- Không hẳn, nhưng không phải là không thích. Dù sao tớ vẫn thích
hoa.
....
Về đến nhà Quỳnh chẳng thấy ai, chỉ thấy mẫu giấy dán trên cửa tủ
lạnh.
“ Hôm nay ba mẹ có công chuyện ở công ti nên về trễ, con với chị tự
lo cơm nước nhé ! "
Phía dưới còn có một tờ giấy nữa, là của chị Hà -
“ Hôm nay chị có tiệc ở công ti nên cũng về trễ nốt, vì vậy ăn mì
gói tạm nha em gái ^^ "
- Ngày gì vậy hả trời, chẳng lẽ phải ăn mì thật sao. Mà cũng tại
mình, bình thường không chịu học nấu ăn để bây giờ chỉ còn biết
trông mong vào mì gói. Híc !!
Bụt ơi cứu con !!
Có tiếng chuông ngoài cửa.
- Không lẽ có bụt đến cứu mình thật hả trời ? - Quỳnh lầm bầm một
mình khi ra mở cửa.
Vừa mở cửa thì Quỳnh đã thấy Huy đứng ngay trước cửa.
- Hừ, đúng là ngày xui xẻo mà, đến đây có chuyện gì ?
- Đương nhiên là có rồi.
- Chuyện gì ?
- Có chuyện gì thì cũng phải vào nhà đã chứ.
- Không được.
- Sao lại không ?
- Ba mẹ tôi không có nhà và tôi thì không thích gặp anh do đó anh
không có lí do gì để vào nhà tôi cả !!
Vừa dứt câu thì Quỳnh thấy Huy đã vào nhà từ lúc nào, Quỳnh gọi
theo.
- Này !! Đi ra cho tôi !! Ai cho anh vào nhà vậy hả ?? Đi raaaa
!!
Quỳnh vừa gọi vừa chạy theo Huy vào nhà. Vào nhà Quỳnh đã thấy Huy
ngồi chiễm chệ ở phòng khách rồi.
- Anh đi ra khỏi nhà tôi đi !! Ở đây tôi không hoang nghênh anh
!!
Huy vẫn không nói gì, đưa tay lên nhìn đồng hồ.
- Chà tới giờ ăn rồi à - Nói rồi Huy đi thẳng xuống bếp.
- Nè !! Định làm gì vậy hả ? – Quỳnh theo xuống bếp
- Ăn mì gói sao ? – Huy hỏi Quỳnh khi thấy tô mì đang ở trên
bàn.
- Không liên quan đến anh.
- Sao lại không liên quan nhỉ !? Anh có mang theo đồ ăn tới đây !!
- Huy vừa nói vừa chỉ vào cái túi mình mang đến.
- Sao lại mang đồ ăn tới nhà tôi làm gì, nhà tôi đâu có thiếu thốn
tới mức phải ăn nhờ nhà đại gia như anh đâu.
- Đừng có nghĩ xấu anh vậy mà, thôi ngồi xuống ăn đi.
- Ai thèm chứ, anh mang về đi.
- Không được ai lại mang đò ăn tới rồi lại mang về bao giờ - Huy
lấy đồ ăn từ trong túi ra, mùi thơm ngào ngạt bay ra khắp nhà - Ăn
đi.
- Ai thèm chứ, anh ăn một mình đi, tôi có đồ ăn rồi.
- Mì gói đó hả ? Thôi giận gì mà lâu thế !! Ăn với anh đi
- Không !! - Quỳnh nói rồi gắp một đũa mì bự tổ chảng bỏ vào miệng.
Miếng mì to đến nỗi khiến nó mém sặc.
- Em không ăn thì anh ăn một mình vậy. - Huy nói rồi lấy một cái
đùi gà vàng ươm đưa lên miệng. - Ummm.. Ngon thật, lớp ngoài thì
giòn giòn, phía trong thì mềm mềm thơm thơm Thật là đáng tiếc cho
những ai không được thưởng thưc món ngon như vầy. Thật là không thể
cưỡng lại vị ngon của đùi gà mà - Huy nói rồi cắn thêm một miếng
nữa, ăn rất ngon lành. Như đang trêu ngươi Quỳnh.
Quỳnh nuốt nước miếng “ Trời ơi !! GÀ !! Trông thật là ngon quá đi,
hay là ăn thử một miếng nhỉ ? ” Quỳnh nhìn chằm vài mấy cái đùi gà
thơm ngon đang nằm trên bàn, nhưng rồi lí trí nó đã thắng được cái
dạ dày “ Không được, không được ăn đồ ăn của kẻ thù !! Híc.. Nhưng
mà nhìn ngon quá đi.. Không được !! Đã nói là không được mà..”
Quỳnh lắc đầu nguầy nguậy, Huy nhìn hành động của nó cố nhịn cười
mà không được.
- Cười gì mà cười !!
- Không có gì !! Huy tủm tỉm – Nếu cứ gặp em thế này thì chăc anh
không bao giờ bị bệnh đâu nhỉ
- Anh thì không, nhưng mà tôi thì có đó !! - Quỳnh lúc này đã trở
lại thực tại phũ phàng với tô mì của mình - Không những bệnh mà có
khi dẫn đến trầm uất mà tử vong không chừng.
