Tôi thấy thương Na hơn khi nhìn em khóc một cách khổ sở thế này. Có
lẽ bản thân em cũng không thể ngờ rằng mình đang đi lòng vòng trong
cái mê cung mà mình đã vạch ra.
Tôi tìm đến nơi thì thấy hai người bọn họ ngồi cạnh nhau. Nhìn cái
cách cô ấy tỏ ra yếu đuối bên cạnh Minh khiến tôi không thể không
tức giận. Tôi ghét! Rất ghét! Chính vì cô ấy luôn tỏ ra như thế nên
Minh của tôi mới dần quên đi người mà anh yêu là tôi, dần quên đi
cá tính của tôi. Anh bị cuốn hút vào một tâm hồn khác, say mê nhanh
chóng, yêu thương nhanh chóng.
Nhưng khi tôi vừa kịp bước chân vào cánh cửa có treo vuông gỗ nhỏ
xinh xắn ghi tên “Góc Quán Xưa” thì nghe thấy câu chuyện mà cô ấy
đang kể. Họ đang nói chuyện về tôi. Về ngày xưa của chúng tôi. Anh
chăm chú lắng nghe trong khi bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô ấy.
Điều đó làm tôi rùng mình.
Tôi không đủ can đảm để bước vào sâu trong cánh cửa ấy. Tôi sợ. Một
nỗi sợ mơ hồ bao trùm lên tôi khiến tôi co ro mà run rẩy tựa mình
vào góc tường có những dây leo thường xuân. Tôi ngồi đó, mặc cho
thời gian trôi nhanh hay chậm, mặc cho những ánh nhìn lạ lẫm lướt
qua. Tôi chỉ cần biết rằng tôi vẫn đang tồn tại. Tồn tại song song
với sự tồn tại của họ. Và sợ hãi.
***
- Ly này, tớ đã từng kể cho cậu nghe về người yêu của tớ rồi
nhỉ?
- Ừ. Anh Minh. Anh ấy thật tốt và là mẫu người lý tưởng. Tớ cũng ao
ước tìm được một nửa của mình giống anh ấy đấy!
- Vậy cậu yêu anh ấy thay tớ nhé?
- Gì cơ? Na à, tớ không có ý đó đâu. Ý tớ là tớ sẽ tìm một người
khác giống như anh Minh thôi. Tuyệt nhiên không thể là anh ấy
được.
- Không. Cậu nghe này, tớ sẽ phải đi xa anh Minh một thời gian. Và
tớ lo sợ rằng có một ai đó sẽ đến cướp đi anh mặc dù anh đã hứa
rằng sẽ chờ đợi tớ trở về. Nhưng… cậu biết đấy… tớ vẫn không thể
không lo lắng.
- Na… vậy tớ sẽ giúp cậu trông chừng anh ấy. Nhưng chỉ là trông
chừng thôi, đừng bảo tớ yêu anh ấy thay cậu…
- Không, nghe tớ nói hết đã. Tớ cũng muốn làm một phép thử với
Minh. Và tớ hy vọng rằng cậu sẽ giúp tớ.
Hai cô gái ngồi chụm đầu vào nhau trên một vuông bàn nhỏ nhắn.
Những tiếng thì thầm của họ cũng rất khẽ, chỉ đủ để đối phương có
thể nghe thấy. Đôi khi cảm giác như họ thậm chí còn đang không trò
chuyện mà vẫn có thể hiểu được nhau. Họ nói tất cả bằng ánh mắt.
Mọi ngôn từ đều được dẹp bỏ.
Nắng vàng rụm một khoảnh sân. Cô gái có mái tóc ngắn chạy sộc lên
phía bục sân khấu và ôm lấy chiếc đàn guitar, cô đi xuống phía
người bạn mình đang ngồi để đánh lên những giai điệu của bản
Forever. Một vài nốt lặng khi bản đàn kết thúc. Lác đác xuất hiện
tiếng vỗ tay.
- Cậu cừ lắm!
- Cậu cũng cừ lắm!
