Chương XV: Kẻ giả mạo hoàn hảo!
Tôi đã đồng ý trở thành “người yêu giả mạo” của con nhỏ Thanh Mai. Vì
một lí do à chính xác hơn là một điều kiện con nhỏ đề ra để thuyết phục
tôi, đó là: “Nếu chú đồng ý cháu sẽ ko làm kì đà cản mũi chú nữa. Cháu
sẽ để cho chú đc tự do cưa đổ chị cháu mà ko hề có bàn tay của cháu chen
ngang!”. Cái đề nghị đó quả quá hấp dẫn với tôi. Tất nhiên tôi ko phải
là một thằng ngốc mà lại đi từ chối rồi. Chuyện cả đời chứ có ít gì đâu.
Tôi chỉ việc giả mạo làm người yêu nó một tối thôi mà. Chẳng thiệt thòi
là mấy!
Tôi ko đóng mình trong những bộ đồ đứng đắn và lịch thiệp mà tôi vẫn
mặc. Thay vào đó tôi mặc khá là cool (như bọn trẻ bây giờ thường nói) và
thật thoải mái với áo cánh và quần jin. Nói thật tôi thường ngày đóng
bộ comle mà trông vẫn còn trẻ hơn so với tuổi, thế nên hôm nay nhìn tôi
ăn mặc thế này, tôi cá là trông ko quá 24. Dẫu sao thì như thế mới phù
hợp đc với một con nhỏ 17, 18 tuổi mà.
Con nhỏ hiện ra trước mắt tôi hoàn toàn khác lạ. Nó ko còn buộc tóc,
chẳng còn mặc quần tụt, và cũng chẳng đi những đôi giày đế bệt. Mà thay
vào đó là một con nhỏ súng sính trong chiếc váy hoa xanh cùng chiếc túi
sách cùng màu, chân đi dép cao gót, và mái tóc đen nhánh, tỉa lá đc thả
dài với chiếc cặp ghim hình quả táo đính đá. Tôi đã thật sự ngây ngất
mất mấy giây rồi mới kịp định thần lại. Lần thứ hai tôi phát hiện ra là
con nhỏ - nó đẹp! Lần đầu là lúc ở siêu thị mấy hôm trước. Lần ấy tôi
thấy nó đẹp một cách trẻ con nhí nhảnh – mang vẻ đẹp của sự tự nhiên.
Còn lần này tôi thấy nó đẹp với vẻ đẹp thật nữ tính và đáng yêu. Nhưng
vẻ đẹp ấy chỉ… gần bằng chị mà thôi! Tôi vẫn thấy Thanh Trúc là đẹp nhất
mà!
Tôi và Thanh Mai tiến vào quán bar nơi tên người yêu cũ của con bé đã
bao cả. Con nhỏ có vẻ hơi run, vẻ mặt đầy căng thẳng. Tôi đưa tay phải
chống mạng sườn: “Nào em yêu!” Nó nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe. Tôi vẫn
giữ yên tay, hếch mắt chỉ vào cánh tay mình. Nó có vẻ ngại ngần vì nó
hiểu ý tôi muốn nói gì. Tôi đành phải trở về là mình: “Cháu và chú đang
là người yêu. Biết chưa?” Nó gật đầu và sau vài giây chần chừ cũng đưa
tay vòng qua cánh tay tôi, khoác lấy và đứng sát bên tôi. Con bé ngước
lên nhìn tôi có gì đó hơi ngượng ngùng. “Mỉm cười nào!”. Con bé khẽ cười
thật tươi trước câu nói của tôi. Nó thì thầm: “Vâng anh yêu!”. Ko hiểu
sao tôi chợt đỏ mặt trong khi rõ ràng tôi còn vừa nói như thế trước với
nó. Chúng tôi cùng bước vào trông đúng như một cặp tình nhân thật sự.
Sinh nhật có vẻ khách mời khá đông. Đang đi, con bé chợt khựng người
lại. Trước mặt chúng tôi là một cậu nhóc trông cũng khá đẹp trai, bên
cạnh còn có một con nhỏ khá xinh, mỗi tội trang điểm đậm quá. Tên nhóc
có vẻ ngỡ ngàng trc sự xuất hiện của chúng tôi.
- Chúc mừng sinh nhật – Thanh Mai tiến đến đưa tặng bó hoa cho cậu ta.