- Hahah - Huy cười.
- Vui gì mà cười. Ăn xong thì về đi, tôi còn phải nghỉ ngơi để
chiều đi học nữa !!
- Vậy thì anh ở đây với em nhé, để em một mình anh không yên
tâm.
- Ở với anh mới đáng lo đó, mà giữa ban ngày ban mặt làm gì có
chuyện. Về đi, nhiều chuyện quá !!
- Vậy thì anh về nha, ngày mai anh lại đến.
- Không đến cũng không sao !!
- Nhưng anh thích.
- Kệ anh. Mệt quá. Về đi.
- Đừng có như vậy nữa mà, em cười lên trông rất xinh mà.
- Nhiều chuyện quá. Về nhanh đi.
- Paiiz em. Moaah. Huy chu mỏa
- Cái đồ hại não !! Quỳnh bỉu môi một cái rồi đóng sầm cái cửa lại.
Nó đi vô nhà “ Hừ !! Cái tên đáng ghét này, tự nhiên đến làm gì.
Bực bội. Lại còn trêu ngươi mình nữa chứ, thật là xuôi xẻo mà !!
"
Quỳnh vào phòng, nằm uỳnh xuống giường, nó muốn đi ngủ. Nó thấy mệt
mỏi sau trận đấu khẩu với Huy. Quỳnh vừa nhắm mắt một tí thì đã vội
bật dậy, như nhớ ra điều gì đó.
- Thôi chết, không đi làm gia sư nữa, tiền đâu mà đền lại laptop
cho chị Hà đây !! Haiiiz.. Số mình thật là khổ mà !! Gặp phải một
tên lừa đảo, sở khanh… Ahhh !! Đúng rồi, người vi phạm hợp đồng là
anh ta mà, mình phải đòi bồi thường, hoặc chí ít thì cũng được nhận
lương một tháng chứ. Nhà anh ta giàu chắc sẽ không ki bo thế đâu.
Nhưng mà dù sao trước mắt cũng phải tìm một việc khác đã. Haiiiiiz.
Đi ngủ trước đã, rồi có chuyện gì thì tính sau !!
Chương 11
- Hôm qua tao mới xin được chỗ làm thêm mới rồi.
- Lại bị đuổi việc rồi à ? - Vân hỏi theo thói quen mỗi khi nghe
những câu nói tương tự của nó.
- Cái gì mà đuổi việc, mày không nhớ chuyện tao kể à.
- À, sorry cưng, do nghe câu đó của mày thường xuyên quá đó mà. –
Vân cười hiền - Vậy giờ mày làm ở đâu ?
- Một tiệm bánh nhỏ, công việc chắc cũng không vất vả lắm đâu, mà
ông chủ quán ở đó handsome lắm.
- Vậy mày xin làm ở đó là vì anh chủ quán đẹp trai hả ?
- Cái gì chứ !?! Tao nói là ông chủ quán mà !! Con điên !!
- Ờ. Vậy thì tốt rồi, lần này mày cố gắng làm việc cho tốt
đi.
- Ừa.
- Lại có người cầm hoa tới tặng mày kìa - Vân hất mặt ra phía cửa,
Quỳnh cũng nhìn theo, lại là người đưa hoa hôm qua, người đó nói
muốn gặp Quỳnh nên mấy đứa bạn trong lớp kêu Quỳnh ra.
Lần này Quỳnh không nghĩ là Vũ tặng nữa bởi vì bó hoa hôm nay y hệt
hôm qua.
- Anh ơi !! Cho em hỏi hoa này là ai gửi tới vây ?
- Anh không biết ^^.Anh chỉ có nhiệm vụ đưa hoa thôi.
- Vậy à !?? Cảm ơn anh.
- Không có gì !! - Anh đưa hoa mỉm cười rồi quay đi.
Quỳnh vào lớp trong ánh mắt ngưỡng mộ của không biết bao nhiêu đứa
con gái trong lớp nó, con gái mà, bên ngoài thì bàn tán rôm rả vậy
thôi, chứ đứa nào không mong có một người sẽ tặng hoa cho mình như
vậy.
- Lại là Vũ tặng à ?
- Không phải. Tao hỏi Vũ rồi, không phải cậu ấy tặng Lại là 23 bông
hoa nè, sao người đó lại biết tao thích số 23 nhỉ !!
- Không phải Vũ, vậy là ai ta ?! Quỳnh nhà ta cũng có người yêu bí
mật nữa. Chậc chậc..
- Đồ tâm thần !!
....
Quỳnh vừa về đến nhà đã thấy Huy ngồi nói chuyện với ba mẹ
nó.
- Thưa ba mẹ con mới đi học về.
- Ừ, thay đồ rồi xuống ăn cơm đi con.