Hai cô cười với nhau bằng ánh mắt, bàn tay đập vào nhau. Họ dành
cho nhau nhiều hơn những sẻ chia thông cảm, những câu chuyện không
đầu không cuối, những mảnh ghép giữa hiện tại và tương lai. Dường
như họ mong chờ một điều gì đó khi cô gái sở hữu mái tóc ngắn cũn
trở về. Có lẽ là cô ấy sẽ giúp người bạn thân của mình tìm ra chàng
hoàng tử bạch mã sau khi cô bạn đã hoàn thành tốt vai đóng thế. Và
rồi bốn người họ sẽ cùng nhau đi chơi, cùng vui đùa, cùng chia
sẻ…
Khi những bước chân ra về chậm dần trên con đường vắng, cô gái có
bím tóc buộc lệch nhón chân lên để hôn vào mũi cô bạn mình điệu hôn
eskimo. Cả hai cùng cười lên khanh khách. Cười ngay cả khi nước mắt
đang rơi.
- Cuốn sổ này cho cậu, hãy ghi những gì cậu thấy thích thú vào đây
và khoe nó với tớ ngay khi tớ trở về.
- Ok!
Cánh cổng trắng khép hờ, cô gái có mái tóc ngắn cũn giơ tay vẫy
chào người bạn đồng hành thân thiết. Sắp phải xa người bạn đó khiến
cô buồn nhiều quá. Vì sức khỏe của mình mà cô phải chấp nhận đánh
đổi. Là tình yêu, là tình bạn, là những người mà cô hằng yêu
quý.
Cô phải đi. Nhưng cô nhất định sẽ trở về!
Ánh trăng hắt vào bàn học như làn tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, cô
gái nhỏ co mình trong chăn, vắt tay lên trán để suy nghĩ về những
dự định của mình. Cô ái ngại khi đã đưa cùng một lúc cả 3 người vào
một trò chơi mà cô nảy ra trong một thời khắc ngắn ngủi nào đó.
Phần tò mò trong cô quá lớn để lấn át hết tất thảy mọi khuyên răn.
Cô muốn tìm ra câu trả lời: người cô yêu rốt cuộc có phải là sẽ mãi
mãi chỉ bên cạnh cô không?
Những thước phim tưởng chừng đã bị vùi quên lặp lại sắc nét trong
tâm trí tôi. Tôi vùi đầu để quên đi. Vò mớ tóc ngắn cũn trên đầu và
khóc rấm rứt như một đứa trẻ. Thêm vào đó là tiếng kể chuyện ngày
càng trở nên nhỏ bé của Ly làm tôi thấy hiếu kỳ. Tôi cố gượng đứng
dậy, mang khuôn mặt tái xanh đi vào sau cánh cổng gỗ. Tôi chạm phải
ánh nhìn tựa hồ như trong suốt của Ly. Những cái chớp mắt yếu ớt
thay cho lời chào và muôn ngàn lời xin lỗi. Cô ấy đã không thể cất
lên thành tiếng. Nhưng… tôi vẫn hiểu.
- Na ơi, tớ xin lỗi!
- Vì điều gì? Vì cậu đã trở về và không báo cho tớ biết trước? Có
phải cậu quay trở lại để cướp Minh khỏi tay tớ không?
- Không. Na… đừng hiểu lầm tớ. Tớ… nhớ cậu… thực sự rất nhớ cậu
đấy, cậu biết không?
- Nhưng cậu nhớ Minh nhiều hơn, đúng không? Giống như anh ấy nhớ
cậu từng phút từng giây vậy.
- Na…
- Cậu nên nghỉ ngơi đi. Cứ thế này tớ có cảm giác như đang ăn hiếp
cậu vậy.
…
Minh bế phốc Ly lên tay, đưa cô ấy vào nhà. Anh có quay lại nhìn
tôi giây lát nhưng lẳng lặng không nói gì. Có lẽ anh kinh sợ khi
nhìn thấy tôi xuất hiện bất ngờ. Lại càng kinh sợ hơn nữa khi tôi
chẳng nói chẳng rằng, ngồi xụp xuống nền đất và cấu nát những cánh
hoa hồng trắng.
