Tôi nằm trên một cái giường trong bệnh viện, co quắp dưới lớp chăn
mỏng. Một cô y tá lột áo của tôi ra. Cô ta nắm mép vải, giật mạnh và cơn
đau làm tôi tê liệt. Tôi gần như không nhìn thấy gì nữa, cằm tôi như
dính vào ngực và không thể ngóc đầu dậy. Hai tay tôi cũng không thể cử
động. Tôi thấy đau khắp người, trên đầu, trên vai, trên lưng, trên ngực.
Tôi bốc mùi. Cô y tá độc ác đến nỗi mỗi khi trông thấy cô ta bước vào
tôi lại thấy sợ. Cô ta không nói gì với tôi. Cô ta chỉ đến giật từng
mảng da còn bám trên người tôi, áp lên đó một miếng gạc và cô ta bỏ đi.
Nếu có thể làm cho tôi chết, có lẽ cô ta đã làm rồi, tôi chắc chắn như
vậy. Tôi là một đứa con gái hư hỏng, nếu người ta thiêu sống tôi thì
cũng bởi tại tôi là một đứa con gái không chồng mà lại có thai. Tôi đáng
bị như vậy. Tôi biết cô ta nghĩ gì về tôi.
Tối đen. Hôn mê. Đã bao nhiêu lâu rồi? Bao nhiêu ngày? Bao nhiêu đêm?...
Không ai muốn sờ vào tôi, không ai muốn chăm sóc tôi, không ai cho tôi ăn, không ai cho tôi uống, họ chỉ đợi tôi chết.
Tôi rất muốn được chết vì tôi xấu hổ khi thấy mình còn sống. Tôi
đau đớn xiết bao. Tôi muốn được xoa dầu lên da để làm dịu vết bỏng. Tôi
muốn có ai nhấc chiếc chăn mỏng đang đắp trên người để tôi nguội đi một
chút. Một bác sĩ đang có mặt ở đây. Tôi nhìn thấy phần chân ông ta và
vạt áo blouse trắng. Ông ta nói nhưng tôi không hiểu. Vẫn luôn là cô y
tá ấy, đến rồi đi. Tôi có thể cử động hai chân. Thỉnh thoảng, tôi nhấc
chân nâng tấm chăn mỏng lên. Tôi cảm thấy phía sau lưng đau như dần, ở
cạnh sườn tôi cũng thấy đau. Tôi nằm ngủ, đầu cúi gập dính sát vào ngực
như lúc tôi đang bị ngọn lửa đốt cháy.
Hai tay tôi trông rất kì lạ, hơi khuỳnh ra và cả hai tay đều bị
liệt. Hai bàn tay tôi vẫn nguyên vẹn nhưng không còn giúp gì được. Tôi
rất muốn gãi cho đỡ ngứa, rất muốn rứt bỏ lớp da để khỏi bị đau đớn
nữa.
Họ bắt tôi phải đứng lên. Tôi bước đi với cô y tá ấy. Tôi cảm
thấy hai mắt tôi đau nhức. Tôi nhìn thấy hai chân tôi, nhìn thấy hai bàn
tay tôi đang buông thõng hai bên người, nhìn thấy sàn gạch lát. Tôi căm
ghét cô y tá. Cô ta đưa tôi vào một gian phòng và mở vòi nước rửa ráy
cho tôi. Cô ta bảo tôi hôi đến mức khiến cô ta buồn nôn. Tôi hôi quá,
tôi bật khóc, tôi đứng đó như một thứ cặn bã gớm ghiếc, như một sinh vật
thối tha đang bị người ta lấy một xô nước giội vào. Như bãi phân trong
phòng vệ sinh, người ta giật nước đổ ào cuốn đi, thế là hết. Mày chết
phắt đi cho rảnh. Dòng nước giật bong lớp da tôi, tôi kêu thét, tôi
khóc, tôi van xin, máu chảy đến các đầu ngón tay. Cô ta bắt tôi phải
đứng như thế mãi. Cô ta dùng vòi nước gỡ những mẩu thịt cháy đen, những
mảnh quần áo còn sót lại, rác rưởi hôi hám đọng lại thành một đống nhỏ
trên sàn phòng tắm. Người tôi bốc mùi thối rữa, mùi thịt cháy, mùi khói
nồng nặc đến nỗi cô y tá phải đeo khẩu trang và chốc chốc lại chạy ra
ngoài, vừa ho sù sụ vừa luôn mồm rủa tôi.
