Cuộc sống dần dần đi vào ổn định. Anh và cô
đều tất bật quay cuồng với việc làm và việc học của họ. Qua công việc ở
tiệm bánh, cô đã nhanh chóng hoàn thiện được cách đối thoại của mình,
tuy vẫn còn phải quơ tay quơ chân trong một vài dịp. Hùng đi làm vào ban
ngày và ghi danh học ở Đại Học Cộng Đồng vào ban đêm. Anh muốn gấp rút
hoàn tất được chương trình học ngắn hạn để có thể tìm được một việc làm
tốt hơn. Cho nên anh rời nhà từ lúc còn tờ mờ sáng và đến khuya mới về
đến nhà. Diễm thì cũng ghi danh vào học ban ngày ở Đại Học Cộng Đồng, cô
cũng gặp khó khăn cho các lớp học của mình, nhưng với sự chăm chỉ và cố
gắng hết sức mình cô cũng vượt qua được và được điểm cao.
Hơn một năm sau, Hùng lấy được bằng Drafting và được nhận vào
làm ở một hãng lớn với giờ giấc và công việc nhẹ nhàng hơn cũng như tiền
lương khá hơn rất nhiều. Cuộc sống hai người giờ đây được thoải mái hơn
về tiền bạc, họ dọn vào một apartment khang trang với hai phòng ngủ.
Anh vẫn tiếp tục đến trường vào buổi tối, mục đích của anh là phải lấy
cho được bằng kỹ sư. . Cả hai đều đã chuyển trường vào học ở University.
Vì kinh tế đã khá hơn, nên anh bảo Diễm hãy nghỉ làm và dành hết thời
gian cho việc học. Mơ ước của cô là trở thành một dược sĩ và anh cũng
khuyến khích cô nên chọn nghành này vì rất phù hợp với người con gái
Việt Nam.
Vì ở một nơi không đông người Việt Nam nên có không ít các chàng
trai Việt Nam đến làm quen và kết thân với cô. Nhưng đối với họ, cô
lịch sự tiếp chuyện nhưng lúc nào cũng giữ một khoảng cách mà không một
chàng trai nào có thể vượt qua được. Vô hình chung, Hùng trở thành một
mẫu người lý tưởng để cô so sánh cho người yêu của mình. Quen ai, cô
cũng nhận thấy rằng họ không có một điểm nào hơn được Hùng cả. Ngay cả
Nguyên, khi nghĩ về anh, cô cũng tự cho rằng Nguyên giống Hùng ở điểm
này, điểm nọ. Dần dần, bọn con trai trong trường gọi sau lưng cô là
người đẹp băng giá vì không ai có thể cưa đổ được cô. Dĩ nhiên cô không
biết được biệt danh đó cho đến một tối cô vội vàng đi như chạy ra cửa
cafeteria của trường vì sợ Hùng đã ra lớp và đang chờ để hai anh em cùng
về. Vì vội vàng, cô tông vào một cô gái cũng đang chạy từ ngoài vào.
Chồng sách trên tay cô văng hết xuống đất và cái cup đựng nước của cô
cũng rớt xuống, lăn sâu vào đến cái ghế tuốt trong cùng. Cả hai đều xuýt
xoa vì đau, cô gái kia nhanh nhẹn nhặt lên chồng sách cho cô rồi bò
toài vào dưới bàn để lấy cái cup ra. Và luôn miệng xin lỗi rối rít. Đến
khi nhận ra cô, cô nàng bèn reo to lên:
− Oh, thì ra là bạn, người đẹp băng giá! Bạn không sao chứ? Tại mình vội vàng quá nên tông phải bạn.
Vì vội vàng nên cô không kịp nói gì cả, ngoài việc xin lỗi và
cám ơn cô gái đã giúp cô nhặt sách vở lên rồi rời đi ngay vì Hùng đang
chờ cô.
