Chap 76
Nằm đó với nỗi tức tối, nó liên miên chìm vào giấc ngủ lúc nào không
hay. Mấy tiếng đồng hồ sau, nó lờ mở mở mắt. Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy
trời cũng đã gần tối rồi (Ngủ từ trưa tới gần tối ~_~!)
Bước xuống giường và đi vào nhà vệ sinh. Hất nước lên mặt, cảm giác thật
là sảng khoái và dễ chịu. Nó bước ra khỏi phòng, bụng lại kêu réo rồi,
lò mò xuống tủ lạnh tìm thức ăn.
Lấy một hộp sữa, nó dốc vào miệng uống cứ như mấy bọn con trai. Cứ mải
uống mà nó không để ý rằng hắn đã đứng đó từ lúc nào, mặt lạnh như băng,
xác khí tỏa ra dày đặc. Giật mình, nó buông hộp sữa xuống, một chút nữa
thôi là sặc chết rồi.
-Anh làm gì vậy? Làm tôi chút nữa là sặc chết rồi! Đúng là đồ điên!
Lầm bầm rủa mãi mà không thấy hắn nói gì, chợt nó cảm thấy rùng mình.
Hắn vẫn nhìn nó, mặt vẫn không biến sắc. Xác khí tỏa ra khắp người, nó
bất giác đưa sữa cho hắn, miệng lắp bắp
-Anh…. Muốn… muốn uống sữa sao?
-3TK là gì?
Nó giật mình, sao tự dưng hắn lại hỏi đến chuyện này? Không lẽ hắn đã
biết gì rồi sao? Không được, có khi hắn chỉ là nghi ngờ thôi, vậy nên
phải cẩn thận……
-Thì….. tôi đã nói rồi……là… Trung Tâm The King ấy…Anh quên rồi hả?
-Nằm ở đâu?
-Ở…….. ở……. ở trung tâm. Đúng rồi! Trung tâm The King thì phải nằm ở trung tâm!!
-Tại sao tôi đi mỗi ngày mà lại không thấy?
Hắn cứ hỏi liên tục làm cho nó rối, chẳng biết nói gì. Cứ bịa ra rồi nói đại
-Ờ……. chắc là….. Người ta dẹp rồi….. À, thời buổi bây giờ do ít nhân tài quá đó mà! Hì hì
-The Kinh hay THẦN KINH?
Ôi thôi rồi, vậy là hắn biết rồi. Chết thật! Phải làm cái gì đây chứ?
Xác khí nhiều quá. Lần này thì tiêu chắc rồi!! Nhưng vẫn cố gắng để
thoát tội, nó lại tiếp tục bạo biện
-Này! Tôi không có nói là thần kinh nhé, là do anh tự nói đấy! Anh tự nói anh thàn kinh đấy nhé!
Và lùi từng bước về phía sau, nó lấy đà chạy lên phòng trốn trước. Nói
gì thì nói, trong tình thế này thì 36 kế chạy là thượng sách. Vội cắm
đầu chạy thật nhanh. Đóng xầm cửa. Nhưng lạ là nó chẳng nghe thấy tiếng
hắn chạy theo hay gọi lại gì cả!!
Chợt điện thoại vang lên bài 3 con gấu. Là tin nhắn….. tin nhắn chứa xác khí (T_T)
[Tôi cho cô 10s để trở xuống! Hậu quả khó lường!!]
Không như những lần trước, hắn không hù dọa nữa mà đưa ra một câu cứ như
là kết cục luôn vậy. Ngậm ngùi mở cửa bước xuống, hắn đang ngồi cùng
Duy và Long.
Đi đến đứng đằng sau với ý muốn rằng hắn không để ý thì coi như khỏi
phải làm gì hết. Nhưng nào có được đâu!! Hắn buông ra một câu tỉnh bơ
-Hai đưa bây muốn ăn hay uống gì không?
Long, Duy nghe nói thì ngơ ngác hỏi
-Mày lấy cho tao uống hả? Sao tốt đột xuất vậy?
-Vậy bây giờ có uống không?
Có cơ hội thì dại gì mà không tận dụng, vậy là hai tên đó lại nháo nhào lên
-Tao uống pepsi
-Tao uống café
Dứt câu, hắn quay qua nó nói ngắn gọn
-Suối, pepsi, café
Hiểu luôn! Tức điên dại, nó ngậm ngùi đi lấy. Duy, Long mặt đơ ra vì nó
răm rắp làm theo lời hắn. Một lát sau cầm lên những thứ hắn yêu cầu. Mà
thật ra thì nó đâu có hiền mà để yên như vậy. Pepsi thì nó lắc lên cho
đầy ga, cafe thì nó bỏ muối. Còn nước suối thì nó để im, mắc công lại
chọc giận hắn thì hậu quả nó phải gánh chịu.
Đặt từng thứ lên bàn, nó giả vờ ngồi xuống xem tivi. Thật ra thì nó đã
cười sẵn lúc ở sau bếp rồi, lên đây chỉ việc ngồi giả vờ như không biết
gì thôi. Vậy mà vẫn không nhịn được. Tên Long thì bị nước bắn lên cả mặt
và áo. Còn tên Duy thì phun ra hết, mặt nhăn như khỉ. Ôm bụng cười đến
độ điên dại.
Hắn cũng khẽ cười nhìn hai thằng bạn bị nó cho một vố. Long, Duy nhìn
thôi cụng biết là tại ai, hai tên mặt đỏ len vì giận. Nhìn nó đồng thanh
hét to
-BẢO NHI!!!!!
Sau một hồi cười xong đã đời, nó bắt đầu lấy lại bình tĩnh, làm gương mặt thản nhiên trả lời
-Gì?
-Cô biết đây là nước ngọt có ga? Sao cô lại lắc lên như vậy hả?????- Tên Long vừa đưa lon pepsi lên, vừa nhăn mặt.
Tất nhiên là nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nên trả lời với vẻ mặt tỉnh bơ
-Tôi không có lắc nhé! Lúc nãy cầm lên tôi sơ ý làm rơi thôi!! Vậy nên đó không phải là lỗi của tôi
Duy thấy vậy cũng lợi dụng thời cơ lên tiếng
-Vậy cái này chắc chắn là lỗi của cô!! Café sao cô lại bỏ muối?
-Cái này có tới hai lý do: Thứ 1 là tôi không biết làm cafe, thứ 2 là…..
chắc tôi cầm nhầm hủ đường thành hủ muối. Vậy nên sorry nhé!! Hì hì
Xong! Hai tên chẳng biết nói gì hơn, ngồi ngán ngẩm. Tên Long phải đứng
lên thay đồ. Tên Duy thì tự đi rửa luôn cái ly, mắc công nhờ nó, nó lại
đập thì khốn. Và tiếp tục ngồi thản nhiên xem tivi.
Mặc dù nó không làm gì hắn nhưng vẫn không bỏ qua cho nó dễ dàng như
vậy. Nếu bắt nó làm thì sao nhỉ? Hắn chẳng thấy vui, muốn nó quan tâm
hắn, cứ như là người yêu ấy. Nhưng mà làm sao mà bắt nó quan tâm hắn
được! Haizzz, nếu cứ bắt ép nó như vậy thì hắn chẳng lấy điểm được mà có
khi nó sẽ ghét hắn. Thôi thì bỏ qua vậy!
Một ngày nữa lại trôi qua, thật ra nó có giận gì ai. Chút xíu là nó lại
quên! Trận cười hả hê lúc nãy cũng chẳng làm nó giận gì ai nữa. Chỉ sợ
hai tên Long, Duy giận nó thôi!
6:45 Am
Lại phải đi học, haiz. Tự dưng thấy nhớ ba mẹ quá. Chỉ gọi điện về hỏi
thăm thôi thì chẳng vơi đi thương nhớ được là mấy. Nhất định tuần sau nó
sẽ về thăm ba mẹ!
Vì lấn trước lúc thi bóng chuyền với bọn Thảo Trang nó đã hứa với ông
thầy là sẽ suy nghĩ lại. Bây giờ Thảo Trang đột nhiên nghỉ học nên ông
thầy đã năn nỉ nó vào đội thay cho Thảo Trang đi thi.
Sau hôm nó bị bắt về, nó nghe tin đâu là gia định Thảo Trang và gia đình
Lâm bị phá sản vì một thế lực nào đó làm. Nó có hỏi thì hắn nói không
phải do hắn làm. Hắn hiền hơn, chỉ đuổi học bọn đó thôi. Nếu hắn không
đuổi học thì hai người đó vẫn có thể tiếp tục học vì học phí đều được
thanh toán vào đầu năm học. Chỉ có Nguyệt Mỹ là vẫn còn có mặt ở trường,
mấy lần nó thấy con bé. Nhưng hình như Nguyệt Mỹ cố tránh mặt nó. Không
biết tại sao tất cả đều bị đuổi học còn Nguyệt Mỹ thì không. Nhưng nó
cũng không quan tâm lắm, thật ra thì nó thấy đuổi học là có mạnh tay
quá.
