Cha mẹ anh Hussein đã đến hỏi cưới chị Noura. Hai ông bà ấy đã đến
nhiều lần để thương lượng vì ở đất nước tôi, cho con gái đi lấy chồng có
nghĩa là gả bán con gái lấy vàng. Nghĩa là cha mẹ anh Hussein phải mang
vàng đến, họ đặt vàng trong cái mâm mạ vàng thật đẹp, và cha anh
Hussein đã nói: “Đây, một nửa là phần của cha cô dâu, ông Adnan, nửa kia
là phần của con gái ông, Noura”.
Nếu ngần ấy vàng mà vẫn chưa đủ thì phải thương lượng thêm. Cả hai
phần đều quan trọng vì đến ngày làm lễ cưới, cô dâu phải cho mọi người
xem số vàng mà cha mình nhận được trong vụ gả bán.
Số vàng mà chị Noura sẽ đeo trong ngày cưới không phải là vàng dành
cho chị. Vòng tay, chuỗi hạt, vương miện chỉ là thứ chị cần để bảo toàn
danh dự của chính mình và của cha mẹ. Những thứ ấy cũng không dành cho
tương lai chị hay cho bản thân chị, nhưng chị có thể đi khoe khắp làng
và khi mọi người nhìn thấy chị đi qua, mọi người sẽ kháo nhau là con bé
ấy đã mang bao nhiêu là vàng về cho cha mẹ. Nếu ngày cưới mà không có nữ
trang để đeo thì quả thật là vô cùng xấu hổ cho cô dâu và gia đình cô
dâu. Cha tôi đã quên nói với chúng tôi điều đó khi bảo chúng tôi không
bằng một con cừu, không mang gì được về nhà. Khi bán một đứa con gái,
ông đã nhận được một nửa số vàng đó thôi!
Thế là ông có thể cò kè thêm bớt. Chúng tôi không tham dự vào cuộc
trả giá, nó chỉ diễn ra giữa những người đàn ông. Khi mọi thứ đã thoả
thuận xong, cũng chẳng có giấy tờ giao kèo, lời nói giữa những người đàn
ông rất có giá trị. Chỉ duy nhất lời nói của những người đàn ông.
Phụ nữ không có quyền nói gì, cả mẹ tôi và mẹ của Hussein cũng không
được nói, đến cả cô dâu cũng không được nốt. Chưa ai được nhìn thấy vàng
nhưng chúng tôi đều biết chuyện cưới xin đã thoả thuận xong vì gia đình
anh hussein đã đến. Nhưng không được làm phiền, không được thò mặt ra,
phải tôn trọng cuộc ngã giá của cánh đàn ông.
Chị Noura biết có một người đàn ông đi cùng cha mẹ đến nhà mình, như
thế chắc chắn chị sẽ lấy chồng. Chị rất hài lòng. Chị bảo tôi là chị
muốn lấy chồng để có thể ăn mặc đẹp hơn, đế được nhổ lông mày, để có một
gia đình riêng của chị và để có con cái. Chị Noura tính rụt rẻ nhưng có
khuôn mặt đẹp. Tuy nhiên chị cũng cảm thấy lo lắng khi hai ông bố ngồi
tranh cãi nhau. Chị rất muốn biết họ đã mang đến bao nhiêu vàng và cầu
trời phù hộ cho họ nhanh chóng đi đến thống nhất.
Chị không biết đức ông chồng tương lai mặt mũi ra sao, không biết anh
ta bao nhiêu tuổi và cũng không hỏi trông anh ta thế nào. Hỏi như thế
xấu hổ lắm. Ngay cả hỏi tôi bởi tôi có thể nấp ở đâu đấy rình xem mặt
mũi anh ta, chị cũng không dám. Có lẽ chị sợ tôi sẽ mách chuyện này với
cha mẹ.
Mấy hôm sau, cha tôi gọi chị Noura lên và nói với chị trước sự chứng
kiến của mẹ tôi: “Thế này, đến ngày này… .mày sẽ lấy chồng”. Tôi không
có mặt ở đấy vì tôi không được phép chứng kiến.
