Sáng hôm sau Quỳnh vừa lên lớp thì gặp ngay Vân.
- Hey !! Quà tao đâu
- Ơ !! Quên mua rồi
- Bạn bè mà vậy đó !! Vui quá nên quên bạn luôn chứ gì. Hứ !!
-Đùa mày thôi. Đây nè.. - Quỳnh chìa cái vòng tay ra trước mặt
Vân.
- Wow !! Đẹp quá. Cảm ơn mày nhee !!
- Không có chi. Hehe !! À mà hôm qua mày nói có chuyện quan trọng
nói với tao, là chuyện gì vậy ?
- Ax.. mém tí nữa quên rồi !! Là chuyện của mày với Vũ.
- Chuyện gì ? - Quỳnh nhíu mày.
- Mày có biết lí do tại sao Vũ lại giận mày không ?
- Thì là chuyện tao nói dối Vũ là Huy là em họ tao. Không hiểu sao
có nhiêu đó mà cậu ấy lại giận nữa !!
- Chỉ có vậy thôi sao ?
- Còn chuyện gì nữa sao ?
- Um.. - Vân gật đầu.
- Là sao ? - Quỳnh khẽ nhăn mặt.
- Tại sao mày lại giấu Vũ chuyện Huy là chồng sắp cưới của mày
?
- CHỒNG-SĂP-CƯỚI ?? Ai nói với mày như thế ??
- Vũ. Cậu ấy nói rằng chính Huy đã nói như vậy.
- Không có, không hề có chuyện đó. Lại là tên Huy đó giỏ trò
rồi.
- Vậy giờ mày tính sao ?
- Tao sẽ đi nói rõ với Vũ và cho tên Huy kia một trận. Yaaaaaaaaaa
!! Quỳnh hét lên !!
- Nếu Vũ không tin thì sao ?
- Sao lại không tin ?!
- Mày đã làm tổn thương cậu ấy rất nhiều, sau chuyện đó, cậu ấy còn
gặp hai người đi chung với nhau nhiều lần nữa..
- Cậu ấy không tin cũng không sao, tao không thể để cậu ấy tiếp tục
hiểu lầm mãi thế này được.
- Tùy mày !! Nhưng sau này mày đừng khiến Vũ buồn nữa.
- Sao hômn nay mày quan tâm tới cậu ấy vậy ?
- Không có gì, bạn bè mà… - Vân khẽ bối rối.
...
Đến giờ ra chơi, Quỳnh hẹn Vũ ra sân sau.
- Quỳnh gọi mình ra có chuyện gì không ?
- Tớ có một chuyện muốn hỏi rõ cậu ?
- Hỏi đi.
- Có phả Huy nói hắn ta là chồng sắp cưới của tớ phải không ?
- Ờ..
- Trời ơi !! Và cậu tin ?
- Ừm.
- Không có chuyện đó đâu, hắn ta lừa cậu đó. Sao cậu không nói
chuyện đó với tớ ?? Sao lại nghe từ một phía vậy ?
- Tớ cũng đã định hỏi cậu, nhưng càng ngày tớ thấy hai người càng
thân thiết, còn đến tận trường để đưa cậu về nữa, tớ càng tin đó là
sự thật.
- Cái đó chỉ là bất đắt dĩ thôi.
- Bất đắt dĩ ?
- Chuyện dài dòng lắm, mà cậu không còn giận tớ nữa chứ ?
- Ừ thì.. Ừm.
- Vậy là giải quyết xong rồi !! Hiiii !
Quỳnh và Vũ quay trở lại lớp.
- Sao rồi ? – Vân hỏi khi Quỳnh vô chỗ ngồi.
- Ổn rồi, cảm ơn mày nha.
- Không có gì. - Vân cười nhưng cảm thấy hơi buồn.
....
Thế là một tuần từ ngày Quỳnh đi du lịch về, nó làm hòa với Vũ, hai
đứa lại thành một cặp, nhưng Quỳnh không còn cảm giác như trước
nữa, nó và cả Vũ đều có những cảm giác hỗn độn trong lòng.
Quỳnh cũng không gặp Huy, nó bắt đầu thấy nhớ. Đang làm ở tiệm bánh
thì nó có điện thoại, là mẹ nó.
- Alo !! Mẹ ạ ? Có chuyện gì vậy ?
- Con vào bệnh viện nhanh đi, thằng Huy vừa bị tai nạn giao thông,
con vào coi thử nó có chuyện gì không !!
- Tai nạn sao ?? - Quỳnh hoảng hốt, nó vô cùng lo lắng.
- Quản gia bên đó mới gọi cho mẹ, ba mẹ hoàn thành công việc ngoài
này sẽ về ngay.
- Dạ dạ.. Con biết rồi !!
Quỳnh tắt máy, khuôn mặt nó lộ rõ sự lo lắng.
- Có chuyện gì vậy Quỳnh ?
- Huy.. Anh Huy bị tai nạn.
- Tai nạn sao ? Giờ đang ở đâu, tớ sẽ đưa cậu đến đó.
- Phiền cậu rồi.
Vũ đưa Quỳnh tới bệnh viện, vừa vào Quỳnh đã chạy thẳng vào trong,
Quỳnh sợ, nó không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho Huy đến như
vậy, nó sợ có chuyện gì không hay sẽ xảy ra với Huy.
- Cô ơi, có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông vừa mới chuyển vào,
đang ở đâu vậy ? - Quỳnh hỏi cô y tá.
- Ở phòng kia - Cô y tá nói và chỉ vào phòng cấp cứu gần đó.
Quỳnh rối cả lên, nó chạy thẳng vào, thấy bác sĩ và y tá đứng gần
một giường bệnh phủ chăn trắng từ đâu đến chân, Quỳnh chạy tới gần
đó, rồi nó sững lại vì cảnh tượng trước mắt.
- Cô là người nhà của bệnh nhân phải không ?
- ... - Quỳnh không nói lên lời, nó cảm thấy có cái gì nghẹn lại ở
cổ.
- Rất tiết, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức. - Bác sĩ và y tá
nói rồi bước ra ngoài.
Nghe tới đây nước mắt Quỳnh trào ra giàn giụa, nó bước tới gần
giường bệnh, Quỳnh khóc nấc lên, nó khụy xuống khóc nức nở. Vũ chạy
vào thấy Quỳnh đang khóc không nói năng gì, định tới gần để an ủi
thì một tiếng nói cất lên làm Vũ dừng bước.
- Đó là người quen của em hả ?
Cảm thấy giọng nói quen quen cả Vũ và Quỳnh đều quay lại
nhìn.
- Hả ?? Huy ??
