- Cô còn có thể làm được những gì nữa Lam Bình? Sao cô có thể nghĩ
ra những trò đùa ác độc như vậy? Sao cô có thể thực hiện chúng như
một con người điên dại vậy? Tại sao lại cứ phải là cô và tại sao
lại cứ nhằm vào Thiên Kỳ? Không ngờ cũng có ngày tôi đánh giá sai
một con người mà quan trọng là người đó đã từng sánh bước cùng tôi.
Cô là thế sao? Một con người luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng
đầu, một con người ích kỷ, một con người hiếu thắng và không từ thủ
đoạn. Vậy thì ngày thường cô còn cố tỏ ra mình thế này thế kia làm
gì? Cô có biết người ta dùng từ hồ ly cho những con người thế nào
không? Là những người có những đặc tính trên đấy. Cô nên xem xét
lại bản thân mình đi và sống thật với nó đi bởi tôi không muốn một
ai khác bị lừa bởi vẻ ngoài của cô như tôi đâu. – Lâm Duy đọc tấu
một bài thật dài rồi nghỉ lấy hơi.
Nó chẳng nói được gì cả. Ừ thì nó biết chắc là cậu sẽ không nghe nó
giải thích. Ừ thì nó biết rồi thế nào nó cũng phải nghe những lời
này từ cậu nhưng mà đó là chuyện của “ngày mai”, khi nó về nhà, còn
“hôm nay” nó vẫn muốn được yên ổn mà. Lần đầu tiên có người mắng nó
thậm tệ như vậy.
- Đủ chưa Lâm Duy? Cậu mới là người cần xem xét lại bản thân mình
đấy. – Jun giận dữ túm cổ áo Lâm Duy, hai mắt trừng lên.
Lâm Duy sững người. Lần đầu tiên Jun dám làm vậy với cậu.
- Có biết vì cậu mà nó đã khổ thế nào không? Mọi thứ con bé chịu vì
cậu còn chưa đủ hay sao? Tại sao chúng tớ cảnh cáo rồi, nhắc nhở
rồi mà cậu không nghe? Trước khi làm tổn thương người khác thì xem
lại mình có đủ tư cách không đã. Cậu có còn là người không hả? Hồ
ly sao? Đem những cái thứ đó mà nói với cô bạn gái giả nhân giả
nghĩa của cậu đấy. Đừng lên mặt với ai cả và nhất là em gái tớ. –
Jun sỉ vả một hồi rồi nhìn Thiên Kỳ bằng ánh mắt căm thù.
- Dừng lại đi Jun. – Nguyên Hoàng can.
Jun buông tay để lại những nếp nhăn trên cổ áo trắng của Lâm Duy.
Vẫn vẻ mặt giận dữ, anh chàng chạy đến kéo tay nó.
- Đi thôi Lam Bình. Đừng để ý đến những gì tên đó nói. Hắn không
xứng.
- Anh Jun, buông tay em ra đi. Để em nói. – Nó cố thoát ra khỏi bàn
tay Jun đang xiết chặt lấy cổ tay nó.
- Cậu ta có tin đâu. Đừng tốn lời với những người đó. – Jun gần như
hét lên nhưng mắt cậu chùn xuống. Mắt nó ngấn lệ, vẻ mặt cầu xin
không thể không khiến cậu mềm lòng.
Nó bước đến trước mặt Lâm Duy, bắt đầu bằng một nụ cười.
- Giờ mà tôi lên tiếng thanh minh thì chắc anh không tin đâu nhỉ?
Nói thật chính tôi cũng không muốn tin mình làm những điều đó nhưng
biết làm sao đây khi mà những bức ảnh đó không phải là ảnh ghép?
Tại sao anh không chịu tin tôi nhỉ? Chẳng lẽ trong mắt anh tôi chỉ
là người như thế thôi sao? Tôi đã bảo là tôi không biết, tôi không
biết mà. – Nó bật khóc.
- Nước mắt cá sấu. – Lâm Duy tự trấn an mình. Quả thật, cậu không
thể chịu nổi nước mắt của nó. – Cô dư hơi đứng khóc cho ai xem vậy?
Làm ơn đừng làm điệu bộ thỏ non trước mặt tôi.
Nó vội đưa tay quệt nước mắt.
Ừ thì tôi luôn tỏ ra ngây thơ hiền lành nhưng thực ra tôi cáo già
và độc ác lắm. Ừ thì tôi làm bộ dạng đó để cho anh xem đấy. Được
chưa? Anh có tin hay không thì tùy nhưng tôi nhắc lại tôi không
biết chuyện gì đã và đang xảy ra. Dù sao thì cũng gần hết... umk...
thời hạn đó rồi nên chắc anh cũng không cần phải giáp mặt tôi
thường xuyên nữa đâu. – Nó cười.
- Em nói nhảm gì vậy. Đi thôi. – Jun lại kéo nó đi nhưng bỗng cái
thân hình nó đổ sập sau lưng cậu.
Một lần nữa nó ngất đi. Thật quá sức chịu đựng kể từ khi cái bình
trên tay nó rơi, nó đã thấy choáng váng lắm rồi.
- Lam Bình. – Những tiếng gọi đồng thanh mà nó còn có thể nghe vang
lại bên tai.
- Cô sao vậy? – Lâm Duy chạy lại lay vai nó, vẻ lo lắng đến cực
độ.
- Cậu nghĩ con bé còn muốn gặp cậu nữa sao? – Key đặt tay lên vai
Lâm Duy.
Lâm Duy chỉ biết sững sờ nhìn tên bạn. Cậu có cảm giác mình đã phạm
phải một sai lầm...rất lớn.
Nó được đưa vào phòng bệnh.
Phía bên ngoài đầy những khuôn mặt lo lắng.
- Các cậu đã biết cô ta vào viện từ trước đúng không? – Lâm Duy cất
tiếng hỏi.
- Umk. – Key trả lời thay cả hai tên bạn còn lại.
- Tại sao giấu tớ?
- Cậu có thật sự muốn biết? Chẳng phải vừa thấy con bé là cậu đã đổ
mọi tội lỗi lên đầu nó sao? – Jun bực bội.
Cậu ư? Cậu đổ tội lên đầu nó? Tại sao khi nhìn thấy nó, cậu lại
không để ý đến bộ quần áo bệnh nhân nó đang mang mà lại hỏi nó đã ở
đâu cơ chứ? Tại sao khi nói chuyện với nó, cậu lại không để ý những
lần nó ôm đầu đau đớn và mím môi thật chặt, rồi bám trụ trên bức
tường để không bị ngã? Tại sao cậu vô tâm đến vậy?
- Giờ chắc cậu vừa lòng rồi nhỉ? Chỉ vì cậu mà nó ra nông nỗi này.
– Jun nhếch mép.
- Tại sao lại đổ lỗi cho tớ?
- Không phải vì cậu thì nó có phải bị bắt vào cái vở kịch này
không? Không phải vì cậu thì có lẽ giờ này nó đang lăng xăng chạy
nhảy ở trường chứ có phải chết gí ở cái bệnh viện ngột ngạt này
không? Không phải vì cậu thì nó có cần ép mình nói ra những lời giả
dối vậy không? Mà thôi. Ừ thì không phải vì cậu, chỉ tại nó ngốc
quá, thế thôi. – Jun phân tích.
- Ý cậu là sao? Cô ta không phải là người gây nên tất cả sao? – Lâm
Duy thắc mắc.
- Cậu tin hay không thì tùy. Không dư hơi giải thích với cậu. – Jun
phủi tay ngồi xuống ghế.
Vừa lúc ấy, bác sĩ bước ra, nhẹ nhàng gỡ bỏ cái khẩu trang màu
trắng và tiến đến chỗ dãy ghế chờ.
- Cô ta làm sao vậy? – Lâm Duy hốt hoảng.
- Dạo này nó toàn ngất đi như vậy? Bị bệnh gì chăng? – Key lo
lắng.
- Tại sao mọi người lại vô tâm như vậy nhỉ? – Ông bác sỹ thở hắt. –
Sao lại cho cô ấy dùng thuốc kích thích thần kinh?
- Thuốc kích thích? Là sao? – Cả ba chàng trai đồng thanh, không để
ý đến một gương mặt đang chuyển dần sang tím tái.
- Đó là loại thuốc khiến cho con người rơi vào tình trạng không
tỉnh táo. Nó giống như thuật thôi miên vậy, người dùng thuốc sẽ
hành động theo những lời sai bảo nhưng sau đó lại không nhớ gì. –
Bác sỹ giải thích ôn tồn.
- Nhưng liều lượng nhỏ thôi mà. Cớ gì phải ngất đi như vậy? – Một
tiếng thì thầm nhỏ vang lên.
Bốn ánh mắt quay lại nhìn người vừa lên tiếng làm người ấy tá
hỏa.
- Thiên Kỳ, cậu vừa nói gì? Cậu biết chuyện gì phải không?
Mặt Thiên Kỳ xanh như tàu lá. Cô nàng sợ hãi lắp bắp:
- Tớ...tớ... tớ không biết.
- Lúc nãy cậu nói sao? Liều lượng nhỏ? Cậu đã làm gì? – Lâm Duy hỏi
dồn, hai tay bóp chặt lấy đôi vai nhỏ đang run lẩy bẩy của
cô.
- Không... tớ không làm gì cô ta cả. Là do cô ta tự chuốc lấy thôi.
– Thiên Kỳ hoảng hốt.
- Đúng là cháy nhà mới lòi mặt chuột. – Jun nhếch mép.
- Tớ xin lỗi... Lâm Duy. Tớ không cố ý. Chỉ là tớ quá yêu cậu. –
Thiên Kỳ cúi đầu. Nước mắt chảy vòng quanh khóe mắt.
Lâm Duy buông tay ra khỏi người Thiên Kỳ. Cậu cảm thấy mình bất lực
và ngu ngốc. “Có những sự thật chứa đựng trong đó là cả một vở kịch
mang tên Dối trá”.
- Nhưng chỉ là một liều lượng nhỏ thôi, tại sao cô ta lại ngất đi?
– Thiên Kỳ chạy lại hỏi bác sỹ.
- Cô ấy mẫn cảm với một số chất kích thích trong đó. Nó làm cản trở
lượng máu lên não nên dẫn đến tình trạng choáng. Nhưng mọi người
đừng lo, chất này không gây nguy hiểm, sau vài ngày thì tác dụng
của nó sẽ hết thôi. – Nói rồi, bác sỹ bước đi, trả lại cho cả bọn
bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Thiên Kỳ bước về phòng bệnh của mình.
“Cạch”
Cô nàng bấm khóa cửa trong rồi trượt theo cánh cửa ngồi xuống sàn
nhà.
Cô là người kéo màn cho vở kịch và cũng chính cô là người hạ màn
cho nó. Ai bảo cô không hận cơ chứ? Nhưng những lời Lâm Duy nói với
nó lúc chiều cứ như đang nói với cô vậy. Cô không muốn mình xấu xa
như vậy trong mắt cậu. Nhìn ánh mắt Lâm Duy nhìn vào phòng bệnh nó
đầy trìu mến và lo lắng, cô không thể ngăn được suy nghĩ rằng giá
như người nằm trong phòng đó là cô, rằng người cậu đang âm thầm
chăm sóc là cô thì hẳn dù đau đến đâu cũng sẽ rất hạnh phúc.
Thiên Kỳ khẽ cười, cười bản thân mình.
~oOo~
Chap 77
- Lam Bình, em tỉnh rồi. – Key đứng bên giường bệnh, khẽ
cười.
- Sao lại phải cố chịu đựng như vậy? Mệt thì phải nói chứ em gái
ngốc. – Jun tỏ vẻ trách móc.
- Em xin lỗi. – Nó lí nhí rồi bỗng mím chặt môi, nước mắt từ đâu
bủa vây lấy khóe mắt.
- Mọi chuyện qua rồi. – Key xiết chặt tay nó, tay kia khẽ lau những
giọt nước mắt long lanh.
Ở ngoài phòng bệnh, trong ánh sáng mập mờ, một bóng người cao lêu
nghêu lặng lẽ nhìn cô bệnh nhân nhỏ nhắn trong phòng bệnh, buông
tiếng thở dài đầy não nề.