Học hết buổi, nó thay đồ và đi đến nhà thi đấu. Nó đã xin ông thầy thay
thế luôn cả Ly và Tuyết để cho Mi, Lam thi cùng nó. Vì Ly, Tuyết chẳng
ưa gì nó, nếu thi chung mà hai người đó không hợp tác thì cũng chẳng làm
được gì.
Cả bốn tên kia cũng có mặt ở đó làm cho đám con gái lại nháo nhào lên.
Thật sự là không thể tin được vì bọn hắn đến mà cuộc thi lại bị hoãn lại
trong khoảng 15” người ta mới dẹp được hết đám hỗn loạn. Tin được không
khi mà đội của trường Sky cũng nhào đến chỗ bọn hắn! Thật là! Chắc
trường Sky cũng có hotboy chứ! Chỉ có đều không ai rãnh như bọn hắn mà
thôi!
Chap 77
Đối thủ hôm nay của tụi nó thật sự rất nặng kí, cả ba đều to con hơn tụi
nó, chuyên nghiệp hơn cả tụi nó, và nhìn mặt mày…… bặm trợn hơn tụi nó.
Sau khi dẹp xong đám con gái mê trai, trận đấu được bắt đầu. Đội bên
trường Sky đều ra những đòn rất mạnh làm cho tụi nó đỡ thôi cũng muốn
hết sức, chẳng có cơ hội phản công. Nhưng nhỏ con hơn đâu có nghĩa là
thua, tuy bên kia mạnh nhưng di chuyển chậm và dần dần tụi nó đã tận
dụng được điều đó. Đánh theo kế hoạch là, cho bọn bên kia “tập thể dục”,
chạy qua chạy lại, nhưng không được để bóng ra ngoài vạch.
Kế hoạch thực hiện khá thành công, kết thúc hiệp một, tụi nó dẫn trước
đội kia 3 điểm. Bọn kia thì tức tối, trong khi đó tụi nó lại đang vui
mừng với chiến thắng tạm thời của mình. Mặc dù đang dẫn trước nhưng tụi
nó không hề tỏ ra khinh địch, như vậy chẳng tốt tí nào.
Đi đến chỗ bọn hắn, bọn hắn đang ngồi với cả lớp. Hôm nay cả lớp đều đến
cỗ vũ cho tụi nó, chưa gì hai tên Duy, Long đã “phóng” ra, miệng thì cứ
khen không ngừng “Mi giỏi quá!”….. “Lam hay quá!”, còn nó thì hai tên
đó không dùng lời nói mà lại dùng hành động. Vừa bước đến, Quân đã chạy
tới đưa cho nó chai nước suối miệng kèm theo một câu yêu cầu “Nhi uống
đi!” rồi cười thật tươi.
Cảm ơn Quân một cái rồi nó dốc hết gần nửa chai nước. Còn hắn thì lại
đưa cho nó cái khăn, chã thèm nói một tiếng. Vậy nên nó cũng cầm…. à
không, nó giật lấy cái khăn rồi đi tới chỗ cái ghế ngồi, không thèm cảm
ơn lấy một tiếng.
Bên đội Sky hiện giờ đang bàn một kế hoạch mới để có thể chiến thắng.
Lúc mới gặp cả ba người đều không ưa tụi nó mặc dù tụi nó chẳng làm gì
sai cả, nhưng bây giờ thì từ không ưa đã chuyển thành ghét.
-Bây giờ làm gì đây? Tụi nó chơi như vậy thì khả năng chúng ta thua cuộc rất cao!- Cô gái tóc cột cao nhìn vào người kia nói
-Ừ! Không ngờ tụi nó lại tìm ra khuyết điểm của chúng ta nhanh như vậy!-
Vừa lấy khăn lau đi mồ hôi, cô gái kia đáp trả lại bạn mình
Nãy giờ chỉ có một người là không lên tiếng, đang trầm tư suy nghĩ gì
đó. Mắt không rời khỏi tụi nó, chợt đôi môi nhếch lên một nụ cười. Phải!
Vì một lí do nào đó cô ta được chọn làm đội trưởng. Và bây giờ một kế
hoạch đã được định ra.
-Chúng ta sẽ không thua đâu! Tôi đã có cách
Vừa nghe cô đội trưởng của mình lên tiếng, hai người kia lại hớn hở
-Sao? Cách gì?
Nhìn theo hướng Lam đang đi, cô ta lại nhếch môi cười một cái
-Đó là kế hoạch của tôi
Sau đó đi đến nói nhỏ với một người khác. Gật đầu vài cái, cô gái đó bắt đầu bước theo Lam.
Lam đi vào nhà vệ sinh, sau khi nhỏ trở ra, chợt thấy một người đứng
ngay trước cửa. Chẳng để tâm mấy, tâm bước ngang qua. Nhưng chưa kịp thì
bị người kia chặn lại, khá ngạc nhiên, nhỏ hỏi
-Có chuyện gì vậy bạn?
-À… Lúc nãy có một người cần tìm bạn, người đó chờ ở chỗ kia?
-Ai vậy?
-Mình không biết, một người con trai
Lam tự hỏi không biết người đó là ai, để giải đáp thì điều duy nhất bây
giờ là nhỏ phải đi theo người kia. Bước theo đến một căn phòng, nhỏ bước
vào trước để xem mặt người kia, nhưng chẳng thấy ai. Vừa định quay lại
hỏi, thì cánh cửa phòng đóng xầm lại
-Này, bạn làm gì vậy? Thả tôi ra!!
Đập cửa liên hồi nhưng không nghe tiếng động. Chắc là người kia đã bỏ đi
rồi, Lam cứ tiếp tục đập cửa và kêu để mong tìm được một sự giúp đỡ.
Nhưng vẫn không có ai, điện thoại, đồ đạc nhỏ đều để ở chỗ bọn hắn hết
rồi. Không có cách nào để liên lạc với bên ngoài cả. Phòng thì chỉ toàn
là sách, thất vọng, nhỏ ngồi phịch xuống.
Bên ngoài, tụi nó bắt đầu nóng ruột. Trận đấu sắp tiếp tục mà chưa thấy
Lam đâu. Chạy đến nhà vệ sinh tìm thì không thấy. Cuối cùng thì trận đấu
tiếp tục.
Tụi nó phải chọn lựa, một là thi tiếp còn hai là bỏ cuộc. Quyết định thi
tiếp, chỉ còn nó và Mi. Đội hình bị thiếu, cả 2 cho dù ăn ý như thế nào
cũng không thể đánh lại.
Trong khi đó cả đám bọn hắn thì chạy đi tìm Lam.
Bây giờ tụi nó muốn tập trung cũng không được. Tụi nó đang lo cho Lam,
điều đó càng khiến tụi nó không thể tập trung được và để cho đội kia ghi
điểm nhiều hơn.
Cho đến khi trận đấu kết thúc. Lam vẫn chưa xuất hiện, tụi nó thua nhưng
chỉ thua 4 điểm thôi, nếu có Lam thì đã thắng chắc rồi. Mặc dù thua
nhưng tụi nó chẳng quan tâm tới điều đó. Chạy ngay đi tìm Lam mà không
để ý thấy nụ cười đắc thắng của đội kia. Không biết nhỏ đi đâu, tìm mãi
mà chẳng thấy, tụi nó đành phải bước ra về.
Đi đến một căn phòng ở đầu sảnh, nó nằm ở đằng sau nhà vệ sinh. Chợt
nghe tiếng đạp cửa ở hướng đó kèm theo tiếng kêu cứu của Lam. Tụi nó vội
chạy tới, cửa bị khóa. Tránh xa ra một chút và chỉ với một cước, hắn đã
đá sập cánh cửa.
Vừa mới thấy tụi nó, Lam đã nhào ra khóc không ngừng, nhỏ sợ bị nhốt.
Mãi lúc sau nhỏ mới kể được hết mọi chuyện. Trường Sky thật là quá đáng,
không ngờ lại giang xảo đến vậy. Nhốt Lam ở chỗ khuất như vậy có thể
tránh được tìm thấy Lam trong lúc đang thi đấu. Duy tức lắm đòi tìm bọn
đó nói cho ra lẽ. Nhưng lại bị Long ngăn lại.
-Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, mày làm vậy thì có ích gì đâu. Đưa Lam về nhà trước đi!
