Càng lớn lên, kỹ thuật nhát ma của tôi càng tinh vi, càng y như thật,
nếu không vì khuôn khổ hạn hẹp của tờ báo này, thì tôi kể ra thêm 10
trang nữa cũng chưa hết, mà chuyện nào cũng đều hấp dẫn, chuyện nào cũng
rất là rùng rợn.
Nhưng... gieo nhân thì có ngày gặt quả, nhát ma người ta cho đã, đến
phiên mình thì gặp ma thật. Tôi còn nhớ đêm đó tôi trực tại bệnh viện
Hồng Bàng...
Trước khi đến bệnh viện Hồng Bàng tôi đã nghe các đàn anh nói là bệnh
viện này có nhiều ma lắm. Tôi cũng đã đọc nhiều truyện ma của các bác sĩ
đi trước viết từ trong bệnh viện này. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, nhún vai,
trong bụng nói rằng chỉ có tôi mới nhát ma người ta thôi, chớ ma nào mà
dám nhát tôi. Nếu mà có ma thật như trong những truyện Liêu Trai Kỳ Dị
thì tôi càng mong được gặp vì ít ra đời mình cũng còn có được những ngày
vàng son rực rỡ bên cạnh những con ma duyên dáng xinh đẹp hiện ra chăm
sóc cho mình vài hôm như trong những truyện kinh dị đó, rồi sau đó có
lên thiên đàng luôn cũng được.
Bệnh viện Hồng Bàng chuyên về bệnh lao phổi, nằm ở góc đại lộ Hồng Bàng
và đường Triệu Ðà. Bệnh viện rất rộng có nhiều dãy trại bệnh, mái lợp
ngói đỏ cũ kỹ, 1 hoặc 2 tầng âm u lạnh lẽo cất theo kiểu Tây từ hồi Pháp
còn cai trị ở VN, chỉ có 1 khu ở cuối bệnh viện mới cất sau này là rất
khang trang, trang bị đầy đủ tiện nghi cho cả 4 tầng lầu sạch sẽ, lầu 2
dành cho sinh viên của các trường đại học ở Sài Gòn đến chữa bệnh, có
cái cầu thang rộng rãi ngăn đôi, bên phải là khu sinh viên nam, bên trái
là khu sinh viên nữ. Trong bệnh viện có những lối đi bộ quanh co ngoằn
ngoèo, nối từ trại bệnh này sang trại bệnh khác, bề ngang độ hơn 2
thước, nơi thì tráng nhựa, nơi thì trải đá mịn, nhưng tất cả đều loang
lở vì không được tu bổ lâu ngày. Hai bên những con đường nho nhỏ quanh
co này là những cây còng to lớn, có cây lớn đến đổi 2 người ôm không
hết, cành lá xum xê, dày đặc, che kín lối đi, ngay cả ban ngày mà cũng
đã thấy rờn rợn, lạnh lẽo, âm u. Ðây đó có những lùm bụi cao độ 1, 2
thước chen chúc nhau đủ thứ lá to lá nhỏ, lá dài lá ngắn, xanh đậm xanh
lợt mọc vô trật tự... như cố tình che dấu các khu trại bệnh với tường
quét vôi vàng ẩn hiện ở xa xa. Xung quanh bệnh viện là hàng rào làm bằng
những cây song sắt đen xì cao khoảng 2 thước, trên có mũi nhọn như mũi
tên, chỗ còn sơn, chỗ đã rỉ sét.
Phía hàng rào ở bên đường Triệu Ðà có một cái miễu nho nhỏ xây bằng gạch
đỏ, ngói xanh, dựa lưng vào bệnh viện, lư hương bên trong đó có cắm rất
nhiều chân nhang đỏ còn mới, và một nải chuối xanh, một cái bình trà
bằng đất nâu đen và vài cái chung nho nhỏ, trông như có vẻ được cúng
kiếng thường xuyên. Người ta nói bệnh nhân trong bệnh viện này tự tử
nhiều lắm, vì các hồn ma phải kiếm người khác thay thế mới đi đầu thai
sang kiếp khác được, nên họ phải thờ cúng để khỏi bị các oan hồn này
quấy nhiễu. Riêng tôi thì nghĩ là những bệnh nhân bị lao phổi tinh thần
họ rất sáng suốt, nhưng biết rằng bệnh của mình (hồi đó) chữa hoài không
hết, nhà cửa túng thiếu, tiền bạc không còn, mọi người xa lánh, nên
phần lớn chán nản mà tìm đến cái chết để phủi sạch nợ đời.