Ngày hôm sau, nó có thể xuất viện.
- Cháu đã đi đâu vậy? Sao sắc mặt lại xanh xao thế kia? – Ông Lâm
nhìn nó đầy trìu mến.
- Cháu không sao. Cháu... cháu – Nó đưa mắt tìm kiếm ai đó. Đơn
giản chỉ là muốn khớp kịch bản với cậu.
- Cô ấy sang nhà bạn mà. – Lâm Duy từ trên gác bước xuống.
- Đúng ạ. Cháu ở nhà bạn cháu mấy hôm nay. – Nó cười trừ.
- Cô ổn chứ? – Lâm Duy e dè hỏi.
- À... ổn. – Nó cười.
- Ngày mai cô có thể nghỉ ở nhà.
- Không sao. Tôi muốn đến trường. – Nó chợt nghĩ đến hai cô bạn
thân, thấy có lỗi vì sự vắng mặt đột ngột.
- Umk. Vậy mai tôi đưa cô đi học. – Lâm Duy cố làm ra vẻ thản
nhiên.
Quả thật là không giống với trong tưởng tượng của nó. Nó cứ nghĩ
rằng cuộc gặp gỡ với cậu sẽ là trong không khí nặng nề đến ngạt
thở. Nhưng trên thực tế, chỉ có ngạt thở chứ không hề nặng
nề.
Lạ rằng sau đó, Lâm Duy không hề đả động đến vụ cũ nữa. Nó mặc
nhiên cho qua bởi đó cũng là những gì nó muốn. Cuộc sống cứ tiếp
tục tiếp diễn những chuỗi ngày ê đềm vẫn hơn.
- Xin....xin lỗi. – Lâm Duy lắp bắp. Sao dạo này cậu luôn phải xin
lỗi nó thế không biết.
- HẢ? – Nó tròn mặt nhưng chợt hiểu ra vấn đề - À...không
sao!
- Cô không để bụng chứ? – Lâm Duy thăm dò.
- Không mà. – Nó cười tươi.
“Hãy cứ cười như thế nhé! Đừng bao giờ khóc, nhất là khóc vì
tôi!!!”
Hôm sau, nó leo lên xe và ngồi cạnh Lâm Duy. Nó vẫn còn đang ngái
ngủ. Sáng nay chẳng ai đánh thức nó, thế là lỡ mất bữa sáng. Nó thề
rằng giờ ra chơi nhất định xuống canteen làm một bữa ra trò.
- Cầm lấy. – Lâm Duy đưa cho nó hộp cơm.
- Gì đây? – Nó không ngu đến mức không nhận ra đó là cái hộp cơm
nhưng mà nó hơi nghi ngờ không biết có ẩn ý gì không. Giả dụ như
độc tố? <Điên thật rồi!>
- Cơm sáng đấy.
- Cho tôi hả? Cảm ơn. – Nó tiện tay mở ra xem bên trong.
- Không phải cho đâu. Chỉ tại những món đó không hợp khẩu vị nên để
cô ăn cho đỡ phí. – Ai cũng có thể thấy mặt cậu đang đỏ dần lên.
Nói dối không chớp mắt >_<
Nó xem xét hộp cơm, nở một nụ cười lém lỉnh. Có ngu mới tin những
lời cậu nói. Cậu tưởng nó là ai? Sống chung với cậu gần hai tháng,
không lẽ nó kém cỏi đến mức chẳng thể nhận ra rằng trong hộp toàn
những món “ruột” của thiếu gia nhà ta.
Nó cười đầy mãn nguyện rồi mang theo sự mãn nguyện đó ăn luôn cùng
cơm.
- Bạn không sao chứ? Đã khỏi bệnh chưa mà đi học. – Băng Di đón đầu
nó ngay cửa lớp.
- Sao bạn biết mình... vào viện. – Nó chớp mắt.
- Key bảo vậy. Anh ta bảo bạn cần yên tĩnh và không muốn ai làm
phiền, nhất là anh chàng Lâm Duy gì đó. – Con nhóc tường thuật lại
rồi quay ngoắt mục tiêu sang nó – Mà rốt cuộc là đã có chuyện gì
xảy ra với bạn?
- Không có gì đâu. Một vài chuyện không đâu mà. Cảm ơn...vì đã lo
cho mình. – Nó khẽ cười.
- Vì chúng mình là bạn mà.
- Bạn ư? Thật... – Nó định trêu con nhóc nhưng Di đã nhanh chóng
cướp lời.
- Thật hạnh phúc.
“Một trong những hạnh phúc của đời sống là tình bạn. Một trong
những hạnh phúc của tình bạn là có một người để chia sẻ những tâm
tư thầm kín.”
<A. Mazoni>
~oOo~
Hoài An bước đi trên con đường rợp bóng đèn. Phố đông người nhưng
thiếu bóng một người lại trở nên vắng vẻ lạ thường.
Đã có lúc cô bé cho phép bản thân được yếu lòng chút ít, được nghĩ
vẩn vơ về một người con trai. Đã có những lúc cô mường tượng về một
giấc mơ có anh và cô bé. Nhưng chưa bao giờ cô dám làm gì hơn những
suy nghĩ.
“Khóc đi Hoài An. Mày đâu phải là đứa mạnh mẽ? Mày núp dưới cái
bóng của chị Hoài Anh. Chị ấy đi... mày lại thu người sau lưng
người mà mày luôn xem là chị. Chẳng lẽ mày là đứa ki bo, keo kiệt
đến nước mắt cũng không muốn để rơi sao?”
Cô bé tự nhủ với lòng mình.
Cầm điện thoại trong tay, cô bé nhấn số quen thuộc.
- <Alo> - Đầu dây bên kia là một giọng nói đầy mệt mỏi.
- Chị à! Em đây. – Cô bé ngập ngừng.
- <Hoài An, chị thật sự rất mệt. Cho chị nghỉ ngơi>
- Có lẽ em không thể chịu được chị ạ. Em không thể sống thiếu anh
ấy.
- <Cái đó sao em lại nói với chị? Có phải chị cấm em trở về bên
hắn đâu? Nhưng nghĩ đến chị gái em trong mỗi hành động nhé> - Cô
gái kia nói, giọng đe dọa.
Hoài An hiểu chứ. Chẳng ai cấm cô bé đến với Key cả. Đó là quyền
của cô. Mỗi lần ở cạnh anh, cô bé cảm thấy ấm áp lạ nhưng đồng
thời, hình ảnh chị gái luôn ám ảnh trong cô mỗi khi sánh bước bên
Key.
Quên anh đi.
Phải, quên đi thôi.
Nhưng sao càng cố quên thì lại càng nhớ thế này?
Vậy thì nhớ đi, đừng quên nữa.
Nhưng càng nhớ lại càng đau khổ. Ai đã bảo thời gian là phương
thuốc, vậy sao trái tim mãi vẫn không thể khỏi được?
Vậy thì đừng nhớ và... cũng đừng quên. Tha thứ đi, bỏ qua đi. Không
ai là kẻ có tội, có tội nhất chính là bản thân mình khi đã cố đi
tìm kẻ có tội hơn.
- Em đợi lâu chưa? – Key thở hồng hộc.
- Không ạ. Giờ đi đâu đây? – Hoài An xua đi mọi suy nghĩ.
- Tùy đôi chân thôi. – Key nháy mắt rồi kéo tuột Hoài An về phía
trước.
- Anh Key, đây là.... – Hoài An nhìn lại con đường nơi mình đang
đứng.
- Đừng nói với anh em quên hôm nay là ngày gì nha? – Key nhìn cô
bé.
- Sao quên được chứ? – Hoài An cười buồn. – Hôm nay... là ngày giỗ
của chị em.
- Umk. – Key xoa đầu cô bé – Đây là nơi Hoài Anh bị tai nạn.
Key đau khổ nhắc lại nỗi đau năm xưa. Không hiểu sao cậu lại muốn
Hoài An cùng cảm nhận nó với cậu.
- Tại sao chị gái em lại bị tai nạn ạ? – Hoài An hỏi, chất giọng
đượm buồn. Cô bé có cần phải hỏi không khi mà cô đã biết quá rõ?
Chỉ là muốn nghe một lời nói nào đó từ Key mà thôi.
- Vì anh. – Key cúi đầu.
-.....
- Anh xin lỗi. Hôm đó anh say nên đã không kiểm soát được hành
động, khiến chị gái em buồn và rồi cô ấy rời xa anh và em mãi
mãi.
- Em biết. – Hoài An líu nhíu. Thật ra cô bé có hận Key đến vậy
không? Hay chỉ là vì được tiếp thêm hận thù từ một con người khác,
người bạn thân của chị gái cô, người cô xem là chị của mình?
Tiếng còi xe, tiếng xôn xao của dòng người qua lại không thể lọt
nổi vào tai hai con người này. Đối với họ, không gian thật tĩnh
lặng...
- Anh Key.
- Sao vậy? – Key cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Hoài An.
- Thực ra... em đã rất hận anh và em....đang trả thù anh. – Hoài An
thú nhận rồi bất chợt vòng tay ôm lấy Key thật nhẹ nhàng, thật ấm
áp.
- Vì chị em? – Key khẽ hỏi. Cậu hiểu nên không có gì đáng ngạc
nhiên.
- Nhưng... em sai rồi. Dường như rời xa anh không phải là em đang
trả thù anh mà đúng hơn là trả giá cho sự mù quáng của mình. – Hoài
An chợt khóc.
- Anh xin lỗi.
- Em đã nói dối anh. Lúc tỏ tình với anh, em đã nói dối rằng sẽ
chính thức theo đuổi anh nhưng thực ra là chính thức bắt tay vào
một cuộc trả thù tưởng chừng như hoàn hảo. Và rồi càng ngày, em
càng nhận ra, em đã yêu anh mất rồi. Không phải em làm anh đau khổ
mà là em đang tự làm đau chính mình. Lúc chia tay, không phải em
rời xa anh mà là anh xa dần em. Em thật là xấu xa. Là em ích kỷ
muốn giữ anh bên mình. Dù rất cố quên anh nhưng em không thể. Vô
dụng quá anh nhỉ? Có lúc em muốn quay lại, em muốn sống những ngày
có anh, cùng anh đi lòng vòng quanh phố, làm vài món ăn cho anh,
nhắn tin cho anh và gọi điện chúc anh ngủ ngon. – Hoài An cà đầu
vào vai Key.
- Vậy thì đừng quên anh nữa nhé? Vậy thì hãy quay lại đi. Dù anh
không thể giúp em làm cho thời gian trở về nhưng anh có thể cùng em
làm lại tất cả. – Key dùng tay vuốt nhẹ lên mái tóc non mượt của cô
bé.
Bất giác, Hoài An đẩy Key ra, ngước nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh
nước.
- Có quá muộn không? – Cô bé thốt lên đầy ngạc nhiên.
- Chẳng bao giờ là quá muộn để yêu thương cả, cô bé ngốc. – Key
cười hiền rồi khẽ cốc đầu cô bé.
Hoài An mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ cô bé không còn là kẻ “keo kiệt,
ki bo” nữa rồi bởi rất dễ để nhận ra nước mắt đang chảy dài trên gò
má ửng hồng của cô bé.
Hận thù là gì chứ?
Trả thù để làm gì cơ chứ?
Đã có ai đó từng nói rằng: “Tha thứ là tự cởi trói cho bản
thân”.
Thật nhẹ nhõm và bình yên...
Chap 78
- Ông nội và ba mẹ tôi đâu? – Lâm Duy bước xuống lầu, nhìn
quanh.
- Đi cả rồi. – Nó nhún vai rồi quàng cái tạp dề vào người.
- Vậy tối nay chỉ có cô và tôi ở nhà sao? – Lâm Duy nhíu mày nhìn
nó.
- Tôi có ăn thịt anh đâu mà sợ dữ vậy? – Nó lè lưỡi, trêu.
- Ai bảo tôi sợ cơ chứ? – Lâm Duy giãy nảy rồi bật ti vi lên cho
không khí sinh động.
