Tuần lễ tiếp theo đó, cả hai đều rất bận rộn
trong việc đi khám lại sức khỏe, đi test lớp, đi làm giấy tờ…Sinh hoạt
trong nhà cũng đã ổn định, Hùng mua một cái thùng phuy cũ từ một người
đi định cư bán lại để đựng nước. Lương thực cũng đã có tuy không thật là
đủ. Những món hàng đem theo từ Việt Nam như tỏi, tôm khô, lạp xưởng
cũng được Hùng bán đi cho Bác Ba hàng xóm để lấy tiền đi chợ thêm. Mỗi
ngày vào khoảng 10 giờ sáng, mọi người lại tụ tập đi lấy thực phẩm sống
từ nhà người trưởng building. Thường thì là cá, chia theo đầu người,
riêng ngày thứ sáu có thêm chút thịt và thực phẩm được phát nhiều hơn
cho cả hai ngày thứ bảy và chủ nhật. Gạo, nước mắm, dầu hôi thì phát một
tháng một lần cũng theo đầu người trong hộ. Có một người đã khuyên Hùng
và Diễm như thế này: Hãy tận hưởng hết những ngày tháng ở đây. Các bạn
không phải lo lắng gì cả, mặc dù có hơi thiếu thốn một chút nhưng đồ ăn
thức uống mọi thứ đều đã có Cao Ủy Tỵ Nạn lo cả. Mình chỉ có ăn ở không
và đi học. Sau này khi qua đến đất Mỹ bận rộn vì kinh tế, vì hội nhập
vào đời sống mới, các bạn sẽ thấy quý về những ngày ăn không ngồi rồi
như thế này .
Diễm cũng đã kịp làm thân với bé Hà, con gái của Bác Ba. Cô được
cô nhỏ kể cho nghe nhiều chuyện ở trại tỵ nạn này nên cũng hiểu được
đôi chút về đời sống trong trại. Gia đình bé Hà thuộc vào diện lão làng ở
đây do đã phải ở trên hai năm rồi vì Bác Ba gái bị yếu phổi làm cả gia
đình phải bị uống thuốc ngừa lao mà mãi vẫn chưa được sắp xếp chuyến
bay. Gia đình họ có một sạp nhỏ bán tỏi, ớt, tôm khô, lạp xưởng, mì gói,
và rau cải mua lại từ các vườn rau tự chế của người tỵ nạn ở quanh đây.
Có lẽ việc buôn bán rất phát đạt nên Diễm không nghe Bác Ba phàn nàn về
việc chậm đi định cư. Nhỏ hơn Diễm chỉ có 4 tuổi nhưng bé Hà khôn lanh
hơn cô rất nhiều. Nhiều chuyện bé Hà kể cô cứ tròn mắt lên mà nghe, và
vô tình bé Hà cũng cho cô được nhiều lời khuyên quý báu để cô có thể
nghe theo trong những tháng ngày mới mẻ này.
Cuộc sống ở trại tỵ nạn này thật nhộn nhịp suốt từ sáng sớm đến
chiều tối. Tiếng trẻ em đùa giỡn, tiếng người nói chuyện, la lối, tiếng
những người Phi bán hàng rong vào buổi chiều làm cho các dãy nhà lúc nào
cũng ồn ào. Diễm thấy đời sống cũng không khác hơn so với bên nhà là
mấy. Cũng có tiếng gà gáy, chó sủa từ xóm Phi ở dưới đồi kia, cũng mùi
xào nấu thức ăn vào mỗi trưa, mỗi chiều, rồi vườn rau tự tạo của mỗi
nhà, và hình như nó không là sở hữu của một cá nhân nào cả. Người ra đi
định cư trước để lại cho những người đến sau tiếp tục vun trồng và tưới
tắm. Khi cần, hàng xóm có thể hỏi xin hay mua một vài đồng péso cho bữa
cơm của gia đình. Và đôi khi cũng có tiếng ồn ào của những đám người
nhậu say gây gỗ với nhau.
