15 tháng Giêng, Lễ Thành nhân, là ngày nghỉ, thành ra   một kỳ nghỉ cuối tuần ba ngày. Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài đó,   Ando nhận được điện thoại của Miyashita rủ anh đi chơi. Đối với Ando,   nhận được lời mời chẳng khác gì kẻ dưới thuyền đang gặp bão mà nhìn thấy   bến cảng, vì anh đang không biết làm gì cho hết ba ngày nghỉ vô công   rồi nghề lủi thủi một mình. Anh không chắc có thích cách Miyashita đề   nghị anh hay không - như thể anh ta đang giấu giếm điều gì - nhưng Ando   không có lý do để mà không đi theo. Anh nói có, rồi hỏi " Chúng ta đi   đâu?" 
            
            "Có cái này tôi muốn cho cậu xem", đó là tất cả những gì   Miyashita nói. Ando hiểu ông bạn có lý do, nên anh kiềm chế không hỏi   dồn thêm nữa. Anh sẽ có câu trả lời khi gặp Miyashita. 
            
            Miyashita đón Ando tại nhà . Ngay khi leo lên xe, Ando lại hỏi họ sẽ đi đâu. 
            
            "Không nói với cậu được. Giờ đừng hỏi nữa". 
            
            Do đó ngay cả khi khởi hành rồi, Ando cũng không biết mình sẽ đi đâu. 
            
            Chiếc xe rời đường cao tốc Tokyo - Yokohama số 3 sang đường mới   Yokohama. Dường như họ đang đến Fujisawa. Họ không thể đi quá xa, nếu   vẫn muốn đó là chuyến đi trong ngày. Nếu xa lắm cũng chỉ là Odawara hoặc   Hakone, có thể là bán đảo Izu, nhưng không xa hơn Atami hay Ito. Sau   nhiều phỏng đoán về điểm đến của chuyến đi bí ẩn. Ando quyết định ngồi   yên và tận hưởng cuộc du ngoạn. 
            
            Ngay trước khi sắp hòa vào tuyến đường, họ phải dừng lại. Lối   vào đường mới Yokohama luôn tắc nghẽn, đặc biệt là vào hôm nay, ngày đầu   tiên của kỳ nghỉ cuối tuần dài. Để Miyashita khỏi thấy chán ngắt khi   cầm lái, Ando quyết định kể cho anh ta những giả thiết mà anh đã rút ra   vài hôm trước, về việc tại sao chỉ có Mai không xuất hiện những bất   thường trên động mạch vành. Theo lý luận của Ando, Mai đã rụng trứng vào   ngày cô xem cuốn băng, và virus Ring chuyển hướng tấn công sang trứng   của cô. Vì vậy, trước khi ngã xuống khoang thông gió trên mái nhà, Mai   đã sinh ra một dạng sống chưa biết. Một giống gì có thai kỳ chỉ một   tuần. Nếu cô mới sinh nở, điều đó giải thích tại sao cô không mang quần   lót. 
            
            Miyashita lắng nghe anh nói, rồi yên lặng một lúc. Đôi mắt tròn   xoe của anh ta dường như đang nhìn chăm chú về phía trước, nhưng sau đó   anh ta chuyển làn đột ngột, trái ngược với vẻ bình thản của mình, lái xe   vào làn đường vượt. 
            
            "Ít nhiều tôi cũng đã nghĩ như thế khi nhìn những con virus của   Mai dưới kính hiển vi điện tử", Miyashita nói, không để ý đến tiếng còi   réo ầm ĩ đằng sau. 
            
            "Ý cậu là sao?" 
            
            "Virus vòng đứt trông rất quen thuộc. Sau một lúc tôi mới nghĩ ra rằng chúng giống tinh trùng". 
            
            "Cậu cũng nghĩ thế sao?" 
            
            "Nemoto cũng nói y hệt". 
            
            "Vậy là cả ba chúng ta đều có chung một ấn tượng". 
            