- Dạ - Quỳnh trả lời rồi quay lên phòng không quên liếc xéo Huy một
cái, còn Huy thì vẫn tươi cười nhìn Quỳnh bỏ lên phòng. Thật sự thì
Huy cười rất dễ thương, cái kiểu “ nụ cười tỏa nắng” đó không biết
đã hớp hông biết bao nhiêu cô gái rồi không biết, Quỳnh thoáng tí
nữa đã xiêu lòng với nụ cười đó rồi, mà “xém tí nữa” thôi nha. Còn
bây giờ thì nó vẫn giận Huy lắm. Nhưng nhìn nhận một cách công bằng
thì Huy chẳng có gì đáng giận cả. Chỉ vì lòng tự trọng cao ngất
trời nên Quỳnh mới không thể bỏ qua dễ dàng vậy thôi, mà cũng chẳng
có lí do gì để mà đó bỏ qua cho Huy cả.
Quỳnh xuống bếp thì thấy Huy đang phụ với mẹ và chị hai nó dọn chén
bát ra ăn cơm, mà cũng chẳng phụ gì chỉ là ngồi sắp mấy cái chén
cơm, với mấy đôi đũa ra thôi. Mẹ và chị của Quỳnh thì có vẻ thích
Huy lắm, vừa dọn cơm vừa nói chuyện với hắn
- Con Quỳnh nó làm biếng lắm con , ở nhà cô chú chẳng nhờ nó được
việc gì, con gái con lứa mà đến nấu mấy món đơn giản cũng không
biết, thì làm sao sau này đi lấy chồng được chứ. - Mẹ Quỳnh nói làm
cả nhà nó thêm vui vẻ trong bữa cơm. Còn Quỳnh thì chẳng mấy dễ
chịu.
- Mẹ !! sao tự nhiên đi nói xấu con gái trước mặt người khác
vậy?
- Con gái mắc cỡ rồi kìa - Ba của Quỳnh cười đùa.
- Thì em lo mà học nấu ăn, lo làm việc nhà lần đi, ba mẹ không chọc
nữa đâu - Chị Hà lên tiếng.
- Đúng đó - Huy thêm vào.
- Đúng cái gì mà đúng !! - Quỳnh nhăn mặt - Mà tại sao anh cứ đến
nhà tôi ăn cơm hoài vậy hả ?
- Nè Quỳnh !! Sao nói với anh vậy con, ba mẹ coi thằng Huy như con
cái trong nhà, con ăn nói vậy mà được à. - Mẹ Quỳnh khẽ chau
mày.
- Con xin lỗi.
- Không có gì đâu cô chú, chắc em Quỳnh đang giận con chuyện gì đó
mà, con nít đứa nào mà chẳng vậy.
- Cái gì mà con nít chứ ? - Quỳnh gân cổ lên định cãi lại
- Lại rồi !! - Mẹ Quỳnh nhăn mặt nhìn nó, thôi ăn cơm đi mọi
người.
Quỳnh tức tối, từ khi cái gã Huy kia xuất hiện trong nhà nó thì nó
toàn gặp chuyện bực mình.
...
Rửa chén xong, Quỳnh lên phòng chuẩn bị ngủ trưa , chiều còn đi làm
thêm ngày đầu tiên ở tiệm bánh nữa.
2 Pm..
Quỳnh ngủ dậy, giờ này ba mẹ và chị nó đều đi làm cả rồi, nó lấy
sách vở ra học bài vì đến 3 h nó mới phải đi làm, Vừa lấy sách vở
ra nó đã nghe có tiếng động ở dưới nhà, nó hơi sợ, túm lấy ngay vật
có khả năng sát thương nhất trong phòng nó lúc bấy giờ: Cây bút
chì. Nó cột tóc, lấy cái khẩu trang của mẹ nó đeo vào. Nó rón rén
đi xuống cầu thang, nhìn nó lúc này chẳng khác nào là năn trộm
cả
Nó dừng lại để nghe rõ âm thanh hơn, nó tiến về phòng sách.. Càng
lại gần nó càng nghe tiếng động rõ hơn. Nó nghe thấy tiếng kéo ghế
kèn kẹt. Càng tiếng vào nó càng sợ càng nắm chặt cây bút chì trên
tay mình hơn. Nó thấy cửa phòng sách mở toan ra, thu hết can đảm nó
bước vào. Nhìn quanh không thấy ai, Quỳnh tiếng gần lại cái bàn
giữa phòng. Tim nó đập loạn nhịp khi thấy bóng của người phái sau
cái bàn. Nó đánh liều xông tới.
...
[FONT=tahoma, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica,
sans-serif]
[/FONT]
Quỳnh hoảng hồn, nhưng đã kịp lấy bút chì đâm túi bụi vào người
kia.
- Á.. Em làm gì vậy !!? – Huy cầm tay Quỳnh lại.
- Hả ? - Quỳnh ngớ người ra. - Sao lại là anh ? Anh ở đây làm gì
?
- Em tưởng anh là trộm hay sao mà đánh dữ vậy ?
- Còn gì nữa. Ai kêu anh lén lút trong nhà của tôi làm gì !!
- Lén lút gì mà lén lút, anh đường đường đường chính chính mà. Mà
em định đánh trộm bằng cái bút chì à ?? Huy cười to
- Vui lắm sao mà cười. Nó bỏ bút chì và tháo cái khẩu trang ra. -
Mà sao anh lại ở đây ? Không phải anh đã về từ trưa rồi hả ?
