Chương XI: Kì đà cản mũi.
- Anh đợi bọn em lâu chưa? – “Ko, anh chỉ đợi mỗi em thôi mà, đâu có đợi thêm con nhỏ “kì đà cản mũi” kia.”
- À ko! Anh cũng vừa tới thôi!
- Em ko biết là hôm nay anh mời cả Thanh Mai đấy, nó bắt tội em phải quay ngược đường phi xe đến trường đón nó.
- Thì hôm nay chú Lâm có lời mời em đâu nỡ từ chối! – Nó háy mắt nhìn
tôi, trời ơi con nhỏ đáng ghét kia, tôi đâu có thèm mời nó chứ, tôi ko
có lòng tốt đó đâu.
- Chú tưởng là cháu sẽ ko đến vì cháu bảo chú bị trúng gió mới mời cháu mà! – Tôi cố làm nó phải dơ mặt.
- Thanh Mai em nói thế sao? – Thanh Trúc quay sang em mình tỏ rõ vẻ ko hài lòng.
- Thì tự dưng lại mời em đi ăn, ko nói rõ là đi cùng chị thì em mới bảo
là trúng gió chứ! – Nó quay sang phía tôi. - Vậy có nghĩa là chú ko hài
lòng khi có sự xuất hiện của cháu ở đây? Cháu chỉ sợ chú buồn vì mất
công mời mà cháu lại từ chối! Hoá ra là cháu nhầm. Vậy cháu về vậy! –
Tôi gần như tím mặt bởi những gì con nhỏ đó nói.
- Chú… chú ko hề có ý đó!
- Ai biết đc!
- Thanh Mai!... Anh Lâm, anh đừng để ý, con bé nó trêu anh đó! – Trêu ư?
Nó ko trêu đâu, nó đang giết tôi thì đúng hơn. Dù máu tôi đã dâng lên
đến não nhưng thôi, tôi phải cố nhịn nếu ko sẽ sập vào bẫy của con nhỏ
đáng ghét kia. Nó muốn tôi phải nóng giận đây mà. Đã thế tôi phải vui
cho nó biết tay.
- Hì, người lớn ko nên chấp trẻ con mà! Thanh Mai này, chú rất muốn mời
cháu đi ăn cùng mà. Bữa trước thấy cháu ăn ngon vậy đoán là cháu thích
ăn mấy món ở đây. Cháu đến là chú vui lắm đó, đang buồn vì cứ nghĩ cháu
giận chú nên ko thèm tới.
- Chú có lòng tốt vậy à? Vậy hôm nay chú có lòng, cháu xin có dạ!
Thế là lại một buổi đc ăn cơm cùng Thanh Trúc đã bị con nhỏ trời đánh –
kì đà cản mũi phá đám! Tôi chỉ giận là ko làm gì đc nó bởi sau nó có
thần hộ mệnh là bà chị xinh đẹp đang ngồi đối diện tôi đây. Nhìn cô ấy
mà tôi càng giận con nhỏ đáng ghét kia hơn. Nếu hôm nay nó ko có ở đây
thì tôi đã có thể chuyện trò vui vẻ với Thanh Trúc rồi. Ôi sao ông trời
chả thương tôi vậy, sao cứ cho con nhỏ ám quẻ tôi suốt thế!