- Này!
Tôi bị kéo lại khi chuẩn bị bước ra khỏi cánh cửa phòng. Một cách miễn cưỡng, tôi quay mặt lại nhìn anh.
- Có chuyện gì xảy ra với cô à? Có cần tôi gọi cho JanDi không?
- Tại sao anh hỏi vậy?
- Thái độ của cô! - Anh đáp gọn lõn.
Tôi đứng nhìn anh, cố gắng tìm trong đầu một câu trả lời, vừa nhanh vừa làm cho tôi không khóc. Suy nghĩ một hồi, tôi bật cười trong khi đôi mắt cứ chớp liên tục để nước mắt không rơi.
- Bố mẹ tôi mất rồi.
Cuối cùng tôi cũng thì thào được, lòng tôi đau nhói. Cổ họng tôi đắng quá, giống như vừa uống thuốc vậy.
- Xin lỗi!
Anh lên tiếng làm tôi nhìn. Không hiểu sao, khi nhìn anh, nước mắt tôi lại rơi nhiều hơn. Tôi cần anh thương hại? Không!
Tôi quả quyết không bao giờ. Nhưng khi hình ảnh anh ngồi trên ghế, nhìn tôi bằng cặp mắt yêu thương; nó khiến tôi đau quá.
- Yi Jung, tôi đau quá!
Tôi nói trong nước mắt. Đôi chân đau không tự chủ, cuối cùng cũng chạy đến ôm chầm lấy anh…
- Làm ơn, cho tôi cảm giác được người thân yêu thương. - Tôi nói như van xin, hai tay vòng qua cổ, ôm chặt lấy anh.
- Tại sao?
- Bởi vì anh là người duy nhất tôi còn có thể yêu thương…
---
Cảm giác muốn ôm chặt anh mãi cứ ươm nóng trái tim đang đau khổ của tôi. Tôi cố gắng ôm anh thật chặt, không muốn buông ra… Rồi từ từ, tôi cũng cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay anh khi ôm lấy tôi…
…Anh khẽ luồn tay nhấc bổng cả người tôi đặt vào lòng anh, dịu dàng ôm lấy tôi thật nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn hôn lên mái tóc của tôi khiến tôi mỉm cười.
Tôi ước rằng, cái ôm ấm áp này, cái hôn nhẹ này. Sẽ trở thành sự thật, sẽ là cánh hoa bất tử, không bao giờ biến mất theo thời gian…
CHAP 6: NGỌT NGÀO
Ngọt ngào? Là gì?
Cái ôm? Hay nụ hôn?
Hay đơn thuần chỉ là thời gian ở bên nhau?
***
Những tiếng động đầu tiên của ngày mới vang lên ngoài đường phố khiến tôi thức giấc. Từ từ hé mắt, tôi liếc nhìn xung quanh.
Tôi cảm nhận được, rằng mình đang được ôm chặt trong lòng, bởi một vòng tay cứng cáp; là anh. Vẫn là tư thế của ngày hôm qua, anh ngồi trên ghế bành to lớn, ôm chặt tôi trong lòng; hoàn toàn không thay đổi.
Khẽ ngước đầu lên nhìn anh, tôi bất chợt mỉm cười. Lần đầu tiên tôi nhìn anh rõ thế này: gương mặt cân đối, đôi mắt nhắm lại làm cho hàng mi cong vút đẹp hơn, chiếc mũi cao, đôi môi khép hờ. Một cách vô thức, tay tôi khẽ đưa lên, vuốt nhẹ đôi mắt đang nhắm của anh…
Tôi không muốn lấy tay mình ra khỏi mặt anh, sợ rằng chỉ trong chốc lát, tất cả đều biến mất, không bao giờ trở lại lần nữa. Bất đắc dĩ, tôi thở dài trong nỗi buồn đang vây kín tâm hồn, đôi mắt khẽ liếc về cửa sổ, nơi ánh sáng đang dần chiếm hữu bóng tối sợ hãi.
---
- Em làm anh thức giấc đấy!
Tiếng anh vang lên bên tai tôi làm giật mình. Một cách nhanh chóng, tôi quay mặt lại nhìn anh.
Nhưng anh thì nhanh hơn tôi, anh vòng hai tay qua eo tôi rồi kéo tôi vào sát lòng anh.
- Tâm trạng bây giờ của em thế nào?
Anh cất tiếng hỏi, đôi mắt nhìn về cửa sổ.
- Không còn đau nữa. Cũng không khóc được nữa.
- Tại sao? - Anh bật cười một cách tinh quái.
- Có lẽ là em đã quen với cuộc sống cô đơn rồi, tuy rằng khi nghĩ đến bố mẹ, lòng em hơi nhói. Nhưng có lẽ, thời gian sẽ cuốn trôi kỉ niệm buồn này. - Tôi cười. - Và ít nhất vào lúc này, anh đang ôm chặt em trong tay.
- Vậy sao?
Tôi nghe anh cười bên tai mình, cùng lúc đó, anh khẽ đặt lên tai tôi một nụ hôn dài.
- Anh… - Tôi khẽ cựa người để thoát khỏi vòng tay anh.
- Ngồi yên nào!
Anh nói nhẹ bên tai tôi khiến tôi mơ màng. Thật nhẹ, anh hôn vào cổ làm người tôi tê tái. Một cách cố gắng, tôi trở người quay lưng lại ôm chặt lấy anh.
- Anh định làm gì?
