��i chỗ bàn thờ, anh sụp xuống lạy liền mấy lượt vừa tha thiết:
-
Cả nhà khổ sở vì mất anh. Đi tìm anh khắp nơi cúng vái đủ thầy mà không
có hiệu quả gì, nào ngờ anh lại ở đây! Sao anh không về anh Hai?
Phước vừa dập đầu lần thứ nhất thì đã nghe văng vẳng bên tai một giọng nói thật quen thuộc cất lên:
-
Họ tưởng anh là người tên Đức nên mới kéo anh vào vụ này. Họ giành
người yêu là anh Đức của anh đó. Bây giờ và mãi mãi về sau, anh sẽ ở
đây, làm rể nhà này và đâu còn nhớ gì tới em nữa, hả Phước!
Giọng
nói đó là của Ngọc Trâm! Ngở nàng đứng bên cạnh mình, Phước quay lại
nhìn, nhưng không hề thấy ai. Mà hình như những lời nói vừa rồi cũng chỉ
đủ mình anh nghe thôi. Bà cụ vẫn bình thản đứng im, không có phản ứng
gì.
- Trâm!
Bất giác Phước kêu to lên! Và điều đó khiến
cho anh bị bật ngửa ra sau, cùng lúc có một tiếng khóc thét lên và câu
nói trong tuyệt vọng của Trâm:
- Hãy cưới em đi! Chỉ có vậy chúng ta mới được bên nhau. Anh sống mà em cũng được sống! Hãy làm ngay đi...
Rồi im bặt. Hình như trong cõi vô hình Ngọc Trâm đang bị ai đó lôi tuột đi. Tiếng nấc của nàng xa dần... xa dần...
Người đánh xe ngựa dừng lại trước nhà bà Ánh Hồng, ông gọi vào trong:
- Bà chủ ơi, ra mà nhận người đây!
Bà Ánh Hồng đang tưới cây ở sân, vội bước ra cổng, và giật mình khi thấy trên xe có một người nằm, mà người đó lại là Phước!
- Kìa, cậu Phước!
Ông lão đánh xe nói:
-
Tôi đi ngang qua khu nghĩa địa cũ phía tây thành phố bỗng gặp cậu này
nằm bên vệ đường. Tôi dừng xe lại thì chỉ nghe cậu ta thều thào mấy
tiếng, nói địa chỉ nhà bà, rồi sau đó anh ta ngất lịm luôn. Tôi chở
thẳng về đây xem bà có nhận anh ta không?
Bà Ánh Hồng hốt hoảng:
- Nhận chứ. Cậu ấy ngụ ở đây mà. Anh tiếp đưa giùm cậu ta vào nhà đi. Trời ơi, sao ra nông nổi này!
Ông lão đánh xe ngựa vừa tiếp đưa Phước vào nhà, vừa nói:
-
Cái nghĩa địa này bây giờ không chôn người mới chết nữa, toàn là những
mồ mả cũ nhưng nhiều ma lắm, cứ ra nhát thiên hạ hoài. Chẳng hiểu sao
cậu này lại tới đó làm gì cho đến nông nổi này!
Bà Ánh Hồng hoảng sợ:
- Cậu ta tới nghĩa địa đó sao?
Ông lão lắc đầu tiếp lời:
-
Tôi không tận mắt thấy cậu ấy vào nghĩa địa, nhưng vùng đó đâu có nhà
ai, mà nằm trước cổng nghĩa địa thì không vào đó chứ đi đâu?
Rồi ông kể lể:
-
Mà sao lúc này mấy người trẻ sao thích vào nghĩa địa quá. Mới mấy bữa
trước đây có một cô gái cũng kêu tôi chở tới nghĩa địa mới bên phía
đông, nơi người ta gọi là Thành phố Đợi Chờ, chẳng biết để làm gì mà tới
thật sớm rồi vào đó mãi chẳng trở ra!