Không nói gì, Duy kìm nén cơn giận, đi đến chỗ Lam và đưa nhỏ về. Hôm
nay là một ngày dài đối với mọi người cì phải lo lắng cho Lam. Và nó
chợt nhớ ra một điều rằng, nó đã hứa là sẽ trả lời cho Quân trong vòng
một tuần và ngay mai là ngày nó phải trả lời Quân.
Cả đêm hôm đó nó ngủ không được vì mãi suy nghĩ. Quân là một người tốt,
Quân đối với nó luôn quan tâm, nhưng thật sự thì cảm giác của nó đối với
Quân là tình bạn hay tình yêu? Nó không rõ điều đó.
6:30 Am
Nó đến trường và hẹn Quân, ra về nó sẽ nói điều mà nó muốn nói. Mặc dù
vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào. Nhưng vì đã nói với Quân là một
tuần thì đúng một tuần nó phải trả lời
Năm tiết học trôi qua nhanh chóng, cả năm tiết nó đều dùng để suy nghĩ
về Quân, để có thể cảm nhận điều thật sự trong tim nó Quân là ai. Và nó
đã có câu trả lời, sắp xếp hết tập vở, nó chuẩn bị đi gặp Quân ở nhà xe.
---------------------------------------------
Sandy đã nói rồi, sandy k hề giận ai cả, sandy chỉ mong rằng các bạn
hiểu cho sandy. Nhưng các bạn biết không, bận k post được thì thật sự là
bận k post. Các bạn luôn nói sandy viện cớ, thật sự là không thể chịu
nổi việc đó. Viện cớ làm gì? Ích gì? Sandy cuối cùng vẫn phải pót bù
thôi. Nếu như gọi là viện cớ thì sandy không việc gì phải bù cả. Điều
các bạn quan tâm ở đây là truyện, các bạn chỉ nghĩ đến truyện thôi.
Sandy vui vì điều đó, vui vì mọi người thích truyện của mình nên mới như
vậy. Nhưng sandy giận vì mọi người quá ích kỉ. Thật sự đấy, nói những
lời này sandy k hề nói tất cả mọi người đâu. Sandy nói với những bạn suy
nghĩ như vậy. Nếu các bạn thật sự như vậy thì xin các bạn hãy suy nghĩ
lại. Đừng buông ra những câu truyện đã dở lại còn phải chờ đợi. Sandy k
ép các bạn đọc, nếu các bạn không thích thì có thể click back, sandy
không buồn vì điều đó đâu
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ sandy. Suy cho cùng thì sandy thấy vì việc
mình nói mỗi ngày pót 1 chap mà mọi có những người lợi dụng điều đó để
nói những câu khích bác. Sandy k quan tâm, nhưng sandy k muốn những
người khác phải đọc những điều đó. Vậy nên sandy vẫn pót mỗi ngày 1
chap, nhưng sandy k hứa nhé, như vậy thì các bạn sẽ không nói sandy thất
hứa và dùng cớ đó để trách nữa. Nếu bận thì vẫn sẽ pót bù. Vì hôm nay
bị ba cấm rồi nên sandy chỉ có thể post chap ngắn như vậy thôi.
Thân!
Chap 78
Ngày trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông hết giờ vang lên. Vội bỏ hết tập
vở vào cặp, hôm nay nó sẽ nói rõ mọi chuyện. Quân đã đi xuống trước
rồi, lúc nó nói vói Quân rằng sẽ cho cậu iết câu trả lời, mặt Quân có
chút gì đó lo lắng, và hớn hở. Nhưng dù sao đi nữa thì câu trả lời của
nó đã rõ rồi, rất rõ!
Bước nhanh xuống, mong cho ngày hôm nay sẽ trôi qua thật nhanh.
-Này!
Nghe giọng hắn gọi sau lưng, nó quay lại nhưng không lên tiếng, có lẽ nó
đã mệt mỏi vì phải suy nghĩ. Nhìn hắn và chờ hắn nói tiếp
-Hôm nay cô đi chơi với tôi được không?
-Đi chơi? Tôi bận rồi! Để khi khác đi, vậy nhé!
Rồi chạy luôn một mạch mà không chờ hắn nói gì cả. Nhà xe đã vắng, mà
vốn dĩ bình thường nó đã vắng rồi, vì học sinh trường này toàn được đưa
rước mà! Kia rồi, Quân đang đứng đựa vào chiếc AB, có lẽ trong đầu Quân
lúc này đang dự đoán câu trả lời. Vì đối với Quân, nó có thể có tình cảm
hoặc không! Lúc này lúc kia, không thể đoán chắc được.
Đến gần chỗ Quân, Quân thấy nó lại cười gượng gạo, rồi lên tiếng trước
-Nhi khoan nói đã! Đi với Quân đến một nơi được không?
Gật đầu, dù sao thì nó cũng chưa biết nên bắt đầu như thế nào. Ngồi lên
xe Quân, lần này thì nó không hỏi đi đâu nữa! Chỉ im lặng để Quân chở nó
đi thôi, gió thổi mơn man, nó muốn ngủ! Ngủ cho qua hết mọi chuyện.
Kít!!
Xe dừng lại ở khu vui chơi. Nó khá ngạc nhiên, đây là lần thứ 2 đến đây rồi!
-Quân muốn chơi tàu lượn siêu tốc nữa hả?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nó, Quân cười một cái. Rồi lại chợt nghiêm mặt, nói một cách cầu khẩn
-Nhi cho Quân ngày hôm nay nhé! Hết ngày hôm nay thôi, được không?
-Ừ! Được thôi! Đi chơi xả stress, vui mà! Hì hì!
Chỉ chờ nó nói có vậy, Quân nắm tay nó kéo vào trong. Khá ngạc nhiên,
nhưng nó không rút tay lại. Hắn từng nắm tay nó, lúc trong bữa tiệc. Cảm
giác của hai người không giống nhau, Quân nắm tay nó chặt, hắn cũng
vậy. Nhưng cảm giác khác nhau, không biết khác ở điểm nào nữa, nhưng nó
cảm thấy bàn tay hắn ấm áp hơn!!
Quân kéo nó đến chiếc đu quay, chiếc đu quay vì Nguyệt Mỹ mà nó không lên được. Quân nhìn nó cười
-Lần trước đi rồi nhưng lại không được đi cùng Nhi, nên hôm nay đi lại
một lần nữa xem cảm giác ra sao? Có khác với lần trước không? Quân thật
sự rất muốn biết!
Và nhanh chóng mua 2 vé, lần này thì nó vọt lên nhanh chóng, sợ nếu
giống lần trước nữa thì nó lại phải ngồi tự kỉ làm mặt khỉ một mình.
Chiếc vòng được xoay từ từ len cao. Quân lấy chiếc ống nhòm đưa cho nó,
rồi kêu nó nhìn xuống dưới. Nó cũng cầm và cũng nhìn! Rồi lại chợt cười
ha hả!!
-Quân ơi! Bạn Quân ngồi ở dưới chờ kìa!!
-Đâu?
Mặt Quân ngơ ngác, không biết nói bạn nào. Đưa cái ống nhòm cho Quân rồi
chỉ tay xuống. Quân nhìn theo rồi chợt mặt méo xệch! Quay qua nhìn nó
-Bộ mặt Quân giống vượn lắm hả?
-Hè hè, cứ như hai anh em song sinh ấy!!
Rồi lại thấy Quân không nói gì, măt cứ ủ rũ! Làm nó vội đính chính
-Nhi chỉ nói đùa thôi! Đừng tưởng thật đó nha!!
-………….- im re
-Nè! Giận thật hả??
Nó từ ngồi đối diện nhảy qua ngồi cạnh Quân, cúi xuống để nhìn biểu hiện
trên mặt Quân! Chợt Quân đứng lên một phát làm nó giật mình! Miệng lại
cười toe tét
-Nhi là đồng loại của Quân nhé! Vậy Nhi cũng là vượn!! Hehehe!!
-Yà! Thì ra nãy giờ Quân giả vờ sao? Làm Nhi giật mình!
Và ngay sau có là nó nhào tới với một hành động là cù Quân, một hành
động vô thức, như lúc nhỏ nó và Quân thường đùa với nhau. Vì nó nhào tới
cộng thêm tác động mạnh, hai người dồn qua một bên và hậu quả là cái
lồng chao đảo. Làm nó sợ lồng rớt nhào tới ôm Quân cứng ngắt.
-Này! Hết vòng rồi! Hai cô cậu làm ơn xuống dùm tôi!
Mãi lo giỡn mà vòng xoay kết thúc lúc nào chẳng hay, và nghe tiếng ông
soát vé quát nó với Quân mới sực tỉnh. Quân vội đứng dậy, nó với Quân đi
ra ngoài. Cơn hoảng lúc nãy làm tim nó nhói lên, cố gắng đứng đi thẳng
như không có chuyện gì.