- Không làm gì cả. - Anh thản nhiên trả lời trong khi gương mặt tôi bây giờ đang đỏ ửng lên
- Xạo! Anh định làm gì? - Tôi hỏi lại trong quả quyết.
- Anh không muốn buông tay. - Anh nói, môi lại áp lên cổ tôi. - Không muốn rời xa em, không muốn mất em.
Người tôi như tan ra khi anh nói dứt câu. Nó quá ngọt ngào, nó khiến trái tim tôi bị lỗi nhịp, rất nhiều.
Không đợi tôi nói thêm, anh dùng tay đẩy lưng tôi áp chặt vào người anh. Tay còn lại khẽ luồn vào lưng tôi, vuốt thật nhẹ.
Cái sờ của anh khiến tôi rùng mình, đơn thuần vì nó đang kích thích tôi. Chết thật! Tôi không tài nào thoát khỏi vòng tay anh, miệng cũng không thể nói nên lời nào, chỉ biết rằng hai tay tôi đang ôm chặt cổ anh, không dám buông ra.
---
Không hiểu từ bao giờ, hàng nút sau của áo đã bung ra; cái lạnh từ từ lấn áp vào lưng tôi, tôi run rẩy.
Anh hôn lên vai tôi, thật nhẹ. Từ từ di chuyển lên cổ, rồi dừng lại ở môi.. Nụ hôn của anh, nó ngọt ngào khiến tôi như ngạt thở, trái tim thì như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực.
Nụ hôn của anh lại tiếp tục di chuyển, dần rơi xuống ngực. Càng lúc, tôi càng không thể buông tay ra, chỉ có thể khẽ cựa người.
Anh lại đặt lên môi tôi nụ hôn thật nồng nàn..
- Anh.. - Tôi thều thào trên môi anh. - Đừng…
Anh không nói gì, chỉ khẽ hôn lên má tôi.
- Đừng mà…Dừng lại đi.. - Cố gắng lắm tôi mới có thể đặt hai tay mình lên mặt anh.
- Nếu như anh dừng lại, em có chắc là thuộc về anh không?
- Anh đang ép buộc em đấy à? - Tôi nói, cố gắng thở thật đều.
Anh cười, rồi lại hôn tôi.
…
- Anh biết chắc rằng, em vẫn còn yêu anh. - Anh nói khi hai tay đang gài những chiếc nút sau áo của tôi.
- Điều đó tất nhiên rồi. Em chẳng lúc nào mà không yêu anh.
- Vậy tại sao lại nhất định rời khỏi anh?
Tôi quay đầu lại đặt lên vai anh, nhìn anh mỉm cười.
- Bởi vì em muốn anh hạnh phúc.
Anh đang buồn, tôi biết điều đó, đơn giản là anh không còn cười nữa. Đôi mắt nhìn xa xăm về phía nơi cửa sổ, nó khiến tôi hơi nhói đau.
Tôi tự hỏi, phải làm gì để anh hết buồn? Để anh quên tôi? Để anh trở về một playboy với cuộc sống vui vẻ?... Thà rằng tôi không quen anh, không yêu anh; còn hơn là bây giờ, ngồi đây, chỉ biết lặng nhìn anh trong đau khổ…
Tôi có một chuyện cần phải nói, trước khi thời gian ngọt ngào này. Bỗng chốc vụt mất trong tầm tay.
Tôi đứng dậy, bước ra khỏi lòng anh. Kéo quần áo lại cho đàng hoàng, tôi cười rồi áp hai tay lên mặt anh, làm anh nhìn tôi.
- So Yi Jung!
Tôi kêu tên anh, làm anh ngạc nhiên. Có lẽ là lần đầu tiên tôi kêu anh như vậy, anh nhìn tôi bằng một cặp mắt khó hiểu, nó làm tôi bật cười.
- Anh có hứa là sẽ nhìn soulmate của mình bằng cặp mắt yêu thương, sẽ dành cho cô ấy một tình yêu không bao giờ hết không?
Anh nheo mắt lại nhìn tôi, tôi chỉ lặng lẽ gật đầu như yêu cầu anh trả lời.
- Anh hứa.
- Vậy… - Tôi cười. - Căn phòng này, sẽ là nơi chứng giám cho lời nói của em bây giờ. Với điều kiện là sau này anh phải thực hiện lời hứa lúc nãy với soulmate của mình, dù cho cô ấy là ai. - Tôi nói câu này mong anh hiểu. – Anh nghe cho rõ nhé, em không nói lần thứ hai đâu!
- Em nói đi.
- Nếu như sau này, em có xảy ra chuyện gì, làm em không còn nhớ đến anh nữa. Nhưng người duy nhất trong lòng em, người được em gọi là soulmate, sẽ mãi là anh… EM YÊU ANH…
CHAP 7: YÊU ANH
- Em nói lại lần nữa đi!
- Không! Em chỉ nói một lần thôi! Cảnh cáo rồi mà.
Tôi cười một cách tinh quái nhìn anh, trong khi anh đang ngớ người cả ra vì ngạc nhiên.
- Quên mất! Còn một chuyện nữa..
- Chuyện gì?
Tôi chỉ khẽ đưa tay lên môi như yêu cầu anh im lặng. Bất chợt thật nhanh, tôi cúi nhào người xuống, hôn anh một cách nồng nàn… Rồi cũng trong tích tắc, tôi trở lại hiện trạng ban đầu, để lại trên mặt anh một nỗi ngạc nhiên.