- Sao thấy tôi hai người lại ngạc nhiên vậy ? - Huy đang đứng bên
cạnh quản gia của mình.
- Anh, sao lại.. ở đó… ?? - Quỳnh ngơ ngác hết nhìn Huy rồi lại
nhìn sang người đang nằm trên giường bệnh.
- Chẳng lẽ em nghĩ người nằm đó là anh ??
- Ơ.. - Quỳnh vội lau nước mắt.
- Mà sao em lại khóc dữ vậy ?
- Khóc đâu mà khóc !!
- Em lo cho anh sao ?
- Không có, mà nghe nói anh bị tai nạn có sao không ?
- Chỉ trầy xước nhẹ thôi. Không có gì nghiêm trọng.
- Vậy thì tôi về đây !! - Quỳnh bước ra.
- Sao lại bỏ về vậy ?
- Anh không sao thì tôi về chứ ở lại làm gì ?
- Ừ.
- Mình về thôi Vũ.
Quỳnh và Vũ quay trở ta, Huy nhìn theo Quỳnh khẽ mỉm cười. “Em bắt
đầu quan tâm anh rồi cô ngốc ạ, vậy mà còn không chịu thừa nhận”
!!
Vũ đưa Quỳnh về. trên đường hai người không nói với nhau một lời
nào.
- Mình vào nhà đây !!
- Quỳnh nè !!
- Hả ? - Quỳnh quay người lại khi nghe Vũ gọi.
- Tớ muốn hỏi cậu. Có phải… Cậu đã thích Huy rồi không ?
- Sao…sao cậu lại hỏi như vậy ?
- Một tuần qua, tớ thấy cậu không còn như trước nữa, và chuyện khi
nãy khiến tớ cảm thấy như vậy.
- Tớ không biết…
- Cậu hãy suy nghĩ kĩ đi, hãy xác định rõ cảm giác của mình để sau
này không phải hối hận.
- Tớ…
- Thôi cậu vào nhà đi, tớ về đây !!
Chương 21
Suốt đêm Quỳnh cứ trằn trọc không ngủ được. Nó suy nghĩ về câu nói
của Vũ, nó có thích Huy thật không ? Tại sao nó lại cuống quýt cả
lên khi nghe tin Huy bị tai nạn ? Tại sao nó lại lo lắng cho Huy
như vậy ? Cả cảm giác với Vũ nữa, Quỳnh không còn thích Vũ như
trước nữa, tim nó không còn lỗi nhịp khi bên cậu ấy nữa. Mỗi khi có
chuyện vui hay buồn người đầu tiên nó nghĩ đến là Huy chứ không
phải Vũ..
...
Hôm sau vừa gặp Quỳnh, Vân tá hỏa.
- Hôm qua không ngủ hả ? Sao hai con mắt thâm dữ thế !!
- Tao không ngủ được.
- Có chuyện gì à ?
- Vần à.. - Quỳnh nhìn vào mặt con bạn.
- Chuyện gì mà nhìn mặt mày nghiêm trọng vậy ?
- Tao.. Hình như tao.. thích Huy mất rồi >.<.
[FONT=tahoma, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica,
sans-serif]
[/FONT]
- Cái gì ? - Vân như không tin vào tai mình - Cái tên chuyên gây
rắc rối cho mày đó hả ?
- Ừ thì..
- Đúng là ghét của nào trời trao của nấy mà !! Nhưng còn Vũ
??
- ... - Quỳnh im lặng.
- Mày nói với Vũ chưa ?
- Chưa..
- Vậy mày tính sao với cậu ấy ?
- Hình như Vũ cũng đã cảm nhận đc tao không còn thích cậu ấy nữa
rồi..
- Cậu ấy biết sao ?
- Có lẽ..
Cả hai cùng im lặng, chợt Vũ tiến tới..
- Chào hai cậu. Quỳnh nè, mình muốn nói chuyện với cậu một chút
!!
- À.. Ờ.. Cậu vào lớp trước nha Vân !!
- Ừ. Cậu đi đi.
...
Quỳnh và Vũ đi dạo ở sân sau.
- Cậu có chuyện gì thì cứ nói đi !! - Quỳnh lên tiếng.
- Quỳnh nè. - Vũ quay người lại nhìn thẳng vào Quỳnh - Cậu đã suy
nghĩ về câu hỏi của tớ ngày hôm qua chưa ?
- Tớ.. xin lỗi cậu. - Quỳnh cúi mặt xuống.
- Tớ hiểu mà.. Cậu không cần nói thêm gì đâu.
- Tớ xin lỗi.
- Không sao mà. Hì !!
- Vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn không ?
- Đương nhiên rồi. Mà tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu..
- Chuyện gì thế ? Quỳnh ngẩng đầu lên.
- Hình như.. hình như tớ đã dần thích Vân rồi..
- Sao cơ ? Thật hả ?
- Ừ..
- Vậy chúng ta hòa hả ?
- Hòa gì ? Vũ ngạc nhiên.
- Không phải một mình tớ thay đổi. Hiii !!
- À..
- Vậy cậu cần tớ giúp gì thì nói nhé. Bạn tốt !! - Quỳnh vỗ vai
Vũ.
- Được rồi !!
Cả hai vào lớp.
Quỳnh vừa vào chỗ, Vân hỏi ngay.
- Sao rồi ?
- Xong rồi.
- Xong là xong thế nào chứ !!
- Nói chung là mọi việc ổn thỏa . - Quỳnh nói và nhìn con bạn.
“Hình như Vân cũng thích Vũ thì phải, mình vô tâm quá, không nhận
ra con bạn mình rất hay quan tâm tới Vũ, được rồi lần này mình thử
tài mai mối thử xem. hehe !! ”
- Vậy thì tốt !!
- À.. Mà có một chuyện. Vũ, cậu ấy cũng giống tao..
- Giống mày là sao, tao không hiểu ??
- Thì cậu ấy nói cậu ấy thích một người khác mất rồi.
- Thích-người-khác ?? -Vân ngạc nhiên.
- Có gì mà mày ngạc nhiên thế ?
- À… Không có gì !!
- Mà hình như tao thấy mày quan tâm tới Vũ lắm nha !! - Quỳnh cười
gian.
- Quan tâm đâu mà quan tâm !! - Vân khẽ đỏ mặt.
- Không có thì thôi, mà cô bạn đó cũng dễ thương lắm.
- Mày biết cô ấy ấy hả ?
- Ừa !!
- Ai vậy ?
[FONT=tahoma, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica,
sans-serif]
[/FONT]
- Mày nói không quan tâm mà .