-Quân ơi, Nhi khát nước, mua giúp cho Nhi chai nước đi!
Quân gật đầu, để nó đứng đó rồi chạy đi mua nước. Vội lôi trong túi ra
vỉ thuốc, từ lúc biết mình bị bệnh đến giờ, nó chỉ biết uống thuốc để
giảm đi cơn đau thôi, còn việc bệnh sẽ phát tác thì nó không còn quan
tâm nữa. Tách ra một viên bỏ vào miệng, điều này đối với nó thật là khó
khăn, nó sợ uống thuốc mà bây giờ lại không có nước. Cố gắng nuốt trôi
viên thuốc xuống cổ họng.
-Nước đây, Nhi uống đi
Chộp lấy chai nước, nó uống như muốn xua đi vị đắng trong miệng, thật là
khó chịu, sao lại không có thuốc nào ngọt một chút cơ chứ? Nếu có thì
lúc đó nó sẽ uống thuốc như ăn kẹo, nhai rôm rốp rồi nuốt ực một phát mà
không cần nước.
-Chúng ta đi tiếp thôi!!
Rồi lại đi tiếp, hơn mấy giờ đồng hồ liền nò với Quân chơi gần hết các
trò ở đây. Ăn uống đủ thứ, nhưng điều tệ hơn là nó phải uống đến 3 viên
thuốc giảm đau. Chẳng hiểu tại sao cơn đau lại ập đến liên tục. Nó phải
kìm nén nhiều lắm, thuốc hầu như không có tác dụng, đau thắt. Nhưng nếu
không có thuốc thì chắc là nó đã ngất từ lâu rồi.
-Hết trò chơi rồi, bây giờ đi sở thú nhé!
Quân dắt nó vào cái sở thú nhỏ cạnh khu vui chơi. Ở đây không lớn như
cái khu sinh thái trước, mấy con thú đều bị nhốt lại. Nhưng bù lại thì
nó được xem mấy con thú, mà không phải chạy nhanh như lần trước nữa!
Rồi lại đi xem phim, đi dạo mát, mọi nơi Quân đưa nó đi đàu có cùng một
điều là, hình bong hắn luôn hiện về trong đầu nó. Trời cũng chập tối
nhanh, Quân đưa nó về nhà, dừng lại cách nhà hắn một đoạn, đã đến lúc
rồi. Bước xuống xe, nó im lặng hồi lâu, rồi lên tiếng
-Cảm ơn Quân vì hôm nay nhé! Hôm nay Nhi vui lắm!! Cảm giác….. rất giống
khi xưa! Giống như khi còn bé! Giống như chúng mình đã từng
nói......... Mãi mãi là bạn thân!
Câu nói của nó như vết dao cứa vào tim Quân, Quân cố gắng níu kéo một
ngày với nó chỉ để mong thay đổi được suy nghĩ và câu trả lời của nó
thôi, nhưng rốt cuộc thì cũng chẳng ích gì. Phải! Đối với nó Quân chỉ là
bạn, mãi mãi là vậy, vì tim nó chỉ cho phép giới hạn ở đây thôi.
Khẽ hít một hơi thật sâu, Quân cố gắng cười rồi nhìn nó
-Chúng ta sẽ mãi là bạn, bạn thân nhé! Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì
Nhi hãy gọi cho Quân, Quân luôn sẵn sàng ở bên cạnh Nhi. Nhi đừng lo cho
Quân, người đẹp trai lịch lãm như Quân thì không ế đâu! Hehe, có khi
Quân sẽ lấy vợ trước Nhi đấy! Lúc đó thì Quân sẽ mời Nhi làm Phù dâu!!
Nó bật cười vì câu nói của Quân, điều đó làm nó cảm thấy dễ chịu phần nào
-Được thôi! Quân nhớ đấy nhé! K mời là Nhi đốt tan nhà thờ và phá lễ cưới của Quân luôn đấy!
Rồi chợt, một cảm giác gì đó len lỏi trong long nó, nó thấy có lỗi với
Quân. Bất giác tiến tới ôm lấy Quân, nó nghĩ đây là điều duy nhất mà nó
có thể làm cho Quân thôi, làm cho một người bạn. Bỏ Quân ra rồi nhìn
Quân một lát
-Thôi! Quân về đi nhé, tối rồi! Tạm biệt!
Quân khẽ gật đầu rồi leo lên xe phóng vút đi. Nó biết là Quân đang buồn
lắm, nhưng phải chấp nhận thôi. Mong là Quân sẽ tìm được người khác tốt
hơn nó. Quay đầu bước về nhà.
Chap 79
-Anh vừa đi đâu về hả?
Vừa tới trước cửa, nó đã thấy hắn đang đứng bấm mật khẩu mở cửa
Nghe giọng nói, ngừng lại vài giây rồi quay qua nó, tuông ra một câu với vẻ bất cần không ăn nhập
-Hóa ra cô không đi với tôi là vì dành thời gian đi với cậu ta sao?
-Tôi đi với Quân thì có sao? Chẳng qua là vì tôi đã có hẹn trước với Quân rồi nên mới không đi với anh được!
-Hẹn gì? Hẹn đi chơi hay hẹn đi ôm ấp?
Im lặng một chút, thì ra hắn đã thấy nó ôm Quân. Mọi chuyện lúc nào cũng
phiền phức cả, nó cảm thấy mệt, mệt vì chuyện này, mệt vì hắn cứ như
vậy. Khó chịu! Nhưng có gì đó nó cảm thấy muốn thanh minh cho chính
mình, nó không muốn hắn hiểu lầm.
-Thật ra tôi với Quân chỉ đi chơi để nói rõ mọi chuyện thôi!
-Chuyện gì? Chuyện tình yêu?.... Nhưng dù sao thì tôi chẳng quan tâm
Cánh cửa mở ra, hắn bước thẳng, cảm thấy tức giận khi hắn luôn suy diễn
mọi chuyện khi những gì hắn thấy. Phải! Nó đã xác định được vị trí của
Quân trong tim nó và một điều nữa, nó cũng đã xác định được vị trí của
hắn
Chạy đến chắn trước mặt hắn
-Rốt cuộc thì anh chỉ suy diễn mọi chuyện theo ý mình thôi. Anh có nghe
tôi nói không chứ? Không quan tâm sao? Cho dù anh không muốn nghe nhưng
tôi vẫn sẽ nói!............. Tôi đi với Quân là vì….
-Vì cô yêu cậu ta phải không? Vậy thì đi với cậu ta đi! Biến đi là tốt nhất! Hợp đồng cũng chấm dứt rồi đấy!
Rồi hắn lại nhích qua và bước tiếp. Bây giờ nó đã hiểu cảm giác bị tổn
thương là như thế nào. Thật sự những lời nói đó làm tim nó đau lắm, đau
hơn cả lúc bệnh phát tác nữa. Trời không mây nhưng mưa lại rơi, mưa rơi
chính lúc này, tự hỏi tại sao mưa chỉ rơi khi người ta buồn thôi chứ!
Nó đứng im, mặc cho mưa xối vào mặt. Hắn bỗng đi chậm lại, nó đang đứng
ngoài mưa, nó sẽ bị cảm lạnh mất! Nhưng hắn phải dứt thôi, chân tiếp tục
bước!
Chợt nước mắt lăn dài trên má, nó chưa từng nói yêu người khác, điều này
đối với nó rất khó nói, thật sự rất khó. Chấm dứt, chấm dứt thôi! Tay
nắm thật chặt nó quay lại dồn hết sức hét
-ĐỒ CHẾT TIỆT! TÔI ĐI VỚI QUÂN LÀ ĐỂ NÓI RÕ VỚI CẬU ẤY! VÌ TÔI VỚI CẬU ẤY LÀ BẠN VÀ VÌ……… người tôi yêu là anh!!
Giọng nó nhỏ dần, nó không biết hắn có nghe hay không nhưng nó đã nói
rồi, nó sẽ không phải hối hận về sau nữa. Hắn dừng lại vài giây như để
chắc rằng mình không nghe nhầm. Rồi hắn quay lại tiến thật chậm đến chỗ
nó
-Vừa nói gì vậy?
-Tôi không nói lại lần thứ hai đâu đồ đáng ghét!
-Yêu tôi thật sao?
Gật nhẹ rồi nó cúi hẳn đầu xuống đất, thật sự nó rất ngượng khi phải nói
những lời đó, tại sao nó lại phải ngỏ lời trước chứ? À không! Hắn mới
là kẻ ngỏ lời trước, xem như đây là nó trả lời!!
