Hân đang đi bên cạnh hắn thật sao ? Cảm giác thật ấm áp. Ở bên Hân tự dưng hắn lại không nói dối được gì. Rik hồi tưởng lại :
-Kí ức từ năm tám tuổi, anh không còn nhớ nữa, cũng không biết cha mẹ là ai. Cô Ana đã giúp anh được như ngày hôm nay. Sinh nhật hôm nay cũng là sinh nhật giả do cô ấy đặt cho._Rik vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt Hân như để tìm kiếm điều gì.
Không hiểu sao, Hân thấy đôi mắt này rất giống Đường Minh. Hơi buồn và nhiều khi có vẻ tuyệt vọng.
Tay Rik đột ngột nắm lấy tay Hân. Ban đầu Hân có vẻ rụt rè, nhưng lại nghĩ đây là sinh nhật Rik nên mặc kệ. Lúc quan sát tay Hân, Rik mới nhận ra hình xăm khắc chữ M. Lòng tự dưng giận dữ vô cớ, tay siết chặt hơn. Hắn đang bị sao thế này, lúc đầu chỉ nghĩ vì Hân đẹp nên mới mê, nhưng bây giờ, hắn nghĩ hắn đã sai....hình như hắn còn yêu cả tính cách và tâm hồn Hân nữa...hắn đã vui sướng biết bao khi Hân nhẹ nhàng băng bó cho mình. Mặc dù cô ấy tưởng nhầm hắn là Đường Minh...nhưng như vậy cũng đủ rồi...nhất định hắn sẽ không bỏ qua cô gái này, nhất định thế...
Im lặng một hồi, Rik nói nhỏ :
-Em có thể tặng anh một điều ước không ?
Hân nhíu mày :
-Em không phải một bà tiên !
-Điều này..chỉ mình em làm được thôi !
-Là gì ?_Hân ngây ngô hỏi.
-Chụt !
Hân đông cứng, Rik..điều mà anh ta nói chỉ mình cô làm được là điều này sao ?
-Hw !_Hân cố đẩy Rik ra nhưng anh ta lại càng giữ chặt.
Cả hai không để ý tới một người đang đằng đằng sát khí đi tới. Đường Minh lôi Rik ra một chỗ rồi đấm cho một cú.
-Bốp !
-Đường Minh !_Hân lo lắng nhìn cả hai. Miệng của Rik đã rỉ ra chút máu.
-Tôi đã cảnh cáo anh ! giờ thì đừng trách !
Đường Minh đang định cho Rik một trận thì bị Hân kéo tay lại.
-Cậu làm gì vậy ? hiểu lầm thôi !
-Hừ ! hiểu lầm mà ôm hôn nhau thắm thiết ngoài đường thế này à ?_Đường Minh nổi cáu với cả Hân, tay vẫn không ngừng kêu răng rắc.
-Không sao đâu Hân, anh ổn mà !_Rik đứng lên sau cú đấm, lấy tay lau vết máu.
-Đừng có giả bộ, tôi đã điều tra rồi, anh và con mụ kia không phải người tổ chức w. Mục đích của hai người là phá vỡ sự đoàn kết giữa họ.
-Bốp !
Một cái tát mạnh giáng vào mặt Đường Minh. Hân nhìn cậu với ánh mắt thất vọng.
-Cậu...không có quyền nói mẹ tôi như vậy !
-Cậu còn chưa tỉnh hay sao ? hay là bị nó mê hoặc rồi. À đúng ! tôi không bảo vệ được cô, còn hắn đã cứu cô. Được....thích thì cứ đi theo hắn đi...cô đúng là loại gái...
-Bốp !
Lần này là Rik đấm Đường Minh.
-Này ! tao không cho phép mày sỉ nhục Hân ! Mày là thằng đê tiện ! Khéo tên bệnh hoạn đó cũng do mày bày ra cũng nên.
Hân đứng lặng một chỗ. Đường Minh đang nói gì vậy ? có phải vì ghen quá nên mới như vậy không ? tình càm của cô dành cho cậu ta nhiều đến nỗi cô đã mộng du cơ đấy. Đã mơ thấy nhiều lần cơ đấy, vậy mà giờ...những lời nói này....
-Tao nhất định sẽ vạch trần bộ mặt của mày và cả con mụ kia nữa !_Đường Minh căm hận nhìn Rik.
-Hahaha..tao sẽ chờ... ! có lẽ đến lúc ấy, Hân đã là vợ tao rồi cũng nên !
Cuộc đối thoại chỉ hai kẻ này biết, không có đến người thứ ba.
-Dừng lại đi !_Hân hét lên._Thả cậu ta ra !_Hân lạnh lùng nói.
Rik nghe thấy thế thì vội buông Đường Minh ra, bước đi bên Hân.
Chỉ còn lại Đường Minh nằm trên đường thở không ra hơi . Giờ mới thấy hối hận...tại sao cậu lại lỡ nói ra những lời như vậy.
Chương 58 : Phá thai.
Lạc Văn vừa vào đến phòng ăn, Tô Đức Lợi đã hét lên :
-Thả tôi ra mau !
Lạc Văn không để ý đến Tô Đức Lợi mà ngó dáo dác xung quanh, hỏi :
-Nguyệt đâu ?
-Đi phá thai rồi !
-Cái gì ?_Mặt Lạc Văn biến sắc, tay run bần bật.
-Cô ta biết mình có thai và nói là không thể để đứa bé đó ra đời.
-Chết tiệt !_Lạc Văn phóng như bay ra ngoài.
***
-Hu..huhuhuh...anh ơi..con em.... ! Một cô gái trẻ gục đầu vào vai chàng trai trẻ đi bên cạnh,
-Không sao ! chúng ta sẽ chôn nó ở một nơi an toàn._Người con trai có vẻ nhẹ nhõm, ngược lại hẳn so với nỗi buồn hiện trên mặt cô gái.
Nguyệt chứng kiến tất cả. Cô đã đứng đây nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa tới lượt. Rồi bỗng nhiên, cô gái tay cầm chiếc túi nilong đen bị trượt ngã. Cái bọc đen lòi ra một đống bầy nhầy..lẫn máu...hình như..đó là đứa bé bị cắt ra từng mảnh nhỏ...một sinh linh chưa kịp chào đời. Người đi đường nhìn thấy vậy thì lướt đi rất nhanh, nửa khinh miệt, nửa sót thương đứa trẻ tội nghiệp. Nguyệt bỗng thấy lo sợ, con cô...đứa con chưa thành hình cũng sẽ bị như vậy sao...trời ơi !
-Kiều Minh Nguyệt ! số 58 !
Nghe tên mình, Nguyệt do dự bước vào cửa buồng.
-Phụ sản Kiều Minh Nguyệt có đấy không ?
-Ai là Kiều Minh Nguyệt ?
Bà bác sĩ gọi mấy lần mà Nguyệt vẫn không dám lên tiếng, cô sợ con cô sẽ như đứa trẻ lúc nãy...Nguyệt nảy ra ý định giữ đứa bé lại...bố nó là kẻ giết người, nhưng nó không làm gì nên tội...Nỗ sợ hãi dâng trào, Nguyệt khóc oà lên, chạy vội ra khỏi cái nơi ghê rợn này....cô chạy mãi cho tới khi sầm vào một người.
-Nguyệt ! Em đi đâu vậy ?_Lạc Văn hỏi, vẻ sững sờ.
-HU...CON..EM...SỢ LẮM...con...
Lạc Văn lo lắng ôm Nguyệt vào lòng....
-Em chưa làm gì con...đúng không ?
Nguyệt gật gật đầu, nước mắt tuôn ra không ngừng.
-Em khóc gì chứ, em sắp là mẹ rồi, còn anh là cha. Khóc nhiều, sau này con sinh ra sẽ xấu lắm !_Lạc Văn đùa.
-Em không muốn con xấu !_Nguyệt nín ngay lập tức.
Cả hai cùng dắt tay nhau trở về nhà...dĩ nhiên là nhà của tên Tô Đức Lợi.
Chương 59 : Khi có nhiều cảm xúc.
[Thái Lan]
-Thủ Dao từng nuôi một đứa con, ba tháng trước, chính hắn đã giết con bé rồi vứt mỗi thứ một nơi. Làm việc cho tổ chức không giao đúng hàng, Bị nghi là phản bội. Có biệt tài di chuyển nhanh. Là trẻ mồ côi từ khi mới sinh ra, được đón vào tổ chức năm 15 tuổi. Đã có tiền án về giết người, chiếm đoạt._Nhược Bằng đọc một loạt từ tờ giấy ghi sơ lược.
-Thật nguy hiểm !
-Chúng ta sẽ điều tra về vụ án ba tháng trước.
Nhược Bằng ngồi ở ghế đợi của khách sạn, không hiểu sao hôm nay lắm người thuê thế. Đợi một lát cho đám đông tản bớt. Cả hai mới chen vào quầy tiếp tân. Mấy cô gái trong quầy thấy Nhược Bằng thì chỉnh trang lại quần áo, ‘hót’ bằng giọng ngọt nhất có thể :
-Anh thuê phòng ạ ?
-Cho hai phòng !_Vẻ mặt lạnh lùng của Nhược Bằng làm mấy cô gái chết đứng.
-Hì...xin lỗi anh..hôm nay đông nên chỉ còn một phòng thôi ạ !
Quyên chau mày. Hôm nay là ngay` gì thế không biết.
-Được rồi ! một phòng !_Nhược Bằng quả quyết cầm chìa khoá rồi kéo va li đi.
Quyên hốt hoảng chạy theo.
-Hay là tìm khách sạn khác đi !_Quyên phải chạy nhanh lắm mới đuổi kịp Nhược Bằng, nói không ra hơi :
-...
-Ở chỗ khác đi mà !
-Mình không quen ở một phòng !
-Cốp !
Đầu Quyên chợt bị chặn bởi một cái gì đó lạnh toát. Hoá ra cô chạy nhanh quá mà Nhược Bằng quay lại nên đâm rầm vào ngực cậu ta.
-Im lặng chút đi !_Nhược Bằng quát lên, giọng đã sắn to rồi nên không thể giảm vô lum được.
Quyên cũng im luôn, không dám ho he gì. Căn phòng ở khách sạn rộng rãi, khắp nhà toàn là đèn. Nền lau sạch bóng như gương. Mấy bộ ghế sa lông màu đen càng làm nổi bật gian phòng.
-Đi cả ngày mệt rồi, mình muốn đi tắm._Quyên rụt rè lấy vội bộ quần áo rồi chui vào phòng vệ sinh. Ai đời lại đi thuê một phòng, thật quá bất tiện.
9h tối ở vũ trường Boong.
Hân đã định từ chối nhưng Rik nói phải đến những nơi như thế này thì mới xả hết bực tức trong người ra được. Hân cũng không lạ gì Boong. Cô đã từng nhảy nhiệt tình vào cái đêm đột nhập biệt thự ông trùm. Nhưng hôm đó khác hôm nay. Hôm nay buồn nhiều hơn, thất vọng cũng nhiều hơn. Rik đã ra nhảy. Hân thì cứ nhất quyết ngồi ở quầy rượu. Một nhóm thanh niên choai choai tầm học sinh trung học vừa vào tới nơi đã kêu đau bụng. Thằng lớn nhất đưa cả nắm tiền cho người có vẻ đàn anh trong đó.
-Em đau bụng quá, cho em thuốc giảm đau đi !
Tên đàn anh cười rồi đưa cho chúng một lọ nhỏ không ghi tên, màu trắng. Thằng lớn chia cho mấy đứa cùng nhóm từng viên thuốc. Chúng uống với rượu. Vài phút sau, cả đám đã hoà vào dòng người trên sàn, nhảy nhiệt tình.
Đó là chiêu của bọn bán ‘đá’ và thuốc lắc. Chúng làm thế này là để che mắt cảnh sát. Hân liếc nhìn mấy tay đàn anh. Không khó để nhận ra hội bọn chúng. Đứa nào cũng to con một chút, trông dữ tợn một chút. Mà đâu phải riêng Boong mới có. Hầu như bar nào cũng có mà thôi. Hân mới uống có hai chén nặng thôi mà đã thấy mệt. Cô đi dọc theo lối cửa phụ để ra nhà vệ sinh.
-Anh ! đi nhanh lên nào !
-Không có gì phải vội cả !
Hân đang nhìn thấy cảnh gì thế này...một người con trai đang say khướt lè nhè ôm eo một gái nhảy, cô gái kia thì cứ dùng ánh mắt mê hoặc mà nhìn cậu ta...Người đó không ai khác chính là....Đường Minh.
-Aha.....này..sao cô lại ở đây nhỉ ?_Đường Minh mắt lờ đờ chỉ tay vào mặt Hân.
-Vô liêm sỉ !_Hân lạnh lùng.
