Quân sao? Vĩnh Quân ko biết thật ư? Vĩnh Quân sao
ác thế? Sao vô tình đến vậy? Cậu có biết rằng, giây phút này trái
tim nó
như bị bàn tay cậu bóp nghẹt, đau đớn và rỉ máu! - Hì........ - Nó
lại cười - nụ cười gượng gạo trong đau đớn - Người ấy chắc
chả bao giờ muốn mặc đâu!
- Vậy thì tặng anh nhé!
- Hả? - Nó giật mình trc câu nói của Vĩnh Quân.
- À.... sao.... sao tối qua em về sớm vậy? Em...... em có nghe anh
hát ko?
- À, em mệt nên muốn về sớm. Hì hì...... Anh yên tâm, anh hát hay
lắm! Chắc chị Diệu Lan vui lắm đúng ko?
- Ko! Bài hát đó là anh tặng em mà!
Ko gian xung quanh nó như dừng lại, thời gian như ngừng trôi. Nó
thấy tai mình ù lên kinh khủng. Nó.... nó đang nghe nhầm
đúng ko?
Vĩnh Quân vừa kết thúc bài hát, cậu thấy nó chạy ra khỏi phòng. Cậu
vội vã chạy đuổi theo nó. Nhưng ko kịp.......... Bóng nó
đã khuất trong màn đêm đem!
- Anh Vĩnh Quân! Anh chạy ra đây làm gì? Bắt em phải đuổi theo, mệt
chết đi đc!
Vĩnh Quân vẫn đứng đó lặng nhìn vào màn đêm tĩnh mịch - nơi bóng nó
đã khuất từ bao giờ.
- EEEEEEEE. - Diệu Lan lay người cậu - Hiiiiiiiiiiiiiiii. Bài hát
anh hát hay lắm! Làm em xúc động muốn khóc luôn. Em cứ tưởng
rằng anh đã thay đổi, ko còn yêu em nữa cơ! Hiiiiiii Nhưng giờ thì
thấy ko phải thế nữa rồi! Anh vẫn còn rất yêu em!
- Ko, Diệu Lan à? Bài hát đó anh ko dành tặng cho em!
- Hả - Diệu Lan ngạc nhiên, ko hiểu Vĩnh Quân đang nói gì.
- Anh cứ tưởng rằng anh vẫn còn rất yêu em. Nhưng sự thật lại ko
phải như thế! Người anh yêu là một cô gái khác. Bình
thường hơn em, ko xinh đẹp đc như em, ko học giỏi và thông minh như
em... Nhưng ở cô ấy có một tâm hồn thật đẹp. Cô ấy
đã đến, đã làm thay đổi con người anh rất nhiều. Cô ấy cho anh thấy
cuộc sống đẹp hơn, ý nghĩa hơn, và dạy anh biết cách
trân trọng những điều nhỏ bé và giản dị nhất! Anh đã yêu cô ấy và
cũng chả biết anh đã yêu cô ấy từ khi nào!.......
- Anh thôi đi! - Diệu Lan hét lên! Rồi cô lại vội dịu giọng trở lại
- Vĩnh Quân.... Vĩnh Quân, anh đang đùa em đúng ko? Anh
muốn thử em đúng ko?...
- Diệu Lan à? Anh xin lỗi.......
- Koooooooo! Anh nói gì vậy? Rõ ràng em là người con gái mà anh yêu
nhất mà! Là con nhỏ đó, con nhỏ Ly đúng ko?........
Em... em mới xứng với anh, con nhỏ ấy ko xứng!
- Diệu Lan! Anh xin lỗi, nhưng đừng xúc phạm cô ấy như thế! Anh đã
yêu em, yêu rất nhiều, và có lẽ đến bây giờ vẫn yêu em
nếu như em ko rời bỏ anh. Nhưng đó chỉ còn là quá khứ! Anh xin lỗi,
anh ko còn yêu em nữa. Nếu có cố thì cũng chỉ làm em
đau khổ thôi!
- Ko, ko. Vĩnh Quân, em ko muốn nghe!
- Diệu Lan, anh XIN LỖI! - Vĩnh Quân quay lưng bước đi, có lẽ trong
lòng Diệu Lan bây giờ cũng đang phải trải qua một nỗi
đau, một nỗi đau mà cô đã từng đem đến cho Vĩnh Quân. Nhưng Vĩnh
Quân nói đúng, sự gượng ép trong tình yêu sẽ chỉ
đem lại sự đau khổ cho cả hai mà thôi! Diệu Lan hãy quên Vĩnh Quân
đi như anh đã có thể quên cô, quên một tình yêu đầu
đầy mãnh liệt. Nhưng......... Tình đầu là tình mãnh liệt nhưng tình
cuối mới là tình bất diệt!
