Nói thế cũng đủ rồi, vì bây giờ tôi phải trở về với thực tại
đây!
Chiếc loa đáng ghét đã réo lên câu thông báo quen thuộc " Chúng ta
đã đến ga Tử thần. Yêu cầu những hành khách xuống ga thu dọn hành
lí."
Vậy là nhanh như cách, tôi xách cái balô của mình, nhảy tót xuống
khỏi tàu. Đằng sau, Yuu lù đù xách cái vali đo oạch, nhìn tôi bằng
ánh mắt tức giận " Bộ em hết trò hay sao mà đến thành phố tử Thần
hả?"
Chả là Yuu chẳng biết chúng tôi đi đâu cả, ít nhất là cho tới giờ
phút này. ^-^ " Coi như một điều ngạc nhiên thú vị đi!" Tôi khoa
chân múa tay, nhảy lên như một con khỉ.
Anh quắc mắt nhìn tôi " thế em khôgn sợ ma hả? Khôgn sợ xác chết
hả?"
Hở? Ma? Xác chết? Nếu ví sự thích thú của tôi như một chùm bóng bay
20 quả thì chỉ cần một câu nói của Yuu, 5, 6 quả bóng đã nổ đùng
đùng rồi! " Không sợ!" TÔi mỉm cười chắc nịch nhưng thực chất là
trong lòng đang hơi run.
Thú thực là tôi rất sợ ma. Trên đời bao nhiêu thứ nguy hiểm tôi
không sợ, nhưng tôi sợ nhất những điều liên quan đến tâm linh vậy
đó! Thì tại hồi xưa, ba tôi cứ dọa tôi nhiều quá, thành ra một nỗi
sợ hoành tráng như ngày hôm nay đây.
Có vẻ như Yuu không trêu đùa tôi. Cả cái ga to đùng mà chỉ lác đác
2, 3 bóng người. -,- Phen này thì tôi thấy sợ thật sự rồi!
" thế.... thành phố tử thần... là nơi như... thế nào?" Tôi lắp
bắp.
Yuu nhìn tôi, hơi nhíu mày " Biết ngay mà! Con người em lúc nào
cũng bộp chà bộp chộp! không biết sau này lấy em làm vợ thì anh sẽ
khổ như thế nào đây! Đây là nơi hành hình của tất cả những người
mắc trọng tội đó! Trongđó có rất nhiều mộ, và có lẽ là cũng rất
nhiều ma "
Chỉ cần nghe đến đấy thôi, dù biết chấc là trong đó có 20% là dọa
thêm nhưng tôi vẫn thấy mồ hôi tay của mình rỉ ra từng dòng. "em
muốn về!" TÔi hét toáng lên.
" Là tự do em mà ra đó!" Yuu nói một cách bí hiểm " Đây là chuyến
tàu cuối rồi"
Ya, tất cả những quả bóng bay còn xót lại đều đã vỡ tan tành ra
rồi. " Thế.... làm thế nòa đây?" Tôi run lên tậht sự và chẳng che
dấu điều đó làm gì cả. Có ngu mới che dấu rằng mình sợ ma trong khi
mình chuẩn bị đối đầu với nó.
" Vượt qua cái nghĩa địa này sẽ tới một khu phố, ở trọ tạm trong đó
là được rồi, mai chờ tàu đi qua thì xong thôi!"
Vượt qua cái nghĩa địa này... ý là cái cánh rừng trước mặt. Nghĩa
địa. Nghĩa địa. Mà bây giờ sắp tối rồi, và tôi đoán cánh rừng đó
khá là rộng. Có nghĩa là....
" AAAAA!" TÔi hét toáng lên, bấu chặt cánh tay của anh " Em không
đi đâu, không đi đâu!"
Tất nhiên tôi biết thừa là Yuu đang nhếch mép cười mình, nhưng tôi
còn cách nào káhc không khi mà tôi không thể tự tìm cách thoát khỏi
đây được!
" Vậy thì chỉ còn một cách là đi thôi!" Yuu vừa nói vừa bước đi về
phía rừng.
Ôi mẹ ơi, con đang làm cái trò gì ở đây vậy? Tại sao con lại dại
dột, ngu đốt thế này? Con thề néu con có thể trở lại bên mẹ thì con
sẽ không bao giờ làm mấy cái trò điên rồ này nữa! Cầu chúa phù hộ
cho con! Amen!