-Vô liêm sỉ ? ai vô liêm sỉ ? là ai ?
-Là cậu ! đừng giả bộ nữa !
-Aha....tôi vô liêm sỉ..a hahahaha...vậy sao một đứa có liêm sỉ như cô lại ở đây ?
-Tôi muốn đến đâu, là quyền của tôi, cậu không có quyền can thiệp_Nói rồi, Hân bước vụt qua mặt Đường Minh.
-Này ! đứng lại !_Đường Minh quát lên. Tay đã thả cô gái bên cạnh từ lúc nào.
-Tôi bảo cô đứng lại !_Đường Minh quát ầm lên, kéo tay Hân lại, nhìn cô giận dữ.
-Tại sao tôi phải nghe lời cậu ? Hai người cứ vui vẻ, tôi không làm phiền_Hân nói giọng tỉnh bơ.
-Đi cùng thằng đó đến đây phải không ?_Đường Minh hỏi, vẻ mặt càng lúc càng đỏ vì tức.
-Bỏ tay ra....cậu làm tôi đau đấy !_Hân giằng tay ra .
-Anh à ! Mặc kệ cô ta..chúng ta..._Cô gái từ lúc nãy tới giờ mới lên tiếng.
-Xéo đi !_Đường Minh quắc mắt nhìn cô ta. Cô ả nghe thấy thế, nửa sợ nửa lo, lủi dần vào nơi có ánh đèn.
-Cậu điên hả ? Muốn ăn đấm không ?_Hân tức nổ mắt nhìn Đường Minh. Tay cô đang định vung lên thì bị chặn lại bởi tay Đường Minh.
-Bỏ ra !
-Hắn có gì tốt ? Hắn không thật lòng....chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn chưa hiểu..._Đường Minh hoàn toàn tỉnh táo chứ không lè nhè như lúc nãy nữa.
-Cậu làm tôi thất vọng...có lẽ tôi nên xem lại tình cảm của mình !_Hân nhìn xuống sàn nhà, tay không vùng vằng nữa.
-Không được... _Đường Minh nghe xong câu đó thì lôi Hân đi, đi rất nhanh. Hân cũng không biết là đi đâu nữa. Hỏi thì cậu ta toàn im lặng. Xem ra cậu ta đang rất giận. Mở cửa một căn phòng tối đen như mực, Đường Minh đóng cửa lại. Cậu không để Hân nói một lời nào, chỉ hôn cô say đắm. Hân muốn vùng ra khỏi bàn tay này mà tát cho cậu ta vài phát. Tay cậu ta giựt đứt cả hàng cúc áo Hân. Đến lúc không thở nổi nữa, cậu ta mới rời môi cô ra.
-Thằng khốn !_Hân thở không ra hơi,
Cuối cùng cô cũng chống cự thành công. Cô nhổ bãi nước bọt vào mặt Đường Minh. Cậu ta không nói gì mà còn cười to, lấy tay lau nước bọt rồi giữ Hân chặt hơn lúc nãy.
Cô ghét Đường Minh...rốt cuộc hắn cũng chẳng khác gì mấy gã khốn khiếp...
-Ghê tởm !
Câu nói của Hân như lưỡi dao cứa vào tim Đường Minh. Cậu ngừng hôn, buông Hân ra ngay lập tức. Chính Hân cũng không ngờ câu nói đó lại có tác dụng đến thế. Trong đêm tối, cô nghe thấy tiếng cậu ra thở dài...
-Tôi không biết làm sao để giữ chặt em...không biết làm thế nào để em mãi bên tôi...không biết sao nữa...nếu một ngày em đi cùng ai khác tôi, tôi sẽ điên lên mất...xin lỗi....rất nhiều....._Nói rồi, Đường Minh im lặng. Cả hai người cùng khóc..nhưng vì tối quá nên chẳng ai thấy ai đang khóc cả. Là khóc trong câm lặng.
Hân ôm cậu ta vào lòng, cô không biết phải nói gì nữa...tim cô cũng muốn nhảy ra ngoài rồi đây nhưng may là có làn da chặn lại :
-Mình....tha thứ cho cậu !_Hân thì thầm vào tai Đường Minh.
Chương 60 :Tình nghi trao đổi thuốc lắc.
Cả Boong như phát điên lên vì vụ ẩu đả của người trong bar vs 1 tay lạ mặt. Hắn là ai mà có năng lực siêu phàm đến vậy.1 chọi ba chục mà ko hề bị dính một đòn nào.Cảnh sát đã mó tay vào vụ này.Từ ngoài vũ trường, đặc nhiệm đã bao vây vs đủ loại súng ống ngắn dài.Tuy nhiên, họ tới đây ko phải vì vụ cỏn con ấy mà là muốn san phẳng bar này.Dẫn đầu là cảnh sát Phong, đội trưởng cục phòng chống ma tuý, tệ nạn. Bọn gái nhảy cùng mấy thằng đang lắc thấy cảnh sát vào thì cứ chạy toán loạn cả lên. Anh Phong giơ súng, cảnh cáo :
-Có người đã báo cảnh sát là ở đây có trao đổi, tàng trữ, buôn bán thuốc lắc.Lục soát tất cả cho tôi !_Cảnh sát Phong vẫy tay, tức thì một đoàn người ập vào.Chỉ một lát sau đã tìm thấy mấy lọ thuốc nhỏ màu trắng.
-Ai là chủ bar này ?_Phong cầm micro nói to, tiếng nhạc đã bị ngắt từ lúc nào.
-Chào anh !Tôi là người đã gọi cho các anh, tên tôi là Rik. Điệp viên tổ chức W_Rik giơ tay ra bắt vẻ thân thiện.Cảnh sát Phong cũng ngay lập tức bắt tay.
-Cảm ơn anh đã gọi điện !Tôi là Phong, trưởng cục phòng chống buôn bán ma tuý, tệ nạn !
Trở lại vấn đề sốt dẻo bây giờ thì ai là chủ bar này...........mọi người bỗng im lặng hẳn khi một chàng trai dắt theo một cô gái, tiến về phía cảnh sát.
-Chủ bar này...........là tôi !
Hân còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra....Rik đang đứng cùng cảnh sát Phong. Nhận ra người quen, Hân mỉm cười :
-Lâu lắm mới gặp anh, cảnh sát Phong !_Hân bắt tay xã giao.
-Hai người quen nhau à ?_Rik ngạc nhiên hỏi.
-Trong một vụ án điều tra, bọn em quen nhau !
Đường Minh vẫn ko nói gì từ nãy tới giờ. Mặt cứ đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
-Cậu là chủ bar này ?_Phong hỏi, giọng nghi hoặc.
-Đúng !
-Vậy, cậu có biết bar đang trao đổi thuốc lắc ko ?
Hân giờ mới nhận ra ko chỉ có mình anh tới mà bao quanh toàn là đặc nhiệm.
-Tôi ko biết !
-Mời cậu về đồn làm việc.Chua đủ tuổi vị thành niên mà đã làm chủ bar. Mời khai tên cha mẹ !
-Tôi sẽ đi cùng các anh, khỏi nêu tên cha mẹ !
Hân vẫn hướng ánh mắt lo lắng về phía Đường Minh. Đúng là lúc nãy cô có thấy bar trao đổi thuốc nhưng là ai đã báo cho anh Phong biết thì Hân chịu.
-Hân, về nhà an toàn nhé !_Đường Minh quay mặt lại trước khi đi.
Hân muốn chạy theo mà kéo cậu ta lại, nhưng chứng cứ rõ rành rành ra đấy.Liệu có ai tin lời cô nói ko ?
Chương 61 : vở kịch Đoạn Trường Tân Thanh
Lúc Quyên ra tới nơi thì thấy Nhược Bằng ngủ trên ghế salon rồi.TiVi vẫn bật. Đây là chương trình kịch nói về vở ‘Đoạn Trường Tân Thanh’.Nhìn diễn viên của vở kịch này,Quyên nhớ lại vụ án cách đây 1 năm. Lúc đó cô mới lớp 10. Bọn cô gồm Văn, Hân, có đi xem 1 vở kịch. Chính là vở này. Tưởng sẽ được xem 1 màn kịch hấp dẫn, ai ngờ lại có 1 vụ án mạng xảy ra.
....-Hân, Văn, ngồi ở hàng ghế đầu đi, mình muốn xem mặt cô diễn viên Trân Trân.Nghe nói cô ấy vào vai Thuý Kiều trong vở diễn lần này.
-Mình thấy Trọng Lương, vai Từ Hải có vẻ ko thích hợp lắm !_Lạc Văn bình luận.
-Các cậu im lặng được ko, nhức đầu quá, mà sao giờ này vẫn chưa có ai đến mà chỉ có 3 chúng ta ?_Hân liếc nhìn xung quanh.
Nơi 3 người họ đang đứng là nhà hát lớn thành phố.Vở kịch này rất được đầu tư, bởi nó xuất hiện nhiều diễn viên nổi tiếng.Trân Trân quá đẹp vs vẻ ngoài thánh thiện, ko biết Thuý Kiều ngoài đời đẹp như nào nhưng Trân Trân có lẽ cũng sẽ ko thua kém gì người đẹp ấy. Tuy nổi tiếng nhưng Trân Trân lại có nhiều sì căng đan tình ái với đạo diễn, hoặc người có chức quyền giới thượng lưu. Cũng đúng thôi, nhưng người trẻ như Trân Trân rất hiếm nổi tiếng nhờ tài năng. Cách mà học được xuất hiện nhiều nhất chỉ có thể là cặp với mấy tay đạo diễn. Trọng Lương là diễn viên mới xuất hiện gần đây trong giới điện ảnh, nghe nói anh ta cặp với Trân Trân rồi lại có bồ nhí là Thu Vân. Thu Vân cũng đóng vai Thuý Vân trong vở kịch này. Hôm nay cả bọn đi xem là được gửi vé mời từ đạo diễn kịch bản_Trang Nhất Dụ. Ông nổi tiếng là đạo diễn giỏi.
Trong một lần họp fan, Quyên đã trả lời đúng ba câu hỏi của ông ta nên được tặng 3 vé.
Thấy đạo diễn Dụ đang tiến về phía mình, Quyên vui mừng đưa tay ra bắt. Đương nhiên, đạo diễn Dụ cũng bắt tay cô. Nốt năm nay, ông ta sẽ về nghỉ hưu. Nhưng có vẻ ông không muốn chuyện này xảy ra. Bởi vì về hưu, đồng nghĩa với việc ông ta sẽ phải bye bye mấy cô diễn viên trẻ đẹp.
Thấy cái nắm tay chắc như đinh đóng cột của ông ta, Quyên khẽ gạt tay ra. Tính đến nay ông ta cũng đã 55 tuổi. Đáng tuổi bố Quyên chứ chẳng chơi. Dù tính ông ta hơi dê một chút nhưng Quyên vẫn ngưỡng mộ tài năng của ông ta.
-Chào Quyên, lâu lắm rồi mới gặp lại cháu, còn anh chàng đẹp trai và cô nàng xinh gái này là ai vậy ?
-Là bạn cháu ạ ! Đây là Hân, còn đây là Lạc Văn._Quyên giới thiệu.
Qua màn xã giao cho thấy Hân và Văn không thích ông ta lắm nếu không muốn nói là ghét. Đang trò chuyện cùng hai bạn thì Quyên chợt thấy Trân Trân và Trọng Lương bước vào. Họ không tình tứ như báo lá cải nói mà hình như có vẻ giận hờn nhau chuyện gì đó.
Trân Trân tóc ngắn ngang vai, xoăn. Trọng Lương mặc complê, già dặn.
-Anh không có gì với Thu Vân cả, em đừng hiểu lầm !_Trọng Lương ủ rũ và có vẻ níu kéo, nắm lấy tay Trân Trân.
-Anh không cần phải giải thích, em không muốn nghe !
-Em có nhớ hôm nay là ngày gì không ?
-Không !
-Là ngày sinh nhật em !
-Thế thì sao ?
-Anh muốn cho em một bất ngờ. Anh không muốn ngày sinh nhật em chỉ toàn tức giận.
-Anh tưởng làm vậy thì em sẽ bỏ qua à ?
-Anh...
Trọng Lương chưa nói hết câu thì cánh nhà báo đã kéo đến. Mấy tia chớp kêu tách tách liên tục chĩa vào hai người.
-Nghe nói hai người có kẻ thứ ba xen vào ?
-Trọng Lương, anh sẽ chọn Trân Trân hay Thu Vân ?
-Trân Trân, cô có tha thứ cho Trọng Lương không ?
Hàng loạt các câu hỏi tấn công làm Trân Trân không nói được gì, Trọng Lương thấy vậy thì lập tức ôm Trân Trân dạ vào lòng để cánh ruồi bu nhiều chuyện này không đạt được mục đích.