Bất giác, tôi thấy tay mình đau nhói. Tim đau và mắt cũng đau.
Những thứ chất lỏng đó làm nhòe nhoẹt mắt tôi, làm tay tôi nhuốm
một màu tươi. Tôi ngô nghê nghe thấy vang đâu đây tiếng thì thầm
bên tai của mẹ.
- Ly về rồi phải không con?
- Sao mẹ biết hay vậy?
- Ừ. Mẹ vẫn luôn biết Ly ở đâu, làm gì và sống như thế nào?
- ?
- Con ngạc nhiên lắm à? Tất nhiên con sẽ nghĩ, nếu mẹ coi Ly như
người bạn thân của con gái mình thì dù có quý mến thế nào cũng
không đến mức ấy đâu, đúng không?
- Vâng.
- Nhưng có những việc tưởng vậy mà không phải vậy con à. Thấy con
và Ly yêu thương nhau như thế, mẹ mừng lắm!
- Mẹ ơi, có chuyện gì à?
- Không. Không có gì. Mai mẹ phải đi tới một nơi, cả mẹ con mình
cùng ngủ sớm thôi nào!
Nói rồi mẹ âu yếm hôn lên vầng trán của cô con gái 17 tuổi như lời
chúc ngủ ngon. Cô gái nằm ngoan trong vòng tay mẹ, thấy tim mình
bình yên và có cảm giác như được trở về thời thơ ấu. Những lần gặp
ác mộng cô lại chạy sang ngủ cùng mẹ, vòng tay ôm lấy mẹ và lắng
nghe mẹ kể chuyện. Những câu chuyện của mẹ thường buồn. Lúc kể mắt
mẹ cũng ươn ướt. Hôm nay, cô còn nghe thấy tiếng mẹ sụt sịt dù rất
khẽ.
Sáng sớm hôm sau, người phụ nữ xuất hiện trong căn nhà vườn xinh
xắn. Trong ánh nắng buổi bình minh, bà chăm sóc và tưới tắm cho
những chậu cây nhỏ. Mắt bà dâng lên niềm hạnh phúc.
- Con gái sắp về rồi! Con gái yêu quý của mẹ sắp về rồi!
Khi bà còn đang suy nghĩ mông lung thì nghe tiếng động phía sau
lưng. Cô gái nhỏ vòng tay ôm lấy bà, dụi đầu nũng nịu giống hệt như
con gái bà hay làm. Lúc bấy giờ, bà chọn lựa sự im lặng.
…
Tôi đã ngờ ngợ nhận ra điều đó. Nhưng tôi không dám tin vào sự
thật. Làm sao tôi có thể chấp nhận việc Ly là chị em gái với tôi?
Làm sao có thể? Chúng tôi là bạn. Là bạn thân. Nhưng như thế không
có nghĩa là khi chuyển hóa từ bạn thành chị em sẽ tốt hơn.
- Em vẫn chưa về sao?
- Em nói là sẽ đợi anh mà.
- Đừng bướng bỉnh nữa được không Na? Ly cần nghỉ ngơi và anh phải ở
bên cô ấy.
- Vậy còn em?
- …
- Em bị làm sao anh có biết không? Anh có quan tâm đến không? Lúc
này em cũng cần anh bên cạnh hệt như Ly vậy, tại sao anh không ở
bên em dù chỉ là một phút?
- Anh… xin lỗi.
Anh nắm lấy tay tôi, xoa đi những vết máu còn chưa kịp khô trên
lòng bàn tay. Có những vết xước mà khi anh chạm vào khiến tôi đau
buốt. Nhưng tôi mím chặt môi, cố không cho mình khóc hay bật thành
tiếng nấc. Tôi sợ thấy mình yếu đuối như thế này. Nếu tôi yếu đuối
thì chẳng khác nào Ly cả. Tôi không phải là Ly, tôi là Na.
- Em cũng vào bên trong nằm nghỉ nhé! Đợi khi cả hai đỡ hơn anh sẽ
đưa các em về nhà.
- Em không muốn.