Đến hôm sau, gặp lại cô gái trong thư viện, cô nàng đến cười làm
quen và bắt chuyện. Lúc đó, cô mới biết cô bạn mới tên Uyển Vy và cũng
nhân đó hỏi lý do tại sao lại gọi cô là người đẹp băng giá
Uyển Vy vừa cười vừa trả lời:
− Vy đâu có đặt tên như vậy cho Diễm đâu. Đó là bọn con trai
trong trường gọi Diễm đó. Chúng nó kháo rằng Diễm là hoa khôi của trường
này nhưng không dễ gần đâu. Học thì rất giỏi nhưng không kết bạn với ai
hết, chỉ biết cắm cúi học mà thôi. Họ nói Diễm không tự cao, nhưng vẫn
có cái gì đó rất khó gần. Vy gặp Diễm hoài trong thư viện nhưng thấy
Diễm cứ cắm cúi học mà không để ý xung quann nên không dám quấy rầy cho
đến hôm nay.
Diễm phì cười trước vẻ láu lỉnh của cô bạn mới và nói:
− Đâu phải đâu, tại Diễm đi học xong là phải đi làm không có
thời gian rảnh rỗi nhiều nên phải tranh thủ mà học. Nhưng bây giờ thì
thoải mái hơn một chút rồi vì Diễm đã nghỉ làm. Diễm cũng muốn có bạn,
nhưng các bạn trai thì Diễm hơi ngại làm quen. Bây giờ quen được Vy,
Diễm vui lắm. Nhưng mà đừng có gọi Diễm như vậy nữa nghe, gì mà hoa khôi
với băng giá. Vy làm Diễm mắc cỡ quá đi. Nếu là hoa khôi thì phải là Vy
kìa.
Vì mắc cỡ và vì thấy Vy cũng rất xinh nên Diễm nói liều như vậy. Không ngờ cô bạn mới này tỉnh bơ xác nhận:
− Ừ, bọn nó cũng cho điểm Vy là hoa khôi, còn đặt nickname là
hoa khôi chân đất nữa vì Vy hay vào gameroom chơi foosball. Mà hễ chơi
là Vy phải tuột hết giày vớ ra đi chân không thì mới chơi hay được. Bọn
con trai trường này nhiều lúc nhí nhố như vậy đó!
Vừa nói cô nàng vừa chun cái mũi mình lại, trông tếu không chịu được…
Qua câu chuyện, biết được Vy cũng định học về ngành Dược thì hai
cô đã như là cá gặp nước rồi vậy. Vy cũng bằng tuổi với Diễm và qua Mỹ
từ nhỏ nên cô đã học hết High School bên này. Vy cũng đang ở với mẹ còn
ba cô thì đã mất trong một cơn bạo bệnh từ 3 năm nay. Diễm rất thích thú
khi nói chuyện với Vy, cô nói tiếng Việt rất sõi, còn dùng cả những
thành ngữ tiếng Việt, chắc là ba mẹ Vy đã dạy tiếng Việt cho cô rất kỹ.
Nhìn Vy, không thể nhận ra đây là một cô gái lớn lên ở Mỹ, cô như một cô
gái Việt Nam thuần nhất vậy, tuy tính tình có vẻ mạnh dạn và xông xáo
hơn nếu so sánh với một người con gái Việt Nam.
Uyển Vy và Diễm nhanh chóng trở thành đôi bạn thân. Cả hai hẹn
nhau cùng ghi lớp học chung nên trong trường các bạn đều thấy hai cô lúc
nào cũng đi với nhau như hình với bóng. Vô tình hai cô trở thành một
tâm điểm cho bọn con trai ngắm nghía, bàn tán nhưng rồi cũng không chàng
trai nào có cái diễm phúc làm người yêu của hai cô hết. Vy hùng hồn
tuyên bố rằng:
− Vy sẽ có boyfriend khi nào được nhận vào trường Pharmacy và
học gần ra trường. Vì bạn trai mình lúc đó cũng gần ra trường, hai đứa
sẽ có việc làm ngay và tính chuyện cưới nhau được. Còn bây giờ, có bồ để
mà mất thời gian quý báu của mình à!
Diễm theo Vy đi đến các chỗ party sinh nhật hội họp của bạn bè
vào những lúc rảnh rỗi. Sự sôi nổi của Vy dần dần ảnh hưởng đến Diễm, cô
trở nên cởi mở hơn và dạn dĩ ra. Diễm giới thiệu Hùng cho Vy làm quen.
