Dương trả lời bằng một cái gật đầu. Như thể chuyện đó không có gì
phải bàn cãi nữa. Sự tin tưởng đó lại làm Hưởng thấy đau lòng. Cô
buồn rầu:
- Em có chắc là nó quên hẳn thằng Quốc không?
- Thời gian chia tay cũng đủ dài để Quỳnh đứng ra xa nhìn nó. Cổ
không thể nào yêu nổi nữa đâu, nếu không muốn nói là coi
thường.
- Còn nếu như nó còn quyến luyến?
Dương cười thành tiếng:
- Cổ không đến nỗi ngốc nghếch vậy đâu?
Hưởng lẩm bẩm:
- Em làm chị đau lòng quá.
- Chị nói cái gì?
- Chị muốn em nhìn thẳng vào sự thật, cho dù điều đó làm em đau khổ
- Cô ngừng lại như bị hụt hơi, cố trấn tĩnh cơn xúc động. Nhưng
giọng cô vẫn cao vút - Em không biết, nhưng chị thì biết, hai đứa
nó không thể bỏ nhau và vẫn kín đáo gặp nhau.
Dương quay phắt lại, nhíu mày:
- Không khi nào.
- Chị cũng rất muốn tin như vậy, vì chị thật lòng muốn em vui vẻ.
Nhưng nếu chị giấu giếm thì em sẽ bị lừa gạt kéo dài.
- Chị Hưởng! Em biết chị không phải mẫu người xảo quyệt, chị sẽ
không bịa đặt bôi nhọ người khác, phải không? Vậy thì chị nên trung
thực lại, đừng để ác cảm đẩy chị đi quá xa.
Hưởng thở dài, buồn rầu:
- Thôi được, tiếc là hôm qua chị không nhanh trí để chụp hình.
Nhưng khi chị đã nói thì chị muốn em tin hơn bất cứ bằng chứng
nào.
Dương nhìn chăm chú vẻ mặt bừng bừng của bà chị. Bản năng làm anh
tin tuyệt đối ở cô. Nhưng đồng thời anh cũng rất tin Quỳnh. Vì vậy
mà anh lưỡng lự.
Còn Hưởng thì cố làm cho anh nhận thức đến cùng. Cô nói như đinh
đóng cột:
- Trước đó một ngày, chị đã gặp thằng Quốc tới tìm nó. Hôm qua, chị
ngồi suốt buổi chiều trước cổng và chị thấy hai đứa đi chơi. Chị
không muốn mình hồ đồ, nên buộc lòng phải theo dõi như vậy. Và một
khi chị đã nói thì chỉ đúng là sự thật.
Dương ngồi yên, đôi lông mày rậm cau lại. chăm chú nghe. Và khi bắt
đầu tin, khuôn mặt anh thoáng thay đổi. Một vẻ tức giận đến tột
cùng, thiêu đốt toàn bộ lý trí. Anh nghiến răng, đôi mắt quắc
lên:
- Đồ ********!
Anh đứng phắt dậy, hất tung làm chiếc bàn đổ nhào. Và quát
lên:
- Tại sao cô ta có thể mù quáng đến như vậy? Đồ ********. Em sẽ
giết cô ta.
- Đừng làm vậy, Dương.
Hưởng kêu lên một tiếng hoảng sợ và quýnh quáng đến đóng cửa lại,
gương mặt cô tái mét:
- Bình tĩnh lại đi mà Dương, em nóng giận như vậy thì có ích gì
chứ.
Chap 22
Nhưng Dương đâu có nghe nổi những câu khuyên lơn trong lúc này. Nỗi
tức giận cháy người, rừng rực trong từng mạch máu. Anh nghiến răng,
quăng mạnh bình hoa vào tường, thở cuồng loạn:
- Tại sao trên đời có người gian xảo đến như vậy? Em sẽ bắt cô ta
trả giá.
Anh lao vào phòng mặc áo. Nhưng Hưởng đã giật chiếc áo lại, cầm
trên tay, cô dựa lưng vào tủ, vừa van xin, vừa như ra lệnh:
- Từ đó giờ, em luôn nóng nảy, em định làm gì đây? Giết nó chắc?
Vậy em có nghĩ đến tương lai em không? Giết người thì dễ thôi,
nhưng nó có đáng để em sống cuộc đời còn lại trong tù không? Em
không được đi đâu hết - Cô ngừng lại, lấy tiếp hơi rồi nói tiếp -
Mà chưa chắc em sống được dù ở tù nữa.
- Mặc kệ em, cứ để em giải quyết - Dương nói và giật lại chiếc
áo.
Nhưng Hưởng đã ném nó xuống đất, đứng giẫm lên:
- Chị không cho em ra khỏi nhà lúc này, em nghe không?
- Đủ rồi. Chị đừng có sử dụng bất cứ quyền lực nào cả, không cản
được em đâu - Nói rồi, anh hất Hưởng qua một bên, mở tủ giật phắt
chiếc áo xuống.
Hưởng bất lực đứng nhìn rồi nhỏ nhẹ:
- Người ta không giăng buồm ra biển khi có sóng gió đâu Dương. Em
nóng nảy như thế, chắc chắn sẽ gây ra hậu quả đó.
- Mặc kệ em. Em biết em phải làm gì mà.
