Thức Khuya Coi Ma
Phần 4: Phải Chăng Là Ảo Giác?
Rõ ràng tôi vừa thấy ông Wangliu trong gương. Không thể nào ? Chính
mắt tôi thấy xác ông mà. Hay là tôi bị ảo giác vì đầu óc quá căng thẳng
???? Tôi phải đi gặp Lan và đám bạn của tôi. Dù sao ngày mốt cũng là
thời hạn ba ngày đưa nhẫn cho họ xem. Tôi liền trở về phòng ngủ, tìm một
cái bao tay đeo vào và ra ăn sáng.
Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ lung lắm. Cháo gà mẹ tôi nấu tuyệt vời, vậy
mà tôi ăn không thấy ngon. Cái bóng của ông Wangliu còn lỡn vỡn trong
đầu tôi. Cha mẹ và em tôi nói loáng thoáng gì đó, tôi không nghe rõ... "
Sao mặt thằng Minh tái ngắt vậy bà ", " Anh Minh đeo bao tay chi vậy ?
"...
- Minh! Minh ! Con bị gì vậy, sao không múc cháo ăn ??
Nghe tiếng mẹ la, tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Sợ mọi người nghi, tôi nhìn chén, múc một muỗng cháo. Bất ngờ :
- OH MY GOD, Cái Gì Trong Chén Vậy ? Một... một... ngón tay trong chén cháo !
Tôi hất tung chén cháo ra giữa bàn, rồi ôm bụng ụa mửa. Mẹ tôi hốt hoảng nói với bố :
- Thằng Minh nó học nhiều quá bị bệnh rồi, ông dìu nó vô phòng nghỉ đi.
Tôi định thần nhìn kỷ lại, thì ra chỉ là cái cổ gà. Không đợi bố đỡ dậy, tôi chạy một mạch vô phòng và nói :
- Bố mẹ khỏi lo. Con không sao đâu, hơi bị cảm thôi.
Trong phòng tôi ngồi hít một hơi thở lấy bình tỉnh. Rỏ ràng tôi bị ám
ảnh. Nhất định tôi không sợ nữa. Tôi cầm ống phôn gọi Lan và hết tất cả
bạn bè, bắt họ ra gặp tôi tại một quán ăn. Ngày lễ không ai đi học, với
lại tôi muốn chỉ cho họ xem chiếc nhẫn cho xong, để tôi còn tháo nó ra,
quăng đi cho rồi. Ðêm dài lắm mộng, thiệt đúng không sai.
Dĩ nhiên là bạn bà tôi phục lăn. Lan thì khỏi nói, nàng là cô gái mới
lớn, thích bạn trai mạnh khỏe, dám nói dám làm. Cả bọn họ ăn uống vui
vẻ cười đùa, rồi mạnh ai nấy ra về vui vẻ. Chỉ có tôi là dại dột. Họ đâu
biết tôi đã trải qua những giây phút kinh hoàng. Quả thật tôi dại, còn
trách ai nữa chứ. Ðợi mọi người về hết tôi tháo bao tay ra coi lại bàn
tay mình.
Tôi giật mình lo ngại, bàn tay tôi hình như có vẻ teo lại, và đen
hơn. Tôi đưa cả hai tay lên so sánh. Rỏ ràng hai tay khác nhau. Tay trái
tròn trịa, trắng trẻo, to hơn tay phải. Tôi sợ hải không biết phải làm
sao. Ngón tay vẫn còn sưng, không lấy nhẫn ra liền được. Tôi đành phải
chờ một hôm nữa...
Tai Họa Từng Ngày
Một ngày nữa (11/28/99) trôi qua, cứ chốc chốc tôi tháo bao tay ra
xem. Rỏ ràng trong khi tay trái vẫn bình thường, thì bàn tay phải càng
ngày càng teo lại nhỏ xíu, chỉ còn da bọc xương. Chiếc nhẫn vẫn xiết
chặc ngón giữa, thật lạ lùng.
