoan không nè? – Nó cười ngọt ngào
- Dạ ngoan, con nghe lời lắm – Hạo Thiên cười toe rồi hướng ánh mắt long lanh nhìn nhỏ - Phải không dì?
- Dĩ nhiên rồi – Nhỏ nhanh chóng gục ngã trước cặp mắt tròn xoe kia, không nỡ nói ra tội trạng quậy phá của Thiên Thiên từ nãy đến giờ.
Nghe lời xác nhận của nhỏ, Thiên Thiên quay qua nhìn nó, cười tít mắt. Nó thì nghi ngờ lắm nhưng cũng không hỏi bởi vì biết có hỏi nhỏ cũng không nói. Còn về phía nhỏ, thấy nó không hỏi gì thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thiên Thiên từ nãy đến giờ chạy tứ tung, khiến nhỏ tìm bở cả hơi tay, lại còn gặp cô nào đẹp thì bay lại làm quen, chưa kể tới việc lén lút ăn bánh cưới, cũng may là Eric và Trang Linh đã hoàn thành xong phần nghi thức rồi. Mãi tới khi Thiên Thiên nhìn thấy cô bé lúc nãy thì mới chịu ngồi yên, đúng lúc đó thì nó về tới, đúng là trời vẫn còn thương nhỏ.
Chương 93
Sau khi bữa tiệc kết thúc, nó đưa Thiên Thiên về nhà, một phần là muốn giới thiệu cháu ngoại cho ba mẹ nó nhưng cái chính là để ba mẹ nó biết được nó vẫn còn sống. Vừa nhìn thấy nó, vị quản gia như chết sững, sau đó ông mới lên tiếng, mặt trắng bệch như gặp ma:
- Tiểu thư? Thật là tiểu thư sao? Chẳng phải tiểu thư đã…………….?
- Bác nghĩ sao? – Nó mỉm cười, nắm lấy bàn tay của ông, khẽ siết lại.
- Tiểu thư, cô vẫn còn sống, thật là tốt quá, tôi sẽ đi báo ngay với ông chủ và bà chủ - Cảm nhận được hơi ấm từ tay nó, vị quản gia bừng tỉnh, mắt ông long lanh nước mắt, giọng nói vô cùng xúc động.
- Không cần đâu bác, cháu muốn tạo cho họ một sự bất ngờ - Nó nháy mắt tinh nghịch – Mà ba mẹ cháu đang ở đâu ạ?
- Ông chủ đang trên phòng làm việc còn bà chủ thì đã ngủ rồi, thưa tiểu thư – Ông cung kính nói.
- Cháu cám ơn bác – Nó mỉm cười rồi quay sang nhìn Thiên Thiên đang nép phía sau mình – Thiên Thiên, đi thôi con.
Từ nãy tới giờ, vị quản gia chỉ chú ý đến nó, đột nhiên nghe nó gọi bé, ông mới chú ý tới cậu bé đang nấp phía sau nó, cậu bé này không thể nói là dễ thương, mà là rất dễ thương, mái tóc tơ mềm mại, khuôn mặt phúng phính, trắng hồng, đôi mắt to tròn, trong sáng và đầy nét cuốn hút, còn khuôn miệng đang bặm nhẹ lại vì sợ kia, chưa kể tới cái gò má phúng phính kia nữa, quả thật ông rất muốn chạm vào gương mặt đáng yêu của bé mà véo một cái
Thấy bé cứ đứng yên, rồi lại nhìn thấy vị quản gia đứng nhìn Thiên Thiên không chớp mắt, nó véo nhẹ vào má bé, mỉm cười:
- Này, con đang làm bác ấy phải tan chảy đó bé cưng, chúng ta đi thôi nào – Nó quay sang nhìn người quản gia, lấy tay huơ huơ trước mắt ông – Bác ơi, đóng cửa lại giúp cháu nhé.
- V….vâng…vâng, thưa tiểu thư – Vị quản gia giật mình, quýnh quáng đóng cửa lại, gương mặt ửng đỏ lên
Nó nhìn ông mỉm cười, quả nhiên ai cũng bị bé cuốn hút bởi cái mặt đáng yêu vôtội này. Lúc nãy, nhỏ và Trang Linh chỉ thiếu chút nữa là bắt cóc bé rồi, quả thật là Hạo Thiên không hề đơn giản chút nào, mới có tí tuổi đầu mà đã thông minh tới mức khiến cho nó đau đầu rồi, thỉnh thoảng lại “phán” ra những câu khiến nó sửng sốt, may là nó miễn nhiễm với gương mặt của bé, không thì chắc nó sẽ trở thành nô lệ cho bé thôi. Thấy nó cứ nhìn mình cười cười, Thiên Thiên giật giật chiếc váy nó đang mặc, lo lắng nói:
- Mẹ ơi, sao mẹ lại nhìn Thiên Thiên mã thế ạ? – Mắt bé long lanh, nũng nịu khiến cho toàn thể người hầu té cái rầm, mắt hiện lên nguyên hình trái tim.
Nó nắm lấy tay bé, mỉm cười:
- Vì con đáng yêu nên mẹ nhìn – Nó cọ mũi vào mũi bé – Bây giờ thì đi thôi, mẹ dẫn con đi gặp ông bà ngoại.
- Ông bà ngoại sẽ cho con kẹo ạ? – Thiên Thiên cười tít mắt.
- Ừ, đúng vậy, ông bà ngoại sẽ cho con kẹo – Nó cười gian – Còn mẹ sẽ cất hết đi, không cho con ăn.
- Mẹ toàn bắt nạt con thôi, ứ chơi với mẹ đâu – Mặt bé xụ xuống, mắt long lanh nhìn nó cầu xin.
“ẦM ẦM ẦM”, nó cốc nhẹ cầu đầu bé, vờ nghiêm mặt lại:
- Con đừng giở bộ mặt ấy ra với mẹ, bây giờ thì đi thôi nào.