Đúng ra ngay đến mấy chữ tôi “không được phép” tôi cũng không có
quyền nói. Con gái mà nói một câu như thế là chuyện không thể có. Đó là
tục lệ, chỉ có thế thôi. Nếu cha bạn bảo: “Mày phải ở trong cái xó ấy
suốt đời” thì suốt đời bạn sẽ phải ở trong cái xó ấy. Nếu cha bạn đặt
một quả ôliu vào cái đĩa và bảo: “Hôm nay mày chỉ được ăn mỗi cái này
thôi” thì hôm đó bạn chỉ được ăn có thế. Khó mà thoát khỏi cái lốt nô lệ
đã trót mang chỉ vì sinh ra làm thân con gái, suốt quãng đời ấu thơ ta
phải sống mà như không tồn tại trên đời, phải phục tùng đàn ông và răm
rắp tuân theo những luật lệ do đàn ông áp đặt, đã được cha mẹ, anh em
trai bảo tồn và duy trì một cách thường xuyên. Lối thoát duy nhất là lấy
chồng, nhưng đâu vẫn hoàn đấy và tình trạng cũ vẫn cứ kéo dài mãi mãi.
Theo ước đoán của tôi, tuổi tôi chừng mười bốn khi chị Noura đạt được
vị trí đáng thèm muốn ấy. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, mà nhầm to là đằng
khác. Tôi đã suy đi tính lại, có sắp xếp những hình ảnh của ký ức theo
thứ tự mà tôi nhận ra rằng cuộc đời tôi vào thời điểm đó không có những
cột mốc đánh dấu như ở châu Âu. Không có sinh nhật, không có những bức
ảnh, đó là cuộc đời của một con vật nhỏ bé chỉ biết ăn, làm việc thật
nhanh, ngủ và chịu đòn roi. Rồi khi biết mình đã “chín”, nghĩa là đã
bước vào thời kỳ có thể gặp nguy hiểm, có thể rước lấy những cơn giận dữ
của xã hội nếu phạm sai lầm. Và từ cái tuổi “chín” ấy trở đi, lấy chồng
sẽ là giai đoạn kế tiếp. Thông thường, một đứa con gái được xem là đã
“chín” vào năm mười lăm tuổi và lấy chồng vào năm từ mười bốn tuổi đến
mười bảy tuổi là muộn nhất. Chị Noura dường như đã sắp sửa bước đến giới
hạn muộn nhất ấy.
Thế là gia đình bắt đầu chuẩn bị lễ cưới và báo tin cho hàng xóm
biết. Vì nhà chúng tôi không rộng lắm nên chúng tôi phải thuê sân chung
của làng để tiếp đón khách mời. Chỗ đó rất đẹp, có một vườn hoa nhỏ xinh
trong đó trồng cả nho và một khoảng sân khiêu vũ. Ở đấy còn có một hàng
hiên có mái che để mọi người có thể đứng trong bóng mát và làm chỗ trú
chân cho cô dâu.
Cha tôi đã chọn được cừu. Bao giờ cũng phải con cừu non nhất vì thịt
nó mềm và không phải nấu lâu. Nếu thịt nấu lâu quá, người ta sẽ nói rằng
ông bố vợ không giàu có nên mới chọn loại cừu già và không cho khách ăn
những món ngon. Uy tín của ông bố sẽ bị ảnh hưởng và về phần cô dâu,
tình cảnh sẽ còn tồi tệ hơn nữa.
Thế nên cha tôi đích thân chọn một con cừu non. Ông đi vào chuồng,
quan sát rồi túm lấy con cừu ông đã chọn và lôi nó ra vườn. Ông buộc
chân con vật lại để nó không vùng vẫy và ông cầm dao, và chỉ bằng một
nhát dao đã cắt tiết xong. Sau đó ông cầm cái đầu lắc lắc trên chiếc
khay to để máu chảy ra. Tôi nhìn máu phun trào với một nỗi kinh tởm mơ
hồ. Bốn chân con cừu vẫn còn động đậy. Phần việc của cha tôi đã kết
thúc, đám phụ nữ sẽ lo xẻ thịt. Họ đun nước để rửa sạch bên trong con
cừu. Không ai ăn ruột cừu nhưng có lẽ chúng dùng vào việc khác nên được
để riêng ra một bên. Sau đó phải lột da và mẹ tôi sẽ đảm trách công việc
khó khăn này. Bộ da không được rách nát, phải còn nguyên vẹn. Bây giờ
con cừu đã được đặt nằm dưới đất, bị moi hết ruột gan và sạch sẽ. Mẹ tôi
dùng con dao to bản tách lớp da khỏi phần thịt. Bà cắt sát vào phần
thịt và bà giật mạnh bằng một cử chỉ chính xác. Lớp da tuột ra từng mảng
cho đến khi cả bộ da rời hẳn thân con cừu. Bà để cho nó khô rồi đem bán
hoặc giữ lại dùng. Phần lớn những tấm da cừu của chúng tôi đều đem bán.