            "Đúng. Đôi khi ta phải để ý đến trực giác". Miyashita nhếch mép cười với Ando, không để ý đến con đường đằng trước. 
            
            "Cậu nhìn đường hộ tôi với!". Khi đèn phanh của chiếc xe phía trước sát gần, Ando ríu cả chân. 
            
            "Đừng lo, chúng ta sẽ không chết giống Asakawa đâu". Miyashita   nói, cố gắng tỏ ra vô tư lự khi đạp phanh. Nhưng cái hãm xung gần như   chạm vào chiếc xe phía trước họ. Ando lau mồ hôi lạnh, tự hỏi trong sâu   thẳm nhận thức của Miyashita có gì không ổn chăng. Lái xe kiểu ấy sớm   muộn gì họ cũng sẽ gặp tai nạn. 
            
            "Nói về Asakawa, tại sao anh ta không chết vì bị suy tim vẫn còn là bí ẩn". 
            
            "Đúng. Đàn ông không rụng trứng được". 
            
            "Nhưng có lẽ có một điều gì khác biệt trong thể chất của anh ta, giống như Mai". 
            
            "Loại virus có thể đã tìm thấy một lối thoát". 
            
            "Lối thoát?" 
            
            "Một cách tốt hơn để lây lan và phát triển". 
            
            Khi qua lối ra đoạn đường vòng Hodogaya, giao thông đỡ tắc nghẽn   đi đôi chút, và họ đã tiết kiệm được thời gian. Chắc chắn, các bảng   hiệu giao thông đã khiến Miyashita dùng đến từ "lối thoát". Anh ta nói   tiếp. 
            
            "Cậu biết đấy, có giải quyết được vụ này không là tùy thuộc vào   chúng ta". Mọi dấu hiệu lãnh đạm thường thấy trong giọng nói của anh ta   đã biến mất. 
            
            "Tin tôi đi, tôi đang cố đây". 
            
            Miyashita thay đổi chủ đề " Mấy ngày nghỉ Tết cậu làm gì?' 
            
            "Không gì cả. Tôi nằm lì ở nhà". 
            
            "Hừm. Tôi đưa cả nhà đến một làng chài ở mũi phía Nam bán đảo   Izu. Chúng tôi ở trong một nhà nghỉ B&B nhỏ, nó thậm chí còn không   được nhắc đến trong các sách hướng dẫn du lịch. Cậu biết tại sao tôi   chọn nơi xa thế không?Là vì một trong những cuốn sách ưa thích của tôi   chọn bối cảnh là ngôi làng đó, tôi luôn muốn đến đấy. Cuốn sách nói rằng   nếu đứng từ làng nhìn ra chân trời ngoài biển khơi, ta sẽ nhìn thấy ảo   ảnh. Tôi đã tin". 
            
            Ando không biết Miyashita đang muốn nói gì. Anh chỉ gật đầu lắng nghe. 
            
            "Tôi biết thật không ý tứ khi nói với cậu điều này, nhưng gia   đình là một điều tuyệt vời. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng sóng từ   trong nhà trọ, hiểu chứ, tiếng sóng đã đánh thức tôi dậy lúc nửa đêm. Và   khi ngắm nhìn gương mặt vợ và con gái, từ trong sâu thẳm tôi thấy họ   thân yêu biết nhường nào". 
            
            Ando biết rõ gia đình thân thương đến thế nào. Anh cố tưởng   tượng kỳ nghỉ Tết cùng gia đình ở một làng chài phía nam Izu, ở đó người   ta có thể nhìn thấy ảo ảnh... Khi một mình, nỗi cô đơn sẽ xâm chiếm,   nhưng sự hiện diện của những người thân yêu sẽ làm người ta thấy ấm   lòng. Ando bắt đầu đắm chìm trong ý nghĩ về gia đình đã tan vỡ của anh,   nhưng Miyashita không cho anh có thời gian. 
            
            "Vợ tôi đẹp lắm, đúng không?" 
            