- Vâng ạ - Bé xịu mặt xuống, nắm lấy tay nó.
Nó mỉm cười và dẫn bé đi vào nhà, lúc hai người đi khuất, mọi người mới lộm cộm bò dậy, khẽ rùng mình trước sức lôi cuốn của bé và đồng thời cố gắng kìm chế cái ham muốn muốn cắn vào cái gò má phúng phính trắng hồng kia và muốn nựng bé mãi không thôi
Chương 93
Sau khi bữa tiệc kết thúc, nó đưa Thiên Thiên về nhà, một phần là muốn giới thiệu cháu ngoại cho ba mẹ nó nhưng cái chính là để ba mẹ nó biết được nó vẫn còn sống. Vừa nhìn thấy nó, vị quản gia như chết sững, sau đó ông mới lên tiếng, mặt trắng bệch như gặp ma:
- Tiểu thư? Thật là tiểu thư sao? Chẳng phải tiểu thư đã…………….?
- Bác nghĩ sao? – Nó mỉm cười, nắm lấy bàn tay của ông, khẽ siết lại.
- Tiểu thư, cô vẫn còn sống, thật là tốt quá, tôi sẽ đi báo ngay với ông chủ và bà chủ - Cảm nhận được hơi ấm từ tay nó, vị quản gia bừng tỉnh, mắt ông long lanh nước mắt, giọng nói vô cùng xúc động.
- Không cần đâu bác, cháu muốn tạo cho họ một sự bất ngờ - Nó nháy mắt tinh nghịch – Mà ba mẹ cháu đang ở đâu ạ?
- Ông chủ đang trên phòng làm việc còn bà chủ thì đã ngủ rồi, thưa tiểu thư – Ông cung kính nói.
- Cháu cám ơn bác – Nó mỉm cười rồi quay sang nhìn Thiên Thiên đang nép phía sau mình – Thiên Thiên, đi thôi con.
Từ nãy tới giờ, vị quản gia chỉ chú ý đến nó, đột nhiên nghe nó gọi bé, ông mới chú ý tới cậu bé đang nấp phía sau nó, cậu bé này không thể nói là dễ thương, mà là rất dễ thương, mái tóc tơ mềm mại, khuôn mặt phúng phính, trắng hồng, đôi mắt to tròn, trong sáng và đầy nét cuốn hút, còn khuôn miệng đang bặm nhẹ lại vì sợ kia, chưa kể tới cái gò má phúng phính kia nữa, quả thật ông rất muốn chạm vào gương mặt đáng yêu của bé mà véo một cái
Thấy bé cứ đứng yên, rồi lại nhìn thấy vị quản gia đứng nhìn Thiên Thiên không chớp mắt, nó véo nhẹ vào má bé, mỉm cười:
- Này, con đang làm bác ấy phải tan chảy đó bé cưng, chúng ta đi thôi nào – Nó quay sang nhìn người quản gia, lấy tay huơ huơ trước mắt ông – Bác ơi, đóng cửa lại giúp cháu nhé.
- V….vâng…vâng, thưa tiểu thư – Vị quản gia giật mình, quýnh quáng đóng cửa lại, gương mặt ửng đỏ lên
Nó nhìn ông mỉm cười, quả nhiên ai cũng bị bé cuốn hút bởi cái mặt đáng yêu vôtội này. Lúc nãy, nhỏ và Trang Linh chỉ thiếu chút nữa là bắt cóc bé rồi, quả thật là Hạo Thiên không hề đơn giản chút nào, mới có tí tuổi đầu mà đã thông minh tới mức khiến cho nó đau đầu rồi, thỉnh thoảng lại “phán” ra những câu khiến nó sửng sốt, may là nó miễn nhiễm với gương mặt của bé, không thì chắc nó sẽ trở thành nô lệ cho bé thôi. Thấy nó cứ nhìn mình cười cười, Thiên Thiên giật giật chiếc váy nó đang mặc, lo lắng nói:
- Mẹ ơi, sao mẹ lại nhìn Thiên Thiên mã thế ạ? – Mắt bé long lanh, nũng nịu khiến cho toàn thể người hầu té cái rầm, mắt hiện lên nguyên hình trái tim.
Nó nắm lấy tay bé, mỉm cười:
- Vì con đáng yêu nên mẹ nhìn – Nó cọ mũi vào mũi bé – Bây giờ thì đi thôi, mẹ dẫn con đi gặp ông bà ngoại.
- Ông bà ngoại sẽ cho con kẹo ạ? – Thiên Thiên cười tít mắt.
- Ừ, đúng vậy, ông bà ngoại sẽ cho con kẹo – Nó cười gian – Còn mẹ sẽ cất hết đi, không cho con ăn.
- Mẹ toàn bắt nạt con thôi, ứ chơi với mẹ đâu – Mặt bé xụ xuống, mắt long lanh nhìn nó cầu xin.
“ẦM ẦM ẦM”, nó cốc nhẹ cầu đầu bé, vờ nghiêm mặt lại:
- Con đừng giở bộ mặt ấy ra với mẹ, bây giờ thì đi thôi nào.
- Vâng ạ - Bé xịu mặt xuống, nắm lấy tay nó.
Nó mỉm cười và dẫn bé đi vào nhà, lúc hai người đi khuất, mọi người mới lộm cộm bò dậy, khẽ rùng mình trước sức lôi cuốn của bé và đồng thời cố gắng kìm chế cái ham muốn muốn cắn vào cái gò má phúng phính trắng hồng kia và muốn nựng bé mãi không thôi
Chương 94
Nó nhẹ nhàng dẫn bé lên lầu, khẽ khàng không gây ra bất kì một tiếng động nào. Đến trước cửa phòng ba nó, nó ra hiệu cho bé im lặng, Thiên Thiên gật đầu, đứng im như thóc. Hít một hơi thật sâu, nó gõ vài cái vào cửa. Một tiếng nói dứt khoát nhưng tràn đầy mệt mỏi vang lên:
- Vào đi.
