Đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của chúng tôi. Chúng tôi được bên nhau, được yêu nhau và đắm mình trong thiên nhiên trời đất. Được đùa giỡi với những con sóng bạc đầu hung hãn, được cảm nhận những ngọn gió biển và nghe thấy tiếng vi vu rì rào của rừng thông trên dãy Trường Lệ Sầm Sơn. Nếu ai đã từng bước qua 12 năm học phổ thông như tôi đều có cảm giác thơi thới như thế. 12 năm học đã trôi qua trong những thành công bước đầu. Tôi vứt lại năm lớp 12 đầy lo lắng để đến 1 ngày nhận được thành quả là bước đầu tiên vào ngưỡng cửa của cuộc đời. Bên cạnh tôi có một người con gái yêu thương tôi và cho tôi những cảm nhận ngọt ngào. Tôi và chị đi qua đợt nghỉ mát đầy vui vẻ, lãng mạng và thơ mộng. Chúng tôi quên hết mọi thứ trên đời và chỉ tận hưởng tất cả. Chúng tôi vô tư mà không biết có một ánh mắt nghi ngờ dõi theo đó là mẹ chị. Bằng linh cảm của người mẹ, bà đã cảm nhận được sự không bình thường của hai đứa.
Rồi ngày vui nào cũng phải đến hồi kết thúc. Chúng tôi phải quay trở về cuộc sống bình thường. Chiếc xe lại lăn bánh quay trở về Ninh Bình trong niềm hân hoan đọng lại. Về đến nhà chị, mọi người lại sà vào làm bữa tối. Bác Luân gọi thêm một số bạn bè đến uống rượu cùng. Khi chúng tôi ăn xong thì tiệc rượu vẫn còn tiếp diễn. Mẹ chị gọi riêng chúng tôi lên nhà. Tôi nghĩ bác có món quà gì tặng cho tôi trước khi tôi lên học đại học. Khi đến phòng bác lặng lẽ đóng cửa. Tôi và chị đã cảm nhận thấy sự việc không bình thường mà vô cùng nghiêm trọng. Chị mặt đầy lo lắng.
- Hai đứa ngồi xuống đây mẹ có việc cần hỏi.
- Dạ
- Bác thấy mấy ngày hôm nay chúng mày gần gũi quá, có chuyện gì không ? Bác không rào đón mà đi thẳng vào câu chuyện.
- Chuyện gì là thế nào hả mẹ ? Chị hỏi lại.
- Hai đứa là thế nào, có yêu đương gì nhau không ? Tao nghe thấy con Quỳnh Anh bảo hai đứa chúng máy cứ anh anh em em. Tối hôm qua tao đứng trên tầng hai và nhìn thấy cả rồi.
Tôi rụng rời khi nghe bác nói. Còn chị thì mặt cắt không còn hột máu. Phải đến gần 30 giây sau tôi và chị mới hoàn hồn.
- Mẹ đừng nghe nó, nó trẻ con biết cái gì đâu. Con và em Q thân thiết nhau vì cả năm nay con ở trên nhà em nên như hai chị em ruột.
- Tao không nghe mày nói. Bác gạt phắt câu giải thích của chị. Bác quay xang hỏi tôi.
- Q trả lời cho bác xem nào?
Tôi ngập ngừng không nói lên lời. Trong đầu tôi bây giờ mọi thứ chạy qua vun vút. Từng câu hỏi, từng vấn đề làm cho tôi bối rối. Rồi tôi cũng luống cuống lí nhí trả lời.
- Cháu…. Cháu…. Cháu…. không có gì ạ. Cháu…. và chị chỉ quý mến…. thân nhau thôi.
Liếc nhìn chị tôi thấy sự thẫn thờ của chị và tôi hiểu tôi đã là một thằng hèn nhát. Một thằng hèn đúng nghĩa. Người tôi yêu đứng trước mặt tôi mà không dám nhận. Tôi phủ nhận cũng đồng nghĩa để chị một mình đương đầu với bão tố. Tôi không cần phải giải thích bất kỳ điều gì về mình vì việc nhận chị là người yêu của mình là việc làm tối thiểu nhất mà mình phải làm lúc đó. Tôi phải có trách nhiệm với những ngọt ngào mà chị đã hiến dâng, không có bất ký lời bào chữa nào với tôi có ý nghĩa. Tôi là một con ốc nhớp nhúa hèn hạ chui vào vỏ của mình để tránh bão gió. Còn đẩy chị một mình ra trước sóng to gió cả. Chị thẫn thờ, dĩ nhiên ngay tại thời điểm đó chị không muốn tôi nhận. Nhưng còn thời điểm nào để mình làm lại việc đó tốt hơn. Bây giờ khi đã lớn khôn, nghĩ lại việc đó mà tôi vẫn thấy mình hèn hạ và yếu đuối. Việc gì dù có sốc đến mấy nếu là việc làm của mình thì vẫn phải có trách nhiệm huống chi trách nhiệm với người mình yêu. Có thể khi đó tôi nhận thì sóng gió cũng không phải không nổ ra nhưng ít nhất tôi còn có thể đứng bên người tôi yêu trong cơn bão. Không biết đâu với hành động đó chị có thể mạnh dạn vượt qua dông bão và chúng tôi có thể đi đến cuối của con đường dù chông gai và đầy nước mắt. Nhưng với việc để chị một mình đi trên con đường khác thì chính tôi chứ không phải ai khác là người châm ngòi cho mọi đau khổ và bão tố sau này của chị. Chị ơi viết đến những dòng này em hối hận quá, em yếu đuối và hèn hạ quá. Em yêu chị là không thể bàn cãi. Chị yêu em cũng là lẽ tự nhiên. Nhưng tình yêu của em chỉ là tình yêu ích kỷ chỉ biết nhận mà không biết chia sẻ.
- Thôi được rồi, nếu không có chuyện gì là tốt rồi. Tiếng bác vang lên.
- Q cháu phải hiểu bố mẹ cháu chỉ có mình cháu và hi vọng vào cháu. Từ xưa đến nay bố mẹ cháu luôn tự hào về cháu nên đừng làm việc gì dại dột. Cháu cố gắng học hành, yêu đương để sau. Tương lai của cháu còn dài. Bác tiếp lời
- Dạ cháu biết. Tôi lí nhí.
- Nếu không có chuyện gì thì Mai Anh xuống nhà dọn com nước đi để cho Q và hai cô chú còn về.
Chị không nói gì lặng lẽ mở cửa bước xuống nhà. Bác đưa cho tôi 1 cái phong bì và bảo tôi để mua sách vở khi đi học đại học. Tôi lí nhí cám ơn và líu ríu theo bác xuống nhà. Xuống đến nhà bác vẫn vui vẻ bình thường. Mẹ tôi có hỏi hai bác cháu làm gì trên đó mà lâu thế. Bác nói bác cho tôi chút quà và dặn dò tôi thôi. Mẹ cảm ơn và bảo bác khách sáo quá. Tôi ngồi im với mọi người. Chị lặng lẽ làm việc của mình. Liếc nhìn chị sao mà tôi thương chị thế, tôi không biết làm gì mà cũng không thể làm gì. Tôi thấy chị thẫn thờ vừa rửa bát vừa nghĩ ngợi lung tung mấy lần còn quên đánh rơi cả đồ. Thế rồi cả nhà tôi cũng ra về. Mọi cảm giác vui sướng của chuyến đi biết mất, thay vào đó là cảm giác nặng nề lo âu. Về đến nhà tôi không dám gọi điện cho chị hỏi tình hình mà chỉ cố ngồi đợi cuộc điện thoại của chị. Đêm đó tôi ngủ rất muộn. Tôi nằm cả đêm thao thức không biết bây giờ chị thế nào. Tôi lo quá.
Ngày hôm sau, ngay khi tỉnh dậy, tôi chạy xuống nhà và gọi điện đến cơ quan chị. Mọi người bảo chị không có nhà và chị đi công tác. Chiều tôi lại gọi mà vẫn không gặp được chị. Buổi tôi tôi chờ mãi mà vẫn không thấy cuộc điện thoại nào. Cứ có điện thoại là tôi lại chạy vào tranh nghe rồi lại không phải. Tôi hoang mang lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra không. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Hôm sau cũng vậy, tôi cũng không thể nào liên lạc được với chị.
