. Dù anh đối xử thế nào, cậu nhóc vẫn vậy, thầm lặng yêu anh hay phải
gọi là lì lợm yêu anh mới đúng. Dù ngay lúc tưởng anh bị bệnh truyền
nhiễm, cậu nhóc vẫn lì lợm ở bên anh. Anh thực sự cám ơn giây phút đó.
Dù anh có phản đối việc nghi anh bị cúm, nhưng anh cũng đã thực sự lo
sợ. Cậu không bỏ rơi anh, cậu đã là một điểm tựa, và anh đã mềm lòng.
Và lúc này đây, ở gần cậu anh lại thấy dễ chịu hơn. Anh không phải đáp
ứng kỳ vọng gì cho cậu. Với Kim Thành anh phải đối mặt với việc phải
quyết định chuyện yêu đương, với nhân viên anh phải đáp ứng được năng
lực của một giám đốc, với cha mẹ anh phải cho họ thấy được những con số
lợi nhuận khổng lồ, với kẻ thù anh phải cho chúng thấy sự khôn ngoan của
mình., với cậu thì không, anh chẳng cần phải là ai. Anh giận thì mắng,
thậm chí đánh cậu. Vui thì cư xử tốt một chút, buồn thì lầm lầm lì lì,
không cần phải mang mặt nạ cười. Tuy anh xem cậu giống như cái ống xả
strees nhưng cái ống này sắp không thể thiếu với anh rồi. Và anh cũng
chỉ vừa mới nhận ra cách đây vái phút, khi mà anh đang thấy trống trãi,
lo âu thì cậu về tới mang mọi thứ đi hết. Dù cậu chẳng làm gì ngoài sự
có mặt của cậu trong nhà. Tùng đứng dưới làn nước lạnh cho tỉnh người.
Thời gian gần đây, do vừa đánh võ đài vừa chạy đi chạy lại quá nhiều,
Tùng bắt đầu đuối sức. Quá nhiều chuyện để lo khiến cậu cũng ít để ý đến
chuyện của bản thân. Anh gọi thì cậu đến, không thì cậu lo việc của
mình cho trọn. Cậu cũng chẳng buồn nghĩ đến việc cậu đang làm là xấu là
không nên hay là mất tự trọng, mất nhân cách, mất đi gì cậu cũng không
quan tâm.Việc cậu bán mình cho Vũ Phong không làm cậu buồn lắm, dù anh
ân ái với cậu không phải vì yêu. Nhưng Tùng hiểu rõ, bản thân cậu quá
nhỏ bé, không quyền lực, không địa vị, không tiền bạc, khó mà đòi hỏi gì
ở một người quá cách biệt cậu như anh.
- “ Nếu mình đẹp thì có thể cứu vãn được, không có gì cả….haishhhhhhhhh nghèo cũng là cái tội”
Cậu vẫn nghĩ như vậy, để lúc nào cũng nhắc nhở mình không nên quá buồn
khi tình yêu của mình không được đáp lại, chưa kể đến việc bị chà đạp
tơi tả. Cậu chưa tới lúc ưu tiên chuyện tình cảm lên hàng đầu. Việc cần
kiếp bây giờ là gia đình cậu, cậu nghiễm nhiên trở thành trụ cột gia
đình khi cha cậu đã mất sức lao động. Cậu cũng không muốn ai trong số
đám em cậu thất học.
Ở cạnh Vũ Phong, tuy trái tim cậu bị vò nát nhưng trái lại cậu đạt được
điều cậu muốn. Lương bổng khá, lo đủ cho gia đình. Có điều kiện và thời
gian thanh toán những món nợ (đánh võ đài). Tuy có vẻ cậu bắt đầu giống
như anh từng kết tội cậu ‘ tiếp cận anh vì tiền bạc’. Nếu miễn cưỡng một
chút cũng có thể nói quá tốt khi được ở cạnh người mình yêu. Cậu tin
mình cần mẫn, trung thực, không làm chuyện gian dối thì mọi chuyện sẽ
trôi qua, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Nhưng hôm nay Vũ Phong có vẻ kỳ lạ. Mọi khi, anh muốn anh sẽ gọi cậu đến
phòng anh. Bỗng dưng hôm nay anh đến phòng cậu, lại còn rất tự nhiên
ngồi trên giường xen tivi. Cậu cứ muốn đứng mãi trong phòng tắm mà không
muốn ra. Lại có chuyện gì đó nửa rồi_linh tính mách cậu vậy_, hay
chuyện ở bửa tiệc cậu gặp Minh Hàn và nói chuyện khá lâu, anh từng kết
tội cậu về việc đó mà cậu chẳng hiểu mô tê gì….
…. Hay chuyện cậu có vẻ sinh sự với Kim Thành, nhưng Kim Thành dù có hay
sốc hông cậu nhưng không phải kẻ xấu, anh ta chỉ thích sốc óc cậu khi
chỉ có hai người thôi, vì anh ta ghét cậu ở gần Vũ Phong, nhưng không
phải kẻ đặt điều nói xấu người khác.
Tắm chán, đoán mò chán, biết không thể nấn ná lâu hơn cậu lau người, mặc đồ ra ngoài. Tivi vẫn ra rả
- Anh không mệt hả?_Tùng hỏi, khi giờ này, phải gọi là ngày hôm sau rồi, mà vẫn chưa chợp mắt được._
- ……..
- Anh có chuyện cần nói hả?
Tùng không nghe trả lời. Bước tới….Vũ Phong ngủ tự bao giờ. Tivi chưa
tắt, cái điều khiển vẫn còn nằm trên tay. Anh ngủ nửa nằm nửa ngồi dựa
thành giường.
- Không phải chứ, ngủ mất tiêu rồi. Báo hại mình buồn ngủ gần chết phải
chạy đi tắm. Ong chủ ơi là ông chủ, chiều ông cái kiểu này chắc chết sớm
quá.
Tùng nhìn đồng hồ, gần 3 giờ sáng. Một tiếng rưởi nửa cậu phải đón xe đi
Đà Lạt. Ngủ cũng lở dở, thức thì quá mệt, đồ để đi thì chưa dọn. Nhìn
lên giường cậu ngại, nếu leo lên nằm cạnh thì cũng kỳ, có bao giờ anh để
cậu nằm lại cạnh anh đâu. Mà giường thì của cậu…
Tùng đi thu dọn hành lý, chuẩn bị sẵn quần áo, đồ ăn mang theo đi đường (
người siêu tiết kiệm)….vv.. Mất nửa tiếng nửa, nhìn qua ngó lại chẳng
còn gì làm. Một tiếng đồng hồ, cậu lăn ra đất nằm cho đỡ mỏi. Ngủ thì
không lo, cậu sẽ có cả ngày ngủ trên xe… Nhưng… đặt lưng xuống thì cậu
ngủ mất tiêu.
Trong giấc mơ, cậu mơ thấy Vũ Phong đang ôm lấy cậu. Lưỡi anh đang mân
mê vành tai cậu làm cậu ngượng chín người. Môi anh tìm môi cậu quấn
quít, bàn tay anh đang luồn tr ong áo cậu vuốt ve da thịt cậu. Tùng để
cho Toàn thân mình căng theo từng cử động của anh, dù gì cũng là mơ chứ
thực tế anh đâu dịu dàng với cậu như vậy. Có lẽ anh ở gần quá nên đi vào
giấc mơ của cậu.
Tùng để cho mình đáp lại anh, nhiệt tình, nồng nàn. Cậu làm cái điều mà
cậu không bao giờ dám làm trong khi cả hai quan hệ lúc tỉnh táo. Làm sao
cậu dám tỏ ra hưởng thụ cái giác gần gũi anh khi anh chỉ xem cậu như
công cụ giải tỏa ham muốn thể xác. Nhưng cậu yêu, đáp lại cảm giác ấm áp
của cơ thể đang quấn lấy mình là nỗi thèm khát cháy bỏng.
Khi đôi môi cậu đỏ ửng lên vì anh cấu xé nó, anh lại tìm đến cái cổ ấm
áp, thơm tho mùi da thịt của cậu. Như muốn nếm thử từng milimet trên làm
da rám nắng, giòn giã của cậu. Những nụ hôn anh trao làm cậu hạnh phúc,
lần đầu tiên trong cuộc đời cậu có cảm giác ngất ngây đến chóng mặt.
Đôi tay anh mân mê khắp nơi trên da thịt cậu, xiết chặt vòng eo cậu đến
ngợp thở. Đôi môi anh mút chặt trên ngực trên đầu nhũ cậu săn chắc làm
cho cậu phải rên lên thỏa mãn. Kích thích cực độ với cử chỉ buông thả
của cậu, anh trườn cả người lên mình cậu, đè chặt cậu dưới sức nặng của
cơ thể anh, điên cuồng với cảm xúc của mình anh để lại những dấu đậm màu
trên cổ trên vai, trên ngực cậu.
Cảm giác đê mê cứ nhấn chìm cậu, nhưng sao sức nặng của anh trên người
cậu quá thực. Chẳng lẽ cơ thể cậu đã nhớ cơ thể anh rõ ràng đến vậy sao.
Cảm giác cứ như anh đang âu yếm cậu thật vậy. Tay anh đang lần xuống
ngày càng thấp hơn, anh đã từng nói. Chỉ với lần đầu tiên anh mới chuẩn
bị cho cậu còn sau đó thì không, và anh giữ đúng lời đến phát ghét. Bây
giờ anh đang làm cái việc mà anh của tỉnh táo không làm, vậy thì chỉ có
trong mơ, do cơ thể cậu khao khát những cử chỉ âu yếm của anh mà biến
anh của lanh nhạt xa cách thành anh rất nâng niu cậu, cậu cảm nhận rõ
khao khát của anh với cậu. Điều đó chắc chắn là không thật. Nếu cậu mở
mắt mọi thứ có thể tan biến không.
Như không chịu nổi với đôi môi đang hé ra quá khêu gợi, anh lại chiếm
lĩnh đôi môi đó cuồng nhiệt hơn lần đầu, lâu hơn, cháy bỏng hơn và điên
hơn.
Đau!!!!…anh cắn môi cậu rướm máu, không khí mất dần trong buồng
phổi…ngợp, cậu sắp không thể thở nửa, nhưng đôi môi anh chưa có dấu hiệu
muốn dừng.
Ahhh..ha.ha..ha…cậu hớp lấy hớp để không khí để thở. Cậu giật mình, nhìn
lên. Cậu đã choàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp của mình với đầy tiếc nuối
vì quá ngợp thở. Cậu xoa ngực để làm dịu cảm giác ngợp của mình. Ao cậu
bung hết nút, “không lẻ mình tự làm sao?. Không thể nào”. Lưng quần cũng
trễ xuống khỏi mông, và một điều không tưởng nửa là cậu phát hiện mình
đang nằm trên giường.
Như hiểu ra một chuyện khó tin, nhưng vẫn chưa thể tin được. Cậu vừa lo
vừa đưa mắt nhìn quanh mình. Không cần phải đâu xa, cậu giật bắn cả
người khi anh rõ ràng ngồi cạnh cật, rất sát mà nảy giờ cậu chỉ lo cho
cái buồng phổi mà không để ý.
- Anh dậy rồi à?_cậu hỏi một câu chẳng đâu vào đâu_
Cậu vội kéo áo xống lại cho đàng hoàng. Mặt ngượng chín cả khi nhớ lại những gì cậu vừa mới trãi qua.
- “ Mình đã buông thả mình theo nhục thể, thật không biết phải nhìn mặt anh ta ra sao khi mà…”
Lần đầu cậu thấy xấu hổ đến cùng cực như vậy trước mặt Vũ Phong, cậu
không muốn anh thấy mình đã đam mê, đã buông thả như vậy. Mắt cậu đỏ hoe
vì quá xấu hổ, cậu cứ cúi gầm mặt xuống.
- Xin lỗi, em không…
Vũ Phong kéo mặt cậu ngẩn lên, anh hơi thảng thốt khi nhìn thấy mắt cậu
đỏ hoe như vậy. Anh cũng chẳng biết vì sao, chẳng lẽ cậu đau tới mức
khóc. Mà anh đã có làm gì đâu, mọi khi anh chiếm hữu cậu còn mạnh bạo
hơn mà có thấy cậu khóc đâu.
- Không thích à, hay phải xin phép em trước?_Vũ Phong hỏi một câu nằm
ngoài suy nghĩ đang diễn ra trong đầu của anh, cái kiểu ông chủ vẫn
không thể bỏ được_
- Không … không phải..không..
- Vậy thì được rồi.
Cậu lại bị sức nặng của anh đè bẹp, anh lại tiếp tục công việc đang dở
dang đã bị ngắt quảng bởi công việc thở của cậu. Nhưng anh dừng lại ngay
sau đó…
- Sao vậy, sao người em cứ cứng đơ ra vậy. Lúc nảy đâu phải như vầy?
Tùng càng lúng túng tợn, cứ nghĩ là mơ …nhưng không ngờ…
- Vì sao, không muốn hả, hôm nay lại có chuyện không muốn sao?
- Không phải, chỉ vì…
- Vì sao?._Vũ Phong nhìn thẳng vào mắt cậu chờ câu trả lời._
- Không, em sẽ cố gắng._ cậu nói mà giọng muốn nghẹn lại_
Vũ Phong cũng nhận ra, anh sẽ nhận lại những gì khi anh dịu dàng với
cậu. Cảm giác ngây ngất lúc nảy làm anh hạnh phúc, anh ham muốn cậu lúc
nào không hay. Giật mình thức dậy, thấy mình ngủ quên ngay trong phòng
cậu, anh cũng thấy mình lạ. Ngó quang không thấy Tùng đâu, anh bước
xuống giường.
Nhìn thấy cậu nằm dưới đất trông thật thoải mái, anh đã nghĩ.
- “ Thế đấy, mình đã bảo thằng nhóc này cứng đầu lắm mà, thà nằm trên đất còn hơn nằm trên giường với mình”
Thấy cái kiểu cậu nằm thoải mái trên đất ngủ say như chết, hơi thở đều
đặn phập phồng dưới lớp áo mỏng . Vạt áo xốc xếch để hở cả vùng eo ngon
mắt. Vũ Phong mang cậu lên giường, cậu cũng không hay. Mùi da thịt cậu
ấm áp thơm ngọt một cách quyến rủ.
