Đầu óc tôi miên man, cơ thể tôi chìm dần xuống lòng đại dương bao la. Tôi sợ, muốn vùng vẫy trong nước để có thể ngoi đầu lên mặt nước; nhưng nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hai tay tôi không còn cảm giác nữa, nó cứ buông xuôi theo dòng nước. Cứ thế, tôi dần dần cảm nhận được cái buốt thấm xuyên da thịt mình.
- Yi Jung, anh ở đâu?
Đầu óc tôi vẫn kêu anh trong tia hy vọng nhỏ nhoi trước khi tôi không còn nghĩ được gì cả.
- Yi Jung. Anh đâu rồi?...
---
Đâu đó trong cái lạnh buốt của đại dương đen ngòm này, tôi nghe được tiếng người gọi tên mình, cảm nhận được một hơi ấm tỏ ra, đang vòng qua eo tôi, và dần dần kéo tôi ngoi lên mặt nước.
- GaEul! Em nghe anh nói không? Em thở đi!
Giọng ai đó vang lên bên tai tôi khi cái thứ ánh nắng gắt chiếu thẳng vào mặt tôi.
- Thở đi em!
Lòng tôi như dần cảm nhận lại được hơi ấm khi biết rằng đó là anh. Người luôn được tôi gọi tên trong những lúc đau khổ nhất.
Tôi dần mở mắt, để có thể nhìn thấy anh, thấy anh ngay lập tức.
- GaEul? - Anh thoáng vui mừng khi thấy tôi mở mắt ra nhìn anh, trên môi mấp máy nụ cười nhưng rồi vẻ mặt lo lắng lại bao trùm lên gương mặt anh. - Em thở đi!
Tôi nghe lời anh, cố gắng thở thật đều. Nước như thác bất ngờ tuôn trào ra khỏi lồng ngực, khiến tôi suýt nghẹt thở. Cái thứ nước biển mằn mặn vẫn còn đâu đó, nó làm tôi cảm thấy buốt đau.
- Em sao rồi GaEul? Trả lời anh đi.
- YiJung.Em không sao. - Tôi cố gắng thều thào vài câu, tay ôm chặt người anh.
- Không sao thì tốt rồi. - Cuối cùng tôi cũng nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của anh vang lên bên tai mình.
- GaEul, tới thuyền rồi. Để anh đẩy em lên trước.
Yi Jung đề nghị. Nhanh như cắt, anh dùng cánh tay khỏe mạnh của mình đẩy tôi lên thuyền.
Cái cảm giác được ngồi trên thuyền bất chợt ùa về trong đầu tôi, nó khiên tôi vừa sợ vừa bình yên.
- GaEul, cậu không sao chứ? - JanDi ngồi xuống bên cạnh tôi, gương mặt đầy nước mắt nhìn tôi.
- Không sao. Vẫn còn cười với cậu được mà. - Tôi đưa hai ngón tay cười với JanDi.
Rồi lập tức quay sang anh.
- Anh lên được không?
- Được, anh lên ngay.
Anh trả lời, ngay lập tức anh bật người ra khỏi mặt nước.
< Ầm…>
Một luồng sóng to đâu đó bất ngờ đập vào mạng con thuyền gỗ nhỏ bé làm nó lung lay. Cùng lúc đó, tôi chứng kiến anh lắc lư cùng con thuyền. Và cơn sóng chồm tới, cuốn lấy anh đi, đẩy anh vào một bãi đá giữa biển gần đó.
Trong phút chốc, tôi có cảm giác mình đã mất anh, mãi mãi…
- Yi Jung!!!
---
- Yi Jung ơi! Cầu trời, anh sẽ không sao. Anh sẽ không sao, đúng không?
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế trước phòng mang tấm bảng đỏ đề hai chữ “CẤP CỨU”, hai tay chấp lại mà hy vọng, trong khi đôi mắt cứ nhìn chầm chầm xuống nền nhà mang một màu trắng chết chóc.
- Anh nhất định sẽ không sao, không sao đâu. Nhất định sẽ không sao.
Tôi cứ thều thào mấy câu đó cho đến khi nước mắt tràn ra khỏi mắt, nó lăn dài xuống má. Đau quá! Ai đó làm ơn nói với tôi anh sẽ không sao đi, ai đó, làm ơn nói đi.
- GaEul, Yi Jung nhất định sẽ không sao đâu, cậu đừng khóc nữa.
JanDi ngồi xuống bên cạnh tôi, hai tay đặt lên vai tôi, an ủi.
Tôi ngước mặt nhìn JanDi, rồi nhìn JunPyo và JiHoo. Ai cũng lo lắng cho anh, ngực tôi lại quặn đau mỗi khi chuỗi hình ảnh kia cứ hiện ra trước mắt tôi. Nước mắt vẫn tiếp tục tuôn trào, tôi quay sang ôm chầm JanDi, rồi bật khóc:
- JanDi à, làm ơn nói với mình Yi Jung sẽ không sao đi! Làm ơn, nói đi!
Tôi thét lên, khi biết rằng không ai chắc rằng anh sẽ không sao, khi biết rằng niềm hy vọng cuối cùng của mình cũng vụt tắt…
Một tiếng sau.
- Ai là người nhà của bệnh nhân của So Yi Jung?
Tôi bất chợt giật mình khi bác sĩ nhắc đến tên anh.
- Là tôi! - Ngay lập tức, JunPyo trả lời.
Ông bác sĩ có vẻ ngần ngại khi nhìn cậu ấy, hình như nghĩ rằng cậu ấy đang đùa.
- Tôi cần người nhà cậu ấy để nghe tình trạng cậu ấy bây giờ.
- Gia đình cậu ấy định cư ở nước ngoài, bây giờ đang sống với chúng tôi. - JiHoo lên tiếng.
Ông bác sĩ có vẻ gật gù trước lời giải thích của JiHoo.
- So Yi Jung. Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cậu ấy bị chấn thương ở đầu nghiêm trọng, đang ở tình trạng người thực vật. Chúng tôi không xác định được bao giờ bệnh nhân sẽ tỉnh dậy, có thể là ngày mai, ngày mốt cũng có thể là mãi mãi…
.. Ông bác sĩ bước đi, để lại cho tôi một nỗi kinh hoàng.
- Mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy? - Tôi tự hỏi bản thân, đôi mắt dường như mất hết sinh lực lại đẫm nước mắt. - Không! Không phải đâu!!!...
---
- Yi Jung này, anh đã ngủ 43 ngày rồi đấy, sao anh không chịu tỉnh dậy? Ngủ mãi sẽ xấu trai đấy, anh không được làm hotboy nữa đâu.
Tôi nắm lấy bàn tay của anh, ngồi bên cạnh anh, kể chuyện cho anh nghe. Hôm nào cũng vậy, sau khi ở quán cháo trở về, tôi lại đến bệnh viện thăm anh; mong rằng khi nào anh tỉnh dậy, người đầu tiên sẽ nhìn thấy là tôi.
- Em kể cho anh nghe chuyện này, hôm nay là sinh nhật em đấy! Một tuần nữa là năm mới rồi, không lẽ anh ngủ mãi sao? Anh sắp già hơn một tuổi rồi đấy! Anh biết.. không?
Không hiểu tại sao, nước mắt tôi lại tuôn rơi. Trái tim tôi quặn đau mỗi khi nhìn anh nằm đó, đôi mắt nhắm ghiền không bao giờ hé mở.
