Chương 16: Sương mù.
Mưa dính từng hạt trên nền đường nhám bụi, Khang cho xe chạy thẳng
về căn hộ của mình. Ngay sau khi bước chân vào nhà, anh liền cầm
điện thoại gọi cho Minh:
" Đổi thứ khác đi. Lô đất đó anh không thể nhường lại cho em
được."
" Nhưng ngoài lô đất đó của anh, em chẳng còn hứng thú với cái gì
hết. Xem ra chiếc vòng lại phải đưa cho ông nội rồi."
" Tuỳ chú vậy. Đứng trách là anh không cho chú cơ hội trao đổi
ngang giá. Để đến lúc anh không nhẹ nhàng nữa thì chú gặp công an
rồi nói chuyện tiếp."
" Này. Anh đang nói chuyện kiểu gì đấy hả? Là công an thì ngon hả
anh trai? Rồi rồi, lúc nào cần thì anh đến rước cái của nợ này về
hộ em cái. Em sẽ suy nghĩ cái khác vậy."
Khang kết thúc cuộc gọi, anh thấy đau đầu và mệt mỏi. Mấy ngày nay
biết bao chuyện cứ kéo đến. Giờ lại Nguyên khiến anh phải phiền
lòng. Nhìn thấy cô xanh xao anh có chút chua xót, nhưng anh không
thể về nhà lúc này được. Cứ để hai người xa nhau và cùng suy nghĩ
nghiêm túc một thời gian có khi lại hay. Đôi khi xa nhau để biết
mình cần nhau hơn.
......
Nguyên gượng dậy và vào bếp nấu mì. Mấy ngày nay cô luôn khó chịu
không thể ăn thứ gì khác ngoài mì tôm. Chỉ cần ngửi thấy mùi cơm là
cô sẽ lại nôn sạch sẽ. Vừa đi được vài bước thì tiếng chuông điện
thoại khẽ rung liên tục. Trở lại sofa, cô ngồi xuống và nghe
máy:
" Alo. Dạ con nghe."
" Nguyên hả. Hồi chiều mẹ cùng mẹ con có đi xem ngày cưới cho hai
đứa. Cuối tuần con bảo thằng Khang cùng về để chọn ngày cụ thể sau
nhé."
" Vâng. Con nhớ rồi mẹ ạ."
Gác máy, Nguyên thần người ra. Cô không biết phải nói với anh thế
nào. Hôm nay đã là thứ 5, sẽ chẳng mấy mà đến cuối tuần. Giờ nói
chuyện cùng anh đã là việc khó hơn lên trời, thì cô biết cùng anh
về kiểu gì đây chứ? Cũng chẳng biết liệu anh còn muốn làm đám cưới
nữa hay không? Chỉ một thời gian ngắn mà giữa họ đã có bao nhiêu
chuyện xen vào. Đôi bàn tay đang co ro ôm tấm thân gầy chống lại
những cơn gió lạnh ngoài ban công thổi tới, Nguyên thấy tủi thân vô
cùng. Nước mắt lại khẽ rơi. Chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, cô
cố gắng uống một cốc sữa rồi lên phòng nằm.
........................
Buổi sáng, Nguyên cố gồng mình trở dậy. Cả đêm qua cô đã suy nghĩ
kỹ, cô không thể để tình trạng chiến tranh lạnh kéo dài được. Ai đó
đã nói rằng: " Trên thế giới này có rất nhiều việc khiến ta lực bất
tòng tâm, ví dụ như những bệnh nhân trong phòng trị liệu, mắt nhìn
mình dần dần đi về cõi vĩnh hằng, hay như cô gái đắm chìm trong
biển tình đang bất lực nhìn về tình yêu dần dần tuột mất khỏi tầm
tay". Mà cô thì không thể cam lòng nhìn tình yêu của mình tuột
mất.
Nguyên bước vào bếp, gạt đi những mệt mỏi hiện hữu, cố lấy lại tinh
thần, Nguyên mặc tạp dề và làm món bánh điểm tâm đơn giản như trước
đây cô vẫn thường làm cho Khang.
Thời tiết hơi lạnh, có sương mù. Nguyên mặc một chiếc áo choàng dày
rồi bước ra cửa. Bây giờ vẫn còn sớm, sương mù vẫn dày đặc, không
hề có dấu hiệu tiêu tán nào, sương sớm bám vào lá cây ven đường,
buông xuống và trượt vào áo len, mũi giầy cũng như đôi bàn tay bé
nhỏ của Nguyên. Trước đây mỗi lần đi qua sương mù mùa đông luôn làm
Nguyên hoảng hốt nghĩ, có khi nào cuộc đời cô cũng như sương mù,
thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không có chấp niệm, không học được
cách yêu một người và mãi mãi cũng sẽ không biết cảm giác được một
người yêu thương. Cuối cùng là ông trời may mắn đã để cho cô gặp
Cao Khang. Lam nói đúng, nếu anh không yêu cô thì sao anh lại chọn
cô? Vì những cô gái tốt trên đời này còn rất nhiều. Dù ít hay nhiều
thì cô tin rằng mình đã có một vị trí trong trái tim khô cằn đó.
Vậy thì không có lý do gì cô không thể dũng cảm giữ lấy anh. Giữ
lấy cha của đứa con mình!
..................
Nhung đến cơ quan sớm hơn thường ngày, dạo này công việc không
ngừng chất đống. Bản thân là một thư ký dù chỉ lo chạy việc, lo
giấy tờ rồi chè nước cho cấp trên nhưng những việc đó cũng chẳng hề
đơn giản. Mới có 6h45, giờ này hầu như mọi người chưa ai đến. Công
việc văn phòng thường bắt đầu lúc 7h30. Thọc tay vào túi xách tìm
chùm chìa khoá, có một tiếng nói dịu dàng và rất khẽ ở phía
sau:
" Em chào chị. Xin lỗi, chị có thể cho em hỏi được không?"
Nhung quay người lại thì thấy một cô gái còn rất trẻ, khuôn mặt
trắng xanh và có vài giọt sương đang đọng trên làn tóc. Lịch sự mỉm
cười:
" Vâng. Xin lỗi, mình có thể giúp gì được cho bạn?"