- “ Cậu nhóc sử dụng nước hoa gì mà thơm vậy”
Vũ Phong hít một hơi thật sâu trên cổ cậu, để thưởng thức thật thỏa mãn
cái mùi hương đang quyến rủ anh. Rồi anh hôn lên đôi mắt say ngủ, quấn
quít đôi môi mềm ngọt. Cơ thể cậu đang đáp trả lại anh, tiếp nhận anh
một cách nhịp nhàng, ham muốn. Cậu không dùng nước hoa, chỉ là mùi hương
cơ thể cậu, quyến rủ anh một cách mãnh liệt.
Anh điên lên vì cơ thể đó, anh khao khát đến không thể kiểm soát. Anh
ngấu nghiến cho da thịt mình no nê cậu. Nếu được anh chắc nuốt luôn cậu
rồi. Anh cũng không ngờ mình lại thích thú với thái độ của cậu như vậy.
Cậu có thực sự có ngủ không dưới con mắt nhắm nghiền kia. Cậu đã bao giờ
có đáp lại như hôm nay đâu, lúc nào cũng là phục vụ ông chủ như một
nghĩa vụ vậy…nhưng chính anh đã cố làm cho cậu biết rằng, anh là ông chủ
không phải người tình. Nhưng hôm nay anh thấy sung sướng khi được ân ái
như một người tình..
Cậu choàng tỉnh và thái độ đổi khác, đôi mắt đỏ hoe, thái độ lúng túng,
xấu hổ. Anh lại thèm muốn khơi lại những đam mê nơi cậu để anh thỏa mãn
hơn. Anh muốn, và anh kiên nhẫn khêu gợi, từng chút một….kích thích Tùng
đáp lại anh.
Giật mình lần nửa, Tùng thức dậy với ánh sáng loang loáng lướt qua. Cậu
nheo mắt để xác định mình đang ở đâu. Điều đầu tiên, cậu nhìn thấy. Hình
như là một tờ báo…không là một tờ báo được ai đó đang cầm trong tư thế
đang xem.
Và sát ngay cạnh mặt cậu, quần áo, mùi thơm cơ thể, mùi nước hoa quen
thuộc. Cậu đang gối đầu lên chân ai đó để ngủ. Và hơn nửa, cậu đang ở
trên xe.
- Dậy rồi à?_giọng này chắc chắn cậu biết_
- Hả!!!!. Em ngủ dữ vậy sao. Xin lỗi..xin lỗi.
Cậu vội ngồi dậy, và cậu chắc chắn một điều làm cậu kinh hoàng. Cậu đã ở
trên xe, gối đầu trên chân anh…ngủ… Ngoài kia cảnh vật hai bên đường đã
cho cậu biết, cậu đã ra khỏi thành phố.
- Em làm phiền anh quá, đáng lẽ anh nên gọi em dậy.
- Anh gọi rồi đấy chứ. Nhưng em không dậy nổi. Đành mang em ra xe, đống
hành lý em soạn sẵn cũng mang theo luôn rồi. Có còn quên cái gì không?.
- Cám ơn anh. Không có gì nửa đâu.
Cậu ngồi sát cửa bên kia của xe, dựa vào cánh cửa, cố tình nhìn ra
ngoài. Cậu biết bây giờ cái mặt cậu khó coi lắm. Đêm qua anh như người
điên, khi cơ thể cậu không cưỡng nổi đã đáp lại tiếng gọi của nhục thể,
anh đã yêu cậu như chưa từng yêu lần nào vậy. Cậu rên xiết thỏa mãn dưới
cơ thể anh, gọi tên anh trong cơn ngất ngây tình ái. Cậu thiếp đi lúc
nào không biết.
Ngồi trong xe, quần áo đã được thay, cậu cảm giác được cơ thể sạch sẽ
khỏe khoắn, ngoại trừ phần dưới vẫn còn ê ẩm, nhưng thực ra là sự ê ẩm
thích thú. Cậu xấu hổ chết đi được khi những dữ liệu đêm qua chiếu lại
trong đầu. Làm sao dám nhìn mặt Vũ Phong, cậu đành nhìn ra đường.
- Em ngủ đã chưa?.
Cậu hơi giật mình, cậu đã hơi quá trong vị trí của một người dưới. Cậu
lúng và không nhận ra anh đã không gọi cậu bằng ‘cậu’ xa cách nửa, mà
thay vào đó là từ ‘ em’ ngọt ngào. Cậu chỉ đang lo, anh sắp mỉa mai hay
lại trách mắng cậu.
- Em,…em…
- Nếu em ngủ xong rồi thì tới anh, cả đêm qua anh không ngủ được bao nhiêu.
Nói rồi Vũ Phong thản nhiên gối đầu lên chân cậu, ụp tờ báo đang cầm lên
mặt, ngủ. Tùng chẳng hiểu thái độ của anh sao bổng dưng quay ngoắc, khó
hiểu. Anh mất cái kiểu đàn áp cậu như mọi ngày. Anh muốn gì, anh lại
nghĩ ra kiểu gì để hành hạ trái tim cậu nửa đây. Anh có biết, khi mà
khoảng cách của hai người rút ngắn như vậy cậu sẽ rất đau khổ không. Anh
thà như mọi ngày xem cậu không là gì, thì dễ dàng cho cậu hơn.
Anh thản nhiên gần gũi cậu như chưa từng có những chuyện tệ hại xảy ra
giữa hai người. Cứ như anh chưa từng làm đau cậu vậy. Vũ Phong trở mình,
úp mặt vào người cậu và tiếp tục ngủ.
Anh vươn vai, duỗi người.
- Lên tới đây thật thoải mái quá. Đi uống gì đó đã rồi hãy làm việc.
Chẳng đợi trả lời, Vũ Phong choàng vai cậu, câu vào quán cà phê gần đó.
Ngồi đối diện nhau trong quán Vũ Phong xoay xoay ly cà phê trong tay,
mắt nhìn Tùng đang nhấp từng ngụm nhỏ.
- Trở thành người của anh đi. Anh sẽ bảo bọc em suốt đời.
Tùng tròn mắt nhìn Vũ Phong như người từ hành tinh nào đó ngoài vũ trụ, vừa xuống tới.
- Em không nghe nhầm chứ?
- Không.
- Vậy em có hiểu nhầm ý anh muốn nói không?.
- Hiểu lầm, em muốn ám chỉ việc gì?
- Người của anh. Theo nghĩa nào?. Nhân viên, người phục vụ, hay…người
trên giường anh?._không hiểu sao Tùng thấy giọng mình nhiều mỉa mai, Có
lẽ cậu sắp hết sức chịu đựng được cái kiểu anh coi thường cậu, một cách
vô lý_
Vũ Phong châm thuốc, rít một hơi thật mạnh. Xong anh mới trả lời cậu
- Người của anh, theo cái nghĩa thứ ba.
- Chẳng phải nó đã xảy ra rồi sao._ “ vậy anh ấy nghĩ mình không có trái
tim chắc”. _Chưa trả đủ nợ cho anh, em chưa đi đâu. Quân tử nhất ngôn
mà._ cậu bẻ vấn đề theo một hướng khác_ Có điều cái món nợ không dưng từ
trời rơi xuống em không trả đâu.
- Em định đi hả? Hôm trước em đã nhận được nhiều lời mời tốt lắm phải không.. Chọn được chỗ nào chưa. Có cần anh tư vấn không?
- Chưa trả nợ xong, em chưa đi đâu. Trừ khi anh cấn nợ cho chủ mới.
- Em nghĩ mình trị giá bao nhiêu để cấn nợ?_Vũ Phong cười khinh khỉnh, vì tự dưng anh nghe bực không chịu nổi_
Nhưng Tùng thì xám mặt.
- Nếu kẻ không có giá trị, lại hay dối trá, anh muốn giữ lại làm gì?
- Vì anh thích vậy thôi.
Tùng suýt buông rơi ly cà phê trên tay, may sao cậu cố trấn tĩnh mình
lại. “ Khoan đã, đừng hiểu quá tốt đẹp những gì anh ấy nói, anh ấy là
chuyên gia đạp mình xuống tận đất đen”
- Thích gì mà ác vậy_ ý Tùng ám chỉ việc thích hành hạ cậu_, em rất muốn
biết lỗi em có đáng phải nhận những điều tệ hại như vậy không. Hay chỉ
là do anh thích vậy thôi?.
- Em muốn nói câu này với anh từ lâu lắm rồi phải không._ Vũ Phong cười,
mép nhếch lên. Trông thật đáng ghét_ Vậy em muốn mình được đối xử như
thế nào? Em nói đi.
- Nếu anh nói vậy..thì em cũng nói. Làm ơn đừng nhìn em theo cái kiểu ‘
Ngươi là kẻ dối trá’ đi. Em xét lòng chẳng có lỗi gì để anh phải đối xử
với em tệ như vậy.
Vũ Phong biết Tùng muốn nói đến chuyện anh đã kết tội cậu làm gián điệp
cho người khác vào tiếp cận anh. Đúng là anh hiểu lầm, nhưng anh không
thấy mình có lỗi. Vì anh cũng từng quá tin những người cũng có bộ mặt
ngây thơ tốt bụng, lo lắng cho anh….rồi quay lưng phản anh không một cái
chớp mắt. Vì họ đã được gửi tới cạnh anh vì mục đích đó mà. Nhưng anh
cũng công nhận là mình cũng hơi vội vàng trong việc kết tội cậu.
- Để em đi. Sau khi trả hết nợ để em đi._Tùng nói mà như không nói_
- Đi, em có chân, anh làm sao giữ._thái độ Vũ Phong ngày càng khinh
khỉnh. Nó càng tăng khi Tùng bảo anh để cậu đi_. Nhưng câu nói vừa rồi
chấm dứt cơ hội anh đã đề nghị. Chuyện kết thúc ở đây, anh không thích
người khác làm giá khi thấy mình mới có chút giá trị.
Tùng choáng, anh lại vừa phủ nhận cậu một lần nửa. Người gì mà độc tài
đến phát sợ, nhưng cũng may là anh rút lại cái đề nghị đó. Nó quá quyến
rũ để mà từ chối, và khó từ chối khi vấn đề đã xảy ra_ đã ngủ với người
ta rồi còn gì_. Làm sao cậu có thể nói cậu chẳng cần cái đề nghị khiếm
nhã đó khi cậu đã lên giường với anh nhiều lần mà động lực không là tình
yêu. Anh chẳng vừa bảo cậu vừa làm cao đó sao…
Vũ Phong cũng không hiểu tại sao anh lại đề nghị như vậy và cũng nóng
nảy kết thúc nó như vậy. Anh tự kết thúc trong khi chính anh đang tiếc
nuối. Anh biết mình vừa xúc phạm cậu một lần nửa, nhưng anh đã không
nghĩ cậu lại từ chối. Anh biết cậu vẫn yêu anh và cậu cũng cần tiền. Đề
nghị của anh chẳng phải đã đáp ứng đầy đủ cho cậu rồi sao, tại sao lại
không muốn.
- Hay em cho rằng lời đề nghị trở thành người của anh là một lời tỏ
tình. Hay do chuyện đêm qua mà em cho rằng mình có quyền lực với
anh?Tùng sượng trân. Có vẻ như vậy thật, có thể cậu cảm thấy anh thân
thiện hơn nên đã nói những lời không nên nói, cậu nên lẳng lặng làm thì
đúng hơn. Đờ nào anh chịu để tâm tới tâm trạng của cậu, tình cảm, suy
nghĩ của cậu ….Đôi mắt cậu, khuôn mặt cậu chẳng có gì có thể diễn tả
nổi…nó giờ đây khó coi tới chừng nào
- Nếu như anh vẫn nhìn em như từ trước tới giờ, thì cần gì anh phải hỏi.
Em vẫn như con chó ngoan, anh gọi thì chạy tới đấy thôi. Vật nuôi anh
mua về rồi, cần gì hỏi giá lần nửa.
Vũ Phong nghe như có con dao đâm thẳng vào ngực anh. Cả hai đang nói gì
thế này. Chẳng phải ban đầu anh kéo cậu vào đây cốt để đề nghị một vấn
đề khác,. Không phải để câu chuyện quay ra như thế này.
Và câu chuyện tưởng chừng có tiến triển thì lại đào thêm một cái hố sâu
hơn trong trái tim cậu.- Thằng Tùng hôm nay sao vậy_ sư huynh hỏi Xuân
khi thấy Tùng đánh đấm có vẻ hăng quá mức_. lâu lâu lên đây một lần mà
không nương tay chút nào ha.
- Nó đang bị streess đó mà, cho nó xả bớt đi.
- Mà coi bộ đánh đấm lên tay dữ lắm đó. Thằng Minh _người đang đấu với Tùng_ lùi liên tục kìa.
- Ở dưới Sài Gòn nó đánh võ đài mà, cỡ tụi mình thì nhắm nhè gì.
- Thiệt sao.
- Tối nay nó rủ mọi người nhậu một chập đó. Tiệc tất niên, giờ tới tết nó không có dịp lên đâu.
- OK, anh em tiếp hết mình, dứt khoát chuốc nó không say không cho về._sư huynh đang cao hứng dữ lắm_
- Anh nhắm uống lại nó không?_Xuân nhăn nhăn mặt hỏi_.
- Một mình tao không lại thì cả đám không lẽ không được, bửa nay tao
phân công từng thằng. Tao muốn coi thằng Tùng khi say sẽ như thế nào?_sư
huynh chắc lưỡi, xem chừng đang lên kế hoạch tỉ mỉ lắm_
- Em cũng muốn biết_Xuân hùa theo_ OK, nhưng có chuyện gì, em không chịu trách nhiệm đâu nha._Xuân nhăn nhở_
- Chuyện gì?
- Nó mà xỉn rồi không ai trả tiền nhậu, mà sáng mai nó về rồi.
- Mày nghĩ tao không bao được chầu nào sao, thằng khỉ nào cứ tới uống chùa hoài đó hả?
- Một ly thôi mà_Xuân cười he he_
Nhưng cũng tại …. mà không ….. cũng nhờ cái đám người đó mà cậu có một
bước tiến lớn trong mối quan hệ với Vũ Phong. Đó chính là ….. dám phản
đối ra mặt với Vũ Phong… và còn hơn thế nửa.
- TRỜI!!!!!!!! Ông chủ sao vậy?