Dương hầm hầm cài cúc áo. Hưởng tuyệt vọng quá, cô buông lá bài
cuối cùng:
- Em đến hỏi tội Quỳnh, rồi sau đó làm gì? Trách móc, đánh hoặc xa
hơn là giết nó cho hả giận. Nhưng chị thấy làm tất cả điều đó, em
giống như đứa con nít. Tự ái đứa con trai của em để đâu hả.
Dương hất đầu như không muốn nghe, tay vẫn gài nút áo. Hưởng cười
với vẻ châm biếm:
- Chị không ngờ em trai chị thiếu bản lĩnh đến như vậy, em đã từng
coi thường Quốc khi nó ghen. Vậy mà em cũng làm y như vậy. Sao
không cư xử cao tay hơn.
Dương lầm lì:
- Chị muốn nói gì?
- Chị thấy không việc gì em phải hỏi tội nó. Người ta lừa gạt mình
mà mình còn đau khổ. Như thế thằng Quốc thắng em rồi đó. Em muốn cả
nhỏ Quỳnh cũng coi thường em sao?
Cách nói của Hưởng dội vào tính tự ái kiêu hãnh của Dương. Anh chợt
ngồi xuống ghế, tìm một điều thuốc hút. Khuôn mặt anh hất lên một
vẻ kiêu ngạo.
- Có lẽ chị nói đúng. Tại sao em phải hạ mình như vậy?
Hưởng thở nhẹ, như trút được nỗi lo điên đảo. Dương đã trầm lại như
vậy, có lẽ không đến nỗi gây náo loạn ở khu chung cư kia. Điều nguy
hiểm không còn đe doạ nữa, cô giãn người ra và ngồi phịch xuống
ghế.
- Chị thấy cách hay nhất là...
Nhưng Dương khoát tay:
- Em muốn được yên tĩnh suy nghĩ, chị đừng bảo em phải làm như thế
nào nữa. Em sẽ làm theo suy nghĩ của em.
Hưởng không cố tìm cách thuyết phục nữa. Cô tôn trọng cá tính độc
lập của Dương. Và cô lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài dọn dẹp lại "bãi
chiến trường" khủng khiếp.
Dương ngồi một mình trong phòng. Đến lúc trời tối, anh cũng không
muốn đứng dậy mở đèn. Anh không có ý định trả đũa Quỳnh nữa, cũng
không đủ kiên nhẫn để tha thứ hay chinh phục. Tất cả đã sụp đổ. Nỗi
hận đời cay đắng dày vò. Tính kiêu ngạo không cho anh khóc lóc hoặc
nguyền rủa. Nhưng cái đau thì... đến chết có lẽ vẫn đau.
Thà Quỳnh cứ như trước kia, cứ né tránh khước từ. Anh sẽ vẫn cứ yêu
và kiên trì chinh phục. Đằng này cô lại tỏ ra đắm đuối tin cậy. Đã
gây cho anh sự tin tưởng tuyệt đối, cho nên sự thất vọng càng đẩy
anh rơi xuống địa ngục.
Trong bóng tối, chợt vang lên tín hiệu của máy cầm tay. Dương ngẩng
lên tìm kiếm, không thấy nó đâu, anh vẫn không buồn đứng lên tìm.
Hưởng đi vào phòng, đưa máy cho anh:
- Em có điện này.
Dương cầm lên nghe, trong máy, tiếng Quỳnh vang lên, vẫn cái giọng
thanh tao dễ thương như bình thường:
- Anh Dương! Anh về chưa?
Dương chợt cười khan:
- Về rồi.
- Lúc nào?
- Chiều nay.
- Vậy sao anh không đến em, em sốt ruột quá.
- Thật à?
- Trời ơi! Anh còn nói như vậy, em chờ anh suốt cả buổi chiều nay,
anh đến đi nghe. Em sẽ nói cho anh một chuyện quan trọng, vui
lắm.
- Vậy à? Vui đối với em chứ gì?
- Không phải là vui, mà còn hơn thế nữa, em sung sướng lắm.
Lúc này, đầu óc Dương chỉ nghĩ về chuyện cô với Quốc, nên nghe cô
nói, anh hình dung ngay cô sẽ thông báo chia tay. Nếu bị bất ngờ,
hẳn anh đã cho chiếc máy thành mớ linh kiện vụn. Nhưng giờ ý nghĩ
đó chỉ làm anh cười khẩy:
- Chúc mừng sự sung sướng của em.
- Anh biết gì mà chúc mừng. Em chưa nói mà.
- Có lẽ em không cần phải nói.
- Không. Em sẽ nói với anh, anh là người đầu tiên mà em thích nói
nhất, anh đến ngay nhé.
Dương lạnh lùng:
- Anh chưa biết.
- Sao vậy? Em không chịu đâu. Em chờ anh hết nổi rồi.
- Em có thể đừng chờ cũng được.
- Anh nói gì kỳ vậy? Anh làm sao thế?
- Không sao cả.
Giọng Quỳnh sốt ruột:
- Nhưng chừng nào anh đến?
- Anh chưa biết?
- Anh bận chuyện gì à?
- Không.
- Trời ơi! Không thì tại sao để em chờ? Hôm nay anh khó hiểu
quá.
- Có thể.