Ðêm đó tôi trực có một mình, phải đi tới đi lui từ trại bệnh này sang
trại bệnh khác dưới những hàng cây âm u lạnh lẽo đó. Lúc thường thì tôi
buồn ngủ sớm lắm, nhưng tối đó tôi tỉnh táo vô cùng, vì hồi chiều trước
khi vào trực tôi chiều thằng Tâm, bạn học chung lớp, để đi đến quán cà
phê Thúy Vân ở đầu ngõ, có cô hàng cà phê xinh xắn mà nó mê lắm, nhưng
không dám đi một mình. Quán này chỉ có bán cà phê phin thôi, nên tôi
đành phải uống một ly cà phê đắng, cắn răng nghe hết mấy bản nhạc tình
buồn, thêm vào đó nhìn cái mặt u sầu, thất tình của nó, tôi càng thấy
chán đời, bày đặt yêu đương làm chi cho khổ tấm thân. Phần tôi, tôi biết
chắc chắn là ly cà phê này sẽ làm cho tôi không ngủ được đêm nay, nhưng
không sao, bề nào tôi cũng phải thức trực mà, điều tôi không ngờ là ly
cà phê đắng này lại làm tôi tỉnh táo và sáng suốt vô cùng, cho nên
chuyện tôi gặp ma không phải là chuyện mơ ngủ đâu.
Lúc đó là khoảng 12 giờ khuya, tôi được gọi sang một trại bệnh thật xa, ở
cuối nhà thương, để ký giấy khai tử cho một ông già khoảng gần 60 tuổi.
Ông này bị lao phổi rất nặng, lâu ngày ăn uống không được, thân thể gầy
gò, khô héo còn da bọc xương, hai ngày trước đây căn bệnh đã ăn lan vào
các mạch máu trong cuống phổi, nên ông ho ra máu nhiều, do đó người nhà
chở từ Bến Lức lên để vào nhập viện, ai cũng biết là ông không sống
được lâu. Nhưng đêm nay, lựa đúng cái đêm tôi trực thì ông chết, chết
đúng nửa đêm, làm tôi phải đi lang thang giữa trời khuya lạnh lẽo đến
cái trại bệnh xa xăm của ông để khám nghiệm, sau khi chắc chắn là tim
phổi và hệ thần kinh não bộ đều đã ngưng làm việc thì mới dám ký tên vào
tờ giấy khai tử để bác y công đẩy cái xác không hồn này xuống phòng
lạnh, chờ đến mai thông báo người nhà đến lãnh xác về chôn.
Thế là vào giữa đêm khuya khoắt thiêng liêng và lạnh lẽo này, tôi vừa
mới tiễn thêm một người sang bên kia thế giới. Cái nghề thầy thuốc này
lúc nào cũng đứng cheo meo ở giữa 2 thế giới: bên nay bờ là sự sống, bên
kia bờ là cõi chết. Có người mới thấy đó mà đã vội vã đi sang bên kia,
không kịp vẫy tay chào hay nói một lời vĩnh biệt. Có người sắp chết, sắp
tới bờ bên kia thì mình giành giựt kéo lại thoát tay tử thần để trở về
thế giới bên này, giữa cái chết và sự sống hình như có một sự ràng buộc
nối tiếp nào đó, chớ không có đơn giản như người ta thường nghĩ.
Những ý nghĩ về sống chết, về thế giới bên này, thế giới bên kia, cứ lẩn
quẩn trong đầu óc tôi, bước chân tôi thì cứ thẫn thờ đi dọc theo những
con đường mòn rờn rợn, âm u, quanh co trở về phòng trực.