Vũ Phong xoa xoa khóe miệng với một vết bầm tím khá rộng, lan gần hết gò má bên trái của anh.
- Cái này … bị bò đá.
Nói rồi Vũ Phong đi thẳng ra xe bỏ anh tài xế ngớ ngẩn đứng đó, quên cả
ra mở cửa xe. Ông chủ anh chưa từng nói đùa bao giờ “ bò đá” dĩ nhiên
phải hiểu đó là một câu đùa. Nhưng quan trọng là con ‘bò’ nào có khả
năng làm cho mặt ông chủ hắn đổi màu như vậy.
- Nhanh đi không tôi trễ.
- Vâng… _ anh ta ngó quanh_ Cậu Tùng không về luôn ạ?
- Không, trốn mất rồi. Đừng để tôi tóm được cậu… _Vũ Phong lầm bầm_
- Sao ạ?
- Không, cậu ta về sau. Nhanh đi.
- Dạ, dạ!!!!
Đêm qua Tùng về đến nhà, người đã say mèm. Hậu quả bị cả đám bạn chuốc
rượu, đáng ra cậu cũng không uống. Nhưng chuyện mấy ngày nay với Vũ
Phong làm cậu chịu hết nổi, một người hay đánh nhau như cậu mà chịu đựng
đến như vậy là sắp quá giới hạn rồi. Cậu không còn muốn phô bộ mặt hiền
lành với anh để lấy lòng anh nữa, cậu đang muốn tung hê tất cả… và cậu
uống, say mèm. Cái đám chuốc rượu cậu không tên nào sống sót nổi._Hết
chuyện đi chuốc kẻ đang muốn mượn rượu để xả stress, và khổ là càng uống
càng tỉnh_ Và về đến nhà dù đã say nhưng cũng chưa đến nổi không còn
biết gì.
Thà cứ như trước, Vũ Phong không yêu thương gì cậu, những gì xảy ra giữa
cả hai là do đổi chác …. Nhưng anh tỏ ra coi cậu như trai bao_ dù cậu
cũng hay nghĩ ‘mình cũng gần giống trai bao rồi’_ nhưng cậu vẫn còn chút
tự trọng cho bản thân_ không biết có đủ để gọi là tự trọng không_ là
cậu ngủ với anh đa phần là tự nguyện. Còn việc nhận tiền của anh, đổi
lại công sức cậu làm việc. Vay trả đàng hoàng không hề xin không. Cũng
chính vì thế mà cậu còn có thể ngẩn mặt nhìn chứ không thì…
Vậy mà mấy ngày nay cậu sắp điên, chỉ vì Vũ Phong ngã giá cho việc mua
trái tim cậu mà anh không hề trả lại bằng trái tim anh. Anh có biết là
anh đang chà đạp tình yêu của cậu, lòng tự trọng cuối cùng của cậu hay
không.
Vũ Phong thấy cậu say khướt, bỏ đi cả buổi chiều. Anh đâm bực, cậu dám
bỏ anh lại nhà đi mất biệt trong khi chiều nay cậu chẳng có lịch làm
việc, gọi điện cũng không nghe, giờ lại về nhà trong tình trạng nồng nặc
mùi rượu như vậy_ Vũ Phong chẳng phát hiện ra tại sao anh lại bực bội
khi bị bỏ lại, vì mọi khi cậu lúc nào chẳng ưu tiên quanh quẩn bên anh_
và anh thản nhiên xả những bực bội của mình lên nguyên nhân gây bực cho
anh, đó là tên say đang bước vào nhà.
- Em đi đâu không xin phép, đến giờ này lại về trong cái bộ dạng đó hả.
Trái với mọi hôm, Tùng thường cúi mặt xin lỗi, hay chỉ im lặng khi bị
anh mắng. Nhưng hôm nay, cậu lại lừ lừ mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu vì
rượu. Tâm trạng cậu đang bị men rượu làm chủ hết bảy phần.
- Em làm hết giờ, hết việc. Hoàn thành tốt những gì anh giao cho rồi …..
ra ngoài hay ở nhà là quyền của em …… Anh mắng em với lý do gì?
Vũ Phong tức muốn xịt khói. Coi kìa, cái bộ dạng khiêu khích muốn gây sự
của Tùng với anh làm anh không chịu nổi. Cậu Tùng mọi khi ở trước mặt
anh đâu mất tiêu, thay vào đó là một người xa lạ anh chưa từng gặp.
Nhưng nhượng bộ, với Vũ Phong là không thể dù kẻ đứng trước mặt đang
say, chắc gì kẻ say có thể kiểm soát được hành vi của mình.
- Em không ân hận khi phát ngôn bừa bãi như vậy chứ. Xem kìa, một kẻ chỉ
vừa có một chút danh vọng đã lên mặt với nơi đã muôi dưỡng, đào tạo cho
… thật là..
- Anh vừa nói gì? Anh lại thích ghép cho người ta thế này thế nọ. Anh
lấy gì chứng minh cho điều anh nói._ Tùng không hề nhượng bộ khi cậu
đang bị chọc giận_
- Cái này.
Vũ Phong cầm trong tay những tấm danh thiếp của cậu. Những tấm danh
thiếp của những nơi mời cậu tới làm việc. Mà tại sao Vũ Phong có…
- Cậu vẫn giữ những thứ này mà không bỏ, vậy chứng tỏ cậu đang cân nhắc
việc cậu ra đi. Cậu nghĩ mình xứng sao, không có tôi hỗ trợ cho cậu _ Vũ
Phong cười khảy_ thì cậu nghĩ họ biết đến cậu sao, bây giờ làm giá với
tôi.
- Ý anh là gì?
- Tôi muốn nói, không có tôi cậu chẳng là gì cả ngoài tên đầu bếp quèn mới ra nghề…
….BỐP… !!!!!!!!!!!!
…..một cú đấm không nương tay. Vũ Phong bị bất ngờ chúi nhủi, té xuống
đất. Một bên mặt anh đau rát. Nhưng rất nhanh, anh đứng lên tiến thẳng
tới chỗ Tùng với cánh tay giơ cao và đôi mắt đầy lửa.
Tùng như tỉnh hẳn khi cậu phát hiện việc cậu vừa làm. Nhìn thấy thái độ
của Vũ Phong đang tiến về phía mình, tim cậu đánh lô tô …
- “ Coi như mình tiêu rồi, lần này đừng hòng xin việc được ở đâu nửa. Ôi trời !!!!!!!!”
Cậu nhắm tịt mắt, cậu cũng hết cả hồn vía với việc mình vừa làm. Cậu
chưa từng phản kháng lại anh, và cậu chưa chuẩn bị cho điều đó. Nó làm
cậu lúng túng chưa biết phải xử lý tiếp như thế nào ngoài việc nhắm mắt
chờ những gì sắp giáng xuống .
1s đi qua.
2s trôi qua.
3s…không có gì xảy ra cả.
Tùng hé mắt nhìn. Anh đang đứng trước mặt cậu. Tùng giật mình, lùi một bước.
- Tỉnh rồi phải không. Anh cho em ba giây để trả lời cho việc này._Vũ
Phong chỉ vào vệt mờ trên má, nó đang bắt đầu chuyển màu đậm dần lên _
nếu không thì đừng trách anh không cho em cơ hội giải thích.
- Xin lỗi…_đúng là cậu tỉnh rượu thật_ em…em…
Nhưng chưa kịp nói thêm câu nào, Tùng co giò chạy mất, Vũ Phong chỉ còn
căng mắt nhìn theo, tức muốn nổ đom đóm mắt. Nhưng anh thấy một điều lạ
đang chuyển động trong lòng. Anh đã quá tức giận, chưa ai dám hành hung
anh, vậy mà thằng nhóc này…. Nhưng nhìn cái mặt nhắm tịt mắt lại, không
hiểu sao anh không giận nữa. Anh buông tay và quyết định nghe cậu nói,
có thể do anh đã nói hơi quá, nhưng cũng tại cậu. Cậu cứ giữ mãi nhưng
tấm danh thiếp đó làm gì, trong khi anh đề nghị cậu ở lại thì cậu lại
không chịu đồng ý, như vậy cậu đang định đi. Anh kết luận như vậy có gì
sai.
Và khi anh rút kinh nghiệm cũ, cho cậu thời gian giải thích thì cậu lại
chạy mất ngay trước mũi anh …_ Vũ Phong đá cái ghế ngay cạnh chân bay
thẳng, va vào tường nghe chát chúa. Chẳng phải cậu nói yêu anh sao,
chẳng phải cậu rất cần tiền sao. Vậy tại sao anh đang đề nghị cho cậu
những điều cậu đang cần …. mà sao câu trả lời vẫn chưa được như ý anh
muốn.
Vũ Phong để một đống thắc mắt trong lòng mà về Sài Gòn, định bụng nếu mà
gặp cậu thì phải dần cho một trận te tua mới hả _ dần theo kiểu gì
không biết, bởi vì lúc này Vũ Phong đang cười khi nhớ tới khuôn mặt với
biểu cảm kỳ quái mà anh không biết phải diễn tả làm sao của Tùng trước
khi cậu làm cái việc khiến anh tức muốn bể phổi, là co giò chạy mất_
Nhưng không may cho Vũ Phong, về đến nhà không thấy bóng dáng cậu đâu. Anh đã hăm hở vào nhà là thế, mà…
Cậu cũng chưa từng về nhà, vậy là từ Đà Lạt cậu không về nhà mà trốn đâu mất.
- Cậu nhắm trốn được bao lâu, thằng nhóc._ Vũ Phong lầm bầm_ cậu quên tôi là ông chủ của cậu sao.
Nhưng Vũ Phong chẳng có thời gian cho việc hỏi tội Tùng. Anh có một
chuyện đáng lo hơn. Cha anh gọi và anh biết anh được gọi về việc gì. Bên
cạnh đó anh cũng còn một việc nửa phải giải quyết, đó là một cú điện
thoại làm anh tức tới mức quăng thẳng cái điện thoại đang cầm trên tay
vào tường, bể nát.
- Khốn khiếp, dám coi thường Vũ Phong này…chờ đó.
CHƯƠNG 15 MINH HÀN
Chiều nay, Vũ Phong, Minh Hàn ngồi đối điện ông tổng giám đốc trong văn
phòng của ông. Tức cũng là ngôi nhà thuở thơ ấu của hai người.
- Có chuyện gì không cha, con không rảnh lắm.
- Câm ngay, việc gì cũng gác lại._ ông Vũ Hải hét to_ Mày đó, chỉ khi có
việc mới nhớ tới cha mày. Một năm không gặp được mấy lần.
Vũ Phong nhăn mặt như khỉ, dù gì ông Vũ Hải cũng làm anh ngán, dù trong
lòng anh ông ta không đáng là một người cha mà anh tôn kính.
- Cha à, nó nói đúng mà ….có chuyện…_Minh Hàn bàn hùng, vì anh cũng ngán phải nói chuyện với ông_
- Mày còn dám lên tiếng. Không gọi thì bao nhiêu năm cũng không thấy mặt._ ông nạt ngang khi Minh Hàn dám phát ngôn bừa bãi_
- Vậy cha gọi tụi con có chuyện gì? _ cả hai đồng thanh_
- Thôi được _ ông Vũ Hải gạt tay. Chịu _ Coi hai đứa bay, chẳng có đứa
nào muốn gặp mặt ông già này. Vào vấn đề chính đi… Minh Hàn, con về tiếp
quản mấy nhà hàng phụ em con đi.
Nghe tới đó Minh Hàn quay nhìn mặt Vũ Phong lúc này đang có vẻ rất rất kềm chế tâm trạng.
- Cha à, chẳng phải con đã từ chức, chẳng phải cha đuổi…..
- Nhưng bây giờ con biết bỏ những thứ quyến rủ ma quỷ đó thì khác. Ta
không muốn con cái mình lông nhông ngoài đường làm mất mặt ta. Bảo về
thì về đi …_ông ôm ngực, chứng nghẽn mạch máu làm ông bị đau_ Vũ Phong,
con giao toàn bộ hệ thống cũ cho anh con coi đi.
- Vâng.
Ông Vũ Hải nhìn Vũ Phong với con mắt kỳ lạ, anh đã trả lời một câu mà
ông đã nghĩ sẽ rất vất vả để có thể nghe được điều đó. Ông đã suy nghĩ
rất nhiều để tìm cách thuyết phục Vũ Phong để cho Minh Hàn về tiếp quản
lại. Ông cũng phòng trước một số điều cần đe, nếu Vũ Phong làm khó ông.
Nhưng ông suýt nghẹt thở khi nhận được câu trả lời như ý quá dễ dàng _
chứng đau tim cũng chưa làm ông ngợp đến vậy_
- Minh Hàn, ra bảo người dọn bàn ăn đi. Cả hai ở lại ăn trưa với cha.
- Cha à _ cả hai lại đồng thanh_
- Hay đợi tới ông già này xuống lỗ mới chịu ăn bữa cháo khuya?_ ông Vũ Hải trách nhẹ_
- Được mà, để con nói người dọn bàn._ nói rồi Minh Hàn ra ngoài_
Vũ Phong cũng đang định đi thì ông Vũ Hải gọi lại.
- Con khoan đi đã…. Cha muốn biết, tại sao con đồng ý dễ dàng vậy, chẳng phải con bỏ nhiều công sức cho công ty lắm sao?
- Cha cũng biết con dốc hết sức cho công ty nhưng vẫn hất con qua một
bên. Vậy ý cha đã quyết rồi, con phản đối thì cũng có được đâu.
- Nhưng cha không chờ thái độ hờ hửng của con như vậy, một điềm báo
trước của sóng lớn. Ta là cha con, con nghĩ ta không hiểu con trai mình
sao?
- Nếu cha đã hiểu con trai mình thì chắc cha cũng phải biết con trai cha
cũng đã đoán trước được điều này. Con chỉ muốn mượn công ty của cha để
thử khả năng của mình thôi, còn chuyện cha giao chức giám đốc cho con là
bất đắc dĩ con đã biết từ lâu rồi, giờ cha muốn lấy lại có gì ngạc
nhiên.
- Con nói vậy là muốn ám chỉ việc gì. Đừng úp mở với cha mày._ ông Vũ Hải mặt đỏ lên, có vẻ ông đang cố nén giận_
- Con có ý gì đâu, cha đang bệnh không nên tức giận không tốt đâu. Lỡ có
việc gì …. không khéo dì con ( vợ hiện tại của cha anh) lại nói con
muốn tìm cách soán đoạt tiền bạc của của cha đó.
