Đột nhiên, tôi nghe thấy cánh cổng đóng sập lại. Anh ta kia rồi, anh ta đang tiến lại gần.
Hai mươi lăm năm sau, tôi vẫn thấy lại những hình ảnh đó, như thể
thời gian đã ngưng lại. Đó là những hình ảnh cuối cùng của quãng đời
trước của tôi, ở đó, trong ngôi làng của tôi ở Cisjordanie. Chúng lướt
qua thật chậm như trong các bộ phim truyền hình. Chúng không ngừng hiện
ra trước mắt tôi. Tôi muốn xóa tất cả, ngay khi những hình ảnh đầu tiên
xuất hiện, nhưng tôi không thể dừng bộ phim được. Khi nghe thấy tiếng
sập cổng thì đã quá muộn, tôi không thể ngừng lại, tôi cần xem lại những
hình ảnh ấy vì lúc nào tôi cũng muốn hiểu một việc mà tôi chưa hiểu:
anh ta đã làm như thế nào? Hồi ấy, nếu tôi kịp hiểu ra, liệu tôi có
thoát khỏi anh ta không?
Anh ta tiến lại gần tôi. Hussein, anh rể tôi, mặc đồ bảo hộ lao
động, một chiếc quần âu cũ với áo cộc tay. Anh ta đến trước mặt tôi và
mỉm cười: "Chào, khỏe chứ?". Anh ta nhai một cọng cỏ trong mồm và vẫn
mỉm cười: "Tôi sẽ lo cho cô".
Nụ cười đó... Anh ta nói sẽ lo cho tôi, một điều mà tôi không
trông đợi. Tôi cũng mỉm cười để cảm ơn anh ta nhưng không dám nói gì.
"Bụng cô xem chừng đã khá to rồi đấy?"
Tôi cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn anh ta. Tôi cúi thấp hơn nữa, trán chạm vào đầu gối.
"Cả cái vết kia trên mặt nữa….. Cô cố ý bôi nước lá móng phải không?
– Không, em chỉ bôi trên tóc, em không cố ý…..
– Cố ý hẳn đi rồi, để che cái vết…."
Tôi nhìn đống quần áo mà tôi đang vò trên đôi tay run bắn.
Đó là hình ảnh bất động và rõ ràng cuối cùng. Đống quần áo tôi
đang vò dở và đôi tay run lẩy bẩy của tôi. Những tiếng cuối cùng của anh
ta mà tôi nghe được là: “Cố ý hẳn đi rồi, để che cái vết.”
Rồi anh ta không nói gì nữa, tôi vẫn cúi đầu vì xấu hổ, cảm thấy bớt sợ vì không nghe thấy anh ta nói thêm câu nào khác.
Bất thình lình, tôi cảm thấy có cái gì đó lạnh ngắt đang chảy
trên đầu tôi. Và ngay sau đó, người tôi bốc cháy. Tôi hiểu ngọn lửa do
đâu và thước phim quay nhanh hơn, các hình ảnh cũng hiện ra rất nhanh.
Tôi bắt đầu chạy chân đất khắp vườn, tôi đập hai tay lên tóc, gào thét
thật to và cảm thấy chiếc áo của mình đang bay phấp phới phía sau lưng.
Không biết lửa có bén sang áo của tôi không?
Tôi ngửi thấy mùi xăng và tôi chạy. Bị đuôi áo làm vướng chân nên
tôi không chạy được những bước dài. Tôi chỉ còn biết nghe theo bản
năng, nghe theo sự thúc giục của nỗi kinh hoàng, chạy xa cái sân. Tôi
chạy về phía vườn vì không còn lối thoát nào khác. Nhưng sau đó tôi gần
như không còn nhớ gì nữa. Tôi chỉ biết là tôi đã chạy với ngọn lửa trên
người và kêu thét thật to. Tôi đã làm thế nào để chạy thoát? Anh ta có
đuổi theo tôi không? Hay anh ta đứng đợi lúc tôi ngã xuống để xem tôi bị
thiêu trong ngọn lửa.
Rõ ràng tôi đã trèo qua bước tường thấp trong vườn để chạy sang
vườn hàng xóm hoặc chạy ra đường. Có mấy người phụ nữ, hình như là hai
người, vậy là chắc chắn tôi đã chạy ra đường và họ cố dập tắt ngọn lửa
trên người tôi. Bằng khăn trùm đầu của họ, tôi đoán như vậy.
Họ dẫn tôi ra con suối của làng và nước đổ ào lên người tôi giữa
lúc tôi tiếp tục kêu thét vì kinh sợ. Tôi nghe thấy tiếng la hét của họ,
những người phụ nữ đó, nhưng mắt tôi không thấy gì cả. Đầu tôi cúi gập
xuống xuống ngực, tôi cảm thấy có dòng nước lạnh đang chảy, chảy không
ngừng và tôi kêu đau vì dòng nước lạnh như thiêu đốt tôi. Tôi nằm co
quắp, tôi ngửi thấy mùi thịt cháy, mùi khói bốc lên. Có lẽ tôi bị ngất
đi. Tôi không nhìn rõ được. Chỉ còn vài hình ảnh mơ hồ, vài tiếng động
như thể tôi đang ngồi trên chiếc xe tải nhỏ của cha tôi. Nhưng người lái
không phải cha tôi. Tôi nghe thấy mấy người phụ nữ đang khóc thương cho
tôi. "Tội nghiệp con bé”, "Tội nghiệp"... Họ an ủi tôi. Tôi đang nằm
trên một chiếc ôtô. Tôi cảm thấy bị xóc nẩy khi xe chạy trên đường. Tôi
nghe thấy tiếng rên rỉ của chính tôi.
Và rồi không nghe thấy gì nữa và rồi lại nghe có tiếng động của
chiếc xe và giọng nói của mấy người phụ nữ. Tôi cảm thấy nóng rực như
thể ngọn lửa vẫn đang tiếp tục cháy trên người tôi. Tôi không sao ngẩng
đầu đầu lên được, và không thể cử động thân mình, không thể cử động hai
tay, tôi đang cháy, vẫn đang cháy... Mùi xăng từ người tôi bốc lên nồng
nặc. Nghe tiếng động cơ ôtô, tiếng than khóc của mấy người phụ nữ nhưng
tôi không hiểu gì cả, tôi không biết họ mang tôi đi đâu. Mỗi lần mở hé
mắt, tôi chỉ thoáng thấy một mảng áo hoặc một mảng da của tôi. Nó đen sì
và bốc mùi. Nhưng tôi vẫn thấy nóng mặc dù không còn lửa trên người.
Trong tâm trí, tôi vẫn đang chạy với ngọn lửa cháy ngùn ngụt trên người.
Tôi sắp chết. Cũng tốt thôi. Có lẽ tôi đã chết rồi. Cuối cùng, tất cả đã kết thúc.