- Thôi không thèm hỏi nữa !! - Vân giận dỗi.
Quỳnh ngồi cười tủm tỉm.
...
Quỳnh về nhà thì thấy chiếc xe hơi quen thuộc đỗ trước nhà
mình.
Nó vào nhà, thì thấy ba mẹ, chị Hà và Huy đang ngồi ở phòng
khách.
- Con đi học về rồi ạ !!
- Về rồi hả con, vào đây đi.
Quỳnh ngồi đối diện với Huy
- Đây là cái gì vậy ạ ? - Quỳnh chỉ vào mấy hộp quà ở trên
bàn.
- À, đây là quà anh đi du lịch mua tặng gia đình mình, hôm qua con
định mang sang tặng hai bác với chị rồi nhưng lại gặp tai
nạn.
- Quà thì khi nào con gởi mà không được, sức khỏe là quan trọng
nhất !! - Mẹ Quỳnh lên tiếng.
- Mà con đỡ chưa ? - Ba nó hỏi.
- Cảm ơn cô chú. Chỉ trầy xước nhẹ thôi ạ. Thế mà có người tưởng
con tử vong rồi đấy !! - Huy quay sang nhìn Quỳnh, cười tủm tỉm.
Quỳnh liếc xéo Huy.
- Con nói vậy là sao ?
- Dạ không có gì ạ. Đây là quà của cô chú. - Huy đưa một chiếc hộp
màu đen nhìn rất sang trọng cho ba mẹ Quỳnh.
- Cảm ơn con. Mẹ nó cởi mở.
- Còn của chị Hà đây ạ.
- Cảm ơn em.
- Không có gì ạ, mọi người vui là được rồi.
- Còn của tôi đâu ? - Quỳnh chen vô.
- Ối. Anh quên mua rồi !!
- Xer'' !! Tôi không cần !! Ba mẹ con lên phòng !!
- Nhanh rồi xuống ăn cơm nha con.
- DẠ !! - Quỳnh tức giận giậm chân bịch bịch.
Nó quăng mạnh cái cặp xuống giường.
- Gì chứ !! Không nhớ mua quà cho mình mà còn nói là thích mình
!!
Quỳnh giận dỗi ngồi lì trên phòng, mẹ nó lên phòng gọi xuống ăn
trưa.
Ba mẹ nó, chị Hà và Huy cùng nhau ăn cơm, nói chuyện vui vẻ, còn nó
thì đằng đằng sát khí, chẳng nói chẳng rằng tập trung ăn.
Ăn có một chén cơm mà nó đứng dậy
- Con no rồi, con lên phòng đây.
- Con bé hôm nay bệnh hay sao vậy ? - Ba Quỳnh hỏi.
- Không phải đâu, nó giận vì không có quà đó mà - Chị Hà nói.
- Mà cháu thật là, mua rồi thì tặng nó đi, giấu làm gì !! - Mẹ của
Quỳnh tủm tỉm.
- Hii, con định làm Quỳnh bất ngờ thôi mà.
- À, mà sắp tới sinh nhật con rồi thì phải. Ba mẹ con có về không
?
- Dạ có, hôm đó mọi người nhớ tới nhé !!
- Cô chú biết rồi, ăn đi con.
- Dạ !!
...
Quỳnh lên phòng mà ôm một cục tức, nó rủa thầm tên Huy đáng ghét,
nó đánh bùm bụp vào cái gối.
- Đáng ghét !! Đáng ghét mà !!
- Em đang tưởng tượng cái gối là ai mà hành hạ vậy ?
Quỳnh giật thót người !!
- Anh làm gì trong phòng tôi vậy ? Ai cho anh tuy tiện vào đây
?
- Cửa mở mà, anh cứ thế vào thôi.
- Anh đi ra, tôi không cho phép anh vào trong này, đi ra đi !! -
Quỳnh lấy tay đẩy Huy ra.
Chợt Huy nắm chặt hai tay Quỳnh.
- Anh là thân ngọc thân ngà đấy nhé !!
Không phải muốn làm gì thì làm đâu.
- Anh buông tay tôi ra.
- Không !!
- Buông ra !! - Quỳnh vùng vằn.
Huy thả một tay Quỳnh ra nhưng tay kia thì vẫn nắm chặt, một tay
Huy lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn, Huy đeo vào ngón áp út của
tay Quỳnh.
- Anh làm gì vậy ?
- Qùa của em đó !!
- Qùa gì ?
- Lại giận hả ? Anh chỉ muốn làm em bất ngờ thôi mà !!
- Anh đừng có giả vờ nữa !! Không khéo người yêu của đánh ghen tôi
đấy !!
- Người yêu nào ?
- Thôi thôi đừng có giả vờ nữa. Hai người còn cùng nhau đi lựa
trang sức nữa kia mà !!
- Em thấy hả ? Hôm đó anh cùng cô bạn thân đi lựa quà cho em thôi,
không có gì đâu, đừng có hiểu lầm.
- Hiểu lầm gì mà hiểu lầm !! - Quỳnh cảm thấy nhẹ nhõm - Thôi anh
ra đi !! - Nó đẩy Huy ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Quỳnh đặt tay lên ngực mình,tim nó đập thình thịch, hai má nóng
ran. Nó mỉm cười thật tươi.
Huy ở ngoài nhìn vào cánh cửa mỉm cười ” Sao mà cứ cứng đầu thế hả
nhóc !! ”
Hôm sau Quỳnh gặp Vũ ở cổng trường.
- Vũ ơi !! – Quỳnh gọi theo.
- Hi, hôm nay có chuyện gì mà nhìn cậu vui vậy ?
- Tớ có tin quan trọng cho cậu đây !!
- Tin gì ?
- Theo điều tra sơ bộ của thám tử lừng danh Như Quỳnh thì có vẻ là
Vân nó cũng thích thích cậu đó. Hehe !!
- Thật không ? Vũ mừng rơn.
- Thật mà !! Vui rồi nhé !!
- Mà sao cậu biết ??
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Thì nhìn thái độ nó quan tâm tới cậu như vậy là biết mà.
- Cảm ơn cậu nhaa !! - Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Quỳnh - À..
Cái nhẫn Huy tặng cậu đó hả ?
- Đâu có !! - Quỳnh ngượng ngùng.
- Đừng có giấu mình, không phải thì tại sao lại đeo ở ngón đó chứ
!!
- Đã nói là không phải mà !!
Bỗng có một chiếc xe hơi dừng lại phía bên kia đường, đó là xe của
Huy, Quỳnh có thể nhận ra được vì nó đã ngồi trên xe đó không ít
lần. Nhưng bất ngờ nhất là người bước xuống xe cùng Huy là..