Tôi khiến cô ta cảm thấy phát tởm. Lẽ ra tôi phải chết đi như một
con chó, nhưng phải xa chỗ cô ta. Tại sao cô ta không làm tôi chết luôn
cho xong? Tôi quay về giường nằm, vừa thấy nóng ran vừa thấy lạnh buốt
trong người và cô ta quăng chiếc chăn mỏng lên tôi để khỏi phải nhìn
thấy tôi nữa. Cái nhìn của cô ta như muốn bảo tôi: “Chết nhanh đi. Chết
nhanh để người ta mang mày vứt đi chỗ khác”.
Cha tôi ngồi đó với cây gậy của ông. Ông đang nổi giận, ông đập
gậy xuống đất, ông muốn biết ai đã làm tôi có thai, ai đã đưa tôi vào
đây và sự việc xảy ra như thế nào. Hai mắt ông đỏ ngầu. Ông khóc, người
đàn già ấy, nhưng ông vẫn làm tôi sợ với cây gậy của ông và tôi không
thể trả lời ông được. Tôi sắp ngủ, hay sắp chết, hoặc sắp thức dậy, cha
tôi vẫn ngồi đó, rồi không thấy ông đâu nữa.
Nhưng tôi không nằm mơ, giọng nói của ông vẫn còn vang trong đầu tôi: “Nói đi!”
Tôi gượng ngồi lên một chút, tựa đầu vào gối để khỏi phải cảm
thấy hai tay bị dính chặt vào tấm chăn mỏng. Không có gì làm tôi bớt đau
nhưng tôi có thể nhìn thấy những việc đang diễn ra trong hàng lang qua
cánh cửa đang hé mở. Tôi nghe thấy có ai đang đi vào, tôi nhìn thấy hai
bàn chân trần, một dáng người nhỏ nhắn như tôi, mảnh khảnh, gần như là
gầy guộc. Không phải cô y tá mà là mẹ tôi.
Với hai bím tóc được vuốt mượt bằng dầu ôliu, chiếc khăn trùm màu
đen, trán bà gồ lên thật kì quái, gồ lên giữa hai cặp lông mày và dính
liền vào mũi, trông bà chẳng khác nào một con chim ưng hoặc con diều
hâu. Bà làm tôi sợ. Bà ngồi trên ghế đẩu, tay ôm giỏ xách, và bà bắt đầu
sụt sùi khóc, khịt mũi, vừa lấy khăn mùi soa lau nước mắt vừa lắc lắc
đầu.
Bà khóc vì buồn phiền và hổ thẹn. Bà khóc cho chính bà và cho gia đình. Tôi nhìn thấy nỗi căm hận hằn rõ trong mắt bà.
Bà tra vấn tôi trong khi tay vẫn ôm khư khư cái giỏ xách sát vào
người. Nó rất quen thuộc với tôi. Lúc nào đi đâu bà cũng mang nó theo,
lúc đi chợ hoặc khi ngoài đồng. Trong giỏ bà để bánh mì, một chai nhựa
đựng nước, nước, có khi đựng sữa. Như thường lệ, tôi cảm thấy sợ, nhưng
không sợ như lúc phải đối mặt với cha tôi. Cha tôi có thể giết chết tôi,
nhưng mẹ tôi thì không. Bà hỏi tôi, bà tra vấn tôi bằng giọng rên rỉ,
còn tôi trả lời bằng giọng thì thào.
“Nhìn tao đây, con ơi…Thế này thì tao không thể đưa mày về nhà
được nữa rồi, mày không thể về sống ở nhà được nữa rồi. Mày đã nhìn thấy
mày rồi chứ?
– Con có nhìn thấy được con đâu.
– Mày bị bỏng khắp người. Cả nhà đang xấu hổ. Giờ thì tao không
thể đưa được mày về nhà. Hãy nói cho tao biết làm thế nào mà mày có
thai? Với đứa nào?