- Mày….
- Cha à, việc ký chuyển quyền quản lý cho Minh Hàn chưa xong, cha đừng
có bị việc gì đó. Không cả nhà lại xúm vào kết tội con, phiền lắm…
- Mày…
- Cha, sao vậy cha…_ Minh Hàn đi vào định báo việc dọn bàn đã xong,
nhưng nhìn thấy ông Vũ Hải có vẻ rất đau đớn_ Cha không sao chứ, gọi xe
cấp cứu đi, nhanh lên Vũ Phong.
Ông Vũ Hải tỉnh lại, người đầu tiên ông nhìn thấy là Vũ Phong, không một ai trong phòng bệnh ngoài Vũ Phong.
- Vũ Phong. _ ông gọi_
- Cha, cha tỉnh rồi à. Con có nhiều chuyện cần trình cha ký.
- Mày thật là. Vào tới bệnh viện mà vẫn tra tấn cha mày hả._ ông Vũ Hải
nói trách, nhưng giọng ông chẳng có vẻ trách móc_ Muốn ký chuyện gì.
- Dạ, giấy bổ nhiệm giám đốc mới. Vì cha ngất nên con không biết cha
muốn giao một phần hay toàn bộ hệ thống cho anh Minh Hàn, hôm trước con
có nhớ cha bảo trao hệ thống cũ cho anh ấy, con thảo qua rồi, cha xem
rồi ký.
Cửa mở, bà tổng và em gái anh Ngọc Bình bước vào. Nhìn thấy ông chồng đang xem hồ sơ công việc thì bà quát tháo ầm lên.
- Vũ Phong con điên sao mà bắt cha con làm việc giờ này. Anh dẹp ngay,
có việc gì thì em phải làm sao. Anh có biết là anh đã làm em sợ lắm
không, bỏ ngay phải lo tịnh dưỡng chứ.
- Cha à, cha đang bệnh mà, phải tịnh dưỡng chứ, cha đừng làm mọi người lo lắng mà._ Ngọc Bình nũng nịu_
- Được rồi, chuyện gấp thì phải làm. Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ mà để cả công ty chờ tôi sao?
- Chuyện gì mà gấp chứ?_bà liếc xéo Vũ Phong đang đứng cười cười, nhìn bà diễn cảnh lo lắng cho chồng_ Để em xem giúp anh.
- Không cần, tôi xem được rồi.
Nhắm chừng cha anh không cho bà vợ biết chuyện này sớm, Vũ Phong xen vào…
- Cha, không cần xem kỹ quá đâu, cứ ký vào là được. Cha không cần lo, cứ
tin ở con…._ Vũ Phong nói với cha mà mắt không ngừng khiêu khích bà mẹ
kế_
Cha anh cũng tỏ ra tin tưởng ở anh, ông chỉ ậm ừ, xem qua loa, rồi ký
Bà tổng hai mắt đã đỏ rực lên vì tức rồi. Bà muốn biết ông ký cái gì mà
gấp vậy, ngay cả bà cũng không cho xen vào. Vũ Phong thấy mắt bà ta tức
lồng lên mà không dám tỏ ra trước mặt cha anh, anh khoái chí lắm. Anh
chỉ phục cha anh mỗi cái nước là ông rất có uy, đừng hòng thế này thế nọ
với ông. Ông nói thì chỉ có nước răm rắp làm theo. Cả mẹ kế và em gái
anh cũng không ngoại lệ.
Ký xong, ông Vũ Hải đưa trả cho anh xấp hồ sơ. Ông dựa người xuống giường trở lại, rồi bảo.
- Gọi Minh Hàn, bảo nó ở lại ăn trưa với ta.
- Con biết rồi, vậy con đi về công ty trước._ Vũ Phong đáp rất từ tốn_-
Ta không có nói con sẽ đi. Bữa trưa đáng ra phải ở nhà, nhưng bây giờ
dời vào bệnh viện thì cũng không sao.
Vũ Phong suýt trợn trắng mắt vì những gì ông nói. Nghĩa là bửa trưa của
ba cha con ông mà ông đã bảo chuẩn bị ở nhà, anh tưởng xong rồi chứ. Vậy
mà ông vẫn muốn tiếp tục thực hiện. Anh còn biết gì ngoài câu:
- Dạ, con biết rồi.
Hai mẹ con Ngọc Bình không tham gia bữa ăn được cũng cáu lắm. Họ cốt
muốn biết ba người sẽ nói những gì. Nhưng khi ông Vũ Phong bảo họ cứ ra
về, ông đã khỏe rồi không cần thêm người người ở cạnh. Bà tổng đã hầm
hầm bỏ đi với cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống Vũ Phong. Vũ Phong cười
khảy, nụ cười đầy khiêu khích làm bà ta càng điên hơn.
- Bình, con tìm hiểu xem ông ta vừa ký cái gì. Thái độ của nó rất khả
nghi, cái kiểu dương dương tự đắc đó chắc chắn là có chuyện rồi. Ổng ta
chịu gọi thằng Minh Hàn về thì không phải để chơi đâu, không khéo mẹ con
mình mất cả chì lẫn chài đó.
- Biết rồi mẹ.
Câu chuyện xảy ra một tháng trước khi Minh Hàn về thành phố theo lời triệu của cha anh.
Chiều nay Minh Hàn vừa quyết một vấn đề quan trọng. Anh sẽ tỏ tình với
Anh Kỳ, anh chính thức chấp nhận tình cảm của Anh Kỳ. Sau một thời gian
dài bên nhau chia xẻ nhiều buồn vui, khó khăn trong cuộc sống. Anh nhận
thấy đến lúc anh làm một điều gì đó cho cậu. Và anh hẹn cậu…
Chờ Anh Kỳ bên bờ sông Hương trước cổng chùa Thiên Mụ. Hôm nay là ngày
rằm, người đi chùa rất đông. Dòng sông sáng lấp lánh anh trăng vàng.
- Minh Hàn._ tiếng Anh Kỳ gọi khẽ sau lưng_ Anh tới lâu chưa?
- Không … không lâu.
- Có việc gì mà không nói ở nhà mà phải hẹn ra chỗ này vậy?
- Từ từ, em lại đây. Ngồi xuống đã.
Minh Hàn kéo Anh Kỳ ngồi bệt xuống bờ sông. Anh khẽ choàng qua vai cậu …
- Anh muốn nói một chuyện quan trọng, anh cảm thấy…. cảm thấy…
Anh Kỳ thoáng bối rối khi tiếp xúc với cơ thể Minh Hàn gần đến vậy. Mặt
cậu sẽ có thể sánh được với mặt trời nếu như bây giờ là ban ngày. Nhưng
bây giờ chỉ có mặt trăng biết được sự bối rối trên gương mặt cậu, chỉ có
sông Hương mới biết được tim cậu đang đập kinh khủng đến thế nào.
Một nụ hồng nhỏ nhắn xuất hiện trước khuôn mặt đang cúi gằm của cậu.
- Tặng em._ Minh Hàn nói với vẻ vô cùng ngượng_
- Sao lại tặng hoa hồng, lại là hoa hồng đỏ nửa chứ?_ Anh Kỳ lí nhí hỏi, không giấu được vẻ bối rối_
- Em biết ý nghĩa của hoa hồng đỏ không?_ Minh Hàn hỏi_
- Biết._ Anh Kỳ gật gật đầu xác nhận thêm như sợ Minh Hàn không nghe thấy cậu nói_
- Vậy anh tặng hoa hồng cho em với đúng ý nghĩa của nó, không phải tặng
chơi. Là cố tình mang hoa nói thay những gì anh muốn nói.
- Vậy em có thể nhận nó theo thông điệp mà nó mang theo phải không.
Không hiểu sai phải không…. Không nhầm lẫn hay đang nằm mơ phải không….
- Không.
Minh Hàn kéo gương mặt vẫn đang cúi xuống đó lên, anh đặt một nụ hôn nhẹ
nhàng trên môi Anh Kỳ. Một nụ hôn khẳng định những gì anh muốn nói. Xác
nhận những gì Anh Kỳ muốn hỏi.
- Anh không nói rằng anh sẽ có thể yêu em như Toàn Hiếu, vì những gì
giữa anh và Toàn Hiếu em là người chứng kiến hết cả, nên anh chỉ có thể
nói rằng: “ Cho anh thời gian, anh sẽ chỉ có một mình em trong trái tim
mình thôi”
- Thật không?
Một nụ hôn nhẹ nửa thay cho câu trả lời. Anh Kỳ tưởng như mình đang bay
bổng trên mặt sông Hương. Cậu không còn cảm giác mình đang tiếp xúc với
mặt đất nữa, cậu mất hoàn toàn cảm giác với xung quanh. Người cậu bồng
bềnh, cậu cười thật ngốc.
- Anh chờ em một lát.
Minh Hàn chưa kịp hiểu gì cậu đã chạy đi mất. Cậu chợt nhớ tới trên
đường đến đây cậu nhìn thấy bên đường có một người bàn những món đồ
trang sức rất ngộ nghĩnh. Trong đó có cặp nhẫn hình hai đôi môi đang
chun vào nhau. Cậu đã từng nghĩ mình sẽ mua tặng Minh Hàn. Và ngay lúc
này cậu muốn làm điều đó, như một tín vật.
- Minh Hàn!
Một giọng nói làm Minh Hàn quay phắt lại ngay tức thì. Giọng nói này làm
sao anh có thể quên được, giọng nói mà anh đã nhớ nhung ngay cả trong
giấc ngủ.
- Toàn Hiếu. Em … em sao lại ở đây?
- Em đi tìm anh. Nhưng có vẻ như em đến muộn thì phải.
Toàn Hiếu nhìn theo hướng Anh Kỳ đã chạy đi và Minh Hàn hiểu những gì Toàn Hiếu muốn ám chỉ.
- Muộn là sao?
- Thật ra em đã tìm anh suốt mấy tháng qua rồi. Hôm nay em đến đây vì
nghĩ rằng có thể sẽ gặp được anh, nơi mà chúng ta thường đến.
- Tìm anh, sao lại tìm anh. Chẳng phải em đã….
- Đúng, em đã bỏ anh, nhưng em có nổi khổ riêng. Em phải bỏ anh để giàn
xếp yên ổn chuyện gia đình. Em đã rất đau buồn khi phải giả vờ bỏ rơi
anh, em bị người ta ép buộc thôi. Em làm anh đau em cũng đau lắm chứ,
nhưng hoàn cảnh bắt buộc mà. Khi không còn gì có thể cản trở mối quan hệ
của chúng ta em đã quay trở lại tìm anh, nhưng không gặp. Anh bán bar
rồi à? Em cứ nghĩ rằng anh sẽ đợi._Toàn Hiếu nói một hơi như sợ không
còn cơ hội để nói_
- Anh…!!!! _ Minh Hàn đang rơi vào mê hồn trận. Anh không biết Toàn Hiếu
đang nói chuyện gì. Cái gì mà giả vờ bỏ rơi anh, cái gì mà quay lại tìm
anh, cái gì mà đau khi làm anh đau…. Anh đang rối rắm…
- Anh và cậu ấy quen nhau bao lâu rồi? Anh có hạnh phúc không?
- Anh…!!!!!!!!
- Anh có hạnh phúc không?_ hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên mặt_
cho em biết đi, chỉ cần anh hạnh phúc em sẽ hạnh phúc. Em sẽ không quấy
rầy hai người, nhưng em muốn biết anh có hạnh phúc không để em có thể an
tâm sống mà không có anh._ hai hàng nước mắt tuôn như mưa, giọng Toàn
Hiếu nghẹn ngào, nức nở_
- Đừng khóc, em biết là anh không thể chịu nổi khi mà em khóc. Đừng khóc, xin em đừng khóc.
Minh Hàn lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò mà bầu bỉnh vẫn phụng phịu, giận dỗi anh, vòi vĩnh anh ngày nào.
- Anh không yêu em nửa. Anh yêu người khác, anh bỏ em…_ Toàn Hiếu vẫn tiếp tục nức nở_
- Không có, trên đời này anh chỉ yêu mình em thôi, không yêu ai khác nửa. Nín đi, em nín đi.
- Vậy còn cái cậu hồi nảy?_ Toàn Hiếu cố nín khóc hỏi_
- Anh Kỳ à._ thôi chết anh quên mất Anh Kỳ_ anh…!!!!!
- Cậu ấy tên Anh Kỳ à, trông quen lắm. Anh….
- Anh sẽ nói chuyện với em sau được không? Anh hứa, anh sẽ nói mọi chuyện rõ ràng cho em biết.
- Vậy em ở khách sạn…. Sáng mai em về rồi, lát anh tới nhé, em chờ.
- Được, anh sẽ tới.
Minh Hàn còn đang ngỡ ngàng vì những gì vừa mới diễn ra thì ở đàng sau
anh, một người lặng lẽ bỏ rơi cặp nhẫn trôi theo dòng nước. Anh Kỳ đã
chạy rất nhanh ra chỗ bán cặp nhẫn mà cậu muốn mua, và chạy thật nhanh
về để chứng kiến hạnh phúc vừa mới đạt được đã nhanh chóng rơi khỏi tầm
tay.
Toàn Hiếu, người đã bỏ rơi anh ấy, cậu ta lấy tư cách gì dành với cậu.
Nhưng Toàn Hiếu người anh ấy yêu, cậu lấy tư cách gì giành với người đó.
Anh ấy sẵn sàng tha thứ cho người đó mọi chuyện, luôn luôn yêu, luôn
chờ đợi. Vậy cậu lấy gì tranh giành với người ta. Chẳng phải lúc nảy anh
cũng đã bảo cho anh ấy thời gian để quên Toàn Hiếu, vậy chứng tỏ anh ấy
vẫn yêu Toàn Hiếu. Và một lần nửa anh ấy cũng vừa khẳng định: “ Trên
đời này anh ấy chỉ yêu một mình Toàn Hiếu”
Thật là cay đắng khi hạnh phúc còn chưa kịp trôi khỏi bờ môi đã tan mất.
Nhưng cậu không muốn như vậy, trừ khi chính anh nói với cậu điều đó.
