Hạt nước của bầu trời bắt đầu rơi xuống; Jiro vẫn ôm chặt Hebe, cái
ôm thật nhẹ nhàng và ấm áp, cô chợt hiểu ra rằng ng` cô yêu bây giờ
là ai.....cô biết rõ rằng cô đã phản bội một ng` nhưng cô ko thể
làm ji khác hơn. Vòng tay của Jiro ôm chặt lấy cô, cô hiểu rõ chỉ
có đôi tay nì, chỉ có đôi tay nì mới mang cho cô hạnh phúc. Bỗng
một tiếng động rất khẽ vang lên trong giây phút đó, hebe bắt gặp đc
1 ánh mắt....1 ánh mắt luôn luôn nhìn cô thật trìu mến ấm áp bỗng
trở nên sắc lạnh bùn bã, đau đớn. Bàn chân run tấy lên, cả thân
người như chìm vào hư vô, đôi tay trở nên lúng túng, cô hoàn toàn
đứng như một tảng băng. Đôi mắt sâu thẳm ấy lại típ tục xuyên thấu
tim gan cô rồi chàng trai lặng lẽ bỏ đi. Hebe nhanh chóng buông tay
Jiro và đuổi theo. Cô dùng tất cả sức lực, đôi chân mệt mỏi cũng
mãi chạy.
A.....Ahbu......Tiếng kêu tửơng rằng ngọt ngào nhẹ nhàng của cô
khiến Aaron đứng khựng lại.
Em.....Em.....
Thời gian dừng lại trong vài phút, cơn mưa bắt đầu nặng hạt.. đập
mạnh vào trái tim băng giá của hai người.
Ahbu, em....em...em muốn nói với anh.......Em......em xin lỗi....Em
thật ra....em và Jiro....Em và anh ấy......
Ko cần nói nữa.
Em...em thành thật....thành thật xin lỗi.
Tôi bảo em đừng nói nữa. ( la lớn)
A...Ahbu..
Hebe thật sự hoảng sợ, suốt 3 năm ở cùng Aaron cô chưa bao giờ thấy
anh tức giận và cũng như đau đớn đến thế. Nứơc mắt cô bắt đầu
rơi...... Nhận ra hành vi của mình Aaron đến gần cô, dùng tay quệt
đi những giọt nước trên gương mặt xinh xắn, trên gương mặt của ng`
anh đã hết lòng iu thương.
Xin lỗi em, Hebe.... Anh ko cố ý
Em....Ahbu...em mới là....
Đừng nói nữa Hebe.....anh xin em.....làm ơn... đừng tổn thương anh
nữa.
Ahbu.....
Đừng gọi tên anh nữa.....anh xin em....
Em...xin lỗi...thành thật em xin lỗi....nhưng lúc ko có anh chính
Jiro đã bảo vệ em, quan tâm em....Em thật sự....em xin lỗi.
Ngừơi con gái anh yêu đang khóc, đang khóc thật đau khổ trứơc mặt
anh. Anh bik rằng....đã ko còn ji cứu vãng...Anh nắm lấy tay
Hebe
Lúc ở cạnh Jiro em có hạnh phúc ko????
Đưa mắt nhìn Ahbu với tất cả tội lỗi Hebe chẳng còn có thể nói
ji
Em........xin lỗi anh, Ahbu......
Chỉ cần như thế...chỉ cần như thế là Aaron đã hiểu đc, đã hiểu đc
tất cả rồi. Cậu lặng lẽ bỏ tay xuống, ánh mắt trầm ngâm hẳn
đi.....
Hebe, nếu anh ko thể là ng` cho em hạnh phúc thì anh nguyện đưa em
đến ng` cho em cái gọi là nìêm vui và sự tự tin ấy.Vì vậy chúng
ta...chia tay đi Em hãy gắng sống thật vui vẻ nhé....Bảo
trọng.......
. ( mưa cứ rơi...lạnh buốt...đã giúp tôi nói ra điều khó nói nhất
và cũng giúp tôi che đậy tất cả-)
Aaron bỏ đi, anh cố chạy thật nhanh thật nhanh để cô ko thấy
đc...ko thấy đc những giọt sương đang rơi từ anh. Thân thể Hebe mềm
nhũn, hai đầu gối cô khuỵa xuống đất nước mắt tuôn ko ngừng lẳng
lặng nhìn theo chíêc bóng xa dần của Aaron. . Cô tuyệt vọng, đau
đớn, sợ hãi,chính lúc cô dần rơi vào thế giới đen một bàn tay ôm
chặt lấy cô.
Hebe........
Jiro........Cô ôm chặt lấy cổ anh và khóc....khóc rất nhiều...rất
nhiều...
Jiro, em ko còn là con ng` nữa rùi. Em ko còn là con ng`........Em
đã...em đã
Ko sao đâu....đừng sợ có anh đây....đừng sợ
Jiro....em...Ahbu....anh ấy.....anh ấy......
Aaron chạy mãi, chạy mãi, chạy cho đến sức tàn lực kiệt. Ngẩn lên
và thấy mình đang ở trong công viên. cái công viên mà lần đầu tiên
anh và Hebe gặp nhau. Những kí ức cứ như hiện về. Tiếng nói của
Hebe vang lên trong óc anh.
Tại sao?????Ông trời........Tại sao thế??????????????
Anh gào lên trong cơn mưa, gào lên bằng tất cả đau khổ, gào lên để
tống khứ tất cả. Trong đầu anh bây giờ chỉ là hình ảnh của
Hebe.....của Hebe mà thôi....Anh biết rằng bây giờ cô ta đã ko còn
là của anh.....cô ta đã ko còn yêu anh....anh biết tất cả...biết
tất cả. Nước mắt của ông trời trút lên người anh.... lạnh giá, cô
đơn, đau đớn....Một cây dù màu hồng xuất hiện và chủ nhân của cây
dù là một cô gái có mái tóc nâu vàng tự nhiên đang toả sáng với bộ
áo màu trắng thanh toát.
Aaron....
Giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ như loài họa mi, cử chỉ dịu dàng của một
công chúa đập vào mắt anh...
Selina.....Là cậu....
Aaron..Anh ko sao chứ
Ko sao...ko có vấn đề ji cả. Cậu đi đi....tớ múôn ở một mình
Em ko muốn đâu...nếu anh có chuyện ji sẽ ...
Cậu về đi ko khéo cậu sẽ bị cảm mất.
Aaron đẩy cây dù vào phía Selina ra ám hiệu kêu cô hãy trở về và
đừng lo lắng cho 1 tên ko ra ji như anh.
Chừng nào anh bình tâm trở lại... em sẽ đi....
Ánh mắt của cô trở nên kiên nghị, mạnh mẽ nhất mà Aaron từng
thấy.
Aaron nhoẻn một nụ cừơi nửa miệng: Đúng là một cô gái cứng
đầu.
2 hàng nước mắt rỉ dài từ hóc mắt xuống gò má rùi rơi xuống đất
.Selina cầm chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau những giọt pha lê kia đi.