- Em nhớ anh lắm, sao anh không chịu tỉnh dậy chứ?
Tôi nghẹn ngào chạy ra khỏi phòng, đơn giản là vì mình trong tình trạng tồi tệ vào thăm anh. Đứng nhìn anh từ cửa sổ, nhìn anh đang nằm trên chiếc giường trắng, tôi cảm thấy buồn hơn bao giờ hết.
Chán nản, tôi đứng lên bước về phía khu ăn uống.
< Rầm..>
Tôi như muốn té nhào về phía sau khi đụng một người.
- Xin lỗi, tôi không cố ý. Anh có sao không? - Tôi loay hoay xin lỗi người vừa đụng trúng.
- Có đấy!
Người ấy vừa lên tiếng thì tôi ngước đầu nhìn lên, một người khiến tôi bàng hoàng và ngạc nhiên.
- JiHoo?
Anh đứng nhìn tôi, mỉm cười.
- Dạo này nhìn em hơi xanh xao đấy!
Khi chúng tôi đến khu ăn uống, gọi món xong, JiHoo nhìn tôi hỏi thăm.
- Không đâu ạ! Em vốn dạng người xanh xao mà! - Tôi phủ nhận.
- Vì Yi Jung phải không?
- Có lẽ là vậy… - Tôi cười thật nhẹ, thật thà thú nhận.
- Anh hiểu tâm trạng của em.
JiHoo lên tiếng, dường như đang an ủi tôi. Tôi cười cảm ơn anh.
- Cảm ơn anh, nhưng… có lẽ em chỉ sợ suốt đời này, em không thể nhìn anh ấy tỉnh dậy, nhìn anh ấy nói chuyện, cười… - Tôi nói, đôi mắt lại hơi cay.
- Thôi nào! - JiHoo đánh vào vai tôi. - Dù có chuyện gì xảy, anh hứa sẽ là người em sẻ chia, người giúp đỡ em hết sức mình. Hết buồn rồi nhé!
Anh nói một lời hứa, tôi thì mỉm cười, mong rằng ngày sau, lời hứa này sẽ được thực hiện…
CHAP 10: MẢNH KÝ ỨC
JiHoo. Một người luôn là người anh đáng tin cậy trong lòng tôi, hôm nay ngồi đây an ủi tôi, cho tôi một lời hứa… Phải chăng ông trời đang làm cho số phận tôi bước sang một trang mới?
- Lời hứa này có chắc chắn không nhỉ? - Tôi nhíu mày suy nghĩ một cách tinh nghịch. - JiHoo, anh có chắc sẽ giữ lời hứa chứ?
- Tất nhiên rồi! Em nghĩ anh hay thất hứa à?
- Không. Nhưng em muốn sau này lời hứa được thực hiện ấy mà.
Tôi bật cười trước những lời hứa ngớ ngẩn của mình làm anh cũng cười theo.
- Con bé này! - Anh cốc nhẹ vào đầu tôi.
Tôi ngồi nhìn JiHoo thẫn thờ. Từng cử chỉ nhẹ nhàng giống hệt anh, nó làm trái tim tôi lại rung lên vì đau, và nụ cười trên môi tôi vụt tắt.
- Nhớ Yi Jung à?
Tôi không nói gì, chỉ cười nhẹ; đơn giản là vì tôi không biết dùng từ ngữ gì để diễn đạt cảm xúc mình bây giờ. Tôi không nhớ anh, mà là rất nhớ anh. Nhớ anh đến nỗi mỗi đêm trong giấc mơ cũng thấy anh. Thấy anh mỉm cười, y hệt như nụ cười lần đầu tiên anh nói lời yêu tôi…
---
Thời gian cứ dần trôi, trôi mãi như dòng nước không đích đến. Thấm thoát đã hơn hai tháng rồi, từ cái ngày anh nằm trong căn phòng trắng này.
- .. Lalala Em như là thiên thần trong truyện tranh, câu truyện cổ ấu thơ. Không tình yêu, và tim không buồn vui, đớn đau. Vấp ngã trong cuộc sống, không bao giờ em thấy nản lòng…
Tôi hát vu vơ trong khi tay cứ nâng niu những cánh hoa màu tím ngọt ngào. Tôi yêu cái hương thơm thoang thoảng trong gió của nó, thật nhẹ nhàng thật dịu dàng tràn đầy yêu thương. Giống hệt cái hương vị tình yêu anh dành cho tôi.
Tôi hít một hơi dài trong cơn gió đầu ngày rồi quay sang nhìn anh trong nụ cười của ngày mới: Nụ cười dường như đẹp nhất của tôi.
- Anh này! - Tôi ngồi xuống, nắm lấy tay anh. - Chán anh thật đấy! Chỉ toàn ngủ suốt, anh có biết là ngủ cả ngày chào đón năm mới không?
Cái thời gian chào đón năm mới trong bệnh viện cùng anh và JanDi, JunPyo, JiHoo lại tràn đầy đầu tôi. Đó có lẽ là cái đầu năm duy nhất và vui nhất của tôi.
- Ưm…
Tôi ưỡn người một cách mệt mõi vì áp lực công việc dồn dập ngày hôm qua cộng thêm ngọn gió nhẹ nhàng, nó nhanh chóng đưa tôi vào cơn mộng mơ. Khẽ gục đầu xuống giường rồi thiếp đi lúc nào không hay…
---
Dường như đâu đó, cái nắng gắt của buổi trưa đã đánh thức tôi dậy.
- Lạ. Đâu vậy nhỉ?
Tôi nhăn mặt một cách ngạc nhiên đưa đôi mắt nhìn xung quanh, trước mắt tôi là một không gian toàn là màu xanh của nước biển.
Thấp thoáng đâu đó trên bãi cát trắng, một bóng người đang đứng đó. Trong bộ trang vest trắng, mái tóc chải ngược lịch lãm, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nụ cười ngọt ngào.. đang nhìn tôi.
- Yi Jung? - Tôi mấp máy tên anh trong nỗi ngạc nhiên quá độ. Tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu chào một cách galăng rồi quay gót bước đi.
- Yi Jung? Yi Jung! Làm ơn trả lời em, có phải là anh không? Anh đã tỉnh dậy rồi phải không?
Tôi thét một cách bất lực khi nhìn anh, nhìn anh quay lưng cùng một cô gái khác, không phải là tôi… Tôi nhìn anh, nhìn trong sự chờ đợi, rằng anh sẽ kêu tôi. Rồi anh cũng quay mặt lại nhìn tôi, lại nụ cười đúng chất của một gã playboy, anh dành tặng cho tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.
- Cô bé là ai?
- Anh đang nói cái quái gì vậy Yi Jung?
Tôi cố gắng nói nên lời sau khi đầu óc mình đã hoạt động, gương mặt trở nên ngẩn cả ra. Anh đang đùa với tôi sao? Tại sao lại hỏi tôi là ai, điều quái quỷ gì đã xảy ra với anh vậy?
- Cô bé, tôi có quen cô sao? - Anh lại cười rồi hỏi lại tôi. Không đợi tôi trả lời, anh quay lưng bước đi vào bóng tối, nơi tôi không bao giờ đến.
- Yi Jung!!!