Lại một ngày nữa không có tin tức gì. Chiều hôm đó tôi nhận được giấy báo nhập học. Thế là chỉ còn hơn một tuần nữa tôi chính thức phải rời Ninh Bình vào sống cuộc sống sinh viên mới lạ. Buổi tối tôi không dám gọi điện cho chị. Tôi rủ H và nhờ H ra bưu điện gọi đến nhà chị để gặp chị nhưng cũng không gặp được vì bác gái bảo chị mệt nên lên nhà đi ngủ sớm đóng cửa gọi mãi không được. Tôi thẫn thờ ra về đi bên H nó nói gì tôi chỉ ừ à cho qua chuyện. Đầu óc tôi cứ để đi đâu. H rủ tôi đi chơi nhưng tôi lấy cớ mai còn phải về quê bây giờ phải về nhà chuẩn bị nên chúng tôi về nhà ngay. Tôi phải về quê hai ngày một mặt đi thắp hương ông bà tổ tiên để phù hộ cho tôi đi học. Nhà tôi có truyền thống này. Mặt khác để hôm sau bố mẹ tôi về tổ chức bữa cơm mời cô dì chú bác ăn mừng cho tôi. Cả hai ngày tôi bị bắt đi hết nhà này đến nhà khác để chào hỏi vì suốt từ tết đến giờ do phải bận học hành tôi chưa về quê. Và nói thật mọi người muốn tôi đến nhà chơi phần nhiều để làm gương cho con cháu học hành. Gặp ai cũng sờ đầu bẹo má nên tối về mệt lử. Muốn ra gọi cho chị phải đi gọi nhờ thì rất ngại hoặc ra bưu điện thì cách nhà hơn 5km mà đường quê tôi om nên không gọi được. Hôm sau hơn 10h tối mới về đến nhà mệt lử đi tắm lên nhà đọc báo tý đợi bố mẹ ngủ thì xuống gọi điện thì ngủ quên mất.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã hơn 9h sáng. Tôi chạy xuống nhà thì thấy một bức thư trên bàn. Bố mẹ tôi dặn bố mẹ phải đi Hà Nội sớm có việc đến Chủ Nhật mới về. Thức ăn mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn cho tôi ở trong tủ lạnh. Bố mẹ dặn tôi ở nhà trông nhà cẩn thận. Tôi đọc xong quay ngay ra gọi điện đến cơ quan chị. Tôi gọi 4, 5 cuộc gì đó mà không ai nhấc máy. Tôi chán quá đi đánh răng rửa mặt và lấy thức ăn ra ăn. Tôi ăn mà sao không thấy ngon lành gì. Đế hơn 10h tôi lại gọi lại và may quá có người nhấc máy. Qua họ tôi được biết hôm nay tổng duyệt văn nghệ dưới xã cả cơ quan đi vắng nên chiều tối mới về. Tôi hỏi chị có đi không, thì được biết chị là trưởng đoàn nên dĩ nhiên phải có mặt. Dù không gặp được chị nhưng tôi cũng đã an tâm phần nào. Tôi lên kế hoạch chiều nay sẽ xuống chị. Tôi không thể hiểu nổi sao thời gian nó đi như rùa bò. Bây giờ ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy phim cuối tuần thời gian chạy như ngựa, nhìn lại mới tý con đã đi học lớp 2. Tôi cứ tý lại nhìn đồng hồ. Đọc truyện không vào đầu, xem tivi cũng thấy chán, làm cái gì cũng thất mệt mỏi. Đến hơn 1h chiều không chịu được khoá cửa cẩn thận rồi đi bộ ra đường 1 bắt xe về Tam Điệp. Đến nơi, cơ quan chị vắng ngắt. Tôi vào phòng thường trực hỏi có mỗi 1 cô đang ngủ gật. Cô trả lời mọi người đi chưa về. Theo kinh nghiệm của cô phải hơn 4h chiều thì mới về được. Tôi ngồi một lúc thấy vô duyên lại ra ngoài cổng đợi. Hồi đó không có quán nước ven đường như bây giờ. Trời thì nắng nên tôi đứng ru rú dười một gốc cây. Tôi cứ đứng như thế, thấy mỏi chân thì lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên. Tôi không dám đi đâu và chỉ sợ mình bỏ đi thì chị về không gặp thì chết. Tôi cứ ngóng đợi mãi, mãi rồi cuối cùng cũng có một chiếc xe Uoat rẽ vào cổng. Tôi như tỉnh ra chắc đây là đoàn của chị đã về. Tôi không dám vào mà mắt cứ dán vào chiếc xe. Chiếc xe chạy thẳng vào trong và dừng lại một số người lục tục xuống xe nhưng nhìn mãi mà không thấy bóng dáng của chị. Tôi thất vọng tràn trề ngồi thụp xuống thầm nhủ chắc một lúc nữa chị sẽ về. Lại một chiếc xe máy rẽ vào lần này thì tôi thấy chị ngồi sau. Tôi bật dậy vẫy tay định gọi nhưng tôi không gọi nữa bởi tôi thấy chị hình như không nhìn thấy tôi. Tôi định chạy theo nhưng lại dừng lại vì nghĩ cứ đợi ở đây một lúc nữa chị xong việc thì gặp chị sau. Tôi ngồi xuống nhìn vào trong. Được một lúc tôi thấy chị chạy ra ngó xung quanh như tìm ai rồi lại quay vào. Tôi vội đứng lên vẫy vẫy cái mũ lưỡi trai thì chị đã quay vào rồi và không nhìn thấy. Tôi lại đợi. Khoảng 15 phút sau thì mọi người trong cơ quan lục tục ra về. Mọi người đi qua cứ nhìn tôi. Cô văn thư ra nhìn thấy tôi bảo
- Mai Anh nó về rồi nó ở trong phòng vào mà gặp nó.
- Thôi cháu đợi chị một lát chị về thì cháu gặp cũng được.
Thế rồi chị cũng ra về. Chị là người về cuối cùng. Chị khoá cửa cơ quan và lặng lẽ ra lấy xe. Tôi đứng dậy và chờ xe chị ra. Chị dắt xe ra khỏi cổng và quẹo ngược chiều với tôi hướng theo đường về nhà. Không nhìn thấy tôi chị ngồi lên xe định nổ máy.
- Mai Anh. Tôi gọi.
Chị dừng, quay đầu lại và nhìn thấy tôi hai tay đang vò mũ đứng dưới gốc cây. Chị vẫn ngồi nguyên trên xe, chị quay lại không nhìn tôi, ngừng một lúc và quay lại nói.
- Anh đến đây làm gì. Anh nghe mẹ em nói rồi đấy thôi anh về đi đừng tìm em nữa.
- Thứ 6 tuần tới anh lên Hà Nội nhập học rồi. Tôi nói mà rưng rưng gần khóc.
- Anh gọi điện cho em không được. Anh đến gặp em để báo tin cho em.
Chị quay mặt lại hai môi mắm chặt, mặt ngửa lên trời, mắt chị nhắm lại và hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi má. Tôi có cảm giác chị muốn khóc thật to lên. Được một lúc:
- Anh lên xe em, nhanh lên không em đổi ý.
Tôi luýnh quýnh chạy đến và ngồi sau xe chị. Tôi không dám ngồi gần và ngồi cách xa một chút. Chị quay đầu xe đi thẳng ra hướng quốc lộ 1 và đi về phía dốc Xây. Trên xe tôi không dám nói gì. Tôi thấy chị vẫn đang thầm khóc. Chị chạy nhanh đến chỗ mà chúng tôi thường đến khi tôi lên Tam Điệp gặp chị. Dừng xe, tôi xuống, chị mải móng dựng xe và quay lại ôm chần lấy tôi. Chị oà khóc. Chị khóc thật to. Nước mắt chị chảy ướt bờ vai tôi. Chị nói trong nghẹ ngào:
- Em khổ lắm anh biết không. Yêu anh em khổ lắm hu ... hu ….
Chị khóc mà tôi không nói được gì. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy chị. Hai tay chị đấm thùm thụp vào lưng tôi.