-Tôi yêu Trân Trân, chuyện của Thu Vân, tôi khẳng định là tôi không có gì với cô ấy cả ! Đừng đổ hết lên đầu Trân Trân,_Nói xong, Trọng Lương dìu Trân Trân vào phòng trang điểm. Bọn ruồi bị nhốt ở ngoài. Nhưng tiếp theo đó, bọn chúng lại được dịp bâu lấy Thu Vân, kẻ được coi là tình địch của Trân Trân.
-Xin cho hỏi mối quan hệ của cô và Trọng Lương là quan hệ gì ?
-Cô sẽ giành người đàn ông của Trân Trân chứ ?
-Nghe nói vai Thuý Vân là do cô tiếp chuyện nhiều với các đạo diễn mà có được, đúng không ?
Thu Vân thả tóc ra sau, mỉm cười, đôi mắt ra vẻ đáng thương :
-Nếu Trân Trân nhất định giành Trọng Lương với tôi, có lẽ tôi sẽ là kẻ thua cuộc mất..huhuhuhu...
Thu Vân cố cho nước mắt chảy ra rồi tiến vào phòng thay đồ. Vào đến nơi, cô ta lau nước mắt, khuôn mặt hiện rõ vẻ đố kị.
Quyên chứng kiến từ đầu đến cuối, cô khẽ thở dài. Nghề này đúng là dễ nổi tiếng nhưng không ít thị phi, tai vạ.
Sau khi ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ thì rốt cuộc vở kịch cũng bắt đầu. Hàng ghế khán giả chật ních người. Trên sân khấu lúc này đã bắt đầu xuất hiện một số diễn viên. Họ diễn rất thật. Đúng là đoàn nổi tiếng có khác. Tuy Văn và Hân ghét đạo diễn Dụ thật nhưng xem kịch là ác cảm cũng bớt dần.
Câu chuyện tiếp diễn tốt đẹp như vậy cho tới cảnh Từ Hải đầu hàng Hồ Tôn Hiến. Trọng Lương trên mình mặc giáp sắt đi ra chậm rãi từ cánh gà. Anh ta có vẻ mệt mỏi. Đoạn này Từ Hải không cần nói gì cả, và nếu anh ta mệt cũng đỡ đi được phần nào. Hồ Tôn Hiến do Phan Trách đảm nhiệm mình đầy quân lính, giương cờ, kéo cung chỉ chờ có Từ ra là bắn. Ai cũng biết mũi tên làm bằng xốp và sẽ không cần dùng đến, tuy nhiên, chưa tới đoạn Hải cần ngã thì anh ta đã ngã rồi. Nói là ngã nhưng anh ta đã quỳ khuỵu xuống, mặt cúi gằm. Đáng lẽ đoạn này, Từ Hải phải ngẩnh đầu lên và phải chết đứng, nhưng Trọng Lương lại cố ý làm khác đi, vậy là sao ? Đạo diễn Dụ đập tay lên ghế, tức giận :
-Đúng là gà công nghiệp, sao tôi lại có thể cho anh ta đóng vai Từ Hải được chứ ?
Tất cả cùng ồ lên, họ không biết có phải đạo diễn muốn đột phá hay không mà lại sửa kịch bản như này. Quyên và Hân dần nhận ra có gì đó không ổn. Và đúng như thế thật. Những diễn viên còn lại trên sân khấu túm tụm vây quanh Trọng Lương.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 61 : vở kịch Đoạn Trường Tân Thanh
Lúc Quyên ra tới nơi thì thấy Nhược Bằng ngủ trên ghế salon rồi.TiVi vẫn bật. Đây là chương trình kịch nói về vở ‘Đoạn Trường Tân Thanh’.Nhìn diễn viên của vở kịch này,Quyên nhớ lại vụ án cách đây 1 năm. Lúc đó cô mới lớp 10. Bọn cô gồm Văn, Hân, có đi xem 1 vở kịch. Chính là vở này. Tưởng sẽ được xem 1 màn kịch hấp dẫn, ai ngờ lại có 1 vụ án mạng xảy ra.
....-Hân, Văn, ngồi ở hàng ghế đầu đi, mình muốn xem mặt cô diễn viên Trân Trân.Nghe nói cô ấy vào vai Thuý Kiều trong vở diễn lần này.
-Mình thấy Trọng Lương, vai Từ Hải có vẻ ko thích hợp lắm !_Lạc Văn bình luận.
-Các cậu im lặng được ko, nhức đầu quá, mà sao giờ này vẫn chưa có ai đến mà chỉ có 3 chúng ta ?_Hân liếc nhìn xung quanh.
Nơi 3 người họ đang đứng là nhà hát lớn thành phố.Vở kịch này rất được đầu tư, bởi nó xuất hiện nhiều diễn viên nổi tiếng.Trân Trân quá đẹp vs vẻ ngoài thánh thiện, ko biết Thuý Kiều ngoài đời đẹp như nào nhưng Trân Trân có lẽ cũng sẽ ko thua kém gì người đẹp ấy. Tuy nổi tiếng nhưng Trân Trân lại có nhiều sì căng đan tình ái với đạo diễn, hoặc người có chức quyền giới thượng lưu. Cũng đúng thôi, nhưng người trẻ như Trân Trân rất hiếm nổi tiếng nhờ tài năng. Cách mà học được xuất hiện nhiều nhất chỉ có thể là cặp với mấy tay đạo diễn. Trọng Lương là diễn viên mới xuất hiện gần đây trong giới điện ảnh, nghe nói anh ta cặp với Trân Trân rồi lại có bồ nhí là Thu Vân. Thu Vân cũng đóng vai Thuý Vân trong vở kịch này. Hôm nay cả bọn đi xem là được gửi vé mời từ đạo diễn kịch bản_Trang Nhất Dụ. Ông nổi tiếng là đạo diễn giỏi.
Trong một lần họp fan, Quyên đã trả lời đúng ba câu hỏi của ông ta nên được tặng 3 vé.
Thấy đạo diễn Dụ đang tiến về phía mình, Quyên vui mừng đưa tay ra bắt. Đương nhiên, đạo diễn Dụ cũng bắt tay cô. Nốt năm nay, ông ta sẽ về nghỉ hưu. Nhưng có vẻ ông không muốn chuyện này xảy ra. Bởi vì về hưu, đồng nghĩa với việc ông ta sẽ phải bye bye mấy cô diễn viên trẻ đẹp.
Thấy cái nắm tay chắc như đinh đóng cột của ông ta, Quyên khẽ gạt tay ra. Tính đến nay ông ta cũng đã 55 tuổi. Đáng tuổi bố Quyên chứ chẳng chơi. Dù tính ông ta hơi dê một chút nhưng Quyên vẫn ngưỡng mộ tài năng của ông ta.
-Chào Quyên, lâu lắm rồi mới gặp lại cháu, còn anh chàng đẹp trai và cô nàng xinh gái này là ai vậy ?
-Là bạn cháu ạ ! Đây là Hân, còn đây là Lạc Văn._Quyên giới thiệu.
Qua màn xã giao cho thấy Hân và Văn không thích ông ta lắm nếu không muốn nói là ghét. Đang trò chuyện cùng hai bạn thì Quyên chợt thấy Trân Trân và Trọng Lương bước vào. Họ không tình tứ như báo lá cải nói mà hình như có vẻ giận hờn nhau chuyện gì đó.
Trân Trân tóc ngắn ngang vai, xoăn. Trọng Lương mặc complê, già dặn.
-Anh không có gì với Thu Vân cả, em đừng hiểu lầm !_Trọng Lương ủ rũ và có vẻ níu kéo, nắm lấy tay Trân Trân.
-Anh không cần phải giải thích, em không muốn nghe !
-Em có nhớ hôm nay là ngày gì không ?
-Không !
-Là ngày sinh nhật em !
-Thế thì sao ?
-Anh muốn cho em một bất ngờ. Anh không muốn ngày sinh nhật em chỉ toàn tức giận.
-Anh tưởng làm vậy thì em sẽ bỏ qua à ?
-Anh...
Trọng Lương chưa nói hết câu thì cánh nhà báo đã kéo đến. Mấy tia chớp kêu tách tách liên tục chĩa vào hai người.
-Nghe nói hai người có kẻ thứ ba xen vào ?
-Trọng Lương, anh sẽ chọn Trân Trân hay Thu Vân ?
-Trân Trân, cô có tha thứ cho Trọng Lương không ?
Hàng loạt các câu hỏi tấn công làm Trân Trân không nói được gì, Trọng Lương thấy vậy thì lập tức ôm Trân Trân dạ vào lòng để cánh ruồi bu nhiều chuyện này không đạt được mục đích.
-Tôi yêu Trân Trân, chuyện của Thu Vân, tôi khẳng định là tôi không có gì với cô ấy cả ! Đừng đổ hết lên đầu Trân Trân,_Nói xong, Trọng Lương dìu Trân Trân vào phòng trang điểm. Bọn ruồi bị nhốt ở ngoài. Nhưng tiếp theo đó, bọn chúng lại được dịp bâu lấy Thu Vân, kẻ được coi là tình địch của Trân Trân.
-Xin cho hỏi mối quan hệ của cô và Trọng Lương là quan hệ gì ?
-Cô sẽ giành người đàn ông của Trân Trân chứ ?
-Nghe nói vai Thuý Vân là do cô tiếp chuyện nhiều với các đạo diễn mà có được, đúng không ?
Thu Vân thả tóc ra sau, mỉm cười, đôi mắt ra vẻ đáng thương :
-Nếu Trân Trân nhất định giành Trọng Lương với tôi, có lẽ tôi sẽ là kẻ thua cuộc mất..huhuhuhu...
Thu Vân cố cho nước mắt chảy ra rồi tiến vào phòng thay đồ. Vào đến nơi, cô ta lau nước mắt, khuôn mặt hiện rõ vẻ đố kị.
Quyên chứng kiến từ đầu đến cuối, cô khẽ thở dài. Nghề này đúng là dễ nổi tiếng nhưng không ít thị phi, tai vạ.
Sau khi ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ thì rốt cuộc vở kịch cũng bắt đầu. Hàng ghế khán giả chật ních người. Trên sân khấu lúc này đã bắt đầu xuất hiện một số diễn viên. Họ diễn rất thật. Đúng là đoàn nổi tiếng có khác. Tuy Văn và Hân ghét đạo diễn Dụ thật nhưng xem kịch là ác cảm cũng bớt dần.
Câu chuyện tiếp diễn tốt đẹp như vậy cho tới cảnh Từ Hải đầu hàng Hồ Tôn Hiến. Trọng Lương trên mình mặc giáp sắt đi ra chậm rãi từ cánh gà. Anh ta có vẻ mệt mỏi. Đoạn này Từ Hải không cần nói gì cả, và nếu anh ta mệt cũng đỡ đi được phần nào. Hồ Tôn Hiến do Phan Trách đảm nhiệm mình đầy quân lính, giương cờ, kéo cung chỉ chờ có Từ ra là bắn. Ai cũng biết mũi tên làm bằng xốp và sẽ không cần dùng đến, tuy nhiên, chưa tới đoạn Hải cần ngã thì anh ta đã ngã rồi. Nói là ngã nhưng anh ta đã quỳ khuỵu xuống, mặt cúi gằm. Đáng lẽ đoạn này, Từ Hải phải ngẩnh đầu lên và phải chết đứng, nhưng Trọng Lương lại cố ý làm khác đi, vậy là sao ? Đạo diễn Dụ đập tay lên ghế, tức giận :
-Đúng là gà công nghiệp, sao tôi lại có thể cho anh ta đóng vai Từ Hải được chứ ?
Tất cả cùng ồ lên, họ không biết có phải đạo diễn muốn đột phá hay không mà lại sửa kịch bản như này. Quyên và Hân dần nhận ra có gì đó không ổn. Và đúng như thế thật. Những diễn viên còn lại trên sân khấu túm tụm vây quanh Trọng Lương.Chương 63 : Cứu con trai.
-Có phải mày muốn vào giáo dưỡng không hả, thằng oắt ?_Một viên cảnh sát thẩm vấn Đường Minh tức giận mà quên luôn cả cách điều chỉnh lời ăn tiếng nói.
-Các người được tên chó săn nào báo cho vậy ?_Đường Minh nhếch mép.
-Mày muốn biết thì mau khai thằng nào đã điều khiển đằng sau đi !_Tên cảnh sát di tờ giấy về phía Đường Minh.
-Hahahahaha...
-Mày..._Viên cảnh sát mắt đỏ ngầu, giơ nắm đấm lên định đánh Đường Minh thì bỗng có một ánh mắt sắc lẻm quét qua làm hắn thu tay lại. Tuy nhiên, nắm đấm được chuyển thành nắm tay giữa hai người đàn ông. Một còi nhom, tóc bù xì, gương mặt tức tối, một to béo, đầu hói, bụng phệ.