Tôi bật người ra khỏi chiếc giường khi đôi mắt vừa bừng mở, nhìn dáo dác xung quanh trong khi gương mặt đẫm mồ hôi, và nóng hổi trên má là hàng nước mắt đang lăn dài.
- Chết thật! Mơ mà cũng khóc! - Tôi cười với chính mình rồi dùng tay lau đi dòng nước mắt vì nhớ anh kia.
Thoáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cái lạnh lại bao trùm, lấy đi tất cả sự ấm áp của ngọn nắng đầu ngày; nó khiến tôi trở lại hiện tại, thoát ra khỏi giấc mơ đầy đau đớn kia.
- Có phải anh sẽ quên em không?
Tôi nói ra suy nghĩ của mình, đầu óc vẫn còn đâu đó trong giấc mơ kia. Có phải giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật không?.. Tôi thở dài trong sự thất vọng khi quay lại nhìn anh, anh vẫn không hề tỉnh dậy, sẽ không thể trả lời câu hỏi đang vướng bận đầu óc tôi… KHÔNG BAO GIỜ…
< Reng…Chu GaEul…Điện thoại reng kìa! Reng…>
Tiếng điện thoại vang lên khi tôi đang nhúng nhảy ca hát trong tiệm cháo cùng ông chủ. Bởi vì hôm nay ông chủ bán đắt nên phóng khoáng cho tôi một ít tiền thưởng.
- GaEul nghe điện thoại kìa!
- Vâng! Tới liền.
- GaEul đây!
- …
- Cái gì? JanDi nói lại xem. - Tôi trở nên hốt hoảng.
- …
- Ưm.. Tớ.. tớ tới ngay.
Tôi run rẩy cất điện thoại vào túi, tay chân luýnh quýnh tháo tạp dề ra, khoác chiếc áo lạnh vào chạy như bay ra cửa. Có thể điều này không phải là sự thật, nhưng tôi vẫn phải đến đó. Tôi phải tận mắt chứng kiến, chứng kiến điều mà tôi nuôi trong hy vọng suốt hơn hai tháng nay.
Tôi hì hục chạy đến căn phòng quen thuộc trong cơn thở gấp, nó làm tim tôi như muốn ngừng thở vì mệt.
- GaEul! May quá, cậu đến rồi.
JanDi chạy lấy đỡ lấy tôi khi tôi như muốn té xuống vì mệt.
- Tớ không sao. Yi Jung, anh ấy sao rồi? - Tôi thở lấy thở để hỏi cô bạn.
Ngay lập tức, JanDi trở nên ngần ngại trước mặt tôi. Giống như có điều gì đó về anh làm cô ấy khó có thể nói nên lời, và nó làm tôi bắt đầu lo lắng.
- JanDi, có chuyện gì vậy?
- GaEul à, tớ nghĩ cậu nên chuẩn bị tinh thần cho kết quả xấu nhất.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu mau nói đi, đừng làm tớ lo lắng. - Tôi lắc người JanDi trong nỗi sợ hãi.
- Yi Jung… Yi Jung cậu ấy… - JanDi ngập ngừng. - Cậu ấy bị mất ký ức.
- Cái gì cơ?
…
Tôi thẩn thờ nhìn anh cười từ bên ngoài cửa sổ của căn phòng. Đôi mắt hơi cay khi biết rằng tất cả, tất cả đã diễn ra, y hệt trong giấc mơ…
Tôi có cảm giác giống như bức tường này, đã là một vách ngăn vô hình, giữa tôi và anh. Không bao giờ tôi bước qua được, bởi vì nó quá cao và không hề có một cánh cửa nào. Dẫn tôi vào lại trái tim anh…
- GaEul, em vào đây! - JiHoo kéo tay tôi bước vào bên trong căn phòng khi tôi định quay lưng về nhà.
- Buông tay em ra, em không muốn vào căn phòng này bây giờ. - Tôi vùng vẫy giựt tay mình ra. Có lẽ trái tim tôi quá yêu đuối để chấp nhận sự việc này, rằng anh đã quên tất cả, quên luôn cả tôi.
Mặc tôi làm gì, JiHoo vẫn bướng kéo tôi vào căn phòng. Cho đến khi tôi đang đứng trước mặt anh, JiHoo mới chịu buông tay tôi ra. Còn anh, Yi Jung; vẫn dùng cặp mắt ngạc nhiên nhìn tôi một cách khó hiểu.
- Tại sao lại kéo em vào đây? - Tôi quay sang lườm JiHoo.
- Vì Yi Jung muốn nói chuyện với em.
Tôi nhíu mày nhìn JiHoo rồi quay phắt sang nhìn anh. Anh đang nhìn tôi, ngẩn cả người ra; điều này khiến tôi tức giận.
- Này! - Tôi quát với anh. - Nhìn gì thế hả? Muốn nói gì?
Sau khi nghe tôi quát, tôi thấy anh mới giật mình. Vậy là nãy giờ anh đã để hồn bay đi đâu, hoàn toàn không nghe tôi nói. Không biết từ đâu, cơn khó chịu và tức giận nổi lên trong người tôi, nó làm tôi điên lên cả người.
- Tôi hỏi anh muốn nói gì? - Tôi đập tay xuống chiếc bàn cái rầm, khiến cả anh và JiHoo muốn nhảy dựng lên.
- Ưm… Cô bé, tôi có quen cô sao? - Cuối cùng anh cũng lên tiếng, gương mặt lém lỉnh nhìn tôi y hệt như một đứa trẻ.
- Đúng! - Tôi nghiến răng. - Anh nói ai là cô bé?
- Cô!! - Anh bật cười, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi.
Cơn nóng giận cứ cháy phùng phùng trong lòng tôi. Cô bé? Câu xưng hô này làm tôi phát điên lên. Rồi quay sang nhìn anh bật cười, càng không thể bình tĩnh được.
- Anh! - Tôi chỉ thẳng vào mặt anh. - Tôi nói cho anh biết, kể từ hôm nay tôi sẽ là người chăm sóc anh, thay thế cho một người. Anh mà không nghe lời tôi, anh chết chắc!
Tôi lên tiếng đe dọa khiến anh trở nên im lặng. Anh không dám nói hay cười nữa, chỉ biết nhìn tôi, như có ý nguyện gì đó.
- Anh muốn làm gì à?
- Tôi đói bụng. - Anh đáp mà không dám nhìn tôi, chỉ biết nhìn chằm chằm vào JiHoo như muốn cầu cứu.
Tôi gãi đầu cũng không biết làm gì, nhìn sang JiHoo thì thấy anh gật đầu.
- Được rồi! - Tôi bước tới gần anh. - Bây giờ anh ngủ một chút đi, tôi và JiHoo sẽ mua đồ ăn về cho anh.
- Ờ, nhanh lên nha cô bé! - Anh lại lên tiếng trêu chọc tôi.
- Được rồi, ngủ đi. Nhớ là không được ra khỏi phòng đó.
Tôi tức giận búng mũi anh một cái rồi cùng JiHoo bước ra khỏi căn phòng…
---
Bước ra khỏi căn phòng kia, tôi chợt thở dài một cách mệt mỏi. Giống như tháo ra được lớp mặt nạ của mình. Đầu óc lại miên man suy nghĩ về anh.
- Yi Jung lúc này y hệt như lúc cậu ấy 10 tuổi. - JiHoo lên tiếng cắt ngang suy nghĩ trong đầu tôi.
