- Cho tôi biết........ Cậu.... là ai!!!??
Nó hơi giật mình, cười:
- Cậu hỏi vớ vẩn gì đấy? Tất nhiên tôi là Red rồi!
- Không! Ý tôi không phải vậy. Cậu biết rõ mà!
Chẳng lẽ...... hắn đã đoán ra được cái gì? Nhưng không thể nào................ Nó cố tình hỏi lại:
- Vậy ý cậu là sao?
Hắn hừ 1 cái rồi nói:
- Cậu mang 1 mối thù sâu nặng với kẻ đó - Trương Nguyên. Tôi đã rất tò
mò về thân thế của cậu và lí do cậu cần hắn ta đến vậy. Sau khi mớm vài
lời, hắn đã nói hết về cậu.
Nó cảm thấy đầu óc mình bừng bừng lên. Cậu ta là ai mà có quyền điều tra
nó chứ? Mà không lẽ tên Trương Nguyên đó đã nhận ra nó là người đứng
sau White? Nếu vậy thì không chỉ thân phận Red bại lộ, mà ngay cẩ thân
phận con gái nó cũng không giấu được. Vậy thì phải để xem White biết
được đến đâu? Nó hỏi dò:
- Nói hết ư? Hắn biết được gì về tôi mà nói? Cậu đang muốn dụ tôi nói ra đấy à?
Cậu ta phì cười:
- Tôi biết cậu hận hắn vì hắn đã lừa dối cậu và cuỗm sạch tài sản, bỏ chạy...........
Nó thấy tim mình đập mạnh. Có khi nào White đã biết hết rồi không?
White nhìn thấy nét mặt của nó thì đắc ý nói tiếp:
- Tôi biết cậu chính là................... Trương Kỳ Anh!
Hả??? Cậu ta vừa nói gì vậy??
- Thế nào? Không đúng sao? Vậy còn cô bạn gái tên Vũ Hoàng Minh thì sao
nhỉ? Tôi thật sự tò mò về bạn gái cậu đấy. Có lẽ tôi nên đi tìm cô ta để
hỏi cô ta vài chuyện nhỉ? Red, à, Trương Kỳ Anh, cậu có thấy thế không?
Hừ, thì ra là cậu ta nhầm nó là Kỳ Anh. Có lẽ ông Nguyên nghĩ người muốn
trả thù mình nhất chính là Kỳ Anh mà không ngờ cả nó cũng hận ông ta
thấu xương. Nhưng White muốn dùng Vũ Hoàng Minh để uy hiếp Red, thật là
lố bịch, nhưng không phải là không có khả năng. Bởi bây giờ cậu ta mà
gặp Hoàng Minh, chắc chắn sẽ nhận ra ngay đó là Red. Nó đành hùa theo
hắn, cứ coi như mình chính là Kỳ Anh vậy..... Nó nói:
- Cậu muốn gì?
Cậu ta khoanh tay ra vẻ suy nghĩ rồi nói:
- Vẫn là 1 điều kiện. Bây giờ có lẽ chưa cần dùng đến nhưng sau này biết đâu lại phải nhờ vả cậu thì sao, ha ha.
Nó hừ 1 cái, đồng ý. Cậu ta đúng là kẻ thực dụng, luôn đặt lợi ích của
mình lên nhất. Loại người như vậy, không hiểu sao nó lại nhận vào nhỉ?
Đó là khoảng 7 tháng trước, khi nó và Tùng đang trên đường đi tìm đủ ngũ
tướng cho hội. Tình cờ gặp cậu ta đang giao dịch làm ăn với đối tác và
bị bọn bắt cóc bắt đi. Thấy cậu ta có vẻ hiền lành và làm ăn chính đáng,
nó và Tùng nghĩ cứu cậu ta biết đâu sau này Dark Moon sẽ được tài trợ.
Không ngờ khi bám theo chiếc xe chở cậu ta đến 1 khu nhà thi công dở, bị
bỏ hoang, nó và Tùng đến gần thì người bước xuống xe đầu tiên lại là
cậu ta. Nhìn vào trong thì cả đám bọn bắt cóc đều gục hết. Trong 1 không
gian hẹp như vậy mà đánh gục hơn chục người thì đó quả là 1 kẻ không
tầm thường. Nó ngỏ lời mời và cậu ta suy nghĩ 1 hồi rồi đồng ý.
Trong nhóm cậu ta luôn tỏ ra là kẻ biết điều nhất. Trừ phi nó điều động
hoặc trực tiếp tổn hại đến bản thân thì cậu ta mới đánh nhau, còn không
thì cứ đứng khoanh tay với cái bản mặt thư sinh chết tiệt này đây. Nó
nghiến răng:
- Giờ tôi có thể gặp hắn được rồi chứ?
Cậu ta nhoẻn cười, gọi điện thoại:
- Đem hắn đến đi! Ừ, được rồi.
Cậu ta dẫn nó vòng ra con đường khá gần quán bar. Nó đứng dựa vào tường,
đợi 1 lát thì có 3 người đi đến. Hai tên đàn em của White xô 1 người
lẻo khoẻo vào, nói:
- Chào thủ lĩnh! Chào đại ca! Hắn đây ạ.
White quay sang nó, thấy nắm tay nó siết chặt lại, mắt vằn lên trong ánh
đèn le lói. Nó không muốn để Trương Nguyên nhìn thấy mặt vì sợ sẽ lộ
thân phận. Bây giờ trước mặt White, mà phải là cả White và ông ta, nó có
tên là Trương Kỳ Anh. Mà với tích cách của Kỳ Anh, nó không thể nào
hành động thô lỗ được mặc dù lúc này đây nó đang phát điên lên, muốn lao
vào giẫm đạp, xé xác ông ta ra. Tên bệnh hoạn ấy chỉ biết có tiền, lợi
dụng nó để lừa Kỳ Anh kí vào giấy tờ chuyển nhượng công ty và tiền cho
ông ta. Sau đó ông ta bán lại công ty cho kẻ khác rồi cao chạy xa bay.
Với số tiền đó, lẽ ra ông ta phải sống sung sướng cả đời chứ nhỉ? Không
ngờ cũng có ngày hôm nay.... Trông ông ta gầy nhom, rách rưới và tiều
tụy.
Nó đợi ông ta đi qua mình, vào sâu trong ngõ, chỗ White đứng thì bước
ra, đứng quay lưng với ánh đèn để ông ta không có cơ hội nhìn mặt. Nó
lên tiếng:
- Chào "chú". Chú vẫn khỏe chứ? Có còn nhận ra đứa cháu này không?
Trương Nguyên nheo mắt nhìn nó, e sợ:
- Kỳ Anh à, chú...... không phải cháu đã đến đòi chú trả lại tiền 5
tháng trước rồi sao? Cháu cũng nói là chỉ cần trả lại tiền thôi và tha
thứ cho chú rồi mà?
Nó sững người. Bấy lâu nay nó vẫn luôn đi tìm hắn, đợi chờ Kỳ Anh, vẫn
nuôi trong lòng mối hận thù tưởng như không thể nào xóa bỏ được, vẫn ôm
mộng trở thành một người có địa vị trong xã hội để có thể biết được Kỳ
Anh đang ở đâu...... Nhưng Kỳ Anh đã tìm được và tha thứ cho kẻ thù của
mình, đã trở về mà không tìm nó. Nó thấy mình trở nên trống rỗng.... Anh
đã tha thứ cho hắn, vậy thì nó có lí do gì để trả thù hắn đây?
Nó cười khan, trả lời hắn:
- Chỉ là muốn biết chú đã sống ra sao thôi.....
Ông Nguyên vẻ mặt khắc khổ, nói trong sự hối hận:
- Chú đã sống không bằng chết mấy tháng qua. Chú bị bọn lưu manh chà đạp
và coi như công cụ mua vui, giải trí của chúng, bị xã hội coi thường vì
nghĩ chú là 1 thằng nghiện chỉ biết bám theo bọn chúng. Chú theo chúng
cũng vì thuốc thôi, nhưng chúng cũng thường xuyên để chú đói thuốc, vật
vờ đầu đường xó chợ. Kỳ Anh à, chú biết lỗi rồi, chú sẽ không bao giờ
làm chuyện ngu ngốc ấy nữa, cháu có thể thương tình để chú về nhà không?
Chú cháu mình sẽ lại vui vẻ sống như xưa, được không?
Nó nhìn ông ta đầy khinh bỉ. Sau tất cả, ông ta lại cầu xin kẻ mình hại
nuôi dưỡng mình ư? Nó biết Kỳ Anh vốn không thể làm quá với ông ta,
nhưng cũng không nghĩ rằng anh lại bỏ qua 1 cách dễ dàng đến thế. Có lẽ
anh biết, với ông ta, tiền là tất cả. Không có tiền ông ta cũng chỉ
giống như những tên lang thang sống vật vờ trên đường mà thôi. "Kỳ Anh,
anh có thể tha thứ được cho hắn ư? Vậy còn em? Phải chăng tha thứ cho em
cũng là để xa em mãi mãi?......" Nhưng không, Kỳ Anh đã hứa sẽ trở về.
Nó nhất định phải tin. Nó nhất định sẽ chờ.....
Nó nói với Trương Nguyên một cách chậm rãi:
- Tôi gọi ông bằng chú, điều đó đã là nể tình ông lắm rồi. Nhưng ông
muốn tôi đưa về nhà? Chẳng phải ngôi nhà đó đã phải bán đi để trả nợ vì
ông sao? Tôi thà mua 1 con chó về nuôi, ít ra nó còn biết trông nhà và
không cắn chết chủ của mình chứ không đời nào mang thứ rác rưởi như ông
về. Hại bố mẹ tôi phải chết, hại tôi tay trắng đi kiếm tiền, bỏ lại quê
hương, người yêu, ông giữ được mạng sống đã là quá thương hại ông rồi.