Cô nhận ra rằng gần như anh ko còn gì cả...thân xác...tâm hồn....
cái anh ta còn chỉ là nứơc mắt. Bây giờ anh như một đứa trẻ mất mẹ
vậy. Thật dịu dàng, thật ấm áp Selina ôm Aaron vào người.
Ko sao đâu...anh ko cô đơn đâu...
Ngạc nhiên, hạnh phúc vì đã có ng` nói với mình câu đó...cái câu mà
mình muốn nghe bấy lâu nay.Bờ vai Selina nóng lên bởi những giọt
nước mắt....anh đã khóc...khóc ko thành tiếng.....khóc ko ra
hơi....nhưng đó là những giọt nứơc đau khổ nhất...lạnh giá nhất.
Selina hiểu rằng ngừơi con trai mà cô yêu đang mất đi thăng bằng
giữa cụôc đời, cô càng biết rằng mất đi Hebe là đìêu mà anh rất đau
đớn. Cô cũng hiểu rằng tình cảm đó ko phải dành cho cô mà là dành
cho ng` bạn thân nhất của mình.. mặc dù biết thế..mặc dù hiểu rõ
nhưng cô vẫn ko buông tay..vẫn mãi ôm chặt...vì sợ đánh mất hay sợ
tổn thương...mãi mãi trong lòng cô vẫn ko tìm ra câu trả lời. Anh
ấy bây giờ như bóng thuỷ tinh chỉ cần thả ra sẽ vỡ vụng...Selina
tuyệt đối ko để chuyện đó tiếp diễn và cứ thế...cứ thế... Mưa vẫn
cứ tiếp tục rơi....nứơc vẫn tiếp tục chảy...tuy ko biết chảy về đâu
nhưng hai người vẫn đứng đấy....trong đêm tối lạnh lẽo và cô
đơn.....
Sáng hôm sau, một buổi sáng thật đẹp với tiếng chim hót líu lo trên
vòm cây xanh mướp. Những giọt sương long lanh còn đọng trên những
cách hoa mặt trời. Mọi thứ dường như đã kết thúc sau trận mưa tối
qua và nam chính của chúng ta thức dậy với tứ chi mệt mỏi, ánh mắt
thểu não sau giấc mơ có Hebe, có những kỉ niệm thật đẹp, thật ấm áp
của anh và cô ấy. Cẩn thận đưa mắt nhìn đảo quanh căn phòng màu
trắng chủ đạo với chiếc giường đang nằm anh mới bik đây ko phải là
tổ ấm của mình.Có một cô gái đang ngồi đó, ngồi bên cạnh chiếc
giường; tay vẫn nắm chặt lấy anh dường như cô đã thiếp đi vì quá
mệt....đó là Selina kế bên cô là một chậu nước với nhiều chíêc khăn
tay nhỏ xinh. Aaron chỉ biết căn mặt ra suy nghĩ lại chuyện tối
qua. Anh nhớ rằng sau khi dầm mưa anh đã quá mệt và ngất đi vì sốt
cao....chính Selina đã đưa anh về nhà ( nhỉ nhiên là nhà của cô ấy)
và chăm sóc anh cả đêm. Nhớ lúc trứơc có một thời gian anh đã tránh
mặt cô, cố gắng như ko thấy, ko biết tình cảm của cô đối với
anh..thế mà giờ đây cô ko ngại khó khăn, vất vả đến bên anh.... làm
một ng` bạn an ủi, giúp đỡ trong lúc cuộc đời của anh rơi vào vũ
trụ. Thật nhẹ nhàng vúôt lấy mái tóc bồng bềnh tựa như con suối của
Sel anh thầm nghĩ....
Cô ấy đúng là một ng` rất tốt, tại sao từ trước đến giờ mình lại ko
nhận ra rằng bên cạnh mình còn có sự tồn tại của ng` con gái này.
Thế mà mình còn nhẫn tâm bỏ mặc cô ấy, đúng là đồ ngốc. Hèn chi
Hebe bỏ mày là phải!!!!Xin lỗi em, Selina anh ko xứng đáng với em
rùi.
Vừa nghĩ Aaron hôn nhẹ lên mái tóc của Selina ,anh cảm thấy rất ân
hận với điều mình đã làm trứơc đó. Chợt Selina tỉnh giấc nhìn thấy
anh cô quính quáng la lên:
Aaron anh dậy rồi à? Anh đã hết sốt chưa vậy??? Tối qua anh làm em
lo quá ( Vừa nói Sel lấy tay sờ nhẹ lên trán anh)
Bất ngờ anh nắm lấy tay Sel khiến mặt Sel đỏ như trứng gà. Nhìn
thấy sự lúng túng đó Aaron vội bỏ tay ra. Nhìn cô bằng 1 nụ cừơi
chết ng` mà nói:
_Cám ơn em chăm sóc anh, anh khoẻ rồi? Làm phiền em như thế thật
ngại quá!!!
_Có ji đâu, em ko có ji đâu.
_Thôi anh phải về đây, mắc công Chun và Calvin lo lắng thì ko
nên.
_Anh ăn ít cháo đi rồi về. Em đã báo cho anh Chun và anh Calvin rồi
ko sao đâu.
_Ơ, em còn suy tính cả việc đó sao. Cám ơn nhìu nhé!!!
Vừa nói xong bụng Aaron kiu một "rột" thật lớn khiến mặt anh chàng
đỏ gấc lên.
_Để em đi lấy một ít thức ăn. Từ tối qua đến giờ ko có ji vào bụng
chắc anh đói lắm nhỉ!!!! Em đi đây
Chưa đầy năm phút Selina đã bưng đến cho Aaron một bát cháo thập
cẩm thật hấp dẫn. Ko bik vì quá ngon hay quá đói anh ăn ko kịp nghĩ
đến nỗi làm Sel phải phụt cười. Anh chàng bắt đầu ý tứ trở lại và
bắt đầu thưởng thức như một vị hoàng tử. Hiểu đc rằng tâm trạng
Aaron đã sáng sủa hơn Sel cảm thấy vô cùng yên tâm và vui vẻ. Trong
giây phút ấm áp của hai ng` bỗng nhiên có kẻ phá đám từ đâu đến và
ko ai khác là chiếc điện thoại di động cuả Sel. Sel nhấc máy và
nhìn thấy tên ng` gọi trên màng hình.
_Aaron, em ra ngoài nghe đt một tí.
_ Uhm, em đi đi!!!
Selina ra khỏi phòng rẽ ra một góc riêng và bắt máy..
_____________________
___________________
_____________________
Đc rồi, ok mình tới ngay.
Bước trở về phòng, bát cháo đã sạch hẻm còn miếng nào. Selina cười
khì cô nói
Em phải đi gặp một người bạn! Có lẽ anh cũng nên về để báo cho hai
ng` đang lo lắng ở nhà kia. Có cần em đưa anh về ko
Trời ơi,, em nghĩ sao vậy anh ko đưa em đến gặp bạn em thì thôi chứ
sao mà nhờ em chở về đc chứ. Em làm như anh con nít hẻm bằng.
Thì nhìn dáng anh lúc ngủ cũng giống lắm mà..
Nè nè.. chọc anh hả ...
Em nói thiệt nhoa lúc anh ngủ anh ngáy như sấm vậy đó. Nghe kinh
khủng múôn chết lun ah.