Thứ Hai (11/29/99) ngày lễ đã hết, tôi đi học lại. Tôi tránh mọi
người kể cả Lan. Tôi biết Lan tìm tôi dữ lắm, nhưng tôi lẫn tránh nàng
vì không muốn nàng thấy bàn tay quái dị của tôi. Xong buổi học tôi chạy
về nhà, vừa học bài vừa tìm cách lấy chiếc nhẫn ra. Tôi thoa xà bông,
kem dưỡng da (Hand Lotion), đủ các thứ dầu cho ngón tay trơn dễ kéo ra
nhưng vô hiệu. Bàn tay bây giờ chỉ có da dính sát xương, từng lóng tay
lộ lên rỏ ràng. Tuy vẫn cử động được nhưng bàn tay nhìn rất kinh dị.
Qua thứ Ba (11/30/99), Trời ơi ! bàn tay của tôi trở nên đau nhức
quá. Từng cơn đau hành hạ tôi. Có lúc tôi tưởng cơn đau hết hẳn, ai dè
chẳng được bao lâu thì cơn đau hành hạ tôi trở lại. Lâu lâu toàn thân
tôi có một luồng khí lạnh chạy khắp người, ớn cả châu thân. Tôi không
còn tinh thần nữa, tôi thật sự sợ. Ðây không phải là sự ám ảnh nữa ! Ðầu
tôi chợt lóe lên một ý nghĩ : Hay là ông Wangliu đang trừng phạt, đang
trả thù tôi ? Tôi cần phải có sự giúp đỡ, phải nói cho ai đó biết. Nhưng
nói cho ai nghe bây giờ đây ? Tôi không thể nào cho ba mẹ tôi biết. Tôi
không muốn hai người đó lo lắng. Càng không thể nói cho Lan. Nàng giúp
gì được cho tôi chứ ? Bí quá tôi đã lên Net lúc 6 giờ tìm đại một diễn
đàn nào để hỏi một ai đó giúp đỡ.
Thứ Tư (12/1/99) Cả đêm qua tôi không ngủ được. Bàn tay tôi đau dữ
dội tôi mở bao tay ra xem. Quỷ Thần ơi tay tôi đang bị tét lỡ. Từng
miếng da khô rạn nứt. Tôi cần phải đi bác sĩ. Lan nữa ! Nàng gọi điện
thoại nhất định đòi gặp tôi cho bằng được, nếu không Lan sẽ đoạn tuyệt
nghĩ chơi tôi ra. Tôi buồn vô hạn biết làm sao đây. Thôi đành phải gặp
nàng một lần. Buổi chiều tôi gặp Lan mà tinh thần không có bên cạnh
nàng. Nàng hành hạ tôi đủ điều, nói rằng tôi bỏ lơ nàng. Mặc cho Lan
nói, tôi không chú nghe. Tôi phải lo bàn tay của tôi. Tôi hẹn giờ ngày
mai đi gặp bác sĩ, 9 giờ sáng.
Lan Cầm Tay Tôi
Thứ Năm (12/2/99) : Ðầu hôm tôi ngủ được một chút. Nhưng nữa đêm về
sáng tôi bật choàng tỉnh dậy vì một cơn ác mộng quá khủng khiếp. Ông
Wangliu lại hiện về rỏ mồn một. Mặt ông đanh lại dữ tợn. Ông hét lớn
bằng tiếng Quan-thoại mà tôi biết chút chút :
- Nị CìY Wộ, Wộ Tờ SHố. ( Mày trả cho tao, tay của tao ! ).
Tôi khiếp vía, không thể nào ngủ lại được nữa. Tôi bật ngọn đèn trong
phòng cho sáng lên. Và lật bàn tay ra xem. Tôi muốn hét lên một tiếng
bể cả buồng phổi. BÀN TAY tôi bây giờ đã trở thành một BÀN TAY XƯƠNG
TRẮNG HẾU. Tôi khóc nức nở, mà không dám cho ba mẹ hay.
Ðúng 9 giờ sáng tôi đã có mặt ở văn phòng bác sĩ lo về tay. Vừa gặp bác sĩ tôi la lên :
- Doctor help me, Please check my hand ! (Bác sĩ, giúp tôi, làm ơn khám tay tôi ).
