Thế nhưng mọi người đã hoài công vô ích. Quân không hề ló dạng trong canteen mà ngồi ở hố cát sau trường nghịch đất bằng cái bay và cái xô mượn được của bác bảo vệ.
“Mày nghĩ đây là biển hay sao mà ngồi xây lâu đài cát”
Giọng nói lanh lảnh của Linh truyền đến mỗi lúc một gần.
“Mày nhìn thế nào mà ra lâu đài cát vậy?”
Quân không ngẩng đầu lên mà tiếp tục hỳ hục xúc cát bỏ vào xô.
“Này! Mày có biết bằng cái cách trời đánh nào mà con Yến với thằng Thiên thành một cặp không?”
Linh ngồi xuống bên cạnh Quân, cố tình hỏi với vẻ bông đùa.
“Đâu có phải chuyện của tao.”
Quân bình thản nói đồng thời ụp cái xô cát xuống đất sau đó cẩn thận nhấc lên.
“Thiên có nói gì với mày không?”
“Không!”
“Mày không hỏi à?”
Linh hỏi cho có, thực chất trong lòng không mấy ngạc nhiên. Cô hiểu Quân là đứa bất cần, sẽ chẳng có chuyện cô gặn hỏi hay làm rõ mọi chuyện với Thiên.
“Hỏi để làm gì? Có đi đến đâu không?”
Quân đã bắt đầu miệt mài làm đầy cái xô bằng cát.
“Hỏi đi! Về kể tao nghe với!”
Linh cười nhăn nhở.
“Đâu có quan trọng đâu Linh. Biết ít thì tốt cho bản thân thôi.”
Đột nhiên Quân ngừng tay, thả hẳn cái bay vào cái xô rồi đứng bật dậy.
“Đi đâu đấy?”
Linh hơi lo khi thấy thấy Quân đột nhiên bỏ đi.
“Đi trả đồ. Tao nói là mượn để trồng cây, người ta biết tao đem nghịch đất chắc ăn **** chết luôn.”
Quân không quay người lại mà chỉ đưa cái xô vòng ra phía sau như để cho Linh xem.
Không đợi Linh nói thêm điều gì, Quân nhanh chóng rời đi, biết chắc cái nhìn của nhỏ bạn đang dán vào lưng mình. Cũng chẳng quan trọng! Dù Linh có phát tiết lên với cái vẻ bất cần cố hữu hay ngạc nhiên trước sự bình thản đến quá đáng này thì Quân cũng chẳng quan tâm.
Trên đường đi trả đồ, Quân bắt gặp một chàng trai đang ngơ ngáo đi trong sân trường.
“Đi đâu lạc vào đây?”
Đứng chắn ngang đường Đăng, Quân nhướn mày hỏi giọng đều đều.
“Anh đi tìm em đấy.”
Đăng cười tươi để lộ răng khểnh rất duyên, gương mặt sáng bừng khi gặp Quân. Anh còn nghĩ sẽ phải mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm, trong đầu cũng đã vạch sẵn lời văn để tả về cô nếu có cần phải hỏi thăm. Không ngờ lại có thế gặp cô dễ dàng như vậy.
“Này! Đừng có nhìn anh nghi hoặc như thế!”
Đăng gõ đầu Quân một cái đủ đau để cô nhăn mặt, anh đang cố tỏ ra như hai người rất thân nhau.
“Anh cứ đợi mãi mà em không đến tìm anh. Gọi điện thoại thì em khóa máy. Thế nên anh phải đi tìm em.”
Đăng nói một cách trôi chảy rồi lại cười tươi khoe răng khểnh. Thực chất trong lòng anh đang phát run lên khi nghĩ đến khoảng thời gian mất liên lạc với Quân.
Điện thoại không thể liên lạc, anh đến tìm cô ở cái nơi anh gặp cô lần cuối cùng nhưng người ta nói cô không muốn gặp bất cứ ai. Ngày ngày anh đều mong ngóng cho mùa hè qua đi, cô đi học lại. Có như vậy anh mới có thể đến trường tìm cô. Thật may vì không phải đợi thêm nữa, cô đang ở ngay trước mặt anh rồi.
Trong đầu Quân lúc này đang lờ mờ nhớ lại hình ảnh cuối cùng của chiếc điện thoại. Chính vào cái hôm cô nhắn tin chia tay với Thiên, cô đã ném nó đi.
“Thế tìm em làm gì?”
Nhận ra mình đã im lặng quá lâu, Ân bừng tỉnh.
“Rủ em đi chơi. Đi trượt ván khứ hồi.”
Đăng cười tươi như đứa trẻ được cho đồ chơi.
“Giờ sao?”
Quân chau mày nghi hoặc nhưng trong lòng cũng nghĩ là sẽ đi. Dù sao cô cũng không muốn học.
2.
Những ngày thường trong năm khu du lịch thác Đambri không đông lắm, khách đến thăm chủ yếu là các nhiếp ảnh gia hoặc đoàn chụp hình đám cưới đến lấy cảnh.
Vắng khách, Đăng và Quân đang còn vui mừng vì sẽ ít người đi ván khứ hồi, họ có thể trượt tự do mà không cần *** tốc độ để cách ván trước 20m thì nghe nhân viên bán vé nói một câu như sét đánh ngang tai:
“Ván trượt đang được nâng cấp, hết tuần này mới hoạt động lại, anh chị thông cảm.”
Cả hai tiu ngỉu nhìn nhau, lững thững đi qua khu trò chơi khác.
“Trò khác cũng vui lắm, bữa sau mình chơi ván trượt vậy.”
Đăng là người đầu tiên lỗ lực giúp cả hai thôi thất vọng.
“Anh dạy em trượt patin đi!”
Vừa lúc hai người đi ngang qua sân patin, Quân đem ánh mắt xa xăm không điểm dừng nhìn vào bên trong, giọng nói mơ màng như bị thôi miên.
“Ngã đau lắm đấy!”
Đăng nhăn mặt cảnh báo.
“Anh sẽ giữ để em không té mà đúng không?”
Chuyển cái nhìn từ sân patin qua Đăng, đôi mắt đen sâu của Quân không chút cảm xúc.
“Không! Anh sẽ đứng nhìn em ngã.”
Đăng cũng nhìn Quân, hai ánh mắt chạm nhau vừa khớp, giọng nói anh nghiêm túc đầy cương quyết.
“Nhất định không đỡ em?”
Quân nhướn mày nghi hoặc nhìn Đăng. Anh không giống như Thiên, luôn đỡ cô không để cô ngã. Nhưng… Thiên đã buông tay cô rồi, và cô đã ngã rất đau.
“Không ai có thể ở bên ai cả đời. Em phải học cách đi bằng chính chân của mình.”
Trong đôi mắt Đăng, cái cách anh nhìn Quân đong đầy tình cảm, da diết yêu thương nhưng giọng nói vẫn đều đều pha chút lạnh lùng.
“Vậy em sẽ đi một mình.”
Quân nhún vai bình thản, mang theo vẻ bất cần lướt qua Đăng đi vào bên trong. Chỉ là một trò chơi, việc gì anh phải nghĩ xa xôi như thế? Tốt thôi! Cô dư sức tập một mình. Chỉ là đứng trên đôi giày có gắn bánh xe và điều khiển nó theo ý mình muốn.
Trên thực tế thì từ suy nghĩ đến hành động cách nhau một khoảng rất xa. Bạn có thể thỏa sức nghĩ những gì mình sẽ làm nhưng đến khi thực hiện thì mới nhận ra những khó khăn sẽ gặp phải. Quân đã không tính toán đến khả năng những cái bánh xe khó bảo sẽ không đi theo suy nghĩ của cô. Hơn nữa việc đứng trên đôi giày patin khiến cô luôn vô thức ghì chặt chân, vì thế việc di chuyển càng khó hơn. Và hiển nhiên là cô đã ngã, ngã rất nhiều lần.
Hai lòng bàn tay lấm lem bẩn bắt đầu đau rát vì va đập xuống sàn. Cô không nhìn thấy nhưng cô dám chắc hai đầu gối trong lớp quần jean đã tím bầm. Toàn thân cô bắt đầu lên tiếng phản đối hành động của khổ chủ bằng việc đau ê ẩm.
Vì ngã đau, hay vì một lí do nào khác mà Quân càng lúc càng muốn òa khóc. Trong lòng cô, một nỗi buồn vô hạn như đám mây đen ùn ùn kéo về che phủ tất cả. Cảm giác nặng nề không lối thoát ngấu nghiến tâm tư, dày vò từng tế bào.
