Khi đó tôi choáng váng muốn ngộp thở, thấy cả người lao đao, đứng
không vững. Không phải vì sợ nàng nhát ma tôi, cho đến giờ phút đó thì
đối với tôi thế gian này vẫn không thể nào có chuyện ma quỷ được, tôi
còn cười thầm trong bụng vì cô này nhè tôi mà làm bộ nhát ma thì quả
thật đã chọn lầm người, tôi không nhát ma cô là may phước lắm rồi. Tôi
choáng váng là vì không biết tại sao giữa đêm khuya khoắt lại có một
người con gái đẹp như tiên nga giáng thế này, tự dưng lại biết tên mình.
Tôi bỏ qua chuyện ma quỷ lẩm cẩm, vội vàng hỏi tên của cô là gì, làm
sao cô lại biết tên tôi?
- Em tên là Lài, Trương Thị Lài, đang học đại học Văn Khoa năm thứ nhất
thì bị bệnh, nên nằm trong khu nữ sinh viên cả tháng nay để chữa bệnh.
Thấy anh thường vào thăm anh Trung, bạn của anh, nằm bên khu nam sinh
viên mà anh Trung hay qua đàn cho tụi em hát nên quen, anh Trung nói anh
hiền lắm nên tụi em để ý mà biết tên anh.
- Ðừng có tin ảnh, anh dữ như... cọp chớ hiền gì. Nè, mà tại sao em
khóc? Sao khuya khoắt rồi mà lại ra đây có một mình, không sợ ma sao?
Trời lạnh như vầy mà không mặc áo ấm, lỡ bị bịnh thì sao. Em ngồi ở đây
từ hồi nào? Có đói bụng hông, anh mang bánh ra cho ăn. Bệnh viện này có
ma nhiều lắm đó nghen, muốn anh kể vài chuyện cho nghe hông. Cho anh
ngồi xuống được không, suốt đêm nay, đứng với đi không mỏi chân quá rồi,
mà em đem hoa lài vô đây làm chi vậy? Anh thích hoa lài lắm, mùi thơm
dễ chịu lắm em biết hông.
Lài cười khúc khích:
- Anh hỏi gì mà nhiều dữ vậy, làm sao em trả lời, vậy chớ đố anh biết làm sao em khóc.
- Con gái thì cái gì cũng khóc được, làm sao anh biết mà trả lời.
- Vậy chớ con trai mấy anh khóc ít lắm hả ?
- Dễ ợt, chỉ có 3 thứ làm con trai khóc thôi. Thứ nhất là thi rớt, thứ nhì là mất xe, thứ ba là mất bồ.
Lài chợt cười lớn thành tiếng, tiếng cười của nàng trong trẻo kéo dài
như pha lê, làm tôi thấy mừng không tả, chỉ mong nàng đừng trở về trại
bệnh nghỉ ngơi theo lời khuyên dại dột của tôi khi nãy, mà tiếp tục ngồi
đây nói chuyện với tôi lâu thêm một chút nữa. Lài cười hỏi:
- Tại sao mất bồ lại nằm hạng chót ?
- Mất bồ thì có thể kiếm đứa khác, mất xe thì hết hy vọng có tiền
mua chiếc nữa, thi rớt thì phải đi lính không biết ngày nào trở về, mà
biết có còn sống không mà quay về, cho nên mất bồ chỉ được xếp hạng ba.
Còn em tại sao mà khóc ?
- Em tủi thân, vì em đã chết rồi.
- Em đừng có nói bậy, mặt mũi đẹp đẽ như vầy thì chết làm sao được.
- Em biết là nói ra anh hổng có tin, em chết đã 3 hôm rồi, nhưng vì
chưa đúng hạn kỳ nên hồn em vẫn còn vất vưởng lẩn quẩn quanh đây. Vả lại
em cũng muốn gặp anh, để trả chút ơn anh chăm sóc em khi xưa.
Ðến đây tôi vẫn nghĩ là Lài cố tình đùa dai nhát ma tôi, cũng như tôi đã từng đùa dai nhát ma người khác, tôi bèn chọc lại:
- Thì anh cũng là ma đây, vì anh vừa mới chết... ở trong lòng một ít. (1)
Lài cười thút thít:
- Vậy mà anh Trung cứ nói là anh hiền lắm.
- Hiền hay dữ thì tùy người đối diện.
Lài lại khuyên tôi:
- Anh về phòng nghỉ đi, đừng có ngồi ở đây, sương khuya lạnh lắm.
