Ando ngất đi chừng chưa đầy một phút, nhưng thế cũng   đã đủ. Không biết làm thế nào để xử lý sự thật đang ập vào mặt, anh   không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngừng suy nghĩ hoàn toàn. Có lẽ ý   thức của anh sẽ có thể xử lý được tình huống này nếu anh có thêm chút   thời gian, hoặc đủ bình tĩnh để bắt đầu. Thậm chí nếu anh tính đến khả   năng này từ trước, có lẽ anh đã không ngất đi. 
            
            Nhưng, như đã xảy ra, mọi việc quá bất ngờ. Biết rằng một cô gái   đã chết cách đây hai mươi lăm năm giờ đang đứng ngay trước mặt mình, và   nhớ ra đã làm tình với cô ta nhiều lần vào đêm hôm trước ... Trong   khoảnh khắc đó, anh gần như mất trí, và các dòng điện trong não bộ anh   buộc phải dừng lại ngay lập tức. Người ta sẽ ngất đi nếu họ thức dậy   giữa đêm, đi vào phòng tắm và quay lưng lại thấy một người chết đang   đứng đấy. Đó là cách họ trốn thoát sự kinh hoàng đang hiện diện trước   mặt; một khi ngất đi, người ta không còn phải chịu đựng điều không thể   chịu đựng. Chỉ có sự bất tỉnh, giống như bước đệm, mới giúp chúng ta có   thể chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận sự thật. 
            
            Khi ý thức hồi tỉnh, Ando nghĩ anh có thể ngửi thấy mùi thịt   cháy ở đâu đây. Lẽ ra anh phải nằm úp mặt trên giường, nhưng không hiểu   sao anh lại nằm ngửa. Anh đã xoay mình, hay ai đó lật anh lại? Chỉ thân   trên của anh nằm trên giường; hai chân, dù xếp gọn gàng, đang thả trên   sàn. Ando hít thở và lắng nghe âm thanh, ngoài ra không làm một cử động   nào khác. Anh mở hé mắt. Anh không định đánh thức mọi giác quan cùng một   lúc. Anh muốn từ từ chấp nhận. Nếu không, có lẽ anh sẽ phải chịu cái   phản ứng đó lần nữa. 
            
            Anh có thể nghe tiếng nước nóng từ vòi phun ra. Âm thanh có lẽ ở   phòng tắm, nhưng nghe như tiếng róc rách từ xa của một con suối. Tiếng   nước che lấp âm thanh đêm của thành phố. Thường anh có thể nghe cả tiếng   xe chạy trên đường cao tốc Metropolitan. Anh dần mở mắt. Giữa trần nhà,   hai bóng đèn huỳnh quang hai mươi oát chiếu sáng trắng toàn bộ căn   phòng. 
            
            Ando chỉ cử động mắt, nhìn quanh phòng. Rồi anh thận trọng ngồi   dậy. Không thấy ai xung quanh. Ngay khi anh tự hỏi có phải đang bị ảo   giác đánh lừa không, thì nước ngừng chảy. Anh nín thở một cách vô thức. 
            
            Cô gái xuất hiện từ một góc hành lang. Như trước đó, cô ta chỉ mang quần lót và cầm một cái khăn tắm đã vắt khô. 
            
            Ando cố hét lên, nhưng không phát ra âm thanh. Anh gạt bàn tay   đang đưa cho anh khăn ấm, rồi đứng thẳng dậy. Anh lùi lại cho đến khi   lưng áp sát vào tường. Anh cố gào thét tên cô ta, nhưng vẫn không thể   thấy giọng mình. 
            
            Sadako Yamamura! 
            