Hãy khóc đi, khóc đi, khóc đi đừng ngại ngùng
Và hãy khóc nước mắt ướt đẫm chứa chan trong lòng
Khi bao nhiêu cơn mơ chấp cánh bay xa vời
Thì người đàn ông cũng vẫn phải khóc giống như ai
Hãy khóc đi, khóc đi, khóc đi chẳng tội tình
Để mai nhớ đến, nhớ đến đắng cay trong cuộc đời
Cho mai sau khi ta bỗng lớn lên trong đời
Còn mãi nhớ đến những dĩ vãng đã một thời: Từng sống trong mơ... Tôi và chị cứ ôm nhau như thế. Tôi đợi chị chỉ còn thổn thức nấc nhẹ mới lên tiếng :
- Anh đợi em cả chiều nay.
- Mấy ngày nay em biết anh gọi cho em nhưng em không nghe máy. Chị nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Anh nhớ em và lo cho em. Mấy ngày hôm nay anh như lửa đốt trong lòng.
- Hai hôm em không thấy anh gọi cho em. Anh giận em phải không.
- Không. Anh về quê để thắp hương và thăm họ hàng. Chiều qua anh mới lên.
- Hôm trước có đứa con gái gọi cho em H phải không.
- Ừ anh nhờ nó anh sợ gặp mẹ em.
- Thôi anh đừng gọi về nhà cho em nữa nhé. Mẹ nghe thấy thì lại chì chiết em.
- Mẹ biết chuyện của mình rồi à.
- Ừ mẹ không tin lời mình.
- Thế mẹ có nói với bố không.
- Không. Mẹ chỉ mắng em khi em với mẹ ở nhà một mình. Mẹ giấu bố. Chắc mẹ sợ bố biết chuyện thì mọi việc sẽ rối tinh lên.
Thế rồi chị thủ thỉ kể cho tôi chuyện cả tuần qua. Chị bị mẹ quần cho cả ngày. Mẹ bắt chị phải đi lấy chồng. Khi chị bảo làm gì có người yêu mà lấy thì mẹ chị dẫn một anh con bà bạn cùng cơ quan đến xem mặt. Cả tuần vừa qua chị sống trong ấm ức và khóc thầm suốt. Sau một lúc sổ được hết tâm sự thì chị đã bình thường trở lại. Chị không ôm tôi và quay mặt đối diện với tôi. Hai tay chị chỉnh áo tôi cầm hai ve áo và nói
- Xem nào, người yêu của em chuẩn bị là sinh viên rồi đây.
- Ừ
- Lên trên đó đi học nhớ chăm chỉ đừng đi chơi nhé. Đừng có mà tăm tia em nào là chết với em.
- Anh không giám đâu chỉ yêu mình em thôi.
- Tội nghiệp hôm nay đợi cả chiều. Mà lúc nhìn thấy đứng dưới gốc cây tay cầm mũ trông thương thế.
Tôi chỉ cười và bảo gặp được em là anh mừng lắm rồi. Chị hôn nhẹ lên môi tôi.
- Đền cho người yêu một cái hôn.
Tôi nói chuyện cho chị về việc hôm nay bố mẹ tôi lên Hà Nội. Tôi bảo tối thì gọi điện cho tôi còn bây giờ tôi phải về vì nhà không có người trông và sợ bố mẹ gọi điện về không có ai ở nhà ông bà lo. Chị thấy trời cũng đã tối rồi và đồng ý đưa tôi ra đường bắt xe. Tôi trở về nhà lòng đã nhẹ bớt đi phần nào.
Thôi để tối tôi viết tiếp bây giờ phải về nhà có việc. Các bác xem có gì phản hồi lại nhé
Thực ra lúc đó quá bé mơi 18 tuổi đầu, từ nhỏ đến lớn đều không phải va chạm gì mình nói thật ở quê thì lúc đó đúng là loại công tử thứ thiệt. Ông già cũng vai vế và bác Luân cũng vai vế nên suy nghĩ cũng không sâu xa. Chứ bây giờ nghĩ lại mới nghĩ vậy. Mình sẽ kể tiếp để các bạn thấy mình cũng có kế hoạch nhưng chưa thực hiện xong thì việc đã rồi nên bất lực không làm được. Mình không giám giở bài cù nhầy và chị lại càng không giám. Vì Uy tín của ông già và bố chị quá lớn nếu không làm cẩn thận thì nguy hại đến cả hai nhà nên bác gái mới xử lý như vậy. Về sau bác cũng thừa nhận bác sai khi bác lên khám bệnh ở HN mình đưa bác đi.
Về đến nhà tôi, được một lúc thì bố mẹ gọi điện về. Tôi nói dối đi đá bóng với bạn bây giờ mới về. Bố mẹ hỏi han tình hình nhà cửa và dặn dò đôi chút rồi tắt máy. Tôi đi chuẩn bị bữa ăn, tắm rửa và ngồi tầng 1 xem tivi. Sau khi gặp chị về thì thấy mình nhẹ lòng rất nhiều. Tôi đi mượn mấy cuốn truyện chưởng và ngồi đọc đợi chị gọi điện để tâm sự. Được một lúc có mấy đứa bạn đến nhà ngồi chơi tán chuyện lung tung. Cả bọn đỗ đại học hết nên ngồi bàn nhau lên đó học thì liên lạc đi chơi như thế nào, có tụ tập đi đá bóng không, không biết ở trong ký túc xá có thích không … nói chung rất vui.
Đến hơn 10h thì chúng nó về hết. Khoá cửa lên gác xép nằm đọc truyện cũng là đợi điện thoại chị luôn. Đọc truyện được một lúc thì thấy chán. Tôi bắt đầu nằm nghĩ ngợi lung tung. Lúc đấy chỉ mơ về chị, mơ về tương lai hai đứa. Tôi toàn mơ mộng những giấc mơ đẹp. Nào là hai đứa cưới nhau, nào là hai vợ chồng ở phòng riêng, nào là chuyện con cái. Hết nghĩ đến chuyện hai đứa lại mơ về tết đến hai vợ chồng về quê. Nói chung rất lung tung. Tôi đợi đến hơn 11h mà vẫn không thấy điện thoại chị gọi. Đang nghĩ ngợi linh tinh, thấy có tiếng xe máy dừng trước cửa. Tôi nghĩ chắc xe vào nhà hàng xóm. Nhỏm dậy nghe ngóng xem sao thì có tiếng gọi cửa :
- Q ơi mở cửa Q ơi.
Chị, đúng tiếng chị rồi. Tôi bật dậy, tay vơ chìa khoá chạy vội xuống nhà. Mải móng mở cửa ra thấy chị đang đứng trước cửa. Chưa kịp hỏi gì.
- Dắt xe vào nhà cho người ta.
Tôi vội vàng dắt xe cho chị vào nhà. Chị quay lại khoá cửa cẩn thận. Quay mặt lại chị cười tươi roi rói.
- Bất ngờ không. Em trốn nhà xuống đây đấy.
- Xe của ai đây
- Xe của bạn em, em mượn nó.
- Bố mẹ không biết cho em đi xuống đây à.
- Ừ phải trốn, đợi mãi cả nhà mới đi ngủ. Đợi mọi người ngủ rồi em trốn ra khỏi nhà đi mượn xe rồi phóng nhanh xuống đây.
- Sao em liều thế, ngộ nhỡ đi đường bị làm sao thì sao.
- Em thích thế, anh không muốn em xuống đây với anh à. Chị dỗi.
- Anh thích nhưng em liều quá.
- Thôi không nói nữa em đi rửa mặt đây. Chạy nhanh đường bụi em bẩn hết tóc rồi.
- Em có uống nước không để anh lấy.
- Vâng anh lấy cho em một cốc nước lạnh nhé.
Tôi vừa đi lấy nước vừa hát. Sung sướng quá, chỉ mong nói điện thoại thôi mà bây giờ chị đang ở trước mắt không sung sướng sao được. Đang hát thì chị gọi.
- Anh lấy em cái khăn nhanh lên.
- Khăn nào.
- Khăn tắm màu trắng ý.
Tôi lấy chiếc khăn rồi đưa vào nhà tắm cho chị. Chị vừa gội đầu xong.
- Tóc bẩn quá à.
- Bẩn quá em phải gội đầu không ngủ khó chịu lắm.
Chị nhận lấy khăn tắm từ tay tôi vẫn cúi chị lau khô đầu. Tôi đứng nhìn không chớp mắt. Lau xong chị vấn tóc vào khăn ngẩng mặt lên nhìn tôi cười tươi :
- Em xuống anh vui thế à. Sao mà hát suốt vậy.
Tôi gật đầu.