- Mặt anh tái xanh kia kìa. – Nó cười tinh nghịch rồi vùi vào đống
đồ ăn.
“Mình thế à? – Lâm Duy nghĩ thầm rồi vuốt mặt – Mình với cô ta ở
nhà? Làm gì? Làm gì đây?”
- Ah. Toi rồi!!!! – Nó hét lên.
- Cái gì toi? – Cậu nghe thấy tiếng hét tá hỏa của nó liền chạy vào
bếp.
- Híc! Mẹ anh dặn đi ra siêu thị mua thức ăn mà tôi quên mất. – Nó
cười trừ, đồng thời mở cánh cửa tủ lạnh ra.
- Đồ đãng trí. – Cậu cốc đầu nó.
- Đi ăn nhà hàng nha? – Nó chộp lấy cớ, hai mắt long lanh.
- Cô trả tiền. – Cậu đáp hững hờ.
- Không. Sao lại thế chứ? Anh giàu hơn tôi mà. Sao lại bắt nạt sức
lao động của người khác như vậy? – Nó giãy nảy.
- Vậy thì ngoan ngoãn ở nhà. Không đi đâu cả. – Lâm Duy vừa nói vừa
xoay xoay chìa khóa trên tay, mặt hiện lên dòng chữ: “Tôi khóa cửa
rồi. Cô đừng mong đi ăn lẻn một mình.”
Nó chỉ muốn nhào tới cào cấu xé cậu nhưng hình ảnh của những dĩa
thức ăn cứ hiện lên khiến nó không thể nào có hành động “vùng lên
kháng chiến” được.
- Thôi được rồi. Tôi trả tiền. – Nó hạ giọng.
Lâm Duy cười thầm trong bụng. Vui vẻ kéo tuột nó ra ngoài.
- Đây là nơi sẽ ăn à? – Nó ngước nhìn tòa nhà sang trọng sừng sững
trước mắt.
- Vào thôi. – Cậu lôi nó vào.
“Tiền của tôi? Ôi tiền của tôi không phải chỉ để phục vụ anh một
bữa ăn chứ?”
Sau khi gọi món, cậu quay lại nhìn nó, mắt ánh lên tia cười.
- Anh muốn chơi tôi sao? – Nó lườm cậu.
- Tùy cô nghĩ sao cũng được. Ăn đi. – Cậu nhếch mép.
Tức như thế thì làm sao nuốt trôi được cơ chứ. Thức ăn mà cứ như đá
vậy, nó cắn, nó nghiến đủ kiểu.
Nhưng rồi cơ mặt nó giãn ra, nó nhập cuộc ăn uống một cách ngon
lành.
Lâm Duy sững sờ nhìn nó, tự hỏi nó sao mà có thể ăn ngon lành như
vậy? Không tức nữa hay sao?
Sau một hồi, thức ăn trên bàn vơi đi phân nửa. Nó chìa tay trước
mặt cậu:
- Đưa đây.
- Đưa gì? – Cậu tròn mắt nhìn nó.
- Tiền. – Nó nghiêng đầu.
- Chẳng phải cô trả tiền sao? – Lâm Duy nhếch mép nhắc lại nỗi đau
của nó, những tưởng nó sẽ xụ mặt buồn buồn nhưng không ngờ nó cười
còn lớn hơn.
- Ừ thì anh phải đưa tiền tôi mới trả được chứ. Tôi bảo tôi trả
tiền chứ có bảo tôi chi tiền đâu? – Nó nhún vai.
Biết mình bị lừa, cậu cứng họng chẳng nói nổi nên lời. Lát sau, Lâm
Duy ơ thờ nhìn nó, đáp gọn:
- Tôi quên mang đi rồi.
- Sao? – Nó nhổm người về phía trước. – Anh đùa à?
Nó chỉ sợ bị phát hiện và kéo lại, người ta sẽ đuổi theo nên cố
chạy thật nhanh. Vì sợ nên nó cũng chẳng mảy may để ý rằng chẳng có
ai gọi bọn nó lại, thậm chí đi ngang qua quầy tiếp tân, những người
đó vẫn cúi đầu chào rất lịch thiệp.
- Phù.... Cầu chúa đừng trách tội. Con bị ép buộc. – Nó lẩm
bẩm.
Lâm Duy khẽ cười rồi thở dốc.
- Không ngờ người như anh cũng có ngày phải...trốn chạy thế này. –
Nó nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Vì ai chứ? Chẳng phải tại cô không mang tiền sao?
- Không phải không mang tiền mà là không mang đủ tiền. – Nó
cãi.
- Ừ thì không mang đủ tiền.
Lâm Duy cười. Không hiểu sao lúc nào ở cạnh nó, cậu đều có thể
cười, có thể nói, có thể làm những việc mà chỉ có trong suy nghĩ.
Không hiểu vì sao ở cạnh nó, luôn có cảm giác cuộc sống không chỉ
có mình cậu đang sống. Và không hiểu sao nhìn nó cười, cậu cảm thấy
mãn nguyện.
~oOo~
- Số điện thoại đó là của ai vậy? – Thiên Minh không quay đầu lại,
hỏi tên đàn em bằng một chất giọng lạnh băng.
- Thưa, một nữ sinh lớp 11A3 ạ.
Sau khi nắm một vài thông tin thiết yếu của “nhân vật nữ” kia, thủ
lĩnh FM hội tiến những bước chân lẫy lừng về phía lớp học với cái
bảng tên là “11A3”
Lại là cái giọng của nhỏ lớp trưởng:
- Đồng bào ta ơi! Thủ lĩnh FM hội, anh Thiên Minh đang thẳng hướng
lớp ta mà tiến kìa.
Nó thoáng sững sờ.
Sao Thiên Minh lại đến lớp nó. Lần đầu tiên cậu vào lớp nó, một nữ
sinh trong lớp bị đánh đến thê thảm. Nữ sinh đó là nó nên nó nhớ rõ
hơn ai hết. Lần này là ai?
Những bước chân chỉ có thể cảm nhận và đo đếm bằng nỗi sợ hãi đang
dần tiến lại. Bầu trời bỗng dưng tối khịt trong trí tưởng tượng
phong phú của nó.
Thiên Minh đứng hiên ngang trước cửa lớp.
- Ai là... – Hắn cất giọng. Tim nó như rớt ra ngoài.
- Tiểu Tiên?
Cái tên “nhân vật nữ” được cất lên đầy dõng dạc.
Là Tiểu Tiên sao? Hình như cô bạn cũng có góp phần vào vụ xích mích
giữa nó và Thiên Kỳ? Liệu có phải là vì trả thù? Nhưng tại
sao?
- Anh gọi em? – Tiểu Tiên đứng lên. Cô bạn không hề tỏ ra sợ hãi
mặc dù khuôn mặt tái xanh.
- Tôi muốn gặp cô. Ra sân sau trường và...đi một mình.
Nó định đứng lên phản bác nhưng chưa kịp làm gì thì Tiểu Tiên đã
rời khỏi chỗ, bước theo Thiên Minh.
- Ai đi theo thì cứ việc nhưng nhớ ôm theo cặp sách và cuốn xéo
khỏi đây ngay sau đó. – Một lời nói đầy chất đe dọa kìm nén tất cả
mọi nỗi tò mò.
Nó nhìn theo đầy lo lắng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy yên
tâm.
Sân sau trường vắng lặng càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng
cô gái nhỏ. Dường như cô đã lờ mờ đoán ra được điều gì đang chờ đợi
mình ở phía trước.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô gái khẽ cười như để chắp
thêm một chút niềm tin và hy vọng cho mình.
- Cô biết tôi gọi cô để làm gì chứ? – Thiên Minh hỏi.
- Có thể. – Tiểu Tiên nhún vai – Anh muốn “giải quyết” vụ của Lam
Bình?
- Cô muốn bao nhiêu?
- Ý anh là gì? – Cô khẽ nhướn đôi chân mày màu nâu hạt dẻ.
- Chính cô đã nhắn tin cho tôi, chỉ cho tôi biết nơi Lam Bình bị
giam cơ mà.
Tiểu Tiên khẽ À lên một tiếng rồi khẽ nhếch mép cười. Hóa ra chàng
trai này vẫn chưa biết gì về việc chính cô cũng là một tay trong vụ
đó.
- Tôi không cần tiền của anh hay nói trắng ra tôi làm vậy chỉ là bị
lương tâm vò xé thôi vì thực sự chính tôi là người đã dụ bạn ấy vào
tròng. Anh hiểu chứ? – Cô nàng tự tin đáp lại.
Một thoáng ngạc nhiên chạy rượt qua khuôn mặt của chàng trai đối
diện. Hắn ta nhíu mày:
- Thật chứ?
- Anh nghĩ tôi ngu đến mức nói dối chuyện đó để bị đánh hả? – Nỗi
sợ hãi lại ùa lấy trái tim nhỏ. Cô khẽ rùng mình và bước lùi.
Tất cả những hành động đó đều không thể qua khỏi mắt hắn. Chỉ nhìn
cô gái với vẻ mặt cảm thương rồi lại nở nụ cười nửa miệng:
- Cô nói cũng đúng nhưng...tôi sẽ không đánh cô. Đi đi và đừng để
tôi nhìn thấy cô lần thứ hai.
Nói rồi, hắn bỏ đi để lại cô với nụ cười thật ấm lòng. Thế là cô
nàng có thể bình an được rồi... Thần chết đã bỏ qua cô.
Chap 79
- Tôi còn bao nhiêu ngày nữa? – Ông Lâm nhìn vị bác sĩ già bằng ánh
mắt thống thiết.
- Chưa biết chính xác nhưng... ngài vẫn nên chuẩn bị tinh thần. –
Vị bác sĩ thở dài rồi rời bước khỏi thư phòng.
- Ta thì có gì để chuẩn bị cơ chứ? – Ông Lâm thì thầm với chính bản
thân mình rồi quay lại nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, cười nói –
Ta sắp đi rồi, chẳng lẽ bà vẫn không thể tha thứ cho ta sao?
- Ông ơi ông. – Nó hốt hoảng chạy vào phòng ông.
- Có chuyện gì sao? – Ông Lâm vội vàng đứng bật dậy.
- Ông theo cháu, nhanh ông. – Nó chạy lại và kéo ông Lâm đi ra
phòng khách. Tay cầm cái điện thoại và mỉm cười tinh nghịch. – Ông
có điện thoại ạ.
- Xời, làm ta tưởng cháy nhà. – Ông Lâm cốc đầu nó rồi vui vẻ cầm
điện thoại.
- Alo. – Giọng ông trầm ấm.
-.... – Đầu dây bên kia im lặng.
- Ai vậy? Khụ...khụ... – Ông nhíu mày rồi đặt tay lên cổ, ho nặng
nề.
- <Ông vẫn khỏe chứ?>
Giọng nói không thể lẫn vào đâu được. Ông nhìn nó đang cười đầy
gian xảo rồi lại lắp bắp.
- Bà... bà... Tôi có nhầm không? Là bà gọi cho tôi sao? – Nó đứng
gần nên có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt long lanh trên khóe
mắt đầy những nếp nhăn của ông.
- <Umk. Ông không nhầm đâu. Là tôi đây. Nghe bảo ông không
khỏe.>
- Không. Nghe được giọng bà thì tôi có chết cũng mãn nguyện. – Ông
Lâm thốt lên đầy vui sướng.
- <Sao ông toàn nói gỡ vậy? Ông... có một đứa cháu dâu cực tuyệt
đấy. Mỗi lần nhìn con bé là tôi lại không thể ngăn bản thân mình
giận ông. Nó rất giống... ông nội nó> - Giọng nói nghèn
nghẹn.
- Tôi xin lỗi. – Ông quay sang nhìn cô cháu dâu bằng ánh mắt khó
hiểu khiến nó không khỏi bàng hoàng. Nó không giỏi giải mã ánh mắt
của người khác mà.
- <Con bé xin tôi hãy gặp ông một lần.>
- Tôi biết. Bà sẽ không bao giờ tự động muốn gặp tôi.
- <Tôi có lỗi với nó vì đã không thể ngăn cản ông>
- Không, chính tôi mới là người gây ra tất cả. Cảm ơn bà vì đã chịu
nói chuyện với tôi.