Khẽ cười một cái, hắn ôm lấy nó, cúi xuống nói nhỏ
-Heo ngốc cũng biết yêu nữa sao? Nhưng dù sao thì đã nói rồi nhé! Từ nay cô là của tôi rồi đấy!
-Anh………… không thấy lạnh sao?
Tự dưng nghe nó nói một câu không ăn nhập, hắn cũng hơi bị hố. Nhưng
nhận ra rằng bây giờ đang đứng dưới mưa. Nắm tay nó lôi một mạch vào
nhà.
Thấy nó với hắn đi vào, hai tên Long và Duy từ cửa nhảy lên trên ghế như
đang xem tivi. Đợi hắn với nó lên phòng, hai tên lập tức lôi điện thoại
ra gọi hai số khác nhau nhưng lại cùng một chủ đề.
-Alo Mi hả, vừa có một chuyện tình lạm li bi đát lắm………… bla….. bla…..bla
-Lam đang làm gì vậy? Vừa xảy ra một sự kiện vĩ đại…… bô lô…… ba la……..
Trước cửa phòng nó
-Mau đi tắm đi, nhớ sấy tóc cho khô đấy! Không lại bị cảm thì tôi không lo đâu
Không thể tin được, mới vì một câu thôi mà bây giờ thái độ của hắn đã
thay đối 180 độ như vậy rồi. Không ngờ mới một câu thôi mà hắn lại quan
tâm nó đến độ như vậy!
-Ờ…….
Trả lời ngắn gọn, nó vội chạy vào trong thay bộ quần áo ướt ra. Mới dầm
mưa một chút mà nó đã cảm thấy chóng mặt rồi. Sấy khô tóc, chợt! Một
bong đèn 120V hiện lên trên đầu nó kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý, miệng
lẩm bẩm
-Có cơ hội trả thù rồi! Haha
Vội mở cửa phòng, hí hửng. Nó tung tăng xuống ngồi xem tivi. Hắn đã ngồi sẵn ở đó!
Chạy đến chỗ……. kế bên Long (tức là hắn ngồi đầu ghế và nó ngồi cuối
ghế). Thật ra thì nó vẫn chưa đủ can đảm để cho mọi người biết và đặc
biệt là ba mẹ nó nữa. Họ mà biết thì chắc thời kì sống của nó sẽ được
rút ngắn.
-E hèm, mày đang làm kì đà cản mũi đấy Duy ạ
Tên Long quay qua nói với tên Duy rồi cả hai lại dung dăng dung dẻ nắm
tay nhau đi chỗ khác. Nó vẫn còn ngây thơ lắm nên chẳng hiểu hai tên kia
nói gì. Nhưng hắn thì lại hiểu, hai tên kia đã rình mò gì rồi nên mới
như vậy. Nhếch môi cười một cái rồi hắn lại quay qua chỗ nó hỏi một
giọng rất chi là thân mật
-Bảo Nhi à, cô đã ăn tối chưa vậy?
-Ăn tối í hả? Chưa ăn gì hết, bụng tôi đang đói meo rồi này!
Ngây thơ trả lời câu hỏi của hắn mà không nhận thấy sự khác lạ. Chợt hắn quay qua Long, Duy nói bằng giọng tỉnh bơ
-Này! Tụi bây xuống nấu ăn đi!!
-Gì? Sao mày không kêu Nhi ấy! Bình thường là cô ta làm mà!
-Mỗi lúc mỗi khác, hôm nay tao thích nhờ tụi bây được không? Cũng như tụi bây ở nhờ nhà của tao ấy!!
Duy, Long hiểu ý trong câu nói của hắn, biết rằng mình đã đắc tội nên
đành ngậm ngùi xuống nấu ăn. Thật ra thì sau cái lần nấu cùng Quân thì
nó đã biết nấu kha khá. Ít ra thì cũng ăn được!!
Đợi Long, Duy đi khuất hắn liền xích lại gần chỗ nó. Không ngờ hắn lại
thay đổi đến vậy! Nhưng nó thì vẫn ngồi im xem tivi!! Thấy vẻ ngu ngơ
của nó, hắn lại khẽ nhíu mày! Tìm cách bắt chuyện
-Đang làm gì vậy?
Hắn không thể ngờ rằng bản thân lại đưa ra một câu hỏi ngớ ngẩn khi mà
lại rõ rành rành ra như vậy, vậy mà nó vẫn trả lời một cách thờ ơ
-Xem tivi!
Rồi lại im lặng một lát, nhìn cái thái độ của nó thật là khó chịu, cứ như là chưa có gì xảy ra vậy
-Này, cô đã là của tôi rồi nhé! Vậy yêu nhau mà không lẽ cứ gọi tôi với cô mãi như vậy?
-Ừ nhỉ? Tự hỏi tại sao bằng tuổi mà tôi lại kêu anh bằng anh nhỉ? Đáng
lí ra thì phải kêu bằng bạn mới đúng, à không, kêu bằng mày tao hay hơn
í!!
-Ya! Cái gì mà mày tao chứ? Cô đang đùa đó hả?
-Chứ sao nữa? Nếu không muốn như vậy thì tốt nhất là cứ giữ nguyên như bình thường đi, vậy nhé!
Đang nói thì tên Long lại nhào tới, chen vào giữa, mặt hí hửng
-Xuống ăn đi này!
-Mấy anh!!! Nấu theo phong cách siu nhân hả? Mới 5” mà nấu xong rồi??
-Tôi có biết nấu đâu, hì hì, hôm nay ăn mì gói nhé!! Có trách thì trách đây này!!- Vừa nói Long vừa chỉ tay vào hắn
Thật sự thì hắn cũng quên béng mất là hai tên kia không biết nấu ăn. Vậy là hôm nay phải ăn mì gói một cách oan uổng.
-Ăn mì gói sao? Vậy thì hai người nhịn đi! Một mình tôi ăn hai gòi mới đủ
-Tao cũng vậy!!
Vậy là nó với hắn chạy xuống cướp cả 4 phần, để cho tên Duy và tên Long méo mặt đi nấu nước để làm phần khác…
Chap 80
5:45 Am
-Này! Heo à, mau dậy đi!! Dậy mau, dậy mau! Sáng rồi
Nghe tiếng đập rầm rầm vào cửa nó lồm cồm bò dậy. Chụp cái đồng hồ, muốn
tá hỏa với tên này. Sao hôm nay hứng lên lại kêu dậy sớm như vậy chứ?
Còn cái cách nói chuyện của hắn nữa, thật là kinh khủng! Giả vờ như
không có gì xảy ra, nó vùi đầu vào gối ngủ tiếp
Rầm! Rầm!
Âm thanh không ngừng vang vọng nhờ “tên giặc” kia! Giờ có muốn ngủ cũng
không ngủ được. Tức tối ném cái gối vào cửa, nó nhăn nhó quát
-YA, CÁI ĐỒ ĐIÊN KIA!! 7h MỚI HỌC CƠ MÀ!! ĐỪNG CÓ PHÁ RỐI GIẤC NGỦ CỦA TÔI!!!
-Ngủ hoài vậy, cô thành heo thật thì tôi không yêu nữa đâu, dậy ăn sang đi đồ ham ngủ!!
Ôi trời ơi!! Coi cái cách nói chuyện của hắn kìa, hắn thay đổi một cách
trắng trợn, nó nghe mà muốn rợn mình. Biết vậy nó đã không nói ra thì
hắn đâu có như vậy. Đúng là quan tâm thái quá!! Thôi thì lếch xác dậy để
được yên thân, vừa vào nhà vệ sinh nó vừa báo cho hắn
-Tôi dậy rồi, đợi 15” đi!!
Vào đánh răng mà nó cứ gục lên gục xuống, ngủ thêm được 15” cũng bớt
được phần nào chứ! “Đúng là cái đồ chết dẩm, điên, khùng…………..”
Đi xuống nhà với cái mặt chưa tỉnh ngủ là mấy, hắn ngồi ở chiếc ghế
salong đọc báo trong lúc chờ. Nhìn hắn chẳng khác một ông lão là mấy
-Này! Long, Duy đâu?
-Chưa ngủ dậy! Chúng ta đi thôi!!
-Ơ! Vậy còn hai người đó thì sao?
-Tụi nó sẽ đi sau!
Đi tò tò theo sau hắn ra ngoài, nó quay qua quay lại tìm tìm, kiếm kiếm.
Nhưng cũng không thấy chiếc ô tô nằm đâu, chỉ thấy con mô tô đen của
hắn nằm chình ình ở kia. Cảm giác bất an trỗi dậy, nó vội hỏi hắn
-Ô tô đâu? Hay là đi xe bus?
-Ô tô bị hư rồi! Hôm nay đi tạm chiếc này đi nhé!!