            Anh cố nhớ lại tất cả những gì anh biết về cô ta. Hai lăm năm   trước, cô ta bị sát hại, và bị ném xuống cái giếng cũ. Cô ta đã tạo ra   cuốn băng khủng khiếp bằng cách phóng hình qua ý nghĩ. Cô ta sở hữu sức   mạnh huyền bí. Cô ta bị hội chứng tinh hoàn nữ giới; cô ta là loài lưỡng   tính. Ando đưa mắt nhìn xuống thân dưới cô ta. Dưới chiếc quần lót   trắng che phần đáy chậu, không thấy sự phồng lên rõ ràng. Tất nhiên,   tinh hoàn của cô ta không nhất thiết phải lộ rõ lên. Nhưng tối hôm qua   Ando đã chạm vào phần dưới đó, đã vuốt ve nhiều lần. Không có gì khiến   anh thấy lạ; cô ta hoàn toàn nữ tính theo những gì anh có thể nhận biết.   Nhưng anh không thể nhìn được. Tất cả những gì họ làm đêm hôm trước đều   trong bóng tối. Đột nhiên anh thắc mắc liệu sự ám ảnh của cô ta với   bóng đêm có phải nhằm ngăn anh khỏi nhìn thấy hay không. 
            
            Rốt cuộc, cái cảm giác về thế giới bên kia mà anh cảm thấy từ   lần đầu tiên gặp cô ta không hề sai lầm. Lần đó, trong thang máy nhà   Mai, anh tuyệt vọng muốn tránh xa cô ta - giống như bây giờ. Cách cô ta   xuất hiện từ trong căn hộ của Mai như thế, anh không biết cô ta từ đâu   tới và giờ vẫn không. 
            
            Anh có quá nhiều câu hỏi, nhưng anh hầu như không thể thở được cũng như chẳng thể hỏi cô ta điều gì. 
            
            Anh cảm giác nếu không thận trọng, anh sẽ ngã quỵ xuống sàn, nếu   như vậy anh sẽ bị Sadako tóm lấy. Cách duy nhất để giữ chút tự chủ còn   sót lại là đứng ở nơi anh có thể nhìn cô ta từ trên xuống. 
            
            Mắt anh không rời khỏi cô ta. 
            
            Làn da trần của cô ta sáng trắng dưới ánh đèn huỳnh quang, như   thể gây ấn tượng cho anh về sự tồn tại thực của xác thịt cô ta, như thể   khẳng định với anh cô ta không phải là hồn ma. Thân thể đó đã chiếm lĩnh   anh, tay và chân đã quấn quýt với anh tối qua. Anh phải làm gì để thoát   khỏi ma thuật của cô ta? Chỉ có một câu trả lời duy nhất : chạy trốn.   Ra khỏi nơi này. Đấy là điều duy nhất anh nghĩ ra. Trước mắt anh là một   con quái vật. Người đàn bà trở về từ cõi chết sau hai mươi lăm năm. 
            
            Lưng dựa vào tường, Ando bắt đầu dịch chuyển theo chiều ngang về   phía hành lang. Sadako không làm gì để chặn đường anh, mà chỉ nhìn   theo. Ando nhìn về phía cửa. Anh đã khóa cửa sau khi anh và cô đi vào   chưa? Anh không nhớ đã làm thế. Cửa sẽ phải bật mở khi anh vặn tay nắm.   Ando thận trọng dịch chuyển về hướng đó. Anh sợ hãi đến mức không còn   nghĩ đến việc lấy áo khoác. 
            
            Khi đã cách cô ta khá xa, anh lao đến cửa và trượt chân ra   ngoài. Chiếc quần dài và áo len anh đang mặc quá mỏng không phù hợp với   cái lạnh bên ngoài, nhưng anh không hề bận tâm đến việc đó khi chạy   xuống cầu thang. Chỉ sau khi chạy qua hành lang và ra đến lề đường anh   mới quay lại nhìn đằng sau. Không có dấu hiệu bị đuổi theo. Anh nhìn lên   cửa sổ phòng mình, đèn vẫn sáng. Anh muốn tìm đến chỗ đông người. Anh   chạy đến nhà ga.