Cái tôi cao ngất đã giúp Quân giữ lại nước mắt không để chảy ra ngoài, nhưng cổ họng cô vẫn cứ nghẹn ứ và sẵn sàng nức nở bất cứ lúc nào. Tất cả sức lực đều dùng để kiềm chế bản thân khiến người cô mệt nhoài.
Quân ngã lần thứ n, cú ngã không mạnh nhưng cũng chẳng phải nhẹ. Giống như một giọt nước tràn li, cô không muốn đứng lên nữa, cứ thế ngồi đó để nỗi buồn chiến thắng lòng kiêu hãnh, để nước mắt tự do tràn qua mí mắt mà nhỏ giọt trên nền xi măng. Điều duy nhất có thể làm là cắn chặt môi để những thổn thức không thành tiếng.
Sân partin không đông, mọi người ban đầu chỉ nghĩ đơn gian là cô tập chơi và bị ngã, cảnh này ở sân partin thì luôn có thể bắt gặp. Nhưng cô ngồi tại chỗ, cúi đầu đã rất lâu mà không đứng lên. Điều này khiến mọi người bắt đầu chú ý.
“Ngã đau lắm hả em?”
Tiếng Đăng dịu dàng vang lên rất gần.
Quân ngẩng đầu nhìn Đăng, tự nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng. Anh trượt giỏi như vậy, tập cho cô thì có khó gì, sao lại để cô đi một mình? Cô té đến mức không còn cảm nhận được nỗi đau nữa rồi, nhưng trong lòng thì bơ vơ lắm. Cảm giác như cả thế giới đều quay lưng lại, không một ai ở bên. Cảm giác như mình rõ ràng đang tồn tại, nhưng lại vô hình trong mắt mọi người.
Và hiển nhiên cảm xúc của Quân lại được chuyển hóa thành nước mắt.
Đăng cười hiền, bàn tay ấm nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt của Quân. Trông anh bình thản như thể ngay từ đầu anh đã biết cô sẽ ngã, anh biết cô sẽ khóc.
Quân giận dỗi tránh tay Đăng, giọng run run:
“Em đi một mình được rồi, khỏi quan tâm đi!”
Đăng mỉm cười qua hơi thở, đôi mắt nhìn Quân đầy yêu thương:
“Anh nói anh để em tự đi chứ anh nói để em đi một mình hồi nào? Anh vẫn dõi theo em đấy chứ. Em bảo em một mình thì anh ở đây thành không khí à?”
“Có gì khác nhau?”
Lời nói của Quân giống như sự phán xét hơn là câu hỏi.
“Sao không! Anh để em tự đi vì không có người nắm thì sẽ chẳng có người buông. Anh dõi theo em để em biết em không một mình. Có hiểu được không hả ngốc?”
Nước mắt Quân từ lúc nào đã ngừng rơi, đôi mắt đen láy còn ướt long lanh nhìn Đăng ngỡ ngàng. Cái cách anh nói cứ như thể anh biết toàn bộ chuyện của cô, biết rằng tại sân partin này, Thiên đã buông tay cô, trên con đường tình yêu, anh đã thả tay cô.
Đăng đọc được câu hỏi trong mắt Quân. Cô có khả năng giấu suy nghĩ rất kĩ, nhưng khi cần dùng đến mắt để nói chuyện thì cũng vô cùng khéo léo.
“Em sẽ trượt tiếp hay nghỉ?”
Cố tình lảng tránh, Đăng quay nhìn quanh sân như đang xem xét gì đó.
Trước giờ Quân vẫn làm theo phương châm “khi người ta muốn giấu thì đừng ép người ta phải nói dối”, thái độ của Đăng như thế nên cô cũng không gặng hỏi thêm. Anh biết cũng được, không biết cũng chẳng sao. Dù sao cũng chẳng có gì quá quan trọng.
Không nói thêm tiếng nào, Quân lặng lẽ tháo giày ra rồi lững thững đi vào bên trong phòng để giày.
Đăng ở phía sau im lặng nhìn theo, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa xót xa. Anh biết Quân đang buồn lắm nhưng chẳng thể làm được gì.
3.
Cà phê Hạ Trắng bảy giờ tối không một bóng người, Quân một mình trọn một chiếc bàn sát góc tường lắng nghe âm thanh vừa du dương, vừa da diết của ca khúc Long Long Ago, mắt chăm chăm nhìn li trà đào đang lặng lẽ tỏa khói vào không trung.
Đã lâu lắm rồi cô mới thấy lòng mình bình yên thế này. Có thể đây là một sự bình yên trống trải, nhưng hiện tại cô thấy dễ chịu với nó.
Không còn nuối tiếc về quá khứ đẹp đẽ, thôi trăn trở về tương lai thiếu bóng một người, ngừng trượt dài với tổn thương trong hiện tại. Quân trở về là Quân của ngày xưa, bất cần một cách hoàn hảo.
Trà đào rất thơm, mùi hương dẫn dụ kích thích vị giác hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Quân nhấp một ngụm trà, nhắm mắt thưởng thực mùi thơm bay lên mũi, tràn vào khoang não một cảm giác thư thái.
Khung cảnh, âm nhạc và bầu không khí quá hoàn hảo để thả lỏng cơ thể, đó là lí do Quân thích nơi này. Cách bài trí vừa sang trọng lại rất gần gũi với thiên nhiên. Là lựa chọn hàng đầu của giới thượng lưu ở Bảo Lộc tụ tập hàn huyên hoặc tiếp đối tác. Nguồn : TruyenNganHay.Yn.lt
Điếu thuốc thứ ba được đốt lên cũng là lúc khách bắt đầu đến. Mỗi tối ở Hạ Trắng đều có chương trình ca nhạc do các ca sĩ nghiệp dư trình diễn trên nền nhạc là tiếng guitar mộc mạc nhưng đầy cảm xúc. Vì vậy, chẳng tối nào mà quán không đông khách.
Chiếc bàn mà Quân đang ngồi không nằm ở vị trí trung tâm nhưng lại rất gần sân khấu. Vì là chiếc bàn duy nhất một người ngồi nên cô nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Quân chẳng mấy bận tâm điều này, nhàn rỗi vừa thưởng trà vừa hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đợi đến giờ bắt đầu đêm nhạc. Dù những bài hát được biểu diễn đều là nhạc xưa và nghe trên mạng thì ca sĩ hát còn hay gấp nhiều lần nhưng cô vẫn thích được nghe từ nơi này. Nó mộc mạc và dễ đi vào lòng người!
Có quá nhiều điều khiến Quân thích nơi này.
Và…
… Thiên cũng thích nơi này.
Cơn mưa bất ngờ ập xuống đưa hai người đến với cà phê Hạ Trắng. Ban đầu chỉ là muốn tìm chỗ tránh mưa nên tùy tiện ghé vô. Để rồi bị chinh phục ngay từ lần đầu tiên.
Quân của hiện tại mỉm cười vu vơ, một nụ cười đẹp nhưng đượm buồn. Giờ đây khi hồi tưởng lại những gì đã qua, cô chỉ khẽ mỉm cười như thế.
Cuộc đời cô, có lẽ đó là đoạn kí ức đẹp đẽ nhất, khó quên nhất. Đẹp vì nó sẽ không bao giờ trở lại, khó quên vì nó còn dang dở để lòng luôn mang một nỗi niềm tiếc nuối. Nơi này thuộc về khoảng trời của anh và cô, đã từng có một thời như thế, ngồi dựa vai nhau cùng lắng nghe từng giai điệu du dương.
MC lúc này bắt đầu gửi lời chúc đến những vị khách có mặt và giới thiệu ca khúc mới. Giọng MC rất trầm, rất ấm, có chút khàn khàn của tháng năm nhưng vẫn đi thẳng vào lòng người không chút khó khăn.
“Để mở đầu cho chương trình đêm nay, anh Duy Thoại sẽ gửi đến chúng ta nhạc phẩm Đêm thành phố đầy sao của nhạc sỹ Trần Long Ẩn. Một ca khúc từ ca từ đến giai điệu đều đẹp. Mời mọi người cùng lắng nghe và cảm nhận.”
MC đã nói như thế. Tiếng vỗ tay theo đó “rào rào” vang lên, trong đó có tiếng vỗ tay nhàn nhạt của Quân. Lần đầu tiên khi cùng Thiên đến đây, hai người cũng nghe bài hát này.