Rồi tôi giựt cái bao tay ra cho bác sĩ xem. Tôi nghĩ là bác sĩ sợ hải
lắm. Nhưng lạ thật, ông bác sĩ vẫn thản nhiên nhìn bàn tay tôi nói :
- What s wrong with your hand ? It looks fine, nice ring though.
(Tay anh có sao đâu ? Nhìn bình thường, mà chiếc nhẫn ngộ quá ha)
Cái gì kỳ vậy, bàn tay tôi vẫn còn đang là 1 bàn tay xương trắng mà ?
Tại sao ông không thấy. Tôi dụi mắt nhìn kỹ, vẫn là bàn tay xương, mà
sao ông bác sĩ không thấy gì. Tôi hét lên kịch liệt :
- Bác sĩ, tay của tôi nè, ông không thấy gì hả ?. Bác sĩ giúp tôi đi ?
Bác sĩ vẫn ôn tồn :
- Bình tỉnh lại, tay anh có sao đâu. Ðừng đùa nữa. Hay là anh đang bị
stress (khủng hoảng). Tôi viết giấy giới thiệu cho anh qua gặp bác sĩ
tâm thần. May ra ổng có thể giúp anh.
Tôi còn biết nói gì nữa ? Ðành cầm tờ giấy giới thiệu đợi chiều 3 giờ
đi gặp bác sĩ tâm thần. Nhưng cũng giống như bác sĩ trị tay, ông không
hề thấy gì khác thường. Tôi không thể nào thuyắt phục được họ tin tôi.
Tôi bèn đi gặp Lan. Sau khi năn nỉ Lan muốn hết nước miếng, nàng mới
nguôi giận. Bất ngờ Lan đòi xem tay tôi và chiếc nhẫn một lần nữa. Tôi
liền cho nàng xem thử và ngạc nhiên thấy nàng chỉ xem xoi coi chiếc
nhẫn.
Ðúng rồi, một trăm phần trăm tôi bị ảo giác. Nhất định tôi sẽ lấy
chiếc nhẫn ra và đem chôn trả lại cho chủ nhân của nó vào tối mai.
[/quote]Phải Chăng Là Ảo Giác ?
Rỏ ràng tôi vừa thấy ông Wangliu trong gương. Không thể nào ? Chính
mắt tôi thấy xác ông mà. Hay là tôi bị ảo giác vì đầu óc quá căng thẳng
???? Tôi phải đi gặp Lan và đám bạn của tôi. Dù sao ngày mốt cũng là
thời hạn ba ngày đưa nhẫn cho họ xem. Tôi liền trở về phòng ngủ, tìm một
cái bao tay đeo vào và ra ăn sáng.
Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ lung lắm. Cháo gà mẹ tôi nấu tuyệt vời, vậy
mà tôi ăn không thấy ngon. Cái bóng của ông Wangliu còn lỡn vỡn trong
đầu tôi. Cha mẹ và em tôi nói loáng thoáng gì đó, tôi không nghe rõ... "
Sao mặt thằng Minh tái ngắt vậy bà ", " Anh Minh đeo bao tay chi vậy ?
"...
- Minh! Minh ! Con bị gì vậy, sao không múc cháo ăn ??
Nghe tiếng mẹ la, tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Sợ mọi người nghi, tôi nhìn chén, múc một muỗng cháo. Bất ngờ :
- OH MY GOD, Cái Gì Trong Chén Vậy ? Một... một... ngón tay trong chén cháo !
Tôi hất tung chén cháo ra giữa bàn, rồi ôm bụng ụa mửa. Mẹ tôi hốt hoảng nói với bố :
- Thằng Minh nó học nhiều quá bị bệnh rồi, ông dìu nó vô phòng nghỉ đi.
Tôi định thần nhìn kỷ lại, thì ra chỉ là cái cổ gà. Không đợi bố đỡ dậy, tôi chạy một mạch vô phòng và nói :
- Bố mẹ khỏi lo. Con không sao đâu, hơi bị cảm thôi.