- Ừ. Anh cũng định vậy, nhưng mà hồi trưa, sau khi coi lại mấy cuốn
album hình hồi nhỏ với mẹ em, anh thấy có cuốn sách hay hay nên
mượn coi một tí ai ngơ ngủ quên luôn.
- Vậy thì giờ anh đi về đi.
- Sao lúc nào em cũng đuổi anh vậy anh hả ? Em ghét anh lắm hả
?
- Ghét lắm lắm luôn.
- Vậy thì có cách nào làm em hết ghét anh không ta ?
- À - Quỳnh chợt nhớ ra chuyện gì - Có đó, có một cách.
- Cách gì ???
- Anh bồi thường hợp đồng dạy thêm cho tôi đi
- Không được !!
- Tại sao không ?
- Anh có vi phạm hợp đồng đâu mà bồi thường
- Sao lại không? Anh đã lừa tôi anh là học sinh lớp 10 còn gì
!!?
- Thì đúng.
- Vậy thì bồi thường đi
- Nhưng mà trong hợp đồng không có nói điều đó.Trông hợp đông anh
không hề nói là em sẽ dạy cho hs lớp 10 mà, chỉ nói là em sẽ dạy
cho một người tên là Nhật Huy và người đó là anh thôi. Huy mỉm cười
ranh ma.
- Đồ hai mặt. Mà nhà anh giàu vậy mà, bồi thường tí tiền thì cũng
có ảnh hưởng gì to tát đâu.
- Không thích !!
- Xer''
- Mà em cần tiền làm gì vậy hả ?
- Không liên quan tới anh.
- Nói đi, anh sẽ giúp !!
- Không bồi thường thì thôi, chứ tôi không thèm mượn tiền của anh
đâu.
- Không nói thì thôi vậy.
- Á, chết đến giờ rồi.
Nói rồi Quỳnh vội vàng chạy lên phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm
thêm.
- Em đi đâu vậy ?
- Làm thêm.
- Cho anh đi theo với nha.
- Không được !!
- Em nghĩ em không cho thì anh sẽ không theo hả ?- Huy cười đắc
ý.
- Kệ anh. Phiền quá !!
Quỳnh khóa cổng lại mặc cho Huy đứng đó, rồi leo lên xe đạp đến
tiệm bánh.
Huy thì vẫn cứ theo sau Quỳnh, nhưng mà không phải vất vả đạp xe
như Quỳnh mà đang ngồi ung dung trên cái ô tô bóng nhoáng.
Đến tiệm bánh, Quỳnh chào chủ tiệm rồi thay đông phục ra làm.
Đây là một tiệm bánh nhỏ, không ở khu phố lớn nên cũng không đông
khách lắm, nhân viên cũng không nhiều, chỉ có ông chủ, một chị ở
quầy thu ngân, và nó làm chạy bàn thôi .Nhưng bánh ở đây cực kì
ngon. Bánh được chính tay ông chủ làm.
Quỳnh ra ngoài thì đã thấy Huy đang ngồi ở cái bàn gần cửa sổ,
hướng ra vườn hoa.
- Anh muốn gì đây ?
- Nói chuyện với khách thì phải lịch sự chứ.
- Được thôi !! Qúy khách muốn dùng gì nào ?
- Có vậy chứ. Để xem nào. Bánh thì một loại một cái, với lại một ly
cam vắt đi.
- Có ăn hết không đó, anh không được lãng phí đâu đấy !!
- Ơ hay. Anh muốn ăn gì là tùy anh chứ, em cứ mang ra đi.
- Được rồi, chờ chút.
Chỉ một lúc sau, Quỳnh mang bánh ra, bánh bày ra đầy bàn.
- Anh liệu hồn mà ăn cho hết, tôi không thích ai phung phí đồ ăn
đâu. Anh ăn không hết thì biết tay tôi.
Huy mỉm cười nhìn Quỳnh, Quỳnh bỏ đi. Nó nhận ra có nhiều khách
hàng nữ dang nhìn Huy đắm đuối. Nó chậc lưỡi “ Haiiiz.. Thấy trai
đẹp là khoái liền, không biết hắn ta là người thế nào nữa "
Quỳnh quay lại, thật bất ngờ, thấy Vũ cũng đang mặc đồng phục của
tiệm đi ra.
CHƯƠNG 13
- Cậu làm gì ở đây vậy ?? Cả Quỳnh và Vũ cùng đồng thanh.
- Đây là tiệm của anh họ mình. - Vũ lên tiếng trước. Cậu mới vô làm
hôm nay hả ?
- Ừ. Vui quá !! Không ngờ lại được làm chung với cậu thế này. -
Quỳnh cười tươi như hoa.
- Ừ. À, Kia không phải là em họ cậu sao ?
- Hả ? - Quỳnh nhìn theo hướng Vũ đang nhìn - À.. Vũ này !!
- Sao thế ??
- Thật ra thì.. Cậu ta…
- Quỳnh ơi đem bánh ra cho khách kìa - Tiếng của chị Sun thu ngân
vang lên làm ngắt quãng cuộc nói chuyện của Quỳnh.
