FIVE
“Được rồi! Không cần phải giả vờ nữa…”
Tôi mở to mắt ra! Hơ, đây là phía sau công viên mà. Sau khi qua một rưng cây, Kim Nguyệt Dạ cũng chịu thả tôi xuống!
Tôi trừng mắt lên với hắn, lửa hận bắn tung tóe, sau đó lơ hắn đi.
“Oái cậu làm gì vậy?”
Trước mặt tôi bỗng tố sầm lại.
“Suỵt!” Kim Nguyệt Dạ ra vẻ thần bí, bảo tôi im lặng, “Nhìn kĩ nhé! Tôi bỏ tay ra đây… Một… hai… ba…”
Kim Nguyệt Dạ buông tay ra khỏi mắt tôi… Tôi mở to mắt nhìn…
Ố má ơi! Là một vách đá cheo leo!
Chúng tôi đang đứng trên một phiến đá nhô ra từ lưng chừng núi.
“A a a a … Cao quá!” Chân tôi mềm nhũn ra như cọng bún thỉu, hai tay ôm
chặt lấy Kim Nguyệt Dạ mắt nhắm tịt, toàn than run như cầy sấy…
Tên trời đánh này, hắn muốn giết người sao? Biết rõ tôi mắc bệnh sợ độ cao còn đưa tôi đến đây!
“Hơ hơ hơ, đồ ngốc! Đừng sợ! Nếu không cô sẽ để lỡ mất một cảm giác vô
cùng tuyệt vời đấy! Kim Nguyệt Dạ vừa cười vừa gỡ hai cánh tay tôi đang
bám dính vào người hắn.
Tóc tôi tung bay trong gió, cảm giác như đang chao liệng giữa bầu trời
bao la, toàn than lâng lâng, tôi vui sướng mở to mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.
“Woa! Bay? Tôi đang bay sao?” Tôi thích thú buông tay như chú chim đang
sải cách, cảm thấy thật sảng khoái, thư thái mặc dù hơi lạnh!
“Đúng vậy! Cô đang bay đó!” Kim Nguyệt Dạ cười rồi khẽ thì thầm vào tai tôi.
Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!
Tôi… tôi như đang bay cùng với gió! Bao nhiêu nỗi sợ hãi trước kia đều tan biến hết.
Thành phố nơi tôi đã sống mười sáu năm đang ở ngay dưới chân tôi, sao nó
lại đẹp đến thế? Ánh đèn điện rực rỡ, những con phố đan xen ngược xuôi…
“Hura! Tôi thấy mình giống như một nữ thần vậy!”
“Cô mà là nữ than thì có mà trời sụp! Hơ hơ!”
“Hừ! Kim Nguyệt Dạ, cậu đừng có làm tôi cụt hứng! Khó khăn lắm tôi mới nhập tâm được!”
“Vâng, vâng, vâng! Hơ hơ, ở đây thích thật, nhưng còn có cái tuyệt hơn cơ…” Kim Nguyệt Dạ chỉ tay lên trên cao.
Woa…
Bánh xe khổng lồ trong công viên Clover bỗng bật sang! Xung quanh vọng lại tiếng reo hò của mọi người!
Bộp bộp bộp bộp…
A! Pháo hoa! Là pháo hoa! Những bông hoa lửa nở tung trên bầu trời giống
như hoa tuyết, theo gió bay đi khắp nơi. Có cái gì màu trắng rơi trúng
cánh mũi tôi… cảm giác lành lạnh…
Ồ… Không phải, đây là…
“Tuyết! Là tuyết! Tuyết rơi thật kìa!”
Tôi kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn thấy những bông tuyết màu trắng tinh
khiết đang bay từ trên trời cao xuống mặt đất, khiến đêm tối bỗng sáng
bừng lên!
“Tuyết… A! Là tuyết! Tuyết rơi kiaf! Hơ? Cái màu hồng kia là gì vậy? Ơ,
là cánh hoa! Sao lại có cánh hoa nhỉ?” Tôi sung sướng nhẩy cẫng lên.
“Đây là tiết mục đặc biệt mà công viên Clover muốn tặng mọi người nhân
dịp Giáng sinh năm nay đó. Những nghệ nhân trồng hoa đã hoa phí bao công
sức mới có thể cho hai cây hoa mai nở hoa đúng vào ngày hôm nay!”
Tôi kinh ngạc ngẩng cao đầu nhìn, màu trắng của bông tuyết xen lẫn màu
hồng của những cánh hoa bay lượn và đậu trên đầu, trên vai, trên mặt
tôi…
“Trận tuyết hoa mai xem như món quà Giáng sinh tôi giành tặng cô!” Kim Nguyệt Dạ cười khì khì.
Tôi giơ hai cánh tay ra, hứng những bông hoa mai tuyết thuần khiết…
Hu hu huh u… Lẽ nào… Lẽ nào tôi đã lên đến thiên đường rồi sao? Cảm động quá! Cảm động chết mất…
Tôi cảm động… cảm động… cảm động đến nỗi…
Oái… Thôi chết rồi!
Đúng lúc đứng giữa biển hoa mai tuyết đẹp mê hồn, vào thời khắc lãng mạn như vậy tôi lại muốn đi vệ sinh!
Tô Hựu Tuệ! Mày đúng là không ra gì!
“Hựu Tuệ có thích không?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười dịu dàng.
“Hơ… Thích… Thích lắm!”
“Ủa? Tô Hựu Tuệ, cô làm sao vậy? sao lại run cầm cập thế kia? Lạnh à?” Kim Nguyệt Dạ lo lắng nhìn tôi.
“Không phải… Tôi cảm động quá… Cảm động quá ý mà… Ha ha ha ha…”
Phải cố nhịn! Không thể để Kim Nguyệt Dạ biết việc đáng xấu hổ này được.
Híc híc! Dù có chết cũng phải nhịn cho bằng được!
“Hì! Cô kì quặc thật! Nhưng cô thích là được rồi!”
“Ha ha ha ha..” Tôi đành cười để lấp liếm.
“Hựu Tuệ, để cô phải đợi ở công viên lâu như vậy, tôi rất xin lỗi! Bởi
vì chín giờ mới có pháo hoa…” Kim Nguyệt Dạ gãi đầu, mặt hơi đỏ.
“A… Ha ha, không sao… Không sao đâu… Ha ha ha…”
Thằng cha này hóa ra cũng biết xin lỗi. Nhưng tôi… tôi bây giờ chỉ muốn… Hu hu hu…
“Ơ, Hựu Tuệ cô khó chịu à? Sao mặt cô lại đỏ bừng thế kia?” Kim Nguyệt Dạ thật sự lo lắng, đặt tay lên trán tôi.