Kinh khủng kệ anh miễn anh có người thix đc rùi
Ai thèm anh chứ.
Còn nói nữa là em..e.....e
Vô tình một câu hỏi, vô tình một câu nói làm cả hai ngượng ngùng
hẳn ra.
Em đi cất bát đây sẵn đi gặp bạn lun. ( đánh trống lảng) Có ji anh
tự về nhoa. Tạm biệt!!!!
Ờ ờ tạm biệt => vừa nói vừa gãi đầu, chí bay tứ tung
Khi Sel đi khỏi Aaron trở về với đôi mắt thuỷ tinh của mình. Anh
thở dài....
Xem ra nên kết thúc thôi..
Đến bên bờ biển tuyệt đẹp Sel đang ngắm chờ một ai đó. Thoáng xa xa
có một cô gái với mái tóc ngắn quen thuộc. Sel la lên
Hebe..... mình đây
Thì ra ko ai khác ng` hẹn Sel đến gặp mặt chính là Hebe. Ng` con
gái đã vô cùng hối hận khi phản bội một ng` ...một ng` mà cô từng
rất iu thương. Thấy Sel, Hebe chạy thật nhanh lại với vẻ mặt vô
cùng hoảng hốt. Cô đến nắm chặt tay Sel mà nói
Sel, Ahbu sao rồi. Anh ấy có làm sao ko???
Anh ấy ko sao hiện tại chắc anh ta đã về tới nhà rồi.
Ôi, làm mình lo quá. Minh cứ sợ sẽ có chuyện gì.
Hebe ah mình múôn nói với cậu một chuỵên
Chuyện gì???
Chuyện của cậu và Aaron, cậu đã quyết định rồi sao?
Uhm, mình....Có lẽ là kết thúc thật rồi. Bây giờ mình ko còn dám
nhìn anh ta nữa. Mình đã phản bội anh ấy. Mình đã làm tổn thương
đến anh ấy. Mình đúng ko còn là con người nữa mà.
Vậy thì tại sao chứ? Chẳng phải cậu đã từng nói cậu iu anh ta lắm
sao? Tại sao cậu lại làm vậy. Cậu có biết rằng ngày hôm qua anh ấy
đã đau đớn thế nào khi nhìn cậu và Jiro ko? Tại sao cậu ko suy nghĩ
cho anh ấy trước khi chọn Jiro chứ?
Lần đầu tiên nhìn thấy Sel giận dữ, Hebe vừa sợ vừa tội lỗi. Cô
thật sự ko bik rằng tại sao mình lại làm thế. Cô thật ko bik rằng
tình cảm của mình lại thay đổi như vậy.
Mình..mình..... mình ko bik sao nữa? Mình đã rất yêu Aaron, đã từng
rất iu nhưng Jiro anh ấy lại là.....
Vừa nói Hebe vừa khóc. Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô bạn
thân. Sel dịu trở lại. Cô cũng hiểu rằng Hebe đã ko còn lựa chọn
nào khác. Thời gian Aaron xa cô tuy ko nhiều nhưng đủ để xảy ra
biết bao việc khó khăn và ng` giúp cô vựơt qua nỗi sợ hãi đó là ko
phải Aaron mà là Jiro. Sel bùn bã đứng nhìn Hebe....bên là ng` cô
yêu quý bên là bạn thân tri kỷ khiến Sel ko bik nên làm gì.
Hôm qua...anh ấy sốt cao lắm!
Thật sao....anh ấy ko sao chứ?
Ko sao...sáng nay hạ sốt nhiều rồi còn cười nói vui vẻ lắm.
May quá. Thực sự bây giờ mình muốn gặp Ahbu lắm nhưng chỉ sợ
rằng......
Cậu nói đúng...có lẽ nên để chuyện qua một thời gian đã.
Đột nhiên ánh mắt Hebe nghiêm trở lại. Cô nhìn thẳng vào Sel
Selina cậu nói thật với tớ điều này đc ko
Chuyện gì???
Cậu....cậu còn thix Ahbu lắm phải ko
Mình...mình ( Sel cứng đơ cả người sau câu hỏi của Hebe)
Việc cậu thix Ahbu mình bik từ lâu lắm rồi nhưng chỉ là từ trứơc
chưa từng nói ra mà thôi.
Vậy...vậy ah
Mình xin cậu Sel ơi..Mình khẩn xin cậu hãy chăm sóc cho Ahbu. Mình
bik rằng mình đã khiến anh ấy đau khổ, mình biết rằng mình ko thể
cho anh ta đc sự hạnh phúc. Chỉ có cậu...chỉ có cậu mà thôi. Mình
xin đấy....xin cậu. Cậu cho mình lẳng lơ cũng đc, cho mình hèn nhát
ko dám đối đầu cũng đc nhưng cứ nghĩ đến việc hôm qua mình thật sự
ko chịu nổi. Mình đã làm anh ấy ra như thế...mình khiến cho anh ấy
ra nông nỗi này có cả ngàn đời mình cũng trả ko đc món nợ này.
Mình...mình ....mình thật ko mún nhìn Ahbu như vậy.
Sel chỉ đứng lặng đi. Cô nhận ra rằng chỉ một ít một ít thôi nhưng
tình cảm của Hebe giành cho Aaron vẫn còn sâu sắc. Nhưng cầu xin cô
thì có ít ji vốn dĩ ng` Aaron thix đâu phải là cô mà là Hebe....chỉ
có Hebe mới mở ra đc cánh cổng trái tim ấy. Trái tim tửơng chừng ấm
áp nhưng đầy tuyết phủ.
Ng` anh ấy iu là cậu...ko fải mình...vì thế mình ko giúp đc
đâu
Selina.......
Mình về đây. Mình mệt rồi câu cũng nên về đi chắc Jiro lo lắng lắm.
Cậu nên dành thời gian cho anh ta nhìu hơn. Đây là thời gian thử
thách của hai ng` đấy. Tạm biệt.
Selina...Selina...
Tiếng chuông đt reo lên bất giác khiến Hebe thoát khỏi cơn mộng sau
khi nói chuyện với Sel
Alô, ai thế????
Hebe là anh, Ahbu đây. Anh múôn gặp em nói chuyện một lát. Em có
phiền ko???
Nghe đc tiếng của Aaron, cô rất ngạc nhiên vì ko ngờ anh ấy lại chủ
động gọi đến cho cô. Cô cứ tửơng rằng đã ko còn ji nói nữa với cô
và cả anh ấy.Cô bất động một hồi lâu
Vâng..em tới ngay
Vậy gặp ở nơi lần đầu tiên hẹn nhau nhé. Anh chờ em....Ko gặp ko
về
Chỉ một lát sau Hebe đã đến nơi lần đầu mà họ hẹn nhau. Đó là một
vườn hoa nhỏ....chính nơi này 3 năm trước Aaron đã tỏ tình với cô,
trao cho cô một đoá hoa hồng đẹp nhất của khu vườn. Những hồi ức
hiện về khiến Hebe càng đau khổ. Tại đây có một chàng trai đã đứng
đó...đứng bên cây đào nở tặng cô một nụ cừơi thiên sứ.