- Cậu làm đi. Tí nữa nói chuyện sau.
- Ừ.
“ Đang định nói cho Vũ chuyện Huy không phải là em họ mình, vậy
mà.. Thôi để tí nữa nói cũng chưa muộn.” - Quỳnh nghĩ.
Cả buổi chiều hôm đó, Quỳnh và Vũ cùng nhau làm việc rất vui vẻ,
Còn Huy thì vẫn ngồi đó, không đụng vô miếng bánh nào chỉ ngồi uống
nước và nhìn Quỳnh mà thôi. Tới khoảng hơn 5h thì khách bắt đầu
đông hơn. Đa số là học sinh mới đi học về, tụ tập nhau lại nói
chuyện ăn uống. Hình như đa số họ là khách quen của tiệm. Và chắc
hẳn họ chọn tiệm bánh này có lẽ một phần là do Vũ. Híc. Cứ thấy
cách nói chuyện và gọi bánh của họ là biết rồi. Quỳnh hơi chạnh
lòng. Dù biết bạn trai của mình đẹp trai ngời ngời như thế , thể
nào cũng có rất nhiều người thích nhưng mà thấy họ vui vẻ nói
chuyện trước mặt mình thế này, Quỳnh không thể không buồn được.
Nhưng mà lại không thể nào giận Vũ được vì dù sao đây là công việc
mà !!
Nhưng về sau hình như ánh mắt của mấy nữ khách hàng đã chuyển hướng
sang một người khác. Chắc các bạn cũng biết là ai rồi đấy. Đúng
vậy. Huy vẫn ngồi đấy, chưa chịu về, lúc này khuôn mặt suy tư, có
chút lạnh lùng nhưng vẫn toát lên một nét thu hút lạ lùng. Bất chợt
Huy quay mặt sang một bàn có 4 nữ sinh đang nhìn Huy chăm chú không
ngừng suýt xoa về khuôn mặt trời phú của cậu ta. Huy nhìn họ mỉm
cười. Khiến mấy trái tim mấy cô gái tan chảy.
- Này anh chưa chịu về à ?? - Quỳnh khó chịu nói với Huy.
- Em kì ghê, anh trả tiền thì anh có quyền làm gì kệ anh chứ.
- Đúng là nhà giàu mà. À. Còn mấy cái bánh anh liệu hồn mà ăn cho
hết đi, nếu tôi thấy anh mà phung phí cái nào thì biết tay
tôi.
- Em làm gì mà hung dữ vậy. Anh không ăn mấy cái bánh này đâu. Anh
không thích đồ ngọt.
- Cái gì không thích mà lại mua hả ? Anh định mua rồi quăng đi hả
?
- Em tưởng tượng phong phú ghê ha.
- Vậy anh định làm gì với số bánh này.
- Không liên quan đến em.
- Sao không liên quan, bánh của tiệm chúng tôi, tôi phải có trách
nhiệm chứ .
- Wow.. Một nhân viên thật xuất sắc đó nha.
- Kệ tôi !!
- Thôi không đùa với em nữa. Gói mấy cái bánh này lại cho anh mang
về.
- Mang về làm gì ?
- Em hay nhỉ, bánh anh mua rồi thì anh muốn làm gì thì làm, miễn là
anh không quăng nó đi là được chứ gì.
- Được rồi. – Nói rồi, Quỳnh, đem mớ bánh trên bàn Huy đi gói
lại.
Trong lúc đó Vũ tới bàn Huy.
- Chào cậu !! Cậu là em họ của Quỳnh đúng không ? - Vũ cười lịch
sự.
- À. Anh là người yêu của Quỳnh đây mà.
- Cậu vẫn nhớ tôi à.
- Đương nhiên. Nhưng mà tôi không phải là em họ của Quỳnh
đâu.
- Hửm ?? - Vũ ngạc nhiên.
- Cô ấy là vị hôn thê của tôi, hai gia đình đã có hôn ước từ trước
rồi - Huy cười đểu - Chờ cô ấy đủ tuổi chúng tôi sẽ kết hôn, vì thế
tôi khuyên hai người nên chấm dứt cái mối tình trẻ con tại đây đi,
nêu không sau này câu sẽ hối hận đó - Thôi tôi đi đây. Huy nhết
môi.
Vũ như không tin vào tai mình " Chuyện này là sao ?" - Vũ nhìn theo
Huy. Huy đang tới chỗ Quỳnh, lấy bị bánh từ trên tay Quỳnh, nói với
Quỳnh cái gì đó, Vũ thấy Huy cuối người xuống hình như là đang hôn
Quỳnh, Vũ định chạy tới nhưng Huy đã đứng thẳng người dậy và bỏ đi,
còn Quỳnh thì mỉm cười có vẻ là rất vui. Vũ như chết lặng không nói
lời nào.
- Này cậu sao vậy ? - Quỳnh bước tới chỗ Vũ cười vui vẻ.
- Không có gì. - Rồi Vũ bỏ đi không nói lời nào vẻ là rất
giận.
- Có chuyện gì sao ? - Quỳnh tự hỏi mình khi Vũ bỏ đi..