- Anh đang nằm một mình buồn quá đang đợi điện thoại của em.
- Chiều nay thấy người yêu tội quá. Nằm nhớ không chịu được nên liều tối trốn nhà chạy xuống đây.
Chị tiếp lời
- Em gọi điện mượn xe đứa bạn đợi mãi mới trốn ra được.
- Nó có hỏi em đi đâu không.
- Có em bảo xuống đây có đứa em nhà chú ngày mai đi học đại học.
- Em uống nước đi.
- Cám ơn người yêu.
- Thế nó có nghi gì không.
- Không, nó biết gì đâu. Em đã dặn nó nếu ngày mai em mà về muộn thì mẹ có hỏi nó thì nó bảo em đi kiểm tra trang phục hội diễn từ sớm ở dưới xã.
Nghỉ uống nước một lúc chị lại tiếp :
- Thực ra chiều nay em và nó đã ở lại kiểm tra rồi nên mới về muộn.
- Thảo nào xe ô tô về rồi mà mãi mới thấy em về. Anh tưởng chiều nay không gặp được em.
- Ừ thế mới đo được lòng người yêu em chứ. Nếu mà đến không thấy đã bỏ về thì em giận luôn không gặp lại nữa.
- Thế lúc em chạy ra nhìn xung quanh là tìm anh à.
- Ừ chị văn thư bảo có người tìm em đang đợi ở ngoài nên em nghĩ là anh em chạy ra tìm. Không thấy anh em nghĩ anh đợi lâu quá về rồi nên em nán lại làm cho xong việc để nghỉ cả chủ nhật không ngày mai lại phải ra làm.
- Tóc em khô chưa.
- Chưa, anh có đói không em đang đói nấu gì ăn đi.
- Ừ anh cũng đoi đói rồi nhưng chỉ có thịt kho thôi.
- Nhà có miến để em nấu miến với thịt kho mình ăn.
Thế là hai chị em nấu nấu nướng nướng rồi ngồi ăn với nhau. Vừa ăn vừa nhìn nhau cười sao lúc đó tôi cảm giác như là hai vợ chồng mới cưới. Nghĩ buột miệng nói luôn.
- Mình như vợ chồng mới cưới nhỉ.
- Thích nhỉ anh nhỉ.
- Ừ nhưng cuối tuần đi Hà Nội mất rồi.
- Đang chuyện vui mà lại nói chuyện buồn chán anh lắm.
- Anh xin lỗi.
- Anh ăn nhanh đi em còn rửa bát.
- Xong đi ngủ luôn nhá.
- Thế anh định còn làm gì.
Tôi cười nháy mắt. Chị mặt đỏ hồng. Vừa rửa bát vừa nói.
- Chỉ thế là giỏi. Thôi anh đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ đi. Em làm xong em lên liền.
- Để anh đợi em lên cùng. Anh muốn cõng em lên gác xép.
- Khiếp lãng mạng thế.
- Em không thích à
- Anh bế em lên cơ.
- Thế thì anh mệt chết. Anh chỉ cõng được thôi.
- Thôi em đùa đấy, anh lên trước đi em lên sau.
Tôi cười đi đánh răng và đang định đi lên nhà thì thấy chị đã rửa xong bát đĩa cất vào tủ. Tôi lại đằng sau ôm chị và hôn vào cổ chị. Chị ngẩng mặt lên trời mắt nhắm nghiền và rất thích thú. Tôi thì thầm
- Yêu em nhất, anh chỉ thích mãi thế này.
- Ừ… thôi lên nhà đi
- Cho anh ôm em một lúc nữa.
- Thôi lên nhà đi lấy cho em mượn cái ao phông và cái quần đùi của anh nhé. Em đánh răng xong em lên với anh ngay.
- Ừ nhanh lên nhé đừng để anh đợi lâu.
Tôi lên nhà và chuẩn bị chiếc quần đùi và chiếc áo phông cho chị và nằm xuống phản nghĩ lung tung. Được một lúc thì chị lên hai tay mỗi tay cầm một cốc nước lọc. Chị tháo chiếc khăn ra khỏi đầu và đặt nó lên mắc. Chi cúi đầu rũ tóc và vuốt cho thẳng. Chị quay lại
- Thế bộ quần áo của em đâu
- Anh để trên mắc cạnh cái khắn
Chị lại quay lại cởi từng cái cúc áo. Đang cởi chị quay về phía tôi.
- Cấm nhìn đấy nhá.
- Anh chỉ nhìn bằng một mắt thôi. Tôi đùa
- Không. Một mắt cũng không được nhìn.
- Ừ anh lấy gối che mặt là được chứ gì
Chị tủm tỉm cười tiếp tục cởi áo. Chị treo chiếc áo lên mắc và với tay lại đằng sau cởi khuy chiếc áo lót. Treo chiếc áo lót xong chị quay lại
- Em đã bảo cấm nhìn cơ mà. Nhìn cái mắt dê chưa kìa.
Tôi chỉ cười không nói gì. Chị lấy cái áo phông mặc vào. Chiếc áo bị mắc lại trên ngực cong vút của chị. Để yên chiếc áo chị lấy hai tay vén tóc ra khỏi cổ áo rồi kéo chiếc áo xuống. Tôi ngắm nhìn chị không chớp mắt. Chị từ từ cởi chiếc quần dài. Khi chiếc quần được tụt xuống là một bờ mông căng mọng và đôi chân dài trắng muốt hiện ra. Tôi lại tiếc mình không phải là hoạ sỹ hay có một chiếc máy ảnh như bây giờ để lưu lại cho mình một tuyệt tác. Chị quá đẹp, chị như một nàng tiên hiện ra. Với khả năng của mình tôi chỉ biết tả chân như thế. Đặt chiếc quần lên mắc. Chị quay lại:
- Anh thấy em có đẹp không
Tôi gật đầu không nói.
- Không gật đầu phải nói cơ.
- Đẹp, đẹp tuyệt vời em như diễn viên điện ảnh.
Chị cười sung sướng.
- Em cứ để như vậy đi ngủ anh thích thế.
- Không anh chỉ được cái khôn.
Chị mặc nốt chiếc quần đùi và sà vào lòng tôi. Tôi ôm chặt chị mà thấy mình lâng lâng. Một cảm giác nhẹ nhàng lan toả toàn cơ thể.
(Bạn đang đọc truyện tại Chúc bạn online vui vẻ.)Mấy nay bận quá chỉ tranh thủ rỗi rỗi tý lại ngồi viết. Nhưng vì thứ hai đầu tuần lắm việc điện thoại liên tục làm cho mình cứ bị ngắt quãng suy nghĩ. Thôi tôi viết đến đây thôi tối viết tiếp cho tập chung. Mai cố gắng post dài hơn các bác thông cảm. Chuyện cơm áo gạo tiền mà.
Đêm đã khuya, ngoài trời tối đen như mực, hôm nay hình như họ không bật đèn đường. Cả không gian chìm trong yên tĩnh. Chị nằm đầu gối lên ngực tôi, một chân gác lên chân tôi tay ôm chặt lấy tôi. Chúng tôi thì thầm kể chuyện và hồi tưởng về thời gian chị ở trên nhà tôi. Bao nhiêu chuyện xưa tràn về. Chúng tôi nhớ về những đêm tôi bò lên phòng chị chui vào ngủ với chị, đến sáng lại phải dậy sớm chui xuống gác xép ngủ tiếp. Mấy lần đang thì thụp với nhau thì mẹ dậy đi giải làm cho cả hai hết hồn chỉ sợ mẹ nghe thấy. Rồi những chiều khi bố mẹ chưa về chúng tôi đuổi nhau, trêu nhau, ôm nhau và hoà tan vào nhau. Chuyện vui chuyện buồn được chúng tôi ôn lại hết. Chúng tôi tiếc sao thời gian như vậy không còn nữa. Một cơn mưa rào nhẹ ập đến, những ánh chớp ngoài kia thỉnh thoảng loé lên. Hơi lạnh ùa vào nhà làm chị rùng mình. Chị càng nép chặt vào tôi. Tôi ôm chặt lấy chị mong truyền hơi ấm xang cho chị. Chị thủ thỉ.
- Anh yêu em từ khi nào.
- Anh không biết. Sau một thời gian em đến ở nhà anh, mỗi khi em về là anh thấy nhơ nhớ.