Mà tôi theo đạo thiên chúa từ bao giờ vậy nhỉ? Huhu! Chắc do sợ quá
mà hóa bấn loạn đây mà! -,- Thành phố Tử thần, ta ghét mi! Ghét mi!
Ghét mi!
Tôi và Yuu bước đi thật nhanh trong cánh rừng. Mùa thu. Lá rừng lạo
xạo dưới chân tạo nên một cảm giác không mấy thoải mái.
Không biết nếu mấy ông nhà văn ở đây thì mấy ổng có ca ngợi hết lời
vẻ đẹp nguyên sơ ở nơi này khôgn nhỉ? Nhưng riêng tôi, tôi thề là
có chết tôi cũng không bao giờ trở lại nơi này lần nữa. Cảm giác
vừa bước đi vừa giật thót mình vì một tiếng động nào đó thật chẳng
dễ chịu chút nào.
Mặt trời đỏ lừ, rồi càng lúc càng lụi dần.
CHúng tôi vẫn bước đi trên những chiếc lá vàng.
Không ai nói với ai môt lời.
Im lặng.
Chỉ có tiếng lá lạo xạo.
Một vật nào đó dài, đen nhẻm treo lủng lẳng ở cái cây trước mặt tôi
và Yuu. Cái gì vậy?
Tò mò, tôi bước tới, chạm vào vật đó. Mềm mềm, giống như da thịt,
và cả quần áo nữa. MỘt... một ... xác chết!
" AAAAAAAAAA!" Tôi hét toáng lên, nhảy tót lên người Yuu, ôm thật
chặt.
Anh cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi " Bình tĩnh đi! Chỉ là một
xác chết thôi mà!"
Chỉ là một xác chết thôi? Ý là đó chỉ là một xác chết thôi? Nói như
đùa vậy đó!
Mồ hôi tôi vã như tắm, và môi thì rung lên bần bật.
Đi thêm một đoạn nữa, chúng tôi bắt gặp không biết bao nhiêu là xác
chết, và tất nhiên, tôi càng lúc càng ôm Yuu chặt đên độ khôgn thể
nhìn thấy bất kì cái gì khác nữa.
Amen! Chúa ơi, người mà giúp con lần này, con thề con sẽ theo đạo
Thiên chúa, trở thành con chiên ngoan đạo suốt quãng đời còn lại!
Còn phật ơi, nếu người giúp được con, con sẽ là một tăng ni phật tử
suốt đời .Ya,hai ông cố mà cứu ta đi! Ông nào cứu được ta thì ta
theo ông đó!
Ôi! Đầu óc tôi loạn cả lên như một mớ hỗn độn. Tôi thật sự không
thể nghĩ và khôgn tểh làm bất kì việc gì cả. -,- Mà thực ra thì
cũng có gì để làm đâu nhỉ!
" Việc đi du lịch em đã báo cho Thái hậu và Shin chưa?" Yuu bất
chợt hỏi tôi một câu rất không liên quan làm tôi giật bắn cả
mình.
" cHưa...." TÔi khẽ cười, bình tâm trở lại.
"Đồ ngốc!" ANh cốc vào đầu tôi " Lần này trở về kiểu gì cũng bị xạc
cho một trận tanh bành!"
Tôi khẽ cười. Nhưng thực ra trong lòng thì vẫn đang rất sợ hãi, cố
gắng vừa nhắm mắt vừa không lao đi lung tung. -,-
**********************
Xẩm tối thì chúgn tôi đến Death City - một thành phố nhỏ, bẩn thỉu.
Tốt rồi! có chỗ ở là tốt quá rồi! Tôi còn mong gì hơn nữa!
Huhu! Thật là đau đớn thay cho cuộc đời sợ ma của tôi khi phải băng
qua cánh rừng đầy xác chết đó.
" NƠi này không đơn giản lắm đâu! Tốt nhất là nên cẩn thận!" Đó là
tất cả những gì mà Yuu nói với tôi trước khi bước vào thành phố "
Họ không muốn có người ngoài vào, và họ rất độc ác đó!"
Death city. Thật kì lạ! Có gì mà tôi chưa biết về nơi này nhỉ? hình
như là có quá nhiều điều mà tôi không biết ,và không tểh biết
được!
Bây giờ thì tôi phải cố gắng bình tâm trở lại,và ngày mai, chúng
tôi sẽ thoát khỏi đây.