Chào em, Hebe
Ahbu!!!!!
Tối qua em ko sao chứ?
em....em ko sao
Thế thì tốt quá rồi? Hôm nay anh gọi em đến là mún nói với em một
chuyện
Hebe ngóng chờ nghe câu chuyện của Aaron. Bây giờ dù anh mắng cô,
sỉ nhục cô cô đều chìu tất
Ngậm ngừng một hồi lâu Aaron bảo: Ngày mốt anh sẽ đi Mỹ
Câu nói của Aaron làm cho Hebe bàng hoàng. Cô ko còn tin vào tai
của mình nữa. Mặt cô trở nên xám xịt
Tại sao....... tại sao vậy? Anh quýêt định nó từ khi nào
Trước đây có một công ty âm nhạc nói sẽ phát triển cho anh về khả
năng đàn của mình. Anh mún nói với em lâu rùi nhưng sợ khi anh đi
sẽ ko ai chăm sóc em bây giờ thì anh ko cần lo lắng về việc này
nữa. Anh quyết định sẽ qua bên đó
Chừng....chừng nào anh về?
Đôi mắt Aaron trầm xuống: Anh cũng ko bik nữa. Có lẽ là ko bao
giờ!!
Tại sao? Chẳng lẽ anh muốn rời xa bạn bè, người thân để qua Mỹ ư?
Có phải là do em ko? Anh mún rời xa em phải ko?
Nếu anh nói ko phải thì là anh nói dối..nhưng anh nghĩ là như vậy
tốt cho chúng ta hơn
( Đôi mắt của Hebe bắt đầu đỏ lên) Anh đừng đi, em ko mún anh đi
đâu, em ko mún
Đừng khóc Hebe ah`. Nếu anh còn ở đây chắc chắn em sẽ khó xử.. hơn
nữa đâu phải chỉ là vì em. Anh thật sự rất muốn tự mình kiếm sống,
tự mình tìm đến con đừơng mà mình lựa chọn.
Ở Đài Loan cũng có trường dạy nhạc mà tại sao anh lại phải đến
Mỹ?
Dù sao bên đó môi trừơng cũng tốt hơn với lại......nếu ko đi anh sẽ
mãi nhớ đến gương mặt này ( dùng tay sờ lên mặt của Hebe)
Đến bây giờ anh vẫn còn rất yêu em....rất yêu em đấy....anh sợ anh
sẽ ko chú tâm đc khi ở đây
Ahbu em xin anh mà, anh đừng đi, đừng đi.
Hebe em là một cô gái tốt, có rất nhiều ng` theo đuổi em..em phải
nhận rõ đâu mới là tình cảm chân thật của mình và từ đó tìm ra hạnh
phúc thật sự. Em có biết ko? Anh tin rằng Jiro sẽ đối xử với em
thật ân cần và dịu dàng. Còn về anh.....em ko cần phải lo....anh ko
sao đâu
Nhưng em.....
Đôi tay của Aaron nhẹ nhàng đặt lên môi Hebe: Đừng nói gì cả?
Em...... có thể cho anh ôm em một cái đc ko? coi như là lời tạm
biệt trước khi chia tay...
Nhìn ánh mắt chân thành của Aaron, Hebe hiểu ra cô ko thể nào ngăn
cản anh đc nữa
Uh...uhm`
Ấm quá, đây là lần cúôi cùng anh ôm em như thế. Đối với anh giờ đây
ko còn quan trọng nữa chỉ cần như vậy là đủ rồi...đủ lắm
rồi......
Aaron quàng tay vào ng` Hebe, anh ôm cô thật chặt trong lòng mình.
Hebe chỉ biết khóc và cảm nhận cái hơi ấm cuối cùng của ng` con
trai mà cô từng yêu thương. Lá hoa đào rơi xuống thật nhiều...thật
nhiều, trôi lãng vào trong không gian đã kết thúc mối tình của cả
hai người....
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chun: Tại sao giờ này rồi mà Aaron chưa về vậy kà
Calvin: Ko sao đâu, nó ở nhà Selina mà, sẽ ổn thôi...Nó đâu còn là
con nít nữa ko cần phải lo lắng như vật.Bây giờ ng` đáng lo ko phải
là Aaron mà là thằng cha đang ngồi phía kia kìa=> chỉ tay về
phía Jiro
Jiro lúc này đang ngồi thẩn thần trên chiếc bàn ăn, thường ngày anh
là ng` năng động nhất lúc nào cũng nhảy nhót như ng` điên ( fah
Jiro đừng đánh em) nhưng hôm nay sao lạ quá. Ánh mắt Jiro cứ đưa về
phía xa xăm (hẻm bik xa đến chỗ nào) gương mặt thì chù ụ như cái
bánh bao chiều vậy. Nhìn anh như đang suy nghĩ rất nhiều việc (
thiệt ra hẻm nghĩ ji hết) Bỗng tiếng mở cửa phòng đánh tan đi mọi
suy nghĩ của Jiro. Bứơc vào trong phòng ko ai xa lạ là nhân vật nam
chính trong trận mưa tầm tã đêm qua.
Chun: Aaron em về rồi!!!!!
Aaron: Vâng, em về rồi đây.
Calvin: Em làm tụi anh lo mún chết => Xạo ông là n`g vô tâm nhất
đó
Aaron: Em ko sao mà ( Nói xong Aa từ từ tiến lại gần Jiro, anh
chàng Jiro thì cứ ngớ ngớ ra vừa thấy lo vừa thấy có lỗi. Bất chợt
Aa đưa một nắm đấm đến gần Jiro.
Calvin&Chun: Aaron
Mặc cho tiếng thét kinh hoàng gần hết volume của Chun và Calvin nắm
đấm gần đến sát mặt, Jiro chỉ bik nhắm mắt lại chờ bị ăn đòn=>
ngu. Nhưng anh nhắm mắt lâu quá mà thấy mình hẻm bị thương thì ra
Aa chỉ đưa đến gần mặt Jiro rồi lấy tay gãy đầu làm cho chí rận bay
tứ tung => pó chíu seo hẻm đánh cho một phát đi ( fah Jiro và
Aaron thông cảm nhoa, truyện là thế đấy)
Aaron: Hôm qua cậu có bị bệnh hem?
Jiro ngẩn n`g ra : Àh ko
Aaron: Vậy là tốt rồi
Calvin thở phào nhẹ nhõm đến kế bên Aaron và nói: Hú hồn anh tưởng
em sẽ làm ji Jiro
Chun: Em làm tụi anh đứng cả tim. Em đã ổn rùi chứ.
Aaron nhếch mém: Aaron nì lúc nào cũng ổn đâu có tưng tửng như mấy
anh ( cười)
Calvin nghe vậy liền đấm vào đầu Aaron một cái cho chừa cái tật hỗn
láo.=> T_T sao dám đánh thần tựơng của tui
Aaron vừa xoa đầu nứơc mắt rưng rưng: Ui đau quá ah.
Calvin" Bik đau mà có gan nói với anh mày như vậy ah
Aaron: Bik oy` bik oy`. Hẻm chọc mấy anh nữa. Hôm nay em có chuỵên
quan trọng mún nói với mí anh
Chun: Chuyện ji vậy???