-Nhưng tôi thấy anh nâng niu nó dữ lắm mà? Có bao giờ thấy anh chở ai đâu?
-Tùy người thôi, nhưng cô là người đầu tiên, vậy nên hãy tự cảm thấy hạnh phúc đi!!
Vừa nói hắn vừa leo lên xe, thôi thì đi! Sợ gì, chỉ là mô tô thôi, nó đi
tàu lượn siêu tốc vù vù thì sợ gì chiếc này, lượn cỡ nào cũng đâu bằng
tàu lượn siêu tốc.
-Ôm chặt vào nhé!!
-Đừng có mơ!!
-Vậy thì lọt xe đừng có trách tôi đấy!
Vừa dứt câu hắn rồ ga vọt một phát, làm nó chút nữa là trở thành diễn
viên nhào lộn ra khỏi xe. Nhất quyết không chịu ôm hắn, nó bám vào phía
sau xe. Vận tốc hắn tăng mỗi lúc một nhanh, nhất quyết không sợ! Không
ÔM!!
-YA, YA, CỘT ĐIỆN KÌA, YAAAAA!!!!
Hắn đúng là một tên đểu thứ thiệt, tìm đủ mọi cách để cho nó sợ, lạng
lách đánh võng, bây giờ thì hắn lại chơi cả chiêu nhắm thẳng vào cột
điện, mặc cho nó la ó điên cuồng, hắn vẫn nhắm vào hướng đó
-CHẠY CHẬM LẠI ĐI!!!! YAAAAA!!!!
-CÔ KHÔNG SỢ CHẾT SAO? VẬY THÌ ÔM TÔI ĐI! NẾU KHÔNG CHÚNG TA CHẾT CHUNG ĐẤY!!
-KHÔNG LẼ VÌ CÁI ÔM THÔI MÀ ANH MUỐN GẶP BÁC VƯƠNG HẢ ĐỒ CHẾT TIỆT!!!!
Hét xong câu đó nó vội buông tay ôm lấy hắn, lúc đó hắn với chịu hạ ga
và đổi hướng lái. Nó thở phào nhẹ nhõm, mặt vẫn còn tái vì sợ, tim khẽ
nhói lên. Nhưng nó lại không cảm thấy đau. Nó cảm thấy ấm áp khi ở bên
cạnh hắn.
Đỗ xe trước một nhà hang lớn, không ngờ hôm nay hắn lại ga lăng mời nó
đi ăn mà không có điều kiện. Mọi khi đều ăn ở trường, hôm nay lại được
ăn nhà hàng. Bước vào trong nhìn xung quanh. Lạ thật, nhà hàng gì mà
không thấy một bóng người, vắng tanh như chùa bà đanh.
Một chị phục vụ đi đến dẫn nó vào bàn mà không nói gì cả.
Một lúc sau hắn bước vào, mặt gian gian. Nó khẽ rùng mình.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-Sao…. ở đây không có ai vậy? Bộ nhà hàng này thức ăn dở lắm hả?
-Tôi bao hết rồi!!
Hắn nói với giọng tỉnh bơ, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra ở đây. Một
lát sau thức ăn được bày ra, nó ngồi đợi hắn dùng trước vì nó đang đề
phòng cảnh giác. Thấy hắn ăn như không có gì nó mới chịu bắt đầu.
Suốt bữa ăn hắn chẳng nói gì, nhìn đồng hồ thấy gần trễ giờ, nó vội sách cặp đứng lên
-Anh thanh toán đi nhé! Tôi ra ngoài đợi trước đây!!
-Khoan đã! Chưa xong mà!
Ngồi lại xuống ghế, nó nhìn hắn hỏi
-Vậy còn cái gì nữa?
Chợt hắn búng tay một phát, chị phục vụ bước ra cùng một cái đĩa trên
tay được đậy lại. Nó tò mò không biết có gì bên trong, nhưng lại sợ hắn
lại giở trò chọc tức nó vậy nên nó cứ nhìn chằm chằm như muốn nhìn xuyên
qua bên trong
-Cô mở ra đi!
-Cái gì ở trong đó vậy?
-Mở rồi sẽ biết
-Anh….. có bỏ con gián vào trong đó không vậy?
Quạ…. quạ…. quạ…..
Một đàn quả bay ngang qua đầu hắn, câu nói của nó làm hắn quê ghê gớm.
Suốt ngày nó chỉ biết nghỉ xấu cho hắn thôi, nhìn là biết nó không chịu
mở, hắn đành đưa tay dở cái nắp lên
Trong đó có một chiếc đồng hồ hình con heo và một mảnh giấy với chữ
“Happy Birthday”. Cầm tờ giấy lên đọc rồi mặt nó lại đần ra, hỏi một câu
làm hắn muốn lọt khỏi ghế
-Sinh nhật anh hả??
Lấy lại tinh thần, hắn nhìn nó với nửa con mắt rồi lên giọng
-IQ của cô bao nhiu vậy đồ heo ngốc, sinh nhật cô đấy!!
-Sinh nhật tôi???? Sinh nhật tôi á??
Nó ngồi lẩm bẩm gì đó rồi lại lôi cái điện thoại ra nhìn vào màn hình.
Ngày 25/11, rồi chợt ngớ mặt ra như vẫn chưa nhớ rồi lại “Ờ há” một cái,
miệng cười toe toét
-Hôm nay sinh nhật tôi mà!! Nhưng sao anh lại biết???
-Bí mật
-Lam nó nói cho anh biết chứ gì?
-Sao cô biết?
Khỏi nói thì nó cũng đoán được, chỉ có Lam mới nhớ rõ ngày sinh của
người khác thôi. Cái vụ sinh nhật của Mi nhỏ cũng nhớ nhưng bữa đó lại
ham chơi quá nên lại quên.
Nó cầm cái đồng hồ lên xít xoa. Cái đồng hồ nhìn cứ như con nít, nguyên
cái mặt con heo màu hồng, sợi dậy cũng hồng nốt, hai cái lỗ mũi là chỗ
hiện giờ. Khẽ nhăn mặt nhìn hắn
-Này! Anh tặng cái này sao tôi dám đeo cơ chứ? Với lại con heo này chã
dễ thương gì hết, nhìn nó cứ như đang cười chọc tức tôi vậy!
-Chọc tức đâu mà chọc tức, nhìn nó giống cô không? Cái này còn giúp cho
cô có thể xem được ngày tháng và hẹn giờ nữa nhé. Được đặt làm riêng
đấy, không có cái thứ hai đâu!!
Nó thử bấm cái nút kế bên chiếc đồng hồ và để lên tai nghe thử
-HEO NGỐC, HEO NGỐC! DẬY MAU! DẬY MAU!
Nó muốn quăng luôn cái đồng hồ, cứ tưởng rằng nó kêu nhỏ lắm ai ngờ đâu
kêu muốn điếc tai mà lại là cái giọng của hắn nữa chứ!! Hắn cười toe
toét, thật là hết chỗ nói, lườm hắn một cái sắc lẽm rồi nó cho cái đồng
hồ vào cặp
-Này! Sao lại bỏ vào cặp? Đeo lên tay đi!!
-Không! Đeo cái này cho người ta cưởi tôi hả? Xấu hổ chết
-Tôi không cười cô là được rồi!!! Cần gì những người khác!!
Thế là ngồi cãi qua cãi lại, cuối cùng nó vẫn phải đeo vào. Chị phục vụ nhìn nó khẽ cười khúc khích.
Tới trường
Nó tung tăng bước vào, chợt hắn phóng tới nắm lấy tay nó làm nó giật mình
-Anh đang làm gì vậy? Bỏ tay ra đi!!
-Cô là của tôi rồi, còn sợ gì nữa! Bạn gái thì phải có bạn trai đi cùng chứ!!
-Yà!! Anh bớt con nít dùm tôi chút đi!!
Mặc kệ nó cằn nhằn, hắn vẫn nắm tay nó dung dăng dung dẻ đi như chốn
không người, còn bọn con gái thì mắt đăm đăm nhìn nó mà hắn. Có tiếng
hét thất thanh rằng “Trời ơi, không thể như vậy được!!!!!!” Và sau đó là
tiếng mấy đứa kia chụm lại kéo con nhỏ vào y tế. Nó chỉ lo bước cho
nhanh nếu không thì sợ phòng y tế hôm nay không đủ chỗ chứa vì “đông
khách”
Chap 81
Cho mãi đến khi lên đến lớp thì nó mới giật được cái tay của hắn ra.
Tăng tăng trở về bàn mặc cho những ánh mắt hình viên đạn bọc vỏ hạt nhân
đang nhắm vào nó, vẻ mặt ngu ngơ làm cho mấy nhỏ khác lại xì xầm chử-i
rủa.
