Học được 3 tuần, khóa học lại phải tạm nghỉ vì
những ngày nghỉ lễ Giáng Sinh và Năm mới. Thầy cô người Phi và nhân viên
văn phòng được 2 tuần nghỉ lễ, còn học sinh thì phải nằm nhà và cảm
thấy thật bực bội khi không được kết thúc sớm và lên đường đi định cư
nhanh như những khóa trước. Diễm đã làm quen được với nhiều bạn mới,
cũng như Hùng cũng được nhiều anh chị AT khác và những học sinh của
những lớp anh làm thông dịch đến nhà chơi. Cuộc sống của hai người bận
rộn hơn. Hùng thật sự bực mình khi những buổi tối anh không được cận kề
bên Diễm mà phải lịch sự tiếp đãi bạn bè và trong lòng cứ mong mọi người
mau ra về. Không hiểu sao mà khách khứa cứ đến nườm nượp, cả ban ngày
lẫn ban đêm. Diễm như không bận tâm về sự bận rôn này của Hùng. Cô cứ
tiếp tục cách sống của mình như trước, cả ngày cô và bé Hà cứ quấn quýt
với nhau, không thì hai chị em rủ nhau đi chợ, hoặc là cô được bạn bè rủ
đi chơi hết nhà đứa bạn này đến đứa bạn khác trong thời gian rỗi rảnh
này. Nhiều buổi tối, Hùng như muốn điên lên, muốn đuổi hết bạn bè đi khi
mà anh ngồi tiếp chuyện với bạn bè dưới nhà mà mắt cứ ngước nhìn lên
đôi chân thon thả của cô đang bỏ xuống từ trên gác, cứ bình thản đu đưa
khi cô đang học bài hay viết thư cho mẹ mà không hề biết rằng anh đang
rất muốn được ngồi sát bên cô, để chỉ bài vở cho cô mà mũi cứ mở tối đa
để hít thở hương tóc của cô đang sát bên mình. Tuy nhiên anh được niềm
an ủi là không có một người bạn trai nào đến tìm cô một mình hết, tuy
không ít những lần anh bắt gặp cô cứ mơ mộng và mỉm cười một mình như
đang thả hồn vào một cõi tình yêu nào đó. Đã rất nhiều lần, anh muốn thố
lộ tình yêu của mình với cô nhưng rồi anh kềm lại được. Đây chỉ mới là
chặng đường đầu tiên của hai người. Còn bao nhiêu là khó khăn trước mắt
khi đến Mỹ. Anh phải làm hết sức mình để tạo dựng cho cô một cuộc sống
thật đầy đủ để cô không phải hối hận khi nhận lời anh.
Có một lần anh rất là giận cô khi cô bạn Lynn cùng lớp với cô
đến chơi và để ý đến anh. Vì trong các lớp học, cô giấu đi mối quan hệ
của cô và anh mà chỉ nói là hai anh em cô đi cùng với nhau. Cô hồn nhiên
làm mai cho cô bạn khi nghe cô ta tỏ ý khen anh đẹp trai và muốn làm
quen với anh. Khi Lynn đến chơi, cô rủ anh cùng nói chuyện và khi Lynn
gợi ý muốn đi uống nước, cô vội vàng lên tiếng nhờ anh dẫn Lynn đi trong
khi cô muốn ở nhà lấy cớ là đang nhức đầu. Vì cũng vì muốn dò xét tình
cảm của cô với anh, anh đã mời Lynn đi uống nước. Nhưng rồi anh hối hận
ngay với quyết định của mình khi trên đường đi, cô Lynn này đã bạo dạn
nắm tay anh và khi vào quán nước lại chủ động ngồi sát vào anh. Đến khi
đưa cô ta về xong, anh lại càng tức hơn nữa khi thấy cô vẫn bình thản,
còn nheo mắt chọc anh:
− Hai người tình tứ quá há, Cưng thấy hết rồi. Lại còn đi đến gần giờ cúp điện mới chịu về.
Anh nổi nóng quát lên với cô:
− Cưng dẹp ngay cái trò này đi nghe. Lần sau đừng có kéo anh
vào, anh không có thích đâu. Cô bạn của Cưng chưa tới đất Mỹ mà đã bạo
dạn qua mức rồi.
