-êu, con Linh nó seo thế
-ah uh –Phong gãi đầu -tại anh lỡ mồm gọi Linh là ..là….
-là Gì?-nhỏ tò mò
-là…là…
-anh thử nói lại lần nữa xem?-Linh gằn giọng
-ah’, hok nói đâu-Phong chạy tới gần Linh-đưng giận nữa mừ-Phong kéo áo Linh
-hok
-e hèm Phong nèy -nhỏ cười gian-mì ngon lắm, thưởng cho Phong cái “mi” nè
-Thiệt hả-Phong nói
-áh hok dc, Phong là của tui-Linh chạy đến ôm Phong lại
-sax, bà nì vui thiệt
-keke
Sau đoá thì Phong cùng Linh đi đâu đoá tg hok bik, còn nhỏ thì…tung tăng đi một mình(I’m free).Tuy đi một mình nhưng nhỏ cũng bị chú ý lắm lắm ý
==========================
Sáng hôm sau, nhỏ cùng mọi người tập trung lên xe.Chỗ ngồi được sắp xếp như ngồi trong lớp , lớp nhỏ hăng dễ sợ quậy tưng bừng lun, làm bác tài xế mấy lần suýt lạc tay lái.Chơi hăng là thế nhưng đến trưa đứa nào cũng lăn ra ngủ. Hoàng Thiên lặng nhìn khuôn mặt đáng yêu của nhỏ, trông nhỏ ngủ thật bình yên.”sẽ mãi như thế nhé nhox”
Xếp phòng, 4 người một fòng nhưng nhờ “mua chuộc” được cô giám thị nên fòng nhỏ chỉ 3 người là nhỏ , hana và Linh nhưng đổi lại fòng Hoàng Tử lại 5 người (keke do coá Chris chen zô nữa mừ ^^)
Vì đi xe wa’ mệt nên, mọi người ngủ một lèo đến sáng.
+++++++++++++++
-Kún dậy mauuuuuuuuu-tiếng Linh vọng trên quãng 8
-hok dậy đâu-nhỏ kéo chăn trùm lấy đầu
-mày hok dậy thì Hoàng tử bị kướp mất thì tao mặt kệ ddeeys nhá
-á-nhỏ bật dậy ngay lập tức
-trò nèy hịu nghịm thật –Hana cười =phải áp dụng mưói được
-Linh-Mai khều vai Linh
-dạ-Linhway lui(lễ phép dữ)
-coi kìa-Mai chỉ ra ngoài cửa
-áh, Phong-Linh hét lên rùi chạy ra ngoài ngay lập tức(đơn giản vì Phong đang bị mấy cô bám dữ wa’ mừ)
-Cái Linh đâu rùi chị-nhỏ vừa rót ly nước vừa nói
-ra ngoài tìm chồng rùi, keke
-oạch, thế chị hok đi tìm”ox” àh
-khỏi cần, ai mà thèm
-Chị nói đếy nhá, em bảo ảnh đi tán mấy chỉ
-ê, ê hok dược làm bậy ah nha, Vũ của chị mà bị cướp là chị hok để yên đâu nha
-xí, Vũ của chị, mưói hok thèm mà
-thôi, anh iu của Yuko đang ……-chưa nghe Mai nói hết lời thì nhỏ đã chạy biến
-tụi nhóc vui thiệt, đúng là nhóc con chỉ biết chạy tìm người yêu-Mai cười thầm –còn mình thì sao nhỉ? Cũng đi tìm người iu thui –Mai cười rùi way đi^^ (bà này còn là nhox mà cứ như ngừi nhớn)
=====================
Trong fong Hoàng Thiên
<alo!baba hả>
<vâng con biết rùi ạ>
<con sẽ cố gắn làm ạ>
<dạo này mama con thế nào ạ>
<mẹ vẫn khoẻ àh, vâng thui ba>
Sau khi ông Lâm vừa cúp máy, Hoàng Thiên ném mạnh cái điện thoại vào tường, rít lên
-Giả tạo! tại sao hả! tại sao ông luôn đối xử bất công như thế! khoẻ àh, mẹ vẫn còn khoẻ! mẹ đã bị ông làm cho như thế còn khoẻ gì chứ?
Hoàng Thiên khuỵ xuống, nước mắt rơi( tự trọng của một đứa con trai hok cho fép Hoàng Thiên khóc )
-Ông đâu biết mẹ mắc bệnh đâu? nếu ông chỉ để tâm đến mình Hoàng Tử tahì sao còn sinh ra tôi làm gì hả?tại sao lại khiến mẹ tôi đau khổ thế chứ.Tôi hận ông……….
Nhỏ luồn chân vào cát rồi hất lên, bỗng nhỏ cảm thấy nhói nhói ở chân thì ra là do vỏ sò.nhỏ nhặt nó lên, “cái vỏ sò đẹp thật”-nhỏ thik thú reo lên rồi lại buồn
-Giá như coá Hoàng tử ở đây haizzzzzzzz…-nhỏ thở dài
-Làm gì ngồi đó mà thở dài thế cô nương-Hoàng Tử từ đâu đén chìa ra cho nhr một chiếc vỏ sò rất đẹp
-đẹp wa’, anh lấy dâu hay vậy
Hoàng Tử hok nói gì chỉ mỉm cười
-Hok fải anh đi tập ah
-Tạp xong rồi, -rồi hoàng Tử ghé sát tai nhỏ thì thầm -nhớ anh lắm ah
-đâu coá, ai mà thèm nhớ anh chứ -nhỏ cãi mặt đỏ phừng
Hoàng tử lại cười”dễ thương thật”
NHỏ một tay cầm dép, một tay cầm vỏ sò đi dọc bờ biển, Hoàng Tử chỉ mỉm cười lẳng lặng đi theo sau .Thế này là đủ, đâu cpoá cần gì nửa nhỉ, hok ai nói gì nhưng cảm thấy rất vui rồi , dù nhỏ đi trước Hoàng Tử đi sau nhưng trong lòng nhỏ hoàng Tử luon sát cánh.
Hoàng Thiên lặng nhìn Hoàng Tử và nhỏ rồi mỉm cười …………..