“Không… không sao đâu mà! Tôi… nóng thôi! Nóng nên đỏ mặt ý mà! Ha ha ha!”
“Nóng?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Ha ha…” Tôi liền cởi khăn quàng cổ ra để chứng minh lời nói của mình.
Híc híc híc… Gió rét cứ nhằm cổ tôi mà “tấn công”! Lạnh quá! Hắt xì!
Kim Nguyệt Dạ khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, tủm tỉm cười.
Oái! Nhịn! Phải cố gắng nhịn! Đừng có xúc động! Chỉ cần xúc động là không kìm được nữa! Tô Hựu Tuệ , mày phải ráng lên!
“Hựu Tuệ, cô sao vậy? Mặt lại chuyển sang màu xanh lét rồi!”
Hu hu hu hu… Không xanh mới lạ! Tôi sắp tắt thở vì nhịn rồi! Trời ơi! Nhà vệ sinh ở đâu… Tôi cần nhà vệ sinh…
“Phải rồi, sao cậu biết chỗ này?” Tôi cố gắng chuyển chủ đề.
“Trước kia ở đay không có ai nên tôi thường đến. Đừng trên mỏm đá này
khiến người ta cảm giác mình có thể làm được mọi việc!” Kim Nguyệt Dạ
trầm ngâm nhìn xuống thành phố bên duới.
“À… Thế… thế à…” Cả người tôi giật giật như bị trúng phong.
“Mà này, Hựu Tuệ, xin lỗi nhé!” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Mà này, Hựu Tuệ, xin lỗi nhé!” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Ơ… Gì… gì vậy?” Tôi phải nhịn, nhịn, nhịn.
“Lần đầu tiên tôi gặp cô – đối thủ luôn cạnh tranh với tôi, là vào dịp
tổ chức cuộc thi học sinh giỏi toán năm lớp chín. Cô biết lúc đó tôi có
cảm giác gì không?”
Thi học sinh giỏi toán năm lớp chín? Hình như là có, nhưng tôi đã gặp Kim Nguyệt Dạ ư? Sao chẳng có tí ấn tượng gì hết vậy?
“Tôi cứ như gặp bản sao của chính mình vậy. Bề ngoài thân thiện, dễ mến
đấy, nhưng bên trong lại rất kiên cường, thậm chí cứng đầu. Tôi ghét
chính bản thân mình, nên cũng ghét luôn cả cô…”
Cái gì cơ? Ghét bản than nên ghét lây sang tôi. Lí do gì mà kì cục vậy? Kim Nguyệt Dạ, mi xin lỗi cái kiểu gì thế?
“Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra, cô không giống tôi, cô có một thứ tôi còn thiếu…”
“Thật… thật… sao?”
Tôi ráng nhịn thêm chút nữa.
“Tô Hựu Tuệ, cô thấy khó chịu à?”
“Thật… thật… sao?”
“Hơ hơ! Đúng là đồ ngốc!”
Kim Nguyệt Dạ mỉm cười, vỗ mạh vào vai tôi.
Hu hu huh u… Thế là hết! Tiêu đời rồi! Tên ngốc kia… đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này lại vỗ vai tôi…
“Ủa, Hựu Tuệ, cô sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?”Kim Nguyệt Dạ kinh ngạc nhìn tôi.
“Thật… thật… sao?” Tôi ôm chặt bụng, mếu máo.
“Đừng có mà ‘thật sao thật sao’ nữa! Từ lúc nãy tôi đã thấy cô là lạ
rồi, tóm lại là có chuyện gì? Đau bụng à?” Kim Nguyệt Dạ lo lắng.
“Hu hu huh u…” Mặt tôi nhăn như khỉ ăn ớt, lắc đầu nguầy nguậy, bỗng
thấy choáng váng cả người, tôi không thể chịu đựng thêm một phút nào
hết, “Cậu có biết nhà… nhà vệ sinh ở đâu không?”
“…”
Mười phút sau…
Tôi bước ra khỏi lùm cây.
“Ha ha ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha …” Kim Nguyệt Dạ bò lăn ra đất, cười đến sặc cả nước bọt.
“Kim Nguyệt Dạ! Cấm cười!” Nhìn thằng cha đó đang ôm bụng cười lăn lộn
trên đất mà mặt tôi đỏ như gấc, đạm chân xuống đất bình bịch rồi hét
lên.
“Bé Hựu Tuệ này! Bé… bé cũng quá lắm! Tự nhiên lại… lại… Ha ha ha ha!”
“Híc híc híc… tôi chỉ ngại nói ra thôi mà!”
Tên khốn này, tôi có lòng tốt không muốn cắt ngang lời xin lỗi “thống thiết” của hắn thôi, thê mà còn cười tôi.
“Được rồi! Tôi không cười nữa, không cười nữa!” Kim Nguyệt Dạ cố nín cười lồm cồm bò dậy, đứng phẳng trước mặt tôi.
“Phì!”
“Oái! Nước bọt…”
“Ha ha ha ha ha ha ha… Chết mất thôi! Chỉ cần nhìn thấy cái mặt ngố rừng của cô là tôi không nhịn nổi cười! Ha ha ha ha…”
“Kim Nguyệt Dạ! Đồ đại ngốc!”
“Hả…”
…
Trận tuyết hoa mai vẫn đang bay lượn trong không trung, nhưng… tôi không còn tâm trạng nào để thưởng ngoạn nữa.
Chúng tôi đã cung nhau trải qua buổi tối Giáng sinh đầu tiên trong tiếng cãi nhau ầm ĩ và một cơn mưa hoa tuyết!
Chương 06
Sự trở về của người tình muôn thuở
Địa điểm:
Tường PK số 23 phố Angel.
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Thôi Khởi Thánh: hiệu trưởng trường cấp III Sùng Dương
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức
Hừm!
Ta không tin người chỉ đóng cửa tu hành
Hằng ngày như ta
Lại thua tên khỉ đột chỉ biết đi làm thêm kiếm chác,
Mau quy thuận ta đi!
Cho ngươi biết thế nào là nữ thần
Của trường Minh Đức.
ONE
“Ha ha ha ha ha ha …”
“Ha ha ha ha ha ha …”
“Tô Cơ, Hiểu Ảnh! Hai bà còn cười nữa là tôi nghỉ chơi với hai bà luôn
đó!” Mặt tôi đỏ bừng lên, ghìm giọng rặn ra từng chữ một.
Chỉ tức cho cái thằng cha mỏ nhọn Kim Nguyệt Dạ, chính hắn đã đi buốn
“chiến công oang liệt” ngày hôm qua của tôi với sáu người bọn họ. Trời
ơi! Không biết tên khỉ đột Lăng Thần Huyền sẽ cười nghiêng ngả đến mức
nào! Lại còn cả Lý Triết Vũ…
“Ha ha ha ha … OK… Tôi… tôi không cười nữa… Ha ha ha ha…”
Tôi nhìn Hiểu Ảnh, nhỏ ta giống y như Tô Cơ, cười lăn cười bò.