" Chị có thể cho em hỏi, anh Trịnh Cao Khang bên tham mưu an ninh
làm việc ở phòng nào không ạh?"
Đôi chút giật mình, Nhung mở cửa rồi mời Nguyên vào trong. Vừa đi
cô vừa nói:
" Không biết, có chuyện gì mà bạn đến tìm trưởng phòng của chúng
tôi sớm như vậy? Ở đây chỉ có duy nhất một anh Trịnh Cao Khang
thôi. Anh ấy chắc là phải tầm 7h30 mới có mặt. Nếu bạn có việc bận
cứ đi trước rồi quay lại sau cũng được."
Ngại ngùng, và đôi phần xấu hổ nhưng Nguyên đã đưa chiếc túi về
phía Nhung, bên trong là hộp bánh do cô cất công chuẩn bị cho anh.
Cô nhìn Nhung rồi nói:
" Em phải đi giờ, chị có thể chuyển bữa ăn sáng em chuẩn bị đưa cho
anh ấy hộ em được không ạh? Chị chỉ cần nhắn anh ấy là của một
người tên Lâm Nguyên anh ấy sẽ hiểu."
Nhung cười cười, đôi mắt sáng lấp lánh tỏ vẻ đã hiểu, Nhung đưa tay
ra nhận hộp bánh ngọt còn thơm mùi sữa Nguyên đưa rồi ái ngại và
nói:
" Bạn hâm mộ anh Khang àh? Rất nhiều cô gái hâm mộ anh ấy nhưng bạn
là người giám đến tận đây để đưa đồ ăn sáng đó. Song lần sau, bạn
nhớ làm cái gì đó đơn giản thôi. Anh Khang bị chứng không dung nạp
lactoso, đối với sữa hoặc những đồ ăn có chứa sữa anh ấy đều không
đụng đến."
Khuôn mặt Nguyên tái nhợt đi. Lactoso? Cô hiểu, thậm chí còn biết
rất rõ. Vì bản thân cô học y. Lactose là dạng đường chủ yếu có
trong sữa và các sản phẩm từ sữa và được tiêu hóa trong ruột nhờ sự
trợ giúp của men gọi là lactase. Men lactase là chất giúp cắt đôi
phân tử đường lactose thành 2 thành phần đơn giản dễ hấp thu hơn là
galactose và glucose. Nếu không có hoặc thiếu hụt men này cơ thể
người bệnh sẽ không dung nạp được lactose, nghĩa là dẫn đến tình
trạng đường lactose (không được hấp thu) bị lên men và gây ra một
loạt các triệu chứng khó chịu như đầy bụng, buồn nôn, đau bụng...Cô
không hề biết là anh có chứng bệnh này. Vậy mà suốt một thời gian ở
cùng nhau, ngày nào cô cũng làm cho anh loại bánh này và anh thì
lúc nào cũng cười vui vẻ và ăn hết, không phàn nàn điều gì cả. Cảm
giác buồn thương dâng lên tận lồng ngực. Nước mắt cứ thi nhau rỏ
xuống. Nguyên không nói gì, cô lấy lại túi bánh từ tay Nhung và ném
luôn vào thùng rác gần kề ngay đó rồi quay lưng bước ra khỏi bộ
công an. Còn Nhung thì vẫn trơ mắt ra nhìn biểu hiện lạ lùng của cô
gái vừa nãy. Tự ái của con gái cũng lớn quá đi. Nhưng Nhung vẫn
chưa hiểu là mình nói sai điều gì. Mặc kệ! Nhung tiếp tục bước về
phía bàn làm việc của mình...
........................
Khang thức dậy cũng là lúc 7h sáng. Những lớp sương mỏng vẫn còn
bám riết lấy khung cửa kính trong phòng ngủ. Uể oải, anh trở mình
rồi bước ra khỏi giường. Từ khi chuyến công tác kết thúc anh chưa
có một đêm nào được ngon giấc. Lúc nào cũng thấy thiếu một cái gì
đó mà không nói rõ ra được. Có lẽ đó là một mùi hương quen mà ở căn
nhà này, chiếc giường này không thể nào mang đến. Anh biết, đó là
hương hoa nhài mà Nguyên vẫn hay dùng. Đêm qua, anh đã chạy xe cả
nửa thành phố rồi chỉ im lặng ở dưới căn biệt thự mà không hề đi
lên. Anh biết, cô đang ở trong đó nhưng lý trí vẫn không cho phép
anh bước vào. Sau khi hút trọn bao thuốc, anh lại chạy xe về căn hộ
cũ này. Mấy ngày gần đây hầu như ngày nào Nguyên cũng đều nhắn tin
cho anh, rất đều đặn. Anh ngoài việc ngây ngốc đọc đi đọc lại còn
đâu đều không trả lời. Phụ nữ đôi khi phải để họ cảm thấy giá trị
của người chồng nằm ở chỗ nào thì hạnh phúc mới có thể bền lâu. Giá
mà cô đến tìm anh, xin lỗi anh như những người khác, có thể anh đã
mềm lòng. Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Một người
đàn ông đã sống trong những thói quen do chính người phụ nữ của
mình gây dựng không chỉ ngày một ngày hai....
Khang bước vào phòng làm việc gần như là người cuối cùng. Ánh mắt
tò mò của cả phòng đều đổ dồn lên người anh. Dừng chân và anh khẽ
hắng giọng:
" Hôm nay tôi nhớ là mình có cạo râu. Khoá quần hình như cũng không
có quên kéo. Cớ sao ai cũng nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi
nuốt sống vậy?"
Nhung ái ngại chưa kịp nói thì một đồng chí khác đã lên
tiếng:
" Anh không biết là sáng sớm nay đã có trẻ em tới tận cửa tìm anh
àh? Quyến rũ con gái nhà lành thì tốt, nhưng trẻ chưa thành niên
thì không ổn anh ạh."
Khang bật cười:
" Chắc không thế? Không khéo tìm người khác đấy."