Tôi bật cười…
- Playboy như anh bị đứa con gái quê mùa hôn mà đã cứng người rồi à?
Tôi cười thành tiếng khi dần nhìn thấy anh trở nên hấp tấp. Chốc lát, anh lại trở thành một đứa trẻ, như ngày xưa..
- GaEul… - Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
- Không phải chỉ có mình anh mới biết chủ động hôn người mình yêu đâu! - Tôi lên tiếng trêu chọc anh.
Tôi cười chưa dứt thì đã bị anh kéo vào lòng. Anh dùng tay búng nhẹ lên mũi tôi, một cái rõ đau, tôi nhăn mặt nhìn anh.
- Em dám lừa anh hửm?
- Vậy anh không tin điều em nói hả?
- Ừhm…
Câu nói của anh làm tôi cảm thấy buồn, ngay lập tức, tôi xụ mặt xuống không nhìn anh nữa.
…
- Giận rồi à?
- Không! Nhưng ghét người không tin mình thôi! GHÉT NHẤT!
Tôi thét lên ở cuối câu rồi quay qua nhìn anh bằng một cái nhìn hình viên đạn, không quên nhăn mặt.
- Cứ như trẻ con! - Anh cười bên tai tôi. - …GaEul, anh yêu em.
Câu nói của anh, cứ vang lên rõ ràng bên tai tôi; nó làm trái tim tôi rộn lên. Tôi nhanh chóng quay lại nhìn anh:
- Thật không?
- Tất nhiên là không! - Anh lại đáp gọn lõn làm tôi xụ mặt.
- Đáng ghét! - Tôi nhìn anh giận dữ. - Không nói với anh nữa. Coi như em chưa nói gì đi.
Ngay lập tức, tôi đứng dậy bước đi.
…- Má ơi! - Tôi thét lên khi anh đột ngột kéo người tôi lại, làm tôi ngã vào lòng anh.
- Làm sao coi như không nói gì được. - Anh hôn nhẹ lên tóc tôi. – Câu nói đó ngọt như kẹo vậy, quên cũng không được.
Tôi không nói gì, đưa con mắt nhìn xung quanh; bởi vì cơn giận dữ lúc nãy vẫn còn chưa nguôi.
- GaEul! Anh yêu em. Yêu em nhất.
Anh thì thào bên tai tôi, làm tôi đỏ cả mặt.
- Thật không? - Tôi quay mặt lại nhìn anh hỏi.
- Tất nhiên là thật rồi.
Anh cười, hôn nhẹ lên trán tôi một nụ hôn.
- Em nói lại câu lúc nãy đi!
- Tại sao?
- Vì anh nói tới hai lần, em chỉ nói một lần thôi. - Anh tinh quái cười. - Nếu không thì… phải cho anh một lời hứa.
- Cái nào anh cũng lời hết vậy? - Tôi nhăn mặt.
- Anh thích.
Anh bật cười làm tôi cười theo. Tôi suy nghĩ nên làm gì, nói câu đó một lần nữa hay cho anh một lời hứa. Cái nào cũng bất lợi với tôi hết, nhưng nghĩ tới đêm qua, tôi đành chấp nhận.
- Được rồi! Em cho anh một lời hứa!
Tôi nhướng mắt đắc chí nhìn anh, cười một cách kiêu ngạo.
- Được! Vậy em hãy làm người yêu của anh ngày hôm nay, và tuyệt đối nghe lời anh. Cho đến hết ngày hôm nay…
---
Tôi nuốt nước bọt xuống cuống họng, gãi đầu một cách ngu ngốc khi đứng trước gương, tự nhìn mình. Tự hỏi lựa chọn của mình có sai không? Phải chi nói câu đó lần nữa sẽ không khổ sỡ thế này.
- Sai lầm thật rồi!
Tôi thều thào một cách mệt mỏi khi đứng trước tủ quần áo, nhìn một cách chăm chú vào mớ quần áo hằng ngày, nghĩ thử xem nên ăn mặc thế nào bây giờ. Tôi lại thở dài…
Không được! Bộ này cũng không được! Bộ kia cũng không được!
- Á!!
Tôi thét lên khi đứng nhìn hơn mười bộ quần áo nằm vương *** trên giường. Tự nghĩ nên mặc quần áo thế nào để gặp mặt anh đây? Càng nghĩ, tôi càng rối.
- Nhờ trời vậy…
Tôi nhướng mắt một cách khó hiểu nói. Ngay lập tức, tôi nhắm nghiền mắt lại, đưa tay ra ngẫu nhiên chọn một cái áo… Cái áo tay dài kín cổ màu xanh trời. Tôi cười, bởi vì ít nhất đây không phải là chiếc áo tôi ghét. Lục tủ, tôi chọn một chiếc váy sọc caro trắng đen, một đôi vớ cao tới đầu gối đi cùng một đôi giầy ống màu nâu. Tóc thì xõa, đội lên chiếc nón len màu trắng bình thường.
- Cuối cùng cũng xong rồi!
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi đứng trước gương. Và cho đến ngày hôm nay, tôi chợt nhận ra rằng: mình không xấu như mình nghĩ trước đây…
< Tò Tí Te.. Tò Te >
Chiếc chuông tin nhắn của điện thoại vang lên làm tôi cuống cuồng chạy đi tìm nó, bởi vì suốt ba hôm nay tôi không còn để ý đến nó nữa; cầu trời là nó không mất.