- Vậy sao… - Tôi chỉ biết cười trừ…
- Mà, lúc nãy em dữ dằn thiệt, anh cũng hết cả hồn.
- Haha. - Tôi bật cười lớn. - Thật chứ?
- Tất nhiên. Lúc nãy, em giống như một con người khác. Một con người dám quát cả Casanova Yi Jung, chắc cả thế giới này cũng chỉ có mình em là có khả năng đó thôi.
Rồi cả JiHoo và tôi bật cười.
- Em cũng không biết vì sao mình lại như vậy. - Tôi thú nhận. - Không biết ở đâu, cơn tức giận cứ nổi lên trong bụng. Nhưng, có lẽ bộ mặt này sẽ là bộ mặt để em đối diện với JiYung, ít nhất trong lúc này.
- Tại sao?
- Vì trước giờ, khi đối mặt với anh ấy, tim em cứ đập thình thịch, không thể nào bình tĩnh được. Nhưng bây giờ, em cứ thấy mắc cười khi đối mặt với anh ấy, trong lớp mặt nạ người nóng tính. - Tôi cười nhẹ.
- Vì trước đây, em đối diện với một Yi Jung yêu em. Còn bây giờ là một Yi Jung đầy tính trẻ con. - JiHoo lên tiếng nhận xét.
- Có lẽ… - Tôi chu môi suy nghĩ. - Nhưng bây giờ thì em muốn ăn hiếp Yi Jung hơn.
Tôi lại bật cười trước câu nói thật lòng của mình.
Nhưng tôi biết, đâu đó trong tim mình, tình yêu của mình dành cho anh, còn lớn hơn khi anh ôm chặt tôi vào lòng. Lớn hơn, lớn hơn rất nhiều…
CHAP 11: HỒI ỨC
Mảnh kí ức của anh, không biết từ bao giờ đã biến mất. Cuốn theo một Yi Jung lịch lãm với ánh mắt biết nói làm xao xuyến biết bao cô gái, chỉ để lại một Yi Jung với nụ cười ngây thơ đúng điệu trẻ con luôn gọi tôi bằng cái tên: “Cô bé”…
1 tháng sau..
< Reng…Chu GaEul…Điện thoại reng kìa! Reng…>
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan giấc ngủ khiến tôi bực mình. Vùng vằn ngồi dậy, tôi chụp cái điện thoại đang reo ầm ĩ để xem tên nào cả gan dám chọc giận mình.
- GaEul đây… - Tôi nói một cách uể oải.
- Cô bé? Cô bé thức dậy chưa?
- Gì thế này? JiYung, anh làm cái quái quỉ gì thế?
- Cô bé, thức dậy đi. Mau đến nhà tôi đi, tôi muốn cho cô bé xem cái này, hay lắm!
- Không!!! - Tôi nói to trong tức giận. - Hôm nay cả gan điện thoại cho tôi, anh chết chắc.
- Cô bé, nhanh đi. Nếu không tôi méc JiHoo đấy! - Anh bắt đầu lên tiếng hù dọa tôi. – Trong vòng 15’ nữa mà không đến, thử xem ai chết trước!
- Trời ơi! Tức quá!
Tôi quát to vào cái điện thoại tắt máy. Đúng là…
Máu trong người tôi sôi lên, hì hục đứng dậy bước vào nhà tắm, tôi tự hỏi có cách nào trừng phạt anh không? Dám lấy JiHoo ra mà uy hiếp mình, mà cũng tại mình tự nhận làm người chăm sóc làm gì. Tôi tự càu nhàu với mình khi đứng trước gương.
Từ cái ngày đó, JiHoo lấy danh nghĩa bạn bè ra nhờ tôi làm người chăm sóc cho anh. Nếu không, chắc tôi không phải mệt mỏi thế này.
- Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, thì công việc này cũng sướng. - Tôi tự lải nhải một mình khi đang đánh răng. - Suốt ngày ngồi nhìn Yi Jung, được ăn uống thoải mái, cuối tháng lại được lãnh lương cao. Sướng như tiên rồi còn gì!
Nghĩ đến như vậy thôi thì tôi đã trở nên hí hửng rồi. Cái công việc mới này vất vả như giữ một cậu nhóc. Nhưng bù lại tôi được ở bên cạnh anh, từ lúc anh thức dậy đến lúc nhìn anh chìm vào giấc ngủ, có lẽ bao nhiêu cũng đủ để làm tôi hạnh phúc suốt đời rồi…
---
- Chào cô GaEul, cậu chủ cùng cậu JiHoo đang đợi cô trong phòng.
Thấy tôi đến, ông quản gia nhanh chóng chỉ dẫn, hình như hai người họ đã đợi tôi lâu lắm rồi. Tôi bước chân vào nhà anh rồi đi đến căn phòng sinh hoạt chung, là căn phòng anh luôn túc trực ở đó để chơi suốt cả ngày.
Thấy tôi bước vào, hình như anh trở nên vui mừng hẳn lên.
- Cô bé, cô đến trễ quá đấy!
- Có chuyện gì vậy? - Tôi cất tiếng hỏi khi thấy anh đã gọn gàng lắm rồi.
Từ cái ngày anh mất đi ký ức, những bộ vest đắt tiền đã bị anh quăng đi một cách không thương tiếc chỉ với một câu nói khiến tôi bật cười: “Nhìn đàn ông chết!”. Bây giờ trong tủ quần áo của anh, chỉ toàn những chiếc áo phông bình thường, những chiếc quần jeans rẻ tiền, những chiếc áo khoác đơn giản. Cuộc sống của anh đã hoàn toàn trở thành một cuộc sống bình thường giống như những con trai khác, không còn là một playboy với nụ cười chết người nữa.
- Hôm nay nhiệm vụ của em là dẫn Yi Jung đi khu giải trí Shinwa. - JiHoo lên tiếng giải thích khi tôi còn ngu ngơ nhìn.
- Cái gì cơ? - Gương mặt tôi biến sắc ngay lập tức. - Đi khu giải trí Shinwa, tại sao anh không dẫn anh ấy đi?
Tôi vừa nói vừa nhìn JiHoo, tay còn lại chỉ vào anh, Yi Jung đang ngồi bắn game trước cái tivi.
- Hôm nay anh bận rồi! - JiHoo trả lời, tay thò vào túi lấy ra hai cái vé. - Đây là thẻ VIP, khi em đưa cho nhân viên, họ sẽ đưa cho em một tấm card. Khi muốn chơi trò gì thì đưa ra, em không cần phải mua vé. Nói chung là miễn phí tất cả.
- Thẻ VIP? Ở đâu anh có vậy?
Tôi cầm hai tấm vé mà trầm trồ.
- Đó là công lao của Yi Jung đó! - JiHoo đứng nhìn Yi Jung đang ngồi chơi game mà mỉm cười. - Công sức cậu ấy mè nheo với JunPyo hơn nửa tiếng đồng hồ mới được đấy.
Tôi trố cả mắt ra nhìn JiHoo rồi lại nhìn Yi Jung, anh mè nheo với JunPyo chỉ để xin hai tấm vé này thôi à? Nỗi ngạc nhiên trong tôi cứ lớn dần.
- Này, ngơ ngác thế đủ rồi! - JiHoo lên tiếng. – Yi Jung đi được chưa?