“sẽ hok dễ đâu fải hok hoàng Tử , nhưng nếu anh làm Giang vui thì ...chúc cả hai hạnh phúc…..”
<alo ba àh>
<con hok làm được đâu>
<anh Hoàng Tử muốn gì thì hok thể ngăn cản được! ba bik mà>
< với lại Giang rất tốt, nhà cô ấy cũng môn đăng hộ đối đấy……>
<tuỳ ba thooi> Hoàng Thiên nói rồi cúp máy mỉm cười tuy dây là một chuyện chẳng đáng cười
Mới cách đây mấy phút, Hoàng thiên rất hận hận bố, hận Hoàng tử còn bây giờ lại giúp hoàng Tử bên người mà mình yêu, cạu thật hok hỉu nổi mình nữa nhưng khi vui thì điều gì khiếnc on người ta vui
Người ta thường nói “hạnh phúc là khi thấy người mình yêu hạnh phúc” người ta vẫn thường dùng câu đ để nguỵ biện cho sự đau khổ của mình, đã có ai làm được như thế chứ? Hoàng Thiên cũng vậy, cậu hok bao giờ tin cái câu mà người ta thường nói đó, cậu đã rất đau khổ khi bik nhỏ thik Hoàng Tử, và đau khổ hơn khi tháy nhỏ khóc, và bây giờ cậu đã tin, tin cái câu nói đoá là thật , chẳng fải sao? Hoàng Thiên cảm thấy niềm vui len lỏi trong tim khi thấy nhỏ cười tuy người làm nhỏ cười hok fải là Hoàng Thiên .
Những hình ảnh lúc đầu gặp mặt và những lúc hai đứa đối đầu, nhỏ đã bước vào trái tim khi nào mà Hoàng Thiên chả biết .Hoàng thiên nhắm mắt thì thầm;
“ ……..thế nhé, những kỉ niệm sẽ mãi trong tim Thiên, sẽ hok bao giờ phai dâu , .Khi hok coá Hoàng Tử bên cạnh thì Thiên luôn sẵn bờ vai như một đứa bạn thân Giang nhé.. ..chúc Giang hạnh phúc……….”
Hoàng thiên mỉm cười .nụ cười đầu tiên trong ngày-nu cười lúc hoàng hôn
==========================
Đại ca, chị định thế nào ạ, nhìn con bé đó ngứa mắt quá.
-Hừm, từ từ đi con bé đó phải đánh cho nó một trận
-Tối nay đại hội sẽ ra tay chứ ạ
-uh-đứa con gái được kêu đại ca cười, thật man rợ.Bọn chúng bàn gì gì đoá một lúc thì toả ra về…………..
Đại hội Đêm (chuyến đi này thực sự là chuyến giao lưu giữa các trường danh tiếng )
Mở đầu hội là hiệu trưởng trường nhỏ len nói nói gì đó rồi buổi tiệc bắt đầu, buổi tiệc đứng. Vừa khai mạc thì Hoàng thiên hok thấy nhỏ đâu, cả nhỏ Linh nữa
MỞ đầu chương trính là tiết mục hát của lớp 11A1 bài hát “mưa kí ức”
Nhạc dạo lên, Vũ liền đọc ráp
“Trong cơn mơ a vẫn thấy những tiếng cười vẫn còn nơi đó
và e đã ra đi...để tiếng cười không còn nơi đó
1 mình a gác trống dìu hiu...a đã khóc cho cuộc tình mình
để h đây mỗi ng 1 nơi...2 trái tim thuộc về 2 hướng
2 nơi 2 tâm hồn....2 lối đi và 2 suy nghĩ...2 cuộc sống đã ko còn có nhau
để h đây 1 mính a bơ vơ hiu wạnh trong nỗi đau mình anh”
Vu vừa dứt Mai típ lời “Tình mình là cơn gió khiến cho ta dc mãi gần bên nhau
Tình mình là tia nắng khiến cho đôi ta mãi ko cách xa”
Vũ típ “
Anh yêu em như trăng với sao lun kề cận bên có nhau
De cho chúng ta dc trọn đời bên nhau”
Mai
Hãy nhớ nhé a iu lời mà e hứa mãi mãi bên e
Và lời hứa khi xưa h đây chỉ còn mộng mơ tan vỡ
Mà h này chỉ có mình a khóc với bong tối vậy wanh
Lời mà ng đã hứa chẳng lẽ chỉ là của giấc mơ thôi
Một mình a lê bước lần trong bong tối với nỗi cô đơn
Và trong con tim dang rất đau ng ơi
Vu
Chút ánh sang trong đêm tìm soi bong e về đây với anh
Người ra đi wên mau tình yêu đắm say ta trao hum nào
Chỉ còn giấc mơ giấc mơ trao về nhau
Khi Mai hat gan xong thi minh Thien o trong doc doan rap
“làm sao bây h làm sao đây a có thể có e những tháng wa
ngày tháng mà đôi ta bên nhau...h chỉ còn lại là mộng mơ
một giấc mơ chỉ có mình a ko còn e đi cùng bước nữa
phương trời xa e nào có bít...a khóc thầm cuộc tình chúng ta”
Rồi cứ thế cả hai hát cho đến hết bài
Igongj củ hai người kha shay làm mọi ngư ngất ngây luôn
TIẾP THEO LÀ TIẾT MỤC NHẢY CỦA LỚP 10Q ………….
vừa nghe đến 10Q hội trường vỗ tay rào rào, gì chứ nhảy à sở trường của lớp nhỏ(hèn chi lúc nãy hok thấy)
Cả hội trường tối đen, tiếng nhạc vừa lên, hình ảnh của nhỏ và bạn nhỏ hiện len mờ ảo ……….. nhạc bài don’t don’t làm khuấy động không gian
Cả bọn con trai ngồi quỳ xuống tay cầm mũ phốt còn nhỏ và Linh thì nhảy được một lúc thì dổi lại là tụi con trai (5 đứa ) , tụi nó vứt mũ mắt đeo mặt nạ
Sau đó thì hợp lại nhảy chung, nhỏ và Linh đứng trên su đó tụi con trai xếp sau……..
rồi từng người nhảy .Nhỏ và tụi bạn nhảy khá điêu luyện, xoay , nhào lộn,… kể cả những dộng tác khó đèu làm được, hok những thế còn sáng tác một số điều nhảy mới nữa chứ, mọi người ở dười vỗ tay rần rần………
hộc hộc -nhỏ vừa uống nước vừa thở
-làm gì ghê thế mày-Linh hỏi
-tao mệt quá -nhỏ nói vẫn hok ngừng thở
-chết cha mày bệnh rồi-Nam đặt tay lên đầu nhỏ rồi bế thốc nhỏ lên
Nhỏ hok còn sức để nói nữa, nhỏ ngất lịm tren tay Nam ……….