Tôi lắc đầu bướng bỉnh. Rồi như một phản xạ tự nhiên, tôi gục đầu
vào vai anh, để mặc mình an nhiên trên bờ vai vững chắc ấy. Anh và
tôi đều không nói với nhau thêm điều gì nữa. Chỉ có nước mắt tôi
rơi lã chã, và bàn tay anh hứng lấy những giọt nóng hổi, lau đi
trên gò má xanh xao.
Tôi ngồi bên cạnh Na, lặng nhìn em khóc. Tôi biết nỗi đau mà em
đang cố chịu. Không thể so sánh hai cô gái với nhau, càng không thể
so sánh sự tủi thân mà họ đang phải gánh lấy. Nhưng quả thực, tôi
thấy thương Na hơn khi nhìn em khóc một cách khổ sở thế này. Có lẽ
bản thân em cũng không thể ngờ rằng mình đang đi lòng vòng trong
cái mê cung mà mình đã vạch ra.
Mải nghĩ vẩn vơ, khi quay sang tôi đã thấy Na thiếp đi tự lúc nào.
Khuôn mặt em nở một nụ cười hiền như trẻ nhỏ. Lúc bấy giờ, tôi mới
thấy bao yêu thương dành cho em một thời bỗng đâu quay trở lại. Tôi
đã từng yêu người con gái này biết bao. Yêu cách em chành chọe, yêu
cách em thể hiện cá tính. Đôi lúc thấy em ngang ngược và bướng bỉnh
vô cùng, nhưng cũng lắm lúc trái tim tôi tan chảy bởi chỉ một nụ
cười hay ánh mắt nơi em.
…
- Anh ơi, anh chờ em nhé!
- Sao cơ?
- Em mà đi đâu là anh phải chờ em đấy.
- Nhưng em đi đâu?
- Hì, ngốc! Em ví dụ thế thôi mà.
- Ừ. Chờ chứ. Ngốc!
…
Đó là một mảnh vụn trong rất nhiều những mảnh vụn từ khoảng thời
gian chúng tôi yêu nhau. Tôi đã từng nghĩ sẽ chỉ yêu một mình em,
yêu duy nhất một người và đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho người đó.
Thậm chí tôi còn nghĩ đến chuyện không tiếp xúc hay làm quen với
bất kỳ cô gái nào cho đến khi em trở về bên tôi.
Nhưng… Ly Ly xuất hiện. Và em làm đảo lộn tất cả cuộc sống của tôi.
Đảo lộn luôn cả cuộc tình mà tôi gìn giữ, nâng niu…
................................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Kì cuối: Yêu thương trở về
Nếu yêu thương chân thành thì dù có lúc đã lạc mất tay nhau, vẫn sẽ
lại tìm thấy bàn tay thuộc về nhau để nắm.
Trong một phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện, có hai chiếc giường
trải ga màu trắng đặt cạnh nhau. Trên đó là hai cô gái trạc độ tuổi
17. Cả hai đều nằm bất tỉnh, bên cạnh là những người thân, gồm một
chàng trai và hai người phụ nữ đứng tuổi. Nhìn dáng vẻ chàng trai
thì chắc hẳn anh đã thức nhiều đêm để trông nom hai cô gái. Còn
những người phụ nữ thì mặt mày ủ dột, đôi lúc, từ miệng họ phát ra
những tiếng thở dài. Tất cả những người có mặt trong phòng bệnh ấy,
cả người bất tỉnh lẫn người không bất tỉnh, đều không nói với nhau
một câu nào. Dường như họ chờ đợi một điều gì đó xua đi không khí
nặng nề này. Họ vẫn đang chờ đợi…
…
18 năm trước…
- Chị sẽ mang một trong hai thiên thần của em sang định cư bên Mỹ,
vì cuộc sống của em bây giờ không thể lo toan cho cùng một lúc hai
đứa nhỏ.
- Nhưng em…
- Sẽ là con của chúng ta. Chị sẽ coi cả hai đứa bé là con của chị.
Em đừng lo nghĩ gì nhiều. Hãy nuôi dạy thật tốt đứa trẻ này. Khi
chúng lớn, chúng sẽ trở về, là chị em của nhau.