Nhưng ra gặp anh bây giờ chẳng phải là chấp nhận nghe những lời đau lòng
sao, nhưng có tránh được đâu.
- Minh Hàn._ Anh Kỳ lên tiếng_
- À, em…em…vừa về.
- Ừ, anh nhìn gì vậy.
- Chỉ xem người ta đi chùa thôi.
- Anh làm sao vậy, anh có gì muốn nói hả.
- Không, mà em đi đâu lâu vậy._ Minh Hàn cố tỏ ra tự nhiên_
- Em định mua một cặp nhẫn.
- Nhẫn cặp._ Minh Hàn hơi to tiếng, giọng có vẻ không vui_
- Anh không cần lo, người ta bán mất rồi. Em không mua được. Mình về chưa anh, em đói, xuống ca đến giờ chưa có gì bỏ bụng.
- Ừ, mình đi ăn cái gì đó đi.
Minh Hàn không nói gì về Toàn Hiếu suốt buổi tối hôm đó, qua ngày hôm
sau, rồi hôm sau nữa. Anh Kỳ cũng không gợi lại. Ở bên anh danh chính
ngôn thuận là một người yêu, cậu đã bị hạnh phúc giả tạo đó lấp mất lí
trí. Anh không nói gì cậu cứ thản nhiên. Lâu một chút, thì thêm một chút
cậu được gần gũi anh, được lúc nào hay lúc ấy. Và cậu cũng hy vọng biết
đâu, anh thực sự giữ cậu bên cạnh mà không phải là Toàn Hiếu.
Minh Hàn đã quyết định chấp nhận cậu khi mà anh cảm thấy ‘ có lẽ sau
Toàn Hiếu người anh thích nhất là cậu’. Anh Kỳ thua anh năm tuổi, nhân
viên quầy bar. Không nhà, không cửa ở thành phố. Cha mẹ ở quê làm nghề
nông. Học xong nghề bartender là làm việc ở chỗ anh luôn, và có thời
gian yêu anh cũng từ khi đó.
Bây giờ anh chính thức sống chung với Anh Kỳ, không phải với tư cách
người chia tiền phòng mà là người yêu. Nhưng Anh Kỳ có vẻ chưa quen với
việc anh trở thành người yêu của cậu, mỗi khi anh trách cậu cư xử với
anh qua khách sáo, Anh Kỳ cười bảo: “ Chỉ vì chưa quen với việc bất ngờ
trở thành người yêu. Chỉ vì cậu yêu đơn phương lâu quá thành ra….”
Anh thật không chịu nổi cậu, đáng yêu quá mà. Phải chi đừng có vết tì là
Toàn Hiếu chắc là anh sẽ rất hạnh phúc. Nhưng không có việc anh bỏ nhà
đi theo Toàn Hiếu rồi lập bar thì chắc gì anh gặp cậu
Và một tháng sau, theo đề nghị của anh. Cậu theo anh về Sài Gòn.
Minh Hàn ngồi ăn tối với Anh Kỳ trong một quán nhỏ
- Em ăn gì mà chậm vậy? không khéo con cua đó nó đầu thai thêm một kiếp nữa rồi mà còn chưa được em tiêu hóa đó.
- Tại nó to quá mà. Em đã bảo đừng phung phí quá anh lại không nghe. Mắc
như vậy ăn cũng chẳng ngon._ Anh Kỳ nhăn nhó với con cua to đùng mà cậu
đang ăn mới hết non một nửa nằm trên đĩa_
- Đừng lo cho việc đó. Từ mai anh có việc làm ổn định, đúng chuyên môn,
lương cao. Em ăn ngon chưa?_ Minh Hàn hấp háy cười chọc cậu_
- Thật sao. Vậy phải chúc mừng anh rồi._ Anh Kỳ mắt sáng rỡ, đưa tay còn đang dơ hầy do ăn cua ra bắt tay chúc mừng Minh Hàn_
- Thôi … thôi… ăn ngon miệng đi, một lát chúc mừng sau._ Minh Hàn lắc đầu nguầy nguậy nhìn tay Anh Kỳ đang giơ ra_
Anh nhìn Anh Kỳ ăn vui vẻ hơn lúc nãy, vừa ăn cậu vừa huyên thuyên về
chuyện cua. Nhưng anh không nghe, anh còn đang bận nghĩ tới vết tì ‘Toàn
Hiếu’. Anh về Sài Gòn, người đầu tiên anh gặp là Toàn Hiếu. Nhìn thấy
anh Toàn Hiếu đã khóc như mưa.
Từ cái đêm chia tay anh ở trước cổng chùa Thiên Mụ anh đã không đến
khách sạn tìm Toàn Hiếu nhưng anh đã trăn trở rất nhiều. Toàn Hiếu sớm
không đến muộn không đến, đến ngay lúc anh vừa bày tỏ với Anh Kỳ xong.
Anh rất rất muốn nói lời chấp nhận tha thứ cho Toàn Hiếu để cả hai quay
về lại bên nhau, nhưng nhớ nụ cười của Anh Kỳ anh lại không nở.
Anh cũng không nghĩ mình về lại Sài Gòn sớm vậy. Anh chưa biết phải tính
sao giữa Toàn Hiếu và Anh Kỳ. Anh không nở làm Anh Kỳ khóc, nhưng tình
yêu của anh. Anh chỉ tạm quên nó khi có Anh Kỳ ríu rít trước mặt còn khi
ở một mình, anh chỉ toàn nghĩ tới Toàn Hiếu. Mỗi ngày trôi qua, anh đều
nhắc nhở mình không được bỏ rơi Anh Kỳ, nhưng một ngày trôi qua anh
cũng đang bỏ rơi chính mình trong nỗi buồn, khao khát gặp Toàn Hiếu. Và
cuối cùng anh không bỏ rơi Anh Kỳ, và anh cũng không quên Toàn Hiếu. Họ
vẫn gặp nhau sau lưng Anh Kỳ.
Toàn Hiếu cũng là người rất hiểu chuyện, cậu ấy biết do lỗi của cậu mà
cả hai mới ra nông nỗi này. Cậu chấp nhận làm người thứ ba dù cậu là
người tới trước. Khi nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc của Toàn
Hiếu mỗi khi anh ghé thăm, anh chỉ muốn chạy ngay về nói lời chia tay
với Anh Kỳ. Nhưng… cũng chỉ một chữ ‘ nhưng’ mà anh đang trở thành kẻ
lừa tình. Nhưng mỗi khi về nhà nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Anh Kỳ anh
lại không thể.
Qua đầu tháng tức là tết dương lịch, anh chính thức trở lại công ty làm.
Anh đã từ chối rất nhiều nhưng cha anh lấy sức khỏe ép anh phải đồng ý
sự sắp xếp của ông. Ông nghĩ anh chia tay với Toàn Hiếu nên tha thứ mà
gọi anh về. nhưng khổ nổi, chia tay Toàn Hiếu thì anh lại dính với Anh
Kỳ. Và chuyện đó trước sau gì cha anh cũng biết và chuyện cũ chắc chắn
lại tái diễn. Nếu vậy thì ngay từ đầu anh từ chối có phải hơn không.
Nhưng cuối cùng anh cũng nhận, cái bữa ăn chung giữa ba người trong bệnh
viện đã buộc anh phải nhận lời. Cha anh là vậy, có thứ gì ông muốn mà
không được như ý đâu. Cuối cùng anh cũng chịu thua.
- Anh Kỳ này, cha anh gọi anh về lại công ty.
Anh Kỳ ngưng ăn ngay khi nghe thông tin đó. Cậu nhìn anh dò xét.
- Về làm gì?
- Làm như những gì trước đây anh từng làm.
- Là làm giám đốc đó hả?
Minh Hàn gật đầu.
- Vậy còn em anh. Vũ Phong?
- Nó coi phần hệ thống những khách sạn mà nó mới phát triển gần đây.
Những khách sạn thu hút số đông khách bình dân với chất lượng cao. Hệ
thống đó có vẻ khấm khá lắm.
- Mấy chuyện đó em nghe không hiểu đâu. Vậy em làm sao?
- Làm sao, là làm sao?
- Thì làm giám đốc đồng nghĩa với việc anh trở về nhà. Mà anh biết rằng
em biết lý do vì sao anh bị đuổi khỏi nhà. Trừ khi cha anh thay đổi quan
điểm.
- Ông ấy không thay đổi quan điểm.
- Vậy em làm sao?_giọng Anh Kỳ lo lắng_
- Em cứ ở yên đó cho tới khi anh tìm ra chỗ nào thích hợp cho chúng ta. Vậy em có làm được không?
- Ờ….ơh..ưm… Cha anh có biết chuyện này không?
- Chừng nào biết hẵng hay.
Nhưng chuyện cha anh đáng ra anh lo nhất thì ngược lại chuyện mà anh tưởng sẽ yên ổn thì lại phát sinh vấn đề.
Toàn Hiếu lúc này thay đổi rất kỳ lạ, người cứ thơ thơ thẩn thẩn. Cầm
dao thì cắt vào tay, cầm kéo thì quẹt vào người. Khi va chỗ này khi va
chỗ kia. Mặt mày ngày càng xanh xao hốc hác.
Minh Hàn lo lắm, những khi có anh thì còn người trông chừng lo lắng, còn
những khi không có anh thì sao. Ai chăm sóc, ai băng tay khi chảy máu,
xức dầu khi u đầu. Và anh bắt đầu nói dối Anh Kỳ để có nhiều thời gian
đến thăm Toàn Hiếu nhiều hơn...bạn đang đọc truyện tại
Kenhtruyen.Pro,hãy lưu wap lại để tiện truy cập lần sau nhé^^..CHƯƠNG 16
ÔNG CHỦ LỚN
Còn nhớ cú điện thoại đã làm Vũ Phong giận điên lên, quăng bể nát cái điện thoại và quên cả chuyện kiếm Tùng xử tội.
Và bây giờ sau khi giải quyết chuyện nhượng lại quyền giám đốc cho Minh Hàn, Vũ Phong đang lo tới chuyện đó.
Quát ầm ĩ với hai người đứng trước mặt. Vũ Phong mặt đỏ như mới vừa bốc cháy.
- Hai người làm ăn kiểu gì mà để cho tụi nó bắt bí thế hả. Tôi không
phải đặt quyền hạn vào tay hai người để hai người đưa tôi vào tình thế
như vầy đâu.
- Anh Phong, không phải đâu. Là bên đó cố tình gài bẩy mà, tụi em không ngờ. Tụi em cứ tình ngay mà làm có biết đâu.
- Anh còn dám nói câu tình ngay nửa tôi đuổi việc anh ngay lập tức.
Trong cái trò lừa bịp này không dung mấy người thật thà._ Vũ Phong ghé
sát mặt vào hắn_ Nếu anh muốn nói mình quá thật thà hiền lành, quá ngay
thẳng để phá tan sự nghiệp của tôi thì anh lập tức cuốn gói.
- Không có, không phải. Ý em không phải vậy.
- Vậy thì sao?
- Dạ là do tụi em sơ suất.
- Tốt. Vậy thì lập tức kiếm cho tôi người có thể giải quyết được vụ này
đi. Không thì tiền thưởng nguyên năm nay hai người đừng hòng lãnh.
- Dạ, xong ngay mà, xong ngay mà.
Còn phần Tùng. Ngay sau khi chạy khỏi nhà Vũ Phong ở Đà lạt, cậu về
thẳng Sài Gòn. Không về nhà Vũ Phong mà đến tá túc chỗ Sơn, em trai
Tùng.
- Trời, bửa nay sao tới ở lì vậy. Mọi khi nói mấy anh cũng không ở lại?
- Đừng thắc mắc chuyện của tao, mày lo chuyện mày đi.
- Vậy em đi làm đó. Anh rảnh thì tới võ đài đi. Tư Hùng nhắn anh mấy hôm nay rồi.
- Nói tao đi làm chưa về. Bữa nay có phải cuối tuần đâu mà gọi.
- Không biết.
Nhưng quả là Tùng chẳng ở không để tới, cuối tuần cậu mới vác xác tới. Vừa bước vào không khí đã căng thẳng ghê hồn.
- Trời tới rồi hả. Vô anh gặp anh Tư lẹ đi._ một tên đầu gấu hỏi cậu_
Nhưng cậu vừa đi mấy bước, tên đó đã gọi giật lại.
- Liệu nói chuyện nha, ổng mới bị ông chủ quầng một trận te tua đó.
- Ông chủ? _ Tùng ngạc nhiên_ Còn ông chủ nào nửa?
- Ông chủ lớn đó. Ít tới nên không gặp là phải. Vô lẹ đi.
Vậy là trên Tư Hùng còn người nửa. Tùng rất thắc mắc, không biết người
như thế nào mà có thể đàn áp cái tên côn đồ gian xảo như Tư Hùng và tên
Lý đó. Đẩy cửa bước vào phòng tên đầu gấu đã chỉ, Tùng thấy Tư Hùng còn
đang mặt mày xanh lè đứng đối diện cái bàn làm việc có bức tranh con
cọp. Một xấp giấy tờ còn để nguyên trên bàn hướng về phía ghế. Vậy là
ông chủ lớn đã ngồi đó, xem đống tài liệu đó, và Tư Hùng phải đứng chầu
phía đối diện. Tự nhiên Tùng thấy hả hê thấy sợ, cũng có lúc tên này
phải bị đàn áp cho như vậy mới đáng.
- Anh Tư.
Tùng lên tiếng. Tư Hùng nhìn thấy cậu lập tức lấy lại phong độ. Hắn nhìn cậu từ đầu đến chân rồi phán.
- Tuần này cậu không đánh, dưỡng sức tới tuần sau đánh một trận lớn.
Và mọi thông tin cậu nhận được cũng như thu thập được đại loại là thế
này: Ông chủ cá một trận lớn và Tư Hùng đã giới thiệu cậu. Nhìn thấy
bảng thành tích của cậu thì lập tức thay vì chỉ cá một, ông chủ lớn cá
gấp ba. Nghĩa là thay vì đem một sòng bài ra cá như lời tuyên chiến thì
ông ta cá luôn ba sòng một lượt. Theo như bọn họ nói: “vì thành tích cậu
quá hoàn hảo nên ông chủ lớn tin tưởng, cá lớn như vậy”. Cậu nghe xong
mà muốn xỉu.