Aaron: Nói ra đừng té ngửa nhé??
Calvin: Là chuỵên ji nói lẹ đi ko nhéo lỗ tai bây giờ.=> Hăm doạ
bro của ng` ta hoài
Aaron: Ngày mốt em sẽ đi Mỹ=> sốc chưa
Calvin, Chun & Jiro: Hả?????
Calvin:Nhóc con đùa đấy ah
Aaron: Đùa làm ji mấy chuyện ấy chứ. Em mua vé máy bay rồi ( vừa
nói vừa đưa vé cho ba ng` xem)
Chun: Sao lại ko bàn với anh vậy?
Aaron: Nếu nói cho anh nghe anh sẽ cho em đi à => chí lí
Chun: Nhưng qua bên đó em sẽ sống làm sao đây?
Aaron: Anh khỏi lo, em đã tính cả rồi. Bên đó có ng` bạn thời trung
học em sẽ ở nhờ 1 thời gian
Jiro lúc này mới lên tiếng: Chừng nào cậu về??? ( hỏi y như
Hebe)
Aaron cừơi mỉm: Ngay cả cách nói cũng rất giống Hebe, thế là tớ yên
tâm rồi
Jiro: Cậu nói vậy là sao??
Aaron: Từ nay về sau mong cậu hãy chăm sóc Hebe cho tốt nhé! Còn
chuỵên mình có về hay ko mình cũng hẻm bik
Calvin: Hả, nhóc nói vậy chẳng lẽ ko định về sao??
Aaron: Em cũng hẻm bik nữa
Chun: Vậy là sao? anh phản đối!
Aaron: Phản đối vô hiệu=> giống quan toà quá
Jiro bỗng hét lớn lên: Tại sao cậu lại quyết định bỏ đi. Có phải do
mình ko?
Aaron chỉ gãi đầu rồi nhìn thẳng vào Jiro với ánh mắt giết ng`:
Chuyện đó ko liên wan đến cậu. Nhiệm vụ của cậu là quan tâm và iu
thương hebe cho tốt mà thôi, đừng nói nhiều. Lúc nì Aaron nắm áo
Jiro, trán đụng vào đầu anh ta : Tớ nói cho cậu bik chỉ cần cậu làm
Hebe đau khổ tớ sẽ ko tha thứ cho cậu đâu. Đến lúc đó tớ sẽ từ Mỹ
bay về và cho cậu 1 trận.
Nhìn thấy ánh mặt kiên quyết đó cả ba ng` đều hiểu rõ ko thể ngăn
chặc cái anh chàng làm càng này nữa rồi nhưng cũng ko mún để anh ra
đi
Chun: Em đi vào ngày mốt có sớm quá ko????
Aaron: Em suy nghĩ kỹ rồi
Calvin bắt đầu bực bội anh cầm vé máy bay của Aaron: Ko đi đâu cả
anh đây sẽ xé nát tờ giấy này.
Calvin chen anh mà xé nó tôi nguyền rủa gia đình anh ko sống yên
ổn, Hàn sẽ bỏ anh mà ra đi tìm ng` khác, đến khi anh chết anh còn
bị xe tải cán phanh thây sau đó một tia sét thiêu cháy anh thành
tro bụi rồi một cơn bão thổi tới cuốn bay ba hồn bảy phách của anh.
Anh sẽ mãi mãi ko yên nghĩ sẽ trở thành con ma lang thang súôt đời
nếu anh dám đụng vào tờ giấy đó=> Kaka gặng từng chữ 1 mang đầy
hàm ý đe doạ,ánh mắt lúc nì cuả bro hẻm còn là của con ng` nữa còn
Calvin và hai ng` kia sợ tím mặt vì những lời dễ thương nhưng
thương hẻm dễ của Aaron.
Calvin: thằng....thằng này...Anh mặc kệ mày lun => nói xong giận
dỗi chạy lại ghế sôfa ngồi
Chun: Nếu em quyết định thế rồi thì anh tôn trọng em. Tối nay ta
làm tiệc đưa tiễn nhé.
Aaron: Đừng mà! Em ko mún Selina bik chuyện vì vậy anh đừng làm
tiệc ji cả
Chun: Selina ư???
Aaron: Em đã làm cô ấy lo lắng nhìu rồi, ko nên khiến cô ta đau khổ
nữa
Jiro: Nhưng....nhưng cậu ko nói sau này cô ấy còn đau hơn
Aaron: Ùhm có lẽ thế. Chuỵên sau này cứ để sau này hãy nói. Còn bây
giờ ai dám mở miệng đừng trách em vô tình=> nở một nụ cừơi thiên
thần làm ai cũng lạnh gáy.
Jiro: Còn….còn…Hebe. Cậu cho cô ấy bik chứ???
Aaron: Mình đã nói rùi.Cô ấy đã chấp nhận..ko sao
Chun: Em thật sự ko mún cho Sel bik sao? Em thật sự ko nói
ah`
Aaron: Em sẽ nói nhưng chưa phải lúc. Bik đến đây là đc rồi em chỉ
mún nói nhiêu đó thôi. Em lên lầu nghỉ ngơi đây.
Nói xong Aaron bỏ lên lầu một mình để lại những con mắt bùn bã ah
ko săm soi ah mà hẻm phải gọi là nuối tiếc mà cũng hẻm phải. Bực
quá ko bik gọi là gì; nói chung là nhìn Aaron như quái thú sắp
tuỵêt chủng trên trái đất ( ngắn gọn là vậy)......
Lúc nì Selina đang ở nhà và ko ngừng nghĩ ngợi về những câu nói của
Hebe, cô ko bik nên xử xự thế nào mới gọi là đúng. Đã từng bị từ
chối nên cô ko bik lịêu khi này Aaron có chấp nhận tình cảm của
mình hay ko. Nhìn vào viên ngọc trai trong chiếc lọ cô lại nhớ về
thời thơ ấu, thời mà cô có những kỷ niệm đẹp nhất với Aaron. Khi ấy
cả hai đứa chỉ là con nít ko hiểu bik ji nhưng lại rất hạnh phúc.
Cậu con trai đội mũ với gương mặt lovely mãi mãi vẫn in trong tâm
trí cô, sẽ ko bao giờ phai nhoà đi hình ảnh ấy. Mỗi lần nhìn viên
ngọc trai cô lại cảm thấy vui vẻ, cô như thấy Aaron đứng trứơc mặt
mình, ngồi cạnh bên cô dưới bầu trời trong xanh cũng hát bài ca của
biển. Tiếng chuông cửa reo lên làm cô thoát ra khỏi giấc mộng trở
về với thực tế. Bùn bã xuống mở cửa và có ý mún mắng cho tên nào
vừa bấm chuông phá hỏng hết thời gian ngọt ngào nho nhỏ của mình.
Nhưng cô lại ko thể mắng đc vì ng` gõ chuông chính là anh chàng
ngày xưa ấy...Aaron.
Aaron, cậu đến đây làm gì?
Selina ah mình mún nhờ cậu việc này.
Chuyện ji thế?
