Chiều thứ Hai, ngày 26 tháng Mười một 
            
            Ando kết thúc ca mổ cho một cậu bé bị chết đuối trên sông, và   giờ anh đang điền vào bản báo cáo trong khi nghe cha cậu bé giải thích   sự việc. 
            
            Ando cố tìm hiểu ngày sinh và những việc cậu bé làm vào hôm xảy   ra tai nạn, nhưng câu trả lời của người đàn ông mơ hồ và lộn xộn, khiến   công việc của Ando trở nên khó khăn. Đôi khi người cha nhìn ra ngoài cửa   sổ khi cuộc trao đổi trùng xuống, đôi lúc Ando lại bắt gặp ông ta ngáp.   Ông ta trông kiệt sức và uể oải, Ando muốn kết thúc càng nhanh càng tốt   để giải phóng cho người đàn ông. 
            
            Lúc ấy, phòng Giám định Pháp y đột nhiên rúng động. Họ vừa được   cảnh sát báo cho biết một thi thể nữa đang được mang đến, là thi thể của   một người phụ nữ chưa xác định được danh tính. Lúc này, mọi người cùng   chuẩn bị tiếp nhận tử thi để mổ. Bác sĩ Nakayama, một đồng nghiệp lớn   tuổi hơn Ando, sẽ được giao ca mổ này. Cảnh sát cho biết cô gái được   phát hiện trong một khoang thông gió trên sân thượng một toà nhà văn   phòng. Điều này có nghĩa kíp mổ phải thực hiện hai ca mổ liên tiếp nhau,   vì vậy những người trợ lí và cảnh sát đang chạy ra chạy vào để chuẩn   bị. 
            
            "Thi thể đã được mang đến, thưa bác sĩ" 
            
            Giọng của người trợ lý mổ vọng ra. Ando vô tình giật mình và   nhìn về phía âm thanh đó phát ra. Viên trợ lý tên là Ikeda đang đứng nơi   cánh cửa khép hờ, mặt hướng về Nakayama. Tuy nhiên không hiểu sao Ando   có cảm giác như thê chính anh là người được gọi vào. 
            
            "Được rồi," Nakayama nói, từ từ đúng lên. "Cậu chuẩn bị xong hết   rồi chứ?" Nakayama vào làm việc tại phòng Giám định Pháp y sớm hơn Ando   hai năm, anh ta là người của khoa Pháp y, Trường Y Đại học Joji. 
            
            Người trợ lý biến mất, một cảnh sát xuất hiện ngay chỗ anh ta và   tiến đến Nakayama. Sau vài lời chào hỏi, viên cảnh sát kéo ghế ra ngồi   cạnh Nakayama. 
            
            Ando quay lại với công việc của mình. Nhưng anh có thể nghe lén   cuộc trò chuyện giữa người cảnh sát với Nakayama từ phía sau lưng, cuộc   nói chuyện khiến anh quan tâm. Anh chỉ nghe loáng thoáng, câu được câu   mất. Viên cảnh sát dường như đang giải thích tình huống mà người ta tìm   thấy thi thể. 
            
            Ando dừng ghi chép và nghe ngóng. Những tiếng "chưa xác định được danh tính" và "phụ nữ trẻ" cứ lặp đi lặp lại. 
            
            Nakayama hỏi " Nhưng tại sao cô ta lại lên sân thượng?" 
            
            "Chúng tôi không biết tại sao cô ta lên đó. Có lẽ cô ta định tự tử." 
            
            "Có thư từ gì để lại không?" 
            
            "Chúng tôi chưa tìm thấy gì." 
            
            "Tôi nghĩ, khi ở trong một khoang thông gió, sẽ không có ai nghe tiếng cô ta kêu cứu cả." 
            
            "Đây không phải là khu dân cư." 
            
            "Thế ở đâu?" 
            
            "Đông Oi, quận Shinagawa. Đó là một toà nhà cũ mười bốn tầng dọc theo đường Shore." 
            