- Đây rồi! - Tôi bật cười khi tìm thấy nó nằm trong túi áo khoác.
Ôi má ơi! Hơn 50 cuộc gọi nhỡ, 75% là của JanDi; có lẽ cô ấy lo cho tôi lắm. Tin nhắn? Tin nhắn mới nhất:
“Em xong chưa? Anh đang ở công viên gần nhà em, rồi thì xuống. Anh đợi. YiJung
Tôi phì cười. Dọn đống quần áo xong, tôi bước ra khỏi phòng rồi phóng bay xuống lầu. Bởi vì tôi đang rất vui và không muốn anh chờ đợi.
---
- JiYung? Em… đến muộn à?
Tôi hỏi khi thấy anh đang ngồi trên mui của chiếc xe màu cam sang trọng, đôi mắt nhìn xa xăm về phía mặt trời, gương mặt hình như không vui. Nghe tôi gọi, anh quay mặt lại, rồi cười.
- Không đâu! - Anh đưa tay đón lấy tôi. - Nhưng mà dù có đợi, anh cũng sẽ đợi.
Tôi cười một cách hạnh phúc nhìn anh, mong anh hiểu được tâm trạng của tôi lúc này.
- Anh thấy em có hợp với anh không? - Tôi ngần ngại lên tiếng, tay chỉ vào bộ quần áo trên người.
Anh gật đầu mỉm cười nụ cười ngọt ngào với tôi, điều đó khiến tôi vui.
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Hẹn hò. - Anh nói một cách quả quyết rồi kéo tôi lên xe.
Có thể nói, chưa bao giờ tôi vui như lúc này. Anh dẫn tôi đến tiệm Cháo để ăn sáng, nhân tiện để ông chủ.. mắng tôi luôn. Anh lại dẫn tôi đi xem phim, rồi đến khu vui chơi. Có lúc tôi hỏi tại sao anh lại dẫn tôi đến những chổ này, những chổ mà nếu như không quen tôi, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không tới. Anh trả lời là vì đơn thuần muốn nhìn thấy tôi vui. Câu trả lời của anh làm tôi cười…
- Bây giờ mình đi đâu? - Tôi nghiêng cái đầu nhìn anh.
- Đến một nơi làm nơi bất ngờ.
- Vậy sao?
- Tất nhiên! - Anh dứt câu liền chồm người tới hôn lên trán tôi một cái thật kêu rồi cười một cách vui vẻ.
Chiếc xe dừng lại trong vườn của một căn biệt thự màu trắng to lớn nằm trong một khu nhà giàu. Khi vừa bước xuống xe, tôi nghiêng cái đầu nhìn ra khoảng sân trước cổng nhà, rồi quay vào nhìn hình dáng của căn nhà; hình như rất quen. Hình như…
- Em đang nghĩ gì vậy? - JiYung lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Àh… Không có gì, chỉ là em thấy nơi này rất quen.
- Không đâu! Nơi này là biệt thự của F4, ngoài JanDi ra thì em là cô gái đầu tiên vào đó. - Anh giải thích.
- Em biết. Nhưng… quen lắm. Căn biệt thự này…
Tôi đứng nhìn, cố nhớ lại xem. Hình như là…
- Nhớ rồi! - Tôi nói to trong vui mừng.
- Ở đâu? - Anh nhanh chóng lên tiếng hỏi.
- Thứ 5 tuần rồi, em đi giao cháo cho biệt thự này. - Tôi thú nhận.
- Thứ 5? - Anh trầm ngâm suy nghĩ. – Àh, hèn gì hôm đó cháo đến trễ như vậy, thì ra là em giao.
Anh bật cười.
- Anh đang chọc em đấy hả? - Tôi làm mặt hình sự, bởi vì anh cười làm tôi quê quá độ.
- Không đâu! Thôi, mình vào đi. Anh lạnh rồi.
Anh dứt cười, tay khoác qua vai tôi rồi dẫn tôi vào cánh cửa lớn.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Cánh cửa bật mở trước mắt tôi, thật nhẹ và thật chậm…
- GAEUL!!!!!!!!
Tiếng JanDi thét lên ngay sau khi cánh cửa mở tung khiến tôi giật mình. Ngay lập tức, cô bạn phóng tới ôm chầm tôi, làm tôi thoáng ngạc nhiên.
- JanDi?
- GaEul ngốc, tại sao chuyện lớn như vậy cậu không nói cho tớ biết? - Tôi nghe cô ấy nói, giọng hơi nhòe đi.
Chuyện lớn? Tôi ngớ người ra khi cậu ấy nói, ý cậu ấy là chuyện gì nhỉ?
- Chuyện bố mẹ của cậu. - Thấy tôi ngỡ ngàng, cậu ấy lên tiếng thật nhỏ. Có lẽ mong tôi không mất vui.
- Không sao đâu! Dù sao chuyện cũng qua rồi, tớ không khóc, tại sao cậu lại khóc chứ? - Tôi cười, tay vỗ lưng an ủi JanDi.
- Ừm… - JanDi gật đầu trên vai tôi.
- Này, GaEul, em định cướp vợ của JunPyo đến bao giờ vậy?
JiHoo lên tiếng làm tôi thoát khỏi vòng tay của JanDi, cũng làm tôi ngạc nhiên.
- Vợ? Ý anh JiHoo nói JanDi là vợ của JunPyo?