Lam với Mi thì thập thò thập thụt với Duy và Long, ánh mắt cũng hứng về phía nó với hắn, to nhỏ với nhau rồi lại cười hì hì.
Lạ thật! Sắp vào học rồi, Quân đâu sao lại không thấy? Nó ngồi xuống
bàn, long dấy lên một nỗi buồn không tả. Có phải vì nó mà hôm nay Quân
nghĩ học không? Nếu như vậy thì nó sẽ cảm thấy buồn lắm
Chợt nó thấy một vật gì đó trong ngăn bàn. Vội lấy ra xem, là một chiếc
hộp hình vuông lớn, bên trên có kèm theo một tờ giấy. Theo bản tính tò
mò thì nó cầm lên và đọc
Đọc những dòng mà Quân viết nó cảm thấy bản thân mình có lỗi quá. Từ đầu
đến cuối mọi thứ Quân làm là điều vì nó, vậy mà nó lại tổn thương. Nó
muốn khóc quá đi thôi, Quân thật sự rất tốt với nó, đến khi nó từ chối
tình cảm với Quân thì Quân vẫn nói những lời quan tâm nó. Khó chịu quá!
-Này! Giấy gì vậy?
Vừa dứt câu hỏi hắn giật ngay tờ giấy trên tay nó. Đã khó chịu lại còn
gặp cái tên này, nó bực bội hét liên hồi, nhào đến giật lại tờ giấy
-Trả cho tôi! Trả đây!............ Tôi nói trả đây
Hắn đúng là cái đồ đáng ghét, ỷ bản thân cao hơn nó nên giơ tờ giấy lên
đến tận trời, nó làm cách nào cũng không thể với tới được. Đã buồn rồi
còn bị hắn chọc tức, không nhịn được nữa, nó dậm chân thình thịch chạy
về chỗ ụp mặt xuống bàn khóc tức tưởi.
Thấy nó vậy hắn vội chạy tới, mặt lấm lét vì biết lỗi. Luôn miệng xin
lỗi nó, tìm đủ mọi cách để cho nó ngước mặt lên, vậy mà nó cứ đưa tay
đẩy đầu hắn ra, miệng thì cứ nói mãi một câu “Tránh ra” làm hắn chỉ dám
đưa tờ giấy cho nó rồi cứ ngồi lay người nó mà chẳng dám làm gì khác
Đám con gái trong lớp nhìn hành động của hắn, mặt đứa nào cũng bị biến
dạng. Đứa thì há hốc mồm mắt trợn lên tay chỉ vào hắn, đứa thì lại nói
rằng hắn bị mất trí và phòng y tế lại them người………
-Bảo Nhi! Đừng khóc mà, tôi xin lỗi! Trả cho cô rồi này! Mau nín đi mà!!! Cô mà khóc nữa là tôi khóc theo luôn đấy!!
Cách nói chuyện cứ như con nít của hắn làm nó bật cười ngước mặt lên
nhưng vẫn làm ra vẻ giận dỗi. Mi, Lam thì lại quá bất ngờ vì câu nói đó,
còn Long Duy thì lại không ngờ bệnh cũ của hắn bộc phát. Nói là cũ chứ
ít ra thì cũng hơn 7, 8 năm rồi hắn chưa bao giờ như vậy.
Lấy tay lau nước mắt, nó quay qua nhìn hắn, rồi mặt gian gian nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài, mặt vẫn đang giận dỗi
-Hết giận rồi phải không?
Chỉ chờ hắn nói câu đó nó liền đáp
-Tôi sẽ không giận nữa! Trừ khi…….. anh phải nghe lời tôi!!
-……………- hắn đơ vài giây, thôi rồi, bây giờ đến lượt hắn chịu trận- Ok!!
Gật đầu cái rụp, hắn đồng ý nhưng với cái đầu đầy ma lanh của mình thì
đâu dễ dàng gì mà hắn để cho nó ra điều kiện dễ dàng. Chỉ gật đầu thế
thôi rồi hắn sẽ có cách xử lí của riêng hắn!
Nó cười khoái chí nghĩ ra mấy trò để chọc tức hắn. Còn Mi, Lam chỉ biết
lắc đầu nhìn nó ngán ngẩm. Yêu nhau kiểu gì mà cứ tìm cách chôi khăm
nhau. Cặp này đúng là khó hiểu.
Tiết Toán
Vì gần đến ngày thi nên thầy cho lớp mấy bài nâng cao để rèn luyện. Nói
là nâng cao nhưng thật ra nó lại thuộc dạng gần bằng đề đại học. Một bài
Hình Học, có khi làm hết mấy trang giấy mới giải được một câu.
Ngồi hì hục tính tính vẽ vẽ, cuối cùng nó cùng giải ra được bài toán có
dấu sao (*). Vì nghĩ rằng “Ta đây là số một” và hắn chưa giải ra, nên
nghĩ bụng định làm cho hắn xấu mặt, liền quay qua ra lệnh
-Này! Anh mau giơ tay lên bảng giải bài đó đi!!
Không chần chừ một giây nào, hắn liền giơ tay và miệng hô to
-Thưa thầy! Giải bài 5
Ông thầy gật gật rồi kêu hắn lên. Còn nó thì đang chống mắt lên để xem hắn viết được mấy dòng.
Rẹt rẹt rẹt……… xẹt xẹt xẹt……….!!!
Nó mở căng mắt và há hốc mồm, hắn giải được, không những giải được mà
còn giải ngắn hơn cả nó. Không thể tin được, rõ rang lúc nãy nó thấy hắn
còn chẳng thèm cầm bút lên thì làm sao mà hắn có thể giải được cơ chứ?
Không lẽ nhìn để bài thôi là hắn có thể giải ra được sao?
Hắn bước về chỗ với ánh mắt ngưỡng mộ của đám con gái. Nhìn qua chỗ nó hắn cười tươi thật tươi
-Tôi giải rồi đó, cô chép đi!! Nãy giờ giải không ra phải không?
Hắn nói một câu làm nó quê quá, giả vờ như không nghe liền cúi đầu làm
tiếp bài khác. Chép lại bài giải của hắn, tự hỏi lòng tại sao lại không
nghĩ ra cách này mà lại cách kia cho nó dài dòng. Chép vào và rút kinh
nghiệm, lần sau nhất định sẽ giải thật ngắn
Kế hoạch đầu xem như thất bại!!
Giờ ra chơi
-Này! Anh mua đồ ăn cho 5 người chúng tôi nhé!!
Nó nói với hắn sau khi hắn đuổi đám con gái đi chỗ khác với một câu “Ai còn đứng đây nữa tôi sẽ đuổi học hết!!”
Nghe nó nói xong hắn chỉ khẽ cười một cái rồi đưa tay phẩy phẩy ai đó.
Cậu nhóc lớp 10 chạy tới. Đó là Tuấn người “trợ lí” của hắn
-Hội Trưởng gọi em có việc gì ạ?
-Mua cho tôi 6 phần ăn!!
Hắn chỉ nói ngắn gọn như vậy Tuấn gật đầu một phát rồi bước đi ngay lập
tức. Nó chẳng kịp gọi lại, nó muốn hắn đi mua cơ mà. Đúng là!!
-Này!! Tôi nói anh mua mà!
-Có rồi đây!!
Thoắt cái Tuấn đã mua đủ 6 phần, càng ngày càng thấy hắn oai thật, nói
một cái là có ngay, làm cái gì cũng được. Ngay cả nấu ăn hắn cũng biết
nấu. Thật ra có gì mà hắn không biết làm không chứ???
Ăn trong sự tức tối, nó hết cách để chơi khăm hắn rồi, chẳng có món nào thành công cả! “Ax……. Thôi thì sau này sẽ tính tiếp”
Giờ về
-Này! Hôm nay anh về trước đi nhé, tôi có việc!!
Chạy đến chỗ hắn thông báo, nó trông có vẻ rất hớn hở
-Việc gì?
-Tôi về thăm ba mẹ!
-Tôi cũng muốn đi!!
-Anh đi làm gì?
-Tôi là bạn trai của cô mà!!
Lầm bầm, làu bàu,……. Rốt cuộc thì hắn vẫn đeo bám lấy nó. Bây giờ thì
hắn mới chịu lộ bản chất của mình sao??? Thật là con nít không chịu nổi.
Ôm cặp định bước đi thì lại bị hắn giật phăng. Nó ngơ ngác nhìn hắn
-Để tôi xách cho
Điên mất! Mặc kệ hắn xách cặp cho nó, nó bỏ đi thật nhanh để khỏi bị hắn
làm cho xấu hổ thêm nữa. Hắn một tay xách hai cái cặp một tay nắm lấy
tay nó. Cứ như là sợ mất nó hay sao í!