Trương Nguyên, cả cuộc đời này tôi hận ông còn chưa đủ, nói gì đến tha
thứ. Tôi cho ông sống là để ông nếm trải những đau đớn về thể xác, sống
trong cảnh túng thiếu và bị người ta chà đạp lên danh dự, lên quyền
sống. Tôi vốn không phải kẻ độc ác nhưng chính ông đã khiến tôi trở nên
độc ác như thế!
Nó hất đầu ra hiệu cho 2 tên đàn em kia tống hắn ra đường. Hắn còn đang
khá bất ngờ về những điều nó nói, quay đầu lại nhìn trân trối. Nó quay
sang nhổ nước bọt xuống đất, ánh mắt khinh bỉ. Ánh mắt ông ta trở nên
tuyệt vọng, cúi gằm xuống, bước đi.
White đứng yên lặng nãy giờ, chăm chú nhìn nó. Cậu ta đặt tay lên vai nó, vỗ vỗ. Nó im lặng bước đi.
Vừa ra đến đầu ngõ, 1 trong 2 tên đàn em khi nãy chạy vội vàng lại, hớt hải:
- Anh, hắn lao đầu vào xe tự tử rồi!!
White ngạc nhiên:
- Cái gì?
Tên kia vừa thở vừa nói:
- Hắn vừa ra đến đường lớn thì bật khóc và cười lên ha hả rồi lao ngay vào 1 cái xe tải, chết luôn rồi.
White quay sang nhìn nó. Ánh mắt nó hơi dao động 1 chút, miệng nhếch lên:
- Coi như hắn còn biết nhục.
Rồi nó xốc lại ba lô và đi thẳng. White cũng không biết nói gì hơn, quay vào quán bar của Tùng.
Nó vừa đi bộ vừa ngước lên nhìn trời. Bầu trời thành phố không nhiều sao
nhưng hôm nay bỗng nhiên những ngôi sao trở nên rất sáng. Nó thấy mình
trống rỗng. Bước trên đường tấp nập, tiếng xe vùn vụt lao qua, tiếng còi
xe "píp píp", nó có cảm giác mình lạc lõng vô cùng. Trả thù, nó đã ước
ao trả thù Trương Nguyên biết bao, đã muốn băm xác ông ta làm vạn mảnh
rồi vứt xuống sông cho cá ăn. Nhưng ông ta cũng đã từng đối tốt với nó
và Kỳ Anh, ông ta là chú của Ký Anh, và hơn hết, ông ta đã được Kỳ Anh
tha thứ. Nó không hiểu, cảm giác của mình là gì khi mà nghe tin hắn
chết, cũng coi như đã trả thù được, nó lại thấy có chút hụt hẫng.
Nó biết mình đã nói quá lời, nhưng lúc đó nó không thể không nói những
câu như thế. Một phần vì tính cách của nó, một phần vì không muốn ông ta
coi thường Kỳ Anh. Dù sao thì, nó đã đi được một nửa chặng đường rồi.
Trả thù được, nó bỗng chốc thấy mình và Kỳ Anh trở nên xa cách. Chỉ còn 1
lời hứa, và một kỉ vật, có thể lại đến bên nhau được không? Có lẽ bây
giờ, với tài năng của mình, anh đã trở thành 1 thương nhân giàu có, còn
nó, nó phải trở thành người mẫu, đó cũng là ước mơ của nó từ nhỏ. "Kỳ
Anh à, chúng ta cùng cố gắng nhé!"
Nó trở về nhà vào 3 giờ sáng, tắm xong là lăn ra giường ngủ. Nó cần
chuẩn bị tinh thần cho ngày mai, có thể sẽ là ngày nó làm mới lại chính
mình...
Hoàng Anh tỉnh dậy sau 1 giấc ngủ dài ngon lành vì không bị Hoàng Minh
làm phiền. Anh đứng dậy vươn vai, vệ sinh cá nhân rồi đi ra cửa. Cẩn
thận rút kinh nghiệm từ những lần trước vừa bước ra là bị 1 quả bóng
chuyền treo lơ lửng đập thẳng vào đầu, lần này Hoàng Anh cúi xuống tránh
kịp. Nhưng anh không ngờ đó chỉ là nghi binh của nó, chân anh bước lên
để tránh bóng đập vào đầu thì lại "vô tình" đạp trúng sợi dây nối với hệ
thống bẫy của nó và dính ngay 1 mặt mực từ cái súng xịt nước gắn trên
lan can trước cửa phòng. Hoàng Anh đứng thẳng người dậy:
- VŨ HOÀNG MINH!!!
Hình như anh nhiễm cái điệu hét tên người ta của nó rồi thì phải. Nhưng
hét tên xong nó thường rượt người ta chạy, còn Hoàng Anh thì đứng đó để
quả bóng chuyền đập "Bốp" vào sau đầu. Nó ngáp dài đi ra khỏi phòng,
cười gian xảo:
- Hoàng Anh à, hôm nay sẽ là ngày đại xui xẻo của anh đấy. Ha ha ha.....
Hoàng Anh tức giận đuổi theo nó xuống cầu thang:
- Đứng yên đó, anh mày đen thì mày cũng không thoát nổi đâu!!!
Nó lè lưỡi trêu ngươi rồi nhanh chóng nhảy lên ván trượt lướt ra ngoài.
Hoàng Anh vừa ra theo đến cửa thì nhớ ra cái mặt mình vẫn đang dính đầy
mực, không đuổi theo được nữa, anh đành tức tối quay vào.
Nó lướt nhanh đến công ty và chui vào phòng họp báo. Mọi người đang nhao
nhao lên vì sự nổi bật quá sức tưởng tượng của nhóm Angels. Nó ngồi lên
ghế cạnh Tiêu Dương, cô nàng thấy nó thì mỉm cười vẫy tay chào. Có vẻ
cả nhóm đều đang hồi hộp. Tên Angus thì ngoại lệ, hắn ngồi điềm tĩnh
lạnh lùng trả lời những câu được sắp đặt sẵn. Nó với 3 người kia chỉ thi
thoảng mới phải trả lời những vấn đề linh tinh. Nó quay sang thì thấy
Trần Duy đang cười cười trả lời mấy câu lạc đề của đám phóng viên, Hoàng
Kỳ thì có vẻ khó chịu khi cứ bị bới móc đời tư và hạn chế trả lời, Tiêu
Dương thì chóng mặt bởi các câu hỏi dồn dập không biết phải trả lời cái
gì trước. Thấy mình ngồi im như phỗng, nó cũng hơi tủi thân 1 chút. Đám
người này kì lạ, sao nhóm có 5 người mà lại chỉ hỏi có 4, trừ nó ra là
sao? Chẳng lẽ là do nó đến muộn?
Nó nở nụ cười xã giao hỏi 1 cô phóng viên trẻ đang ghi ghi chép chép:
- Chị à, chị......... không có gì........ để hỏi em sao?
Cô gái ngước lên, mặt chợt hồng như say nắng:
- Khô..... không!
Nó cảm thấy thất vọng và cả khó chịu nữa, 3 tên kia đang nhìn nó với ánh
mắt cực kì kiêu ngạo và thách thức. "Được lắm, tại sao lại chỉ có mình
tôi không được hỏi hả???". Nó tiếp tục hỏi cô ta cho bằng được:
- Tại sao vậy?
Cô gái mắt chớp chớp, nói:
- Vì tất cả mọi thông tin về cậu đều được quản lí của cậu cung cấp rồi, chúng tôi không có gì để hỏi.
Nó há hốc miệng. Tên Quốc Huy đáng ghét kia biết gì về nó mà cung cấp
chứ?? Chẳng lẽ là mẹ nó? Nhưng dù là ai thì cũng thật đáng ghét, gọi nó
đến đây chỉ để ngồi như tượng thế này làm sao nó chịu nổi?????
Nó siết chặt 2 nắm tay đặt trên đùi, má phồng lên, mặt đỏ gay đầy kiềm
chế. Nó mà nổi giận ở đây thì chẳng có Angles gì nữa hết chứ đừng nói
đến họp báo họp biếc làm gì. Nhưng nó đã nói là sẽ trở thành người mẫu
rồi, đành nhẫn nhịn chịu đựng ánh mắt chết tiệt của 3 tên chết tiệt đang
ngồi cùng 1 hàng ghế vậy.
Họp báo xong, nó tức giận lao lên phòng làm việc của mẹ để hỏi cho ra lẽ
thì tình cờ đứng ngoài nghe được cuộc đối thoại giữa mẹ nó và 1 người
bí ẩn:
- Hoàng Kỳ là 1 đứa có tố chất, thế nên tao mới nhờ mày sắp xếp vụ hôm
trước chứ.... Ừ, chính vì tao biết nó sẽ thu hút hai thằng nhóc nên mới
để chúng vào 1 nhóm, sau này 2 thằng nhóc đó sẽ cạnh tranh quyết liệt
lắm đây, và tất nhiên tao sẽ ở giữa hưởng lợi..... Ha ha, mày còn phải
nói sao....
Nó đá cửa đi vào bằng bộ mặt lưu manh nhất có thể. Mẹ nó vội vàng chào rồi tắt máy. Nó nhếch miệng cười:
- Mẹ vừa nói chuyện với ai thế? Hình như con có nghe thấy cái tên "Hoàng Kỳ"?
Mẹ nó làm mặt lạnh, trả lời nó chậm rãi:
- Đó không phải việc của con! Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Nó biết bà đã không muốn thì có hỏi cũng chẳng được nên đành chuyển qua vấn đề mình đang thắc mắc:
- Tại sao mẹ lại công khai tất cả thông tin của con cho các báo? Mà đã
công khai rồi thì bảo con đến cuộc họp báo làm gì? Ngồi trơ như tượng 1
cách nhục nhã, mẹ có biết 2 con khỉ và tên chảnh chọe đó nhìn con như
thế nào không????
Mẹ nó dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân và chống 2 cùi tay vào thành ghế đầy uy quyền:
- Vậy con nghĩ ta nên để con tự nói? Và thân phận của con có nguy cơ bị bại lộ bất cứ lúc nào?