Ðêm nay trời Sài Gòn lành lạnh, thỉnh thoảng một cơn gió thốc thổi ùa
qua khua động cành lá xum xê của những cây còng ngạo nghễ to lớn, vang
lên những tiếng kêu xào xạc thì thầm, như những tiếng gọi ma quái trêu
ghẹo những người nhát gan trong đêm đen. Cách khoảng xa xa chừng mỗi 20
thước là một bóng đèn điện tròn mù mờ treo lủng lẳng dọc theo các lối đi
không đủ soi sáng bước chân lần mò trên sỏi đá. Nhưng những con đường
này tôi đã quen rồi, quen cả những tiếng rên siết vặn mình của những hòn
sỏi nhỏ dưới gót giày đen; trong đêm tối hình như chúng gào thét lớn
hơn có khi như nguyền rủa, có khi tạo ra những tiếng cười rờn rợn như
những âm binh từ cõi vô hình để nhát những người yếu bóng vía.
Trên trời cao giữa những vì sao đêm thưa thớt, buồn bã là một vầng trăng
lưỡi liềm già nua không làm sáng thêm một chút nào cái bóng tối dày đặc
trong bệnh viện. Trời đêm nay ít sao, ánh sáng yếu ớt, lấp lánh như
những ánh ma trơi len lỏi giữa những cành lá rậm rạp, đen sì, không
ngừng run rẩy theo những cơn gió thốc chợt đến, chợt đi.
Khi tôi sắp sửa quẹo trái để trở về phòng trực, thì chợt thấy dưới ánh
đèn mù mù xa xa bên tay phải có một bóng trắng ngồi trên băng đá dọc
theo con đường nhỏ trước ngõ vào khu trại bệnh của sinh viên. Tôi đứng
lại nhìn, nhưng xa quá nên không thể nào nhận ra bóng trắng trên băng đá
là ai? Một chị y tá hay là bác y công chứ gì! Nhưng lúc tôi ký giấy
khai tử xong thì bác y công còn ở trong trại bệnh mà, đâu có ra đây
trước tôi được, có lẽ một chị y tá nào ra ngồi hóng gió mát cho khỏe mà
thôi. Tôi cất bước tiếp tục trở về phòng, mới đi có vài bước hình như
tôi nghe có tiếng khóc thút thít hòa lẫn trong tiếng sỏi đá rên rỉ dưới
chân tôi, tôi vội ngừng lại để lắng nghe, tiếng khóc khi đó nghe rõ hơn,
đó là tiếng khóc của một người con gái, tiếng khóc chỉ nhẹ thôi, nhưng
nghe thật rõ như ai đang khóc vào tai tôi, tiếng khóc nghe thật buồn,
thật đau thương làm tôi thấy nhoi nhói trong tận đáy lòng.
Tôi đứng ngẩn ngơ tại chỗ phân vân không biết phải làm gì, không biết
mình có giúp được gì cho người ta không, dĩ nhiên nếu người ta cần gì
thì mình sẵn sàng giúp đỡ hết lòng, nhưng tôi cũng ngại lắm vì tánh tôi
hồi đó nhát làm quen với mấy cô gái, nhất là gặp một cô lạ hoắc vào giữa
đêm khuya khoắt như thế này thì chẳng biết phải ăn nói làm sao, nên tự
bảo rằng đó là chuyện riêng tư của người ta, mình xía vô làm chi. Tôi
lại tiếp tục cất bước chầm chậm ra đi. Nhưng tiếng khóc thúc thít đó,
một lần nữa dù rất nhỏ nhưng vẫn nghe thật rõ bên tai tôi, hình như nó
cố tình bay theo để rót vào trong tai những lời nỉ non ai oán, thê lương
từ một cõi u minh xa thẳm vọng về làm hai chân tôi không thể nào tiếp
tục bước đi nổi, bước chân tôi bổng chợt chậm lại, chậm lại rồi ngừng
hẳn, bóng trắng kia giờ đã khuất sau lùm cây rậm rạp nhưng tiếng khóc nỉ
non vẫn tiếp tục tràn ngập đổ đầy tai tôi, lòng tôi chùn lại xót xa,
tim tôi đau nhói từng hồi.