Còn nó thì cứ ôm khư khư lấy cái hộp quà của Quân mà không them nhìn hắn lấy một cái. Làm hắn ghen với….. cái hộp
-Hộp gì vậy? Sao lại cứ ôm khư khư vậy chứ? Để tôi cầm dùm cho!!
Vừa nghe hắn nói nó liền ôm cái hộp qua một bên để cho hắn không động tới, nghiêm mặt nói
-Anh mà động vào là tôi không nói chuyện với anh luôn đấy!
Nghe vậy nên hắn lại thôi
Chap 82
Về nhà nó
Bước xuống xe, đưa tay vào trong để vặn ổ khóa, nó chạy vào nhà í ới, chạy khắp phòng
-Mama ơi, con về rồi đây!! MAMA!!!
Nghe tiếng động, mẹ nó từ trong phòng bước ra. Vừa nhìn thấy bà nó đã
chạy tới ôm thật chặt như để thỏa bao thương nhớ bấy lâu nay.
Mẹ nó cũng ôm lấy nó, thấy đứa con gái đi bao lâu nay mới về bà vui lắm.
Có khi còn vui hơn cả nó nữa, nghe tiếng thút thít bà ôm nó vỗ về và
nhẹ nhàng nói
-Con gái ngốc về rồi sao! Con bé này, mới đi được có mấy ngày mà đã khóc như vậy rồi thì sau này làm sao mà tự lập được chứ?
-Hic….. Tại con nhớ mẹ quá!!
Thật sự thì nó không kìm chế được nữa, nó nhớ ba và mẹ, nó xem họ như ba
mẹ ruột của nó. Được ôm bà nó lại cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy như được
ôm chính người mẹ của mình.
-Ba đâu rồi mẹ?
-À! Ba con đi cùng với mấy người bạn rồi!
Hắn từ ngoài bước vào trong, cúi đầu chào một cách đầy kính cẩn, miệng cười thật tươi, nó nhìn còn thấy rùng mình.
-Cháu chào bác!!
Mẹ nó khá ngạc nhiên, bà không nghĩ rằng nó đi cùng với hắn. Cũng may là
ba nó không có ở nhà, nếu không thì ông sẽ nghiêm mặt mà nhìn hắn không
buông để đoán xem hắn là gì của nó. Tất nhiên chuyện mà lộ là roi vào
mông như chơi.
-Hai đứa vào phòng khách ngồi chơi đi! Mẹ đi lấy nước!
-Để con lấy phụ cho ạ!
-Thôi được rồi, con cứ ngồi đó đi!!
Quay qua nhìn thấy hắn lại ngoắc ngoắc, nó bước tới với gương mặt méo
xệch. Tất nhiên là không thể ngồi gần hắn được, nhưng cũng không ngồi
quá xa. Bật kênh phim hoạt hình yêu thích, nó chỉnh âm lương lớn một
chút để tránh trường hợp mẹ nó nghe hai đưa nói chuyện
-Dù gì thì chúng ta đã yêu nhau rồi, có nên nói cho ba mẹ cô biết không nhỉ?
-Không được!!- Vừa nghe hắn dứt câu nó liền nhảy lên một phát, miệng
liên hồi hăm dọa- Anh mà nói ra là tôi bóp cổ anh chết ngay tại chỗ
đấy!!
-Không được sao? Tại sao lại không được, ba tôi đã biết rồi thì cũng
phải để cho ba cô biết luôn, như vậy mới công bằng- Rồi chợt hắn lại kêu
to- Bác gái cháu……
Nó vội nhào tới bịt miệng hắn, mặt chuyển xang màu xanh, lòng thầm mong mẹ nó không nghe hắn gọi
-Này, anh đã hứa là nghe lời tôi rồi mà, không được nói ra chuyện này!!
-Nhưng tôi muốn nói!!
Và thế là hắn lại kéo tay nó ra để tìm cách nói lớn. Nó thì lại ra sức
bịt lấy miệng hắn. Nhìn là biết hắn giả vờ để cho nó bịt miệng chứ với
sức của hắn thì một tay thôi là có thế lôi được cả hai tay nó xuống rồi.
Quay qua nhìn nó hắn lại giở trò
-Được thôi! Mua chuộc tôi đi?
-Mua chuộc á?................. Lấy đồng hồ không?
Nó ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn hắn, rồi lại chỉ vào cái đồng hồ con heo mà
hắn tặng, làm cho mặt hắn thừ ra rồi lại định gọi to mẹ nó lần nữa. Lại
lần nữa bịt miệng hắn, nó đành xuống nước
-Thôi được thôi được!! Anh muốn gì?
Tay chỉ chỉ vào má, miệng hắn buông một câu làm nó muốn lọt ghế
-Hôn một cái!!
-Gì mà hôn chứ? Tôi với anh đâu có gì đâu mà phải hôn???
-Ya, đừng nói là cô định chấm dứt mọi chuyện tại đây nhé! Bây giờ cô không làm chứ gì! Vậy thì tôi sẽ nói cho bác gái biết!!
Vừa nói hắn vừa đứng dậy chân bước về phía nhà bếp
-Ok, ok!! Tôi hôn được chưa??
Nghe nó chịu thua hắn liền cười thỏa mãn ngồi xuống, đưa cái mặt thấy
ghét của mình ra. Nó đỏ mặt chồm tới hôn hắn, chợt hắn quay phắt qua và
chụt!! Môi chạm môi!
Ngượng quá nên nó quay qua chỗ khác, mắt hướng vào xem tivi như không có chuyện gì, nhưng thật ra tim nó lại đập loạn xạ
Nhìn gương mặt đỏ hồng lên của nó, hắn lại cười khoái chí. Đầu lại tiếp
tục nghĩ ra mấy trò làm cho nó ngượng thì mới chịu được, lại tiếp tục
trò vui của mình, hắn quay qua nó nói
-Này, tôi kêu cô hôn má mà, cái lúc nãy không tính! Hôn lại đi!!
-Sa.. sao??? Anh vừa phải thôi chứ!! Cái đồ chết tiệt, đừng có hòng mà
lợi dụng nhé! Tôi đã hoàn thành như anh muốn rồi con gì! Chỉ tại anh
xoay mặt qua chứ đâu phải tại tôi hôn nhầm chỗ!!
Mặc dù đang rất tức tối nhưng nó vẫn phải cố kìm nén, nói thật khẽ để mẹ
nó không nghe thấy. Còn hắn thì vẫn tỏ ra thích thú với “công việc”
chọc nó
-Tôi không biết, cô phải nhắm cho đúng chỗ chứ, tôi thích xoay đâu là
quyền của tôi! Cô mà không chịu hôn lại thì tôi sẽ nói ra hết cho mẹ cô
biết!!
Tức tối, nó nhịn không nổi nữa. Bản thân là con gái mà hắn cứ bắt nạt nó như vậy mãi, thật là hết chỗ nói mà
-Này thì hôn!!
Dẫm vào chân hắn một phát rồi nó ôm hộp quà đang đặt trên bàn đi thẳng lên phòng, để lại hắn ngồi ôm chân và gọi theo nó
Mở cửa bước vào bên trong, mọi thứ vẫn như vậy, cái bàn vẫn vậy, cái
giường vẫn như trước, không có gì thay đổi. Nó nhớ quá đi mất!! Ngồi lên
chiếc giường thân yêu, nó lấy hộp quà của Quân và từ từ mở ra
Bên trong là một con gấu panda ôm một trái tim có dòng chữ “BF Q &
N”, trên cổ còn có đeo một sợi dây. Mặt dậy là một chiếc chìa khóa, nó
chưa hiểu đó là gì nhưng nó sẽ giữ gìn món quà này thật kĩ
Ôm con gấu của Quân nằm xuống, nó ngủ lúc nào không hay. Có lẽ đây là chiếc giường của nó nên nó mới dễ ngủ như vậy.
Sau một lúc nói chuyện với mẹ nó mà vẫn chưa thấy nó xuống, hắn mò lên phòng.
Gõ cửa mãi mà chẳng thấy nó nói gì, hắn tò mò bước vào, mặt mày lấm la
lấm lét, lén la lén lút, đi tới định đắp chăn cho nó, chợt nhìn thấy con
gấu nhưng tay nó lại che mất một phần dòng chữ
Nhưng mà dù thế nào thì nó cũng không được ôm con gấu không phải của hắn
tặng. Đưa tay định giật con gấu ra thì lại bị nó ôm chặt vào, mặt khẽ
nhăn lại rồi miêng thì cứ “ưm ưm” như khó chịu. Hắn đành buông tay ra,
mặt thì khó chịu
» Quay lại mục truyện trước