CHAP 1: CÔ GÁI LẠNH LÙNG
Hoàng Anh là một cô bé được sinh ra trong một gia đình đầm ấm hạnh
phúc. Gia đình khá giả, bố mẹ yêu thương, chiều chuộng. Đến năm 13
tuổi, trong một tai nạn giao thông, mẹ đã vĩnh viễn rời xa cô. Thời
gian đầu bố cũng cố gắng yêu thương như mẹ cô đã làm với cô. Nhưng
sự cô đơn đã khiến ông đi thêm 1 bước nữa. Mẹ kế rất ghét cô, bố
thường đi làm ăn xa, ở nhà mẹ thường xuyên mắng chủi thậm chí đánh
đập cô thậm tệ, những cái tát, cái roi vọt đã khiền cô trở lên lì
đòn và bắt đầu thờ ơ với tất cả mọi thứ. Cô ghi tên tham gia học
taekwondo và là một ứng cử viên ưu tú của các giải lớn nhỏ trong
nước. cô không còn tin vào tình yêu thương trên đời nữa, ở cô luôn
có một rào cản vô hình với các bạn cùng trang lứa, cô không có bạn,
cô thường đi đánh nhau sau những lần bị mẹ kế hành hạ. ai nhìn thấy
cô cũng tránh hết ra không dám đến gần và cô trở lên lạnh lùng với
tất cả mọi thứ.
BA NĂM SAU.
Nhờ có IQ cao cộng với việc học để quên đời cô đỗ vào một trường
trung học danh tiếng của thành phố. Bố rất tự hào còn mẹ kế thì
ngày càng ghét cô ra mặt tìm đủ mọi lý do để mắng cô, để hạ nhục
cô,. Trước ngày nhập học 1 ngày cô đã nói chuyện với bố:
- con muốn trọ học?..
-vâng..
- tại sao?
-trường cách đây hơn 20 cây số rất bất tiện cho việc đi lại mà con
lại học cả ngày, hơn nữa con đã lớn, con muốn tự lập..
Bố suy nghĩ về điều cô nói rất lâu rồi nói:
-nếu con muốn vậy thì cứ quyết định vậy đi..
-vâng cảm ơn bố, con về phòng thu dọn..
-con đi luôn à?
-vâng…
Cô lên phòng thu dọn tất cả đồ đạc của mình, cũng không nhiều chỉ
mất hai va ly quần áo và vài vật dụng ,sách vở trong một cái ba lô
to, khoảng hai giờ chiều khi bố đã tìm được một nhà trọ thích hợp
cách trường khoảng 1 cây số, cô chào bố và lên đường. bố cho cô một
khoản tiền để lo tiền học và sinh hoạt phí tháng đầu, mỗi tháng bố
sẽ gửi một lần cho cô,. Bố nhìn theo cô đến khi xe buýt đi khuất
bóng mới trở về nhà. Mẹ kế mừng ra măt khi không còn đứa con chồng
ương ngạnh trong nhà nữa, mặc dù mặt thể hiện vẻ buồn nhưng trong
bụng mừng như trúng vé độc đắc vậy…
Ngồi trên xe buýt hơn một giờ đồng hồ, xe đỗ ở bến cách nhà trọ hơn
500m. hơi khó khăn với hai cái vali và cái ba lô to sụ nhưng cuối
cùng cô cũng tìm ra nhà trọ của mình. Mở cửa ra. Phòng trọ không
lớn, có hai 3 gian một gian sinh hoạt khoảng 20m vuông, ở đây kê
đúng một cái sô pha và một bàn uống nước. phòng ngủ khoảng hơn 15m
và có một cái giường đôi, một tủ quần áo,một cái bàn nhỏ nhìn đã cũ
nhưng chắc chắn,một cái giá sách nhỏ ,một cây quạt máy. Còn một
gian nhỏ tổng là khoảng 17m bao gồm khu bếp, nhà tắm và nhà vệ
sinh. Tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ. trên bàn bếp có mấy cái xoong chảo
và mấy dụng cụ nhà bếp nữa,còn có một cái tủ lạnh nhỏ. Có vẻ bố đã
nhờ chủ ở đây sắp xếp cho cô. Sau khi nhìn quanh nhà cô quyết định
đi mua thêm mấy vật dụng để lau dọn phòng trọ. Lát sau cô khuân về
cái chổi quét nhà, cây lau nhà,mấy cái rổ, nước lau nhà, nước rửa
toa-lét, mấy cái cốc…khó khăn lắm mới lôi được chúng về vì quá
nhiều. dù đang mệt phờ nhưng cô vẫn đứng dậy lau dọn nhà cửa sạch
sẽ. những việc này, mẹ kế bắt cô làm suốt ngày nếu bố không ở nhà
nên cô khá thành thạo kể cả việc nấu nướng nữa. trong bếp đã có sẵn
một cái bếp điện nên cũng chả lo lắng gì là mấy. Khi nhà cửa đã
sạch sẽ, thoáng mát, cô hài lòng rồi đi tắm….
Bước ra khỏi phòng tắm trong cảm giác dễ chịu, cô nằm xuống cái
giường đôi,.đang là mùa hè nằm trên chiếc chiếu trúc mát lạnh, đọc
nốt cuốn tiểu thuyết rồi mệt quá cô ngủ luôn mà chưa kịp ăn
gì..
Sáng hôm sau…mở mắt ra khi mới hơn 5h, đi vào nhà tắm làm vệ sinh
buổi sáng, xong ra ngoài mua đồ ăn, .vác về cả thùng mì gói, vài
quả trứng và ít rau xanh. Cũng may là siêu thị cách đây rất gần và
nếu muốn làm thêm thì đây là một nơi lí tưởng. cônghĩ mình cũng
phải xin việc làm thêm nếu không thì rất bất tiện vì cô không muốn
quá phụ thuộc vào bố và mẹ kế.
Ngày đầu nhập học, cô mặc một chiếc sơ mi trắng ,quần jean, mang
giày thể thao. Mái tóc dài cột cao. Đeo chiếc kính cận gọng đen. Và
cộng với mái ngố che hết trán và lông mày chiếc kính nó đã che hết
khuôn mặt cô. Đeo chiếc cặp sách lên vai cô đóng cửa rồi đi bộ đến
trường. trường cô khá nổi tiếng và nằm gần trung tâm thành phố. Đi
trên đường tình cờ cô nhìn thấy cái bảng tìm nhân viên dịch thuật
tiếng anh, hàn. Cô nhìn nó rồi ghé vào quán bên đường mua 1 bộ hồ
sơ rồi đủng đỉnh lên lớp học.
Cô đỗ vào lớp 10a5. là một lớp chuyên Anh. Lớp có khoảng 40 người
và có đúng 20 bộ bàn ghế. Cô chọn một bàn trong cùng và có thể nhìn
ra cửa
sổ. cô giáo bước vào và cô nghe thấy mấy tiếng xì xào:
-bọn mày ơi cô chủ nhiệm là bà Hương hắc xì dầu đấy..
-chết,thật à? Tiêu rổi…blap…blap…
-e hèm..chào các em…tôi là Vũ Lan Hương sẽ chủ nhiệm lớp ta trong
năm học này,. Tôi nói trước là tôi rất nghiêm khắc, chính vì vậy
yêu cầu mọi người hợp tác với tôi để lớp ta có những thành tích cao
trong năm học này…..
Cô giáo đang nói ,,chợt có một bạn trai đứng ngoài cửa hỏi vọng
vào:
-xin lỗi cô đây có phải lớp 10a5 không ạ?
Cả lớp đánh mắt ra cửa, một cậu cao lớn với cặp kính dày cộm và tay
cầm mấy cuốn sách to,dày . cậu có nước da ngăm ngăm, mái tóc ngắn
gần như là cắt húi cua nhưng đằng trước mái để dài, có vài sợi rủ
xuống trán.