Nhung lúc này mới đỡ lời:
" Sáng nay em đến sớm, có một cô gái rất trẻ, cũng khá xinh mang đồ
ăn sáng đến cho anh. Khi em thấy túi đồ mang đến toàn bánh ngọt mà
vẫn còn hơi ấm nữa nhá, em chỉ cười vào bảo lần sau có làm đồ cho
anh Khang tốt nhất đừng cho sữa vì anh ấy bị chứng không dung nạp
Lactose thế là em ấy thất thần rồi khóc và lấy lại túi đồ rồi vất
luôn vào thùng rác."
Khang khẽ nhắm chặt đôi mắt lại, khuôn mặt anh tối sầm. Chỉ cần
Nhung kể đến đó anh cũng đã đoán được phần nào cô gái đó là ai. Chỉ
có Nguyên mới có thể nghĩ ra cách làm đồ ăn sáng cho anh bằng bánh
ngọt. Chưa cần đợi Nhung nói thêm điều gì, anh vội vàng ra lấy xe
và chạy xe về hướng Vinmec.
...................
Nguyên thấy mình hoàn toàn thất bại trong vai trò của một người làm
vợ. Hoá ra, cô không hề hiểu gì về người mà đã cùng chung sống bấy
lâu. Giữa họ bây giờ chỉ còn là một tờ giấy kết hôn mỏng manh. Có
cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cũng đâu có khác gì? Liên tục
mấy ngày cô cố nhắn tin hỏi han anh, mong muốn anh về nhà nhưng anh
đều không trả lời. Cười chua xót. Ngay đến kỷ vật của gia đình anh
cô cũng đánh mất thì mặt mũi nào còn giám làm con dâu nhà họ Trịnh.
Ngay đến thói quen ăn uống của chồng mình cô cũng cần thư ký của
anh nhắc nhở. Cầm máy và gọi cho bệnh viện xin nghỉ, rồi gọi về cho
mẹ cô nói rằng cô phải đi công tác vài ngày. Sau đó Nguyên tắt máy
và về nhà. Cái gọi là nhà bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Kể
từ lúc anh nói rằng cô hãy tự chăm sóc cho mình thì cô hiểu với anh
cô không còn quan trọng. Cô cũng chẳng muốn để anh biết đến sự hiện
diện của sinh linh bé bỏng trong cơ thể mình. Cô phải rời xa thành
phố này. Ngay lập tức....Nguyên gấp tạm vài bộ quần áo, rồi mang
theo thẻ ngân hàng. Nhanh chóng cô vẫy taxi yêu cầu tới sân bay Nội
Bài.
................
Khang cố gắng chạy xe thật nhanh đến viện. Cố gắng gọi vào số máy
của Nguyên nhưng chỉ có tiếng em tổng đài báo máy đã tắt. Anh sợ
hãi. Bản thân anh cũng không biết vì sao mình lại sợ hãi. Đúng, cảm
giác sợ hãi vô cùng như chỉ cần chậm một chút sẽ đánh mất một báu
vật đang nắm giữ. Đoạn đường từ Trần Hưng Đạo đến Minh Khai đang
vào giờ cao điểm, dù cố gắng nhưng tắc đường vẫn không thể làm anh
tăng tốc được. Cho đến khi tới viện thì những lớp sương đang dần
tan ra, nắng mùa đông yếu ớt bắt đầu hiện hữu. Khang chạy vào phòng
trực hỏi về Nguyên. Trả lời anh là một y tá khác, cô ấy nói Nguyên
xin nghỉ từ sớm, bảo nhà có việc. Nhanh chóng, Khang tiếp tục gọi
đến cho mẹ Nguyên nhưng bà nói là Nguyên phải đi công tác lẽ nào
anh không biết àh? Đúng. Anh không hề biết. Anh làm chồng kiểu gì
mà giờ này vợ mình ở đâu cũng không biết? Như một người mất hồn,
cho tới khi căn biệt thự dần hiện ra trước mặt. Khang trở về căn
phòng ngủ quen thuộc của hai người nhưng không hề thấy bóng dáng cô
đâu. Một vài sợi tóc vẫn vương nơi chiếc gối màu xanh nhạt. Mùi hoa
nhài vẫn đâu đây toả hương dịu mát. Những ngón tay nhanh chóng lục
tìm cánh cửa tủ, chiếc vali mất bóng, một nửa quần áo trong đó đã
không thấy đâu. Khang chưa kịp đóng lại cánh cửa lại thì một chiếc
túi bìa cứng màu nâu đã rơi xuống chân, giấy tờ rơi tung toé trên
nền đất. Người anh ớn lạnh, trong đó có bảo hiểmy tế, giấy siêu âm,
kết quả xét nghiệm, ảnh chụp....Nguyên đã có thai. Cô ấy đang mang
thai đứa con của anh. Hoảng hốt, Khang ôm tất cả những giấy tờ đó
và chạy xe như người điên về phía nhà mẹ....
Chương 17: Lắng nghe nước mắt.
Chưa bao giờ, chưa một người nào nói rằng giữ người mình yêu trong
cuộc đời mình tương tự như đi dạo trên bãi biển cát vàng. Yêu một
người, từ đầu nên hiểu rằng đó là hình phạt ngọt ngào nặng nề nhất
của cuộc sống này và Nguyên không ai khác đang từng ngày sống trong
nỗi đau do hình phạt tình yêu mang lại!
Đã là ngày thứ 5 ở thành phố này. Những con đường không thuộc tên,
những con người xa lạ...Cố hoà mình vào cái nắng của Sài Gòn nhưng
trái tim mình vẫn không thôi ớn lạnh. Cô nhớ Hà Nội của cô. Hà Nội
có anh! Anh giờ xa xôi như mây trời mà đôi tay cô không tài nào níu
với. Cười buồn, Nguyên đưa chân vào trong một quán cafe ven đường.
Yesterday Coffee !
Nguyên gọi một tách capuchino. Cô thả mình trong không gian lặng
yên của quán cafe một ngày vắng khách. Chỉ có tiếng nước chảy ở bức
tranh đá gần kề...Trong không gian yên lặng ấy, không lâu sau người
ta thấy tại nơi chiếc piano bỏ trống có một chàng trai rất trẻ ngồi
xuống. Những ngón tay thon dài nhanh chóng phiêu trên phím đàn.