Cô thích thú quan sát những sinh hoạt chung quanh mình rồi mỗi
tối lại kể cho Hùng nghe những chuyện ban ngày và nhận xét của mình. Anh
hay cười chọc cô là công chúa mới ra khỏi tháp ngà nên cái gì cũng thấy
lạ. Cô đã thân hơn với anh, đã có tiếng cười đùa trong những bữa cơm
giữa hai người. Nhưng cứ đến tối, khi trời mát hơn một chút là cô lại
rút lên gác, ngồi viết thư cho mẹ. Cô chăm chỉ làm việc đó như là một
cách tự an ủi rằng mẹ vẫn ở bên cô vậy. Rồi sáng hôm sau, anh lại thấy
cô xuống nhà với cặp mắt hơi đỏ và năn nỉ anh dẫn cô đi Bưu Điện gửi thư
cho mẹ. Chỉ mới có một tuần mà cô đã đi gửi thư đến 3 lần. Anh không
thể ngăn cô được mặc dù nó ảnh hưởng đến ngân sách của hai người.
Thêm một tuần trôi qua nữa, trong khi chờ đợi khóa học mới khai
giảng anh đã dẫn cô đi thăm hết mọi nơi trong vùng mặc dù để tiết kiệm
anh cứ đưa cô đi bộ từ chỗ này đến chỗ khác vừa để cô vơi nỗi nhớ nhà
vừa muốn cô tiếp xúc và làm quen với cái trại này. Trại Bataan có 10
vùng tất cả, nhưng chia thành 2 khu vực. Khu vực vùng trên với các dãy
nhà vùng 1, 2, 3, 4, 5 và 6, và vùng dưới với các dãy nhà vùng 7, 8, 9,
và 10 Có hai cái chợ trong trại là chợ vùng 2 và chợ vùng 7, trong đó
chợ vùng 2 đông đúc và nhiều hàng hóa hơn. Muốn đi chợ này cũng như để
lên các vùng 1, 2, 3, 4, hai người phải đón xe pesos để đi. Đây là loại
xe của người Phi chế biến lại, gồm một chiếc xe gắn máy, có gắn thêm một
cái thùng xe ở bên hông, chở được khoảng 4 hoặc 5 người nếu người lái
xe tham lam muốn đèo thêm một người sau lưng anh ta nữa. Vì đi đến đâu,
gần hay xa, mỗi khi lên xe là phải trả một đồng peso nên người tỵ nạn
đặt luôn cho nó là xe peso . Dân ODP, chủ yếu là những người con lai và
gia đình của họ thì tập trung nhiều ở các vùng này. Còn dân O-đi-ghe là
cách nói vui của người tỵ nạn để chỉ những người vượt thoát bằng thuyền
thì lại tập trung nhiều hơn về vùng 7 đến vùng 10 . Có nhiều dân ODP ở
lẫn lộn trong các vùng này nhưng tuyệt đối không có người O-đi-ghe nào
lại ở trên vùng trên cả. Còn có 2 vùng chỉ có trong cách gọi của mọi
người là vùng 11, chỉ xóm nhà Phi dưới đồi ở kế bên vùng 10 mà người tỵ
nạn hay xuống để xem vidéo, cả lành mạnh lẫn không lành mạnh và để mua
beer lén và vùng 12 là nghĩa địa. Trong trại có cả Nhà thờ Công Giáo,
nhà thờ Tin Lành, có cả một ngôi đền Angkhôngr Vat thu nhỏ, và một chùa
Phật Giáo có phong cảnh nhìn xuống thung lũng rất sâu bên dưới, tuy rớt
xuống là chết người nhưng rất đẹp. Rồi còn vườn xoài nối giữa hai vùng
trên và dưới, và một con suối mà người Việt hay tổ chức đi picnic tuy
rất nguy hiểm vì phải đi đông người để tránh sự trấn lột của những người
Phi bản xứ.