Tiếng guitar len lỏi không gian, tách tiếng ồn, chắt bình yên. Mọi người như nín thở lắng nghe.
“[….] Khi đi xa rất nhớ dòng sông.
Đi đâu xa cũng nhớ về em.
Em đang đi, đi bên sông chở đầy nắng hồng.
Tôi đang nghe tiếng sóng biển đông.
Nghe trăm năm hát khúc mười năm.
Tôi đang nghe, nghe rõ đời tôi […]”
Lòng Quân chợt dâng lên một cảm xúc không thể gọi tên. Có chút gì đó hoang mang tiếc nuối, không còn quá mạnh mẽ, nhưng đủ để da diết khắc khoải.
Dù sau này cuộc đời có đưa cô đi trên một ngã rẽ nào đó xa xôi cuộc đời anh, cô vẫn sẽ nhớ về anh. Còn anh giờ đây con đường đã tràn ngập niềm vui hạnh phúc, bên cạnh có một bàn tay nắm lấy tay anh.
Một cách vô thức, cô ngoái nhìn chiếc bàn lần đầu tiên cô và Thiên ngồi. Nơi đó đang có một cặp tình nhân. Cô gái đang bấm điện thoại còn chàng trai đang khuấy cà phê. Sao giống cô và Thiên ngày đó đến thế?
“Em uống nhiều sữa hay ít sữa đây?”
Thiên hỏi trong khi tay đang nhẹ khấy lớp sữa trong li cà phê để nó không bị hòa tan hoàn toàn.
“Sao cũng được. Anh làm thì em sẽ thấy ngon.”
Quân đang miệt mài trả lời tin nhắn của Linh đáp lời Thiên qua loa.
“Thôi em đừng uống nữa! Nhắn tin là đủ rồi.”
Thiên cau có làu bàu. Cô lúc nào cũng dính chặt lấy cái điện thoại, quan tâm nó hơn cả anh.
“Anh pha cho em mà, không uống sao được.”
Quân gửi xong tin nhắn, đặt điện thoại xuống bàn, miệng mỉm cười ranh mãnh. Nhìn nét mặt phụng phịu của Thiên, cô tiếp lời:
“Anh pha li đó cho em, vậy em pha li này cho anh. Chúng mình chăm sóc nhau.”
Tiếng vỗ tay giòn giã đem Quân chính thức về với hiện tại. Bài hát đã kết thúc và MC đang giới thiệu ca khúc tiếp theo.
Quân có chút thẫn thờ, cầm điện thoại lên, chầm chậm nhấn từng kí tự.
Đắn đo một chút, cô nhấn gửi đi, miệng cười buồn đồng thời thở hắt ra một tiếng.
…….
Màn đêm sâu thẳm bị cánh cửa sổ cấm cản xâm nhập vào bên trong căn phòng sáng điện.
Dạo này anh hút thuốc rất nhiều, thậm chí hút mọi lúc có thể. Mỗi lần cô giúp việc dọn gạt tàn đều cố tình cho anh nhìn thấy lượng đầu lọc khủng khiếp bị nhét chật cứng. Nhưng cái anh nhìn lại không phải gạt tàn của mình mà là cái dọn từ phòng Quân. Nó còn nhiều hơn anh có khi phải gấp đôi.
Tiếng nước chảy nhè nhẹ trong phòng tắm nhắc Thiên rằng Yến đang ở đây, cô hiện giờ là người yêu của anh và hãy thôi nghĩ đến Quân.
Thiên bật cười như tự diễu chính mình. Anh đã thôi khóc khi nghĩ về Quân. Anh có cái quyền gì để khóc chứ? Đau khổ hôm nay là cái giá phải trả cho sai lầm của bản thân. Ngay cả khóc anh cũng thấy mình không có tư cách.
Bốn tiếng rung nhè nhẹ vang lên báo hiệu có tin nhắn. Thiên uể oải đưa tay vào túi quần tìm điện thoại.
Nó không nằm trong túi quần anh. Nó ở đâu được nhỉ?
Miễn cưỡng rời khỏi chỗ ngồi, Thiên bắt đầu tìm trên giường, kệ sách và trên bàn. Tiếng rung rất gần, nó chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.
Thiên tiếp tục tìm nhưng không phải tìm điệu thoại mình mà tìm điện thoại Yến để gọi vào số mình xem điện thoại đang ở đâu.
Bình thường anh thấy Yến hay để điện thoại vào ngăn kéo bàn học. Nghĩ vậy, anh đi đến mở hộc bàn.
Bên trong có hai cái điện thoại.
Tùy tiện trọn một cái, Thiên ần số mình.
Tiếng nhạc chuông bài “UnBreak My Heart” vang lên, nhỏ rồi to dần.
Thì ra điện thoại đang nằm trên kệ sách, nó đồng màu đen với chiếc kệ nên Thiên không để ý lắm.
Cầm điện thoại lên, Thiên chau mày với số máy đang gọi vào máy mình. Nó không phải số điện thoại mà Yến dùng.
Ghì chặt lấy điện thoại, anh cảm nhận rõ cơn giận đang dâng lên, căng tràn mọi tế bào.
Vào một buổi tối mùa thu, anh đã bắt gặp hằng hà sa số tin nhắn từ số điện thoại này gửi vào máy Quân với chỉ một nội dung “Chồng nhớ vợ quá! Đến nhà mới ở thế nào rồi? Sao lâu nay không liên lạc với chồng? Hay vợ yêu người khác rồi?”.
Khi đó, cùng với cơn giận và lòng thù hận, Thiên đã đem lưu số điện thoại này lại với cái tên “thằng khốn”.
Anh chưa bao giờ gọi được vào số này, cũng chưa bao giờ có ý định xóa đi vì muốn điều tra xem là ai. Giờ đây trên điện thoại anh đang hiện một cuộc gọi nhỡ của số máy ấy, được gọi từ chiếc điện thoại tìm thấy trong hộc bàn học của Yến.
Hóa ra người đứng phía sau chuyện này chính là Yến.
Sớm không bằng đúng lúc, ngay khi Thiên gào tên Yến trong đầu thì cô từ phòng tắm đi ra. Mái tóc ướt nhỏ từng giọt xuống chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần đùi ngắn cún cỡn bị che đi như không mặc.
Một vẻ đẹp hời hợt nhưng gợi cảm!
Yến mỉm cười, nhẹ nhàng đi đến chỗ Thiên, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt sẵn sàng giết người của anh.
“Đây là cái gì?”
Không để Yến đến gần mình, Thiên gằn giọng nghiến răng, tay đưa chiếc điện thoại về phía Yến.
Bước chân Yến theo lời Thiên nói mà đứng khựng lại, chết sững giữa căn phòng sáng đèn. Cô có thể cảm thấy đốt sống lưng mình bị một cơn lạnh làm cho đông cứng, gáy bắt đầu đau buốt vì cơ thể kiềm chế cảm xúc.
“Là cái điện thoại, có vậy cũng hỏi.”
Yến cười gượng gạo, cố tình tỏ ra bông đùa nhưng giọng nói từ lúc nào đã run run.
Thiên gương mặt càng lúc càng trở nên khó coi, đôi mắt tối sầm như trời chuyển cơn giông, những vằn máu đỏ tươi nổi rõ như những tia sét xé toạc bầu trời.
Vừa vặn bên ngoài mây đen cũng đang kéo đến hứa hẹn một trận mưa không hề nhỏ.
“Nhất định không chịu nói thật?”
Giọng Thiên lạnh toát, khô khốc như những nhát chém của thanh kiếm băng tuyết, lọt vào tai Yến đau nhói.
“Ý Thiên… là gì thế?”
Ngay khi Yến vừa dứt lời thì bóng Thiên vụt đến cùng bàn tay to lớn ghì chặt cái cổ cao gầy của cô.
“Thiên… làm gì… vậy?”
Yến hoảng sợ hét lên, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay Thiên nhưng không thể.
“Tại sao lại phá hoại tôi và Quân? Bọn tôi làm gì có lỗi với Yến?”
Cùng với những vằn máu càng lúc càng đỏ và hơi thở nóng rực nặng nề, Thiên gào lên.
“Vì… Yến… yêu Thiên mà.”
Nước mắt Yến bắt đầu chảy ra, lăn xuống chạm vào bàn tay nóng rực của Thiên. Giọng nói vì sợ hãi và thiếu không khí mà trở nên lí nhí.