Nguyên giật mình bởi giai điệu đang được ngân lên. Cô quay người
lại, có đôi phần mất mát, là một người khác không phải anh. Đúng
vậy, anh làm sao mà có thể ở đây được chứ! Giọt đàn rơi rồi thấm
vào trái tim của một người chất chứa bao thương nhớ. Nguyên khóc!
Những giọt nước mắt không vị bởi bao nhiêu muối trong nước mắt đã
lắng kết lại cùng nỗi đau cất ở tim. Khóc vì không đủ sức để mạnh
mẽ nữa, vì khóc người ta cũng không thể thấy, vì vẫn yêu đến nỗi
xót xa. Khóc như người câm không thể gào thét, để niềm đau tự quằn
quại, đứt gãy bên trong hay khóc như ngày xưa bé dại khản đặc cổ
họng mà vẫn chưa nguôi, chốc chốc lại nấc lên thành tiếng, cứa
lòng?
Sơn đặt một cái kết cho bản đàn cũ kỹ. Anh dừng lại rồi đứng dậy và
đưa mắt quét nhanh một vòng qua quán vắng. Ánh mắt anh khẽ dừng lại
nơi khung cửa kính, một cô gái trẻ đang ngồi. Không ngần ngại anh
tiến về phía ấy và nói khẽ:
" Dù không biết cô là ai, nhưng nhìn cô khóc tôi rất đau
lòng!"
Nguyên có chút bất ngờ, cô quệt ngang những giọt nước mắt đang rơi
rồi nhìn về người đàn ông trước mặt và lịch sự:
" Cảm ơn. Vì tiếng piano của anh khiến tôi nghĩ đến những chuyện đã
qua trước đây. Anh đàn hay lắm."
" Cô là người Bắc? Tôi xin lỗi, nhưng tôi có thể ngồi đây được
chứ?"
Nguyên mỉm cười và gật đầu. Khi yếu đuối nhất có lẽ tìm một người
để chuyện trò cũng là một cách hay. Nguyên lấy lại dáng vẻ bình
tĩnh ban đầu rồi hỏi Sơn:
" Anh cũng là người Hà Nội phải không? "
Anh gật đầu và nhìn vào khoảng không xa thẳm. Đáy mắt anh có chút
đau thương:
" Tôi là Việt kiều. Hà Nội là nơi tôi cất giữ những gì yêu thương
nhất từ gia đình, tình yêu, tình bạn, những kỷ niệm thuở ấu thơ. Có
thể nói đó là nơi tôi có tất cả. Nhưng có những khi người ta phải
chạy xa khỏi những nơi quen thuộc để tới một chốn xa lạ. Đôi khi
chỉ vì để chạy trốn một nỗi đau."
Ngạc nhiên trước những gì anh nói, Nguyên dịu dàng mở lời:
" Anh biết không, bản đàn anh vừa chơi cách đây không lâu một người
rất quan trọng đã từng đàn tặng tôi. Anh ấy từng nói rằng trong
cuộc đời mình có ba thứ mà anh ấy sẽ không thể nào để mất đó là
thời gian, tuổi trẻ và tôi. Nhưng đó chỉ là trước đây. Còn giờ, tôi
cũng nhờ thành phố này để chạy trốn nỗi đau trong lòng mình, chạy
trốn những yêu thương một thời đã có. Chẳng biết có hiệu quả hay
không. Chỉ không nghĩ ở một nơi xa lạ vẫn có người giống
mình."
Sơn cười duyên, anh chậm rãi nhấp từng ngụm cafe thoảng hương đăng
đắng rồi tiếp lời Nguyên:
" Người đó là người yêu của cô phải không?"
Nguyên lắc đầu buồn bã:
" Không. Anh ấy là chồng tôi."
" Woa. Cô trẻ vậy mà đã có chồng rồi sao? Tôi nghĩ rằng hạnh phúc
của con người vốn rất mỏng manh. Anh ấy hẳn rất yêu cô và cô cũng
vậy. Trong cuộc sống không tránh được những lúc hiểu lầm. Đến bát
đĩa còn có lúc xô nhau. Tại sao không cùng nhau ngồi lại và nói rõ
một lần? Đôi khi để chạy trốn nỗi đau chi bằng hãy đi xuyên qua
nó?"
Nguyên bỗng giật mình. Đúng vậy, để chạy trốn nỗi đau chi bằng đi
xuyên qua nó? Cô và anh chưa bao giờ ngồi lại để nói rõ về một
quãng đường ngắn ngủi lạc mất nhau. Vì cô vẫn nghĩ rằng im lặng sẽ
đi liền cùng bình yên và hạnh phúc. Liệu im lặng có phải là cách
tốt nhất hay không? Có phải vì cô không hỏi nên anh cũng chẳng bao
giờ nói? Vì thế mà bản thân cô vô tình trở thành người vô tâm quá!
Nhìn Sơn, Nguyên nói:
" Tôi không phải là người vợ tốt. Khi chồng tôi đang phải đi làm
nhiệm vụ ở xa tôi còn cố tình gây sự với anh ấy. Rồi khi anh ấy trở
về tôi đã để mất kỷ vật nhiều đời của nhà anh. Đó là chuyện mà một
cô dâu mới không được phép. Ngay đến cả thói quen ăn uống của chồng
mình mà tôi cũng không hề hay biết. Theo anh, tôi có xứng đáng để
tiếp tục bên anh ấy nữa hay không? "
" Trong tình yêu không có xứng và không xứng. Chỉ có yêu và không
yêu. Nếu yêu thì phải theo đuổi hạnh phúc ấy đến cùng. Tôi nghĩ
rằng với anh ấy cô vô cùng quan trọng. Biết không chừng anh ấy đang
tìm cô khắp nơi. Trước đây tôi từng đọc trên mạng một câu chuyện.
Cái kết của câu chuyện ấy đã khiến tôi không bao giờ quên
được..."
Nguyên tròn mắt dò hỏi Sơn. Còn anh ngừng một lát và kể tiếp:
" Chuyện kể rằng vì hiểu lầm mà người đàn ông đã không nghe máy của
vợ mình. Chỉ cho đến khi những cuộc gọi dồn dập không còn nữa anh
ta mới biết đến cảm giác trống vắng được định nghĩa thế nào. Và khi
đó lục tìm những tin nhắn chưa đọc của ngày trước đó. Tin nhắn cuối
cùng của cô vợ kia được viết như sau: Khi anh còn có thể nghe điện
thoại của em có thể em đã không còn trên cõi đời này nữa!"