-cậu tên là gì?- cô Hương lên tiếng hỏi..
-Dạ, em tên là Trần Văn Minh ạ.
-Được ,Trần Văn Minh, cậu tìm chỗ ngồi đi, tôi sẽ nhớ chú ý cậu
trong 3 năm sau này.-cô Hương nhìn Minh bằng ánh mắt khiến cậu dựng
tóc gáy.
-vâng..
Minh bước vào lớp, nhìn quanh, chỉ còn một chỗ trống . bàn cuối
cùng có một cô gái đã ngồi đấy mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Minh
nhanh chóng bước lại gần và ngồi bên cạnh, cô gái có vẻ không để ý
đến sự có mặt của cậu,mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. cậu định lên
tiếng hỏi thì thấy cô giáo vẫn đang vừa nói vừa nhìn mình thì cậu
đành nhìn lên bảng và chăm chú nghe. Thỉnh thoảng cậu cũng có nhìn
sang cô gái bên cạnh nhưng cô không hề ngoảnh lại mắt vẫn nhìn ra
cửa sổ,chỉ đến khi cậu nghe thấy tiếng cô Hương nói:
-bạn nữ ngồi bàn thứ 5 đang nhìn ra cửa sổ đứng dậy tôi hỏi!
Minh đang định đưa tay lên khều vai Anh thì cô bạn đã quay lại,
nhìn cô giáo rồi đứng dậy:
-cô gọi em?-chất giọng của Anh nghe lành lạnh khiến mọi người đều
nhìn vào cô.
-cô tên là gì?-cô giáo hỏi lại
-Em là Hoàng Anh ạ…
Cô Hương khẽ liếc mắt xuống bản danh sách lớp, cái tên Hoàng Anh
ngay đầu sổ và có điểm cao thứ 2 của lớp, cô lại ngước lên khẽ hắng
giọng:
-nãy giờ cô có nghe tôi nói gì không?
-có ạ…
-nhìn ra cửa sổ mà nghe thì được ích gì,tôi đang nói đến những vấn
đề quan trọng mà cô cứ nhìn ra cửa sổ thế thì hiểu gì được !-cô
Hương bực tức.
-em có nghe và em hiểu tất cả những gì cô nói, dù mắt em nhìn ra
cửa sổ nhưng tai em không hề bỏ qua từ nào mà cô đã nói, cô đang
nói về những nội qui của trường cũng như nội qui của riêng lớp phải
không ạ?
Cô Hương ngạc nhiên trước câu trả lời của Anh, nhưng cô vẫn hỏi
tiếp:
- nhắc lại 10 nội qui của riêng lớp cho tôi.
- 1. trong lớp không được làm gì ngoài việc nghe giảng và chép bài,
không trao đổi, không mất trật tự ,ảnh hưởng đến người khác…
……
10..bảng điểm phải luôn ở mức khá nếu không sẽ bị chuyển lớp vào
cuối năm nếu không theo kịp cách bạn…
Cô Hương sững người, cô mới chỉ đọc qua cho cả lớp một lần mà có
người không chú ý vẫn nhớ được, cô thầm khen ngợi trí nhớ của học
sinh nhưng vẫn làm mặt lạnh:
-được rồi ngồi xuống, tuy rằng cách trả lời có hơi xấc nhưng tôi
phải công nhận là trí nhớ của em tốt lắm
-cảm ơn cô..
Anh ngồi xuống, mọi người không ngớt bàn tán . Minh từ nãy đến giờ
vẫn nhìn chằm chằm vào Anh . Nhận ra có người đang nhìn mình Anh
quay sang nhìn Minh, chính lúc đó, Minh nhận thấy có dòng điện chạy
qua người mình. Cô gái trước mặt mang vẻ đẹp khiến cậu không thể
rời mắt. làn da trắng như trứng bóc, đôi môi đỏ mọng, đầy đặn không
tô son. Đôi mắt to, đen láy sáng như sao ẩn sau cặp kính to. Tóc
cột đuôi ngựa cao, đen nhánh, phẳng phất mùi hoa anh đào, cơ thể
khỏe mạnh, cao ráo . Nhưng mặt cô không hề biểu lộ cảm xúc gì, ánh
mắt lạnh băng nhìn cậu khoảng 3s rồi tiếp tục quay ra ngoài cửa sổ
.
Thấy cậu ta nhìn mình như vậy Anh bực dọc trước cái nhìn soi mói đó
. Nhưng cô nhanh chóng gạt nó đi để tiếp tục nghĩ vể công việc dịch
thuật .
Hôm nay chỉ là giới thiệu về lớp, về cô giáo chủ nhiệm nên kết thúc
khá sớm . Anh đi bộ đến công ti dịch thuật để xin phỏng vấn . người
trực tiếp phỏng vấn Anh là một người con trai chừng 25 tuổi. khi
anh ta bước vào phòng phỏng vấn ,anh ta có vẻ rất ngạc nhiên. Anh
ta tiến đến ngồi đối diện với Anh:
-em bao nhiêu tuổi rồi?
-em 16..
Anh ta có vẻ lại càng ngạc nhiên hơn:
-em tên là gì?
-Hoàng Anh..
-đây không phải trò đùa đâu, em chưa đủ tuổi để làm việc này. Dịch
thuật không hề đơn giản.
-em biết..
-vậy tại sao??..
-nhưng em có thể làm được.
Nhìn ánh mắt cương nghị, sáng lấp lánh, lời nói lạnh lạnh nhưng
chắc chắn ,anh chàng gật đầu:
-em được nhận..
Sau đó,anh ta đưa cho Anh một đoạn văn để cô dịch thử, tốc độ và
nội dung khiến anh choáng, cô bé mới chỉ 16 tuổi mà có thể làm thế
này. Hôm đó anh đưa cô một văn bản dày và để cô dịch . Vì nhà cô
không có máy tính nên anh
đưa thêm cho cô lap-top dự trữ trong phòng anh . Khi cô ra về, anh
mới giật mình nghĩ lại sao mình có thể đưa máy tính cho người mới
như vậy, nhưng có điều gì đó ở cô khiến anh có cảm giác tin tưởng
.
Vừa về nhà, Anh đã mang tài liệu ra bắt đầu dịch và quên luôn thời
gian và cái bụng đói meo của mình. Tốc độ đọc hiểu và gõ máy của cô
gần như gấp đôi người bình thường. tập văn bản dày hơn 400 trang mà
cô ngồi dịch từ 14h đến lúc cô làm xong dòng cuối cùng, ngước lên
nhìn ra ngoài trời thì đã thấy tối và ngước lên đồng hồ. ôi mẹ ơi
6h tối rồi. cô lưu văn bản đứng dậy định đi tắm thì bắt đầu mới
thấy đói. Đóng cửa phòng, cô đặt nồi nước lên bếp điện ,đặt mức nhỏ
nhất rồi vào phòng tắm…
Xong mọi việc cô sắp sách vở cho ngày mai rồi lên giường đi
ngủ..
CHAP 2:VỤ ẨU ĐẢ TRÊN HÈ PHỐ
Hôm sau đến lớp, ngày đầu tiên đi học, cô đụng phải một vụ đánh
nhau. Trời còn rất sớm, mới chỉ hơn 6 h. 3 thằng con trai đang đuổi
theo 1 thằng nhóc nhìn gầy gò và gương mặt sợ hãi. Không nghĩ nhiều
nữa, cô lấy khăn tay buộc kín khuôn mặt rồi đi về phía chúng. Tóm
được thằng bé, một tên vung cú đấm nhắm thẳng xuống đầu cậu bé,
nhưng hắn lại đấm vào một đôi giày thể thao màu xám bạc. ngẩng lên
hóa ra là có người đã đạp thẳng vào tay hắn khiến hắn thấy đau tay
mà không dám hé răng kêu, hắn lùi về phía sau 2 bước nhìn người
trước mặt.