“Vì yêu mà có thể trở nên đê tiện thế này sao?”
Thiên dùng ánh mắt coi thường nhìn Yến như nhìn kẻ mắc bệnh phong cùi, bàn tay trên cổ cô càng lúc càng siết chặt. Lúc này, anh quả thật muốn giết người.
“Phải! Tôi đê tiện! Các người… thì hay rồi! Hết Hoài Quân rồi Uyển Quân. Có bao giờ… nhìn đến tôi… một lần nào chưa? Con này thế đấy… Ừ! Đê tiện! Tôi sung sướng lắm à? Tôi… muốn như vậy à?”
Mang tất cả hơi thở còn xót, Yến gào lên, nước mắt càng lúc càng rơi nhiều hơn.
Nếu sống mà đau khổ thế này thì thôi cô chết cũng được. Để anh giết chết cô đi. Đời mấy ai may mắn chết dưới tay người mình yêu.
4.
Tiếng sấm rung trời từ bên ngoài truyền vào căn phòng.
Từng ánh chớp sáng rực nơi đường chân trời nối tiếp nhau hiện lên.
Những hạt mưa đầu tiên nặng nề chạm xuống mặt đường đen đúa.
Tỉ lệ nghịch với cơn mưa đang hùng hổ kéo đến, Thiên thẫn thờ buông tay ra khỏi cổ Yến, hụt hẫng lùi lại dựa người vào tường. Những tin nhắn đó đều là do Yến làm, thế mà khi ấy anh có thể vô tư tổn thương Quân bằng những lời nói tàn nhẫn. Những bức hình đó, anh chưa bao giờ đủ tỉnh táo để tự hỏi từ đâu Yến có. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình vừa vặn rơi vào cái bẫy. Vì hiểu lầm và ghen tuông mà đánh mất người mình yêu. Cũng giống như…
Đang không chút sức lực dựa vào tường, Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Yến bằng ánh mắt thù hận, môi gằn từng tiếng:
“Tin nhắn ba năm trước gửi vào máy tôi khiến Hoài Quân hiểu lầm cũng là Yến làm?”
……..
Một buổi sáng mùa hè với đầy đủ yếu tố để kết luận hôm nay là một ngày đẹp trời, Thiên từ bên ngoài chạy bộ về cùng tâm trạng háo hức.
Sáng nào cũng vậy, mỗi khi chạy bộ về đến nhà anh đều mang nụ cười hạnh phúc đi vào nhà. Vì Hoài Quân của anh sáng nào cũng đến chuẩn bị cho anh những bữa sáng ngọt ngào.
Vừa vào trong nhà Thiên đã lao vội đến nhà bếp. Hoài Quân không có ở đây? Có lẽ đang ở trên phòng.
Cùng với những bước chân rộn ràng, Thiên bước từng bước dài qua ba bậc cầu thang một, đi như chạy lên phòng.
Hoài Quân đúng là đang ở trên phòng, đứng nhìn ra cửa sổ, quay lưng lại cửa phòng.
Thiên nhanh nhẹn chạy vào ôm chầm lấy cô từ phía sau, sững sờ nhận ra đôi vai gầy kia đang run lên từng chặp. Cô đang khóc!
“Em sao vậy? Sao lại khóc?”
Xoay người Hoài Quân lại, Thiên bị những giọt nước mắt long lanh vương trên gương mặt đẹp mĩ miều kia làm cho hoảng hốt.
Hoài Quân không nói gì, chỉ mở lớn đôi mắt ngấn nước nhìn Thiên. Cái nhìn ấy đã in hằn trong tâm trí anh cho đến bây giờ. Nó đầy đủ thù hận, đau đớn và tuyệt vọng.
Thiên ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra, cộng thêm việc nhìn người con gái mình yêu khóc khiến anh càng lúng túng, tay chân thừa thãi không biết phải làm gì.
Luống cuống hồi lâu, Thiên đưa tay vụng về lau nước mắt cho Hoài Quân nhưng cô lại vội vã tránh tay anh như tránh thứ gì đó đáng ghê tởm.
“Rốt cuộc là em sao vậy?”
Nhìn cử chỉ của Hoài Quân, Thiên thở dài buông thõng tay. Cô vốn mau nước mắt và hay hờn dỗi, nhưng mọi lần đầu chỉ muốn được anh dỗ dành. Hôm nay thái độ của cô lạ quá.
“Anh… tự xem… đi!”
Hoài Quân giọng nghẹn ngào miễng cưỡng cầm tay Thiên ấn vào đó chiếc điện thoại của anh rồi dứt khoát chạy ra khỏi phòng.
Thiên rất muốn chạy theo nhưng lại quyết định đứng lại xem điều gì trong điện thoại khiến Hoài Quân phản ứng như thế, kết quả là anh ngỡ ngàng đến mức không nghĩ đây là điện thoại của mình. Trên màn hình sáng đèn, dòng tin nhắn lạ lẫm hiện ra “Anh chia tay với người ấy chưa? Bụng em càng lúc càng lớn, anh chia tay nhanh đi mình còn tính tiếp”.
Thiên chính thức trở thành thanh niên cũng chỉ biết ôm hôn người yêu, thế mà giờ lại có người nói bị anh làm cho lớn bụng. Số điện thoại hoàn toàn lạ lẫm, chưa từng thấy qua lần nào.
Ngẫm nghĩ một vài giây, Thiên nguyền rủa cái sự nhầm lẫn tai hại này sau đó vội vã chạy theo Hoài Quân.
Là anh đứng bần thần quá lâu hay cô đi quá nhanh mà khi anh xuống tới nhà thì xe cô đã rời khỏi?
Thiên luống cuống gọi cho Hoài Quân chỉ nghe được câu nói lạnh lẽo “Thuê bao quý khách….”
Cô giận thật rồi!
Thiên chán nản thờ dài. Sao cái tin nhắn này lại lọt vào máy anh chứ? Hoài Quân mà đã giận thì cứ yên tâm là vài tuần trở lên. Không lẽ anh phải đi tìm chủ nhân của số điện thoại này, mang đến trước mặt cô mà giải thích? Nếu ở mãi cái miền xa thăm thẳm nào thì cũng phải mang xe đến trịnh trọng đón về thật sao?
Vò đầu bứt tóc một hồi, Thiên quyết định gọi vào số nhắn tin cho mình. Kết quả là gọi mười cuộc thì trọn vẹn cả mười đều báo máy đang bận.
Thiên khi đó ngây ngô nghĩ rằng chủ thuê bao kia đang nói chuyện với chủ nhân của cái bụng nên máy bận. Có điều sau đó anh đã dùng cả ngày để gọi nhưng kết quả cũng chỉ có thế.
Tính của Hoài Quân, anh biết rõ nếu không mang bằng chứng xác thực ra trước mặt cô thì có dùng tính mạng bảo đảm cô cũng không tin. Thôi thì đành để cô nguôi giận và cũng là để anh có đủ thời gian nghĩ cách giải thích, tạm thời hai người sẽ không gặp nhau.
Thiên đâu biết rằng, đó là lần cuối cùng anh gặp Hoài Quân. Trong thời gian anh nghĩ cách, cô đã bỏ đi khỏi Bảo Lộc. Thủ tục du học đã làm xong từ lâu nhưng vì anh mà cô có ý định ở lại, chuyện xảy ra chạm đúng vào lòng tự trọng, cô quyết tâm một mạch ra đi. Đến giờ cũng không trở lại.
Tiếng sấm đinh tai đập mạnh vào không gian, cảm giác như trời đất rung chuyển.
Thiên thôi hồi tưởng, quắc mắt nhìn Yến bằng ánh mắt kết tội.
“Đúng! Là Yến làm.”
Bị phát hiện, Yến chẳng những không lúng túng mà vẻ mặt còn có vẻ rất tự hào.
“Tại sao lại làm như thế với tôi? Cuộc đời tôi, hai lần khốn khổ nhất cũng chỉ do một bàn tay Yến gây ra.”
Thiên tuyệt vọng gào lên đau đớn, hai mắt nóng ran đỏ hoe. Bị một đứa con gái làm cho cuộc đời đi vào bế tắc đến hai lần, mà đứa con gái đó lại là người bạn thân anh có thể chia sẻ mọi thứ. Trái tim Thiên quả thật đã gục ngã, đau đớn quằn quại.
