Tình yêu dịu dàng
Chap 1
Phượng Quỳnh gắp đá bỏ vào từng ly, cử chỉ thẫn thờ chậm chạp của
cô làm dì Phượng hơi nóng ruột
- Nhanh lên đi con. Đừng để khách chờ lâu quá - Nói rồi, bà giúp cô
khui mấy chai nước ngọt.
Ly và chai chất đầy trên chiếc khay làm tay Phượng Quỳnh trĩu nặng
xuống vì nặng. Cô chậm rãi đi lên phòng khách, nhưng dì Phượng lại
quay lại:
- Khoan đã con. Còn bia nữa. Mấy cậu đó không chịu uống nước ngọt
đâu.
- Vâng - Phượng Quỳnh đứng chờ mẹ chất thêm mấy lon bia.
Từ phòng khách, tiếng nhạc chợt mở lớn làm cả cô và bà Phượng đều
giật mình. Sau đó là một tràng cười vọng vào.
Hình như đám bạn Quốc khoái chí vì cú giật mình vừa rồi. Quỳnh bậm
môi, thận trọng nép qua tấm màn đi ra. Ở salon, một đám thanh niên
trai gái nói chuyện như pháo nổ. Quỳnh không nhìn đến ai, nhưng cô
biết Quốc đang ngồi ở đầu bên kia. Anh cũng không hề nhìn cô. Khi
có mặt người khác, anh và cô có mối quan hệ chủ tớ. Hơn cả Quỳnh,
anh thực hiện quy ước đó một cách triệt để.
Quỳnh đặt khay nước xuống bàn, nhẹ nhàng đặt từng ly đến trước mặt
mọi người. Người thanh niên ngồi gần đó nhìn bàn tay cô. Rồi nhìn
lên mặt cô, rồi lại lướt mắt xuống bàn tay như so sánh. Khi cô định
đặt ly trước mặt anh ta, anh ta chợt cản lại, cười cười:
- Cứ để tôi tự phục vụ, cám ơn.
Cô gái ngồi bên cạnh lập tức oang oang:
- Anh Dương ga lăng vượt tiêu chuẩn rồi đó.
Phượng Quỳnh biết cô ta muốn ám chỉ cử chỉ của Dương dành cho cô.
Cô chớp mắt nhìn xuống như không nghe. Nhưng một giọng nói khác
khiến cô phải ngước lên nhìn. Đó là một tên con trai có hàm ria
nhìn rất đểu. Hắn nói mà mắt vẫn nhìn cô chằm chằm:
- Nó chuyên môn ga lăng với phái nữ, nhất là con gái đẹp, trừ phụ
nữ và bà già.
Mọi người cười rần lên. Phượng Quỳnh vẫn lặng thinh. Đặt nuớc xong,
cô cầm khay quay vào, nhưng tên con trai đã chặn lại:
- Này cô bé! Cho anh xin cà phê, phiền cô bé nghe.
- Dạ, anh chờ một chút.
Quỳnh quay vào. Lát sau, cô mang phin cà phê đi ra. Cái tên vô
duyên ấy cười tinh quái và lẳng lặng đưa chân ra ngáng chân cô.
Quỳnh té nhào vào người Dương. Phin cà phê hắt trọn vào áo anh ta.
Dương bị nóng cả vùng ngực. Nhưng thay vì hất Quỳnh cùng ly cà phê
ra, anh ta chỉ đỡ lấy cô, mềm mỏng:
- Đứng lên đi, cô có sao không?
Xung quanh, người thì nhìn thú vị, người cười khúc khích, Phượng
Quỳnh giận run người, cô ngước nhìn Quốc. Anh ta có vẻ khó xử. Thậm
chí cười cho qua:
- Thôi, lỡ rồi, để lấy áo khác cho thằng Dương thay. Lên phòng tao
đi Dương. Cô Quỳnh lấy cho tôi chiếc áo mới nhé.
- Dạ.
Quỳnh quay vào ngay, cô nghe ai đó hỏi Quốc:
- Cô bé đó là ai?
Quốc nói trơn tru:
- Bà con xa với mẹ tao.
Quỳnh tưởng Quốc sẽ bảo mình là người giúp việc như mọi lần, cho
nên cô hơi ngạc nhiên khi hôm nay anh nói như vậy. Có lẽ lần này
thấy bạn bè hơi quá, nên anh muốn họ tôn trọng cô.
Cô đi lên phòng Quốc, lấy áo cho Dương. Anh ta tự nhiên cởi áo
trước mặt cô. Vừa gài nút, anh ta vừa đưa mắt nhìn cô, cười cởi
mở:
- Lúc nãy bạn anh đùa hơi quá, em đừng giận.
- Dạ.
- Sao em không nói gì hết vậy? Không giận sao?
- Dạ, em không biết.
- Không biết nghĩa là rất giận.
Quỳnh lắc đầu:
- Dạ không.
- Anh không tin.
Thấy Quỳnh không nói gì, Dương lại cười:
- Em ít nói quá vậy? Tên Quỳnh à?
- Dạ.
Anh thích cái tên đó lắm, em hiền và lặng lẽ như hoa quỳnh vậy.
Nhưng cũng rất quyến rũ
Quỳnh ngước mắt nhìn khi anh ta nói một câu đặc biệt như vậy. Nhưng
theo thói quen, cô không bình phẩm chỉ dạ nhỏ một tiếng thật khiêm
tốn và đứng chờ cho Dương mặc áo xong. Anh ta đi ra ngoài và quay
lại nói như nhận xét:
- Em ít nói thật, anh chưa thấy cô gái nào ít nói như em - Anh ta
cười đi xuống.
Quỳnh mang chiếc áo dính cà phê bỏ vào máy. Cô đứng im bên máy,
lặng lẽ nhớ thái độ của Quốc lúc nãy. Thế là cô ứa nước mắt.
Phía sau cô, bà Phượng loay hoay nấu nướng. Không để ý tới thái độ
buồn lặng của con gái.
Ở nhà trên, tiếng cười đùa vẫn văng vẳng xuống, át cả tiếng nhạc ồn
ào. Quỳnh giúp mẹ lặt xong mớ rau, rồi chui vào phòng học
bài.
Phòng của hai mẹ con trước đây là nhà kho của biệt thự này. Từ nhà
bếp về phòng phải băng qua con đường nhỏ. Nhiều lúc mưa phải che áo
mà đi. Quỳnh không nhớ cô đã theo mẹ về đây từ lúc nào, chỉ nhớ từ
nhỏ đến lớn cô đã ở đây. Với thân phận người giúp việc như mẹ của
cô, được ở một căn phòng như thế này là quá sang trọng. Tường sạch
trắng tinh, nền gạch bông, có cả phòng khách và toilet. Đó là một
thiên đường yên ổn của hai mẹ con. Và Quỳnh không thiếu thứ gì, vì
lương của mẹ rất cao.
Khi cô ra ngoài đường, đố ai tin đó là cô gái giúp việc cho gia
đình giàu có, vì cô luôn có áo quần đẹp, luôn có đủ tiền để tham
gia những cuộc vui với bạn bè. Dĩ nhiên đó không phải là những
người bạn quý tộc như Quốc. Nhưng với vị trí của cô, không phải lo
lắng tiền đi học là sung sướng lắm rồi.