Bà Ánh Hồng than thở:
-
Cậu này mướn nhà ở đây cùng với người yêu, sáng nay hai người đi ra
ngoài và đi biệt. Tôi chờ hoài không thấy về. Bây giờ ra nông nổi này,
rồi cô người yêu ở đâu, ra sao chẳng biết?
Thấy để Phước nằm giữa phòng khách hơi kỳ, bà nhờ ông đánh xe:
- Đã giúp thì anh giúp cho trót rồi tôi trả tiền công cho luôn, anh làm ơn đỡ cậu ấy lên phòng riêng giùm.
Họ đưa Phước lên phòng trên lầu. Vừa mở cửa phòng ra thì bà Ánh Hồng đã hoảng hốt kêu lên:
- Kìa, cô Trâm!
Thì ra Ngọc Trâm đang nằm yên trên giường như đang ngủ. Vừa nghe kêu lớn, cô bật dậy ngơ ngác:
- Ủa, chuyện gì vậy bà chủ?
Chợt nhìn thấy Phước, cô thảng thốt:
- Kìa, anh!
Đang
mê man, bỗng Phước choàng tỉnh, anh mở mắt ra và không nói năng gì, chỉ
ôm chầm lấy Trâm, không muốn rời ra. Bà Ánh Hồng lên tiếng:
- Cô cậu đi đâu mà mỗi người một nơi! Trong lúc cậu đang lạc ở nghĩa địa, còn cô thì về đây lúc nào tôi không hay?
Nỗi bàng hoàng vẫn còn nơi nét mặt của Trâm, nhưng được hơi ấm từ vòng tay của người yêu, cô dần trấn tỉnh lại, lẩm bẩm:
- Qua rồi... qua cơn ác mộng rồi...
Bà Ánh Hồng nghe không rõ nên hỏi lại:
- Cô nói gì?
Trâm siết chặt Phước vào lòng, như sợ anh biến mất:
- Con cứ ngỡ anh ấy mất luôn rồi! Trời Phật còn thương chúng con...
Lúc này Phước mới lên tiếng:
- Có phải là... em đây không, Ngọc Trâm?
- Là em. Chính em đây!
- Đúng là giọng nói của Trâm, chứ không phải xác nàng mà hồn Hồng Hạnh như trước. Phước mừng quá:
- Đúng là em rồi! Thôi, chúng ta mau rời khỏi chỗ này đi em!
Trâm nói rất khẽ đủ cho anh nghe:
-
Chưa đi được. Bởi hiện nay tuy thoát được về cùng anh, nhưng em vẫn còn
bị nhốt ở cõi âm. Em chưa tới số chết, nên dẫu có bị bắt hồn, em vẫn
còn cơ hội đoàn tụ cùng anh, nếu anh cưới em ngay bây giờ! Hãy làm lễ
cưới em đi, như vậy họ sẽ không bắt hồn em đi luôn. Hãy thực hiện đi
anh!
- Nhưng họ là ai?
Nàng đáp nhanh như sợ có người nghe:
- Hai cô gái đó, anh không nhớ sao?
- Dã Lan và Hồng Hạnh.
-
Đúng là họ rồi. Họ là hai chị em cùng cha khác mẹ, tình cờ yêu chung
một người con trai mà người đó lại là người anh ruột lưu lạc của anh.
Sau khi sát hại lẫn nhau, họ vẫn tiếp tục tranh giành người yêu. Họ gặp
anh tưởng anh là người con trai ấy nên họ muốn thủ tiêu để độc quyền
chiếm đoạt anh. Một trong hai người họ sắp thực hiện được tham vọng của
mình, nhưng cũng may anh
nhìn được bức ảnh của người anh, anh
nói ra sự thật, lúc đó cô Hồng Hạnh mới hoang mang, điên tiết lên, cô ấy
đánh đập vong hồn em, đuổi em đi, nhờ vậy mà em mới thoát ra được! Hãy
cưới em ngay đi, có như thế họ mới để cho chúng ta yên bên nhau. Em biết
chắc như vậy...