            Ando sửng sốt ngước lên. Anh nhớ lại cảnh nhìn thấy từ trên   đường tàu Keihin Express. Phía bên kia khu dân cư, anh có thể thấy đường   Shore chạy qua một khu vực, dọc hai bên đường là những nhà kho và toà   nhà văn phòng. Chỉ cách căn hộ của Mai một quãng ngắn. Một phụ nữ trẻ   chưa xác định rõ danh tính, trên mái toà nhà ở đường Shore. 
            
            "Tôi nghĩ thế là đủ rồi. Nếu cần hỏi gì thêm tôi sẽ gọi điện cho   ông." Ando cảm ơn người cha của cậu bé và kết thúc công việc anh đang   làm. Anh quá quan tâm đến cuộc trao đổi phía sau lưng, nên không thể làm   nốt bản báo cáo ngay bây giờ được. Vẫn còn một vài diều anh biết là cần   phải làm rõ, nhưng anh quyết định sẽ thực hiện sau. 
            
            Ando bỏ các giấy tờ vào một ngăn hồ sơ rồi đứng dậy. Nakayam và   viên cảnh sát đứng lên cùng một lúc. Ando bước lại và vỗ nhẹ lên vai   Nakayam. Ando biết người cảnh sát này, anh hơi cúi đầu chào, rồi nói.   "Người phụ nữ các anh sắp mổ, danh tính của cô ấy chưa xác định được   đúng không?" 
            
            Ba người rời văn phòngm bước xuống hành lang đến phòng mổ. 
            
            Viên cảnh sát trả lời Ando. "Đúng thế. Cô ta không mang theo gì bên người giúp chúng tôi xác định cả." 
            
            "Cô ấy bao nhiêu tuổi?" 
            
            "Cô ta còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi gì đấy. Cô ta khá xinh đẹp, nếu còn sống." 
            
            Khoảng hai mươi tuổi gì đấy. Mai hai mươi hai tuổi, nhưng trông   cô như đoá hoa chưa đến hai mươi. Ando có thể cảm thấy mình bắt đầu ngạt   thở. 
            
            "Có đặc điểm gì nổi bật không?" 
            
            Anh sẽ biết ngay nếu anh nhìn thấy thi thể. Nhưng trước hết anh   cần chuẩn bị. Tất nhiên là anh muốn nghe một điều gì để chứng minh rằng:   đó không phải là cô. Rồi anh có thể đi mà không cần vào xem. 
            
            "Có chuyện gì thế, bác sĩ Ando?" Nakayama nhe răng cười "Biết được cô ta là gái đẹp khiến cậu hứng thú hơn à?" 
            
            "Không, không phải thế." Ando nói, không muốn hùa theo. "Chỉ là   có vài điều khiến tôi băn khoăn." Nhìn vẻ mặt của anh, Nakayama nhanh   chóng thôi ngay nụ cười châm chọc. 
            
            "Anh đã nhắc đến thì tôi cũng nói luôn. Bác sĩ Nakayama cũng nên biết. Có điều gì đó kỳ lạ về cô gái này." 
            
            "Là gì thế?" 
            
            "Cô ta không mang đồ lót." 
            
            "Thật sao? Đồ lót trên hay dưới?" 
            
            "Cô ta có mang áo ngực, nhưng không mang quần lót." 
            
            "Quần áo của cô ấy có bị xộc xệch lúc được phát hiện không?" 
            
            Cả Ando và Nakayama đang nghĩ giống nhau: có lẽ cô gái bị hiếp dâm ở trên sân thượng, và sau đó bị ném vào khoang thông gió. 
            
            "Quần áo cô ta không bị rách nhàu, và ít nhất qua quan sát bằng mắt thường, không có dấu hiệu bị hiếp dâm." 
            
            "Cô ta mặc đồ gì?" 
            
            "Một chiếc áo chui đầu dày, tất dài, áo cánh. Trang phục bình thường. Thậm chí có thể nói là bảo thủ." 
            
            Nhưng cô ta không mặc quần lót. Vào tháng Mười một, cô gái mặc   váy nhưng không mặc quần lót. Liệu điều đó đối với cô ta có phải là bình   thường hay không? 
            
            "Xin lỗi nhưng không rõ lắm ý khi anh nói rằng cô ấy được tìm   thấy trong một khoang thông gió trên sân thượng," Ando không tưởng tượng   ra được hiện trường. 
            