Và cô có cả Quốc, cậu công tử duy nhất của ông bà chủ luôn là người
bảo trợ, không để cô thiếu thứ gì.
Quỳnh ngồi vào bàn học, nhưng chỉ chống cằm suy nghĩ. Cô buồn buồn
khi nhớ lại thái độ bàng quan của Quốc lúc nãy. Sao anh không làm
một cái gì để bảo vệ cô? Để cô bị đem ra chọc ghẹo như vậy, anh
không bực mình sao?
Tiếng chân rào rào trên sỏi làm Quỳnh ngẩng lên. Cô thấy Quốc đang
đi xuống. Anh quay ra sau kiểm tra. Thấy không có ai, anh đến thẳng
khung cửa sổ ngó vào phòng.
- Em học bài hả? Trưa nay hai giờ ra quán, anh chờ.
Những giận hờn bỗng bay mất, Quỳnh dạ nhỏ một tiếng ngoan ngoãn.
Quốc luồn tay qua khung cửa, đặt nắm kẹo xuống bàn:
- Cho em đó.
- Cám ơn anh.
Quốc cười với cô một cái rồi đi lên. Quỳnh bước ra cửa ngó qua phía
căn nhà ông già làm vườn, không thấy bóng ông ta, cô thở phào nhẹ
nhõm.
Bài Mới Quy Định Tìm Kiếm RSS
Kho GameXiTeen, Tải Game Khủng Hot Miễn Phí
Truyện Cười Truyện Teen Tiểu Thuyết Truyện Ma
TÌM KIẾM TRUYỆN NHANH, CHÍNH XÁC
Trang 1 / 19
1
2 3 … 18 19 »
Forum moderator: changtraidacam
Diễn Đàn Kênh Truyện » Truyện Tình Cảm Tuổi Teen » Truyện Teen Full
» Tình Yêu Dịu Dàng (Tác Giả : Đang Cập Nhật)
Tình Yêu Dịu Dàng
Admin - Cấp 15 [ được Cảm Ơn lần trong 29519 Bài Viết ] Thời Gian:
Thứ 4, 25/07/2012, 5:25:52 | Bài Thứ 1
Tình yêu dịu dàng
Chap 1
Phượng Quỳnh gắp đá bỏ vào từng ly, cử chỉ thẫn thờ chậm chạp của
cô làm dì Phượng hơi nóng ruột
- Nhanh lên đi con. Đừng để khách chờ lâu quá - Nói rồi, bà giúp cô
khui mấy chai nước ngọt.
Ly và chai chất đầy trên chiếc khay làm tay Phượng Quỳnh trĩu nặng
xuống vì nặng. Cô chậm rãi đi lên phòng khách, nhưng dì Phượng lại
quay lại:
- Khoan đã con. Còn bia nữa. Mấy cậu đó không chịu uống nước ngọt
đâu.
- Vâng - Phượng Quỳnh đứng chờ mẹ chất thêm mấy lon bia.
Từ phòng khách, tiếng nhạc chợt mở lớn làm cả cô và bà Phượng đều
giật mình. Sau đó là một tràng cười vọng vào.
Hình như đám bạn Quốc khoái chí vì cú giật mình vừa rồi. Quỳnh bậm
môi, thận trọng nép qua tấm màn đi ra. Ở salon, một đám thanh niên
trai gái nói chuyện như pháo nổ. Quỳnh không nhìn đến ai, nhưng cô
biết Quốc đang ngồi ở đầu bên kia. Anh cũng không hề nhìn cô. Khi
có mặt người khác, anh và cô có mối quan hệ chủ tớ. Hơn cả Quỳnh,
anh thực hiện quy ước đó một cách triệt để.
Quỳnh đặt khay nước xuống bàn, nhẹ nhàng đặt từng ly đến trước mặt
mọi người. Người thanh niên ngồi gần đó nhìn bàn tay cô. Rồi nhìn
lên mặt cô, rồi lại lướt mắt xuống bàn tay như so sánh. Khi cô định
đặt ly trước mặt anh ta, anh ta chợt cản lại, cười cười:
- Cứ để tôi tự phục vụ, cám ơn.
Cô gái ngồi bên cạnh lập tức oang oang:
- Anh Dương ga lăng vượt tiêu chuẩn rồi đó.
Phượng Quỳnh biết cô ta muốn ám chỉ cử chỉ của Dương dành cho cô.
Cô chớp mắt nhìn xuống như không nghe. Nhưng một giọng nói khác
khiến cô phải ngước lên nhìn. Đó là một tên con trai có hàm ria
nhìn rất đểu. Hắn nói mà mắt vẫn nhìn cô chằm chằm:
- Nó chuyên môn ga lăng với phái nữ, nhất là con gái đẹp, trừ phụ
nữ và bà già.
Mọi người cười rần lên. Phượng Quỳnh vẫn lặng thinh. Đặt nuớc xong,
cô cầm khay quay vào, nhưng tên con trai đã chặn lại:
- Này cô bé! Cho anh xin cà phê, phiền cô bé nghe.
- Dạ, anh chờ một chút.
Quỳnh quay vào. Lát sau, cô mang phin cà phê đi ra. Cái tên vô
duyên ấy cười tinh quái và lẳng lặng đưa chân ra ngáng chân cô.
Quỳnh té nhào vào người Dương. Phin cà phê hắt trọn vào áo anh ta.
Dương bị nóng cả vùng ngực. Nhưng thay vì hất Quỳnh cùng ly cà phê
ra, anh ta chỉ đỡ lấy cô, mềm mỏng:
- Đứng lên đi, cô có sao không?
Xung quanh, người thì nhìn thú vị, người cười khúc khích, Phượng
Quỳnh giận run người, cô ngước nhìn Quốc. Anh ta có vẻ khó xử. Thậm
chí cười cho qua:
- Thôi, lỡ rồi, để lấy áo khác cho thằng Dương thay. Lên phòng tao
đi Dương. Cô Quỳnh lấy cho tôi chiếc áo mới nhé.
- Dạ.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
Admin - Cấp 15 [ được Cảm Ơn lần trong 29519 Bài Viết ] Thời Gian:
Thứ 4, 25/07/2012, 5:26:02 | Bài Thứ 2
Quỳnh quay vào ngay, cô nghe ai đó hỏi Quốc:
- Cô bé đó là ai?
Quốc nói trơn tru:
- Bà con xa với mẹ tao.
Quỳnh tưởng Quốc sẽ bảo mình là người giúp việc như mọi lần, cho
nên cô hơi ngạc nhiên khi hôm nay anh nói như vậy. Có lẽ lần này
thấy bạn bè hơi quá, nên anh muốn họ tôn trọng cô.
Cô đi lên phòng Quốc, lấy áo cho Dương. Anh ta tự nhiên cởi áo
trước mặt cô. Vừa gài nút, anh ta vừa đưa mắt nhìn cô, cười cởi
mở:
- Lúc nãy bạn anh đùa hơi quá, em đừng giận.
- Dạ.
- Sao em không nói gì hết vậy? Không giận sao?
- Dạ, em không biết.
- Không biết nghĩa là rất giận.
Quỳnh lắc đầu:
- Dạ không.
- Anh không tin.
Thấy Quỳnh không nói gì, Dương lại cười:
- Em ít nói quá vậy? Tên Quỳnh à?