Nó nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của ông nội, trong lòng gợn lên
một niềm vui nho nhỏ. Nó không biết vì sao ông bà không sống chung
cùng nhau. Nó không biết vì sao bà là giận ông, càng không biết vì
sao bà lại không muốn gặp ông. Nhưng có một điều nó chắc chắn là
mình biết rõ, đó là ông bà chưa bao giờ... hết yêu, chưa bao giờ
thôi dõi mắt theo một người.
Có lẽ người ta nói đúng. Người ngoài cuộc luôn là người sáng suốt
nhất, mặc dù người ngoài cuộc chưa hẳn là người biết nhiều
nhất.
~oOo~
Nó mân mê quyển lịch để bàn và chợt Á lên một tiếng. Tay nó chạm
nhẹ lên cái gạch bằng mực đỏ trên lịch. Hôm nay là ngày... một ngày
đặc biệt.
Nghĩ ngợi một hồi, nó rút điện thoại ra và bấm số.
- <Alo>
- Bà à. Cháu Lam Bình đây ạ. – Nó cười toe.
- <Có chuyện gì vậy cháu dâu? Lại muốn nhờ ta nói chuyện với...
ông à?> - Bà ngập ngừng.
- Hì. Bà biết hôm nay là ngày gì chứ ạ? – Nó chớp mắt.
- <Ngày gì?>
- Ây da. Hôm nay là sinh nhật ông. Ông không có thói quen tổ chức
tiệc mừng thọ đâu ạ.
- <À!>
- À là sao ạ? – Nó thắc mắc.
- <Không sao! Mà cháu gọi cho ta chỉ để nói vậy thôi sao?> -
Bà nội khẽ thở dài.
- Hơ... vâng ạ. Cháu muốn bà gọi điện chúc mừng sinh nhật ông. Chắc
ông sẽ vui lắm ạ. – Nó tưởng tượng cả một viễn cảnh trong
đầu.
- <...>
- Bà ơi. – Nó gọi khẽ khi không thấy tín hiệu trả lời.
- <Cháu biết không? Cháu quả thật là một người cháu dâu tuyệt
vời đấy. Mong rằng cháu sẽ vẫn mãi... tuyệt vời như vậy dù có
chuyện gì đi chăng nữa. Còn lời đề nghị của cháu để tính sau cháu
nhé!>
Bà Lâm nói rồi gập máy. Nó ú ớ chẳng hiểu gì cả. Có phải người lớn
đều nói chuyện khó hiểu vậy không?
Nhưng không nghĩ nhiều, nó nhanh chóng đúng bật dậy, khoác lấy áo
ngoài và chạy ra khỏi nhà. Nó muốn có một món quà gì đó cho ông.
Ông là người tốt với nó nhất và quan trọng là nó rất quý mến
ông.
“Mua gì bây giờ?” Nó nghĩ thầm và đi vòng quanh tiệm đồ lưu
niệm.
Mắt nó sáng lên và đầu nó lóe lên một suy nghĩ. Cũng cảm thấy ngại
khi “ăn cắp bản quyền” của ai đó nhưng thôi, nó chỉ cần có quà cho
ông, thế là đủ.
If you wander off too far. My love will get you home...
- Alo. – Nó hí hửng trong khi đầu dây bên kia, giọng Lâm Duy hối
hả. Cứ làm như ai đó tranh phần nói của cậu vậy.
- <Nhanh lên... cô.... > - Đang lên cao trào thì cái màn hình
điện thoại đen khịch, điện thoại của nó rất biết chọn thời điểm để
hết pin.
- Hắn ta vừa nói cái gì vậy nhỉ? Kêu mình nhanh lên là sao? – Nó
lắc đầu rồi nguyền rủa cái điện thoại.
Tự dưng nó thấy lo. Linh cảm mách bảo nó rằng có một chuyện gì đó
đã xảy ra. Một chuyện gì đó... cần thời gian bằng tốc độ ánh
sáng.
Nó ôm hộp quà rồi chạy thẳng về nhà.
- Lâm Duy. – Vừa bước vào đến cổng, nó đã gọi toáng lên.
- Tiểu thư, cô về rồi, cô mau đến bệnh viện ngay đi. – Một người
giúp việc trong nhà nó hốt hoảng. Bác ấy còn nói thêm điều gì đó
nữa nhưng nó đã không còn đủ sức để nghe nữa rồi.
Bệnh viện? Đã có chuyện gì? Không chần chừ, nó lại tiếp tục phóng
nhanh đến bệnh viện, lòng nhấp nhổm không yên nhưng môi vẫn không
thôi mấp máy cầu nguyện.
Bệnh viện thành phố. Phòng cấp cứu đặc biệt.
“Rầm” Nó đẩy cửa mạnh và bước vào bên trong.
- Gì vậy? Sao mọi người lại ở đây? Sao lại khóc? Chuyện gì...
chuyện gì đang xảy ra thế này? – Nó nhìn quanh rồi lại nhìn giường
bệnh, một thân thể bất động với tấm vải trắng trải lên người, kín
đầu.
Chẳng ai nói gì cả, chỉ nhìn nó với ánh mắt xót thương.
- Lâm Duy, anh nói gì đi? – Nó nài nỉ rồi bước đến bên giường, hộp
quà trên tay nó run run.
Tấm khăn trắng kia được vén lên từ từ. Người đó... quen thuộc. Từng
đường nét làm sao nó có thể quên đây?
“Cộp”
Hộp quà đáp đất không mấy êm ái. Những ngôi sao lấp lánh vương
***.
- Ông ơi... – Nó chăm chú nhìn gương mặt thanh thản của ông
nội.
Lâm Duy không nói gì. Người ta thấy cậu khóc, những giọt nước mắt
lướt nhẹ trên đôi gò má, đọng lại ở khóe miệng, cho cậu cảm nhận
được vị mặn của nước mắt.
Cổ họng nghẹn đắng, cậu không thốt nổi nên lời. Nhìn không khí ảm
đạm, sao bỗng dưng muốn đập phá tất cả.
- Hôm nay là sinh nhật ông. Hôm nay cháu đã mua được quà và định
tặng ông. Anh Key từng bảo một trăm ngôi sao sẽ đổi lại một điều
ước. Cháu muốn ông sẽ có điều ước cho riêng mình và cháu biết ông
sẽ ước bà sẽ về cạnh ông đúng không ông? Nhưng... có lẽ cháu chậm
chân hơn Thần chết rồi... – Nó nhoẻn miệng cười trong làn nước mắt
đau khổ.
- Lam Bình, con hãy để ông ra đi trong thanh thản đi. Nhìn mọi
người thế này, ông sẽ không vui đâu. – Ba chồng nó vỗ vai.
Nó lại cười. Càng cười lại càng đau. Quệt vội hàng nước mắt, nó
cũng không muốn ông nhìn thấy nó khóc. Ông ơi... cháu sẽ gửi lời
đến bà giùm ông rằng ông vẫn còn rất yêu bà, yêu nhiều lắm ông
nhỉ?
Chỉ còn những tiếng nấc khe khẽ. Chẳng ai dám gào thét, chẳng ai
dám khóc lớn mặc dù đó là điều mà ai cũng muốn làm. Như một tín
hiệu bí mật, họ hiểu rằng ông Lâm thích yên tĩnh, ông không muốn bị
làm phiền... trong giấc ngủ say.
Nó nhìn Lâm Duy đứng bật động bên giường bệnh. Tay cậu nắm chặt lấy
tay ông không buông. Có lẽ trước lúc đi, ông đã nói gì đó với cậu,
có lẽ trước lúc đi, ông đã cười với cậu. Nó biết cậu đau khổ nhưng
lại không muốn thể hiện mình đang đau.
Rồi Lâm Duy buông dần bàn tay đã trở nên lạnh ngắt của ông ra và
bước ra ngoài.
....:::::::::[Only registered and activated users can see
links]**::::::::::......
Tôi không tin rằng mình sợ. Là không tin hay là không muốn
tin?
Vậy là ông nội đã xa tôi thật rồi. Vẫn biết rằng có hợp rồi cũng sẽ
có tan nhưng sao vẫn cảm thấy trống trải. Chẳng muốn, chẳng muốn
xíu nào. Tôi đâu phải là kẻ yếu đuối? Tôi có thể “tồn tại” mà không
có ông nhưng lại không thể hình dung ra mình sẽ “sống” sao nếu ông
không ở cạnh.
Tôi nhớ ông.
Tôi muốn khóc thật lớn và hét lên thật to, thậm chí là kiêu chiến
với Tử thần để người trả ông nội về cho tôi. Nhưng tôi biết ông
không muốn trông thấy tôi với một hình ảnh như vậy.
Cháu của ông luôn luôn mạnh mẽ mà.
Lắm lúc tôi hối hận. Tôi tự trách bản thân mình, sao lại đi điều
tra về chuyện của mười hai năm trước làm gì cơ chứ. Nếu không phải
gần đây ông quá lo lắng về chuyện này thì có thể ông sẽ ở cạnh bên
tôi lâu hơn. Tại tôi, có chăng cũng là tại tôi cả. Tôi ghét chính
bản thân mình đã tước đi của ông nội cái quyền được an hưởng tuổi
già.
Rồi ngày mai sẽ ra sao đây? Ngày mai thức dậy, không được thấy ông
cười hiền hậu, không được nghe lời khuyên của ông mỗi lúc gặp khó
khăn trong cuộc sống, không được ông trêu đùa đến đỏ mặt tía tai.
Ngày mai... ngày mai của tôi nhưng ông... đã không còn có ngày mai
nữa rồi. Có phải chăng chính tôi đã vô tâm cướp đi ngày mai của ông
nội?
Chap 80
Lễ tang ông, không có nhiều người, chỉ có người trong họ hàng hoặc
bạn thâm niên của nhà họ Lâm.
Nó hầu như không phải nhúng tay vào việc gì cả. Chẳng hiểu sao nó
cứ mong chờ một điều gì đó, một điều thần kì trong hiện thực.
- Mẹ? – Ba mẹ Lâm Duy đồng thanh, giọng lộ vẻ ngạc nhiên, khóe mắt
còn hoe hoe đỏ.
Bà Lâm không nói gì, chỉ lẳng lặng đến gần bên tấm ảnh chồng mình
đang nằm bơ vơ. Nước mắt bà lại tuôn ra như một cách để thương
nhớ.
“Có lẽ ông đã ra đi thanh thản” – Bà lão thầm nghĩ rồi cười đầy mãn
nguyện, một nụ cười có lẽ không nên xuất hiện vào lúc này.
Mỗi người đều chọn một góc khuất cho riêng mình, một suy nghĩ để
đeo đuổi. Mọi người dự lễ tang có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt
của lễ tang này với mọi lễ tang còn lại. Không một tiếng khóc mặc
dù khóe mắt ai cũng đẫm nước, không một tiếng than, không một tiếng
cầu nguyện thoát ra bờ môi, không có cả tiếng kinh thánh hay gì gì
đó tương tự. Mọi thứ đều diễn ra trong sự im lặng tuyệt đối, sự im
lặng đến ghê người...
Nó lê những bước chân mệt mỏi vào thư phòng ông. Ở đó, nó nhận ra
ba mẹ chồng và Lâm Duy đứng yên lặng nhìn những đồ đạc của ông.
Từng thứ một, từng thứ một được cất vào chiếc hộp nhỏ.
Hình như tất cả mọi người đều rất kiệm lời.
- Cái này của con? – Mẹ chồng nó cầm trên tay một cuốn băng còn mới
với mảnh giấy ghi chú đính kèm, đề tên người gửi là nó.
Giọng nói khàn khàn của mẹ do khóc nhiều rất khó nghe nhưng không
đến nỗi là không nghe thấy.
Nó bước đến cạnh mẹ, đưa tay đón lấy cuốn băng như một món kỷ vật,
lòng trỗi lên một nỗi tò mò. Tại sao chỉ có mình nó có?
Lâm Duy nhìn nó đầy lo lắng, những mớ suy nghĩ hỗn loạn như những
gợn sóng biển chực trào trong lòng cậu.