− Ơ! Sao anh lại nổi nóng với Cưng vậy? Anh không thích thì
thôi. Tại Cưng thấy Lynn cũng là Mỹ lai như anh, hai người cũng xứng đôi
nên Cưng mới giới thiệu đó chứ. Mà nó làm sao mà anh bảo là bạo? Lynn
là Mỹ lai nên nó rất tự nhiên, bộ anh không thích nó vì vậy sao?
− Cưng sống với anh hồi nào đến giờ mà không biết anh thích ai sao? Bản tính của cô ta không có hợp với anh đâu.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh đành dịu giọng:
− Thôi đi ngủ. Từ rày về sau đừng có tài khôn như vậy nữa nghe chưa.
Sau đó mấy ngày, anh làm ra vẻ tình cờ hỏi cô:
− Diễm này, trong lớp bộ không có anh chàng nào để ý Cưng sao mà anh không thấy có ai đến tìm Cưng vậy?
− Ư, cũng có đó chứ, nhưng Cưng nói là anh Hai của Diễm khó lắm,
Diễm không bảo đảm là mấy người tới được hoan nghênh đâu nghe, bị đuổi
về ráng chịu. Lại thêm nhỏ Lynn nói vô là anh Hai của Diễm nhìn đẹp trai
nhưng hay quạu và lạnh như cục đá làm tụi nó cũng rét. Với lại Cưng
cũng không thích được bắt bồ đâu nghe, còn phải qua Mỹ và học hành nữa.
Tình tỵ nạn đâu có bền đâu.
− Vậy nói thiệt cho anh nghe, hồi ở bên nhà em đã có ai để ý chưa?
− Cái anh này kỳ, người ta mới vừa học xong mà. Học gần chết, còn dám để ý gì nữa chứ!
Im lặng một lát, Diễm hỏi lại anh:
− Anh Hùng có biết Nguyên không? Nguyên mà có mẹ có sạp vải gần mẹ Cưng đó?
− A, anh chàng Nguyên học cùng lớp với Cưng đó hả? Biết chứ, đi lấy hàng chung với anh hoài mà.
− Anh thấy Nguyên ra sao?
− Sao bây giờ lại hỏi anh? Hắn có vẻ ngoài cũng đẹp trai lắm đó.
Nhưng tính tình thì… có vẻ là sẵn sàng làm tất cả để đạt đến mục đích
của mình. Ê, sao có vẻ quan tâm quá vậy? Để ý đến hắn à?
Bỗng nhiên anh cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ, nhưng khi Diễm đỏ mặt la lên:
− Anh này kỳ, người ta chỉ hỏi vậy thôi mà hỏi lại cả một tràng.
Chỉ là bạn học thôi mà, Nguyên cũng có viết thư hỏi thăm Cưng nên Cưng
hỏi anh có biết Nguyên không vậy thôi.
thì anh không lo lắng nữa. Chắc chỉ là mối tình học trò thôi, mà
bây giờ hai người ở xa nhau như thế này thì chắc chắn là không thành
rồi. Ai chứ cái anh chàng Nguyên này không hiếm các cô gái say mê vì cái
vẻ ngoài đẹp trai, chắc gì lại để ý đến Diễm chứ…
Và cuộc sống của hai người cứ theo nếp cũ khi trường học mở cửa
lại. Cả hai đã cùng qua 8 tuần học tiếng Anh và học văn hóa Mỹ. Tiếng
Anh và văn phạm của Diễm ngày càng khá lên, bây giờ anh đang khuyến
khích cô tập nói bằng tiếng Anh với anh khi ở nhà. Anh cũng mượn được
nhiều sách từ thư viện AT cho cô đọc. Mục đích của anh là muốn cô sẽ hội
nhập thật mau khi đến Mỹ, mà ngôn ngữ sẽ là trở ngại lớn nhất nên anh
tranh thủ trau dồi cho cô càng nhiều càng tốt.