Vân.
Nhìn hai người có vẻ rất thân mật, nói cái gì đó mà Quỳnh và Vũ
không nghe được nhưng nhìn hai người cười rất vui vẻ.
- Đó không phải là Huy sao ? Nhưng sao anh ta lại đi với Vân vậy
?
- Kệ anh ta đi, đồ lăng nhăng, mình vào lớp thôi !!! - Quỳnh bực
bội vào lớp.
- Quỳnh !! Chờ mình với !! – Vũ nói vọng theo, rồi đi với Quỳnh vào
lớp.
Tiếng kêu của Vũ khiến Huy và Vân nhìn theo.
- Chết rồi !! Không biết Vũ có hiểu lầm không nữa !!
- Em quen cậu ta hả ? - Huy hỏi Vân.
- Bạn cùng lớp của em.
- Vậy lớp em có ai tên Quỳnh không ?
- Có !! Sao anh biết ??
- À.. Chuyện dài lắm !!
- Khoan.. - Vân như nhớ ra cái gì đó - Không phải là anh chứ
!!
- Chuyện gì vậy ?
- Quỳnh nó đã từng kể với em, nó có quen một gã tên Huy..
- Rồi sao ?
- Hắn ta xấu tính lắm !!
- Xấu tính sao ? - Huy khẽ nhíu mày.
- Sao anh có vẻ không vui vậy ?
- À không có gì, em nói tiếp đi.
- Nhiều thứ lắm, mà nói chung cái tên Huy đó theo lời nó nói thì
ngoài được cái đẹp trai và nhà giàu ra thì chẳng được cái gì
cả.
- Cô ấy kể với em vậy hả ?
- Ừ, nên chắc không phải là anh họ em đâu nhỉ !!
- Chắc chắc là không phải rồi !! - Huy nói mà lòng ngậm ngùi.
- Nhưng mà kể cũng lạ anh !!
- Sao nữa ?
- Quỳnh nó nói là nó thích cái gã đó mới hay chứ !!
- Thật không ? - Huy hớn hở
- Nó nói với em vậy mà. Thôi em vào lớp đây, sắp vào tiết rồi. Bye
anh !!
- Bye cưng. Học chăm chỉ vào đó !!
Huy ngồi trên xe đi về mà “lòng phơi phới dậy tương lai”
Vân vào lớp định nói chuyện với Quỳnh nhưng nhìn mặt con bạn cứ đăm
đăm như đang giận dỗi ai nên nó không nói gì.
Còn Quỳnh thì hỗn độn suy nghĩ trong đầu. Nó giận Huy rồi giận lây
cả Vân !!
Hết giờ học, Quỳnh xách cặp về thẳng một lèo không chào tạm biệt
Vân lấy một câu khiến cô bạn cảm thấy lo lắng. Vân chạy theo
Vũ..
- Vũ ơi !! Cậu có thể chở mình về được không ?
- Được, mà hôm nay người nhà cậu không đưa về à ?
- À.. Nhà tớ có tí việc… - Vân ấp úng.
- Cậu chờ tớ ở cổng nha, tớ ra dắt xe đã.
Trên đường về.
- Vân này, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.
- Cậu cứ nói đi.
- Hồi sáng… người đi học cùng cậu là ai vậy ?
- À. Là anh họ mình đó !!
- Anh họ sao ?
- Mà có chuyện gì vậy ?
- Vậy mà tớ cứ tưởng…
- Tưởng gì ?
- Không có gì !! - Vũ cười tủm tỉm - Mà cuối tuần này cậu có rảnh
không ?
- Có chuyện gì không ?
- Tớ có hai vé xem phim, không biết cậu có rảnh đi cùng không
?
- Được, cuối tuần này mình rảnh mà !!
- Vậy, hẹn cậu cuối tuần nha !!
Cả hai người cùng một cảm giác. Cười tủm tỉm hết quãng đường.
...
Quỳnh về tới nhà, giận dỗi bỏ lên phòng, nó quăng phịch cái cặp
xuống giường, ôm cái gối ôm đập bốp bốp, nó vừa đánh vừa thẩm trách
cái tên Huy đáng ghét kia ” Đồ lăng nhăng, đồ dối trá, đồ lừa
đảo…”. Rồi nó tức giận kéo chiếc nhẫn ra quăng mạnh xuống nền
nhà...
Chương 22
Quỳnh nằm lì trên giường không buồn làm gì hết, đến chiều thì chị
Hà lên phòng gọi nói xuống.
- Quỳnh ơi, xuống ăn cơm đi em !!
- Em không muốn ăn !!
- Có chuyện gì à ? - Chị nó bước lại gần. - Trên lớp có chuyện gì
sao ?
- Không có gì. Em hơi mệt thôi.
- 12 rồi học hành căng thẳng lắm, thôi ráng xuống ăn tí cho có sức
học.
- Chị xuống trước đi, tí em xuống liền.
...
Quỳnh xuống nhà ăn cơm tối cùng cả nhà. Đang ăn thì có điện thoại,
ba nó ra nghe điện thoại rồi quay lại mặt khá vui vẻ.
- Có chuyện gì vậy ông ? - Mẹ Quỳnh hỏi.
- Ba mẹ thằng Huy mới về nước.
- Chú Minh với cô Thảo phải không ba mẹ ? - Chị Hà hỏi.
- Ừ, bên nhà đó mời nhà mình đến dự sinh nhật thằng Huy.
- Sinh nhật sao ? Khi nào vậy ba ? - Quỳnh ngạc nhiên.
- Thứ bảy này nè con.
- Vậy thì hôm đó cả nhà phải cùng đi rồi. - Mẹ nó.
- Con không đi được rồi !! - Chị Hà nói.
- Sao vậy con ?
- Mẹ quên là con đã nói là cuối tuần này con đi công tác rồi
sao.
- Ờ. Mẹ đãng trí quá !!
- Con cũng không đi được !! - Quỳnh lên tiếng.
- Chuyện gì nữa ?
- Con có hẹn với bạn rồi. - Quỳnh nói dối vì nó còn giận Huy.
- Con nhỏ này hay thật, thằng Huy nói đối xử với con tốt thế nào hả
!! Vậy mà sinh nhật của nó con lại không đến. Bạn bè thì ngày nào
mà chẳng gặp.
- Mẹ nói đúng đó, hồi nhỏ cô Thảo với chú Minh cũng thương con lắm,
bây giờ phải tới chào cô chú cho nó phải phép chứ.
- Dạ.. - Quỳnh ngậm ngùi.
...