Khi đó gió từ đâu bỗng thổi tới ào ạt, liên tục, ầm ầm trên đầu tôi làm
cho những chiếc lá nho nhỏ trên mấy cây còng già rơi rụng lã tã như mưa,
cành lá nghiêng ngả xì xào vặn mình rên siết kẽo kẹt như trong cơn bão
táp, nhưng tất cả những thứ ấy vẫn không át được tiếng người con gái
khóc thút thít trong tai tôi. Mảnh trăng lưỡi liềm yếu ớt trên trời cao
bỗng dưng núp sau đám mây đen làm cho cả bầu trời tối sầm lại, bóng đèn
điện mù mờ lạc lõng trong bệnh viện lắc lư theo từng cơn gió thổi khiến
nó vốn đã lờ mờ lại càng mờ ảo thêm. Bầu trời như sụp xuống thấp hơn,
không gian tối đen quanh tôi như càng đậm đặc thêm. Tôi thấy như có làn
gió lạnh lùa vào trong chiếc áo choàng trắng đang mặc, rồi len lỏi thấm
vào trong cột xương sống làm tôi rùng mình chợt cảm thấy lạnh lẽo vô
biên, y như những truyện ma quỷ nhập vào người mà tôi đã đọc hồi còn
nhỏ.
Nhưng cho đến lúc đó thì tôi vẫn tin chắc rằng trên cõi đời này không
thể nào có ma được, cho nên tôi rất là bình tĩnh, không để ý đến những
gì xảy ra chung quanh mà chỉ tập trung ý nghĩ về người con gái cô đơn,
bất hạnh đang ôm nỗi buồn đau, thút thít khóc giữa trời giông gió khuya
khoắt trong bệnh viện này. Sau một phút phân vân, tôi rảo bước quay trở
lại xem sao, thử tìm hiểu xem coi mình có thể giúp được gì không?
Khi tôi đến gần bóng trắng thì tự nhiên trời quang mây tạnh, vầng trăng
lưỡi liềm lại nhô ra khỏi đám mây, sáng hơn khi nãy, xung quanh là muôn
ngàn vì sao lấp lánh chớp tắt mừng vui giữa trời khuya, gió cũng ngừng
thổi, tôi chợt ngửi thấy mùi hoa lài thoang thoảng đâu đây làm tôi rất
ngạc nhiên, vì tôi biết chắc là trong nhà thương này không có trồng cây
nào có bông cả, nhất là bông thơm như hoa lài, vì thường thì bệnh nhân
hay thân nhân sẽ hái hết, cây cối sẽ trụi lủi, nên họ chỉ trồng cây
không hoa, không trái mà thôi. Mùi hoa lài thì rất thân thuộc với tôi,
có thể nói đó là mùi hoa duy nhất mà tôi thích, rất thân thuộc đến đỗi
tôi có thể ngửi thấy mùi hoa này từ rất xa. Lý do là vì hồi còn nhỏ
trước nhà tôi có miếng vườn con con, má tôi đã trồng một cây hoa lài
trong đó, tôi thường bắc ghế ngồi trong vườn đọc tiểu thuyết tình cảm,
vô tình mùi hương thơm tinh khiết, ngọt ngào và nhẹ nhàng của loài hoa
trắng ngây thơ này đã ngấm vào khứu giác tôi, hòa vào thân thể tôi, trở
thành một với tôi và là hương thơm duy nhất trong đời mà tôi thích ngửi,
nên khi lớn lên tôi không thích mùi nước hoa nào khác cả, mà tiếc thay
mùi hoa lài thì chẳng thấy có tiệm mỹ phẩm nào bán.
Khi đến gần bóng trắng, mùi hoa lài êm dịu càng đậm đà hơn làm tôi cảm
thấy khoan khoái, trong người lâng lâng, ngây ngất, dễ chịu vô cùng, tôi
quên hết mọi cực khổ trong ngày, chợt thấy rất có cảm tình với người
con gái này và bổng dưng tôi cũng cảm thấy rất gần gũi với nàng y như là
tôi đã quen với cô gái này từ lâu lắm rồi. Tiếng khóc nức nỡ khi đó
chợt nhỏ lại có lẽ bóng trắng biết là có người đến gần.