- Này! Anh mà nói ngang như vậy nữa, em giận đó.
- Tuỳ em.
- Anh Dương!
Tiếng Quỳnh kêu lên vừa lạ lùng vừa giận dỗi. Dương có thể hình
dung được khuôn mặt cô khi đó. Môi cô sẽ cong lên, mũi nhăn nhăn và
cặp mắt liếc dài dài hờn giận. Nhưng tất cả nét đáng yêu đó lại trở
nên vẻ đáng giận ma quái. Đến nỗi Dương không chịu nổi, anh gằn
giọng:
- Đủ rồi. Đừng nói nữa.
- Anh làm sao vậy? Nãy giờ anh nói chuyện lạ quá. Hay là em đến chỗ
anh nghe. Được không?
- Không.
- Sao vậy?
- Anh bận lắm, nếu anh không gọi cho em thì đừng gọi cho anh nữa.
Nghe chưa?
Và anh tắt máy, thảy nó lên bàn nghe một tiếng cộp khô khan. Anh
nghiến răng, đôi mắt nheo lại căm thù:
- Đồ ma quỷ. Hãy chết đi.
Lúc ấy tiếng chuông điện thoại lại reo lên, anh quay mặt chỗ khác
như không muốn nghe. Chắc chắn đó là Quỳnh. Hưởng bèn bước tới mở
máy rồi đưa Dương. Nhưng anh khoát tay ra hiệu. Thế là cô tắt máy,
đặt trở xuống bàn và bật đèn lên. Dương đứng dậy, đứng dậy lấy xấp
tiền nhét vào túi áo. Anh đưa mắt nhìn sang Hưởng:
- Chị có muốn đi ăn với em không?
"Giờ này mà em còn ăn nổi sao?" Hưởng nghĩ thầm nhưng cô không nói
ra. Cô lập tức gật đầu:
- Chị đói nãy giờ rồi.
Hai chị em đi ra khỏi nhà. Hưởng giành ngồi vào tay lái.
- Để chị lái cho.
Nhưng Dương lắc đầu:
- Em còn tỉnh táo lắm, chị đừng lo. Chị muốn ăn ở đâu?
- Đâu cũng được. Hay là tới Hoàng Hà đi, chị muốn yên tĩnh để cho
hai chị em nói chuyện.
Một lát sau, hai chị em đã ngồi đối diện nhau trong phòng ăn. Hưởng
nghĩ Dương sẽ gọi rượu và không chừng sẽ quậy tung ở đây. Nhưng anh
gọi thứ đó và ăn rất bình thản. Quá sức bình thường, như không có
chuyện gì xảy ra, có điều là anh im lặng chứ không nói
chuyện.
Hưởng ăn cầm chừng, đôi mắt lo lắng quan sát Dương. Quả thật là cô
rất sợ, sợ anh một nuôi ý định tàn sát nào đó. Vì bị chọc giận mà
trầm tĩnh như thế, đâu phải bản tính của anh.
Ăn xong, Dương lấy khăn lau miệng, trên môi anh thoáng nụ
cười:
- Sao chị nhìn em hoài vậy?
Hưởng đặt tay lên tay anh, giọng van nài:
- Dương à! Nếu em có ý định trả thù thì cho chị xin đi. Đừng làm
chuyện gì nguy hiểm nghe em.
Dương cười một tiếng nheo mắt:
- Tại sao chị có ý nghĩ em trả thù?
- Chị sợ như thế, em có vẻ bình tĩnh quá, chị sợ em có ý đồ nào đó
không muốn nói, chỉ hành động.
Dương nhún vai:
- Cô ta không đáng để em đánh đổi tương lai của mình đâu. Chị yên
tâm đi.
- Em nói thật chứ Dương?
- Chị sợ cái gì vậy?
- Chị chỉ sợ em bị xúc phạm và bất chấp hậu quả. Điều em quan trọng
hơn tất cả là trừng phạt.
- Sẽ không có sự trừng phạt nào, dù là một câu nói nặng hoặc một
cái tát tai, không có những thứ đó đâu.
- Vậy thì sẽ là gì? Chị không tin em buông xuôi.
- Em không buông xuôi. Em không cho phép ai được qua mặt em. Nhưng
cũng không cần phải trả thù. Làm như vậy là cô ta tự huỷ hoại tương
lai của cô ta rồi. Em khỏi phải trừng phạt gì cả.
Hưởng thở nhẹ:
- Em nghĩ được như vậy thì chị mừng quá. Mấy ngày nay, chị lo muốn
quẫn trí luôn. Chị sợ em khổ rồi em làm bậy.
- Tất nhiên là em phải khổ rồi, em đâu phải là đá, nhưng rồi nó sẽ
qua, nhanh chứ không lâu đâu, chị đừng lo cho em.
Hưởng buột miệng:
- Chị phục em lắm. Em cứng hơn chị tưởng nhiều. Có lẽ em nên để mắt
tới Quỳnh Hoa đi Dương.
- Sao chị lại nói chuyện đó lúc này? - Dương nhướng mày.
Hưởng cười dịu dàng:
- Chị muốn em hạnh phúc.
- Có lẽ em sẽ cưới một ai đó, nhưng không phải là bây giờ - Anh
khoát tay một cách cứng rắn - Đừng nhắc chuyện đó nữa chị. Chị cũng
đừng lo cho em, em tự thu xếp thu xếp mọi chuyện. Mình về đi
chị.