- “ Cậu thắng thì xóa hết nợ một lần. Không thì liệu hồn cậu, không có đường về đâu”.
Đó là lời cảnh cáo cho cậu. và còn kèm theo “ Không có lựa chọn nào khác
ngoài thượng đài đâu. Đừng nghĩ tới việc trốn”. Lời cảnh cáo ngọt ngào
dành cho cậu. Haizzzzzzzzz đúng là cái số ăn mày mà.
Và Tùng trốn lì ở phòng trọ của thằng Sơn luôn. Lỡ rồi, một ăn cả ngã về
không. Chuyến này một chổi quét sạch mọi chuyện cho gọn.
Tư Hùng cho nhiều người tới matxa, đấu tập với cậu. Cung cấp những thông
tin về đối thủ của cậu, sở trường, sở đoản ..v..v.. Mọi thứ cốt để cho
cậu thắng.
Thế mới thấy, ông chủ lớn quả thật khủng khiếp khi buộc được cái đám này
chạy đôn chạy đáo, chạy ngược chạy xuôi. Và cậu trở thành cục vàng tạm
thời, được cung phụng đủ thứ, ăn uống đầy đủ, một tiếng Tùng, hai tiếng
cũng Tùng. Không còn cái cảnh bị ngoắc ngoắc hay gọi mày tao nửa. Nhưng
chính chỗ đó thằng Sơn đâm lo. Nó diễn tả những gì đang diễn ra giống
như bửa cơm cuối của tử tội.
Rồi ngày thượng đài cũng tới. Thằng Sơn cũng chuyên nghiệp trong việc phụ giúp cậu, nó giũ khăn cái phạch bảo
- Xong, bảo đảm hôm nay anh em mình sẽ nói vĩnh biệt cái võ đài này, ra đi không một ngày trở lại.
- Tự tin quá ha, ra đi không một ngày trở lại cũng có nghĩa lỡ mà thua một cái là giết, quăng mất xác đó.
- Không được nói gở….À anh Xuân nói chúc anh may mắn.
- Sao nó biết chuyện này?_ Tùng trợn mắt hỏi_
- Hôm trước anh ấy gọi cho anh, lúc anh đi toilet đó. Em có nghe giùm.
- Rồi này nhiều chuyện hả. Cái thằng đó miệng ăn mắm ăn muối dữ lắm. Nói
cái gì là cái đó xảy ra ngược lại hết trơn. Lần trước nó hẹn ngày đi
đám ma tao, còn đòi ăn đám giỗ hàng năm nửa chứ.
- Vậy rồi sao?
- Thì cuối cùng tao có chết đâu.
- Ăn mắm ăn muối kiểu đó đáng ra phải ham mới đúng chứ. Anh lúc này bị làm sao đấy.
Vũ Phong hôm nay trông khác hẳn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cách
điệu, cổ liền kéo xuống qua khỏi ngực mới cài chiếc nút đầu tiên. Quần
tây cũng đen nốt, đôi giầy bóng bẩy nện những tiếng cộp cộp chắc nịch
theo từng bước chân anh, một sợi dây cách điệu đeo sát cổ. Chiếc hoa tai
đeo một bên, khắc chữ Phong theo kiểu thư pháp lấp lánh. Trên tay anh,
một chiếc nhẫn ngón trỏ duy nhất hình thù kỳ quái, gồ ghề ôm trọn ngón
tay rất gây chú ý. Mái tóc không như mọi ngày chải ba bảy gọn gàng, hôm
nay nó nằm vô cùng mất trật tự, một bên mái rũ xuống che gần hết một bên
mắt. Cặp mắt kính đen, vuông làm cho khuôn mặt anh thêm sắc nét, quyến
rũ, thật phóng túng.
- Anh Phong…. Dạ anh ngồi.
- Xong cả chứ. Có vấn đề gì không?
- Dạ không, bảo đảm hôm nay anh toàn thắng.
- Vậy cho bắt đầu đi.
- Dạ.
Một khay nhỏ bằng bạc được đưa tới, trên có một ly rượu. Vũ Phong xua
tay không muốn, lập tức ly rượu được mang đi. Thay vào đó một điếu xì gà
được đưa đến chờ trước mặt. Vũ Phong lấy đưa lên miệng ngậm, lửa được
bật lên mồi tận nơi. Vũ Phong rít mạnh một hơi, xua tay cho đám người
đang bu xum xít xung quanh dạt ra để anh có thể nhìn thấy VÕ ĐÀI
Về phía Tùng, trận đấu quyết định cũng đã bắt đầu.
- Ông chủ lớn tới rồi, cậu chuẩn bị đi._ một tên đầu gấu thông báo cho cậu_
Tùng bước dài theo hành lan giữa các phòng ra võ đài, đấu thủ của cậu
cũng đang lên đài. Cậu nhìn qua chỗ khách ngồi. Ghế VIP hôm nay đối diện
nhau là hai ông chủ bự cá cược, Tùng choáng làm sao với món cá cược lần
này. Trước giờ họ cá nhiều thứ lắm, những món tiền lớn, xe cộ, nữ
trang, những mối làm ăn..v..v. Nhưng lần này, lớn nhất trong lịch sử sàn
đấu.
Liếc một vòng xung quanh, những vị khách của các ngày khác bình thường
đã rất giàu có rồi. Nhưng hôm nay, ngay cả những ghế thường ở dưới cũng
đã là những người rất sang trọng. Ngày hôm nay muốn vào xem trận này
không phải chỉ có tiền là được. Tiền là cơ bản, còn danh vọng, gia thế,
quyền lực mới mua nổi một vé.
Tư Hùng và tên lý đang xúm xít phía trên kia, phía bên phải. Tùng đoán
là ông chủ lớn ngồi phía đó, cậu vòng về phía đó để lên võ đài cho đúng
vị trí cậu đại diện. Chậm từng bước một, cậu có thể quan sát ông chủ lớn
gần hơn một chút.
Ông chủ lớn khá trẻ_ cậu đánh giá bề ngoài qua cách ăn mặc, cậu không
nhìn rõ vì bị che khuất bởi những người đang phục vụ ông chủ lớn_. Ngồi
trên chiếc ghế VIP được trãi tấm lông thú màu trắng, rất sang, rất đáng
sợ. Ngay cả Tư Hùng còn chưa dám ngồi lúc này nửa mà. Có cả vệ sĩ đi
theo, đứng nghiêm trang ngay phía sau, bọn đầu gấu ăn mặc chỉnh tề chia
nhau đứng theo hình vòng cung phía sau người vệ sĩ nửa.
Quay mặt, leo lên võ đài, cậu thấy ông chủ bên kia cũng giàn trận gần
như vậy, có điều người này không có được vẻ sang trọng như ông chủ lớn
mặc dù cũng ngồi ghế lông thú trắng đàng hoàng. Thế mới biết dù người
đẹp vì lụa nhưng cả hai đều có tấm lụa đẹp thì phải coi khí thế của bên
nào cao hơn.
Tùng giở dây, bước lên võ đài. Sau khi cúi chào hai bên, trận đấu bắt
đầu bằng tiếng kẻng đầu tiên. Cả hai đấu thủ lao vào nhau..
Đám người dạt ra cho ông chủ lớn có thể nhìn thấy võ đài khi trận đấu
bắt đầu. Võ sĩ cúi đầu chào. Vũ Phong buông rơi cả điếu xì gà tên tay
rơi xuống tấm thảm lông thú. Tư Hùng hoảng hồn hối cái đám phục dịch
nhanh chóng nhặt lên, mang ngay một điếu khác tới. Vũ Phong trấn tĩnh
sau những gì anh vừa nhìn thấy. Mồi lại điếu thuốc mới, Vũ Phong từ từ
quan sát
- “ Đánh đấm không tồi. Vậy tại sao cứ để yên cho mình đàn áp vậy nhỉ.
Cậu ta quá cao tay hay quá ngốc nghếch. Câu hỏi này biết phải hỏi ai”
Vũ Phong nhìn trận đấu diễn ra, Tùng không phải là người yếu, đối thủ
của cậu không phải là một người không có tiếng tăm. Vậy mà, nhìn xem hắn
ta vẫn chưa tấn công được cậu.
Tùng thủ rất chắc, cậu biết không thể sơ hở dù một giây. Cậu vẫn nhớ như
in trong đầu lời Tư Hùng nói: “ Hiệp một cá sòng bạc Violet, nốc ao cho
sòng Wind và toàn trận cho sòng Daisy . Nghĩa là ngay từ hiệp đầu tiên
cậu đã không thể thua.
Xoay người theo trận đấu, thỉnh thoảng ông chủ lớn lại nằm trong tầm mắt
cậu. Ông ta nhìn dáng rất quen, mà nói quen thì tên vệ sỹ kia quen
hơn…. Vệ sỹ, chẳng phải đó là tên sát thủ của cậu sao, hắn hay đi theo
Vũ Phong lắm mà, mà khoan người kia trông quen …không lẽ. Sòng bài Wind,
chẳng phải khách sạn Wind sao.
Tùng bất ngờ cậu quay phắt lại, nhìn về phía Vũ Phong, quên cả việc mình
đang thi đấu. Một nụ cười thật đẹp như thần chết vẽ trên khuôn mặt đó.
Và rồi cậu nghe mặt mình rát và cả người cậu bồng bềnh.
- “ Thằng Xuân toàn ăn mắm ăn muối”
Và tất cả chỉ còn lại màu đen.
Tùng bất ngờ bỏ trận đấu nhìn về phía anh, Vũ Phong cười
- “ Nhận ra rồi sao nhóc, chậm quá đấy. Nhưng cũng còn chấp nhận được, không thì cậu chết với tôi”
…và RẦM….. Tùng nằm sóng xoài trên sàn đấu. Bắt đầu đếm…Một….sáu….và
Mười. Cậu thua toàn tập. Thua ngay hiệp một, thua nốc ao và coi như thua
toàn trận. Ba sòng bài của Vũ Phong, Tư Hùng và tên Lý chết điếng cả
người, không nhúc nhích nổi chân.
Tất cả mọi khách khứa ồ lên, không thể tin được. Trận đấu tưởng chừng
như là lịch sử thì kết thúc quá dễ dàng, quá nhanh gọn. Đến tên năm Sung
_ đối thủ cá cược của Vũ Phong_ vẫn còn đang ngớ ra với chiến thắng quá
dễ dàng của mình.
Vũ Phong bước xuống khỏi ghế ngồi, tiến về phía võ đài. Dây được tháo ra cho hai ông chủ lớn gặp nhau.
- Chúc mừng anh Năm, vậy là ba sòng bạc của tôi phải gởi chỗ anh một thời gian rồi.
- Cậu quả là khinh thường tôi quá, đưa ra một đấu thủ như vậy. Tôi sẽ
giữ kỹ ba sòng bạc cho cậu, cứ từ từ tới lấy. Nhưng nhớ phải tìm người
khá hơn hãy tới lấy.
- Được mà, được mà. Chúc anh may mắn với mấy song bạc đó.
- Ha Ha Ha. Về._ Năm Sung ra lệnh cho đám bộ hạ tháp tùng_
Năm Sung khoái chí cười ngạo nghễ. Hắn căm Vũ Phong lâu lắm rồi, khi mà
bao nhiêu khách sộp Vũ Phong thu về mấy sòng bài của anh hết. Trầy trật
lắm mới gài được Vũ Phong vào thế chẳng thể từ chối lời thách thức của
hắn. Nhưng khi nhận thấy thư trả lời không những một sòng bài như hắn đã
định mà những ba sòng bài lớn, hắn đã mất ăn mất ngủ một thời gian vì
không biết Vũ Phong có điều gì mà tự tin đến như vậy. Hắn hôm nay có thể
cười ha ha ra khỏi đây có thể nói là đổi hết năm ký thịt và mấy trăm
cọng tóc phải đổi màu vì lo lắng.
Tùng tỉnh lại, xung quanh tối om. Cậu định thần coi mình đang ở đâu.
Chẳng thấy gì, cậu từ từ nhớ lại. Cậu đã nhìn thấy ông chủ lớn, nhìn sao
mà lại ra thành Vũ Phong. Mà không đúng là Vũ Phong chứ không ai khác,
làm sao cậu không nhận ra được khi cậu quan sát anh mỗi ngày, chỉ là bề
ngoài khác quá nên cậu không nhận ra ngay thôi. Chỉ mỗi tên sát thủ của
cậu là vẫn giống mọi ngày.
Mà khoan cậu còn quên, cậu thua trận, thua toàn tập. Ở đây tối thui không lẽ cậu bị thủ tiêu. Thằng Sơn đâu.
- Sơn. _ cậu bắt đầu gọi, nhưng không có tiếng trả lời._Sơn._ cậu quờ quạng rờ mó xung quanh_
Bất ngờ một luồng sáng ập vào. Cửa mở, một bóng đen đứng ngay đó. Tùng nheo mắt không thể nhìn thấy gì.
- Ra ngoài đi, ông chủ đợi cậu đó.
- Ông chủ?
- Nhanh đi.
- Em tôi đâu?
- Không biết. Nhanh
Tùng lật đật theo hắn đi. Cũng không đâu xa, nơi cậu nằm là một trong
những căn phòng nhỏ ở võ đài và cậu đang đi đến gian phòng có bức tranh
con cọp.
Tên dẫn cậu tới gõ nhẹ cửa rồi mới dám đẩy cửa bước vào, Tùng vào theo.
Trước mặt cậu là một cảnh cậu rất muốn chứng kiến từ lâu. Đó là Tư Hùng
và tên Lý đứng khúm núm phía trước bàn làm việc. Phía sau bàn còn ai
khác hơn Vũ Phong. Mặt anh ta chắc đang cũng cỡ tử thần đang cầm hái lăm
le cắt cổ hai nạn nhân đứng trước mặt.
- Anh Phong, anh hỏi nó xem tụi em có dàn cảnh gì đâu. Chắc chắn là nó
nhận tiền của Năm Sung bán đứng chúng ta thôi. Đập một trận là khai ra
hết.
- Không có, đứng có giá họa nha. Tui nói nảy giờ là anh em tui không có làm vậy.
Nảy giờ cậu mới nhận ra thằng Sơn đứng cạnh hai tên kia. Cậu thở phào
nhẹ nhõm, vậy là nó không sao, nhưng sao nó ăn gan gì mà bửa nay lớn
giọng dữ vậy, mọi khi nhát thấy mồ.