- Vậy thì…
- Con gái em tên là Ly Ly. Thế nhé, chị sẽ dạy con bé tiếng Việt,
dạy con bé trở thành một người phụ nữ Việt Nam truyền thống. Và tất
nhiên, chị sẽ mang những gì tốt đẹp nhất đến với con bé. Em tin chị
chứ?
- Vâng. Em tin chị.
Người phụ nữ xưng là “chị” đưa tay bế đi một bé gái đang ngoan
ngoãn trong vòng tay người mẹ. Người phụ nữ ngồi phía đối diện cố
gắng kìm nén dòng nước mắt của mình. Hai thiên thần bé bỏng vừa ra
đời ngày hôm nay, chúng chưa kịp nhìn mặt nhau lấy một lần thì đã
phải xa nhau. Có thể mãi mãi chúng sẽ không bao giờ biết được sự
xuất hiện và tồn tại song song của một người chị em giống mình
nữa.
Ráng chiều ảm đạm, người phụ nữ bế trên tay đứa trẻ còn lại, nhìn
ra phía cửa sổ đối diện. Ở phòng đối diện, cũng có một người phụ nữ
đang bế đứa trẻ nhỏ nhìn ra phía cửa sổ. Họ nhìn nhau, gật đầu chào
và không bao giờ gặp nhau nữa.
***
- Minh à, con biết chuyện của Na và Ly chứ?
- Dạ. Con mới biết. Sớm nay Ly kể cho con nghe.
- Ừ. Con bé vì biết chuyện này mà đòi về Việt Nam. Nó muốn gặp bác,
muốn gặp lại Na.
Thoáng ngập ngừng, người phụ nữ có đôi mắt hiền đưa tay lau đi
những giọt vừa lăn trên má. Bà thấy mình là người có lỗi, cảm giác
có lỗi vây kín lấy tâm can bà không chừa một lối thoát. Cả hai cô
con gái đều bị tim bẩm sinh. Giá như có thể làm điều gì đó để đánh
đổi sức khỏe cho các con của mình thì bà nguyện làm tất cả.
- Bác đừng lo nghĩ nhiều. Na và Ly sẽ ổn thôi ạ.
Người phụ nữ lặng im không nói gì, mắt bà nhìn ra phía hai cô con
gái còn nằm ngủ yên trên giường bệnh. Bất chợt, bà nhớ đến cảm giác
khi xưa đã tách hai đứa ra xa nhau. Bây giờ cũng là lúc để hai đứa
trở về bên nhau, nằm cạnh nhau, trò chuyện cùng nhau như những cặp
sinh đôi bình thường khác. Chỉ có điều, chúng nó sẽ không trò
chuyện bằng lời để người khác nghe thấy được. Có thể chúng nó đang
nói thầm với nhau điều gì đó. Hoặc cũng có thể, chúng nó đang dạo
chơi trong suy nghĩ của nhau chăng? Bà mông lung nghĩ.
Chàng trai bước ra ngoài, phía khoảnh sân trước phòng bệnh. Cậu
nhíu mắt, nhìn lên bầu trời cao và xanh thẳm những mây là mây. Cái
oi bức như phả thẳng vào mặt và những luồng cảm xúc mạnh làm bỏng
rát nơi cuống họng. Cậu thấy mắt mình cay cay.
***
Tôi dạo chơi trong giấc mơ của Ly. Cô ấy, à không, bây giờ thì phải
gọi là em ấy mới đúng. Em ấy đang ngồi trên thảm cỏ của một quả đồi
xanh mướt. Ôi chao, nhiều màu xanh đến mát lành! Ở đó, em ấy ngồi
bó gối, đặt bảng vẽ lên đùi và cứ thể mải miết tô tô những nét chì
lên xuống. Tôi không dám bén mảng lại gần vì sợ làm em ấy mất tập
trung. Nhưng tôi thích thú quá chừng khi nhìn nét mặt nghiêng của
em. Mái tóc buộc lệch nghiêng hẳn sang một bên, trên trán lấm tấm
vài giọt mồ hôi, môi em cười và mắt sáng lấp lánh. Hình như em ấy
thừa hưởng tất cả những nét đẹp của mẹ. Còn tôi, chỉ thừa hưởng đôi
phần mà thôi. Phải rồi, chúng tôi không giống nhau hoàn toàn, chúng
tôi là sặp song sinh khác trứng. Vậy nên, tôi kém xinh hơn cô em
gái của mình. Nhưng điều đó không làm tôi thấy khó chịu, ngược lại,
tôi rất tự hào khi biết mình có một cô em gái xinh xắn đến
vậy.