Một nỗi sợ hãi nào đó, hiện hữu mà cứ như vô hình chiếm lấy trái
tim cậu.
Rồi nhanh như cắt, cậu bước lại phía nó và ngang nhiên “cướp” cuốn
băng từ tay nó.
- Của tôi? – Nó đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn cậu.
- Cô không nên xem. Tôi.... – Cậu định nói thêm một điều gì đó
nhưng lại thôi, ánh mắt lập tức đóng băng, Lâm Duy quay lưng và
bước về phòng mình, để lại sau lưng ánh mắt ngạc nhiên, sững sờ của
nó và ánh mắt thấu hiểu của ba mẹ cậu.
Trong căn phòng chỉ có ánh sáng mập mờ của cái đèn ngủ, bóng một
tên con trai hằn lên tường một khối màu đen.
“Tại sao mình lại làm thế này? Chẳng phải trước giờ mình chỉ mong
con nhỏ đó biết được mọi sự thật thôi sao? Rốt cuộc mình sợ điều
gì? Mình bị làm sao thế này?”
Lâm Duy lắc đầu nguầy nguậy. Cậu đang cố tìm con quỷ sợ hãi trong
con người mình. Rồi như quá mệt sau một ngày dài thật dài, cậu thả
người rơi tự do trên không rồi đáp xuống nệm êm, đôi mi mắt khép
hờ.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Tại sao mi lại xuất hiện? – Hình như cậu đã tìm thấy... con quỷ
mà cậu nhắc đến.
- Vì chủ nhân, người đang sợ. – Một điệu cười man rợn thoát
lên.
- Ta sợ? Thật nực cười!
- Phải, nực cười nhất là chính người đang trốn tránh nỗi sợ
này.
- Trốn tránh? Chẳng phải ta đã đi tìm ngươi hay sao?
- Sai rồi! Là tôi tìm ra người, không phải người tìm ra tôi.
- Im đi, mi biết gì mà nói?
- Oh oh! Biết chứ. Thậm chí là nhiều hơn những gì người có thể nghĩ
đấy.
- Nói xem, ta sợ gì?
- Cái này chính người phải biết rõ hơn tôi chứ?
Lâm Duy giật mình tỉnh giấc. Cậu vừa mơ? Một giấc mơ với quỷ.
Cố xua tan mọi ý nghĩ nhưng không hiểu vì sao càng cố xua đi lại
càng vây lấy, quấn chặt không buông.
Sợ? Nếu nó biết liệu nó sẽ phản ứng thế nào? Có phải chăng cậu sợ
phản ứng của nó lúc đó, có phải chăng cậu sợ nó sẽ căm thù nhà họ
Lâm hay chính xác hơn là căm thù cậu?
- Ôi, mình đang nghĩ cái quái gì thế này? Điên mất! – Lâm Duy hét
lên rồi tra cuốn băng vào đầu.
“Lâm Duy!”
Lâm Duy giật mình và khựng lại. Sao lại gọi tên cậu? Cố nhéo má để
biết mình không nằm mơ, đầu óc cậu rối bù. Nhưng chưa để cậu suy
nghĩ thêm bất cứ điều lung tung gì, cái giọng trầm ấm ấy lại vang
vọng khắp căn phòng.
“Ta biết cháu đang nghe mà. Là cháu, Lâm Duy, không phải là Lam
Bình”
Ông biết ư? Làm sao ông biết khi mà người gửi đề tên Lam Bình?
Chẳng nhẽ ông là một nhà tiên tri, có thể biết trước mọi chuyện sau
khi mình mất đi sao?
“Xin cháu đừng nghĩ là ta trốn chạy. Ta vốn dĩ là muốn nói trực
tiếp với con bé nhưng... Có thể ta là kẻ ích kỷ, luôn muốn con bé
giữ một hình ảnh tốt đẹp của ta vào những ngày cuối đời. Cháu có
thể giận ta, có thể trách ta nhưng... một lần nữa và cũng là lần
cuối cùng, ta nhờ cháu một việc được chứ? Đưa cuộn băng cho con bé
bởi nó xứng đáng và cũng đến lúc nó nên biết nguồn gốc về cái chết
thương tâm của những người thân yêu. Dù không thể nói trực tiếp với
con bé lời xin lỗi cũng như bù đắp cho nó nhưng ta tin cháu sẽ thay
ta làm việc này phải không?”
Lâm Duy sững sờ. Có chết đi sống lại cũng đâu thể bù đắp nổi, huống
hồ cậu cũng chỉ sở hữu một mạng người.
Nhưng... những lời ông nói không phải là không đúng, đã đến lúc nó
cần biết những chuyện liên quan đến mình. Mệt mỏi đưa tay lại phía
đầu để nhấn nút lấy cuốn băng ra thì ánh mặt chợt dừng lại trên một
cái bảng điều chỉnh nhỏ nằm chễm chệ góc trái. Trong đó có một nút
Delete và những phím mũi tên.
“Nhấn nhanh đi. Ta biết cháu đủ thông minh để không muốn con bé
biết về những điều ta vừa nói với cháu mà. Với lại, những điều đó,
ta chỉ muốn cháu và ta biết, không muốn kẻ thứ ba biết được.”
Giọng ông Lâm. Lại một lần nữa, cậu nghi ngờ ông mình là một nhà
tiên tri hoặc chí ít cũng được trải qua một đợt huấn luyện đặc biệt
để biết được suy nghĩ của người khác mặc dù lúc ông nói và khi
người đó hành động không cùng một thời điểm và địa điểm.
Khẽ nhếch mép cười, cậu thừa biết chẳng bao giờ cậu vượt qua được
ông – một bộ não “điêu luyện” khiến cho người ta phát điên vì ghen
tức.
“Cộc... cộc... cộc”
- Lại là anh. – Nó dụi mắt, có vẻ như cậu đã vô tình đánh thức giấc
ngủ say vì mệt của nó.
- Umk. – Lâm Duy cúi đầu.
Nó đẩy cửa ra đủ để một con người có thể bước vào phòng. Đó là một
phản xạ có điều kiện khi nhìn thấy cậu ở cửa phòng.
- Không cần vào đâu. Tôi chỉ muốn đưa cho cô cái này. – Lâm Duy vừa
nói vừa chìa cuốn băng trước mặt nó.
- Chẳng phải anh không cho tôi xem sao? – Nó nhíu mày.
- Đó là lúc chiều. Thái độ của con người được cải thiện qua thời
gian. – Lâm Duy lắc đầu.
Nó mân mê cuốn băng trong tay... im lặng.
Hai đứa nó như hai kẻ điên đứng trước cửa phòng. À không, chính xác
là Lâm Duy đứng ngoài bản lề cửa, nó đứng trong. Chẳng ai nói với
ai câu gì, chỉ lẳng lặng hết nhìn nhau rồi lại bối rối nhìn cuốn
băng. Chẳng hiểu sao cậu chẳng thể chủ động rút lui. Cậu sợ rằng
nếu rời khỏi đó, cậu sẽ không còn được thấy nó-như-chính-nó-hôm-nay
vào ngày mai nữa.
- Còn chuyện gì nữa không? – Nó phá tan bầu không khí tĩnh
lặng.
- Không. – Lâm Duy lắc đầu.
- Vậy sao anh chưa về phòng ngủ? – Câu nói lộ vẻ tiếc nuối.
- Umk. – Lâm Duy gật đầu nhưng vẫn đứng yên, chỉ dịch chuyển khoảng
vài milimet.
- Khoan. – Lâm Duy đưa tay đẩy cửa trước khi nó kịp đóng vào.
Nó mở to mắt nhìn cậu. Thái độ của cậu hôm nay lạ lắm. Liệu có phải
vì cái chết của ông mà thần kinh cậu có vấn đề hay không. Nó tự
hỏi.
Bất ngờ, Lâm Duy đưa tay ôm trọn lấy khuôn mặt nó và đặt lên môi nó
một nụ hôn thật khẽ.
Nó lặng người đi trong giây lát. Liệu có chuyện gì đó... đã xảy
ra?
- Chúc ngủ ngon! – Cậu nghĩ sao khi nói câu đó nhỉ? Ngủ ngon ư? Có
lẽ đêm nay cả cậu và cả nó sẽ chẳng ai có thể chợp mắt nổi.
- Tôi... Anh....? À ừ... cảm ơn. – Nó ấp úng.
- Và hãy nhớ cô là vợ của tôi đấy. – Lâm Duy xác nhận như thể sáng
hôm sau thức dậy sẽ không thấy nó nữa, như thể sáng hôm sau nó sẽ
bỏ đi vì cơn giận và oán thù sai khiến vậy.
Nó ngước đôi mắt ngơ ngác nhìn cậu nhưng cậu đã rời khỏi sau khi để
lại câu nói cuối cùng đầy khó hiểu đó. Nó tặc lưỡi và đóng sập cửa
phòng.
Tay nó chạm nhẹ vào môi mình, hai má nóng bừng lên và đôi môi khẽ
cong lên, tạo thành một nụ cười hạnh phúc.
“Tách”
Cuốn băng được tra vào đầu.
Chap 81
.
.
.
Cậu không giỏi như ông nội, không thể đoán được hành động tiếp theo
của nó là gì. Cậu cũng không thể nào hiểu hết được nỗi đau khổ của
nó khi biết người-rất-rất-tốt-với-mình lại chính là kẻ đã giết chết
ông nội và ba mẹ mình.
Đưa tay lên trán, cậu thở dài đầy não nề. Đã một tiếng đồng hồ trôi
qua từ lúc cậu đưa cuốn băng đó cho chủ-nhân-đích-thực, giờ có lẽ
nó đã biết mọi chuyện và có lẽ nó đang gào thét, khóc òa lên trong
đau khổ hoặc là mím môi chịu đựng để kiềm chặt nước mắt vào đáy sâu
trái tim... như mười hai năm về trước.
Có lúc cậu thấy hận bản thân mình. Đáng nhẽ ra cậu phải ở cạnh nó
lúc này chứ? Đáng lẽ cậu phải ôm nó vào lòng và khẽ lau nước mắt
cho nó... nếu có chứ? Vậy mà giờ cậu lại ngồi đây, như một con rùa
rụt cổ trong cái vỏ bền chắc của mình. Cậu không đủ can đảm để đối
diện với nó, cậu không đủ dũng cảm để nhìn vào đôi mắt sáng lấp
lánh lúc nào cũng ánh lên tia cười đó. Và cậu cũng không đủ mặt dày
để nói câu xin lỗi với nó thay cho ông.
.
.
.
Đã bao lâu rồi nó không thử cảm giác này? Đã bao lâu rồi nó mới
quay về với một thứ cảm xúc bị bỏ rơi? Và đã bao lâu rồi cụm từ
“đau đến rỉ máu” không xuất hiện trong những cung bậc cảm xúc của
nó? Có lẽ là mười hai năm rồi... Phải, nó có đau, nó từng đau thậm
chí là rất nhiều trước những lời nói và hành động của Lâm Duy nhưng
còn đau đến rỉ máu con tim thì... có bao giờ?
Choáng
Đau
Nó ở đây làm gì? Làm vợ một người là cháu của kẻ đã cướp đi của nó
tất cả sao? Đôi lúc, nó thấy mình như một con ngốc, đặt đâu ngồi đó
và luôn tuân theo cái mà người ta gọi là SỐ MỆNH bởi thậm chí suốt
mười hai năm qua, chưa một lần nào nó thắc mắc về cái chết đột ngột
của ông và ba mẹ nó. Nên nói nó quá ngây thơ hay là quá ngu ngốc
đây?
Ông nội nó luôn là người bình thản nhất mà nó từng gặp. Liệu nếu
trong tình thế này, ông sẽ làm gì? Tại sao chẳng ai nói cho nó biết
nó nên làm gì cho phải? Ông Lâm là người rất rất tốt với nó. Liệu
có phải vì có lỗi nên ông mới muốn bù đắp để trả giá hay là ông
thật lòng xem nó là cháu?
- Mẹ ơi, sao mẹ lại nằm đó, sao không dậy hả mẹ? Hức....hức.... mẹ
ơi! Sao không ôm con nữa, lạnh lắm mẹ ơi, mẹ ơi!