            Nhưng khi trả lời, Ando không hình dung ra vợ của Miyashita, mà   là vợ của chính mình "Rất đẹp", anh gật đầu, nghĩ lại vẻ ngây thơ và   tươi tắn của cô khi họ lần đầu gặp nhau. 
            
            "Còn tôi, lùn tịt, béo phệ, và xấu xí. Cô ấy xinh đẹp, và tính tình thì tuyệt vời. Tôi biết mình thật may mắn". 
            
            Vợ của Miyashita cao hơn anh ta, trông như một diễn viên nổi   tiếng. Đứng cạnh vợ mình, Miyashita rõ ràng trông như một nòi giống thấp   kém hơn. Nhưng anh ta tài năng, và nếu cứ giữ đà này, anh ta chắc chắn   sẽ có biên chế ở trường y. Ando cười buồn bã. Chả có gì thấp kém cả. 
            
            "Nên tôi không muốn chết. Tôi nghĩ mình đã quá lạc quan. Từ đầu   tôi đã tham gia vào vụ này như một người quan sát vô tâm. Thực tế, tôi   còn thích thú tự hỏi mọi việc sẽ đi đến đâu". 
            
            Ando thì nhìn nhận sự việc nghiêm túc hơn một chút. Nhưng chính   anh cũng đã đứng ở vị thế của một người quan sát không vô tâm. Ngay cả   nếu không giải quyết được vụ này, anh cũng không sợ phải chịu hậu quả là   một tổn hại cụ thể nào đó. Vì vậy, tình huống của anh về cơ bản là khác   với Asakawa và Ryuji. 
            
            "Tôi cũng thế". 
            
            "Nhưng tôi nhận ra có lẽ mình đánh giá quá thấp mối nguy hiểm". 
            
            "Từ lúc nào?" 
            
            "Sau kỳ nghỉ, khi tôi từ Izu trở về". 
            
            "Có chuyện gì xảy ra ở đó?" 
            
            "Không thấy ảo ảnh đâu cả". 
            
            Ando cau mày. Miyashita nói khó hiểu quá. 
            
            "Chỉ thế thôi à?" 
            
            "Đã bao giờ cậu đến một nơi là bối cảnh của một cuốn tiểu thuyết chưa?" 
            
            "Rồi, tôi nghĩ thế". Ando biết rằng hầu hết mọi người, ít nhất   một lần, đều cảm thấy sự thôi thúc muốn đến nơi là bối cảnh của cuốn   sách mình yêu thích. 
            
            "Thế nào?" 
            
            "Kiểu như là, ' Ờ, mình nghĩ là đúng chỗ này". 
            
            "Có khác với những gì cậu tưởng không?" 
            
            "Đa phần là thấy thất vọng?" 
            
            "Bối cảnh cậu tưởng tượng ra khi đọc cuốn sách khác với thực tế cậu nhìn thấy". 
            
            "Tôi không nghĩ nó có thể giống y như thật". 
            
            "Chuyện xảy ra với tôi ở Izu cũng y như thế. Chính là chuyện   này. Tôi nhận ra nơi đó từ những mô tả trong cuốn sách. Nhưng tôi cảm   thấy không ổn và cuối cùng nó không phải là những gì tôi tưởng tượng.   Tôi không thấy được ảo ảnh". 
            
            Ando không nói ra, nhưng anh nghĩ sự bất bình của Miyashita thật   hết sức trẻ con. Một tiểu thuyết gia không tránh khỏi việc nhìn sự việc   qua lăng kính của ông ta và từ đó mà miêu tả chúng. Lăng kính đó là của   riêng tác giả, và khi người đọc tự hình dung ra một quang cảnh dựa trên   cuốn sách, thì kết quả chắc chắn không tránh khỏi khác với thực tế.   Không có cách nào truyền tải chính xác được một cảnh vật cho người khác   mà không cần dùng đến máy chụp hình hoặc quay phim. Ngôn ngữ có hạn chế   của nó. 
            
