Trí tưởng tượng của một họa sĩ đôi khi vượt quá hiện   thực mà vẫn như chưa vừa ý, nên Duy cứ tô vẽ thêm, để gương mặt mỹ nhân   càng lúc càng sắc sảo hơn, quyến rũ hơn... 
            
            Bên ngoài cửa sổ trăng bắt đầu lên. Đêm thanh vắng, với ánh   trăng bàng bạc càng làm cho khung cảnh thêm trữ tình và huyền bí. Tự   dưng Duy nổi hứng, anh đặt bức tranh xuống rồi nhẹ bước ra khỏi phòng,   đi về phía hồ sen. Dưới ánh trăng, đóa sen hồng như khoe sắc trọn vẹn   hơn, lung linh, sống động hơn. Hoàng Duy phải buột miệng lần nữa: 
            
            - Tuyệt đẹp! 
            
            Anh mê mẩn tâm thần, hồn như bị cuốn hút vào hương sắc bông hoa.   Quên thời khắc, quên cơn gió thổi càng lúc càng mạnh và trời tối sầm   lại. Có một cơn mưa kéo đến. Bị mất hứng đột ngột, Duy bịn rịn hồi lâu   rồi đành lòng quay vào. Anh thầm nghĩ: Tội nghiệp, không khéo trời mưa   giông làm cánh hoa tan tác mất! 
            
            Duy chợt muốn quay lại để hái ngay đóa sen vào, nhưng lại bỏ   ngay ý đó, bởi xưa nay Duy chán ghét làm lìa cành bất cứ bông hoa nào.   Với Duy, hoa chỉ đẹp khi nó ở trên cành nguyên vẹn. 
            
            Mãi nghĩ ngợi miên man, Duy đã bước vào phòng mà không hay. Ngọn   nến bị gió thổi chao đảo, suýt tắt rồi lại sáng tỏ lại. Vừa lúc mắt Duy   sững sờ dừng lại trước tấm lưng thon, mái tóc dài phủ tận thắt lưng của   cô gái nào đó đang đứng giữa phòng, mặt quay vào tường. 
            
            - Ai vậy? 
            
            Giọng của Duy hơi run. Chợt nàng quay lại và rõ ràng hồn phách   của anh chàng liều mạng cũng phải choáng váng: Một cô gái đẹp lạ thường,   đẹp như trong tranh... à, mà đúng rồi, nàng ta đúng là hiện thân của   mẫu người trong tranh mà Duy vừa vẽ! 
            
            Trong lúc Duy chưa hoàn hồn thì nàng ta đã lên tiếng: 
            
            - Đã dám vẽ trộm người ta mà còn sợ nỗi gì nữa? 
            
            Duy lắp bắp: 
            
            - Cô... Cô là… 
            
            Nàng cầm bức tranh lên và cười: 
            
            - Cũng may là anh vẽ không dở nên tôi tha cho tội lạm dụng. 
            
            Bấy giờ nàng mới nhìn thẳng vào mắt Duy, giọng nói hơi nghiêm: 
            
            - Tôi thích người gan dạ như anh. Đã biết là nhà ma mà vẫn chui vào ở và còn dám đùa cợt với ma nữa. 
            
            Bằng phản xạ tự nhiên. Duy đảo mắt nhìn xuống chân cô nàng.   Người ta thường cho rằng hễ là ma thì đứng không chạm đất, đằng này... 
            
            Chừng như hiểu ý Duy, nàng cười phá lên: 
            
            - Có những loại ma đi đứng giống như người thường, anh không ngạc nhiên sao? 
            
            Duy không còn tự chủ nữa, anh phải vịn thành giường mới đứng   vững, và cho đến lúc này anh vẫn không tài nào nói câu gì cho rõ nghĩa.   Trong lúc nàng vẫn huyên thuyên: 
            
            - Đúng căn phòng này trước đây tôi đã ngủ. Anh không nghe người   ta nói nằm ngủ trên giường người con gái đã chết thì... Coi chừng bị   nàng ta bắt hồn đó! 
            
            - Thế… cô... 
            
            Thế là đến lúc ấy Duy mới thốt lên được, nhưng cũng dừng ngang, bởi nàng như hiểu ý, đã chặn lời: 
            
            - Anh muốn hỏi liệu tôi có bắt hồn anh đi không chứ gì? Theo anh, anh có muốn cùng đi với tôi không? 
            
            Nói đến đó nàng từ từ bước tới, đến rất gần bên Duy. 
            