-con nhỏ này, mày chán sống rồi hả?-hắn thét lên
Anh nhìn thằng nhỏ mình vừa cứu,nó khoảng 10 tuổi mặt tèm nhem toàn
nước đang run rẩy nhìn cô. Anh cất giọng lành lạnh hỏi chúng:
- thằng nhỏ này đã làm gì chúng mày?
Nghe giọng của Anh khiến chúng giật mình nhưng chúng nói:
-nó giám đụng đến em gái tao, nó giám nhìn trộm con bé.
-chỉ vì nó nhìn trộm con bé mà chúng mày hành hạ nó thé này hả,em
mày chắc đẹp lắm hả? đẹp phải để người khác chiêm ngưỡng chứ.
-nhiều lời, anh em, xử nó cho ta..
Vừa dứt lời, hai thằng kia xông lên, Anh được dịp xả stress rồi,
đấm chúng thẳng tay thật thoải mái. Một tên gãy chân vì ăn phải cú
đạp ngàn cân. Một tên gãy răng vì được ‘hun’ gót giày. Ba tên dìu
nhau chạy tán loạn. Anh nhìn lại thằng bé rồi bỏ đi. Đi được một
đoạn chợp có tiếng nói của thằng bé, giọng nó vẫn còn run:
-cảm..cảm ơn chị.
Cảm ơn à?Câu nói này cô đã không nghe từ khi mẹ mất rồi, thấy lòng
chợt ấm lên,cô ngoảnh lại cười một nụ cười dịu dàng với thằng
bé:
-lần sau cẩn thận nhé em!
Nói xong cô đứng sững lại, nụ cười đã xa cô 3 năm giờ gặp lại đơn
giản vậy sao .?thoáng nghĩ rồi chỉ 3s sau, mặt cô lại về trạng thái
không biểu cảm ban đầu. cô quay đầu đi thẳng làm thằng bé cũng trở
lên vô cùng ngơ ngác.
Lên lớp với khuôn mặt hàng ngày , không chú ý tới bất cứ thứ gì,
đến chỗ mình thì ngồi xuống lôi tiểu thuyết ra đọc cũng không thèm
để ý tới sự có mặt của Minh. Mọi người bắt đầu đặt cho cô biệt danh
“đẹpvàchảnh” nhưng cô chẳng quan tâm, điều quan tâm lớn nhất giờ
là, số phận của nhân vật trong chuyện sẽ ra sao?
Minh ngồi cùng lũ con trai khẽ liếc nhìn cô bạn cùng bàn khẽ thở
dài, gương mặt đẹp vậy cười lên xinh phải biết mà suốt ngày chưng
có một bộ mặt, giờ chắc đang đến đoạn cao trào thì phải trông mặt
cô có vẻ chăm chú hơn thường ngày. Đang ngơ ngẩn nhìn cô, cậu giật
mình khi có tiếng hét của một bạn nữ:
-a…a…a chuột…a a
Con chuột nhỏ nhỏ đang đứng lặng ngắm nghía chân cô bạn xinh nhất
lớp. nó cứ như con chuột giả vậy. một bạn nam cúi xuống, nhâng con
chuột lên nói giọng tự tin:
-ồ ,một con chuột giả. Ai ác í để đây nhỉ, cậu à? Hay là cậu?
Mỗi lần nói, cậu bạn lại giơ con chuột lên ngang với một cô bạn nào
đó. Mặc dù chuột giả nhưng có vẻ vẫn giúp các cô bạn dựng tóc gáy,
chui hết vào góc lớp. thấy vậy cậu ta phì cười nhìn quanh, phát
hiện có một cô bạn vẫn đang chú ý vào cuốn tiểu thuyết, không chú ý
xung quanh, cậu ta nở nụ cười nham hiểm lại gần cô bạn,.
Minh đã nhận ra ý đồ của cậu bạn nhưng quyết định làm lơ vì cậu
cũng tò mò muốn nhìn khuôn mặt tái mét sợ hãi của Anh.
Cậu bạn lén lút lại gần,đặt con chuột nhẹ nhàng vào giữa trang sách
của Anh. Nhưng 1s, 2s,3s …trôi qua Anh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn
cậu bạn bằng ánh mắt lạnh như cậu ta đã phá mạch cảm xúc đọc truyện
của cô. Cô khẽ cầm đuôi con chuột nhựa ,vứt tọp xuống góc lớp nơi
các bạn gái đang túm tụm. và..
-a,…a….a
-a…a
…
Tiếng la hét nổi lên và ngạc nhiên hơn khi Anh lôi từ chiếc cặp ra
một con chuột sóc màu nâu nhìn rất yêu và kute. Để nó vào lòng bàn
tay, khẽ vuốt ve bộ lông mượt mượt, còn lôi thêm một gói snack pho
mát nhỏ, xé đầu, để xuống bàn và thả con chuột xuống. nó bắt đầu
ăn, cắn cắn .tay cô không rời bộ lông nó, mắt
thì không rời cuốn tiểu thuyết. tên bạn kia mặt xám ngoét, tránh xa
khỏi bàn cô, vội vàng suýt ngã, khiến bọn con trai cười lớn và đập
bàn rầm rầm.
Trong giờ học con chuột sóc nhỏ rất ngoan ngoãn như đã được huấn
luyện từ trước vậy. nó nằm trong ngăn bàn, dụi dụi vào một tấm vải
nhung ngủ khò. Minh thỉnh thoảng cúi xuống ngăn bàn lấy sách mà
thầm ghen tị với nó . Tò mò quá, cậu quay sang hỏi Anh:
-dễ thương quá, nó tên là gì vậy ?
-…-Anh không nhìn cậu, mắt vẫn nhìn lên bảng như chưa nghe thấy gì
.
Trước thái độ đó, cậu hơi buồn nhưng vẫn hỏi:
-cậu nuôi nó lâu chưa ?
-…
-nó mấy tháng rồi ?
-…
-thú cưng của cậu à ?
Không nhịn nổi, Anh quay sang nhìn với ánh mắt mà theo Minh thì ánh
mắt đó có nghĩa là ‘câm mồm đi’. Thấy Minh im lặng, Anh quay lên
bảng, tiếp tục chép bài .
Tan học, cô mang tập tài liệu với cái usb hiện còn lưu bản dịch mới
làm xong hôm qua đến công ty. Nhìn thấy cô , anh chàng hôm qua đến
bên và hỏi:
-máy tính có vấn đề gì à?
-không-cô lắc đầu-.. em mang tài liệu đã dịch xong đến.
-em đùa à? Anh vừa mới đưa em hôm qua, làm sao có thể..
Cô mở túi ,lấy cái usb đưa cho anh:
-không tin thì anh tự xem đi vậy.
Anh mang cái usb cắm vào máy tính để kiểm tra. Bản dịch rất đầy đủ,
anh buột miệng hỏi:
-IQ của em là bao nhiêu vậy?
Cô đáp lại, giọng hờ hững;
-170
-phụt -anh phun cả cốc nước vừa đưa vào họng ra. Cô nhìn anh, cau
mày. Hùng thấy ngượng vì hành động vừa rồi, bèn gãi đầu xin
lỗi:
-xin lỗi tai anh hơi giật mình, đợi anh ở đây, anh đi lấy tài liệu
mới cho em dịch.
Trên đường về, cô ghé vào một võ quán nhỏ, cô muốn tiếp tục học
taekwondo như trước . Anh chàng huấn luyện viên nhìn rất trẻ, chỉ
khoảng 27, 28 . cô được nhận vào học. trước khi cô về, anh
hỏi:
-em từng học taekwondo đúng không ?
-vâng..