– Faiez. Con không biết họ của bố anh ấy.
– Faiez bên hàng xóm ấy à?”
Bà lại tiếp tục khóc, vo tròn cái khăn mùi soa và châm lên mắt như thể bà muốn ấn sâu cái khăn vào trong đầu.
“Mày làm chuyện ấy ở đâu? Ở đâu?
– Ngoài đồng.”
Bà nhăn mặt, bặm môi và khóc to hơn.
“Nghe tao này, con ơi, nghe này. Tao rất muốn mày chết, mày nên
chết đi là hơn. Em trai mày vẫn còn trẻ, mày mà không chết thì nó sẽ gặp
rắc rối.”
Em trai tôi sẽ gặp rắc rối. Rắc rối gì cơ chứ? Tôi không hiểu.
“Cảnh sát đã đến nhà gặp gia đình ta. Gặp tất cả mọi người trong
gia đình. Cha mày, em trai mày, mẹ mày, anh rể mày, tóm lại là tất cả
mọi người trong gia đình. Nếu mày không chết, em trai mày sẽ bị lôi thôi
với cảnh sát ngay.”
Có lẽ bà đã lấy cái cốc từ trong giỏ vì xung quanh tôi chẳng thấy
gì hết. Bàn kê cạnh giường cũng không. Không, tôi không trông thấy mẹ
tôi lục tìm trong giỏ, bà đã lấy cái cốc bên mép cửa sổ, đó là cái cốc
của bệnh viện. Nhưng tôi không trông thấy bà rót cái gì vào đấy.
“Nếu mày không uống cái này thì em trai mày sẽ phải gặp rắc rối ngay. Cảnh sát đã đến nhà ta.”
Có phải bà đã rót cái gì đấy vào cốc trong khi tôi mải khóc vì
xấu hổ, vì đau đớn, vì sợ? Tôi đã khóc vì nhiều thứ, đầu gục xuống, nhắm
mắt lại.
“Uống đi con…Mẹ đưa cho mày uống đấy.”
Không bao giờ tôi quên được cái cốc to ấy, đầy đến tận miệng. Trong ly là một thứ nước trong veo, trong như nước lã.
“Cứ uống đi, như thế em trai mày sẽ không gặp lôi thôi. Như thế là tốt hơn cả. Tốt cho mày, cho tao, cho cả em mày nữa.”
Rồi bà khóc. Tôi cũng khóc. Tôi còn nhớ những giot nước mắt chảy
trên những vết bỏng ở cằm tôi, chảy dài trên cổ, những giọt nước mắt ấy
cào cấu da thịt tôi.
Tôi cố nhấc tay lên nhưng không được. Chính mẹ tôi đã luồn tay đỡ
dưới đầu tôi, bà nâng đầu tôi về phía cái cốc bà đang cầm. Cho đến lúc
đó, tôi chưa được ai cho uống gì cả. Bà đưa cái cốc to ấy ghé sát miệng
tôi. Tôi định ít nhất cũng nhúng môi vào vì tôi khát nước quá. Tôi cố
nhìn lên nhưng tôi không thể.
Đột nhiên, ông bác sĩ bước vào và mẹ tôi giật bắn người. Ông ta
giằng lấy cái cốc, ông ta đặt mạnh xuống và quát lên thât to: “Không
được!”
Tôi nhìn thấy chất lỏng trong cốc sánh ra mép cửa sổ, chảy dài xuống thành cốc, trong veo như nước lã.
Ông bác sĩ nắm tay mẹ tôi kéo ra khỏi phòng. Tôi vẫn dán mắt vào
cái cốc, thèm được uống cả những giọt đang loang trên sàn gạch, tôi muốn
được thè lưỡi liếm như một con chó. Tôi đang rất khát, muốn được uống
cũng như được chết.
Ông bác sĩ quay vào và bảo tôi:
“Cô còn may lắm nên tôi mới đến kịp lúc đấy. Hôm nọ là cha cô,
hôm nay lại đến mẹ cô! Từ giờ trở đi, người nhà cô sẽ không được vào đây
nữa!”