Hai chị em đứng lên, đi ra ngoài. Hưởng không về mà ở lại với Dương
đến sáng hôm sau.
Đêm đó, cô thức mấy lần, lần nào cũng thấy Dương còn ngồi hút
thuốc. Cô biết anh rất đau, một người kiêu hãnh như anh mà bị thất
tình, bị lừa dối tổn thương... sao cô thấy nó đau, nỗi đau cồn cào
quay quắt.
Suốt đêm, cô cũng không ngủ. Cô khóc thầm một mình trong cảm giác
buồn tủi, tuyệt vọng. Nhưng không phải khóc vì bản thân, mà vì nỗi
đau khổ của Dương.
Quỳnh thật là ngu ngốc, thiếu lý trí. Tại sao cô ta lừa dối một
người lý tưởng như vậy, để lao vào mối tình không lối thoát của cô
ta? Cô ta không hiểu là từ nay về sau Dương không cho cô ta cơ hội
nào nữa, dù cô ta có hối hận
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 23
Dương thọc tay vào túi quần, đi dọc theo dãy hành lang. Đến phòng
cuối cùng, anh dừng lại, dáng điệu vẫn trầm tĩnh, anh lấy chiếc
chìa khoá trong túi áo, mở cửa.
Anh khép cửa lại phía sau và tiến tới ngồi xuống salon chờ Quỳnh
về. Vẻ mặt anh không hằn học, cũng không vui vẻ. Chỉ có một vẻ lạnh
lạnh đến trơ lì. Anh nghĩ đây là lần cuối cùng gặp Quỳnh. Cái đó
cũng không làm cho anh nao lòng hoặc gợn một chút nuối tiếc. Chỉ có
sự căm giận và khinh bỉ.
Mãi đến gần tối Quỳnh mới về. Anh nghe rõ tiếng chân cô ngoài hành
lang, rồi tiếng cửa bị đẩy vào. Quỳnh đứng ở cửa nhìn quanh và
thoắt một cái cô nhào về phía Dương, ôm cổ anh, dụi mặt trong ngực
anh, giọng cô vui sướng như đứa trẻ được quà.
- Ôi! Em nhớ anh quá. Anh đến lúc nào vậy?
- Cũng khá lâu.
- Anh thì đến đây, còn em thì đứng trước cổng nhà chờ anh. Mấy hôm
nay, anh đi đâu vậy? Em nhớ anh quá.
Và rất vô tư, cô hôn Dương khắp lên mặt, lên mũi. Cử chỉ bộc lộ, sự
mừng rỡ, nhớ nhung rất thật. Nhưng Dương vẫn ngồi yên, rồi cương
quyết đẩy cô ra:
- Đủ rồi Quỳnh.
Quỳnh vẫn vòng tay qua cổ anh, vẻ mặt ngơ ngác:
- Anh làm sao vậy?
- Đừng làm vậy nữa, anh không thích - Vừa nói, anh vừa kéo tay cô
kéo xuống khỏi người anh và đứng dậy - Anh cần nói chuyện nghiêm
chỉnh với em, đừng quấn quýt như vậy, anh không thích. Em không lừa
được anh đâu.
Quỳnh ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt vẫn ngơ ngẩn:
- Em lừa gì đâu, anh làm sao vậy. Lúc này anh lạ quá. Em có làm gì
để anh giận không?
- Anh không muốn nói về ý nghĩ của anh, chỉ nói về mối quan hệ của
hai đứa để dứt khoát rõ ràng - Anh ngừng lại, nhấn giọng - Mình
chia tay đi.
Đôi mắt Quỳnh mở lớn, toát lên một vẻ kinh ngạc, sợ hãi. Giọng cô
lạc đi:
- Anh nói cái gì?
- Mình chia tay nhau đi.
- Không thể được, anh làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? Em không
hiểu gì cả.
Dương đứng hơi xa cô, anh nhìn nét mặt hãi hùng của cô bằng ánh mắt
lạnh lùng, hằn học. Giọng anh rõ ràng và dứt khoát:
- Trước đây, em đến với anh với mục đích tìm chỗ dựa, anh biết và
chấp nhận. Vì anh nghĩ sẽ chinh phục được em.
- Và anh đã thành công rồi - Quỳnh thì thào.
Dương cười mỉa:
- Đến lúc cuối cùng này, anh muốn thấy em thành thật một chút, em
đóng kịch suốt thời gian dài rồi, thế là đủ lắm rồi.
Quỳnh nhíu mày:
- Em đóng kịch thế nào, mà tại sao em phải làm vậy chứ? Em thật sự
không hiểu anh muốn nói gì.
Dương cười nhạt:
- Bỏ cử chỉ ngây thơ đó đi, không gạt anh mãi được đâu. Trước đây,
em đã lợi dụng anh, bây giờ cũng vậy. Và có thể sau này, khi đã
thành vợ anh, em vẫn chỉ có mục đích đó. Anh không chấp nhận được,
mình chia tay đi.
Quỳnh chới với ngồi im, đầu gục xuống. Tự nhiên cô muốn khóc, muốn
chết hoặc biến đi, để đừng phải đối diện với chuyện tàn nhẫn
này.