Nhưng nếu chỉ đem ra chợ mỗi một bộ da thì không được. Phải đem nhiều
bộ để mọi người thấy mình giàu.
Trước lễ cưới một ngày, vào lúc trời tối, sau khi làm thịt con cừu
xong, mẹ tôi sửa soạn cho chị Noura. Bà lấy một cái chảo cũ, một quả
chanh, một ít dầu ôliu, một lòng đỏ trứng và một ít đường. Bà bỏ tất vào
chảo, đun lên rồi dắt chị Noura vào một gian phòng trống. Với những thứ
đã chuẩn bị, bà nhổ lông cho chị Noura. Phải nhổ hết sạch lông mọc trên
chỗ kín. Tất cả phải thật trụi và sạch. Mẹ tôi bảo nếu mình vô phúc để
sót, dù chỉ một sợi lông thì chú rể sẽ bỏ đi ngay, thậm chí không thèm
nhìn mặt vợ và chê cô dâu bẩn!
Chuyện về những sợi lông dơ bẩn cứ làm tôi thắc mắc mãi. Người ta
không nhổ lông chân, không nhổ lông tay, mà chỉ nhổ lông chỗ kín. Và nhổ
cả lông mày nhưng là để làm đẹp. Cũng như cặp vú, khi con gái bắt đầu
có lông, thì đó là những dấu hiệu đầu tiên biến người con gái thành đàn
bà. Và khi chết, người con gái sẽ chết với những sợi lông ấy, bởi Đấng
Tối cao đã tạo ra như nào thì sẽ đem chúng ta đi như thế. Mặc dù, mọi
đứa con gái đều tự hào với ý nghĩ rằng mình đã được nhổ lông… Đó là bằng
chứng chứng tỏ họ sắp thuộc về một người đàn ông khác không phải là cha
đẻ của mình. Họ sẽ trở thành một “ai đó” không có lông. Tôi thấy hình
như đó là sự trừng phạt thì đúng hơn vì tôi nghe tiếng chị tôi kêu thét.
Khi chị từ trong phòng bước ra, mấy người đàn bà đã chờ sẵn sau cánh
cửa chạy ra vừa vỗ tay vừa reo hò ầm ĩ. Đó là một niềm vui lớn: chị tôi
đã sẵn sàng để lấy chồng, để hiến dâng trinh tiết.
Sau màn vui ấy chị được phép đi ngủ. Đám đàn bà cũng về nhà bởi họ đã
trông thấy chị Noura và biết mọi việc đã được làm đúng theo quy tắc.
Sáng hôm sau, vào lúc mặt trời mọc, trong khoảng sân dành cho lễ
cưới, người ta chuẩn bị nấu các món ăn cho buổi tiệc. Phải để cho mọi
người nhìn thấy công việc nấu nướng và ước tính số lượng món ăn. Và nhất
là, dù chỉ nấu một nắm cơm nhưng cũng phải nấu sao cho thật khéo, bằng
không sẽ bị cả làng đàm tiếu. Một nửa sân được dành cho công việc này.
Có món thịt, bánh trộn, rau, cơm, thịt gà và rất nhiều món ngọt cùng
bánh mứt do mẹ tôi làm với sự giúp đỡ của những người hàng xóm, vì nếu
chỉ có một mình, bà sẽ không thể làm xuể cho ngần ấy khách mời.
Khi đồ ăn được dọn lên và bày ra trước mắt mọi người, mẹ tôi cùng một
người đàn bà nữa đến chuẩn bị cho chị tôi. Chiếc váy có hàng cúc bằng
vải được thêu phía trước buông dài đến mắt cá chân chị. Khi từ phòng
bước ra, chị Noura rực rỡ hẳn lên với vòng vàng đầy người. Đẹp như một
bông hoa. Chị đeo vòng tay, chuỗi hạt và nhất là chiếc vương miện, món
nữ trang rất quan trọng đối với một cô dâu! Chiếc vương miện làm từ
những mảnh vàng kết thành một thứ dây buộc quanh đầu. Mái tóc buông xõa
của chị được vuốt bằng dầu ôliu cho bóng nhẫy lên. Người ta sẽ cho chị
ngồi lên ngai vàng của chị. Đó là chiếc bàn bên trên kê thêm một cái ghế
và phủ khăn trắng tinh. Chị Noura sẽ ngồi lên đó cho mọi người ngắm
trước khi chú rể đến. Tất cả phụ nữ tham dự đều chen nhau vào trong sân,
vừa ngắm cô dâu vừa hò reo.