JiHoo không nói gì, chỉ thoáng gật đầu. Tôi nghe JiYung cười bên tai mình, JnPyo thì đắc chí đỏ cả mũi, còn JanDi thì đang tức giận bùng bùng.
- JiHoo, anh đừng nói bậy vậy chứ? - JanDi lập tức nhăn mặt nhìn JiHoo, tỏ ý không vui.
- Cỏ dại này, đằng nào cũng vậy thôi. Em tức giận làm gì? - JunPyo chen ngang, tay quàng vai JanDi.
Tôi bật cười trước những hành động trẻ con của họ. Quay sang nhìn YiJung tôi thấy anh dang nhìn tôi, nhìn một cách chăm chú, khiến tôi hơi ngượng.
Đánh trống lãng, tôi quay sang JanDi:
- Rốt cuộc là thế nào JanDi?
- GaEul, trong 3 ngày qua, lúc cậu về quê, tớ đã… - JanDi lí nhí trong miệng, nhưng vẫn lọt vào tai tôi. - Tớ đã chấp nhận lời cầu hôn của… JunPyo.
- Chính xác 100%.
JunPyo thét lên trong vui mừng. Tôi cũng cười theo, trong khi JanDi đang chín cả mặt.
- Vậy mà tớ phải chúc mừng cậu rồi, JanDi.
Tôi cười vì mừng cho JanDi, JunPyo thì cứ kêu la lên vì vui mừng. Rồi cả đám bật cười, cười vì cặp đôi trẻ con này, cuối cùng cũng làm đám cưới, cũng có một kết thúc đẹp…
- Anh này, WooBin đâu? Sao nãy giờ em không thấy? - Tôi lên tiếng hỏi JiYung khi anh đang nhấm nháp ly rượu.
Anh không nói gì, chỉ ngồi cười khì. Thấy lạ, tôi quay phắt sang JiHoo:
- Chuyện gì thế?
- Chẳng qua là thằng đó đang bế con ở nhà với vợ bên Anh nên không thể có mặt ở đây thôi! – JiHoo nói trong tiếng cười.
- Bế con? WooBin có vợ con rồi à? - Tôi ngạc nhiên nhìn JiHoo rồi quay sang nhìn anh. - Sao sớm quá vậy?
- Cũng 24 tuổi rồi em, sớm gì. – Yi Jung lên tiếng sau lưng tôi.
- Nhưng… - Tôi bướng cãi lại. - Mới 24 thôi mà! Mà vợ anh ấy bao nhiêu tuổi?
- Hình như là 19.. cũng có thể là 17. - JiHoo nhăn trán suy nghĩ.
- Không, 18 rồi. – Yi Jung chen ngang.
- Thật không? 18 tuổi kết hôn rồi có con. - Tôi nói trong thán phục. - Khâm phục quá!
JiYung bật cười lên vì câu nói của tôi. Nhanh chóng, anh chồm người ngồi dậy, thì thầm vào tai tôi:
- Người ta không phải như em, đã 23 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng. Hay là em bị ế nhỉ?
- Hình như là vậy. - Tôi nghiêng cái đầu trả lời, biết rằng anh đang chọc tôi, tôi nhất định không chịu thua.
- Vậy… để anh lấy được không? - Anh tinh quái nói tiếp.
Tôi bật cười, vì hạnh phúc chăng? Một cách trả thù, tôi quay sang nhìn anh, nhăn mặt một cách trẻ con
- Không!
Ngay lập tức, anh đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ và chỉ trong chốc lát, có thể sẽ không ai nhìn thấy.
- Như vậy là ý gì? - Tôi lườm anh.
- Lời cầu hôn, và em đã đồng ý. - Anh nói, lưng lại ngã lên chiếc ghế, miệng cười một cách tinh nghịch.
Tôi há hốc ra vì ngạc nhiên, trong khi anh còn đang hí hửng cười. Phải chăng tôi đã thật sự đồng ý?
- GaEul này, cậu giúp tớ một chuyện được không? - JanDi nắm lấy tay tôi, đôi mắt đầy vẻ van xin.
- Tất nhiên rồi!
- Vậy, sáng ngày mốt, cậu đi đảo Caledonia chụp ảnh cưới với tớ nhá?
- Thật sao? - Tôi cười một cách thích thú.
- Với vai trò.. - JanDi nói tiếp. - Cậu là cô dâu phụ. Được không?
- Tất nhiên là được. Tớ vui lắm!
- Vậy sáng ngày mốt, Yi Jung đến đón cậu!
Nói rồi JanDi theo JunPyo lên xe. JiHoo cũng về theo, chỉ còn tôi và JiYung đứng lại trong sân.
…Đứng một hồi, tôi quay sang nhìn JiYung bằng con mắt ngu ngốc.
- Anh này, hình như em có linh cảm làm cô dâu phụ không tốt lắm. - Tôi thều thào.
- Đúng! - Anh cười đắc thắng. - Bởi vì, rể phụ là anh…
- Cái gì? - Tôi thét lên trong nỗi ngạc nhiên. - Không!!!!
Tự hỏi trời đang trêu mình phải không?...
CHAP 8: NEW CALEDONIA
- Ôi chết mất!
Tôi tự nói với bản thân khi đang loay hoay trên máy bay cùng F4 và JanDi. Không hiểu định chụp bao nhiêu hình mà áo cưới mang theo còn hơn một cửa hàng: hơn 10 chiếc vali cao hơn đầu tôi. Đã vậy, JunPyo còn kéo JanDi đi trước, để một mình tôi hì hục cực khổ thế này.