            Người Duy như cứng đờ ra, anh nửa muốn vùng chạy, nửa lại muốn   đứng yên xem nàng làm gì. Mà cũng phải thôi, trước một mỹ nhân nhan sắc   quyến rũ nhường ấy, thì dù nàng có là yêu ma, liệu đã mấy ai đủ sức bỏ   chạy? 
            
            Hơi thở của nàng bắt đầu phả vào mũi Duy, anh ngửi được mùi thơm chết người, lại sắp chạm được vào thịt da trắng nõn nà kia... 
            
            - Nằm xuống đây, còn đợi gì nữa! 
            
          Duy hoàn toàn mất khả năng tự vệ...          
- Này, cậu gì ơi! Dậy đi, gần giữa trưa rồi! 
            
            Ông lão gọi đến lần thứ tư thì mới thấy Duy động đậy. Anh chỉ mở   mắt nhìn chớ chưa ngồi dậy được. Toàn thân anh tê nhừ, rã rời như qua   một cơn bạo bệnh. Đến khi định thần nhìn kỹ lại, Duy mới thu hết sức   tàn, ngồi dậy, vừa ngơ ngác hỏi: 
            
            - Cháu đang ở đâu vậy bác? 
            
            Ông cụ cuốc đất đang đứng trước mặt Duy, ông lắc đầu bảo: 
            
            - Sáng nay tôi ra cuốc đất và chợt nhớ đến cậu, tôi chờ mãi mà   chẳng thấy cậu đến vẽ tranh nên tôi nghi và tôi đi vào đây quả nhiên... 
            
            Ông nhìn quanh căn phòng bằng cặp mắt e dè và chờ câu trả lời của Duy. Anh chàng như người tỉnh lại từ giấc mơ, run giọng hỏi: 
            
            - Bác có thấy...? 
            
            - Cậu nói thấy cái gì? Hay là cậu... 
            
            Ông lão nhìn Duy dò xét. Nhận ra nét mệt mỏi và ngơ ngác của anh, ông lo lắng hỏi: 
            
            - Có phải cậu gặp yêu ma gì, phải không? 
            
            Có một nỗi sợ hãi hiện ra, làm cho Duy rụt rè: 
            
            - Dạ không... 
            
            Dò hỏi thêm một lúc nữa, vẫn không khai thác được gì ở Duy, ông cụ quay ra, nhưng nói với lại: 
            
            - Cậu gan góc đầy mình nên mới dám ở lại nơi này. Theo tôi thì cậu nên đi chỗ khác, ở đây... 
            
            Ông không nói hết câu đã bỏ đi. Duy gượng đứng dậy nhưng lại   khụy xuống đến vài lần. Sau cùng, anh phải lần thành giường mới bước   được ra ngoài. Trong lòng Duy muốn rời ngay, bởi anh vừa nhớ lại mọi   việc đã qua, mà đầu óc anh còn hoang mang không biết đó là mơ hay thực?   Nhưng cơ thể thì không theo ý của anh... Duy cứ đi quanh quẩn trước sân   khá lâu. 
            
            Việc Duy vào khám phá ngôi biệt thự hoang phế chỉ mỗi ông lão   cuốc đất biết. Ông ta cứ nghĩ là sau lời khuyên của mình Duy sẽ rời xa   đó lập tức. Nào ngờ những ngày sau đó ông ta vẫn còn thấy chàng trai vào   ra nơi đó. Điều gì đang xảy ra thì chỉ có Duy biết. Nhưng anh chàng   càng lúc như càng muốn lánh xa ông lão... 
            
          Nếu ai để ý sẽ thấy sắc diện của Duy ngày càng xanh xao, như người cõi âm... 
Ông cụ cuốc đất có ý chờ gặp Duy để nói cho anh nghe   một chuyện vô cùng quan trọng về ngôi biệt thự đó... Nhưng chờ suốt mấy   ngày vẫn không gặp. Rồi ông lại phát bệnh khá nặng nên nằm liệt giường.   Câu chuyện ông định kể liên quan đến cái hồ bán nguyệt, rằng ngày trước   một cô gái của chủ ngôi nhà đã thất tình và đang đêm lén ra trầm mình   dưới đó, chết đi để lại bao nỗi tiếc thương, uất hận của cả nhà, chẳng   hiểu cô chết oan hay sao đó, mà đêm nào cũng hiện hồn về kêu gào thảm   thiết, khiến cha mẹ cô phải quyết định chuyển nhà về Sài Gòn, rồi từ đó   biệt tăm luôn... 
            
            Tuần sau thì ông cụ chết vì trọng bệnh. Thế là câu chuyện bí ẩn của ngôi nhà cũng theo ông đi luôn...