Bóng Nam bế nhỏ lướt qua , hoàng Tử chợt thấy wen wen nhưng vì tụi bạn kéo đi nên Hoang fTử nhanh chóng wên chỉ có thắc mắc “sao nhỏ hok tới tìm mình?!”
Sao nhỏ này nói mua nhìu đồ thế nhỉ, định khuân cả siêu thị về nhà chắc mà quái toàn kẹo với bánh nữa chứ….. –Linh vừa di vừa lẩm bẩm một mình(Linh vẫn đang mặc bồ đồ lúc nãy nhảy)
NHìn từ xa bọn con gái tưởng Linh là nhỏ nên hok nói hok rằng bay vào đập tối tấp, bất ngờ vì bị đánh Linh hok kịp phản ứng ……
-đủ rồi-giọng một đứa con gái vang lên
Linh nhìn lên, mắt hơi nhoà, hình ảnh một co gái với mái tóc dài hiện ra trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên mờ ảo……cố nhìn nhưng Linh vẫn hok nhìn ra người con gái đó là ai
-ái chà, đây hok phải giang mà là cô Linh -đứa con gái gí sát vào mặt Linh, đứa con gái đó bóp mặt Linh quay thẳng vào mình
-Tuy Giang quyến rũ Hoàng Tử nhưng cô cũng đâu coá vừa đâu nhỉ, dám cặp với cả Phong kơ đấy, cô chán sống rồi ah
-Lắng tai mà nghe nè-giọng đứa con gái lại vang lên
-cô cũng chỉ thuộc hạng tép riu nên đừng còn lén phén đến gần Phong, còn nữa về nhắn với con Giang rằng nếu nó còn gần hoàng Tử thì ……..-đứa con gái bỏ lửng câu nói cất tiếng cười man rợ
-Cô cô là ai? bảo tôi xa Phong ah đừng coá mơ, hay là Phong hok thik cô nên cô ghen
-Cháttttt –kái tiếng đó vang lên chua chát, khoé môi Linh đã xuất hiện máu, chân tay Linh trống rỗng đầu óc quay cuồng nhưng vân cố nói
-mày nói kái gì?-đứa con gái vừa tát Linh nói giọng chua le``````
-hừ, tụi mày đừng coá mơ được Hoàng tử để ý đến và đừng coá đụng vào Giang nều không ….. –Linh cảm thếy đầu óc quay cuồng
-nếu không thì sao-đứa con gái mỉm cười ngạo mạng
-……….-Linh chỉ nhìn đứa con gái rất đẹp đó bằng một ánh mắt đầy căm phỡn
- sao mày hok nói hả con khốn ?-một con đá vào bụng Linh, Linh ôm bụng quằn quại
-Mấy người làm gì thế?-một tiếng con trai vang lên
-có người rút thôi-một đứa nói thế là cả bọn chạy hok wên để lại những tiếng đe doạ …….
-Linh sao lại thế nèy –Phong nâng đầu Linh lên
-em….-Linh mỉm cười rồi ngát đi trong vòng tay Phong
-Linh…Linh>>seo lại thế này-Phong ôm chặt Linh vào lòng
Trong lúc đó …….Hoàng Tử đang chơi cùng bạn, vui vẻ, cậu đâu bik rằng nhỏ ốm chứ ………
Càng lúc Hoàng Tử càng thấy lạ :nhỏ hk đến tìm mình ư” , sau khi cực kỳ cố gắng thoát khỏi đám bạn Hoàng tử chạy đến chỗ lớp nhỏ, nghĩ tới tụi con gái Hoàng Tử ngao ngán nên đi tìm Chris
-Chris, Giang đâu rồi-Hoàng tử hỏi
-bệnh nên về trước rồi-Chris cho một quả nho vào mồm nói
-nhỏ bệnh mà cậu tỏ thái đồ ấy ah
-này, này anh là người yêu Yuko hay là tôi hả -chris chợt chùn xuống -đừng lo chuyện thường thôi mà, hoạt động quánhiều làm Yuko dễ ốm lắm
Hoàng Tử hok ngeh Chris nói nữa chạy gấp về khách sạn
-Nam, Giang đâu
-suỵt, Giang đang ngủ hạ sốt rồi –Anm vỗ vai ahoàng Tử kiểu bảo an tâm –anh vào hok?-anm nhìn về hướng phòng nhỏ
-…….-Ahoàng Tử hok nói gì, từ từ mở cửa rồi nhẹ nhàng ngồi gànn nhỏ
Hoàng Tử khẽ cầm tay nhỏ, tay Giang nhỏ và ấm thật, Hoàng Tử khẽ nói, khuôn mặt của nhỏ lúc ngủ thật bình yên …………Hoàng Tử khẽ hôn lên trán nhỏ ……bình yên thật ………..
Nhỏ thức dậy , đã 2h sáng rồi, nhỏ quay quannhìn thì thấy Hoàng Tử đang ngủ tay nắm chặt tay mình, nhỏ khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt má Hoàng Tử , mèm thật, dễ thương nữa “hoàng Tử rất giống baby nhỉ”nhỏ nghĩ rồi tự cười(mắc bệnh điên =.=”)(_ _”)
….chút nữa…..chút nữa……được rồi….(bik nhỏ đang làm gì hok? Rút tay ra khỏi tay Hoàng Tử ạ ^.^) nhỏ lấy chăn đắp lên người Hoàng Tử rồi cúi xuống…hôn nhẹ lên má hoàng Tử (thường ngày thì Hoàng Tử hok cho rồi) , nhìn xung quanh bây giơg nhỏ mới bik là mọi người gần tập trung qua hết đây…….