Dương đứng tựa vào tường, cặp mắt nhìn cô vẫn không có chút tình
cảm nào, ngoài ánh lửa hằn học. Chỉ có giọng nói là vẫn đều
đều:
- Em lợi dụng và lừa dối. Một chút tình cảm với anh cũng không có.
Nếu không yêu được thì cứ thật lòng thể hiện, dối lòng làm gì. Anh
có thể chịu đựng được sự hờ hững, nhưng không chấp nhận được sự dối
trá. Không bao giờ.
Dương càng nói, đầu óc Quỳnh càng rối loạn. Cô không biết lần ra
ngọn nguồn bằng cách nào, chỉ cố nói ý mình:
- Em không gạt anh cái gì hết. Em xin thề. Em... - Cô lúng túng im
bặt, rồi ngẩng lên nói một mạch - Em yêu anh vô cùng, càng ngày
càng yêu, em nghĩ anh cũng vậy.
- Đủ rồi Quỳnh, anh không chịu nổi cách trơ trẽn của em, sắp chia
tay nhau rồi thì để cho nhau ấn tượng đẹp một chút đi.
- Nhưng em không muốn chia tay, tại sao lại phải như vậy, trừ phi
anh đổi ý.
- Thôi, dừng lại đi. Đừng tìm cách đổ lỗi, anh không thích thanh
minh đâu.
- Em không đổ lỗi, em chỉ muốn biết tại sao anh lại thay đổi.
Dương không nghe cô nói, anh chỉ đăm đăm theo suy nghĩ chủ quan của
mình. Giọng anh khô khan, xa lạ:
- Anh đã từng yêu em, từng kiên nhẫn để đạt được mục đích. Nhưng em
thì không quên được Quốc. Những gì em làm cứ hỏi lại lương tâm. Đến
lúc này, anh không muốn trách móc làm gì nữa, cho là anh đã quá chủ
quan.
Thấy cô định nói, anh lắc đầu chận lại:
- Để anh nói cho hết.
Quỳnh thẫn thờ nhìn, không nói gì nữa. Dương suy nghĩ một lát rồi
nói tiếp với dáng điệu dửng dưng:
- Em không quên được Quốc của em, lỗi tại anh đã khống chế. Bây giờ
anh hiểu ra rồi và anh để em tự do. Anh sẽ trở về nhà anh, còn em
muốn ở đâu thì tùy - Anh bước tới, chìa tay ra trước mặt cô - Nên
chia tay nhau một cách lịch sự vậy. Chào em.
Nhưng Quỳnh không bắt tay anh, cô đã mang máng hiểu ra và nói vội
vã.
- Hình như anh hiểu lầm em cái gì đó, khoan vể đã anh, ở lại nói
cho rõ mọi chuyện đi.
- Không, anh không cần nghe chuyện của em nữa. Chào.
Dương định quay đi, nhưng Quỳnh đã đứng lên, níu tay Dương lại,
giọng van nài:
- Đừng về mà anh.
Dương gỡ tay cô ra, nhưng ngay lúc đó thì có tiếng gõ cửa bên
ngoài, rồi giọng Quốc gọi lớn:
- Quỳnh ơi!
Cả hai đều quay ra phía cửa. Dương nhìn Quỳnh, cười khẩy một cái.
Đôi mắt anh nhìn cô một cách hằn học, nhưng không hề nói một
tiếng.
Quỳnh vội chạy ra. Trong lúc bối rối, cô có cử chỉ lập cập vụng về
là đẩy Quốc ra cửa.
- Anh về đi. Lúc khác tới, bây giờ anh vô là có chuyện nữa
đó.
Nhưng Quốc đã thấy Dưong và thay vì có thái độ hằn học như trước
đây, lần này anh trở nên vui vẻ thân thiện, anh tiến về phía
Dương.
- Mày tới lâu chưa?
Dương lầm lì nhìn Quốc. Hắn dám nhơn nhơn như thế trước mặt anh.
Bởi vì hắn tự tin đã chiếm được Quỳnh, ý nghĩ đó làm anh nổi điên
lên. Chẳng kiếm soát nổi lý trí của mình, anh vươn tay túm lấy ngực
áo Quốc kéo mạnh về phía mình.
- Mày tưởng mình là thượng đế chắc - Và anh thẳng tay đấm vào giữa
mặt Quốc, răng nghiến chặt - Đừng qua mặt bạn bè kiểu đó, thằng
khốn ạ.
Quốc đau phát quạu lên, anh la lớn:
- Đừng có nóng kiểu đó. Chuyện gì để từ từ nói.
Quỳnh thấy máu chảy từ mũi Quốc, cô sợ hết hồn, rồi đẩy Dương
ra:
- Anh buông ra đi, chúng tôi là anh em của nhau đó, anh ấy là anh
của tôi, anh nghe không?
Dương hất Quỳnh ra:
- Cô có thể nghĩ ra chuyện gì hay hơn nữa không? Đúng là quá quắt,
cô dám coi tôi như con nít à?
Anh quay phắt lại, định tấn công Quốc, nhưng lúc này, Quốc đã hết
bình tĩnh để nhịn, anh đánh trả lại Dương:
- Nếu mày không bình tĩnh, tao không nhịn nữa đâu.