Mắt bà ánh lên 1 cách đáng sợ:
- KHÔNG BAO GIỜ! Ta phải cung cấp trước là vì sợ họ điều tra thêm về
con. Mà cái miệng của con thì có trời mới dám chắc được. Ta làm vậy cũng
là muốn bảo vệ cho Kim và cả nhóm Angels mà thôi.
Nó nhăn mặt:
- Kim là đứa nào?
Bà Triệu lạnh lùng:
- Đó là nghệ danh của mày đấy con ạ. Đừng có nói với ta là con chưa biết.
Nó há miệng:
- Thật là chưa biết mà? Từ bao giờ và mẹ đặt tên gì kì vậy???
Mẹ nó thở dài:
- Hãy hỏi tại sao những người khác đều biết trong khi con không biết.
Tên được lấy theo ngũ hành: Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ. Con lầ Kim,
Dương là Mộc, Angus là Thủy, Kỳ là Hỏa và Duy là Thổ.
- Ha, ha ha ha. Tên gì mà ngộ thế mẹ ơi... MẸ CÓ LẤY TÊN THÌ LẤY CÁI GÌ THÚ VỊ 1 CHÚT CHỨ???
Nó gào lên trong khi mẹ nó bình tĩnh nói tiếp:
- Yên tâm, đây chỉ là tên để quảng bá cho nhóm thôi. Về cơ bản thì không
ai gọi mấy đứa bằng cái tên đó đâu. Chỉ có điều ít ra cũng nhớ lấy để
sau này nhìn thấy 5 cái tên còn biết là có mình trong đó.
Nó thở dài thườn thượt rồi nói:
- Mặc kệ mẹ, con đi đây.
Mẹ nó không phản ứng, nhìn nó đi ra ngoài rồi mới thở phào:
- May là nó vẫn còn ngốc lắm. Chuyện mà lộ ra thì còn gì thú vị nữa....
Bà nhoẻn miệng cười. Thật không biết người đàn bà này đang toan tính những gì trong đầu.
Nó xuống đến cửa thang máy thì đụng 4 người trong nhóm và Quốc Huy. Thấy nó, Tiêu Dương chạy lại:
- Sao cậu đi lâu thế?
Nó cười:
- Không có gì đâu......
Hoàng Kỳ không chịu để cho không khí được bình thường, chen vào:
- Cậu ta lên gặp giám đốc để hỏi vì sao lại không được trả lời phỏng vấn
nhưng sự thật hiển nhiên ai cũng thấy đó là cậu ta chẳng hề nổi trội để
được quan tâm. Cần gì phải hỏi nhỉ?
Nó gầm gừ nhìn Kỳ với ánh mắt căm thù. Duy cười giảng hòa:
- Thôi mà, đừng nói thế, tất nhiên giám đốc có ý riêng khi làm như vậy. Phải không anh Huy?
- Ơ, ừ... ừm. Đúng vậy, các em đừng cãi nhau vì những vấn đề nhỏ nhặt đấy làm gì.....
Tên Angus thì không muốn cho qua cơ hội làm nó tức giận, nói:
- Phải rồi, cậu ta không được mến mộ chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, quan tâm làm gì.
Nó tức giận định lao vào đạp cho hắn mấy phát nhưng chợt nghĩ ra, kiềm chế:
- À, thực ra đó cũng là chuyện nhỏ thôi. Tôi được các fan hâm mộ nhiều
quá, họ đòi thông tin trước cả buổi họp báo nên giám đốc phải cung cấp
trước. Các bạn thì nói lúc nào chẳng được!
Nó cười cười làm cho Kỳ và Angus tức điên lên. Muốn so lượng fan á? Chưa
biết ai hơn ai đâu, thời gian còn dài mà. Quốc Huy và Tiêu Dương nhìn
nhau chẳng biết nói gì, Trần Duy lại lên tiếng:
- Thôi nào, đi ăn nào mọi người. Chẳng phải vừa nãy anh Huy bào Angus sẽ đãi chúng ta 1 bữa sao? Tôi đói quá rồi!
Thế là cả nhóm bắt đầu kêu đói và đi ra khỏi công ty. Nó vừa đi vừa nói:
- Chắc hôm nay sắp có bão đấy, Tiêu Dương à.
Dương nhìn nó ngơ ngác không hiểu còn những người khác thì đã hiểu rồi đấy. Angus đủng đỉnh vừa đi vừa nói:
- Nếu cậu không muốn thì không cần đi đâu. Mà tốt nhất cậu nên ở nhà tránh bão đi. Đã yếu lại còn đòi ra gió.
Nó giơ nắm đấm lên:
- Anh nói gì hả??
Hắn vẫn sải bước đều đều còn mọi người phải giữ nó lại để nó khỏi lao
lên bụp vào đầu hắn. Hoàng Kỳ cười nhếch mép nhìn nó đầy khinh thường
rồi cũng đi trước khiến nó càng bực hơn:
- Tên kia!! Có ý gì hả???
Kỳ vẫn cứ bước đi, nhưng không còn nụ cười nào nữa. Cậu ta thấy khó chịu....
Cuối cùng thì tất cả vẫn có mặt đủ và ngồi vào bàn ở 1 nhà hàng Pháp. Nó cười gian xảo nhìn Angus:
- Đừng quên tôi có thứ gì, anh "BẠCH", à nhầm, Lục Tiểu Thiên ạ.
Mặt hắn hơi cau có nhưng không nói gì. Mọi người thì không hiểu mà cũng
không muốn hiểu, gọi đồ ăn và bắt đầu vui vẻ ngồi ăn. Lúc đang ăn, nó
quay sang gọi phục vụ lấy cho 1 ly rượu. Khi anh phục vụ tới gần thì nó
giả vờ luống cuống và "lỡ tay" đánh đổ ly rượu ra khay, đổ cả vào người
hắn. Nó vội vơ lấy cái khăn trên bàn, lau vội vàng trên áo hắn:
- Á, tôi sơ ý quá, anh không sao chứ? Oái, sao càng lau càng bẩn thế này???
Hắn ngồi hóa đá nhìn nó lau mà như đang dây thêm vết bẩn vào bộ vest
trắng của mình. Anh phục vụ cũng không biết phải làm sao, chỉ cho hắn
chỗ nhà vệ sinh. Hắn bực bội đứng lên đi vào thì nó hí hửng ngồi cười.
Hoàng Kỳ cũng bật cười ha hả:
- Cậu hay thật đấy!!! Ha ha ha...
Nó lườm cậu ta 1 cái, để xử sau. Còn bây giờ là..... Nó đi theo hắn vào
phòng vệ sinh. Đứng trước 2 cái nhà vệ sinh, nó biết là mình phải vào
cái nào, nhưng đau khổ nghĩ đến thân phận mình vốn là con gái, nó cảm
thấy có chút tủi thân. Đành lòng bước vào nhà vệ sinh nam, nó thầm
nguyện cầu là sẽ không phải thấy cảnh không muốn thấy. Cũng may là chỉ
có mình hắn đang dùng khăn ướt chà cật lực lên áo vest. Nó vờ lại giúp:
- Xin lỗi nha, để tôi giúp anh....
Hắn né người và cau mày:
- Tránh ra!!
Nó thấy có chút bực bực. Đợi nó thực hiện nốt rồi hắn thích làm sao cũng
được, nhưng bây giờ thì phải nhận "lòng tốt" của nó đã chứ. Nó nói với
giọng tiếc nuối:
- Mình có lòng tốt giúp mà người ta không chịu nhận, tiếc thật đấy.
Nó tính dụ hắn đưa cái áo vest cho nó rồi lấy luôn, để hắn ra về với cái
áo phông và quần tây. Thiên hạ dòm vào sẽ nói hắn là người mẫu mang
thảm họa thời trang cho coi, ha ha. Nó thì muốn thế nhưng hắn nào có để
thế. Hắn nhếch mép:
- Tôi không cần cái lòng tốt thối tha của cậu. Cậu cứ đắc ý đi, rồi tôi sẽ lấy được bức ảnh đó.... Mà....
Mắt hắn chợt lóe lên:
- ...... tại sao không phải là bây giờ nhỉ?
Nó có hơi giật mình:
- Anh định làm gì?
Hắn ra chốt cửa phòng vệ sinh lại, quay vào dồn nó vào tường:
- Vũ Hoàng Minh, tôi cho cậu cơ hội để lựa chọn. Một là ngoan ngoãn đưa
tấm hình đó đây và cậu được tự do. Hai là tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng
chế. Cậu muốn sao đây?
Nó tưởng gì, hắn tự tin là sẽ đánh thắng nó ư? Để xem?
Nó đột ngột tung 1 cú đấm nhanh và mạnh khiến hắn bất ngờ. Nhưng hắn
tránh được 1 cách dễ dàng. Xem ra nó có hơi hạ thấp hắn rồi, hắn cũng
không phải hạng tầm thường. Với tốc độ này, và tư thế thủ sẵn kia, nó
đang có suy nghĩ rằng.......... Hắn cũng thuộc hàng cao thủ tầm cỡ nó
chứ chẳng đùa. Nhưng nó là ai chứ? Red của Dark Moon cũng đâu phải thứ
dễ xơi!
Nó nhoẻn cười lao đến....
Nó nhoẻn cười lao đến...... Một cú đá gót đánh vào má trái hắn làm hắn
phải đưa tay lên đỡ, nó ngay lập tức xoay người tung cú đấm thẳng vào
bụng hắn. Hắn nhanh nhẹn nghiêng người 1 chút và móc ngay cái điện thoại
ở túi quần của nó. Mỉm cười đắc thắng, hắn bật điện thoại lên để tìm
bức ảnh. Nó hét lên:
- Đưa đây!!