CHAPTER 19: Death City
Mặc dù đã vác được cái xác tới thành phố Tử thần nhưng hi vọng về
một tương lai sáng lạn hơn của tôi vẫn chưa khá khẩm thêm một chút
nào.
Thật không ngờ trong cái địa ngục giàu sang này lại có một nơi tối
tăm, bẩn thỉu và nghèo đói như thế này. Ở xung quanh chúng tôi là
những con người đen đúa, quần áo rách rưới, đi lại lù đù và phản
ứng rất chậm. Thậm chí nếu họ có vô tình đâm vào nhau thì họ cũng
chỉ lừ mắt đi tiếp chứ chẳng có phản ứng gì cả. Tôi thấy... hơi
sợ.
Nơi này làm tôi liên tưởng tới một thành phố ma, và mấy con người
kia là thây ma. Amen! hi vọng không phải vậy. Tôi vẫn còn một chút
hi vọng rằng họ không phải thây ma bởi da dẻ họ trông khá trắng chứ
không xám xịt như thây ma.
Bên canh, Yuu vẫn im lặng. Không khí tĩnh mịch đến đáng sợ.
Sau một hồi đi hết chỗ này đến chỗ khác, tôi và Yuu cũng dừng chân
ở một khách sạn. Thực ra nếu nói chính xách thì đó chỉ là một cái
chòi không hơn không kém, trừ cái biển ghi chữ " khách sạn".
Thuê hai phòng cạnh nhau, chúng tôi ai về phòng nấy, chẳng nói lời
nào. Thôi! Có chỗ ngủ là tốt rồi! hi vọng là họ có đủ nước để cho
tôi tắm rửa sau một ngày dài đầy bụi bặm.
***********************
Đúng như sự mong muốn của tôi, trong căn phòng có hẳn một phòng
tắm. Tuy chỉ là một phòng tắm với vòi hoa sen, không bồn tắm nhưng
cũng đủ để tôi hả hê lắm rồi. Tôi muốn mình thật là sạch sẽ, ít
nhất cho tới ngày mai.
Tôi luôn tự hỏi tại sao ở cái địa ngục tưởng như chẳng kém gì thiên
đường này lại có một chốn như thế này nhỉ? Có phải là mấy cái địa
ngục mà người sống đề cập đến là nơi này không? Thật là kinh
khủng!
Vừa nằm xuống giường, một mùi hôi thối, tanh ngòm xộc lên mũi của
tôi. Mùi này... giống như mùi... máu!
Tôi bật dậy.
May mà không phải là máu! may quá!
Đó chỉ là một chất lỏng nhơn nhớt màu xanh. Và nó có mùi rất khó
chịu. Tuy không phải là máu, nhưng nó cũng làm cho tay của tôi nhầy
nhụa cái mùi kinh khủng đó.
Vào nhà tắm, tôi vặn vòi nước rửa tay.
Một chất lỏng màu đen như nước cống chảy ra. Ọe! Tại sao lại có một
nơi kinh khủng như thế này cơ chứ?
Tôi thấy... nơi này... hình như hơi lạ thường.
" Cốc cốc cốc!" Có tiếng gõ cửa.
Tôi uể oải mở cửa. MỘt cô tiếp viên với bộ quần áo rách rưới đang
bê trên tay một cái khay " Tôi đến để thay nước"
" Cô cứ tự nhiên!" TÔi khẽ cười, quay vào thu dọn đồ vào trong
vali. hi vọng đồ của tôi không bị làm bẩn bởi những thứ chất lỏng
kinh khủng ấy.
Ngày mai, hi vọng ngày mai sẽ đến thật nhanh.
Lạnh. tôi thấy gáy mình lạnh quá.
Tôi quay lại, nhanh nhất có thể.
Cô tiếp viên ấy đang đứng ngay sau lưng tôi, mắt trợn tròn. Tôi
thậm chí còn có thể thấy rõ từng mạch máu trong mắt cô ta. Đôi mắt
trăng dã, và đỏ lòm.
Trong giây phút ấy, tôi thề rằng đó không phải là con người. Không
phải là con người.
Trên tay cô ta là một con dao vẫn còn dính máu khô. Cô ta... định
giết tôi ư?
Câu trả lời là: tôi nói đúng. Cô ta đúng là đang định giết hại tôi!