Bên cạnh giường nhỏ , Linh đang nằm, Phong cũng ngồi gần đó nằm lên tay Linh..
“quái,tại sao Phong lại wa đêy, hai người này hok phải tình tứ thế chứ” nhỏ bước nhẹ sang chỗ Linh, khuôn mặt Linh có vẻ mệt mỏi, một bên sưng lên
“sao lại như thế “-nhỏ tự hỏi, với bản tính tò mò có sẵn, lẽ ra nhỏ đã kéo Linh dậy để hỏi cho ra nhẽ rồi nhưng thấy Linh như vậy nhỏ hok mún làm phiền Linh,
Nhỏ thức dậy , đã 2h sáng rồi, nhỏ quay quannhìn thì thấy Hoàng Tử đang ngủ tay nắm chặt tay mình, nhỏ khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt má Hoàng Tử , mèm thật, dễ thương nữa “hoàng Tử rất giống baby nhỉ”nhỏ nghĩ rồi tự cười(mắc bệnh điên =.=”)(_ _”)
….chút nữa…..chút nữa……được rồi….(bik nhỏ đang làm gì hok? Rút tay ra khỏi tay Hoàng Tử ạ ^.^) nhỏ lấy chăn đắp lên người Hoàng Tử rồi cúi xuống…hôn nhẹ lên má hoàng Tử (thường ngày thì Hoàng Tử hok cho rồi) , nhìn xung quanh bây giơg nhỏ mới bik là mọi người gần tập trung qua hết đây…….
Bên cạnh giường nhỏ , Linh đang nằm, Phong cũng ngồi gần đó nằm lên tay Linh..
“quái,tại sao Phong lại wa đêy, hai người này hok phải tình tứ thế chứ” nhỏ bước nhẹ sang chỗ Linh, khuôn mặt Linh có vẻ mệt mỏi, một bên sưng lên
“sao lại như thế “-nhỏ tự hỏi, với bản tính tò mò có sẵn, lẽ ra nhỏ đã kéo Linh dậy để hỏi cho ra nhẽ rồi nhưng thấy Linh như vậy nhỏ hok mún làm phiền Linh,
Nhỏ mò xuống bếp, từ trưa đến giờ chưa có gì bỏ bụng. “Mà ăn cái gì nhỉ, mình đâu bik nấu ăn đâu,hjx” “làm sao h” , thôi đành vậy.Nhỏ lấy cái áo khoát lên mình rùi ra ngoài.
Đã khuya,trời tối như mực, nhỏ bước từng bước, thấy lòng thanh thản lạ(hok sợ ma hả trời?!?)
-Máy quá, coá quán mở-nhỏ ghé vào cái quán đó mua một ít đồ ăn ròi về
Nhỏ nghe có tiếng bước chân theo sau, nhỏ bước nhanh thì bc chân đó bc nhanh nhỏ bước chậm thì bc chân đó chậm lại. Một cơn gió lạnh lùa vào tóc, tiếng xào xạc từ đám cỏ phát ra tật ghê sợ, thấy lạnh cả sống lưng, nhỏ co rúm người bước đi thật nhanh….. đầu hok tưởng tượng về những viễn cảnh sẽ xảy ra
-…là một tên dâm tặc, má ơi kứu kon…-nhỏ khóc thàm trong bụng –hay là…….ma, hu hu , ma kon sợ ma –nghĩ đến ma là nhỏ chạy như điên, tiếng bước chân sau lưng cũng gấp gáp dần
Hok có sức để chạy nữa, nhỏ lấy hết bình sinh……nhắm mắt way lui đằng sau( sao lại nhắm mắt >.<”) và…….hok có ai, nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, chẳng lẽ là……..ma…………
-này ……….. -một bàn tay đặt lên vai nhỏ và nhỏ ……..xỉu
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
này ……….. -một bàn tay đặt lên vai nhỏ và nhỏ ……..xỉu(gặp Ryank thig Ryank cũng xỉu lun áh =.=”)
-này, Giang cô sao thế -Hoàng Thiên lắc lắc vai nhỏ nhưng hok nhõ đã ngất vì wa’ sợ (phù)
Hoàng Thiên nhấc bổng nhỏ lên bế về khách sạn
Vừa về khách sạn chưa đầy một tiếng thì nhỏ tỉnh, vừa mở mắt nhỏ vừa hét:
-MAAAAAA-rồi bật khóc ngon lành- huhu oa oà
-trù ui, im dùm tui, hok ai tưởng tôi ăn hiếp tôi thì khổ
-ma ma, áh mámì kứu kon-nhỏ không nghe Hoàng Thiên nói, nhắm mắt khóc
-này, hok im là tôi…..ăn thịt kô đó –hoàng Thiên doạ lúc này thì nhỏ nín bặt, mở mắt, vừa thấy hàng Thiên nhỏ chợt đỏ mặt (ngượng thật, lại để thấy Hoàng Thiên thấy cảnh này) tháy nhỏ đỏ mặt Hoàng thiên bất cười
-trông cô ngốc hết sức
-……-nhỏ rất tức nhưng chẳng làm được nên vội lảng sang chuyện khác –sao tôi ở đây
-tự nhiên cô xỉu làm tôi hết hồn nên mang cô đến đêy-hoàng Thiên vừa noi svừa mang ra một tô phở nóng hổi
-đúng rồi lúc đó tôi…tôi..gặp ma, đáng sợ quá -nhỏ co rúm lại quắc mắt nhìn quanh
-cô dám nói tôi là ma hả -hoàng Thiên ngồi đến kề sát mặt nhỏ
-tôi hok nói cậu, lúc đó tôi nghe tiếng chân nhưng lúc quay lui đâu thấy người -nhỏ dẩy Hoàng Thiên ra, đỏ mặt.