Tại sao nó lại ngại cài khóa bàn phím nhỉ? Để bây giờ hắn dễ dàng tìm
được bức ảnh và xóa đi. Tại sao nó không sao chép ra cái gì khác nhỉ, để
bây giờ hết cái làm con tin còn đâu!!! Hắn cười sảng khoái:
- Cậu ngốc thật đấy, tôi chỉ cần cái này thôi. Trả cậu này!
Hắn tung cái điện thoại về phía nó. Nó đang bực mình vì bị mất con tin,
hắn lại còn nói nó ngốc. Bực mình xông đến, nó đấm 1 cú vào má trái hắn
nhưng hắn đỡ được, túm lấy tay nó. Nó dùng tay kia đấm vào bụng hắn
nhưng cũng bị hắn túm nốt. Thế là 2 đứa giằng co nhau theo kiểu đấu vật,
đang hồi gay cấn nhất thì........
- Các người...... đang làm trò gì thế?
Hoàng Kỳ bước vào, có chút ngạc nhiên và "ngứa mắt". Angus cũng cảm thấy khó chịu khi cậu ta vào:
- Tại sao...... cậu vào được đây?
Hắn cau mày:
- Tại sao lại không vào được? Cửa phòng vệ sinh làm gì có khóa để khóa đâu?
À há, thế mà nó tưởng đã bị nhốt trong này rồi. Chứ không thì nó đã chạy ra khỏi đây để giữ con tin TỪ LÂU RỒI!!!
Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Thôi đành chờ dịp khác vậy. Nó đứng thẳng dậy, đạp Angus ra, không đấu nữa:
- Tụi này đang xử lí 1 số chuyện cá nhân. Cậu không cần biết đâu!
Hoàng Kỳ cảm thấy bực mình vì câu nói đó:
- Ai thèm quan tâm chuyện của mấy người. Anh Huy bị công ty gọi về rồi.
Thấy 2 người mãi không ra được nên tôi phải vào gọi. Tưởng cả 2 rủ nhau
đột quỵ trong này luôn rồi chứ!
Cậu ta cười nhếch 1 cái nhìn Angus. Hắn không hiểu sao mình và cậu ta
lại cứ như kẻ thù lâu năm, nhưng nếu cậu ta thách thức thì hắn cũng
không chối từ:
- À, tôi đợi cậu cùng đột quỵ cho vui.
Hắn nở nụ cười xã giao làm Hoàng Kỳ tức tối:
- Xin lỗi nhé, tôi còn phải sống để dìm tên nào đó xuống đáy thùng rác rồi mới "ra đi" được.
Nó nhìn 2 thằng đá nhau mà hoan hỉ trong lòng. Nghĩ bụng mình được "Tọa
sơn quan hổ đấu". Hai tên khó ưa này cạnh khóe nhau thì người được lợi
chỉ có nó mà thôi!!! Ha ha.... Nhưng hắn vừa bảo "tên nào đó" là tên
nào?
Không phải là đang lôi nó vào đấy chứ?
- Hoàng Kỳ, tôi có nói đụng đến cậu chưa hả???
Cậu ta nhìn nó lại càng cáu hơn:
- Tôi cũng đâu đụng chạm gì đến cậu? Đứng yên đó đi!!
Nó thấy mình bị hố nhưng hắn nói thế thì cũng bực:
- Không đứng đấy! Cậu thích làm gì thì làm, tôi đi!!
Hắn thấy nó tức Kỳ thì hả dạ lắm, nhoẻn cười:
- Cậu thích làm gì thì làm, tôi cũng đi!
Nó quay phắt lại:
- CẢ ANH NỮA!!
Hắn giật mình lùi 1 bước. Sao trông nó lúc này như con sư tử ca.... đực
thế nhỉ? Nó đá cái cửa phòng vệ sinh rồi hậm hực bước ra. Kỳ quay sang
nhìn Angus, mắt phóng tia sét xoèn xoẹt. Angus cũng không kém cạnh, lườm
lại. Lúc này có người đi từ ngoài vào, thấy 2 thằng trông cũng đẹp trai
phong độ mà đứng "liếc mắt đưa tình" trong phòng vệ sinh thì lấm lét
nhìn rồi lắc đầu. Hai tên nhận ra mình đang rơi vào tình huống nào, bèn
"hừ" 1 tiếng rồi ra ngoài.
Hắn vừa ra đến bàn, nó đã đứng lên nói to:
- Mọi người xin chú ý!!! Hôm nay người bạn này của tôi có chuyện vui nên
sẽ mời tất cả mọi người ăn miễn phí. Chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng anh
ấy được không ạ!!
Mọi người vui vẻ vỗ tay rào rào. Nó cúi đầu cảm ơn còn hắn cũng gượng
cười đưa tay lên chào. Ngồi xuống thản nhiên ăn vui vẻ, nó gọi bồi bàn
lấy thêm đồ ăn, đủ những thứ đắt tiền nhất trong nhà hàng. Đánh vào kinh
tế của hắn không có nghĩa lí gì bởi hắn rất giàu. Nhưng hắn lúc này
đang đứng trước chừng đó người với chiếc áo loang lổ nước và chuyển sang
màu hồng phớt. Là một người mẫu đầy kiêu ngạo, điều đó là quá sỉ nhục
đối với hắn. Hắn cúi gằm mặt xuống nhìn nó đầy oán hận. Miếng bít tết
trên đĩa bị hắn đâm 1 cách tàn nhẫn như muốn nói với nó "Rồi cậu sẽ
giống thế này!!"
Nó ớn lạnh nhìn miếng bít tết và nghĩ đến hàm ý của hắn. Nhưng thế thì
đã sao chứ, nó đâu dễ bị "băm" như thế. Hoàng Kỳ thì ngồi ăn 1 cách tức
tối, thi thoảng lại liếc nó và Angus 1 cái. Tiêu Dương và Trần Duy chỉ
biết lấm lét nhìn nhau lắc đầu.
Ăn xong đứa nào về nhà đứa đó. Nó tranh thủ ghé qua nhà ba mẹ. Ba nó vừa
mới từ công ty về, chiều nay sẽ ở nhà. Nó muốn dành thời gian bên cạnh
ba vì đã rất lâu rồi 2 cha con chưa được ngồi ăn với nhau.
Trên đường đi nó nhìn thấy Brown, hắn đang cầm hộp sữa thản nhiên hút,
ánh mắt lạnh lùng không buồn để ý xung quanh. Nó lướt qua như chẳng hề
quen biết. Nhưng có phải nó ảo giác không? Trong 1 tích tắc khi ngang
qua hắn, nó đã nhìn thấy ánh mắt hắn liếc về phía mình như muốn
chào...... Ôi, không, chắc chắn là không. Mắt hắn làm gì biết nói chứ.
Cùng lắm chỉ là nhận ra nó hơi hơi giống Red 1 chút thôi. Hừ, nó mặc kệ.
Nói chung phải đến nhà ba cái đã.
Ba nó thấy nó đến thì mừng rỡ:
- Con đến rồi à, vào đi!!
Nó mỉm cười bước vào..... "pụp". Pháo hoa được ba nó thủ sẵn để chào
mừng nó, dây nhợ rồi kim tuyến rắc đầy đầu. Nó cố gắng nhoẻn cười và vào
trong. Ba nó đã chuẩn bị rất kĩ càng, sai người làm dọn cả bàn dài đồ
ăn thức uống để đợi nó. Nó hơi nhíu mày:
- Sao nhiều đồ ăn thế ạ, con mới ăn trưa rồi....
Ba nó mắt rưng rưng:
- Vậy con không ăn nữa à? Ba đã đợi con đến để cùng ăn trưa mà......
- À không, ý con là......... thôi được, con sẽ ăn.
Nó ngồi vào bàn và cố gắng nói chuyện thật nhiều để đỡ phải ăn. Ba nó
hào hứng kể về chuyến công tác và gặp gỡ những đối tác thú vị. Nó ngồi
nghe mà chỉ có cười suốt. Ăn xong 2 ba con rủ nhau về thăm bà ngoại ở Hà
Đông.
Bà ngoại nó giờ đang sống với cô nhóc em họ của nó. Bà là 1 người kì lạ
không kém gì mẹ nó. Nhiều lúc nó tự nghĩ, không biết có phải do sinh ra ở
Hà Đông nên mẹ nó cũng dữ dằn như.... sư tử Hà Đông không? Mà nó thì có
kém gì mẹ nhỉ, haizz, thế thì con nhóc em họ Triệu Linh Lan sau mấy năm
không gặp đã trở nên thế nào đây??
Bước qua cánh cửa cổng đầy dây leo quấn quýt, nó và ba đi qua 1 khoảng
sân rộng trồng toàn hoa linh lan. Con bé có vẻ thích cái tên của mình
nên yêu luôn loài hoa này. Bà ngoại thì đang tỉ mẩn nhổ cỏ cho đám rau
trong vườn. Nó lại sau bà và hét toáng lên:
- CHÁU CHÀO BÀ Ạ!!!
Bà nó giật thót lên:
- Ôi trời!! Anh Long đấy à? Còn đây là...... thằng Minh của bà đấy à?
Lớn thế này rồi cơ đấy. Ha ha, đi, đi vào nhà cho mát. Gớm, hai bố con
anh lâu lắm mới đến đấy.
Nó đau khổ nhìn bà:
- Bà ơi, cháu là con gái mà!!
Bà nó ngớ người ra nhìn nó rồi cười:
- À, bà quên mất! Chết thật, già cả rồi. Cháu gái ngoan của bà, được chưa!!
Nó vờ hờn dỗi:
- Chưa đâu bà, bà phải làm bánh cho cháu ăn để chuộc lỗi đấy nhá.
Bà nó cười tươi kéo nó vào nhà:
- Được rồi! Con Lan nó đang ở sau nhà ấy, hai chị cũng lâu rồi chưa gặp, vào mà chơi với em.
Nó dạ 1 tiếng rõ to rồi lao ngay về phía nhà sau. Vừa thấy cửa phòng Linh Lan mở nó đã nhảy vào:
- Linh Lan!!