Bên ngoài đám đàn ông đang nhảy múa. Họ không nhập bọn với cánh phụ nữ trong sân.
Chúng tôi cũng không được phép lại gần cửa sổ để xem họ nhảy múa thế nào.
Bây giờ chú rể sắp bước vào. Cô dâu bẽn lẽn cúi đầu. Chị chưa được
phép nhìn thẳng vào chú rể mặc dù đó là lần đầu tiên chị có dịp nhìn xem
chú rể ra sao. Tôi đoán mẹ đã cho chị biết một vài thông tin về vóc
dáng, gia đình, nghề nghiệp, tuổi tác của chú rể rồi… nhưng không có gì
là chắc chắn. Có lẽ người ta chỉ cho chị biết về việc cha mẹ chú rể đã
mang số vàng cần thiết đến mà thôi.
Mẹ tôi lấy một tấm mạng trùm lên đầu chị tôi, và chú rể ăn mặc sang
trọng bước vào như một ông hoàng. Anh ta bước đến gần chị Noura. Chị vẫn
ngoan ngoãn để hai bàn tay lên đầu gối, cúi đầu dưới tấm mạng để tỏ ra
là con nhà gia giáo. Đây được xem là giây phút quan trọng nhất đời chị
tôi.
Tôi cũng như mọi người và tôi thèm được như chị. Tôi thèm được làm
người chị cả, thèm được theo mẹ đi khắp nơi, trong khi trên thực tế, tôi
cùng chị Kainat phải làm quần quật trong chuồng gia súc. Tôi thèm được
là người đầu tiên rời khỏi nhà này. Đứa con gái nào cũng thèm được đặt ở
vị trí cô dâu ngày hôm ấy, được mặc chiếc áo cưới màu trắng đẹp khủng
khiếp, được đeo vàng khắp người. Chị Noura đẹp quá! Nhưng chị lại không
đi giày, tôi chỉ thất vọng ở mỗi điểm ấy. Đối với tôi, đi chân đất là
một điều bất hạnh vô cùng. Trên đường ra chợ, tôi đã nhìn thấy nhiều phụ
nữ đi giày. Có lẽ vì đàn ông bao giờ cũng đi giầy nên đối với tôi, đôi
giày là biểu tượng của sự tự do. Có giầy, ta có thể bước đi mà không bị
đá nhọn và gai đâm thủng da chân…. Chị Noura đi chân không còn anh
Hussein mang đôi giầy tuyệt đẹp được đánh xi bóng loáng làm tôi như bị
thôi miên.
Hussein tiến về phía chị tôi. Trên chiếc bàn cao đó, người ta đã kê
sẵn cho anh một chiếc ghế có phủ khăn trắng. Anh ngồi xuống, đưa tay giở
tấm mạng trắng lên và ngoài sân vang lên những tiếng hò reo. Buổi lễ đã
được cử hành. Chú rể đã giở tấm mạng che mặt người con gái trong trắng
của riêng anh ta và sẽ sinh cho anh ta nhiều con trai.
Cả hai ngồi đấy như hai hình nộm. Mọi người nhảy múa, ca hát, ăn uống
ồn ào nhưng họ vẫn không nhúc nhích. Chúng tôi mang đồ ăn đến cho họ ăn
tại chỗ và để cho quần áo đẹp của họ không bị dính bẩn, chúng tôi lấy
khăn trắng trùm lên cho họ.
Chú rể không chạm vào người cô dâu, không hôn, cũng không cầm tay cô
dâu. Giữa họ không có gì xảy ra, không một cử chỉ yêu thương hay một lời
âu yếm. Cả hai người là hình ảnh bất động của đám cưới và đám cưới diễn
ra rất lâu.