Ngay lập tức, anh nhảy ra khỏi chiếc tivi, chạy đến nắm lấy tay tôi hí hửng.
- Cô bé, tôi đợi lâu rồi. Đi thôi!
- Rồi rồi. - Nói dù thế nào thì tôi cũng đành chấp nhận.
Rồi cái tính người chăm sóc của tôi lại nổi lên. Tôi chạy lại tủ, lục cho ra cái nón lưỡi trai với đôi găng tay đưa cho anh.
- Nè! Đội nón lên, mang găng tay vào. Nếu không thì không đi đâu nữa hết.
- Rồi, xong ngay!
Anh vui mừng, hấp tấp thọt tay vô đôi găng tay, đội cái nón lên đầu rồi nắm tay tôi lôi ra khỏi nhà, phóng lên chiếc xe đang đợi, không quên hét một câu tạm biệt.
- Bái bai!!!...
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Cô bé có buồn ngủ không?
Anh xích người lại gần tôi, nghiêng nghiêng cái đầu nhìn tôi, hỏi tôi một cách trẻ con.
- Tại sao anh hỏi vậy?
- Tôi buồn ngủ quá! - Anh dụi dụi mắt.
Tôi bật cười.
- Ai bảo không chịu ngủ, đòi thức sớm đi chơi làm gì? - Tôi dùng tay búng vào mũi anh. - Ngủ đi! Chừng nào đến tôi gọi thức dậy.
Tôi lắc đầu, giống như mệt mỏi trước thái độ của anh. Ngay lập tức, anh nằm xuống, đặt đầu lên đùi tôi, tay với lên chụp lấy tay tôi, rồi nhắm đôi mắt lại: Đó là cách anh ngủ khi có tôi bên cạnh.
- Đúng là trẻ con thật! - Tôi phì cười khi chỉ trong chốc lát, anh đã ngủ mất rồi.
Tay chống cằm nhìn anh, tôi có cảm giác thật bình yên. Gương mặt anh, vẫn gương mặt làm tôi đau khổ, làm tôi hạnh phúc, làm tôi cười.Nhưng bây giờ, anh chỉ có thể làm tôi cười, vui vẻ một cách trẻ con, không thể đáp lại tình yêu cho tôi, thứ tình yêu ngọt ngào chính anh trao tôi để rồi tôi quay lưng trốn chạy nó.
Một cách vô thức, tôi đưa tay còn lại nghịch tóc anh, môi mỉm cười:
- Phải chi anh trở lại một So Yi Jung yêu tôi như ngày trước trong ngày hôm nay…
Mắt tôi ngân ngấn rồi. Ngu ngốc thật! Làm sao để anh trở lại chứ? Tôi chớp mắt để nước mắt không rơi, để trái tim mình lại không thổn thức lên vì nhớ anh. Khẽ ngước nhìn mấy hàng cây bên đường, dòng hồi ức từ cái ngày anh kêu tôi bằng cô bé không biết từ đâu chợt ùa về, kín cả đầu…
“- Cô bé về rồi à? - Anh cười khi thấy tôi bước vào căn phòng, trên tay cầm theo hộp thức ăn.
- Sao anh không ngủ?
- Ngủ rồi làm sao ăn thức ăn của cô bé xinh đẹp chứ? - Anh tinh quái cười.
Tôi nuốt nước bọt trước mấy lời dỗ ngọt của anh. Phải chăng trước đây, mấy cái lời ngọt như kẹo này đã làm mấy cô người mẫu ngã vào lòng anh một cách không tự chủ? Nếu đúng là thật thì cái tính của gả playboy vẫn còn đâu đó trong tâm trí anh.
- Nè! Anh ăn đi rồi ngủ nữa, trời tối rồi.
Tôi đặt phần thức ăn lên bàn, rồi quay sang lườm anh khi biết rằng anh đang nhìn mình chầm chầm.
- Tại sao nhìn tôi như vậy?
- Vì cô bé dễ thương quá!. - Anh nở nụ cười ngọt ngào.”
“- Cô bé, tôi không ngủ được! - Anh chu môi trẻ con than thở.
- Không ngủ cũng phải ngủ, mai tôi còn đi làm nữa. Không thức mãi với anh được. - Tôi trả lời trong khi đôi mắt vẫn còn nhắm tịt.
- Cô bé là người chăm sóc của tôi mà. - Hình như anh nổi giận rồi, anh quát lớn với tôi.
Tôi thở dài, ngồi dậy rồi cố nhướn mắt nhìn anh đang ngồi trên giường.
- Vậy tôi phải làm gì?
- Ngủ chung với tôi.
Anh quả quyết trả lời làm tôi giật mình. Nhưng cơn buồn ngủ cứ tấn công tôi mãi, đôi mắt không thể nào mở to lên được, cũng không còn sức tranh cãi với anh. Bắt buộc, tôi đứng lên khỏi chiếc ghế, lết tới chiếc giường.
- Ngủ bằng cách nào? Giường nhỏ quá. - Tôi gật gù hỏi.
- Cô bé lên giường ngồi đi. - Anh cười hào hứng khi thấy tôi đồng ý, tay vỗ phịch phịch lên chỗ kêu tôi ngồi.
Tôi cố leo lên giường trong khi suýt té mấy lần vì hụt chân, mắt cứ nhắm chặt như dính keo. Cuối cùng cũng leo lên được chiếc giường tôi chỉ biết ngồi phịch xuống, duỗi hai chân ra rồi gần như gục hẳn xuống.
Tuy cơn buồn ngủ cứ đè nặng lên mắt, nhưng tôi cảm nhận anh đang làm gì. Anh luồn hai tay qua eo tôi, ôm chặt tôi vào lòng, đầu đặt lên vai tôi. Rồi im lặng..
- Này, anh đang làm gì thế?
Tôi gãi đầu một cách thói quen khi tóc anh cứ cạ mãi vào cổ. Quay nhẹ đầu sang nhìn anh, anh đã ngủ mất rồi.
- Thật là…
Tôi chỉ kịp thốt lên nhiêu đó rồi ngước đầu lên đặt lên vai anh, thở dài một cái rồi lại chìm vào giấc ngủ…”
“Khẽ mở mắt ra nhìn, tôi biết rằng trời đã sáng, đã đến lúc phải bắt đầu ngày mới. Tôi ưỡn người theo thói quen khi đôi mắt đang cố hé mở để nhìn xung quanh.
- Còn sớm mà! Cô bé ngủ tiếp đi.
Tiếng anh vang lên sau lưng khiến tôi như cứng người lại trong giây lát. Quay đầu lại nhìn anh, anh đang cười.
- Sao anh thức sớm vậy? - Tôi nhìn anh bằng cặp mắt khó hiểu.
Anh không nói gì, chỉ đưa tay lên đặt lên môi tôi như muốn tôi im lặng. Rồi anh vuốt mấy lọn tóc lù xù trước mặt tôi, môi mỉm cười.
Tôi thoáng giật mình. Mắt cứ chớp chớp liên tục để giữ bình tĩnh, khẽ gục mặt xuống để thoát khỏi tay anh đang đặt trên mặt mình.
- Thôi! Anh ngủ đi, tôi về.
Tôi đánh trống lãng khi cảm xúc cứ dần hiện lên mặt mình: nó đang đỏ ửng cả lên.
- Cô bé sẽ lại đến chứ hả? - Anh nhìn tôi hỏi khi tôi định bước xuống giường.