Câu chuyện của người đàn ông trước mặt khiến Nguyên không tránh
khỏi sợ hãi. Đôi tay cô run run lục tìm chiếc Iphone đã tắt nguồn
gần cả tuần nay. Những con số quen thuộc loạn xạ hiện lên nhưng cô
lại tắt máy. Những tiếng thở dốc đầy khó khăn. Nghẹ ngào, cô cất
tiếng với Sơn:
" Tôi có thể mượn điện thoại của anh được chứ? Chỉ cần nghe thấy
giọng anh ấy thôi. Tôi nghĩ là mình chỉ muốn biết anh ấy vẫn ổn là
đủ rồi. Được không?"
Sơn gật đầu và đặt vào tay Nguyên chiếc điện thoại quen thuộc của
mình. Nước mắt nhoè đi trên khuôn mặt Nguyên, mãi đến khi tiếng
chuông kết nối cô mới để ý tới màn hình. Số điện thoại của chồng cô
được lưu trong máy của người đàn ông xa lạ này. Hoảng hốt và sợ
hãi, chiếc điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống bàn. Tiếng rơi leng
keng, khô khốc. Sơn cầm máy lên thấy màn hình hiện ra hai từ: Cao
Khang...
.................
Khang đã xin nghỉ phép suốt một tuần qua. Giờ đây với anh công việc
chẳng còn mang một ý nghĩa nào hết nữa. Anh lục tung cả Hà Nội để
tìm Nguyên nhưng đáp lại sự cố gắng của anh chỉ là một con số Không
tròn trĩnh. Không tin tức, không bóng dáng...!!! Cả gia đình anh và
Nguyên đều vô cùng lo lắng. Cô không có nhiều bạn bè, liệu cô có
thể đi đâu? Đã gần 5 ngày nay anh đều không tài nào chợp mắt. Mệt
mỏi, sợ hãi và đau xót. Khang gục mình trong căn phòng quen thuộc
của hai vợ chồng. Tiếng chuông điện thoại làm anh giật mình mở mắt.
Những giai điệu buồn thương của Lắng Nghe Nước Mắt :
" Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc.
Rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt
Vẫn biết ta đã sai khi gặp nhau
Vì em đã có người yêu
Goodbye, i’m fine xin đừng bận tâm
Đừng buồn vì những gì ta đã có
Anh biết sẽ vẫn quan tâm nhiều lắm
Dù anh chẳng là ai!
Nghẹ ngào giây phút ta chấp nhận sống không cần nhau
Chẳng khác chi trái đất này làm sao tồn tại không có mặt trời
Chỉ biết lặng nhìn em quay lưng bước đi
Lòng anh thắt lại, nghĩ đến mình sẽ không gặp lại
Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau
Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên
trời
Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi...."
Nhấc máy và anh nghe thấy tiếng va đập rất rõ ở bên kia đầu máy. Cố
gắng lắng nghe xem người gọi tới là ai và rồi một giọng nói rất
quen hiện ra:
" Anh àh. Em đây."
" Chú đang ở Việt Nam? Anh tưởng chú sang Nhật rồi về Pháp
luôn?"
" Chuyện đấy nói sau. Em đang trong Sài Gòn. Vợ anh đang ở đây. Chị
ấy khóc dữ quá, em chẳng biết làm sao cả?"
Một cảm giác vỡ oà. Có giọt nước mắt nào đó rơi xuống trong hốc mắt
khô cằn của người đàn ông ấy! Giọng nói của Khang nghẹn lại, khàn
đặc. Anh cố gắng cất lời:
" Sao chú lại biết cô ấy? Chú đưa máy cho cô ấy hộ anh. Bằng bất cứ
giá nào cũng phải giữ cô ấy thật chặt giúp anh."
Nguyên sợ cái gọi là tình cờ như thế này. Cô không nghĩ rằng một
người lạ lại nhanh chóng trở thành người quen. Cô không nghĩ rằng
người đàn ông đang chạy trốn nỗi đau giống mình lại là người anh em
lâu năm của chồng mình. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, cô nhận máy từ
Sơn:
" Em đây."
" Em về nhà được không? Anh xin em đấy. Nếu không có em anh sống
không bằng chết. Đừng bắt anh phải chịu đựng nỗi đau xa cách em một
ngày nào nữa được không? Nguyễn Lâm Nguyên, anh xin em đừng nhẫn
tâm như vậy nữa được không?"
Nguyên oà khóc. Nước mắt mặc sức rơi xuống. Cô biết ở nơi đó anh
cũng đang khóc. Lần đầu tiên cô hiểu rằng nước mắt cũng có thể lắng
nghe! Hạnh phúc xen lẫn xót xa. Cô chỉ biết gật đầu liên tục dù cho
anh chẳng tài nào nhìn thấy. Sơn quay mặt đi. Anh không muốn nhìn
thấy người khác khóc trước mặt mình. Vì anh hiểu rằng sẽ có một
ngày nào đó, vì anh mà những người thân yêu nhất cũng phải rơi nước
mắt đắng cay. Số phận đã an bài tất cả...
....................
Sân bay Tân Sơn Nhất chiều vàng nắng, Sơn đưa vali cho Nguyên rồi
chào tạm biệt. Nguyên cười buồn:
" Anh không về Hà Nội cùng em sao?"
Lắc đầu, anh nói:
" Anh sẽ đi Nha Trang tối nay. Em về trước đi. Chúng ta sẽ gặp lại
nhau sau. Anh Khang thật sự không phải là người chồng tốt. Đã khiến
em khóc sưng đỏ hai mắt thế kia, đáng đánh. Em nhớ khi về phải trị
nghiêm khắc, nhớ chưa?"
Nguyên cười và khẽ gật đầu đáp lại với Sơn. Cầm chiếc vé trên tay,
Nguyên tạm biệt Sơn và bước vào khu vực soát vé.
Khang vẫn chưa tin rằng đó là sự thật. Anh như một người vừa bước
ra khỏi địa ngục vậy. Giọng nói quen thuộc của cô khiến anh quên
mất là mình đang sống. Thẫn thờ gục xuống sàn nhà một lúc, anh mới
định thần lại và ra xe. Chiếc Audi lao như bay về phía Nội
Bài.