Nó còn chưa kịp định thần lại thì chợt có tiếng "keng... keng..." -
tiếng chuông xe đạp vang lên. Bé Tũn lái chiếc xe đạp màu
hồng thắt nơ hồng, mặc chiếc váy hồng... miệng cười toe toét. Đỗ xe
trc chỗ nó và Vĩnh Quân, con bé xuống xe. Lấy chiếc
hộp trái tim nhỏ cũng màu hồng tươi thắm. Nó rõng rạc:
- Đây là thứ ông cần! - nó đưa hộp trái tim cho Vĩnh Quân, ko quên
khuyễn mãi một nụ cười toe toét nữa. - Tôi đã hoàn
thành xong nhiệm vụ. Chúc anh thành công! - Bé Tũn xèo váy và làm
dáng bộ nhún một cái, lại cười rõ tươi, rồi con nhỏ leo
lên xe, thành thạo như một người biết đi xe từ lâu, nó đạp khỏi chỗ
hai anh chị mình.
Vĩnh Quân từ từ mở chiếc hộp trái tim nhỏ, một chiếc nhẫn cỏ vẫn
còn vương mùi thơm cỏ xanh.
- Ly, em đồng ý làm chị dâu của bé Tũn chứ!
- Sao lại dẫn anh ra đây? - Vĩnh Quân lặng người nhìn khung cảnh
công viên - nơi cậu và nó đã từng có những giờ phút vui
vẻ và hạnh phúc. Cậu nhìn thấy nụ cười tươi rói của nó, cậu nhìn
thấy ánh mắt ánh niềm vui của nó,........ hình bóng nó đang
hiện ra trc mắt cậu....... đẹp đến vô cùng!...
- Anh hai! Anh đang nghĩ đến chị Ly đúng ko?
- Nói nhảm gì vậy?
- Hứ! Tũn mà thèm nói nhảm sao? Rõ ràng là anh hai thích chi Ly mà!
- Vĩnh Quân lặng người trc câu nói của bé Tũn....... -
Hai thích chị Ly sao cứ phải giấu ở trong lòng?
- Ai bảo anh thích chị Ly?
- Em bảo!... Hai ko thích chị ấy mà sao từ hôm chị ấy đi, hai buồn
thế, ngày nào hai cũng mua rõ nhiều kem bỏ trong tủ
lạnh. Chị Ly thích ăn kem, hai muốn bữa nào chị ấy đến thì sẽ có
kem ăn đúng ko?..... Hai ko thích chị ấy sao hai lại giới
thiệu ba chị ấy vào làm cho khách sạn mẹ?......Hai ko thích chị ấy
mà sao mỗi lần chị Diệu Lan rủ hai đi chơi, hai toàn kêu
bận, những Tũn thấy hai có bận gì đâu, lại còn lấy xe đạp của Tũn
đi lượn vài vòng nữa, rõ ràng hai nhớ tới chị Ly, nhớ tới
cái buổi cùng chị ấy tập xe cho Tũn,..... Rồi hai còn một mình đến
công viên ngồi dạo, rồi còn mua kem que ăn nữa........
- Này...... sao...... sao Tũn biết?
- AAAAAA. Thế hóa ra Tũn đoán đúng à? Hiiiiiiiiiiiiii, ko ngờ hai
mua kem que ăn thật! HAAAAAAA
- Con nhỏ này, hai đang buồn chết đây.......
- Hiiiiiiiiiiiiiii. Thế hai có nhận là thích chị Ly ko?
- Ừ thì đúng là như thế đi........ Nhưng......... chị Ly chắc gì đã
thích hai!
- Hai ko thử sao biết?!?- Liệu làm thế này đc ko nhóc?
- Hai yên tâm đi, chị Ly thích hoa lá cây cỏ lắm, nhất là cỏ dại.
Hiiiiiiiii, bình thường nhưng tràn đấy nhựa sống và mạnh mẽ y
như tính cách của chị ấy vậy! (Cái này Cỏ tự sướng, mong mọi người
thông cảm! hiiiiiiiiiii) Với lại, tặng nhẫn Cỏ nó mới độc,
đố hai ra chợ mà mua đc đấy! hiiiiiiiiiiiiii
Vĩnh Quân nhìn những cây cỏ dại tươi xanh tràn đầy sức sống. Bé Tũn
nói đúng, nó đẹp như loài Cỏ dại, bình thường, giản
dị....... nhưng mang trong mình một sức sống dẻo dai và mãnh liệt!
Một vẻ đẹp ẩn chứa tất cả ở trong một tâm hồn tràn đấy
nhựa sống xanh
Trái tim nó như ngừng đập, nó lặng người, nước mắt ứa ra, hai hàng
lệ chảy dài, nó nấc lên thành tiếng, như bao tức giận,
bao sự chịu đựng và kìm nén lâu nay bùng ra,.... Nó giận lắm, tức
lắm. Nó lao đến, nó cứ đánh, cứ dùng hết sức bình sinh
của mình mà đánh vào ngực Vĩnh Quân, những cú đấm thình thịch, đau
lắm! Nhưng Vĩnh Quân vững đứng đó, đứng đó, chịu
những cú đấm đau điếng.......