Dương không trả lời, đôi mắt quắc lên và bất chợt anh đá mạnh vào
giữa ngực Quốc. Bị mất thế vì vấp phải chiếc ghế, Quốc rơi nhào,
lăn một vòng dưới gạch.
Thấy hình ảnh đó, Quỳnh liên tưởng ngay đến tai nạn của mẹ. Cô sợ
đến bấn loạn và chạy đến cạnh Quốc, cúi xuống:
- Anh có sao không? Đừng như mẹ em nghe anh Quốc, em xin anh
mà.
Cô quay mặt về phía Dương, môi mím lại, hất mạnh mái tóc ra phía
sau, cô nói một cách căm tức:
- Nếu anh ấy có chuyện gì, tôi sẽ bắt mấy người trả giá.
Dương đứng sừng sững nhìn cô, cái nhìn hoàn toàn là thù hận. Không
còn lời để diễn tả khối đau đớn phẫn nộ bùng cháy. Anh bỏ đi ra
ngoài, vì nếu không như thế, thì anh chỉ có thể siết cổ Quỳnh cho
tới khi cô ta chết.
Quỳnh không quan tâm đến thái độ của Dương, cô quay qua Quốc, lo
cuống lên:
- Anh có sao không? Anh ngồi dậy nổi không?
Quốc nhăn mặt, cố chống tay ngồi lên:
- Anh không biết mình đau chỗ nào nữa, thật ê ẩm cả người. Thằng
này mạnh tay quá.
Quỳnh thở thoắt một cái, như trút đi nỗi sợ thất thanh, cô ráng đỡ
vai Quốc lên, giọng tỉnh táo hơn:
- Anh như thế là em hết sợ rồi, lúc nãy em thật nhớ tới cái té của
mẹ em. Thật tình... Thôi, em không dám hình dung nữa.
Quốc đứng lên quẹt mũi:
- Sao em không giải thích với nó?
- Em đâu có dịp để nói, mà cũng không hiểu tại sao tự nhiên ảnh đòi
chia tay. Nói chuyện một lát em mới hiểu - Cô trở nên băn khoăn -
Không hiểu sao ảnh đột nhiên hiểu như vậy, em có cảm giác nhà ảnh
nói gì đó, em không biết được.
- Dù sao bây giờ cũng nên đến gặp nó để nói. Hoặc gọi điện.
Bây giờ không còn lo về Quốc nữa, Quỳnh trở lại nghĩ về chuyện của
mình. Cô buồn nhũn cả người:
- Em sợ nhất là khi ảnh giận. Ảnh chẳng hiền chút nào, sợ là chỉ
mới thấy mặt em, ảnh đã đập phá xung quanh, anh biết em buồn lắm
không?
Quốc mỉm cười:
- Em lúc nào cũng yếu đuối như vậy, để anh nói cho.
- Không. Trời ơi! Em sợ các anh đánh nhau lắm, lúc nóng lên anh
Dương chẳng chịu nghe ai. Với lại, em đã giải thích như vậy mà ảnh
đâu có tin.
- Không lẽ không tin hoài sao? - Anh ngẫm nghĩ một lát - Có thể nó
nghĩ em dựng chuyện, một sự bịa đặt hết sức vụng về, xúc phạm. Anh
nhớ lúc ba nói, mấy ngày sau anh vẫn còn bàng hoàng, may mà đã
không cưới.
- Nếu có như vậy, thì ba đã nói sớm hơn rồi, em không nghĩ đó là
may mắn đâu.
Quốc chợt đưa mắt nhìn cô:
- Em yêu nó từ lúc nào vậy?
Quỳnh hơi ngẩn người, rồi chậm chạp lắc đầu:
- Em cũng không nhận ra nữa. Hình như nó đến từ từ.
Quốc nói như nhận xét:
- Thằng Dương không như anh. Khi chơi thì nó chỉ chơi qua đường,
nhưng khi yêu thì thật lòng và mãnh liệt. Tụi anh không giống nhau
và vì vậy mà ghét nhau như nước với lửa.
Quỳnh khẽ nói:
- Chuyện qua rồi mà anh. Nếu anh ghét anh Dương, em buồn lắm.
Quốc cười xòa:
- Đúng là yêu, lúc nào cũng bênh vực, nhưng đừng lo, bây giờ anh
không có lý do gì để ghét nó. Có một thằng em rể như vậy, kể cũng
vui - Anh chợt phẩy tay - Nói qua chuyện khác đi, ba muốn em về nhà
đấy. Mà anh cũng thấy như vậy, con gái mà ở nhờ nhà người yêu không
tốt đâu.
Thấy Quỳnh không nói gì, anh hỏi một cách lo lắng:
- Không lẽ em vẫn còn ngại ba với anh sao? Hay là ngại Thúy?
- Đâu có, em hết ngại rồi.
- Vậy thì về nhà đi, càng sớm càng tốt. Sáng mai anh đến giúp em
dọn được không?
- Dạ.
Quỳnh nói một cách thẫn thờ. Biết rằng rồi chuyện sẽ đâu vào đấy,
nhưng cô vẫn không khỏi buồn. Thái độ xa lạ của Dương lúc nãy làm
cô thấy khổ sở vô cùng. Cô đứng dậy, đến bàn điện thoại một cách
máy móc, nhưng khi bấm số nửa chừng, cô lại bỏ máy xuống, đứng thừ
người trong dáng bất an.