Tuyến đường Phạm Văn Đồng không ngừng bị tắc. Khang thả lỏng tay
lái, đôi mắt anh nhíu lại đầy mệt mỏi. Đã 5 ngày rồi. Đã 5 ngày anh
không biết đến mùi vị của thức ăn, một giấc ngủ đúng nghĩa cũng
không hề tồn tại. Gồng mình tìm lại sự tỉnh táo, anh cho xe qua cầu
Thăng Long. Chiếc xe ra đường quốc lộ nhanh chóng lao như bay về
phía trước. Trời chiều ngả bóng, những chiếc xe tải vút qua anh.
Cơn buồn ngủ không ngừng ập tới. Trong ánh hoàng hôn ấy người ta
thấy hai chiếc xe ngược chiều va đập vào nhau. Chiếc Audi của Khang
trở thành méo mó và bị đẩy ra khỏi lề đường vài mét. Tiếng điện
thoại, còi xe cấp cứu, tiếng xe cảnh sát. Âm thanh hỗn loạn. Người
ta tìm được Khang trong chiếc xe biến dạng, bàn tay vẫn đang nắm
chặt chiếc điện thoại không rời, anh hoàn toàn bất tỉnh, chiếc áo
sơ mi được nhuộm đỏ màu máu tươi...!!!
(bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)Chương 18: Bạn có tin vào tình yêu lớn không?
Nguyên đứng chôn chân tại cửa sân bay, từng đoàn người cứ thế đi
qua cô lặng lẽ. Cô cố gọi vào số máy của Khang nhưng đều là không
liên lạc được. Đã hơn một tiếng đồng hồ kể từ lúc chuyến bay kết
thúc, cô đành vẫy taxi và về nhà. Tiếng chuông cửa không ngừng vang
lên nhưng đáp lại Nguyên vẫn là sự im lặng, không người ra mở! Cô
tiếp tục kiên nhẫn gọi cho mẹ mình:
" Mẹ à. Bố mẹ đi đâu mà con bấm chuông mãi không được thế?"
Giọng mẹ cô nghẹn ngào:
" Nguyên à. Con phải thật bình tĩnh nghe không. Giờ con đến Việt
Đức ngay đi. Thằng Khang có chuyện rồi."
Tai cô ù đi, cánh tay buông thõng xuống, chiếc điện thoại mặc sức
lăn ra còn cô như một người mất hồn. Mẹ cô ở bên kia đầu dây không
thấy con gái nói gì không ngừng hoảng hốt. Bà vội lao về nhà ngay
lập tức. Xót xa khi một người mẹ ngoài 50 tuổi thấy con gái mình
đang ngồi bất động trước thềm cổng. Khuôn mặt Nguyên trắng bệch, cả
người đờ đẫn. Cô để mặc mẹ mình đưa vào nhà, bà cẩn thận đút cho cô
từng thìa nước gừng nấu lẫn đường đỏ. Dần hồi phục sắc thái, lúc
này cô mới có thể lí nhí cất lời:
" Con phải vào với anh ấy. Mẹ đưa con đi được chứ? Anh ấy sẽ không
chết phải không mẹ?"
Khuôn mặt mẹ cô chứa đầy tuyệt vọng. Bà im lặng và khoác chiếc áo
lông dày cho con gái rồi dẫn Nguyên cùng tới viện.
..............................
Hành lang bệnh viện là cả một màu trắng ớn lạnh, bức tường bệnh
viện đổ bóng dài in rõ từng con người đang ngồi đó. Bà Vi thấy
Nguyên đến vội chạy tới ôm cô vào lòng. Từng giọt nước mắt Nguyên
lặng lẽ rơi xuống, mím chặt môi, cô khẽ cất tiếng gọi:
" Mẹ. Là tại con...."
Bà Vi xiết chặt vòng tay, giọng nói bị tắc nghẹt nơi cuống họng.
Khàn khàn, bà nói:
" Ngoan nào. Sẽ không sao cả, con đừng lo. Thằng Khang mạng lớn sẽ
không có chuyện gì hết. Con không có lỗi gì, giờ con phải bình
tĩnh, vì tất cả mọi người, vì cả cháu nội của mẹ nữa. Nghe
chưa?"
Nguyên lấy tay quẹt ngang những hàng nước mắt lặng lẽ đang rơi, cô
ra sức gật đầu và im lặng. Bà Vi dẫn cô ngồi xuống, đôi bàn tay bà
vẫn nắm chặt tay con dâu như đó là điểm tựa duy nhất lúc này của
bà. Con trai của bà có thể sẽ không thể qua khỏi, gần như quị ngã
nhưng vẫn phải gắng gượng. Dù một niềm tin le lói thì bà vẫn
tin....!!!
........................
Lam vừa trở về sau chuyến đi đầy nước mắt và mỏi mệt từ Hạ Long về
Hà Nội. Cô quen Sơn cách đây nhiều năm rồi, đó là một chàng trai
lạc quan , thông minh và có đôi phần khôn khéo. Chỉ không nghĩ rằng
có một ngày Sơn lại lựa chọn tự vẫn để kết thúc cuộc đời mình.
Nguyên nhân vì sao thì đến bây giờ không ai biết. Người ta tìm thấy
cậu ấy trong căn hộ bỏ trống nhiều năm trên tầng 15 ở Retco. Nỗi
đau xé lòng ấy biết đến bao giờ mới nguôi ngoai với từng người
trong gia đình cậu ấy? Lắng nghe những giọt nước mắt đau thương,
chứng kiến cảnh người mẹ mất con, đứa em gái mất anh, ngay cả người
cha điềm tĩnh ngày thường cũng không thể đối diện với sự thật quá
tàn nhẫn này. Theo tâm nguyện của Sơn để lại, gia đình đã đưa cậu
ấy về An Lạc Viên. Không nghĩ rằng, một người đàn ông đến lúc chết
vẫn còn nặng lòng đến thế. Nếu không vì sao ngay cả khi chết Hoàng
Sơn vẫn muốn về gần biển? Cách một bờ đại dương có thể nghe thấy
nỗi lòng của người con gái mình từng yêu thương rõ hơn sao? Hay chỉ
là tiếng sóng sẽ làm dịu đi những nỗi đau khi còn sống mà cậu ấy
từng gánh chịu?