Tôi cũng hoàn toàn không biết gì về người đàn ông ấy, tuổi tác thế
nào, có anh chị em hay không, làm nghề gì, sống cùng cha mẹ ở đâu. Thế
mà cũng là người cùng làng đấy. Người làng tôi chỉ lấy vợ cùng làng. Đây
cũng là lần đầu tiên tôi trông thấy người đàn ông ấy. Trước đó, tôi
không biết anh ta là người như thế nào, đẹp hay xấu, cao hay thấp, béo
hay gầy, mù hay cụt tay, mồm có méo xệch hay không, có đủ hai tai hay bị
sứt, mũi có to không… Nhưng Hussein là anh chàng khá bảnh trai. Anh
không cao lắm, khoảng một mét bảy mươi, tóc xoăn và húi cua, thân hình
có thể nói là nở nang. Mặt ngăm đen, rám nắng, có vẻ khỏe mạnh, ăn uống
đầy đủ. Mũi anh rất ngắn, hơi tẹt và hai lỗ mũi rộng, khá là dáng. Anh
bước đi kiêu hãnh và thoạt nhìn thì cũng có vẻ hung dữ, những cũng có
thể có. Tôi nhận thấy rõ như thế vì thỉnh thoảng anh ta nói năng nóng
nảy.
Để nhắc khéo cho mọi người biết buổi lễ sắp kết thúc và khách mời sẽ
phải ra về, những người phụ nữ bắt đầu hát những câu nhằm vào chú rể,
đại khái như sau: “Giờ thì anh hãy bảo vệ em. Nếu không bảo vệ em, anh
không phải là một đấng nam nhi…” Và bài hát cuối cùng bắt buộc: “Nếu anh
không nhảy múa cho chúng tôi xem thì chúng tôi không rời khỏi chỗ
này”.
Cả hai người, chú rể và cô dâu phải nhảy múa để kết thúc buổi lễ.
Chú rể đỡ cô dâu bước xuống – lần này chú rể chạm tay vào cô dâu, cô
dâu đã thuộc về chú rể – và họ khiêu vũ cùng nhau. Một vài cặp vợ chồng
không khiêu vũ, vì bẽn lẽn. Chị Noura đã khiêu vũ rất nhiều với cả
làng.
Bây giờ chú rể đưa vợ về nhà, lúc này trời đã sẩm tối. Cha Hussein đã
cho anh ta một ngôi nhà, nếu không cho thì không phải là một người đàn
ông. Nhà riêng của Hussein nằm không xa nhà cha mẹ anh ta lắm, cũng ngay
trong làng. Hussein và chị Noura đi bộ, chỉ hai vợ chồng mà thôi. Chúng
tôi vừa nhìn theo vừa khóc. Ngay đến cậu em trai tôi cũng khóc. Chúng
tôi khóc vì chị Noura đã rời bỏ chúng tôi, chúng tôi khóc không biết
chuyện gì sẽ xảy ra với chị nếu chồng chị nhận thấy chị không còn trinh.
Chúng tôi thấp thỏm mãi. Cần phải đợi đến rạng sáng, khi anh chồng đứng
trên ban công giơ cao chiếc ga trải giường hoặc treo nó trên cửa sổ để
mọi người chính thức nhìn thấy vết máu của cô dâu. Khăn trải giường phải
treo sao cho mọi người dễ nhìn thấy và phải có nhiều người trong làng
đến xem. Nếu chỉ có hai, ba người xem thì không đủ. Bằng chứng có thể
không được công nhận, không có ai có thể nói trước điều gì.
Tôi còn nhớ ngôi nhà và khoảng sân trước nhà họ. Có một bức tường xây
bằng đá và xi măng bao quanh. Mọi người đang đứng chờ. Đột nhiên, anh
rể tôi xuất hiện với chiếc ga trải giường và kêu lên vẻ hài lòng. Đàn
ông thì huýt sáo, đàn bà thì hát và vỗ tay bởi Hussein đã giơ ra chiếc
ga trải giường. Đó là một tấm ga đặc biệt được trải lên giường trong đêm
tân hôn. Hussein treo chiếc khăn ngay trên ban công và kẹp mỗi bên bằng
hai chiếc kẹp trắng. Lễ cưới màu trắng, chiếc ga trải giường màu trắng,
hai chiếc kẹp cũng màu trắng, chỉ có vết máu là màu đỏ.
Hussein giơ tay chào mọi người và quay vào nhà. Đó là chiến thắng.
- o O o -
Máu cừu, máu thiếu nữ còn trinh, lúc nào cũng là máu. Tôi nhớ vào mỗi
dịp lễ aid, cha tôi lại giết một con cừu. Máu hứng đầy một chậu. Ông
nhúng cái giẻ vào chậu máu rồi bôi lên cửa ra vào, bôi khắp sàn nhà.