Nó lao đến ôm chầm Linh Lan nhưng bị con bé dùng chân cản lại:
- Anh là thằng nào? Sao vào đây? Dám ôm tôi? Muốn chết hả?????
Nó giữ nguyên trạng thái cứng đơ mà nói:
- Là chị mà.......
Con bé không chịu nghe, quát lên:
- Chị, chị nào? Tôi làm gì có chị? Chỉ có 1 bà chằn Bê đê Hoàng M.......
Mặt nó tối sầm lại, Linh Lan hốt hoảng lấy tay che miệng:
- Ch.... chị.... đấy à?
Thật không nhận ra nó sao trời? Dù con bé đi du học 3 năm về nhưng ngày
trước 2 đứa thân lắm cơ mà, sao lại có thể không nhận ra nó? Mà con nhóc
nói gì hả?? "BÀ CHẰN..... BÊ ĐÊ.....????"
- Ch.... chị.... đấy à?
Thật không nhận ra nó sao trời? Dù con bé đi du học 3 năm về nhưng ngày
trước 2 đứa thân lắm cơ mà, sao lại có thể không nhận ra nó? Mà con nhóc
nói gì hả?? "BÀ CHẰN..... BÊ ĐÊ.....????"
Nó rít từng tiếng qua kẽ răng:
- Triệu Linh Lan........... TÔI SẼ KHÔNG BỎ QUA CHUYỆN NÀY!!!
Nó hầm hè quay đi, tay nắm chặt. Linh Lan vội chạy ra phía trước nó, cản đường:
- Đừng mà!! Chị có làm gì em cũng được, đừng đụng đến chúng.......
Nó nhếch miệng lên:
- Biết thế mà còn dám nói tôi là....... TÔI SẼ PHÁ, PHÁ HẾT CÁI ĐÁM LINH
LAN CHẾT TIỆT ĐÓ ĐI, ĐỂ XEM EM CÓ CÒN GỌI TÔI NHƯ THẾ NỮA KHÔNG!?!!
Mắt nó trừng lên, nghiến răng lại. Linh Lan nhắm mắt né "mưa xuân" tuôn
vào mặt. Rồi cô nhóc cúi đầu xuống, mắt ngước lên đầy hối lỗi:
- Em xin lỗi mà. Tại dạo này chị đẹp quá cơ. Càng lớn càng đẹp, em ngưỡng mộ lắm ấy...
Nó hơi phổng mũi lên, nhưng vẫn phải làm mặt giận. Đâu thể bỏ qua dễ
dàng thế. Nhưng Linh Lan đâu có để cho nó bay trên chín tầng mây lâu
thêm, cô nói như dội nước lạnh vào mặt nó:
- Chắc nhiều cô theo "chị" lắm nhỉ?
Cô nhóc cười tươi nhìn nó còn nó đứng như hóa đá. Ba năm rồi, Triệu Linh
Lan vẫn cứ là Triệu Linh Lan, chẳng thay đổi được. Nó hét ầm lên:
- ĐỨNG ĐÓ, CHỊ MÀ BẮT ĐƯỢC THÌ MÀY VỚI ĐÁM LINH LAN CÙNG NÁT HẾT CHO COI!!!
Linh Lan làm mặt lêu lêu trêu tức nó. Cô cười vui vẻ chạy để nó đuổi
khắp nhà. Cả 2 cùng đùa nghịch giống như trước kia. Nó cảm thấy như được
trở lại những tháng ngày tươi đẹp của quá khứ. Linh Lan vẫn thế, vẫn là
đứa em đáng yêu của nó. Cô bé kém nó 1 tuổi nhưng suy nghĩ có phần thấu
đáo hơn nó nhiều. Dù thực sự cô có rất nhiều điều đau buồn nhưng lại
luôn thể hiện mình là 1 bad girl, sống nhiệt tình và vui vẻ. Thời gian
nó đau khổ nhất thì cô lại không ở bên được, nó đã cắt hết mọi liên lạc
để tự chôn mình vào 1 vỏ bọc mạnh mẽ, độc ác. Có lẽ cô đang muốn mang
lại ấm áp cho trái tim nó, theo cách của riêng mình.....
Nó ngồi giữa đám linh lan, dựa lưng mình vào lưng nhóc em, kể lể và nghe
kể lể đủ thứ chuyện. Cô bé nói đã quậy 1 chút khi đi du học, nhưng theo
nó hiểu thì là rất rất quậy. Linh Lan tiêu tiền như rác, thay bồ như
thay áo, ngày ăn chơi phá phách, tối hội họp rượu bia, đến bar quậy tới
sáng thường xuyên. Nó chỉ biết lắc đầu:
- Thế về đây rồi định thế nào? Em không định nói là sẽ lại như thế đấy chứ?
Cô nhóc cười buồn:
- Như thế thì đã sao? Giờ em thấy chẳng có gì đáng sống cả. Nếu không vì
bà già yếu và chưa yên tâm về chị, em đã không sống trên đời này làm gì
rồi........
Nó cốc vào đầu Linh Lan 1 cái:
- Mấy hôm nữa về nhà chị đi, để các bác chăm bà cho. Về đó cùng đi học
với chị cho vui. Đừng có từ chối, chị dẹp cái đám linh lan này đi đấy.
Nó dí dí tay xuống đám hoa, Linh Lan liếc sang:
- Chị đang muốn đe dọa em đấy à?
Nó nhe răng cười:
- Chị chỉ muốn sống cùng em thôi.
Cô nhóc né người sang 1 bên:
- Thôi đi, em không đâu nhá.
Nó ném 1 cành linh lan vào mặt cô 1 cách giận dỗi. Cô cũng bứt 1 ít hoa
rồi ném từng bông qua chỗ nó. Hai đứa đùa nghịch ném qua ném lại rồi
chạy nhảy đi chơi đến gần tối mới về ăn cơm. Nó nói với bà và ba về việc
để Lan đến nhà nó ở và được cả 2 hưởng ứng. Bà nó cười:
- Cháu rước nó đi cho bà nhờ! Ở đây có ngày nào nó chịu ngồi yên đâu chứ!
- Bà!!! Cháu ngồi yên suốt ngày đấy chứ!
- Đấy, lại còn cãi bà nữa.
Ba và nó cười vang. Hai bà cháu đang vui vẻ thế này mà tách ra chắc bà
sẽ rất buồn. Nhưng Linh Lan không ở trong tầm kiểm soát của nó thì chẳng
chịu ngoan ngoãn ở nhà đâu. Đành vậy, tuần sau nó sẽ đón con bé lên. Để
cho 2 bà cháu còn có thời gian tâm sự thêm.
Nó về nhà ba thì trời đã tối mịt. Không ghé vào nữa, nó phóng về nhà
luôn. Trên đường nó lại gặp Brown đang đứng dựa vào cột điện trước 1 con
hẻm. Nó vẫn cố tình lướt qua như không bận tâm, nhưng lần này, nó dám
chắc đã nhìn thấy con ngươi của hắn đảo theo mình. Và khi nó vừa lướt
qua hắn:
- Red.
Một tiếng khẽ vang lên giữa không gian tĩnh mịch làm cho người ta nghe
rõ hơn bao giờ hết. Nó hơi khựng 1 chút, nhưng vẫn không dừng lại. Hắn
tiếp tục:
- Tôi nói cậu đó, đứng lại đi!
Nó thấy tim mình đập thịch 1 cái. Hắn........ quả nhiên đã nhận ra sao? Nó quay lại, chỉ vào mặt mình, vờ hỏi:
- Cậu gọi tôi?
Brown đứng thẳng dậy, từ từ tiến lại chỗ nó:
- Đúng vậy, Red của Dark Moon.
Nó cười giả lả:
- Ha ha, cậu đùa gì vậy? Red là ai? Dark Moon là cái quái gì?
Hắn lại gần nó, nó thấy tim mình càng lúc càng đập mạnh. Nếu tất cả biết
Red chính là Vũ Hoàng Minh thì cuộc sống của nó sẽ bị đảo lộn hết. Thân
phận con gái cũng có thể lộ bất cứ lúc nào. Kẻ thù sẽ thi nhau đến phá
rối cuộc sống của nó. Tên này đã biết hết rồi ư?
Hắn tiến sát chỗ nó, nhìn thẳng vào mắt nó vì hắn cũng chỉ cao bằng nó thôi. Rồi liếc mắt xuống dưới, hắn nói:
- Cái ván.......
Nó nhấc ván trượt lên, nhòm bên trái, ngó bên phải, quay lên nhìn hắn:
- Dark Moon là cái ván trượt của tôi ấy à? HA HA HA.........
Nó cười sảng khoái trong khi hắn tiếp tục buông từng lời:
- ......... chứng minh cậu chính là Red.
Nó ngừng cười, nhìn lại chiếc ván lần nữa. Đây là cái ván trượt màu
xanh, giống như những cái ván khác, chỉ có điều chính tay nó thiết kế
lại để đạt được hiệu quả nhất khi sử dụng. Nếu nhìn sơ thì có lẽ không
vấn đề gì, nhưng nó lại thích chơi trội, gắn vào dưới bánh xe 1 quả cầu
phát sáng nhờ năng lượng sinh ra khi trượt ván. Mỗi tối đến bar của Tùng
đa số nó đều dùng ván đi tới, có lẽ hắn đã thấy được rồi cộng thêm cả
hình dáng, hắn nhận ra nó cũng là điều không quá khó.
Nó thở dài 1 cái rồi nhìn hắn, hỏi:
- Được rồi, thế thì sao? Cậu định làm gì? Nói ra cho mọi người biết ư?
- Không. Tôi chỉ định nói là...... cậu... không đến họp à?
Nó lắc đầu:
- Tôi đã làm những gì có thể rồi. Việc còn lại phụ thuộc vào các cậu thôi. Ngày mai cố gắng nhé.
Hắn gật đầu rồi lại gãi đầu:
- Cậu.... cho tôi số điện thoại được không?