“Hứ!” Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ hai tay lên ôm đầu.
“Ha ha ha ha ha ha…”
Tô Cơ thấy tôi há miệng mắc quai, càng cười dữ hơn.
Cười đi, cứ cười đi! Cười cho vỡ bụng mấy người luôn đi, quá đáng! Hừ!
“Chà, có chuyện gì mà vui thế?” Một giọng nói sượt qua đỉnh đầu tôi nghe rất chói tai.
“Hi, baby Hựu Tuệ!” Anh Tỉnh Ngạn tay cầm một bông mai, ghé mông ngồi lên bàn tôi, liếc mắt nhìn tôi tình tứ.
“Hi…” Tôi mệt mỏi đờ người ra, khẽ gật đầu.
“Ồ, có mấy ngày không gặp mà baby Hựu Tuệ của anh trông lại gần mòn đi
thế? Cũng tại anh dạo này bận qua, không có thời gian quan tâm chăm sóc
em, hu hu hu…” Anh Tỉnh Ngạn vừa nói vừa rút chiếc khăn tay ra lau nước
mắt.
Hừ… thằng cha này đang diễn hài chắc? Nhìn gai mắt thật!
“Chậc chậc chậc… Sao hai em lại cười sung sướng vậy?” Anh Tỉnh Ngạn liếc
xéo một cái, ánh mắt hắn đầy vẻ chán ghét nhhi2n Tô Cơ và Hiểu Ảnh đang
cười sằng sặc như ma lam. “Con gái gì mà cười vô ý vô tứ, phải đoan
trang như Hựu Tuệ!”
Đoan trang? Tôi nghĩ lại chuyện tối qua, mép bỗng giần giật.
“Chẳng biết cười cái gì nữa! Chắc là ăn nhầm thuốc rồi!”
“Phư phư, vui ghê nhỉ…” Anh Tỉnh Ngạn cười gian xảo rồi nói.
“Anh Tỉnh Ngạn, anh tìm tôi có việc gì vậy?”
“Ha ha ha… Qua một tuần nữa là đến đợt thi cuối kỳ, anh muốn đến cổ vũ
cho baby Hựu Tuệ, em nhất định phải thắng thằng Kim Nguyệt Dạ đây… Ha ha
ha…”
“…”
Câu nói của thằng cha Anh Tỉnh Ngạn như đội một gáo nước lạnh vào đầu
tôi. Trời ạ! Sắp thi cử đến nơi rồi, tôi đã hứa danh dự với cô Bạch sẽ
giúp cả Tô Cơ và Hiểu Ảnh lọt vào Top 1000 người đứng đầu! Hừ, tên khỉ
đột Lăng Thần Huyền có hai gia sư đẳng cấp cao là Kim Nguyệt Dạ và Lý
Triết Vũ trợ giúp, tôi chắc chẳng phải lo lắng gì. Tôi ngoái đầu nhìn
hai bà bạn chẳng biết trời cao đất dày là gì kia…
Hơ hơ hơ hơ hơ…
Không biết tên Kim Nguyệt Dạ có được tham gia thi cuối kỳ không nhỉ? Nếu
được tham gia thì hắn cũng khó lòng đứng đầu bảng được vì dạo này hắn
chỉ toàn đi làm thêm, lại còn nghỉ một tuần không đi học. Đây là cơ hội
tốt để tôi phục thù rửa hận.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, thời gian gần đây vì chuyện của Kim
Nguyệt Dạ mà tôi bỏ bê học hành. Còn một tuần nữa là đến kỳ thi, xem ra
tôi phải cố gắng “cày đêm” thôi.
Đợt thi lần này… Tôi nhất định sẽ bỏ xa thằng cha Kim Nguyệt Dạ! Vết
nhục thi đâu vào tôi vẫn nhớ như in, ai bảo tôi không biết phục thù rửa
hận, chẳng qua thời gian chưa chín mùi thôi. Thời cơ nay đã đến! Kim
Nguyệt Dạ, mi chống mắt lên mà chờ ngày đóng nắp quan tài!
Tô Hựu Tuệ ta lần này chắc thắng rồi!
“Ôi, Hựu Tuệ độ này sao thế nhỉ? Vừa vào lớp là cắm đầu vào đọc sách, mấy ngày nay không thấy mặt mũi bạn ý đâu!”
“Có điều Hựu Tuệ lúc chăm chỉ nhìn phong độ ghê, ngưỡng một quá đi! Giá mà mình cũng có dáng vẻ ấy thì hay quá!”
“Hựu Tuệ, bạn hơi ốm đấy, phải nhớ giữ gìm sức khỏe nhé…”
Tụi bạn cùng lớp đều ngạc nhiên khi thấy tôi bò trên bàn viết nhanh như
chảo chớp. Người thêm một câu người đá một câu, rôm rả bình luận…”
“Tô Cơ… Hựu Tuệ mấy ngày nay chăm dữ quá, đi đường mà còn đọc sách…”
“Suỵt! Hiểu Ảnh! Bà muốn chết à? May mà nó không để ý đến tụi mình,
tranh thủ cơ hội này mà nghỉ ngơi cho đã đời! Lúc này dám cả gan quấy
nhiễu nó, hậu quả khủng khiếp lắm!”
“E hèm…” Tô Cơ xem ra cũng khôn chán, tiếc là tôi còn lâu mới bỏ qua cho
hai bạn cạ cứng này “Tô Cơ, Hiểu Ảnh! Bài tập tôi gaio hai bà đã làm
xong chưa?”
“Làm… làm xong rồi!” Tô Cơ và Hiểu Ảnh sợ sệt nấp vào góc tường, mắt long lanh nhìn tôi.
“Thật sao? Đưa ngay cho tôi xem nào! Học thuộc bài môn triết ngay, đến
chiều mà chưa thuộc làu làu thì đừng hòng về nhà nghe rõ chưa?” Dù hai
bà bạn mặt xị dài như cái bơm nhưng tôi chẳng thấy đáng thương tẹo nào.
Đúng là hai đứa ngốc! Nói cuyện thì phải tránh xa ra một chút chứ ai lại
để kẻ tai thính giống chuột như tôi như tôi nghe được! Chán sống rồi
chắc?
Ring! Ring! Ring!
Ý! Điện thoại reo liên hồi! Không biết kẻ nào chán cơm thèm đất dám gọi điện cho bản cô nương vào luc này!
“A lô!”
“Bé Hựu Tuệ yêu dấu!”