Ông mang cái cốc đi và nhắc lại:
“Cô gặp may đấy nhé…Tôi không muốn thấy người nhà cô đến đây nữa!
– Nhưng Assad em trai tôi, tôi muốn được gặp nó, nó rất tốt.”
Tôi không nhớ ông ấy đã trả lời tôi như thế nào. Tôi cảm thấy rất
lạ, mọi thứ trong đầu tôi đang rối tung lên. Mẹ tôi đã nhắc đến cảnh
sát, đến chuyện em trai tôi có thể sẽ gặp rắc rối? Tại sao lại là nó?
Chính Hussein đã tẩm xăng thiêu tôi cơ mà? Cái cốc đó là để cho tôi
chết. Trên mép cửa sổ vẫn còn vết hoen. Mẹ tôi mong tôi chết, tôi cũng
mong thế. Tuy nhiên tôi vẫn còn may mắn, ông bác sĩ bảo thế, vì ông đã
kịp ngăn tôi uống thứ thuốc độc không hình dạng ấy. Tôi cảm thấy như
được giải thoát, như thể cái chết đã mê hoặc được tôi và chỉ trong một
giây, ông bác sĩ đã khiến nó phải biến đi. Mẹ tôi là một người mẹ tuyệt
vời, người mẹ tốt nhất. Khi đưa cho tôi cốc thuốc độc, bà đã làm tròn
bổn phận của mình. Như thế sẽ tốt hơn cho tôi. Không nên cứu tôi khỏi bị
lửa thiêu, không nên đưa tôi đến đây để tôi phải chịu đau đớn và phải
đợi quá lâu để được chết, để xoá đi nỗi nhục của chính tôi và của tất cả
mọi người trong gia đình.
Ba bốn ngày sau, em trai tôi đến. Không bao giờ tôi quên chiếc
túi xách bằng nhựa trong ấy. Nhìn qua lớp nhựa, tôi thấy có vài quả cam,
và một quả chuối. Từ lúc vào đây, tôi không được ăn uống gì. Không ai
tìm cách giúp đỡ tôi. Ngay đến ông bác sĩ cũng không dám. Tôi hiểu mọi
người để mặc cho tôi chết. Không ai được phép xen vào chuyện của tôi.
Trong mắt mọi người tôi là kẻ có tội. Tôi phải chịu số phận dành cho tất
cả những phụ nữ trót làm hoen ố danh dự của những người đàn ông. Người
ta rửa ráy cho tôi chỉ vì người tôi bốc mùi hôi thối quá chứ không phải
để chăm sóc tôi. Người ta giữ tôi ở đây vì đây là nơi tôi có thể chết mà
không gây rắc rối cho cha mẹ tôi và những người trong làng.
Hussein đã không làm tốt công việc được giao, anh ta để tôi chạy thoát với ngọn lửa trên người.
Assad không hỏi tôi một câu nào. Nó sợ và nó vội quay về làng.
“Tôi phải đi tắt qua cánh đồng để không bị ai nhìn thấy. Cha mẹ mà biết tôi đến thăm chị, tôi sẽ gặp rắc rối ngay.”
Tôi đã rất mong nó đến, tuy nhiên, khi nó cúi sát xuống nhìn tôi,
tôi cảm thấy lo lắng. Nhìn vào hai mắt nó, tôi biết nó ghê tởm vì những
vết bỏng của tôi. Không một ai kể cả nó, muốn biết tôi đã đau đớn đến
mức nào, khi da trên người tôi cứ lõm xuống, thối rữa, rỉ mủ, và như nọc
một con rắn độc cứ từ từ gặm nhấm cả phần phía trên thân thể của tôi,
cái đầu trụi tóc của tôi, hai vai tôi, lưng tôi, hai tay tôi và hai vú
tôi.
Tôi đã khóc rất nhiều. Có phải vì biết đây là lần cuối cùng tôi
được nhìn thấy nó mà tôi khóc không? Hay tôi khóc vì rất muốn được nhìn
thấy các con của nó? Lúc ấy, vợ nó chuẩn bị sinh. Sau này tôi được biết
cô ta sinh hai đứa con trai. Chắc tất cả mọi người trong gia đình đều
thán phục và khen ngợi cô ta.