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 14
Hết giờ làm.
- Vũ ơi chờ mình với !! Quỳnh í ới gọi theo.
- Có chuyện gì không ? - Vũ lạnh lùng.
- Hôm nay cậu sao vậy ?
- Không sao cả !! Vũ dửng dưng.
- Có chuyện gì thì nói với mình đi.
- Không có gì mà.
- Thật không ?
- Thật.
- Ừ. Vậy thì thôi.
- Um… Mà Quỳnh này, cậu có chuyện gì giấu mình không ?
- Thật ra tớ đã định nói với cậu trước rồi nhưng mà ..
- Vậy Huy thật ra không phải là em họ cậu ?!
- Cậu biết rồi à ?
- Ừ.
- Anh Huy nói với cậu hả ?
- Ừ.
- Thật ra chuyện cũng không có gì quan trọng lắm đúng không ? Chỉ
là tớ lo cậu hiểu lầm nên mới nói dối thôi.
- Không có gì quan trọng sao ? - Vũ nhíu mày.
- Ừ thì.. mình xin lỗi vì đã nói dối cậu. Nhưng mà thật ra mình
nghĩ chuyện đó cũng không có gì mà cậu phải nghiêm trọng vậy
đâu.
- Cậu thấy chuyện đó là bình thường sao ?
- À.Ừ.. Thì nói dối là không tốt nhưng mình nghĩ cũng không có gì
mà.
- Nếu cậu đã nói vậy thì mình cũng không có gì để nói nữa - Vũ bực
bội bỏ đi.
Quỳnh đứng đó với đống thắc mắc trong đầu
....
Sáng nay Quỳnh đi học, nó lại nhân được một bó hoa từ người lạ mặt
nữa.
Vừa thấy Vũ ngoài hành lang, Quỳnh liền gọi ngay.
- Vũ ơi !!
Nhưng Vũ cố ý không nghe thấy, bỏ đi thẳng. Quỳnh ngẩn ngơ một hồi
thì..
- Ê !! Làm gì mà đứng ngẩn ra vậy ? - Vân đập vai Quỳnh một cái
khiến Quỳnh giật nảy người.
- Hú hồn !! - Quỳnh thở mạnh.
- Đang ngắm anh nào mà đứng thần người ra vậy ? )
- Không có gì !!
- Có chuyện gì phải hông ?
- À.. Tại tao thấy Vũ hơi lạ.
- Lạ làm sao ? Tao thấy cũng bình thường mà.
- Hy vọng là vậy !! - Quỳnh thở dài.
...
Sau giờ học, Quỳnh phải đi bộ để về nhà. Tình hình là do hôm nay xe
hư nên hồi sáng chị Hà chở nó đi học, trưa chị đi mắc công việc nên
nói nó nhờ bạn chở về. Bạn thân của nó chỉ có mỗi Vân, mà con bạn
thì ngày nào cũng có người đưa đón, nên không thể chở nó về được.
Định nhờ Vũ, nhưng sáng nay chẳng nói chuyện đc với cậu ấy 1 câu
thì làm sao mà chở về đc..
Bỗng có một chiếc xe hơi đỗ gần nơi Quỳnh đang đứng, một anh chàng
cao ráo, lịch lãm bước ra. Quỳnh ''đau đớn'' nhận ra rằng đó là
Huy.
Quỳnh thở dài rồi lại tiếp tục bỏ đi. Huy bước tới nắm tay Quỳnh
kéo lại.
- Đi đâu vậy ? Lên xe đi !!
- Tại sao tôi phải lên xe anh ?!
- Chứ không lẽ em định đi bộ như vầy về nhà sao ?
- Chứ không lẽ bay về ?!
- Thôi lên xe đi !! Đừng có bướng bỉnh.
- Không. Tôi đi bộ !!
- Lên đi, không thì em sẽ hối hận đó.
Quỳnh bỏ đi, nhưng Huy nắm tay nó kéo lại, bế xốc nó lên vai, rồi
vác nó vào xe, mặc kệ nó la hét thế nào đi nữa, mặc kệ những người
đi đường có nhìn Huy với ánh mắt kì lạ đi nữa.
Huy “quăng” Quỳnh vô xe một cách phũ phàng. Rồi đóng cửa xe lại ra
hiệu cho tài xế lái xe đi.
Quỳnh đập cửa rầm râm đòi xuống xe.
- Tôi muốn xuống xe ! Bỏ tôi xuốnggg !!!
Huy vẫn lạnh tanh không nói gì.
- Bỏ tôi xuống đi !! Đồ biến thái !!
- Đừng có kêu ca nữa !! Điếc lỗ tai quá !!
- Cho tôi xuống !! Tôi không muốn đi chung với anh !!
- Em thật là !! Số sướng mà không biết hưởng, có bao nhiêu người
muốn được đi chung với anh đây mà không được đấy !!
- Mặc kệ !! Bỏ tôi xuống ngay !!
- Không.
- Mà nè !! Anh chở tôi đi đâu thế này !! Đây đâu phải đường về nhà
tôi !!
- Thì em cứ ngồi yên đó đi.
...