-Chúng ta nên chuyển từ đối đầu sang đối thoại !_Ông Long mỉm cười vặn nghéo tay viên cảnh sát.
-Ah...đa..u...đúng vậy...lâu lắm mới gặp ngài...không biết ngài đến đây có việc gì ?_Viên cảnh sát nhìn xuống sàn nhà, mồ hôi chảy ròng ròng.
-Không hiểu thằng tiểu tử thối nhà tôi mắc tội gì mà lũ giun dế lại đưa nó vào đây ? Tôi đến để xem thế nào !_Ông Long nhìn viên cảnh sát hằm hè.
-Có lẽ...chúng tôi nhầm...tôi sẽ thả...cậu nhóc này ra..._Viên cảnh sát sợ sệt nói.
-Hahaha...ta đâu có nói phải thả nó ra !_Câu nói của ông Long làm cả hai người đều trợn mắt, miệng há hốc.
-Vậy chẳng lẽ...cậu này không phải con ông ư ?_Tên cảnh sát hỏi.
-Tạm thời cậu cứ đi ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với nó đã.
Nghe vậy, viên cảnh sát chạy vội ra ngoài như bị ma đuổi.
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh lạ kì, hai cha con họ, mặt đối mặt nhìn nhau. Mắt cả hai trừng trừng xuyên qua nhau như thể muốn ăn tươi nuốt sống người kia vậy. Nước mắt cả hai chảy ròng ròng..nhưng không ai chịu nói một lời nào cả.
-Game over ! stop !_Ông Long nhắm tịt mắt lại, tay lau lau những giọt nước mặn đọng trên mặt.
-Ba lúc nào cũng thua !
-Ờ ! Ta nhường thôi ! _Ông Long cười xoà.
-Chuyện này là sao ?_Đường Minh hỏi, vẻ mặt đanh lại như trước.
-Chuyện này là chuyện gì ? Ta không hiểu con đang nói gì !
-Thuốc Lắc !
-Ta không can dự vụ này. Ta thề !
-Vậy ai đã báo cảnh sát ?
-Hahahaha..ta sợ nói ra con sẽ đau lòng lắm đấy !
-Là ai ?_Đường Minh nôn nóng.
-Chính là con nhỏ mà con thầm thương trộm nhớ đấy !
-Không đúng !
-Sao ta lại có một đứa con dại gái thế này nhỉ. Gen của nhà ta mấy đời trước đâu có thế !
-Ba đừng đùa nữa.
-Không tin à ? Vậy ta cho con xem cái này ...
Ông Long giơ ra cái điện thoại có clip. Trong đó là Hân. Hân đang nhìn đám học sinh mua thuốc và sau đó cô ấy rút điện thoại ra..
-Tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi !
-Cảnh sát Phong cũng đã nói cô ta báo. Anh ta nổi tiếng liêm khiết. Con còn không biết hay giả vờ ngu ngốc vậy hả ?
-Nhất định là Rik...nhất định là hắn ta.
-Việc ai báo không quan trọng, quan trọng là con cần phải ra khỏi chỗ này. Cuộc đời không ai đoán được chữ ngờ. Con bé đó là điệp viên. Nó và chúng ta là hai đảng phái đối lập. Kể cả con không muốn thì con vẫn là con trai ta. Con trai của Đường Thăng Long này. Tất cả tài sản của ta lên tới cả trăm triệu đô. Con sẽ thừa kế vì thế hãy sớm quên nó đi !
-Con không cần tài sản !
-Con coi trọng nó hơn ta ?
-Đúng vậy !
-Hahaha...cuộc đời ta chưa từng luỵ một ai, ngay cả mẹ con. Ngày mẹ con tự sát, ta không đến để nhìn bà ấy là bởi bà ta đã phản bội. Ta không muốn nói với con sự thật vì sợ con đau lòng. Nếu con vẫn hận ta chuyện đó thì hãy bắn chết ta đi !
Ông Long vừa khóc vừa sổ ra một tràng. Những lời đó cũng làm Đường Minh hơi lung lay. Cậu ôm người cha trước mặt vào lòng. Nhìn vẻ đáng thương của ông ta, cậu cũng không thể không động lòng. Bởi vì trên khuôn mặt ác ôn như con dôn chưa bao giờ khóc kia, nay đã chảy lệ.
Chương 64 : Em không hiểu tình anh. ( Lạc Văn - Nguyệt)
Lạc Văn đang rán trứng thì thấy Nguyệt đã đứng ở trước cửa từ khi nào. Cô đang chăm chú nhìn cậu nấu ăn. Mà cũng phải công nhận Văn nấu ăn ngon thật. Mùi thức ăn thơm hấp dẫn rất riêng.
-Anh sắp xong rồi. Hôm nay em sẽ được ăn móng giò heo cà trưng vịt lộn._Văn cười ấm áp.
-Trời ơi ! Em không ăn mấy thứ đó đâu, ngán dã man._Nguyệt tỏ vẻ sợ.
-Ơ ! Nếu em không ăn thì con chúng ta ăn, anh nhờ em nhá hộ con thôi.
-Không !
-Ăn đi mà...
-Không !
-Không ăn cũng phải ăn !_Lạc Văn vờ nổi giận, cậu cho mấy cái móng giò vào bát rồi bưng lên mâm. Nhấn Nguyệt ngồi xuống ghế.
-Em..không ăn đâu !Ăn cái khác đi mà !_Nguyệt chán nản nhìn bát chân giò.
-Nếu em không ăn thì anh sẽ nhá cho đấy !_Lạc Văn mỉm cười tinh quái.
-Ghê chết đi được !
-Thế thì mau ăn đi !
Nguyệt nhìn bát chân giò rồi cũng cố nhắm mắt.
-Này ! các người định nhốt tôi ở đây đến bao giờ hả ? Tôi cũng phải đi làm, mau thả tôi ra !_Tô Đức Lợi kêu thảm thiết.
-Câm đi nếu không muốn tôi dán miệng anh lại.
-Tôi hứa sẽ không báo cảnh sát...
Nguyệt thấy thế cũng chau mày, dù sao hắn cũng là bác sĩ giỏi, còn có biết bao bệnh nhân đang chờ hắn, vậy mà vì cô, hắn lại bị nhốt ở chính căn nhà mình. Cô ngừng ăn, lay lay tay Lạc Văn :
-Tha cho anh ta đi, dù sao em cũng đã biết một số cách để bảo vệ thai nhi rồi.
-Không được ! Hắn sẽ ngay lập tức báo cảnh sát.
-Vậy anh định trốn cả đời trong căn nhà này sao ?
Lạc Văn im lặng, mắt hướng ra ngoài để không nhìn thấy Nguyệt.
-Sau này...con chúng ta..nó sẽ phải nói sao khi ai đó hỏi bố nó là ai ? Nó có được đi học không ? Liệu nó có thể tiếp xúc với bên ngoài được không ?_Nguyệt nói, mắt không ngừng chớp vì muốn khóc.
-Ý em là..anh...không xứng đáng làm bố nó !_Lạc Văn quay mặt lại nắm chặt vai Nguyệt.
-Em không có ý đó !
-Anh cứ tưởng là em đã một lòng với anh ! Không ngờ em cũng....
-Em không có ý đó !
-Anh không muốn nghe gì nữa ! Anh làm thế là tốt cho em.. Ngoài kia có biết bao kẻ muốn truy lùng chúng ta. Em bảo anh phải để em gặp nguy hiểm hay sao ? Lần trước Tố Trinh suýt chút nữa đã giết em, may mà anh đến kịp. Cả lần Thủ Dao hại em, anh cũng đến kịp thời. Nếu anh không ở cạnh em thì em sẽ gặp nguy hiểm !
-Em biết nhưng....
-Anh muốn ra ngoài !_Lạc Văn bực bội chạy ra ngoài. Cậu không muốn đối diện với Nguyệt. Nói ra tất cả sự thật ư ? Rằng cậu không phản bội ư ? có lẽ Nguyệt sẽ tin. Nhưng nguy hiểm sẽ nhiều hơn. Kẻ giấu mặt sẽ ra tay. Hắn có cả một thế lực rất lớn đủ để dàn phẳng thành phố này. Cậu không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc bị hiểu nhầm. Tình thế rất nguy hiểm. Vụ bắt cóc ông Long vào ba ngày trước...
Kẻ giấu mặt nói rằng cậu phải trừ khử Đường Thăng Long. Cậu định sẽ chỉ bắt cóc ông ta thôi. Không ngờ lại có hai kẻ mặc đồ đen chạy tới yểm trợ. Kèm theo là mùi hoa hồng. Thực ra cái tên sát thủ hoa hồng chỉ đúng một nửa. Ờ thì cậu là sát thủ, nhưng hai từ còn lại lại do kẻ khác tạo nên. Hết vụ này đến vụ kia, những người mà cậu định bảo vệ đều chết bởi hoa hồng trước khi cậu định cứu họ.
Chương 65 : Người tình cũ và âm mưu.
Đường Thăng Long mỉm cười nhìn Lưu Hồng, bên cạnh bà ta là Kir. Ông đang hợp tác với bà ta để tiêu diệt ông trùm. Vài ngày trước, khi sát thủ hoa hồng định ám sát ông, hai người này đã cứu ông khỏi vòng tử thần. Dĩ nhiên không phải vì lòng tốt mà Lưu Hồng cứu ông. Mục đích chính của bà ta là muốn cùng ông tiêu diệt kẻ đứng đầu bằng chính điệp viên của tổ chức w. Ông cũng muốn lật đổ kẻ đó nhưng không đủ sức, nay có thêm hai kẻ này, công việc chắc chắn sẽ thành công. Bốn trợ thủ của hắn ta, cả bốn đều phản bội. Có lẽ Thủ Dao bị oan thật nhưng do hắn ngu dốt nên đành bị truy sát vậy thôi. Sát thủ hoa hồng thực ra vẫn hoạt động cho tổ chức w. Nếu giờ ông bắt tay với hai kẻ này, công việc thành công, ông lật mặt cũng chưa muộn.
Thực ra ông còn một lí do khác đó là con trai ông, ngoài Đường Minh ra, ông còn có một cậu con trai nữa, đã mất tích từ một vụ tai nạn gần chục năm rồi. Nó ra đi lúc 8 tuổi. Ông tìm rất lâu nhưng không có tin tức
Và giờ Lưu Hồng nói bà ta đang giữ con trai ông ư ? Đường Lộc không thể trong tay bà ta được. Nhưng tấm ảnh chụp lưng có hình xăm con đại bàng rất rõ ràng. Ông muốn tìm lại đứa con đã mất vì vậy đêm hôm trước ở vũ trường Boong, ông đã tạo nên một vở kịch về thuốc Lắc. Đường Minh từ nhỏ đã giống mẹ, không thích giang hồ. Sau này nếu có kế thừa sự nghiệp của ông thì cũng hỏng sớm mà thôi. Ông muốn tìm lại Đường Lộc, đứa con cả. Nó nhất định sẽ không từ chối gia nghiệp này. Đường Minh vô dụng, vẫn còn có giá trị lợi dụng hiện tại nên ông mới phải giả vờ đóng màn nước mắt cá sấu tối qua.
Lưu Hồng mỉm cười nhìn ông Long, bà ta và ông đã quen biết nhau từ rất lâu rồi...vậy mà ở bữa tiệc, ông ta vẫn vu cho bà tội lấy trộm. Thật ra đều có nguyên nhân. Chả là hồi trẻ, ông từng yêu một người con gái_Chính là bà Ana bây giờ. Hai người đều yêu nhau thắm thiết, nhưng sau một vụ tai nạn, mặt của người con gái trở nên biến dạng. Ông Long đã từ chối bà ta để đến với Diệp Hoa-Mẹ Đường Minh và Đường Lộc. Chính vì thế mà bà ta căm hận vô cùng, đến nối ngày sinh nhật tám tuổi của Đường Lộc, bà ta đã bí mật bắt cóc thằng bé rồi tạo hiện trường giả về cái chết của nó. Ông Long tuy mất đi đứa con thì đau lòng nhưng không thể giết người mình yêu được nên đành tránh mặt. Chính ông cũng không biết khuôn mặt thật của bà ta bây giờ nữa.....
-Khi nào chúng ta có thể hành động ?
-Hai tuần nữa ! Hắn ta có một buổi giao dịch hàng ở công viên !
-Cũng khá thông minh nhỉ !
-Ba giờ chiều, đây là vụ làm ăn quan trọng, hắn ắt phải cho nhiều đàn em đi. Nếu hợp tất cả lại, đúng một giờ sẽ giải quyết xong lũ đàn em đó. Thời gian để mở 24 chiếc cổng và hệ thống Laze, chưa tính bẫy, cần sát thủ hoa hồng...kế hoạch này nhất định phải thành công...
