Anh nhất định làm em yêu anh – chương 26
(Lượt xem: 101)
Chap 26: Luật sư băng giá. 4 năm sau. -Rầm! -Tôi
phản bác. Điều 239 luật dân sự quy định về tài sản vô chủ, trong đó chỉ
cần một cá nhân có ý đồ sở hữu khi chiếm dụng, người đó có thể toàn
quyền sở hữu chúng. Đó chỉ là những thứ được xác nhận rằng thân chủ của
tôi đã nhặt được chúng, và qua xét nghiệm cũng cho rằng như vậy. Tôi yêu
cầu bên nguyên cáo rút lại những lời nói, cũng như những hành động quá
phép vừa rồi. Trên mọi chứng cớ đều cho thấy rằng, thân chủ tôi không hề
giết người! -Nhưng
tại sao, luật sư Hoàng? Tôi rất tiếc rằng trong cái túi mà thân chủ của
cô cầm có chiếc áo dính máu và con dao dính máu chồng tôi, cô ta đã giết
chồng tôi! – Vợ nạn nhân lên tiếng. -Vậy tôi
hỏi cô, khi cô biết cô đang cầm hung khí và chứng cớ trên người, cô có
dám vào khu mua sắm không? Có dám lượn lờ dạo phố để bị nhận dạng chiếc
túi không? Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại lời mình nói! -Cô… -Đủ rồi!
– Quan tòa lên tiếng.- Lời nói của luật sư Hoàng có lí, tôi nghĩ chúng
ta phải suy xét lại. Hơn nữa kết quả xét nghiệm đã thấy một dấu vân tay
lạ trên con dao hung khí, chúng tôi đang tiến hành kiểm tra.! Nghe xong câu này, bà vợ nạn nhân tự nhiên mặt xám ngoét. Lúc đó, thẩm phán chậm rãi nói, mắt nhìn vợ nạn nhân: -Bà Kim,
tôi hi vọng bà đầu thú, nhưng từ đầu đến giờ tôi chỉ nghe bà chỉ trích
bên bị cáo. Chúng tôi đã thấy dấu vân tay của một người lạ và dấu vân
tay của bà trên đó, hi vọng bà hợp tác để vụ án có thể được giải quyết.
Hiện tại, tạm giam bà Kim cho đến lúc bà ta khai ra mọi chuyện, bên bị
cáo được thả vì không có liên quan đến vụ này. Kết thúc phiên tòa. -Ào…-
người nhà của bên bị cáo chạy đến ôm chầm lấy chị ta, mặt ai cũng sung
sướng như trút được gánh nợ. Ra đến ngoài hành lang, chị ta chìa tay ra
trước mặt luật sư Hoàng, nói: -Đúng là tài không đợi tuổi, luật sư Hoàng tiếng đồn không sai, đúng là tôi đã không nhờ nhầm người. Luật sư Hoàng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đó, nói: -Cảm ơn,
nhưng tôi nghĩ lần sau chị không nên cầm đồ của người lạ như vậy. Có
thể lại rước họa vào thân lần nữa! -Khuôn mặt luật sư Hoàng không hề có
cảm xúc. -Vâng, chào luật sư! -Chào chị! * Xong
việc, cô đi về công ti của mình. Cô đang làm việc tại một công ti lớn,
văn phòng của cô ở tầng 7 trong một tòa nhà lộng lẫy, cao cấp. Vừa bước
vào công ti, đã có bao nhiêu tiếng hỏi han: -Sao rồi
Anh? Vụ đó thế nào rồi? – Một chị khoảng 30 tuổi chạy đến vỗ vai cô khi
cô đang đứng mua nước tại máy tự động. Nghe thấy câu đó, mấy chị xung
quanh nói: -Thôi
đi, cậu hỏi có bằng thừa, vào tay ai chứ vào tay luật sư Hoàng thì có
mà..gạo xay ra cám, mới 20 tuổi mà đã hơn khối chị 30 tuổi… không chừng
vài năm nữa có thể lấy được chức nữ hoàng của giới luật sư cho mà xem.-
Một chị xen vào. -Đúng…đúng-
Mấy chị xung quanh gật gù – Em còn quá trẻ mà đã là thần tượng của cả
giới luật sư rồi, ai cũng mong được như em mà chả được đó! Anh vừa lấy được lon nước, lập tức cầm lấy rồi quay người đi: -Em lên văn phòng trước, thay vì tám chuyện, chẳng phải các chị có hẹn lúc 2h sao? Gần 2h rồi. -Ấy
chết!- Mấy chị lập tức nhao nhao chạy tán loạn. Hôm nay có một vụ kiện
quan trọng, lại rất khó, công ti muốn tìm người có năng lực để xử lí vụ
này. Anh vừa kết thúc vụ trước nên có lẽ cô sẽ không phải tham gia,
nhưng vẫn phải đi họp. Trước khi đi, cô tranh thủ qua văn phòng lấy một
số tài liệu. Trên
đường lên văn phòng, ai gặp cô cũng mỉm cười, cúi chào một cách kính
trọng. Nói trắng ra thì ai cũng kiêng nể cô. Sau khi tốt nghiệp cấp 3,
cô đỗ thủ khoa tại một trường đại học luật danh tiếng. Trong vòng 2 năm
đã hoàn thành chương trình của 4 năm học. Cô tốt nghiệp khi mới 20 tuổi.