Cái giọng nói trong trẻo ngày nào của một con nhóc năm tuổi ùa về
trong tâm trí nó.
Bất chợt, nó bật khóc, khóc thay cho mười hai năm về trước...
- Bây giờ con cũng lạnh lắm mẹ ơi nhưng chẳng ai ôm con nữa rồi.
Phải tự ôm mình thôi mẹ nhỉ? – Nó tự nhủ với lòng mình rồi vòng tay
ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run bần bật của mình.
Ôi những người thân của nó. Phải làm thế nào nếu một ngày bạn biết
được rằng họ rời bỏ bạn mà chính bạn là một trong những nguyên nhân
khiến họ không thể ở cạnh bạn nữa? Vì bảo vệ nó ư? Trước đây, nó cứ
nghĩ những chuyện đó chỉ có trong phim ảnh thôi chứ? Vậy mà giờ nó
lại là nhân vật chính cho một trò chơi, một cú vờn trên thương
trường. Nên lấy làm vinh hạnh không đây? Nên khóc hay nên cười bây
giờ?
Làm ơn có ai đó nói cho biết rằng nó đang mơ đi? Làm ơn ai đó nói
cho nó biết rằng đây chỉ là một cơn ác mộng đi? Làm ơn đừng bắt nó
phải quyết định, đừng bắt nó phải làm một điều gì đó. Nó thật sự
quá mệt mỏi rồi, nó không muốn dằn vặt thân thể mình trong những
nỗi đau quằn quại, trong những tiếng nấc xé lòng, nó không muốn
hành hạ trái tim mình trong sự hận thù nhuốm máu...
“Lâm Duy, sao anh lại mang họ Lâm và tại sao anh sinh ra lại là
cháu của con người đó cớ chứ?”
Nó chợt nghĩ rồi cứ như một bệnh nhân tâm thần, nó quơ một lượt các
đồ vật trên bàn “hạ cánh” xuống sàn gỗ. Đơn giản, nó chỉ muốn nghe
tiếng đổ vỡ, tiếng đổ vỡ đủ lớn, đủ vang, đủ độ lấn át mọi lời nói
của người đó trong đoạn băng vừa xem. Nếu chưa bao giờ được “điên”
như bây giờ thì xin hãy để cho nó “điên” đi, thế có lẽ sẽ tốt hơn
bởi nếu tỉnh táo, ắt nó sẽ đau...
.
.
.
“Choang”
“Xoảng”
Những âm thanh chói tai vang lên từ căn phòng đối diện phá vỡ mọi
liên kết trong suy nghĩ của cậu.
Lâm Duy mở cửa và từ từ tiến lại gần cánh cửa gỗ trước mặt, áp tai
vào để nghe rõ hơn, lòng chợt nhói lên một nỗi đau vô hạn.
Tiếng cười điên dại vang lên xen lẫn với những tiếng đổ vỡ rồi sau
đó là một chuỗi yên lặng ghê rợn kéo dài.
Có tiếng nấc.
Lớn dần.
Và cuối cùng “người điên” cũng khóc.
“Tại sao không để tôi ở cạnh em lúc này? Nếu có thể, hãy để tôi
chịu thay em nỗi đau đang chiếm ngự lòng em.”
- Tội nghiệp! Có lẽ đó là nghiệp chướng. – Mẹ Lâm Duy đứng sau lưng
cậu từ bao giờ, bà lắc đầu.
Cậu không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe để rồi đoán nó đang làm gì
trong căn phòng kín đó.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng mai đầu tiên chiếu rọi lên khuôn
mặt thẫn thờ đang ngồi đối diện cửa sổ. Nó không ngủ hay chính xác
là không tài nào ngủ được. Nó cứ ngồi như vậy, đờ đẫn như chẳng
thèm quan tâm đến thế giới xung quanh. Cả hương hoa nhài thơm thế,
xộc vào mũi nhưng với nó cũng chỉ như không khí bình thường.
“Cộc...cộc...cộc”
Sau tiếng cốc cửa thật khẽ, giọng nói của Lâm Duy vang lên, thật
ấm:
- Lam Bình, cô ra ngoài này đi. Cả nhà đang đợi cô xuống ăn
đó.
Im lặng.
Đáp lại cậu chỉ là sự im lặng tuyệt đối.
Thở dài, Lâm Duy rút điện thoại ra và bấm số.
- <Alo>
- Key à. Sáng nay tớ không đến trường.
Key lấy làm lạ bởi bình thường Lâm Duy đâu có tử tế đến độ không
đến trường cũng báo trước như vậy?
- <Có phải là chuyện của ông cậu...> - Key ngập ngừng. Dù sao
cái chết của ông tuy không phải là đột ngột những cũng là một cú
shock cực lớn đối với Lâm Duy.
- Không phải chuyện đó đâu. – Lâm Duy lắc đầu rồi như chợt nhớ ra
điều gì đó, cậu nói tiếp – À mà cậu sang lớp 11A3 cáo nghỉ cho Lam
Bình luôn nhé.
- <Nó sao vậy?> - Key lo lắng.
- Ốm.
Lâm Duy đáp gọn rồi gập máy, chẳng để Key kịp tra hỏi thêm điều
gì.
Cậu bất lực nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, lại buông tiếng thở dài.
Chợt nhận ra dạo này mình toàn phải nói xin lỗi với nó...
“Cộc...cộc...cộc”
Lại là tiếng gõ cửa thật khẽ nhưng lại đè nặng lên hai con
tim.
- Lam Bình. Cả ngày hôm nay cô không ăn gì rồi. Ít nhất cô cũng trả
lời tôi một câu để tôi chắc rằng cô không chết ở trong đó luôn
chứ.
“Chết?”
“Là chết?”
“Mười hai năm trước mình đã từng suýt chết?”
“Mười hai năm trước ông và ba mẹ đã chết thay mình?”
Những câu hỏi tu từ lại xuất hiện trong đầu nó. Nó rời mắt khỏi
chiếc chuông gió vui đùa bằng những âm thanh leng keng trên cửa sổ
và ngước nhìn bức ảnh nhỏ trong tay mình.
Đôi tay nó ướt đẫm.
Nước mắt nó khẽ rơi, miết nhẹ mặt ảnh phẳng lì.
“Nếu mà lúc đó đi theo mọi người thì bây giờ có phải ép mình trước
ngã ba đường vậy không? Hóa ra mọi người bắt con ở lại cũng chỉ bắt
con phải đối mặt với tất cả thôi sao? Mọi người ác lắm.... ác lắm!
Híc!”
~oOo~
Chap 81
- Hai ngày nay con bé không ăn gì rồi. Nó cũng chẳng thèm ra khỏi
phòng. Không biết có chuyện gì không. – Mẹ Lâm Duy não ruột.
Chồng bà vẫn ngồi lặng im bên cạnh.
- Có cần bảo thợ phá cửa phòng không. Mẹ lo... – Bà quay sang cậu
con trai.
- Đừng ạ. Để cô ấy yên đi. – Nói rồi, cậu bước lên phòng.
Hai ngày rồi. Mặc dù biết hai ngày không ăn không ngủ cũng không
thể đưa nó xa cậu... “mãi mãi” nhưng đâu có nghĩa là không
lo.
‘Cộc...cộc...cộc”
Dạo này có lẽ đây là tiếng động quen thuộc nhất. Quen đến nỗi chẳng
cần giới thiệu thì cũng biết tiếng động ấy phát ra từ đâu
rồi.
- Cô đói chứ? Cô đang ngủ đấy à? Tôi để khay thức ăn ở ngoài cửa
phòng. Nếu đói cô cứ việc lấy ăn nha. Tôi không phiền cô nữa. – Lâm
Duy đặt khay thức ăn trên tay xuống rồi bước về phòng mình.
Cậu biết nó là một con nhóc háu ăn mà. Hy vọng rằng mùi thơm của
thức ăn sẽ lọt vào tầm nhắm của nó. Thấy nó như vậy, nói thật, lòng
cậu nhói lắm, đau lắm nhưng không biết lí do!?!
If you wander off too far. My love will get you home...
Nó chẳng thèm nhấc máy hay đúng hơn có bao giờ nó biết được cái
điện thoại đang reo và những đứa bạn của nó đang lo như ngồi trên
đống lửa đâu.
.
.
.
Từ ngày nó tuyệt thực và giam mình trong phòng, Lâm Duy cũng chẳng
thèm ngó ngàng đến cơm nước hay những giấc ngủ ngon lành. Cậu chỉ
biết im lặng, ngồi suy nghĩ để rồi lặng người nhận ra vị trí của nó
trong lòng cậu đã lớn đến nhường nào!?!
Lâm Duy đặt tay lên tay nắm cửa phòng cậu. Phía ngoài kia là hành
lang, đối diện chính là phòng nó. Không hiểu sao tim cậu nhói đau,
cậu đang hy vọng một điều gì đó, một điều gì đó thật diệu kỳ khi
cánh cửa phòng cậu mở ra.
Cửa mở.
Tiếng thở dài đầy não lòng của cậu vang vọng, lạc lõng giữa không
gian sâu lắng.
Khay cơm cậu đặt ở cửa phòng nó từ hôm qua đến giờ vẫn không suy
giảm, bằng chứng cho việc nó chẳng ăn gì cả.
Lại cảm giác này nhói lên trong tim.
Khó chịu, bứt rứt và lo lắng đến lạ.
.
.
.
Đôi lúc nó không hiểu mình tự giam trong phòng làm gì? Chi bằng cứ
xách đồ mà đi thẳng, đi thật xa ngôi nhà này, xa cái nơi này có
phải là tốt hơn không?
Nhưng có một thứ gì đó níu giữ nó lại, không cho nó rơi xa nơi đây.
Một ai đó mà chính nó cũng biết rõ. Lại thở dài.
“Lam Bình, ta không muốn cháu nghĩ ta đưa cháu về nhà này, đối xử
tốt với cháu là để trả nợ mặc dù đôi lúc chính ta cũng ngỡ ngàng
khi nhận ra mình đã từng nghĩ như vậy. Ta thật lòng muốn cháu thay
đổi đứa cháu trai của mình và cháu, quả thực là một người ta rất
quý mến bởi mỗi lần nhìn thấy cháu, ta lại nhớ đến ông nội cháu.
Nhất là đôi mắt, giống đến lạ.”
Nó giật mình. Tay nó vừa nhấn Play và thế là...
Nó ngắm nghía mình trong gương rồi bật khóc. Đôi mắt ư? Lối ra của
những viên pha lê mong manh, chỉ chực chạm nhẹ là vỡ kia ư? Ông nội
nó. Đôi mắt tối hôm đó nhìn nó ấm lắm, sáng lắm, và trìu mến đến
nao lòng...
“Dù biết là có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không thể nào bù đắp
nổi những tổn thương mà ta đã gây ra cho cháu nhưng ta vẫn luôn
muốn nói với cháu rằng: Ta xin lỗi cháu và cảm ơn cháu nhiều bởi
thời gian qua luôn ở bên ta, luôn vì ta!!!”
Xin lỗi ư? Nếu lời xin lỗi có thể giải quyết được tất cả thì còn
cần đến Pháp luật làm gì? Đó hẳn là lý lẽ mà mỗi con người đều dễ
dàng “khắc ghi” vào tâm trí và để thốt lên mỗi lúc nhận được lời
xin lỗi từ ai đó <tùy trường hợp à nha! Hì!>. Nhưng có một lý
lẽ khác mà không phải là ai cũng biết. Rằng nếu việc gì cũng cần
đến Pháp luật thì khi tạo ra con người, Thượng đế tạo ra trái tim
để làm gì? Chẳng phải để cảm nhận, để chia sẻ, để cảm thông, để
thấu hiểu, để kết nối con người không trên một nguyên tắc nào hay
sao?
Nó chợt giật mình khi nhận ra cái lý lẽ đó? Có bao giờ nó nghĩ về
điều đó? Cuộc sống là một vòng luân hồi nhưng đừng bao giờ để hận
thù rơi vào vòng luân hồi luẩn quẩn đó. Có oán ắt phải trả. Hận
càng thêm hận đến bao giờ mới trả xong?