Chiếc xe đỗ trước một căn biệt thự lớn.
- Đây là nhà của anh mà ? Đưa tôi đến đây làm gì ?
- Chỉ là mời em ăn trưa thôi.
- Tôi không cần !! Đưa tôi về nhà tôi nhanh đii X-(
- Để em lại ăn mì gói hả ? - Huy cười ranh ma.
- Anh có âm mưu gì đây !!
- Anh sẽ nói sau.
- Vậy là anh có âm mưu gì thật à ? Quỳnh liếc xéo.
- Thôi vào nhà ăn trưa đi, anh đói lắm rồi.
- Đói thì vào đi. Tôi ko vào !!
- Không vào là anh bế vô đấy
- Hứ !! Quỳnh dậm chân bịch bịch theo sau.
Quỳnh đi theo Huy vào nhà. Lúc đầu nó có hơi sợ nhưng nghĩ lại dù
sao gia đình Huy cũng quen biết ba mẹ nó nên hắn sẽ không dám làm
gì nó đâu. Với lại nó cũng muốn thử cảm giác ăn cơm ở nhà đại gia
có gì khác biệt không
Thật sự là quá sức tưởng tưởng với Quỳnh, dù đã từng đến đây để dạy
thêm nhưng nó cũng không thể tưởng biệt thự nhà này lại lộng lẫy
đến thế.
Phòng ăn sáng loáng với những vật trang trí mà có lẽ nó mới chỉ
nhìn thấy trên ti-vi. Lối trang trí theo kiểu Châu Âu, giữa phòng
là một chiếc bàn ăn dài, chạy dọc theo là hai hàng ghế đặt ngay
ngắn, mọi thứ đều sáng loáng.
Quỳnh ngơ ngác nhìn quanh, mọi thứ đều khiến nó thích thú.
- Thôi dọn đồ ăn ra ngoài vườn đi !! - Tiếng Huy vang lên - Đi theo
anh nào !! - Rồi Huy nhìn sang Quỳnh.
- Ờ - Quỳnh đi theo Huy mà vẫn luyến tiếc cái phòng ăn
- Em ngồi xuống đi- Huy kéo ghế ra cho Quỳnh.
Quỳnh tiến lại cái ghế ngồi xuống. Huy tiến đến cái ghế đối diện.
Trước mắt Quỳnh bây giờ là một khung cảnh thật tươi mát, những khóm
hoa, những hàng cây thẳng tắp, được chăm sóc, tỉa gọt thật cẩn thận
và đẹp mắt.
- Đẹp lắm hả ?
- Đẹp lắm !! - Quỳnh trả lời theo quán tính.
- Hì. Huy cười nhẹ.
- Tôi khen hoa chứ có khen anh đầu mà cười !!
- Nhìn em lúc này thật dễ thương - Câu nói của Huy khiến má Quỳnh
ửng đỏ, mỗi lần nghe câu nói đó nó đều đỏ mặt
- Vậy những lúc khác thì không dễ thương à ?
- Không - Huy mỉm cười - Đối với anh lúc nào em dễ thương hết !! -
Đúng là biết nịnh con gái mà :>
- Mà sao lại ra ngoài này, không ăn ở trong kia ?! - Quỳnh chuyển
chủ đề luôn.
- Anh sợ ở trong kia em cảm thấy ngột ngạt.
- Anh cũng biết quan tâm cho người khác hả ?
- Đương nhiên. Ăn đi, chắc em đói lắm rồi.
Lúc đó những cô hầu gái mang đồ ăn ra.
- Wow, nhìn ngon quá :X
- Em cứ ăn tự nhiên đi.
- Mà nhiều thế này, hai người sao ăn hết.
- Sao không, nhiệm vụ của em là phải ăn hết đó, không phải em rất
ghét ai bỏ thừa đồ ăn hay sao ?
- Sax !! Làm sao mà ăn hết chỗ này được !!
- Không được cũng phải được.
Quỳnh nhìn bàn ăn đầy ắm trên bàn nó đã cảm thấy no rồi chứ đừng
nói là ăn hết chỗ đó ><
- Ăn đi !! Ngon lắm đó - Huy nói rồi bỏ một miếng vào miệng.
- Haiiiiiz - Quỳnh thở dài rồi cũng bắt đầu ăn. Những món ăn khiến
Quỳnh vô cùng thích thú, món nào cũng ngon, cũng lạ hết. Nó cứ muốn
ăn hoài. Nhưng cái dạ dày của nó cũng có giới hạn. Đến khi không
thể ăn nổi nữa nhưng nó vẫn nhìn mấy món trên bàn với một ánh mắt ”
trìu mến ”
- Không ăn nữa à ? - Huy đã bỏ đũa xuống từ lúc nào rồi, cứ ngồi
nhìn Quỳnh ăn, rồi cười mãi.
- No lắm rồi !!
- Em thấy ngon không ?
- Ngon lắm !!
- Nếu em thích thì ngày nào cũng có thể đến nhà anh ăn. Dù sao thì
anh ăn một mình cũng cảm thấy buồn lắm.
- Một mình sao ? Ba mẹ anh đâu ?!