“Là vì tình yêu của hai người không đủ lớn thôi. Nếu Hoài Quân nó yêu Thiên thì nó đã chẳng bỏ đi dễ dàng như thế. Tại sao không nhìn về phía Yến? Bao năm nay, Yến luôn ở bên Thiên mà.”
Bao nhiêu buồn tủi ấm ức chất chứa từng tháng năm cuối cùng Yến cũng quỳ sụp xuống sàn mà bật khóc. Ngày thường vẫn luôn tô vẽ cho mình một cái mặt nạ điềm tĩnh đầy kiêu ngạo, giờ đây cũng chỉ như đứa trẻ òa khóc trong bất lực. Tình yêu này, cô nắm cũng không được mà buông cũng không xong. Quả thật muốn chết đi cho lòng nhẹ nỗi đau.
“Đây là cách Yến yên Thiên sao? Không cần biết Thiên đau đến thế nào mà chỉ biết nghĩ cho mình mà cũng gọi là tình yêu?”
Up full cho mọi người nè Cảm ơn đã đi cùng Quái cả một chặng đường dài nhé
Nỗi đau và sự thất vọng bòn rút trọn vẹn sức lực khiến Thiên cũng ngồi sụp xuống, gương mặt thẫn thờ như không còn linh hồn. Phía sau gương mặt ấy là một vết thương ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng Yến tưởng tượng ra nó. Nhìn Thiên, lòng cô đau thắt. Là cô đã sai! Sai lầm nhiều lắm. Sao có thể làm người con trai mình yêu đau khổ thế này.
Vì tình yêu mà không từ thủ đoạn, kẻ đáng sợ cũng là kẻ đáng thương. Đáng thương đến méo mó!
Bên ngoài trời, cơn mưa tầm tã như vùi dập.
Từng ánh chớp sáng rực tô vẽ trời đất.
Gió quật mạnh những thân cây đen đúa tiều tụy.
Mưa rất lâu, Yến và Thiên cũng ngồi bất động rất lâu.
Cho đến khi trời ngừng mưa nhưng sấm sét vẫn kiên quyết kéo rền vang trong không gian, Thiên thẫn thờ đứng dậy, từng bước loạng choạng ra khỏi phòng.
Yến đã không giữ Thiên lại, chỉ ngồi dưới sàn bất lực nhìn theo trong làn nước mắt không thể ngừng tuôn rơi.
Con đường đen đúa ướt sũng những vũng nước sâu.
Những chiếc lá khô nổi lềnh bền cùng một số rác rến.
Gió hiu quạnh miết vào không gian những tiếng “vù vù” như phẫn nộ mà cũng như khóc than.
Thiên từ từ cho xe chạy vào lối dẫn về nhà.
Không gian tăm tối phúc chốc rực sáng do ánh đèn pha.
Phía xa, đôi mắt mèo sáng rực lên rồi chạy vụt qua một góc đường.
Căn nhà không một ánh điện.
Thiên dùng chìa khóa riêng mở cửa gara, lững thững dắt xe vào bên trong.
Không thấy xe Quân ở đây, anh khẽ thở dài. Gần đây cô đi về rất muộn và luôn trong tình trạng say khướt. Có lẽ cô buồn lắm. Cô từng nói anh là mối tình đầu của cô. Anh từng rất vui vì điều nay nhưng giờ chỉ thấy đau xót. Vậy anh chính là người gây ra tổn thương khó quên nhất trong cuộc đời cô. Người ta sẽ yêu người tiếp theo nhiều nhất, nhưng luôn đau đớn nhất vì tình đầu.
Khi trông ngóng một người, người ta sẽ xem giờ. Thiên cũng bắt đầu lấy điện thoại ra xem giờ.
Giờ mới nhớ ra hồi nãy có tin nhắn, Thiên định không xem vì cũng chẳng còn tâm trí nào. Nhưng tin nhắn đó là của Quân.
Vội vã mở khóa điện thoại, anh chăm chú ngấu nghiến từng chữ. Bất giác tim tê buốt, mắt cay xè.
Dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng đầy đủ nỗi đau chất chứa: “Anh à! Sau này anh đừng dẫn Yến hay bất cứ ai đến Hạ Trắng nhé! Em muốn nơi đó thuộc về hai chúng mình.”
Thiên siết chặt lấy điện thoại, một tay đấm mạnh vô tường đến bật máu nhưng nỗi đau thể xác đã chẳng đủ lớn hơn nỗi đau tinh thần để anh có thể cảm nhận được. Khi soạn tin nhắn này, rốt cuộc lòng cô đang đau đến mức nào? Anh đã có thể chấp nhận việc cuộc đời mình không còn bóng dáng cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cô đang đau khổ, lòng anh đau đớn hơn gấp trăm lần.
Mặc kệ bàn tay đang dần sưng lên và những giọt máu từ từ chảy xuống, Thiên vội vã gọi cho Quân.
Cảm giác hoang mang càng lúc càng dâng lên trong đầu Thiên. Quân khóa máy mất rồi. Tin nhắn này, tại sao lại giống một lời trăn trối như vậy? Rốt cuộc cô đang ở đâu?
Không suy nghĩ nhiều, Thiên lao ra ngoài.
Anh cứ chạy như thế, trong đầu nghĩ xem Quân có thể đi đâu.
Và chợt đôi chân anh đứng sững lại. Anh hoàn toàn chẳng biết gì về cô. Chẳng biết cô thường đi đâu, thói quen là gì, thích nơi nào.
Nhưng anh vẫn sẽ tìm cô, dù có tìm trong vô vọng thì cũng sẽ tìm.
Cơn mưa đang có dấu hiệu trở lại.
Gió lốc từng cơn lạnh buốt.
Con đường sũng nước bắn tung tóe theo từng đường xe chạy.
Quân ngồi trên chiếc xích đu trước cửa cà phê Hạ Trắng, ánh mắt vô hồn dõi ra đường.
Quán đã đóng cửa được nửa tiếng nhưng cô không muốn về nhà, cũng chẳng muốn đi đâu nên quyết định ngồi lại.
Đường đã vắng lắm rồi, điện đường cũng đã tắt rồi.
Thỉnh thoảng không gian sáng rực lên bởi ánh đèn pha lướt qua vội vã rồi lại trở về vẻ u tối cố hữu.
Chiếc bóng đèn trên trần mái hiên đã sắp hỏng, mập mờ sáng tối lúc tắt lúc bật, ánh vàng leo lắt chiếu từng tia cô đơn.
Những hạt mưa mỗi lúc một dày hắt vào hiên nhà, chạm đến da Quân lạnh buốt. Chiếc LX dựng trước mặt không đủ che toàn bộ gió cho cô.
Từ phía xa hình như có người đang đi đến. Không! Có người đang chạy đến mới đúng. Có thể là một người vô gia cư, một tên ăn trộm, một tên cướp hay một kẻ nghiện ngập. Mọi giả thiết tồi tệ đều cùng lúc hình thành trong đầu Quân nhưng cô lại chẳng cảm thấy sợ. Cô sẵn sàng đưa toàn bộ gia tài cho người có thể giết chết cô ngay lúc này. Khi người ta không còn muốn sống nữa thì cần được chết.
Ánh đèn yếu ớt từ màn hình điện thoại khùa khoạng trong không gian rồi chiếu thẳng vào Quân một cách cố ý. Trong giây phút đó, cô nghĩ ra đủ mọi trường hợp có thể xảy ra với mình và trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.
Ánh sáng càng lúc càng tiến lại gần hơn, Quân nhắm mắt chờ đợi điều sẽ xảy ra.
Cô thấy mình bị kéo đứng bật dậy và có một vòng tay nóng rực ôm ghì lấy. Không lẽ cô gặp một tên biến thái?
Trường hợp này cô chưa nghĩ đến. Và giờ thì cô thấy sợ.
5.
Nhưng trước khi Quân kịp hét lên thì bên tai đã nghẹn ngào một giọng nam khàn đặc:
“Anh xin lỗi! Xin lỗi em nhiều lắm!”
Quân đang bàng hoàng đột ngột chuyển sang trạng thái ngạc nhiên, ngay sau đó thì đau đớn đến tột cùng. Nước mắt cứ nghĩ sẽ không thể chảy nữa bắt đầu rơi lã chà cũng với màn mưa mỗi lúc một nặng nề.
“Nói gì với anh đi!”
Thấy Quân đứng im lặng, cũng không đáp lại cái ôm của mình, Thiên tuyệt vọng khẩn khoản.
Nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng.
Cơ thể Quân lạnh toát khiến Thiên có cảm giác đang ôm một tảng nước đá được trạm trổ.
Từ từ buông cô ra, anh nheo mắt trong ánh sáng mờ nhạt cố nhìn cho rõ gương mặt cô. Nó hoàn toàn phẳng lặng như một con búp bê không cảm xúc, chỉ có dòng nước từ hai hốc mắt chảy ra cho thấy đây là một con người đang sống.
Khổ đau cả đời Thiên cộng lại cũng không thể so sánh bằng cảm giác đang dày vò trái tim anh lúc này. Anh đã biến người con gái yêu anh thành gì thế này? Nhìn cô hoàn toàn không có linh hồn. Nỗi đau đã nuốt mất linh hồn cô mất rồi. Giờ đây chỉ còn là một cái xác trống rỗng sống qua ngày chờ qua đời.
Nước mắt Quân vẫn tiếp tục rơi như một cơ chế tự động, tay Thiên run run lau rồi lại chảy, chảy rồi lại lau.
Bầu trời chuyển mình mưa xối xả.
Gió quật mạnh từng hạt mưa đập vào da thịt đau nhói.
Từng đợt chớp giật sáng bừng trời đất.
“Mình về nhà thôi em!”
Cho đến khi cả hai đều đã ướt sũng, nước mắt hòa cùng mưa mặn đắng, Thiên nghẹn ngào nói với Quân.
……..
Khi người ta đã quen với nỗi đau thì hạnh phúc trở thành một môi trường lạ khó thích ứng. Quân thức dậy thấy mình nằm trong vòng tay Thiên vẫn không thể tin đêm qua anh đã ôm cô thật chặt mà ngủ.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Đêm qua sao anh lại đến đó tìm cô? Khi về nhà thì chẳng nói chẳng rằng, về phòng thay đồ xong lại qua phòng cô, giữ nguyên thái độ im lặng mà ôm cô nằm trong chăn.
Đã bao lâu rồi không còn cảm nhận hơi ấm này nhỉ? Quân đã chẳng còn khái niệm thời gian để xác định hai người đã xa nhau bao lâu. Vòng ôm này phải chăng quá sa sỉ với cô? Hai người đã chia tay rồi mà. Thiên và Yến đã…
Nghĩa đến đây, lòng Quân đau thắt, cơ thể bất giác gồng lên như đang chịu đựng.
Vòng ôm của Thiên khẽ siết chặt cô hơn.
Căng thẳng nằm trong lòng Thiên một lúc, Quân khó khăn mở lời:
“Em biết là anh dậy rồi.”
Cô muốn lắm được anh ôm thế này mãi mãi, nhưng mà vòng ôm này cô phải trả thôi. Hạnh phúc này chỉ là vay mượn.
“Cho anh ôm em thêm một chút xíu nữa thôi.”
Thiên vẫn nhắm mắt, giọng thì thào mệt mỏi, vòng tay kéo Quân sát vào mình hơn.
“Anh muốn gì ở em?”
Quân không cố thoát ra, vùi mặt trong lồng ngực Thiên, giọng nói lạnh tanh.
“Anh cũng không biết nữa.”
Thiên biết mình chẳng còn tư cách quay về bên Quân. Chỉ là muốn nuông chiều bản thân một chút, muốn khỏa lấp cái nỗi nhớ điên cuồng bao lâu nay gầm gừ cấu xé trong lòng. Anh còn dám muốn gì ở cô nữa đây?
Quân không nói thêm điều gì, im lặng để nỗi đau hoành hành trong lòng. Cô nhận ra mình đang hụt hẫng. Thì ra cô vừa mới hi vọng anh quay về.
Cả hai nằm im lặng bên nhau như thế cho đến khi điện thoại Thiên đổ chuông ầm ĩ. Thiên đã định không bắt máy nhưng Quân lại đưa điện thoại cho anh ý muốn anh nhận cuộc gọi.
“Kệ nó đi em!”
Thiên mệt mỏi kéo Quân trở lại lòng mình.
Nhưng lần này cô ghì người tránh vòng ôm của anh.
“Là Yến gọi.”
Nếu là Yến, Thiên lại càng không nghe.
Thái độ chán ghét của Thiên, Quân thu vào mắt một cách trọn vẹn.
“Thì ra là giận nhau nên chạy đến tìm em.”
Quân cười chua chất, hờ hững quăng chiếc điện thoại đang kêu gào khản cổ xuống giường, một mạch bỏ vào phòng tắm.
Vốc nước lên mặt, cô phủ nhận với chính mình rằng mình đang khóc. Sao anh lại ác với cô như thế? Đến bên cô vì cô trùng tên với mối tình đầu, giờ cãi nhau với Yến thì chạy đến bên cô. Rốt cuộc cô đã làm gì sai để anh đối xử với cô thế này?
“Mở cửa cho anh!”
Tiếng Thiên ở bên ngoài vọng đến vừa khẩn khoản lại cũng như ra lệnh.
“Anh điên à? Em đang tắm.”
Quân cố đáp lại bằng giọng tự nhiên nhất.
“Anh mặc kệ! Mở cửa hoặc anh phá cửa đấy.”
Cô đã muốn im lặng không tra hỏi, anh còn không biết điều im lặng mà rời đi? Sáng sớm đã muốn kiếm chuyện sao?
Quân bực bội lau hết nước trên mặt, mở mạnh cửa bước ra ngoài, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nhìn Thiên như thách thức.
“Em giận dỗi gì đấy? Không như em nghĩ đâu.”
Thiên vội giải thích, tự nhiên cảm thấy như hai người vẫn còn là một cặp.
“Việc gì em phải giận? Em đi đánh răng rửa mặt thôi. Hôm nay em có hẹn ăn sáng với bạn.”
Quân nhún vai bình thản, đi đến bên tủ quần áo lấy ra vài bộ so so ướm ướm trông rất hào hứng.
Thiên tức đến nghẹn cổ họng nhưng tự biết thân biết phận rằng mình không còn tư cách ghen tuông hay giận dỗi. Đành thế! Anh lững thững đi đến ngồi trên mép giường.
Điện thoại lại đổ chuông.
Thiên chán nản bắt máy. Quân muốn anh nghe thì anh sẽ nghe.
Qua tấm gương trên cánh cửa tủ quần áo, Quân thấy rõ nét mặt Thiên đang thay đổi thế nào. Trong đúng một cái chớp mắt, từ chán nản lập tức chuyển sang bàng hoàng, sau đó tái nhợt đi vì lo lắng.
Chiếc gương phản chiếu hình ảnh Thiên vội vã tắt máy, lao vụt ra khỏi phòng mà chẳng nói thêm với Quân câu nào.
Quân bần thần nhìn cánh cửa phòng mở toang còn đang đu đưa nhẹ, căn phòng mới vài giây trước còn hơi người giờ lạnh tanh.
Thả những bộ quần áo trên tay rơi tự do xuống sàn, cô như cái xác không hồn, lặng lẽ đến bên thành giường, ngồi xuống đất tì cằm lên đầu gối.
Nhưng ngồi yên chưa được bao lâu thì có tiếng chân dồn dập chạy lên cầu thang. Quân thấy mình ngờ nghệch hi vọng Thiên quay lại.
Nhưng đó là Linh.
Nhìn Quân dáng vẻ nhỏ bé thu người dưới sàn, ánh mắt Linh trở nên se sắt.
“Mày biết rồi hả?”
“Biết gì?”
Quân nhướn mày lơ đãng nhìn Linh.
“Chuyện con Yến tự tử…”
Linh dè chừng nhìn Quân thăm dò, dường như điều vừa nói ra chỉ là một nửa của câu chuyện.
“Chết không?”
Quân bình thản hỏi nhẹ tênh, trong lòng chẳng hả hê càng không thương xót.
“Thật ra là nó chưa tự tử. Mới trèo lên lầu trường nhưng mà được khuyên can nên thôi. Ngất xỉu rồi giờ đang nói trong phòng y tế.”
Linh tặc lưỡi, chậm rãi đến ngồi bên mép giường.
“Mày đến báo với tao chuyện này?”
“Tao đến bảo mày dọn qua nhà tao ở đi.”
“Tao có nhà. Tao sẽ về nhà.”
Trong khoảng thời gian Thiên chạy đi cho đến khi Linh đến, Quân đã nghĩ điều này. Cô sẽ đi khỏi đây. Ở lại càng làm cô méo mó và thảm hại.