- Thanh Mai… Đây là…
- Hì, là bạn trai mới của em. – Con bé mỉm cười ra hiệu tôi lại gần, sau
khi tôi đã yên vị đứng bên cạnh con bé, con bé lại quay lại khẽ mỉm
cười nói tiếp. - Lời nói hồi nào giờ linh nghiệm thật, chỉ có điều ko
như hai ta đã dự đoán. Đời thường thế mà. Bất ngờ là điều thú vị của
cuộc sống. – Nó nói mà nhìn thẳng vào mắt thằng nhóc.
- À… uk. - Rồi thằng nhóc quay sang phía tôi – Tôi là bạn trai cũ của
Thanh Mai. – Con nhỏ đứng bên thằng nhóc nhăn mặt liếc sang, cậu ta như
hiểu ra vội tảng lờ - Cám ơn đã đến dự sinh nhật của tôi.
- Tôi là Lâm, rất vui khi đc dự sinh nhật của cậu. Cám ơn cậu đã chia
tay cô ấy để tôi có cơ hội tìm đc tình yêu đích thực của mình. – Tôi nói
mà vòng tay ôm lấy bờ eo Thanh Mai, đôi mắt nhìn con bé vẻ đắm đuối
lắm. Tên người yêu cũ có vẻ ko đc thoải mái. Đó là điều mà cả tôi và con
bé đều trông đợi.
Chúng tôi cùng dự tiệc sinh nhật trong tiếng nhạc và tiếng người ồn áo
náo nhiệt. Tên người yêu cũ của Thanh Mai mà tôi cũng chả buồn hỏi tên
cứ săm soi chúng tôi suốt. Biết vậy chúng tôi càng tỏ ra thân mật với
nhau hơn.
- Thanh Mai! Ko nghĩ là em lại đến đâu đấy. Lại còn đem cả bạn trai mới đi nữa.
- Bạn trai mới của em đây hả? Đẹp trai thế! – Tôi đang đc một con nhỏ
khen mình nên cũng nâng nâng. Con bé Thanh Mai khẽ mỉm cười, liếc mắt
sang và bắt quả tang tên người yêu cũ đang nhìn lén, ngay lập tập tức
chàng ta giả bộ quay mặt đi. Nó và tôi ko hiểu sao cùng nhìn nhau cười.
Chúng tôi đang vui vì hành động của thằng nhóc mà.
Chợt tiếng nhạc trên sân khấu vang lên rộn ràng. Một trong hai con nhỏ đang đứng cạnh chúng tôi vội kéo tay Thanh Mai:
- Lên nhảy thôi em! – Con bé khẽ lắc đầu từ chối:
- Bữa nay em mặc thế này ko hợp nhảy thế cho lắm!
- Vậy khiêu vũ chắc đc! – Tôi đứng dậy chìa tay ra trước mặt con bé – Em biết nhảy chứ? – Con bé đặt tay lên tay tôi.
- Một chút!
Chúng tôi bước lên sân khấu, tôi ra hiệu cho đổi nhạc. Thế là chúng tôi
một mình một sân khấu cứ thế tung hoành. Con nhỏ nói là nó biết một chút
ấy thế mà nó nhảy cực điêu luyện. Chúng tôi như hoà là một. Mỗi bước
nhảy như êm du theo nhạc, như cuốn lấy nhau. Mọi người đổ dồn hết con
mắt vào chúng tôi. Con nhỏ như trông đẹp hơn với những lọn tóc cứ bay
nhảy sang hai bên, đôi chân nó uyển chuyển và toàn thân mềm mại kinh
khủng. Chúng tôi thật sự tạo lên cả một ko gian đẹp và cuốn hút mọi
người. Nhạc kết thúc, mọi người vô tay trầm trồ khen ngợi. Rồi đám đông
chợt hô to: “Hôn nhau đi! Hôn nhau đi!....”
Chúng tôi luống cuống ko biết làm gì. Con bé căng thẳng hết cỡ, nó nhìn
tôi ko giấu nổi vẻ sợ sệt, lo âu. Tiếng hối thúc của mọi người vẫn cứ
vang lên ngày một to hơn. Rồi như một ma lực nào đó tác động, tôi đưa
tay kéo sát người con bé lại và thì thầm: “Nhắm mắt lại!”. Mọi người vỗ
tay rầm rầm và la hét inh ỏi. Tôi cảm nhận đc sự có mặt của đôi môi con
bé trên môi của mình. Môi con bé thật mềm, mềm lắm. Tôi cứ bị dính chặt
vào nó. Như có một luồng điện chạy dọc trong cơ thể tôi. Đây là lần đầu
tiên tôi biết hôn là gì trong suốt gần 30 năm trời.