Cô nàng xuýt xoa:
− Trời ơi, ông anh của Diễm đẹp trai quá chừng. Chắc là Vy phải
lòng mất thôi. Mai mốt Vy có bồ cũng phải vậy, phải là một người có vẻ
trầm tỉnh và đứng đắn, chứ bọn con trai trường mình sao mà trẻ con quá.
− Ừ, muốn làm chị dâu Diễm thì mình cũng welcome thôi, nhưng mà
Vy phải lên tiếng trước đó nha. Chứ anh Hùng thì Diễm thấy anh ấy chẳng
muốn tiến tới trước đâu.
Rồi Diễm kể cho Vy nghe về việc lúc trước có mấy cô gái để ý đến
Hùng như thế nào, nhưng mà anh lại chẳng mảy may động lòng trước họ ra
sao.
Vy kết luận liền: Eo ơi! Vậy chắc anh Hùng muốn làm thầy tu rồi! Và cô phá lên cười thật dòn.
Vy cũng dẫn Diễm về cho mẹ mình coi mắt . Lần đầu tiên gặp mẹ
Vy, Diễm mến bà liền. Bác Hiền cũng có vẻ rất thương Diễm. Hai cô gái cứ
thế mà chơi thân với nhau. Khi bài học nhiều hay khi ôn thi, hai cô
thường ở lại nhà của nhau. Vy cũng bắt đầu ra tay chọc phá Hùng và thỉnh
thoảng anh cũng theo Diễm đến nhà Vy chơi. Nhà của Vy trở thành gia
đình thứ hai của Diễm. Trong con mắt những người Việt Nam quen biết ở
đây, Hùng và Diễm là hai anh em cùng mẹ nhưng khác cha. Cô cũng không
muốn cải chính chuyện đó và tự hứa rằng khi Hùng có người yêu là cô sẽ
tiến hành ly dị ngay để anh được tự do.
Thêm ba semester nữa trôi qua. Diễm và Vy đều
đã nộp đơn vào chuyên ngành Pharmacy, cả hai cô đã đi interview và đều
nhận được thư báo tin họ đã được nhận vào ngành. Diễm quyết định mua vé
máy bay về thăm mẹ, cô vừa nhận được một món học bổng cũng vừa đủ cho cô
mua vé máy bay và sắm sửa hành lý. Cô sẽ ở lại với mẹ trong hai tháng
trước khi trở về Mỹ để lo nhập học. Trong khi cô đi vắng, nếu trường đòi
thêm giấy tờ gì sẽ có Vy lo giúp cô. Cô nàng đang muốn tận dụng kỳ nghỉ
hè này đi làm thêm ở một hãng sản xuất dụng cụ y khoa, để có thêm tiền
trang trải cho những năm học cuối cùng.
Diễm náo nức chuẩn bị cho chuyến trở về của mình từ trước đó cả
tháng. Ngoài niềm vui được gặp lại Ngoại và Mẹ, Diễm cũng nôn nóng gặp
lại Nguyên. Những lời yêu đương mà hai người chỉ có thể trao cho nhau
qua thư từ rồi thì sẽ được thốt ra bằng mặt bằng lời…Diễm rất hồi hộp
khi tưởng tượng đến lúc gặp lại Nguyên và rồi cô sẽ trao cho anh nụ hôn
tình yêu đầu tiên của mình.
Cô nàng Vy tròn mắt ra khi nghe Diễm bật mí chuyện tình yêu của mình.
− Sao mà lãng mạn quá vậy? Tỏ tình với nhau chỉ qua thư từ thôi
à? Chưa có mi mi lần nào cả à? Hèn chi mà Diễm cứ lạnh lùng với những
săn đón của bọn con trai ở đây. Bây giờ thì hạnh phúc nhé. Sắp được gặp
lại người yêu rồi.
Diễm đã viết thư báo tin cho mẹ và Nguyên ngày về của mình. Lịch
chuyến bay cũng được cô thông báo tỉ mỉ để mẹ cô có thể ra đón cô ở sân
bay.