“Vậy tao đến sống với mày.”
Linh quả quyết.
“Không mượn! Tốn cơm tốn gạo chứ được gì.”
Quân phũ phàng từ chối, giọng nói đều đều không lên chẳng xuống.
Linh thay vì cãi lại như mọi khi lại trở nên trầm tư, trông như già đi mấy tuổi.
Không gian chìm vào khoảng không im lặng.
Mất rất lâu sau Linh mới khẽ khàng nói qua hơi thở:
“Có điều này, tao nghĩ mày nên biết.”
Quân vẫn im lặng, nếu nói thì cô nghe, còn không thì cũng chẳng sao.
“Con Yến… có thai rồi.”
Câu nói của Linh nhẹ như gió thoảng sương bay nhưng mạnh mẽ va vào tim Quân đau đớn. Cô cảm thấy như ai đó vừa cắm phập mũi tiêm chứa thuộc độc vào tim mình. Độc tố lan dần đang bóp chết từng tế bào, tê liệt mọi cảm xúc.
Trái đất vẫn quay, thời gian vẫn chạy chỉ riêng cô chết lặng.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Quân, Linh thở dài. Ngay từ đầu cô đã dự đoán Quân sẽ rất sốc. Nhưng sớm muộn cũng phải biết, thôi thì đau sớm để còn quên.
“Sao mày biết?”
Trái với kiểu không quan tâm bất cứ điều gì cố hữu, Quân mấp máy môi hỏi lại như đang chờ đợi một khe hở lập luận để có thể xem xét lại độ chính xác của sự việc.
“Sáng nay con Loan lớp tao trúng gió, nằm trong phòng y tế ấy. Lúc người ta đưa con Yến vào, nó bảo cô y tá nhìn một cái đã lắc đầu. Hồi sau con Yến tỉnh, cô y tá hỏi luôn có phải đang có thai. Con Yến nó gật đầu.”
“Nhìn cũng biết được sao?”
Hi vọng trong Quân mập mờ lóe sáng.
“Tao nghe mẹ nói ở người có thai nhìn cái biết liền.”
Linh xoa cằm ngẫm nghĩ.
“Thế mày nhìn cái biết không?”
Quân nhíu mày nghi hoặc.
“Tao thì không, nhưng mà mấy người có kinh nghiệm thì có.”
Quân bán tín bán nghi nhìn Linh, lòng bải hoải với những hi vọng không căn cứ, tuyệt vọng đã lăm le xâm chiếm tâm hồn.
Mồi một điếu thuốc, cô rít vội mấy hơi dài.
Khó thuốc xanh xám buồn bã lững lờ bay.
Đôi môi nhạt nhả từng cụm mờ ảo.
Ánh mắt buồn bị che lấp bởi làn khói mong manh nhưng chẳng cách nào xuyên thấu.
6.
Mặt trời ngả bóng dần về tây kéo cái nóng ban ngày xuống đường chân trời. Không khí mát dần rồi nhanh chóng trở nên se lạnh.
Dấu sự cô đơn sau làm khói thuốc, Quân ngồi bất động trên xe, mắt chăm chú nhìn về phía quả cầu đã thôi hừng hực lửa đang miên man tô tím nền trời.
Nơi Quân đang ngồi là con đường trong khu dân cư Đại Bình. Vì là một con đường cụt dẫn đến một dốc đá nên chẳng có chiếc xe nào bén mảng đến. Xung quanh rất ít nhà dân, chủ yếu là cây cốt cao quá đầu người một chút. Đây là nơi vô cùng lí tưởng để yên tĩnh suy nghĩ, ngắm mặt trời mọc và lặn, ngắm những vì sao trời đêm về quây quần.
Quân tình cờ phát hiện ra nơi này trong một lần đi tìm nhà Linh và bị lạc. Từ đó trở đi mỗi khi rảnh rỗi cô thường ra đây tận hưởng bầu không khí yên tĩnh. Cô đã rất muốn khoe với Thiên nơi tuyệt vời này, thế nhưng giờ không kịp nữa rồi. Người ta đã sắp làm bố rồi.
Rít một hơi thuốc dài rồi nhả khói đục ngầu vào không trung, Quân nhếch môi cười chua chát. Cười cho chính mình, cười cho một cuộc tình qua đi nhanh đến bàng hoàng.
Nền tím sắc trời đã bị thay thế bởi màu xám xanh lạnh lẽo.
Từng đàn chim cuống quýt xải cánh băng qua nền trời tìm về tổ ấm.
Bất chợt từ đâu một đàn chim sẻ sáu con bay đến đầu vào cái cây khô không một chiếc lá gần chỗ Quân ngồi. Chúng trao đổi những tiếng “pi pi” làm không gian đang yên tĩnh trở nên ồn ào hẳn.
Quân không mấy phiền lòng về điều này. Mặt trời đã không còn nữa nên cô quyết định chuyển qua quan sát lũ chim. Lí do gì khiến chúng còn ở đây vào giờ này nhỉ? Hay tổ của chúng đã bị phá mất? Cô cứ thế suy nghĩ miên man rồi tự hỏi mình vào giờ này sao còn ở đây? Hình như cô cũng không có tổ như những con chim kia.
Vội vã lấy điện thoại ra, Quân gọi cho mẹ mình, hy vọng tiếng nói của bà có thể giúp cô vượt qua cơn hoang mang đang rình rập trực chờ nuốt trọn lấy tâm hồn rồi nhấn chìm nó trong sự tuyệt vọng.
Sau ba hồi chuông, mẹ Quân bắt máy.
“Ăn tối chưa Nguyễn?”
“Mẹ mới ở ngoài nông trường về nên chưa ăn. Con đang đâu vậy?”
Tiếng bà Nguyễn từ đâu dây kia vọng lại.
“Chị đang ở trường, chuẩn bị về.”
Quân nói dối trơn tru.
“Thế gọi cho mẹ có gì không? Nhớ ba mẹ chứ gì.”
“Nguyễn ơi! Chị về nhà ở nhé! Ở bên nhà cô chú Phương không được đi chơi tối, buồn lắm”
“Con không thích ở bên đó à?”
Giọng bà Nguyễn đầy vẻ nghi hoặc. Lâu lắm rồi bà mới thấy con gái mình tỏ thái độ về một điều gì đó.
“Ừ! Không thích!”
“Vậy con hãy làm những gì mình thích.”
Tiếng bà Nguyễn qua điện thoại vẫn tràn đầy yêu thương. Bà chưa bao giờ ép Quân làm điều gì cô không muốn, còn cô thì chưa bao giờ từ chối những điều bà muốn cô làm. Thế nên lần này, bà hoàn toàn vui lòng để cô tự lựa chọn.
“Con cám ơn mẹ!”
Quân cúp máy, thở hắt ra rồi ngửa đầu nhìn lên bầu trời chập choạng tối.
Cảnh vật xung quanh đã trở nên u ám một cách nhanh chóng.
Đàn chim sẻ từ lúc nào đã bay đi khỏi cái cây khô.
Tâm trạng rơi rớt theo từng đoạn đường, Quân về đến nhà đã thấy lòng mình hoàn toàn trống rỗng.
Mấy hôm nay không khí trong nhà nặng nề quá! Ông Phương ít qua nhà máy hơn và thường ngồi nhà trầm ngâm bên điếu thuốc lá, thỉnh thoảng Quân lại bắt gặp và Phương với đôi mắt đỏ hoe, Thiên thì đi tối ngày sáng đêm, gần như không dám đối mặt với ba mẹ mình.
Xuyên qua bầu không khí khó thở, Quân lặng lẽ trở về phòng, từ từ thu dọn từng món đồ bỏ vào vali.
Khi dọn đến bàn học, đập vào mắt cô là tấm hình chụp chung với Thiên đang được lồng rất ngay ngắn trong một khung ảnh hình trái tim. Nhìn vào gương mặt rãng rỡ khoe sắc cùng nắng của cô gái đang ngồi cạnh chàng trai, cô mím môi cười chua chát. Hóa ra cô đã từng hạnh phúc thế này.
Suy nghĩ trong vài giây ngắn ngủi, Quân quyết định sẽ không mang tấm hình theo.
Sau khi thu dọn hết mọi thứ, cô không kiềm lòng mà nhìn lại một lượt những cái mình không mang theo. Áo cặp, khung hình, tách cặp và còn rất nhiều thứ gắn liền với kỉ niệm của hai người.