Phải bước vào trong để đi qua cánh cửa sơn bằng máu đến tận trên cao ấy.
Tôi sợ đến phát ốm. Tất cả những thứ do tay ông giết đều làm tôi phát
ốm lên vì sợ. Lúc tôi còn bé, người ta đã bắt tôi như bắt những đứa trẻ
khác, phải xem cha tôi giết gà, giết thỏ, giết cừu. Chị tôi và tôi đều
đinh ninh rằng ông có thể vặn cổ chúng tôi như một con gà, chọc tiết
chúng tôi như một con cừu. Lần đầu tiên, tôi khiếp sợ đến nỗi đã nấp sau
mẹ để khỏi phải chứng kiến những gì đang diễn ra, nhưng bà bắt tôi phải
nhìn cho kỳ được. Bà muốn tôi nhìn để biết cha tôi đã giết như thế nào
và để tôi có thể trở thành thành viên trong gia đình và trút bỏ được sợ
hãi. Nhưng không hiểu sao, lúc nào tôi cũng sợ, bởi vì máu làm tôi liên
tưởng đến cha tôi.
Ngày hôm sau, cũng như mọi người, tôi đến xem vết máu của chị tôi
trên chiếc ga trải giường. Mẹ tôi khóc, tôi cũng khóc. Lúc ấy chúng tôi
khóc rất nhiều để biểu lộ niềm vui, để suy tôn danh dự của cha đã giữ
trinh tiết của con gái mình. Chúng tôi cũng khóc vì nhẹ nhõm, vì chị
Noura đã vượt qua thử thách lớn. Thử thách duy nhất trong đời. Bây giờ
chị chỉ còn phải chứng minh là chị có khả năng sinh con trai.
Tôi hy vọng sẽ được như chị. Đó là chuyện bình thường. Thấy chị có
chồng, tôi cũng mừng, sau đấy sẽ đến lượt tôi. Lúc ấy, thật lạ lùng,
thậm chí tôi không nghĩ đến chị Kainat, như thể người chị lớn hơn tôi
một tuổi ấy, không đáng đếm xỉa. Tuy nhiên trên thực tế chị phải đi lấy
chồng trước rồi mới đến lượt tôi.
Rồi chúng tôi về nhà, dọn dẹp sân chung. Gia đình cô dâu phải rửa bát
đĩa, quét sân cho thật sạch và làm nhiều công việc khác. Thỉnh thoảng
các nhà hàng xóm cũng đến giúp một tay nhưng họ không nhất thiết phải
làm vậy.
Kể từ dạo đi lấy chồng, chị Noura ít khi về nhà. Vả lại cũng không có
lý do gì để về vì chị phải chăm sóc gia đình của chị. Tuy nhiên, chỉ ít
lâu sau ngày cưới, khoảng chưa đầy một tháng, chị về nhà kêu ca với mẹ
tôi và chị khóc. Biết mình không có quyền hỏi chuyện gì đã xảy ra nên
tôi đứng rình đầu cầu thang nghe ngóng.
Chị cho mẹ tôi xem những vết thâm tím trên người. Hussein mạnh tay
đến nỗi trên mặt chị cũng có vết tích của trận đòn. Chị kéo quần cho mẹ
tôi trông thấy những vết bầm tím trên đùi và mẹ tôi bật khóc. Có lẽ anh
ta đã túm tóc và lôi chị xềnh xệch trên mặt đất, tất cả đàn ông đều làm
thế. Nhưng tôi không nghe rõ lý do tại sao Hussein đánh chị. Nhiều khi
chỉ cần người vợ nấu nướng vụng về, chỉ cần quên nêm muối vào món ăn,
chỉ cần thiếu nước sốt vì quên đổ thêm một ít nước ….là đã đủ để bị ăn
đòn. Noura chỉ kêu với mẹ tôi vì biết cha tôi rất nóng tính, ông sẽ để
chị về ngay mà không để chị kịp nói một lời nào. Mẹ tôi nghe chị kể lể
nhưng không an ủi, bà chỉ nói với chị: “Nó là chồng mày, không có chuyện
gì nghiêm trọng đâu, mày về nhà mày đi”.
Thế là chị Noura quay về. Đau đòn lại bị đòn đau. Chị quay về nhà chồng để rồi lại bị chồng cầm gậy sửa thêm một trận nữa.