- Tất nhiên! - Tôi cười nhẹ. - Anh ngủ đi, trưa tôi đến.
Tôi vuốt tóc anh để anh yên tâm. Anh cũng đành xụ mặt xuống mà chấp nhận.
- Ngủ đi! Không tôi không đến nữa đó.
Tôi dặn dò thật kĩ rồi bước nhanh ra khỏi căn phòng, trong khi trái tim cứ đập rộn lên vì những hành động của anh.”
< Keng… >
- Chào mừng quý khách!
Theo quán tính, tôi quay lại gật đầu chào khách.
- Đây là nơi cô bé làm việc hả?
Giọng anh vang lên nơi cánh cửa. Giật mình, tôi ngước mặt lên nhìn. Đúng là anh rồi!
- Yi Jung?
Anh chỉ cười, vẫy vẫy tay chào tôi.
- Sao anh đến được đây? - Tôi ngú ngớ hỏi.
- Nhớ cô bé quá nên gọi điện thoại cho JiHoo kêu người dẫn tôi đến gặp cô bé. - Anh tinh quái cười.
Trong khi tôi đang há hốc ra vì ngạc nhiên. Thì anh bật cười, lại là nụ cười ngọt ngào của ngày trước..”
“…- Này, trả lời nghiêm chỉnh câu hỏi của tôi. - Tôi làm mặt hình sự nhìn anh khi anh đang ngồi chơi game trước tivi.
- Ưm…
- Tại sao anh kêu tôi bằng cô bé? - Tôi nhăn mặt hỏi. Đơn giản là vì câu hỏi này cứ lấp lửng trong đầu tôi mãi, hôm nay tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Tôi ngồi cạnh anh, đợi anh trả lời. Còn anh thì ngồi thản nhiên bắn game, nó làm cơn tức giận trong người tôi nổi lên.
- Này, thái độ gì thế hả? - Tôi quát.
- Vì cô bé dễ thương.
Câu trả lời của anh ngay lập tức làm tôi nhũn cả người ra. Tôi ngồi phịch xuống, nhìn anh một cách khó hiểu.
- Cái gì cơ?
Rồi anh bỏ máy game xuống, quay người lại nhìn tôi, miệng cứ nói liên tục.
- Vì cô cứ như cô bé. Nè, mặt thì tròn, mắt thì to, môi cứ chu ra như đứa trẻ. - Anh vừa nói vừa diễn tả khắp mặt tôi. - Da trắng. Còn nữa, cô mập như đứa trẻ í. - Dứt lời, anh dùng hai tay bẹo má tôi.
Cuối cùng thì anh cũng lòi cái đuôi ra. Mập? Tôi mập ư? Máu trong người lại sôi cả lên, tôi cố gắng nuốt nước bọt để hỏi câu cuối cùng.
- Anh thấy tôi mập nên kêu bằng cô bé?
- Ừm..
Anh bật cười to trước câu trả lời của mình, nó làm tôi tức điên lên. Ngay lập tức, anh đứng lên chạy đi.
- Nè! Anh đứng lại đó. - Tôi thét lên vì giận, cũng chạy theo anh. - Tôi mà bắt được anh, anh chết chắc với tôi!
Tôi cứ cắn chặt môi vì cơn giận dữ trong mình, tuy chạy, nhưng trong đầu tôi thì suy nghĩ cách mà trừng phạt anh, cái tội dám nói tôi mập. Yà, điên cả lên mất rồi!!!”
---
- Thưa cô, đã đến rồi!
Ông tài xế lên tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Đưa mắt ngó nghiêng, tôi thấy chiếc xe đã đậu lại trước cổng của khu giải trí Shinwa, khu giải trí với diện tích rộng và nổi tiếng nhất Hàn Quốc.
- Yi Jung? - Tôi khẽ lay đầu anh. – Yi Jung, đến nơi rồi. Thức dậy đi.
Anh gãi gãi đầu trong cơn mê ngủ khiến tôi bật cười.
- Không thức là về đấy! - Tôi hù doạ.
- Không!! Thức rồi mà.
Ngay lập tức, anh bật ngồi dậy với tinh thần cực kì vui vẻ. Nó làm tôi cười,
ngay cả ông tài xế cũng cười.
- Đi thôi cô bé!! - Anh nhanh chóng chạy ra khỏi chiếc xe. Trên môi đã nở nụ cười háo hức.
- Này!
Tôi cũng chỉ biết nói to theo anh khi anh đã chạy trước mất rồi. Không biết đâu đó trong gió, cái cảm giác vui vẻ lại lấp đầy lòng tôi…
CHAP 12: BẠN TRAI MỘT NGÀY
- Đây là card của cô. Chúc cô vui vẻ!
Người bán vé đưa cho tôi hai tấm card. Tôi thì gật đầu cảm ơn rồi hấp tấp chạy theo anh, anh đã hoà người vào dòng người đông đúc mất rồi!
- Cô bé, chơi trò này trước đi!
Anh đề nghị sau một hồi tìm kiếm trò chơi.
- Hửm?
- Cái đó đó!
Anh đưa tay lên chỉ, tôi thì nhìn theo. Ôi trời, nó cao ngút quá, nhìn lên thôi cũng mỏi cả cổ rồi. Huống chi mà leo lên ngồi cho nó xoay, sống lưng tôi đã bắt đầu lạnh.
- Anh thật sự muốn chơi hả? - Tôi hỏi cho chắc chắn trước khi quyết định.
- Ừm!!
- Nếu muốn thì cứ chơi. - Tôi đáp, trong khi đôi mắt vẫn còn tìm kiếm đỉnh của trò chơi này.
Ngay lập tức, anh chụp tay tôi chạy đi.
- Wow! Trên này đẹp thật!
Tôi lên tiếng trầm trồ khi vòng quay quay được 1/3 quãng đường. Ngồi ở đây có thể thấy được toàn khu vui chơi, nó đẹp đến nỗi tôi phải há hốc ra mà nhìn.
- Cô bé thích không? - Anh lên tiếng hỏi khi tôi quay lại nhìn.
- Thích chứ!
Tôi cười, trong khi anh chỉ nhìn tôi, gương mặt đang suy nghĩ điều gì đó.
- Anh đang nghĩ gì vậy? - Thấy lạ, tôi đứng lên bước lại gần anh, đặt hai tay lên vai anh mà hỏi.
- Hửm.. Gì thế? - Anh giật mình khi hai tay đặt lên vai anh.
- Anh đang suy nghĩ gì thế? Không sao chứ?
Anh cười, đầu lắc lắc, nhưng hình như anh đang giấu tôi điều gì đó. Không chịu thua, tôi quyết hỏi lại.
- Này! Có thể...
- Cô bé cho tôi hỏi một câu được không? - Tôi chưa kịp nói dứt câu thì anh ngước mặt lên nhìn tôi.
Tôi gật đầu.
- Có phải tôi giống người cô bé yêu lắm phải không?...
---
Câu hỏi của anh cứ đâu đó vang lên bên tai tôi một cách máy móc. Tôi trở nên ngập ngừng trước mặt anh, môi cứ run lên, không thể nói nên lời. Tại sao anh lại hỏi như vậy? Đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ xa xăm..