- Nói dối! Chị nói dối đúng không?
Tôi hoảng hốt giật mình. Ly đã phát hiện ra tôi đang nhìn trộm, lại
còn biết được tôi đang nghĩ gì. Tôi luống cuống, mặt mày tái xanh
lại, miệng lắp bắp.
- Chị… chị…
Từ đằng xa, một người con trai đang đi đến. Anh cầm trên tay hai
lon Pepsi, bước chân nhanh dần. Và khi tiến đến một khoảng nhất
định, đứng giữa tôi và Ly, anh mỉm cười:
- Giải lao nhé!
Ly mỉm cười với anh, đón lấy một lon Pepsi, áp lên má, mắt cười tít
lại. Tôi ngơ ngác không hiểu gì, ngỡ như mình là đứa bị bỏ
rơi.
- Này, của em đâu?
- Sao cơ?
- Em cũng có phần chứ?
Ly và anh chàng kia phá lên cười. Trong ánh nắng chói chang buổi
bình minh, tôi đã không kịp nhận ra rằng đó là một chàng trai lạ
mặt. Và Ly đứng lại gần anh ta, khoác lấy tay anh ta để nhìn vào
khuôn mặt đang ngơ ngác của tôi, nháy mắt.
- Chị à, đây là bạn trai của em. Anh Minh của chị đang đợi chị ở
nhà kìa. Hì hì.
Tôi chợt “à” lên một tiếng vì nhận ra sự nhầm lẫn của mình. Nhưng
vừa dứt lời thì cô em gái của tôi biến mất cùng với chàng trai lạ
mặt đó. Họ biến mất như chơi trò ú ẩn, bỏ lại tôi đứng chôn chân
trên khoảng cỏ xanh mướt, trên ngọn đồi xanh mướt, trong công viên
xanh mướt…
…
- Na, em không sao chứ? Na…
- Mẹ ơi, chị Na tỉnh rồi!
- Na, con ơi…
Tôi mở mắt, thấy mờ mờ những bóng sáng. Trong khi đầu còn đang vảng
vất, tôi nghe thấy tiếng gọi của mẹ, của Ly, của Minh…
Bàn tay tôi nóng quá. Dường như vừa có một bàn tay ấm nào đó áp vào
tay tôi, siết chặt thật chặt. Tôi vội vàng mở mắt ra để nhìn rõ
khuôn mặt của mọi người xung quanh. Đầy đủ hết tất thảy. Có mẹ tôi,
có em gái tôi, có người yêu tôi. Và có bác của tôi nữa.
- Nào con gái, đã tỉnh hẳn chưa con?
Bác tôi lại gần, vuốt khẽ lên vầng trán đẫm mồ hôi của tôi. Tôi bị
kéo thoát ra khỏi giấc mộng, bị gọi lại bởi những tiếng thở dài của
những người mà tôi yêu thương. Tôi biết mẹ và anh sẽ chờ, tôi biết
Ly và bác của tôi cũng sẽ chờ. Vì đó là những người yêu thương tôi
nhiều nhất.
- Chị ơi, chị tỉnh lại thật rồi!
Ly vòng tay ôm lấy tôi rất mạnh. Mạnh đến nỗi tôi suýt hất con bé
sang một bên để thở. Nhưng chợt nhớ ra rằng tôi đã sợ hãi như thế
nào khi Ly biến mất. Phút giây ấy tôi thấy chân mình run tưởng như
không đứng vững được nữa. Và tôi đã nghĩ sẽ co cẳng chạy đi tìm con
bé về. Vì tôi sợ mất đi… sợ mất đứa em của mình.