Anh gật đầu hài lòng ,nhìn cô có vẻ gì đó rất lạnh lùng lãnh đạm
nhưng chắc chắn ,cô không hề dễ đối phó. Một tuần chỉ học có 2
buổi, chiều thứ tư và thứ bảy. chỉ học hai tiếng từ 5h-7h. võ quán
nhìn ngoài chật hẹp nhưng bên trong rộng rãi lại đầy đủ tiện nghi
như phòng tắm, phòng thay đồ và mỗi người có tủ riêng, có khóa hẳn
hoi. Chi phí cũng không phải quá đắt. theo lương mà anh Hùng nói
với cô, cô hoàn toàn đủ tiền sinh hoạt phí, thuê nhà và học thêm võ
thuật. cô đã bảo bố không cần gửi tiền nữa nhưng bố vẫn gửi tiền
nhà và sinh hoạt phí cho cô. Tiền đó cô đành để dành đề phòng những
chuyện đột xuất .
Hôm nay vào siêu thị, Minh tình cờ nhìn thấy cô đang loay hoay tại
khu vực bán gạo. thật sự là cô chẳng biết nên mua loại nào vì giá
thì sàn sàn mà chẳng biết bao nhiêu là loại. nhìn cô cầm hết loại
này đến loại kia lên, cậu không nén nổi, phì cười một cái. Đi đến
gần, nhấc một túi gạo mà nhà cậu hay dung bỏ vào xe đẩy cho cô. Cô
ngước lên nhìn. Nhận ra Minh, nhưng nét mặt cô không đổi, cô khẽ
nhìn lại túi gạo, lại nhìn lên Minh, xong bỏ đi . đợi xe đi xa rồi,
Minh mới khẽ lắc đầu nhưng cậu nhất định đi theo để biết nhà cô.
Cậu đã ngạc nhiên khi biết cô ở trọ, nhưng nghĩ việc học ở trường
này thì đương nhiên có người nhà xa, nhà gần . thì cậu không nghĩ
nữa mà lẳng lặng về..
(bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro,chúc các bạn vui vẻ)
Hôm nay là thứ tư. Qua công ty lấy tài liệu xong thì đến võ quán .
Ai cũng nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, vì người mới đã mang đai
đen . anh chàng huấn luyện viên tên là Thế Sơn anh ta giải thích
với mọi người:
- vì trước đây Hoàng Anh từng học võ rồi nên anh nghĩ cứ giữ nguyên
đai lưng cho cô ấy. giờ nếu mọi người thắc mắc, anh sẽ cho Hoàng
Anh giao hữu với một bạn trong đội…-Thế Sơn đưa mắt nhìn quanh rồi
dừng lại tại một anh chàng cao cao, gương mặt thanh tú nhưng có vẻ
lãnh đạm..-Nam, em ra thử đấu với cô ấy xem.!
Mọi người trong phòng tập sửng sốt. Ngọc Nam là người có thực lực
mạnh nhất đội và giờ anh ấy thường xuyên phối hợp với một bạn nam
nhưng kém hơn Nam rất nhiều, vì không ai có thể đấu ngang với anh .
Anh nhìn anh chàng cao lớn đang đi gần về phía mình . trong lòng
hơi ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra ngoài . hai người đứng đối
diện nhau ,ánh mắt lãnh đạm nhìn nhau, mặt không biểu cảm . mọi
người lại thì thầm ‘hai người này nhìn như 2 tảng băng ý’
Cúi chào nhau, Anh bỏ chiếc kính gọng đen của mình ra rồi bắt đầu
thử một số chiêu thức cơ bản . sau một hồi, cả hai đều nhíu mày
nhìn nhau nhưng mặt vẫn không biểu cảm. rồi Nam quay sang nhìn Sơn
nói với vẻ lạnh nhạt:
-không phải thử, cô ấy xứng đáng đai đen..
-ồ,…-vì chưa bao giờ nghe Nam khen ai nên mọi người rất ngạc nhiên
khi anh ấy công nhận ai đó. Anh đứng đó nhìn Nam , Nam cũng quay
lại nhìn. Hai ánh mắt vô hồn nhìn nhau, thấy vậy Sơn bảo:
-Nam và Anh cùng nhóm tập, mọi người bắt đầu khởi động…
Sau khi khởi động, bắt đầu chia nhóm .
hai tảng băng có khác trong khi tập không nói gì với nhau, khi nào
có người nào muốn nghỉ thì họ dừng lại xong lại tiếp tục. thật ra
thì trong bề ngoài lạnh lùng của Nam hiện đang ngạc nhiên, một cô
gái xinh đẹp mà cũng lãnh đạm y như cậu thậm chí không nói câu nào
trong lúc tập luyện . giờ cô đang ngửa cổ uống nước, mái tóc dài
được cô cột đuôi ngựa ,ánh mắt đó tuy vô hồn vô cảm nhưng nó lại
khiến cậu như bị cô phát hiện rằng, cậu yếu đuối hơn bề ngoài rất
nhiều,bề ngoài tuy như vậy nhưng khi chạm ánh mắt đó thì không hiểu
sao cậu thấy bối rối và phải ngoảnh đi.
Anh đang cảm thấy mừng vì tìm được người phối hợp phù hợp. trước
đây không ai có thể tập đôi với cô vì cô quá mạnh, giờ kiếm được
người tập cùng tốt thế này cô sẽ nhanh chóng tiến bộ. Nhận ra Nam
đang nhìn mình, cô buông chai nước xuống , nhìn về phía Nam ,vẫn là
ánh mắt không biểu cảm nhưng Nam đã nhanh chóng quay mặt đi.
…
Đã 7h tối, mọi người bắt đầu nghỉ . khuôn mặt ai cũng thấm mồ hôi
lạnh. Nhanh chóng đi thay đồ rồi về nhà.
Trên đường về tình cờ Minh nhìn thấy Anh đang đi cùng chiều với
mình . cậu vừa ra khỏi lớp học thêm, đang đi về bến xe buýt . đang
đi đằng sau A nh ,Minh nhìn thấy 2 tên đang quấy rối Anh. Tự nhiên
lòng dũng cảm ở đâu đến cậu đên chắn trước người Anh hùng hồn nói
với 2 tên kia :
-Chúng mày không biết xấu hổ hả? hai đứa con trai đi bắt nạt cô gái
yếu đuối thế này, tao gọi công an đến bây giờ..
-công an?-hai tên kia nhìn nhau rồi cười lăn, cười bò-ha ha giờ vẫn
có kẻ ngốc nghếch đến việc gọi công an nữa cơ ,haha
Minh giận tím mặt. đúng là lúc nãy rối quá, không kịp nghĩ ra lí do
khác, quay lại nhìn Anh , dù vẫn giữ vẻ bình thản nhưng khóe môi
hơi nhếch lên,một nụ cười thoáng qua xong chớp mắt đã trở lại lạnh
lùng . Minh nghĩ mình bị hoa mắt thì tiếng của 2 tên kia khiến cậu
sực tỉnh:
-xử nó trước, lát thì xử con bé sau.
Các bạn đang đọc truyện tại .k e n h t r u y e n . p r o.
A một con dao giơ lên, theo phản xạ thì Minh đưa tay ôm đầu, con
dao chém 1 phát vào tay Minh. Vết thương không sâu, chỉ chảy ít
máu. Trước khi tên kia chém phát thứ hai đã có một cái bóng chân
giơ lên đá bay con dao của hắn, chưa kịp định thần lại thì một cú
đá thẳng vào cằm hắn, hắn lật mặt ngã ra sau . tên còn lại thấy vậy
sợ quá chạy mất . Minh trố mắt nhìn ,cậu không ngờ với một cú đá mà
tên đó đã nằm đo đất rồi . định thần lại đã thấy Anh dợm bước bỏ
đi, cậu bèn gọi với lại:
-ê, cậu không sao chứ?