- Hồi đấy anh hay nhìn trộm em đúng không.
- Anh nhìn đàng hoàng chứ nhìn trộm bao giờ.
- Khoác thế, em bắt gặp bao lần đứng thẫn thờ nhìn em.
- Anh cũng không biết sao, nhìn em anh thấy rất thích. Mọi hành động của em làm anh thấy vui.
- Anh yêu em từ đêm hôm đó đúng không.
- Anh cũng không biết chính xác lúc nào là thời điểm anh yêu em, nhưng nhớ em và càng ngày càng nhớ em là anh cảm nhận được.
- Thực ra em biết anh quan tâm em từ lâu rồi. Anh hay xem thời khoá biểu của em và sắp sẵn sách vở cho em. Anh hay cất gọn sách vở quần áo cho em đúng không.
- Ừ anh thấy thích làm những việc đó.
- Anh còn hay nhường cờ cho em, em biết tất. Anh muốn em vui.
- Sao em biết
- Anh nhớ hôm anh với em xang nhà cái Hoan không. Khi em và nó lên nhà bàn chuyện. Anh và bố Hoan chơi cờ vua dưới nhà. Bác thua anh 4 ván liền. Hôm sau em đến nhà nó bác khen em có đứa em chơi cờ cao thủ. Mà em thì chưa bao giờ thắng được bác. Từ đó em biết anh toàn nhường cờ cho em thôi, anh muốn em vui vì anh biết em hiếu thắng mà.
- Thế sao em không nói ra
- Em thích thế.
- Mỗi khi tức ai em hay viết cái gì ra giấy vậy.
- Đó là bí mật em không nói cho anh biết đâu
Rồi chị kể cho tôi nghe về mối tình thứ hai của chị. Cũng chỉ là tình yêu bọ xít ô mai. Chị nhận lời yêu anh vào kỳ học cuối cùng. Nhưng tình cảm cũng không sâu đậm lắm, chỉ là có thiện cảm với anh ấy vì anh ấy tốt tính phần nhiều là yêu theo phong trào vì bạn ở cùng phòng ai cũng có người yêu. Sau đó khi ra trường anh lên Hà Nội làm việc còn chị về quê. Thời gian đầu cũng thư từ qua lại sau đó nhạt dần rồi thôi chia tay. Sau 1 năm thì anh ấy lấy vợ nên chị quên hẳn. Chị nói đến khi gặp tôi thấy tôi quan tâm đến chị và chia sẻ buồn vui thì bắt đầu nhớ nhớ thương thương. Rồi chị thấy yêu tôi từ lúc nào nhưng chị sợ không dám nói ra.
- Thế em yêu anh lúc nào từ đêm đó phải không.
- Đêm đó khi anh nâng đầu em và đặt chân em thì em tỉnh ngủ rồi. Khi thấy anh ngồi ngắm nhìn em, em rất thích nên giả vờ ngủ. Khi tay cứ đưa ra rồi lại rụt về em buồn cười lắm nhưng rất muốn anh chạm vào người em để em ôm anh. Nhưng anh lại bỏ về làm em thất vọng. Em nghĩ sao anh nhát thế.
- Sau đó thì anh quay lại.
- Ừ em rất ngạc nhiên thấy anh quay lại, thấy anh dẹm màn cho em thì em đã hiểu ra và rất cảm động vì anh quan tâm đến em. Rồi lại thấy anh ngắm em, tay định sờ vào người lại rụt ra lúc đó em tý nữa thì cười thành tiếng. Em có gắng giả vờ ngủ xem anh định làm gì. Khi anh quyết định về phản mình nằm thì lúc đó em mới liều kéo anh lại và hôn anh. Lúc đó em nghĩ anh chính là người yêu của em.
- Thực ra anh ngắm em ngủ từ hồi em xuống gác xép ngủ với anh.
- Anh đúng là ngố. Người ta biết lâu rồi. Con gái rất tỉnh ngủ, anh tắt điện, đi ngủ lần nào em cũng biết cả nên khi thấy anh ngắm em, em cứ giả vờ trêu tức anh thôi.
- Thảo nào, anh thấy đang nằm bình thường một tý thì quay lưng lại hôm thì đắp chăn.
- Em buồn cười nên phải dấu đi không anh biết.
Tôi ôm chặt lấy chị, hít hương thơm toả ra từ mái tóc. Chị làm cho tôi thấy mình ngây ngất trong tình yêu. Chúng tôi đã hiểu nhau. Sau bao ngày không hiểu sao hôm nay chúng tôi tâm sự hết những suy nghĩ của mình. Khi biết được suy nghĩ của chị tôi cảm thấy chị yêu tôi biết nhường nào. Chị quả là thiệt thòi. Người ta yêu nhau thì người phụ nữ thường được tặng hoa, tặng quà. Được nũng nụi, được dỗi hờn. Chị khi yêu tôi nhận được quá ít. Chả bao giờ được nũng nịu dỗi hờn. Tình yêu của chúng tôi nảy nở trong thầm lặng khi có điều kiện thì nó chuyển biến quá nhanh thành tình cảm của một cặp vợ chồng mới cưới, thành những tuần trăng mật. Nó không có giai đoạn hẹn hò, đi chơi, dỗi hờn …. Như bao cặp tình nhân khác. Mình có người yêu mà không giám giới thiệu với ai, không giám thể hiện tình yêu trước mặt mọi người. Chúng tôi yêu nhau bằng ánh mắt bằng sự quan tâm thầm lặng cho nhau. Chỉ khi có điều kiện thì mới lao vào nhau và yêu nhau trao cho nhau cuồng nhiệt. Một tình yêu quá thiếu những lời tâm tình thủ thỉ. Một tình yêu mà trong đó chỉ là cảm nhận rung động sâu xa. Chỉ đến khi sắp phải rời xa nhau rồi mới được chúng tôi bộc lộ ra và như một dòng thác chảy chúng tôi dốc hết tấm lòng mình. Bây giờ nghĩ lại mới thấy chị mới 2 lần được tôi tặng quà. Lần thứ nhất lá sinh nhật lần thứ 23 của chị tôi mua tặng chị một chiếc khăn voan nhỏ. Lúc đó làm gì có tiền nên chỉ có thể tặng được như vậy. Lần thứ hai thì món quà lớn hơn nhưng lại vào hoàn cảnh đau khổ.
Cơn mưa ngoài trời ngày một nặng hạt hơn. Cái lạnh của mùa thu tuy không buốt giá nhưng nó lại thấm từ từ. Nó làm cho cả hai chị em rùng mình và chúng tôi càng ôm nhau chặt hơn. Sau một hồi nói về quá khứ chúng tôi quay trở về thực tại. Tôi nâng cằm chị lên và đặt vào môi chị một nụ hôn dụi dàng. Chị nhắm mắt và tận hưởng. Chị rùng mình khi bàn tay tôi luồn vào trong áo và xoa nhẹ tấm lưng trần của chị.
- Em yêu anh lắm Q ơi. Không biết khi anh đi thì em sẽ như thế nào. Em sẽ nhớ anh đến phát điên mất thôi.
- Anh cũng vậy em đừng không nghe điện thoại của anh như tuần vừa rồi nhé. Nếu không anh không biết phải làm sao. Có gì cứ nói với anh nhé đừng chịu đựng một mình. Anh thương em lắm em biết không.
Tôi nói trong hơi thở. Tôi tiếp tục hôn vào cổ vào tai chị. Chị ôm chặt tôi tay xoa ngực tôi và tận hưởng. Tôi hôn lên trán và đôi má hây hồng tự nhiên. Tôi hôn lên vết sẹo nhỏ dưới cằm chị tôi hôn lên bờ môi chị. Tôi làm các động tác một cách từ từ dứt khoát. Tay tôi lại xoa lên hai bầu ngực tràn nhựa sống của chị. Và rồi tôi hôn vào nó. Tôi hôn nó một cách say mê. Dịch dần xuống tôi hôn dọc eo thon của chị, cái bụng phẳng lì và tôi và chị hoàn toan trần truồng nguyên thuỷ. Tôi hôn vào tam giác nhung huyền. Tay tôi đặt vào nó như tôi đang đặt vào đầu chú mèo nhỏ. Nó mịn màng và ấm nồng. Nó phập phồng vô thức dường như nó hồi hộp khi đón nhận những cái vuốt nhẹ xoa đều của tôi. Một cảm giác ướt át nơi đầu ngón tay và trơn tuột bên khe suối nhỏ. Bàn tay tôi làm chị đê mê sung sướng. Chị thì thầm vào tai tôi.