Trái tim tôi lại đập mạnh, nó lại nhói lên một cách đau đớn. Loạng choạng, tôi bước lùi vài bước để có thể ngồi xuống chiếc ghế. Càng lúc, nó càng đau, một cách không thể nào kìm chế được. Thói quen, tôi đặt hai tay mình lên ngực, nơi trái tim đang quặn lên, bóp chặt trong giây lát, mắt khẽ khép hờ để cơn đau qua đi. Cứ nghĩ cơn đau này sẽ không tái phát nữa khi tôi đã hơn một năm uống thuốc, nhưng rồi hôm nay nó lại quay trở lại, trở lại để hành hạ tôi.
- Cô bé? Chuyện gì vậy?
Hình như anh đã thấy hành động của tôi. Ngay lập tức, anh phóng tới bên tôi, hai tay lay nhẹ vai tôi trong cơn hỗn loạn. Tôi không nói gì, chỉ biết đưa tay còn lại nắm lấy tà áo anh mà nghịt mạnh xuống, chờ đợi cơn đau đi qua.
.. Cuối cùng cơn đau cũng qua, tôi thở phào trong cơn nhẹ nhõm. Ngước lên nhìn anh, anh đang nhìn tôi trong gương mặt lo lắng.
- Cô bé, không sao chứ? Chuyện gì vậy?
- Không sao. - Tôi biện hộ. - Bệnh cũ tái phát thôi. Mà... tại sao anh hỏi vậy? - Nói một hồi tôi cũng lòng vòng lại cái chủ đề cũ.
Anh nhìn tôi, ngập ngừng. Cái nét trẻ con lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, để lại một gương mặt nghiêm nghị, một tính cách y hệt ngày trước, ngày anh còn là một playboy.
- Hôm qua, tôi có xem lại mấy cái quyển album cũ trong tủ.
- Rồi sao? - Tôi hỏi với nét mặt ngạc nhiên quá độ.
- Tôi thấy hình cô bé… chụp với một người con trai… giống hệt tôi. - Câu trả lời ngập ngừng của anh rồi cũng đến hồi kết thúc.
- Cái gì cơ?
Tôi có nghe lầm không? Hình của tôi chụp cùng anh? Hồi nào chứ? Tôi tự nghĩ trong đầu với nỗi ngạc nhiên đang tràn kín cả đầu.
- Tại sao anh nghĩ đó là tôi?
- Hình cô bé rất nhiều, dường như đầy cả quyển album. Ngay cả trong chiếc điện thoại cũ JiHoo đưa cho tôi cũng toàn là hình cô bé. Nếu cô bé không tin, cô bé có thể xem.
Anh vừa nói, tay đưa ra chiếc điện thoại. Tôi không thể tin vào tai mình nữa, đành đánh liều một lần. Tôi nuốt nước bọt để giữ bình tĩnh, tay cứ dần dần đưa ra cầm lấy cái điện thoại…
Mắt tôi đã ngân ngấn nước mắt rồi, bây giờ cũng chỉ biết dùng tay còn lại đưa lên miệng mà ngăn tiếng nấc thôi. Tự hỏi rằng có phải khóc vì xúc động không, hình của tôi, không biết từ lúc nào đã đầy kín cả máy anh. Những tấm hình mang hình ảnh hằng ngày của tôi, không biết từ bao giờ, từ bao giờ…
Cuối cùng, tôi cũng không ngăn lại được tiếng nấc của mình, nước mắt cũng rơi.
- Yi Jung, anh ngốc lắm. Anh biết không? - Tôi thều thào trong xúc động và nỗi nhớ anh. Nó làm cho nước mắt tôi rơi một cách không tự chủ.
- Tất cả là sự thật phải không?
Anh hỏi, tôi thì khóc, khóc cho đến khi cảm giác muốn được yêu anh chiếm đầy tâm hồn thì mới ngước lên nhìn anh.
- Tôi ước rằng, tất cả điều này không phải là sự thật.
Tôi vừa nói, vừa chạy đến ôm chầm lấy anh. Ôm lấy gương mặt của anh, ôm lấy tất cả, tất cả thuộc về anh.
- Nếu như có một điều ước, cô bé có ước tất cả điều này không phải là sự thật không?
Anh cất tiếng hỏi khi không còn nghe tiếng nấc của tôi nữa.
- Có, bao nhiêu điều cũng ước rằng là có.
- Tại sao?
- Vì tất cả những điều này đều là thứ hạnh phúc bong bóng nước mỏng manh. - Tôi buông hai tay ra khỏi người anh, bước lùi lại một bước khỏi anh. - Thà không có còn hơn là có mà không giữ được nó, không giữ được người tôi yêu trong trái tim mình.
Rồi tôi bật cười một cách gượng gịu, quay mặt sang hướng khác. Giống như một lần nữa trốn tránh thứ hạnh phúc anh trao.
- Vậy tại sao, cô bé không giữ lại thứ tình yêu bong bóng nước này, trong ngày hôm nay? - Anh lên tiếng đề nghị.
- Tôi không thể.
- Tại sao?
- Bởi vì anh không hề yêu tôi, anh không phải là So Yi Jung yêu Chu GaEul này. - Tôi nói trong nỗi thất vọng.
- Đúng, tôi không phải là So Yi Jung hoàn hảo yêu Chu GaEul. - Anh nhìn tôi một cách yêu thương. - Nhưng tôi là một Yi Jung yêu cô gái luôn được tôi gọi bằng cái tên “cô bé”.
---
Tôi quay sang nhìn anh, nhìn bằng một ánh mắt hoàn toàn khó hiểu. Ngạc nhiên? Hạnh phúc? Hay đang rung động trước lời nói của anh?
Nó làm người tôi như tan ra trong ngọt ngào. Nó là sự thật? Tôi tin được không? Nó có làm tôi đau khổ nữa không?
- Anh đang nói gì vậy? - Tôi lên tiếng phá huỷ cái không gian còn đầy ấp lời anh nói.
- Tôi yêu cô bé.
Anh cười, một nụ cười khiến tôi có cảm giác mặt mình đỏ cả lên. Không được! Tôi tự dùng hai tay bịt mắt mình lại để khiến trái tim mình không bị lỗi nhịp.
- Không tin!
Tôi nói to sau một hồi suy nghĩ, lời yêu đâu thể nói muốn nói là nói. Chắc chắn anh đang gạt tôi. Lườm anh rồi thì tôi bước đến gần, búng vào mũi anh một cái thật đau.
- Anh đang gạt ai thế? Gạt tôi thì chắc không thành công rồi! - Rồi tôi cười một cách tự hào.
Cười chưa hết nụ cười thì tôi có cảm giác bị ai đó kéo giật tay về phía trước. Trong tích tắc, tôi đã ngã gần như nguyên người vào lòng anh.
Quyết không tha cho tôi, anh ngay lập tức ôm lấy người tôi, tay còn lại dùng tay bịt mũi tôi.
- Vậy để tôi chứng minh cho cô bé thấy. - Anh cuối người xuống thì thào vào tai tôi.
- Ôi trời, buông tôi ra. - Tôi vùng vẫy một cách quyết liệt để thoát ra khỏi anh, nhưng hình như là vô vọng.
- Cô bé trả lời đi, rồi tôi buông ra.
- Được rồi, anh muốn làm gì thì làm. Buông tôi ra. - Cuối cùng tôi cũng chịu thua trước anh.