-cô đúng là ngốc xít mà, tôi đứng cạnh cô thì cô quay sang làm gì có ai chứ -Hoàng Thiên cốc vào đầu nhỏ
-Đau, hok được cốc đâu tôi -nhỏ với tay cốc lại
-vậy thì hok cho cô ăn –Hoàng Thiên dành lấy tô phở trên tay nhỏ nhưng thấy cái mặt “ngu ngu” của nhỏ y như mèo con thì Hoàng Thiên lại hok nỡ nên đưa lại cho nhỏ, Hoàng aThiên nói giọng đanh lại
-cô ăn nhanh rồi về fòng đi –hoàng Thiên bỏ ra ngoài
NHỏ hok hỉu tại sao Hoàng thiên lại có thái độ như thế, vừa mới vui ve lại tự nhiên nổi cộc, nghĩ là thế nhưng sau khi ăn xong là nhỏ quên ***, nhỏ mở cửa bước về fòng …….. cũng đi ngủ thôi nhỉ
=====================
Hoàng Thiên xọc tay vào túi quần, bước đi trên cát,….đúng cái chỗ này ban sáng Hoàng Tử cùng nhỏ vui đùa,……… tuy hok có nhỏ đi cùng nhưng Hoàng thiên vẫn có thể cảm nhận được khuôn mặt nhỏ vui vẻ,cùng vúi giọg thik thú .hoàng Thiên khẽ nhắm mắt đẻ tận hưởng cái lạnh đến thấu xương lùa vào mái tóc.Ngồi bệt xuống cát, hoàng thiên nhặt ột viên đá ném thia lia và biển.Tối thui, hok bik viến đá đã xoáy mấy vòng trên mặt hồ hay là chìm ngay lúc đó, ssó phận cũng vậy, đâu ai bik mọi chuyện rồi sẽ về đâu ………….
Hoàng Thiên đứng lên hét to trong gió
-I LUV UUUUUUUU-Hoàng Thiên hét thật to như muốn giải toả cia smà lâu nay vẫn chịu, thế nhé,gửi lời yêu này vào gió-nhớ giữ giùm tôi nhé gió, hok được cho cô ấy bik dâu đếy –Hoàng Thiên khẽ mỉm cười, mọi buồn đau sẽ theo gió, mọi buồn đau sẽ được gio giữ chỉ riêng mình gió và Thiên bik …………
6h! nhỏ bật dậy (hok ngờ hôm nay nhỏ lại dậy sớm vậy), hoàng Tử đã dậy và đo từ lúc nào.Nhỏ nháo nhác tìm quanh, và …..
cạch! Hoàng tử đẩy cửa bước vào .
-hoàng Tử -nhỏ ôm chầm lấy Hoầng Tử
-làm gì thế -hoàng Tử hơi bất ngờ đẩy vội nhỏ ra. nhận thấy sự đường đột của mình nhỏ quay đi dấu đôi má đỏ ửng.Tháy nhỏ ngượng Hoàng tử bật cười vì trông nhỏ………đáng iu quá
-anh cười gì chứ ?-nhỏ lấy tay che mặt
-cười em-Hoàng Tử trả lơid thẳng
- em hok cho anh cười ?-nhỏ trả lời bướng bỉnh
-kệ em
-……-nhỏ đỏ chín mặt, ăn nói kỉu này chắc cnhỏ hok thắng nổi Hoàng tử
cạch! Vũ bước vào thấy cô em đang chín mặt lên tiếng kứu bồ
-ê, mày đừng coá thấy nó hiền mà bắt nạt nha
-hiền, hok dám đâu
-em đâu có dữ-nhỏ vênh ặmt lên cãi
-đếy –haòng Tử bật cười
-hu hu anh ơi Hoàng tử ăn hiếp em hức hức -nhỏ giả vờ khóc
-tốt quá –Vũ thốt lên
-tốt kái gì chứ, em của anh bị ăn híp mà anh nói thế hử
-ở nhà anh đâu làm gì được mày, bây giờ có người quản d]ợc mày thì tốt quá rồi-Vũ nháy mắt rồi đập tay với hoàng tử
-hu hu, em méc chị Hana cho koi, anh ăn híp emm, chị Hana ơi -nhỏ kêu lên, ngay lập tức Hana chạy đến sốt sắng
-chuyện gì thế?
-chị Hana , anh Vũ đi chơi cùng một chị nào đấy xinh lắm, anh ấy…hức hức……
-hok coá-Vũ tái mét mặt chối
-im –hana way sang nói làm Vũ im thít hok dám mở miệng –em nói típ đi
-anh ấy nói em mà nói với chị thì…thì….
-anh đâu có
-……….
-thì thì…..anh ấy sẽ đánh em hú oà
-hừ -Hana tức khí bỏ ra ngoài , Vũ lật đật chạy theo hok quên quay lại ném cho nhỏ một cái nhìn cảnh cáo còn nhỏ thì….cười hj` hj`
-Thiệt hết biết, thua em luôn –hoàng Tử xoa đầu nhỏ mỉm cười
-khà khà, lần sau cho chừa cái tội bắt nạt em
-ah mà hôm nay là ngày mọi người đi leo núi phải hok
-uk, em thay áo quần rồi xuống dưới anh đợi –Hoàng Tử hôn nhẹ lên trán nhỏ rồi bước xuống
nhỏ ngồi bất động mất mấy giây rồi…tự sướng “Lần đầu tiên thấy Hoàng tử dịu dàng với mình như thế, vui quá”
Nhỏ thay vồi quần áo, đơn giản chỉ là mọt chiếc quần jean thụng, một chiếc áo thụng có dòng chữ dễ thương “ I luv all”, cọt tóc xéo một bên, hơi xoăn(tóc nhỏ đã dài từ lúc nào), thêm một chiếc mũ tai bèo nhưng vành hok rộn cho mấy, thêm một đôi bata đen trắng, đơn giản là thế nhưng trông nhỏ cực kỳ dẽ thương……………
[hok bik buổi đi này sẽ như thế nào?]
Sao cô lề mề quá vậy, đội chúng ta mà về út cô chết với tôi –Hoàng Thiên cằn nhằn
-hừ, tôi đi hết sức rùi, có ngon cậu đi đi -nhỏ cãi lại, mồ hôi ướt đẫm lưng áo .Chảng là mấy lớp chia nhau thành các nhóm thi leo núi ấy mà.