“Kim Nguyệt Dạ!” Từ ngày hắn đi lu loa chuyện đáng xấu hổ hôm Giáng sinh
của tôi cho Tô Cơ và Hiểu Ảnh, hắn như bốc hơi, bây giờ mới dám xuất
đầu lộ diện.
“Ô hô, ngạc nhiên lắm à ? Sao nghe giọng căng thẳng dữ vậy ?”
“ Ha ha ha….” Tôi đang ‘căng thẳng’ đến mức chỉ muốn tống hắn vào nồi
nấu cao .” Đâu có ! Khó có thể tưởng tượng được cái tên mỏ nhọn hại
người như cậu mà vẫn còn sống nhăn nên tôi chỉ hơi ngạc nhiên chút đỉnh
thôi.!”
“ Hơ hơ, chưa được nhìn thấy bé Hựu Tuệ thì làm sao tôi chết được! Cũng
xin báo cho bé yêu biết, đợt thi cuối kỳ lần này tôi vẫn tham gia , còn
nữa tôi sẽ giúp Huyền lọt vào Top 100 người dẫn đầu , còn bé yêu bên đó
có cần…”
“ Không cần !” Hắn nghĩ Tô Hựu Tuệ này là ai chứ ? Kể cả phải ‘bò’ tôi
cũng quyết cho hai bà bạn ‘bò’ vào Top 100 ngường dẫn đầu .
“ Cậu yên tâm dù có tham gia hay không , tôi vẫn giúp bạn tôi lọt vào Top 100 như thường !”
“ Được thôi , tụi tôi sẽ chống mắt lên chờ , xem ra dạo này bé yêu cũng vất vả lắm….”
“ Làm gì có chuyện đó ? Tôi đang rất thoải mái ! Hôm nay tôi còn hẹn Tô
Cơ đi dạo phố nữa đây này !” Định hù tôi lấy khẩu cung hả ? Tô Hựu Tuệ
này đâu phải đứa ngốc .
“ Hựu Tuệ , bà hẹn tôi đi dạo phố hồi nào ? Bà bắt tôi học như nhồi gà
thế này mà còn nói là đi dạo là đi dạo phố !” Đúng lúc này giọng nói đầy
oán trách của Tô Cơ vang lên phía sau lưng .
“ Tô Cơ! Bà có im đi không !” Tôi bịt máy lại , gằn giọng với Tô Cơ .
“ Hơ hơ hơ hơ…Bé Hựu Tuệ tiếp tục cố gắng nhé ! Hơ hơ hơ hơ…”
“ ….” Không muốn nghe tiếp tiếng cười đắc ý của Kim Nguyệt Dạ , tôi tắt máy di động .
Tô Hựu Tuệ , mày phải cố lên !
“Thành thực vốn quý nhất đời
Tình yêu cao cả lại càng quý hơn
Nhưng nay vì lẽ thắng thua
Cả hai thứ ấy ta đành buống xuôi!”
Tôi sẽ không thua tên Kim Nguyệt Dạ đâu
Nhất định không…
“ Tô Cơ , Hiểu Ảnh ! Hai bà mau ra học cho tôi !”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 06
Sự trở về của người tình muôn thuở
Come-back of eternal lover
Địa điểm:
Tường PK số 23 phố Angel.
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Thôi Khởi Thánh: hiệu trưởng trường cấp III Sùng Dương
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức
Hừm!
Ta không tin người chỉ đóng cửa tu hành
Hằng ngày như ta
Lại thua tên khỉ đột chỉ biết đi làm thêm kiếm chác,
Mau quy thuận ta đi!
Cho ngươi biết thế nào là nữ thần
Của trường Minh Đức.
ONE
“Ha ha ha ha ha ha …”
“Ha ha ha ha ha ha …”
“Tô Cơ, Hiểu Ảnh! Hai bà còn cười nữa là tôi nghỉ chơi với hai bà luôn
đó!” Mặt tôi đỏ bừng lên, ghìm giọng rặn ra từng chữ một.
Chỉ tức cho cái thằng cha mỏ nhọn Kim Nguyệt Dạ, chính hắn đã đi buốn
“chiến công oang liệt” ngày hôm qua của tôi với sáu người bọn họ. Trời
ơi! Không biết tên khỉ đột Lăng Thần Huyền sẽ cười nghiêng ngả đến mức
nào! Lại còn cả Lý Triết Vũ…
“Ha ha ha ha … OK… Tôi… tôi không cười nữa… Ha ha ha ha…”
Tôi nhìn Hiểu Ảnh, nhỏ ta giống y như Tô Cơ, cười lăn cười bò.
“Hứ!” Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ hai tay lên ôm đầu.
“Ha ha ha ha ha ha…”
Tô Cơ thấy tôi há miệng mắc quai, càng cười dữ hơn.
Cười đi, cứ cười đi! Cười cho vỡ bụng mấy người luôn đi, quá đáng! Hừ!
“Chà, có chuyện gì mà vui thế?” Một giọng nói sượt qua đỉnh đầu tôi nghe rất chói tai.
“Hi, baby Hựu Tuệ!” Anh Tỉnh Ngạn tay cầm một bông mai, ghé mông ngồi lên bàn tôi, liếc mắt nhìn tôi tình tứ.
“Hi…” Tôi mệt mỏi đờ người ra, khẽ gật đầu.
“Ồ, có mấy ngày không gặp mà baby Hựu Tuệ của anh trông lại gần mòn đi
thế? Cũng tại anh dạo này bận qua, không có thời gian quan tâm chăm sóc
em, hu hu hu…” Anh Tỉnh Ngạn vừa nói vừa rút chiếc khăn tay ra lau nước
mắt.
Hừ… thằng cha này đang diễn hài chắc? Nhìn gai mắt thật!
“Chậc chậc chậc… Sao hai em lại cười sung sướng vậy?” Anh Tỉnh Ngạn liếc
xéo một cái, ánh mắt hắn đầy vẻ chán ghét nhìn Tô Cơ và Hiểu Ảnh đang
cười sằng sặc như ma lem. “Con gái gì mà cười vô ý vô tứ, phải đoan
trang như Hựu Tuệ!”
Đoan trang? Tôi nghĩ lại chuyện tối qua, mép bỗng giần giật.
“Chẳng biết cười cái gì nữa! Chắc là ăn nhầm thuốc rồi!”
“Phư phư, vui ghê nhỉ…” Anh Tỉnh Ngạn cười gian xảo rồi nói.
“Anh Tỉnh Ngạn, anh tìm tôi có việc gì vậy?”