- Em yêu anh lắm, anh làm em sướng điên lên.
- Anh cũng yêu em lắm em làm anh sướng như hôm trước đi.
Chị trườn xuống và đặt bờ môi mềm mại vào sự cương cứng của tôi. Chị hôn nó say mê và nắm chặt lấy nó như sợ nó chạy mất. Tôi trợn mắt hít hà vì sự sung sướng tột cùng mà chị mang đến. Và rồi tôi nằm đè lên chị và trườn vào trong chị. Nó nhanh chóng tìm ra khe suối nhỏ và biến mất vào trong rất nhẹ nhàng. Tôi chầm chậm đưa đẩy. Chị ôm chặt tôi như muốn chúng tôi nhập vào thành một. Mắt nhắm nghiền và tôi thấy hai hàng lệ chảy dài trên má. Tôi hoảng hốt.
- Anh làm em đau à.
Chị lắc đầu mắt vẫn nhắm nghiền. Và nước mắt chị lại chảy nhiều hơn. Tôi hỏi lại
- Em đau à làm sao em khóc.
- Không em không đau, em đang rất sung xướng.
- Thế làm sao em khóc.
Vẫn ở trong chị tôi bế chị dậy và chị ngồi lên đùi tôi. Chị ôm choàng lấy tôi chặt cứng.
- Em sợ, em sợ phải xa anh, em sợ lắm.
- Anh chỉ đi học thôi chứ anh vẫn yêu em mà. Chỉ cần em gọi anh sẽ ở bên em ngay.
Tôi nói trong vô thức để chị yên tâm không khóc. Lúc này tôi đã quên mất mình đang ở trong chị. Đẩy chị ra tôi hôn lên hai bờ mi ướt và hôn vào làn môi mọng của chị.
- Em hãy nhìn anh đây. Chúng mình yêu nhau mà em đừng sợ.
Chị nhìn tôi trìu mến và gật đầu.
- Chúng mình đợi một thời gian nữa khi anh ổn định việc học mình sẽ nói với hai bố mẹ về chuyện của mình.
- Em sợ lắm, chắc chắn bố mẹ không đồng ý
- Chắc chắn rồi nhưng mình yêu nhau mình sẽ vượt qua được. Nếu bố mẹ cương quyết em sẽ lên Hà Nội với anh chúng mình cưới nhau và dựa vào nhau để sống. Khi mình có con và bố mẹ nguôi giận lúc đó mình sẽ về báo hiếu cha mẹ cũng không muộn.
Tôi nó những lời đầy cứng rắn và chị dường như tin vào kế hoạch của tôi vừa vạch ra. Chị ôm chầm lấy tôi và tiếp tục đưa đẩy. Chúng tôi lại chìm trong hoan lạc và đầy mơ mộng. Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu. Và cuối cùng tôi cũng bùng nổ. Từng đợt từng đợt phun trào trong chị. Tôi cảm thấy sự ướt át tràn ngập. Là mồ hôi trên khắp cơ thể chúng tôi. Là những giọt tình yêu của chị trên đùi hoà lẫn với sự phun trào của tôi tràn ra khe suối nhỏ. Chị ôm chặt lấy tôi và tôi siết chặt chị trong lòng. Chị thổn thức.
- Anh yêu em nhiều có phải không
- Ừ
- Anh không được bỏ em chỉ em mới được bỏ anh nhé
- Ừ
- Lên Hà Nội không được đi chơi với cô nào nhé
- Ừ
- Kể cả H
- Ừ anh không đi chơi với cô nào
- Không được tương tư với cô nào
- Ừ anh chỉ nhớ mình em thôi.
- Lên Hà Nội nhớ gọi điện về cho em nhé không thì viết thư cũng được
- Ừ anh sẽ gọi thường xuyên cho em anh cũng nhớ em mà.
- Nhớ đi học chăm chỉ nhá không được đi chơi nhiều.
…..
Chị cứ thế dặn tôi mọi chuyện từ việc giữ dìn sức khoẻ, đến việc ăn uống, rồi việc vệ sinh. Rất nhiều, rất nhiếu sự quan tâm chị dành cho tôi. Tôi chỉ biết gật đầu đồng ý. Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy rất lâu và cuối cùng chúng tôi cũng rời nhau ra. Chị hôn nhe lên trán tôi
- Thôi em phải đi tắm rửa đây chứ em thấy mình bẩn quá. Anh có đi tắm với em không.
- Anh mệt cho anh mượn cái khăn anh lau người cũng được.
- Khiếp thế thì hôi lắm. Em không ngủ với anh nữa đâu.
- Thôi mai anh tắm.
- Đúng là đồ lười, anh có uống nước không.
- Có.
Tôi với tay lấy chiếc khăn từ chị để lau người. Sau khi xong chị lấy khăn quấn quanh người và đưa cho tôi cốc nước. Chờ tôi uống xong chị vơ bộ quần áo và đi xuống nhà. Tôi tthiếp đi mà không biết chị lên ngủ với tôi lúc nào.
- Dậy dậy, muộn rồi dậy nhanh lên anh.
- Mấy giờ rồi cho anh ngủ thêm tý nữa đi
- Dậy đi 8 rưỡi rồi, mau lên em nấu ăn sáng rồi dậy ăn không nguội.
- Cho anh ngủ thêm lúc nữa đi
- Không được dậy đi ăn rồi em còn đưa đi mua bộ quần áo để đi học rồi em còn phải về.
Tôi ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở. Hai mắt cứ díp tịt lại. Tay gãi đầu gãi tai.
- Xem kìa xấu trai chưa. Dậy đánh răng rửa mắt để em gấp chăn màn cho.
Tôi đứng dậy uể oải đi ra khỏi phòng. Chị gọi dật lại
- Anh, lấy quần áo dài xuống thay mắc luôn còn đi không muộn. Nhanh lên xem kìa
- Ừ anh đang buồn ngủ díp hết cả mắt này.
Chị cũng đã gấp màn xong. Chị đi sau tôi và thúc dục. Tôi xuống nhà và vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi tắm qua một tý cho sạch sẽ và tỉnh ngủ. Sau khi mặc quần áo ra thì đã thấy tô miến tim cật ở trên bàn. Cũng đã thấy đói tôi xà ngay xuống định ăn. Chị đang rửa ráy và cất đồ nấu ăn vào tủ.
- Xem kìa như chết đói không đợi em ăn cùng à.
- Tim cật ở đâu ra đấy em.
- Em vừa đi chợ mua, ngủ như chết có biết gì đâu.
- Ừ anh mệt, em lau dọn nhà rồi à.
- Sao để nhà bẩn vậy. Đúng là đồ con trai lười.
- Em xong chưa ngồi xuống ăn anh đói rồi.
- Đây em xong rồi đây.
Chúng tôi ăn với nhau và sau khi xong chị đưa tôi đi mua quần áo. Đúng là đi chọn đồ với con gái là việc làm tôi ghét nhất. Chị cũng không ngoại lệ cứ nâng lên đặt xuống bắt tôi thử hết bộ này đến bộ khác rồi trả giá lại chê đắt rồi lại thử. Cuối cùng chị cũng chọn được cho tôi một bộ quần áo sau gần 1 tiếng đồng hồ. Chị mãm nguyện và đưa tôi về nhà. Về đến nhà và nhà uống cốc nước xong.
- Thôi em về đây không muộn rồi. Chị nói mà không muốn về tý nào
- Hay em gọi điện cho mẹ bảo bận tối mới về được.
- Thôi em phải về còn phải trả xe cho bạn em nữa.
Tôi năn nỉ chị ở lại một lúc. Chị ngần ngừ mà thực lòng chị không muốn về. Chị sợ về nhà đối diện với mẹ chị. Chị sợ những lời nói của mẹ. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng chị cũng quyết về. Tôi ôm chị và hôn nhẹ chị.
- Thôi để em về. Em phải về không ở được.
- Thế cũng được, em cứ để anh ở lại một mình. Tôi dỗi.
- Anh đừng làm khó em. Em cũng muốn nhưng em không ở lại được. Ghét thế.