Chương 66 : Khuôn mặt giả.
Rik nhìn Hân ngủ, hắn thấy Hân đẹp thật. Hắn cầm lấy mặt sợi dây chuyền ở cổ Hân. Chiếc camera nhỏ xíu. Hân có trời mới biết. Sao hắn lại có thể tới cứu Hân nhanh như thế vào đêm Thủ Dao tấn công. Đó là do hắn luôn quan sát Hân, mọi hành động đều được camera thu về. Hắn định cúi xuống hôn nhưng Hân vô thức quay mặt đi chỗ khác.
Số hắn thật xui xẻo, ngay cả lúc ngủ Hân cũng không để yên cho hắn hôn. Vụ thuốc lắc hôm qua là do hắn bày ra đẻ thoả mãn cái tính ghen vớ vẩn của hắn. Không ngờ Lưu Hồng lại dám thoả thuận với ông Long để cứu Đường Minh. Lưu Hồng càng ngày càng điều khiển hắn mất rồi. Hắn ghét bị trở thành con rối. Giữ cho Hân khỏi tránh, cuối cùng hắn cũng hôn được một cái. Nhưng tức hơn là miệng Hân lại luôn gọi tên cái thằng chết tiệt. Chưa bao giờ hắn phải thua ai cái gì. Lần này thì càng không. Đường Minh, mày cứ chờ chết đi ! Rik nhếch mép cười, đóng cửa phòng lại và bắt đầu đi xuống tầng hầm bí mật.
Lạc Văn trở về căn nhà của Tô Đức Lợi. Cậu muốn xin lỗi Nguyệt, muốn để cho tên bác sĩ kia được yên. Nhưng nhìn căn nhà trống hoác không một bóng người, cậu biết Nguyệt đã bỏ đi. Văn tức giận giáng một cú đấm xuống bàn. Lòng quặn đau. Rồi bỗng, một tiếng nói vang lên làm cậu sửng sốt .
-Cô ta đang ở trong tay tôi !
Lạc Văn kinh ngạc quay lại phía phát ra tiếng nói.
-Lưu Hồng !
-Nếu muốn hai mẹ con an toàn thì phải làm theo điều kiện của ta..
-Điều kiện gì ?
-Phá ổ ma tuý của ông trùm.
Quyên và Nhược Bằng đang từ Thái Lan bay về Việt Nam. Điều tra vụ Thủ Dao, Quyên mới hiểu rõ hơn về bà Ana. Để xem khi cô mang Thủ Dao tới đối chất, bà ta sẽ cãi như thế nào. Liếc sang Nhược Bằng, cô thấy cậu ta đang nhìn ra ngoài trời có vẻ rất suy tư. Cơn buồn ngủ đến nhẹ nhàng làm cô gục đầu vào vai người ngồi cạnh. Nhược Bằng thấy bên vai nạng trịch, quay đầu lại, cậu khẽ mỉm cười.
Nguyệt tỉnh dậy thì thấy mình đang bị nhốt trong một căn phòng chỉ có ánh đèn lờ mờ. Cơn sợ hãi ập đến. Cô thật quá tin người, bà Ana thực ra chính là một trong 4 sát thủ chuyên nghiệp của bang Phi Ưng. Nguyệt hiểu bà ta muốn tiếp cận Hân để làm gì. Cô nhìn xung quanh, đây là gian phòng ở dưới tầng hầm vì cô có thể nghe thấy tiếng chân người đang đi phía trên.
Một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện..kẻ đừng trước mặt cô bây giờ không phải là Rik sao ?
-Trông cô có vẻ sợ hãi nhỉ ?_Rik cười khẩy một cái rồi bước lại gần Nguyệt.
-thì ra..các người...cùng một giuộc.
-hahahaha! các người đều trở thành con lừa rồi...hahahaha...
-Đồ khốn, anh muốn gì ?
-Cô em cũng không còn sống được bao lâu nữa, ta cũng không ngại nói thẳng, sau vụ bắt được bang chủ, cô em sẽ bị giết, còn mấy con lừa của tổ chức w sẽ chịu kết cục bi thảm hơn. Lạc Văn của cô em thực ra vẫn trung thành lắm...hắn chẳng qua...
-Anh...nói cái gì ?_Nguyệt lắp bắp hỏi. Lạc Văn không phản bội ư ? Vậy là cô hiểu nhầm cậu ấy ư ? Ơn trời..cậu ta không phải kẻ sát nhân.
-Ngạc nhiên phải không ? Hắn ta luôn giỏi hơn tôi, và được trọng dụng hơn tôi. Tôi có gì không tốt. Kĩ thuật đấu võ tôi đều thạo cả. Vậy mà không bao giờ được chú ý đến.
-Bởi vì ngươi không giỏi bằng Lạc Văn.
Câu nói của Nguyệt đã làm tăng hoả khí trong người hắn. Hắn ghét ai hơn hắn, hắn muốn kẻ đó biến mất, hoặc ít ra là sống không bằng chết.
-Xem ra...cách tốt nhất để làm hắn ta đau lòng là ‘tra tấn’ cô em !_Rik cười nửa miệng, mắt chăm chú nhìn Nguyệt, ngay càng gần.
Nguyệt biết hắn định làm gì, và cô nhanh như cắt đấm cho hắn một cú trời giáng.
-Mẹ kiếp con...này !
Hắn vừa lau máu trên miệng vừa lồm cồm bò dậy, hắn thẳng tay tát Nguyệt ba cái, xô cô ngã rồi đạp liên tiếp vào bụng.
-Rượu mừng không uống, lại muốn uống rượu phạt à ! Đã thế, tao sẽ không nương tay với mày nữa.
Hắn dựt phăng chiếc áo đang mặc, Nguyệt có thể dễ dàng nhận ra hình xăm đại bàng sau lưng hắn...chẳng lẽ tên giả mạo Đường Minh hôm đó chính là hắn. Nguyệt thôi không nghĩ nữa, việc quan trọng bây giờ là cô phải làm cách nào để hắn không đụng tới mình, nếu không, con cô sẽ mất mạng. Lấy hết can đảm, cô cười thật to, cười rũ rượi như một con điên. Hắn lấy làm lạ, chết đến nơi mà cô ta vẫn còn cười được.
-Này đồ ...mày sung sướng lắm hay sao mà cười ?
-Hahahahaha..Lạc Văn sẽ không làm theo lời bọn mày đâu. Nếu tao chết, tất cả sẽ chấm dứt.
-Con này..... !Mày cũng thông minh lắm. Để sau khi xong vụ này, tao hành hạ mày thế nào !_Rik nắm chặt nắm đám, quai hàm gân lên, mắt hằn đỏ như máu. Hắn đóng rầm cửa phòng lại, ánh sáng yếu ớt hắt lên người Nguyệt một màu vàng kì dị. Cô thôi cười, bụng đau như cắt. Con cô...cầu xin thượng đế...nó nhất định sẽ không bị sao cả...Nguyệt đổ mồ hôi nhiều, một dòng máu đỏ chảy dài xuống chân cô...Nguyệt kinh hãi, hoảng loạn nhìn quanh cầu cứu nhưng chỉ bắt gặp bức tường xám xịt và lũ mối bị hấp dẫn bởi ánh đèn. Bây giờ..hơn lúc nào hết...Nguyệt muốn Lạc Văn ở bên cạnh...
Chương 67 : Nhân chứng.
Quyên nhắn tin cho Hân và nói muốn gặp cô ở một căn hộ đường x. Quyên đã bắt được Thủ Dao, cô nhất định phải cho Hân biết về bí mật này. Vụ nổ trong toà nhà Hữu Lạc Dương bà ta xuất hiện kịp thời là để gây dựng lòng tin, bà ta lợi dụng sự thiếu thốn tình mẹ của Hân để biến tất cả thành công cụ, để tiến mình lên chức bang chủ bang Phi Ưng.
Hân bắt tacxi đi ngay. Lòng hồi hộp chờ đợi không biết Quyên muốn cô xem thứ gì.
Một kẻ ngồi trước màn hình mỉm cười, hắn đeo chiếc mặt nạ, choàng áo đen lên người và ngắt một bông hoa hồng...
-Nhân chứng ư ? hahahahaha....
Quyên và Nhược Bằng trói Thủ Dao bằng xích sắt. Quyên chờ 15 phút, cánh cửa đã có tiếng gõ cộc cộc. Cả hai mừng rỡ chạy ra đón Hân. Trong khi đó, một cái bóng đen dùng dây thừng thít chặt cổ Thủ Dao lại....
Khi Quyên và Nhược Bằng bước vào vì biết bên ngoài không có ai thì Thủ Dao đã chết...miệng còn ngậm một cánh hoa hồng...Hai người chưa kịp phản ứng thì Hân đã vỗ lên vai Quyên.
-Này ! Mình tới rồi đây !_Vẻ mặt Hân đang từ phấn khích chuyển sang thảng thốt khi trước mặt cô hiện giờ là Thủ Dao, miệng còn ngậm một cánh hoa hồng. Lòng cô chợt nổi lên một nỗi sợ hãi nhưng lại thêm nỗi uất hận vì kẻ giết Thủ Dao là sát thủ hoa hồng.
-Hân ! Chuyện này ...Thực ra...._Quyên lắp bắp, cô không biết phải giải thích ra sao..
Quyên nói hết mọi sự việc cho Hân biết, nhưng cô không những không tin mà còn lắc lắc vai Quyên :
-Cậu hình như bị Nhược Bằng điều khiển rồi đúng không ?
Quyên suýt té nhào vì câu nói ấy. Hân không tin những gì mà cô nói ư ?
-Cậu phải tin mình, Nhược Bằng đứng về phía chúng ta !
-Cậu ta đã từng muốn giết chúng ta !
-Đó là trước kia ! Gìơ cậu ấy khác rồi !
-Cậu bị Thủ Dao che mắt rồi..hắn đang muốn li gián nội bộ chúng ta.
-Chính cậu mới bị che mắt.
-Đừng ở đây nói linh tinh nữa..mau cùng mình về nhà đi ! Mình sợ ở đây cậu sẽ không được an toàn đâu._Hân lườm Nhược Bằng.
-Đồ ngu ngốc ! Nếu cô không tin, cô sẽ phải hối hận !
-Tôi sẽ không bao giờ hối hận _Hân nhấn mạnh từng chữ. Cô kéo tay Quyên đi nhưng bị Nhược Bằng kéo lại.
-Buông ra !_Hân dằn mạnh.
-Tôi không thể để Quyên theo cô về nơi đầy nguy hiểm đó được !
-Ít ra ở đó...còn an toàn hơn khi ở bên cậu !
Nhược Bằng sững sờ, tay nới lỏng...
-không ! Mình không đi !_Quyên giật tay ra khỏi tay Hân.
-Cậu và cả Lạc Văn...đều thay đổi rồi !_Hân cười nhạt, lững thững bước đi.
...Quyên nhìn bóng cô bạn xa dần, lòng nhói đau.
-Không việc gì phải buồn. Cô ta đã tự tàn nhẫn với chính mình.
-Cậu thì hiểu gì chứ ! Một người máy máu lạnh như cậu chỉ biết đến giết người mà thôi._Quyên đã khóc từ bao giờ, cô nhìn thẳng vào mắt Nhược Bằng mà nói. Nói rồi lại muốn chạy đi thật xa để khóc. Cảm giác không bảo vệ được người bạn của mình giống như bị sư tử xé xác vậy. Cô chạy, chạy như điên, không biết mình đang đi đâu cho tới khi một bàn tay nắm chặt lấy giữ cô lại.
-Bỏ ra !
-...
-Không nói chứ gì ? Gìơ còn không hiểu tiếng người nữa ư ?
-....
-Sao lại im lặng, cậu không hiểu tôi đang nói gì sao ?
-Đừng như vậy nữa !_Nhược Bằng nhìn Quyên, mắt không lộ vẻ gì đồng cảm cả, bởi đã lâu cậu không biểu cảm được bằng mắt.
-Thả ra !_Quyên vừa nói vừa giãy giụa, tay Nhược Bằng nới lỏng ra, Quyên đẩy mạnh quá nên không để ý tới hồ nước ở ngay sau cả hai.
-Ùm !
Im lặng vài giây, Quyên hoảng loạn...cô vừa làm gì thế này..Nhược Bằng không xuống nước được.Chương 68 : kế hoạch.
Ông Long gọi Đường Minh tới phòng chính, nơi mà ông hay giao việc cho đàn em. Thấy con trai có vẻ phiền muộn, ông biết ngay cậu đang nghĩ gì. Nhấp một ngụm trà, ông cất tiếng ;
-Về chuyện con bé Hân...
-Ba không cần nhắc lại...con sẽ không từ bỏ cô ấy !
-HÂHHÂH...xem con trai ta kìa, ta chưa nói hết câu mà !