- Dạ.
Anh thích cái tên đó lắm, em hiền và lặng lẽ như hoa quỳnh vậy.
Nhưng cũng rất quyến rũ
Quỳnh ngước mắt nhìn khi anh ta nói một câu đặc biệt như vậy. Nhưng
theo thói quen, cô không bình phẩm chỉ dạ nhỏ một tiếng thật khiêm
tốn và đứng chờ cho Dương mặc áo xong. Anh ta đi ra ngoài và quay
lại nói như nhận xét:
- Em ít nói thật, anh chưa thấy cô gái nào ít nói như em - Anh ta
cười đi xuống.
Quỳnh mang chiếc áo dính cà phê bỏ vào máy. Cô đứng im bên máy,
lặng lẽ nhớ thái độ của Quốc lúc nãy. Thế là cô ứa nước mắt.
Phía sau cô, bà Phượng loay hoay nấu nướng. Không để ý tới thái độ
buồn lặng của con gái.
Ở nhà trên, tiếng cười đùa vẫn văng vẳng xuống, át cả tiếng nhạc ồn
ào. Quỳnh giúp mẹ lặt xong mớ rau, rồi chui vào phòng học
bài.
Phòng của hai mẹ con trước đây là nhà kho của biệt thự này. Từ nhà
bếp về phòng phải băng qua con đường nhỏ. Nhiều lúc mưa phải che áo
mà đi. Quỳnh không nhớ cô đã theo mẹ về đây từ lúc nào, chỉ nhớ từ
nhỏ đến lớn cô đã ở đây. Với thân phận người giúp việc như mẹ của
cô, được ở một căn phòng như thế này là quá sang trọng. Tường sạch
trắng tinh, nền gạch bông, có cả phòng khách và toilet. Đó là một
thiên đường yên ổn của hai mẹ con. Và Quỳnh không thiếu thứ gì, vì
lương của mẹ rất cao.
Khi cô ra ngoài đường, đố ai tin đó là cô gái giúp việc cho gia
đình giàu có, vì cô luôn có áo quần đẹp, luôn có đủ tiền để tham
gia những cuộc vui với bạn bè. Dĩ nhiên đó không phải là những
người bạn quý tộc như Quốc. Nhưng với vị trí của cô, không phải lo
lắng tiền đi học là sung sướng lắm rồi.
Và cô có cả Quốc, cậu công tử duy nhất của ông bà chủ luôn là người
bảo trợ, không để cô thiếu thứ gì.
Quỳnh ngồi vào bàn học, nhưng chỉ chống cằm suy nghĩ. Cô buồn buồn
khi nhớ lại thái độ bàng quan của Quốc lúc nãy. Sao anh không làm
một cái gì để bảo vệ cô? Để cô bị đem ra chọc ghẹo như vậy, anh
không bực mình sao?
Tiếng chân rào rào trên sỏi làm Quỳnh ngẩng lên. Cô thấy Quốc đang
đi xuống. Anh quay ra sau kiểm tra. Thấy không có ai, anh đến thẳng
khung cửa sổ ngó vào phòng.
- Em học bài hả? Trưa nay hai giờ ra quán, anh chờ.
Những giận hờn bỗng bay mất, Quỳnh dạ nhỏ một tiếng ngoan ngoãn.
Quốc luồn tay qua khung cửa, đặt nắm kẹo xuống bàn:
- Cho em đó.
- Cám ơn anh.
Quốc cười với cô một cái rồi đi lên. Quỳnh bước ra cửa ngó qua phía
căn nhà ông già làm vườn, không thấy bóng ông ta, cô thở phào nhẹ
nhõm.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
Admin - Cấp 15 [ được Cảm Ơn lần trong 29519 Bài Viết ] Thời Gian:
Thứ 4, 25/07/2012, 5:26:19 | Bài Thứ 3
Buổi trưa đợi mẹ ngủ, cô thay đồ rồi ra đường. Quốc đang chờ cô.
Anh ngồi ở góc phòng, chỗ khuất nhất của quán. Buổi trưa thật vắng
người, không phải sợ gặp ai quen. Đây là giờ hẹn thường xuyên của
anh và cô. Nó thật an toàn, vì cho đến nay mọi người trong gia
đình, kể cả bạn bè đều không ai phát hiện.
Quỳnh quay đầu nhìn xung quanh rồi dè dặt đến thẳng bàn của Quốc.
Cô ngồi xuống đối diện anh, nhìn anh như chờ đợi.
Quốc gọi nước cho Quỳnh rồi luồn tay dưới bàn nắm tay cô:
- Giận bạn anh không?
Quỳnh im lặng một chút rồi buồn buồn:
- Sao lúc đó anh không nói gì hết, em có cảm giác anh cho phép bạn
anh coi thường em.
- Thằng đó hay giỡn kiểu vô duyên như vậy, anh cũng bực lắm, em té
có sao không?
- Không. Nhưng em xấu hổ lắm, may mà anh ấy không đẩy em ra.
Quốc phẩy tay:
- Đừng để ý tụi nó. Vả lại, tụi nó là bạn, anh cũng khó phản
ứng.
Quỳnh ngập ngừng:
- Anh có thể đừng rủ mấy người đó về nhà được không? Mai mốt mà gặp
họ, em quê lắm. Em có cảm giác mọi người thích chế nhạo em. Có phải
bạn anh coi thường em không?
- Tại sao lại coi thường em.
- Vì em là....
Quốc lắc đầu:
- Đừng nhắc chuyện đó, nói chuyện khác đi em. Lúc nãy có bị nóng
không?
- Không. Nguyên phin cà phê hất trọn vô người bạn anh. Em nghĩ anh
ấy bực lắm.
Quốc chợt cười:
- Thằng đó nóng tính lắm, không hiểu sao hôm nay nó hiền vậy.
Không để ý câu nói đó, đôi mắt Quỳnh cụp xuống, đăm chiêu ngó vào
góc bàn. Cử chỉ của cô làm Quốc chú ý:
- Có chuyện gì nữa vậy?
- Em hơi ngạc nhiên, sao lúc nãy anh lại bảo em là bà con, nó có gì
khác với người giúp việc không?
- Trông em chẳng có vẻ gì là người giúp việc.
Câu trả lời vô thưởng vô phạt đó là cách tránh né. Quỳnh hiểu điều
đó, nhưng lòng tự ái của cô vẫn bị tổn thương. Và cô giấu cảm giác
đó bằng lặng thinh.
Quốc nói qua chuyện khác:
- Em chuẩn bị quà cho bạn em chưa? Quà sinh nhật ấy.
- Dạ chưa. Còn mấy ngày nữa nên em không gấp.
- Đi với anh.
- Đi đâu hả anh?
- Mua quà cho bạn em. Sau đó anh sẽ mua cho em bộ áo đi dự sinh
nhật.
- Thôi không cần đâu. Em có nhiều đồ lắm rồi.
- Nhưng anh thích mua cho em. Đi.
Không đợi Quỳnh trả lời. Quốc kéo cô đứng lên rời khỏi quán. Anh
đưa Quỳnh vào một cửa hàng và đích thân chọn áo cho cô. Quỳnh nhìn
những bộ đồ mới một cách thờ ơ:
- Thế anh có đi với em không?