- Bộ em không lạnh hả?
- Lạnh lắm chớ.
Tôi cầm lấy bàn tay Lài, bàn tay rất là mềm mại nhưng rất lạnh, y như
bàn tay của những xác chết trong phòng lạnh mà tôi đã có dịp mân mê
trong những giờ học khám nghiệm tử thi, nhưng tôi nghĩ là tại Lài ngồi
quá lâu trong đêm khuya nên bị lạnh. Tôi vội vàng cởi chiếc áo choàng
trắng của bệnh viện đang mặc choàng quanh lưng, trùm kín lấy 2 vai nàng,
nàng đưa hai bàn tay lên luồn vào mái tóc mềm mại óng ả, lùa cả suối
tóc đen ra bên ngoài chiếc áo choàng trắng. Lúc này mắt tôi đã quen với
ánh sáng mờ ảo, nhìn kỹ tôi mới thấy Lài đẹp vô cùng, đẹp não nùng như
những nàng tiên buồn trên thượng giới bị đày đọa xuống trần gian:
- Trời ơi, sao em để lạnh như vậy, ngồi ngoài trời lạnh như vầy mà
không mặc áo lạnh lỡ bị bệnh thì sao, mặc đỡ cái áo choàng này đi, tay
em lạnh lắm đó, hay là trở về trại bệnh đi.
Lài nói thật chậm rãi, tiếng nàng thật trầm, thật áo não như từ một cỏi âm ty xa thẳm vọng về:
- Em đã nói em chết thật rồi mà anh hổng chịu tin, em đâu có còn
giường nữa đâu mà vô trại nằm. Hồi nãy anh hỏi em đem hoa lài vô đây làm
chi vậy? Em đâu có đem hoa lài vô đây làm gì, chẳng qua là vì tiền kiếp
em vốn là đóa hoa lài, nên sau khi em chết rồi thì em trở về với kiếp
trước nên em có mùi thơm của hoa lài. Phần lớn tên gọi hay những sự việc
xảy ra chung quanh không phải là ngẫu nhiên đâu, mà việc gì cũng có vô
số cơ duyên hợp lại mà thành, những người đang còn sống như anh vì không
có sự hiểu biết sâu sắc hay không có cơ hội tập trung thiền định để
nhìn thật sâu thật kỹ những cơ duyên này cho nên cứ tưởng mọi việc tự
nhiên mà có. Giống như em nè đâu phải tự dưng ba má em đặt tên cho em là
Lài.
- Em phải để cho anh xét túi nếu không có hoa lài trong túi, mà em thơm thật thì anh mới tin.
- Anh cứ xét đi.
Quả thật là chẳng có gì trong túi nàng, mà cái mùi thơm hoa lài nhẹ
nhàng y như cứ từ trong tóc tay, da thịt, hơi thở nàng tỏa ra. Ðến lúc
đó thì tôi tin nàng là ma thật. Nhưng rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ
chết, sẽ là ma như nàng, mà ngồi bên cạnh một con ma xinh đẹp như vậy
trong đêm thanh vắng với mùi hoa lài thơm tho nhẹ nhàng dễ chịu mà tôi
ưa thích từ hồi còn nhỏ như vầy thì đâu có gì đáng sợ. Nên tôi cứ tiếp
tục ngồi đó nói đủ thứ chuyện với Lài. Nàng cho biết là tôi với nàng đã
có duyên với nhau trong nhiều kiếp trước, nên đêm nay nàng mới hiện ra
để gặp lại tôi. Nàng chính là đóa hoa lài trong vườn nhỏ của nhà tôi khi
xưa, mà mỗi chiều tôi thường đến ngồi bên nàng, thường nâng niu và hôn
nhẹ lên cánh hoa. Lài biết tôi thích mùi thơm của nàng, nên thường khép
cánh cố giữ mùi hương lại chờ đến chiều tôi về nàng mới để cho cánh hoa
hé mở tỏa hương thơm ngan ngát. Còn tôi, khi xưa thì rất yêu hoa lài,
nên lúc nào cũng nhẹ nhàng cẩn thận chăm sóc tưới nước, bón phân.