Chiều nay, chỉ còn 5 ngày nữa là cô sẽ bay. Hùng, Uyển Vy và cả
bác Hiền nữa đều muốn tiễn cô ra phi trường. Diễm đã sắp xếp xong hành
lý của mình. Tất cả đều đã nằm trong hai va li to đùng. Thứ gì, Diễm
cũng muốn đem về cho gia đình cả. Hùng đã phải cười và ngăn cản khi cô
định mang về cho mẹ chai xà bông rửa chén với lý do lúc trước ở Việt Nam
chỉ rửa bằng xà bông cục, mẹ rửa hoài sẽ bị hư hết da tay…Diễm nhìn lại
lần cuối, cô tự nhủ chỉ còn bỏ vào vài thứ nữa là có thể nhờ anh Hùng
đóng va li lại rồi, cần gì thêm cô sẽ mua và bỏ vào cái xách tay mang
theo.
Cô cầm lấy chìa khóa thùng thư và đi ra khỏi nhà để lấy thư. Có
một lá thư từ Việt Nam Nguyên gửi qua cho cô nằm lẫn trong những thư từ
và báo quảng cáo. Cô tự nhủ rằng: Thật là may, thư Nguyên đến vừa kịp
lúc. Chứ nếu mình đi rồi mà anh Hùng ra lấy thư thì quê chết! Đem thư
vào nhà, cô cẩn thận mở thư ra và đọc…Và đọc xong rồi thì cô thừ người
ra, mãi suy nghĩ về những lời trong thư của người yêu. Cô chỉ suy nghĩ
thật đơn giản là cô sẽ về để gặp lại Nguyên, mà anh thì lại muốn…Bỗng có
tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô nhắc phone lên và nghe tiếng Uyển
Vy tíu ta tíu tít ở đầu dây bên kia:
− Ê! Diễm qua đây mau lên, mẹ vừa nấu xong đồ ăn ngon lắm và bảo
Vy gọi Diễm qua đó. Bún Bò Mụ Rớt nhé, chảy nước miếng chưa?
− Nhưng mà anh Hùng chưa đi học về…
− Thì Diễm cứ qua đi, biết khi nào anh ấy về. Viết cái note để
lại, nếu anh ấy về sớm thì qua sau, còn không thì Diễm cứ to go về cho
ảnh cũng được vậy.
Không muốn suy nghĩ thêm nữa, Diễm viết cái note gắn lên tủ lạnh cho Hùng rồi cầm chìa khóa và xách tay đi nhanh ra ngoài…
Ở trường, Hùng vừa xong một lớp, anh uể oải mang ba lô sách vở
lên vai để đi đến lớp thứ hai. Bỗng nhiên Hùng không còn muốn vào lớp
nữa. Anh nhớ ra chỉ vài ngày nữa là Diễm đi và anh sẽ vắng cô trong hơn
hai tháng. Nhớ đến đây, anh cảm thấy chán nản quá, anh đã quen thấy cô
quanh mình rồi. Nếu như không vì cái lớp chết tiệt một năm chỉ mở một
lần mà anh phải ghi danh theo học, bằng không anh sẽ không thể nào ghi
tên cho các lớp tiếp theo thì anh đã theo về cùng cô rồi. Và anh quyết
định không vào lớp nữa mà về sớm với cô.
Về đến nhà, nghe tiếng nhạc phát ra từ trong phòng của Diễm, anh
lên tiếng gọi nhưng không nghe tiếng cô trả lời. Vào đến bếp, thấy cái
note cô gắn trên tủ lạnh: Cưng đi qua nhà Vy ăn bún bò. Sẽ đem về cho
anh nữa. Cưng. Anh lắc đầu và cười một mình. Vội vàng đi ăn quá đến nỗi
quên tắt cả nhạc. Anh bước vào phòng để tắt cho cô. Một bức thư nằm nửa
kín nửa hở bên dưới quyển tập. Anh vô tình lướt qua và một dòng chữ đập
vào mắt anh: Hôn em ngàn cái, vợ yêu dấu của anh . Quá bất ngờ, anh ngồi
phịch xuống ghế và vội vàng cầm lên xem:
Biên Hòa ngày …, tháng …, năm …
Diễm yêu thương của anh,
Nhận được thư em, anh rất là mừng. Vậy là anh sắp được gặp em
rồi, và sẽ được ôm em trong vòng tay của anh. Em có biết là anh đang đếm
từng giây từng phút để chờ đến ngày gặp lại em không Diễm ơi?