Hôm nay đã là thứ bảy rồi, tối nay nó sẽ đi dự sinh nhật Huy, một
nửa nó muốn đi, nửa kia thì còn giận Huy lắm. Mà từ hôm nó thấy Huy
đi với Vân tới giờ Huy chưa gặp nó một lần nào. Đang trên đường đến
lớp thì nó gặp Vũ.
- Hi, Quỳnh !!
- Ừ, trông cậu vui nhỉ !!
- Đương nhiên rồi, mình hẹn với Vân tối nay đi chơi. - Vũ cười híp
mắt.
- Thật sao ? Chúc mừng cậu nhaa !! Hai người đi chơi vui vẻ
- Cảm ơn cậu. À, Quỳnh nè !!
- Gì thế ?
- Huy với Vân không phải như cậu tưởng đâu.
- Là sao ?
- Thật ra Huy là anh họ của Vân !!
- Anh họ sao ? - Nó ngạc nhiên.
- Ừ, Vân đã nói với mình vậy mà.
- Haiiz, hiểu lầm rồi !!
- Hehe.
- Mình còn lạnh nhạt với Vân nữa, thật là có lỗi với nó quá
!!
- Đã nói là không sao rồi. Yêu mà, làm sao mà không ghen được !! -
Cả Vân và Vũ đều cười.
- Yêu cái gì chứ !!
- Đừng có chối nữa. Mà tối nay mày chuẩn bị gì chưa ?
- Chuẩn bị gì cơ ?
- Không phải hôm nay là sinh nhật anh họ tao sao ? Anh ấy không mời
mày à ?
- Ờ.. Có. Mời cả nhà.
- Vậy mày không định tặng quà gì cho anh ấy sao ?
- Tao không định tặng !!
- Sao vậy ?
- Anh họ mày có thiếu gì đâu mà phải tặng !!
- Cũng đúng.. Nhưng mà mày cũng phải làm gì để thể hiện tấm lòng
chứ nhỉ !!
- Cũng không biết nữa, để tí về suy nghĩ đã !!
- Oke !! Vào lớp thôi.
...
Chiều.
Quỳnh đang chuẩn bị quần áo để đi dự sinh nhật Huy. Nó chọn một
chiếc váy màu hồng phấn dài ngang gối, chiếc váy không quá nổi bật
nhưng khiến nó trông như một nàng công chúa nhỏ. Nó soi mình trong
gương rồi khẽ mỉm cười, nó nghĩ tới Huy, có lẽ Huy thật lòng với
nó, trước giờ mọi việc Huy làm cho nó đều rất thật lòng, nó cảm
nhận được điều đó. Nó quyết định tối nay sẽ thổ lộ tình cảm của nó
với Huy.
- Nếu không thấy nó có lẽ Huy sẽ giận mình lắm đây...
Quỳnh như lật tung cả phòng mình lên nhưng vẫn không thấy chiếc
nhẫn đâu cả, nó hoang mang.
Lúc đó mẹ nó lên phòng.
- Xong chưa con ? Xuống đi thôi.
- Ahh. Đúng rồi, mẹ vô phòng con có thấy cái nhẫn nào không.
- Nhẫn nào hả con ? Mẹ không thấy !!
- Mẹ không thấy thật sao ?
- Ừ.Thôi để tí nữa về rồi tìm, giờ đi thôi kẻo trê, ba chờ ở dưới
rồi.
- Dạ con xuống liền !!
- Xuống nhanh nha con. - Mẹ Quỳnh bước ra khỏi phòng với một nụ
cười bí hiểm..
Quỳnh xuống nhà mà cứ thấy lo lo..
...
Đến nhà Huy, Quỳnh cùng ba mẹ vào trong, Quỳnh đã đến đây không ít
lần nhưng lần này biệt thự được trang hoàng lộng lẫy hơn nhiều.
“Đúng là sinh nhật đại thiếu gia có khác ". Ba mẹ nó thì có vè rất
bình thường, kinh nghiệm dự tiệc lớn của ba mẹ nó thì chắc chắn hơn
nó gấp trăm lần rồi. Quỳnh lầm bầm khi bước vào trong. Nó cùng ba
mẹ vừa bước vào thì một cặp vợ chồng tiến tới, theo nó đoán thì đó
là ba mẹ của Huy, họ ăn mặt rất sang trọng, nhìn rất vui vẻ và phúc
hậu.
- Cảm ơn hại cậu đã đã đến dự sinh nhật thằng Huy !!. Mẹ Huy lên
tiếng.
- Có gì đâu, tụi mình cung coi như như con cháu trong nhà mà.
- Đây là bé Quỳnh phải không ? - Mẹ Huy nhìn sang Quỳnh.
- Vâng ạ. Con chào cô chú. - Quỳnh cúi đầu chào mẹ Huy.
- Chào con, con bé xinh thật, ra dáng thiếu nữ rồi đó nhỉ !! - Ông
Minh lên tiếng - Cháu có người yêu chưa ?
- Ông này, sao lại hỏi cháu nó như vậy. Xin lỗi con nhé..
- Không có gì đâu ạ. Con xin phép đi dạo một tí..
- Được rồi, con đi đi. Mẹ Huy mỉm cười.
- Con xin phép.
Quỳnh đi loanh quanh, nó đang tìm Huy, từ khi bước vào tới giờ nó
không Huy đâu cả.
Đột nhiên nó nghe một câu chuyện từ một vài người khách nữ, trông
họ xinh đẹp, nhìn điệu bộ và cách ăn mặt thì Quỳnh có thể dễ dàng
đoán ra họ là thiên kim của những gia đình giàu có.
- Này, cậu có biết mục đích chính của tiệc sinh nhật hôm nay là gì
không ?
- Không, là gì vậy ?
- Tôi nghe mọi người nói, ông bà Minh về nước lần này là để chọn
con dâu.
- Thật sao ?? Wow !! Ai lọt vào mắt xanh của câu ta thì thật là
hạnh phúc, cậu ấy vừa đẹp trai, thông minh, lại là người thừa kế
duy nhất nữa chứ !!
- Phải ghi điểm với cậu ấy mới được !!
- Mà có vẻ là cậu ấy đã chọn được người thích hợp rồi.
Nghe tới đây Quỳnh cảm thấy chột dạ..
- Sao cơ ?
- Cậu không thấy sao. Nãy giờ cậu ấy với cô gái kia cứ quấn với
nhau suốt.
Quỳnh cũng nhìn theo hướng cô gái đó chỉ, đúng là Huy đang đứng bên
cạnh một cô gái thật, cô gái ấy cực kì xinh đẹp luôn.