Anh dừng bước, ngoảnh lại nhìn thấy máu vẫn còn nhỏ giọt trên tay
Minh cô lầm bầm:
-phiền phức ..-rồi ngẩng lên nói với Minh giọng không biểu cảm- đi
mau..
Minh nghĩ mình nghe nhầm xong thấy cô quay người bỏ đi thì cậu cũng
đứng dậy đi theo. Đang đi thì trời đổ mưa, chạy nhanh về phía nhà
trọ, mở cửa bước vào, người đã sũng nước. vứt chiếc cặp lên sô
pha,Anh đi vào phòng lấy bộ quần áo đi tắm, mặc cho ánh mắt ngơ
ngác của Minh. Khoảng 15’ sau,cô đi ra khỏi nhà tắm. đồ ở nhà của
cô cũng chỉ là áo thun, quần sooc. Cô lại vào phòng, lấy ra một cái
áo thun du lịch màu xám và chiếc quần kẻ sọc ca rô đi ra đưa cho
Minh vẫn đang ngơ ngẩn,lạnh lùng nói:
-tắm rồi thay đồ đi ,ướt hết nhà tôi rồi…
-à ừ..
Cậu đi vào phòng tắm cô bắt đầu cắm cơm rồi nấu ít đồ ăn trong tủ
lạnh xong bưng tất cả ra ngoài phòng khách. Trời vẫn mưa.
Thoải mái bước ra từ phòng tắm, ra phòng khách đã thấy cô nấu xong
bữa tối, phòng không có ti vi chỉ có chiếc đài cầm tay đang phát ra
tiếng nhạc. cô ngồi trên sô pha, mái tóc ướt sũng, thả dài xuống
vai, cô đang ngồi vuốt ve em chuột sóc đang chén bữa tối, cô không
nhìn cậu, có vẻ đang nghe nhạc. thấy cậu đứng đấy hồi lâu không nói
gì, cô buột miệng:
-đứng đó nhìn tôi thì cậu no bụng được hả?
- à, xin lỗi..-Minh ngượng ngập, mặt đỏ rần rần.
Bước đến và ngồi vào bàn. Đồ ăn cũng không có gì gọi là bày vẽ chỉ
có 1 đĩa thịt chiên xù, một bát canh bí ngô và 2 quả trứng ốp.
nhưng chẳng hiểu sao Minh thấy ăn rất ngon, cách nấu của cô rất lạ
khiến mùi vị của chúng cũng khác biệt so với mọi người. Minh ăn
liền tù tì 3 bát, đến khi sạch nhẵn nồi cơm mới ngẩng lên và nhận
ra rằng Anh đang nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên. Minh lập tức
buông bát, lấy tay gãi đầu, cười hì hì:
-Xin lỗi, mình đói quá, với lại cậu nấu ăn ngon lắm!
-ờ…- Anh trả lời, giọng nhẹ hơn vì lâu rồi không có ai khen cô cả.
nhưng cái gì đang xảy ra đây?tại sao cô lại dễ bị kích động, dễ mủi
lòng vậy? không thể nào, phải nhanh chóng lấy lại tinh thần thôi.
Nghĩ vậy cô đứng dậy thu dọn bát, Minh lập tức ngăn lại:
-Cảm ơn đã cho mình ăn, mình rửa cho..
Không ngăn cản, đó là điều đương nhiên mà.. Anh bắt đầu lấy lap-top
ra bắt đầu công việc. bất chợt
cô nhìn ra ngoài cửa, mưa vẫn rất nặng hạt nhưng lại không có sấm
chớp gì, thôi thì mặc nó vậy.
Minh rửa bát xong ra thấy Anh đang đánh máy trên lap-top bằng một
tôcs độ rất nhanh, cậu đến gần nhìn và nhận ra cô đang dịch sách.
Không muốn làm phiền Anh nên cậu cũng lấy bài tập ở chỗ học thêm ra
làm. Mặc dù có bao nhiêu câu muốn hỏi nhưng cậu nghĩ giờ thì im
lặng là tốt nhất.
Làm xong đống bài tập, ngẩng lên nhìn thì Minh thấy em chuột sóc
đang ngủ ngon lành trên vai Anh, mắt Anh đang dán vào màn hình, cậu
cứ nhìn như vậy rồi ngủ gục lúc nào không biết.
*
Minh tỉnh dậy khi nghe 1 tiếng ‘xoảng’ lớn. cậu khẽ mở mắt, nhận ra
mình đang nằm ở sô pha, chiếc quạt máy vẫn đang chạy, người cậu đắp
cái chăn mỏng. cậu nhìn về phía tiếng động vừa phát ra, hóa ra là
chị hang xóm đánh rơi bình nước ngay trước cửa phòng. Nghe thấy
tiếng động, Anh đang nấu ăn cũng chạy ra xem, chỉ thấy chị kia lắp
bắp:
- vừa mới đến mấy hôm nay đã lôi trai về là sao?
-có chuyện gì không?-giọng Anh lơ đễnh
-đây là ai?-chị ta chỉ vào Minh
-bạn cùng lớp..- giọng Anh vẫn thản nhiên như không.
-thế sao nó lại ở đây?
-hôm qua mưa!
-mưa thì sao?
-thì bị ướt, phải ở nhờ-Anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn
-không xảy ra chuyện gì chứ?
-chị nghĩ tôi là ai hả?
-ờ,không xảy ra gì thì tốt, lần sau tao còn bắt gặp thì cẩn thận
đấy…-nói xong chị ta ra về, không quên tặng Minh một cái lườm nguýt
dài..
-ai vậy?- Minh hỏi
-chị họ.
-sống bên cạnh à?
-ờ..-Anh nói một cách không quan tâm rồi bỏ vào bếp.
CHAP 3:HOT BOY LÀ SỐ 0…
Sau khi ăn sáng xong, Minh cùng Anh đến trường, trên đường đi Minh
luôn hỏi chuyện Anh rất nhiều nhưng Anh luôn trả lời một cách hờ
hững:
-con chuột của cậu tên là gì?
-earl grey..
-‘bá tước màu xám’ hả?
-ờ..
-sao lại đặt tên đó?
-tôi thích trà bá tước.
-à,ra vậy.
Minh gật gù, loáng cái đã đến cổng trường rồi. hai người vừa bước
vào đã nghe thấy một tiếng gọi đằng sau:
-Minh!!!
Minh ngoảnh lại nhìn, à là thằng bạn từ nhỏ của Minh. Tên bạn chạy
đến bá cổ Minh:
-thi trường này sao không nói?
-mày cũng vậy còn gì,từ lúc chuyển nhà không liên lạc gì với người
ta thì thôi lại còn.
-ờ há..mà ai đây?- tên bạn ngó sang Anh.
-à bạn cùng lớp tao ,Anh đây là Tuấn bạn từ bé của tớ.
Anh quay sang nhìn Tuấn, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Tuấn 3s,
rồi quay sang Minh, mặt không cảm xúc:
-tôi lên lớp trước..
Anh quay người đi lên lớp để lại hai bản mặt ngơ ngác, lát sau tên
Tuấn mới vỗ vỗ vai Minh:
-xinh thật.. nhưng có vẻ hơi kiêu
-ờ, chắc vậy. tao chưa thấy cô ấy cười bao giờ..
-cá tính nhỉ,lát tao thử lên làm quen xem sao..
-bao nhiêu rồi?
-cái gì bao nhiêu?
-mày quen bao nhiêu em ở trường này rồi?
-không đếm nổi…
-mày không tán được Anh đâu..-Minh nhíu mày
-mày đùa, không ai lại từ chối hot boy như tao-Tuấn vỗ ngực tự
hào,.
-ban nãy thì sao?- Minh châm chọc
-lúc nãy là có mày,chắc nó ngại, mày cứ mở to mắt ra mà xem bạn mày
nhá..há há
-tao báo trước rồi đấy nhá.