Nó đảo mắt 1 vòng ra vẻ suy nghĩ rồi gật đầu cái rụp:
- OK, đưa điện thoại cậu đây. Nhớ đừng đưa cho ai và đừng nói với ai tôi là Red đấy!
Nó cầm điện thoại của hắn bấm bấm rồi trả lại:
- Tôi phải về rồi, có gì nói chuyện sau nha.
Hắn gật đầu rồi đứng nhìn theo nó cho đến khi nó khuất trong màn đêm.
Thật may là trời tối nên nó không thể nhìn được nét mặt bối rối của hắn
lúc nãy. Hắn đá 1 cái vào tường tự mắng mình ngốc, sao lại thấy run run
khi đứng trước mặt nó chứ......
Nó về nhà là chui vào phòng ngay. Ngày mai là ngày Dark Moon bước sang 1
trang mới, thiết lập một chế độ, một hệ thống mới, cũng là ngày nó
chính thức xuất hiện trước mắt công chúng. Nó cần chuẩn bị thật tốt để
không thua kém những người cùng nhóm và gây được ấn tượng với khán giả.
Hoàng Minh à, cố lên!!!
***
Hoàng Kỳ im lặng ngồi bên cửa sổ. Từ lúc họp ở quán bar của Tùng, về tới
nhà là Duy lăn ra ngủ. Còn cậu không sao ngủ được. Ngày mai, sẽ có
nhiều thứ thay đổi, cậu sẽ tiến gần hơn tới ước mơ của mình. Cậu cũng
cần phải cố gắng thật nhiều để không thua nó thêm nữa, một lần là quá
đủ. Cậu thả hồn và đôi mắt lạc vào đêm, giữa những vì sao sáng trên
khoảng trời nhỏ phía xa, giữa ánh đèn đường sáng của phố phường, bất
giác nhớ đến 1 hình ảnh chưa thể quên được...........
Bên giường kế bên, Trần Duy nằm yên, nhắm mắt nhưng không ngủ. Trong
lòng cậu cũng có những điều bồn chồn, nửa vui mừng, nửa lại lo lắng.
Nghề người mẫu...... cậu có thực sự hứng thú với nó không? Ba cậu chẳng
phải luôn muốn cậu trở thành 1 siêu mẫu đấy thôi. Chọn cậu về ở cùng khi
li dị mẹ cũng bởi vì nghĩ cậu có tố chất làm người mẫu hơn Hoàng Kỳ. Mà
dường như Kỳ cũng vì thế nên luôn cố gắng trở thành người mẫu nổi
tiếng. Còn với chiếc ghế quyền lực của Dark Moon, cậu lại vô cùng thèm
khát..............
***
Tiểu Thiên của chúng ta thì đang gác tay lên trán ngủ. Dáng điệu này thì
nửa đêm sẽ bị bóng đè cho coi. Trong khi đó Hoàng Minh lại đang mơ đến 1
ngày đè bẹp Angus trên sàn catwalk và bóp cổ hắn tới chết. Chỉ tội cho
bé chuột bông Kelly nằm cạnh nó phải "chịu tội trước" cho hắn, bị nó bóp
cổ cả đêm! Nếu có ngày chuột bông biết nói thỉ câu đầu tiên Kelly nói
chắc chắn sẽ là......
"THẢ TÔI RA!!!!"
Tiểu Thiên choàng tỉnh!! Hắn vừa bị bóng đè. Hắn mơ thấy có 1 bàn tay
đến bóp nghẹt cổ mình. Có lẽ do ban ngày hắn phải đi làm với lịch làm
việc dày đặc nên thế. Xuống nhà tìm chai nước để tu, hắn định ngồi thức
cho tới sáng nhưng lại gục xuống bàn. Lần này thì hắn được yên giấc, còn
nó cũng đã buông cổ bé chuột Kelly ra.......
Không biết có phải giữa hắn và bé Kelly có mối liên hệ gì không........
Tác giả cũng không biết nữa
Sáng, nó đến công ty sớm để trang điểm và nhận trang phục. Mọi người đều
tất bật chuẩn bị chạy ra chạy vào, chỉnh cái này, sửa cái kia. Hôm nay
nhóm Angels sẽ ra mắt công chúng lần đầu, trình diễn thời trang để quảng
cáo cho nhãn hiệu thời trang BB.
Trang điểm, làm tóc và sắp xếp trang phục xong, tụi nó đứng vây lại. Nó xòe tay ra:
- Nào! Thể hiện quyết tâm đi chứ!?
Trần Duy đặt tay lên tay nó rồi đến Tiêu Dương, Angus và Hoàng Kỳ:
- 1, 2, 3...... YEAH!!!
Nó mỉm cười rồi len lén nhìn ra ngoài sân khấu, thấy có chút hồi hộp.
Tiêu Dương cũng đang tự động viên mình: "Cố lên, cố lên!!!"
Trần Duy nhìn dáng điệu của cô nàng, bật cười đưa tay lên xoa đầu cô:
- Dễ thương quá! ^^
Tiêu Dương cứng đơ người, mặt đỏ lựng lên. Nó quay lại, thấy thế thì cười gian xảo nhìn Dương:
- Phải rồi, dễ thương quá!
Rồi nó bơ ánh mắt bối rối và cái xua tay loạn xị của Dương, lại gần và bẹo vào má cô:
- Dễ thương muốn..... véo!!
Duy cũng bắt chước nó, véo vào má Dương rồi cùng nó cười vang. Tiêu Dương phụng phịu:
- Hai người lúc nào cũng bắt nạt mình!!
Nhưng cũng nhờ thế mà tâm lí đứa nào cũng tốt lên hẳn. Hoàng Kỳ nhăn mặt
như thể đó là trò trẻ con nhưng cũng quay mặt ra nhắm mắt hít thở thật
sâu. Vừa mở mắt ra đã chạm ngay ánh nhìn kiêu ngạo và cái cười khẩy của
Angus, cậu nổi khùng lên:
- Anh cười cái gì hả??????
Angus nhún vai bước ra chỗ khác. Kỳ nắm chặt tay lại dí dí vào đầu hắn. Nó thấy thế thì cười mỉm:
- E hèm, như thế là không tốt đâu........
Kỳ giật thót vì bị bắt quả tang đang giở trò con nít, liền quay sang đấu khẩu với nó:
- Tình cờ nhớ lại có người cũng từng làm trò sau lưng mình như thế, không biết ai nhỉ?
- Uả, ai vậy ta? Mình lại nhớ có kẻ lợi dụng người khác đang mệt mỏi vì
đánh nhau và không chú ý, lao vào đá người ta ra. Giở trò hèn hạ đánh
lén người ta như thế thật xấu mặt nam nhi.
Nó khoanh tay cười khẩy. Cậu tức giận nhưng không biết làm sao. Cũng vì
hôm đó thấy Duy bị nó áp đảo nên cậu mới lao ngay vào, cuối cùng lại
thành đánh lén nó. Rồi Demons lại còn rơi vào tay Dark Moon nữa chứ.
Nghĩ đến mà thấy bực, bực đến...... quên cả hồi hộp!!
Trong khi đó, ở quán bar của Tùng, cậu và ngũ tướng đã có mặt đầy đủ. Tùng trèo lên xe và đội mũ bảo hiểm:
- Lên đường thôi!!!
Sáu chiếc mô tô phóng vèo đi, để lại những làn khói và bụi quấn lấy nhau trên đường, nhảy múa điệu quái gở gì đó........
Cô dẫn chương trình (MC) bắt đầu giới thiệu sơ về nhóm và tập trung vào
bộ sưu tập của hãng BB. Tụi nó được check lại toàn bộ và xếp hàng để ra
diễn. Đi đầu sẽ là Tiêu Dương.
Nó đặt tay mình lên vai cô nàng và mỉm cười tin tưởng. Dương đáp lại nó
bằng 1 nụ cười và hít 1 hơi dài. Khẽ liếc Duy 1 cái và nhận được nụ cười
động viên từ phía cậu, cô bắt đầu bước ra.
Tiếng MC thuyết minh về trang phục Dương mặc vang lên đều đều. Trên màn
hình lớn phía trên sàn catwalk hiện lên hình ảnh của Dương, tên và nghệ
danh của cô nàng: Mộc. Cô bước từng bước tự tin cùng nụ cười thường trực
trên khóe môi. Chiếc áo cao cổ dài quá mông kết hợp cùng quần jeans và
chiếc mũ chụp trên đầu, trông cô vừa năng động vừa đáng yêu. Tiếng vỗ
tay phía dưới vang lên, nhiều anh chàng thích thú giơ tay lên khua loạn
xạ. Các cô gái cầm băng rôn và gậy phát sáng cổ vũ nồng nhiệt. Nó còn
nghe thấy cả tiếng huýt ngưỡng mộ của khán giả nữa. Tiêu Dương cười rạng
rỡ, thấy tim mình vui rộn ràng. Cô đứng trên bậc thang ở giữa sân khấu,
chờ tụi nó lần lượt ra.
Đi ngay sau Dương chính là nó. Khoác trên mình bộ đồ mang phong cách
hiphop: quần thụng kết hợp với áo dài tay được nó kéo tay áo lên đến
khuỷu, áo khoác lửng cùng chiếc mũ lệch trên đầu, trông nó thật sự nổi
bật. Nó thấy sân khấu như đang rung lên vì tiếng hét và tiếng hò reo của
khán giả. Đến giữa sân khấu, nó cho tay vào túi và đứng nghiêng người,
nhoẻn cười 1 cái, hàng loạt các cô gái xịt máu mũi. Cánh đàn ông có kẻ
ganh tỵ cũng có kẻ thú vị với phong cách của nó. Nó cười tươi bước đến
gần Dương, đứng dựa lưng về phía cô.