Quỳnh chợt chùn lòng, nó thấy mình thật sự là không hợp với Huy,
cậu ấy là một người hoàn hảo, còn nó thì khác. Nó thấy mình thật là
thua kém so với những cô gái kia, cô ấy xứng đáng với Huy hơn nó
nhiều. Nó quay lại chỗ của ba mẹ đang ngồi, nó cũng thấy Huy đang ở
đó. Có vẻ là Huy và ba mẹ của nó đã nói với nhau chuyện gì đó về
nó, nên khi vừa mới tới mọi người đều nhìn nó và cười rất bất
thường..
- Mọi người đang nói xấu gì con sao ?
- Không có gì đâu. Con ra khiêu vũ không ? - Cô thảo mẹ Huy hỏi
Quỳnh, khi tiếng nhạc cất lên.
- Con không có biết nhảy. Mọi người cứ tự nhiên đi ạ.
- Chúng ta ra chứ nhỉ !! - Ba của Quỳnh lên tiếng.
- Được thôi.
Bốn người họ cùng ra sàn nhảy, còn lại Huy và Quỳnh ngồi lại.
Tiếng nhạc du dương, cùng với ánh sang huyền ảo , mọi người chìm
vào tiếng nhạc, Quỳnh nhìn ba mẹ mình và ba mẹ Huy, họ thật là hạnh
phúc..
- Qùa của anh đâu ? - Đột nhiên Huy lên tiếng làm Quỳnh ngơ
ngác.
- Hả ?
- Qùa sinh nhật của anh đâu ?
- Không có !!
- Sao lại không có chứ ? Huy nhăn mặt.
- Anh không nhớ lần trước đi dự sinh nhật bạn anh sao, cũng đâu có
tặng quà đâu !!
- Bạn anh khác anh chứ. Anh không chịu đâu, tặng quà cho anh đi. Em
ghét anh tới mức không thèm tặng quà anh vào ngày sinh nhật luôn hả
!!
- Không phải, thì tôi cũng định tặng nhưng mà anh thì có thiếu cái
gì đâu nên tôi quyết định thôi, khỏi tặng !!
- Em thật là nhỏ mọn quá.
- Thật ra tôi.. có một món quà muốn tặng nhưng mà…
- Mà sao ?
- Không nói được.
- Nói đi mà.
- Đã nói là không được mà.
- Thôi vậy. Anh đi đây.
- Đi đâu vậy ?
- Em không cần quan tâm, dù sao thì trước giờ em chưa bao giờ quan
tâm tới anh mà !! - Huy giận dỗi nói rồi bỏ đi.
- Không phải mà, tôi.. tôi không có ghét anh.. - Quỳnh thì thầm
trong miệng.
Quỳnh nhìn theo Huy, cậu ấy tiến tới và mời cô gái khi nãy nhảy,
Quỳnh cảm giác như tim mình vỡ vụn, nó không biết mình nên làm gì
bh` nữa. Nó vừa thấy mình không xứng với Huy, vừa muốn thổ lộ tình
cảm của mình với cậu ấy. Nó bỏ ra vườn. Đi dạo ở ngoài này nó cảm
thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Nó ngồi xuống cái xích đu gần hồ bơi, nó
ngước nhìn bầu trời, suy nghĩ miên man. Trời đêm đẹp nhưng sương
xuống khiến nó se lạnh. Nó ngồi lầm bầm một mình.
- Mình phải làm sao bây giờ hả trời !! Mình không tự tin khi ở bên
cạnh anh ấy, xung quanh anh ấy luôn luôn có những người hơn mình
nhiều lần. Nhưng mà xa anh ấy thì mình làm sao đây ? Yaaaaaaaaa !!
Nó bực tức hét lên.
- Em làm gì ở ngoài đây vậy ?
Tiếng của Huy khiến Quỳnh giật bắn người, nó quay lại.
- Không.. không có gì !!
- Em làm mọi người lo lắng đó - Huy ngồi xuống bên cạnh
Quỳnh.
- Thật sao ? Vậy thì tôi phải vào trong thôi.. - Quỳnh đứng dậy
định đi vào trong thì Huy kéo tay nó lại.
- Anh đùa thôi, chỉ có mình anh lo lắng thôi.
Quỳnh quay người lại nhìn Huy.
- Anh như một thằng ngốc vậy, luôn lo lắng cho em, luôn quan tâm
em, luôn yêu em thật lòng, vậy mà em luôn vô tâm với anh, không bao
giờ chịu chấp nhận tình cảm của anh cả. - Huy cúi mặt xuống đất,
Quỳnh nghe từng lời, từng lời của Huy như bóp nghẹn trái tim nó, nó
im lặng không nói nên lời. - Anh đã quyết định rồi, sau sinh nhật
này, anh sẽ trở về Mỹ với ba mẹ và lấy người ba mẹ chọn.
- Đi Mỹ và lấy vợ sao?- Quỳnh không tin vào tai mình, cổ họng nó
nghẹn ứ lại.
- Ừ, Ba mẹ nói anh nếu như trong năm nay không tìm được người thích
hợp thì phải nghe theo lời của ba mẹ. Anh đã rất chắc chắn là sẽ
khiến em yêu anh, nhưng mà anh thất bại rồi, anh phải nghe theo lời
ba mẹ thôi. Anh chúc em sẽ hạnh phúc bên cạnh người em thật sự yêu.
- Nói rồi Huy buông tay Quỳnh ra, bỏ đi.
Quỳnh đứng đó nghẹn ngào không nói nên lời. Nó quay lại nhìn Huy.
“Mình không thể khiến cả hai người cùng đau khổ được, mình không
nên dối lòng mình mải thế này được, phải giữ lại tình yêu của
mình”
Nó chạy theo Huy, nhưng đôi giày cao gót khiến nó trẹo chân, ngã
uỳnh xuống đât.
- Á !! - Tiếng la của Quỳnh khiến Huy chạy lại.
- Em có sao không ? Sao lại bất cẩn thế này !! - Huy lo lắng nhìn
nó.
Đột nhiên Quỳnh khóc, nó khóc nức nở, hai tay bấm bùm bụp vào ngực
Huy, Huy không nói gì, cầm chặt hai tay nó kéo nó vào lòng. Quỳnh
vẫn khóc, nó nói trong tiếng nấc.
- Anh thật là một người xấu xa, sao anh lại xuất hiện khiến trái
tim tôi rung động rồi khi tôi không thể xa anh được thì anh lại
muốn bỏ đi chứ !!- Anh.. xin lỗi !! - Huy nói, anh càng ôm chặt
Quỳnh hơn - Nói đi, nói em yêu anh đi !!