Quốc ngồi yên quan sát cử chỉ của cô, rồi cười khuyến khích:
- Gọi cho nó đi.
- Thôi anh ạ, ảnh không thèm nghe đâu.
Và cô ngồi xuống ghế, chống cằm buồn ủ rũ, cô không để ý cái nhìn
thông cảm. Trong cách nhìn đó, có cả sự trìu mến âu yếm, mà trước
đây anh không hề cảm giác như vậy.
Thúy vừa thắng xe lại trước cổng nhà Dương thì cũng vừa lúc anh lái
xe ra cổng. Thúy vội bước xuống xe, đi về phía anh, gọi lớn:
- Anh Dương! Khoan đã. Anh đi đâu vậy?
Dương không trả lời, chỉ hỏi lại:
- Em đi đâu giờ này vậy? Không ngủ trưa sao?
- Em tìm anh chứ đi đâu, không đến giờ này, sợ lúc khác anh không
có nhà.
- Chuyện gì gấp vậy?
Dương hỏi một cách lơ đãng, anh nghĩ Thúy đến để mách với anh
chuyện của Quốc và Quỳnh. Bây giờ anh không có hứng thú nghe chuyện
đó. Anh tự mình rút lại quyền lực đối với Quỳnh rồi.
Thấy Dương cứ ngồi trong xe, Thúy sốt ruột đập tay lên cửa.
- Anh vô nhà đi. Chuyện dài lắm, không nói ngoài đường được
đâu.
Dương nhún vai:
- Thôi được.
Và anh mở cửa bước xuống, để mặc xe đậu ngang giữa lối đi. Anh nhìn
đồng hồ rồi nói với vẻ khô khan:
- Cho em mười lăm phút để nói, anh không rảnh đâu.
Thúy lầm bầm:
- Làm thấy ghê quá.
Cô theo Dương đi vào nhà, nhưng anh không vào, mà ngồi xuống băng
đá, dáng điệu như đuổi khách. Nếu là chuyện của mình, chắc Thúy tự
ái chết được. Nhưng đây là đề tài mà cô đang thích nói, nên cô đồng
ý bỏ qua cho anh về tội bất lịch sự với phụ nữ.
Cô ngồi xuống cùng băng với Dương, kín đáo quan sát anh. Trông
Dương thật hình sự, không phải anh muốn gây với cô mà đó là vẻ ngầu
của một người quá chán đời. Đúng hơn là thất tình. Thúy buột
miệng:
- Nhìn mặt anh tối như đêm ba mươi ấy.
Dương nghiêm nghị:
- Em cần gì nói nhanh đi.
Thúy nhăn mặt:
- Anh khó như ông cụ ấy, trong khi anh thừa biết có những chuyện
không nói thẳng băng được.
Dương dịu lại:
- Xin lỗi. Anh biết em rất buồn, nhưng thật sự anh không giúp gì
được cho em đâu.
- Em làm gì mà buồn? Mắc gì phải buồn chứ. Mà anh cũng chẳng có gì
đáng để buồn cả.
Dương nhìn cô một cái, nhưng im lặng không có ý kiến. Anh ngồi yên
chờ Thúy tự nói ra cái điều cô cho là không buồn ấy.
Thúy liếc nhìn anh một cái, rồi thở sượt một cái:
- Anh thì trở về nhà mình, Quỳnh thì sắp về nhà em ở, nhìn hai
người, em có cảm giác vợ chồng sắp ly dị ấy.
Dương khẽ cau mặt, nhưng vẫn không nói gì. Thúy chờ anh nói, nhưng
thấy anh cứ lặng thinh, cô buộc lòng phải lên tiếng:
- Em nói vắn tắt thôi, anh Quốc với Quỳnh là anh em thật đó, anh em
cùng cha khác mẹ. Anh gặp Quỳnh đi rồi cổ kể cho nghe. Mà anh phải
tin em mới được.
Dương vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng đôi mày nhíu lại, vừa có vẻ
sửng sốt, vừa bàng hoàng không tin. Và anh nín lặng như kiểm tra
xem bao nhiêu phần trăm là sự thật.
Thúy chờ Dương có một phản ứng nào đó, nhưng thấy anh có vẻ như
không bị tác động, cô nhăn nhó:
- Anh thử nghĩ xem, nếu không phải họ là anh em, liệu em có vui vẻ
đến kể với anh không. Anh biết chuyện đó quan trọng với em ra sao
không? Cứ như là trút một gánh nặng ấy - Cô dừng lại, lẩm bẩm -
Trước đây, em cứ khổ sở ghen với cô Quỳnh.
Thấy Dương vẫn im lặng, cô bắt đầu tò mò:
- Anh Dương! Em đã nói đến mức vậy, mà anh không tin sao?
Dương vẫn nhìn thẳng phía trước, trầm ngâm:
- Anh tin.
- Sao anh.. Mà thôi, em đã nói xong rồi đó, anh đi mà tìm Quỳnh đi.
Em về đây - Cô đứng dậy, hỏi kháy - Đủ mười lăm phút của anh
chưa?
