Thức Khuya Coi Ma
Phần 1: Thức Khuya Coi Ma
Tôi Ðang Bị Tai Họa.... Help !
Tôi tên Minh, đang học năm cuối tại Michigan University, niên khoá 1999-2000.
Bạn bè gọi tôi là "Minh lì", vì tôi không biết sợ là gì. Bất cứ trò
chơi nguy hiểm nào tôi cũng tham dự. Mọi thách đố dù nguy hiểm cở nào
tôi cũng dám làm. Tôi là một thằng liều mạng.
Nhưng vì liều mạng mà trong tuần qua tôi đã làm một chuyện kinh
khủng. Kết quả là hiện giờ tôi đang bị chuyện đó làm ám ảnh, hoang mang.
Tôi bối rối quá. Chưa bao giờ tôi cần ai giúp đỡ về tinh thần, mà bây
giờ tôi phải lên Net để nhờ bạn giúp. Nhưng trước hết tôi mong bạn hãy
giữ bình tĩnh nghe tôi kể hết đầu đuôi câu chuyện.
.... Ðầu tuần rồi, trước ngày lễ Thanksgiving, bạn tôi đã thách tôi làm một việc. Ðó là lẻn vào nhà xác....
Mr. Wangliu
Ðầu tháng 9 năm nay (1999), tôi theo bạn bè ghi danh vào lớp
G.E.(General Education) cuối cùng, để chuẩn bị ra trường. Các bạn tôi
chọn lớp tâm lý học (Psychology) vì lớp này có ông thầy Johnson dễ tánh,
cho bài làm dễ và điểm cao.
Nhưng không may, chúng tôi mới học 2 tuần thì ông Johnson nghỉ, và
một ông thầy già nua, gốc Tàu vô dạy thế. Ông này là người dị tướng.
Dáng ông cao, gầy ốm như người thiếu ăn lâu năm. Mặt ông hốc hác, hai gò
má nhô cao. Hai mắt lõm sâu, nhưng ánh mắt thì sáng như 2 tia điện. Tay
chân ông khẳng khiu. Ðặc biệt là đôi tay của ông ta. Ðôi tay xương xẩu,
da của bàn tay trái là mầu nâu đậm, còn da của bàn tay phải lại có màu
trắng tái. Ở ngón giửa của tay phải, ông đeo một chiếc nhẫn dị kỳ. Nó là
một cục đá tím, to lắm, hình cái đầu. Mỗi khi ông viết bài lên bảng,
chiếc nhẫn và cục đá phản chiếu ánh đèn, lấp lóe ánh sáng tím, bắt chúng
tôi phải nhìn...
Sau một tháng học chúng tôi mới hỡi ôi, ông ta là "hung thần". Trong
giờ học, ông hay bất ngờ chỉ một người bắt trả lời. Ông cho bài quiz mỗi
buổi học. Và ông chấm bài, cho điểm rất keo kiệt. Chúng tôi bỏ sức học
mà vẫn bị điểm D và F. Vì quy luật khó khăn của trường, chúng tôi không
thể bỏ lớp nên đành cắn răng học. Chúng tôi oán ghét ông lắm, nhưng
chẳng làm gì được. Ai cũng "phó thác" cho số mạng, lớp này được điểm gì
thì được. Ai dè khi chúng tôi đang chán nản thì có biến cố xảy ra.
Mò Vào Nhà Xác
Cách đây 2 tuần (nghĩa là 1 tuần trước Thanksgiving). Tất cả chúng
tôi tụm lại một cái bàn trong thư viện để học bài thi midterm. Ai cũng
chán nản không muốn học bài môn psychology. Ðứa ngồi chửi đổng, đứa than
van, chắc GPA sẽ bị xuống. Ðúng vào lúc đó thằng Kim, mặt mừng rỡ chạy
vào thông báo :
- Hey you guys, ông WangLiu Smith chết rồi.
- Cái gì, ông WangLiu chết rồi ? Sạo mầy ? Ðang nằm mơ hả !
- Thật mà, tao vừa nghe tin từ văn phòng đó.
Cả bọn nhao nhao, xúm lại bên thằng Kim đối chất, bảo nó thề thốt sự
thật. Tụi nó không tin ông WangLiu thầy dậy lớp psychology mắc dịch đã
chết. Thằng Kim thông báo tiếp :
- Tao nói chuyện với con nhỏ thư ký của văn phòng General Education
Center. Nó nói là ổng bị đứng tim, đứt động mạch mà chết. Hiện giờ xác
còn nằm ở nhà ổng, ba bốn ngày nửa họ sẽ đưa ra nhà quàn.