-Ý ba là gì ?
-Trên cương vị của một người cha, ta sẽ không làm khó con nữa. Ta sẽ để hai đứa tự do yêu nhau..nếu con làm cho ta một điều kiện...
-Điều kiện ?_Đường Minh khó hiểu nhìn ông Long.
-Tỉ lệ sống là 5% ! Cô vẫn đồng ý mổ chứ ?
-Vâng !_Quyên gật đầu, mắt lo lắng nhìn về phía phòng mổ.
Quyên cầu mong Bằng sẽ sống, nhất định thế ! Cậu ta chết một lần đã quá đủ rồi. Cả cơ thể Quyên mệt mỏui, đầu óc không phân rõ việc gì ra việc gì nữa.
Hân trùm chăn kín đầu, tại sao tất cả đều bị họ lừa. Ngay cả Quyên-Người bạn thân nhất của cô cũng theo phe kai. Cô phải làm gì đây ? Không hiểu sao, trong đầu cô lại loé lên hình ảnh Đường Minh. Cô nhấn nút gọi.
-Alô ! Hân à ?
-Ừm !
-Sao nghe giọng cậu buồn thế ?có chuyện gì à ? Hay là tên Rik bắt nạt cậu ?
-Không phải...Đường Minh à...
-Cậu đang ở đâu ? Mình sẽ đến !
-Không cần...nói chuyện với mình thôi...được không ?_Hân bắt đầu thấy mắt nhoè nước.
-Ừk !
-Tại sao ai cũng bỏ mình mà đi ?
-Đừng lo, nếu họ bỏ đi hết, mình vẫn sẽ ở bên cậu !
-Có phải mình quá ngu ngốc không ?
-Không ! Cậu đã phá được bao nhiêu vụ án cơ mà !
-...
-Này ! sao ko nói gì ?
-...
-Mình kể chuyện cười cho cậu nghe nhé !
-...
Những giọt nước mắt của Hân dần biến mất, thay vào đó là những nụ cười sảng khoái do khướu gây hài của Đường Minh đem lại.
-Muộn rồi ! Thôi cậu ngủ đi nhé !_Đường Minh cười.
-Cám ơn vì đã nghe mình nói....gấu trúc !
-Mai mình sẽ đòi tiền lương !
Chương 69: Pháo đài ông trùm.
Ba ngày sau.
Bà Ana sau khi tuyên bố có nhiệm vụ mới đã kết hợp với cảnh sát Phong và lực lượng điều tra để vây bắt băng nhóm giao dịch ma tuý tại công viên Smiler. Kế hoạch còn lại để tấn công pháo đài bang chủ dành cho các điệp viên. Vậy là Đường Minh, Hân, Quyên, Nhược Bằng, Rik cùng một kẻ lạ mặt nữa được bà Ana giới thiệu tham gia vào vụ này. Hân tuy vẫn giận Quyên nhưng vì công việc, cô không cãi nhau với Quyên nữa. Trong số tất cả có một kẻ bịt mặt, từ khi nhập bọn đến gìơ hắn không nói tiếng nào, chỉ để lộ mắt thôi, còn đâu là bịt mặt như ninja.
Theo hiệu lệnh của bà Ana, tất cả tấn công theo 4 cửa của toà nhà. Hệ thống tường và Laze đã được kẻ bịt mặt sử lí sẵn rồi nên tất cả có thể vượt qua một cách dễ dàng. Khử 10 tên canh gác đô con, cả bọn mới vào được bằng đường cửa sổ. Lâu đài có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt cộng thêm kẻ chủ mưu thông minh nên đâu đâu cũng có bẫy. Họ chia nhau ra tìm cửa lên tầng cuối cùng. Đột nhập vào đã khó, vào được rồi thì tìm cách thoát ra lại càng khó hơn.. Tất cả im lặng, quan sát xung quanh một cách tỉ mỉ.
Hân đi với Đường Minh. Vặn nút khoá cửa có mã số 114 sau khi phịt dung dịch nhận dạng dấu vân tay, Hân đẩy cánh cửa nặng trịch bước vào.
Khi cả hai bước vào, ánh đèn lập tức sáng rực. Đây là hệ thống nhận dạng ánh sáng. Phòng ở đây thông suốt với nhau cứ như một mê cung kì bí. Cũng may bà Ana đã copy cho mỗi người một bản vẽ thiết kế của lâu đài.
Đường Minh thận trọng đặt chân vào một ô vuông màu đen giữa hàng trăm ô vuông nền nhà đan xen hai màu. Cảm nhận được có sự chuyển động bất ngờ, Đường Minh kéo Hân xuống. Hàng loạt viên đạn được bắn ra. Hân không bất ngờ lắm vì cô đã quá quen với cảnh này. Sau 5 phút, đạn ngừng. Đường Minh nắm chặt tay Hân vẻ lo lắng:
-Cẩn thận!
-ỪM!
Nhược Bằng với Quyên là một cặp. Bước vào một căn phòng đầy gương, Quyên chẳng cảm thấy một nguy hiểm nào sẽ rình rập cả. Khi chuẩn bị mở cánh cửa tiếp theo thì bất ngờ một tên to con lao ra…
Phòng nhiều gương nên nhìn rất rối mắt. Thấy thế, Nhược Bằng lao vào tên kia ra đòn. Hai bên xảy ra một trận chiến ác liệt. Sau mười phút đấu, tên to béo đành bất lực nhìn cả hai qua cửa.
Rik và kẻ bịt mặt đi cùng nhau, vì đều là thuộc hạ thân tín của bang chủ nên hai người này có thể dễ dàng vượt qua mọi nguy hiểm. Bên cạnh đó thì hai người cũng suy nghĩ đủ thứ để hại lẫn nhau sau khi vụ này giải quyết.
Bà Ana và ông Long sẽ chỉ quan sát và phá vỡ các vòng Laze ở bên ngoài. Cảnh sát Phong đã cho bao vây khu công viên Smiler nhưng không thấy có gì khả nghi cả.
-Hãy tìm những kẻ không đi cùng trẻ con và vợ ấy!
-Chúng tôi sẽ tiến hành ngay!_Cảnh sát Phong nói qua bộ đàm.
Bà Ana rất thông minh. Bà hiểu ông trùm ranh ma này. Mấy hội ở nước ngoài đã bị bà khống chế. Đàn em hầu hết đều bị bà mua chuộc nên có lẽ lần này, lão bang chủ khó mà thoát được. Nói là thường xuyên gặp bang chủ, nhưng mặt ông ta thến ào bà cũng chưa từng được nhìn thấy. Đã mấy lần định ám sát nhưng không thành, bà đành nhờ đến tổ chức w và cảnh sát vậy. Bà sắp làm bang chủ rồi. Sau mấy giờ nữa thôi. Bà tự cười một mình. Ông Long im lặng nãy giờ thấy vậy hỏi:
-Rốt cuộc..khuôn mặt thật của bà như thế nào?
-HÂHHA! Sau vụ này ông sẽ biết, chắc ông ngạc nhiên lắm.
Vượt qua nhiều cái bẫy chết người, cuối cùng họ cũng lên được toà cao nhất của lâu đài. Một người đàn ông đeo mặt nạ mỉm cười. Chưa bao giờ lại có chuyện những cái bẫy không làm chết kẻ đột nhập. Được thôi, để xem lũ nhóc học sinh này có thể làm được gì!
Ân’ nút thang máy lên tầng bảy, 6 người gặp lại nhua ở một phòng rộng lớn, tường sơn màu trắng xoá, nền cẩm thạch màu đen lạnh. Tất cả các thứ đồ dùng đều làm bằng kim loại. Giữa căn phòng là một bàn làm việc, trên bàn làm việc là một con chim đại bàng bằng vàng, mắt đính kim cương. Đây là biểu tượng của tổ chức Phi Ưng. Cuối cùgn, kẻ ngồi trên ghế xoay người lại, mỉm cười…Ông ta đeo một chiếc mặt nạ đen nên tất cả không thấy rõ mặt, nhưng giọng nói rất quen…
-Chúc mừng các ngươi đã qua vòng thử thách. Giờ thì đấu với ta!_Ông ta nhếch mép. Tay đẩy chiếc xe lăn tiến lại phía sáu người.
-Kế hoạch và tổ chức Phi Ưng sẽ bị tiêu diệt. Ông hình như vẫn còn tâm trạng để đùa?_Hân khoanh tay lại, chưa vội ra đòn. Có thể cô sẽ moi được bí mật nào đó chăng?
-HÂHHAH dựac vào 6 đứa nhóc miệng còn hôi sữa như các ngươi mà tiêu diệt được tổ chức Phi Ưng của ta sao?
-Tôi không muốn chơi trò ỷ đông hiếp yếu. Chúng ta sẽ đấu với từng người một.
-Này cô bé, lời nói ra không rút lại được đâu đấy.
-Ông ta rất mạnh!_Kẻ bịt mặt thốt lên một câu. Hắn quên mất là không được lên tiếng khi làm việc.
-Hâhhâh..ta đã tin lầm hai ngươi rồi…_Ông ta vừa nói vừa liếc mắt tới Rik và kẻ bịt mặt._Nuôi ong tay áo…nhưng thôi…ta sẽ cho các ngươi một phần thưởng xứng đáng với những gì các ngươi phản bội.
Nói xong, ông ta bấm một nút trên chiếc xe lăn, bỗng hàng loạt phi tiêu được bắn ra. Vì đã có sự chuẩn bị trước nên cả 6 người đều né được. Từng người, từng người lao vào đấu với ông ta. Tuy ông ta bị liệt nhưng đnáh rất giỏi, không hề để lộ một yếu điểm nào cả. 6 người đều bị ông ta đánh trọng thương, nằm lê la trên sàn.
-Này cô bé! Ta sẽ chấp cả 6 người các ngươi. Đừng coi thường người khuyết tật.
Cả 6 lập tức bật dậy xông vào quyết hạ lão ta. Lúc nãy là đánh đơn lẻ nên thua, nhưng giừo khi cả 6 người hợp lại, ông ta trở tay không kịp…Rik thừa cơ rút con dao nhỏ ra đâm trúng bụng ông ta.
Thấy tình thế bất lợi, ông ta lập tức bấm nút nguy hiểm. Toàn bộ các viên gạch của nền nhà lật mặt sau lên. Đứng trên nền nhà đầy chông nhọn bây giờ chỉ có mình ông ta. Sáu người nhanh chóng bắn đạn lên trần nhà để đu người lên. Kẻ đeo mặt nạ đắc thắng rút súng ra bắn liên hồi. Tất cả đều né được. Sau khi 20 viên đạn được bắn ra, và sau khi 6 người chạy mệt lử trên trần nhà, ông ta mới cười lớn chĩa súng vào một trong số họ. Nhưng thật không may cho ông ta…vì súng đã hết đạn.
6Người chạy nãy giờ đã thấm mệt, họ nháy mắt để ám hiệu cho nhau biết nên làm gì với ông ta.
Bà Ana truy cập vào hệ thống bảo vệ của toà nhà. Sau khi giải mã tất cả, chông ở sàn nhà của ông trùm lập tức lật lại thành sàn đá đen.
Kẻ giấu mặt hình như đã quá đau đớn vì vết thương do Rik đâm nên vội mở một giá sách bí mật trong phòng…sau khi ông ta đi xe lăn vào thì cánh cửa đóng ầm lại.
Sáu người thấy vậy đuổi theo nhưng vô ích. Gía sách của ông ta phải có võng mạc của ông ta mới mở được. --- -Vậy là công cốc sao?
-Không…xem ông ta làm rơi cái gì này!_Quyên nhặt chiếc mặt nạ lên mỉm cười.
-Tầng cuối này chỉ có thể thông lên sân thượng!_Đường Minh góp phần.
-Vậy thì còn chờ gì nữa?_Rik tặc lưỡi.
6Người chạy lên sân thượng, nhưng khi lên thì bắt gặp một dáng người quen thuộc…người đó đang bị trói cả tay lẫn chân, và miệng bị bịt lại.
-Đó chẳng phải là thầy Hùng sao?_Quyên thốt lên.
Cả sáu chạy lại chỗ thầy cởi trói, bóc băng dính ra.
Chương 70: Đằng sau mặt nạ.
-Sao thầy lại ở đây?_Đường Minh hỏi.
-Thầy bị hắn bắt làm con tin…chúng ta mau ra khỏi đây…chỉ còn 30 giây nữa toà nhà sẽ nổ tung.
-Thầy có thấy tên đi xe lăn đâu không?_Hân lo lắng nhìn xung quanh.
-Thầy không biết nữa, chỉ còn 30 giây thôi. Nhanh lên nào!
Một chiếc trực thăng không biết từ đâu bay tới thả thang xuống sân thượng.
-Không còn nhiều thời gian, chúng ta mau leo lên thôi!