Nó nháy mắt với Thiên Thiên rồi nhìn vào cánh cửa trước mặt, bé ngẫm nghĩ một lát rồi cười toe toét, gật đầu lia lịa. Nó mỉm cười rồi nhẹ nhàng mở cửa. Khi cánh cửa vừa hé mở, Thiên Thiên đẩy mạnh cửa chạy vào, nhảy phóc lên người ba ba nó, cười toe toét:
- Ông ngoại!!!!!!!
Do bị bất ngờ, lại cộng thêm vẻ mặt đáng yêu không đỡ nổi của Thiên Thiên, ba ba nó đứng hình tại chỗ, miệng lắp bắp được vài chữ:
- Cháu là ai?
- Cháu là Hạo Thiên, mẹ hay gọi cháu là Thiên Thiên – Bé bắt đầu tíu tít – Ông ngoại cho Thiên Thiên kẹo đi, Thiên Thiên thương ông ngoại “nhắm”
- Kẹo? Ta không có kẹo, mà ai cho cháu vào đây hả? – Ông Minh khẽ cau mày, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn bé dò xét.
- Mẹ Nguyệt ạ - Thiên Thiên vẫn bám lấy người ông, cười toe toét – Cho cháu kẹo đi
Ông im lặng không nói gì, thầm đánh giá bé. Thiên Thiên có đôi mắt to tròn rất trong sáng, trông giống hệt đôi mắt của nó, chưa kể tới gương mặt, cũng hao hao nó, chỉ có khác một vài chỗ nhỏ và một vài phần trông giống một ai đó mà đột nhiên ông không nhớ ra. Chợt ông nhớ lại lời của bé, Thiên Thiên nói mẹ bé tên Nguyệt, hơn nữa nhà của ông, không phải ai muốn vào cũng được, chẳng lẽ là…..
Ông Minh nghĩ tới đó, thì một giọng nói trong trẻo, đầy thân thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của ông:
- Ba, con đã về - Nó mỉm cười, từ bên ngoài bước vào – Thiên Thiên, lại đây với mẹ nào.
- Vâng ạ - Bé cười toe, nhảy phóc ra khỏi người ba ba nó và chạy về phía nó.
Nó nắm lấy tay bé, dắt tới trước mặt ông, mỉm cười:
- Thưa ba, con đã về, lời hứa ba năm, con đã không làm trái
- Thật sự là con sao? Con vẫn còn sống sao? – Ông run rẩy, không dám tin vào mắt của mình.
- Vâng, con bất hiếu, ba năm qua đã làm ba mẹ phải chịu khổ, giờ con đã về rồi đây – Nó xúc động nói, mắt long lanh nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt lệ nào.
- Con của ta – Ông đứng bật dậy và ôm chặt nó vào lòng, đôi mắt đỏ hoe, cả người run run vì xúc động.
- Con xin lỗi, con đã về rồi – Nó ôm lấy ông, nghẹn ngào nói.
Khi nhìn thấy ông, lòng nó chợt nhói lên, mới chỉ ba năm thôi, nhưng ông già đi nhiều lắm. Mái tóc đã gần bạc trắng, gương mặt xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Khẽ siết chặt vòng tay, nó khe khẽ nói:
- Ba năm qua, ba khổ sở vì con lắm phải không?
- Không, chuyện đó con hãy quên hết đi, bây giờ con đã trở về, vậy là tốt quá rồi – Ông bương nó ra, nhẹ nhàng nói, đôi mắt ngập tràn niềm vui.
- Vâng – Nó mỉm cười, nhìn sang bé Thiên Thiên đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh nó – Đây là Hạo Thiên, con trai của con.
- Con có con sao? – Ông Minh ngạc nhiên vô cùng – Tại sao? Thằng bé này, nhìn kĩ, nó có nét gì đó rất quen, chẳng lẽ nó là con của con và…………………..
- Vâng, đúng vậy thưa ba, con sẽ kể cho ba nghe mọi chuyện, xin ba hãy giúp con – Nó nhìn ông bằng ánh mắt cầu xin.
- Được, nhưng con phải nói rõ mọi chuyện đã xảy ra trong ba năm nay – Ông điềm tĩnh nói.
- Vâng, thưa ba, chuyện là như thế này………………………………………
*******************************ta là đường phân cách thời gian****************************
Nghe nó kể xong, ông thở dài rồi nhìn nó:
- Vậy thì bao giờ cậu ấy sẽ đến Việt Nam?
- Khoảng một tuần nữa ạ, anh ấy đến để xin được tổ chức hôn lễ và ngỏ ý muốn gặp ba để bàn chuyện – Nó mỉm cười – Vậy là ba đồng ý giúp con đúng không?
- Đành vậy – Ông thở dài – Con cũng đã có con rồi, không giúp con, chẳng lẽ ta lại hại đời con gái ta sao? Hơn nữa, Thiên Thiên cần một người cha đúng nghĩa, dù hai đứa đã có con, nhưng vẫn chưa kết hôn, vẫn chưa được tính là vợ chồng.
- Vâng, điều đó con biết, ba cứ yên tâm, mọi chuyện con đã lo lắng ổn thoả hết rồi, chỉ cần đợi anh ấy đến Việt Nam, mọi thứ sẽ được tiến hành – Nó cười tươi rói – Thôi, ba giữ Thiên Thiên giúp con, con vào thăm mẹ.
Nói rồi, nó quay đầu chạy đi, ông thở dài, nói với theo:
- Này, đừng nhát ma mẹ con đấy.
- Vâng ạ - Nó ngoáy đầu lại đáp, nụ cười vẫn vẽ trên môi.