Đã là phụ nữ thì không có quyền chọn lựa. Lỡ bị chồng bóp cổ cũng
đành chịu chứ người ta không có quyền lựa chọn. Nhìn thấy chị tôi trong
hoàn cảnh ấy, lẽ ra tôi phải tự nhủ rằng đi lấy chồng cũng chẳng hơn
được gì, cũng sẽ tiếp tục bị đánh đập như trước mà thôi. Nhưng ngay cả
khi biết mình sẽ bị đánh, tôi vẫn muốn được lấy chồng hơn bất cứ thứ gì
trên đời. Số phận của người phụ nữ Ả Rập kể cũng kỳ lạ. Đặc biệt là số
phận của người phụ nữ trong làng tôi. Chúng tôi chấp nhận số phận ấy một
cách rất tự nhiên. Không có một ý nghĩ phản kháng nào. Ngay đến phản
kháng là gì chúng tôi cũng không biết. Chúng tôi chỉ biết khóc, lánh đi
chỗ khác, nếu cần thì nói dối để khỏi bị đòn, nhưng phản kháng thì không
bao giờ. Bởi một lẽ đơn giản, ngoài ngôi nhà của người cha và người
chồng, chúng tôi không còn nơi nào khác để sống. Sống một mình là chuyện
không ai dám nghĩ đến.
Hussein thậm chí cũng không đến tìm vợ. Thực ra chị Noura cũng không ở
lại lâu, mẹ tôi rất sợ con gái lại trở về nhà mình! Sau này, khi Noura
có thai và mọi người đều hy vọng chị đẻ con trai thì chị được cả nhà
chồng, cả nhà chồng và nhà tôi chăm sóc yêu thương như một nàng công
chúa. Nhiều lúc tôi cảm thấy ghen tỵ . Trong gia đình, chị được xem là
quan trọng hơn tôi. Trước kia, khi chưa lấy chồng chị vẫn được nói
chuyện nhiều với mẹ tôi, và sau khi lấy chồng rồi, mẹ tôi lại còn tỏ ra
thân thiết với chị hơn nữa. Những hôm cùng đi lấy cỏ khô, hai mẹ con đi
rất chậm vì mải nói chuyện nhiều. Họ cùng nhau vào một gian phòng và
đóng cửa lại, cánh cửa phòng màu xanh lục, tôi còn nhớ, và tôi đã đi
ngang qua gian phòng đó. Tôi bị bỏ lại một mình, chỉ vì chị tôi đang ở
với mẹ tôi đằng sau cánh cửa ấy để được nhổ lông. Gian phòng còn được
dùng chứa lúa mì, ôliu và bột.
Tôi không biết tại sao cánh cửa đó lại đột ngột trở về trong ký ức
tôi. Tôi vẫn thường xuyên bước qua cánh cửa ấy, gần như là mỗi ngày với
những cái bao. Đã có một chuyện gì đáng sợ xảy ra phía sau cánh cửa,
cửa, nhưng là chuyện gì? Hình như tôi đã sợ quá nên trốn giữa những cái
bao. Tôi thấy mình giống một con khỉ, lom khom quỳ trong bóng tối. Gian
phòng ấy không có nhiều ánh sáng. Tôi trốn ở đấy, trán tì xuống đất. Sàn
nhà lát bằng những viên gạch màu nâu, gạch vuông nhỏ màu nâu. Giữa các
viên gạch cha tôi đổ sơn màu trắng. Tôi sợ một điều gì đó. Tôi nhìn thấy
một cái bao trùm kín đầu mẹ tôi. Chính cha tôi đã đặt cái bao ấy lên
đầu mẹ. Ngay tại đấy hay nơi nào khác? Có phải để trừng phạt mẹ tôi
không? Có phải để siết cổ bà? Tôi không kêu to lên được. Dù sao chăng
nữa, đó cũng chính là cha tôi, ông đứng đằng sau mẹ tôi và túm cái bao
thật chặt. Tôi thấy khuôn mặt ông nhìn nghiêng, cái mũi chạm vào làn
vải. Một tay ông túm tóc mẹ tôi, và tay kia ông túm chặt cái bao.