Gượng ép mình trở dậy sau những mệt mỏi của ba ngày qua, Lam tới
viện. Đã là ngày thứ 6 kể từ Khang ở đây, cô chưa gặp anh lần nào
và anh thì vẫn hôn mê chưa tỉnh lại. Nắm chặt tay Nguyên, Lam nhìn
cô đầy cảm thông rồi Lam khẽ nói:
" Ngày mai chị về bên kia. Hôm nay chị tới đây để từ biệt anh ấy.
Em có thể cho phép chị gặp riêng anh ấy được chứ?"
Nguyên gượng cười và gật đầu. Cô đã quá mệt mỏi, ăn không nổi mà
giấc ngủ thì luôn chập chờn. Cô sợ mất anh. Nỗi sợ ấy chưa bao giờ
lớn như lúc này. Khi một người thân của bạn ra đi, bạn đã bao giờ
tự hỏi điều gì khiến bạn ân hận nhất chưa? Trong Nguyên không chỉ
đơn thuần là nỗi sợ đó mà gồm cả cảm giác tội lỗi. Nếu không phải
vì cô thì anh đâu có nằm đây ngủ giấc ngủ dài mãi chưa tỉnh lại?
Dịu dàng nhìn Lam, Nguyên nói:
" Chị cứ ở đây với anh ấy giúp em. Em tranh thủ về nhà lấy ít đồ.
Chắc là một lát nữa mẹ mới đến được."
Lam đưa Nguyên ra cuối hành lang, rồi chậm rãi quay người lại về
phòng bệnh của Khang. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc nước mắt cô
không thể giữ trong lòng thêm một lúc nào được nữa. Khang bị thương
nặng ở phần đầu, một chân của anh cũng bị gẫy. Do mất nhiều máu nên
cơ thể rất yếu. Bác sĩ có nói rằng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng
nhưng lúc nào anh mới tỉnh dậy và liệu có di chứng gì không thì
phải chờ tới lúc tỉnh mới biết được. Đôi bàn tay Lam khẽ nắm chặt
bàn tay anh, giọng nói của cô sũng nước:
" Chẳng biết bao giờ em mới lại được cầm đôi bàn tay này. Hoặc có
thể là mãi mãi cơ hội đó không còn nữa. Anh đã ngủ 5 ngày rồi. Hôm
nay đã là ngày thứ 6 rồi, anh còn định ngủ tới bao giờ? Chẳng lẽ
anh không định tỉnh lại để nhìn em một lần trước khi em đi hay sao?
Anh có biết là anh rất nhẫn tâm không hả Trịnh Cao Khang?
Em đã dành những năm tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân để yêu anh
và được anh yêu. Rồi sau đó em đã sống trong những ký ức đó mà
không tài nào thoát ra nổi. Khi nhìn anh dịu dàng nắm tay một người
con gái khác, em đã rất rất muốn đoạt lại cái gọi là hạnh phúc từng
thuộc về mình. Nhưng em lại tự xỉ vả với bản thân. Rằng em làm gì
có tư cách ấy. Rằng là em bỏ anh đi trước chỉ để hai từ xin lỗi ở
lại thì sao có thể bắt anh một mực chung tình với mình.
Cách đây nhiều năm trước, có một người con gái từng tới gặp em. Khi
đó em đã không hề cho anh biết. Mối tình đầu của anh đã từng nói
với em rằng: Em sẽ chỉ đi lại con đường mà chị ta từng đi qua mà
thôi! Em đã không tin. Vì em khác chị ta, em được ông nội và ba mẹ
anh yêu quí không khác gì con gái. Em nhìn thấy rõ niềm vui khi anh
ở cạnh em, và tình yêu trong anh như chỉ dành riêng cho em vậy. Em
đã từng khờ dại mà tin rằng chúng mình không thể kết hôn cũng không
sao. Chúng ta có thể làm tình nhân hoặc một mối quan hệ không màng
danh phận. Nhưng em đã nhầm. Một Trịnh Cao Khang luôn sống với hai
từ trách nhiệm thì sao có thể buông lơi nguyên tắc của bản thân
được ?
Anh đã tìm được một người khác, điều đó quả thật rất đáng vui mừng.
Nụ cười trên đôi môi thường trực bên anh nhiều hơn những ngày chúng
ta bên nhau, đó là một dấu hiệu rất khả quan. Ánh mắt anh kể cho em
nghe rất nhiều, rất nhiều câu chuyện hạnh phúc của anh trong khoảng
thời gian này, hành động ấy cho em biết được những bước đi đầu tiên
rời khỏi quá khứ đau buồn của chúng ta đang bắt đầu rất thuận
lợi.
Nhưng nếu phải nói thật lòng mình, em cảm thấy lòng mình như ai đó
xát muối mặn khoảnh khắc nhìn thấy anh đã từ bỏ được những ký ức về
em và tìm thấy một người khác, trong khi em vẫn nghĩ rằng chúng ta
chỉ có thể dành cho riêng nhau. Anh cười nhiều hơn bây giờ, vì có
phải em đã từng không làm đủ tốt vai trò của một người yêu? Anh
hạnh phúc như vậy, có phải vì từ đầu thật sự chúng ta không phải
dành cho nhau - em không phải là nàng công chúa hoặc anh không phải
là hoàng tử trong câu truyện cổ tích ấy, mà chúng ta, một trong hai
người hóa ra chỉ là những câu chuyện tình yêu diễn ra trước đấy mà
mãi mãi không bao giờ được kể đến?
Hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ ấy cứ như thế nối tiếp nhau xuất hiện
trong đầu, nhưng chẳng có một câu trả lời nào thỏa đáng. Nên em vẫn
lén nhìn anh, quyết định nhẹ nhàng lùi bước ra đi, và yêu anh thầm
lặng đến cuối cuộc đời này.