- Đi đâu?
- Đến dự sinh nhật bạn em.
Thấy vẻ phân vân trong mắt anh, cô cười buồn:
- Thôi, anh không cần trả lời, em hiểu rồi.
- Quỳnh à! Anh rất muốn, nhưng không nên, em hiểu không.
- Vâng, em biết.
- Anh sẽ dền bù cho em bằng cách khác.
- Là những cách thế này đây sao? Em không cần đâu. Đừng yêu em theo
cách đứa trẻ chăm sóc con búp bê của nó anh ạ. Em chịu không nổi
đâu.
- Em nói gì vậy?
Quỳnh buồn buổn:
- Em nhớ hồi nhỏ em thích búp bê, suốt ngày tìm đồ mặc cho nó,
trang trí sao cho nó đẹp. Anh yêu em cũng giống như vậy. Còn tệ hại
hơn, vì búp bê đi theo bên mình, còn anh thì sợ mọi người biết anh
có em.
Quốc cau mặt:
- Em có thể quên chuyện đó được không? Chẳng lẽ em lại muốn làm khó
anh.
- Vâng, em sẽ không nói nữa. Dù sao cũng cảm ơn vì anh đã cho quà
em.
Quốc luồn tay ra sau, bóp nhẹ tay cô:
- Anh yêu em, em chỉ cần biết như vậy thôi, nghĩ ngợi xa xôi làm
gì?
Quỳnh dạ nhỏ một tiếng rồi không nói gì nữa. Quốc cũng lặng thinh.
Anh bỏ cô xuống ở ngã tư rồi về nhà trước. Quỳnh xách hai giỏ đồ
anh mới mua cho, lững thững đi bộ về. Cảnh này đã diễn ra rất nhiều
lần như thế. Một tình yêu vụng trộm. Nó làm Quỳnh có cảm giác mình
phạm tội và thay vì vui vì được quà, cô chỉ thấy tinh thần u
ám.
Cô đi cổng sau về phòng mình. Bà Phượng đang loay hoay quét sân.
Quỳnh định lén vào phòng cất đồ, nhưng bà đã thấy và đi vào theo
cô:
- Con mua gì đấy Quỳnh ?
Bà bước đến mở giỏ, trút mớ quần áo ra giường:
- Lại cậu Quốc cho nữa à?
Quỳnh chống chế ngay:
- Lúc nãy con đi mua quà với nhỏ bạn thì gặp ảnh đi với bạn gái
ảnh, cái này là chị ấy cho chứ không phải của ảnh cho.
- Sao, cô nào mà rộng rãi quá vậy?
- Anh Quốc giới thiệu con là em bà con, thế là chị ấy mua tặng con
luôn, con nghĩ chắc chị ấy muốn lấy lòng anh Quốc đó mẹ.
Nói xong, cô liếc nhìn mẹ và thở nhẹ khi thấy bà tin ngay. Mẹ hiền
và quá thật thà. Hình như mẹ chẳng biết đến những lắc léo trong
cuộc sống. Đến nỗi cũng không hề nhận ra sự quan hệ thầm kín giữa
cô và Quốc.
Ban đầu, Quỳnh rất khổ sở khi nói dối, nhưng Quốc đã dạy cô cách
giải thích về những món quà. Nó làm bà Phượng cảm động về lòng tốt
của cậu chủ trẻ. Và bà trả ơn bằng cách tận tuỵ phục vụ gia đình
ông chủ.
Ngược lại, mẹ con cô được ông bà chủ quý mến vì sự tận tuỵ đó. Thật
ra là mối quan hệ tốt đẹp. Cho nên lúc nào cô cũng nơm nớp lo sợ.
Nếu bà chủ phát hiện mối quan hệ của cô thì....
Quỳnh lẳng lặng cất mấy chiếc áo vào tủ. Cô cũng chẳng buồn mặc
thử. Cô đâu có cần khoác cho mình vẻ ngoài sang trọng. Cô chỉ muốn
sống thật với hoàn cảnh của mình. Nhưng Quốc thì lại thích nhìn cô
xinh đẹp. Vì yêu anh, nên cô phải sống dối mình như thế. Nó không
dễ dàng chút nào. Quỳnh có cảm tưởng mình luôn đóng kịch theo sự
chỉ đạo của Quốc.
Chiều chủ nhật, Quỳnh đi thư viện về lại gặp kẹt xe. Đến 6 giờ mà
cô còn ở giữa đường. Trong khi thiệp mời lúc 6 giờ. Đã vậy còn bị
công an phạt vì tội vượt đèn đỏ. Quỳnh nản muốn bỏ sinh nhật, nên
cô không lo về sớm nữa.
Về nhà cô gặp Quốc trong sân. Cô định đi thẳng xuống phía sau thì
anh gọi lại:
- Em không đi sinh nhật bạn sao?
Quỳnh miễn cưỡng lắc đầu:
- Trễ rồi, em chưa chuẩn bị gì cả. Có lẽ em sẽ gởi quà thôi.
- Mới trễ nửa tiếng, còn kịp đấy.
- Thôi, hôm nay em nản lắm. Em không muốn đi đâu cả.
Quốc chợt đề nghị:
- Để anh đưa đi, tối nay anh cũng không có chương trình gì
khác.
Quỳnh ngạc nhiên, tròn xoe mắt:
- Anh nói thật à?
Vừa nói cô vừa nhìn Quốc chăm chăm, anh thản nhiên gật đầu:
- Lâu lâu đi một lần mà, nếu có ai gặp, anh sẽ nói là tiện đường
cho em quá giang.
Sự hy vọng trong Quỳnh lập tức bị dập tắt. Cô hờ hững đi ra phía
sau, về phòng mình. Cô trang điểm qua loa rồi lấy vội hộp quà chạy
ra sân trước. Quốc đang chờ cô trong xe. Anh không vội bật công
tắc, mà ngồi yên ngắm cô từ đầu đến chân.
- Sao em không làm mặt đậm một chút, hoặc chải kiểu tóc nào, trông
em nhếch nhác quá. Nghĩa là không lộng lẫy đấy.
Quỳnh cười gượng:
- Nếu không có anh, có lẽ em sẽ chẳng đi nữa, em nản lắm.
- Nản cũng phải ráng chứ, không đi thì thôi, đến mấy chỗ như vậy
phải đẹp lên chứ.
- Thế em xấu lắm hả anh?
- Không xấu, nhưng không nổi lắm. Thế nào em cũng bị chìm nghỉm
trong đám bạn em.
Quỳnh thở dài một mình. Quốc là vậy, lúc nào cũng đòi hỏi hình
thức. Lúc nào cũng muốn cô phải ra vẻ con nhà giàu. Anh luôn tự lừa
dối mình và bắt cô cũng phải lừa dối theo.
Quỳnh buồn lắm, nhưng chẳng bao giờ có thể nói ra điều đó. Một công
tử thừa tiền và thừa hạnh phúc như Quốc, sẽ không bao giờ hiểu được
nổi mặc cảm về thân phận như cô.
Khi Quỳnh đến thì mọi người đã nhập tiệc từ lâu. Sự có mặt quá muộn
của cô vừa buồn cười vừa thu hút sự chú ý của mọi người, nhất là
bên cạnh cô có Quốc.