Chương 95
Đứng trước phòng bà Như Huỳnh, nó rón rén đẩy cửa và nhẹ nhàng bước vào trong. Nó đóng cửa thật nhẹ nhàng rồi đứng im một lúc cho mắt quen với bóng tối. Rồi nó bước thật nhẹ đến giường mẹ nó. Nhìn gương mặt đang ngủ say của bà, bất chợt lòng nó dâng lên một sự ấm áp khó hiểu và cả sự hối hận. Bỗng nhiên nó nhìn nơi khoé mắt của bà lấp lánh, rồi một dòng nước mắt chảy dài thấm xuống gối. Môi bà khẽ mấp máy:
- Nguyệt, Nguyệt, con đâu rồi, con đâu rồi? – Bà lầm bầm, nước mắt thấm ướt một mảng gối.
- Mẹ, con đây, con gái bất hiếu đã về với mẹ đây – Nó nắm lấy tay bà, xúc động nói.
- Ai, ai đó? – Bà giật mình dậy, nheo mắt nhìn vào nó.
- Là con đây, Bạch Nguyệt đây – Nó mỉm cười, siết chặt lấy tay bà.
- Thật là con sao? – Bà giật mình choàng tỉnh, vẫn nắm chặt lấy tay nó
- Vâng, là con đây mẹ à – Nó ngồi xuống cạnh bà, khẽ mỉm cười.
Bà sững sờ vài giây rồi ôm chầm lấy nó, nghẹn ngào không nói nên lời, từng giọt nước mắt cứ đua nhau rơi xuống thấm đẫm áo nó. Nó mỉm cười ôm lấy bà, tay vuốt vuốt tấm lưng gầy của bà. Nguyên cả đêm hôm đó, nó với bà Như Huỳnh nói chuyện đến sáng, tất cả những chuyện nó đã trải qua trong vòng 3 năm đều được nói rõ. Tiếng cười khe khẽ, cả tiếng khóc nghèn nghẹn và cả những lời nói yêu thương cứ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch
*************
Sau khi nó ra khỏi phòng, Thiên Thiên phóng tới ngồi vào lòng papa nó, làm nũng để vòi kẹo cho bằng được. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông cũng đi lấy cho bé vài viên kẹo. Sau khi ăn xong, Hạo thiên một hai đòi chơi trốn tìm, ông không đồng ý thế là bé chuyển sang đòi chơi trò khác. Ban đầu ông vẫn không đồng ý, nhưng sau cả một quá trình lằng nhằng không ngừng nghỉ, ông cũng đành phải gật đầu cho yên chuyện. Thế là ông bị bé kéo đi lòng vòng trong nhà, loi nhoi mãi mà vẫn chưa tìm được chỗ để chơi. Đi một hồi nhớ mẹ, Thiên Thiên mếu máo khóc, ông bất đắc dĩ trở thành bảo mẫu cho bé, hết dỗ dành rồi lại chuyển sang dụ dỗ nhưng thế nào Thiên Thiên cũng không nín khóc. Khóc một hồi mệt quá, bé gục xuống ngủ trong lòng ông. Ông phì cười trước thằng cháu ngoại của mình, ông bế bé lên rồi đưa vào trong nhà. Đến phòng ngủ của ông, ông đặt bé xuống giường rồi kéo chăn lên đắp cho bé. Đứng nhìn thằng bé một lát, ông leo lên giường ngủ luôn, ôm gọn thằng bé trong lòng, ông nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
*****************
Địa điểm: nhà của hắn……………..
Sau khi đưa hắn về nhà, Gia Long có mua cho hắn cháo để lót dạ và cả thuốc nhưng hắn đút khoát không đụng đến mà cứ nằm yên trên giường. Anh biết hắn đang đau khổ nên cũng không ép làm gì nên đem tô cháo dẹp xuống bếp rồi trở lên phòng với hắn. Lúc anh lên đến nơi, hắn đã ngủ thiếp đi. Gia Long thở dài mệt mỏi, tuy anh không biết hắn đã biết chuyện nó có con hay chưa nhưng qua bộ dạng của hắn, anh nghĩ hắn có lẽ đã biết. Gương mặt trắng bệt, u ám đầy sự đau khổ. Dù hắn đã ngủ nhưng nỗi đau đó vẫn được hiện rõ trên gương mặt của hắn. Bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng hắn thì thầm, giọng nói vô cùng thống khổ:
- Nguyệt, anh xin em, về với anh đi
Sau khi câu nó thoát ra khỏi bờ môi hắn, một giọt nước mắt ấm nóng chảy dài trên má hắn. Gia Long khẽ lắc đầu và nhìn xuống đồng hồ, anh toan gọi cho nó nhưng thấy đã khuya nên cũng không muốn làm phiền. Rồi Gia Long cũng ngủ thiếp đi vì mệt, trong cơn mê, anh vẫn thoáng nghe thấy hắn gọi tên nó. Còn hắn, hiện giờ, hắn đang có một giấc mơ hạnh phúc, nó đang ở bên hắn, từng ngày, từng ngày trôi qua thật ấm áp và bình yên, bất chợt going tố nổi lên và cuốn nó đi mất. Hắn chạy theo nó, chạy mãi, chạy mãi vẫn chẳng tìm thấy nó đâu, lúc tưởng chừng như hắn đã kiệt sức thì nó lại xuất hiện. Hắn rất muốn chạy đến bên cạnh nó nhưng sao càng chạy lại càng thấy xa nó hơn. Rồi hắn hét lên, hắn gọi tên nó nhưng sao nó chẳng nghe thấy. Bỗng nhiên, hắn đuổi kịp nó và nắm lấy bàn tay nó. Nó quay lại nhìn hắn, nhưng tại sao, khuôn mặt nó lại biến thành gương mặt của Tuyết Lan, rồi hắn lại thấy tất cả quần áo trên người hắn biến mất, khung cảnh lúc này hệt như ngày sinh nhật của hắn – ngày định mệnh. Chính giờ phút đó, hắn cố đẩy cô ta ra nhưng sao càng đẩy, cô ta càng quấn chặt lấy hắn. Rồi cũng chính lúc đó, hắn lại nhìn thấy nó, nó vẫn đang mặc bộ váy đó, đang nhìn hắn sững