Ngày mai cậu rảnh chứ! Đi chơi với mình đi.
Selina há hốc họng ra, ngừơi như cứng đơ. Cô ko thể tưởng tượng đc
Aaron lại mời mình đi chơi. Vừa vui vừa sợ, cô hoàn toàn ko thể
hình dung đc cảm giác lúc nì của mình.
Cậu.....cậu...cậu.....nói....nói....thiệ t......hem....vậy
Làm ji mà ấp a ấp úng thế. Mình chỉ mún cảm ơn cậu vì tối hôm qua
thôi. Chẳng lẽ cậu ko mún đi
Ko.....ko phải mình mình thix lắm.
Vậy sáng mai mình sẽ đến đón cậu. Nhớ dậy sớm nhé. Mình về
đây
Uhm`, bye bye
Aaron vừa đi đc một lúc sel lập tức chạy vào trong phòng đứng trứơc
cái kiếng lớn với tốc độ ánh sáng, mặt cô đỏ ửng lên: "Anh ấy mời
mình đi chơi, anh ấy đã mời mình, đây là thật sao. Ko phải nằm mơ
chứ. Ôi, tuyệt quá! Hj` hj` Sel ơi đừng cừơi nữa giống con điên
quá' nhưng thật sự rất vui rất vui". Cô liền mở tủ quần áo của mình
ra, căn mắt tìm bộ nào đẹp nhất để có thể biến thành nàng công chúa
đi sát bên chàng hoàng tử. Nguyên đêm cô ko chợp mắt tí nào cả chỉ
mong đến ngày mai...cái ngày mà suốt bao năm nay cô đang chờ
đợi.
____________________
Sáng hôm sau.......
Aaron đã đứng trước cửa nhà từ sớm, Selina vừa bứơc ra anh chàng ko
còn tin vào mắt mình nữa. Cô nàng bây giờ trông thật xinh đẹp, nét
đẹp quý phái, thánh thiện của một thiên thần. Anh ko thể nào rời
mắt khỏi cô. Selina cảm thấy rất hồi hộp vì bik rằng anh ta hôm nay
nhìn mình ko phải là cặp mắt của một ng` bạn, cứ như vừa tìm thấy
một vật vô cùng quý hiếm và múôn giữ nó vào bên mình.=> làm ji
coi ss như đồ vật thế hẻm bik
Em...hôm nay em lạ lắm ah
Ko....ko có ji=> nói chiện y như gà mắc tóc, đáng iu ghê.... Hôm
nay anh thấy em đẹp lắm
Thật....thật sao
Uhm`, đẹp lắm đấy
Selina nở một nụ cừơi thật tươi, nụ cừơi ấy càng làm cho cô trở nên
rạng ngời trứơc mắt mọi ng` và nhỉ nhiên ng` khổ nhất là anh chàng
này vì liên tục bị sốt vì cô.
Aaron: Đừng đứng đó nữa mình đi thôi
Selina: Ah. Uhm`
Cả ngày hôm đó dứơi ánh nắng tươi tắn của mặt trời họ đi chơi công
viên, dạo mát, ăn kem, đạp xe đạp. Biết bao nhiêu chuỵên bùn vui. .
Hôm nay Sel nhận thấy Aaron đang rất vui, đối xử với cô tốt hơn bao
giờ hết thậm chí lúc vô tình chạm tay vào nhau anh đã nắm luôn tay
cô cũng đi dạo mát khiến cô vừa hồi hộp vừa vui vẻ. Cùng nhau chèo
thuyền trên bờ hồ xinh đẹp cùng cừơi nói với nhau. Đối với họ có lẽ
bây giờ là khoảng khắc bình yên nhất, vui vẻ nhất. Bầu trời bắt đầu
tối dần. Aaron dẫn Selina đến một nơi thật đẹp, thật tuyệt với đó
là một khu đồi trống mà trên đó có thể nhìn thấy hàng ngàn vì sao
trên bầu trời. Họ cùng ngắm sao, cùng cừơi nói, đoán tên chúng thật
hào hứng, sôi nổi nhưng thời gian cứ như vụt qua đã quá khuya với
chuyến đi cuả họ. Họ trở về trong tâm trạng tiếc nuối, trong lòng
vương vấn đầy kỷ niệm của đêm nay. Aaron chở cô về nhà anh với ý
muốn sẽ trình diễn tài năng của mình. Hai ngươi` cùng ngồi trứơc
cây đàn piano và Aaron anh như một nhạc công thứ thịêt, dùng bản
hoà tấu nói lên ý niệm của mình.Selina thì chăm chú nghe, nghe đến
mức thiếp đi nhẹ nhàng trên bờ vai to khoẻ của Aaron. Nhận ra sự
mệt mỏi, anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng, đắp chăn cho cô. Ánh mắt
của Aaron nhìn cô ngủ thật dịu dàng, ấm áp, giá như Sel có thể tỉnh
dậy và nhìn thấy thì cô sẽ hạnh phúc biết chừng nào. Một nét thoáng
bùn xuất hiện trên gương mặt của anh, anh đặt đôi môi mình lên trán
Sel với một tâm trạng...tâm trạng bùn vô đỗi ko có thể nào giải
thix thành lời...
Cám ơn em, Selina. Cám ơn em nhiều lắm. Tạm biệt!!!!!!!!!!!!
Nói xong Aaron từ từ bước ra khỏi phòng. Chiếc bóng khuất dần theo
ánh trăng và.....
Tỉnh dậy trong một giấc mộng có Aaron đủ để bik Sel vui sướng đến
cỡ nào lại phát hiện mình đang nằm trên chiếc giừơng của anh đc đắp
chăn cẩn thận khiên cô cảm nhận mình là ng` hạnh phúc nhất trên
đời. Chỉnh sang lại y phục bứơc xuống nhà định chào đón Aaron bằng
một nụ cười thật tươi thay cho lời cám ơn.. cô mới phát hiện ko
thấy bóng dáng của chàng trai đâu. Chỉ có trên bàn ăn vẻn vẹn một
bức thư với tiêu đề. "GỬI SELINA" Cô suy nghĩ anh ấy còn gửi thư
định nói gì nữa sao, lãng mạn quá nhỉ nhưng bức thư thì ko lãng mạn
như cô nghĩ. Vừa đọc xong mặt cô xám xịt lại. Chạy ra khỏi nhà như
tên bay cô đón taxi đi về hướng phi trường trên tay vẫn cầm chặt lá
thư đó.
GỬI SELINA
Selina, khi em đọc bức thư này có lẽ anh đang trên phi trường và
thậm chí đang bay trời bầu trời của một quốc gia nào đó. Xin lỗi vì
đã ko báo cho em sớm hơn chỉ là do anh ko bik nói gì khi nhìn thấy
gương mặt hạnh phúc của em. Anh sẽ đi Mỹ. Có lẽ đối với mọi ng` đây
là lựa chọn vô cùng đột ngột nhưng anh đã suy nghĩ kỹ trứơc khi
quyết định. Lá thư này viết cho em là mún nói với em hai từ " Xin
Lỗi" Anh đã từng giả vờ ko nghe, giả vờ ko thấy, giả vờ ko hiểu
tỉnh cảm của em dành cho anh. Anh luôn trốn tránh và chỉ bik có sự
tồn tại một ng` là Hebe. Anh ko suy nghĩ cho em, thật sự lúc đó anh
ko hề biết em đau khổ đến mức nào. Thành thật xin lỗi, anh rất xin
lỗi em. Anh cảm thấy mình vô dụng, yếu hèn, ko dám đối diện sự thật
nên đã lựa chọn đến một nơi thật xa bắt đầu lại cuộc sống từ đầu.