Thấy Quỳnh, Khánh Du vội đứng dậy, ra đón cô ở tận ngoài cửa, cười
tươi:
- Hôm nay Quỳnh nổi quá.
- Nổi là đến trễ ấy hả?
- Ðó là một, còn cái khác nữa.
Cô nàng liếc qua Quốc, cười tủm tỉm rồi huých vai Quỳnh:
- Giới thiệu đi chứ, đừng có nói là anh bà con nghe.
Quỳnh chưa kịp trả lời thi Quốc đã lên tiếng ngay:
- Cô bé không nói sai đâu, anh là anh họ của bạn em đấy.
- Ơ... ủa!! Hì hì... vậy mà em tưởng.
Khánh Du cười dòn tan rồi kéo Quỳnh đi về phía bàn cô, nói
lớn:
- Giới thiệu với quý vị, hôm nay nhỏ Quỳnh mang đến một người bạn
mới cho chúng ta, đề nghị hoan hô bạn mới đi.
Mọi người đồng loạt vỗ tay thật nhiệt tình. Cách đón tiếp đó là
Quỳnh bị bất ngờ không biết phản ứng sao. Cô thấy những cái nhìn dò
hỏi của bạn bè, lẫn những nụ cười tinh quái. Rồi ai đó nói oang
oang:
- Hôm nay nhỏ Quỳnh mới chịu cho ra mắt "bạn" của nó. Anh tên gì
vậy nhỉ? Sao nó giấu kỹ quá?
Khánh Du đính chính:
- Ê ê, đừng nghĩ bậy. Ảnh là anh họ của nhỏ Quỳnh đó, ảnh tên
là...
Cô nàng quay lại Quốc:
- Ủa, anh tên gì?
- Cứ gọi anh là Quốc.
Khánh Du cười khúc khích:
- Ê, trật tự. Anh Quốc là anh chứ không phải bạn nhỏ Quỳnh, còn ai
có muốn làm bạn với anh Quốc thì cứ tới đăng ký với nó.
Phía dưới có những tiếng cười giòn tinh quái:
- Cho con Phi đăng ký nghe Quỳnh.
Phi la oai oái:
- Ê, muốn ăn gắp bỏ cho người hả?
- Quỳnh ơi, con Vy nó hỏi anh Quốc có người yêu chưa?
Khánh Du tinh nghịch:
- Anh Quốc, bạn em hỏi anh có người yêu chưa đấy.
Quốc đứng dậy, cười cởi mở:
- Cám ơn cô bạn nào đó đã quan tâm đến anh. Hiện giờ anh chưa có
người yêu và anh rất cám ơn nếu ai đó chịu khó yêu anh.
Tự nhiên mấy tiếng vỗ tay bốp bốp. Phi huých vai Vy một cái, rồi
nói lớn:
- Anh Quốc ơi, con Vy nó có tính "chịu khó" lắm đấy.
Cô nàng tên Vy đập mạnh vai Phi:
- Con nhỏ này, hôm nay ăn ớt nhiều lắm hả?
Quỳnh ngồi im nghe những tiếng chí chóe ồn ào trong bàn. Nãy giờ cô
và Quốc là nhân vật "nổi" ngoài ý muốn, nên cô chỉ biết cười, mặc
Quốc đối đáp.
Khi ngước lên, vô tình cô bắt gặp một ánh mắt nhìn mình. Cô nhận ra
ngay đó là Dương, người đã lãnh trọn vào áo phin cà phê của hôm
trước. Thấy cái nhìn của cô, anh ta cười ra dấu chào. Quỳnh cũng
khẽ gật đầu đáp lại, rồi nhìn chỗ khác.
Ban đầu Quỳnh không để ý chuyện đó lắm, nhưng một lát sau, thấy
Dương hay nhìn mình, cô chợt thắc mắc về sự có mặt của anh ta.
Không hiểu anh ta là gì của Khánh Du, chẳng lẽ là "anh họ". Nếu anh
bà con thì chắc là anh em thân nhau lắm, nên mới dự sinh nhật kiểu
này. Nếu không phải, thì chỉ có thể là "anh họ" giống như cô với
Quốc mà thôi. Không hiểu tại sao anh ta cứ nhìn cô như thế. Chuyện
gì vậy?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Tự nhiên Quỳnh lén đưa khăn lên lau nhẹ mặt, rồi liếc xem chiếc
khăn có bị dính gì không. Thấy không có gì, cô lại đưa tay sửa lại
tóc. Lúc nãy Quốc bảo cô nhếch nhác, nên bây giờ thấy Dương nhìn,
cô đâm lo cho mặt mũi của mình.
Phía đối diện, Quốc đang tán tỉnh Hồng Sương. Anh gắp thức ăn cho
cô nàng. Nghiêng đầu qua nhìn mặt cô nàng, Hồng Sương có vẻ thích
lắm. Quỳnh biết tánh cô bạn mình rất nhiều. Dễ cảm động và ảo
tưởng. Nhất là Quốc lại có ngoại hình và cách ăn nói ngọt ngào như
vậy.
Quỳnh biết rất rõ Quốc đang chứng minh cho bạn bè cô biết sự vô tư
của anh và cô. Chứng minh và che giấu. Cô không hề thấy ghen, nhưng
vẫn không thể không nhìn hai người.
Khi tiệc tan, không biết ai đó đã mở nhạc. Rồi vài cặp ra nhảy. Ða
số bạn bè Quỳnh đều không biết nhảy. Kể cả Khánh Du và Quỳnh cũng
vậy, nên cô rời bàn đến ngồi ở salon nhìn mọi người.
Quốc đang dạy cho Hồng Sương nhảy. Cô nàng có vẻ mắc cỡ và vui
thích. Thấy cô nàng cứ cười suốt, Khánh Du ngồi bên cạnh huých tay
Quỳnh:
- Nhỏ Sương có vẻ kết anh của Quỳnh đấy. Lẹ thật. Ê, ảnh có bồ chưa
vậy.
- Không biết, hình như chưa.
- Anh em mà Quỳnh không biết sao?
- Anh không kể nên mình đâu có biết.
- Ảnh mà không có bồ thì khó tin lắm.
- Sao vậy?
- Thì anh của nhỏ ga lăng, vui tính, bộ Quỳnh không thấy sao? Ảnh
cua ai mà chẳng được.
Quỳnh không nói gì, cô nhấp môi ly nước trên tay và cứ ngậm vành
ly. Cô đưa mắt nhìn mọi người. Cô thấy Dương đang ngồi với Minh
Thùy ở góc phòng. Anh ta lơ đãng nhìn mọi người nhảy. Minh Thùy có
vẻ háo hức lắm. Cô nàng kéo tay Dương, hình như đòi ra ngoài tham
gia. Nhưng anh ta lắc đầu. Cuối cùng Minh Thùy cũng ngồi lại, có vẻ
hờn giận.
Bây giờ Quỳnh mới hiểu tại sao Dương có mặt ở đây. Thì ra anh ta là
người yêu của nhỏ Thùy. Vậy mà cô không biết.
Chap 2
Hôm nay bạn bè trong lớp đi với người yêu hơi nhiều, nên buổi tiệc
đông hẳn lên. Quỳnh nhớ lúc mới vô năm thứ nhất, sinh nhật Khánh Du
chỉ có vài người bạn. Vả lại, Khánh Du cũng ít quan hệ với ai, nên
cũng không có bạn nhiều. Cũng giống như Quỳnh, sống khép kín và rất
ít bạn.