***
Cuối ngày, cả Na và Ly đều được xuất viện. Hai người cười nói với
nhau vui vẻ sau bao nhiêu chuyện xảy ra. Na còn hay hí hoáy dùng
điện thoại của tôi để chộp những bức ảnh tranh thủ lúc Ly không để
ý. Sau đó, cả hai cô nàng cùng cười vang. Trong tiếng cười của họ
chứa đựng những niềm hạnh phúc lấp lánh. Cả hai người mẹ đều vì thế
mà mỉm cười hiền hậu.
- Em giao chị Na cho anh Minh nhé!
- Ớ. Sao lại thế?
- Sao sao cái gì ạ. Lẽ dĩ nhiên phải thế chứ còn sao!
Ly lè lưỡi trêu tôi, lát sau cô bé lại nắm lấy tay Na để đặt vào
bàn tay tôi. Có vẻ như sắp có điều gì đó được bật mí. Nhìn khuôn
mặt biểu cảm của Ly lúc này thì tôi có thể đoán ra được vài phần.
Còn Na, em đứng nép bên tôi, để yên tay mình trên tay tôi, nhìn
chăm chú vào đôi mắt to tròn của Ly và không nói gì cả. Dường như
em muốn thu tất cả hình ảnh của Ly đang đứng trước mặt vào tầm mắt
và khắc sâu vào trí nhớ của mình. Tôi hiểu cảm giác của em nên chỉ
siết tay em thật chặt. Khi Ly vừa đi khuất, bím tóc lệch một của em
cũng khuất dạng thì tôi cùng Na ra về.
Vẫn trên chiếc xe màu trắng, vẫn Na ngồi sau vòng tay lên ôm lấy
tôi, vẫn những luồng gió thổi thì thào bên tai và vẫn con đường xa
hun hút.
- Em thương Ly quá!
- …
- Em tồi thật phải không anh?
- Em nghĩ linh tinh gì thế?
- Chẳng có người chị nào như em cả… Em tự thấy thế mà…
Na gối má lên vai tôi, nghiêng đầu sang một bên và giọng em hòa tan
vào giọng của gió.
- Mai Ly đi anh ạ, Ly và bác lại trở về với nhà của họ. Mẹ em ngỏ ý
mời cả hai cùng ở lại Việt Nam nhưng không thể. Cứ như có một thỏa
thuận ngầm giữa bác và Ly vậy, cả hai nhất quyết đòi sang bên Mỹ,
nói là Ly mới bắt đầu lại việc học bên đó nên không thể về Việt Nam
sống hẳn với mẹ con em được.
- Nhưng Ly vẫn sẽ về chứ? Về thăm mẹ, thăm em nữa chứ nhỉ?
- Vâng. Nhưng…
- Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa nhé! Sắp về đến nhà em rồi
này.
Từ chiếc gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy Na ngoảnh mặt lên, nhìn vào
gương và thay khuôn mặt phụng phịu bằng một nụ cười tươi tắn. Tôi
lại thấy tim mình tan chảy, má nóng bừng lên khi cái khối nhỏ màu
đỏ bên ngực trái cứ nhảy nhót điệu flamenco vô tội vạ.
“Kít…”
Xe dừng lại trước cánh cổng trắng, bên trong nhà có tiếng nói
chuyện của Ly và hai bác gái. Tôi nán lại ngồi trên xe, khi Na toan
cất bước đi vào nhà thì tôi níu tay em lại, tự nhiên muốn giữ em
bên cạnh lâu thêm một chút nữa.
- Na…
Em tròn mắt nhìn tôi, những cái chớp mắt như chờ đợi câu trả lời.
Nhưng tôi thấy mình vô duyên và vô tích sự quá. Gió táp qua mặt
lạnh là thế mà sao vẫn có cảm giác nóng. Trong khi đó Na của tôi
mong manh đang đứng đối diện. Em rút tay ra khỏi tay tôi, xoay
người bước vào phía trong cánh cổng sơn trắng. Những dây leo thường
xuân hai bên tường lay theo chiều gió lao xao, tôi bước nhanh những
bước chân vội vã.