-thì tôi đi, ai bảo tôi hok đi đâu.đồ ốc sên –H.Thiên
-conf cậu áh…… đồ đàn bà-nhỏ gân cổ lên cãi
-còn cô, con gái gì mà chanh chua đanh đá, chẹp, sau này ai vớ fải cô thì khổ -haòng Thiên nói mắt ngó liếc sang Hoàng Tử
-cậu đúng là cái dồ cà chớn, vô duyên vô nợ hok ai nợ mà cũng đòi -nhỏ cãi
-đấy, đâu có sai đâu-Hoàng Thiên way qua cãi
-Thôi tôi xin hai người, hok bik mệt hả, hai người cãi nhau tốn thời gian lắm đi nhanh cho tôi nhờ -Phong mệt mỏi nói
-hừ, nhờ anh Phong đó nhá hok tôi hok tha cho cạu đâu-nhỏ
-cô làm gì được toi
-cậu…..-nhỏ cứng họng, đúng. nhỏ thì làm được gì Hoàng Thiên chứ cùng lắm là mè nheo thôi
-Thôi, đi
-uk-nhỏ ngậm ngùi
-Á!-nhỏ thét lên rồi ngã rầm , Haòng Tử chạy đến đỡ nhỏ đứng dậy mắng
-đi với chả đứng, thôi lên đây anh cõng –hoàng Tử đề nghị mặt hơi đỏ
-uk-nhỏ vui vẻ leo lên lưng hoàng tử
HoàngThiên cảm nhận được trái tim hơi nhói lên, đúng Hoàng Thiên đã có thể cư xử như bìn thường được với nhỏ nhưng với những tình huống này trái tim Hoàng Thiên lại nhói lên, một chút tàn dư tình yêu…… Hoàng Thiên đi nhanh về fía trước
-cậu ta bị sao đấy
-nổi điên lên chứ gì -nhỏ nhanh nhảu
-nào xuất fát
-em ……..em nặng lắm hả -nhỏ e dè hỏi
-uk
-thôi anh để em tự đi cũng được, cũng một đoạn khá xa rồi
-uk-Hoàng Tử nói rồi thả nhỏ xuống
-nhỏ chỉ biết thở dài như thế này này haizzz…..”người đâu thảng thắn thấy sợ”
[ai nói Hoàng Tử thẳng thắn, chỉ là chọc nhỏ chút thôi vs lại sắp đến nơi rùi]
Nhóm nhỏ tới nhất,thảm cỏ xanh mướt trải trước mặt, nhỏ ,Linh và mai reo lên thik thú “ôi đẹp quá”Nhỏ dang tay, nhắm mắt lại,bây giờ nhỏ cỏ thể cảm nhận được mùi cỏ phả trong gió, gió tạt vào mặt mát rượi làm khô những giọt mồ hôi của ai kia
Bêy giờ đang coá hai người đang trông rất giống nhau chẳng ai khác ngoài Hoàng thiên và hoàng Tử, cả hai xọc tay vào túi quần lặng nhìn nhỏ rồi khẽ mỉm cười (đúng là anh em mà^^)
Tụi nhỏ thả sực chơi đùa trong gió, rồi lại nằm phịch xuống cỏ nghỉ.Sau một ngày chơi đùa đủ thứ trường nhỏ lên xe ra về, xem ra ai cũng mệt mỏi
Vừa về tới nhà nhỏ thả phich người trên giường hok buồn thay quần áo
[đừng ngạc nhiên tại sao hok có Chris nhá, vì mới xong ngày đầu thì Chris đã bay về NHật oy`, lệnh của papa cấm cãi=.=”]
===============
Nhỏ vứt cái cặp lên bàn nắm thở dài
-haizz………..
-sao thế?-Hoàng Thiên hỏi
-haizz…….
-thở dài hoài haizz…….-Hoàng Thiên giả vờ “haizzzz..” chọc
-thôi hok nói với cạu nữa, xui xẻo -nhỏ quay ặmt qua chỗ khác và “haizz……..”
-ê cô nói ai xui xẻo hả
-tôi đâu nói cậu
Hoàng Thiên cứng họng quay qua nói chuyện cùng tụi con trai
Chả là hô, nay xui xẻo thật.Sáng sớm bị Vũ lôi dậy, đụng đầu trong nhà vệ sinh, tông phải cột điện, haizz……
Ngoài cửa lơp nhỏ, tụi con gái đang bu quanh cía gì đó, nếu là thường ngày thì nhỏ đã ra xem rùi nưhng hôm nay thì haizz… (lại haiz nữa hừm >.<”) bỗng Linh từ đâu chạy đến kéo tay nhỏ
-đi
-đi đâu-nhỏ mệt mỏi
-Hoàng tử của mày dang bị bao vây kìa
-hả-mắt nhỏ sáng lên, chạy về fía nhỏ Linh bảo
Nhỏ cố chen nhưng vãn chưa thấy được Hoàng Tử bống một tay kéo nhỏ lại, nhỏ quay lui thì ra lf Hoàng Tử
-Hoàng……..-nhỏ nói chưa hết câu thì Hoàng Tử bịt miệng nhỏ lại kéo lui sau trường
-Sao anh hok ngồi trong lớp mà ra ngpoài làm gì vậy -nhỏ trách
-anh qua tìm em mà
-tìm em-mắt nhỏ sáng lên
-uk
-nhưng có chiện gì
-ah, uh –Hoàng Tử lắp a lắp bắp, ặmt đỏ phừng
-anh sao vậy-thấy mặt hoàng Tử đỏ bừng nhỏ cứ tưởng……..Hoàng Tử sốt(_ _”)
-ngày 14-2, gặp em ở rạp chiếu phim nhé –Hoàng Tử nói rồi chạy biến để lại nhỏ đưng đơ như tượng luôn
-á , sướng quá-nhỏ vừa đi vừa mơ mộng và đụng fải thân cây(vô phước) nhưng nhỏ hok tức mà lại vỗ vỗ cái cây cười tít mắt (đúng là khi người ta vui, mọi thứ dều trở nên vui)
-ê cô bị mắc hội chứng đao hả -hoàng Thiên
Hok để ý đến câu nói có ý chọc ghẹo của hoàng Thiên nhỏ gật đầu đại
-sax-Hoàng thiên nhìn nhỏ đầy dò xét “con nhỏ ngày hôm nay sao thế cà)”
giờ ra chơi , trong lớp chẳng coá ai ngoài nhỏ và Linh, nhỏ kéo tay Linh nói:
-tao đã thắng đã chinh phục được Hoàng tử rồi-nhỏ hăm hở
-hả thiệt hok –Linh ngạc nhiên
-thiệt, vậy là trong trò chơi này tao đã thắng hoàng Tử đã thik tao
-uk, thiệt tình lúc bắt đầu trò chơi tao nghĩ HOầng Tử hok thik mày và tao sẽ thắng kia ai dè .haiz
-nhưng..-nhỏ cúi xuống thì thầm –tao đã thật sự thik Hoàng Tử oy` từ lâu tao hok còn xem đây là trò đùa nữa
Pip
-thưa ông đã xong
-dạ., tôi sẽ làm theo lời ông chủ
-vâng
============================
Ngày.tháng …….năm……….