Phước quay sang năn nỉ bà chủ nhà:
- Bác giúp tụi cháu với! Bác đứng ra làm chủ hôn cho đám cưới tụi cháu, bác nhé!
Bà Ánh Hồng nhẹ gật đầu:
- Được rồi! Gì chứ chuyện này thì tôi sẵn sàng.
Phước
và Trâm cứ nghĩ là đám cưới vội của mình chỉ là hình thức để che mắt
người cõi âm và tổ chức đơn sơ thôi, nào ngờ bà Ánh Hồng đã làm thật
rình rang! Ngoài một số khách riêng của bà chủ nhà lại còn có nhiều
người từ Sài Gòn lên!
Hỏi họ làm sao biết chuyện mà có mặt thì hầu hết đều đáp như nhau:
- Có người điện thoại báo tin là bọn này kéo lên ngay!
Giữa buổi lễ bỗng xuất hiện hai người phụ nữ lớn tuổi mà vừa trông thấy họ, Trâm và Phước đã hốt hoảng:
- Sao... sao họ cũng có mặt!
Hai
người đó là bà mẹ của Dã Lan và bà mẹ Hồng Hạnh! Họ chẳng những xuất
hiện một lượt mà còn tay nắm tay, cùng bước tới trước mặt cô dâu chú rể
để cùng lên tiếng:
- Chúc mừng cho hai cháu!
Phước lắp bắp:
- Sao... sao hai bác...
Bà mẹ Hồng Hạnh lên tiếng trước:
-
Tụi tôi tới để đem con mình về. Bởi hai đứa nó đã hiểu, mà chúng tôi
cũng hiểu: Hạnh phúc chỉ tới đúng người đáng được hưởng nó. Con chúng
tôi đã yêu lầm và đưa tới một kết cục bi thảm thì phải gánh chịu. Việc
lôi kéo cô cậu vào vụ này là xằng bậy, không thể được! Bởi vậy chúng nó
đã quyết định từ nay trả lại những gì cô cậu vốn có. Chúng nó sẽ đi tìm
người con trai kia, anh của cậu...
Phước buột miệng:
- Anh cháu đã mất tích từ lâu. Có thể cũng đã chết. Như vậy các cô ấy tìm trong thế giới cõi âm của mình ắt gặp!
Hai bà mẹ nói một câu mà cả bà chủ nhà và cô dâu chú rể đều giật mình:
- Cho chúng tôi lên đưa xác con chúng tôi về!
Họ
nói xong thì đi thẳng lên lầu, vào phòng riêng của Phước và Trâm. Cả
hai hốt hoảng chạy theo, cả bà chủ nhà nữa. Khi mở cửa phòng ra thì họ
đều sửng sốt, bởi có hai xác chết nằm sóng đôi giữa phòng. Cả Trâm và
Phước đồng kêu lên:
- Hồng Hạnh! Dã Lan!
Hai xác chết là
của hai người con gái mà suốt mấy ngày qua đã gây bao phiền phức cho
họ, nên giờ đây nhìn thấy sự hiện diện của họ trong phòng mình, cả hai
đã hốt hoảng và quýnh lên:
- Làm sao bây giờ bà chủ?
Nhưng hai bà mẹ đã rất bình tĩnh lên tiếng:
-
Không sao cả. Chúng tôi tới đây là để mang chúng về. Chúng cùng xuất
hiện như vậy là chứng tỏ chúng thôi thù hận nữa rồi. Bởi dẫu sao chúng
cũng là chị em ruột thịt với nhau...
Họ nói xong thì đưa tay
chạm vào hai thi thể. Bỗng dưng hai cái xác vụt tan biến và chỉ con lại
trên tay mỗi bà mẹ một đoá hồng vàng và một đoá lay-ơn màu hoàng anh!
Lẳng lặng rời lễ cưới, hai bà quay lại chúc:
- Chúc cô cậu trăm năm hạnh phúc!
Rồi như sương khói, họ tan biến vào không trung...