Trong những ngày ở trại, anh đưa được cô ra Manila và đến biển
Morong ở gần đó khi trường AT tổ chức cho mọi người đi tham quan. Cô đã
nắm lấy tay anh khi đi trên đường phố đông người ở Manila và đã dựa đầu
vào vai anh mà ngủ say trên đường về. Một ngày tắm biển đã cho cô một
nước da rám hồng và trông cô thật khỏe mạnh vui vẻ hẳn ra. Anh thật mừng
khi thấy cô vui vẻ như vậy. Ít nhất anh đã thực hiện được một phần lời
hứa của mình khi làm cô vơi bớt nỗi nhớ mẹ và sống hạnh phúc như thế
này.
Thấm thoát rồi cũng gần đến ngày rời trại. Hùng
và Diễm đã trải qua một Giáng Sinh, Năm mới và Tết Việt Nam trên đất Phi
này. Mẹ cô nhân có người quen cũng từ Việt Nam đến trại này nên đã gửi
cho hai người chút ít mứt me, mứt mãng cầu và hạt dưa. Lại có người Việt
ở đây nấu bánh chưng bán kiếm thêm tiền nên cô cũng qua một cái Tết đầu
tiên xa gia đình với đầy đủ mứt, bánh chưng, thịt kho, dưa giá. Chỉ còn
một tuần nữa là khóa học 6 tuần WO (khóa học giới thiệu về những việc
làm ở Mỹ) chấm dứt. Mọi người đang tíu tít chuẩn bị hành trang cho ngày
lên đường vào đất Mỹ. Một tuần hai lần đều có danh sách của những người
được sắp xếp chuyến bay và ngày lên đường. Vì không có thân nhân bảo
lãnh, hai người đều không thực sự chuẩn bị vì không biết mình sẽ về đâu.
Hai tuần sau, tên anh và cô cũng có trong danh sách rời trại vào tuần
sau đó, và hai người được một hội Tin Lành bảo lãnh về một tiểu bang ở
miền Bắc. Anh đã đến thư viện, tìm tài liệu để đọc và biết trước về nơi
sẽ đến. Thành phố này có vẻ ít hỗn độn hơn so với tiểu bang California
hay những nơi đông người Việt sinh sống khác và việc làm có vẻ cũng ổn
định hơn. Hai người cũng tất bật cho việc gói ghém hành lý, thu dọn lại
nhà cửa cho những người đến sau. Thật may mắn là cô vẫn còn giữ được hơn
phân nửa số dollar mà mẹ đã bọc theo cho cô. Cô không lo nghĩ gì đến
nơi ở mới mà chỉ lo làm sao có tiền để mua tem gửi thư về cho mẹ cô và
Nguyên. Hành lý của cô bây giờ nặng thêm hơn với những lá thư của mẹ cô
và Nguyên gửi. Cô đã không chịu đốt đi khi rời khỏi nơi này mà nâng niu
từng lá một. Còn hành lý của anh thì có phần ít hơn so với lúc từ Việt
Nam đi vì không còn những ký tỏi, tôm khô, lạp xưởng nữa. Nhờ vậy mà cô
có thể ké một phần hành lý của mình qua bên anh. Hai người cũng đã bán
lại cái thùng phuy đựng nước, hai cái thùng nhôm hành lý đem theo từ
Việt Nam và mua hai cái túi đựng hành lý thay vào cũng như đổi được từ
tiền peso ra thêm được 30 dollar, tăng thêm vốn liếng của họ đến đất Mỹ
là 130 dollar trong túi. Chặng đường cuối cùng này, Diễm không còn thấy
sợ hãi như chặng đường trước nữa. Cô đã có anh đồng hành, chở che và lo
lắng cho mình. Diễm tin chắc rằng với nghị lực của anh, cô có thể nương
theo anh mà bước đi không sợ gì cả.