Có lẽ em cho anh tệ hại, xấu xa, nhẫn tâm đều đc nhưng anh bik chỉ
có như vậy mới là con đường giải quyết tốt nhất chuyện này. Em là
ng` bạn mà anh yêu quý nhất vì thế anh càng ko mún em phải đau khổ,
càng ko mún những giọt nứơc mắt của em phải rơi vì anh. Selina em
là một cô gái tốt, một cô gái tuyệt nhất anh từng biết. Vì em quá
tốt, vì em quá tuyệt nên em càng ko thể là của một thằng như anh.
Một thằng chỉ bik trốn tránh, chỉ bik đâm đầu vào một thứ. Em bik
ko...... khi bên cạnh em anh rất vui, chưa bao giờ anh vui đc như
vậy cả...Cám ơn em.....cám ơn em đã cho anh 1 kỷ niệm đẹp đến
thế.....với anh thế là đủ. Anh tin rằng sau khi anh đi em sẽ tìm đc
một chàng trai, một chàng trai tốt hơn anh vạn lần, trăm lần sẽ
mang lại cho em hạnh phúc thật sự. Cố gắng sống thật vui vẻ em
nhé!!!! Anh sẽ luôn luôn nhớ về em.
P/s: Đừng để khuôn mặt xinh đẹp của mình phải đẫm nước mắt vì một
thằng ko ra ji. Tạm biệt em, Selina...........
Aaron Yan
Ko Aaron, dù cho anh có tệ đến cỡ nào, dù cho anh là ng` hèn nhát
em vẫn yêu anh. Em ko cần ng` khác cho em hạnh phúc. Chỉ có anh mới
đem lại cho em sự tự tin và ấm áp. Đừng bỏ em đi Aaron. Em xin
anh....xin anh........
Bác tài làm ơn nhanh lên, mau đến phi trường nhanh
lên!!!!!!!!
Tại phi trường
Chun: Lần này em đi nhớ bảo trọng nhé!
Calvin: Phải giữ gìn sức khoẻ đó nhóc. Trứơc khi đi ngủ phải đánh
răng, ko đc ăn đồ lạ nghe rõ ko!!!
Aaron: Anh làm như em còn con nít hẻm bằng
Calvin: Nhox thì súôt đời vẫn là nhox
Aaron: Anh.......Hừ ko thèm cãi với anh nữa
Chợt Aaron nhìn xa xăm từ ngoài phi trường như đang ngóng chờ 1 ai
đó
Jiro: Cậu ko đợi Selina ah
Aaron: ah`, ko đâu chắc bây giờ cô ấy vẫn còn ngủ ngon ở nhà.Ra đây
chỉ làm khổ thêm cô ấy thui
Lúc này Selina đag bị kẹt xe. Thật ko may mắn tí nào chỉ còn một
chút là tới phi trường thế mà lại có tai nạn giao thông làm tắc
nghẽn đg`. Lo lắng bồn chồn Selina đã xuống xe chạy bộ đến phi
trường ( cảnh này phim tình củm nào cũng coa') Môn thể dục Selina
vốn rất ẹ thế mà hôm nay vì một anh chàng cô đã chạy. Chạy ko còn
hơi sức, bàn chân phồng rộp cô vẫn cắm đầu chạy thật nhanh với ước
mong nhỏ nhoi......có thể nhìn thấy đc ng` mình iu
Ella: Aaron
Aaron: Hebe, Ella, Hàn. Sao các cậu lại ở đây
Ella: Ko ở đây thì ở đâu. Cậu đi ko nói một tiếng thật sao
Aaron nhìn chằm chặp về phía Jiro với ánh mắt như mún nói: Cậu dám
nói cho họ bik. Hãy đợi đấy tớ sẽ cắt lưỡi cậu
Jiro: Đừng nhìn tớ như vậy. Nếu ko nói thì họ giết tớ mất
Hebe: Aaron ( đã đổi cách xưng hô) anh thật sự....
Aaron: Uhm` anh sắp đi rồi.
Hebe: Ko thể thay đổi sao
Aaron: Uhm`, ko thể
Hebe: Em hiểu rồi. Chúc anh lên đừơng may mắn.
Aaron: Cám ơn em!. Thôi anh đi đây
Ella: Cậu ko đợi Selina sao?
Aaron: Chắc là ko? Nếu gặp cô ấy mình sẽ lưỡng lự mất. Các cậu có
ji nhắc với Sel rằng cám ơn cô ấy vì tất cả mọi việc và kêu cô hãy
bảo trọng.]
Chun: Đc rồi em đi đi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé! Nhớ gọi điện về
thăm bọn anh
Chun ôm Aaron vào lòng với tất cả tình thương mến, sau đó là
Calvin, Jiro , Hebe. Ella
Aaron: Tạm biệt mọi ng`!!!! Hẹn gặp lại trong một ngày ko xa
Cả đám: Tạm biệt!!!!
_______: Khoan đã, Aaron. Khoan hãy đi.......
Một giọng nói vang lên. Đó là của ai....Liệu có phải là Selina và
Aaron anh ấy có đi hay ko. Mọi chuyện vẫn còn đó...
Đôi chân phồng rộp của cô gái đã tới khoảng không đông nghẹt nơi
phi trường. Tìm khắp nơi…. khắp nơi cô vẫn ko thấy Aaron .. chợt
phát hiện ra đám bạn ác độc của mình đang đứng đó. Cô phi như bay
lại, nắm lấy áo của Calvin miệng thì luôn hỏi về cậu ta. Calvin
cùng mọi ng` nhìn Sel bằng con mắt buồn bã.- " Aaron đi rồi"- Đôi
mắt của Sel mờ hẳn , tay chân mềm nhũn..Cô ngã xuống đất và ngất đi
để lại sự kêu gọi, khóc lóc của đám bạn thân. Tối hôm đó mọi ng`
tìm cách để Sel vui trở lại. Khi mang thức ăn đến phòng cô...người
thì chả thấy đâu chỉ có một dòng chữ nhỏ đc ghi trên bàn: "Tôi muốn
yên tĩnh". Vừa lo lắng vừa hiểu cảm giác đó chẳng ai nói gì và nghĩ
rằng đúng là cô ấy nên có 1 chút thời gian để nguôi ngoai. Lúc nì
Sel đang ở đâu...cô thật sự đang ở nơi nào...cô đã đi tìm lại nơi
ngày xưa...nơi mà cô và Aaron gặp nhau lần đầu tiên...bờ biển nhân
ngư.... Xa xăm nhìn về một khoảng không nào đó..lòng lại nhớ cậu bé
đội mũ ...Sel cất tiếng hát..một giọng hát du dương ,nhẹ nhàng và
ấm áp...