Mẹ tôi mặc bộ quần áo màu đen. Mấy tiếng trước đó, có lẽ đã xảy ra
chuyện gì chăng? Nhưng chuyện gì kia chứ? Chị Noura đã về nhà vì chị bị
chồng đánh. Mẹ tôi đã nghe chị kể chuyện, chẳng lẽ mẹ tôi lại không được
phép ái ngại cho con gái? Mẹ không được khóc hay không được tìm cách
bênh vực chị Noura trước mặt cha tôi? Tôi thấy hình như các sự kiện bắt
đầu được liên kết với nhau từ cánh cửa màu xanh lục ấy. Chuyến về thăm
nhà của chị tôi, việc tôi trốn giữa những bao lúa mì đầy ắp, việc mẹ tôi
bị cha tôi làm cho ngạt thở bằng một cái bao rỗng. Tôi phải chui vào
đấy để trốn. Tôi có thói quen đi trốn. Trốn trong chuồng gia súc, trong
phòng ngủ hoặc trong cái tủ ngoài hành lang, chỗ vẫn treo những tấm da
cừu trước khi đem ra chợ bán. Da cừu được treo như người ta vẫn treo
ngoài chợ và tôi trốn trong ấy, dù trong ấy rất ngột ngạt nhưng tôi vẫn
trốn để không bị tóm. Nhưng tôi ít khi trốn giữa những bao lúa mì trong
nhà kho, tôi rất sợ có rắn từ trong ấy bò ra. Nếu tôi trốn ở đấy nghĩa
là tôi sợ có chuyện chẳng lành xảy đến với tôi.
Có thể đó là hôm cha tôi cố làm tôi ngạt thở với một tấm da cừu trong
một gian phòng ở trên gác. Ông muốn tôi nói sự thật, muốn tôi nói là mẹ
tôi đã lừa dối ông hay không. Ông đã gấp miếng da cừu làm đôi và chụp
lên đầu tôi. Tôi thà chết chứ không phản bội mẹ. Ngay cả khi chính mắt
tôi nhìn thấy mẹ tôi cùng một người đàn ông trốn vào trong cánh đồng.
Nếu tôi nói ra sự thật, ông sẽ giết cả hai chúng tôi. Dù có bị dao kề
vào cổ tôi cũng không thể phản bội. Rồi tôi không thở được nữa. Có phải
ông đã buông tôi ra hay tôi tự thoát được? Dù sao chăng nữa, tôi cũng đã
chạy thoát xuống tầng dưới, trốn sau cánh cửa màu xanh lục. giữa những
cái bao bất động trông như những con quái vật. Trong gian phòng gần như
tối đen ấy, chúng luôn làm tôi sợ. Tôi nằm mơ thấy bao đêm, cha tôi bỏ
hết lúa mì và cho đầy rắn vào trong cái bao!
Đấy, thỉnh thoảng những mảnh đời trước kia của tôi đã tìm cách trở về
vị trí cũ của chúng trong ký ức của tôi. Một cánh cửa màu xanh lục, một
cái bao, cha tôi làm mẹ tôi ngạt thở hoặc làm tôi ngạt thở để buộc tôi
nói sự thật, nỗi sợ của tôi khi ngồi trong bóng tối và những con rắn.
Cách đây không lâu, khi tôi cho rác vào một túi rác to, một mẩu giấy
gói bằng nhựa đã vướng ở phía trên, rồi nó từ từ rơi xuống đáy bao và
phát ra một tiếng động lạ. Tôi giật nảy mình, tưởng như có một con rắn
sắp sửa từ trong bao rác phóng ra. Tôi sợ đến bủn rủn và đã bật khóc như
một đứa trẻ.
Cha tôi biết cách giết rắn. Ông có một cây gậy đặc biệt có hai móc ở
đầu. Ông kẹp con rắn giữa hai cái móc khiến nó không nhúc nhíc được rồi
lấy cây gậy đập chết. Vì ông có thể khiến con rắn nằm yên rồi giết chết
thì tất nhiên ông cũng có thể bỏ con rắn vào bao để chúng cắn tôi khi
tôi thò tay vào bao lấy bột. Đấy là lý do vì sao tôi sợ cánh cửa màu
xanh, cánh cửa đã từng làm tôi say mê vì tôi không được bước vào những
khi mẹ tôi nhổ lông cho chị tôi trong ấy. Và vì tôi vẫn chưa được người
đàn ông nào chính thức đến cầu hôn.
Tuy nhiên, những lời đồn đại đã lọt đến tai tôi năm tôi chỉ mới mười
hai, mười ba tuổi… Có một gia đình đã nói chuyện chính thức với cha mẹ
tôi về tôi. Ở một nơi nào đó trong làng, có một người đàn ông dành sẵn
cho tôi. Nhưng cần phải đợi. Xong lượt chị Kainat mới đến lượt tôi.