- Vẫn còn ở Mĩ.
- Vậy anh ở đây một mình sao ?
- Ừ.
- Vậy thì buồn chết.
- Em đang lo cho anh đó hả ?
- Hả ? Không có !! Mắc gì mà tôi phải lo cho anh chứ.
- Em ăn xong rồi thì phải làm cho anh một việc.
- Cái gì ? Anh mời tôi ăn mà, sao lại..
- Em không biết là trên đời này không ai cho không ai cái gì hết
sao ? Huy cười ranh ma.
- Không, tôi không chịu !! Anh mời tôi mà..
- Anh không quan tâm, em không có quyền lựa chọn đâu.
- Không, tôi nhất định không làm gì cho anh đâu.
- Sao mà em lại vội từ chối vậy ? Anh chưa nói em sẽ làm gì mà
?
- Làm gì ?
- Em chỉ cần theo anh đến dự tiệc sinh nhật của thằng bạn anh
thôi.
- Không được !!
- Ở đó có tiệc buffe đó.
- Hả ? Thật không ?? - Cái gì chứ ăn uống là Quỳnh không thể cưỡng
lại được.
- Thật !!
- Nhưng mà sao đi sinh nhật bạn mà phải dẫn theo tôi ??
- Thì thằng bạn anh nó buộc phải dẫn theo bạn gái đi, mà anh thì
không có bạn gái nên mới nhờ em.
- Ờ.. Nhưng mà, anh không được có âm mưu gì đó !!
- Sao lúc nào em cũng nghĩ là anh là người xấu vậy ?
- Ai biết được, đề phòng vẫn tốt hơn !!
- Vậy là em đồng ý rồi nhá ?
- Ờ.
...
Đến chiều, Quỳnh đến tiệm bánh để làm thêm, nó thấy Vũ đã đến rồi,
Quỳnh định đếm để hỏi rõ mọi chuyện nhưng vừa thấy Quỳnh thì Vũ lại
quay đi. Không phải là nhìn Quỳnh, mà chính xác là người đi theo
sau Quỳnh.
- Anh đến đây làm gì ? - Quỳnh ngạc nhiên thấy Huy đã theo mình tự
bao giờ.
- Ăn bánh cũng không được à ?
- Anh không thích ăn ngọt mà ??
- Thì mua bánh về cho mấy đứa nhỏ trong trại mồ côi không được à
?
- Tụi nhỏ thích bánh này lắm à ?
- Ừ. Số bánh lần trước, anh mang đến, bọn nhỏ thích lắm.
- Cuối cùng cũng thấy anh làm được một việc tốt đó
- Anh có nhiều điểm tốt lắm, chỉ có em là không chịu thừa nhận
thôi.
- Thôi đi, anh mua bánh rồi đi đi, đừng cản trở tôi làm việc.
- Ai cảm trở chứ, em không thấy nhờ anh mà khách hàng của tiệm tăng
lên đáng kể hả?
- Hứ !! Thôi tôi vào làm việc đây, còn anh thì mua bánh rồi về
nhanh đi.
Quỳnh nói rồi bỏ vô tiệm.
Vũ vẫn lạnh tanh, không nói gì với Quỳnh cả, thấy mặt Quỳnh là Vũ
lại tránh.
...
Hết giờ làm, Quỳnh đứng ở cửa đợi Vũ ra.
- Cậu làm sao vậy ? Sao lại tránh mặt tớ ?
- Không sao cả.
- Cậu nói đi, phải nói ra tớ mới biết có chuyện gì chứ. Tớ đã làm
gì sai à ?
- Cậu không làm gì cả. Chỉ có tớ ngu ngốc, nên mới bị cậu mang ra
làm trò đùa thôi. Vũ cười nhạt.
- Cái gì ? Trò đùa ư ? Cậu nói tớ mang cậu ra làm trò đùa ??
- Không phải vậy sao ? - Vũ nhìn Quỳnh đầy tức giận.
- Ý cậu là gì ?
- Cậu còn hỏi tớ sao. Cậu là người hiểu rõ mọi chuyện nhất mà
?
- Tớ không hiểu cậu nói gì cả !!
- Cậu không cần phải giấu tớ mãi vậy đâu. Chúng ta chấm dứt đi, tớ
không muốn bị mang ra là trò đùa nữa. - Nói rồi Vũ bỏ đi.
Quỳnh đứng lặng người, nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao
Vũ lại nói những lời như vậy với nó chứ ? Tại sao ? Nó không hiểu.
Những lời của Vũ như một con dao đâm vào trái tim của nó. Đau.
Những giọt nước mắt bắt đàu lăn trên má nó.
Phía sau Quỳnh là một người đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
" Từ bỏ sớm quá đó cậu nhóc. Cậu không tin tưởng Quỳnh, không chịu
hỏi rõ mọi chuyện mà đã đòi chia tay rồi, thật khiến tôi thất vọng
quá. Cậu không xứng đáng với Quỳnh rồi. Đừng trách tôi, tôi chỉ thử
cậu thích Quỳnh tới đâu mà thôi.. Cậu đã từ bỏ thì sau này đừng có
hối hận !! "