Tôi không ăn được cam và chuối Assad mang đến. Chỉ có một mình,
tôi không thể ăn được và rồi cái túi xách ấy cũng biến mất.
Từ đấy không bao giờ tôi còn gặp lại gia đình mình nữa. Hình ảnh
cuối cùng về mẹ tôi là chiếc cốc đựng thuốc độc. Hình ảnh cha tôi giận
dữ nện chiếc gậy trên sàn gạch. Và hình ảnh em trai tôi với túi hoa
quả.
Trong sâu thẳm nỗi đau, tôi vẫn luôn tìm hiểu tại sao không nhìn
thấy gì khi ngọn lửa bắt đầu bốc cháy trên đầu tôi. Lúc ấy, có một bình
đựng xăng bênh cạnh tôi nhưng nó đã bị nút kín. Tôi không thấy Hussein
cầm đến nó. Lúc anh ta bảo sẽ “lo cho tôi”, tôi đang cúi đầu xuống và
trong vài giây, nụ cười có vẻ thân thiện của anh ta và cọng cỏ anh ta
đang nhai một cách hiền lành trong miệng đã khiến tôi chắc mẩm mình sẽ
được cứu. Nhưng thực tế anh ta chỉ cố làm cho tôi yên tâm để tôi khỏi
chạy. Anh ta đã dự tính mọi việc với cha mẹ tôi từ ngày hôm trước. Nhưng
anh ta lấy lửa ở đâu? Trong đống than củi? Tôi không thấy gì cả. Hay
anh ta có bao diêm nên mới nhanh như thế? Lúc nào tôi cũng có sẵn một
bao diêm bên mình, nhưng tôi cũng không nhìn thấy nó. Vậy là anh ta có
sẵn bật lửa trong túi… Chỉ vừa kịp cảm thấy có nước chảy lành lạnh trên
tóc và lửa đã bốc cháy. Tôi rất muốn biết tại sao tôi lại không thấy
gì.
Ban đêm nằm ngủ trên chiếc giường bệnh viện là cả một cơn ác mộng
dài bất tận. Tôi nằm trong bóng tối mịt mù, tôi nhìn thấy tấm màn bao
quanh, cửa sổ biến mất. Một cơn đau kì lạ như nhát dao đâm vào bụng tôi,
hai chân tôi run rẩy…tôi đang chết dần. Tôi cố nhỏm dậy nhưng không
được. Hai tay tôi cứng đờ, hai vết thương lở loét không chịu giúp tôi.
Không có bất kỳ ai, chỉ có mình tôi, vậy ai đã đâm dao vào bụng tôi?
Tôi thấy có cái gì vương vướng giữa hai đùi. Tôi co một chân, rồi
co tiếp chân kia, tôi quơ hai chân để tìm. Tôi cố sức gỡ cái vật đang
làm tôi hoảng hốt. Ban đầu, tôi không biết là mình đang sinh con. Tôi
đưa chân sờ soạng trong bóng tối. Tôi từ từ đẩy nó xuống lớp chăn mỏng
mà không hề biết đó là một đứa bé. Rồi tôi nằm bất động, mệt lả người vì
gắng sức. Tôi khép hai chân lại và cảm thấy da đùi mình đang chạm vào
người đứa bé. Nó ngọ nguậy. Tôi nín thở hồi hộp. Làm thế nào mà nó ra
nhanh thế? Vừa thấy như có dao đâm vào bụng là nó đã ở đây rồi? Tôi buồn
ngủ, nhưng không thể được, đứa trẻ không tự chui ra mà không báo trước.
Tôi đang trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng tôi không nằm mơ vì tôi đã cảm nhận được nó, giữa hai đầu
gối tôi, chạm vào da chân tôi. Hai chân tôi không bị bỏng, tôi cảm nhận
mọi thứ qua lớp da ở đùi và chân. Tôi không dám cử động thêm, thêm, rồi
tôi giơ một chân lên giống như giơ một bàn tay để vuốt nhẹ…một cái đầu
bé tí và hai cánh tay đang quơ quơ yếu ớt.
Có lẽ tôi đã kêu lên một tiếng rất to. Tôi cũng không nhớ nữa.