“Ha ha ha… Qua một tuần nữa là đến đợt thi cuối kỳ, anh muốn đến cổ vũ
cho baby Hựu Tuệ, em nhất định phải thắng thằng Kim Nguyệt Dạ đây… Ha ha
ha…”
“…”
Câu nói của thằng cha Anh Tỉnh Ngạn như đội một gáo nước lạnh vào đầu
tôi. Trời ạ! Sắp thi cử đến nơi rồi, tôi đã hứa danh dự với cô Bạch sẽ
giúp cả Tô Cơ và Hiểu Ảnh lọt vào Top 1000 người đứng đầu! Hừ, tên khỉ
đột Lăng Thần Huyền có hai gia sư đẳng cấp cao là Kim Nguyệt Dạ và Lý
Triết Vũ trợ giúp, tôi chắc chẳng phải lo lắng gì. Tôi ngoái đầu nhìn
hai bà bạn chẳng biết trời cao đất dày là gì kia…
Hơ hơ hơ hơ hơ…
Không biết tên Kim Nguyệt Dạ có được tham gia thi cuối kỳ không nhỉ? Nếu
được tham gia thì hắn cũng khó lòng đứng đầu bảng được vì dạo này hắn
chỉ toàn đi làm thêm, lại còn nghỉ một tuần không đi học. Đây là cơ hội
tốt để tôi phục thù rửa hận.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, thời gian gần đây vì chuyện của Kim
Nguyệt Dạ mà tôi bỏ bê học hành. Còn một tuần nữa là đến kỳ thi, xem ra
tôi phải cố gắng “cày đêm” thôi.
Đợt thi lần này… Tôi nhất định sẽ bỏ xa thằng cha Kim Nguyệt Dạ! Vết
nhục thi đâu vào tôi vẫn nhớ như in, ai bảo tôi không biết phục thù rửa
hận, chẳng qua thời gian chưa chín mùi thôi. Thời cơ nay đã đến! Kim
Nguyệt Dạ, mi chống mắt lên mà chờ ngày đóng nắp quan tài!
Tô Hựu Tuệ ta lần này chắc thắng rồi!
“Ôi, Hựu Tuệ độ này sao thế nhỉ? Vừa vào lớp là cắm đầu vào đọc sách, mấy ngày nay không thấy mặt mũi bạn ý đâu!”
“Có điều Hựu Tuệ lúc chăm chỉ nhìn phong độ ghê, ngưỡng một quá đi! Giá mà mình cũng có dáng vẻ ấy thì hay quá!”
“Hựu Tuệ, bạn hơi ốm đấy, phải nhớ giữ gìm sức khỏe nhé…”
Tụi bạn cùng lớp đều ngạc nhiên khi thấy tôi bò trên bàn viết nhanh như
chảo chớp. Người thêm một câu người đá một câu, rôm rả bình luận…”
“Tô Cơ… Hựu Tuệ mấy ngày nay chăm dữ quá, đi đường mà còn đọc sách…”
“Suỵt! Hiểu Ảnh! Bà muốn chết à? May mà nó không để ý đến tụi mình,
tranh thủ cơ hội này mà nghỉ ngơi cho đã đời! Lúc này dám cả gan quấy
nhiễu nó, hậu quả khủng khiếp lắm!”
“E hèm…” Tô Cơ xem ra cũng khôn chán, tiếc là tôi còn lâu mới bỏ qua cho
hai bạn cạ cứng này “Tô Cơ, Hiểu Ảnh! Bài tập tôi gaio hai bà đã làm
xong chưa?”
“Làm… làm xong rồi!” Tô Cơ và Hiểu Ảnh sợ sệt nấp vào góc tường, mắt long lanh nhìn tôi.
“Thật sao? Đưa ngay cho tôi xem nào! Học thuộc bài môn triết ngay, đến
chiều mà chưa thuộc làu làu thì đừng hòng về nhà nghe rõ chưa?” Dù hai
bà bạn mặt xị dài như cái bơm nhưng tôi chẳng thấy đáng thương tẹo nào.
Đúng là hai đứa ngốc! Nói cuyện thì phải tránh xa ra một chút chứ ai lại
để kẻ tai thính giống chuột như tôi như tôi nghe được! Chán sống rồi
chắc?
Ring! Ring! Ring!
Ý! Điện thoại reo liên hồi! Không biết kẻ nào chán cơm thèm đất dám gọi điện cho bản cô nương vào luc này!
“A lô!”
“Bé Hựu Tuệ yêu dấu!”
“Kim Nguyệt Dạ!” Từ ngày hắn đi lu loa chuyện đáng xấu hổ hôm Giáng sinh
của tôi cho Tô Cơ và Hiểu Ảnh, hắn như bốc hơi, bây giờ mới dám xuất
đầu lộ diện.
“Ô hô, ngạc nhiên lắm à ? Sao nghe giọng căng thẳng dữ vậy ?”
“ Ha ha ha….” Tôi đang ‘căng thẳng’ đến mức chỉ muốn tống hắn vào nồi
nấu cao . “Đâu có ! Khó có thể tưởng tượng được cái tên mỏ nhọn hại
người như cậu mà vẫn còn sống nhăn nên tôi chỉ hơi ngạc nhiên chút đỉnh
thôi.!”
“ Hơ hơ, chưa được nhìn thấy bé Hựu Tuệ thì làm sao tôi chết được! Cũng
xin báo cho bé yêu biết, đợt thi cuối kỳ lần này tôi vẫn tham gia , còn
nữa tôi sẽ giúp Huyền lọt vào Top 100 người dẫn đầu , còn bé yêu bên đó
có cần…”
“ Không cần !” Hắn nghĩ Tô Hựu Tuệ này là ai chứ ? Kể cả phải ‘bò’ tôi
cũng quyết cho hai bà bạn ‘bò’ vào Top 100 ngường dẫn đầu .
“ Cậu yên tâm dù có tham gia hay không , tôi vẫn giúp bạn tôi lọt vào Top 100 như thường !”
“ Được thôi , tụi tôi sẽ chống mắt lên chờ , xem ra dạo này bé yêu cũng vất vả lắm….”
“ Làm gì có chuyện đó ? Tôi đang rất thoải mái ! Hôm nay tôi còn hẹn Tô
Cơ đi dạo phố nữa đây này !” Định hù tôi lấy khẩu cung hả ? Tô Hựu Tuệ
này đâu phải đứa ngốc .
“ Hựu Tuệ , bà hẹn tôi đi dạo phố hồi nào ? Bà bắt tôi học như nhồi gà
thế này mà còn nói là đi dạo là đi dạo phố !” Đúng lúc này giọng nói đầy
oán trách của Tô Cơ vang lên phía sau lưng .
“ Tô Cơ! Bà có im đi không !” Tôi bịt máy lại , gằn giọng với Tô Cơ .
“ Hơ hơ hơ hơ…Bé Hựu Tuệ tiếp tục cố gắng nhé ! Hơ hơ hơ hơ…”
“ ….” Không muốn nghe tiếp tiếng cười đắc ý của Kim Nguyệt Dạ , tôi tắt máy di động .