- Anh nói gì thế? Mọi chuyện chỉ đơn giản thế thôi sao? Anh nói đi,
nói đi....... Anh có biết rằng tôi đã phải đau khổ thật nhiều
vì anh. Tôi đã muốn quên anh..... Tại sao, tại sao anh lại nói
những lời này với tôi......... Anh coi tôi cũng chỉ giống
những
người con gái khác thôi sao? Anh nói đi.... nói đi..........
Vĩnh Quân chợt ôm siết lấy nó vào lòng, khóe mắt cậu cay xè, dòng
lệ chợt vô tình rơi ra......
- Anh....... anh xin lỗi! Anh ko biết là đã làm em đau khổ. Anh ko
biết mọi chuyện lại thế này........ Anh cũng chả biết là mình
đã yêu em từ bao giờ. Từ ngày em xuất hiện, cuộc sống của anh đã bị
đảo lộn, và chính con người anh cũng thay đổi..........
Ở bên em, anh thực sự thấy rất vui, thấy mình như thực sự đc
sống........ Từ lúc nào mà anh ko nhận ra em đã giữ một vị
trí
quan trọng ở trong lòng anh.............. Anh ko biết nữa, chỉ từ
ngày em ra đi, anh mới hiểu một điều, là anh cần em........
anh thấy nhớ em........ Và anh đã yêu em, yêu rất
nhiều!........
Nó nghẹn ngào trong dòng nước mắt, nó khóc òa theo dòng cảm xúc,
nước mắt tuôn trào, ướt đẫm cả chiếc áo Vĩnh Quân,
thấm vào da thịt cậu đủ để thấy vị mặn ấm............ - Anh là đồ
tồi.......... nhưng..... em.... yêu.... anh....!
Thế là dưới những tia nắng ấm của sớm mai, dưới những bông hồng
nhung đầy hương sắc,.... có một nụ hôn ngọt ngào đc
trao cho nhau. Ấm áp, hạnh phúc và xen lẫn cả vị mặn của nước mắt -
những giọt nước mắt của hạnh phúc nghẹn ngào.
Và cũng dưới một góc khuất nhỏ có 5 con người đang mỉm cười mãn
nguyện chứng kiến một tình yêu đẹp - một tình yêu mà
một phần cũng có đôi bàn tay chung sức và vun đắp của họ.
- Nó ngủ rồi, cũng đc một lúc rồi đó. - Mẹ nó thông báo tin tức vừa
điều tra thăm dò đc! - Nhanh nhanh lên kẻo ko kịp bây
giờ.
- Trời ơi nhiều hoa thế này cơ ạ? - Nhỏ Trang nhăn mặt!
- Thì kế hoặc A đã thất bại, phải chuyển sang kế hoạch B chứ!
- Kế hoạch này nhất định phải thành công, tất cả phải nhờ vào chúng
ta. Và đặc biệt là con đó, Vĩnh Quân!
- Con biết, con cám ơn mọi người rất nhiều!
- Hiiiiiiiiiiii. Cái thằng này!......
- Mà tụi bay cũng giỏi lắm nha, cái vụ dám gạt cả hai bác!
- Hiiiiiiiiii. Thì tại cái Ly nha bác nó ko cho bọn cháu nói chứ
bộ! Hiiiiiiiiiiiiiii
- Thôi, cũng nhờ vào lần này mà tôi mới biết con nhỏ Ly đã lớn thật
rồi! - Bố nó trầm tư. - Ấy, bà chủ, bà cứ để đấy chúng tôi
làm cho, hoa nhiều gai lắm!
- Trời, bà chủ gì ở đây chứ! Gọi là thông gia đi!
- Hả?... Chúng nó vẫn còn đi học mà!
- Thì 7,8 năm nữa thôi mà! Thời gian trôi nhanh lắm, làm quen dần
là vừa, ông bà thông gia à!
- A, vậy là từ giờ anh Quân sắp có vợ rồi, còn bé Tũn sắp có chị
dâu rồi...........! - Bé Tũn reo lên sung sướng.
Thế là nó đã đc nhận hết quà noel của tất cả những người thân yêu
thương nó rồi đó, những món quà đẹp nhất, tuyệt vời
nhất mà có lẽ chưa mùa Giáng sinh nào nó có đc như mùa giáng sinh
năm nay. Có món quà nào có thể đẹp hơn là món quà
nó đc trao yêu thương và đc sống trong tình yêu thương chứ! Hạnh
phúc và ấm áp tình người.........
~~~The End~~~
» Quay lại mục truyện trước