Ông bác sĩ bước vào phòng, kéo bức màn, nhưng xung quanh tôi vẫn tối
đen. Bên ngoài có lẽ vẫn là ban đêm. Tôi chỉ trông thấy một chút ánh
sáng trong hành lang qua cánh cửa mở. Ông bác sĩ cúi xuống, giở tấm chăn
mỏng ra, và ông mang đứa bé đi, thậm chí không để cho tôi nhìn thấy
nó.
Khỏang giữa hai chân tôi không còn gì. Có ai đó kéo bức màn che
kín lại như cũ. Tôi không nhớ gì nữa. Có lẽ tôi đã ngất đi, có lẽ tôi đã
ngủ thiếp đi thật lâu, tôi cũng không biết. Ngày hôm sau và những ngày
kế tiếp, tôi chỉ chắc chắn một điều rằng đứa bé đã rời khỏi bụng tôi.
Tôi không biết nó còn sống hay đã chết, không ai nói cho tôi biết
và tôi không dám hỏi cô y tá khó chịu kia để biết người ta đã làm gì
với đứa bé.
Mong nó tha lỗi cho tôi, tôi không có khả năng cho nó một cuộc
sống tử tế. Tôi biết mình đã sinh ra nó nhưng tôi không được nhìn mặt
nó, người ta không cho tôi bế ẵm nó, tôi không biết nó là trai hay gái.
Lúc ấy, tôi không phải là một người mẹ mà là một nhúm thịt mang hình hài
con người đang bị khép tội chết. Chỉ có nỗi nhục nhã là mạnh hơn cả.
Sau này, ông bác sĩ cho tôi biết là tôi đã sinh non khi mới được
bảy tháng, đứa bé rất nhỏ nhưng còn sống và được an toàn. Tôi chỉ nghe
loáng thoáng những gì ông ta nói. Hai vành tai bị bỏng nặng khiến tôi
đau rát. Phần phía trên cơ thể tôi chỉ có nỗi đau và tôi chuyển từ trạng
thái hôn mê sang nửa mê nửa tỉnh, không thể phân biệt ngày và đêm. Mọi
người đều mong cho tôi chết và chờ đợi giây phút ấy.
Còn tôi, tôi thấy Đấng Tối cao không cho tôi được chết nhanh như
thế. Ngày và đêm xen lẫn trong cùng một cơn ác mộng. Trong những lúc
tỉnh táo hiếm hoi, tôi chỉ có nỗi ám ảnh duy nhất, lấy móng tay rứt bỏ
những lớp da gớm ghiếc và hôi hám đang tiếp tục cắn xé tôi. Nhưng bất
hạnh thay, hai tay tôi không còn chịu sự sai khiến của tôi nữa.
Một hôm, có ai đó bước vào phòng tôi, giữa lúc tôi đang mê loạn
trong cơn ác mộng. Tôi chỉ đoán có người đi vào phòng chứ tôi cũng không
nhìn thấy. Một bàn tay phụ nữ như cái bóng lướt trên mặt tôi nhưng
không chạm vào tôi. Một giọng phụ nữ với cách phát âm khá kì cục đã nói
với tôi bằng tiếng Ả Rập: “Tôi sẽ giúp cô…Cô hãy tin ở tôi, tôi sẽ giúp
cô. Cô có nghe tôi nói không?”
Tôi đáp “có” nhưng không tin vào điều đó. Tôi đã nằm trên chiếc
giường với xiết bao đau đớn, bị bỏ rơi giữa sự khinh bỉ của kẻ khác. Tôi
không hiểu người ta sẽ làm như thế nào để giúp tôi và nhất là không
hiểu ai là ngừời có đủ quyền lực để làm điểu đó.
Đưa tôi về với gia đình tôi ư? Họ không muốn gặp tôi nữa. Một đứa
con gái bị thiêu sống vì làm ô danh gia đình sẽ phải bị thiêu cho đến
chết. Giúp tôi chấm dứt cơn đau, giúp tôi được chết, đó là giải pháp duy
nhất.
Nhưng tôi vẫn trả lời “có” để đáp lại cái giọng phụ nữ ấy và tôi không biết người phụ nữ đó là ai.