- Quay về với anh được không em?
Tôi vòng tay ôm lấy Na nhỏ bé từ phía sau. Rốt cuộc thì tôi cũng đủ
can đảm để ngỏ lời với em thêm một lần nữa. Chỉ có điều, em im
lặng…
Sân bay Nội Bài, giữa những con người nhốn nháo nói cười, sum họp
và chia ly, ba người trẻ đứng với nhau, ngậm ngùi thêm giây
lát.
- Ly này, giữ gìn sức khỏe nhé! Chị sẽ nhớ em nhiều lắm!
- Chị cũng vậy nhé! Đừng có bướng bỉnh không chịu uống thuốc, cũng
đừng có dùng rượu có trong đồ uống nữa, hại sức khỏe lắm.
- Anh Minh, anh phải chăm sóc cho chị em cẩn thận đấy! Chị em mà
làm sao thì em bắt đền anh.
Chàng trai cười khổ, nhìn khuôn mặt tươi tắn của hai chị em gái này
khiến anh chẳng hiểu mình trẻ con thật hay vờ trẻ con, đưa tay lên
bứt tai:
- Ừ, rồi. Chỉ sợ chị em đẩy anh ra thôi, chứ anh đã hứa là chịu
trách nhiệm với chị em rồi mà.
Cả Ly và Na dùng lúc đập vào vai Minh. Rồi ba người cười với nhau
trước khi họ chia tay. Ly Ly chạy lại phía mẹ mình ôm chồm bà một
cái. Cái ôm từ đằng sau lần trước đã cho cô nhiều cảm xúc quá. Đó
là lần hội ngộ, còn lần này là lần chia ly. Cô bỗng nghẹn ngào,
muốn khóc òa lên như đứa trẻ…
- Con yêu mẹ!
Ly Ly nói rồi quay lưng lại phía ba người bọn họ, đi về với người
phụ nữ đang đứng chờ. Hai người cùng vẫy tay chào lần cuối rồi bước
vào phòng cách li.
Những khoảng không trống rỗng được nắng tô hồng…
Những khoảng màu ấm ức được gió cuốn trôi…
Những yêu thương trong trẻo nhất lại ùa về thêm lần nữa…
Người ở – người đi…
Kết thúc trong buổi chiều nhạt nhòa nơi gió thổi.
…
“Tất cả bắt nguồn từ em. Bây giờ tất cả sẽ kết thúc bởi em. Em
không quay về với anh đâu, mà chính em sẽ đi tìm những yêu thương
để anh quay về bên em… mãi mãi.”
Điện thoại rung báo hiệu có tin nhắn mới. Chàng trai với tay đọc
vội, cô gái ngồi phía sau tủm tỉm cười. Chiếc xe của họ lao trên
con đường hun hút gió trong ráng chiều nhiều sắc.
Và cuối ngày, khi chia tay bên cánh cổng trắng, dưới ngọn đèn đường
vàng, cô gái nhón chân hôn vào má người yêu chúc ngủ ngon. Những
dây thường xuân bên cánh cổng lay nhè nhẹ như e ấp, gió cũng đủng
đỉnh lướt qua để tô vẽ thêm những phút giây yêu.
- Lần này sẽ là cộp mác của riêng em thôi nhé!
Họ vẫy tay chào tạm biệt, cô gái đứng bên bậc thềm tam cấp nhoẻn
miệng cười, chàng trai rồ ga phóng xe chạy thẳng một mạch về nhà để
đến với giấc ngủ ngon. Yêu thương thêm một lần nữa quay về, để
những ai đã từng nắm giữ nhận ra được giá trị thực sự của nó. Nếu
yêu thương chân thành thì dù có lúc đã lạc mất tay nhau, vẫn sẽ lại
tìm thấy bàn tay thuộc về nhau để nắm. Những kẽ ngón tay được lấp
đầy, bấy giờ là lúc yêu thương lên tiếng gọi.