Vì nắng rất gắt vào ban ngày nên người Việt ở đây, dù nam hay nữ
cũng đều đi ra đường với cây dù trên tay. Anh cũng đã mua được cho cô
một cây dù. Đi với cô, anh hay dành phần cầm dù che cho hai người mặc dù
cô có vẻ ngượng khi thấy người ta cứ chăm chăm nhìn vào họ. Cô không
biết là hai người đi với nhau trông rất là đẹp đôi. Cô trông thật dịu
dàng và dễ thương với mái tóc xõa dài, với làn da hồng lên vì nắng, với
chiếc miệng thật tươi lúc nào như cũng muốn cười và đôi mắt đen to ngơ
ngác.
Còn anh thì cao và với khuôn mặt lai Tây Phương của mình cũng
làm không ít các cô đi ngang phải ngoái cổ lại nhìn. Anh cảm thấy thật
là hạnh phúc khi đi cùng với cô trước con mắt chiêm ngưỡng của mọi
người, một điều trước đây anh chỉ dám mơ ước mà thôi. Vì cô, anh sẵn
sàng làm tất cả mọi chuyện chỉ để cho cô luôn cảm thấy bình yên và hạnh
phúc. Nhưng còn cô, không biết cô có cảm nhận được tình yêu của anh
không nhỉ?
Rồi cũng đến ngày khóa học mới khai giảng. Khi cầm tờ giấy báo
trên tay, cô mới biết là anh được nhận vào lớp AT (Assitant Teacher),
không biết anh học tiếng Anh từ bao giờ mà giỏi như vậy, chẳng bù cho
cô, sinh ngữ chính của cô lúc học ở Việt Nam là Pháp văn nên cô không
biết một tiếng Anh nào hết, nhưng cũng được xếp vào lớp C. Giờ học của
hai người cũng khác nhau. Vì anh là AT nên sẽ đi thông dịch 4 buổi sáng
cho các lớp dạy người tỵ nạn về đời sống ở Mỹ, còn một buổi chiều thì
đến khu trường dành cho AT để được chuẩn bị cho việc thông dịch vào tuần
sau . Còn cô thì đi học buổi chiều, và buổi sáng thì phải đi làm thiện
nguyện khoảng 2 tiếng cho thư viện. Khu trường cho AT nằm gần kế chợ
vùng 7 nên anh có thể đi bộ. Còn cô thì phải đón xe bus đi lên vùng trên
để học hai ngày về văn hóa Mỹ còn hai ngày cô cũng đi bộ đến trường học
ESL gần khu chợ vùng 7. Cách bố trí và phân vùng học ở trại thật ngộ,
những dãy trường nằm lẫn trong dãy nhà dân, người vùng trên phải đi xe
bus xuống học ở vùng dưới và ngược lại. Đi học thì có xe bus đưa đón. Có
lẽ đó là dụng ý của Cao Ủy Tỵ Nạn để cho người tỵ nạn quen dần với cách
sống bên Mỹ và cả cách biết chờ đợi xếp hàng lên xe bus nữa chăng? Cứ
đến gần giờ đi học, nhìn hàng dãy người với đủ màu sắc quần áo, dù che
nắng trên tay xếp hàng rồng rắn chờ đến lượt lên xe bus trông thật vui
mắt.
Buổi sáng, sau khi đi làm thiện nguyện về, cô lãnh thức ăn, lo
cơm nước rồi ăn cơm trước để đi học vì anh thường về sau khi cô đã rời
nhà khoảng 30 phút. Chiều về, anh lo phần xách nước đổ vào thùng phuy,
lo tưới cho vườn rau anh tự tạo được sau nhà và nấu cơm chờ cô. Trong
bữa cơm chiều, cô lại tíu tít kể cho anh nghe về những chuyện ban ngày.
Sau đó anh giúp cô học thêm tiếng Anh, để nâng cao thêm trình độ Anh
ngữ, chuẩn bị cho bước đường vào đại học của cô sau nầy. Rồi cô đi lên
gác, bắt đầu công việc viết thư của mình. Ngày thứ bảy, chủ nhật, anh và
cô lại dắt nhau đi lang thang đến các cảnh đẹp trong trại. Mọi chuyện
cô đều nhất nhất làm theo lời khuyên của anh. Càng ngày cô càng có một
cảm giác thoải mái, bình an khi ở bên anh và thấy anh thật gần gũi với
cô. Cô cảm thấy thật hạnh phúc như khi còn ở nhà vậy.