- ưm lên lớp đi, lát tao lên
-ờ…
*
Ra chơi tiết 2…
Anh đang cắm cúi giải bài toán thầy vừa cho tiết trước, đang tập
trung tinh thần cao độ nên không hề nghe thấy bất cứ âm thanh chói
tai nào đang phát ra xung quanh. Trong khi đó:
-anh Tuấn, em yêu anh..
-amh Tuấn, em hâm mộ anh
-anh Tuấn…
-anh Tuấn..quen với em đi…
Tuấn mỉm cười với đám con gái bu quanh người cậu, mặt thách thức
hướng về phía Minh,. Minh đang ngồi với lũ con trai nhìn Tuấn, chỉ
nhún vai rồi đánh ánh mắt về Anh đang cắm cúi làm toán.
-xin lỗi các bạn tôi cần đi qua..- Tuấn mở nụ cười với các cô gái
xung quanh, một nụ cười đầy ma mị. các cô gái lập tức nhường đường
cho Tuấn. Cậu bước thẳng về phía Anh, cất giọng nhẹ nhàng:
-mình làm quen được không, Hoàng Anh?
Nghe thấy tên mình, Anh ngẩng lên nhìn Tuấn, vẫn cái nhìn không cảm
xúc. Xong lại tiếp tục làm toán không để ý đến Tuấn nữa.
Khuôn mặt Tuấn giờ đang méo xệch. Nụ cười đầy ma mị vừa rồi đã biến
thành một hình dạng khó định nghĩa, cậu nhíu mày giơ tay tóm lấy
tay Anh, lôi dậy, một tay đặt vào cằm Anh,đẩy mặt cô lên, hướng vào
mặt cậu:
-sao lại bơ tớ?
Lời vừa dứt, Anh đưa tay lên nắm cổ tay Tuấn, vặn ngược ra đằng
sau, khuôn mặt cô khẽ chau lại. cô thật sự đang bực tức, có kẻ dám
đụng vào mặt cô lại dám tóm tay cô nưa, hắn chán sống rồi:
-ái ui….-Tuấn khẽ rên rỉ.
Anh đẩy người Tuấn, ép đi ra đến cửa. vừa tới cửa cô giơ chân đạp
thẳng vào lưng hắn khiến hắn ngã nhào ra đất. xong đâu đấy lại đi
vào bàn, không chú ý đến xung quanh.
Tuấn vừa bực vừa thẹn,cậu đi lại chỗ Anh, giằng sách khiến Anh nhíu
mày rồi ngẩng lên, Tuấn hất hàm nói:
-cô đã phạm sai lầm rồi đấy.
-về điều gì? –giọng Anh lơ đãng, tay đưa lên chống cằm.
-cô có biết
trong ngôi trường này tôi có bao nhiêu fan không?
-không..-Anh không nhìn Tuấn, tay mân mê cái đuôi tóc
-không ư? Nói cho cô biết, hầu hết học sinh nữ trong trường này đều
hâm mộ tôi đấy.
-nghĩa là vẫn có người không hâm mộ phải không? Tôi nằm trong đó
đó.- Anh thản nhiên.
Mặt Tuấn hiện giờ không có gì để tả, lông mày chau lại, môi mím
chặt, mặt bừng bừng tức giận, chỉ thẳng vào Anh, quát:
- dù có, nhưng rất ít, họ không thể so sánh với những người hâm mộ
của tôi được.
-vì điều gì? –mắt không rời đuôi tóc, Anh hờ hững đáp lại.
-cái gì???????
-họ hâm mộ cậu vì cái gì?
-đương nhiên vì tôi…tôi..-Đang định nói Tuấn bỗng nhận ra có rất
nhiều người đang quan sát cuộc nói chuyện của cậu, cậu còn nhìn
thấy Minh nháy mắt với mình, còn tặng nụ hôn gió nữa. chả lẽ đúng
như Minh nói, cậu hớ rồi sao?????????
- vì khuôn mặt tôi đẹp, tính cách tôi tốt, gia cảnh tôi giàu có nên
nhiều em cắm đầu xin chết phải không ?- Anh nhìn Tuấn, giọng nói
ánh lên vẻ châm trọc.- đối với những điều vừa rồi, tôi thấy khuôn
mặt cậu nhăn nhó như *** khỉ, tính chẳng ra gì, còn nhà giàu
thì..ừm cứ cho là nhà cậu có tiền, nhưng theo tôi biết, một công tử
như cậu chắc tiền đều từ bố mẹ phải không? Sao im lặng thế? Trả lời
đi chứ?
Mặt Tuấn hiện giờ xám ngoét, môi run run, cậu gằn giọng:
-trong 3 ngày, gia đình cô sẽ tan cửa nát nhà.
Anh quay sang nhìn chung quanh mọi người rồi nói:
-sao mọi người lại đi hâm mộ cái tên này, vì cái mặt hắn ư? Hay vì
hầu bao hắn dày?- lại quay sang Tuấn- cậu muốn phá hoại ra đình tôi
hả? cứ tự nhiên, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi có hàng trăm nhân
chứng đang nghe cuộc nói chuyện của chúng ta. Cậu làm nhà tôi tan
cửa nát nhà, tôi làm nhà cậu khuynh bại gia sản, đưa cậu đến trước
tòa và cậu không thể nào thoát tội dù gia đình cậu có bán tập đoàn
nhà cậu cũng không cứu nổi. cứ thử xem.- Anh nhìn Tuấn bằng ánh mắt
lạnh lùng, nghiêm nghị, chắc chắn về điều mình nói.
Tuấn khẽ nhếch mép cười, nói giọng giểu cợt:
-vậy cậu không biết rồi, tập đoàn nhà tôi lớn thứ hai thế giới, bán
đi có khi còn mua được cả nước Mĩ chứ đừng nói đến một hội đồng tòa
án nhỏ bé.
-vậy hả? nhà cậu cũng chỉ đứng thứ hai thế giới mà thôi, có đủ khả
năng để làm tan cửa nát nhà tập đoàn lớn nhất thế giới không?- Anh
hơi nhếch mép, nói tiếp- tôi nhớ không lầm thì cả tập đoàn nhà cậu
chỉ bằng một phần mười tập đoàn Key lớn nhất thế giới, phải
không?
Mặt Tuấn xám ngoét, lắp bắp:
-đừng nói cô là…
- đúng..-ngắt lời Tuấn, Anh thản nhiên nói.
Tuấn bừng bừng tức giận trong con mắt của tất cả mọi người, các cô
gái chợt nhận ra, thần tượng của mình cũng chỉ là con người bình
thường, chả có gì đặc biệt ngoài gương mặt và tính cách giả tạo,
chả ai bảo ai tất cả đều cười nhạo cái bản mặt lúc đỏ bừng, lúc xám
ngoét của Tuấn.
Đúng lúc đó, tiếng trống vang lên, Tuấn hằm hằm bỏ đi, Anh quay lại
bản mặt lạnh ban đầu,sắp đồ cho tiết sau, không chú ý đến ánh mắt
mọi người đang nhìn cô tròng trọc.
Lát sau, một cô bạn xinh xắn chạy lại chỗ Anh, vui vẻ nói:
-mình rất ấn tượng với cậu, kết bạn nhé!
Anh đánh mắt lên nhìn, ra là Thanh Tâm cô bạn lớp phó học tập-người
đạt điểm cao nhất kì thi. Anh hờ hững đáp:
-cậu không thể chịu tôi được 3 ngày đâu.
-không sao, mình tin là có thể đến khi một trong hai chúng ta mất
đi- Tâm cười tươi rói
Anh tiếp tục nhìn xuống cuốn vở làm bài, mặc cho cái miệng của Tâm
đang nói những chuyện từ mặt đất lên tận trời xanh.