Cả bọn nữa nghi nữa tin, tụm lại bàn tính với nhau.
- Hay là mình giả vờ tới nhà ổng thăm đi ?
- Thôi, hay là đợi họ đem xác ra nhà quàn đi.
Bất ngờ thằng Hùng quay lại nói lớn với tôi :
- Hey Minh, tao thách mày tới tìm thăm ông thầy đó.
Nảy giờ mãi ngồi nói chuyện với Lan, nên tôi chỉ nghe loáng thoáng cái tin giật gân này. Tôi quay lại hỏi :
- Tụi bây nói cái gì mà ồn ào vậy ?
- Ông WangLiu chết rồi. Mầy dám đi thăm xác của ổng không ?
Tự nhiên lúc đó tôi nổi máu anh hùng gật đầu liền (Có lẽ là tại muốn giựt le với em Lan) và tuyên bố một câu lạnh lùng:
- Tao sợ gì chớ, dù ổng có vô nghĩa địa tao cũng vô thăm.
Nói xong tôi liếc nhìn em Lan. Lan nhăn cái mặt lại sợ hãi. Còn bạn tôi thì lại được dịp nhao nhao :
- Không cần vô nghĩa địa đâu. Ba ngày nữa họ đưa vô nhà xác đó. Minh, mày dám vô đó thăm không ?
- Tao sợc cóc gì ?
- Nhưng mà mày phải đi một mình, à mà lấy gì làm chứng là mầy đi thăm xác ổng chứ ?
Bất chợt cả bọn im lặng nhìn tôi thách thức. Tôi đã "phóng lời thì phải theo lời", nhìn lại chúng thách thức.
- Hay là mày lẻn vô nhà xác, lột chiếc nhẫn đá tím ông Wangliu đeo nơi ngón tay, đem về cho tụi tao coi làm bằng chứng đi...
Chuẩn Bị Ði Vào Nhà Xác...
- Phải có chiếc nhẫn đá tím của ông WangLiu hay đeo làm bằng chứng,
mới tin được. Nếu không, ai biết mày vô thăm xác ông thầy lớp psychology
!
Nghe lời đề nghị quá táo bạo, mọi người quay lại. Kẻ vừa nói chính là
Tuấn. Nhận ra Tuấn tôi thấy nóng mặt liền. Thằng này muốn khích tôi mà.
Nó là tình địch của tôi, vì cũng đang theo Lan. Tôi nhìn Tuấn lườm lườm
không nói Tuấn không ngán nhìn lại tôi khinh khỉnh rồi nói :
- Mày có tiếng là "Minh Lì" mà sợ gì chớ ?
- Ừ đó, phải có chiếc nhẫn làm bằng chứng, đi lấy đi Minh. Lấy đi, tụi tao tôn mày làm đại ca, bao mày một chầu nhà hàng..
- Hay là sợ rồi, muốn rút lại lời nói không !
Cả đám bạn nhao nhao khích tôi. Tự nhiên máu nóng trong người tôi sôi
lên, không thể để mất danh dự, không để bạn cười. Nhất là Lan, tôi là
người hùng không sợ. Nghĩ vậy tôi liền đấm bàn nói lớn : - Ðược, tao sẽ
đem chiếc nhẫn về cho tụi bây xem. Tao mà lấy không được thì không còn
là Minh Lì nữa, tụi bây muốn gọi tao Minh gì cũng được. Tụi bây chờ ! Ba
hôm sau tao sẽ đem chiếc nhẫn về đây.
Ðám bạn chợt im lặng nhìn tôi. Có ánh mắt thán phục, có anh mắt như
nữa ngờ, nữa tin, cho rằng tôi dại. Còn Lan thì trong ánh mắt nàng đã
nói rằng : "Anh đúng là Minh lì". Lan đâu có biết rằng tôi làm vậy cũng
chỉ vì muốn lấy lòng Lan.
Tối đó về nhà, tôi suy nghĩ dữ lắm, lòng có chút hối hận, sao mình
dại dột vậy, sao lại bốc đồng nghe lời xúi dục của bạn. Lỡ lấy không
được nhẫn rồi sao? Nhưng đã hứa thì phải làm. Tôi đắn đo trằn trọc khá
lâu rồi ngủ hồi nào không hay...
Qua ngày hôm sau, một mình tôi lân la tìm đến nhà thầy Wangliu. Quả thật là ông đã chết. Từ ngoài ngỏ...
» Quay lại mục truyện trước