            Đột nhiên Miyashita ghé sát vào mặt Ando rồi nói " Mặt khác, nếu ..." 
            
            "Cậu có thể vừa nói vừa nhìn đường được không?". Ando chỉ thẳng   đằng trước, và Miyashita cho xe chạy chậm lại rồi chuyển sang làn đường   khác. 
            
            "Cậu có nhớ đọc Ring khi nào không?" 
            
            Ando có thể nhớ chính xác. Đó là ngày sau hôm anh mượn chiếc đĩa   mềm từ Junichiro, anh trai của Asakawa. Ando đã vồ lấy từng trang giấy   ra khỏi máy in và đọc ngấu nghiến. 
            
            "Tôi thậm chí còn nói được cả ngày. 19 tháng Mười một". 
            
            "Tôi đọc một lèo đến hết". 
            
            Điều đó cũng đúng với Ando. Anh đã đọc một mạch và chưa hề đọc lại "Thì sao?" 
            
            "Dù đọc có một lần, nhưng tôi nhớ các cảnh vật rất rõ ràng. Đôi khi tôi vẫn nghĩ về chúng". 
            
            Về điểm này anh cũng đồng ý. Các sự kiện và nơi chốn được miêu tả trong Ring hết sức sống động, như thể chúng được chôn vào những nếp nhăn trong não   anh. Nếu cố gắng, anh có thể nhớ lại từng cảnh vật rất rõ ràng. Một bài   phóng sự đầy hình ảnh. Nhưng mà, thế thì sao? 
            
            Không hiểu ý của Miyashita ra sao, Ando không trả lời. 
            
            "Bỗng nhiên tôi tự hỏi bài phóng sự đó đã truyền tải cảnh vật chính xác đến mức nào". 
            
            Nét mặt Miyashita vẫn bình lặng lạ thường, so với sự nghiêm nghị trong lời nói anh ta vừa thốt ra. 
            
            Giờ Ando đã hiểu được bản chất mối lo lắng của Miyashita. Nếu bối cảnh họ đã tưởng tượng khi đọc Ring không hề khác một chút nào so với thực tế thì sao? Liệu có thể xảy ra không? 
            
            "Nếu như ...". Cổ họng Ando khô khốc khi anh thốt ra những từ   đó. Máy sưởi giúp cho chiếc xe duy trì được nhiệt độ dễ chịu, nhưng nó   cũng làm không khí khô đi. 
            
            "Tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta đến xem thử". 
            
            "Tôi hiểu rồi. Thế nên cậu mới kéo tôi theo". 
            
            Cuối cùng Ando cũng biết nơi họ đến. Họ đang đến Nam Hakone - vùng Atami, nơi diễn ra nhiều sự kiện được tường thuật trong Ring.   Họ sẽ đến để xem hình ảnh hiện thực có phù hợp với những gì họ tưởng   tượng trong đầu không. Và tất nhiên, hai người xem tốt hơn là một. Ando   và Miyashita có thể quan sát, thảo luận, và hy vọng đi đến một đánh giá   chính xác. 
            
            "Lúc đầu tôi định không nói với cậu cho đến khi tới đó. Tôi không muốn cậu có định kiến". 
            
            "Tôi sẽ ổn thôi". 
            
            "Tôi quên mất không hỏi. Trước đây cậu chưa từng đến Pacific Land, Nam Hakone chứ?". 
            
            "Dĩ nhiên là chưa. Thế còn cậu?". 
            
            "Tôi còn chưa từng nghe đến cái tên ấy cho đến khi đọc thứ đó". 
            