Gió ơi sao mi tự do thế? Nếu có thể, mi giúp tao mang nỗi thù hận
này đi thật xa, thật xa gió nhé!...
.
.
.
Đêm xuống.
Vầng trăng khuyết như lưỡi liềm treo vắt vẻo ngoài ban công như vẫy
gọi một con người...
Bên cạnh vầng trăng kia, ngôi sao nhỏ tỏa sáng thật khiêm nhường và
lặng lẽ.
Liệu rằng đến bao giờ mặt trăng mới phát hiện ngôi sao kia đã đi
vào cuộc đời mình và ở cạnh mặt trăng như một thiên sứ bên
đời?!?
Nếu có ai hỏi thứ gì khó hiểu nhất trần đời thì cậu sẽ không ngần
ngại trả lời ngay đó chính là TRÁI TIM con người.
Cậu đã cười nhiều hơn trước.
Cậu nói nhiều hơn trước.
Cậu thích ngắm sao hay chính xác là chỉ để ngắm một ngôi sao với
một cái tên thật gần gũi nhiều hơn trước.
Cậu lãng mạn hơn.
Cậu biết thế nào là “cuộc sống muôn hình vạn trạng với những mảnh
đời khác nhau”.
Cậu biết quan tâm nhiều đến người khác hơn.
Cậu ngố hơn trong mỗi hành động.
Cậu hiểu cảm giác khi BỊ “chơi xỏ” và ĐƯỢC “chơi xỏ”.
Cậu hiểu cảm giác khi lo lắng cho một người.
Cậu hiểu được cảm giác khi có người “đè đầu cưỡi cổ” vì những điều
kiện ngớ ngẩn.
Cậu học được cách quan sát người khác.
Cậu học được cách bảo vệ người khác.
Cậu học được cách lắng nghe người khác.
Cậu học được cách an ủi người khác.
Cậu còn học được cả cách “làm phiền” người khác nữa.
Cậu.... cậu....và cậu....
Nói chung là cậu – Lâm Duy – đã thay đổi. Không chỉ là thay đổi mà
còn là thay đổi rất nhiều.
Lâm Duy bàng hoàng nhận ra ở bản thân mình những thay đổi có thể
theo hướng TÍCH CỰC hoặc TIÊU CỰC. Và rồi cậu bàng hoàng hơn nữa
khi nhận ra thêm rằng tất cả những thay đổi đó đều bắt đầu từ khi
nó đến bên cậu.
Từ bao giờ nó đã bước vào cuộc đời cậu bằng những bước chân nhẹ
nhàng mà lặng lẽ đến vậy? Từ bao giờ, cậu bắt đầu lo lắng cho
nó?
Vui khi nó cười.
Nhói đau khi nó khóc.
Lo lắng khi không gặp nó.
Bực bội khi nó sánh bước cùng một tên con trai khác không phải là
cậu.
Từ bao giờ...?
Đây có phải là cảm giác khi... YÊU một người?
Giật mình.
YÊU?
Là YÊU?
Phải, là YÊU!
Vầng trăng vẫn tỏa thứ ánh sáng hư ảo kia nhưng có phần khiêm
nhường.
Ngôi sao bên cạnh sáng hơn bao giờ hết, cứ như là được tiếp thêm
ánh sáng từ mặt trăng vậy.
“- Nó đâu có nằm ở đó một mình, nó ở cùng mặt trăng. Mặt trăng là
của ngôi sao và ngôi sao cũng là của mặt trăng.”
Có một “đứa trẻ con” đã từng nói với cậu như vậy.
Và hơn bao giờ hết, cậu thấy rằng trái tim con người không hề khó
hiểu nữa. Hơn bao giờ hết, cậu hiểu rõ trái tim mình muốn nói gì.
Bởi hơn bao giờ hết, cậu biết rằng mình muốn trở thành Mặt trăng
trong câu chuyện kia. Mặt trăng của ngôi sao.
“Nếu em bảo ngôi sao kia tên là Lam Bình thì xin hãy cho mặt trăng
bên cạnh một cái tên. Là Lâm Duy nhé, được không? Xin hãy để tôi là
Mặt trăng của em, ngôi sao nhỏ...”
Là mặt trăng.
Mặt trăng có bao giờ bỏ rơi ngôi sao?
Vậy cậu có bao giờ bỏ rơi nó?
Lâm Duy vội vã đứng bật dậy và bước ra khỏi phòng. Nếu tình yêu
không có đôi chân để đi về phía bạn, hãy bước về phía nó!
“Cộc...cộc...cộc”
- Lam Bình. Tôi biết cô chưa ngủ mà! Làm ơn mở cửa ra đi được
không?
-.....
- Có thể là tôi không hiểu hết cảm giác của cô. Có thể là tôi...
hơi ích kỷ khi có đôi lúc đã muốn thủ tiêu cuốn băng đó đi. Có thể
là tôi hơi tàn nhẫn khi đưa cuốn băng đó cho cô. Có thể là tôi tò
mò hay quá đáng khi điều tra về chuyện của gia đình cô. Cô có thể
đánh, có thể mắng tôi nếu cô cảm thấy bớt giận nhưng cô phải ra
đây, phải ăn thật no, phải ngủ thật say thì mới có sức mà “hành
hung” tôi được chứ? Chẳng lẽ tất cả những nỗ lực, những cố gắng của
tôi bao lâu nay chỉ để nhận được kết quả này thôi sao? – Lâm Duy
chỉ thiếu nước hét toáng lên nữa thôi.
-.....
- Tôi không thích Lam Bình thế này đâu. Tôi thích cô cứ đanh đá,
hay têu trò, nghịch ngợm, phá phách, đôi lúc lại ngông ngông điên
điên và... có khi trẻ con hơn cơ. Nói thật, tôi cũng thích cô lúc
giận dỗi, bởi vậy nên tôi mới hay chọc giận, hay gây sự với cô. Lúc
đó, mặt cô xịu xuống, đôi chân mày khẽ nhíu lên nhìn ngố ngố nhưng
cũng rất... đáng yêu (mặt đỏ rần). Bây giờ chắc cô cũng đang giận
nhưng giận chẳng giống những lúc tôi-thích tẹo nào. Cô cứ nhốt mình
trong đó như vậy sẽ cô đơn lắm đấy. Tôi lại chẳng được nhìn thấy
cô... – Lâm Duy hơi hạ giọng so với lúc đầu. Cậu có biết chăng chỉ
cách cậu một cách cửa, một gương mặt ướt đẫm nước mắt cố kìm từng
tiếng nấc khi nghe những lời nói này từ cậu hay không?
“Cạch”
Cánh cửa gỗ mở ra, ánh sáng lóe lên trong hai tâm hồn tưởng chừng
như sắp chết.
Cậu thấy nó đứng đó, trước mặt cậu. Nó gầy hơn nhiều, nhìn phờ phạc
hẳn, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ và hoe đỏ... vì khóc. Và gần hơn
xíu nữa, môi nó, đôi môi ngày nào cũng cong cong đầy kiêu ngạo giờ
đây đang... rỉ máu. Không biết đã bao nhiêu lần nó cắn chặt môi để
ngăn nước mắt không chảy ra ngoài nhỉ? Một lần nữa, lòng cậu quặn
thắt.
Như một phản xạ không điều kiện, cậu vòng tay ôm lấy nó, xiết thật
chặt như thể không muốn buông ra nữa. Cậu sợ rằng nếu buông nó ra,
nó sẽ lại thu mình vào căn phòng kia hoặc xa hơn là rời xa cậu mãi
mãi...
Nó vẫn để yên như thế, không đáp trả lại cái ôm mãnh liệt kia. Nó
buông thỏng trong vòng tay Lâm Duy chỉ đơn giản là vì nó thích như
vậy, nó thích cảm giác an toàn khi ở trong vòng tay ai đó mà không
cần tốn chút sức lực để giữ người đó bên mình.
- Tôi đói. – Nó cà nhẹ đầu vào người cậu, giọng nói lạc hẳn khiến
cậu không khỏi xót xa.
Lâm Duy buông nó ra nhẹ nhàng rồi nhún vai như thể một mệnh lệnh
ngầm rằng: “Đi xuống bếp cùng tôi!”
Nó toan bước đi thì bị cậu níu tay kéo lại. Lâm Duy ngồi hẳn xuống,
ra hiệu:
- Lên đi, tôi cõng cô xuống bếp!
Nó mắt tròn mắt dẹt nhìn cậu. Đồng ý là suốt mấy ngày qua nó kiệt
sức nhưng cũng không đến nỗi là không lê được cái thân còm cỏi này
xuống bếp.
Nó xua tay, ý không cần thiết.
- Cô nghĩ tôi không thể cõng nổi cô xuống bếp à? – Lâm Duy nhíu
mày, vẻ đe dọa.
Nó lại xua tay phản bác rồi ngoan ngoãn leo lên lưng cậu.
Lâm Duy khẽ cười. Đã bảo từ lúc gặp nó, cậu... “lãng mạn” hơn rồi
mà! Hì!
Nó lặng im trên lưng Lâm Duy, vòng tay qua cổ cậu, cảm nhận nhịp
đập của trái tim cậu và liệu nó có biết rằng nhịp đập đó giờ đã
khác, nó hướng về một trái tim khác với mong muốn sẽ đập chung một
nhịp?
- Cô ngồi yên! – Lâm Duy ấn nhẹ người nó xuống ghế. Cậu xem nó như
là đứa trẻ lên ba vậy.
Người ta vẫn bảo: “Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng”. Bởi vậy,
dù rất tiếc nhưng chúng ta vẫn phải công nhận một sự thật rằng Lâm
Duy không biết tí ti gì vể nấu nướng.
Sau một hồi loay hoay hâm nóng lại những thức ăn người giúp việc đã
nấu sẵn <Híc!>, cậu soạn ra trên bàn ăn.
- Tuy không phải tôi nấu nhưng cô cứ ăn đi. – Lâm Duy ngồi đối diện
với nó.
- Không phải anh nấu hả? May quá! Chứ không tôi không biết sau này
có còn được gặp lại anh và mọi người không nữa. – Nó cười toe hay
chí ít là cố gắng làm ra vẻ như vậy.
- Ăn đi. – Lâm Duy cốc đầu nó, mặt đỏ bừng vì tức. Vậy mà lúc nãy
có người bảo thích nó đanh đá, têu trò, nghịch ngợm cơ đấy.
Nó ăn như chưa bao giờ được ăn vậy. Cũng không biết chính xác bao
lâu rồi chưa bỏ bụng thứ gì nhưng lúc nãy nó thấy đói kinh
khủng.
Sau một hồi chén no say, nó dĩ nhiên là phải “phục kích” cái giường
êm ấm rồi! Và dĩ nhiên, lại là Lâm Duy cõng nó lên phòng.
Nó phục mình sát đất. Cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra mặc dù
trong lòng nhiều lúc rất khó chịu. Nhưng cứ như vậy có lẽ sẽ tốt
hơn. Chẳng phải nó đã nghĩ thông và chẳng phải gió đã giúp nó xóa
sạch tất cả rồi sao?
- Anh không về phòng ngủ sao? Hay lại muốn chiếm tài sản của người
khác? Số của cục cảnh sát là bao nhiêu ý nhỉ? – Nó chau mày.
Lâm Duy phì cười trước bộ dạng của nó, lại cái cốc đầu rõ đau, cậu
cười hiền:
- Cô ngủ đi! Tôi chẳng thèm. Chẳng phải cô sợ bóng tối sao?
- Có nhầm không? Người như anh mà cũng có lúc tốt bụng ghê. Chắc
ngày mai mặt trời sẽ mọc ở đằng tây, phải dậy sớm để xem mới được.
– Nó chun mũi.
Lâm Duy ngượng chín người. Chót quan tâm đến nó làm gì để giờ rước
họa vào thân không biết?
Sau một hồi kẻ đẩy người đưa, tình hình bây giờ là Lâm Duy ngồi
chễm chệ trên giường, bên cạnh, nó khép hờ mắt và gục đầu vào vai
cậu.