Cả sáu người nhường thầy Hùng trước, tiếp theo là Rik, kẻ bịt mặt, Quyên, Nhược Bằng, Hân và Đường Minh.
Khi chiếc trực thăng rời khỏi sân thượng thì cngx là lúc cả toà nhà nổ tung. Khói đen bốc lên toả mù trời. Có lẽ tên trùm đã chết trong đám cháy đó rồi cũng nên. Cả 6 người đang vui mừng vì đã hoàn thành nhiệm vụ thì thầy Hùng đã ngồi lên được vị trí trên trực thăng. Ông mỉm cười với các học trò rồi gửi một nụ hôn gío tới họ:
-Vĩnh biệt nhé các học trò yêu quí của thầy._Rồi ông ta tháo sợi dây găn thang với trực thăng ra. Cả sáu người lập tức bị rơi vào không trung. Kẻ bịt mặt cũng bị gió làm văng luôn chiếc khăn đen bịt mặt. Cùng lcú đó, Hân cũng kinh hãi khi nhận ra đó là tên cô căm thù tột độ.
-Lạc Văn!_Hân giật mình thét lên.
-Tất cả giựt hai cổ tay áo mau!_Rik hét lớn để 5 người còn lại nghe thấy.
Thấy thế, họ cùng làm theo chỉ thị của Rik, và những cái dù xuất hiện. Rik thật chu đáo vì đã thiết kế được một loại dù tiện lợi như vậy. Nhưng riêng Đường Minh thì hình như Rik đã cố tình không trang bị dù cho cậu ta. Mặt cậu biến sắc, khoảng cách rơi xuống mặt đất không còn xa. Khi Đường Minh nhắm mắt để mặc vận mệnh mình thì một bàn tay đã kịp nắm chặt lấy tay cậu. Đường Minh bàng hoàng mở mắt..là Hân…
-Nắm lấy dây dù đi!_Hân kêu lên.
Đường Minh lập tức nắml ấy cây dù. Mặt cậu đang ghé sát vào mặt Hân. Tình thế bắt buộc phải vậy. Hai mắt nhìn nhua, sắc tái trên mặt cả hai đá dần chuyển thành màu đỏ. Trong khi đó, có một kẻ lại nghiến răng ghen ghét khi thấy hai người bên nhau.
Khi hạ cánh xuống mặt đất, cả 6 người cùng thở phào.
-Thật không ngờ thầy Hùng lại là trùm của bang Phi Ưng._Đường Minh thở hồng hộc, tay chỉ lên chấm nhỏ màu đen trên trời.
-Vì thế nên ông ta mới biết chúng ta có điểm yếu gì và lợi dụng chúng ta._Quyên nhăn mặt tức giận.
-Chẳng lẽ để hắn đi dễ dàng thế sao?_Nhược Bằng nắm chặt tay bất mãn.
-Hì…sẽ không sống được lâu đâu._Rik cười nửa miệng rồi bấm điều khiển trên tay.
-Bùm!
Cả 6 người chỉ kịp nhìn thấy chấm đen kia vỡ ra thành những chấm màu vàng lửa đỏ rực rồi tan vào không trung.
Chiếc trực thăng kia bốc cháy. Thầy Hùng mải trèo nên không để ý rằng Rik đã gắn bom vào áo ông ta.
-Ra đi bình an!_Rik nói thầm.
-Hắn ta..chết rồi sao?_Hân đờ đẫn người…thực ra cô đang nghĩ về những kỉ niệm đẹp mà hai thầy trò đã trải qua.
-Vậy thì càng tốt chứ sao?_Quyên khó hiểu nhìn Hân.
-Ừ!_Hân bất giác gật đầu. Lòng cô đang gợi tới một thoáng bất an.
Chợt một bàn tay nắm lấy tay cô. Đường Minh trên mặt rạng rỡ niềm vui sướng. Thấy khuôn mặt này, Hân không lo nghĩ gì nữa. Vậy là nhiệm vụ đã kết thúc một cách suôn sẻ.
Trong lúc đó, Lạc Văn đã lẩn tới nơi khác…Cậu đã xong nhiệm vụ, cậu muốn gặp Nguyệt.
Chương 71: Nàng công chúa đau khổ.
Đôi khi chiến thắng đồng nghĩa với mất mát và thương đau. Nhưng có lẽ lần này Lạc Văn đã nhầm…vì Nguyệt đang đứng ở bờ biển chờ cậu tới. Chiếc váy trắng đung đưa trong gió và mái tóc dài tung bay…Lạc Văn hạnh phúc vì cả hai cuối cùng cũng được ở bên nhau. Cậu chạy thật nhanh tới bên người con gái mà mình yêu rất sâu nặng. Những làn sóng cũng ríu rít xô lên bàn chân nhỏ của cô gái đang quay mặt về phía biển. Chạm nhẹ vào vai người con gái, Văn mừng rỡ ôm Nguyệt vào lòng. Những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế tuôn rơi.
-Tốt quá rồi, Nguyệt à!_Lạc Văn vừa ôm Nguyệt vào lòng vừa thủ thỉ. Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng.
-Em…có nghe thấy anh nói gì không? Sao em không nói gì?_Lạc Văn bắt đầu hoảng sợ, cậu lay lay vai Nguyệt. Gìơ cậu mới để ý tới ánh mắt vô hồn của cô và làn môi tím tái.
-Đã có chuyện gì xảy ra? Em sao vậy?_Lạc Văn sửng sốt nhìn Nguyệt.
-Là lỗi… của em…_Nguyệt thều thào, mắt tuôn ra dòng lệ trong veo.
-Nói cho anh biết, chuyện gì vậy?_Lạc Văn lau nước mắt cho Nguyệt, chắc chắn phải có chuyện gì đó. Cậu càng lo hơn, càng hỏi dồn hơn.
-Em..không…hức…không thể là…một …người mẹ tốt…_Nguyệt nói ngắt quãng, nước mắt lại chảy ra nhiều hơn. Văn nghe thấy vậy thì còn đau hơn gấp trăm lần…cậu hiểu thế có nghĩa là gì, tay cậu nắm chặt, gân xanh nổi trên mặt, răng cắn chặt vào nhau.
-Không phải lỗi của em! Là bọn chúng! Anh nhất định sẽ giết chúng_Lạc Văn căm hận ôm Nguyệt vào lòng. Cậu không để ý tới mọt nòng súng đang chĩa về phía mình…không có thời gian để nhắn Lạc Văn tránh ra, Nguyệt xoay người lại để viên đạn nhắm trúng mình. .
-Không…………..!_Lạc Văn gào lên, đỡ lấy Nguyệt. Một dòng máu đỏ trào ra thấm đẫm chiếc váy trắng thành những mảng màu loang lổ.
Chiếc xe màu đen ở từ xa cũng lao vút đi khiến cậu không kịp đuổi theo…quay lại với Nguyệt, Lạc Văn đau đớn tột cùng…cô ấy đã vì cậu mà…
-Em sắp được gặp con rồi..chắc con ở dưới đó rất lạnh lẽo..em là một người vợ tồi..nếu có kiếp sau..em nhất định sẽ…_Nguyệt nói đến đây thì mắt trợn ngược, miệng ứa ra một dòng máu đỏ tươi. Hình như cô đang rất đau nhưng cố kìm nén để Lạc Văn được yên lòng. Văn thẫn thờ ôm Nguyệt vào lòng….một giọt nước mắt rỏ xuống khuôn mặt người con gái trên tay cậu.
Hoàng hôn đang dần ngự trị những tia nắng nhỏi nhoi. Văn hôn lên trán Nguyệt, mắt căm hận nhìn biển cả đã nhuộm một màu đỏ ối. Tim rất đau…Văn khẽ vuốt tóc Nguyệt, nở một nụ cười đắng cay…
-‘Em là nàng công chúa kiêu kì…đợi anh…mãi đợi anh…làm sao tìm thấy em…hả cô bé con…nhũng tia nắng nhảy nhót..em như nàng tiên múa vũ điệu sắc màu làm anh xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên…’
-Hừ!_Bà Ana khẽ nhếch môi, mắt ánh lên vẻ tức giận.
-Vụ này đã giải quyết xong, giờ bà có thể tháo mặt nạ ra được rồi !_Ông Long ngồi đối diện đề nghị.
-Ông muốn biết đến vậy à?
-Dĩ nhiên!
-Chắc ông đã gặp tôi rất nhiều lần rồi cũng nên…!
-Hhâhâhh…cứ thử xem đã…tôi cũng không biết bà có khuôn mặt như thế nào…
-Vậy….nhìn cho kĩ…_Bà Ana bóc lớp da mặt giả ra….
….Một khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo…?
-Cô…là…_Ông Long suýt nữa té nhào….
-Lạc Văn không hề phản bội!_Quyên đứng đối diện với Hân, hai tay ôm lấy hai vai Hân lay lay.
-Sao cậu cứ phải biện hộ cho hắn? Hắn đã giết quá nhiều người.
-Cậu không thấy lúc nãy Lạc Văn đã hành động cùng chúng ta sao?
-Hhaha…cậu nói hắn ta không phản bội ư? Vậy tại sao không ở lại giải thích mà lén chuồn đi hả?_Hân cười nhạt.
-Đó là vì..là vì…._Quyên không tìm được lí do nào khác..chính cô cũng không hiểu tại sao Lạc Văn lại bỏ chạy. Tất cả đã xong rồi mà. Thấy Quyên im lặng, Đường Minh tiếp lời:
-Cậu ta ắt có lí do, chúng ta hãy chờ cậu ấy giải thích….
-Được thôi! Mình sẽ tạm tin lời các cậu! Nếu cậu ta phản bội tìh đừng trách mình vô tình_Hân lạnh lùng nói.
Một chiếc xe ô tô từ đâu lao đến đỗ xịch trước mặt 5 người. Bà Ana bước ra từ cánh cửa, mỉm cười:
-Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ, các điệp viên của tổ chức w.
Bà Ana bắt tay từng người một. Ông Long bước ra trong sự ngỡ ngàng của cả đám.
-Ta rất có hứng với các điệp viên, chúng ta lên xe thôi_Ông Long nở nụ cười thân thiện.
Hân cứ có cảm giác bất an, liệu tất cả đã kết thúc thật chưa?Chương 72: Vở kịch không có hậu!
Một buổi tiệc ăn uống linh đình diễn ra tại nhà hàng Trung Hoa. Trên bàn ăn lúc này có rất nhiều các món ăn ngon, lạ mắt. Hân thấy không vui lắm, đángn hẽ phá được một vụ án lớn như thế này, Hân phải sung sướng lắm mới phải. Đằng này…
-Hân! Cậu sao vậy?_Đường Minh thấy Hân không gắp món nào thì lo lắng hỏi.
-Ưm`! Mình không sao!
-Đừng lo nghĩ nhiều…chuyện của Lạc Văn tính sau đi!
Hân nhìn Đường Minh rồi mỉm cười, gắp thức ăn cho vào miệng.
-Ngon thật!
-Hân này…cậu có muốn biết mình đã ước với sao chổi điều gì không?_Đường Minh tỏ vẻ bí mật.
-Gì?_Hân nhai nhồm nhoàm nhưng vẫn cố nói.
-Mình…ước là sau này..chúng ta sẽ có 10 baby!
-Phụt!
May mà Đường Minh nói nhỏ chứ không thì tất cả sẽ nghe thấy.
-Có gì đâu mà ngạc nhiên thế?
-Ai nói sau này sẽ làm vợ cậu?
-Không biết ai đã hôn trộm mình ở bữa tiệc ý nhỉ, không biết ai nói tớ thích cậu lúc mình ngất ý nhỉ, không biết ai…_Đường Minh nói ra hàng loạt các sự kiện trọng đại. Hân ngay lập tức bịt mồm cậu ta lại.
-Đừng nói nữa!
Ánh mắt Đường Minh đóng dấu trên mặt Hân. Nhìn là biết cậu ra không vui rồi…Hân nhận thấy thế thì bỏ tay ra khỏi miệng cậu ta…
-Mình xin lỗi!
-…
-Xin lỗi thật đấy!
-…Mỗi câu xin lỗi thôi à?
-Vậy chứ muốn mình nói gì?
-Nói là…Ngọc Hân thích Đường Minh, mãi mãi không xa rời, sau này sẽ đồng ý làm vợ Đường Minh..vân vân và vân vân…
-Cái gì? Cậu muốn nhiều thứ thế?
-Hừ! rốt cuộc là từ chối!_ Đường Minh cứ trẻ con như thấ nhưng lại làm Hân phải đắn đo. Cô mặt đối mặt với Đường Minh. Miệng run run:
-Mình không thể nói được hết những gì cậu muốn….nhưng có một câu mình thật lòng..đó là…tôi thích cậu!