Ngồi suy nghĩ, anh tính ra là hai đứa mình yêu nhau cũng đã được
3 năm rồi. Thời gian coi vậy mà cũng nhanh quá. Nhớ lại cái ngày anh
nhận được lá thư đầu tiên của em, vui buồn lẫn lộn, vui vì em đã nhận
lời anh và buồn vì không biết đến bao giờ mới gặp lại được em. Nay thì
niềm mong ước của anh đã sắp thành hiện thực rồi.
Và anh đã suy nghĩ rất lâu về một chuyện. Rồi anh vội vàng viết
thư liền cho em đây. Hy vọng là em sẽ có thời gian để chuẩn bị trước khi
về Việt Nam. Em thấy đó, anh phải gửi thư nhanh cho em vì chỉ còn gần
hai tuần nữa là em về đến rồi.
Diễm ơi, em có bằng lòng làm vợ anh không? Anh định là khi em
về, anh sẽ thưa chuyện với ba má anh và nhờ người mai mối đến hỏi cưới
em cho anh. Quyết định của anh có thể làm cho em hơi bị bất ngờ, nhưng
anh cứ nghĩ đến lúc em sống một thân một mình nơi xứ người, và còn bao
người con trai xung quanh em thì anh lại không an tâm chút nào. Cưới
nhau rồi, em có thể làm giấy tờ bảo lãnh anh qua. Anh sẽ làm hết sức
mình để chăm sóc và bảo bọc cho em, và hai đứa mình sẽ được sống hạnh
phúc bên nhau. Chứ như hiện giờ, mọi chuyện đều chỉ một mình em lo lắng,
anh thật không đành lòng thấy em khổ sở như vậy đâu Diễm ơi.
Anh cũng có tham khảo những người am hiểu. Họ nói rằng nếu em
làm được giấy công hàm đem về bên này, thì hai đứa mình có thể đi làm
giấy hôn thú và sẽ tiến hành thủ tục bảo lãnh được ngay. Chỉ có điều anh
hơi lo ngại là làm giấy này rất mắc, đến 300 đô lận. Em thì còn đang đi
học, làm gì có nhiều tiền để lo. Hay là em hỏi mượn đỡ những người bạn
xung quanh, khi em về đến đây, anh sẽ đưa tiền cho em trả lại đầy đủ.
Nhận lời làm vợ anh nha Diễm? Và anh sẽ bắt đầu tập gọi vợ anh đây. Và cho anh được:
Hôn em ngàn cái, vợ yêu dấu của anh
Đọc xong lá thư, một cảm giác đau đớn và tuyệt vọng dâng lên,
Hùng tự nhủ anh đã quá coi thường địch thủ và quá tự tin ở mình khi thấy
Diễm vẫn lơ là với các bạn trai ở đây. Không ngờ Diễm vẫn giữ liên lạc
thường xuyên với Nguyên trong khi anh lầm tưởng giữa họ chỉ là tình bạn
mà thôi. Nếu như anh đi lấy thư thì đã bắt gặp được mối liên lạc này rồi
và sẽ ngỏ lời với Diễm ngay, đằng này, vì muốn Diễm có niềm vui là
người đầu tiên nhận được thư của mẹ cô mà anh đã nhường cho Diễm đi lấy
thư hàng ngày. Mà cũng là lỗi tại anh nữa, cứ chần chừ mong muốn phải có
gì để đảm bảo cho tương lai rồi mới tính tới. Nhưng bây giờ thì cũng
chưa muộn, anh sẽ nói cho cô biết tình yêu của anh ngay tối hôm nay. Cô
có chấp nhận hay không thì anh không cần nữa, chỉ cần anh phải nói ra
cho nhẹ lòng…Nhưng mà chắc anh phải cần có một cái gì đó để tăng thêm
lòng can đảm nếu như cô từ chối anh. Và rồi Hùng cầm chìa khóa, lái xe
đến một quán bar gần nhà…
» Quay lại mục truyện trước