Vừa ra trường, cô xin vào công ti làm việc. Ban đầu vì cô còn quá trẻ,
họ không nhận cô, cô đành đi thực tập tại một văn phòng luật sư tư nhân,
xin làm thư kí. Sau một tháng, vị luật sư đó đã giới thiệu cô với công
ti và cô được nhận sau khi chính thức đảm nhiệm một vụ kiện khó. Từ đó
đến nay mới được bốn tháng nhưng tiếng của cô rất nổi. Rất nhiều người
đến tìm cô xin tư vấn và họ luôn có một vẻ mặt thỏa mãn khi ra về. Mặc
dù lúc đầu nhìn khuôn mặt cô ai cũng có ác cảm nhưng không phải vì cô
xấu, trái lại, cô vô cùng đẹp. Mái tóc đen búi cao trang nhã. Khuôn mặt
trang điểm nhẹ nhưng cô biết cách làm cho đôi mắt mình trở nên sắc sảo
mặc dù bị ẩn sau lớp kính. Những bộ váy công sở luôn tôn lên cái dáng
cao, khuôn người cân đối, thon thả. Nói chung qui một điều là, họ thấy
cô rất đẹp nhưng cô không như người khác, chưa ai thấy được nụ cười trên
khuôn mặt cô. Lúc nào họ cũng chỉ thấy cô có khuôn mặt lạnh băng, đủ
lấn át tinh thần người khác. Dù không phải ai cũng thích khuôn mặt này
nhưng ai cũng ngưỡng mộ “Ước gì mình được như cô ấy!” Vì cô vô cùng
giỏi. Bước vào
văn phòng, với tay lấy tập tài liệu rồi ngồi luôn xuống ghế. Đang xem
tài liệu bất chợt Anh lại nhìn ra cửa sổ. 4 năm rồi. Đã 4 năm trôi qua
từ ngày đó. Giờ cô không còn buồn nữa, nhưng cô không thể mở lòng cho
bất cứ ai thêm lần nào nữa, cô càng ngày càng trở nên lạnh lùng và khái
niệm nụ cười hầu như không còn nữa. Cô học ngày học đêm, giờ thì kết quả
đây. Cô là luật sư trẻ nhất trong các luật sư và cũng là một trong
những người giỏi nhất. Có lẽ ông trời đã sắp sẵn truyện cô chỉ có thể có
tiền tài danh vọng mà không có tình yêu thương.
Sau buổi
họp của công ty cũng là lúc tan tầm, cô trở về nhà của mình. Cô hiện
sống tại một khu chung cư cao tầng không xa công ty là mấy. Bước vào
thang máy để lên nhà thì thấy có người trong đó, là Tâm và Khánh. Nhìn
thấy cô, Tâm lập tức lên tiếng: -A, Anh! -Chào. -Cậu
này, lâu rồi không gặp, hôm trước định đi thăm cậu mà gọi điện đến không
bắt máy, đến nhà thì không có nhà. May quá, hôm nay lại gặp. -Ting..-Cửa thang máy bật mở. Anh bước ra ngoài, theo sau là hai người kia. Vừa đi cô vừa hỏi: -Có việc gì không? -À, là Khánh muốn thi đại học luật nên muốn đến nhờ cậu góp ý chút, nên thi vào khoa nào đủ khả năng. Lấy chìa
khóa trong túi sách, mở cửa ra. Mời hai người vào nhà, lại lấy hai cốc
nước cam ra mời, xong đâu đấy cô ngồi xuống đối diện, hỏi Khánh: -Cậu muốn học luật? -Phải! -Học môn này vất vả lắm, hơn nữa cần thêm trí nhớ tốt. -Tôi biết. -Được, vậy cậu nghĩ mình có thể thi được khoảng bao nhiêu điểm? -Ừm, khoảng 23. -Vậy thì
tốt, cậu cứ về ôn thi cho tốt, mai tôi sẽ gửi cho cậu một số trường mà