Một buổi chiều đi học về, bé Hà báo cho cô biết
có hai lá thư đang chờ cô nhận lãnh ở văn phòng vùng 10 . Cô vội vàng
chạy ngay lên để lãnh. Một lá thư là của mẹ cô. Cả tháng nay, tuần nào
cô cũng nhận được thư của mẹ, mẹ cũng siêng viết thư cho cô như lời hai
mẹ con đã hứa với nhau. Còn một lá, cô thật ngạc nhiên khi nhìn tên
người gửi: Huỳnh Thanh Nguyên. Trời ơi! Cô thật không ngờ là Nguyên lại
viết thư cho cô. Nguyên học cùng lớp với cô tuy lớn hơn cô 2 tuổi vì học
trễ, mẹ Nguyên cũng có một sạp vải gần mẹ cô ở chợ Biên Hòa. Cô và
Nguyên cũng đã có một tình cảm sâu đậm hơn tình bạn qua những lần hai
người đi học thêm với nhau, cũng như cô đã hơn một lần nhận lời mời của
anh vào quán uống nước tâm sự. Nhưng cả hai vẫn giữ được một tình cảm
học trò, hẹn nhau đến ngày cùng vào Đại Học và đi học ở Sài Gòn. Nhưng
rồi, chuyện ra đi mau chóng sau khi cô thi xong tốt nghiệp, nỗi khổ tâm
không dám từ giã Nguyên vì nghĩ rằng cô đã phản bội Nguyên khi làm giấy
hôn thú với Hùng. Những ngày gần đây, cô cũng có nhớ nhiều về Nguyên và
những kỷ niệm học trò của hai người, nhưng cô lại cố gắng quên đi vì
nghĩ rằng ngày về của cô còn xa quá, tương lai cũng không biết ra sao
nên cô không muốn gửi thư liên lạc với Nguyên. Chắc là Nguyên đã năn nỉ
xin mẹ cô địa chỉ của cô đây.
Chiều đó, cô vội vàng ăn cơm và dọn dẹp xong liền rút ngay lên
gác, bỏ cả buổi học như thường lệ với lý do muốn đọc thư mẹ…Thư Nguyên
gửi cho cô thật nồng nàn, đầy cả những lời yêu đương và trách móc:
Diễm yêu của anh,
Anh thật sững sờ khi biết Diễm đã cách xa anh cả một đại dương
mà không một lời từ giã. Gần hai tháng nay, anh tìm mọi cách mà không
gặp được Diễm. Hỏi bác Thanh thì bác nói em đi về Nội để nghỉ ngơi, đến
nhà tìm em thì thật sự em không có ở nhà. Nhưng rồi anh được tin qua các
bạn nói rằng em không dự thi Đại Học. Anh như muốn điên lên khi em như
biến mất khỏi nơi nầy vậy. Cho đến cách đây mấy ngày, khi đi lấy hàng
với ba dượng của em, tình cờ ông làm rơi ra lá thư của mẹ em nhờ ông đi
Bưu Điện ở Sài Gòn gửi qua cho em, và anh đã năn nỉ dượng em cho biết sự
thật thì mới biết em đã ra đi rồi. Chắc là thấy sự đau khổ tột cùng của
anh nên ông đã cho anh địa chỉ của em khi anh hỏi xin ông.
Sao thế Diễm ơi? Anh đã rất buồn khi em ra đi không lời từ giã.
Anh đã cố gắng nén lại tình cảm của mình, chờ đến ngày hai đứa thi xong
để nói rằng Anh yêu em , nhưng bây giờ thì em đâu còn bên anh để nghe
anh ngỏ ý nữa. Anh cứ tự an ủi rằng chắc em có một lý do thật chính đáng
để ra đi như vậy. Nhưng anh không thể tin rằng mối tình của anh đã thật
sự chấm dứt. Nếu như em cho anh biết, anh sẽ không ngăn cản em đâu mà
anh đã có được một cơ hội để nói lời yêu em và hai đứa sẽ nói được lời
thề thốt với nhau trước khi em lên đường rồi. Anh vẫn và sẽ mãi mãi yêu
em, Diễm ơi. Anh cũng cảm nhận được rằng em cũng có chút tình cảm với
anh, phải không Diễm?