- Tôi.. tôi.. Nó nhắm mắt, hít 1 hơi dài và hét vào tai Huy - Em
Yêu Anh !!
- Anh biêt mà !! Cảm ơn em đã chấp nhận tình cảm của anh !! - Huy
ôm chầm nó 1 lần nữa.
- Anh biết, vậy mà anh vẫn bỏ đi sao, sao anh lại nhẫn tâm để em
lại một mình như vậy chứ
- Em ngốc thật !! - Huy kéo nhẹ vai Quỳnh ra, dùng tay lau nhẹ nước
mắt trên mặt Quỳnh - Anh chỉ nói vậy để em thú nhận tình cảm của
mình thôi !!
Quỳnh ngưng khóc !!
- CÁI GÌ ? Anh lại lừa tôi sao ? Anh thật là quá đáng mà !!
- Anh xin lỗi, ai bảo em cố chấp quá làm gì..
- Anh thật là.. -Quỳnh giận dỗi đẩy Huy ra.
Không ngờ lại khiến Huy ngã xuống hồ.
- Đáng đời anh !!
- Cứu anh với, anh không biết bơi. - Huy vũng vẫy dưới nước.
- Lại định lừa em chứ gì !! Lần này em không để bị lừa nữa đâu
!!
- Cứu anh với, anh không biết bơi thật đấy !! - Huy vùng vẫy
hơn.
- Em không bị lừa nữa đâu.
- Thật đó..ó.. - Huy chìm từ từ xuống nước. Quỳnh trở nên lo
lắng..
- Huy, anh đừng có đùa nữa, lên đi !!
Nhưng Huy vẫn không trả lời.
- Anh lên đi, nếu mà cứ đùa như vậy thì em sẽ không tha đâu. -
Quỳnh lo lắng hơn. Không thấy Huy đâu nữa, Quỳnh cởi giày vội vã
nhảy xuống hồ. Nó lặn xuống để tìm Huy, trong lòng nó lo lắng tột
độ, nếu Huy có xả ra chuyện gì chắc là nó sẽ không sống nổi mất.
Sau một hồi nó cũng tìm thấy Huy, nó kéo Huy bơi vào bờ.
Chương cuối
Huy bất tỉnh, nó lay lay Huy nhưng vẫn không có tác dụng gì, nó ép
vào ngực Huy cho nước chảy ra, nhưng Huy vẫn chưa tỉnh, nó cúi
người xuống hô hấp nhân tạo, một lần, Huy vẫn chưa tỉnh, nó làm lần
thứ hai, vẫn vậy.Nó bắt đầu khóc,
-Huy ơii!Anh tỉnh lại đi em xin lỗi, em xin lỗi mà, em không cố
chấp như vậy nữa đâu, anh không thể chết được. Em còn chưa kip nói
yêu anh mà. Anh mau tỉnh lại đi. Anh tỉnh dậy anh muốn gì em cũng
sẽ nghe theo, em không cãi lời anh nữa đâu
Lúc này mọi người từ trong nhà chạy ra, ba mẹ của Huy chạy đến bên
con trai vẻ mặt vô cùng lo lắng
-Huy! Con sao vậy nè! Huy ơi tỉnh dậy đi con!-Bà Thảo mẹ Huy cuống
quýt cả lên
-Chuyện gì với thằng Huy vậy con? Đã xảy ra chuyện gì?-Mẹ của Quỳnh
ngồi xuống bên Quỳnh
Con xin…lỗi…-Quỳnh nói trong tiếng nấc.- Con….sơ ý ….con…đã đẩy anh
ấy xuống hồ…con xin lỗi ….con không cố ý, con không biết là anh ấy
không biết bơi..
Mọi người bình tĩnh nào, bây giờ nên đưa Huy vào nhà trước đã.- Ông
Minh nói
Sau đó mọi người đưa Huy vào phòng, Quỳnh cũng lo lắng chạy theo,
ba mẹ Huy và cả ba mẹ Quỳnh đều rất lo lắng….
-----------
Lúc này khách đã về hết, chỉ còn ông bà Minh, Thảo, ba mẹ Quỳnh và
nó đang ở bên cạnh giường Huy và ông bác sĩ Mạnh.
Con tôi không sao chứ bác sĩ?
Cậu chủ không bị chấn thương nặng gì cả, chỉ là vấn đề tâm lý thôi,
có phải trước đây cậu ấy đã từng trải qua một tổn thương nào đúng
không?
Đún vậy, hồi nhỏ nó từng xém chết đuối một lần, từ đó trở đi nó
luôn luôn sợ phải xuống nước.
Thì ra là vậy! Nhưng ông bà yên tâm cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi,
nhưng chắc là phải cần có thời gian để cậu ấy lấy lại tinh
thần.
Cảm ơn bác sĩ.- Ông Minh nói rồi tiễn bác sĩ Mạnh về.
Cô Thảo con xin lỗi con không có cố ý, con thật sự là không biết
anh không biết bơi.
Được rồi con không phải áy náy lắm đâu, thằng Huy không sao là ổn
rồi. Con về nhà thay đò đi, con ướt sũng rồi, không khéo cảm lạnh
đấy.
Đúng rồi, con về nhà thay đồ đi, bệnh thì khổ lắm.
Dạ.
Vậy Thảo chăm sóc Huy nha, mình đưa Quỳnh về nhà đã.
Um. Mọi người về
Quỳnh về nhà thay đồ nhưng nó không yên tâm nó lại đòi ba chở sang
nhà Huy. Nó ngồi bên giường Huy, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Huy nó
cảm thấy có lỗi vô cùng, nó ước gì thời gian có thể quay trở lại,
nếu được trở lại nó sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch như vậy
nữa. Cả đêm nó nắm chặt lấy tay Huy và cầu nguyện. Rồi Quỳnh ngủ
thiếp đi lúc nào không hay.
Những tia nắng từ cửa sổ rọi vào mặt Quỳnh đánh thức nó dậy, Quỳnh
sững người vì thâý Huy đang ngồi nhìn mình
Huy! Anh tỉnh rồi sao, anh có biết là em đã lo cho anh lắm không
hả?-
Cô là ai? Sao lại ở trong phòng của tôi?
Anh …….nói gì vậy? Em là Quỳnh đây mà, anh không nhận ra em
sao?
Quỳnh nào? Tôi không quen, cô ra khỏi phòng tôi đi!