Anh bắt đầu khâm phục Tâm về khả năng độc thoại một mình. Suốt 3
hôm nay, Tâm hết kéo Anh xuống canteen lại lên thư viện, Tâm nói
rất nhiều chuyện, Anh nghe một cách không hứng thú nhưng cũng có
nói nhiều hơn so với trước kia. Như hiện tại đang ở thư viện, Tâm
tò mò:
-hôm trước cậu với Tuấn cãi nhau, cậu là con gái tập đoàn Key
hả?
-không- Anh trả lời thẳng thừng.
-ủa, là sao?
-tôi có nói tôi là con gái tập đoàn Key hả?
-cậu chả nói là…-đang nói, Tâm nghĩ lại cuộc nói chuyện đó, rồi
nhận ra đúng là Anh chẳng hề nhận mình là con gái tập đoàn Key, bèn
cười cười- ừ đúng là cậu không nói, nhưng sao cậu lại nói như vậy
với cậu ta?
-chơi đòn tâm lí thôi. Hắn kiêu căng quá mà..-Anh thản nhiên trả
lời.
-vậy sao cậu biết tài sản nhà hắn chỉ bằng một phần mười của tập
đoàn Key.
-ờ, hay là ở chỗ bố tôi là bộ trưởng bộ tài chính của tập đoàn Key,
còn chị họ tôi lại là thư kí của bộ trưởng bộ tài chính của tập
đoàn nhà hắn, nên họ hay trao đổi với nhau, một lần tôi nghe được
thôi…
-quả nhiên, cậu rất ấn tượng, lại thú vị nữa, hi hi, không biết
liệu có ai có thể làm cậu cười không nhỉ?
-…có..
-ai vậy? – Tâm ngạc nhiên hỏi lại
-hai
người..
-cậu nói nghe coi, đừng giấu nữa mà..
-..một là mẹ tôi, hai là…- Anh đang nghĩ đến nụ cười gần đây nhất
của mình, đó là lúc Minh hô hoán với hai tên lang thang là sẽ gọi
cảnh sát, lúc đó Anh thật sự muốn cười thật to nhưng cuối cùng chỉ
là một cái nhếch mép.
-khụ khụ…
Tiếng ho vang lên khiến Anh và Tâm quay lại. Vừa nhắc tào tháo tào
tháo đã đến, Minh đang đứng sau lưng hai người tay cầm cuốn sách
mới tìm được. Từ hôm đối chất với tên Tuấn tới giờ, Minh nghỉ học
vì bị ốm. Hôm nay có giờ tự học vào tiết đầu nên Tâm kéo Anh xuống
thư viện không ngờ lại gặp Minh ở đây.
Nhìn thấy Anh và Tâm đang nhìn mình, Minh bước lại gần ngồi đối
diện với hai người, nói:
-Mình ngồi đây được chứ?-giọng Minh hơi khàn.
Tâm đang định nói “tất nhiên” thì có một giọng nói khác vang
lên:
-không phải cậu đã ngồi trước khi hỏi sao.-Anh thản nhiên nói, mắt
vẫn không rời cuốn sách.
Minh cứng họng, mất mấy giây định thần cậu mới gãi đầu cười
xòa:
-ừ, mình xin lỗi. khụ khụ..
-không sao, cậu nói vừa thôi, kẻo…-Tâm đang nói bỗng khựng lại, có
một cái kẹo gừng đang ở trước mặt Minh. Và người đưa nó đương nhiên
là..Anh?????
Thấy Minh mãi không cầm kẹo, Anh lên tiếng giọng vẫn thản
nhiên:
-cầm và ngậm đi, ồn ào quá.
-à, ừ..-Minh chìa tay đón lấy cái kẹo nhưng không nỡ ăn, lần đầu
tiên Anh tặng cậu một thứ gì đó, chả hiểu sao nhưng Minh đút luôn
vào túi, mỉm cười nhìn Anh rồi bắt đầu đọc sách, thỉnh thoảng cũng
có ho nhưng Minh đã cố nén đi nhiều.
Nãy giờ có một người đang há hốc mồm nhìn cả hai, là Tâm. Mặc dù
quen Anh chưa đầy một tuần nhưng cô khá thích với cách ăn nói của
Anh mặc dù Anh nói rất ít, mới đầu còn chả chịu nói gì. Vậy mà..còn
đưa kẹo cho Minh, có phải người thứ hai làm cho Anh có thể cười…là
Minh. Tâm suy nghĩ một lúc, rồi nhún vai nghĩ thầm “ chắc anh chàng
Minh này có gì đặc biệt rồi, tạm thời cứ theo rõi đã, thật thú vị
hihi”.
CHAP 4: ĐỐI CHẤT VỚI “BÀ LA SÁT”
Thời gian đúng là thứ đáng mơ ước nhất vì nó chẳng bao giờ đợi ai
cả. Mới hôm nào ta còn nằm trong nôi nghe câu hát à ơi ngọt lịm của
mẹ chả mấy chốc ta sẽ lớn dần và già nua theo năm tháng. Khi nghĩ
về quá khứ ta luôn mong có thể quay trở lại nhưng đương nhiên nếu
có thể quay ngược thời gian cũng chỉ có trong giấc mơ mà thôi. Ôi
nãy giờ nói lằng nhằng nhiều quá, liên thiên thật rồi >.<
.
Trở lại với câu chuyện, đã hơn một tháng trôi qua kể từ vụ ở thư
viện. Anh vẫn lãnh đạm hằng ngày tiếp nhận hàng tấn thông tin từ
cái miệng của Tâm. Nhiều lúc Anh tự hỏi có phải Tâm là một cái máy
tính được lắp sẵn mạng không mà bao nhiêu chuyện từ hot gril này
cặp với hot boy kia đến chuyện ông tổng thống ôbama tận Mĩ xa xôi
kia ngày thế nọ thế kia, làm những việc gì, hay chuyện vệ tinh
vinasat 2 được đưa vào vũ trụ ra sao, vào ngày nào tháng nào, năm
nào Tâm cũng nói với Anh, thật chỉ có một từ để tả “khủng”. hix
thật tội nghiệp cái lỗ tai của Anh khi hằng ngày bị tra tấn bằng
hàng tỉ truyện không đâu vào đâu như thế.
Một tuần nữa là 20-10, vào đúng thứ bảy nữa. Lớp trưởng Quang đề
nghị lớp tổ chức một buổi đi chơi để mọi thành viên trong lớp gắn
bó với nhau nhiều hơn. Đương nhiên nếu ý tưởng này vào cái lớp ham
chơi hơn ham học này thì ai cũng đồng ý cả hai tay hai chân. Hôm
nay, là thứ bảy, có tiết sinh hoạt, mọi người bàn nhau nên có để
“bà la sát” Lan Hương biết không, nói ra thì sợ bà không cho đi mà
không nói nhỡ xảy ra chuyện gì mà đến tai bà thì thật khó tránh
khỏi “án tử hình” của bà. Nghĩ đến đây, bất giác ai cũng nuốt nước
bọt ‘ực’ một cái. Cuối cùng bọn nó quyết định cứ nói, không cho đi
thì.. cứ lén đi, coi như đã thông báo cho bà trước nhưng bà không
có quyền quyết định. (hix tội lỗi)
Đến tiết sinh hoạt, sau khi lớp phó văn thẩm mĩ lên tặng cô Lan
Hương một món quà to thật to và một lời chúc dài như kẹo ngọt mà cả
lớp đoán chắc cô nàng phải mất cả tuần để sáng tác. Lúc cô Hương
đang vui vẻ vì tự nhiên tuần này lớp ngoan đột xuất, toàn giờ tốt
với lại không có ai vi phạm thì lớp trưởng Quang rụt rè lên
tiếng:
-thưa cô, lớp có một chuyện muốn bàn với cô.