Trong phòng tôi ngồi hít một hơi thở lấy bình tỉnh. Rỏ ràng tôi bị ám
ảnh. Nhất định tôi không sợ nữa. Tôi cầm ống phôn gọi Lan và hết tất cả
bạn bè, bắt họ ra gặp tôi tại một quán ăn. Ngày lễ không ai đi học, với
lại tôi muốn chỉ cho họ xem chiếc nhẫn cho xong, để tôi còn tháo nó ra,
quăng đi cho rồi. Ðêm dài lắm mộng, thiệt đúng không sai.
Dĩ nhiên là bạn bà tôi phục lăn. Lan thì khỏi nói, nàng là cô gái mới
lớn, thích bạn trai mạnh khỏe, dám nói dám làm. Cả bọn họ ăn uống vui
vẻ cười đùa, rồi mạnh ai nấy ra về vui vẻ. Chỉ có tôi là dại dột. Họ đâu
biết tôi đã trải qua những giây phút kinh hoàng. Quả thật tôi dại, còn
trách ai nữa chứ. Ðợi mọi người về hết tôi tháo bao tay ra coi lại bàn
tay mình.
Tôi giật mình lo ngại, bàn tay tôi hình như có vẻ teo lại, và đen
hơn. Tôi đưa cả hai tay lên so sánh. Rỏ ràng hai tay khác nhau. Tay trái
tròn trịa, trắng trẻo, to hơn tay phải. Tôi sợ hải không biết phải làm
sao. Ngón tay vẫn còn sưng, không lấy nhẫn ra liền được. Tôi đành phải
chờ một hôm nữa...
Tai Họa Từng Ngày
Một ngày nữa (11/28/99) trôi qua, cứ chốc chốc tôi tháo bao tay ra
xem. Rỏ ràng trong khi tay trái vẫn bình thường, thì bàn tay phải càng
ngày càng teo lại nhỏ xíu, chỉ còn da bọc xương. Chiếc nhẫn vẫn xiết
chặc ngón giữa, thật lạ lùng.
Thứ Hai (11/29/99) ngày lễ đã hết, tôi đi học lại. Tôi tránh mọi
người kể cả Lan. Tôi biết Lan tìm tôi dữ lắm, nhưng tôi lẫn tránh nàng
vì không muốn nàng thấy bàn tay quái dị của tôi. Xong buổi học tôi chạy
về nhà, vừa học bài vừa tìm cách lấy chiếc nhẫn ra. Tôi thoa xà bông,
kem dưỡng da (Hand Lotion), đủ các thứ dầu cho ngón tay trơn dễ kéo ra
nhưng vô hiệu. Bàn tay bây giờ chỉ có da dính sát xương, từng lóng tay
lộ lên rỏ ràng. Tuy vẫn cử động được nhưng bàn tay nhìn rất kinh dị.
Qua thứ Ba (11/30/99), Trời ơi ! bàn tay của tôi trở nên đau nhức
quá. Từng cơn đau hành hạ tôi. Có lúc tôi tưởng cơn đau hết hẳn, ai dè
chẳng được bao lâu thì cơn đau hành hạ tôi trở lại. Lâu lâu toàn thân
tôi có một luồng khí lạnh chạy khắp người, ớn cả châu thân. Tôi không
còn tinh thần nữa, tôi thật sự sợ. Ðây không phải là sự ám ảnh nữa ! Ðầu
tôi chợt lóe lên một ý nghĩ : Hay là ông Wangliu đang trừng phạt, đang
trả thù tôi ? Tôi cần phải có sự giúp đỡ, phải nói cho ai đó biết. Nhưng
nói cho ai nghe bây giờ đây ? Tôi không thể nào cho ba mẹ tôi biết. Tôi
không muốn hai người đó lo lắng. Càng không thể nói cho Lan. Nàng giúp
gì được cho tôi chứ ? Bí quá tôi đã lên Net lúc 6 giờ tìm đại một diễn
đàn nào để hỏi một ai đó giúp đỡ.