Chợt Khánh Du bấm tay Quỳnh:
- Quỳnh để ý anh ngồi với nhỏ Thùy nhe. Ðừng có nhìn, anh ấy đang
nhìn về phía mình đấy. Không hiểu sao nãy giờ ảnh hay nhìn về phía
tụi mình hoài à.
Quỳnh không ngó qua, nhưng cô biết ngay. Không ngờ Khánh Du cũng
phát hiện ra. Cô mỉm cười tò mò:
- Ảnh có quen với Du không?
- Không, người yêu của nhỏ Thùy đó. Mình thấy hai người đi chơi mấy
lần, nhưng không nói chuyện. Không hiểu ảnh nhìn mình hay
Quỳnh.
Quỳnh buộc miệng:
- Ảnh là bạn anh Quốc đó, hôm trước ảnh tới nhà anh Quốc chơi, mình
làm đổ nước vô áo ảnh.
Khánh Du phì cười:
- Sao tới nỗi như vậy lận?
Quỳnh kể tỉ mỉ chuyện xảy ra hôm đó. Cô thấy nó không có gì đặc
biệt nhưng không hiểu sao Khánh Du cười mãi. Cô nàng không ngớt
miệng:
- Trời ơi, ngộ quá, tức cười quá. Thảo nào mà ảnh nhìn Quỳnh dữ
vậy.
- Chuyện qua rồi, tại sao lại nhìn.
- Chắc tại ảnh thấy Quỳnh tức cười, chuyện đặc biệt như vậy mà
không nhớ sao được. Thế hôm ấy Quỳnh có giặt áo trả anh ta
không?
- Mình giặt, nhưng giao cho anh Quốc, mình không biết, mà chắc mấy
ảnh cũng không để ý cái áo đó đâu. Mà sao Du để ý tới mấy chuyện
đó?
- Tại mình thấy ngộ.
Quỳnh ngồi im ngẫm nghĩ. Cô không để ý Quốc đã rời giàn nhạc và đi
về phía cô. Anh ngồi xuống cạnh cô:
- Về chưa Quỳnh?
- Anh không thích nhảy nữa hả?
Quốc lắc đầu:
- Ở đây sơ sài quá, không hứng thú.
- Không hứng thú mà anh chơi suốt mấy bài.
- Em ngồi đếm à?
Quỳnh đứng lên:
- Em không thèm đếm.
Quốc cười lớn và cũng đứng dậy. Anh giơ tay về phía Dương:
- Về trước nghe mày.
- Bye - Dương vẫy tay lại.
Khi cả hai đi ra đường, Quốc ngước mắt nhìn lên trời, có vẻ khoan
khoái dễ chịu:
- Bạn em hiền quá, không quậy như bạn anh. Nhưng nói chung, tối nay
cũng được, anh thích lắm.
- Anh thích ở điểm nào?
- Chơi với mấy cô bé con nhà lành thấy cũng lạ lạ, các cô trong
sáng nên cũng dễ thương.
Quỳnh chợt đứng lại, vẻ nghi ngờ:
- Nói vậy, bạn anh ghê gớm lắm sao? Họ quậy lắm à?
Quốc nói lảng đi:
- Thì mỗi người có phong cách chơi khác nhau, mỗi thứ có cái vui
riêng.
Anh đến mở cửa cho Quỳnh, rồi nhìn đồng hồ:
- Ðịnh đưa em đi một vòng nhưng khuya rồi, thôi về vậy.
Quỳnh lo lắng:
- Vậy nếu gặp mẹ hoặc ba anh, anh sẽ giải thích sao?
Quốc nhún vai:
- Em chịu khó đi bộ về vậy. Anh sẽ bỏ em xuống ở ngã tư.
Quỳnh bặm môi nhìn ra ngoài. Một nỗi buồn và cảm giác bị khinh rẻ
ùa vào từng ý nghĩ. Như thuờng lệ, cô lại lặng thinh.
Quốc bỏ cô xuống ở ngã tư. Cô lững thững đi trên vỉa hè. Khép sát
áo vào người cho đỡ lạnh, những lúc thế này, cô thèm được có vòng
tay Quốc choàng lên vai, che chở ấm áp. Khuya nay một mình ngoài
đường, cô cảm thấy mình cô đơn quá.
Khi cô về đến ngôi biệt thự sang trọng mà mình đang sống thì mọi
người đã ngủ. Cô ngước lên nhìn sang phòng Quốc, đèn đã tắt. Bất
giác cô tự hỏi, nếu người cô yêu là một tên con trai bình thường
thì cô có phải chịu cảm giác lẻ loi không?
***
Quỳnh gửi xe rồi vào thư viện. Vào mùa thi, tìm một chỗ trống không
phải là dễ. Cô phải đến thật sớm để giành chỗ mà mình hay ngồi. Nếu
không thì phải ngồi ở dãy bàn ngoài kia, vừa chật vừa có người đi
qua đi lại, khó mà tập trung cho được.
Quỳnh đi thẳng đến chỗ ngồi trong góc phòng, đặt chiếc giỏ xuống
giành chỗ, rồi đi về phía bàn mượn sách. Khi cô trở lại thì thấy
chỗ bên cạnh đã có người ngồi. Một người quen đến mức làm cô ngạc
nhiên. Ðó là Dương.
Anh ta cũng chợt ngước lên. Nhận ra Quỳnh, đôi mắt anh ta nhướng
lên đầy vẻ bất ngờ:
- Quỳnh cũng vào đây học à?
- Dạ - Cô cười nhỏ nhẹ - Chỗ này là của em.
- Thật là một sự trùng hợp. Anh ngồi ở đây, Quỳnh không khó chịu
chứ?
- Dạ không.
- Hôm sinh nhật gặp Quỳnh, anh đã thấy trái đất tròn. Bây giờ lại
gặp lần nữa ở đây, nó tròn thật đấy Quỳnh, em thấy vậy không?
- Dạ thấy.
- Sao hôm đó em về sớm vậy?
- Dạ, tại anh Quốc muốn về.
- Em là bà con thế nào với Quốc vậy?
- Dạ, là bà con xa, em cũng không biét rõ lắm.
- Vậy à?
Quỳnh mở giỏ lấy tập. Chợt nhớ ra, cô quay qua Dương, ngập
ngừng:
- Hôm đó em vô ý quá. Lẽ ra em đã xin lỗi anh, nhưng lúc đó em
không nhớ, hôm nay...
- Hôm nay nhớ lại nên nói luôn hả? Khỏi xin lỗi anh mấy chuyện đó.
Anh không để ý đâu.
- Dạ.
- Này! Quỳnh học chung lớp với Thùy hả?
- Dạ.
- Hai cô có thân lắm không?
- Dạ, cũng hơi hơi.
- Vậy hả? - Dương nói một cách lơ đãng. Rồi không nói gì nữa.