Liên này ngày 14-2 anh hok thể bên em cả ngày được, anh đã tìm được một nửa riêng giống như em vậy, Liên ạ.Nhưng anh hok xem cô ấy như người thay thế em đâu, anh yêu cô ấy thật
Hôm nay anh đã hẹn cô ấy đấy,…………
Chính cô ấy đã làm anh quên đi nỗi buồn mất em, thời gian trôi nhanh thật ………em hãy chúc anh hạnh phúc Liên nhé………. Iu em lần cuuôí
============================
Hoàng Tử đi học về , đi thảng vào fòng, àng Thiên cũng vậy
-Cái gì thế này-Hoàng Tử cầm máy thu âm lên, bật
SỐC!-hoàng Tử ngồi phịch xuống ghé, một giọt nước mắt rơi (ai bảo con trai hok được khóc)
Hoàng Tử cứ thế ngồi thư người như mất hồn……mọi thứ vở tan….kết thúc hy vọng……………
==========================================
14/2 ngày Valentine
Nhỏ, chính xác là nhỏ đang đứng trước rạp chiếu phim.Nhìn từng cặp đôi bước vào trong đoá mà nhỏ cảm tháy lo lắng, vì sao ư? Vì giờ này Hoàng tử vẫn chưa tới, đã trễ giờ hẹn 1 tiếng rồi . 1.giọt….2giọt……cơn mưa ào tới 1 cách bất ngờ mọi người chen chúc nhau tránh mưa làm nhỏ mún ngộp thở .
Hoàng tử hok đến , lại phải chen chúc thế này, làm nhỏ tủi thân hok thể tả, ai cũng có cặp có đôi…..chỉ mình nhỏ…….chỉ mình nhỏ.đứng đó……cảm giác đoá làm nhỏ mún oà khóc, nhưng trong đêm mưa ấy, đêm mưa mà Hoàng tử đã tìm thấy nhỏ, nhỏ đã hứa với Hoàng Tử sẽ hok bao giờ khóc nữa…….
Loay hoay tìm cái điện thoại để gọi cho Hoàng tử thì nhỏ nhận ra Hoàng Tử đã gửi một tin nhắn cho nhỏ trước đó khoảng tíêng, ngắn gọn chỉ là “GAME OVER” là ý gì???
Trời đất như sụp đổ trước mắt nhỏ,
-“như vậy là sao hả Hoàng Tử?, tại sao anh lại nói thế? Hok thể như thế được chẳng lẽ anh đã biết………”-nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, ngồi phich xuống đất-“hok đâu em thật lòng yêu anh, em yêu anh mà Hoàng Tử…hức… hức….” lúc này thì nhỏ khóc thật sự, nhỏ hok thể giữ lời hứa được, ……
-Khong, không thể như thế được……..nhỏ lao ra ngoài trời mưa, như một con điên , mọi
người quanh đó chỉ biết nhìn nhỏ đày thương cảm, một số người con trai thì thầm nói :”xinh thế mà bị cho leo cây”
Nhỏ bây giờ như diên lạon( Ryank hok biết diễn tả sao nữa (_ _+) , đúng rồi Hoàng Tử, nhỏ chạy chạy mãi ..dưới trời mưa, những giọ mưa tạt vào người nhỏ làm nhỏ cảm thấy rát kinh khủng…nhưng bây giờ cái đoấ hok làm nhỏ oá thể để ý , điều bay giờ nhỏ mún chỉ là mún gặp Hoàng Tử để hỏi một câu Tại sao???
-Hoàng Tử! HOÀnG TỬ!a!!!-nhỏ ra sức gọi và đập cửa, cảnh cửa bật mở, một tia hi vọng loé lên nhưng rồi nhỏ nhanh chóng thất vọng
-Thưa tiểu thư, cậu Hoàng Tử hok mún gặp cô , cậu chủ bảo tôi đưa cái này cho cô và nói cô hãy về nhà đi , người làm đưa cho nhỏ một chiếc may fthu âm rồi đóng cửa lại
“ tôi đã thắng rồi, tôi đã chinh phục được Hoàng tử rồi……” những cau nói đập vào tai nhỏ, đây chẳng phải là cuộc nói chuyện của nhỏ và Linh sao, sao hoàng tử lại coá được”
-Hok! Hoàng Tử! Hok EM THẬT LÒNG YÊU ANH -NHỎ hét lên một cách tuyệt vọng .Và tren đoá, ánh sáng vẫn được bật sao lớp màng mỏng ,Hoàng Tử, cũng rất đau khổ đâu chỉ riêng gì nhỏ đau, Hoàng Tử cũng đau lắm chứ, hai lần yêu, hai lần tình yêu xa cậu , mọi thứ như trùm một màu đen u ám……..