Tô Hựu Tuệ , mày phải cố lên !
“Thành thực vốn quý nhất đời
Tình yêu cao cả lại càng quý hơn
Nhưng nay vì lẽ thắng thua
Cả hai thứ ấy ta đành buông xuôi!”
Tôi sẽ không thua tên Kim Nguyệt Dạ đâu
Nhất định không…
“ Tô Cơ , Hiểu Ảnh ! Hai bà mau ra học cho tôi !”
TWO
Cuối cùng cũng đến ngày có ‘kết quả’ , hôm nay là buổi học cuối cùng của
năm nay , không khí căng thẳng dường như chẳng giảm đi chút nào , dù kì
thi đã kết thúc . Mới bảnh mắt ra số 23 phố Angel đã chen chúc như trẫy
hội , nườm nượp người đi lại .
Mỗi lần hai trường thi cùng nhau , Minh Đức và Sùng Dương luôn cùng bình
chọn ra Top 100 học sinh có thành tích tốt nhất và Bottom 100 học sinh
có thành tích tệ nhất , danh sách được niêm yết trên tấm bảng màu đỏ và
màu trắng ở cổng lớn số 23 phố Angel .
Không hổ danh là những trường điểm hot nhất của cả nước , cạnh tranh thành tích vô cùng khốc liệt..
Cầu chúa phù hộ ! Mong rằng chúng con đều được vào bản đỏ , mong con có
thể thắng được thằng cha Kim Nguyệt Dạ ! Bồ tát ơi, Jesus hỡi, Thượng đế ơi, con cầu xin các ngài
..
Không biết có phải vì trọng trách nặng nề, gắn thêm cả mấy “nhân mạn” trên vai hay không mà tôi thấy tim mình đập như gõ mõ.
“ Bé Hựu Tuệ ! Mấy ngày nay sao rồi ? Đừng ‘cố quá’ kẻo ‘quá cố’ đấy ! Bé mà gắng sức quá tôi đau lòng lắm đó !”
“ Bé Hựu Tuệ ! Muộn thế này mà bé vẫn chưa ngủ à ? Trời ơi , sao mà bé hăng hái quá thế !”
“ Này ! Bé tự giày vò mình cũng không sao , nhưng đừng kéo thêm người
khác bị vạ lây . Bé đừng quên , bé mập như thế , ngộ nhỡ ngất ra đây ai
mà vác nổi !”
“ Bé mà không đi ngủ sớm tôi sẽ đến nhà bé khủng bố , gõ cửa , bấm chuông liên hồi . Nghe rõ chưa hả ?
Kim Nguyệt Dạ, đừng tưởng ngươi ngày ngày lải nhải hành hạ ta là ta sẽ
bị phân tâm, thua ngươi nhé! Ngươi không cho ta học, ta cứ học! Ta trốn
trong chăn học cho ấm…
Kim Nguyệt Dạ… Ngươi cứ ngồi đó chờ kết cục thảm hại đi… Hô hô…
“ Hựu Tuệ ! Hựu Tuệ ! Tôi lọt vào Top 100 người dẫn đầu rồi ! Tôi làm
được rồi…..” Đột nhiên tôi bị ai đó ôm ghì lấy cổ , mặt mày tôi xây xẩm
như bị thiếu máu lên não , có lẽ đây là hậu quả của nhiều đêm thức trắng
.“Hiểu Ảnh! Tôi chóng mặt quá , bà thả tay tôi ra đi !”
“ Hựu Tuệ ! Tôi đứng thứ bảy mươi tám ! Tôi đứng thứ bảy mươi tám đó ! Bảng đỏ bà ạ…”
“ Oh my God , có nằm mơ không vậy ? Tôi thấy mình giỏi ghê cơ ! Đã lọt
vào Top 100 rồi !” Hiểu Ảnh đang ngây ngất trong chiến thắng…
“ Hiểu Ảnh, chúc mừng cô !”
Là Lý Triết Vũ, lâu lắm mới nhìn thấy mặt cậu ta, từ đợt Noel đến giờ Vũ biệt tăm.
“Tô Cơ, cô cừ lắm, chỉ kém hơn Hiểu Ảnh có 1 điểm, cừ hơn cả Huyền! Đúng là không
có gì vui bằng ai cũng được lọt vào Top 100!” Chẳng trách Vũ được các girl hâm mộ
cuồng nhiệt như vậy, chẳng đắc tội với ai bao giờ Siêu thật!
Phù, may qua! Ai cũng được vào bảng đỏ! Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Hựu Tuệ, Hựu Tuệ! Huyền cũng siêu ghê! Cũng được vào bảng đỏ!”
“Vũ, sao lại so tôi với mấy con nhỏ đó! Có giỏi thì thử thắng Dạ coi!”
Lăng Thần Huyền khinh khỉnh nhìn tôi. Con khỉ hôi này, dù sao cũng cảm
ơn ngươi đã nhắc ta xem kết quả, ta thắng tên Kim Nguyệt Dạ là cái chắc!
“Hứ! Có gì ghê gớm đâu! Hựu Tuệ nhất định sẽ thắng Kim Nguyệt Dạ! Đúng không? Hựu Tuệ
“…”
Hừ, mấy bà bạn bất trị này, uổng công tôi lo cho các bà! Ho hơ, mấy người mở to mắt ra mà xem bản lĩnh của Tô Hựu Tuệ này.
Tôi gạt phắt tay Tô Cơ ra, mặt vênh ngược lên giời bước tới bảng điểm màu đỏ.
Tránh ra! Tất cả tránh ra! Để Tô Hựu Tuệ đệ nhất thiên hạ này xem náo
Tôi cười khẩy, đi lướt qua trước mặt đám bạn học đang chen chân phía
trước bảng điểm màu trắng, đầu ngẩn cao kiêu hãnh nhìn lên bảng.
Trên bảng đỏ đề hàng chữ to như gà mái ghẹ:
Vị trí 1 - Kim Nguyệt Dạ (học sinh trường Sùng Dương) tổng số điểm 800 (điểm tuyệt đối)
Vị trí 2 - Tô Hựu Tuệ (học sinh trường Minh Đức) tổng số điểm: 799,5
Vị trí 3 - …
“Ối chà! Bé Hựu Tuệ yêu dấu! Hay là bảng điểm vào sai nhỉ? Bé lấy đâu ra
0,5 điểm đấy?” Cái giọng phách lối này chỉ có thằng cha Kim Nguyệt Dạ.
Hắn tựa đầu vào vai tôi, cười khì khì. Trong con mắt tôi lúc này, trông
hắn chẳng khác gì một tên “mặt nhợn băm bèo”…
“…”
“Ơ! Bé Hựu Tuệ có sao không? Tự nhiên lại im re vậy?”