Quỳnh cũng cúi xuống học. Ban đầu cô hơi lo ra khi phải ngồi cạnh
một người vừa lạ vừa quen thế này. Nhưng chỉ một lát cô đã quên
ngay và cắm cúi học một mạch. Bên cạnh cô, Dương cũng cúi đầu nhìn
xuống quyển sách, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
Ðến chiều, Quỳnh định về thì thấy anh ta đã xếp quyển sách trước
mặt, có vẻ muốn về. Thế là cô ngồi lại, chờ anh ta về trước. Dương
đứng dậy:
- Anh về trước nghe Quỳnh.
- Dạ.
Quỳnh chỉ hơi ngước lên rồi lại cúi xuống quyển sách, chợt cô thấy
một mảnh giấy đặt trước mặt mình, làm cô ngước lên nhìn Dương không
hiểu. Anh ta cười:
- Tặng Quỳnh đấy.
Và anh ta kéo ghế bước ra. Quỳnh cầm giấy lên nhìn. Cô vô cùng sửng
sốt khi nhận ra đó là bức ảnh của mình. Chỉ là nét phát họa, nhưng
giống lạ lùng.
Dương vẽ cô bằng cách nào, cô không hình dung nổi. Nãy giờ anh ta
không hề quay qua nhìn cô. Anh ta cứ lẳng lặng làm những gì mình
thích. Ðúng là một người quá rỗi rảnh.
Buổi tối, khi cả nhà đã ngủ, Quỳnh và Quốc ngồi ở góc cầu thang
trong bếp. Cô chợt nhớ đến bức vẽ của Dương và hỏi ngay:
- Anh Quốc này, bộ sinh viên kiến trúc đều có thể làm họa sĩ hết
hả?
- Sao em hỏi vậy?
- Lúc trưa em gặp anh Dương trong thư viện, anh ấy vẽ em lúc nào em
không hay. Nhìn giống lắm.
Trong bóng tối, Quỳnh thấy Quốc cau mặt:
- Nó vẽ tặng em à?
- Dạ.
- Rồi có nói chuyện nhiều không?
- Dạ không.
Quốc im lặng hơi lâu, rồi lên tiếng:
- Quỳnh này, nếu có gặp Dương ở đâu đó, em đừng để nó tán tỉnh
đấy.
Quỳnh mở to mắt, kinh ngạc:
- Anh nói cái gì vậy? Anh thừa biết anh ấy là người yêu của bạn em
mà.
- Ðiều đó cũng không có nghĩa gì cả. Có người yêu thì sao?
- Anh nói vậy nghĩa là gì?
- Trên đời này đâu phải chỉ có cô bạn em là đẹp. Em cũng đẹp và còn
nhiều người khác cũng có nét đẹp hấp dẫn riêng. Ðừng nghĩ con trai
có người yêu là không nhìn ngó đến ai nữa.
Quỳnh lạc giọng:
- Em không chấp nhận được quan niệm của anh. Còn đạo đức nữa, người
ta không thể sống buông thả như vậy.
- Cái đó lại là lĩnh vực khác. Ðạo đức không cấm cản người ta yêu
nhiều người.
Quỳnh ngồi im suy nghĩ một lúc rồi hất tay Quốc ra khỏi vai
cô:
- Nói vậy là anh cũng như anh ta, đối với anh ta, tình yêu chỉ là
thứ giải trí. Anh có thể vừa yêu em, vừa thích thêm người khác,
phải không? Thật là kinh sợ.
Thấy Quốc không nói gì, cô bật lên khóc:
- Mãi đến giờ em mới hiểu thêm anh. Thật kinh khủng, quá sức tưởng
tượng của em.
Quốc mạnh mẽ ôm cô lại:
- Nãy giờ em đi xa quá rồi, anh đang nói về bạn anh mà.
- Em không cần biết về bạn anh, em chỉ kinh ngạc khi phát hiện ra
quan niệm của anh. Hãy nói thật với em đi, ngoài em ra, anh còn
thích mấy người nữa?
Cửa sổ có tiếng động. Cả hai đứng im nghe tiếng chân đi trở lên
lầu. Quốc mỉm cười:
- Em có thể yên tâm rồi đó. Khi sợ nhìn em đáng yêu quá.
Anh ghì Quỳnh vào người một cách mạnh mẽ, nhưng lại rất nhẹ nhàng
khi chạm môi vào môi cô. Quỳnh không đẩy ra hay chống cự, cô chỉ
mím môi lại để phản ứng. Nét mặt Quốc ngỡ ngàng:
- Em sao vậy?
Quỳnh cụp mắt nhìn xuống đất:
- Sau khi nghe anh nói về tình yêu, em cảm thấy mình giống món đồ
quá. Em chỉ có cảm giác bị xúc phạm, đừng làm như vậy với em.
Quốc buông cô ra:
- Em thật là nhiễu sự, đa nghi nữa.
- Em rất muốn nghe anh giải thích.
Và cô ngẩng lên nhìn Quốc. Cái nhìn da diết, đau đáu, chờ được nghe
anh nói một cách khẳng khái, đứng đắn. Nhưng Quốc chỉ im lặng lập
lờ và thế là cô thất vọng. Cô lách qua khỏi anh, đi ra cửa.
Quốc đi theo chặn trước mặt cô:
- Lúc nãy anh chỉ nói về thằng Dương, anh nói vậy vì sợ em sẽ bị nó
đốn ngã. Dương nó là công tử, sống bạt mạt lắm. Nó không chỉ cặp bồ
với một mình bạn em đâu. Em ghen giống như vợ ghen chồng vậy, hay
hạch hòi, anh không thích thế.
Quỳnh ngồi lặng một lúc rồi cô chậm chạp gỡ tay Quốc ra, đứng dậy
đi. Quốc đi theo, kéo cô lại:
- Em đi đâu vậy?
- Em về ngủ.
- Ðang nói chuyện mà, làm gì bỏ đi ngang như vậy.
Chợt nghe tiếng chân đi xuống cầu thang, Quỳnh hoảng hồn ngó ra
phía phòng khách, mặt tái đi vì sợ. Quốc vội đóng cửa lại, kéo cô
đi ra phía sau.
- Em đã nói là em không cần biết bạn anh thế nào, em chỉ muốn biết
anh nghĩ gì về em thôi.
- Anh khó chịu khi bạn anh tán tỉnh em.
- Anh nói không đúng. Vẽ một người không phải là thích người đó.
Thực tế là anh ấy không hề nói chuyện nhiều với em.
Quốc quát khẽ:
- Tại sao em cứ bắt anh phải nói thẳng ra điều mà anh không muốn
chứ? Thật là bực mình.
Thấy Quỳnh buồn buồn nhìn xuống, anh dịu lại:
- Đã mấy lần nó bảo em đặc biệt và đùa là muốn làm em rể của
anh.
Quỳnh ngẩng mặt lên, mắt mở lớn không tin. Cô nói máy móc:
- Anh ấy là người yêu của bạn em.
- Em thơ ngây quá, với thằng Dương, điều đó không có nghĩa là gì
cả.
- Thế tại sao anh không nói thật cho ảnh ấy biết, rằng mình không
phải là bà con và anh yêu em.
Quốc nghiêm mặt:
- Anh không thể nói điều đó với bất cứ ai và anh muốn lúc nào em
cũng phải nhớ điều đó.
Quỳnh thẫn thờ:
- Vâng, yêu phải con của một người giúp việc là một sự sỉ nhục. Xin
lỗi, vì em đã quên điều đó.