Khuôn mặt đang tươi cười của cô Hương lập tức được thay bằng khuôn
mặt có vẻ nghi ngờ, hai mắt nheo nheo lại, giọng nghi ngờ:
-sao? Chuyện gì? –lại nhìn món quà trên bàn, cô Hương vỡ lẽ- lớp
này làm sai điều gì hả? nghiêm trọng lắm phải không? Thảo nào..tôi
đang nghi ngờ về món quà này đây. Sao, lớp trưởng nói gì đi
chứ!
Volume được phát ra từ miệng cô Hương khiến không ít học sinh ngồi
dưới nuốt nước bọt ừng ực. Ngồi nghe đã như thế này thì người đang
trực tiếp nói với cô chắc phải..tè ra quần mất. Không ai bảo ai,
họ
cùng đánh mắt về phía Quang.. Qủa nhiên mặt anh chàng tái mét, môi
run run, mồ hôi vã ra đầy trên trán. Lúc đó có một giọng nói lạnh
từ phía cuối lớp cất lên:
-em có thể nói thay Quang không?
Mọi người giật mình, nhìn xuống dưới. Anh đang từ từ đứng dậy. Ánh
mắt cô khẽ liếc Quang rồi nhìn sang cô Hương, cô Hương nhìn cô học
trò học giỏi, trí nhớ tốt, nhưng được cái chả bao giờ cười hay biết
sợ là gì cả, cô khẽ cau mày:
-tại sao? Tôi đang nói chuyện với lớp trưởng mà?
Trước giọng nói được phóng to gần như hết cỡ của cô Hương, Anh chỉ
khẽ nói:
-vì em cảm thấy, nếu nói chuyện với cô vài phút nữa chắc bạn Quang
có thể nhập viện cũng nên..
-cô…thiếu tôn trọng tôi vậy hả?- cả lớp bịt tai vì tiếng nói “oanh
vàng thỏ thẻ” à không phải nói là “thỏ thẻ chết người” của cô Hương
và quả nhiên Quang ngồi gục xuống bàn, bất tỉnh..
-được rồi, nói đi, tôi đang nghe đây..-cô Hương tự nhủ mình phải hạ
giọng xuống thật thấp và cuối cùng đã thành công.
-thật ra cũng không có gì thưa cô, chỉ là tuần sau là 20-10 nên lớp
muốn tổ chức một buổi đi chơi thôi, nên chúng em muốn xin phép
cô.
-Tại sao lại muốn đi? GIỜ CHƯA PHẢI LÚC, GIỜ LÀ LÚC HỌC HÀNH NGHE
KHÔNG??- cô Hương thét lên.
Mặc dù đã định hình ra tình huống này nhưng khi trực tiếp xảy ra
không ai có thể chịu nổi. ai cũng cúi đầu gằm hẳn xuống, cầu mong
tiếng trống nhanh được phát ra. Riêng có một người đang vô cùng
bình tĩnh trước cái volume đó.
-thưa cô, em nhớ là hôm đó, chúng em được nghỉ, và học hay đi chơi
đều là quyền của chúng em, chẳng qua muốn đi chơi phải xin phép
người lớn nên chúng em mới xin phép cô thôi. Với lại không học một
ngày thì không thể chết và học một ngày cũng không thể thành tài
được, mất một ngày, nói đúng ra là chả mất gì vì hôm đó là chủ nhật
, vậy tại sao cô không cho chúng em đi.
Cô Hương im lặng trong một lát rồi nói:
-nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?
-em..-Quang đã tỉnh lại nhưng mồ hôi vẫn đầm đìa- em là người khởi
xướng nên em sẽ chịu trách nhiệm.
Nhìn vòng quanh lớp một lượt, cô Hương nén thở dài, nhìn mặt ai
cũng tái mét căng thẳng, cô bèn nói:
-muốn đi đâu thì đi, nhưng đừng có xảy ra chuyện gì mà mang rắc rối
về cho tôi là được..-im lặng một lát, cô hỏi-lớp trưởng?
-dạ..
-Lớp định đi đâu?
-Hải Phòng ạ..
-sao đi xa vậy?-cô Hương nhíu mày.
-à, không sao đâu cô, quê em ở đó mà, sẽ không có chuyện gì
đâu.
-ờ, hi vọng đúng như cậu nói..rồi nghỉ đi
Sau lời nói của cô Hương, cả lớp ùa ra, đứa nào giọng cũng vui vẻ
thấy rõ,còn bàn tán tụm năm tụm ba khi Anh đứng lên nói một câu mà
không ai giám nói, lúc đấy ai cũng nghĩ Anh sẽ bị cô giáo mắng te
tua không ngờ lại được tha và còn được đi nữa chứ. Vui quá.
*
Cả tuần sau đó, không khí lớp 10a5 dường như chỉ có 2 chữ: đi chơi.
Cứ giờ ra chơi là y như rằng tụm năm tụm ba bàn tán mọi thứ như:
tiền xe, ăn, quần áo bơi, có nên thuê nhà nghỉ
không…blap…blap..ngay đến Minh cũng rất hào hứng:
-Hải Phòng là quê ngoại tớ đấy.!
-ờ..-Anh trả lời một cách không quan tâm.
-cậu chuẩn bị gì chưa?
-chưa..
-sao lại chưa? Ngày kia đi rồi đấy!
-mai chuẩn bị vẫn kịp- Anh lơ đễnh nói, mắt vẫn cắm cúi vào bài tập
mà bà la sát vừa cho.
-ờ, tùy cậu vậy, nghĩ lại hôm đó, sao cậu gan vậy nhỡ đâu cô Hương
không cho đi lại hạ hạnh kiểm cậu thì sao?
-đã không xảy ra, cũng không xảy ra. Yên lặng chút đi.
-ừ.- Minh ngậm ngùi, thò tay vào ngăn bàn vuốt ve em earl grey vẫn
ngoan ngoãn nằm ngủ khò, suốt ngày chỉ biết ăn mới ngủ, haizz. Minh
thở dài, xong nghĩ đến ngày mai cậu lại liếc sang Anh, mỉm
cười.
CHAP 5: NGÀY 20-10 RẮC RỐI
Một ngày đẹp trời. 5h30’ sáng.
Một cô gái đã thức dậy. Lơ đãng đưa tay xé tờ lịch trên tường. Dòng
chữ “ngày thành lập hội liên hiệp phụ nữ việt nam(1930)” đỏ chói
đập vào mắt. Nhìn tờ lịch, Anh cảm thấy kể ra phụ nữ cũng đâu phải
là người chỉ biết quanh quẩn nội trợ ở nhà. Ấy vậy mà xưa nay người
ta vẫn cứ trọng nam khinh nữ là sao? Chả nhẽ chả ai biết đến bao
người phụ nữ làm chính trị danh tiếng đi xuyên địa cầu sao? Mà thôi
nghĩ làm gì cho mệt, vốn dĩ xưa nay cô đâu có để ý đến mấy cái ngày
phụ nữ Việt Nam, hay nô-en đâu. Valentine càng không. Những ngày đó
vốn cô vẫn đi một mình trên đường trong khi mọi người ai cũng có
đôi với nhau. Điều đó không bao giờ khiến Anh bận tâm mà. Nhưng năm
nay, sâu tận đáy lòng cô vẫn có một cảm giác mơ hồ mong đợi một cái
gì đó mà chính cô cũng không thể định nghĩa. Lắc lắc đầu, đi vào
nhà tắm làm vệ sinh buổi sáng thôi.
Trong khi đó, tại một địa điểm cách xa nơi Anh ở 15km. Trong một
căn phòng trên tầng 2, có một anh chàng cao lớn, nước da hơi ngăm
đen, chiếc kính cận đen dày cộm đã bị chủ
nhân nó bỏ ra một góc. Tay cậu cầm một hộp quà nhỏ, màu hồng, có
thắt nơ. Thầm nghĩ về ngày hôm nay cậu khẽ mỉm cười.