tôi cảm thấy tốt và một số khoa cho cậu tiện chọn lựa và đăng kí. -Được rồi, cảm ơn.-Khánh cười. -Không có gì. Sau cuộc nói chuyện của hai người, Tâm đảo mắt một vòng quanh nhà của Anh, nói: -Cũng đẹp nhỉ? đầy đủ chứ? -Ờ.. -Bây giờ
lương cao rồi, không phải lo gì nhé, mai chắc là báo sẽ đăng tin vụ
kiện mới đó. Mà diện tích ngôi nhà này gấp đến 4,5 lần cái nhà trọ ngày
xưa nhỉ? -Ờ.. -Thích
nhỉ, đi làm có lương hẳn hoi rồi thì thích. Tớ vừa đi học vừa tranh thủ
đi làm, nhưng cái lương sinh viên thì chả đủ nuôi miệng, bao giờ cho hết
hai năm nữa nhỉ? -Hai năm nữa sẽ hết! -Anh nhìn Tâm nói. -Ừ,ai chả biết thế.-Tâm thở dài, lại quay sang Khánh, trêu: -Nè, bao giờ cho cậu ra trường để làm đám cưới nhỉ? -Thì hơn tháng nữa.-Khánh cười, trêu lại Tâm.. -Không tính, còn đại học thì sao?-Tâm trề môi. -Ha ha,…4 năm nữa đi. -Lâu quá đi.-Tâm nũng nịu. -Muốn cưới vậy rồi sao? -Muốn rồi. -Vậy về cưới luôn. -Cậu đã đủ tuổi đâu!- Tâm chớp mắt đáng yêu. -Thì cưới chui!- Khánh cười. -Vậy… -Đây là
nơi hai người bàn chuyện đó hả?- Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, cắt
ngang lời nói của Tâm. Cả hai quay sang nhìn Anh. Nãy giờ hai người như
diễn viên thủ vai chính trong phim tình cảm trong khi Anh là một khán
giả chăm chú xem từ đầu đến cuối. Nhưng phải thông cảm, sau 4 năm yêu
nhau, tiến tới hôn nhân là bình thường, chỉ có điều Khánh nhỏ hơn Tâm 2
tuổi nên chưa đủ tuổi kết hôn. Chính vì vậy những cuộc nói chuyện như
vậy vẫn thường diễn ra. -À, hì hì- Tâm cười.-Sorry cậu nha… -Kết hôn vui vậy hả? – Anh lơ đãng hỏi lại. -Rất
vui, nó là sự gắn kết giữa hai người, vô cùng…-Như chợt nhớ ra, Tâm lập
tức im bặt, xong một lúc sau, đứng dậy kéo tay Khánh, nói: -Về trước nha. -Ừm.. Ra tiễn
hai người ở cửa, Anh quay vào tìm hiểu cho Khánh. Khoảng hơn một tiếng
sau, cô đi vào nhà tắm. Sau khi xóa đi lớp phấn trên mặt, cô lại là cô.
Khi trang điểm nhìn cô già dặn và sắc sảo hơn nhiều. Lúc không trang
điểm thì khuôn mặt cô trở về đúng với cái tuổi 20 của cô. Bước ra
khỏi phòng tắm với một bộ đồ ở nhà. Vào bếp nấu vài món ăn đơn giản. Sau
khi ăn tối, cô mang lap top vào phòng ngủ. Ngồi vào bàn làm việc, cô
cần giải quyết một số vấn đề. Làm được một lúc, thấy mỏi cổ, cô vô thức
ngước lên và đập vào mắt cô là một cái khung ảnh. Bức ảnh của Minh và cô
tại bãi biển 4 năm trước, nhìn thấy nó, cô lại vô thức ngó sang bên
cạnh. Lọ hoa khô được cắm trong chiếc bình sứ trắng này vốn là bó hoa
hồng trắng ngày xưa. Ban đầu cô tính đem vứt hết nhưng sau một hồi cô
vẫn không nỡ vứt, đành sấy khô nó và đến lúc chuyển nhà, cô cũng mang
theo.Bản thân cô linh tính về một cái gì đó mơ hồ nhưng không thể biết
là cái gì. Lắc lắc
đầu, cô cần tập trung làm việc, không suy nghĩ nữa, nhưng một lúc sau,
bàn tay lại đưa lên, vuốt nhẹ vào chiếc khung ảnh rồi đến mấy bông hoa
khô trong chiếc lọ sứ. Ánh mắt của cô vừa ảm đạm lại mang một cái gì
đó…lạ lùng.