- Thôi cũng được em về cũng được. Về đi cẩn thận vàê đến nhà gọi lại cho anh nhé.
- Ừ thôi em phải về đây. Anh ở lại đừng buồn nhé. Thức ăn em nấu sẵn để trong tủ lạnh, vơm em đặt từ sáng rồi tý nữa không phải nấu nhé.
- Thế bao giờ em lên.
- Có thể tối thứ 5 em lên nhưng em chỉ lên chia tay anh rồi về chứ cả tuần này em bận lắm.
- Anh nhớ em anh xuống đó nhé.
- Thôi đừng xuống, giữ sức khoẻ còn lên nhập học chứ ốm thì em không gánh được trách nhiệm đâu.
- Rỗi thì gọi điện cho anh nhé.
- Ừ thôi tạm biệt anh yêu.
- Ừ về nhé.
Tôi cố ôm hôn chị lần nữa và cũng phải để cho chị ra về. Đứng ở cửa nhìn theo đến khi bóng chị mất hẳn mới vào nhà. Một cảm giác cô đơn trống trải. Mới đấy thôi giờ tôi chỉ còn lại một mình.
Được hơn 30’ chị gọi điện lại đã về nhà an toàn. Hai chị em nói với nhau vài chuyện rồi cúp máy. Tôi chỉ còn lại một mình không có việc gì làm nên lên nhà đọc truyện. Đọc được một lúc thì ngủ quên mất. Tôi tỉnh dậy vì có tiếng chuông điện thoại. Chạy nhanh xuống nhà nghe máy vì nghĩ là chị gọi nhưng không phải mà là bố mẹ. Mẹ tôi dặn tối chỉ cần đặt cơm còn thức ăn thì bố mẹ tôi cầm về. Nhìn đồng hồ đã hơn 2h chiều. Thấy bụng đói thì đi ăn cơm. Ngồi ăn cơm một mình nỗi nhớ chị tràn về. Vừa mới chia tay nhau thôi mà đã nhớ cồn cào da diết. Không biết giờ này chị có nghĩ về mình không. Đó là cảm giác của người đang yêu. Cả buổi chiều đó tôi như người mất hồn. Đến hơn 5h thì bố mẹ cũng về đến nhà. Sau khi nghỉ ngơi, tắm rửa cả nhà cũng vào bữa tối. Trong lúc ăn cơm tôi mới biết lý do bố mẹ tôi lên Hà Nội 2 ngày. Ông bà lên đặt cọc tiền mua nhà để tôi có nhà ở khi đi học trên Hà Nội. Căn nhà theo như mô tả của bố mẹ thì ở gần trường. Nhà của bạn chú Tuấn ngân hàng. Bố mẹ tôi dặn có ai hỏi thì cứ bảo đó là nhà mượn của chú Tuấn không được nói nhà mình mới mua vì sợ điều tiếng phức tạp. Ngày đó việc mua nhà cũng khá khó khăn. Bố mẹ tôi phải nhờ chú Tuấn đứng tên mua vì chú có hộ khẩu Hà Nội. Bố mẹ tôi luôn là như vậy, luôn chu đáo mọi chuyện. Nói chung tôi được bố mẹ lo đến tận chân răng từ bé đến lớn. Việc bố mẹ yêu cầu chỉ có mỗi việc học. Và tôi cũng một phần nào đáp ứng được nguyện vọng của bố mẹ. Thế nên ông bà không tiếc gì cả. Mặt khác có mỗi mình tôi nên ông bà tập chung mọi thứ tốt nhất cho tôi. Nói chung tôi rất cảm động và luôn thầm nhủ mình không được làm bố mẹ phiền lòng. Tối hôm đó và mấy ngày hôm sau bố mẹ tôi đi suốt ngày một phần đi đòi tiền cho mượn cũ và đi vay mượn chỗ còn thiếu để thứ 4 bố tôi phải lên Hà Nội giao tiền còn lại. Vì bạn chú Tuấn cần tiền gấp để đi nước ngoài nên họ mới bán giá khá mềm. Nhà thì bố mẹ tôi đã nhận và nhờ chú Tuấn tổ chức sửa qua loa cho tôi. Thực ra khi lên đến Hà Nội thì tôi thấy căn nhà tương đối hoàn hảo để ở. Chú Tuấn chỉ có sơn sửa lại, lắp đặt máy bơm nước và thay sửa một ít đồ điện, lắp rèm cửa …. Nên đến hôm tôi lên cơ bản hoàn tất rồi. Trong thời gian đó tôi và chị ít liên lạc, mỗi ngày chỉ gọi được tý điện thoại vào buổi chiều. Công việc gia đình và việc chuẩn bị học làm tôi phân tâm nhiều nên chỉ tối đến khi nằm một mình thì mới thấy nhớ chị. Tôi cũng kể qua cho chị biết chuyện mua nhà và nói với chị lịch lên Hà Nội thay đổi sáng thứ 5 tôi phải lên trường rồi. Sáng thứ tư bố tôi đi rất sớm. Bố lên ngoài việc trả tiền thì còn việc đi mua sắm cho tôi giường chiếu, bàn ghế và chiều lại phải về vì hôm sau có cuộc họp quan trọng bố tôi không thể nghỉ được. Tối hôm đó cả nhà bác Luân lên chơi nhà tôi. Chị cùng lên. Hai chị em nhìn nhau bịn rịn nhưng không giám thể hiện gì vì có mẹ chị ở đó. Chị có vẻ rất buồn nhưng vẫn cố mặt làm vui. Tôi nhìn chị tôi hiểu ngay nhưng cũng chỉ biết vậy mà không biết phải làm thế nào.
- Có việc này có khi chú phải nhờ Mai Anh. Bố tôi nói
- Dạ có việc gì ạ chú cứ nói.
- Chú định nhờ vợ chồng chú Tuấn ngày mai đi mua sắm nốt mấy thứ cho Q. Nhưng mấy ngày nay chú đã mất rất nhiều thời gian cho nhà chú rồi. Mặt khác con chú cũng nhập học nên chú tránh. Cháu thuộc đường Hà Nội ngày mai cháu đi cùng hai mẹ con lên Hà Nội giúp chú được không.
- Dạ và chị quay xang hỏi ý kiến bố mẹ
- Bố mẹ có cho phép con đi Hà Nội nhá.
Bác Luân thì đồng ý ngay nhưng mẹ chị thì có phần ái ngại.
- Thế còn việc hội diễn của con thì sao.
- Dạ con xong rồi thứ hai tuần sau mới khai mạc. Xếp con yêu cầu thứ 7 mới phải xuống xã kiểm tra lần cuối.
- Ừ thế thì được con cứ đi đi.
Mẹ chị không thể làm khác được. Còn tôi thì như mở cờ trong bụng.
- Mai Anh đưa số điện thoại nhà con Loan đây để bố gọi cho nó xin nghỉ 2 ngày cho con.
Chị đọc số điện thoại nhà bí thư cho bố. Bác gọi ngay và dĩ nhiên chị bí thư đồng ý.
- Cái Loan nó đồng ý rồi, mai con đi với em giúp chú.
- Thôi cả nhà về để cho em còn nghỉ ngơi mai nó lên nhập học. Mẹ chị tiếp lời
- Thôi nhà tôi về đây. Q đi học mạnh khoẻ chăm chỉ nhé. Sang năm bác lại cho đi chơi.
Bác cười vỗ vai tôi. Bác quay xang chị bảo
- Mai Anh ở luôn lại đây mai đi với em.
- Con phải về chuẩn bị quần áo sáng mai con xuống sớm.
- Cái ông này đi 2 ngày phải có quần áo, ông cứ như người trên trời. Bác gái nói
- Sáng mai tôi phải đi họp sớm trên UB tỉnh Mai Anh muốn cầm bộ nào thì bảo Quỳnh Anh nó chuẩn bị cho rồi sáng mai tôi cầm sớm cho. Bây giờ bắt nó về sáng mai đi xe máy sớm tôi không yên tâm.
- Thôi cất xe máy vào lên nhà xem có việc gì thì chuẩn bị cho em nó mai còn đi sớm. Bố chị quay lại nói với chị.
- Vâng ạ vậy bố bảo Quỳnh Anh lấy cho con hai quần kaki và mấy cái áo sơ mi kẻ màu trắng.