sờ, hắn nhìn thấy nó khóc, nhìn thấy nó cố kìm chế cảm xúc của mình, hắn lại nghe thấy những lời nói tàn nhẫn ngày hôm đó văng vẳng bên tai. Sau đó, nó vụt chạy đi, hắn vội chạy theo nó nhưng từ đâu không biết, những bụi gai to lớn xuất hiện vây lấy hắn, không cho hắn chạy tiếp, hắn nhìn hình bóng nó càng lúc càng xa dần mà trong lòng đau đớn. Hắn cố chạy theo, cố níu giữ lấy nó, mặc cho gai đang cào nát da thịt của hắn, hắn mặc kệ những giọt máu đang rơi, điều hắn quan tâm chính là nó. Hắn nhìn thấy nó quay lại, nó hướng về phía hắn, nhưng khi nó đến gần, một chiếc xe đã đâm sầm vào nó, rồi nó biến mất, tất cả chỉ là một vũng máu đỏ tươi. Lúc đó, những sợi gai bao quanh người hắn biến mất, hắn quì phục xuống, từng giọt nước mắt cứ chảy mãi, tim hắn như bị xé nát, hắn đã có lỗi với nó quá nhiều, chính vì hắn, nó mới chịu đau khổ, hắn không xứng đáng với tình yêu nó dành cho hắn, hắn thật sự là một thằng tồi tệ mà. Bỗng hắn cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên vai mình, nó đang đứng trước mặt hắn, mỉm cười tươi tắn rồi nó tiến tới bên cạnh hắn và lướt qua. Hắn quay đầu nhìn theo nó thì thấy nó đang cùng một người đàn ông nào đó, có cả Thiên Thiên đang tay trong tay vô cùng hạnh phúc, giọng nói nó vang lên, lạnh lùng, tàn nhẫn:
- Tôi đã quên anh rồi, bây giờ, tôi đang rất hạnh phúc
Rồi hắn giật mình bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, khoé mi vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt. Hắn nhìn xung quanh, thấy trời đã tối, Gia Long thì đã ngủ say, hắn lại nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của mình, nở một nụ cười chua chát……………………………..
***********************
Đang chìm trong giấc ngủ, nó mở bừng mắt lên, mồ hôi túa ra như tắm, nó vừa có một giấc mơ, cơn ác mộng ba năm trước, nó nhìn thấy hắn và Tuyết Lan đang ôm ấp nhau trên giường, tất cả mọi chi tiết của việc đó đều xảy ra, cả những câu nói của hắn cũng chân thật đến kì lạ. Nó nhắm bừng mắt, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình, răng cắn chặt môi đến bật máu, hơi thở gấp gáp, nặng nhọc. Khoé mi nó khẽ run run rồi một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nó lấy tay lau vội đi giọt nước mắt đó, nỗi đau 3 năm trước lại tràn về xé toạt trái tim nó, khiến vết thương năm nào lại tiếp tục rỉ máu, tại sao nỗi đau đó lại trọn vẹn đến vậy? Nó cứ ngỡ rằng mình đã quên đi tất cả nhưng thật ra nó vẫn nhớ rất rõ, nó nhớ tất cả mọi thứ, sự ân cần của hắn, sự nâng niu chở che của hắn và cả sự tàn nhẫn của hắn. Nó cảm thấy vừa yêu, vừa căm hận hắn, cái nỗi đau đớn hắn tặng cho nó vào ba năm trước, nhất định nó sẽ trả cho hắn gấp bội. Chợt nó nhớ đến trái tim thuỷ tinh ngày nào đã vỡ tan, nó khẽ mỉm cười chua chát, một giọt nước mắt lấp lánh lại theo đó mà rơi xuống, nó bật cười khe khẽ, không ngờ nó lại khóc, nhất là khi nhớ đến những chuyện của hắn, những giọt nước mắt nó đã che giấu ba năm qua, bây giờ lại xuất hiện, quả nhiên, tình yêu của nó còn quá lớn khiến nó khó để có thể tự kìm chế bản thân
Đêm dần trôi qua, buổi sáng tinh mơ lại đến, khi bà Như Huỳnh tỉnh giấc đã thấy trên giường vô cùng trống trải, nhìn qua nhìn lại không thấy nó đâu cả, bà hốt hoảng bật dậy và chạy đi tìm nó, miệng lẩm bẩm:
- Không lẽ đêm qua chỉ là một giấc mơ thôi sao? Không thể nào như vậy được.
Rồi bà chạy xuống nhà, đập vào mắt bà chính là hình ảnh thân thương của nó, có cả ông Minh và bé Thiên Thiên. Đêm qua, bà đã nghe nó nói về bé, bây giờ tận mắt nhìn thấy, bà thấy bé còn đáng yêu hơn so với lời nó kể. Nhìn thấy bà, bé lắng quắng chạy đến, miệng cười toe toét:
- Oaoaoaoa, bà ngoại đẹp quá đi, cho Thiên thiên kẹo đi
- Thiên Thiên, mới sáng sớm không được ăn kẹo – Nó nghiêm giọng nói
- Vâng ạ - Mặt bé ỉu xìu, miệng vẫu ra phụng phịu
- Con đừng nghiêm khắc với Hạo thiên quá, bé còn nhỏ mà – Bà mỉm cười dịu dàng
- Mẹ đừng bị Thiên Thiên gạt, thằng bé giỏi nhất là giả vờ đấy – Nó mỉm cười, đặt hai dĩa cơm trứng vừa chiên xong lên bàn – Ba ăn đi cho nóng, mẹ cũng mau ngồi xuống đi.
- Ừ, mẹ tới ngay – Bà mỉm cười, cúi xuống nhìn bé – Nào, bà cháu mình đến ăn sáng thôi.
- Vâng ạ - Thiên Thiên cười tít mắt.
Nói xong, bà nắm lấy tay bé dấn đi lại bàn, Hạo Thiên lon ton đi theo sau. Nó khẽ mỉm cười đặt thêm hai dĩa cơm xuống, ngoắc ngoắc bé:
- Lại đây nào, mình ăn sáng thôi con.