Bất giác, nó ngước mắt nhìn cậu, nhõng nhẽo như đứa trẻ lên
ba:
- Nhưng tôi hát chắc cô sẽ càng không ngủ được mất. – Lâm Duy xua
tay từ chối.
- Anh còn nhớ hợp đồng giữa chúng ta chứ? – Nó lên giọng.
- HẢ? À...ờ... nhớ.
- Vậy điều kiện của tôi. Anh hát cho tôi nghe cho đến khi nào tôi
ngủ thì thôi. – Nó nhoẻn miệng cười.
Lâm Duy nhìn vẻ hứng khởi của nó, một phần cũng vì không nỡ từ chối
nên đành chấp thuận “điều kiện vô duyên” kia.
Cậu khẽ đằng hắng, còn nó ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cậu và mỉm
cười.
How gentle is the rain
That falls softly on the meadow
Birds high up in the trees
Serenade the clouds with their melody
Giọng hát cậu cất lên trong đêm thật trầm và thật ấm như muốn ôm
trọn lấy cả không gian này.
Oh! See there beyond the hills
The bright colors of the rainbow
Some magic from above
Made this day for us
Just to fall in love
Nó khẽ cựa mình.
“Có phải anh tốt với tôi như vậy chỉ là vì cảm giác có lỗi không?
Chỉ là vì thay mặt ông thôi phải không? Nhưng như vậy có lẽ là...
quá đủ rồi! Cảm ơn anh...”
Khóe môi nó xuất hiện một nụ cười đầy mãn nguyện rồi nó chìm vào
giấc ngủ nhanh chóng.
You hold me in your arms
And say once again you love me
And if your love is true
Everything will be just as wonderful
“Đến bao giờ tôi mới có thể làm điều này nhỉ? I will hold you in my
arms and say once again I love you”
Now, I belong to you
From this day until forever
Just love me tenderly
And I'll give to you
Every part of me
Oh! Don't ever make me cry
Through long lonely nights without love
Be always true to me
Keep this day in your heart eternally
- Tôi rất muốn nói với em rằng tôi đã rất nhớ em và... tôi yêu
em!
Lâm Duy khẽ cúi đầu và hôn gió lên trán nó. Môi ai đó khẽ cười
nhưng như đã nói Sự thật thường mất lòng bởi nó... chẳng hề biết
đến sự hiện diện của câu nói đó. Sao bỗng dưng ghét giấc ngủ quá
chừng. Vì ngủ mà lỡ mất giây phút quan trọng rồi còn đâu!!!
~oOo~
Chap 82
- Có phải nhà này không? – Hân Hân chỉ vào biệt thự nhà họ Lâm,
thoáng sững sờ.
- Umk. Trước có đến đây một lần rồi. – Băng Di suy xét rồi nhấn
chuông cửa.
Mở cửa cho hai cô gái là một bác giúp việc đứng tuổi.
- Hai cháu là...
- Chào bác, chúng cháu là bạn của Lam Bình ạ. – Hân Hân cười
tươi.
- À, bạn của tiểu thư sao? Mời hai cháu vào nhà. – Bà ấy cởi mở rồi
thân thiện đẩy cửa cho hai đứa bước vào.
Cả hai vẫn không thôi thắc mắc tại sao nó lại sống ở nhà họ Lâm và
quan hệ giữ nó với BF hội là gì?
- Phòng của tiểu thư ở trên gác nhưng hình như mấy ngày nay có
chuyện gì đó nên không thấy tiểu thư ra khỏi phòng. – Bác giúp việc
thở dài.
- Chuyện gì ạ?
- Bác cũng không biết. Sáng nào cũng thấy cậu chủ mang thức ăn lên
cho tiểu thư nhưng lần nào cũng không ăn. – Bác ấy lại lắc
đầu.
- Lại cả cậu chủ nữa sao? – Cả hai tròn mắt – Bạn ấy đâu có anh em
trai gì đâu. – Hân Hân nhíu mày rồi tiếp – Đây là biệt thự nhà họ
Lâm, không lẽ.... “cậu chủ” là... Lâm Duy à?
Cô vừa phát ngôn xong thì lắc đầu. Mối quan hệ quanh nó thật rắc
rối.
- Lạ thật! – Bác giúp việc buột miệng than.
- Sao ạ? – Băng Di nhìn vẻ mặt lo lắng của bác và hỏi.
- Cũng trễ rồi sao không thấy cậu chủ xuống lấy cơm cho tiểu thư
nhỉ?
- Vậy bác để bọn cháu mang lên cho. – Cả hai nhanh nhẩu “cướp” luôn
khay thức ăn trên tay bác giúp việc rồi tí tởn đi lên lầu.
Có hai căn phòng đối diện nhau, cửa mở toang.
Bước đến phòng thứ nhất, trống trơn, chẳng có ai cả.
Sang phòng thứ hai thì cái cảnh tượng đập vào mắt hai đứa, chỉ
thiếu nổi thả luôn khay cơm xuống bàn.
Hai con người, mắt tròn mắt dẹt nhìn hai con người... đang say ngủ.
Híc!
.
.
.
- Hai vị muốn đi đâu ạ? – Jun hạ giọng, tay đặt sẵn trên
vôllăng.
- Nhà họ Lâm thẳng tiến. – Nguyên Hoàng ra vẻ hí hửng.
Chiếc xe chuyển bánh, mang theo ba chàng trai với ba trái tim đầy
suy nghĩ và cả lo lắng.
“Tinh...tinh”
Chuông cửa reo inh ỏi. Chỉ tội nghiệp bác giúp việc chạy hụt hơi để
mở cửa.
- Chào các cậu!
- Có Lâm Duy và Lam Bình ở nhà không bác? – Key hỏi ngay.
- Cậu chủ và tiểu thư đang ở trên gác.
Chưa kịp để bác ấy nói xong, cả ba chàng trai chạy ngay vào nhà và
xông thẳng lên gác hai.
- Sao hôm nay lắm người đến tìm cô cậu nhà này thế không biết. –
Còn lại một mình, bác ấy lẩm bẩm.
Jun chạy nhanh nhất. Anh chàng vừa leo được lên gác hai thì đã bắt
gặp một người-có-thể-là-muốn-gặp.
- Tảng băng di động? Ở đây làm gì?
Chưa khỏi bàng hoàng, con nhóc quay lại nhìn Jun đầy khó chịu rồi
hếch mặt:
- Thế anh ở đây làm gì?
- Hỏi thừa. Nhà bạn tôi, tôi không được đến sao? – Jun nhếch
mép.
- Hai người sao lóng ngóng ngoài cửa thế kia? – Nguyên Hoàng hớn hở
xộc vào phòng.
Key, Nguyên Hoàng và cả Jun đều ngạc nhiên và sững sờ không kém gì
Hân Hân và Băng Di lúc nãy.
Không phải là vì cảnh đó mà là không biết sẽ nên giải thích cho hai
cô bạn này thế nào.
- Hai người đó sao...thân mật quá vậy? – Hân Hân kéo áo Key.
- À...
- Họ là anh em à?
- Ờ...không.
- Mà nhà họ Lâm chỉ có duy nhất một cậu quý tử mà.
- À.. đúng.
- Sao Lam Bình tựa đầu vào vai Lâm Duy mà ngủ một cách ngây thơ đến
vô tư như vậy?
- Thì tại...
- Sao lại cùng nghỉ học để ở nhà...ngủ thôi à?
- Ơ... do...
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Chuyện là...
- Mấy người kể nghe nào.
- Thì kể nè...
- Không thì đừng trách.
- DỪNG LẠI. BẢO NGƯỜI TA KỂ MÀ CỨ NÓI MỘT LUA VẬY HẢ? – Jun bực
bội.
- Hơ! Xin lỗi, vậy giờ kể đi. – Hân Hân hối lỗi.
- Chuyện là thế này. Tèn...tén...ten. Có một nàng công chúa sau đó
lấy một chàng hoàng tử. – Jun lên cao xuống thấp.
- Kể cho đàng hoàng đi. – Hân Hân giục. Sự tò mò chiếm lấy trí
óc.
- Thì kể đó. – Jun phân bua.
- Chuyện đó hả?
- Ừ. – Jun gật đầu khiến Nguyên Hoàng và Key không khỏi bật
cười.
- Kể tiếp đi. – Con nhóc nói, giọng điềm nhiên.
- Hết rồi. – Jun nhún vai.
- Cái gì? Anh chơi xỏ bọn tôi đó hả? – Con nhóc bực bội.
Lúc này, Nguyên Hoàng và Key gập bụng lăn ra cười.
- Hihi...haha... Thôi, để tôi giải thích. Thì hai người đó là vợ
chồng. Họ cưới nhau được vài tuần rồi. – Key thôi cười và chỉ tay
về phía hai con người đang ngủ say trong phòng kia.
- Hở? Cưới á? Vợ chồng á?
- Umk. Đừng hét to, làm mất giấc ngủ của người khác. Đi ra ngoài
chơi nào. – Key vừa nói vừa kéo hai cô gái đi.
Chợt, con nhóc dừng lại, nheo mắt hỏi:
- Mấy người ỷ thế nên nói dóc bọn tôi đấy à? Mặc dù biết là mình
chưa phải là người lớn nhưng tôi cũng không còn là trẻ con hồn
nhiên ngây thơ để tin mấy người bịa đặt đâu.
Cả bốn người còn lại lơ ngơ nhìn con nhóc.
- Pháp luật quy định rất rõ rồi sao. Trên mười tám tuổi mới được
phép kết hôn. – Con nhóc nhún vai rồi nhếch mép cười.
Cơ mặt ba chàng trai giãn ra. Key khoác vai con nhóc, nháy
mắt:
- Em gái thông minh thật đấy nhưng Pháp luật cũng đâu có quy định
con người không được phép đổi giấy khai sinh phải không?
- Ý anh là... – Đôi chân mày chau lại thật khẽ.
- Đoán thôi chứ chuyện đó bọn này có biết đâu. Chỉ phát hiện khi sự
đã rồi thôi. Nhà họ Lâm nhiều tiền, chuyện đó đâu khó huống hồ chủ
tịch Lâm đã qua đời lại rất mong tác hợp cặp đôi đó. – Key tỏ vẻ
buồn khi nhắc đến ông nội đã quá cố của Lâm Duy.
Không khí im lặng và trở nên u ám hẳn. Nhắc đến một người không
cùng một thế giới khổ thật đấy, buồn thật đấy.
- Thôi, chúng ta ra ngoài nào. – Nguyên Hoàng nhanh chóng lấy lại
bầu không khí cho cả bọn và trên môi ai nấy đều nhoẻn miệng cười
thật tươi.
~oOo~
- Cô tỉnh rồi sao? – Lâm Duy nhìn nó cựa mình.
- Umk. Anh... ở đây cả tối hả? – Nó mở to mắt nhìn cậu.
- Không phải là cả tối mà đã hai đêm một ngày rồi. – Lâm Duy thở
dài nhìn cái đồng hồ trên tay.
- HẢ? – Nó nhảy phóc xuống giường, vươn vai.
- Umk. Thôi xuống nhà ăn đi. – Cậu giục.
Nó lè lưỡi trêu rồi bước xuống nhà. Chỉ chờ có vậy, Lâm Duy xoa xoa
cái vai tội nghiệp, mặt nhăn nhó đến thảm thương.
- Chào ba mẹ. – Nó lễ phép.
- Umk. Chào con. – Ba mẹ chồng nó nhìn nó cười như mếu. Nó
hiểu.
Không khí trong nhà nặng như chì vậy. Dù bên ngoài ai vẫn cố giữ vẻ
vui cười, bình thản nhưng hãy nhớ cho, con người vốn ích kỷ, bao
giờ cũng giữ cho mình những nỗi niềm riêng.
- Lam Bình! – Nó giật mình quay lại, Lâm Duy đang đứng tựa vào cửa
phòng cậu, căn phòng đối diện phòng nó, vẻ mặt đăm chiêu.
- Anh gọi tôi? – Nó chỉ tay về phía mình, thắc mắc. Không hiểu sao
khuôn mặt khổ sở của cậu lại bị nó nhìn thành “nghiêm trọng”.