            Vậy là cả hai người họ chưa từng đến đấy. Nhưng khi nhắm mắt   lại, Ando có thể nhìn rõ trong đầu mình những ngôi nhà gỗ ở Villa Log   Cabin, nằm rải rác trên một con dốc thoai thoải. Ngôi nhà B-4 là nơi   chuỗi sự việc kinh hoàng này bắt đầu. Dưới hiên nhà có một lỗ hổng dẫn   đến một giếng cũ sâu chừng năm hoặc sáu mét. Cách đây hai lăm năm, một   phụ nữ tên là Sadako Yamamura đã bị cưỡng hiếp, rồi bị ném xuống giếng -   một nhà ngục tối tăm nơi ý chí báo thù của Sadako kết hợp với ý chí của   virus đậu mùa để phát tán. 
            
            Đó là nơi Miyashita dự định sẽ đến. 
            
            Để đến núi Hakone, bị mây che phủ, phía bên phải, Miyashita lái xe qua Manazuru theo hướng Atami. Theo phóng sự Ring,   họ sẽ nhìn thấy biển báo Pacific Land, Nam Hakone, ngay khi ra khỏi   Atami trên đường cao tốc Atami - Kannami. Đó là tuyến đường Miyashita và   Ando đang chạy. 
            
            Lần đầu tiên cả hai người họ đi trên đường cao tốc này. Nhưng   Ando cảm tưởng rằng anh đã từng đi rồi. Kazuyuki Asakawa đã ở trên con   đường này vào ngày 11 tháng Mười. Anh ta đã đi vào một con đường đồi núi   mà không biết rằng cái gì đợi mình tại nhà B-4, mặc dù không phải là   không cảm thấy một điềm báo. Lúc ấy gần giữa trưa, bầu trời trong sáng.   Vào ngày 11 tháng Mười, trời mưa rồi lại tạnh, cần gạt nước trên xe của   Asakawa đã bật lên. Ando nhớ đã đọc nó trong Ring. Asakawa khó   khăn lắm mới nhìn được qua kính chắn gió vì chiếc cần gạt nước cứ chạy   qua chạy lại. Cả thời gian trong ngày và thời tiết đều khác bây giờ,   nhưng Ando cảm giác như anh đang trải qua những gì Asakawa đã mô tả. Anh   thấy biển báo đến Pacific Land đặt bên sườn núi. Trông rất quen thuộc,   kiểu chữ viết ít được sử dụng, màu đen trên nền trắng. Miyashita không   chút lưỡng lự rẽ trái, chạy vào con đường núi như thể biết đường rất rõ. 
            
            Con đường ngày càng hẹp và dốc khi chạy vào đoạn xuyên giữa   những cánh đồng. Mặt đường xấu đến mức khó mà tin được là con đường này   dẫn đến một khu nghỉ dưỡng. Những cành cây không được chặt xén, cỏ dại   chết khô quệt vào hai bên xe tạo nên âm thanh rất khó chịu. Càng lên   cao, cái cảm giác đã-gặp-rồi của Ando càng mạnh. Trước đây, anh chưa bao   giờ đi trên con đường này, nhưng giờ thì anh không dám chắc điều đó. 
            
            "Cậu thấy mọi thứ quen thuộc không?". Ando hỏi nhỏ. 
            
            "Tôi cũng định hỏi cậu câu ấy". 
            
            Vậy là Miyashita cũng cảm thấy thế. Tất nhiên Ando cũng có cảm   giác đã-gặp-rồi nhiều lần trước đây, nhưng nó chưa bao giờ kéo dài như   lần này. Cảm giác đó càng mạnh lên khi họ tiếp tục đi. Ando có thể hình   dung rõ ràng trạm thông tin đang chờ họ ở cuối con đường, một tòa nhà ba   tầng mặt tiền được lắp kính đen. 
            
            Họ đi vào con đường vòng dẫn đến bãi đỗ xe, và một tòa nhà hiện   lên trong tầm mắt. Đó là trạm thông tin, đúng như Ando hình dung. Anh   thậm chí còn tưởng tượng ra nhà hàng ở phía sau hành lang. Không cần   phải xác nhận gì thêm. Đọc bài phóng sự Ring, Ando và Miyashita đã được truyền tải những cảnh tượng này một cách trung thực hoàn hảo. Còn lời giải thích nào hơn?          