Thật sự là cô ta đang định giết hại tôi. Cô ta vừa đâm tôi, vừa lẩm
bẩm " Con người.. không được đặt chân tới đây! Không được!"
Cái hành động của cô ta làm cho tôi sợ hãi nhiều hơn là thích thú,
dù rằng tôi rất thích chơi trò mạo hiểm. Tôi không hề muốn đối đầu
với thứ sinh vật như thế này! Không!
Tránh được lưỡi dao đầy máu của cô ta, tôi xanh mặt. Mọi sức lực
như biến đi đâu mất hết. Phen này....
Chợt, tiếng một kim loại sắc nhọn xé gió lao đến, và cái bóng của
sinh vật đó đổ xuống nền nhà.
" Yuu!" những từ cuối cùng mà tôi có thể thốt lên trước khi ngất
đi.
Choáng váng. Tôi cảm thấy choáng váng.
Một màu đen. Tất cả đều là một màu đen.
" Đồ ngốc! Không ngờ lại bị phát hiện sớm thế. Mau rời khỏi đây
thôi!" Tiếng nói cứ vang vọng, và một ai đó nhấc bổng tôi
lên.
Tiếng lá khô.
Tiếng bước chân.
Và tiếng gió.
Vẫn là một màu đen vô tận.
END CHAP 19
CHAPTER 20: WAKE UP!
Gió. Gió. Có tiếng gió rất mạnh.
Chạy. Chạy. Có tiếng bước chân rất nhanh.
Và tôi, hình như tôi đang di chuyển với một vận tốc đáng kinh ngạc.
Nhưng tôi đâu có đi!
" Yuu! " Đó là tất cả những gì tôi có thể nói được. Tôi mới nhận ra
rằng, tôi đang trên lưng anh. Cái lưng to, rộng, và... thấm
máu.
" Anh... bị thương rồi, Yuu!" Tôi gần như hét lên.
Trái với sự sửng sốt đến tột độ của tôi, Yuu chỉ khẽ nói " Em tỉnh
rồi à? bình tĩnh đi! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi! Chúng ta đang
bị truy sát "
Vết thương trên lưng của Yuu càng lúc càng nặng hơn, nhưng tốc độ
của anh vẫn chẳng giảm đi một chút nào " Dừng lại đi!" tôi bật
khóc, chẳng biết vì sao nữa " Anh sẽ chết vì thiếu máu mất!"
" Một chút máu sẽ không làm cho anh chết đâu, nhưng dừng lại một
bước, cả hai chúng ta sẽ cùng chết!" Những lời nói vang lên như ra
lệnh.
Bất lực, tôi chỉ biết bám thật chặt lấy anh. ước gì sức lực của
tôi, máu của tôi có thể truyền sang cho Yuu nhỉ!
" Hãy cho em biết có điều gì đang xảy ra ở đây!" Cuối cùng, tôi
cũng lấy lại được một chút bình tĩnh " Hãy cho em biết đi! Họ,
không phải con người ,đúng không? "
Tiếng gió rít bên tai chúng tôi, và từng hàng cây cứ vùn vụt lao
đi. Không một tiếng động nào khác ngoài tiếng lá cây và tiếng bước
chân. hình như, tử thần đang bao vây lấy chúng tôi.
Ha ha! Tại sao tôi lại có cái suy nghĩ ấy nhỉ? Chúng tôi sẽ không
chết đâu mà! Sẽ không chết đâu! Cái suy nghĩ ấy, không thể để nó
tồn tại được!
" họ đều là những người xấu, bị trừng phạt ở tận cùng địa ngục,
sống không bằng chết. Họ sống bằng cách.... uống máu người , giống
như ma cà rồng vậy." Tiếng anh đều đặn, không một chút sợ hãi. Đó
chỉ là sự gấp gáp mà thôi.
Tôi khẽ rùng mình " tẠi sao anh còn đưa em đến đó? Anh biết rõ nơi
đó rát nguy hiểm cho anh và cho em mà!"
Yuu bật cười " Khu rừng này, sẽ làm cho em tự vẫn nếu như em ở đó
quá 1 giờ, và số lượng tàu chạy qua đây gần như là không có.
Lạnh.
Sống lưng tôi lại quá.
Cảm giác.... cái chết cận kề.
Tốc độ của Yuu càng lúc càng chậm lại, và rồi dừng hẳn. Anh đã mất