-“Hoàng Tử anh nói em về ư, về đâu, em làm gì có nơi đâu mà về, em đâu có….., em biết phải về đâu “-nhỏ tự nói rồi cười điên dại rồi lại bật khoc nức nở……
Hai lần trước……hai lần trước Hoàng Tử đã tìm thấy nhỏ trong đêm mưa,nhưng đem nay liệu Hoàng Tử coá tìm nhỏ hok……
Nhỏ lao ra đường…………KÉT!!!!!!!-cái tiếng đoá kéo dài làm hoàng Tử giật mình…nhỏ đúng rồi… nhỏ….chẳng phải nhỏ vừa lao ra đoá sao……
Hoàng Tử lao ra đường
Hoàng Tử lao ra đường.Nhỏ nằm đó bất tỉnh.Hoàng Tử ôm nhỏ vào lòng, một giọt nước khẽ lăn trên má, mưa hay nước mắt rơi, Hoàng Tử bik khóc ư?
-ôi, tôi còn chưa đụng fải cô bé mà-người đán ông trên xe nói
-thôi chú cứ đi đi, có gì tôi sẽ liên lạc-Hoàng Tử nói sau khi xem xét nhỏ
-uk
-Anh thả cô ấy ra, anh không xứng –haòng Thiên từ bao giờ đứng đó ướt nhẹp
-………..-Hoàng Tử hok nói gì đặt nhỏ xuống, đi đến chỗ Hoàng Thiên đang đứng, cậu xỏ tay vào túi quần nói, giọng lạnh băng
-cậu chăm sóc Giang cho cẩn thận và khi nào cô ấy tỉnh thì nói cô ấy đừng tìm tôi nữa –nói xong Hoàng Tử đi vào trong , trái tim rỉ máu
Hoàng Thiên bế nhỏ đến bệnh viện trung tâm…….
-Cô ấy sao rồi bác sĩ – Hoàng Thiên hỏi, giọng lo lắng
-chỉ là cô ấy bị chấn động tâm lí cquá mạnh thôi, hok đáng lo lắng lắm, cậu nhớ bỗi dưỡng cho cô bé -vị bác sĩ nói rùi đi
Hoàng Thiên mở cửa phòng nhỏ, khuôn mặt như thiên thần của nhỏ đang ngủ sao vẫn hiện rõ sự mệt mỏi .Ngủ đi nhé nhỏ!! –Hoàng thiên khẽ hôn lên trán nhỏ …………….
Trong lúc đó, khi mà hoàng Thiên bế nhỏ đến bạnh viện, một chiếc xe lao vút trong đêm mưa, người con trai lái xe đi như điên dại, cứ đi mãi đi mãi chẳng bik sẽ đi về đâu ………….
Chiếc xe dừng lại ở một nghĩa trang, người con trai trong xe bước ra chẳng buồn che ô, cứ thế cậu bước vào trong.Trời tối, mưa rơi, một ngày tồi tệ, nhưng là ngày Valetine , ngày của các đôi tình nhân. Hoàng Tử đứng trước mộ Liên, cứ thế nhìn ngôi mộ như oán trách, cứ đứng như thế dưới trời mưa, gió thổi mạnh,……….tại sao? tại sao hoàng Tử hok bao giờ có được ngày Valetine trọn vẹn, từ khi Liên đã ra đi, ngày Valentien là ngày Hoàng Tử căm ghét nhất cái ngày mà ngườ cậu yêu nhất ra đi, và hôm nay quá khứ lặp lại, một người nữa, người cậu yêu nhất sau khi Liên ra đi, lại lừa dối và rời cậu vào ngày Valentien
“Liên ơi,anh đã làm gì sai, con tim anh chẳng còn cảm giác, đúng nó đã quá đau……. trước đây, trai tim anh lạnh lùng băng giá khi mẹ anh ra đi, và em đến sưởi ấm trái tim anh, làm nó sống lại, nhưng tại sao hả em ra đi mang theo con tim anh.Và rồi…nó-trái tim anh đã lại được tiếp thêm sức sống một lần nữa khi Giang đến, cũng như em vậy cô ấy rất hồn nhiên, nhẹ nhàng bước vào tim anh và rồi như em cô ấy……… !!! anh phải làm sao đây Liên làm sao cho vết thương đó lành “
Hoàng Tử ngồi xụp xuống vệ cỏ gần mộ Liên, nước mắt rơi.Hoàng Tử khóc.
“anh có nên tha thứ cho cô ấy …….”
-Hoàng Tử!-một giọng trong troẻ vang lên, một người con gái rất xinh đẹp mang một chiếc váy trắng dài chưa đến gối bước đến gần hoàng Tử.
-Liên !-hoàng Tử bất ngờ gọi tên
Liên dưa tay vuóot những giọt nước mắt trên mặt Hoàng tử.Hoàng Tử nắm lấy tay Liên
-Liên, Liên sao em …….
-Hoàng Tử àh, mọi việc đều phụ thuộc vào anh, anh chỉ cần bik rằng em luôn bên cạnh và ủng hộ anh.và anh bik ai sẽ mang đến cho anh hạnh phúc mà fỉa hok hoàng Tử
-….-Hoàng Tử gục mặt xuống hok nói gì
-chúc anh hạnh phúc………..-Liên nói nẹ nhàng , lưòi nói phả vào gió
Sau câu nói đó bóng lên mờ dần rồi biến mất
-LIÊN!!!!!!!! –Hoàng Tử giật mình tỉnh giấc, thấy đầu nằng nặng
-mày làm cái gì mà sáng sớm hét toáng lên thế -Thiên càu nhàu-àm mày vừa gọi…………..
-tại sao tao lại ở đây, với lại đầu tao đau quá
-hôm qua 1 h mày mò tới đây hok nhớ hả, làm tao giạt cả mình tưởng ông ăn xin nào gõ cửa
-mày-Hoàng Tử lườm
-thôi, thôi mà sao hôm qua mày ướt nhẹp vậy
-………..-hoàng Tử im lặng hok nói gì, rồi nằm phịch xuống buông câu nói cuối cùng
-xin tao nghĩ hôm nay
-uk, mày nghĩ đi tao đi học
-……….
“chỉ là giấc mơ”