- Chán quá! - Tôi nhăn mặt một cách chán nản khi không biết cách nào mang xuống hết được.
- Em để đó đi!
YiJung lên tiếng sau lưng tôi làm tôi ngoái cái đầu lại nhìn.
- Hả?
- Em cứ để đó đi, tay em đỏ cả rồi! Chút sẽ có nhân viên mang xuống, em định làm một mình đến bao giờ?
- Nhưng…
Tôi ngập ngừng lên tiếng, có vẻ không yên tâm lắm. Tay thì chà nhẹ vào nhau để bớt đỏ.
- Đi thôi. - Thấy tôi như vậy, anh thở dài một cái rồi nắm lấy tay tôi bước xuống máy bay. - Em mà đứng đây như vậy thì không thể đi với JanDi đấy!
- Òh!
Phong cảnh ở đây vẫn không thay đổi sau 3 năm qua. Vẫn một màu nước biển tươi mát, bãi cát trắng trải dài, những căn nhà cũng một nét cổ kính. Nhưng, đối với tôi, lần thứ hai đến đây, tôi đã thay đổi quá nhiều.
- Nghĩ gì vậy? - Anh hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Không có gì, chỉ là nơi đây quá đẹp thôi. - Tôi lắc đầu.
- Vậy chúng ta theo JanDi thử áo cưới đi! - Anh đề nghị, tôi cũng gật đầu đồng ý. Nắm lấy tay anh chạy đi, để lại sau lưng bãi biển xanh trong.
---
- Wow! JanDi, cậu đẹp quá!
Tôi cười khi thấy cậu ấy bước ra từ phòng thay đồ. Hôm nay cậu ấy mặc chiếc áo cưới màu trắng tinh khôi; phần áo chỉ mỏng manh hai sợi dây trên vai, phần dưới thì phùng nhẹ, được tô điểm bởi những bông hoa khắp áo. Nó làm JanDi có vẻ nữ tính hơn.
- Đi ra cho JunPyo coi nào. - Tôi đề nghị khi cô ấy cứ loay hoay trước gương, gương mặt thì đỏ như quả cà chua.
- Không! Có chết cũng không ra!
Cô bạn phản đối. Mặc JanDi, tôi cứ kéo cậu ấy ra khỏi bức màn. Tôi kéo thì cậu ấy lại ôm chặt cái tủ gương, cứ như vậy hơn năm phút, người chiến thắng cũng là tôi.
Khi JanDi bị tôi lôi ra khỏi bức màn, cả JunPyo, JiHoo và Yi Jung đều há hốc ra vì kinh ngạc. Tôi cười, bởi vì tôi là con gái cũng ngạc nhiên, huống chi cả ba người họ đều là đàn ông.
- JanDi, em giống con gái quá!
JunPyo ngẫn ngơ lên tiếng đầu tiên. Câu nói của anh khiến cả đám bật cười, còn JanDi thì cứng cả người vì tức giận.
- Goo JunPyo, anh chết với em! - JanDi thét lên, ngay lập tức chiến tranh lại bùng nổ.
Mặc họ, tôi ngồi phịch xuống ghế ngồi, thở như điên. Cơn giằn co lúc nãy làm tôi tốn nhiều sức quá.
- Sao vậy? – Yi Jung nhìn tôi cười.
- Mệt… chết đi được. - Tôi thều thào một cách yếu đuối.
- Chọn được áo nào chưa?
Tôi không trả lời, chỉ lắc đầu vì thất vọng.
- Tại sao? - Anh nhíu mắt nhìn tôi.
- Dâu phụ thì không được nổi bật bằng cô dâu, nhưng mấy cái áo trong kia toàn là đồ đẹp. Em không biết nên chọn cái nào… - Tôi xụ mặt xuống thú nhận.
- Vậy để anh giúp em.
Anh quả quyết. Ngay lập tức, anh đứng dậy kéo tôi đi vào bên trong bức màn.
- Không! - Tôi nhăn mặt, cố tìm một cái gì có thể để mình ôm chặt, không để anh kéo đi nữa. - Không!
Tôi nói to, cố vùng vẫy để anh buông tay ra; nhưng anh thì không nghĩ vậy. Anh cứ kéo tôi đi, trong khi đầu óc tôi cứ miên man về cái lần đầu tiên anh chọn áo cho mình: một cái áo dây, hở nguyên lưng. Càng nghĩ tôi càng phản đối, nhưng đã quá muộn khi anh đẩy tôi vào phòng thay đồ, đưa kèm một chiếc áo.
- Em thay đi! - Nói rồi, anh đóng cửa lại dùm tôi.
Bên trong căn phòng, tôi thở dài.
- Áo kiểu gì thế này?
Tôi tự hỏi khi đứng kéo sợi dây kéo sau lưng mình, nó cứ bị kẹt ngay giữa lưng. Tôi dùng đủ cách để nó nhúc nhích nhưng vẫn như không. Chỉ còn một cách thôi.
Tôi mở cửa, ló đầu ra tìm anh.
- Yi Jung, anh đâu rồi?
- Anh đây. - Anh từ bên ngoài bước vào.
Anh đã thay đồ còn nhanh hơn tôi, bây giờ anh đang mặc bộ vest trắng lịch lãm, tóc thì chải ngược lên với bình thường. Anh bây giờ y hệt như hoàng tử, khiến tôi ngẩn cả người ra.