Thứ Tư (12/1/99) Cả đêm qua tôi không ngủ được. Bàn tay tôi đau dữ
dội tôi mở bao tay ra xem. Quỷ Thần ơi tay tôi đang bị tét lỡ. Từng
miếng da khô rạn nứt. Tôi cần phải đi bác sĩ. Lan nữa ! Nàng gọi điện
thoại nhất định đòi gặp tôi cho bằng được, nếu không Lan sẽ đoạn tuyệt
nghĩ chơi tôi ra. Tôi buồn vô hạn biết làm sao đây. Thôi đành phải gặp
nàng một lần. Buổi chiều tôi gặp Lan mà tinh thần không có bên cạnh
nàng. Nàng hành hạ tôi đủ điều, nói rằng tôi bỏ lơ nàng. Mặc cho Lan
nói, tôi không chú nghe. Tôi phải lo bàn tay của tôi. Tôi hẹn giờ ngày
mai đi gặp bác sĩ, 9 giờ sáng.
Lan Cầm Tay Tôi
Thứ Năm (12/2/99) : Ðầu hôm tôi ngủ được một chút. Nhưng nữa đêm về
sáng tôi bật choàng tỉnh dậy vì một cơn ác mộng quá khủng khiếp. Ông
Wangliu lại hiện về rỏ mồn một. Mặt ông đanh lại dữ tợn. Ông hét lớn
bằng tiếng Quan-thoại mà tôi biết chút chút :
- Nị CìY Wộ, Wộ Tờ SHố. ( Mày trả cho tao, tay của tao ! ).
Tôi khiếp vía, không thể nào ngủ lại được nữa. Tôi bật ngọn đèn trong
phòng cho sáng lên. Và lật bàn tay ra xem. Tôi muốn hét lên một tiếng
bể cả buồng phổi. BÀN TAY tôi bây giờ đã trở thành một BÀN TAY XƯƠNG
TRẮNG HẾU. Tôi khóc nức nở, mà không dám cho ba mẹ hay.
Ðúng 9 giờ sáng tôi đã có mặt ở văn phòng bác sĩ lo về tay. Vừa gặp bác sĩ tôi la lên :
- Doctor help me, Please check my hand ! (Bác sĩ, giúp tôi, làm ơn khám tay tôi ).
Rồi tôi giựt cái bao tay ra cho bác sĩ xem. Tôi nghĩ là bác sĩ sợ hải
lắm. Nhưng lạ thật, ông bác sĩ vẫn thản nhiên nhìn bàn tay tôi nói :
- What s wrong with your hand ? It looks fine, nice ring though.
(Tay anh có sao đâu ? Nhìn bình thường, mà chiếc nhẫn ngộ quá ha)
Cái gì kỳ vậy, bàn tay tôi vẫn còn đang là 1 bàn tay xương trắng mà ?
Tại sao ông không thấy. Tôi dụi mắt nhìn kỹ, vẫn là bàn tay xương, mà
sao ông bác sĩ không thấy gì. Tôi hét lên kịch liệt :
- Bác sĩ, tay của tôi nè, ông không thấy gì hả ?. Bác sĩ giúp tôi đi ?
Bác sĩ vẫn ôn tồn :
- Bình tỉnh lại, tay anh có sao đâu. Ðừng đùa nữa. Hay là anh đang bị
stress (khủng hoảng). Tôi viết giấy giới thiệu cho anh qua gặp bác sĩ
tâm thần. May ra ổng có thể giúp anh.
Tôi còn biết nói gì nữa ? Ðành cầm tờ giấy giới thiệu đợi chiều 3 giờ
đi gặp bác sĩ tâm thần. Nhưng cũng giống như bác sĩ trị tay, ông không
hề thấy gì khác thường. Tôi không thể nào thuyắt phục được họ tin tôi.
Tôi bèn đi gặp Lan. Sau khi năn nỉ Lan muốn hết nước miếng, nàng mới
nguôi giận. Bất ngờ Lan đòi xem tay tôi và chiếc nhẫn một lần nữa. Tôi
liền cho nàng xem thử và ngạc nhiên thấy nàng chỉ xem xoi coi chiếc
nhẫn.
Ðúng rồi, một trăm phần trăm tôi bị ảo giác. Nhất định tôi sẽ lấy
chiếc nhẫn ra và đem chôn trả lại cho chủ nhân của nó vào tối mai.
» Quay lại mục truyện trước