Mặc dù không đúng như những gì Đường Minh muốn, nhưng chỉ cần Hân nói chính xác ba từ đặc biệt kia là Đường Minh đã vui sướng lắm rồi. Thế là cả một bữa ăn, câu jta không thể gắp nổi thêm một miếng nào nữa. Mắt nhìn Hân đơ đơ.
Có một kẻ từ nãy tới giờ đã thấy tất cả, hắn nghiến răng thật mạnh. Mắt nảy lửa nhìn tình địch.
Quyên không thấy Nhược Bằng ăn gì cả, chỉ im lặng ngồi nhìn mình. Ánh mắt câu jta rất buồn, lâu lắm rồi Quyên mới nhìn thấy ánh mắt đó. Cô chợt lo sợ, liệu có bao giừo cô được chơi đùa với Nhược Bằng nữa không. Đột nhiên mắt Quyên cay cay..cô xin phép ra ngoài trước. Mặc dù mọi người đã cố níu giữ cô ở lại nhưng cô vẫn một mực từ chối. Nhược Bằng cũng lẳng lặng bước ra theo.
Hai người đi sát bên nhau. Trăng đêm nay đẹp quá. Quyên đã bớt vẻ ủ rũ, Nhược Bằng chợt quì xuống dưới chân cô. Quyên ngạc nhiên…
-Này…nếu thấy không vui thì lên lưng mình! Muốn tới đâu mình nhất định sẽ đưa cậu tới đó.
Quyên sững ra một lủcồi cũngl eo lên lưng Bằng. Câu jta vẫn lạnh như thế nhưng Quyên không muốn rời xa cái lạnh này…nước mắt chảy nhỏ giọt xuống vai Nhược Bằng.
-Ê! Đừng khóc…sẽ xấu lắm…
-Mình khóc vì vui quá thôi!
-Vui vì được một anh chàng đẹp trai cõng hả?
-ƯK`!_Quyên lấy tay lau nước mắt.
-Nhớ lần đầu gặp, lúc đó thấy cậu là một con nhóc rất ngốc.
-Ngốc kệ ngốc!
-Còn cậu thì thật láu cá và đáng ghét.
-Dám bảo mình đáng ghét hả? cho ngã bây giờ…
-Á…không…
Gío thổi trên hồ mát rượi,, hai kẻ ngốc ngồi ở ghế đá tựa đầu vào nhau mà cười. Không biết từ khi nào, Quyên đã mỉm cười thật tươi. Giá như cứ mãi hạnh phúc thế này thì hay biết mấy…Quyên nhìn sang Nhược Bằng…cậu ta đã ngủ thiếp đi từ lúc nào…Trông cậu ta ngủ thật đáng yêu, cứ như đứa trẻ đến từ thiên đường với nụ cười toả nắng. Nhưng mà…hạnh phúc vốn dĩ không thể với cả hai….Quyên dựa đầu vào vai Nhược Bằng. Mưa không biết từ đâu trút xuống ngày càng nặng hạt. Quyên mau chóng lay lay Nhược Bằng, cậu ấy sợ nước nhất mà. Nhưng Quyên có lay bao nhiêu thì cậu ta vẫn ngồi ì ở đó không chịu nhúc nhích. Quyên sợ mất Nhược Bằng, co cố lấy thân mình che mưa cho cậu ta. Cô không thể che cho Nhược Bằng mãi được. Cậu ta đã ướt sũng. Quyên sợ thực sự…có khi nào.
-Nhược Bằng! dậy mau! Cậu không được phép ngủ! dậy!
Mặc cho Quyên gào thét bao nhiêu, Nhược Bằng vẫn nằm đó…Quyên đang tự lừa dối chính mình…chẳng phải cậu ta đã chết từ 2 tháng trước rồi sao…đây chỉ là những câu nói lập trình mà cô đã sắp đặt sẵn. Tự diễn một vở kịch..tự mình làm mình đau khổ.
….-Tỉ lệ sống là 5%. Cô vẫn đồng ý mổ chứ?
-Chỉ cần cậu ấy còn sống…
-Cậu ta sống bằng chíp..bị mất điều khiển cá nhân…việc này sẽ rất khó…tôi nghĩ cô nên để bệnh nhân ra đi thì tốt hơn.
-Tôi hiểu…cho dù là chỉ sống được 1 ngày…tôi cũng muốn cậu ấy sống lại…hãy gắn cái mới này vào!
Bao bài ca anh viết đó, em có nhớ ko…
Tất cả những gì anh làm là dành cho em, nên em đừng khóc…
Cứ biết như thế đi, đừng lo nghĩ và đừng hỏi thêm gì…
Dù anh ko bên em , nhưng hình bóng của anh vẫn đó trên những con đường em đi…
Lúc khó khăn, hay mệt nhọc,
Anh sẽ cõng em vượt qua bao con đường dốc…
Cho dù anh ko biết đến nơi nào mới là mốc…
Nhưng em đừng lo, anh là con trai, chứ ko yếu đuối như con gái đâu, đồ ngốc…
Đưa em đi khắp chân trời..dạo quanh thế giới của tình yêu trong anh đó…
Biết là khổ và rất khó, nhưng vì nụ cười trên môi em nên anh sẽ ko bao giờ từ bỏ…
Viết cho em một lời động viên từ những câu hỏi anh chưa rõ ,
Hay là những món quà thật to từ một tình yêu bé nhỏ..
Những gì a có thì sẽ cho vì a biếtsẽ có người nhận…
tên em khắc trong tâm trí, vào bài ca cho thêm hay lên muôn phần…
để e hiểu ra e ko bao giờ cô đơn khi có a lúc cần….
Nhìn thấy môi e cười, e hay chăng biết a buồn
Mình a vẫn âm thầm, mong e vui như mới hôm nào
Mình còn tay cầm tay…bước chân giờ xa lắm…
Lại một ngày mới, a vẫn ngồi nơi đây…
Cứ âm thầm và lặng lẽ nhìn dáng em đạp xe tới trường…
Cứ hồn nhiên như vậy em nhé, em mãi là người mà a thương…
Cứ vô tư cho gương mặt sáng khi môi em cười…cười lên em nhé!
Lúc em buồn, hay muốn một người chia sẽ, cứ anh nói nghe…
Anh vẫn luôn và sẵn sàng và vẫn mong là như thế,
Vì trong con tim a thật lòng muốn em vui vẻ…
Biết lúc bên nhau, ngày nào đắm say mà sao giờ đây đã xa rồi
Ánh mắt, đôi môi dịu dàng e trao, con tim a ko bao giờ quên…
Nước mắt ướt thấm đôi mi nhẹ rơi
Nhẹ rơi đêm từng đêm dài
Thì…hãy quên đi phút ban đầu….Chương 73: Con trai thất lạc.
Buổi tiệc dần tan, bà Ana bảo Hân về trước, và dĩ nhiên Đường Minh cũng theo Hân về. Chỉ còn lại ba kẻ giật dây điệp viên như những con rối.
-Hhâhha…vậy là cái ghế bang chủ đã thuộc về ta!_Lưu Hòng uống một ngụm rưọu, ánhm ắt hạnh phúc tột cùng.
-Chuyện đã kết thúc, con trai ta đâu?_Ông Long khoanh tay lại, mắt nghiêm túc nhìn Lưu Hồng.
-Các người tạm lui chuyện của mình đi đi. Hãy bàn về Hân và tôi. Đường Minh nhất định không được dính líu gì với cô ta nữa._Kir bực bội nhìn cả hai.
-Hhâhha..đừng vội Kir à! Hôm nay, tôi có một bất ngờ lớn cho cậu.
-Là gì?
-Thực ra..ta muốn cho cậu biết thân phận thật thực của mình!_Lưu Hồng tỏ vẻ bí mật.
-Cậu đây chẳng lẽ là.._Ông Long đã hơi nghi ngờ.
-Tôi đã chia căt hai bố con ông. Gìơ tôi xin giao lại cậu ta!
Ông Long quá ngỡ ngàng, ông không thể tin được, ông đã tiếp xúc với Kir nhiều như vậy mà không nhận ra.
-Bà đang nói cái quái gì vậy?_Kir nhăn mặt, đạp chiếc thìa xuống bàn.
-Con trai ta ư? Cậu là con trai ta!_Ông Long phấn khích quá đứng hẳn lên, mắt ông loé một tia vui mừng.
-Hãy nhận cha đi, Kir!_Lưu Hồng vỗ vai Kir.
-Rốt cuộc sau bao nhiêu năm trời tìm kiếm, ta cũng gặp được con. Con là con trai ta_Ông Long ôm chầm Kir vào lòng. Tay ông xé chiếc áo hắn đang mặc để lộ hình xăm đại bàng sau lưng. Kir không hiểu gì, vừak hó chịu vừa thấy mọi chuyện quá bất ngờ.
-Ta sẽ cho con thừa kế tất cả, Đường Minh là một thằng bé vô dụng, nó không có bản chất của một xã hội đen. Nay ta đã tìm được con, ta sẽ bù đắp cho con..tên thật của con là Đường Lộc.
Kir vừa nghe đã hiểu, đây là ba hắn sao, thú vị thật. Từ nhỏ hắn đã không cần cha mẹ, hắn luyện tập gian khổ, học hành chăm chỉ rốt cuộc chỉ để phục vụ Lưu Hồng với tham vọng trèo lên ghế bang chủ. Bản tính xấu xa đã được bà ta tạo điều kiện nuôi dưỡng. Hắn ích kỉ, người thân của hắn là ai, hắn không cần biết. Gìơ bỗng nhiên xuất hiện một ông bố có địa vị quyền lực, lòng hắn lại sôi lên, hắn không muốn bị người ta giật dây như con rối. Hắn muốn quyền lực, dựa vào trí thông minh và bản tính độc ác, hắn ắt sẽ giành lấy tất cả trong nay mai. Vỗ vai ông Long, nở một nụ cười, hắn nhếch môi:
-Hoá ra ba là ba của con. Con mong chờ giây phút này lâu lắm rồi.
Lưu Hồng nở một nụ cười. Thoáng thấy bên ngoài có bóng người, bà ta kêu lên:
-Ai?
Cái bóng đen bay vụt đi, Lưu Hồng thấy bất an nhưng trở lại bàn tiệc vẫn mỉm cười với ông Long.
Chương 74: Tin vào sự thật.
Một tuần sau.
Cả nhóm điệp viên đã chuyển tới biệt thự của ông Long. Cũng một phần là do bà Ana đã quyết định sẽ cưới ông Long. Nghe tin sét đánh này, Hân cũng phải ngớ người ra. Mẹ cô tuy đã li hôn với ba cô nhưng cô vẫn thấy kinh ngạc một chút. Cô đã tạm quên đi mấy suy nghĩ phức tạp về ông Long và chấp nhận ông ta như một người cha hiền từ…cô tin mẹ không nhìn nhầm người. Ông Long từ khi đón được Rik về tìh như quên hẳn Đường Minh. Hân thấy sự đối xử không công bằng đó nên thường đi chơi cùng cậu ta nhiều hơn…và không thể thiếu Rik đi kè kè bên cạnh giám sát.
Quyên dạo này luôn vùi đầu vào mấy câu lạc bộ thể thao để quên đi Nhược Bằng. Quyên thích làm việc mất sức để không nhớ tới Nhược Bằng nữa.
Hôm nay Hân sẽ đi chọn váy cưới cho bà Ana. Bước vào một cửa hàng có những bộ váy cưới kiêu sa, Hân cũng thấy rung động. Ứơc gì cô cũng được mặc một bộ như thế.
-Cậu có muốn thử không Hân?_Đường Minh nhoẻn cười tinh nghịch chỉ một bộ váy cưới dài màu trắng tuyệt đẹp. Váy được đính ngọc trai nhỏ xíu thành vòng ở chân. Vải mềm màu trắng bó sát vào thân hình Manơcanh. Váy cưới luôn là niềm mơ ước của phụ nữ, bởi vì nó mang vẻ kiêu sa, đài các của tiểu thư và cũng không kém phần tôn thêm vẻ đẹp cao quí cho người mặc. Hân đứng lặng một lát để ngắm chiếc váy rồi đỏ mặt lắc đầu:
-Thôi! Tìm váy cưới cho mẹ đã…
-Em cứ mặc thử đi! Anh sẽ chọn váy cho mẹ!_Rik nhoẻn cười hớp hồn.
Ai không biết lại tưởng Hân cưới hai chồng. Chị nhân viên nhìn Hân ganh tị rồi liếc mắt với hai anh chàng. Để đẩy cái ‘gai’ trong mắt đi. Chị ta dỗ ngon ngọt dẫn Hân vào buồng thử đồ.
Vào đến nơi, cầm bộ váy lên ướm thủ, Hân suýt nữa hét lên vì hình phản chiếu trên tấm gương là một người thanh niên đội mũ lưỡi trai đang bịt miệng mình.