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!”
“Á! Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Thôi chết! Hựu Tuệ hóa đá mất rồi!”
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Bà mau tỉnh lại đi! Hựu Tuệ!”
…
Xì xèo xì xèo…
Mọi người xung quanh đang nói gì, tôi không nghe thấy gì hết, hai tai
tôi ù đi… Tôi chỉ nghe thấy trong tôi như có một thứ gì đó bỗng vỡ
choang.
Sao lại… sao lại… sao lại thế này!
Không phải dạo này thằng hca Kim Nguyệt Dạ chỉ mải đi làm th6em kiếm chác sao?
Không phải tôi học như điên chỉ vì kì thi này sao?
Sao… sao vị trí số một lại là thằng cha Kim Nguyệt Dạ chứ?
Tại sao lại thế ?
Đầu óc tôi quay mòng mòng… quay mòng mòng…
Một bông hoa tuyết nhè nhẹ rơi xuống… hạ cánh ngay trên đỉnh đầu tôi… rồi tan ra…
THREE
“ Kim Nguyệt Dạ, anh quay lại trường rồi! “
“ Dạ, mọi người nhớ anh muốn chết…”
“ Dạ, hôm nay được nghỉ, hay là tối tụi mình mở tiệc liên hoan mừng anh trở lại nhé?”
…
Không biết từ lúc nào xung quanh tôi chen chúc toàn nữ sinh, kêu gào tên thằng cha Kim Nguyệt Dạ!
“Hựu Tuệ, Hựu Tuệ, bà không sao chứ?” Là giọng của Tô Cơ, “ Mấy người
đừng có chen lấn nữa, Hựu Tuệ đang khó thở, có nghe không hả?”
Oái… tôi ngúc ngắc cái đầu, trước mắt tôi là cả một biển người nườm
nượp. Vì khi xem điểm thì có thể tạm bước qua vạch vàng nên người xem
đông như kiến. Nhưng sao toàn là nữ vạy trời? Tên Kim Nguyệt Dạ đáng
thương đang bị “móng vuốt “ của đám con gái hám giai đẹp bủa vây…
Cảnh tượng gì thế này? Trước đó tôi chỉ biết thằng cha chết bầm đó được hâm mộ, nhung ko biết là “khủng “ đến vậy!
“Hựu Tuệ, Tô Cơ, cứu tôi với!” Hiểu Ảnh đang chết chìm trong cả biển
người, vẫy tay tới tấp càu cứu. Lý Triết Vũ đứng ngay bên cạnh Hiểu Ảnh,
ko biết vẻ mặt cậu ý lúc này thế nào nhưng chắc cũng sắp chết ngộp rồi.
“Các bạn qua bên này có được ko ? Ngoan nào, lại đây…” Tổ ong vò vẽ do
tụi con gái đang phát cuồng tạo ra răm rắp nghe theo lời Kim Nguyetj Dạ,
từ từ chuyển động qua. Tôi thở phào .
Đám fan hâm mộ đi phía sau Kim Nguyệt Dạ cứ giơ khẩu hiệu màu đỏ to tổ
chảng lên, những chữ và khắc nỏi trên đó làm tôi lóa mắt:
Nhiệt liệt hoan nghênh hoàng tử Sùng Dương Kim Nguyệt Dạ quay trở lại!
Ngất ! Nếu như ko phải vì sự kiện gây chiến với nhau bằng còi hơi cỡ đại
lần trước, chính quyền thành phố ra quyết định nghiêm cấm tạp âm thì lũ
mê giai đẹp này sẽ lấy ken ra thổi inh ỏi để bày tỏ tình yêu của mình.
“ Quả nhiên Kim Nguyệt Dạ xuất hiện có khác! Ko ngờ cảnh tượng lại hoành
tráng thế này…” Tô Cơ cố kiễng chân lên nhòm, lấy tôi làm tay vịn. lẽ
nào con nhỏ nay quên mất là tôi đang hoa mắt chóng mặt sao? Lại còn có
tâm trạng hóng hớt!
“ Hựu tuệ ! Có phải bây giờ bà hối hận vì đã cầu xin hiệu trưởng cho hắn
quay về học?” Tô Cơ mỉm cười với tôi, rồi liếc nhìn khuôn mặt đang hưng
phán tột độ của Kim Nguyệt Dạ.
“Làm gì có chuyện đó! Cái bản mặt đắc thắng của hắn tôi đã quen rồi!” Tôi mấp máy môi trả lời.
“Quen rồi? Tôi ko nghe nhầm chứ! Lúc nãy đứa nào mặt tái xanh như mông nhái, suýt ngất ý nhỉ?” Tô Cơ chọc quê tôi.
Con nhỏ Tô Cơ chết tiệt! Nó cố ý để đẩy tôi vào hoàn cảnh khốn khổ đây
mà. Tôi nhân lúc ko ai để ý véo cho Tô Cơ một cái đau điếng.
“Hi, baby Hựu Tuệ”
Hừ…lại là thằng cha đáng ghét Anh Tỉnh Ngạn!Tôi đã chán ngấy đến tận cổ rồi! Đừng làm phiền tôi nữa! Tôi phớt lờ hắn.
“ Baby Hựu Tuệ! Sao vậy? Em ko vui à?”
“Làm gì thế? Anh Tỉnh Ngạn, đừng có kéo tôi!” Tôi giật phắt tay ra.
“Ai chà, lại là anh à, ông anh đầu heo!” Giọng nói này là … Kim Nguyệt Dạ! Không phải hắn đang bận tít mù sao?
“Mày…” Anh Tỉnh Ngạn mặt tím bầm lại, xem ra hắn đang hồi tưởng lại chuyện mất mặt lần trước.
“Kim Nguyệt Dạ, đúng là hiếm thấy, mày vẫn còn vác mặt đi thi được, khó
mà tin nổi!” Anh Tỉnh Ngạn cố ý nhíu mày nhắc lại việc Kim Nguyệt Dạ bị
trường đuổi.
“ Đúng đấy! Vì có người ko nỡ xa tôi, nên tôi phải ở lại! Chẳng lẽ ‘Idol
hết thời’ ở trường Minh Đúc như anh ko thấy các em nữ sinh Minh Đức đều
chạy qua vạch vàng hết rồi nè!”
Có người ko nỡ? Lẽ nào hắn ngụ ý ám chỉ tôi? Thằng cha chết bầm này, sớm
biết thế này thì ko cho hắn về trường. Hắn lại làm tôi bị shock nặng
lần nữa!
“Hù, người cao quý như tao ko thèm tính toán với mày…”Anh Tỉnh Ngạn lấy
tay vuốt tóc, rút một bông hồng ra, “ baby Hựu Tuệ, tình cảm anh đàn cho
em ko bao giờ thay đổi, xin hãy nhận lấy tình cảm chân thành của anh!”