Trong Kinh thánh có viết: " một cô gái đang yêu, trái tim cô ấy sẽ
chảy xuôi dòng, chuyển dời ba ngàn dặm, tiếng nói dần dần tắt đi,
ánh sáng cũng rời xa, cô lấy tình yêu ngăn cách vạn vật, đem cả năm
tháng cũng đều ngăn cách, tại đây cô không có gì dù chỉ là một ngọn
cỏ cho cô yêu thương, nếu bị thương tổn, cô sẽ tiều tụy." Và anh đã
khiến em hiểu rằng trong số mệnh của mỗi cô gái sẽ có ít nhất một
lần tiều tuỵ như thế!"
Đôi bày tay Lam khẽ buông bàn tay của Khang ra, cô vuốt ve khuôn
mặt anh như thể đó là lần cuối cùng trong cuộc đời này. Nước mắt
vẫn không ngừng ướt mi. Ghé sát tai anh, cô thì thầm:
" Cao Khang. Điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời em đó là được gặp anh
và được anh yêu. Trước đây, bây giờ và sau này tình cảm của em dành
cho anh mãi mãi không thay đổi. Hãy sống hạnh phúc bên cạnh cô ấy
và lúc nào rảnh thì hãy dành cho em một góc trong trái tim anh được
không?"
Nói rồi Lam quay người bước ra khỏi phòng bệnh. Cô ngồi xuống dãy
ghế chờ , thấm những giọt nước mắt trong suốt còn đọng lại. Một lúc
sau, khi mẹ Khang đến Lam khẽ ôm lấy bà:
" Ngày mai con phải đi rồi. Anh ấy sẽ không sao đâu. Mẹ đừng lo
lắng quá."
.....................
Nguyên nhẹ nhàng lật từng trang sách. Bằng giọng nói dịu dàng của
mình cô đọc từng trang một trong cuốn sách còn dang dở cho anh và
sinh linh bé bỏng trong bụng mình nghe! Có lẽ đây là cuốn tiểu
thuyết ý nghĩa nhất mà cô từng đọc được. " Trở lại tìm nhau." Trong
cuốn sách ấy có một câu nói mà Nguyên rất thích. Khi nam nhân vật
chính hỏi cô gái mà mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng: " Cô
có tin vào tình yêu lớn không?", cô gái ấy đã không đáp lại. Nhưng
rồi bằng chính câu hỏi ấy cô gái đó đã hỏi lại chàng trai kia.
Trong cuộc sống vẫn còn những điều tuyệt diệu và Nguyên tin rằng
chồng của cô sẽ tỉnh lại, sẽ lại mỉm cười âu yếm nhìn cô. Vì cô
thực sự tin vào tình yêu lớn! Những suy nghĩ đi lạc, những câu từ
ru ngủ của cuốn tiểu thuyết đã khiến Nguyên khẽ nhắm mắt lại rồi
gục xuống mép giường bệnh. Cô chẳng nhớ được mình đã ngủ bao lâu,
chỉ cho đến khi một bàn tay chai sạn vuốt ve khuôn mặt
mình...
Giật mình tỉnh giấc, cô vỡ oà lên vì vui sướng. Không nói được
thành lời, phải mất mấy giây sau đó cô mới có thể cất tiếng gọi bác
sĩ đến. Đôi mắt hốc hác và thâm quầng của Khang chăm chú đưa ánh
nhìn về Nguyên. Anh chưa nói được điều gì, chỉ biết dùng ánh nhìn
làm phương tiện trao đổi ngôn ngữ. Nguyên khóc. Cô chỉ biết khóc.
Chờ cho đến khi bác sĩ đi khỏi, cô mới có thể lại gần và ôm chầm
lấy anh, bàn tay cô đan từng ngón vài bàn tay anh khít chặt. Khang
cố gắng dùng sức đưa tay mình vuốt mái tóc đen mềm của Nguyên, rồi
anh khẽ lau những giọt nước mắt yêu thương đang rơi xuống của cô.
Anh có biết bao điều muốn nói với cô nhưng lúc này anh không thể
nói gì được. Nguyên mỉm cười ngước đầu lên nhìn anh, cô khẽ cầm bàn
tay ấm áp của anh đặt xuống bụng mình. Nơi đó còn có một hình hài
bé nhỏ đang mong anh mau khoẻ lại...
Mấy ngày sau, Khang đã có thể nói được. Tuy anh vẫn còn rất mệt.
Bác sĩ nói chỉ cần chịu khó tĩnh dưỡng thì sẽ nhanh chóng hồi phục
lại. Trong đầu có một vết máu tụ nhưng thời gian và qua xử lí tiểu
phẫu thì vấn đề đó không đáng lo ngại nữa. Mọi người thấy anh mới
tỉnh nên cũng không dám làm phiền nhiều, chỉ để lại một mình Nguyên
bên cạnh anh. Bàn tay anh vẫn luôn nắm chặt tay cô ngay từ lúc tỉnh
lại. Chỉ trừ khi cô thẹn thùng nói với anh:
" Có thể để em ra ngoài một lát thôi được không?" anh mới chịu
buông tay. Đối mặt với cái chết anh không sợ, anh chỉ sợ không thể
tỉnh lại để được nói yêu cô.
Nguyên vẫn ngày ngày đọc những trang sách còn dang dở cho anh nghe.
Khang cố đưa tay ra cầm bàn tay trái của Nguyên và yếu ớt
nói:
" Em đừng đọc nữa được không? Không anh sẽ ngủ mất."
Nguyên mỉm cười và âu yếm nhìn anh. Khang cũng nhìn vợ mình rồi nói
tiếp:
" Người Hy Lạp cổ đại nói, ngón áp út có một mạch máu kết nối với
trái tim, khi hai người cùng đeo nhẫn, sẽ khởi động mạch đập tình
yêu của họ, nếu tháo ra, sẽ phá vỡ kinh mạch nối với trái tim đó,
người không chống đỡ được sẽ chết. Vì tình yêu của em và con nên
anh mới có thể sống thêm một lần nữa. Trong lúc ngủ, anh vẫn nghe
thấy những giọt nước mắt của em, vẫn cảm nhận thấy yêu thương em
gửi vào trong trang sách. Anh thật sự tin vào tình yêu lớn. Ít nhất
anh tin vào tình yêu của trái tim mình. Anh yêu em!"
Hết.