Diễm ơi, hãy nhận lời tỏ tình của anh và hãy cho anh biết em
cũng yêu anh. Anh sẽ chờ từng giây từng phút cho đến khi anh nhận được
thư của em. Anh không ngại sự xa cách đâu Diễm ơi, chỉ cần em hứa với
anh là xa mặt nhưng không cách lòng là anh sẽ chờ em, chờ đến khi nào em
về, và hai đứa mình sẽ đoàn tụ, dù ngày đó sẽ đến trong mười năm hay 20
năm nữa. Em có hiểu được tình yêu của anh đối với em không Diễm. Vắng
em, anh đã thu lại bài hát Giáng Ngọc mà có một lần vào quán, anh đã để ý
em lắng nghe thật say mê. Anh biết là em rất thích bài này nên anh đã
thu lại chỉ mỗi một bài này cho cả cuộn băng và anh mở nghe cả sáng, cả
chiều, cả tối để nhớ đến em đó Diễm ơi. Và em biết không, có một lần, em
chép dùm anh bài học lịch sử khi anh nghỉ học, anh đã đem nó bỏ vào
khung kiếng treo trong phòng, nhìn nó mà tưởng tượng đến khuôn mặt của
em. Anh đang nâng niu từng kỷ vật của em mà anh có được. Hãy gửi cho anh
một tấm hình của em nha Diễm.
Và ngày hôm qua, khi anh đến thăm cô Lộc, cô giáo dạy thêm môn
Hóa của tụi mình để báo tin anh đã đậu vào Đại Học Kinh Tế, cô hỏi thăm
em đâu, và anh đã khóc khi nói với cô rằng em đi rồi. Con trai mà khóc
như vậy thì yếu quá phải không Diễm, nhưng anh thật sự không kiềm được
sự nhớ thương của anh với em…
Thôi anh tạm ngừng bút đây nghe Diễm. Hãy hồi âm cho anh và nhận
lời anh nhé. Lúc nào em cũng ở bên anh, dù em đã thật sự đi xa. Và hãy
cho phép anh được hôn lên môi của em thật say đắm.
Nhớ thương em thật nhiều.
Nguyên.
Diễm run rẩy áp lá thư vào ngực. Cô cảm thấy cả người nóng bừng
lên như được chính Nguyên hôn lên môi mình vậy. Rồi cô nhắm mắt lại, nhè
nhẹ đặt một ngón tay lên môi như muốn biết cái cảm giác hôn nhau như
thế nào. Trời ơi, tình yêu của Nguyên thật là nồng nàn, anh ấy đã yêu mà
không cần biết cô có đáp trả hay không và yêu mà không cần biết đến
người yêu của mình cách xa hàng ngàn cây số. Cô thật sự có diễm phúc khi
được yêu như vậy.
Rồi Diễm lấy ngay giấy viết ra để viết thư trả lời cho Nguyên.
Cô mê mải viết xuống những tình cảm của mình cho đến khi điện đã tắt, cô
phải thắp đèn lên để tiếp tục bức thư. Thật khuya lắm, Diễm mới viết
xong. Cô dán lại bức thư, đề địa chỉ để đến sáng mai đem đi gửi. Đến khi
nằm xuống gối, cô mới sực nhớ ra là cô đã không hề mở đến lá thư của
mẹ, một việc mà bao giờ cô cũng làm với tất cả háo hức và mong đợi. Cô
thầm xin lỗi mẹ, tự hứa sẽ thức sớm vào ngày mai để đọc thư và trả lời
thư mẹ luôn. Và Diễm thiếp ngủ đi với một ý nghĩ rằng từ nay, ngoài mẹ
cô ra, còn có một người con trai khác rất yêu cô và đang mong chờ ngày
về của cô.