Hoàng Kỳ từ bên phải, Trần Duy từ bên trái cánh gà cùng sánh bước trên 2
lối của sàn catwalk. Mọi người ở dưới không khỏi ngạc nhiên và hét lên
sung sướng vì có tới 2 mỹ nam đẹp giống nhau. Nó nhìn thấy khán giả cứ
nhìn qua bên này, đảo qua bên nọ như thể không biết nên........ chọn ai,
vì cả 2 đều giống nhau như lột. Trần Duy kết hợp quần tây với áo sơ mi
trắng, một chiếc nơ trên cổ, khoác gi- lê và đội Bowler Hat, cười nhã
nhặn vẫy tay làm mắt các cô gái cứ nổi hình trái tim đập thình thịch.
Còn Kỳ mặc jean cùng áo T- Shirt và áo gi- lê cách điệu, trông đầy nam
tính, cộng thêm khuôn mặt phớt đời đầy cuốn hút, cũng làm không ít cô
gái phải giữ lấy tim mình kẻo nó nhảy theo cậu mất.
Nhưng đỉnh điểm của sự cuồng mộ chính là khi Angus bước ra từ sau cánh
gà. Hắn cho 1 tay vào túi, bước đi đầy đĩnh đạc, phong thái tự tin cùng
vẻ mặt lạnh lùng mang cho hắn những nét cuốn hút rất riêng. Hắn mặc quần
tây cùng áo trắng bung 1 khuy trên cùng, khoác gi- le đầy nam tính và
lịch lãm. Mọi ánh mắt đều phải đổ dồn về phía hắn, tiếng cổ vũ của người
hâm mộ vang lên đầy phấn khích. Cả nhóm cùng bước lên chỗ hắn và tạo
dáng, chụp hình chung.
Vào thời điểm đó, Tùng và ngũ tướng đã đến địa điểm tập trung ở 1 khu
đất hoang rộng rãi bên ngoài thành phố. Cậu không thể đếm được có bao
nhiêu người ở đây bởi có quá nhiều. Những anh em kì cựu và cả những lính
mới đều tập họp đầy đủ, nghe điều luật của Dark Moon và cùng tuyên thề
sẽ trung thành với Hội cho đến hơi thở cuối cùng. Tùng thực hiện các
nghi lễ và nói cho mọi người biết vị trí của mình - phó hội và ngũ tướng
rồi trình bày lí do cho sự vắng mặt của 3 nhân vật quan trọng: Red -
thủ lĩnh (nó), Hades - phó hội (Duy) và Silver- phó hội (Kỳ).
Xong xuôi, Tùng bắt đầu mở cuộc "Đại sáp nhập":
- Chúng ta, từ bây giờ, chúng ta đã là thành viên của Dark Moon - 1 tổ
chức lớn mạnh nhất toàn quốc, không gì có thể lay chuyển được. Vì thế,
để kiểm soát lại toàn bộ những tổ chức học sinh trong nước nhằm củng cố
địa vị cho hội, chúng ta cần sáp nhập tất cả chúng lại và thống nhất tổ
chức trên toàn quốc. Tôi, với cương vị phó hội của Dark Moon, xin tuyên
bố cuộc "Đại sáp nhập" CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU!!
Tất cả cùng giơ tay lên ủng hộ, tràn đầy khí thế:
- YAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tùng mỉm cười tin tưởng nhìn toàn bộ lực lượng và bắt đầu lên đường..........
Còn tụi nó được phỏng vấn trực tiếp trước tất cả quần chúng và ngồi kí
vào ảnh cho các fan 1 cách bận rộn. Nó nghĩ về cuộc "Đại sáp nhập" và
mỉm cười. Nếu là giao cho Tùng, nó có thể yên tâm được rồi! Nhưng cái
trước mắt thì phải vượt qua biển người ở đây đã. Không ít fan nhận ảnh
và chữ kí xong còn bắt tay bắt chân tụi nó không chịu buông nữa. Tình
hình là còn dài dài mới hết được, hic.
Chiều tối, cả nhóm nằm dài mệt nhoài trong phòng nghỉ. Nó liếc xung
quanh, ai cũng đều ngồi thở, không muốn nhấc tay nhấc chân nữa. Angus
thì gục luôn tại ghế. Nó giật mình thấy hắn nằm im lìm 1 cách kì lạ liền
lay lay mấy người còn lại:
- Có phải hắn....... ngỏm rồi không?
3 người kia liếc xéo nó 1 cái. Nó lấy 1 tay che miệng lại, lỡ hắn......
ngỏm thật thì nó mang tội trù ếm quá. Nó đành tiến lại gần 1 cách rón
rén. Duy, Ký và Dương cũng len lén theo sau. Sắp đến nơi rồi, nó nhẹ
nhàng quan sát.............. Hắn vẫn nằm im, không có dấu hiệu của sự hô
hấp. Cả 4 đứa nhìn nhau hoài nghi. Quốc Huy đang bận chuẩn bị đồ ăn cho
bọn nó, không biết hắn ra sao nữa. Nó lo lắng thử đưa tay về phía mũi
hắn thì đội nhiên hắn ngồi phắt dậy. Mắt lâng láo nhìn xung quanh, hắn
chớp chớp mắt rồi đứng phắt dậy và đi ra ngoài.
Nó và 3 người kia ngồi ôm tim, suýt nữa là rớt tim ra ngoài rồi. Hắn có
thể thôi làm người khác đau tim vì mình được không hả????
Nhưng vừa ra đến cửa, hắn lại đột nhiên khuỵu xuống. Nó hốt hoảng chạy lại.........
Chuyện gì thế này???
Nó lo lắng nhìn hắn nằm bất động dưới sàn, vội ngồi xuống vực hắn dựa
vào người rồi bảo mọi người đi gọi Quốc Huy và gọi cấp cứu. Tại sao lúc
này nó không nghĩ ra số điện thoại khẩn của bệnh viện là gì nhỉ??? Ôi,
cái đầu!!!
- A!!
Nó đập tay 1 cái như đúng rồi, mắt sáng lên. Hôm trước chẳng phải hắn
cũng bị như thế này sao? Anh Huy đã cho hắn uống sữa và hắn lại hoạt
động trở lại. Thật giống người máy quá, hết pin là đình công. Làm nó
tưởng hắn bị sao cơ chứ. Xem nào, trong ba lô của nó có 1 lon nước cam
ép. Nó mở ra và đưa đến trước miệng hắn. Nhưng hắn không mở miệng ra thì
cho uống thế nào? Nó bối rối nhìn xung quanh và quay lại nhìn mặt hắn 1
cách chăm chú. Nó nhoẻn miệng, nhe răng cười và cầm lon nước......
chuẩn bị đổ vào mũi hắn!!!!!
- Hoàng Minh ơi, mày đang giết người đấy!!! _ thiên thần trong nó lên tiếng.
- Đây là muốn giúp hắn tỉnh lại nhanh đấy chứ! _ ác quỷ trong nó cũng cự lại.
- Nhưng hắn đang bất tỉnh mà, giết hắn mày sẽ không yên đâu, còn sống
thì gặp tai họa, chết rồi xuống âm phủ sẽ bị tra tấn khủng khiếp. Hãy
làm điều tốt thôi, để được lên thiên đường. _ thiên thần nhắm mắt, vòng
hào quang trên đầu tỏa sáng.
Nó ra vẻ suy nghĩ rồi quyết định..... vẫn đổ! Nó có phải người tốt đâu mà lo, hắn cũng sống dai lắm, cứ yên tâm mà làm!!
Nhưng lon nước vừa đưa tới gần mũi hắn, hắn đã mở trừng mắt ra. Nó giật
mình buông tay làm hắn rơi bịch xuống đất. Hắn nhìn xung quanh rồi vội
ngồi dậy và dùng cả 2 tay áp lấy lon nước nó đang cầm mà uống, cầm luôn
cả tay nó!
Nó há hốc miệng, ngồi hóa đá nhìn hắn uống chùn chụt, vẫn chưa chịu
buông tay nó ra. Nó giật tay ra thì hắn giữ chặt lại, tưởng nó định lấy
lon nước cam, mắt rưng rưng phụng phịu. Nó tiếp tục hóa đá ngồi yên đợi
hắn uống hết.
Quốc Huy chạy đến với hộp sữa trên tay, đầy lo lắng, vừa thở vừa nói:
- Sao.... rồi???
Thấy hắn đang ngồi cầm lon nước trong tay nó và uống, anh ta đứng há
miệng, sởn gai ốc. Tiêu Dương che miệng ngạc nhiên còn Duy thì vừa nhíu
mày vừa nhếch miệng cười. Kỳ cau mày nhìn cảnh tượng 2 đứa ngồi như 2
đứa con nít lúc này, nói khó chịu:
- Vui quá nhỉ, làm tụi này chạy muốn hụt hơi!
Nó cứ ngồi đơ ra. Ý hắn là sao hả? Nó muốn thế này lắm à? Có nói cũng phải xem tình hình thế nào đã chứ?
Angus uống xong cũng buông tay nó và lon nước ra. Hắn quay sang nhìn mọi người:
- Sao lại đứng đây hết thế này? Mấy người không thấy mệt à?
Nó nghiến răng cầm nguyên cái lon quăng vào đầu hắn:
- TÊN KHÙNG!
Hắn ôm đầu rồi gào lên:
- CẬU VỪA LÀM GÌ THẾ HẢ?
Nó nhớ đến lần phải làm ô sin cho hắn, tự thấy mình ngu, sao hồi đó
không đập cho hắn 1 trận mà đi có phải rảnh không, mắc công rước họa vào
thân. Bây giờ thì nó khỏi cần câu nệ, xông vào dúm tóc hắn rồi vật lộn
với hắn.
Quốc Huy sợ hãi muốn xông vào can nhưng không được, đành đứng ngoài nói:
- Đừng đánh vào mặt, đừng làm bị thương, để lại sẹo là chết tôi đấy, cả 2 người!!!
Tiêu Dương vừa lo lắng cho nó vừa không biết phải làm sao. Còn Kỳ và Duy thì cứ đứng ngoài cổ vũ:
- Cố lên Angus!!! cố lên Hoàng Minh!!