Anh không nhớ em sao? Sao lại có chuyện như vậy được!. Không thể có
chuyện như vậy được. Anh lại lừa em đúng không? Anh nói đi, anh nói
là anh đang lừa em đi, em sẽ không giận anh nữa đâu.Anh không nhớ
gì thật sao, anh không nhớ chúng ta đã cùng nhau đi dự sinh nhật
bạn của rồi chúng ta còn dành nhau con gấu bông nữa, chúng ta còn
hay cãi nhau nữa, rồi anh còn hay tới hiệu bánh để làm phiền em
nữa, anh còn tỏ tình em ở khgu du lịch nữa anh không nhớ gì
sao?
Cô đang nói nhảm gì vậy? Tôi không có chút ấn tượng nào cả? Ra khỏi
phòng tôi ngay.- Mặt Huy chẳng có tí nào là đùa cả.- Tôi cần yên
tĩnh.
Anh cũng không nhớ là anh cũng đã tặng nhẫn nhau em rồi sao, chính
anh đã đeo nó vào tay em cơ mà, anh không nhơ thật sao?- Quỳnh nói
trong nước mắt, nó không thể tin những việc đang xảy ra.
Vậy nhẫn đâu? Chiếc nhẫn đó đâu
Đây nè- Quỳnh giơ tay mình lên.- Thôi chết!
Đừng có lảm nhảm nữa ra khổi phòng tôi ngay đi, tôi không muốn nghe
cô nói nhảm nữa.
Được rồi em sẽ ra, anh hãy cố nhớ lại đi, anh không thể quên em như
vậy được….
Quỳnh đứng dậy ra khổi phòng, nhưng vừa đi được vài bước thì nó cảm
thấy đầu óc quay cuồng, nó ngã xuống sàn nhà, trước khi ngất đi nó
nghe thấy ai đó gọi mình “Quỳnh…em không sao chứ”
Quỳnh tỉnh dậy. nó nhìn xung quanh, không phải là phòng nó, có ai
đó đang nắm chặt lấy tay nó, nó nhìn xuống, đó là Huy.
Em tỉnh rồi sao?
Sao em lại ở đây?
Anh xin lỗi. Anh không biết là em đã thức suốt đêm để ngồi bên cạnh
chăm sóc cho anh
Anh nhớ lại rồi sao?
Anh xin lỗi, anh không biết là em bị cảm lạnh mà vẫn cố gắng bên
cạnh chăm sóc cho anh. Anh xin lỗi, anh không biết mà còn nói dối
để trêu ghẹo em nữa.- Em muốn đánh thì cứ đánh anh đi.
Anh …..được rồi, anh dám lừa em hết lần này đến lần khác, em sẽ
không tha cho anh đâu.
Em muốn làm gì anh cũng sẽ chịu.
Vậy thì anh hãy chuẩn bị tinh thần đi, em sẽ không nhẹ tay
đâu
Em định đánh anh thật hả?
Đừng nói nhiều nữa, anh nhắm mắt lại đi?
Được rồi?- Huy nói rồi nhắm mắt lại
Anh chuẩn bị đi, em không nhẹ tay đâu- Nói rồi Quỳnh tiến nhanh tới
đặt lên môi Huy một nụ hôn chớp nhoáng. Khiến Huy bất ngờ mở mắt
tròn xoe nhìn Quỳnh.Còn Quỳnh thỉ đỏ ửng cả mặt, cúi xuống nhìn
cái….gối ôm
Thì ra đây là hình phạt của em sao? Tiếc thật đó, biết thế này thì
anh đã lừa em nhiều hơn nữa rồi.
Anh dám …..-Quỳnh vừa ngẩng mặt lên thì Huy nhanh như chớp ôm lấy
Quỳnh, hôn lên môi Quỳnh.
ÚI, Cảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi- giọng của Vân từ ngoài cửa khiến
hai người giật bắn người, vội đẩy nhau ra, mặt cả hai nóng
bừng
Em đến đây làm gì?- Huy hỏi
Em và Vũ nghe nói anh bệnh nên tới thăm thôi, ai ngờ lại làm trở
ngại cho đôi bạn trẻ.
Cậu nói gì vậy hả?- Quỳnh đỏ mặt.
Thôi thấy hai người khỏe mạnh thì được rồi. Tụi tui về đây-Vũ lên
tiếng
Ở lại chơi đã sao vội vậy?-Huy quay sang hỏi
Tụi em còn phải đi hẹn hò nữa không có thời gian cho hai người
đâu.Thôi em đi đây.
Vân và Vũ đi rồi để Huy và Quỳnh ở lại, đột nhiên hai người ngại
ngùng chẳng nói với nhau lời nào cả. Cuối cùng thì Huy cũng lên
tiếng
Ah. Anh có cái này muốn cho em xem.
Cái gì vậy?
Bí mật!, đi theo anh rồi sẽ biết-Huy nháy mắt tinh nghịch
Huy dăt Quỳnh tới một căn phòng khác.
Tới rồi.Em mở của ra đi.
Có gì mà anh có vẻ bí mật quá vậy?- Quỳnh vừa mở cửa vừa hỏi Huy.
Vừa mở của phòng ra Quỳnh không thể tin và mắt mình nữa, một căn
phòng đầy ắp gấu bông.- WOW, đẹp thật đó!
Tất cả là của em đó.
Thật sao?
Đương nhiên. Em không nhớ là anh đã từng hứa sẽ tặng thật nhiều gâu
bông cho em sao?
Anh vẫn nhớ sao?
Đương nhiên rồi.
Ôm gấu bông mà ngủ thì thích biết bao nhiêu.Cảm ơn anh nha
Nhưng mà tụi gấu bông này nó nói với anh là tụi nó cũng không muốn
rời xa anh, vậy phải làm sao đây?
Làm sao mà nghe gấu bông nói được chứ?
Thật đó. Tụi nó nói là muốn em về đây ở chung với anh và tụi nó
luôn cho vui đó
Anh thật là..
Anh thật lòng đó, em có đồng ý lấy anh làm chồng không?- Huy quỳ
gối xuống, lấy từ trong túi ra một cái nhẫn.
Sao cái nhẫn lại ở trong tay anh.
Đó là bí mật. Em hãy trả lời câu hỏi của anh đi!
Chưa được.
Tại sao?
Em còn đi học mà, rồi còn phải đi học đại học nữa làm sao mà lấy
chồng được.
Anh sẽ chờ, anh sẽ chờ tới khi em học xong được không?
Nhưng mà ai đảm bảo là anh sẽ không thay lòng đổi dạ chứ?
Anh xin thề với trời đất là sẽ yêu một mình em thôi, nếu anh thay
đổi thì sẽ bị…
Em tin anh mà- Quỳnh lấy tay ngăn miệng Huy lại.
Vậy là em đồng ý rồi đúng không?
Quỳnh không nói gì chỉ im lặng lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo vào
ngón áp út trên tay mình
THE END