- Để anh mày trả lời đi._tên Lý gắt_
- Mày nhận của Năm Sung bao nhiêu, nói._ Tư Hùng nói như hét vô mặt cậu_ không thì tao chặt mày ra từng khúc.
Tùng nhìn Vũ Phong, cậu cũng chưa sắp xếp mọi thứ được rõ ràng lắm.
Nhưng bị kết án bán độ thì không thể không mở miệng rồi. Cậu còn nhớ rõ
cái án đã làm cậu tơi tả bầm giập khi ông chủ lớn kết tội cậu làm tay
trong cho ai đó. Bây giờ bổn cũ soạn lại, cậu lại bị kết tội bán độ.
- Nếu không nhận tiền của hắn tại sao thua lãng nhách như vậy chứ. Không
thể giải thích cho hành động đó bằng một lý do nào khác được.
- Tôi không có bán độ._ Tùng gắt_
- Chứng minh đi, không thì mày biết hậu quả mà._ Tư Hùng lại hăm dọa cậu_
Tùng nhìn Vũ Phong, anh vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt vô cảm. Cứ như anh
đang chờ cho tên Hùng tra cho ra cậu bán độ như thế nào vậy. Anh lại
không tin cậu.
- Nói đi, tại so lại ngừng đánh giữa chừng. Mày không nói được tức là
mày thừa nhận mày bán đứng ông chủ._ Tư Hùng sừng sộ, xỉa xỉa ngón tay
vào cậu rất hung hăng_
- Lý do, tôi…._ Không lẽ nói vì bất ngờ thấy anh. Nhưng anh nảy giờ
không có vẻ muốn nhận là quen biết cậu, vậy cậu chẳng cần nói ra chuyện
đó. Nhưng chuyện thua trận, cậu giải thích sao đây_
Cậu nhìn Vũ Phong chờ câu trả lời cho mình. Nhưng Vũ Phong chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh nhạt.
- Ừ thì tui bán độ.
- Anh hai._ Sơn la lên_ không có thì đừng nhận bừa bãi chứ.
- Thấy chưa anh Phong, chỉ có như vậy mới có chuyện thua lãng xẹt như ngày hôm nay thôi._tên Hùng và tên Lý nhanh nhảu kết tội_
- Vậy cậu nhận của người ta bao nhiêu để thua độ?_Vũ Phong nhìn cậu từ tốn hỏi_
- Ba mươi triệu_ cậu ước chừng số lượng tiền cậu nợ, bán một độ lớn như
vậy bao nhiêu cậu không biết, bán bằng số tiền cậu nợ chắc là hợp lý.
Cậu tính như vậy_
- Ba mươi triệu?_Cả tên Hùng và tên Lý đồng thanh nhìn cậu_
- Ba mươi triệu._ Vũ Phong lập lại_ Vậy cậu ta nợ bao nhiêu?
- Tên khốn này._ Tư Hùng nện cho cậu một cái nháng lửa_ tao chẳng đã nói mày thắng sẽ xóa được nợ cơ mà.
- Chẳng phải thua dễ hơn sao?_ Tùng bắt đầu phản ứng sau cú đánh_
Cậu không tức gì mà chỉ tức thái độ của anh. Mới đây thôi còn đề nghị
những điều tốt đẹp lắm, bây giờ thì ngồi nhìn người ta đánh cậu, rồi kết
tội cậu.
- Nói cũng đúng_ Vũ Phong xác nhận_ Vậy phần còn lại cậu định trả chúng tôi thế nào?
- Phần còn lại?
- Thì cậu bán độ thành công. Cậu phải nhận được tiền thưởng, vậy thì nợ
chúng tôi cậu phải thanh toán. Nói đi chúng tôi sẽ nhận tiền khi nào, ở
đâu, ai đưa.
- Ơ….ở đâu….ai…
Tùng lúng túng như gà mắc tóc. Cậu đâu nghĩ phải trả lời nhiều thứ như vậy. Cậu có biết ai đâu mà nói
- Anh hai, tự nhiên nhận cái gì mà bậy bạ vậy. Anh có biết nảy giờ hai
cái tên đó tìm cách đổ hết tội lên anh không._ Thằng Sơn lí nhí bên tai
cậu_
- Anh Phong, anh cũng nghe tận tai rồi đó.
Vũ Phong đứng dậy, anh nhìn hai tên đó với đôi mắt hình viên đạn.- Lo
cho xong vụ mấy cái sòng bạc đi. Tôi sẽ coi lại vụ này, làm không xong
thì đem ra xử một lượt.
- Dạ, nhưng mà…
- Còn ý kiến gì?_Vũ Phong gằn giọng_
- Dạ không, anh đi. _ quay qua tên Lý, Tư Hùng giục_ gọi tụi nó lấy xe. Còn hai tên này nhốt lại trước.
- Dạ
Sơn hoảng hồn khi nghe bị nhốt lại. Nhưng Tùng chỉ nhìn Vũ Phong lúc này
chẳng buồn nghe Tư Hùng nói gì, anh đang xăm xăm bước về phía cậu. Đôi
mắt anh không biết đang giận hay đang tức. Nhìn Tùng chỉ còn nửa cái
tròng đen, anh lạnh lùng phán
- Còn không đi.
Tùng ngạc nhiên không nhiều bằng thằng Sơn và cái đám đệ tử của anh.
Chúng như đứng chết trân tại chỗ. Tùng được tha bổng, ba cái sòng bạc
của ông chủ lớn chỉ một câu nói là xong xuôi. Chúng cứ tưởng kỳ này Tùng
phải bị chặt từng khúc mới hết chuyện chứ chẳng chơi.
Tùng vội kéo thằng Sơn theo sau anh, cậu thiệt chẳng muốn ở lại thêm nơi
này một giây nào nửa, căng thẳng chết đi được. Nhưng theo anh về thì
chắc là ở đây sướng hơn, sẽ trả lời anh thế nào đây. Nhưng Tùng vẫn bước
theo Vũ Phong, chẳng biết sao cậu cứ nghe lời con người này răm rắp thế
không biết.
Ra đến xe, Vũ Phong thản nhiên ngồi vào xe, cửa vẫn mở chờ đợi. Tùng bước lại cửa xe khẽ cúi đầu.
- Em đưa thằng em về phòng trọ rồi về liền.
Vũ Phong khẽ liếc nhìn cậu qua lớp kiến đen, đoạn anh nói
- Cho cậu một cơ hội cuối, trước khi mặt trời mọc cậu không có mặt ở nhà thì đừng về nửa.
- Em biết rồi, chắc chắn không dám trễ đâu ạ. Chắc chắn.
Xe chạy mất bỏ hai anh em cậu đứng chơ vơ giữa đêm khuya. Cậu biết cậu
có chuyện cần giải thích với Sơn trước rồi với anh sau. Chắc cậu sẽ khô
cả nước miếng đây.
Trời chưa sáng Tùng đã về tới cửa, lời của Vũ Phong không phải gió
thoảng qua tai. Không về đúng giờ …thì … Tùng chỉ có thể nhăn mặt để
diễn tả cái hậu quả của việc trái lời anh.
Bước vào nhà, Tùng chưa từng về ‘nhà’ với tâm trạng kỳ quái như vầy. Lỗi
của cậu mà cũng không phải lỗi của cậu, nhưng cậu cứ có cảm giác mình
mắc nợ.
- “Haizzzzz!!!!!!!!!!!!!!! Ba cái sòng bài, một tài sản quá lớn”
Cậu đang cố tưởng tượng thử xem bây giờ Vũ Phong sẽ gặp cậu với tâm
trạng thế nào. Cái thái độ của anh lúc ở xe thật kinh khủng. Vào nhà rồi
không biết có bị xé ra từng mảnh hay không. Tự dưng cậu thấy chùng
chân.
Vũ Phong về đến nhà, đã quá nửa đêm, trận đấu hôm nay kết thúc sớm hơn
dự định quá nhiều. Anh ra phòng khách nhỏ ngoài hành lang, thuốc được
đốt liên tục. Vũ Phong biết mình đang ở trong giai đoạn khó khăn công
việc, gia đình, rồi thêm thằng nhóc thua anh ngót mười tuổi cứ làm anh
phải để mắt tới luôn.
Vũ Phong không suy nghĩ mấy về chuyện thua mấy sòng bài, anh đã tính mọi
thứ trước khi bắt đầu cuộc chơi. Mọi chuyện vẫn đang diễn biến trong
tầm kiểm soát của anh ngoại trừ cái thằng nhóc đó. Anh chẳng hiểu sao nó
cứ chạy ra ngoài quỹ đạo tính toán của anh.
Anh ngán ngẩm mồi một điếu thuốc mới. Ba cái sòng bài anh thua, nó nằm
trong hệ thống khách sạn của gia đình. Từ ngày được giao quản lý chúng,
anh đã cho hình thành sòng bạc ẩn trong khách sạn. Hệ thống này ngoại
trừ anh và những người tâm phúc biết , ngoài ra những người khác ít
người biết.
Những khách đến trọ tại khách sạn được chào mời tham gia giải trí, hoặc
khách đến để đánh bạc thì trọ lại khách sạn. Lợi cả đôi đường, Vũ Phong
kinh doanh ngầm, nên những khách tới chơi cũng rất kín miệng để tránh
tội đánh bạc trái phép. Và những năm qua anh thu được món lợi khổng lồ,
nhiều gấp mấy lần loại hình kinh doanh khách sạn. Dĩ nhiên món lợi đó
nằm tong túi riêng của anh
Anh không phải xã hội đen, Anh tổ chức các sòng bạc và những cuộc đấu võ
đài cho dân dư tiền cá độ. Anh khôn ngoan ở chỗ đật ra rất nhiều dịch
vụ, phục vụ họ rất chu đáo. Họ rất được xem trọng khi đến chơi những chỗ
của anh. Nhìn cách sắp xếp các ghế cũng thấy rõ được sự phân biệt về
quyền lực và tiền bạc của người ngồi lên. Cho nên anh rất ăn nên làm ra,
lương thưởng cho đàn em cũng rất hậu hĩnh. Bị đuổi khỏi chỗ của anh là
một điều vô vô cùng tiếc nuối. Anh cho họ cái họ cần và đáp lại họ phục
vụ anh như ý anh muốn. Còn những phần khó nhai như bảo vệ sòng bạc, hay
giải quyết những tên quấy phá, anh thuê xã hội đen thực sự bảo kê.
.
Nhưng nay cha anh trao quyền về cho Minh Hàn cùng một lúc lời thách thức
cá cược quyền lợi của sòng bạc của Năm Sung tới. Vũ Phong quyết một
ván., anh mang những sòng bạc ở những khách sạn sẽ đưa về cho Minh Hàn
quản lý ra cá với Năm Sung, thua thì anh cũng chẳng thiệt gì vì anh chắc
chắn một điều là Minh Hàn khi tiếp quản sẽ chẳng để những sòng bài đó
tồn tại. Những sòng bạc trước sau gì cũng phải đóng cửa. Lợi dụng thông
tin đổi giám đốc chưa rò rỉ ra ngoài, anh đem chúng ra cá cược. Thắng,
anh có huê lợi từ các sòng bạc của Năm Sung, thua anh chẳng mất gì.
Nhưng anh không nghĩ mình thua, nhìn thành tích của võ sĩ mà Tư Hùng
đưa, anh đã chắc chắn ký này anh thắng. Tư Hùng rất có uy tín trong việc
chọn người trong các trận đấu. Có ai mà ngờ … đúng là mọi thứ đều nằm
trong tính toàn của anh ngoài trừ…_ Vũ Phong chỉ biết lắc đầu_
Vũ Phong giụi điếu thuốc cháy hết, anh ngã người dài trên ghế. Đáng ra
nếu là một võ sĩ nào đó để thua anh sẽ rất cay cú, nhưng chuyện bây giờ
anh bận tâm là chuyện khác. Anh đang muốn biết tại sao sau cái đêm anh
ôm ấp cậu cuồng nhiệt và anh thật thõa mãn đó, anh đã nhớ cậu.
Anh vẫn nghĩ có lẽ do tình dục thỏa mãn nên anh thèm khát cậu ở cái
nghĩa nhu cầu thể xác. Anh đã đưa ra món lợi tiền bạc để mua cái thể xác
đó ở bên mình. Nhưng sau chuyện cậu xuất hiện bất ngờ ở võ đài khiến
anh thua xiểng liểng, anh phát hiện ra chuyện khác.
Anh phát hiện ra mình chẳng tức giận vì chuyện đó, thậm chí anh còn quên
mất mục đích trận đấu, cả đối thủ, cả khách tới xem chỉ chăm chăm vào
việc cậu có nhận ra anh hay không. Và anh hài lòng thế nào khi mà cậu đã
thể hiện sự ngạc nhiên của mình tốt hết quá tưởng tượng của anh.
Và quan trọng là anh còn cảm thấy bực mình khi Tư Hùng đánh cậu. Anh còn
nhớ rõ những lần anh phạt cậu, dù có đổ máu anh cũng chưa từng đau
lòng, chưa từng xót xa. Vậy mà anh đã phải kềm chế để giữ cho khuôn mặt
anh không thể hiện một cảm xúc nào lúc đó. Anh đã cảm thấy khó chịu khi
cậu không lên xe theo anh về ngay. Anh chẳng thể ngủ được, anh chỉ muốn
cắn xé cái thân thể đó ngay bây giờ.
Nhưng còn một câu hỏi lớn nửa anh cũng cần phải hỏi cậu. Anh muốn biết
con cọp con đó cứ đóng giả con mèo hiền lành nằm cạnh anh để làm gì? Mục
đích gì?…. Nhưng bây giờ mục đích gì anh chẳng cần biết, anh chỉ biết
lúc này, chắc chắn anh sẽ bắt được cậu và điều anh muốn anh chắc chắn
làm được. Cậu đừng hòng rời khỏi anh cho tới khi anh muốn điều đó.
- Em về rồi._ Tùng lúng túng lên tiếng_
- Ừ. _ Vũ Phong chỉ ghế đối diện ý bảo cậu ngồi. Mặt anh lạnh tanh_
- Em xin lỗi!
- Lỗi gì?
- ….!!!..???…!!
- Tôi hỏi em, em nhận ra mình phạm lỗi gì?
- Làm anh thua…._ Tùng ngập ngừng_
- Gì nửa?