            "Chúng tôi đang nói về một khoang thông gió sâu ba mét và rộng   một mét, bên cạnh phòng máy, trên sân thượng. Thường nó được che lưới,   nhưng lưới bị rách một phần." 
            
            "Đủ để cô ấy rơi xuống." 
            
            "Có lẽ thế." 
            
            "Đó có phải là chỗ mà ta có thể bị trượt chân và rơi xuống không?" 
            
            "Không đâu. Thậm chí đến được gần chỗ ấy cũng không dễ. Trước hết, cửa hành lang dẫn đến thang máy chạy lên sân thượng bị khoá." 
            
            "Làm sau cô ấy vào được đó?" 
            
            "Có một cái thang nối lên sân thượng từ cửa trên lối thoát hiểm.   Thang được xây liền bên ngoài bức tường. Chúng tôi nghĩ cô gái lên bằng   đường này. Đó là cách duy nhât để cô ta có thể lên được sân thượng." 
            
            Ando không hiểu cô gái có thể làm gì ở trên đấy. 
            
            "Nói về chuyện đồ lót. Anh có nghĩ rằng cô gái đã cố ý cởi nó   ra, khi ở trong khoang thông gió?" Cái khoang sâu ba mét. Nếu ngã xuống,   cô gái sẽ bị thương. Có lẽ cô ta cởi quần lót dùng để băng vết thương.   Hoặc có lẽ cô nghĩ có thể dùng nó bằng cách nào đó để người ta giúp cô   thoát ra. 
            
            "Chúng tôi đã tìm. Trong khoang, và cả trên mái nhà. Và sau đó,   để cho chắc chắn, chúng tôi đã kiểm tra trong phạm vi của toà nhà nữa." 
            
            "Tại sao lại phạm vi toà nhà?" Nakayama xem vào. 
            
            "Tôi nghĩ có lẽ cô ta quấn chúng quanh một mảnh kim loại hoặc   cái gì đấy rồi ném ra ngoài. Ở trong cái khoang, không có cơ hội nào để   ai đó có thể nghe tiếng kêu cứu của cô ta. Cách duy nhất để người bên   ngoài biết được cô ta ở đâu là ném một cái gì xuống để gây chú ý cho mọi   người. Nhưng điều này hóa ra lại là bất khả." 
            
            "Tại sao lại thế?" 
            
            "Từ đáy khoang, không cách nào cô ta có thể ném cái gì qua khỏi hàng rào sân thượng." 
            
            Nghĩ rằng có liên quan đến góc ném, Ando không hỏi về điểm này thêm nữa. 
            
            "Vậy là, giả định hiển nhiên nhất là cô ấy không mang đồ lót khi ra khỏi nhà." 
            
            "Lúc này, đó là lời giải thích duy nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra." 
            
            Họ dừng lại trước phòng mổ. 
            
            "Anh muốn tham gia với tôi không, bác sĩ Ando?" Nakayama hỏi. 
            
            "Có lẽ chỉ một lúc thôi." Câu trả lời khá thành thật. Nếu không   phải là Mai, anh sẽ thở phào nhẽ nhõm và đi ra. Nếu là cô... có lẽ anh   cũng sẽ đi, để mặc việc mổ tử thi cho Nakayama. Dù gì thì việc cần làm   bây giờ là kiểm tra xem có phải là cô không. 
            
            Bên kia cánh cửa, anh có thể nghe nước từ vòi chảy túa ra như   vẫn vậy. Khi Ando cố lắng nghe những âm thanh khác, mong muốn bỏ chạy   chiếm lấy anh. Dạ dày anh sôi lên, chân tay run rẩy. Anh cầu nguyện rằng   không phải là cô. Đấy là điều duy nhất anh có thể làm. 
            
            Trước khi Ando thực sự sẵn sàng, Nakayama đã mở cửa và đi vào   phòng mổ. Viên cảnh sát bước theo sau. Ando không bước vào, mà chỉ qua   khung cửa mở nhìn chằm chằm thi thể tái xanh, trần truồng trên bàn mổ.