Người ta vẫn có xu hướng không nỡ bỏ đi những thứ dù đã không còn dùng được vì một lí do nào đó. Nhưng với cô, cái gì không thể dùng thì đều sẽ trở thành rác. Giữ lại cũng chỉ trật nhà chi bằng đem bỏ đi.
Xách lấy vali, Quân dứt khoát quay người đi ra, sẽ không quay lại căn phòng này thêm một lần nào nữa.
Nhưng bước chân cô còn chưa đến cửa đã bị đôi mắt yêu thương nhưng cũng đầy xót xa chiếu thẳng vào mình khiến bước chân sững lại.
Bà Phương đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, đỏ hoe mắt quan sát từng diễn biến trên gương mặt Quân.
“Mẹ cháu vừa gọi điện cho cô.”
“Vâng.”
“Cháu không muốn sống ở đây nữa sao?”
Từ từ tiến vào phòng, bà Phương dùng hai bàn tay gầy guộc của mình nắm lấy bàn tay lạnh toát của Quân.
“Cháu qua kí túc xá sống với bạn, đi học cho tiện cô ạ.”
Có chết ngay sau đó thì Quân cũng phải nặn ra một nụ cười thật tự nhiên, và cô đã làm như vậy.
“Cháu ráng giữ gìn sức khỏe nhé! Thỉnh thoảng phải ghé thăm cô đó.”
Vòng tay ôm lấy đôi vai gầy của Quân, bà Phương vỗ nhè nhẹ như an ủi.
Đột nhiên Quân có cảm giác như chuyện của cô và Thiên, bà Phương biết tất cả và cũng biết thừa cô không đến kí túc xá, cái lí do đi học cho tiện cũng chỉ là cái cớ.
Quân vốn là người rất sĩ diện. Trừ khi mọi người tự nhiên biết chuyện chứ có chết cô cũng không muốn ai hay tin mình bị đá. Nhất là giờ đây đang khăn gói ra đi như một kẻ thua cuộc thế này, lòng tự trọng càng tổn thương ghê gớm.
Trong đầu cô chưa từng mảy may một lần nghĩ rằng mình sẽ chúc phúc cho Thiên, cũng chưa từng trách móc hay oán hận. Mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm về trái tim của mình. Anh hứa là chuyện của anh, còn tin hay không lại là do cô quyết định. Thế nên sẽ chẳng có người đúng kẻ sai trong chuyện tình cảm. Nhưng giờ đây, phần nào trong cô bắt đầu cảm thấy hận. Sao anh dám làm cô trở nên méo mó trong mắt người khác thế này?
“Người ta dùng dao chém vào thân cây măng cầu để nói ra trái. Con người cũng như vậy Quân ạ! Rễ của những đau thương thì chát đắng, nhưng hoa trái của nó sẽ ngon ngọt. Mạnh mẽ lên con gái!”
Bàn tay nhẹ nhàng xoa tấm lưng nhỏ nhắn, bà Phương trầm giọng nói với Quân bằng tất cả yêu thương.
Đáp lại tất cả chỉ là cái im lặng cúi đầu. Buồn buồn tủi tủi lẫn lộn nhau khiến cổ họng Quân nghẹn ứ.
Ngày đầu tiên cô mang theo tâm trạng trống rỗng đến đây, bà Phương niềm nở đón cô từ ngoài cổng. Những ngày tháng cô ở đây, dù bận rộn nhưng bà luôn chăm sóc cô tốt nhất có thể. Chớp mắt một cái thời gian đã vụt qua như thoi đưa. Giờ đây, cô trở về với sự trống rỗng hốc hác, rời khỏi vòng tay bà Phương mà thẳng lưng đi xuống gara.
Quân còn tưởng bà Phương sẽ theo xuống tận xe, rồi thì màn từ biệt trong nước mắt là không thể tránh khỏi. Thật may khi bà vẫn ở lại trên phòng.
Cứ nghĩ thế là chỉ việc bỏ đồ lên xe rồi chạy về căn nhà bỏ không lạnh lẽo bao lâu, đến giờ Quân mới phát hiện ra một vấn đề. Cô không thể chở cái vali to đùng này được.
Trong khi Quân còn đang loay hoay tính toán thì điện thoại đổ chuông.
7.
Ánh đèn đường vàng vọt bung mình trong đêm đen.
Bóng cô gái và chàng trai ngả dài hai vệt đen trên vỉa hè.
Hàng thông đen đúa im lìm trong đêm lặng gió.
Quân nghịch ngợm bước theo từng ô gạch chẵn lẻ, cúi đầu nhìn chân, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện cô và Đăng đã im lặng khá lâu.
Hai tay xỏ túi quần, Đăng trầm ngâm bước theo, thỉnh thoảng liếc nhìn Quân rồi lại ngửa đầu nhìn trời.
Đêm nay trời không có sao, mây đen lởn vởn đe dọa những kẻ đang đi tản bộ.
“À! Anh không đi làm à?”
Đang cúi đầu, Quân sực nhớ ngẩng vội lên nhìn Đăng.
“Hôm nay anh off. Một tháng được off hai buổi.”
Đăng nhẹ nhàng giải thích. Nhân lúc có sự chú ý của Quân, anh đi nhanh đến ngồi xuống một chiếc ghế đá trong công viên. Điều này có nghĩa là “chúng mình ngồi xuống nhé!”
Quân cũng theo đó mà đến ngồi xuống bên cạnh.
“Anh cứ nghĩ đó là nhà em.”
Đăng lơ đãng gợi chuyện, mắt nhìn như bị thôi miên vào đám thanh niên đang đá cầu bên kia đường. Công viên buổi tối thật đông vui. Nhóm thì đá cầu, nhóm lại tô tượng, một vài người cao tuổi tản bộ tập thể dục, bất chấp mây đen đang gầm gừ trên đầu.
“Không! Là nhà bạn của mẹ em. Mẹ không yên tâm em ở nhà một mình nên kêu qua đó sống.”
Quân uể oải giải thích, vừa nói vừa bóc vỏ bao thuốc lá mới mua.
“Thế sao giờ lại chuyển về nhà?”
“Sắp tới ở đó sẽ xuất hiện một ma nữ, nếu không rời đi, ma nữ sẽ ăn thịt.”
Quân dùng tay cào cào vô không trung, gương mặt nhăn lại ra vẻ sợ sệt.
Đăng lắc đầu cười khổ với chuỗi hành động vừa rồi. Nỗi buồn quanh Quân như một tấm màn bao trùm rất rõ rệt, cô đâu cần phải cố tỏ ra vui vẻ như thế.
“À phải rồi! Cảm ơn anh đã giúp em chở đồ về nhà nhé! Muốn mời anh một bữa mà anh lại dành trả tiền.”
“Không sao! Bữa ăn đó để đấy. Khi nào hết tiền mà chưa nhận được lương anh sẽ tìm em đòi nợ.”
Sau khi cả hai cùng bật cười, bầu không khí im lặng lại được bắt đầu.
Đăng chăm chú xem đám thanh niên đá cầu.
Quân chuyên tâm hút thuốc.
Cho đến khi lộp độp từng giọt mưa thay phiên nhau rơi xuống.
Quân và Đăng không hẹn mà cùng nhìn nhau, ánh mắt có vẻ rất thích thú.
Hôm đó, trong khi mọi người đang hối hả tránh mưa, có hai đứa trẻ to xác tắm mưa đến ướt mèm. Tiếng cười giòn dã hòa vào tiếng mưa tí tách vui tai.
Sau phút nổi loạn bộc phát, cơn mưa tạnh cũng là khi Đăng và Quân đi bộ về đến chỗ gửi xe trong bộ quần áo ướt rất đều.
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của hai đứa, ông chú cho gửi xe khẽ chau mày. Đám thanh niên bây giờ kể cũng lạ, xe có lại đem gửi rồi đi bộ để mắc mưa thế này đây.
“Hắt xì!”
Cái hắt xì thứ tám của Quân khi ngồi sau xe Đăng trên đường về nhà cô.
“Biết em yếu thế này thì không cho em tắm mưa nữa.”
Đăng có vẻ lo lắng nhưng câu nói bật ra hết sức tự nhiên, cứ như anh là người chăm lo và quản lí Quân.
Dụi dụi mũi, Quân sụt sịt:
“Không sao! Vui mà!”
“Ừ! Đúng là vui thật. Nhưng mưa mùa này dễ bệnh lắm.”