- Vâng ạ - Bé tung tăng chạy đến bên nó và leo lên ghế - Thơm quá đi.
- Đây, ăn cẩn thận nhé con, coi chừng đổ ra bàn đấy – Nó đưa cho bé cái muỗng, mỉm cười dịu dàng
- Vâng ạ - Bé nhận lấy cái thía trên tay nó rồi múc cơm ăn, vừa ăn được một muỗng, bé đã líu lo – Đồ ăn mẹ nấu là ngon nhất.
Nó mỉm cười, gắp vào dĩa bé thêm một miếng trứng. Bữa sáng hôm đó thật là vui, ông Minh và cả bà Như Huỳnh đều cười luôn miệng trước những câu nói ngộ nghĩnh của bé, không khí vô cùng rộn ràng và tươi vui, người làm trong nhà ai ai cũng thấy vui vẻ.
Sau bữa sáng, Hạo Thiên bị bà Như Huỳnh bắt đi sắm quần áo, ban đầu bé cứ đòi theo nó nhưng sau khi nghe bà nói đến đồ ăn, kẹo và cả những món đồ chơi đẹp lung linh, bé hoàn toàn quên bẵng nó đi và lao lên xe đầu tiên. Nó phì cười trước tính khí của bé rồi quay sang dặn dò bà vài điều rồi cũng lái xe đi khỏi nhà
Nó nhanh chóng lái xe đến chỗ hẹn, vừa bước vào quán, nó đã nhìn thấy nhỏ vẫy vẫy, nó mỉm cười đáp lại rồi đến chỗ nhỏ và Trang Linh
Vừa ngồi xuống ghế, nhỏ đã hỏi nó tới tấp, nhưng chung qui là hỏi xem tại sao nó không dẫn bé Hạo Thiên theo. Nó hừ một tiếng rồi vờ giận dỗi đứng dậy:
- Bà hẹn tui ra đây là để gặp Thiên Thiên sao? Vậy thì tôi về, tự đến nhà tui mà tìm đi.
- Ê ê ê, khoan, tui đùa thôi mà – Nhỏ nắm tay nó lại, gãi gãi đầu – Tui hẹn bà ra là để tâm sự mà.
- Thật sao? – Nó ngồi xuống ghế, vẫn tiếp tục vờ giận dỗi
- Thật mà – Nhỏ cười hì hì – Tui muốn biết 3 năm qua bà sống như thế nào thôi.
- Tôi vốn định kể rồi, nhưng giờ thì không muốn kể - Nó lè lưỡi ra trêu nhỏ rồi quay qua gọi nước uống cho mình.
- Thôi mà, kể đi mà – Nhỏ năn nỉ, Trang Linh thì im lặng không nói gì nhưng cũng nhìn nó say đắm
- Thôi được rồi, nhưng chúng ta đi đến chỗ khác được không? – Nó mỉm cười chào thua.
- Nhưng bà muốn đi đâu? – Nhỏ cười toe<đạt được mục đích rồi, không cười sao được?>
- Bây giờ chúng ta đi mua sắm đi, sau đó đi ăn trưa đi, tôi sẽ kể cho hai người nghe mọi chuyện, được chứ?
- Ừ - Nhỏ mỉm cười còn Trang Linh gật đầu.
Thế là cả buổi sáng, ba người đi hết chỗ này đến chỗ khác, số lượng túi càng lúc càng nhiều, đến nỗi phải cho xe chở về trước. Sau khi mua sắm xong, ba người kéo nhau đến nhà hàng Pháp để dùng bữa trưa, vừa vào trong phòng v.i.p, nhỏ đã bắt đầu giục nó kể chuyện. Nó quăng cho nhỏ nguyên cục lơ và quay sang hỏi Trang Linh:
- Chừng nào em và Eric đi hưởng tuần trăng mật?
- Dạ, có lẽ là tuần sau ạ - Trang Linh mỉm cười, đôi mắt đầy niềm hạnh phúc.
- Hai người định đi đâu? – Nó hỏi tiếp
- Đầu tiên chúng em sẽ sang Ý rồi sau đó là đến Pháp, cuối cùng là Hawaii ạ - Trang Linh mỉm cười.
- Hawaii à? – Nó thoáng buồn rồi nhanh chóng mỉm cười – Đi nhiều nơi thế, khi về phải có quà cho chị đấy nhé.
- Dĩ nhiên rồi, em sẽ mua thật là nhiều quà luôn ấy chứ - Trang linh cười tươi
- Này, bà mau kể cho tôi nghe chuyện ba năm trước đi – Nhỏ nài nỉ - Đi mà.
- Rồi, tôi kể đây – Nó cốc vào đầu nhỏ - Bà không thay đổi gì hết, vẫn trẻ con như ngày nào.
- Kệ tui, có kể không thì bảo? – Nhỏ xoa xoa đầu
- Rồi, muốn hỏi gì hỏi đi, tui sẽ trả lời – Nó mỉm cười
- Tất cả mọi chuyện – Trang Linh và nhỏ đồng thanh.
- Hai người hợp nhau thế? – Nó bật cười – Được rồi, chuyện là như thế này…….
Nó cầm li nước lên uống rồi mới bắt đầu lể.
- Ba năm trước, khi tôi đến phi trường lấy vé, tôi bất chợt nghe thấy cô nhân viên nói rằng còn dư một chiếc vé đến Pháp do có 1 khác hàng vừa huỷ bỏ. Đột nhiên tôi nổi hứng muốn đến Pháp một chuyến, thế là tôi đổi lấy chiếc vé đó, bù thêm một ít tiền và lên máy bay. Sau khi đến nơi, tôi xin vào làm ở một công ty kinh doanh và thuê một căn hộ để ở. Trong thời gian ở bên đó, tôi tình cờ gặp lại Mary, bà còn nhớ cô ấy không? – Nó mỉm cười nhìn nhỏ
- Mary? Chẳng lẽ là Mary, em gái kết nghĩa của bà? – Nhỏ ngạc nhiên nói.