- Thế nào?
- Tuyệt. - Tôi chỉ thốt lên nhiêu đó, khiến anh cười.
- Thế còn em?
Anh hỏi, làm tôi trở về hiện trạng ban đầu.
- Dây kéo của áo bị cứng, anh kêu JanDi vào giúp em. - Tôi cười ngây ngô nói với anh, đợi anh trả lời.
- Vậy em bước ra khỏi phòng đi.
Nghe lời anh, tôi nắm tà áo phùng phình bước ra.
---
- Anh thấy thế nào?
Tôi hỏi khi thấy anh cười. Chẳng lẽ anh đang chọc tôi, lựa chiếc áo tôi mặc vào để cười tôi? Đầu tôi suy nghĩ miên man, rồi thoáng giật mình khi dây kéo sau lưng áo được kéo lên.
- Xong rồi! - Anh cười bên tai tôi rồi kéo tôi đến trước gương. - Em thấy em có giống cô dâu không?
Tôi há hốc ra vì ngỡ ngàng. Có thật đây là tôi không? Cái áo dài phủ luôn cả chân, ở eo có vòng một sợi dây nơ to, phần áo thì đơn giản, chỉ được trang trí bởi những bông hoa li ti, và nó không có dây, để lộ nguyên bờ vai. Quả thật không sai!!!
- Nó cầu kì quá!
Tôi tự nhận xét mình qua gương.
- Tất nhiên rồi, em là cô dâu phải ăn mặc cho thật đẹp chứ!
- Gì chứ? - Tôi suy nghĩ trước lời nói của anh. - Anh nói gì vậy?
Trong khi tôi đăm chiêu suy nghĩ, anh liền vòng tay qua eo tôi, đặt gương mặt lên vai tôi rồi bật cười.
- Áo của em JanDi đã đặt may rồi, những chiếc vali ở đây đều là áo cô dâu. - Anh giải thích. - Còn cái áo này, anh muốn em mặc trong ngày chúng ta kết hôn.
Tôi cười, không biết cười thầm trong bụng hay cười ra ngoài mặt, nhưng anh cũng cười theo. Nhìn mình qua gương, tôi thấy mặt mình đỏ cả lên.
- Anh lo xa quá rồi! Với lại, em đâu có đồng ý lấy anh.
Tôi hơi chu môi ra nghịch ngợm với anh.
- Thì cứ lo xa đi! - Anh cười trước điệu bộ trẻ con của tôi. - Cô bé chưa lớn này sau này cũng thành vợ anh thôi.
Anh nói một cách quả quyết rồi hôn lên tóc tôi.
- Cô bé chưa lớn? - Tôi nhăn mặt khó chịu.
- Ừm…
- Không!!! - Tôi thét toáng lên vì tức giận.
Rồi đỏ cả mặt lên vì nghe những tiếng cười bên ngoài. Hình như mình lọt vào bẫy của họ rồi…
---
- GaEul! Lên thuyền dạo không?
JanDi lên tiếng khi tôi đang chuẩn bị luồn chân xuống bãi cát trắng xóa.
- Nhưng tớ.. tớ bơi chưa rành.
Tôi thú thật, rồi nhớ lại cái thời gian đi học bơi ở Mỹ. Học hơn hai tháng, để cuối cùng vẫn là kẻ không biết bơi.
- Lo gì, thuyền có dây buột với cọc gỗ trong bờ mà, chơi đã thì người ta kéo thuyền vào. Đi không? - JanDi giải thích.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng tôi cũng gật đầu.
- Cậu đi trước đi, mình theo ngay. - Tôi nói, JanDi gật đầu rồi vui vẻ chạy về hướng bến tàu. Tôi thì quay sang Yi Jung, anh đang ngủ trên ghế. Ghé sát vào tai anh, tôi thì thào:
- Yi Jung, em đi dạo thuyền với JanDi. Anh đừng lo, ngủ ngon.
Nói rồi, tôi hôn nhẹ lên má anh rồi quay lưng chạy theo JanDi.
- Wow! Không ngờ ngồi nhìn biển đẹp thế này.
Tôi tỏ ra thích thú rồi ngồi xuống, chân đạp lung tung trong nước biển.
- Đúng là đẹp quá! - JanDi cũng nói theo.
- Mà này! - Tôi quay sang nhìn cô bạn đang mơ mộng nhìn về hướng mặt trời. – Này, đừng mơ mộng nữa, cậu đã chụp hình cưới rồi, đừng mơ lung tung nữa. Nghe tớ hỏi nè!
Tôi nói một hơi khi JanDi cứ mãi ngắm mặt trời, gương mặt đang dần tỏ ra hạnh phúc.
- Cậu nói đi!
- Cậu bơi được chứ? - Tôi nói thật nhỏ, mong rằng không đụng đến nỗi đau của cậu ấy.
- Không!
- Hả? - Tôi bất ngờ trước câu nói gọn lõn không suy nghĩ của cô bạn. - Không mà dám ra biển ngồi thế này hả?
Rồi JanDi bật cười, làm tôi cảm thấy hơi lo.
- Cậu đừng lo, có gì tớ chịu trách nhiệm cho.
- Thật không? - Tôi quay sang lườm cô bạn.
- Tất nhiên, GaEul là bạn tốt của tớ mà.
Nói rồi cậu ấy ôm chầm lấy tôi. Và tiếng cười vang lên giữa màu xanh của nước biển…
- JanDi, vào thôi. Chúng ta ngồi này hơn ba tiếng rồi đấy, tớ đói bụng rồi.