Rồi ngày lên đường cũng đến, cô đã khóc sướt mướt khi chia tay
với bé Hà. Gia đình của Hà cũng sẽ rời khỏi trại vào tuần sau, cả hai đã
trao đổi địa chỉ cho nhau, nhưng cô biết rằng rồi đây sẽ rất khó có cơ
hội gặp lại khi đến Mỹ. Bạn bè của cô và của anh cũng ra tiễn, địa chỉ
trao đổi qua lại như bươm bướm với lời hứa hẹn sẽ cố gắng giữ liên lạc
với nhau. Xe từ từ lăn bánh rời khỏi trại, cô nhìn qua làn nước mắt như
cố ghi lại lần cuối cảnh tượng của trại, tay cô bất giác nắm lấy tay anh
và bàn tay còn lại của anh quàng qua ôm vai cô như muốn cho cô thêm sự
an tâm cho cuộc lên đường này.
Hai người đến nơi định cư vào những ngày đầu tháng tư. Đã vào
cuối mùa xuân rồi nhưng không khí vẫn còn khá lạnh với những người lần
đầu tiên đến từ xứ xích đạo này. Hội Tin Lành ở đây đã mướn sẵn cho hai
người một căn apartment rẻ tiền với tiền mướn trả trước trong 3 tháng.
Trong nhà cũng có sẵn một số đồ cũ do giáo dân nhà thờ đem đến như một
cái giường cũ với mền gối, một cái bàn ăn với hai cái ghế và một cái
sofa nhỏ. Cũng có một chút ít thức ăn để sẵn trong tủ lạnh, dụng cụ nhà
bếp và quần áo ấm cũ. Nhưng khi đưa lên để ngắm thì mọi người cười bò ra
vì nó quá thùng thình với cô. Thấy vậy bà mục sư hứa sẽ dẫn cô đến
Goodwill để tìm cho cô vài bộ đồ cũ vừa với vóc người của cô. Hai ông bà
mục sư tỏ ra vui mừng vì họ có thể hiểu được tiếng Anh khá thông thạo
so với những người trước đây, tuy nhiên khi nói thì vẫn phải lập đi lập
lại vài lần, đôi khi phải viện trợ cả đến tay chân và giấy viết để làm
cho hai ông bà có thể hiểu được. Sau khi hai ông bà mục sư ra về và hẹn
ngày mai sẽ đến đưa họ đi làm giấy tờ, anh mau chóng sắp xếp chỗ ngủ cho
hai người, ưu tiên cho cô ở trong phòng, còn mình thì chiếm chỗ ở ghế
sofa. Cô thích thú đi khám phá, tập làm quen với những tiện nghi trong
nhà và reo to lên khi phát hiện ra một chai nước mắm trong nhà bếp:
− Anh Hùng ơi, vậy là mình sống được rồi. Cưng cứ sợ sẽ không có
nước mắm để kho thịt cá. Ông bà mục sư này người Mỹ nhưng thấu hiểu dân
Việt Nam mình quá xá đi.
Anh bật cười trước vẻ hý hửng của cô:
− Những chuyện quan trọng khác không lo như đi tìm việc làm, tìm
trường học… mà chỉ lo không có chai nước mắm. Cưng thiệt là…
− Ý, những chuyện đó có anh lo rồi, Cưng chỉ việc làm theo anh thôi. Còn chuyện nấu nướng bếp núc này là của Cưng chứ bộ.
Nghe cô nói, anh cảm thấy sung sướng vô cùng. Cô xử sự như một
người vợ Việt Nam đảm đang, chỉ biết lo lắng việc nội trợ trong nhà mà
giao phó những việc lớn cho người đàn ông là trụ cột của gia đình gánh
vác.
Rồi anh cũng nhanh chóng tìm được việc làm ở một hãng tiện do
lời giới thiệu của ông mục sư. Còn cô thì trong lúc chờ đợi trường học
khai giảng vào mùa thu, cũng đòi đi làm để phụ với anh. Mặc dù khi đến
Mỹ, cô mới 19 tuổi, vẫn còn đủ tuổi đi học High School nhưng cô không
muốn phí thời gian của mình mà muốn vào học ở Đại Học Cộng Đồng liền. Bà
mục sư sắp xếp cho cô công việc làm ở một tiệm bán bánh cho đến khi cô
vào học toàn thời gian trong trường thì sẽ chuyển qua làm hai ngày cuối
tuần. Hai người tìm mua được một chiếc xe cũ nhưng còn tốt do một giáo
dân bán rẻ lại cho với toàn bộ tháng lương đầu tiên của cả hai.