Chị chạy ra thì thầm gì với mẹ. Sau đó hai bác về. Bố mẹ tôi lên nhà chuẩn bị, chỉ còn hai chị em dọn dẹp khoá khoáy dưới nhà. Đợi bố mẹ đi khuất, tôi ôm chặt chị. Chi giằng ra, mặt cười tươi.
- Không đùa đâu, liều thế.
- Mai chúng mình cùng đi Hà Nội rồi sướng thế.
- Thôi lên nhà chuẩn bị đi, lấy cho mượn cái áo phông nhé.
- Ừ, tối nay ngủ gác xép nhé.
- Không lên nhà đi …. Cứ như trẻ con.
Tôi hiểu ý chị. Chị sợ tôi vui quá buột miệng ra anh anh em em thì toi luôn. Tôi đi lên cầu thang vừa đi vừa thổi sáo. Tôi vui quá. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, tôi cứ tưởng chúng tôi còn lâu mới ở bên nhau thì ngày mai chị lại đưa tôi lên trường.
Mẹ tôi cả ngày hôm nay ở nhà đã chuẩn bị kỹ rồi nên về cơ bản không có gì phải làm cả. Bà chỉ xem lại lần cuối và gọi chị lên dặn cẩn thận không sợ quên rồi ông bà đi ngủ luôn. Tôi rủ chị xuống gác xép đánh cờ cho vui thì mẹ bảo thôi đi ngủ sớm đi mai còn đi không mệt. Chị dạ rồi về phòng. Tôi cụt hứng nên xuống gác xép. Ra khỏi phòng bố mẹ tôi nháy nháy chị nhưng chị lắc đầu. Tôi xuống gác xép nằm mà trằn trọc không ngủ được. Có câu nói :
Kim đâm vào thịt thì đau.
Thịt đâm vào thịt nhớ nhau cả đời
Viện vào mình lúc này sao đúng thế. Nỗi nhớ được ôm ấp chị, được hoà tan vào chị, được nói chuyện với chị làm cho tôi bứt rứt khó chịu vô cùng. Cứ có tiếng kêu gì lạ là tôi nhỏm dây và nghĩ chắc chị xuống đây, đợi một lúc lại thấy im ắng tôi lại nằm xuống. Nằm một lúc lâu thấy khó chịu quá tôi từ từ đi lên phòng chị. Nghe ngóng xang phòng bố mẹ thấy tiếng gáy đều của bố tôi. Chắc hai cụ ngủ ngon rồi vì mấy ngày nay các cụ quay như chong chóng. Tôi mở cửa phòng chị thì thấy không khoá. Tôi lẻn vào và chui lên giường nằm cạnh chị.
- Chưa ngủ à. Biết ngay thể nào cũng mò lên.
- Thế em cũng chưa ngủ à.
- Ừ nằm trằn trọc không ngủ được.
- Chắc lúc nẫy mẹ bảo gì à
- Ừ
- Thế mẹ bảo gì.
- Thôi không nói nữa mất vui.
Tôi ôm chị vào lòng và định đặt lên môi chị một nụ hôn. Chị tránh.
- Anh đi xuống đi rồi em xuống. Ở đây ngộ nhỡ bố mẹ thức thì chết.
- Nhanh nhé, anh đợi.
Tôi xuống nhà một lúc thì chị xuống. Chị khoá cửa và vào nằm cạnh tôi.
- Nhớ em không ngủ được à.
- Đợi mãi mà không thây xuống.
- Mẹ nói em đang buồn
- Mẹ bảo sao
- Toàn những chuyện linh tinh đau đầu.
- Có chuyện gì thì nói cho anh nghe
- Thôi bỏ đi, mình nói chuyện khác.
Thế rồi chúng tôi ngồi nói chuyện và hồi tưởng về đợt lên thi đại học. Chúng tôi tôm nhau cấu nhau và trêu nhau. Nói về chuyện đó tôi lại nóng trong người và rạo rực. Tôi hôn chị, chị hôn nhưng không nhiệt tình. Khi tay tôi luồn vào ngực chị thì không sao, nhưng cứ du lịch xuống dưới chị không cho. Chị bảo hôm nay chị không thích. Biết thế nên tôi không làm gì nữa chúng tôi chỉ nói chuyện linh tinh. Được khoảng 1 tiếng thì chị lên nhà đi ngủ để mai còn dậy sớm. Tôi thì cơ bản cũng đã giải toả được phần nào nên không níu giữ và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cả nhà dậy sớm để chuẩn bị. Đến 6h 30’ thì bố chị đem quần áo lên cho chị và cùng bố tôi đi ăn sáng rồi đi họp. Tôi, mẹ và chị chuẩn bị hành lý. Mẹ tôi cẩn thận chuẩn bị bao nhiêu thứ nào là bát đĩa cốc chen, xong nồi, quần áo, chăn chiếu đủ cả. Đến hơn 7h thì xe của cơ quan bố tôi đến và mọi người cho đồ lên. Đến 8h hơn thì tôi bắt đầu lên xe đi Hà Nội. Đến bây giờ nghĩ lại mới biết đó chính là lần chia tay Ninh Bình để đến một phương trời mới của tôi. Sau này tôi cũng về nhưng chỉ thoáng qua. Lần về lâu nhất là tết năm thứ nhất được 15 ngày sau đó thường 4 đến 7 ngày vào dịp tết và hè còn không chỉ 1 đến 2 ngày. Cách đây 4 năm bố mẹ tôi về hưu hết và lên ở với vợ chồng tôi. Từ đó hầu như tôi rất ít quay lại Ninh Bình chỉ có ma chay, hiếu hỉ thì về còn không thường về Nho Quan quê tôi. Nguyên nhân tôi ít về khi còn học một phần vì những kỷ niệm và một phần còn phải trông coi nhà cửa trên Hà Nội. Sau này thì do công việc bận rộn rồi chuyện vợ con cuộc sống nên không có thời gian quay lại.
Đến Hà Nội, vợ chú Tuấn đã đợi ở bệnh viện Bạch Mai. Cô dưa chúng tôi về nhà. Căn nhà nhỏ 54m2 được xây 2,5 tầng kiểu nhà ống. Nhà nằm trong ngõ phố Lương Đình Của. Ngõ rộng nhưng xe ô tô không vào được mà đậu cách đó hơn 50m. Nhà vừa mới sơn sửa nên còn bẩn nguyên. Tất cả mọi người chuyển đồ vào nhà để xe quay về Ninh Bình ngay. Vợ chú Tuấn hẹn mẹ tôi chiều 4h qua để dẫn mẹ tôi đi mua chút đồ còn cô phải quay lại cơ quan làm việc. Chỉ còn hai mẹ con và chị. Nghỉ ngơi một chút mọi người lao vào lau dọn nhà cửa. Đến trưa mọi người ra ngoài quán ăn cơm bụi sau đó về nhà dọn dẹp tiếp. Đế 3h chiều cơ bản mọi việc vệ sinh, giường chiếu, bàn tủ, bát đũa cơ bản xong xuôi. Chị và mẹ tôi đi ra chợ Kim Liên mua mấy thứ về làm cơm tối thắp hương tạm để tôi về nhà mới và có cô chú Tuấn với bạn chị, chị bạn lần trước cho hai chị em mượn nhà và xe khi tôi đi thi đại học, đến ăn cơm. Chỉ còn một mình ở nhà tôi lúc này có thời gian đi tham quan nhà từ trên xuống dưới. Trên tầng 3 có 1 phòng làm phòng thờ và bố tôi mua một cái phản nhỏ ông để trên đó. Bên ngoài là một chiếc sân phơi, tầng 2 có 2 phòng ngủ và 1 nhà vệ sinh nhỏ. Cả hai phòng đều có giường chiếu chăn màn đầy đủ riêng phòng tôi có thêm bàn học và cái tủ nhỏ. Thiết kế căn nhà cũng khá hợp lý vì có một giếng trời từ trên xuống nên làm cho phòng trong không tối lắm. Tầng 1 thông nhau ngăn cách bằng 1 chiếc cầu thang và có 1 nhà vệ sinh ở dưới cầu thang. Phía trong làm bếp bên ngoài làm phòng khách. Nhà còn có một sân nhỏ khoảng 10m2. Nói chung một mình tôi ở đây quá lý tưởng và rộng rãi. Còn một số vật dụng khác như tủ lạnh, ti vi bố tôi bảo sau tết rồi ông mua cho.