Anh cười, bỏ tay ra khỏi mũi tôi. Còn tôi thì thở lấy thở để, cũng may là chưa chết ngộp.
- Này, sao không buông tay ra khỏi người tôi đi chứ? - tôi quát to khi anh cứ một mực ôm chặt lấy tôi.
- Nói cho cô bé nghe, tôi sẽ chứng minh cho cô bé thấy là tôi không nói dối . Và cô bé đã bảo muốn làm gì thì làm, vậy thì tôi sẽ làm… - Anh nói một hồi rồi suy nghĩ, hình như anh cũng chưa biết nên phải làm gì. - Sẽ.. Ưm.. Sẽ làm bạn trai của cô bé trong vòng một ngày.
Nói rồi, anh mỉm cười, hai tay lại ôm chặt tôi vào lòng.
- Khoan! Tôi chưa… - Tôi tưng hửng nói to khi mình không hoàn toàn chấp nhận ý kiến đó.
- Suỵt!! Cô bé không có ý kiến phản đối! - Anh nói rồi cười một cách quyền lực trước mặt tôi.
Còn tôi? Tôi thở dài trong sự mệt mỏi.
- Cô bé, thay đổi cách xưng hô, được không? - Anh đề nghị, trong khi tôi đang nhìn chăm chú khung cảnh xung quanh.
- Hả?
- Bây giờ cô bé phải gọi tôi bằng anh, tôi cũng phải gọi cô bé bằng em. - Anh đề nghị một cách trẻ con.
- Không! Nhất định là không! - Tôi chăm chỉ phản đối.
- Rất tiếc, cô bé không được quyền phản đối ý kiến của… anh. - Anh cười, cố gắng thay đổi mình. Tôi thì chỉ biết gật gù mà vâng lời thôi.
- Mà này. - Tôi lên tiếng hỏi khi trong đầu đột ngột có ý tưởng. - Anh học được mấy cái cách nói chuyện này ở đâu vậy?
- Trong chương trình tivi hôm qua í! - Anh thú nhận một cách trẻ con.
- Chương trình gì? - Tôi hỏi gặng lại.
- Hình như là… “Những trò tán gái của một Casanova”. - Anh gãi đầu mà cố nhớ lại.
Hửm? “Những trò tán gái của một Casanova”? Trời ơi. Trong cơn ngạc nhiên, không hiểu vì sao cái tính người chăm sóc của tôi lại nổi lên. Tức giận, tôi đẩy anh về phía sau.
- Ai cho anh xem mấy cái chương trình tivi thế hả? Anh đã..
< Bốp.>
Tôi chưa nói dứt câu thì cái tiếng va chạm đâu đó vang lên. Giật mình, tôi tìm kiếm trong nỗi tò mò. Và câu trả lời của nó làm tôi hốt hoảng.
Là anh..
Là do tôi đẩy anh về phía sau, làm đầu anh va vào tấm kính dày.
- Yi Jung? Anh không sao chứ?
Tôi quýnh quáng hỏi anh, anh thì không trả lời, chỉ ngồi ôm chặt đầu. Nó càng làm tôi hoảng sợ hơn.
- Em xin lỗi, anh không sao chứ?
Tôi ngồi xuống trước mặt anh, tay cứ run run đặt lên mặt anh mà hỏi, sợ rằng chuyện gì không may sẽ đến với anh.
Bất ngờ, trong khi tôi đang còn loay hoay với cái đầu anh thì trong chốc lát, anh ngước mặt lên đặt lên môi tôi một nụ hôn..
- Đây cũng là một trò tán gái đó! - Anh cười tinh quái khi tôi cố đẩy anh ra.
Anh nói, nói xong thì lại cười, trong khi tôi đang hoàn toàn cứng cả người. Anh gạt tôi? Không hiểu sao ngọn lửa tức giận lại bùng nổ trong tôi, nó khiến tôi muốn quát lên, muốn đánh anh, thật nhiều.
- Yi Jung? Anh dám gạt em?
Anh không nói gì, chỉ cười lêu lêu tôi.
- Anh chết chắc!
Tôi định đánh anh, nhưng may mắn lúc đó thì vòng quay đã hết giờ, cánh cửa bật mở, và anh nhanh chóng phóng ra.
- Em giỏi thì đánh anh! - Anh vừa nói, vừa chạy đi.
- Yi Jung, anh đứng lại đó. Em mà bắt được anh thì anh đừng hòng sống với em!
Tôi thét lên sau lưng anh…
Cuối cùng thì màn đêm lạnh cũng buông xuống.
Sau một ngày mệt mỏi, tôi cùng anh ngồi phịch xuống một chiếc ghế. Anh thì ngồi nhìn mọi người, trong khi tôi cứ lục mấy món đồ được miễn phí trong ngày hôm nay.
- Em kiếm gì thế?
- Ưm. Xem lại hôm nay đã được miễn phí những gì... - Tôi cười.
- Vậy sao. Đố em, hôm nay anh thích nhất món gì? - Anh đặt câu hỏi.
- Làm sao em biết chứ!
Tôi đáp, trong khi đang liếc anh trẻ con. Anh cười, tay thò vào túi, lấy ra một cái hộp nhỏ. Làm tôi ngạc nhiên.
- Cái gì vậy?
Anh không nói gì, chỉ mở chiếc hộp ra trước mặt tôi. Là một món quà nhỏ, sáng lấp lánh trong màn đêm cùng những ánh đèn.
- Yi Jung?
- Em thích không?
Tôi bật cười. Là nhẫn, một cặp nhẫn đơn giản nhưng nó mang cho tôi cảm giác hạnh phúc.
- Cái này cho em này!
Anh lấy ra một chiếc, đeo vào ngón tay áp út của bàn tay trái cho tôi. Nó làm tôi há hốc ra vì ngạc nhiên.
- Đẹp không?
- Đẹp quá! - Tôi trầm trồ. – Vậy còn anh? Anh không đeo hả?
Anh cười, tay chỉ vào sợi dây chuyền xích bạc trên cổ, chiếc nhẫn còn lại đã được luồn vào sợi dây từ lúc nào rồi.
- Anh không phải như em, không thể đeo nhẫn lung tung được.
- Vậy sao?
Tôi cười một cách hạnh phúc khi nhìn vào chiếc nhẫn trong ngón tay mình. Tự hỏi rằng, giấc mơ đẹp này có tồn tại mãi mãi không?
- Cô bé, suốt ngày hôm nay thì em đã tin anh chưa? - Anh lên tiếng hỏi, và tôi biết anh đang hỏi về vấn đề gì.
- Chút chút thui! - Tôi chu môi ra mà nhận xét.
Rồi tôi bật cười, làm anh cười theo.
Có điều gì đó trong cơn gió lạnh này khiến tôi đỏ mặt, hình như là do tay anh. Anh đưa tay thật nhẹ chạm vào mặt tôi, nó làm trái tim tôi đập mạnh. Khẽ ngước mặt xuống để thoát khỏi tay anh, nhưng tôi không thoát khỏi nụ hôn ấm áp của anh.
Anh hôn tôi, thật dịu dàng và ngọt ngào. Tôi cảm nhận được tay anh đang dần ôm chặt lấy người tôi, rồi trong vô thức, tay tôi cũng luồn vào tóc anh.
Tất cả diễn ra như trong giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào mà có lẽ cả đời này tôi không dám mơ đến…