- Ra ngoài đánh võ đài _ cậu nói mà hơi sắp hụt mất khi nhìn khuôn mặt anh không hể hiện chút thần sắc nào_
- Gì nửa?_ “tiếng nói sao mà ngày càng lạnh” Tùng nghĩ vậy_
- Còn nửa sao?_ Tùng không còn dám nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn chẻ cậu làm hai đó nửa_
- Còn tội dối trá, tôi nhớ không lầm là tôi thuê toàn bộ em chưa kể mua
toàn bộ rồi đấy chứ. Trốn ra ngoài làm thêm, em cũng to gan thật.
- Đâu có….em. _ cậu cứ cúi mặt tránh ánh mắt Vũ Phong_
- Sao rồi, cái khí thế hùng hổ ở Đà Lạt đâu, còn dám đánh cả tôi nửa
chứ. Tôi cũng chưa nghe lời giải thích nào cho việc đó cả. Hay em đủ
lông đủ cánh rồi thì muốn gây chuyện để ra đi.
- Không phải _ Tùng lật đật thanh minh, mặt cậu tái xanh_ hôm đó vì em
uống hơi quá chén, em không kiểm soát được mình, em không định làm vậy
đâu.
- Người say thường hay nói thật những điều giấu giếm trong lòng mà lúc
bình thường không nói được. Tôi có thể hiểu theo nghĩa đó không. Hôm đó
hình như em không thích tôi kiểm soát giờ giấc, việc làm của em thì
phải.
- Không có…làm gì có._ Tùng khổ sở thanh minh_ anh nói sao em vẫn nghe vậy mà. Chỉ vì hôm đó em uống say quá.
- Tạm chấp nhận. _ Vũ Phong nhìn khuôn mặt thở ra của Tùng mà cố nén sự
khoái chí trong lòng khi hành được cậu_ Còn chuyện trốn ra ngoài làm
thêm. Có phải công ty nợ lương em không chịu trả nên em phải ra ngoài
kiếm tiền thêm?
- Không, em lãnh đủ … chỉ là…._ Tùng nghĩ, không lẽ giờ lại tiếp tục cái
điệp khúc cha bệnh, nhà hết tiền đong gạo, lại bị chủ nợ rượt. Mà sao
cậu chạy vòng vòng một lát ông chủ của cậu cũng là anh_ Em!!…em…!!
Mặt cậu càng nhăn nhó khổ sở tợn. Vũ Phong thừa biết cậu vì sao có mặt ở
võ đài, chỉ cần vài phút anh đã được tường trình trọn vẹn. Nhưng bây
giờ anh thích vậy, thích tra cậu từng câu một chỉ để có một thú vui là
nhìn mặt cậu đỏ lên, lúng túng kiêm lo lắng. Trời đất không hiểu sao anh
lại thích nhìn cậu như vậy. Và mục đích chính chưa xong thì anh còn
chưa thôi khủng bố cậu.
- Em, em mãi là thế nào._ anh gắt_ Hay tôi phải mạnh tay hơn nửa. Thằng nhóc đi cùng là em trai em phải không?
Chưa đầy ba giây, Tùng đã xáp tới cạnh Vũ Phong. Ngày hôm nay cậu đã
biết tại sao Vũ Phong cư xử thô bạo và có mùi xã hội đen với cậu. Anh
đâu phải chỉ đơn giản là một công dân lương thiện chỉ kinh doanh khách
sạn nhà hàng, phạm pháp chắc chắn có phần anh. Và những gì anh đe dọa
cậu từ ngày cậu gặp anh tới nay chạy qua đầu cậu với tốc độ tên lửa: nhà
tù, tên đao phủ của cậu, đám đầu gấu..v.v
- Anh Phong !!!!!!_ tự dưng cậu gọi anh y như đám Tư Hùng gọi làm anh nhột nhạt, anh không thích cậu gọi như vậy_
- Tôi không muốn nghe cậu gọi tôi như cậu vừa gọi. Cậu không phải bọn đàn em tôi. Tôi không muốn có đàn em không biết vâng lời
- Ông chủ làm ơn!!!!!!!!!!!._ Tùng cố nài nỉ_
- Từ bây giờ cậu không còn là nhân viên của công ty nửa, tôi chính thức
sa thải cậu. Tôi không thích có nhân viên không thành thật.
- Đừng, mà …làm ơn nghe em giải thích…. Đừng sa thải em cầu xin anh mà._ Mặt Tùng vô cùng khẩn khoản đến phát tội_
- Chẳng phải cậu có nhiều chỗ muốn mời lắm sao, năn nỉ tôi làm gì.
- Em không định đi đâu cả, em bỏ mấy tờ danh thiếp đó hết rồi._ Tùng khẳng định, cậu sợ thực sự khi nghe anh định sa thải cậu_
Vũ Phong thì cười thầm trong bụng, một việc anh đã hoàn thành. Cậu vừa
mở miệng khẳng định không đi. Nhưng Tùng thì khác, cậu đánh lô tô trong
bụng. Sống chết gì cũng phải năn nỉ anh cho bằng được, cậu đã có kinh
nghiệm năn nỉ anh nhiều lần rồi. Chỉ cần vâng lời, chỉ cần xuống nước và
dai một chút là được. Bị đuổi ngay bây giờ thì chỉ có chết. Cậu biết
tuy Vũ Phong nói rằng có nhiều chỗ mời nhưng khi cậu đến họ sẽ chẳng
nhận đâu vì chắc chắn sẽ có bàn tay anh can thiệp. Họ sẽ chẳng vì một
đầu bếp nhỏ bé như cậu mà mít lòng với anh. Mà không có việc làm thì cậu
chết chắc, chưa kể một đống nợ cậu còn nợ anh. Bị đuổi đồng nghĩa với
việc phải thanh toán nợ, còn không thánh toán chắc chắn chẳng yên. Ôi
tiền…Cỡ nào thì cậu cũng sẽ phải năn nỉ anh cho bằng được.
- Anh!!!!!!, xin đừng tuyệt đường như vậy mà. Lỗi em em chịu phạt, đừng đuổi em.
- “Tiếng ‘ Anh’ nghe sao mà mát lòng” _ Vũ Phong nghĩ vậy. Giá Tùng biết
chỉ cần gọi một tiếng ‘ Anh’ ngọt ngào là xong, thì cậu chẳng mặt mày
thiểu nảo như bầy giờ. Nhưng Vũ Phong mà để cho cậu đọc được những gì
anh nghĩ thì còn gì là Vũ Phong_
- Tôi biết làm gì với em bây giờ. Phạt à, em cũng đâu có sợ. Cấm cản em, em cũng trái lời.
- Không có đâu, em sao dám cãi anh chứ. Anh là ông chủ mà, em chỉ là tên
đầu bếp quèn được anh nâng đỡ thôi. Em sao dám trái ý anh chứ.
- Phạt em thay vì đuổi việc cũng không sao._ Vũ Phong đổi thái độ_
Tùng nuốt nước miếng đánh ực một cái khi nghe câu ‘ phạt thay vì đuổi việc’. Cậu đâu phải chưa từng nếm hình phạt của anh.
- Vậy còn chuyện em dám đánh ông chủ của em thì sao, Em có biết sợ tôi đâu.
- Sợ chứ, xin anh bỏ qua cho em đi mà. Nói gì em nghe đó đừng đuổi việc em.
- Nói gì nghe đó à. Nhưng tôi nhớ tôi bảo em ở lại cạnh tôi, tôi sẽ chu cấp cho em. Tôi không nhớ là có ai nghe lời đâu.
- Có mà, tại em chưa kịp nói thôi.
- Có sao?
- Có._ kèm theo mấy cái gật gật đầu đễ khẳng định, lần này thì Tùng đúng là nói dối có bôi mỡ_
- Còn chuyện mấy cái sòng bạc, em có biết là lượng tài sản đó lớn thế
nào không. Cộng lương cả đời em cũng chẳng trả nổi đâu._ Vũ Phong ra vẻ
rất tức giận_
- Nếu vậy … vậy em biết làm sao bây giờ._ Tùng nói như sắp khóc tới nơi_
Tùng khổ sở chết đi được vì Vũ Phong ngày càng bắt bí cậu. Mặt anh thì khó đăm đăm làm cậu cũng không biết đâu mà lần.
Tùng cứ sử dụng chiêu đã từng năn nỉ được anh là cứ nắm chắc tay anh, hể
anh chưa buông tay là cậu còn năn nỉ được. Vũ Phong không muốn kết tội
cậu nhưng không bắt nạt cậu anh không chịu được, dù gì trong lòng anh
cũng còn nhiều lấn cấn. Anh cũng đang thắc mắc với lòng, cậu giữ địa vị
gì trong trái tim anh, trong đầu anh. Chỉ là món đố chơi mà anh đang
thích hay là món đồ mà anh không thể thiếu.
- Cậu hôi quá đi. _ Vũ Phong chợt nói_
- Em chưa tắm._ Tùng kéo áo ngửi rồi trả lời_
- Đi tắm đi, đừng nói chuyện với tôi bằng cái mùi đó._ Vũ Phong xua tay_
- Nhưng còn chuyện….chuyện…
- Tôi mệt, tôi chưa muốn suy nghĩ xem sẽ phạt cậu như thế nào cho đáng đây. Tôi cần nghĩ ngơi.
Thực ra thì Vũ Phong muốn đuổi Tùng ra chỗ khác thì đúng hơn. Anh đang
kềm chế việc muốn ‘ xé’ cái thân thể kia dưới ham muốn của anh. Nhưng
như vậy thì không vui, lúc đó cậu sẽ biết cậu bắt đầu có quyền lực với
anh. Anh không muốn như vậy, anh muốn cậu tuyệt đối, tuyệt đối vâng lời,
tuyệt đối trung thành.( Vũ Phong ơi tình yêu thì chỉ có chung thủy
thôi. Nhưng anh chàng này chưa biết).
Tùng lại khác, cậu vội tắm rửa xong thì nhấp nha nhấp nhỏm không yên.
Làm sao yên được, cậu đâu biết ông chủ cậu muốn gì. Nếu cậu biết thì
chắc cậu chẳng căng thẳng như vậy mà sẽ ngay lập tức leo lên giường đánh
một giấc cho sướng.
Nhấp nhỏm trong phòng chán, cậu đánh bạo tới gõ cửa phòng anh. Bất quá
bị đập một trận rồi thì an tâm, còn hơn cứ thắc thỏm thế mãi.
- Vào đi._ giọng anh tỏ ra khá bực bội vì hình như không cần hỏi cũng dư sức biết ai gõ cửa_
- Anh!!!!! ( cứ ‘ Anh’ ngọt xớt như vậy thế nào một lát cậu cũng bị thịt)
- Chuyện gì nửa?_ Vũ Phong hớp hết ngụm rượu cuối trong ly, quay nhìn
cậu, hỏi giọng khó chịu vì bị làm phiền. Hay đang cố tình ra vẻ bị làm
phiền thì đúng hơn_
- Anh có mệt không …. Để em đấm bóp cho._ Tùng chẳng biết sao lại trớ qua chuyện khác_
Vũ Phong suy nghĩ vài giây rồi thì gật đầu. Tùng hơi an tâm một chút,
không có vẻ anh sẽ đuổi việc cậu hay gọi cái tên đao phủ đến xử cậu. Làm
tốt một chút không chừng dễ năn nỉ hơn.
Vũ Phong đến nằm dài trên giường, bộ pizama màu tro chưa cài hết nút áo
trể sang một bên làm xốn con mắt cậu. Tùng ngồi lên giường bên cạnh anh,
tay bắt đầu xoa nhẹ vùng đầu, hai bên thái dương rồi xuống cổ. Khi anh
bắt đầu thư giãn theo nhịp xoa của cậu, cậu mạnh tay hơn. Bắt đầu xuống
vùng cổ, hai vai.
Vũ Phong xoay úp người đưa lưng cho cậu xoa bóp, chiếc áo anh mặc làm cậu bị vướng.
- Em cởi áo cho anh được không?
- Ừm!!_ Vũ Phong ậm ừ, giọng đã lười biếng_
Tùng luồn tay lần những chiếc nút còn cài, cậu run. Cậu chưa từng cởi áo
anh, nó làm sao ấy. Động tác này cứ kích thích cậu mãnh liệt. Người anh
thì gần đến vậy, anh thì cứ nằm ì ra như vậy. Cứ như bày sẵn chờ cậu,
quyến rũ cậu.
Vũ Phong không phải không biết tay cậu đang run. Chỉ chạm vào anh bấy
nhiêu, cậu đã như vậy rồi sao. Anh có chuyện để chơi rồi, khuôn mặt đang
úp xuống gối nở một nụ cười nham hiểm. Anh muốn phạt cậu, không thì anh
không thỏa lòng. Còn phạt kiểu gì? Anh bây giờ vừa mới nghĩ ra…..
Tùng kéo chiếc áo ngủ anh xuống. Không biết vô tình hay cố ý, bàn tay
cậu miết nhẹ trên da anh. Mát rượi, rắn chắc nó như hút chặt bàn tay cậu
vào đó. Tùng sắp quên mất mình đang phải làm gì thì giọng đanh thép của
Vũ Phong làm cậu bật đứng dậy, rời khỏi giường.
- Cậu định dùng thân xác quyến rũ tôi, để xin tội đó hả?
- Không!! không!!….không!!._ Tùng lắp bắp, mặt đỏ như trái cà vì ngượng,
vì xấu hổ khi nghe anh kết tội hành động vừa rồi của cậu_
- KHÔNG ? Cậu nghĩ tôi tin sao.
Vũ Phong ngồi dậy, khoát lại chiếc áo. Từ từ anh tiến tới phía cậu. Anh
bước một bước, cậu lùi một bước, cuối cùng cậu bị anh ép sát vào
tường.Vũ Phong đưa tay lên và cậu hoảng hồn đỡ….
- Muốn hành hung tôi lần nửa?_Vũ Phong hỏi_
Tùng nhìn lên, anh không đánh cậu. Anh chỉ áp tay lên bức tường phía sau
cậu, ép cậu chặt vào nó hơn. Vũ Phong áp đảo cậu bằng lời nói, bằng khí
thế của anh.
- Nếu cậu thích va chạm với tôi như vậy, hay để tôi cho cậu một cơ hội chuộc lỗi nhé?