Dương nhún vai, không trả lời, chỉ nói ngắn gọn:
- Cám ơn em.
- Cám ơn cái gì?
- Sự nhiệt tình của em.
- Thế mà mặt anh nhìn vẫn hình sự, thấy ghê.
Nói thế, nhưng cô vẫn cười giòn tan, rồi vui vẻ đi về xe mình. Cô
vừa đóng cửa thì Dương gọi lại:
- Khoan đã Thúy.
Thúy thò đầu ra:
- Anh muốn hỏi gì nữa?
- Bây giờ Quỳnh ở đâu?
- Còn ở đâu nữa, cổ chưa về nhà em đâu, còn nấn ná chờ anh đấy, em
biết chắc là vậy.
Nói xong, cô cho xe lướt đi, Dương đứng nhìn theo một lát rồi quay
lại xe mình.
***
Anh đi trên hành lang với một cảm giác cố dằn lại. Nhớ lại những
điều đã làm, anh thấy xấu hổ kỳ lạ. Vì vậy mà anh càng muốn biết
thái độ của Quỳnh.
Cửa nhà khép hờ, Dương đẩy nhẹ cửa bước vào. Anh nhìn quanh và thấy
Quỳnh đang ngồi quỳ phía cửa phòng, loay hoay buộc chồng sách. Gần
đó còn có mấy chồng sách khác đã được xếp lại ngay ngắn. Dương đến
ngồi quỳ một chân, đối diện với Quỳnh:
- Em định đi đâu vậy?
Bị hỏi đột ngột, Quỳnh giật bắn mình, đưa tay chận ngực, rồi cô
trấn tĩnh lại, nói như không có chuyện gì xảy ra.
- Em sẽ về nhà ba em, tin hay không là tùy anh.
- Để anh giúp cho.
Quỳnh ngồi im. Nói thế có nghĩa là Dương đã biết rồi, cô không cần
phải giải thích. Và không hiểu sao, cô chợt nói một cách khách
sáo:
- Cám ơn.
Dương nói thẳng vào vấn đề:
- Chuyện hôm trước, cho anh xin lỗi. Em biết là tính anh hơi
nóng...
Quỳnh chận lại, giọng trách móc:
- Không phải là hơi, mà là quá nóng tính. Anh làm em sợ anh đó. Mấy
hôm nay em chợt nhận ra và bắt đầu biết sợ.
- Em sợ gì?
- Cứ mỗi lần giận là anh quậy tung lên, như thế ai chịu cho nổi,
sao anh có khuyết điểm kinh khủng vậy?
- Xin thề với em, anh sẽ bỏ, anh nói thật đó.
Quỳnh vẫn ấm ức:
- Nhưng em sợ lắm, anh là chúa tể trong nhà, nên chẳng biết sợ ai.
Nếu sau này sống chung em sẽ yếu tim vì tính ngang ngược của anh,
lúc đó em chết mất.
- Không đến nỗi vậy đâu. Anh hứa sẽ bỏ mà. Cái đó rất dễ, nó đâu
phải là rượu hay ma túy mà khó bỏ.
- Không phải là rượu, nhưng là bản tính.
Dương cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngẩng lên:
- Có lẽ từ nhỏ mọi người nuông chìu anh quá, cho nên anh không biết
sợ ai, nhưng bảo đảm là em sẽ khống chế được anh.
- Em không tin đâu.
- Rồi anh sẽ chứng minh bằng hành động.
Thấy Quỳnh lắc đầu, anh giữ mặt cô lại:
- Em dịu dàng thế này, anh làm sao nóng nảy được với em chứ?
Quỳnh cười tư lự:
- Em tin anh, nhưng vẫn thấy sợ lắm.
Cô cúi xuống, định buộc chồng sách kế bên, nhưng Dương đã cản
lại:
- Để đó, lát nữa anh làm cho.
Anh kéo cô đứng lên, cả hai đến ngồi xuống salon. Dương nhìn cô
thật lâu:
- Nghĩa là bây giờ em cũng có một gia đình, em nghĩ gì vậy?
- Ban đầu là vui, nhưng rồi anh làm em chới với, mấy ngày nay em
khổ sở quá. Em muốn là... anh với anh Quốc quên chuyện cũ đi. Ảnh
hết ghét anh rồi đấy.
Dương mỉm cười, gật đầu như thừa nhận:
- Anh còn lý do gì để ghét nữa bây giờ. Ai lại ghét một người sẽ là
anh vợ mình nhỉ? Có điều là anh không sao ngờ được em và nó có thể
có mối quan hệ như vậy.
- Đến giờ em vẫn còn thấy lạ lùng, anh không hình dung được em thế
nào đâu. Cứ như ngủ mơ ấy.
- Mới lúc nãy, anh cũng có ý nghĩ như vậy.
Quỳnh tò mò:
- Anh nghĩ gì thế?
- Anh sung sướng phát điên lên, khi tin chắc em vẫn là của
anh.
Quỳnh không nói gì, cô chợt xoay người lại, ngã mình vào người
Dương. Cô cảm thấy mình được một vòng tay vừa êm ái, vừa vững vàng
ôm lấy cuộc đời mình. Nó đã xóa hẳn cái nhìn bi quan phải chịu
trước đây.
---------------The end-------------------
» Quay lại mục truyện trước