- Em đừng mặc cảm hay mỉa mai anh, anh không hề muốn như vậy
mà.
- Em bắt đầu nghĩ tại sao mình không chia tay đi. Tình cảm không có
kết thúc như anh và em chẳng khác nào đày đọa mình, em sẽ không
chịu mãi được đâu.
- Đừng có điên, Quỳnh.
Quỳnh nhỏ giọng như muốn kết thúc câu:
- Khuya rồi, em về đây.
Cô lầm lũi mở cửa đi ra ngoài. Quốc vẫn đứng yên trong bóng tối.
Anh cúi đầu với vẻ chán nản, bực dọc. Thật lâu, anh mới rời căn bố
đi lên lầu. Vẻ mặt cau có.
Không phải chỉ riêng Quỳnh, mà từ lâu anh đã nghĩ đến chuyện chia
tay. Nhưng cho đến nay đó cũng chỉ là ý nghĩ. Cũng như Dương, anh
quen biết lung tung và cặp bồ với những cô vừa mắt. Nhưng không
hiểu sao anh không bỏ Quỳnh được. Tình cảm đó nghiêm túc ngoài ý
muốn. Và thật không sao giải thích được khi Quỳnh muốn chia tay thì
anh lại không đồng ý.
Hôm sau Quốc đi suốt ngày. Buổi chiều hết giờ học, anh không về mà
đi thẳng đến phòng bida, nơi mà anh hay lui tới ngoài giờ
học.
Quốc quăng mấy quyển tập xuống chiếc bàn gần lối đi. Anh đứng ngó
quanh, rồi đi thẳng đến bàn bida phía trong. Anh ngang nhiên giật
cây cơ trên tay Hùng:
- Ra đi, để tao chơi bàn này.
Hùng nhún vai, bỏ về phía bàn nước, ngồi tán chuyện với cô tiếp
viên. Anh ta bỏ học từ lâu, nhưng lại khoái chơi với nhóm dân kiến
trúc. Đó là một cái tên chuyên môn quậy và khoái chọc ghẹo người
khác. Hôm đến nhà Quốc, chính anh ta đã ngáng chân Quỳnh. Sau vụ
đó, anh ta rất hay hỏi thăm về cô em họ hiền và nhút nhát của
Quốc.
Quốc không ưa gì tên công tử láu táu này. Nhưng vẫn cứ chơi, mà
không riêng gì anh cả nhóm đều ngầm coi thường tính con gái của anh
ta. Anh ta chỉ có mỗi một thế mạnh để có thể chơi với nhóm. Đó là
tiền và địa vị của gia đình anh ta.
Quốc chơi vài bàn rồi nghỉ. Hôm nay anh có tâm trạng chán nản, bất
ổn. Anh đến đây vì nghĩ mình sẽ dễ tránh mặt Quỳnh. Nhưng chính ý
nghĩ tránh cô lại làm anh bồn chồn.
Quốc đến ngồi bên cạnh Hùng, lơ đãng hút thuốc và nghe anh ta đùa
giỡn với cô tiếp viên. Anh chợt nhìn đồng hồ và định về thì Dương
tới. Thấy Quốc, Dương đi về phía anh.
- Hôm qua tao gặp em gái mày, cổ có nói không?
- Không, sao?
- Không có gì. Chỉ gặp vậy thôi. Mày có cô em hiền quá.
- Ừ, tính nó ngoan lắm.
- Cô bé học trường nào vậy?
- Khoa học xã hội.
Quốc trả lời nhát gừng, nhưng Dương không có vẻ để ý. Anh ta hỏi
với vẻ quan tâm trên mức bình thường:
- Học khoa nào?
- Báo chí.
Dường cười một cái, rồi nhận xét:
- Ngành đó có vẻ không hợp với cổ, cổ hiền quá.
Quốc mỉa mai ngầm:
- Chuyện của mày với Minh Thùy tới đâu rồi. Đi lòng vòng cũng gặp
toàn là bạn, trái đất tròn thật.
- Hôm qua tao đã nói với mày câu đó.
- Mày quen với cô bé đó là thật hay chơi vậy?
Dương chỉ cười chứ không trả lời. Vừa lúc đó, Minh Thùy từ ngoài
cửa đi vào, cô đứng ngó dáo dác tìm kiếm. Thấy Dương, cô hớn hở đi
đến bàn:
- Anh Dương.
Quốc quay qua ngó Dương, anh ta kéo ghế cho Minh Thùy:
- Sao em biết anh ở đây vậy?
- Em hỏi chị Thuần, chiều nay gọi hoài sao không nghe anh trả lời,
anh tắt máy hả?
- Tìm anh có chuyện gì không?
- Sáng mai nhà em đi Vũng Tàu, em muốn rủ anh đi. Đi nhé anh.
- Anh chưa biết, nếu đi anh sẽ trả lời sau.
Quốc chợt đâm ngang:
- Đi vui không Thùy? Cho anh đi với.
Nãy giờ Thùy chỉ chăm bẳm nói chuyện với Dương nên quên chào mọi
người. Nghe Quốc lên tiếng, cô vội quay lại:
- Xin lỗi. Nãy giờ em quên chào anh.
- Đi chơi có rủ Quỳnh không?
Thùy cười lớn lên:
- Tại em đi với gia đình chứ không có rủ bạn, nhưng nếu anh thích
thì mời mấy anh đi cho vui.
Quốc cười, khoát tay:
- Đùa thôi, chứ anh không đi đâu.
- Quên nữa, sáng nay Quỳnh không đi học, nó có bệnh gì không
anh?
Quốc khựng lại một chút, rồi lắc đầu:
- Anh không gặp nó nên không biết, để anh về hỏi lại.
Dương có vẻ chú ý:
- Nếu cổ bệnh thì cho biết để bạn bè đi thăm.
Quốc lơ đãng nhìn ra ngoài:
- Chắc không sao đâu.
Nói vậy, nhưng anh lại thầm thấy lo trong lòng. Anh ngồi thêm một
lát nữa, rồi đứng lên ra về.
Đèn trong nhà lớn còn để sáng, nhưng dãy phòng phía sau thì đã tắt.
Quốc rất muốn đi thẳng ra sau, nhưng không dám. Anh vào nhà rồi
xuống bếp tìm dì Phượng. Bà đang loay hoay lau chùi trong phòng.
Anh đứng ở cửa hỏi với vẻ tự nhiên:
- Lúc nãy con gặp bạn Quỳnh, cổ nói Quỳnh nghỉ học, cổ có sao không
dì Phượng?
Dì Phượng bỏ giẻ lau xuống, quay hẳn lại trả lời:
- Dạ sáng nay nó nhức đầu nên dậy trễ thấy trễ học quá, nên nó nghỉ
luôn.
- Rồi bây giờ đỡ chưa?
- Dạ, đỡ rồi cậu.
- Để tôi xuống thăm Quỳnh một chút.
- Dạ phiền cậu quá. Nó không sao đâu cậu.
Nhưng Quốc đã mở cửa đi thẳng xuống dãy nhà sau. Trong phòng Quỳnh
đèn đã tắt, nhưng Quốc thấy cô ngồi gục đầu bên bàn học. Anh đến
đứng ngoài cửa sổ, gõ nhẹ vào chấn song:
- Quỳnh.
» Quay lại mục truyện trước