- Phải, chúng tôi tình cờ gặp nhau và tui được biết cô ấy cũng làm tại công ty tui xin vào. Thế là tui dọn hẳn về nhà Mary ở, một thời gian sau, tui gặp Simon, đồng nghiệp lâu năm của Mary. Qua một thời gian quen biết, tui và anh ấy đã trở nên vô cùng thân thiết, anh ấy luôn quan tâm tới tui………. – Nó bất giác mỉm cười
- Này, đừng nói với tui người Thiên Thiên gọi là ba, chính là anh chàng tên Simon đó nhé? – Nhỏ trợn mắt lên, Trang Linh cũng trong tình trạng tương tự.
- Đúng vậy, người Thiên Thiên gọi là ba chính là Simon – Nó mỉm cười – Bà không biết tui đã khó khăn như thế nào đâu, khi Thiên Thiên biết nói, tui đã phải đồng thời dạy cho nó cả tiếng Pháp và tiếng Việt, nhờ vậy mà bé mới nói chuyện lưu loát thế đó chứ.
- CÁI GÌ? – Mắt của nhỏ và Trang Linh mở to hết cỡ - Bà thật sự có con với người khác sao?
- Này, hai người làm gì thế? Có để tui kể không? Mà hai người phải thề với tui, không được nói cho ai biết, được chứ? – Nó nghiêm giọng
- Tại sao? – Cả hai đồng thanh
- Có thề không? – Nó hỏi lại, giọng nói vô cùng cương quyết
- Được rồi, tui/em thề - Lại đồng thanh.
- Tốt, tui kể tiếp đây, thật ra là như thế này…………………………..
Sau một hồi nghe nó phân tích và kể nốt câu chuyện, nhỏ và Trang Linh bất giác nhìn nhau, nhỏ ngập ngừng nói:
- Này, bà có thấy làm vậy là tội nghiệp cho Chấn Phong lắm không? Dù gì Chấn Phong cũng rất yêu bà mà
- Yêu thương gì chứ?Tui không cần biết, những tổn thương mà anh ta gây ra cho tui, tui vĩnh viễn không bao giờ quên – Nó nghiến răng, mắt đầy đau đớn.
- Nguyệt à, thật ra lần đó, Chấn Phong và Tuyết lan không làm gì cả - Nhỏ nhẹ nhàng nói
- Tui không tin, chẳng phải chính anh ta đã thừa nhận sao? – Nó nghi ngờ nói, trong lòng có chút rung động.
- Điều đó là sự thật, tui có thể đảm bảo chuyện đó, bà đừng như vậy, trong vòng ba năm qua, Chấn Phong đã chịu khổ rất nhiều, anh ta còn yêu bà nhiều lắm Nguyệt à
- Thật vậy sao? Giữa họ không có chuyện gì thật sao? – Giọng nói nó run rẩy
- Phải, em có thể làm chứng, chắc chắn không thể nào – Trang Linh rụt rè lên tiếng – Chị hãy tin em và chị Giao Châu, bọn em nói thật đấy ạ.
- Thôi, em đừng nói nữa, chị đã hiểu rồi, tự chị sẽ biết cách giải quyết chuyện này – Nó mỉm cười dịu dàng – Thôi, ăn đi, đồ ăn nguội cả rồi.
Nghe nó nói vậy, cả nhỏ và Trang Linh đều không dám nói thêm mà cuối xuống ăn, cầu trời cho nó biết làm chuyện tốt. Còn nó, sau khi đã nghe nhỏ và Trang Linh nói, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, nhưng nó vẫn sẽ cho hắn chịu khổ vì những tổn thương hắn đã gây ra cho nó dù là do bị Tuyết Lan *** hại, cái gì cũng phải có qua có lại và nó sẽ cho hắn nhận những gì hắn đáng nhận lấy.
Chương 96
Sau khi ăn xong, nhỏ và Trang Linh chạy về trước, nó thấy lạ nhưng cũng không cản bởi vì nó còn phải đi đón Thiên Thiên và bà Như Huỳnh. Đợi nó đi khỏi, nhỏ lấy điện thoại ra gọi cho Gia Long, giọng nói gấp gáp:
- Anh, em đây, anh đang ở đâu?
- Anh đang ở nhà Chấn Phong, có chuyện gì không em? – Gia Long mỉm cười
- Vậy thì tốt, anh cứ ở đó nhé, em với Trang Linh sẽ đến ngay, có một chuyện rất quan trọng em cần phải nói cho mọi người biết – Nhỏ nói nhanh rồi tắt máy.
Cùng lúc đó, Trang Linh cũng gọi cho Eric để bảo anh đến nhà hắn rồi hai người đón taxi đến đó. Một lúc sau, nhỏ, Trang Linh và Eric đến nơi cùng lúc, không để anh kịp hỏi, Trang Linh đã lôi anh vào nhà và chạy lên phòng hắn. Lúc ấy, Gia Long cũng đang ở đó, anh đang múc cháo ra cho hắn ăn, nhìn hắn lúc này, nhỏ, Trang Linh và Eric đều cảm thấy xót xa. Hắn trông xanh xao và mệt mỏi, ánh mắt trầm tư nhìn vào khoảng không vô định, không chút cảm xúc. Thà hắn cứ lạnh lùng như ba năm nay, có lẽ sẽ hay hơn là hắn như thế này, điều này chứng tỏ hắn đang rất đau vì nó. Nhỏ khẽ lên tiếng, đánh tan bầu không khí nặng nề của căn phòng:
- Chấn Phong, tôi có chuyện này muốn hỏi anh được không? – Nhỏ ngập ngừng
- Chuyện gì? – Hắn nói đều đều
- Anh biết chuyện Bạch Nguyệt đã trở về rồi đúng không? Cả chuyện nó đã có con nữa.