Tôi ngồi than thở, tay ôm bụng, mắt rưng rưng nhìn cô bạn.
- Rồi rồi! - Cô bạn bật cười trước nét mặt của tôi.
JanDi đứng dậy, hít thở thật đều. Tôi tỏ ra ngớ người khi nhìn cô bạn. Và:
- JUNPYO!!!!!!!!!!!!!!
Ngay lập tức, JanDi thét lên. Ôi trời, khiếp thật. Tôi cứ tưởng thần thánh cũng nghe chứ, tiếng hét vang rền cả lên; nó gần như làm tôi điếc cả tai.
- Này, cậu làm gì vậy?
- JunPyo nói khi nào muốn vào phải kêu tên anh ấy thật to, nếu không chúng ta phải sống cuộc sống đảo hoang đấy!
- Thật sao?
Tôi nói trong tiếng cười, đúng là cặp đôi trẻ con này…
Dòng suy nghĩ trong đầu tôi chưa dứt thì đâu đó một cơn sóng to ập vào mạng thuyền. Nó làm lung lay cả con thuyền. Đang ngồi còn muốn ngã, nếu đứng chắc…
- Á!!!!
JanDi thét lên khi cô bạn mất thăng bằng và chuẩn bị nghiêng mình theo con thuyền: cậu ấy đang đứng.
- Ôi trời!
Tôi chỉ kịp thốt lên nhiêu đó thì phóng ra chụp JanDi lại, kéo cô bạn vào trong. < Ầm…> Chưa kịp phản xạ thì một cơn sóng khác lại tới, nó hất JanDi vào trong và đẩy tôi rớt xuống khỏi con thuyền.
- GaEul…
Tôi nghe tiếng JanDi kêu to tên mình rồi tất cả chìm trong nước biển…
---
Cái vị mặn của nước biển dường như đầy cả bao tử, nó làm mắt tôi cay xè. Dưới mặt nước, tôi quơ quào chụp được một sợi dây từ con thuyền. Tôi cố gắng lần theo sợi dây để thoát khỏi mặt nước.
- GaEul.
Khi tôi nghe được tiếng JanDi thì mắt tôi đã được ánh sáng chiếu vào. Mở mắt ra, tôi thấy mình đang lênh đênh giữa biển, nhưng may là không xa con thuyền lắm.
Thấy JanDi dường như sắp khóc, tôi cố nuốt nước biển nói to:
- Không sao, tớ không sao.
- Cậu vào được không?...
Chưa kịp dứt câu thì sợi dây chìm xuống mặt nước, làm tôi chìm theo. Bây giờ tôi chỉ biết đưa sợi dây lên khỏi mặt nước cho JanDi thấy rồi lần mò mắt nhắm mắt mở theo sợi dây để đến con thuyền…
- GaEul, cố lên nào!
JanDi đưa tay cho tôi. Cuối cùng cũng lên được thuyền, tôi như ngạt thở, nước biển làm rát cả cổ họng.
- Không sao chứ? - JanDi vỗ lưng tôi, giọng nói như nghẹn lại vì sắp khóc.
- Không sao mà! - Tôi cười.
- Cậu còn cười được à? Cậu vừa suýt chết đấy biết không? - JanDi mắng tôi trong khi nước mắt rơi lã chã.
- Rồi, biết rồi mà. - Tôi ôm chầm cô bạn an ủi. - Bao giờ mình được vào bờ?
JanDi dùng tay lau nước mắt rồi cười với tôi, tay chỉ vào con thuyền khác đang đến.
- JunPyo đang đến, chúng ta sắp được về rồi.
Tôi nghiêng cái đầu nhìn về phía con thuyền, và thấy anh. Anh đang nhìn tôi, với vẻ mặt lo lắng ấy khiến tôi hơi vui.
…
- GaEul, coi chừng!
JanDi nói to làm tôi quay lại nhìn. Sóng to lại đến. Nó đập mạnh làm con thuyền lắc lư đến chóng mặt, nước cũng tràn vào thuyền.
- GaEul…
JanDi lại thét lên làm tôi giật mình. Nhưng đã quá trễ để giật mình, vì JanDi lại trượt chân nghiêng theo con thuyền. Nhưng cậu ấy đang nắm tay tôi, và.. cả hai chúng tôi té nhào xuống biển.
---
Tôi cảm nhận được JanDi đang vẫy dưới mặt nước, may là cậu ấy không ngất. Cũng may là tôi chụp được một cây cột trên thuyền, kinh nghiệm cho lần lúc nãy. Dùng hết sức mình, tôi cố nâng tay JanDi đặt lên thành thuyền, cầu trời cho cậu ấy hiểu được ý tôi.
- Ơn trời!
Cuối cùng cậu ấy cũng đặt tay còn lại lên thành, ngoi đầu ra khỏi mặt nước.
- JanDi cố lên, tớ đẩy cậu lên trước!
Tôi thều thào rồi đợi JanDi bật người lên, tôi chụp chân cậu ấy, đẩy cậu ấy ra khỏi mặt nước. Và chỉ còn lại mình tôi..
Hai cánh tay tôi đã mỏi nhừ, nó nóng lên trong lòng nước biển lạnh. Rồi cuối cùng, một cách vô thức, tôi buông tay ra khỏi thành tàu, để mình chìm xuống lòng đại dương…