“Bé Hựu Tuệ này! Chắc bé ko nhận hoa do thằng cha cám hấp này tặng đâu
nhỉ! Nếu ko thì trường Minh Đức sập tiệm mất thôi”. Kim Nguyệt Dạ khinh
khỉnh khoanh tay trước ngực, cả lũ con gái rũ rượi cười theo.
“Đó là việc của tôi, ko cần cậu quan tâm!” Tôi quắc mắt lên với hắn, hắn
cho mình là ai chứ, tôi ghét cay ghét đắng cái bản mặt tự cho mình là
cái rốn vũ trụ của hắn lúc này.
“Dạ,đi được chưa? Mọi người đang đợi anh đấy!”
“Dạ,đi thôi!”
…
“Bé Hựu Tuệ, bé bảo ko cần tôi quan tâm, vậy tôi đi đây!”
“Cậu đi hay ko liên quan gì đến tôi?”
Tên khốn Kim Nguyệt Dạ…Đồ tồi!Đồ tồi! Đồ tồi!
“ Tôi đi thật đấy! Bọn họ còn chuẩn bị tiệc tẩy tràn cho tôi đó! Cô muốn tôi đi thật hả?”
“Cậu đi hay ko mặc kệ cậu, tôi ko quan tâm! Bớt tự cao tự đại đi!”
“Là cô nói đấy nhé!”
“Ừ, là tôi nói đấy! Tốt nhất là cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“…”
Chết…Tôi vừa nói gì thế nhỉ…Tôi…
“Cô nghĩ vậy thật à?”
“Tôi…tôi nghĩ vậy đó!”
Tô Hựu Tuệ, mày đang nói gì thế?
“Ồ, nói vậy cô chẳng thích tôi chút nào đúng ko ?”Kim Nguyệt Dạ ghìm giọng xuống như đe dọa.
“ ko thích!”Tôi chúa ghét kẻ nào đe dọa tôi!
“Đồ hèn!”
“Kim Nguyệt Dạ! Mi dám mắng ta là hèn !”
Tôi như bị chọc đúng nọc, tức tối nhìn thẳng vào đôi mắt dường như cũng
đang bốc lửa giận của hắn, hắn dựa vào đâu mà dám mắng tôi là hèn! Hắn
thì hơn tôi chắc? Đồ ích kỉ, chẳng thèm nghĩ đến cảm giác của người
khác!
“Bộ tôi nói sai sao? Ngay cả tình cảm thật của mình mà cũng ko dám đối diện, ko phải là hèn thì là gì?”
“Chát!”
Một cái tát như trời giáng làm Kim Nguyệt Dạ sững người, tôi cũng sững người, cả phố Angel đều sững người.
FOUR
“ Ơ…Tôi…Tôi…”
Tôi giơ cánh tay phải đau rát lên, hoảng hốt nhìn Kim Nguyệt Dạ bị tát mạnh đến nỗi mặt hằn đỏ cả dấu tay.
“Tô Hựu Tuệ! Mày dám đánh anh Dạ của bọn tao! Muôn chết hả?”
“ Tô Hựu Tuệ! Chán sống rồi hả ?”
…
Đám con gái trường Sùng Dương vừa nãy còn dịu dàng là thế mà giờ đây như
lên cơn dại. Nếu như Tô Cơ ko chắn trước mặt tôi thì tôi đã bị xé xác
thành trăm mảnh.
“Hựu Tuệ…” Tô Cơ như gà mẹ đứng che chở cho gà con. Tôi thấy khóe mắt mình ươn ướt.
Nụ cười của Kim Nguyệt Dạ như đông cứng lại, hắn nhìn tôi trân trân,
dường như trong mắt hắn, vẻ thất thần hốt hoảng của tôi để đáp lễ hắn là
phù hợp nhất.
“Tô Hựu Tuệ, xem ra chúng ta tốt nhất nên làm đối thủ của nhau…”
“Chúng ta vốn là đối thủ của nhau!”Tôi nhìn thẳng vào mắt Kim Nguyệt Dạ,
kiên quyết giữ thái độ lạnh tanh của mình. Tô Hựu Tuệ, lần này mày ko
được thua!
“Nếu đã thế, thì cũng tốt thôi! Tô Hựu Tuệ, tôi tôn trọng lựa chọn của
cô!”Kim Nguyệt Dạ nói bằng giọng nửa đùa nửa thật rồi quay người đi.
Hơ…Hắn đi rồi…Hắn đi rồi…
Tôi làm sao thế này?Sao tôi lại đau lòng thế này…
“Hựu Tuệ, bà ko sao chứ?”Giọng nói của Tô Cơ vang bên tai tôi.
“Hựu Tuệ !”
Tôi thấy cả người mình như mất trọng lượng, đứng ko vững nữa!Lúc gần ngã
xuống đất, có đôi tay đỡ lấy eo tôi, rồi tôi được ôm vào vòng tay ấm
áp…
“Cậu … Ưm…”
Trời đất!
Oái!Má ơi !
Kim Nguyệt Dạ… Là khuôn mặt hắn đang ngày càng xích lại…
Hắn làm trò gì thế?
Môi của hắn…
Chúng tôi hôn nhau, môi hắn chạm vào môi tôi…
Chắc tôi bị ảo giác? Tôi thấy mình như lần nữa lạc vào giấc mơ nhiệm
màu, cảm nhận thấy đôi cánh ấm áp nhẹ nhàng phe phẩy trên bờ môi tôi như
làn gió xuân.
“Á! Dạ, sao anh lại làm thế ?”
“Dạ, Dạ…”
“Tô Hựu Tuệ, tao phải xé xác mày ra!”
“Ôi! Baby Hựu Tuệ, công chúa Hựu Tuệ…”
Tiếng nói cứ xa dần, xa dần…
…
“Tôi đã nói rồi, nếu ko phải vì em, tôi sẽ ko quay trở lại..”
“…”
Tôi có thể nghe thấy tiếng của Kim Nguyệt Dạ, có thể thấy hình dáng của hắn, nhưng tôi lại không thể thốt ra nổi một câu nào!
…
“ Hai em đang làm gì thế ?” Tiếng một người phụ nữ văng vẳng ,” Tô Hựu Tuệ , em quên là đã hứa với cô việc gì sao ?”
Trời ơi! Hiệu trưởng Bạch Ngưng…
Lại thêm gương mặt khó hiểu của hiệu trưởng Thôi nữa…
Không! Xin Thượng đế đừng đối xử với con như vậy!
“Hu hu hu…” Tiếng khóc ai oán của tôi vang vọng cả con phố Angel.
Kì nghỉ đông… đã bắt đầu…
HẾT TẬP 2