- Tôi biết – Lời hắn nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng đâu đó người ta vẫn cảm nhận được một nỗi đau thầm lặng.
- Anh sẽ làm gì? – Nhỏ lên tiếng
- Tôi sẽ buông tay, có lẽ, người có thể khiến cho cô ấy hạnh phúc không phải là tôi – Hắn vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
- KHÔNG ĐƯỢC – Cả nhỏ và Trang Linh đồng thanh hét lên – Anh không thể làm như vậy được.
- Tại sao? Cô ấy cũng đã có con rồi, tôi còn làm được gì nữa? – Hắn mỉm cười chua chát
- Bởi vì…… - Nhỏ toan nói nhưng nhanh chóng im lặng vì nhớ tới lời thề với nó, Trang Linh thì nhìn nhỏ bối rồi.
Hắn nhìn hai người khó hiểu, nhỏ lắc đầu nhè nhẹ rồi chán nản nói:
- Tôi không thể nói được, nhưng tôi chỉ có thể nói với anh một chuyện, nếu anh buông tay, anh sẽ hối hận hơn ba năm trước gấp trăm lần – Nhỏ nhìn vào mắt hắn – Anh hãy nhìn Thiên Thiên, hãy xem thằng bé giống ai, đó là những gì tôi có thể nói
- Giao Châu, chuyện này là sao? – Gia Long thắc mắc
- Nguyệt đã kể cho em và Trang Linh nghe chuyện xảy ra trong vòng ba năm nó ra đi, nhưng nó cũng bắt bọn em thề, không được phép tiết lộ mọi chuyện cho ai, những gì bọn em có thể nói chỉ là như vậy, em rất tiếc.
Trang Linh đứng bên cạnh giải thích cho Eric những gì nhỏ nói rồi tiến về phía hắn, chân thành nói:
- Anh đừng bỏ cuộc, đừng buông tay, anh hãy nghe theo trái tim của mình, em tin, sẽ có lúc anh nhận ra sự thật – Trang Linh mỉm cười.
Hắn gật đầu không đáp, trong đầu xuất hiện nhiều nghi vấn. Trong lúc hắn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, nhỏ lôi Eric, Trang Linh và Gia Long ra một góc để bàn kế, nổ phát súng đầu tiên cho chiến dịch đem nó và hắn trở lại với nhau. Sau khi đã thống nhất, cả bọn kéo về để chuẩn bị cho những kế hoạch khác, còn Gia Long được giao nhiệm vụ thuyết phục hắn tham gia kế hoạch. Anh cứ nghĩ hắn sẽ từ chối không tham gia, nào ngờ khi anh vừa nói xong, hắn đã gật đầu cái rụp. Gia Long mừng rỡ báo cho nhỏ biết rồi chạy ra ngoài mua đồ cho hắn. Còn lại một mình, hắn khẽ mỉm cười, thầm nhủ với bản thân mình:
- Nhất định anh sẽ khiến em quay trở về bên anh.
********************
Tối hôm đó, khi nó đang nấu bữa tối thì nhỏ gọi đến, giọng nói vô cùng hốt hoảng. Sau khi nghe nhỏ thông báo, nó sa sầm mặt lại rồi giao chuyện nấu nướng cho người giúp việc, bỏ Thiên Thiên ở nhà cho bà Như Huỳnh chăm sóc rồi lên xe phóng đi. Một lúc sau, nó có mặt tại nhà hắn, vừa định bước vào nhà, điện thoại nó hiện lên tin nhắn do nhỏ gửi đến:
- Bọn tui không ai cản được Chấn Phong hết, hy vọng duy nhất chỉ có bà thôi, cố lên nhé.
Dẹp điện thoại vào túi xách, nó khẽ thở dài, nó sợ không kềm chế được tình cảm của bản thân, sau khi biết được sự thật, tuy nó vẫn còn muốn cho hắn nếm một chút đau khổ, nhưng không hiểu sao, trái tim nó giờ đây đang đập rộn ràng. Hít một hơi thật sâu, nó đẩy cửa bước vào:
- Cửa không khoá? Thôi kệ - Nó tự nói với bản thân mình
Vừa bước vào nhà, một mùi rượu nồng nặc tràn vào mũi nó khiến nó suýt say mà té bổ nhào. Cố gắng thở thật ít, nó khép cửa lại. Trong nhà tối om, chỉ có ánh đèn leo lét phát ra trên phòng của nó ngày xưa. Khi bước ngang qua chiếc ghế salon trong phòng khách, đột nhiên có một bóng đen khiến nó chú ý. Nheo mắt lại một chút, nó nhận ra bóng đen đó chính là hắn. Hắn đang ngồi ôm chai rượu và uống một cách vô tội vạ. Do đã nghe nhỏ kể, nó biết nếu hắn uống rượu quá nhiều sẽ như thế nào, thế là nó tiến lại gần hắn và ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
- Chấn Phong, anh có nhận ra tôi không?
Hắn không đếm xỉa tới nó và vẫn tiếp tục uống. Nó cau mày, kiên nhẫn nói thêm một lần nữa, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng vẫn có một chút gì đó rất ấm áp:
- Chấn Phong, đưa chai rượu đây, đừng uống nữa.
Hắn hơi khựng lại nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục nốc rượu. Nó bực tức giật phắt chai rượu ra, đặt lên bàn, gắt lên:
- Anh có biết anh đang bị cấm uống rượu không? Anh lại muốn ngất xỉu như hôm hôn lễ của Trang Linh và Eric à?
Nghe nó nói, trong lòng hắn hơi ngỡ ngàng, thì ra, hôm đó hắn không hề nghe lầm, quả nhiên người đến bên cạnh hắn lúc hắn ngất đi chính là nó. Thấy hắn im lìm không nói gì, nó đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
- Tôi về đây, anh đừng có uống rượu nữa đấy, tạm biệt.
Nói rồi, nó quay đi, nhưng chưa được ba bước, nó đã bị một vòng tay ấm áp kéo ngược lại.