2 tên còn bày trò cá cược nữa. Nhưng đứa nào cũng đặt nó thắng, lại bị
Quốc Huy cốc cho mỗi đứa 1 cái vào đầu đành ngậm ngùi ngồi xem, không
dám cổ vũ nữa.
Nó vật được hắn xuống dưới, giơ cao tay định đấm thì Huy vừa bịt 2 tai vừa nhắm măt hét lên:
- Nhất là cậu đấy Thiên!!
Nó quay ra tức giận nhìn Huy, anh ta coi trọng hắn hơn nó hả, đã vậy...... "Bốp"
Angus đấm 1 phát vào má nó nhân lúc nó không để ý. Tiêu Dương thấy vậy thì hoảng sợ, hét lên:
- KHÔNGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó tức giận đấm trả 1 cú vào má trái hắn. Quốc Huy nhìn thấy vội ôm lấy 2 má, hét lên:
- KHÔNGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hắn vùng dậy được, hất nó ra rồi tung ngay 1 cú nữa vào mặt nó. Duy bóp cổ Kỳ, lắc lắc cật lực:
- KHÔNGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó đang định lao vào đấm tiếp thì Kỳ há miệng với tư thế chuẩn bị hét,
nó lao lại cho ngay 1 đấm vào miệng cậu ta. Cả 3 người kia cùng hét lên:
- KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kỳ tức giận quay sang mắng nó:
- CẬU VỪA LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ?????
Nó hừ 1 cái rồi quay sang Angus, bất ngờ đạp 1 phát vào bụng hắn:
- Mấy người hét nữa tôi cho rụng răng hết bây giờ!
Dương, Huy, Duy cùng bịt miệng lại thì Angus lại hét lên:
- VŨ HOÀNG MINH!!!!!!
Nó giật mình nhìn hắn vừa cúi xuống ôm bụng vừa gằn mắt nhìn mình căm
hận. Không để hắn có cơ hội đánh trả, nó lập tức quơ lấy cái ba lô và
tấm ván trượt, nhanh chóng nhảy lên ván lướt ra khỏi công ty để về nhà.
Đi được 1 đoạn nó vẫn còn nghe thấy tiếng Angus và Hoàng Kỳ đồng tấu:
- CẬU ĐỢI ĐẤY!!!!!!
Nó thản nhiên ngoáy tai rồi trượt về nhà.....
Sau khi tắm rửa, ăn uống xong, nó gọi cho Tùng, mỉm cười:
- Đang ở đâu rồi?
Tùng có vẻ rất vui, đáp lại nó bằng cái giọng hớn hở:
- Như kế hoạch, đang ở khu vực 1.
- Được rồi, tao đến ngay.
Nó gọi tiếp cho Duy và Kỳ, nhếch miệng cười:
- Đến lượt chúng ta rồi!
Ánh mắt cả 3 đều thay đổi hẳn, mỗi người một kiểu, nhưng đều chung 1 ý nghĩ: "Thật thú vị!"
Từ nhà nó, bóng 1 người trườn trên chiếc mô tô xé gió lao đi. Ở một nơi
không xa, cũng thời gian đó, có 2 cái bóng nữa cũng lên xe phóng đi.
Đích đến của cả 3 chỉ có 1: Trung tâm thành phố.
Tùng đang ngồi vắt vẻo trên chiếc xe máy của mình chơi game. Một đám
loai choai chừng vài chục đứa ngồi xung quanh, trải chiếu uống nước ngọt
và.... ăn bim bim. Nó dừng xe, cởi mũ ra thì Duy và Kỳ cũng đến nơi, cả
3 nhìn cảnh tượng trước mắt mà há miệng cứng đơ người, không nói nên
lời. Tùng ngước lên nhìn bọn nó, vẫy tay:
- Đến rồi đấy à? Vào uống nước đi.
Nó chỉ tay về đám người đang ngồi, lắp bắp:
- Cái..... cái..... gì thế này??
Tùng quay sang nhìn rồi quay lại nhìn nó:
- Sao à??? À, ha ha ha........ Đây là đội tân binh ưu tú đấy, tao lựa
chọn để cho bọn nó đi cho quen dần. Các đội, nhánh khác đã chia ra các
tỉnh rồi. Ngũ tướng cũng đi quản lí người mới rồi. Tụi này ngồi đây
chơi, không dám nhậu, chỉ còn chờ 3 đứa mày đến nữa là lên đường thôi.
Tụi nó gật gù:
- Oh, thế thì......... bắt đầu thôi!
Và cả đám lên đường, lại chia nhau tỏa ra các phố. Nó dẫn theo 1 đứa con
gái và mấy thằng chắc chỉ nhỏ hơn nó 1 vài tuổi. Vừa kịp làm quen trên
đường đi, tụi nó đã nghe thấy tiếng đấm đá huỳnh huỵch phát ra từ góc
khuất phía trước. Nó mỉm cười tiến lại.
Trước mặt nó là 1 đám sáu thằng đang cầm dao dí vào mặt hai tên học
sinh. Nó hất mặt về phía tay phải, thằng nhóc đứng cạnh nó tiến lên,
hắng giọng:
- Bọn kia, dừng tay lại!
Chúng nhìn ra phía nó, Hếch mặt cười:
- Bọn ngu nào đây? Chúng mày không biết đây là địa bàn của tụi tao hay sao mà dám bén mảng đến hả???
Nó khoanh tay đứng kiêu ngạo:
- Từ bây giờ, đây sẽ là địa bàn của tụi tao. Bọn mày muốn sống thì biến ngay đi!
Bọn chúng cười ha hả, tên cầm đầu nói:
- Mày đang nói cái chết tiệt gì đấy hả thằng mù kia? Mày đeo kính đen
thế cũng có khác gì đâu, trông lại giống chó bốn mắt hơn đấy. Ha ha
ha..............
"BỘP". Thằng nhóc khi nãy đấm 1 phát duy nhất vào cằm hắn, cho hắn đo đất luôn:
- Câm cái mõm chó của mày lại. Tốt nhất thì tụi mày đừng có nói đụng đến Red và nên ngoan ngoãn quy phục Dark Moon đi.
Bọn kia trợn mắt lên, một thằng nói:
- Đắc mun??? Rét??? Ôi trời, tụi mày ơi, đó là........
Mấy đứa nhóc bên nó nhếch miệng cười. Hắn tiếp:
- ......... cái, cái chết mẹ gì thế?
Mặt nó tối sầm lại. Nó bước lên phía trước, cả đám bước theo sau. Bọn kia thấy có chút sợ hãi nhưng vẫn nói cứng:
- Bọn mày..... tao..... tao có võ đấy!! Đứng im đó!!!!
Nó lại gần, tên đó tung 1 cú đá, nó né nhẹ nhàng rồi thụi ngay 1 cú vào
bụng hắn. Dúm lấy tóc hắn, nó dập đầu hắn vào tường hai phát rồi kéo đầu
hắn ngửa ra sau:
- Nghe cho rõ đây!! Tao chính là Red và Dark Moon chính là tổ tiên của
mày. Về mà nghe ngóng xem mày đã đụng phải ai, nghe chưa???
Hắn sợ hãi gật đầu, máu mũi và nước dãi chảy ròng. Nó quay sang thì đã
thấy mấy đứa nhóc đang ngồi trên mấy thằng còn lại và đến nói chuyện với
2 đứa học sinh. Nó mỉm cười quay sang hắn:
- Bây giờ thì mày về được rồi.
Nó buông hắn ra, đấm 1 cú móc trái vào bụng hắn và thêm 1 cú đấm phải vào mặt hắn:
- Chừng này coi như tạm ổn. Nếu còn gặp lại tao muốn thấy mày thay đổi, được chứ?
Hắn vừa khóc vì đau vừa gật đầu lia lịa. Nó mỉm cười, cho tay vào túi và bước đi:
- Ngoan!
Bọn nhóc cũng đi theo nó ra ngoài. Hai đứa học sinh thì cảm ơn tụi nó rối rít. Nó cười nhẹ:
- Không có gì. Tôi là Red, và chúng tôi là người của....... Dark Moon!
Tụi nó hài lòng bước đi, để lại cho hai nhóc kia hàng đống thắc mắc và
tò mò. Nhưng chỉ mai đây thôi, cái tên Dark Moon sẽ trở thành huyền
thoại trên đất nước, không còn xa lạ với mọi người nữa. Mong muốn của
nó........ sắp thành hiện thực rồi!
Bên phía Kỳ:
Một cô gái nhỏ nhắn e lệ hỏi:
- Có thể...... cho em biết....... anh là ai không?
Cậu liếc mắt lại 1 chút rồi quay đi:
- Silver. Chúng tôi là người của Dark Moon.
Chỗ nhóm Tùng:
Tùng mỉm cười nhìn đám đàn em thu phục dân bảo kê của các quán bar để
nắm quyền bảo hộ cho những quán đó. Cậu chỉ đến cười nhẹ nhàng:
- Black. Tụi tao là người của Dark Moon.
Duy đứng cho 2 tay vào túi quần, 1 chân đang dẫm lên đầu 1 thằng lưu
manh. Nhóm của cậu ta đã hạ gục hơn chục thằng quậy phá lung tung. Cúi
xuống 1 chút, cậu ta nói rõ ràng từng chữ:
- Tao là Hades. Bọn tao là người của Dark Moon..........
Cứ thế, cuộc sáp nhập các đảng phái lẻ tẻ và thu phục lòng người của
Dark Moon tiếp tục tiến hành và hoàn thành. Đúng như mong đợi, cái tên
Dark Moon đã trở thành danh từ riêng được nhắc đến với sự tôn kính của
hầu hết học sinh, sinh viên và là nỗi sợ hãi của những kẻ lưu manh làm
điều xằng bậy. Huyền thoại về 9 linh hồn của Dark Moon cũng lớn dần theo
tên hội. Nó đã đủ sức để làm điều mình cần rồi....