Biển ơi hãy hoà sóng vào ta...hãy cho em đc nhìn thấy anh...dù chỉ
một lần em mãi mong mình là nàng công chúa nhân ngư..đến bên anh
nhẹ nhàng như con sóng ngoài khơi....em yêu anh, rất yêu
anh...chàng hoàng tử của em.....Những hạt ngọc trai sẽ tan
biến...để lại cho chúng ta một tình yêu ngọt ngào.....Em nhớ anh vô
cùng...chàng hoàng tử của em... Giọng hát trong trẻo ngân lên bị
dừng nửa đoạn thay vào đó là nứơc mắt...nước mắt của nàng công chúa
nhân ngư ấy...giọt nước mắt tràn vào biển cả...thôi thúc vịêc xoa
dịu trái tim băng giá. Khóc mãi khóc mãi và nàng công chúa mong trở
về quá khứ...trở về cái ngày đầu tiên gặp chàng hoàng tử định mệnh
của mình...nhưng nàng đã biết...sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó
nữa rồi. Cắt ngang sự suy nghĩ của nàng công chúa tội nghiệp tiếng
bức chân ngày càng đến gần.
___: Selina
Selina chỉ mìm cừơi, có lẽ ko cần quay lại cô cũng đoán đc giọng
nói đó là ai.
Selina: Có chuyện gì thế Hàn??
Hàn: Cậu ổn chứ???
Selina: Có lẽ…..
Hàn: Aaron đã bik cậu chính là cô gái năm xưa. Trước khi đi, cậu ta
có vài lời nhắn gửi!
Bất giác quay lại, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía Hàn. Cầu xin một
tia hy vọng nhỏ nhoi nào đó thoáng qua trong ánh mắt của cô
Hàn: Là đây!!!
Chìa tay ra đưa cho Sel một cái MP3. Qua lời giải thix cô bik đc là
đây chính là bài hát mà Aaron định giành tặng cho ng` con gái ấy.
Aaron đã bik cô là ng` con gái đó từ sau hôm chia tay với Hebe, anh
tình cờ phát hiện ra viên đá opal và quyển nhật kí của Sel khi anh
đc cô chăm sóc ở nhà. Anh đã thu âm bài nì và gửi một vài lời nhắn
nhủ trứơc khi đi .Có lẽ nếu ko nhờ Hàn bik đâu MP3 này mãi mãi nằm
trong ngăn tủ của Aaron. Cô dùng hết can đảm bật công tắc. Một
giọng hát trong trẻo ngân lên như những con sóng ngoài khơi. Trái
tim đột nhiên thắt lại. Từng giọt lệ ướt đẫm rơi nhoà trên khuôn
mặt xinh xắn….
Biển ơi hãy hoà sóng vào ta...hãy cho ta đc thấy nàng...dù chỉ một
lần anh mãi mong mình là chàng hoàng tử tuyệt vời..đền bên em nhẹ
nhàng như con sóng ngoài khơi...anh yêu em, rất yêu em...nàng công
chúa nhân ngư.....Những hạt ngọc trai sẽ tan biến....để lại cho
chúng ta một tình yêu ngọt ngào....Anh nhớ em rất nhiều...nàng công
chúa của biển cả.
Tiếng hát sao ấm áp quá, hình ảnh sao thân quen quá...nhưng tại
sao…tại sao lại đau đớn đến thế này. Tiếng nấc vang lên trong
khoảng khắc này. Thời gian đứng yên lại trong phút chốc.
Hàn: Cậu ấy sẽ quay về….
Sel ngước lên… Liệu đó là sự thật sao??? Không biết mở lời hỏi thế
nào thì Hàn đã lên tiếng
Hàn: Cậu ấy nói….cậu ấy sẽ trở về. Đến khi cậu ấy quên đc Hebe. Đến
khi cậu ta tự đứng lên bằng đôi chân của mình và đến khi cậu ta có
thể mạnh mẽ đối diện với tình cảm của cậu.. Cậu ấy sẽ trở về
Cậu ấy còn nói với cậu: “ Hãy chờ anh….và…cám ơn em”
Đó là sự an ủi sao??? Hay là một lời ước hẹn. Trái tim Sel chợt bồi
hồi, ngập ngừng, lo âu.. nhưng .. “Hãy chờ anh và cám ơn em”. Trái
tim cô chợt ấm lại. Đôi mắt nhìn xa xăm về khoảng ko của bầu trời.
Ánh mắt dịu đi rùi nhắm lại như cảm nhận những hơi thở nồng nàn của
lòng đại dương.
Sel: Về thui Hàn
Hàn: Khoẻ rùi sao??
Sel: Hj`. Làm sao tớ có ji đc.
Hàn: Tốt rùi!!!!
Cả hai quay đi trong cơn gió lành lạnh của biển cả. Ánh mắt Sel ko
quên nhìn lại bờ biển. Nhìn lại để tìm hình bóng một ng`…..
3 năm sau
Ella: Này đang làm ji vậy Selina??
Selina: Mình phải ra ngoài có chuyện
Jiro: Lại đi nữa à, hôm nay nhà mở tiệc đó, nhớ về sớm
Selina: Khỏi lo biết rùi
Hebe: Cậu đi đừng ở tối quá
Chun: Em đi đâu vậy
Ella: Sao ngốc thế hả?? Nhỉ nhiên là đến chỗ đó rùi..Ngốc xít
Chun: Nà vừa phải thui nghen, em làm ji cứ tối ngày mắng mỏ anh
hoài dzạ. Em có tin anh không thèm cưới em hem??
Ella: Anh dám…
Chun: Sao không dám
Selina: Thui mình đi nha…bbbb
Cơn gió mang hương vị wen thuộc..Tháng nào cũng thế.. đã 3 năm..cô
đều ra đây..ngắm nhìn cảnh biển một chút rùi về..Thời gian thật
nhanh quá…mọi ng` gần như đã thành một đôi hạnh phúc…Đặc biệt là
Cal và Hàn họ chuẩn bị làm đám cưới..thật vui..nhưng còn Aaron…anh
vẫn ko có bất cứ tin tức gi suốt bao năm nay.. Sel vẫn nhìn..nhớ
lại cái ngày đầu tiên ấy…Đột nhiên chiếc nón của cô một lần nữa bay
lên và…một lần nữa đc chụp lại…Chỉ khác 1 điều duy nhất cánh tay
lần này ko nhỏ nhắn như xưa…rất mạnh mẽ..rất phong độ…Chàng hoàng
tử tí hon năm xưa đã trở nên rắn chắc thế này sao??? Rưng lên từng
đợt, cả ng` như mềm nhũn ra..
Aaron: Anh về rùi…Anh đến để thực hiện lời hứa…( miệng cừơi
tươi)
Đôi má đỏ bừng , hai hàng nứơc mắt tràn ra từ hốc mắt xuống gò má
nhưng đó ko phải là sự đau đớn mà là hạnh phúc…hạnh phúc nhất đối
với một cô gái đang yêu… Sel chạy tới …… với nụ cười tận đáy lòng..
đọng lại mãi trên môi và….