Lài nói, nàng cảm kích nghĩa cử đó, nên giờ muốn gặp lại để ngỏ lời
cám ơn cái duyên hội ngộ khi trước. Khi xưa, ngồi bên nhau, dù không nói
một câu gì, nhưng chúng tôi đã rất thân với nhau, đã chăm sóc và thương
yêu nhau bằng một tình yêu rất nhẹ nhàng và thanh khiết. Ðêm nay, chúng
tôi ngồi kề bên nhau, kẻ âm người dương, tuy thuộc về hai thế giới rất
xa xôi, nhưng không những thân xác thật gần gũi như dính chặt vào nhau,
mà hai tâm hồn như đã quấn quít lấy nhau từ kiếp nào rồi, chúng tôi rất
quý trọng nhau, cùng kể cho nhau nghe những buồn vui đã xảy ra trong
cuộc đời, chúng tôi hợp với nhau lắm, nên suốt đêm đó nói không bao giờ
dứt. Tuy nhiên miệng tôi khi đó đắng chát, ruột gan tôi thì tan nát tơi
bời vì tôi biết rằng người con gái dịu hiền xinh đẹp vừa mới gặp mà tôi
thấy lòng như đã thương yêu từ bao kiếp trước này chỉ là một hồn ma và
chỉ trong chốc lát nữa đây, chúng tôi sẽ xa nhau nghìn trùng, biền biệt ở
hai thế giới khác, không biết bao giờ mới gặp lại nhau.
Biết tôi đang buồn, Lài mới từ từ giải thích rằng thật sự chúng tôi đã
có duyên với nhau từ nhiều kiếp trước. Chúng tôi đã từng là đôi chim
tung tăng suốt ngày bay lượn giữa trời cao; chúng tôi đã từng là đôi
bướm lững lờ, chập chờn đuổi bắt nhau giữa rừng sâu; tôi đã từng là bóng
cây đứng bên bờ suối che mát cho Lài, còn nàng là dòng suối ngọt ngào
suốt ngày róc rách ca hát cho tôi nghe. Chúng tôi đã từng gặp nhau và đã
xa nhau trong nhiều kiếp nhưng vì tình cảm quá đậm đà nên chúng tôi cứ
còn trở lại để gần nhau. Nhưng dù trong những lúc xa nhau chúng tôi vẫn
mang theo hoài hình ảnh của người kia ở trong lòng. Lài lấy thí dụ: tôi
cũng như một tảng mây trắng lơ lững bay giữa trời xanh, còn Lài như là
một dòng sông êm đềm chảy nhẹ nhàng qua bao đồng lúa, qua bao cánh rừng,
dù đứng ở đâu ta cũng thấy dưới lòng sông lúc nào cũng ôm ấp chứa đựng
hình ảnh của đám mây, còn mây có bay đi đến tận nơi nào thì cũng đều
mang theo những giọt nước mát mẻ ngọt ngào của dòng sông. Ðứng ở ngoài
cứ tưởng dòng sông và mây trắng là hai thực thể cách biệt muôn trùng,
nhưng thật ra chúng tôi đang có mặt trong nhau từng phút giây, rồi thì
mây cũng sẽ trở về với dòng sông một ngày nào đó. Lài khuyên tôi đừng
buồn, hãy rán giữ gìn sức khỏe, ở một kiếp lai sinh nào đó thì chúng tôi
sẽ lại gặp nhau.
Ðêm đã gần tàn, tôi biết giờ chia ly cũng sắp đến, tôi cũng vừa nếm
được ý nghĩa đớn đau đã nằm sẵn trong câu ngàn thu vĩnh biệt; rồi đây
trong cõi đời mù mịt còn lại tôi vẫn phải tiếp tục lê những bước chân
độc hành lang thang trên những con đường vắng mà nghe tiếng sỏi đá rên
siết vặn mình dưới gót giày cô đơn trong đêm tối, như tôi đã bước đi
trên những con đường lạnh lẽo trong đêm qua ở bệnh viện này. Tuy nỗi
buồn đang làm tan nát cả ruột gan, nhưng tôi cố gắng không biểu lộ ra
ngoài, vậy mà Lài cũng hiểu, nàng khuyên tôi đừng buồn, hãy coi đây như
là một chuyến đi xa, rồi mai kia mình sẽ quay về, sẽ còn gặp lại. Trước
khi từ biệt, Lài tặng tôi một bài thơ ngắn, tiếng nàng thật nhỏ, thật
trầm, hình như nàng cũng buồn không kém gì tôi. Tôi học ban toán và khoa
học từ nhỏ nên rất dốt về thơ, vậy mà bài này nghe nàng đọc có một lần
thôi tôi còn nhớ mãi đến bây giờ.