Bóng đèn điện bên đường đã ngừng lung lay cho tôi thấy rõ bóng trắng
đang ngồi trên băng đá là một người con gái gầy gầy, nho nhỏ, mái tóc
đen dài óng mượt không uốn, xỏa xuống đến giữa lưng, đầu nàng hơi cúi
nghiêng nghiêng về phía trước, làm cả một hàng tóc rũ thẳng xuống như
một bức rèm thưa đen, che mập mờ nửa khuôn nặt trái soan. Nàng đang mặc
chiếc áo bà ba trắng và chiếc quần lụa trắng mềm mại. Nhìn cách ăn mặc
tôi biết nàng không phải là y tá hay nhân viên của bệnh viện, có lẽ là
bệnh nhân mới nhập viện hay thân nhân có chuyện buồn nên ra đây ngồi
than khóc một mình.
Khi tôi đến thật gần, mùi hoa lài càng thơm tho làm tôi thấy lòng mình thật là an tĩnh, tôi nhẹ nhàng hỏi:
- Xin lỗi.... có gì làm cho .... chị không vui, phải không?
Nàng từ từ ngẩng đầu lên thật chậm, nhìn tôi, tôi thấy mặt đất chung
quanh tôi hơi rún động, tôi đứng không vững lắm, vì trước mặt tôi là một
người con gái đẹp tuyệt vời, tuổi chừng hai mươi, đôi mắt nàng thật
buồn, màu đen huyền lóng lánh như đang chứa đựng cả ngàn vì sao lạc lõng
lấp lánh trên trời cao, hai hàng lông mi dài đen, cong vút, rất ít khi
thấy ở những cô gái Việt Nam. Da mặt nàng trắng mịn màng, tôi chưa từng
thấy ai không đánh phấn mà trắng như vậy bao giờ, nhưng đôi môi thì hơi
nhạt màu như người thiếu máu, có lẽ nàng đang bị lao phổi nên phải vào
đây chữa trị chăng? Những sợi tóc rối vương vấn trên vầng trán cao, một
vài sợi dính vào bên má hình như còn thấm nước mắt của nàng, có lẽ nàng
đã ngồi đây khóc lâu lắm rồi. Nàng chỉ nhìn tôi một chút rồi lại cuối
xuống thút thít khóc, khi nãy tiếng khóc làm tôi xót xa một thì bây giờ
tiếng khóc làm tôi đau đớn gấp mười lần, nhìn đôi vai gầy nho nhỏ run
run dưới làn lụa trắng, mà ruột gan tôi như bị xé rách tơi bời. Tôi buồn
quá, đứng lặng yên không biết nói gì, không gian quanh tôi tưởng chừng
như bị đông thành băng giá, lạnh lẽo cứng ngắc tự ngàn năm như những
tảng băng ở hai cực địa cầu, chừng một lúc lâu cố moi trong đầu óc ra
những câu văn trong các cuốn tiểu thuyết tình cảm mà tôi đã đọc hồi còn
nhỏ, tôi mới mở miệng nói được một câu:
- Thưa cô, tôi có thể làm gì được cho cô không?
Cô chỉ lắc đầu nhè nhẹ để những sợi tóc dài phất phơ nghiêng ngã, mà
không nói gì. Thấy người ta đau khổ quá thì tôi chợt nổi máu anh hùng
lên để giúp đời, nên tôi trở nên dạn dĩ hẳn ra, đầu óc sáng suốt trở
lại, tôi khuyên lơn nàng:
- Cô về gường nằm nghĩ đi, đừng ở ngoài này lâu, sương khuya lạnh lắm, coi chừng bị bệnh khổ lắm đó.
Khi đó nàng mới nói, giọng của nàng thật êm, thật nhẹ nhưng rất buồn:
- Em đâu có giường mà đi nằm nghỉ. Em có còn gì nữa đâu. Anh Bình ơi, em đã chết rồi.